TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 31

Chủ đề: Bò Húc - Hoàn thành

  1. #21
    Ngày tham gia
    Nov 2009
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Bò Húc 21: Sinh nhật của em, em thích làm gì?


    Gạt lọn tóc nâu mềm sang 1 bên Thanh khẽ cười nhẹ, gương mặt Thanh sáng lên tươi tắn trong gương với chiến má lúm đồng tiền xinh xắn bên má trái hiện lên.
    Hôm nay Thanh mặc 1 chiếc Xường Xám màu hồng kết hợp duyên dáng với quần Jeans màu xanh. Khẽ trang điểm nhẹ sau đó Thanh mang cảm giác vui vẻ trên đường đi đến công ty.
    Hôm nay là ngày sinh nhật của Thanh, Thanh sẽ làm những điều mình thích.
    Đến công ty Thanh bật Laptop lên, trong thời gian chờ đợi máy khởi động Thanh mở điện thoại nhắn tin lại cho 1 số đứa bạn thân chúc mừng sinh nhật mình.

    (Ding)

    Chợt màn hình chat Yahoo của Thanh xuất hiện 1 cửa sổ chat mới với nội dung:

    “Dành tặng em nhân ngày sinh nhật: vanngocthanh.com” – Dòng message đến từ Hừng.

    Thanh ngạc nhiên liền mở trình duyệt trên máy ra, rồi vào trang “vanngocthanh.com (**)”, Thanh lặng người đi 1 lúc khi nhìn thấy trang chủ, mắt Thanh hơi long lanh môi khẽ mỉm cười.
    Cả trang chủ là những hình manga trắng đen dễ thương nối dài thành câu chuyện.

    1 cô bé xinh xắn tóc dài má núm đồng tiền đang cầm tay 1 cậu bé đeo kính đi dưới phố.

    cậu bé cô bé ngồi ăn lẩu,

    cậu bé đang choàng hai tay qua cổ cô bé,

    cậu bé hôn cô bé vào má,

    cô bé với chân lên hôn cậu bé



    Từng kỷ niệm cứ ùa về với Thanh trong từng tấm hình.
    Thanh xem đến cuối trang thì thấy có 1 tấm hình để trắng, sau tấm hình trắng đó có 1 bức hình vẽ cậu bé ngồi cô đơn trong bóng tối, ngón tay cậu bé đang viết hay cào lên tường chữ “Sorry”.

    ***

    Thanh tiếp tục bấm vào chữ “Nhật ký yêu thương” ở thanh menu trên cùng của trang chủ.
    Một danh sách theo ngày hiện ra trước mặt Thanh, khi bấm vào những ngày đó Thanh đọc thấy từng kỷ niệm nho nhỏ được Hừng ghi lại, những lời yêu thương của hai người.
    Thanh lặng lẽ đọc hết từng ngày, từng ngày.
    Một lúc sau đó, Thanh cầm điện thoại như định nhắn tin gì đó cho Hừng, nhưng loay hoay mãi thế nào mà Thanh cố viết hoài mà không được một chữ.
    Cảm giác với Hừng vừa rồi tưởng chừng như đã bùng lên trong Thanh khi đọc trang web. Chỉ là sau đó ngồi nghĩ lại, Thanh cảm thấy cảm giác đó không đủ. Nó không đủ để làm Thanh có thể quay lại với Hừng ngay lập tức.

    Thật lạ, tình cảm vun đắp thì lâu nhưng mất đi thì lại nhanh thật – Thanh nghĩ. – Hừng đã làm mình tổn thương nhiều hay trái tim đã nghĩ đến người khác?

    Khi nghĩ đến tình cảm phát triển nhanh thì Thanh chợt so sánh với tình cảm của mình dành cho Phong, Thanh chợt ngạc nhiên khi thấy tình cảm của mình lại tiến tới nhanh như vậy. Thanh bâng khuâng mãi mà không tìm ra được nguyên nhân, Thanh chỉ có thế cho rằng do mình với Phong gặp nhau trong khoảng thời gian khá đặc biệt.

    Khi cô đơn buồn bã, người ta thường dễ đồng cảm với nhau, dễ hiểu nhau hơn.

    ***

    - Buzz
    - Em đây, sao Phong?
    - Hôm nay em tổ chức sinh nhật gì không? Anh mua bánh tặng em nhé?
    - Em không định tổ chức.
    - Sao thế? Mà không sao, anh sẽ tìm thứ gì đó độc đáo để tặng em.
    - Em muốn Phong đi chơi với em chiều nay, được không? Em muốn đi đâu đó thật yên tĩnh.
    - OK, em đợi tí để anh xin nghỉ, 15 phút nữa anh xuống chỗ em nhé.
    - Vâng.

    ***

    - Em lấy đủ đồ rồi, mình đi nào Phong.
    - OK. Bám cho chắc vào.
    Phong chở Thanh dọc quốc lộ, đi về hướng Hòa Bình, 2 người đi Mai Châu - khu du lịch cách Hà Nội khoảng 135 km.

    ***

    Hít tràn lồng ngực căng thung lũng
    Mà mắt em cười xanh mai châu
    (*)

    Cung đường Hà nội – Mai Châu mùa này thật đẹp với núi uốn lượn, đèo đổ đèo, những cơn gió lồng lộng thổi vào làn sương mù đang không che nổi ánh nắng đang le lói trên đỉnh đèo.
    Cảnh đẹp, chỉ tiếc là Phong không có tâm trạng hoàn hảo để thưởng thức phong cảnh, Phong đã khá bất ngờ khi nghe Thanh rủ đi Mai Châu. Cho đến tận bây giờ sau khi đã về nhà chuẩn bị đồ đạc và đã đi qua 1 đoạn đường dài, rồi đi qua cả thành phố Hòa Bình một đoạn mà Phong vẫn còn bất ngờ.

    Phong bâng khuâng còn Thanh thì chỉ lặng lẽ ngồi sau Phong, thỉnh thoảng gió thổi mái tóc của Thanh, Phong cảm nhận trong gió một hương thơm nhè nhẹ.

    ***

    - Phong rẽ vào chỗ kia kìa.
    - Phong để xe vào trong sân, để em vào thuê nhà sàn.

    ***

    - Nhà sàn của mình là cái nho nhỏ cạnh bờ ao kia kìa, Phong mang đồ đạc lên đi, để em xuống đặt đồ ăn tối nay với bác chủ nhà.

    ***

    - Phong đưa điện thoại của anh đây em mượn.
    Cầm điện thoại di động của Phong đưa sang rồi Thanh nhìn Phong khẽ cười, sau đó Thanh cũng lấy điện thoại của mình ra.
    Thanh rút pin của cả hai chiếc điện thoại ra rồi cất 2 chiếc điện thoại vào túi Thanh, khẽ khéo lại khóa túi Thanh quay lại cười nhẹ lộ rõ chiếc má lúm đồng tiền xinh xắn nói với Phong.
    - Phong xuống nhà rửa mặt đi, rồi sau đó mình đi dạo trong buôn làng nhé.

    ***

    Phong cùng Thanh đi dạo trong buôn xem các cửa hàng bán đồ lưu niệm, đi xem Thanh thử các bộ quần áo dân tộc và đồ thổ cẩm.
    Thanh nhìn vẫn đẹp rạng rỡ và bình thản còn Phong nhìn không được tự nhiên lắm, Phong chỉ lẳng lặng đi theo và chụp ảnh cho Thanh.

    ***

    Khi Phong và Thanh đi về, bác chủ nhà đã chuẩn bị mâm cơm cho 2 người.
    Mâm cơm có 1 con gà nướng, 1 con cá nướng, ít rau, bát canh và bát cơm. Hai chai rượu gạo trắng và một bình rượu cần.

    - Phong nâng ly lên nào, mình uống mừng sinh nhật em. – Thanh cầm ly rượu hạt mít giơ lên trước mặt Phong. Rồi làm 1 ngụm hết chén.

    ***

    Sau đó 1 lúc lâu thì tối khuya về, ở bên ngoài trời mưa rừng đang rả rích, trong không khí có cái rét nhẹ của vùng núi. Phong và Thanh ngồi trước bếp lửa dựa lưng vào vách nhà sàn nghe tiếng lửa nổ lách tách.

    Bất chợt Thanh bật laptop lên rồi tiếng nhạc chợt vang lên trong đêm tối.

    Tiếng Piano buồn bã hòa quyện với Violin cất lên da diết, Thanh đang mở bài “Song From A Secret Garden ”.

    - Phong nhảy với em bài này nhé?- Thanh thướt tha đi tới gần Phong. Buổi chiều nay Thanh đã thay một chiếc váy trắng có hoa màu hồng lẫn lá màu xanh, nhìn Thanh như bông hoa rừng sáng lên trước lửa.

    Phong nhìn vào mắt Thanh rồi đứng dậy cầm tay Thanh, 2 người lướt từng bước nhẹ nhàng duyên dáng và quyến rũ trong điệu Rhumba .

    ***

    Điệu Slow Waltz như một câu chuyện kể về tình yêu đã qua, giai điệu đầy thiết tha và nuối tiếc.

    Điệu Tango đúng là vũ điệu tuyệt vời và cuồng nhiệt của những đôi tình nhân, giai điệu hòa cùng những cái vẩy tay đưa chân đam mê mà dứt khoát.

    Buổi tối hôm đó, Phong đã nhảy rất nhiều bản tình ca với Thanh. Phong cứ để âm nhạc và chút hơi men dìu dắt tâm hồn và thân xác mình tự do đến đâu thì đến.

    ***

    Sáng hôm sau khi Phong tỉnh lại, Phong thấy Thanh đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn về phía xa.
    Thanh mặc chiếc váy hồng nhẹ nhàng quyến rũ, hai tay ôm đùi người khép chân ngồi nghiêng nghiêng. Gió buổi sáng, nắng ban mai khẽ qua người Thanh còn Phong cứ nhìn mãi.



    __________________________________________________ __________
    (*) Không rõ tác giả.
    (**) Trang web mua ở webgiare.kimtuoc.com. (Quảng cáo hộ thằng bạn, sorry )



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý & chém gió.
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53608
    ---QC---
    http://GiaDinhThinhVuong.com


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Nov 2009
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Bò húc 22: Tình cờ và bất ngờ


    Cung đường Mai châu – Hà Nội vẫn đẹp thế, đi buổi sáng tuy sương mù hơn nhưng không khí lại thanh khiết đến kỳ lạ.
    1 bên đèo xa xa có ruộng bậc thang xanh cuồn cuộn, 1 bên là núi với những mảng hoa đỏ hoa trắng.

    Người bâng khuâng thì cảnh cũng lâng lâng – Phong nghĩ. – Giờ mình không biết suy nghĩ gì nữa.

    ***

    Phong đưa Thanh về nhà, sau đó về nhà mình, khi vào đến phòng riêng của mình Phong mở cửa sổ rồi nằm dài ra giường nhìn lên trời.
    Nằm nghĩ vẩn vơ 1 lúc Phong chợt thấy mình cần gặp Mai, Phong nhớ Mai. Phong lấy điện thoại ra nhắn tin:

    - Tuấn Anh à, tối nay đi ăn lẩu đi, thứ 7 rồi, lâu lắm rồi tao không ăn lẩu 1 người rồi.
    - Ok. Hẹn bọn kia đi.

    ***

    Hừng cảm giác như muốn điên lên trong người. Hừng tự hỏi Thanh biến đi đâu mất, làm sao mà điện thoại di động không liên lạc được, còn điện thoại về nhà riêng của Thanh thì mẹ Thanh bảo Thanh đi du lịch rồi.

    Thanh đi với ai? - Hừng tự hỏi từ hôm qua tới giờ

    Hôm qua sau khi gửi cho Thanh trang vanngocthanh.com, trang web mà Hừng đã mất rất nhiều công sức làm với Hà Phượng thì Hừng đã định rủ Thanh đi chơi đâu đó, sau đó đi ăn đi uống. Thế mà Thanh lại biến mất.

    Hừng đã bồn chồn cả chiều hôm qua, cố gắng tìm cách liên lạc với Thanh cả tối hôm qua. Đến sáng nay Hừng khi tỉnh dậy thì lại truy cập vào trang web vanngocthanh.com tiếp.
    Khi vào trang web, bất chợt Hừng thấy một dòng nhật ký mới ghi là ngày là ngày hôm nay, Hừng lập tức ấn chuột vào xem ngay khi thấy.

    “Hừng
    Cảm ơn anh vì trang web tuyệt vời này. Những kỷ niệm đẹp nhất của chúng đã được cất giữ ở đây, khi vào xem em cảm giác như sống lại những ngày hạnh phúc đó.

    Ngày anh ra đi và nói lời chia tay với em, tình cảm của em đã rất đau đớn, lòng kiêu hãnh của em bị tổn thương rất nhiều Hừng biết không.

    Khi nhận được lời xin lỗi của anh em cảm thấy vui lắm, nó làm em cảm thấy nhẹ nhõm vì lòng kiêu hãnh của em đã được bù đắp, chỉ tiếc là tình cảm của em đối với Hừng thì không được ngày xưa nữa.

    Em nghĩ, có lẽ mình nên chia tay mãi Hừng à.”

    ***

    Hừng nhìn chăm chăm vào màn hình, Hừng đọc kỹ rồi đọc kỹ như muốn hiểu từng suy nghĩ, từng mối tình cảm trong đầu lúc đó của Thanh khi Thanh viết những dòng chữ này.

    Một lúc sau Hừng định comment ở dưới đoạn nhật ký của Thanh, nhưng sau đó như sợ Thanh không đọc được Hừng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thanh.

    - Thanh à, tối nay em gặp anh 1 chút được không. Anh muốn gặp em lần cuối để nói chuyện.
    - Vâng cũng được, mình gặp ở quán lẩu cũ nhé.

    ***

    Giáp đã suy nghĩ rất nhiều về bước tiếp theo mình sẽ đi sau khi biết Phong vẫn theo Mai đi học trong tuần. Giáp biết bước này mình đã chậm hơn đối phương 1 bước chân rồi, Giáp cần đi nhanh hơn nữa.

    Cứ thế này thì không được, mình không thể muối mặt đi học như nó được. – Giáp nghĩ – Bây giờ chỉ còn cách tác động tới tâm lý của Mai, Mai thi trượt thì sẽ tạo cơ hội tốt cho mình hơn.

    Cầm điện thoại ra Giáp điện về cho mẹ mình rồi nói với giọng nghiêm túc:
    - Mẹ ạ, đợt tới con có công việc cần tiền. Bọn con sắp quyết định mở công ty riêng, con cần 1 số tiền vốn càng lớn càng tốt. Bố mẹ cố gắng thu xếp cho con.
    - …
    - Chừng đó chưa đủ mẹ ạ, mẹ đòi thêm mấy món nợ khác nữa đi, còn món nợ của gia đình Mai thì sao.

    Tắt máy điện thoại, Giáp tiếp tục dòng suy nghĩ của mình. Với tính cách của bố mình thì cụ sẽ không đòi quyết liệt món nợ của nhà Mai, nhưng với tính cách người lính của bố Mai thì khi biết phong phanh tin này sẽ tự động cố gắng xoay sở tiền trả.
    Ít nhất là sẽ không vay thêm tiền nữa, vậy cũng tính được là bước đầu thành công rồi.

    ***

    Khi rời bỏ chiến trường về nhà, bố Mai mang theo mình 1 mảnh đạn trong người với mức thương binh là 2/4. Bố Mai không lao động được những việc nặng và thường lên cơn đau đớn khi trái gió trở trời.

    Nhà Mai không khá giả những vẫn cố gắng thu xếp chu toàn cho việc học hành của Mai và em Mai mặc dù việc đó không dễ dàng gì.

    Dù có khó khăn nhưng gia đình Mai vẫn êm đềm hạnh phúc, Mai thương bố mẹ mình vô cùng.

    Lần thi đại học trước, bất ngờ viên đạn lại di chuyển vị trí làm bố Mai lâm vào cơn đau đớn tưởng chừng không qua khỏi, mẹ Mai gọi điện thảng thốt khóc không ra tiếng cho Mai trên Hà nội.

    ***

    Giáp đã yêu người con gái ngoan hiền dễ thương ấy từ lâu. Giáp không thể để người thương ngay bên cạnh mình ra đi được. Giáp sẽ giữ chặt Mai bằng mọi cách.

    ***

    Sáng nay đi học ôn về Mai cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Buổi học ôn hôm nay không có Phong.
    Học cùng với Phong cả tháng nay, mặc dù cố gắng để giữ tâm trí mình bình thản và tập trung nhưng Mai cũng đành phải công nhận là Phong có ảnh hưởng nhất định đến mình.

    Vừa đi xe 1 tay Mai bóp vào chiếc túi xách, tay Mai cảm nhận được cuốn vở mới dưới lớp vải túi mềm, Mai khẽ mỉm cười.

    Cuốn vở mới này là Phong tặng cho Mai. Lần trước khi vở Mai viết gần hết chỉ còn vài trang, bất chợt Phong giật lấy vở của Mai xem rồi giở từng trang giấy trắng còn lại Phong đếm.

    - Mến … Thích … Yêu … Không yêu … Thích …

    Đếm đến gần trang cuối Phong dừng lại không đếm nữa mà rút trong cặp ra 1 cuốn vở mới tinh rồi đặt lên chỗ của Mai, Phong cười nói với Mai.

    - Yêu cả quyển.

    Mai đã cười và nhận quyển vở mới của Phong.

    Vừa đi Mai thỉnh thoảng nhớ nhiều câu nói lém lỉnh của Phong, có Phong những buổi học ôn của Mai đã bớt khô khan và buồn tẻ hơn nhiều.

    Dạo này chị Phương con bác Việt còn bảo Mai hay đỏ má, hay mím môi hồng lơ đãng cười một mình.

    ***

    - Mai à, dạo này thế nào em, học có vất vả lắm không?
    - Không anh Giáp ạ, em thấy cũng được ạ.
    - Anh thấy em vừa học vừa đi làm thêm vất vả quá, hay em bỏ đừng đi làm thêm nữa đi.
    - Em vẫn lo liệu được ạ, đi làm cũng vui chứ cứ học ôn mãi cũng chán.
    - Anh thấy em cứ đi làm thế không ổn, em nên nghỉ đi tập trung vào việc học thôi. Em thiếu thốn gì anh sẽ giúp em.
    - Em cảm ơn anh, nhưng em thấy vẫn ổn ạ.

    Đóng máy di động lại Giáp khẽ nhăn trán suy nghĩ, hai mắt Giáp hơi nhíu lại.

    Giáp quyết định tối nay sẽ đến quán lẩu của Mai làm, Giáp sẽ tìm cách nói khó với chủ quán để Mai không làm việc ở đó nữa.

    Anh không thuyết phục được Mai nên đành phải làm như vậy – Giáp nghĩ – Anh sẽ đền bù cho Mai hàng trăm lần, hàng ngàn lần sau này. Anh làm vậy là vì yêu Mai thôi.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý & chém gió.
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53608
    http://GiaDinhThinhVuong.com

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Nov 2009
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Bò húc 23: Quán lẩu 1


    “Phục vụ bàn nghe nhanh, viết nhanh và chạy càng phải nhanh.
    Phục vụ bàn phải luôn tươi cười, luôn nói lời cảm ơn.
    Phục vụ bàn thuộc tất cả tên cùng đặc điểm các món ăn, đồ uống và phải cho khách hàng những lời khuyên bổ ích.”

    ***

    Hôm nay Mai ca làm ca 3.
    Sau khi nhận giao ca từ người bạn làm ca 2 Mai chỉnh lại đồng phục rồi nhìn lại mình lần cuối trong gương sau đó bước ra nhà hàng.

    Mai kiểm tra và vệ sinh lại những bàn ghế quá dơ rồi sau đó lại tiếp tục sắp xếp bàn ghế theo quy cách, cuối cùng khẽ cuốn chiếc khăn ăn thành hình bông hoa hồng Mai để bên cạnh đôi bát đũa.

    Nhìn lại 1 lượt sau đó Mai đang định quay lại bếp thì bất ngờ Mai nhìn thấy Phong ở cửa, Phong đang nhìn Mai mỉm cười.

    Hơi đỏ má một tí Mai khẽ cười với Phong rồi bước nhanh vào bếp nhưng Mai không đi vào được vì Tuấn Anh chợt chạy nhanh ra chắn trước mặt Mai cười nói:

    - Em định đi đâu? Ra tâm sự với bọn anh đi.
    - Dạ. Em còn làm việc.
    - Bọn anh 4 người, em chọn cho anh bàn nào có 6 chỗ đi. Dư 1 chỗ bọn anh để đồ, còn 1 chỗ cạnh thằng Phong thì khi nào em chạy mỏi chân thì ngồi xuống đó nhé. – Tuấn Anh đứng lách ra không chặn Mai nữa nhưng vẫn cố tình làm khó.
    - Dạ, các anh ra ngồi ở bàn gần cửa sổ kia, anh gọi đồ luôn đi ạ.

    ***

    - Phong hôm nay lạ thế mày, chỉ lặng lẽ ăn và nhìn thôi à. Không tìm cách để chồm lấy em ấy à – Tuấn Anh cợt nhả nói với Phong.
    - Em Mai hôm nay nhìn anh Phong lạ lắm – Thủy khẽ cầm cốc nước uống rồi nói với Phong.
    - Í, yêu rồi, yêu rồi – Nga đập đâp vào vai Phong chu môi nói.
    - … - Phong vẫn lặng lẽ không nói gì.
    - Kệ nó bọn em ạ, đầu óc thằng này có khi nó theo Mai vào nhà bếp rồi, có khi vào tận nhà nhà tắm rồi hớ hớ - Tuấn Anh lại cười nhăn nhở.
    - Eo ơi dêeee, vào đó để làm gì. – Nga nói lại ngay.
    - Này thằng kia, tí đừng có trêu em Mai đấy, em ấy ngại – Phong nói theo dọa Tuấn Anh như rất sợ Mai lại cấm mình đi học theo Mai, Phong sợ nếu điều đó xảy ra thì mọi con đường đến Mai đều sẽ tắc một lần nữa.
    - À, Phong dạo này vẫn đi ôn thi đại học đều chứ. Cậu đủ tự tin về môn toán để thi vào đại học Thể dục thể thao chưa. – Tuấn Anh cười trêu Phong.
    - Ha ha – Nga cười sảng khoái – Mà không ngờ anh Phong đi học ôn lại gặp ngay đúng con bạn em, con nhỏ Hà Phượng. Lại còn tham gia nhóm truyện tranh nữa chứ, vào nhóm sau thì gọi em chị hai đi.
    - Thằng này trông thế mà vẽ đẹp lắm em ạ, ngày xưa từng đi khắp Hà Nội vẽ chữ “KCBT” cơ mà, chữ nào cũng giống chữ nào luôn – nửa đùa nửa thật Tuấn Anh nói.
    - …

    Phong không nói gì bởi lúc này Phong chợt nhớ đến Thanh, Thanh cũng từng nói Thanh rất thích vẽ.
    Đến giờ Phong vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra giữa 2 người vào tối hôm đó, buổi đầy cảm xúc trong nhà giữa rừng Mai Châu.

    Phong nhấp môi thêm 1 ngụm bia, hơi men lạnh khẽ bốc lên mũi Phong, đang thưởng thức thì bất chợt Phong trợn mắt ngạc nhiên đặt cốc bia xuống.
    Ở cửa, Phong nhìn thấy Thanh cùng Hừng đang đi vào và tới ngồi ở chỗ quen thuộc, chỗ trong góc khuất của nhà hàng.

    ***

    Thanh đã từ chối khi Hừng muốn đến đón Thanh, Thanh bảo Hừng Thanh muốn đi xe riêng của mình.
    Hai người bắt đầu đi được 1 lúc thì bất chợt Hừng quay sang hỏi Thanh:

    - Hôm qua em đi chơi đâu thế?
    - Em đi chơi với 1 người bạn.
    - Bạn? Là Nam hay Nữ?
    - Nam

    Câu chuyện đến đây thì chợt im lặng, Thanh không muốn nói gì còn Hừng thì cũng không hỏi gì nữa.
    Đến quán lẩu sau khi gửi xe đi vào thì Thanh đã thấy Hừng ở trước cửa đợi mình, Hừng kéo cửa ra cho Thanh đi vào.

    Thanh khá bình thản thậm chí mặt có vẻ hơi lạnh lùng khi đi qua Hừng, vào đến trong vừa mới nhìn thoáng qua thì Thanh chợt nhận ra Phong, Thanh nhìn cười nhẹ với Phong rồi đi về chỗ quen thuộc ngồi xuống.
    Khi về đến chỗ ngồi Thanh chợt cảm thấy có cái gì đó nhói đau trong lòng mình vì Thanh biết hôm nay Phong đến quán là vì Mai.

    ***

    Giáp gửi xe rồi đứng ngoài quán nhìn vào trong suy tính 1 lúc. Một lúc sau thì Giáp đi vào bàn lễ tân rồi nói.

    - Em ơi Mai đâu em?
    - Dạ anh tìm Mai ạ, Mai đang trong bếp chờ bê đồ anh ạ.
    - Tí Mai ra em nhắn hộ anh là ở nhà có chuyện gấp em nhé, giờ anh phải về luôn đây, cám ơn em.

    Sau đó, Giáp lẳng lặng đứng chờ trong góc tối nhìn Mai tất tưởi về nhà, Giáp khẽ đẩy kính mắt lên rồi đi vào.
    Giáp đến gặp em lễ tân lúc nãy rồi nói:

    - Em cho anh gặp quản lý với, anh có chuyện về Mai cần nói.

    ***

    Hừng khẽ mím môi khi nghe Thanh nói người bạn đi chơi cùng Thanh hôm qua là con trai.
    Cặp kính có thể giúp che dấu cảm xúc trên khuôn mặt Hừng phần nào, nhưng Hừng biết bây giờ mặt mình rất khó coi. Hừng đang cảm nhận những cơn ghen cuồn cuồn lồng lên trong lòng mình.

    Hừng ra đứng đợi Thanh trước cửa quán lẩu, trong lúc đợi Thanh Hừng sắp xếp lại những lời cần nói với Thanh trong đầu. Khi thấy Thanh đến gần thì Hừng khẽ cười với Thanh rồi kéo cửa rộng ra chờ Thanh đi vào.

    Sau đó hai người ngồi ăn lặng lẽ, Hừng vẫn chưa bắt đầu mở lời mà đợi một lúc nữa, Hừng hy vọng không khí ở đây sẽ gợi đến những kỷ niệm đẹp ngày xưa cho Thanh.

    - Em ăn đi – Hừng gắp ít thịt bò trong nồi lẩu cho Thanh.
    - Thôi anh cứ để tự em gắp, anh ăn đi – Thanh trả lời lại.
    - …
    - Cho anh xin lỗi Thanh à, Mình …
    - Em đã thích người khác rồi Hừng ạ. – Thanh bất ngờ nói chen ngang lời Hừng.
    - …

    Hừng lặng người ngồi nhìn Thanh.
    Hừng biết Thanh luôn thẳng thắn như thế, nhưng lần này sự thẳng thắn ấy làm Hừng cảm thấy đau đớn quá. Hừng không biết cảm giác khi mất người yêu vì chính lỗi của mình gọi là gì, Hừng chỉ thấy tiếc nuối, tiếc nuối vô cùng.

    Hừng cảm thấy ngẹn lời, Hừng lắp bắp:
    - Em .. không .. cho anh cơ hội lần nữa à? Dù sao em vẫn còn tình cảm với anh chứ?

    Thanh chợt khoanh tay nhìn kỹ Hừng lạ lẫm 1 lúc.
    Bất ngờ Thanh đứng dậy, Thanh đi ra hướng bàn của Phong rồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh Phong.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý & chém gió.
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53608
    http://GiaDinhThinhVuong.com

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Nov 2009
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Bò húc 24: Quán lẩu 2


    Thanh lặng lẽ nhìn Hừng khi Hừng nói, trong lòng Thanh lặng như mặt hồ vì Thanh gần như đoán biết được Hừng sẽ nói gì, thời gian yêu nhau đã giúp Thanh hiểu Hừng rất rõ.

    Nhưng mặt hồ trong lòng Thanh cuối cùng cũng động khi nghe Hừng hỏi: “Dù sao em vẫn còn tình cảm với anh chứ?”

    Thanh tự hỏi lúc Thanh ngơ ngác, Thanh đau khổ thì Hừng đang ở đâu? Hừng làm những điều đó với Thanh xong bây giờ nói hối tiếc? Hối tiếc để làm gì?

    Hãy sống để đừng hối tiếc – trong lòng Thanh đang nghĩ chợt cảm thấy có gì nhói lên trong mình.

    Lúc đó Thanh đã quyết định cố gắng hết sức mình, Thanh đi nhanh tới hướng của Phong rồi ngồi xuống bên cạnh Phong.

    ***

    Chợt như có linh cảm gì đó, Phong quay mặt nhìn về hướng Thanh ngồi. Thấy Thanh ngồi xuống cạnh mình Phong hơi ngạc nhiên ngỡ ngàng.

    Nhưng sau đó Phong có thể hiểu được chuyện gì xảy ra, có cái gì đó thúc đẩy làm Phong nhanh chóng mở lời trước.

    - Em ngồi đây với bọn anh cho vui, không ăn thì uống nước nha.
    - Vâng.

    Khi nhìn thấy Thanh ngồi bên cạnh chỗ mình với vẻ mặt thoáng buồn, Phong đã rất muốn nắm lấy tay của Thanh nhưng Phong không cầm.

    ***

    Hừng ngồi đó ngước nhìn theo bước của Thanh. Đến khi nhìn thấy Thanh ngồi cạnh Phong thì Hừng đã hiểu, Hừng đoán ra là hôm qua Thanh đi cùng Phong.

    Cơn ghen tuông lại lồng lên trong lòng Hừng làm Hừng như muốn gầm lên chạy về phía Thanh rồi kéo lại về mình, Hừng muốn ôm Thanh quá.

    Nhưng lý trí của Hừng vẫn kìm nén xuống được, Hừng không muốn mất mặt làm điều đó, Hừng không muốn.

    Kìm nén một lúc rồi Hừng lại nhói đau, Hừng thấy nhớ Thanh dù nhìn thấy Thanh trước mặt.

    Cuối cùng Hừng quyết định đi về, Hừng nghĩ là mình sẽ tìm một cách khác để kéo Thanh lại, Hừng đi ra bàn lễ tân trả tiền.

    ***

    Tuấn Anh, Thủy, Nga lặng lẽ không biết nói gì khi thấy Thanh, mọi việc xảy ra quá nhanh, đến như Tuấn Anh người hay nói cũng lặng yên.
    Phong lấy bát đũa và rót 1 cốc nước cam cho Thanh rồi cố nói như để phá vỡ không khí hiện tại.

    - Em ăn đi, tí bọn anh không lấy tiền đâu mà lo.
    - Ừ Thanh ăn đi, tí bọn anh lấy tiền của thằng Phong, đừng lo – Tuấn Anh nhanh chóng tham gia cùng Phong.
    - Vâng.
    - Từ hôm gặp em ở Đà nẵng tới giờ, nhìn tóc em nâu hơn, da bớt đen hơn nhỉ - Tuấn Anh lại nói chuyện tiếp với Thanh – Nhìn em … Ớ

    Vì bạn mình Tuấn Anh cố gắng bắt chuyện với Thanh dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại một lần nữa mọi chuyện lại xảy ra ngoài dự đoán của Tuấn Anh.

    Đang ăn thì Thanh đứng dậy đi ra bàn lễ tân. Phong nhìn thấy thế cũng bước theo Thanh.

    Ở bàn lễ tân Hừng đang đứng đó.

    Thanh đến chỗ quầy lễ tân rồi nói:
    - Em ơi để chị trả tiền cho.
    - Anh trả tiền rồi. – Hừng nói hơi sẵng giọng bực tức nhưng nhìn mặt lại hơi buồn – Gặp lại em sau.

    Thanh đứng nhìn Hừng đi ra ngoài cửa rồi quay lại nói với Phong:
    - Mình về bàn đi Phong.
    - Em về trước đi, anh đi ra ngoài có chuyện.
    - ...

    Từ nãy giờ Phong đứng bên cạnh Thanh không nói câu nào, khi Phong nhìn lơ đãng ra ngoài thì Phong thấy Giáp đang đứng quay lưng vào quán, Giáp đang nói chuyện với 1 người đàn ông mặc vét.

    ***

    - Cậu là ai? Cậu muốn gặp tôi về chuyện của Mai là sao?
    - Dạ cháu xin tự giới thiệu, cháu là chồng sắp cưới của Mai. Cháu đến xin cho Mai nghỉ việc ạ. – Giáp khẽ nghiêng người lễ phép chào chú quản lý nhà hàng.
    - Nghỉ việc? Sao Mai nó không tự xin nghỉ mà lại để cậu nói.
    - Dạ Mai định làm nốt tuần này rồi nói với chú, nhưng vừa rồi Mai có việc gấp gia đình phải về quê nên nhờ cháu ạ.
    - Thế hả?

    Như nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt chú quản lý, Giáp lấy ví ra và đưa cho chú quản lý xem 1 chiếc ảnh. Trong ảnh chụp gia đình Giáp và gia đình Mai.
    Chú quản lý cầm chiếc ảnh một lúc rồi như tin tưởng Giáp nói thật chú nói lại:

    - Được rồi. Tiếc thật, bé Mai nó chăm chỉ hiền lành thế mà lại nghỉ mất. Phải kiếm người thay thế thì khó đấy.
    - Cháu cám ơn chú ạ, cháu chào chú.

    ***

    - Cậu là ai? Cậu muốn gặp tôi về chuyện của Mai là sao?
    - Dạ cháu xin tự giới thiệu, cháu là bạn thân của Mai. Cháu đến xin cho Mai nghỉ việc ạ. – Phong nghiêm nghị lễ phép chào chú quản lý nhà hàng.
    - Lại nghỉ việc? Các cậu định đùa tôi đấy à? Vừa rồi là chồng sắp cưới xin nghỉ hộ giờ lại là bạn thân? Chuyện này là thế nào đây?
    - Dạ Mai định làm nốt tuần này rồi nói với chú, nhưng vừa rồi Mai có việc gấp gia đình phải về quê nên nhờ cháu ạ. Chú không tin thì chú xem cái ảnh này ạ. – Phong lôi trong ví ra 1 cái ảnh chụp Mai, Phong và Hà Phượng ở lớp học ôn.
    - Các cậu học thuộc lòng kịch bản rồi đến nói với tôi đấy hả? Tôi hỏi thật ra chuyện này là thế nào, có đúng hay không? - Giọng chú quản lý bực tức gắt lên.
    - Dạ thật ra thế này chú ạ, bọn cháu đều là bạn của Mai, bọn cháu lo cho Mai đi làm thêm ảnh hưởng đến việc ôn thi nên muốn giúp Mai. Bọn cháu khuyên Mai nghỉ việc đi, có việc gì khó khăn bọn cháu sẽ giúp nhưng bạn ấy không chịu.
    Mai bảo là Mai làm việc ở đây thấy vui, Mai tự thu xếp được. Thế nên bọn cháu đành làm thế này. Ai ngờ thằng bạn cháu nó lại đi nói với chú trước, cháu tưởng mỗi mình cháu đi nói thôi ạ.
    - Không phải việc của các cậu, Mai nó bảo nó tự lo được thì kệ nó, khi nào Mai nó đến nói với tôi xin nghỉ thì tôi mới cho nghỉ. Thế nhé, rách việc.
    - Vâng ạ, cháu xin lỗi chú.

    Phong cười cười rồi đi vào bàn ăn, dù không biết Giáp có ý đồ gì nhưng Phong biết Mai không định nghỉ làm.
    Bởi thế Phong tìm cách phá hoại kế hoạch của Giáp.

    ***

    - Thôi muộn rồi, tạm biệt Thủy, Nga. Anh theo Thanh về đây – Phong cười cười trêu đùa.
    - Eo ơi, Thanh cẩn thận em nhé – Thủy nói với theo.

    Phong đi theo Thanh về nhà trong lặng lẽ, thật lạ là tự dưng Phong không còn huyên thuyên nữa. Từng cơn gió đêm thổi những lọn tóc của Thanh nhẹ nhàng dập dình, cuối cùng Thanh mở lời trước.

    - Chuyện của Phong với Mai dạo này thế nào rồi anh?
    - Uhm, cũng tốt. Cám ơn em vì cái thời khóa biểu của Mai, Nó giúp anh rất nhiều.
    - …
    - …
    - Phong có yêu Mai nhiều không? – Thanh nhìn Phong với cặp mắt long lanh bình lặng.
    - Có.
    - Phong có cảm xúc gì với em không?

    Phong không trả lời ngay, lặng 1 lúc sau Phong khẽ nói: - Anh có.

    Thanh nghe điều đó thì hơi mỉm cười, Thanh hỏi lại:
    - Cảm xúc đó là thế nào?
    - Anh không rõ ràng được, nhưng anh biết chắc đó chưa phải là tình yêu.
    - Mặc dù khi biết thích anh là đập đầu vào đá nhưng mà Phong có cảm tình với em, thế là okie rồi.(*) - Thanh chợt đổi giọng nhí nhảnh trả lời Phong như thể muốn làm cuộc nói chuyện bớt nặng nề hơn.

    Phong khẽ cười lại với Thanh, nhìn Thanh Phong như cảm thấy trong Thanh lúc này có chút vui vẻ pha lẫn chua xót và quyết tâm.


    __________________________________________________ _______________
    (*) Lời của Bach Co Van – Tangthuvien.






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý & chém gió.
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53608
    http://GiaDinhThinhVuong.com

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Nov 2009
    Bài viết
    86
    Xu
    0

    Mặc định

    Bò Húc 25: Là con trai thật tuyệt



    Đôi khi Thanh nghĩ mình là con trai tốt hơn, Thanh có thể tự do theo đuổi tới cùng tình yêu của đời mình, Thanh sẽ không có một bất kỳ e ngại nhỏ bé nào hết.

    Từ ngày găp ở quán lẩu đó cho tới nay Hừng vẫn chưa ngừng theo đuổi Thanh, còn Thanh thì vẫn thế, Thanh lại mãi nghĩ tới Phong, Phong thì luôn nghĩ tới Mai. Tình yêu đúng là phức tạp và lòng vòng.

    Đến giờ thì Thanh mặc kệ cho con tim mình dẫn đi đâu thì đi, khi nào Thanh nhớ Phong thì Thanh nhắn tin, Thanh làm cái gì đó cho Phong. Hừng làm gì đó mà Thanh thích thì Thanh nói thích, không thích thì Thanh bảo Hừng thôi.

    Thanh thích để tâm trí và tình cảm như tự do như làn gió.

    Thỉnh thoảng trong thâm tâm của mình Thanh biết Phong vẫn không có tình cảm với mình, Phong với Thanh như Thanh với Hừng vậy, những con tim khuyết nhưng không khớp với nhau.

    ***

    Mọi hạnh phúc đều phải đánh đổi – Hừng luôn nghĩ điều đó là đúng.

    Hừng đã từng nghĩ đơn giản là nếu mình làm Thanh buồn thì cố gắng bù đắp hạnh phúc cho Thanh gấp đôi là được, nhưng đến giờ thì Hừng bắt đầu lung lay về niềm tin đó.

    Hừng nhận ra rằng nhiều thứ không thể bù đắp được lại một khi mất đi.

    Hồi còn yêu nhau Hừng từng dẫn Thanh về nhà mình chơi, sau buổi đó Thanh nói với Hừng là Thanh không hợp với tính của mẹ Hừng.

    Hồi còn yêu nhau, thỉnh thoảng Hừng nhận ra là mình không thích một số điểm ở Thanh, nhiều khi Hừng thấy Thanh quá tự do, Thanh quá ngẫu hứng.

    Hồi còn yêu nhau, Hừng yêu Thanh là mối tình đầu.

    Rồi mọi thứ lên đỉnh điểm vào một đêm khi Hừng đi làm về mệt mỏi, Thanh đi với bạn không liên lạc với Hừng, mẹ Hừng ngồi nói bóng gió cùng với cái ngờ nghệch của mối tình đầu làm Hừng muốn chấm dứt với Thanh.

    Hừng chợt cười buồn khi nhớ lại đoạn đối thoại ngày xưa với Thanh:
    - Em biết là đi loăng quoăng với em thế này làm anh trễ bao nhiêu dự án đang kiếm tiền của anh không? – Hừng nói như trêu Thanh.
    - Sao anh chỉ tiếc những cái mất đi, mà không tiếc hạnh phúc trước mắt của mình. - Thanh cười hỏi lại Hừng.

    Giờ vắng Thanh, cuối cùng thì Hừng lại không thấy tiếc hạnh phúc trước mắt của mình, những lợi ích trước mắt Hừng thấy là những dự án làm thêm kiếm tiền của mình, những dòng code mình đang cố viết thật vô nghĩa.

    Hừng lại đang tiếc những cái mất đi.

    ***

    Mai vẫn đi học và đi làm bình thường như trước kia. Từ khi biết việc Giáp làm với mình thông qua câu chuyện với chú quản lý kể lại thì Mai ngại và tránh tiếp xúc với Giáp.
    Mai biết Giáp làm thế là vì mình, Giáp làm vì có tình cảm với mình nhưng Mai không thích thế.

    Giờ Mai thỉnh thoảng gọi điện tâm sự với mẹ rồi nói chuyện với cậu em trai và tập trung học ôn thi.

    À, Mai còn gặp Phong nữa.
    Phong dạo này thỉnh thoảng hỏi Mai:
    - Em thấy anh ngoan không? Anh không làm gì quấy em nhé, toàn giúp em học.
    - Anh hỏi câu này là không ngoan rồi. – Mai cười nói với Phong.

    Những lúc như thế Mai chỉ cười mà không dám nghĩ nhiều, Mai sợ ý nghĩ khi mình vào đại học mình có thể làm nhiều thứ, rồi mình có thể bắt đầu với Phong.
    Mai sợ những suy nghĩ như thế làm ảnh hưởng đến Mai.

    ***

    Giáp buồn quá, tự dưng Giáp không muốn làm gì hết, Giáp muốn buông xuôi tất cả cùng với cái bản kế hoạch của mình.

    Liệu Giáp có nên tiếp tục?

    ***

    Phong vẫn biết rõ cảm giác của mình hiện tại, Phong thích Mai và giờ mỗi lần gặp Mai ở lớp học ôn thì Phong chăm sóc, yêu thương Mai như em gái vậy.
    Phong cố gắng không thể hiện tình cảm của mình nhiều, chỉ động viên và giúp đỡ Mai khi thấy cần.

    Lúc đầu khi thấy mình có thể làm được điều đó thì Phong thấy điều đó thật lạ, nhưng nghĩ mãi cuối cùng Phong mới hiện ra đó là tình cảm của Phong đối với Mai đã lên một nấc mới.

    Khi tình cảm đến một mức nào đó, người ta sẵn sàng hy sinh cho tình yêu, làm những điều mà trước kia không bao giờ mình muốn làm.

    Phong thật sự muốn gắn bó với Mai.

    ***

    Khi đến công ty thì Phong thấy Thủy, Tuấn Anh và một số người đang túm tụm lại buôn chuyện.
    Đúng là dân công chức, dân văn phòng vào buổi sáng. Buổi sáng người ta thường có nhiều lý do để trễ nải, có thể rủ nhau đi ăn sáng, do tối qua thức muộn hoặc do thích buôn chuyện.

    - Phong nghe chuyện đi du lịch nghỉ hè nhân dịp kỷ niệm 5 năm công ty chưa cu. – Khi Phong đi qua Tuấn Anh chợt hỏi.
    - Thế à, thế quyết định đi đâu rồi.
    - Đi du thuyền 3 ngày hai đêm ở vịnh Hạ Long đấy, hoành chưa? – Giọng Tuấn Anh khề khà nói.
    - Thế cơ à, thế có được dẫn theo người thân không?
    - Được dẫn theo miễn phí 1 người thân muốn đi thêm nữa thì nộp tiền đăng ký đi cũng được. Lần này công ty đầu tư ác đây! Còn mời thêm 5 suất dành cho ban quản lý tòa nhà với công ty đối tác nữa cơ.

    - Vậy à, mày dẫn theo vợ mày còn em Thủy dẫn theo em Nga rồi à. - Phong đặt balo xuống rồi quay lại hơi suy nghĩ nói.
    - Uh, gần đúng, tao đi một mình vì vợ đang mang bầu nên ngại đi. Mà bọn tớ đang cá cược với nhau xem. Cậu Phong có rủ được em Mai đi theo không đấy – Tớ chọn cửa dưới, em Mai từ chối cậu rồi. 1 tuần ăn cơm trưa đấy.
    - … - Phong không trả lời lại ngay.

    Đúng là Phong không tự tin rủ được Mai thật, chỉ mới nghĩ đến mà Phong đã thấy khả năng thất bại chiếm phần lớn.

    Suy nghĩ 1 lúc lâu cuối cùng Phong đành nhờ đến đồng đội của mình, Phong lấy điện thoại ra gọi cho Hà Phượng rủ đi chơi cùng công ty mình nhân dịp này.

    - Hà Phượng à, em có muốn có cảm hứng sáng tác không, anh có ý này.
    - …
    - Ủa, Nga nói cho em biết vụ đi chơi rồi à, hì. Lòng vòng thế vì thật ra anh có việc muốn nhờ em.
    - …
    - Hic, em đúng là đi Nike trong bụng anh rồi, đúng là anh muốn nhờ em rủ giúp Mai đi cùng bọn anh.

    ***

    Thật may là cuối cùng Mai cũng đồng ý đi cùng Phong. Cũng có thể Mai muốn thảnh thơi đầu óc 1 chút trước khi vào cuộc thi, hoặc cũng có thể vì Hà Phượng đi cùng làm Mai yên tâm, hoặc có thể là vì Phong.

    Phong cũng không quan tâm đến điều đó lắm, Phong giờ đang lâng lâng sung sướng. Cứ nghĩ đến mình được lênh đênh trên du thuyền, ngắm biển xanh vịnh đẹp, cùng với bạn bè và cùng với người mình thương là Phong thích rồi.

    Thích lắm ấy chứ.

    Chỉ có một điều vướng vấn mãi trong đầu Phong lúc này, đó là Thanh cũng đi cùng. Trong 1 lần chat với Thanh gần đây, Phong đã nói với Thanh về chuyến đi chơi.
    Thanh đã hỏi Phong:

    - Em đi theo thì Phong có ngại không?
    Suy nghĩ thế nào cuối cùng Phong trả lời lại Thanh: - Không

    Đúng là lúc đầu Phong hơi ngại, Phong không rõ được Mai với Thanh có thể xảy ra va chạm gì không khi đi trên tàu.

    Nhưng suy nghĩ lại thì dù sao Phong cũng vẫn thích đi cùng một người bạn như Thanh.







    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý & chém gió.
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53608
    Lần sửa cuối bởi Kuong, ngày 22-10-2010 lúc 11:53.
    http://GiaDinhThinhVuong.com

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
Trang 5 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status