Tổ trinh thám Linh dị
Tác giả: conrua
Phần 6
. Hỏi một câu là trúng ngay. Tôi nghĩ cô phải được thăng chức lên làm thiếu tá mới đúng. Còn mà đấm một phát trúng ngay, thì chỉ được làm trung úy thôi.
" Quá tuyệt " - hắn chỉ kịp tru lên trong lòng trước khi nắm đấm to bè của Trần Oai đánh hắn văng ngửa ra sau.
Vũ lồm cồm bò dậy, vừa ôm mũi vừa nháo nhác nhìn quanh. Miệng léo nhéo:
- Có gì bình tĩnh nói, sao lại đánh tôi?
Trần Oai xốc cổ hắn dậy quát vào mặt:
- Câu này tôi phải hỏi mới đúng. Anh đang làm cái quái gì vậy?
Lúc này Bảo Châu cũng đã ngồi dậy, thấy Trần Oai đang xốc Vũ lên như xách con gà con, vội nhảy đến níu tay:
- Dừng lại đi, đừng đánh anh ấy. Là tại em...
Trần Oai ngoái đầu nhìn lại. Thấy nàng nhếch nhác vô cùng, chiếc áo cảnh phục vốn sơ vin rất gọn gàng giờ đã bị bỏ ra ngoài quần, hai khuy cổ áo mở rộng kéo trễ cả hai vai, làn tóc dài vốn buộc cao đã xổ ra ôm lấy bờ vai trắng nõn. ẩn hiện còn thấy cả quai chiếc áo lót cỡ D còn hững hờ lệch sang một chút.
Nhìn đi nhìn lại, thấy Vũ rõ ràng ra dáng gian phu, mười phần chắc hết tám chín rồi. Trần Oai vừa buồn cười vừa bực.
Thực ra Trần Oai và Bảo Châu không chỉ là đồng nghiệp bình thường. Ông anh trai của chị dâu của Trần Oai chính là bố đẻ của Bảo Châu.
Bảo Châu còn rất trẻ đã được điều chuyển về tổ trọng án cũng một phần là do Trần Oai tác động. Nhưng anh là người nghiêm túc trong công việc, sự thăng tiến của Bảo Châu hòan toàn là do năng lực tự thân của nàng phấn đấu mà nên.
Hai người khi làm việc thường xưng anh - em như những nhân viên khác để giữ tính chuyên nghiệp, đồng thời tránh để người ta dị nghị con ông cháu cha. Năm nay 32 tuổi nhưng chưa lập gia đình, dù Bảo Châu đã lớn, chỉ kém mấy tuổi nhưng Trần Oai luôn coi mình như cha chú cố gắng giữ gìn bảo vệ cô cháu gái của mình trước những nguy hiểm trong nghề.
Nay thấy cô cháu gái bảo vệ thằng gian phu trời đánh, Trần Oai cũng không biết làm sao, chỉ liếc xéo Bảo Châu bằng ánh mắt cha chú, nói:
- Trong lúc công tác, có một số thứ phải kiêng, như là rượu, bia và... một số thứ nữa.
" Mà tôi mới rời mắt ra được mấy phút chứ lâu la gì đâu." - Trần Oai nói tiếp bằng giọng buồn bực
Bảo Châu nghe Trần Oai nói kiểu ám chỉ như vậy, vừa xấu hổ vừa oan khuất, mặt đỏ lựng lên, vừa định cất tiếng cãi thì đã nghe tiếng ông Ba gầm lên giận dữ:
- Trời ơi, quân báng bổ, bọn dâm loàn. Đây là điện của Thầy L. chứ không phải cái nhà nghỉ nhé. Các người là lũ biến thái. Trời ơi, Thầy L. mới mất mấy hôm, còn chưa được chôn cất thế mà các người dám... dám...
Nói đến đây, ông ta dùng thái độ cực kì nóng giận đuổi cả ba ra khỏi phòng, tiễn một mạch ra cửa mặc cho Vũ cố gắng giải thích.
Lúc cánh cửa sắt đóng sầm sau lưng ba người, Trần Oai vẫn còn hậm hực quay sang Vũ:
- Nhục chưa?
Vũ vừa xoa mũi, vừa gật đầu:
- Nhục. Quá nhục, nhục nhất là không được miếng nào mà vẫn mang tiếng.
Bảo Châu nãy giờ mang tâm lý oan khuất của một cô gái mới lớn bị lén quay phim đưa lên trên mạng nghe hắn nói thế thì cũng phì cười. Nghĩ đến khi nãy hắn vì giúp mình mà bị đánh liền lên tiếng:
- Cảm ơn anh Vũ đã giúp đỡ. Lúc đó tôi cũng không biết mình bị làm sao. Hốt nhiên toàn thân lạnh toát, hai mắt tối sầm, hít thở không được.
Cảm giác như mình bị bó chặt trong một thùng nước đá vậy.
Vũ gật đầu đáp:
- Cô bị trúng phong đấy. cũng may là tôi ở đó, không thì cũng mệt.
Bảo Châu ngạc nhiên hỏi:
- Tôi ngồi trong nhà mà cũng trúng gió được à? Mà sao lúc đó, tôi có cảm giác khác hẳn với những khi bị trúng gió trước đây. Cảm giác rõ ràng và đáng sợ hơn nhiều.
Vũ cười nói:
- Tôi bảo cô bị trúng phong, chứ có bảo cô bị trúng gió đâu. Mà cô nghĩ trúng gió tức là bị làm sao?
Bảo Châu thấy khá ngạc nhiên với cách giải thích của Vũ, rõ là bắt bẻ câu chữ. Phong hay gió thì cũng là một chứ có gì đâu mà còn phải băn bẻ lại nàng.
Nhưng mới trải qua mấy chuyện, Bảo Châu cũng quen dần với cách nói chuyện của Vũ, hơn nữa hắn lại vừa mới giúp nàng. Bảo Châu bèn làm ra bộ học sinh trả bài:
" Trúng gió là một hiện tượng do các yếu tố thời tiết mưa, gió, lạnh, sương giá… tác động vào cơ thể một cách đột ngột khiến khí lạnh xâm nhập vào cơ thể qua lỗ chân lông và đường hô hấp.
Triệu chứng của trúng gió là Ớn lạnh ở gáy, sống lưng, tay, chân, nhức đầu, đau bụng, nôn mửa, tiêu chảy. Trường hợp nặng có thể bị hôn mê, tai biến mạch máu não. "
Vũ cười cười nhìn Bảo Châu, lúc này nàng không còn vẻ nghiêm nghị của một trung úy cảnh sát, cũng không có vẻ gợi cảm quyến rũ mê người lúc ở trên giường mà nhí nhảnh như một cô bé học sinh hồn nhiên trong nắng sớm.
" Đúng là Tây Thi nhăn mặt cũng xinh " - Hắn chép miệng rồi ngắt lời Bảo Châu.
- Trúng gió chỉ là một cách giải thích theo y học. Dù là tây y hay y học cổ truyền cũng chỉ nhìn nhận được vấn đề hậu quả sinh học của nó và suy diễn ngược trở lại nên cho rằng đó là vì bị nhiễm lạnh. Thực tế rất nhiều trường hợp trúng gió không hề là do nhiễm lạnh. Người bị trúng gió đang ngủ trong chăn ấm, phòng điều hòa bình thường, nhưng vẫn có thể bị trúng gió dẫn đến liệt dây thần kinh, tai biến mạch máu hay tiêu chảy thương hàn.
Như cô vừa nãy ngồi trong phòng ấm, cửa đóng then cài gió lạnh ở đâu ra mà bỗng nhiên bị trúng gió ?
Bảo Châu và Trần Oai cùng trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề quen thuộc mà mới mẻ này. Vũ lại nói tiếp:
- Thực ra phải gọi hiện tượng này là trúng phong mới đúng.
Phong vốn có nghĩa là gió, nhưng ở đây, ta hiểu là Phong trong Phong Thủy.
Phong Thủy trước tiên là các phép tính, cảm nhận để tìm đường đi của Khí. Rồi từng bước vận chuyển nó, thay đổi nó. Khí có ở khắp nơi. Như khi nãy tôi có nói đến khí ngũ hành xuất phát ngay từ nguyên tố cấu thành vật chất. Nhưng khí thường theo gió và dòng nước mà đi, đây cũng là một ví dụ rất trực quan nên người ta mới gọi thuật điều khí là thuật Phong Thủy là như vậy.
" Lại nói trở lại, khí vận chuyển trong không gian thì gọi là phong. Khi cô bị trúng phong tức là bị luồng khí lạ xâm nhập vào người, khiến cho nội khí của cô bị rối loạn, cơ thể phản ứng loạn xạ gây nên những triệu chứng bất thường như cô đã cảm thấy rồi đấy. Luồng khí lạ này, còn nguy hiểm hơn gió lạnh rất nhiều. Vì nó tác động rất mạnh, mà lại không căn cứ vào thể chất của cô có khỏe mạnh hay không. Nếu cô không biết về phong thủy, cũng rất khó tránh. Vì nó căn bản không phải là gió lạnh, đang ở trong phòng kín cũng vẫn bị như thường. "
Bảo Châu nghe Vũ nói đến đó, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi:
- Tôi thấy hơi lạ, tôi không biết phong thủy đã đành, nhưng Thầy L. vốn là một thầy đồng nổi tiếng, chắc hẳn cũng giỏi về thuật Phong Thủy, sao phòng ngủ của ông ta lại không được bảo vệ mà có luồng khí lạ nguy hiểm như vậy?
Vũ vỗ tay khen:
- Cô rất thông minh. Hỏi một câu là trúng ngay. Tôi nghĩ cô phải được thăng chức lên làm thiếu tá mới đúng. Còn mà đấm một phát trúng ngay, thì chỉ được làm trung úy thôi.
Trần Oai nghe Vũ nói xỏ xiên thì bật cười ha hả. Anh biết Vũ còn giận vụ bị đấm oan nên cũng không lên tiếng.
Nhưng Vũ là loại được nước lấn tới, nói:
- Tôi nói không đúng à? Suốt từ sáng đến giờ, chỉ có tôi với Bảo Châu quần quật phá án. Còn anh thì sao?
Trần Oai không vội trả lời, ngóng ra phía đầu đường. Quả nhiên chiếc xe công vụ đã trờ tới. Cả ba chui lên xe, bấy giờ Trần Oai mới từ tốn nói:
- Cách suy luận của anh hay, rất trực tiếp. Nhưng công an chúng tôi không phải ai cũng biết xem phong thủy, nên không thể đi điều tra những người có khả năng làm thay đổi phong thủy trong phòng ngủ của Thầy L. Do vậy, tôi dùng phương pháp còn trực tiếp hơn. Đó là điều tra tất cả những người thân cận với Thầy L. trong khoảng thời gian gần đây.
Đặc biệt chú trọng đến ba đối tượng. Thứ nhất là bà Dung, người làm trong phủ Thầy L.
Bà Dung là người luôn ở trong phủ từ rất lâu, từ đồ đạc cho đến những người tới thăm, chuyện gì cũng biết. Bà Dung cũng là người có mặt trong phủ hôm xảy ra cái chết của ông Tứ. Hiệ nay mặc dù bà Dung lấy lý do sợ hãi trước hai vụ án mạng liên tiếp nên đã về nhà con gái ruột ở Nho Quan, nhưng chúng tôi vẫn liên tục khai thác thông tin.
" Đối tượng nghi vấn thứ hai là Đặng Đình Chiến, một đệ tử ruột của Thầy L. Chính Chiến là người sách động nhân thân của Thầy L. tới quấy nhiễu trụ sở công an.
Đối tượng này tuy là một người mê tín, thường theo Thầy L. đi tham gia các buổi lễ đuổi ma trừ tà nhưng lại kiên quyết không tin rằng cái chết của ông Tứ và Thầy L. là do bị nhập tà. Điều mâu thuẫn này khiến chúng tôi nghi ngờ Chiến có động cơ bên trong,cố tình muốn quấy nhiễu cầm chân cơ quan điều tra. "
" Đối tượng nghi vấn thứ ba là ông Ba. Người mà chúng ta đã gặp khi nãy. Trong ba đối tượng thì ông Ba là ít khả nghi nhất vì trong thời gian xảy ra hai vụ án thì không có mặt ở Ninh Bình mà ở cùng con trai đang học đại học trên Hà Nội. Và chỉ chuyển đến trông phủ cho Thầy L. sau khi bà Dung về nhà con gái ở Nho Quan "
Nghe Trần Oai nói ra một mạch, thoạt tiên cứ nghĩ vụ án rất đơn giản, chỉ cần điều tra ba người này. Nhưng thực ra đây là kết luận sơ bộ của gần 6 ngày điều tra ráo riết và đấu tranh liên tục với hàng chục người đã tiếp xúc với Thầy L., ông Tứ trước và sau khi vụ án xảy ra.
Vụ án Thầy L. xảy ra rành rành ngay trước mắt công an, khiến mọi việc tưởng như đơn giản thực ra lại là không có manh mối nào dùng được.
Trần Oai rút gọn lại ba đối tượng như vậy đã là cực hạn của tổ điều tra rồi. Trong đó còn có không ít trực giác nghề nghiệp, suy luận chủ quan.
Bảo Châu là người trong nghề, thoạt nghe là hiểu được những khó khăn và công sức mà Trần Oai đã bỏ ra trong vụ này. Nhưng Vũ rõ ràng là loại đọc truyện từ chương cuối đọc đi. Bĩu môi nói:
- Từ hôm xảy ra vụ án đến giờ đã gần một tuần, thế mà anh mới rút gọn được có ba đối tượng. Cứ thế này, tôi e rằng cái thứ mà chúng ta đang đi tìm đã đi đến tận... campuchia rồi cũng nên.
Mà anh xem bộ phim Vòng Quanh Thế Giới trong 80 Ngày chưa? Hay là ta cứ ăn chơi nhảy múa chờ thêm hai tháng rưỡi nữa là nó tự quay về?
Dù biết là Vũ vẫn thù dai vụ ăn đấm. Nhưng hắn đả kích Trần Oai cũng chính là đả kích cảnh sát nói chung. Bảo Châu thấy hơi ngứa tai. Nàng phật ý hỏi:
- Nghe anh Vũ nói thế, hình như anh đã biết hung thủ là ai rồi ?
Vũ mặt dầy nói:
- Điều tra là việc của công an. Nếu tôi tự mình phá án được, thì đã làm đại tá từ lâu rồi ấy chứ.
Bảo Châu tức nghẹn họng, đang định mắng hắn vài câu thì Trần Oai cản lại. Anh thản nhiên nói:
- Anh Vũ nói đúng đấy. Tìm ra hung thủ không phải là phá án, đó chỉ là một quá trình của việc phá án thôi. Nếu chỉ cần xác định được hung thủ, vậy thì chỉ cần một nhà ngoại cảm ngồi nói chuyện với hồn ma một buổi là phá được hết các vụ án rồi. Còn cần gì công an chúng ta đi thu thập chứng cớ, đấu tranh với tội phạm nữa làm gì.
Vũ bị thái độ điềm tĩnh của Trần Oai khuất phục. hắn khôi phục thái độ nghiêm túc hỏi:
- Khi nãy anh có nói với ông Ba rằng tôi là một nhà ngoại cảm có thể nói chuyện với linh hồn không?
Trần Oai đáp:
- Có, khi tôi dùng biện pháp nghiệp vụ để thẩm vấn ông ta về chuyện món cổ vật, có nói rằng anh là một nhà ngoại cảm. Và anh khẳng định có một cái hũ hoặc gì đó giống thế đã bị chuyển khỏi gian thờ trong thời gian gần đây. Ông ta liền trả lời rằng trước đây có một cái bình cổ mà Thầy L rất quý, nhưng đã bị Thầy L đem cho hay đem cất đi đâu đó từ khá lâu rồi.
Lời khai không khớp lắm, nhưng tôi không thấy có biểu hiện bất thường nào trong thái độ của ông ta cả.
Có lẽ việc này phải hỏi lại bà Dung.
Vũ phẩy tay nói:
- Không cần đâu. Có làm chắc cũng không kịp. Bây giờ anh đưa tôi vào trong thị trấn gần đây nhất, tôi cần anh làm một số chuyện. Trưa nay tôi sẽ gọi lại cho anh.
Trần Oai gật đầu, yêu cầu tài xế chạy thẳng vào thị trấn Kim Sơn. Sau khi Vũ dặn dò mấy việc thì chia tay nhau
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile