Lại nói về Vận Quỷ . Lúc tất cả các thánh nhân lao vào , đôi tay quái tà của hắn niệm thuật, đồng thời nữ thần Thái của Nhân Án cầm bạch phiến lông vũ phe phẩy, dị biến phát sinh, đưa tất cả sáu vị thánh nhân gồm Uy Lệnh Lão Tổ, Hưng Khánh Lão Hoàng, Hội Phong Chí Tôn, Duệ Võ Thần Thủ, Long Viên Vương Hậu và cả Lão Đại vào một không gian tăm tối, để lại sự ngỡ ngàng của những người khác . Trước mặt họ lúc này chỉ là một đạo đồ sáu cánh đang xoay tròn trong không gian, tỏa ra hắc quang đậm đặc, cả sáu thánh nhân, Vận Quỷ, và sáu vị linh thần biến mất tự lúc nào . Một số người tìm cách xông vào, nhưng sáu cánh cửa thép với dây xích chằng chịt phía ngoài đã ngăn chặn họ lại bằng một thứ kết giới không thể xâm phạm .
Sáu thánh nhân thấy không gian hắc ám xung quanh mình tiêu thất , mở ra một thứ không gian mới .
Mặt đất nứt nẻ chân chim cằn cỗi , không điểm dừng , không điểm cuối, bầu trời vần vụ huyết mây tỏa những tia nắng đỏ dịu . Có thấp thoáng chút bầu trời trong xanh, nhưng rất nhanh sau đó lại biến mất .
-Chào mừng sáu vị !
Cả sáu người quay lại , Vận Quỷ với cái tẩu bạc hút thuốc đã ở sau lưng họ từ lúc nào . Đứng bên cạnh hắn là Thái nữ thần, dung nhan kiều diễm vạn nhân vạn lần kiều diễm, như bao nét trân quý của châu ngọc, nước phải ngừng chảy, vầng thái dương phải gạt mây mà soi rọi thèm muốn, ánh bạch nguyệt phải khẽ khàng đỏ mặt ghen tỵ sau hắc vân, xinh đẹp đến độ muốn làm cả Tam Giới phải trở về thời kỳ hỗn loạn mà tranh giành để có được nàng, đến độ bao kẻ dám nhổ cái cây đạo nghĩa khỏi gốc để được sở hữu nàng, mái tóc hơi có sắc xanh thẳm đại hải , đôi mắt cũng như mắt con người, song vừa kiêu sa lại có chút lẫm liệt, khiến ai nấy đều kinh sợ .
Chí Tôn cất tiếng :
-Đây là đâu ?
-Nhân Án Hành Phòng . - Vận Quỷ đáp .
Thái nữ thần có khả năng đặc biệt là đưa kẻ khác tới Nhân Án Hành Phòng này . Nơi đây chỉ là một không gian ảo ảnh do Thái nữ thần tạo ra . Gọi là Hành Phòng, vì nơi đây dùng để xử những kẻ đáng bị dùng Nhân Án .
Uy Lệnh Lão Tổ không chút sợ hãi, lại còn thập phần hứng thú :
-Chẳng ngờ Lục Án Hành Đồ của bảy ngàn năm trăm năm trước đã xuất hiện ở trước mắt ta ! Thật là may mắn quá !
Long Viên Vương Hậu bực mình với Vận Quỷ, định khởi xuất nội lực thì thấy tay mình mềm nhũn, liền cất tiếng :
-Nội lực của ta đâu ? Sao lại ....
Vận Quỷ phèo phèo hút thuốc :
-Ở Hành Phòng này, không có dùng nội lực được đâu, cả ta cũng thế .
-Ngươi muốn gì đây, tiểu tử ? - Duệ Võ Thần Chủ hỏi .
-Các vị có một việc là hãy an tọa mà ngẫm nghĩ, nhá !
Hưng Khánh Lão Hoàng lập tức động nộ . Nội lực tuy mất, song võ thuật quyền cước thì không thể mất, liền tung người lao tới, cước xuất thẳng vào Vận Quỷ .
Vận Quỷ vốn không giỏi võ thuật lắm, liền né người rồi chạy tóe khói, nấp sau lưng Thái nữ thần :
-Thái Tử ! - Vận Quỷ nói - Lão già kia muốn nướng ta ! Cản lão hộ cái !
Thái Tử là tên mà Vận Quỷ đặt cho Thái nữ thần . Nữ thần này lên tiếng , giọng nói nhẹ nhàng, song âm âm vang vang khắp chốn :
-Vận Quỷ tiên sinh, ngươi không nên như vậy , trong Hành Phòng, cần phải yên lặng một chút .
Hưng Khánh Lão Hoàng thấy Thái nữ thần cất tiếng, liền thập phần ngạc nhiên, hỏi :
-Là thần thật sao ?
Thái nữ thần đáp :
-Ta không phải người, cũng chẳng phải thần, ta chỉ là người hành Án . Các người đã vào đây, vậy hãy tôn trọng ta bằng cách ngồi xuống, nhắm mắt lại, và nghĩ tới những gì mình đã làm . Bằng không, các người sẽ không bao giờ thoát ra khỏi Hành Phòng này . Ở đây, ta là người quyết định . Nên nhớ, đã ở trong Hành Phòng, các ngươi chỉ là những con người bình thường mà thôi .
Long Viên Vương Hậu hét :
-Nhảm nhí ! Ta không tin trên đời này có thần !
Lập tức một trảo bổ tới, tuy nội lực không còn, nhưng độ hung hiểm và kỹ thuật của Vương Hậu đã đạt tới mức ngoại kích khủng bố .
Nhưng Thái nữ thần chỉ bằng một cái phất quạt, một trận phong cuồng tràn tới đã khiến Long Viên Vương Hậu đổ sụp người xuống, không thể cử động .
-Cái ..... gì ???? - Vương Hậu gào thét .
-Nếu ở bên ngoài, các người có thể chân chính đấu với ta .... - Thái nữ thần đáp - .... song trong Nhân Án Hành Phòng này, các người có thể bị ta giết lúc nào ta muốn, vĩnh viễn không siêu sinh . Nhưng bản thân ta cũng không phá luật, vì Hành Phòng này chỉ để xử Án các người thôi .
Lão Đại hỏi :
-Xử Án ?
-Đúng . Các người hãy ngồi xuống mà toạ thiền, Án xử sẽ bắt đầu, các người có thể sống, nếu có bản lĩnh . Nhược bằng chống đối, chớ trách Thái thần ta không nương tay .
Sáu vị thánh nhân nhìn nhau, rồi ai nấy lặng lẽ ngồi xuống mặt đất nứt nẻ rồi trầm mặc tư tưởng .
Thái nữ thần lập tức phẩy quạt, một trận phong ba tràn tới cả sáu người .
-Niệm !!!
Uy Lệnh Lão Tổ vừa nhắm mắt, bỗng nhiên một loạt hình ảnh quá khứ hiện về . Một chàng thanh niên, tay cầm kích, du ngạo giang hồ, giết cả trăm địch thủ, song lại thất bại dưới tay một thiếu nữ . Người thiếu nữ rất giản đơn, một môn sinh của kiếm đường, kiếm thuật bình thường . Song chàng thanh niên oai phong ấy lại cảm mến người thiếu nữ mà đường kích lệch lạc, khuôn mặt thất thần .
Người thiếu nữ sau lần đó cũng cảm mến chàng trai, hai người quấn quýt lấy nhau không rời . Nhưng chiến tranh nổ ra, người thiếu nữ ấy đã chết , để lại chàng trai kia chìm ngập trong cơn uất hận .
Chàng trai năm xưa, tên Mạc Ứng Hùng chính là Uy Lệnh Lão Tổ bây giờ .
Hưng Khánh Lão Hoàng cũng đang ngập chìm trong cơn mơ .
Lão Hoàng còn trẻ, mới hai mươi tuổi, ngày ấy, người ta gọi chàng là Lý Kiến Hưng, chứ không phải Lão Hoàng . Một ngày kia, chàng trai Kiến Hưng không chịu nổi cảnh bức bí trong gia tộc, liền rời đi mà chu du khắp chốn . Nhưng thiên hạ nào phải tốt đẹp . Kiến Hưng bắt gặp một toán cướp, toán cướp đó đang xử tận với một gia đình .
Toán cướp sấn sổ cướp tiền, rồi giết hết cả gia đình, cả đứa bé còn đang ẵm ngửa trong tay . Kiến Hưng căm giận tột độ, nhưng lại thấy bản thân mình còn yếu, nên không dám làm gì . Tới khi toán cướp bỏ đi, Kiến Hưng lại nghĩ : đó không phải việc của mình, nên đi thẳng . Song đi nửa đường, thấy bản thân nhu nhược, tội lỗi, liền quay lại, định cho gia đình quá cố này một nơi chôn cất thì hỡi ôi, chỉ còn lại những mảnh vụn quần áo, lũ sói đã tha xác đi mất rồi .
Hai trăm năm sống trên đời, nhưng kể từ ngày đó, cho tới khi trở thành người đứng đầu Hưng Khánh Gia , Lão Hoàng không ngày nào không day dứt nỗi ám ảnh về một gia đình xấu số, tự trách bản thân sao lúc ấy không ra giúp gia đình kia .
Duệ Võ Thần Chủ lại đang trầm mình trong những ngày tháng đẹp đẽ của cuộc đời .
Sống một cuộc sống bình yên, cạnh cha mẹ, Trịnh Thu nghĩ mình là một cậu bé hạnh phúc nhất trên đời . Nhưng ... dòng họ sinh biến, các thế lực tranh giành quyền điều hành gia tộc . Cha mẹ Trịnh Thu dù không muốn, nhưng cũng bị cuốn vào cái vòng xoáy luẩn quẩn kia, rồi cuối cùng bị hạ độc thủ mà vong mạng .
Trịnh Thu buồn lắm . Hà cớ làm sao mà cứ phải đấu đá lẫn nhau ? Trịnh Thu có tư chất, chẳng mấy chốc trở thành Thần Đao, rồi thành Thần Chủ gia tộc . Nhưng trong lòng, vẫn ngổn ngang mối lo lắng , sợ rằng sau này những người trong gia tộc lại tiếp nối thảm kịch năm xưa mà tranh giành quyền lực lẫn nhau .
Và Thần Chủ nhớ tới cha mẹ .
Ông không muốn làm Thần Chủ, ông chỉ muốn được sống như ngày xưa .
Long Viên Vương Hậu thì toàn thân vã mồ hôi như tắm .
Hồ Phi Điệp tuổi mười chín, yêu đương là chuyện thường tình . Song nàng lại đem lòng cảm mến một người trong Diêm Vệ Gia .
Gia tộc có mối thù truyền kiếp với Long Viên Gia .
Nàng chẳng cần biết thù hằn, mà chỉ biết yêu người đó tha thiết, da diết, ngày đêm thao thức . Người đó cũng biết gia tộc Long Viên ngăn cản, song cũng hết mực yêu thương Phi Điệp . Cho tới một ngày kia, người Phi Điệp yêu thương rời bỏ nàng mà lấy người khác vì không thể thắng nổi cái mối thù, và cả sự ngăn cản của gia tộc Long Viên .
Phi Điệp khóc hết nước mắt, nước mắt chảy xuống, mà đổ thành bát nước đầy được . Nàng sinh ra chán ghét Diêm Vệ Gia, căm thù Diêm Vệ Gia . Nhưng nàng còn căm thù cả Long Viên Gia, căm thù chính gia tộc mình nữa . Đến nỗi, khi trở thành Vương Hậu, Phi Điệp chẳng còn yêu ai, quý ai, ngoài đứa cháu Quỳnh Chi . Bà yêu nó đến nỗi, ngăn cấm nó lấy Hỏa Nhật của Diêm Vệ Gia .
Vương Hậu hận Quỳnh Chi, lại hận cả chính mình năm xưa không theo đuổi tình yêu đến cùng mà lại chấp nhận thiên mệnh .
Hội Phong Chí Tôn lúc này đang sầu não khổ ải .
Trần Phương lại là người hết lòng vì tình . Như bao nam nhân khác, chàng si mê một tiểu thư, mất công theo đuổi đến hai năm, người thiếu nữ ấy mới chấp nhận Trần Phương . Tình đến chậm, thì càng bền chặt . Một người vợ hiền, thuỷ chung hết mực theo từng bước đường của chồng, cho tới khi Trần Phương trở thành Chí Tôn, và sinh ra một cô con gái . Song chẳng hiểu thiên mệnh làm sao lại đem đến cho người vợ bạo bệnh, và Chí Tôn cứ lặng yên mà nhìn vợ mình ra đi . Đau khổ, tuyệt vọng, vì đứa con gái mà tiếp tục sống tới bây giờ .
Trong sáu người, thì người đang khổ ải nhất là Lão Đại .
Lão Đại thấy mình đã cao tuổi, trong tay đang có hai đứa học trò .
Hai anh em, mái tóc dài chấm cằm . Thằng anh tóc nửa đen nửa trắng, trước mặt Lão Đại thì nó không dám làm gì, sau lưng thì bày đủ trò nghịch ngợm láo toét . Thằng em người bé lũn cũn, song cũng nối nghiệp ông anh quậy phá khắp các lớp học . Hai thằng nó nghịch ngầm, để cho Lão Đại khốn khổ một phen với những con chuột chạy lăng nhăng trong phòng ngủ .
Nhưng hai đứa nó là niềm tự hào của Lão Đại . Chúng có tật, có khuyết điểm, nhưng chúng có tài . Chúng có tài hơn bất cứ người nào . Chúng vượt trội cả Diêm Đế, người học trò đầu tiên của Lão Đại . Chúng kính phục Lão Đại, yêu quý Lão Đại .
Nhất là thằng anh, nó còn quý Lão Đại hơn cả cha của nó .
Nghĩa tình còn đẹp đẽ hơn cả cha con .
Thế rồi định mệnh đã đến .
Hai đứa học trò, hai đứa con mà Lão Đại yêu quý nhất đã quay ra giết lẫn nhau .
Ký ức không thể quên .
Cả ba người, đau khổ vì phải chấp nhận số mệnh, nước mắt đã cạn, không còn một giọt .
Nhân Án Hành Phòng, là một nơi để thực thi Nhân Án . Phàm, đã sống trên cõi đời này, bao giờ cũng có một số người mang nỗi lòng oan khuất, sự yếu đuối, ủy mị của con người, tất cả được phơi bày trong Nhân Án Hành Phòng .
Và nếu không biết cách vượt qua nó, sẽ bị Nhân Án hành xử tử .
Thái nữ thần hiện đang ngồi tọa thiền cách các thánh nhân một đoạn khá xa, khoảng hai dặm . Xung quanh nữ thần này là tên Vận Quỷ đang lăn qua lăn lại trên mặt đất nứt nẻ như cái bánh xe, đoạn hắn cất lời :
-Lâu lắm rồi không gặp Thái Tử ! Chúng ta chơi gì đi ?
Thái nữ thần nhẹ giọng :
-Vận Quỷ tiên sinh nhà ngươi chẳng giống vị Tổng Quản trước đây một chút nào cả . Người đó nghiêm nghị bao nhiêu, thì ngươi lại lắm chuyện và rắc rối bấy nhiêu .
Vận Quỷ nằm bắc chân chữ ngũ, hút thuốc phèo phèo :
-Cái lão già đó ta hổng có thích ! Thái Tử muốn chọc ngoáy gì ta ?
-Bọn ta đã thuộc quyền điều khiển của ngươi , ngươi là Tổng Quản Tam Giới, bọn ta sao dám phản kháng ? Có điều, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi thôi .
Trong lúc Vận Quỷ còn đang mải lắm mồm, thì sáu vị thánh nhân đang trải qua giờ phút cực hình tra tấn . Họ thấy không gian mỗi lúc một nặng hơn , thâm tâm dường như cũng ngày càng sụp đổ trước những ký ức dày vò mình . Nó khiến cả sáu người trải qua vui , buồn, tức giận, khóc lóc, tất cả đều đang thể hiện trên khuôn mặt . Những ký ức đó chính là sự yếu điểm của mỗi người, đã khiến mỗi người trở nên yếu đuối mỗi khi nghĩ về nó . Cứ đắm chìm trong ký ức, thì sẽ bị Nhân Án Hành Phòng trừng phạt, linh hồn sẽ theo về đám vân huyết trên bầu trời kia mà căm phẫn ngàn thu . Vận Quỷ đã đưa cả trăm kẻ vào trong cái " gian phòng " này rồi, nên hắn cũng chán chẳng muốn xem xem sự trừng phạt thế nào . Đó là còn chưa kể vạn người mấy ngàn năm trước bị chết trong Hành Phòng dưới tay vị Tổng Quản Tam Giới đầu tiên . Còn người chết vì phải chiến đấu với sáu vị thần là vô số .
-Đánh cờ đi Thái Tử ! - Vận Quỷ hào hứng .
Thái nữ thần mỉm cười, khoát tay, đoạn, một bàn cờ bằng đá hiện ra , trên có các quân cờ đục đẽo hình chiến binh, chiến kỵ cực tỉ mỉ .
Vận Quỷ khoái và yêu Thái nữ thần nhất . Nàng xinh đẹp, lại hiểu hắn . Hổng có như thằng cha Tà, nhìn cái mặt khô lâu của lão cười sằng sặc khi lão đánh thắng ván cờ là tên Vận Quỷ muốn ói, không có ăn được cơm . Tiên Thần và Thánh Thần thì lúc nào cũng tiên phong đạo cốt quá, Vận Quỷ nài nỉ gãy lưỡi hai vị nữ thần này mới chơi cờ với hắn . Khổ nỗi không phải Tiên, Thánh hẹp hòi gì, mà tại Vận Quỷ đánh cờ suốt ngày thua họ nên chán . Bĩ thần thì ngày đêm chống kiếm nhìn về chân trời xa xăm mỗi khi hành Án, nên Vận Quỷ có dùng gậy cũng không bẩy nam thần này ra khỏi chỗ được . Đáng ghét nhất là Sầu, lão ta chỉ là cái bóng lập lờ, nhưng cũng gian manh láu cá , thừa lúc Vận Quỷ sơ hở không để ý là lão ta thay đổi quân cờ ngay . Nói tóm lại, là cứ khi nào vào Thiên Án, Ngục Án, hay Nhân Án, thì Vận Quỷ đều bắt các thần chơi cờ với hắn, khổ nỗi là hắn toàn thua . Hơn năm trăm trận, chưa thắng trận nào .
-Lên lính nào ! Hè hè ! - Vận Quỷ đưa tay di chuyển quân cờ .
Thái nữ thần biết tên này máu chơi, nhưng lại toàn thua, nên khẽ mỉm cười, nhún nhường cho hắn .
Nói rằng thế gian không có thần cũng đúng, nhưng nói không hề có thì lại sai .
Tổng Quản Tam Giới của bảy ngàn năm trăm năm trước đã ngộ ra rằng : muốn tồn tại, phải cương nhu lúc cần thiết . Quan niệm này tuy rằng thời nay cũng không còn mới lắm . Song ở cái thời chiến tộc xa xưa, khi mà con người chỉ biết lấy sức mạnh làm phương pháp giải quyết, thì Tổng Quản Tam Giới đã cao thâm hơn họ mấy bậc .
Sáu vị thần cai quản Tam Án Lục Hành , chính là sáu đệ tử của Tổng Quản Tam Giới .
Hai nữ nhân theo con đường bạch đạo, ngày ngày tu tâm dưỡng tính, học điều lễ nghĩa thiện lương, tận thiện tận mĩ , giúp đỡ bá tánh, khi chết vì thủ đoạn lường gạt của kẻ thù, đã trở thành người thi hành Thiên Án, chuyên trị những kẻ cho rằng hoặc cứ chứng tỏ mình cao siêu, đạo nghĩa hơn tất cả mọi người, khi bị đưa vào Thiên Án Hành Phòng lại không phải vậy mà là lừa bịp mị nhân . Đó là Tiên và Thánh .
Hai nam nhân lao vào con đường hắc đạo, chém giết liên miên trên khắp chiến trường , dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng , đến khi đột tử vì nạn binh đao, mới ngộ ra rằng, chỉ có tàn ác, không thể sống, chết đi chuyên trị những kẻ vô nhân đạo, táng tận lương tâm, đày ải ngày đêm tra tấn bằng thiên kiếp, địa diệt trong Ngục Án Hành Phòng, sống mà không bằng chết . Đó là Tà và Sầu .
Một nam nhân, vì nợ , vì tình, vì lòng hiệp nghĩa, vì sự bình yên giang hồ, một anh hùng cuối cùng oan khiên uất ức phải trầm mình xuống dưới dòng sông chảy xiết . Đó là Bĩ . Một nữ nhân cũng vì tình, vì lòng hiếu đáp mù quáng, vì lòng thương ái đau buồn mà bị chính những người thân mình hãm hại, nàng bị cha mẹ, dòng họ bức thắt cổ chết trong phòng, gọi là Thái . Thái và Bĩ, chuyên trị những kẻ mang trong mình sự yếu đuối của con người trong Nhân Án Hành Phòng .
Thuở đó, Tổng Quản Tam Giới đau đáu mãi : liệu cách sống nào sẽ khiến con người ta sống tốt nhất ? Vậy nên, sáu đệ tử, dạy cho sáu cách sống, cuối cùng cả sáu người đều chết .
Cùng lúc ấy, Tổng Quản Tam Giới nhận ra, có Thiên, Ngục, Nhân trong tâm khảm, mới thực sự là kẻ đáng sống . Và bằng sức mạnh , ông ta đã triệu hồi lại sáu người đệ tử của mình từ cõi chết trở về, thành Lục Án Hành Đồ .
Bảy ngàn năm trăm năm trước, Tổng Quản Tam Giới giết người, nhưng cũng cứu người vô số . Ông ta vừa là thánh nhân, vừa là quỷ dữ, lại mang đến sự kính phục, song cũng đem lại sự sợ hãi .
Vận Quỷ cũng là Tổng Quản Tam Giới, song hắn không biết vì sao, mình có Lục Án Hành Đồ .
Hắn chỉ biết, mình đến từ nơi hoàng hôn chiều tàn .
Vận Quỷ lặng ngắm Thái nữ thần . Dù gì, Thái nữ thần, hay kể cả là các thần khác trong Lục Án Hành Đồ cũng đã từng là con người, nên cảm giác và suy nghĩ của họ cũng là con người mà thôi . Có khác chăng, thì họ có sức mạnh hủy diệt, và là người thi hành Án .
-Thái Tử xinh đẹp thật đó ! - Vận Quỷ cảm thán .
Thái nữ thần che quạt lên miệng mỉm cười :
-Vận Quỷ tiên sinh, chúng ta khác nhau nhiều lắm .
-Vì sao ?
-Chúng ta chỉ tồn tại khi ngươi triệu hồi chúng ta , còn đâu, thì chúng ta cũng chỉ là một thứ ký ức vật vờ trong tam giới này mà thôi, chẳng lẽ Vận Quỷ tiên sinh ngươi không hiểu điều đó ?
-Hiểu chớ ! - Vận Quỷ reo lên , tay cầm điếu thuốc khua khoắng - Thế thì mỗi ngày ta ném một thằng vào Nhân Án Hành Phòng để được gặp Thái Tử, nhá ?
Thái nữ thần cười, khuôn mặt khẽ ửng hồng :
-Tuy sáu chúng ta đã từng là con người . Nhưng hiện tại, chúng ta không còn là người nữa . Dù chỉ là thứ ký ức vật vờ vô định, nhưng chúng ta đã thăng tiên đắc ma , muốn dùng Án để xử, cũng phải có nguyên tắc , phàm người hạnh phúc, đang sống tốt đẹp, thì không thể dùng Án trong Hành Phòng . Chúng ta chỉ có thể thực thi khi có kẻ yếu đuối mà thôi . Ngươi hiểu điều đó nhất mà !
Vận Quỷ thở dài, chẹp chẹp ! Thế này thì khó cho hắn quá !
Vận Quỷ quay lại về phía sau, sáu vị thánh nhân vẫn đang hết sức khổ sở vì tinh thần của mình bị những thứ ký ức làm rối loạn . Bầu trời vì thế quần vụ huyết vân, mang theo linh hồn của vạn người đã bị Tổng Quản Tam Giới đưa vào đây từ bảy ngàn năm trăm năm trước, và cả những oan hồn mới được Vận Quỷ ném vào .
Vận Quỷ không đánh cờ nữa, hắn lăn như con khỉ sang chỗ Thái nữ thần, đoạn cầm tay nàng lên .
Một cảm giác dễ chịu, mát, nhưng chút nóng, mềm mại . Đổi lại đây mà là tay của lão Tà, thì có cho cả núi tiền Vận Quỷ cũng không dám động vào cái đống xương xẩu ấy . Còn lão Sầu thì thân cũng hổng có, lấy đâu ra tay ?
Thái nữ thần khẽ mỉm cười , không chút e lệ mà vuốt chiếc quạt lông vũ lên mặt Vận Quỷ , cử chỉ nhẹ nhàng . Vận Quỷ được thể sướng rơn người .
-Ta hiểu thành ý của ngươi, Vận Quỷ tiên sinh . - Thái nữ thần đáp - Nhưng chúng ta khác nhau xa quá . Ta cũng chỉ là một thứ ký ức . Có lẽ, chỉ có thể được gặp gỡ nhau thế này thôi .
Vận Quỷ đưa bàn tay của Thái nữ thần lên miệng mà hít hửi, đoạn ngả vào lòng vị nữ thần diễm lệ này , nói :
-Nếu ta muốn giam cầm mình trong Nhân Án Hành Phòng để suốt đời được ở bên Thái Tử, thì Thái Tử thấy thế nào ?
Thái nữ thần mỉm cười, khuôn mặt lung lệ :
-Bằng cách nào ?
-Thái Tử đưa ta vào Nhân Án Hành Phòng, ta sẽ bị chìm ngập trong ký ức, và ta sẽ để mặc cho thứ ký ức đó giày vò mà hứng chịu hình phạt thiên kiếp, chẳng phải lúc đó, ta sẽ phải ở mãi nơi đây để cùng sống với Thái Tử sao ?
Thái nữ thần lần đầu tiên không còn cười nữa . Ý định này, hoàn toàn trong tầm tay của nàng . Song ...
-Vận Quỷ tiên sinh, tại sao lại như vậy ?
Vận Quỷ lăn qua lăn lại, điệu bộ như thằng trẻ con :
-Chẳng lẽ Thái Tử không thích ta sao ?
Thái nữ thần khẽ hồng hai bên má, đáp :
-Lần đầu tiên gặp ngươi trong Nhân Án Hành Phòng, ta đã thấy được ánh mắt si mê của ngươi khi nhìn ta rồi . Ta là người thi hành Nhân Án, lẽ nào không thể hiểu và biết được sự yếu đuối, cũng như tình cảm của con người ? Ta bị những người thân thiết hại chết, trở thành một thứ ký ức vật vờ sống trong suốt hơn bảy ngàn năm, tâm tình đã suy, cõi lòng đã úa, cho tới khi gặp ngươi, ta lại chấn động một lần nữa, như cái thuở ta yêu trước đây . Ta vốn lạnh lùng trong Nhân Án Hành Phòng, tàn nhẫn khi chiến đấu sức mạnh ở bên ngoài, nhưng khi gặp ngươi, ta lại nhận ra, chính ta cũng mang sự yếu đuối của bản thân con người . Ngươi đem lòng thương nhớ, yêu đương với một ký ức như ta, ban đầu ta còn lạnh nhạt, song càng ngày, ngươi càng làm ta xáo động, rồi cũng như " người ấy " cách đây bảy ngàn năm trăm năm, đem trái tim của ta đi mất, mặc dù bây giờ ta chẳng có trái tim . Ta nhớ nhung ngươi, ký ức vật vờ của ta ngày đêm muốn được gặp ngươi, thử hỏi làm sao mà nói rằng ta lại không thích ngươi chứ ?
Nói xong, Thái nữ thần ôm lấy Vận Quỷ vào sâu trong lòng, ve vuốt mái tóc dài của hắn . Vận Quỷ cũng vậy, khẽ vuốt bờ mắt trên khuôn mặt nữ thần rồi hỏi :
-Vậy tại sao Thái Tử lại không đưa ta vào Nhân Án Hành Phòng, để ta đời đời kiếp kiếp này trở thành oan hồn ngày đêm bên cạnh Thái Tử ?
-Ta cũng đã là con người, rồi trở thành thần, nhưng hiện tại, ở bên cạnh ngươi, ta lại là một nữ nhân yếu đuối , biết vui, biết buồn, nếu để người mình yêu thương trở thành một oan hồn, thì làm sao ta có thể chịu đựng nổi ? Ngươi chết, thì ta sẽ đau khổ gấp vạn lần, hơn cả bảy ngàn năm trăm năm trước . Lúc ấy, ta muốn chết mà không thể chết, vì ta chỉ là ký ức, ta hận không thể tự mình giết mình để được chết với ngươi .
Vận Quỷ vỗ tay reo lên :
-A ! Nhớ rồi, lần đầu tiên gặp Hệ Liệt, ta bị con dê già béo mập tham ăn đó oánh cho liệt mấy ngày, Thái Tử có thương cho ta không ?
Thái nữ thần e lệ một chút rồi mỉm cười , nàng vẫn mang trong mình tình cảm con người, có khác chăng, là nàng không còn quá nhiều ngượng ngập, cũng không còn sự xấu hổ của một nữ nhân nữa . Là một ký ức tồn tại tới bảy ngàn năm trăm năm, không thể giống người thường .
-Có chứ . - Thái nữ thần đáp - Ta vốn chẳng còn tình cảm , vậy mà thấy ngươi đau đớn , ta cũng cảm thấy mình không còn muốn làm một kẻ thi hành Án nữa mà chỉ muốn đánh đổi tất cả sức mạnh để được trở lại làm người , lúc ấy ta sẽ chăm sóc cho ngươi .
-Thế thì Thái Tử không đền bù cho ta thế nào sao ? - Vận Quỷ nháy mắt .
Không cần hiểu, cũng chẳng cần nói đến lần thứ hai, Thái nữ thần đã đặt đôi môi nhu diễm lên môi của Vận Quỷ . Vận Quỷ cũng nhiệt tình mà nhẹ nhàng ôm lấy cổ với mái tóc của nữ thần mà kéo xuống . Vận Quỷ có thể cảm thấy một dư vị ngòn ngọt đến khó tả từ cái miệng của Thái nữ thần, hắn có thể đụng chạm hàm răng ngọc ngà mà miên man tận hưởng không ngừng . Một bên là người, một bên vừa là thần, vừa là người, vừa là một thứ ký ức vô định . Thật chẳng còn biết gọi thế này là ra sao nữa .
Vận Quỷ chơi gái như cơm bữa, song người hắn yêu thương nhất, lại là một thứ ký ức .
Cũng lúc ấy, sáu vị thánh nhân chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt . Chỉ riêng những thứ ký ức hỗn loạn đó đã đủ khiến sáu người sống dở chết dở , không gian mỗi lúc một nặng thêm, huyết vân ngày càng khủng bố mà đè tới .
Đôi quái tình nhân sau một hồi mê man trong cơn mộng mị cuối cùng cũng thoát ra . Vận Quỷ cũng đã lâu không gặp Thái Tử nên hắn lăn qua lăn lại trên mặt đất , sướng như điên . Thái nữ thần nhìn điệu bộ của hắn mà hạnh phúc, rốt cuộc nàng cũng đã tìm thấy một thứ tình yêu sau bảy ngàn năm trăm năm, song .... tình yêu này, quá khác biệt .
Vận Quỷ dúi cái đầu vào cổ Thái nữ thần, đoạn hít hửi hương thơm loạn mê . Thái Tử chỉ khẽ ôm lấy mái tóc của hắn mà vuốt nhè nhẹ, như thể sợ hắn rời xa khỏi mình .
Vận Quỷ không có gia đình .
Nói đúng hơn là có, mà như không có .
Bầu trời hồng huyết nổ sấm chớp . Những tia chớp màu đỏ trắng , dị tà kéo khắp bầu trời . Cùng lúc đó, cả sáu vị thánh nhân cũng đang trải qua những giờ phút tra tấn tinh thần kinh hoàng nhất . Từng ký ức lặp qua lặp lại như ngàn dao đâm .
Lão Đại là người khổ ải nhất . Tinh huyết đã bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng .
Vận Quỷ thực tình không muốn lôi Lão Đại vào đây . Nhưng tại ông già này cuốn chân thế nào lại vào Nhân Án Hành Phòng thì hắn chịu chứ chẳng biết làm thế nào .
Vận Quỷ biết rằng, Lão Đại đã chịu đựng những nỗi đau vượt quá giới hạn của con người .
Vận Quỷ ôm lấy Thái Tử của mình, nhẹ nhàng phả ra một làn hơi đặc mùi khói thuốc .
-Tất nhiên, ta chỉ có dự định như vậy . Còn thực hiện thì chưa, bởi vì, ta còn nhiều việc phải làm .
Thái Tử hỏi :
-Vận Quỷ tiên sinh ngươi cần điều gì ?
-À ! Nhiều lắm ! Ta muốn đi theo con dê béo tham ăn đó . Muốn cùng hắn đi tới lúc ta vĩnh viễn trở thành oan hồn bên Thái Tử .
-Người đó, mặc áo khoác đỏ, tóc dài nửa đen nửa trắng phải không ?
-Đúng vậy .
-Tại sao ?
-Vì hắn tạo nên cuộc đời, còn ta là một dấu chấm để tô điểm cho cuộc đời đó .
-Ngươi là Tổng Quản Tam Giới , tại sao lại quy hàng theo hắn ? Đến nay, ta, và cả năm thần đều không hiểu ?
Vận Quỷ khẽ khàng đưa tay lên má của Thái nữ thần ve vuốt như thể sợ nàng đau :
-Vì hắn hay ho . Vậy thôi . Thái Tử chưa từng bao giờ gặp người như hắn, sao hiểu được ?
-Chỉ có vậy ?
-Chỉ có vậy . - Vận Quỷ cười .
Vừa lúc, sấm nổ ì oằng bên tai .
Cả sáu thánh nhân vẫn chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi cơn tra tấn dữ dội của những ký ức .
Vận Quỷ lặng lẽ ngồi hút thuốc, trầm ngâm theo dõi .
Từng khắc, từng chút một trôi qua .
Vạn ngàn đau đớn, ôm hận thiên thu, lệ chảy thành sông, huyết hóa thành gió . Từng nỗi nhớ, từng yếu đuối, phơi bày trong khoảnh khắc . Ngồi trên đất nóng như lửa đốt, gió lướt qua mà như roi quất vào người . Vì tình, vì thù, vì mối hận không biết giải quyết làm sao , như vạn mũi dao xé tan nát trái tim ra thành từng mảnh nhỏ mà thiêu đốt . Cõi lòng tan nát xác xơ như hoang mạc gió cát, như cánh đồng cô đơn . Thấy mà muốn níu kéo, nghĩ mà muốn lìa xa cõi đời này mà quay trở về những hạnh phúc của ngày xưa, nhưng bản năng sinh tồn lại đang giằng co không muốn tuyệt tử . Tưởng như trong trời đất này chẳng còn thứ gì làm ta phải thiết tha nữa, lại như tiếc nuối mà chẳng muốn rời .
Lại một thời gian chậm chạp nữa .
-ÙNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!
Ánh chớp huyết vụ rạch ngang đám mây, lăm le bổ xuống .
Nhưng ......
Cả sáu thánh nhân đều nhớ , trước đây, đã có kẻ đã từng nói .
" Ta chỉ được sống một lần ! " .
Kẻ đó vượt số phận, vượt thiên mệnh, đối đầu với tất cả, một mình hắn độc tôn giữa trời đất này mà không gì có thể trói buộc hắn .
Lão Đại biết hắn .
Quang mang trong Hành Phòng đại thịnh, mặt đất rung lắc dữ dội . Thiên kiếp địa diệt chuẩn bị giáng xuống sáu người .
Nơi đây, không có chỗ cho sự yếu đuối của những kẻ bị xử Án .
-ẦMMMMMMMM !!!!!!!!!!! ẦMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!
Một đạo lôi quang chớp ảnh xả xuống cả sáu người . Thiên kiếp đã tới .
-UỲNHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH HHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH HHHHHHHHHHHHHHHH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đất dạy sóng, khí cuồng nộ, phong ba bão táp cuốn nát mọi thứ .
Vận Quỷ được thể chạy ra sau lưng Thái nữ thần mà nấp khỏi gió bão, tiện tay ôm lấy eo nữ thần . Thái nữ thần trong cơn chấn động chỉ khẽ lặng yên mỉm cười, bàn tay ánh lệ của nàng cầm lấy tay Vận Quỷ .
-Họ vượt qua rồi, Vận Quỷ tiên sinh . Ngươi phải thả họ thôi . - Thái nữ thần lên tiếng .
Vận Quỷ trố mắt nhìn vào đám mù mịt .
Sáu người, vẫn còn đang đứng ở đó .
Nhân Án Hành Phòng biến đổi . Huyết vân tan đi, để lại một vầng thái dương chói lọi ấm áp, mặt đất tỏa quang sắc, những cánh đồng cỏ dài triền miên, hoa nở thơm ngát khắp chốn .
Thái nữ thần phe phẩy quạt, mỉm cười :
-Chúc mừng cả sáu người đã vượt qua Nhân Án .
Sáu vị thánh nhân quay lại, trên gương mặt họ, đều tỏ ra một sự mãn nguyện .
-Đời người, cần sự yếu đuối .... - Thái nữ thần nói - .... các người cũng vậy thôi . Cái quan trọng, là các người phải biết chấp nhận cái yếu đuối ấy của bản thân, biết tiếc thương, xả hận, nỗi lòng tâm sự vì nó và phải vượt qua cái yếu đuối ấy . Ta không được như các người, ta cũng đã từng chấp nhận yếu đuối, nhưng ta không đủ can đảm để vượt qua nó .
Cả sáu thánh nhân đều đã biết chấp nhận .
Đôi khi, nên chấp nhận thiên mệnh ...
... để biết thay đổi bản thân .
Cả sáu vị thánh nhân, mỗi người, một cách chấp nhận .
Đó, là bí mật của mỗi người .
Thái nữ thần thở dài rồi khẽ cười , nét cười của nàng làm Vận Quỷ ngây ngất mà sụp xuống thành một bãi to đùng dưới chân nàng :
-Đã lâu rồi, chẳng có ai vượt qua được Nhân Án cả . Thật là may mắn cho các người .
Uy Lệnh Lão Tổ lên tiếng :
-Cảm ơn nữ thần đã cho chúng tôi được giải thoát khỏi những ký ức đau khổ .
Thái nữ thần khẽ che miệng mỉm cười . Còn Vận Quỷ đang lóp ngóp trước vẻ đẹp của Thái Tử, hắn bỗng nhổm cái đầu lên, chân dẫm lạch bạch :
-Sao các người thoát ra nhanh thế hả ?
Hội Phong Chí Tôn chợt thấy bóng dáng Vận Quỷ, liền cao giọng :
-Ngươi, là Tổng Quản Tam Giới ?
-Đúng . Nói đúng hơn, ta là Tổng Quản Tam Giới đời thứ hai .
Chí Tôn tiếp lời :
-Tại sao ngươi lại bắt cóc con gái ta ?
Vận Quỷ méo miệng, hắn nháy mắt với Thái nữ thần . Nữ thần khẽ cười, lên tiếng :
-Ta đã hứa là sẽ thả các người ra nếu vượt qua được Án . Bây giờ, ta sẽ thực hiện lời hứa đó .
Bạch phiến khẽ đưa, một trận phong khí tràn xuống , đưa cả sáu vị thánh nhân tan biến vào hư vô .
Còn lại Vận Quỷ và Thái Tử .
Vận Quỷ nắm lấy tay vị nữ thần của mình, nói :
-Ta chẳng muốn rời khỏi đây chút nào .
Thái Tử mỉm cười :
-Rồi cũng sẽ phải đi thôi . Chỉ cần ngươi lưu giữ hình bóng của ta trong trái tim, thế là được .
Vận Quỷ bỗng chốc hận đời . Tại sao một ký ức lại không thể trở thành người con gái cho hắn yêu thương ?
Còn những kẻ chẳng xứng là con người, sao lại không biến khỏi cõi đời này ?
Vận Quỷ lặng yên nhìn ngắm Thái nữ thần của hắn . Hắn chưa bao giờ thích chuyện vào Nhân Án Hành Phòng, vì vào rồi là hắn phải ra , mà đã ra, là không thể ôm lấy Thái Tử của hắn .
-Thái Tử, ta.....
Vận Quỷ toan nói điều gì đó, thì Thái nữ thần đã đưa bạch phiến lên che miệng hắn, cười nhẹ :
-Ta hiểu mà, đừng nói nữa . Giờ thì ngươi phải ra khỏi đây thôi .
Bạch phiến phất lên, Vận Quỷ cùng Thái nữ thần tan biến vào hư vô .
...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 10 giây -----
Lại nói ở phía bên ngoài . Sau khi các vị thánh nhân biến mất trong Lục Án Hành Đồ , tất cả mọi người tìm cách phá Kết Giới, nội công ngoại kích, thế mà cái Ngục Trận chẳng suy suyển chút nào . Đôi tay có thể chìm ngập trong thứ mờ ảo của Ngục Trận, song không có cách nào xuyên tay được ra ngoài . Mọi thứ bùa chú đều đã được sử dụng .
Sau một hồi lâu, ai nấy đều mệt lử, chẳng hiểu phá Ngục Trận như thế nào .
Song, công chúa Diệu Vĩ chẳng phải là kẻ bó gối .
Nàng lặng lẽ quan sát Ngục Trận rồi đưa tay vào thứ kết giới hư ảo này mà suy nghĩ .
Sau một hồi, Diệu Vĩ reo lên, chạy ra nói với Thu Vân ở bên ngoài :
-Vân tỷ, muội biết cách phá kết giới này !
Thu Vân và các Đạo Nhân vô cùng ngạc nhiên, nói :
-Thật ư ? Công chúa biết cách phá giải, vậy hãy mau nói đi !
-Sử dụng lực ngoại kích .
-Hả ?
Ai nấy đều ngạc nhiên trước phát biểu này của Diệu Vĩ . Phải biết, kết giới là một sự tổng hợp của các pháp chú, muốn phá giải, phải có pháp chú đối lập đi vào mà phá hoại . Kết giới có nhiều loại như : Quang kết giới, Ám kết giới, Di Nhật kết giới, Mộng Hành kết giới, Ác Mộng kết giới, Ảo Thiên kết giới .... Mỗi kết giới, đều có một kết giới đối lập . Như Quang kết giới và Ám kết giới là khắc nhau mạnh mẽ nhất . Muốn phá huỷ Quang kết giới, thì lại tạo ra một thứ Ám kết giới len lỏi vào mà xung khắc lẫn nhau, từ đó phá huỷ toàn bộ kết giới .
Nhưng lý thuyết là vậy, thực hành lại khó . Nhất là cái kết giới Ngục Trận này, thật chẳng biết là nó xung khắc với kết giới nào . Bản thân Thu Vân cũng chưa từng thấy loại kết giới nào quái dị như kết giới này .Nó vừa có mang trận pháp kiếm khí, lại ẩn chứa Ngũ Hành Trận, lại có cả pháp trận của các Pháp Kỵ , quái đản hết mức .
-Ngoại kích ? - Thu Vân lặp lại .
-Đúng thế . - Diệu Vĩ đáp - Giờ muội sẽ sử dụng Kiếm Ma Đạo mà phát tán dị khí vào kết giới !
Nói là làm, công chúa Diệu Vĩ tuốt kiếm, đâm thẳng vào Ngục Trận kết giới . Một luồng dị quang tràn vào kết giới, có điều, nó chỉ đông tụ lại thành một khối quang mang vô định nhỏ bé .
-Hãy phát tán luồng dị khí này bằng Phong thuật ! - Diệu Vĩ lớn tiếng - Ở đây, có ai dùng được Phong thuật ?
Hệ Châu Lệ vốn lặng tĩnh từ nãy tới giờ liền lên tiếng . Nàng xoay thân, một chiếc đàn đã hiện ra tự lúc nào trên đầu gối , đoạn, thanh âm réo rắt vang lên, một trận phong cuồng xung khởi, phát tán dị khí lan tỏa khắp Ngục Trận kết giới . Vốn dĩ, Phong thuật có thể xâm nhập, cũng như tác động tới bất cứ kết giới hoặc trận pháp nào .
Dị khí lan tỏa khắp nơi, và để lại một vùng sáng trắng ở chính đỉnh kết giới . Diệu Vĩ nói :
-Cái điểm sáng kia chính là nơi yếu nhất của kết giới ! Vân tỷ hãy dồn sức mà tấn công vào đó đi !
Vốn kết giới được tạo nên bằng sự liên kết giữa các đạo bùa cấm chế, cho dù kết giới có quái dị thế nào đi chẳng nữa, thì cũng phải tuân theo quy tắc cơ bản này . Khi các đạo bùa liên kết với nhau, sẽ tạo ra kết giới, kết giới cấu tạo nên từ những câu pháp chú phức tạp vốn được định sẵn từ trước . Khi có sự hòa hợp giữa các pháp chú, kết giới lập tức khởi động, nhưng các câu niệm chú, dù muốn hay không, bao giờ cũng có sự xung khắc lẫn nhau về mặt ý niệm , vậy nên một mặt, chúng tạo nên tầng lớp kết giới vững mạnh, nhưng mặt khác, cũng có sự chống phá lẫn nhau mà gây ra một số yếu điểm . Ngục Trận của Vận Quỷ cũng không ngoại lệ, hắn sử dụng rất nhiều pháp chú, từ pháp chú của Ngũ Hành Trận, cho tới những kiếm trận tinh vi xảo thuật , phải công nhận Ngục Trận cực vững chắc . Nhưng không phải là nó không có điểm yếu .
Lại nói, khi phát hiện ra điểm yếu của kết giới, thì phải dùng pháp chú tấn công vào điểm yếu đó . Nhưng cái Ngục Trận lại không phải vậy . Vì nó có mang pháp chú của kiếm khí, một thứ trận pháp tạo nội lực cường hãn . Mà ai cũng biết là dùng pháp chú để giải kiếm trận, là vô phương . Vậy nên phải dùng ngoại kích .
Dị khí của Kiếm Ma Đạo vốn hoạt động trên sự đồng nhất giữa tâm thức và nội thể . Tâm thứ và nội thể mà đố kỵ lẫn nhau, tuyệt không thể dùng sức mạnh của Kiếm Ma Đạo . Kết giới cũng có thể coi là một cơ thể , bằng cách phát tán dị khí vào thứ kết giới này, thì dị khí chỉ tới nơi các pháp chú hoà đồng mà tạo sức mạnh, còn đâu, nó không thể đi vào nơi đang có hỗn chiến loạn đả giữa các pháp chú với nhau .
Thu Vân khởi lực, quang mang xung phát, hỏa cầu từ đôi tay ngọc ngà to lớn lao vun vút vào Ngục Trận .
-BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Diệu Vĩ và mọi người cảm thấy chói lòa mắt . Tiếng nổ đinh tai lộng óc .
Ngục Trận vẫn trơ trơ ra đó .
Thu Vân dường như cũng không thể làm gì khác, nàng hạ thân xuống đất, lắc đầu bất lực với Diệu Vĩ, cô công chúa Kiếp Yêu Tộc dĩ nhiên là hiểu điều này . Nguyên lai, Thu Vân cũng biết là không thể dùng pháp chú mà phá Ngục Trận, song vì sự an nguy của mọi người, nên cô gái vẫn quẩn quanh kết giới này tìm cách phá giải . Ngục Trận lại có khả năng hấp thụ nội lực qua cơ nhục của các chiến binh trong bán kính tám dặm, nên hầu hết các Đạo Nhân của gia tộc Diêm Vệ đều đã cạn kiệt nội lực . Họ vẫn khoẻ, song nội lực hết, nên không ai còn đủ sức thực hiện pháp thuật nào nữa . Thứ Ngục Trận này, cũng có tính chất giống hệt như của Trọng Lôi Tịch Đạn, hai lôi ngọc mà Hải Tuyết - đồ đệ của Hệ Liệt . Thu Vân đã là cố gắng lắm rồi . Mặt khác, do hấp nạp nội lực, nên Ngục Trận vững chắc thêm cả trăm lần .
Hệ Châu Lệ sau khi dùng Phong thuật phát tán thứ dị khí cũng không còn đủ nội lực mà khởi chiêu . Hơn nữa, Phong thuật của Châu Lệ vốn có thể xuyên qua kết giới, vậy nên sẽ hết sức nguy hiểm với những người ở trong . Công chúa Diệu Vĩ tự trách mình sao không nghĩ tới điều này sớm hơn ?
Vừa lúc đó, trong kết giới, một trận hắc phong cuốn dâng, sáu vị thánh nhân xuất hiện trở lại , Vận Quỷ cũng đứng ở bên kia, xung quanh là sáu vị thần của hắn .
-Hừ ! - Vận Quỷ phì hơi - Các người thật là ....
Nói đoạn, quay sang Thái nữ thần . Chỉ thấy nữ thần khẽ che quạt , miệng lộ nét tiếu ý, Sầu thần vốn lắm chuyện nhất, cái bóng đen trong tấm vải rách rưới lướt quanh Vận Quỷ, cất giọng âm u đến ghê người :
-À ! Khe khe ! Nếu ta không nhầm thì hai người các ngươi ....
-Ông bạn bé mồm cho ta nhờ ! Đang ở trước mặt thiên hạ kia kìa ! - Vận Quỷ gắt .
Sầu thần giật mình, đưa cặp mắt đỏ choé không tròng trong màn bóng đêm liên láo nhìn quanh rồi lên tiếng :
-Hình như cả sáu người kia đều vượt qua được Nhân Án Hành Phòng sao ? Khe khe ! Ngươi và Thái thần nhân đạo với chúng quá đấy ! Để vào Ngục Án Hành Phòng của ta, sẽ không có chuyện giản đơn như vậy đâu !
Vận Quỷ cười nhạt :
-Ta và Thái thần có cách hành xử riêng, không phiền đến lão lắm chuyện ! - Nói xong, Vận Quỷ khua khoắng cái điếu thuốc vào cái đám áo giẻ rách của Sầu thần khiến con ma đáng sợ này nhột nhạt cười những tiếng khủng bố . Những người xung quanh theo dõi sự việc mà mắt mở to, miệng há hốc kinh hãi .
Tà thần lượn quanh Vận Quỷ, lưỡi hái nham nham nhở nhở tinh huyết vung lên hạ xuống, cất giọng lách cách của hàm khô lâu :
-Ta thấy đám người ở đây ai cũng có tâm địa xấu xa cả ! Chuyện nhỏ ! Có cần ta xử lý chúng không , Vận Quỷ ?
Vận Quỷ bĩu môi, đoạn nhe răng ngậm điếu, nói :
-Thế lão định làm gì ?
-Chuyện nhỏ ! Giết chúng nó xong , ta sẽ lấy lưỡi hái này đưa chúng về Cực Hận Thiên Lao, để chúng ngày ngày đau đớn đến phát rồ dại !
-Khe khe ! Ý tưởng hay đó , lão Tà ! - Sầu thần hưởng ứng .
-Chuyện nhỏ !
Nhìn hai ma thần này nói chuyện, tất cả mọi người đều lạnh gáy , không hiểu chúng là cái đám gì nữa ?
Vận Quỷ ngước lên , thấy thứ dị khí đang lan tỏa khắp kết giới của mình từ thanh kiếm của Diệu Vĩ, cười :
-Cô bé thông minh đó ! Thế mà bao thằng đầu đất từ trước tới nay, chưa thằng nào phá được thứ Ngục Trận này !
Đoạn, quay sang sáu vị thánh nhân :
-Ta không thích gây hấn ở đây, nhưng thấy Chí Tôn hậm hực quá, nên đành ra tay vậy !
Phải nói Chí Tôn lúc này bực bội như thế nào . Linh Tuệ có vẻ như ngấm mê dược quá mạnh nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở ngày càng yếu .
-Khe khe ! - Sầu thần cất giọng cười đáng sợ - Vận Quỷ, hãy điều khiển chúng ta đi ! Kể từ hồi vui hết biết trong cái lăng mộ cổ, ta thấy chán nản quá ! Giờ phải vui một trận chứ !
Vận Quỷ cười sặc khói . Đoạn, song thủ niệm ấn , cả Tà thần và Sầu thần lao tới đám đông phía trước .
Vốn dĩ, sáu vị thần ở Lục Án Hành Đồ có sức mạnh khủng bố, nhưng muốn điều khiển nổi sức mạnh này, phải biết niệm pháp chú trên tay mà dùng họ . Sáu vị thần, sáu ký ức, sáu cách điều khiển khác nhau . Những thứ ký ức này luôn tồn tại vật vờ xung quanh Vận Quỷ, nên Lục Án Hành Đồ là triệu hồi, song cũng chẳng phải triệu hồi, điều khiển thần , mà cũng chẳng phải điều khiển thần . Vì nguyên tắc của điều khiển , tức là đối tượng không có suy nghĩ, như Chế Nhân Thuật của Diêm Tả Vệ, hoặc có suy nghĩ mà tuân theo lệnh chủ nhân, giống như triệu hồi thánh thần của người Thiên Cung Tộc . Nhưng nếu như các linh thần của Thánh Pháp có suy nghĩ, nhưng nhất loạt nghe lệnh chủ nhân thì Tà và Sầu lại có suy nghĩ rất mạnh mẽ, và hai lão sẽ cất tiếng tán thưởng khi Vận Quỷ điều khiển hai lão xuất chiêu hay, và chê bai hắn nếu hắn điều khiển họ dở, cái đó, cũng sẽ phần nào ảnh hưởng tới tâm lý chiến thuật, vậy nên Vận Quỷ phải là kẻ có tinh thần cực vững vàng . Lục Án Hành Đồ , gọi là điều khiển linh thần, mà cũng chẳng phải là điều khiển . Thường thường, Vận Quỷ thích dùng hai thần, hoặc là ba, ít khi hơn . Hắn chỉ điều khiển cả sáu thần một lần duy nhất, đó là khi hắn choảng nhau với Hệ Liệt .
Tà và Sầu mới đụng thần được một chút thì đã có tiếng nói ồm ồm vang âm khắp chốn :
-Ha ha ! Công chúa Diệu Vĩ đã chỉ điểm cho rồi mà không ai phá được Ngục Trận sao ?
Tà và Sầu ngừng chiến, tất cả mọi người ngước nhìn lên, thấy một bóng ảnh to lớn, tay cầm thanh đại kiếm Thất Sắc Thạch lăng lệ bổ xuống điểm yếu nhất của Ngục Trận .
-ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngục Trận nát ra thành từng mảnh, nội lực tuôn chảy ào ạt vỡ thành từng dòng trong không gian . Người vừa xuất kiếm giải vây, có thành đại kiếm Thất Sắc Thạch , tuyệt không phải ai khác, chính là Thánh Nhân Sư - Trưởng lão, đế vương, người có quyền lực cao nhất của Nhân Sư Tộc .
Từ trong đám bụi mù, Thánh Nhân Sư đứng hiên ngang uy dũng, ngài vừa đến, hắc vân đang vần vụ ở Cổ Thành lập tức tan biến, để lại một vầng thái dương chói sáng chiếu xuống mặt đất . Nước da màu vàng xám, thân người để trần, mặc một chiếc quần quấn khố đầy rằn hoa văn, lông bờm hoàng kim xoè rộng trên một gương mặt sư tử hùng vĩ, răng nanh dài ra khỏi miệng tới một gang tay, cặp mặt thần quang xé nát toàn bộ sự vật , chiếc sừng ở trán trong suốt, lấp lánh như kim cương, cơ bắp nở thành từng cuộn rắn chắc như thánh thạch . Nhìn mà vừa kinh sợ, vừa kính phục, vừa cảm thấy mình nhỏ bé, đấu trường Chiến Thu rộng lớn là thế, mà Thánh Nhân Sư vừa xuất hiện đã là tâm điểm của mọi ánh mắt . Ngay lập tức, tất cả mọi người cúi đầu xuống, trừ Vận Quỷ . Theo sau Thánh Nhân Sư là cả trăm chiến binh Nhân Sư, nhìn họ qua một lượt đủ biết đó là toàn các tuyệt đại cao thủ .
Diệu Vĩ reo lên :
-A ! Ngài " lắm răng " cũng có ở đây sao ?
Ài ! Bị câu nói này chêm vào, Thánh Nhân Sư thấy sự uy phong của mình sụt giảm nghiêm trọng . Nhưng với nữ tử nổi tiếng quậy phá này, lại không hề cảm thấy xúc phạm . Kiếp Yêu Tộc và Nhân Sư Tộc có quan hệ láng giềng ở Bắc Kỳ Thiên, nên Yêu Đế và Thánh Nhân Sư thường có mối quan hệ giao hảo rất tốt . Song, lần nào Yêu Đế đi là cũng có Diệu Vĩ đi theo , và vị Thánh Nhân Sư này là đối tưởng để cô công chúa chọc phá . Nhưng trước một nữ tử đáng yêu như thế, Thánh Nhân Sư lại rất yêu quý và chiều nàng hơn cả Yêu Đế nữa kia . Thậm chí, đến cả con cháu của Thánh Nhân Sư cũng phải ghen tỵ với Diệu Vĩ .
-Ha ha ! - Thánh Nhân Sư cười lớn, khiến tất cả đất đá trong đấu trường rung lên bần bật - Liệu một việc trọng đại này ta không đến có được không hả Vĩ nhi ?
-Ngài " lắm răng " đến đúng lúc lắm ! Cháu sẽ không quên ơn ngài !
-Ha ha ! Được !
Vừa dứt lời, đã có một tiếng nói khác xen vào :
-Thánh Nhân Sư trông đợi vào sự giả tạo của người Kiếp Yêu Tộc sao ? Ta thấy nữ tử này thật là kẻ tráo trở !
Diệu Vĩ và đặc biệt là Vị Diện Tướng Quân vô cùng tức giận trước lời nói vừa rồi , nhìn lên thì thấy một nhân ảnh phiêu diêu trong gió, hoàng phục lấp lánh châu báu trân quý vô kể . Người này đáp thân xuống, quanh thân có kim quang mờ mờ ảo ảo, nhãn quang nghiêm nghị thánh khí, cử chỉ cao cao tại thượng, tóc dài đến lưng, không chút bụi trần, bước một bước, huyết khí tiêu thất, bước hai bước, phong thu dịu nhẹ, bước mười bước, vạn vật tươi mới trở lại, theo sau là cả trăm người hầu, rợp trời những cỗ phi xa chói lọi do những con Hoàng Phượng kéo đi . Mọi người lại được dịp cúi mình một lần nữa . Đó là Thiên Cung Vương, hoàng đế Thiên Cung Tộc .
Thiên Cung Vương miễn lễ tất cả mọi người . Đoạn, hướng ánh mắt khinh bỉ về Diệu Vĩ . Cái mối thù của hai dân tộc , thật đã thành đời đời kiếp kiếp .
-Ồ ! - Diệu Vĩ lên tiếng - Tiểu nữ chẳng biết Thiên Cung Vương lại là người có khí chất hoành tráng đến như vậy ! Một mình đi tới đây, mà phải trưng diện quân lính đông như một lũ ruồi nhặng, thật vui quá !
Nói đến đây, hàng ngàn cung thủ từ trên những cỗ phi xa hướng tên xuống dưới , nhằm thẳng Diệu Vĩ . Vị Diện lập tức xuất kiếm, dị khí hoang tàn xung khởi trấn áp bốn phương :
-Kẻ nào dám đụng tới công chúa, ta phanh thây kẻ đó !
Thánh Nhân Sư vội vàng hòa giải :
-Thôi nào ! Diệu Vĩ còn trẻ người non dạ ! Thiên Cung Vương đừng nên chấp nhặt làm gì !
Thiên Cung Vương quay mặt đi, đến nửa cái nhìn Diệu Vĩ cũng không có :
-Nể mặt Thánh Nhân Sư ! Ta sẽ không dây dưa tới lũ yêu nghiệt máu bẩn như các ngươi !
Diệu Vĩ toan mở mồm cất tiếng chửi rủa những lời lẽ đủ để đào mả Thiên Cung Đế Tổ lên thì Thánh Nhân Sư đã đưa bàn tay to lớn của mình che miệng công chúa .
Thánh Nhân Sư quay lại, thấy sáu vị thánh nhân, liền kính trọng cúi đầu :
-Gặp được sáu vị thánh nhân ở đây ! Thực là may mắn !
Cả sáu người cũng cúi gập người xuống thi lễ đáp lại .
-Hửm ? - Thiên Cung Vương ngạc nhiên - Lục Án Hành Đồ !
Thánh Nhân Sư quay lại, thấy sáu vị thần hành Án , và ông nhìn thấy cả cái tên đang ngậm điếu phì phèo khói thuốc xem cái cảnh buồn cười vừa rồi .
-Vận Quỷ ! - Thánh Nhân Sư gầm lên , toàn thể đấu trường Chiến Thu rung lắc dữ dội - Hóa ra ngươi đứng đằng sau tất cả chuyện này !
Thánh Nhân Sư tất nhiên nào có thể quên được cái mối thù xưa kia cơ chứ ? Chính thằng ranh Vận Quỷ này đã bắt cóc đứa cháu của ông, và ông đã phải trả cho hắn cả vạn cân vàng ròng lẫn trăm thùng trang sức bảo vật khác để chuộc về .
Nguyên lai, năm nay là tròn ba trăm năm gia tộc Diêm Vệ chính thức hình thành . Vậy nên, Thiên Cung Vương và Thánh Nhân Sư, dù bận trăm công nghìn việc, cũng khởi hành đến đây, nào ngờ thấy Cổ Thành hỗn loạn mới dò hỏi vài người thì biết cơ sự, lập tức tới đấu trường Chiến Thu .
Thiên Cung Vương lên tiếng :
-Ồ ! Thánh Nhân Sư có quan hệ với tên này sao ?
-Đúng ! - Thánh Nhân Sư đáp - Hắn đã bắt cóc cháu của ta !
Vận Quỷ cười sằng sặc, hút một hơi thuốc :
-Ông già đáng mến ! Chuyện ấy qua lâu rồi, nhai lại làm gì ?
Thiên Cung Vương thấy Vận Quỷ có thể dùng được Lục Án Hành Đồ, cảm thấy rất hứng thú, liền tiến lên một bước :
-Xem ra ngươi chính Tổng Quản Tam Giới, được ! Vậy để bổn vương lĩnh giáo ngươi vài chiêu gọi là xã giao !
Vận Quỷ cười :
-Đừng tưởng mình là Thiên Cung Vương mà lên mặt với ta nhé, lão già ! Ta đã không thích gây sự thì thôi, còn nếu cứ lắm chuyện, thì lão có tin là bọn Thiên Cung Tộc các người chết không còn sót một mống nào không ?
Thiên Cung Vương vốn cao ngạo, nghe mấy lời này của Vận Quỷ tức thì khí nộ xung thiên , nghiêng ngả càn khôn .
Vừa lúc ấy, trời đổ cơn mưa tầm tã, đám lính hầu của Thiên Cung Vương khênh kiệu có lọng che định chạy lên thì ông ta đã ngăn lại :
-Không cần ! Hôm nay ta muốn đấu với tên được gọi là Tổng Quản Tam Giới, hay chỉ là loại hữu danh vô thực ?
Công chúa Diệu Vĩ chẳng hiểu sao lại mong cho cái tên là Vận Quỷ kia đánh Thiên Cung Vương một trận tơi bời hoa lá, phụ nữ thường có những suy nghĩ chẳng phù hợp với hoàn cảnh tí nào .
-BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thanh âm đại chấn động tam giới, mọi người ngước nhìn lên, thấy một hỏa cầu phát nổ, từ trong hỏa cầu đó, có bóng người rơi ra, y phục rách nát, huyết đổ khắp người .
Người này chẳng phải ai xa lạ .
Hệ Liệt .
...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile