TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 13 của 13

Chủ đề: [Hiện đại] Để buốt trái tim... - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    HÀ NỘI
    Bài viết
    344
    Xu
    50

    Mặc định

    CHƯƠNG 10: LỰA CHỌN TỪ BỎ



    Yến đã log out từ lâu mà tôi vẫn ngồi ngơ ngẩn nhìn màn hình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chuyện hôm nay giống như một giấc mơ vậy. Khúc mắc trong lòng tôi suốt bao nhiêu năm qua lại được giải quyết chỉ bằng mấy câu nói đơn giản và một cái lý do hết sức ngớ ngẩn như vậy? Không cam lòng. Tôi tuyệt đối là không cam lòng. Ba năm đau khổ, ba năm day dứt, ba năm oán hận, ba năm không ngừng tìm kiếm nguyên nhân… cuối cùng lại tìm ra sự thật khốn nạn như vậy, tôi làm thế nào có thể bình tĩnh được chứ?
    Siết chặt hai nắm tay, để mặc những móng tay bấm vào da thịt đến chảy máu, tôi cố kìm nén để không bật khóc. Không thể nói hết nỗi căm giận của tôi đối với Thanh Đạo. Nếu nó xuất hiện trước mặt tôi lúc này, tôi hoàn toàn có thể chắc chắn, mình sẽ không do dự mà đâm liền cho nó cả trăm ngàn nhát dao. Nhưng rốt cuộc, tôi có thể làm gì chứ? Ngay cả việc hét thật to một tiếng để tiết bớt hận thù trong lòng, tôi cũng không làm được. Tôi bây giờ, đã là một phế nhân.
    Lặng lẽ đẩy xe tới, ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của Tiểu Bảo Bảo, tâm tình tôi cũng tốt hơn một chút. Ngẫm lại mọi chuyện, thấy giống như là một định số đã được sắp đặt từ trước vậy. Vốn nói, vợ chồng là duyên số, tôi và Yến cũng xem như là có duyên, đáng tiếc, lại là nghiệt duyên. Đã như vậy, tôi có tiếc nuối cũng có thể làm gì nữa đây?
    Dù Yến vẫn còn yêu tôi thì sao? Dù cuối cùng, mọi hiểu lầm đã được hóa giải thì thế nào? Tôi có còn là tôi của ba năm trước? Yến có thể từ bỏ cuộc sống yên bình hiện tại, từ bỏ tình yêu đang ngọt ngào hiện tại để cùng tôi bắt đầu lại? Câu trả lời rất rõ ràng đều là không. Vậy thì còn cái gì để mà nuối tiếc chứ? Tôi khẽ cười tự giễu. Có lẽ tôi phải cảm ơn Thanh Đạo. Nếu không phải nó phá đám, nếu tình cảm giữa chúng tôi tới nay vẫn tốt đẹp, vậy tôi bây giờ phải làm sao đối diện với Yến? Hay là tôi phải cảm ơn cái tai nạn này? Nếu nó không xảy ra, liệu tôi có nhẹ nhàng chấp nhận một kết cục như vậy?
    Suy nghĩ vẩn vơ mãi, muốn ngủ cũng không thể nào ngủ được, tôi lại lặng lẽ ngồi dậy trước máy tính. Nhìn lướt qua nick yahoo một lượt, Lưu An vẫn chưa onl. Sau một thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra, cô bé này có lịch sinh hoạt rất kỳ lạ, thường xuyên ăn không đúng bữa, ngủ chẳng đúng giờ. Phụ nữ không để ý tới nhan sắc như vậy, quả thực tôi mới gặp lần đầu, cũng không khỏi cảm thấy thú vị.
    Ngồi không mãi cũng chán, tôi ngứa tay hí hoáy gõ lên status mấy chữ: “Ta muốn giết người.” – quả thật nếu bị ai đó chọc giận vào lúc này, tôi cũng dám giết người ta lắm.
    “Ding!” – Tiếng Buzz yahoo vang lên làm tôi bừng tỉnh trở lại.
    Oh! Là Lưu An. Tôi hí hửng gõ phím, tâm trạng bỗng dưng phấn chấn hẳn, mọi ưu sầu tức tối lúc nãy tan biến không còn dấu vết.
    “Ahh.. muội muội! Còn chưa ngủ sao?”
    “ Không. Muội mới ngủ dậy nè! Hì!” – Đấy, quả nhiên giờ giấc lung tung mà.
    “Ách!”
    “Huynh đừng ngạc nhiên, muội vốn là thế mà. Ủa! Mà huynh định giết ai?” – Có lẽ là đọc được cái status của tôi rồi.
    “Còn chưa tìm được người đây” – Tôi hung hăng gõ trả lời.
    “Oh… Hóa ra là lên cơn vật mà chưa có thuốc à?” – Lưu An gửi kèm theo một icon cười ngặt ngẽo.
    Câu đùa của Lưu An lại khiến tim tôi nhói lên:
    “Tận mắt nhìn thấy người yêu của mình thuộc về người khác mà không thể làm gì, muội có muốn giết người không?
    “Haizzz…! Vậy thì phải tự giết mình thôi. Giết chết tình yêu của huynh đi.”
    Lưu An thở dài, tôi cũng vậy.
    “Biết thế, nhưng quả thật … không thể xuống tay”.
    “Không thể xuống tay, chứng tỏ huynh thật lòng. Đừng lo! Nó sẽ phai dần theo thời gian thôi.
    “Uhm…3 năm rồi đó muội. Không biết tới bao giờ mới có thể phai”.
    “Phải mở lòng ra thì mới phai được, hình như huynh vẫn chỉ nhìn về nơi đó.”
    Tôi chợt nhớ có ai đó đã từng nói, “thích một người là chuyện trong nháy mắt, nhưng để quên một người thì phải dùng cả đời để quên”, áp dụng vào trường hợp của tôi có lẽ là đúng như vậy.
    Lưu An nói với tôi:
    “Nếu đã từng thích một người, muội nhất định sẽ không quên, vì muội thật lòng. Tình cảm đó dù không tốt nhưng vẫn đẹp, quên đi thì phí lắm!”
    Tôi khẽ cười. Suy nghĩ của Lưu An không phải là không đúng, bất quá, lại rất ngây thơ, rõ ràng là chưa từng trải qua chưa biết đau khổ mà.
    “Nếu muội không muốn quên, vậy làm sao mà đối mặt?”
    “Muội chỉ gói nó lại, để một góc, rồi mở cửa đón tềnh yêu mới thôi”.
    “Ha ha! Nói thì dễ, làm khó lắm muội.” – Tôi nói thật, cũng là kéo cô nhóc khỏi giấc mơ hồng về thứ tình yêu gọi là vĩnh– “Trái tim con người nhỏ bé lắm, sẽ không thể toàn tâm yêu ai đó nếu như trong tim có hai luồng tình cảm.”
    “Vậy huynh tốt nhất xóa bỏ tất cả đi. Dù sao người ta cũng không chung thủy với huynh, cũng tự mình rẽ sang đường khác. Thật không đáng!”
    Lưu An gửi cho tôi một icon bộ dáng nổi giận bừng bừng. Tôi không khỏi bật cười. Nhóc con mà! Giá như mọi chuyện đều có thể đơn giản như vậy.
    “Cũng không phải lỗi tại người ta.”
    “ Ủa vậy là sao?”
    “Huynh kể cho muội nghe một câu chuyện.”
    ….
    Tôi kể với Lưu An câu chuyện của mình, cũng không hi vọng cô nhóc hiểu được, chỉ là muốn được chia sẻ cho nhẹ bớt nỗi ưu sầu cứ nặng trĩu trong lòng.
    “Đại ca! Thật khổ cho huynh. Phải chịu nhiều tổn thương như vậy.”
    “Cũng không có gì. Chỉ là đi lại khó khăn một chút mà thôi. Huynh chỉ mong sao có thể nhẹ nhàng quên được người đó.”
    “Huynh à! Người ta không thể quên một tình cảm khi trong lòng còn có điều khúc mắc. Cả huynh và chị ấy vì vậy nên ba năm qua cứ lấn cấn mãi. Sau vụ giải tỏa ngày hôm nay, có hai khả năng xảy ra. Một là, nếu tình yêu với anh kia lớn, thì chị ấy sẽ nhẹ nhàng thanh thản mà quên huynh, tiếp tục cuộc sống. Ở trường hợp này thì huynh hoàn toàn hết hi vọng. Nhưng mà với điều kiện là chị ấy hoàn toàn không còn yêu huynh nữa, nếu còn, dù chỉ một ít, thì sẽ chuyển sang khả năng thứ hai.”
    Tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước những kiến giải của Lưu An, không phải vì nó hoàn toàn đúng, mà vì nó chín chắn, không giống những biếu hiện nông nổi lúc trước. Tôi bị cảm giác tò mò kích thích, cuốn theo mạch nói của Lưu An, quên cả ngắt lời, cứ để cô bé tiếp tục nói một mạch.
    “Chị ấy và anh kia, có thể là vì cảm động mà yêu, có thể vì để lấp chỗ trống mà yêu, nếu vậy thì cuộc sống tốt đẹp mà chị ấy nghĩ là chị ấy đang có cũng sẽ sớm tự sụp đổ thôi. Vấn đề là huynh nên biết đúng thời điểm để mà ra tay vớt lại.”
    Ngẫm nghĩ một chút, tất cả những gì Lưu An nói đều có lý. Nhưng mà, là có lý với một người bình thường thôi, chứ tôi thế này…
    “Huynh không phải là muốn vớt lại, chỉ là không muốn phải bận lòng nữa thôi.”
    “Vì yêu nên không muốn người ta khổ đây mà…”
    Tôi cười cười:
    “Không vĩ đại thế đâu. Chỉ là huynh biết trước kết quả sẽ như vậy. Cô ấy là người rất thực tế. Có thể yêu huynh, nhưng chắc chắn sẽ chọn người phù hợp.”
    Thật lâu không thấy Lưu An nói gì, tưởng cô nhóc ngủ quên mất rồi, tôi để lại lời nhắn chúc ngủ ngon rồi chuẩn bị log out. Ai dè vừa gửi đi đã lập tức nhận được câu trả lời:
    “ Muội vừa ngủ dậy mà ngủ sao được nữa. Đang suy nghĩ xem giải quyết vấn đề của huynh thế nào cho tốt đây.”
    “Thôi thôi, nghĩ làm gì cho mau già. Huynh nghĩ muốn chết mà cũng có ra được đâu”.
    “Ha ha…! Chết cũng là một dạng siêu thoát… khỏi bể tình.”
    “Nói mới nhớ nha, muội có từng vào “bể tình” hồi nào chưa mà đã muốn siêu thoát?”
    Lưu An làm ra bộ mặt e thẹn:
    “ Hôm trước muội vừa đi bói duyên, thầy nói sau 21 tuần nữa muội sẽ gặp được ý trung nhân”.
    Tôi phì cười:
    “ Gặp chưa… gặp chưa?”
    “Chẹp! Đã nói sau 21 tuần = 5 tháng nữa mới gặp hoặc mới “nhận ra” ý trung nhân mà”.
    Tôi vẫn không có ý định buông tha:
    “Tính từ bao giờ?”
    “Giả sử mà bây giờ gặp rồi thì cũng phải thai nghén đến 5 tháng sau mới có tềnh yêu ra đời”.
    Ha ha! Có tiện nghi rồi! Lâu lắm mới lại có dịp chiếm tiện nghi của người khác, khiến lòng tôi không khỏi như có trăm hoa đua nở. Tôi giả bộ nai tơ thẽ thọt:
    “ Muội nè, huynh nói muội nghe nè!”
    Quả nhiên, Lưu An rất dễ lừa, hồn nhiên nhảy thẳng vào cái hố tôi vừa đào xong:
    “Dạ!”
    “Người đó rất có khả năng sẽ là huynh đấy! Không được 100% thì cũng phải 80.”
    Lưu An cũng đáp lại một câu rất là “ăn ý”:
    “Vâng! Đến giờ muội cũng chỉ còn biết tin vào … định mệnh” – kèm theo là một icon mím chi rất là dễ thương, đến nỗi tim tôi cũng muốn mềm ra, tiếp tục tung đòn tâm lý chiến:
    “ Đầu tiên là cái duyên không bình thường về màu xanh lá cây nghiêng này…”
    Lưu An cũng gật đầu xác nhận:
    “ Ờ ha…”
    Tôi được thể lấn tới:
    “Theo như muội nói, đó là màu xanh hi vọng, có khi là hi vọng thai nghén 5 tháng sau sẽ ra kết quả mỹ mãn a...”
    Lưu An quả nhiên rất là hiểu tôi, tiếp tục ăn ý phối hợp:
    “ Sác xuất cao lắm huynh ạ! Hay là huynh đá chị kia, quay sang thầu vụ này đi. Vụ này còn có thời hạn đàng hoàng.”
    “ Ha ha…! Đề nghị quả có chút hấp dẫn. Bất quá… huynh cũng nên có chút thời gian suy nghĩ chứ nhỉ?”
    “Xí! Huynh nãy giờ chiếm hết tiện nghi của con nhà người ta, giờ còn làm ra bộ dáng thanh cao… Xùy!!!”
    “Ha ha…”
    Tôi bị nói trúng tim đen, không biết nói gì hơn, đành cười cười lấp liếm cho qua. Hóa ra Lưu An cũng không phải dễ dụ như tôi tưởng, cô bé chỉ là muốn thuận nước đẩy thuyền, làm tôi vui một chút mà thôi. Phần tâm ý này thực sự làm tôi cảm động.
    Hi hi ha ha với Lưu An một hồi, trong lòng tôi đã vui vẻ trở lại. Đúng vậy! Nghĩ không được thì không cần nghĩ nữa. Thuận theo tự nhiên mới là thiên đạo. Qua đêm nay, trời sẽ lại sang thôi mà...
    Tôi cứ miên man như vậy mà chìm dần vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay…
    Ngày hôm sau, lúc tôi thức dậy thì đã là 9 giờ sáng. Nhìn quanh nhà, mẹ tôi và Tiểu Bảo Bảo đều không thấy, chắc là đã ra ngoài hiệu sách rồi. Tôi cầm lên một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên mặt bàn ăn, nhận ra nét chữ quen thuộc của mẹ: “ Tối qua làm gì mà sáng gọi mãi không dậy thế cậu ấm? Mẹ và con zai anh ra cửa hàng trước đây. Cơm hôm nay mẹ chiên ngon lắm đấy, con gắng ăn cho hết rồi ra đây cho vui nhé! Cả nhà mình bên nhau! He he… Má mình xinh đẹp!”
    Tôi phì cười! Mẹ tôi đấy! Lúc nào cũng trẻ trung yêu đời như vậy. Vuốt tờ giấy thật phẳng phiu, cho vào túi áo, trái tim tôi không tự chủ được mà nóng lên, nơi khóe mắt cũng cảm giác cay cay. Đây là người thân của tôi, là gia đình của tôi đấy! Dù bầu trời có sụp xuống, dù Trái Đất có ngừng quay, dù hạnh phúc hay khổ đau, dù tai ương hay may mắn… vẫn là hai người họ luôn luôn ở bên cạnh tôi, sát cánh cùng tôi đi tiếp. Tôi chợt nhận ra rằng, theo đuổi và đau khổ vì một thứ tình yêu xa vời như vậy chỉ là mộng tưởng hão huyền. Yêu thương và trân trọng những người bên cạnh mình mới là chân thật.
    Thở mạnh ra một hơi, giải tỏa được những khúc mắc trong lòng, tôi cảm thấy thanh thản, thơ thới kỳ lạ. Cuối cùng, tôi cũng đã tìm thấy lựa chọn của mình – lựa chọn từ bỏ.
    Hào hứng vét sạch chỗ cơm mẹ để lại, tôi nhanh chóng thu dọn bát đĩa rồi ra tiệm – cách nhà cũng không xa. Mẹ tôi đang tiếp khách, Tiểu Bảo Bảo ngồi đó toét miệng cười. Trong lòng tôi bây giờ, ngoài ngọt ngào ra cũng chỉ có ngọt ngào mà thôi.
    Tôi rút điện thoại, soạn tin nhắn gửi cho Lưu An: “ Muội muội … Huynh sẽ từ bỏ!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    :hi:[FONT="Times New Roman"][COLOR="Green"]Vĩnh An[/COLOR][/FONT]


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngạn y,ngocnghechvn,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    HÀ NỘI
    Bài viết
    344
    Xu
    50

    Mặc định

    CHƯƠNG 11: ĐÈN VÀNG


    7h30 phút sáng, tôi vừa xếp sách lên chiếc bàn con đặt ngay cửa ra vào vừa huýt một điệu sáo quen thuộc. Bây giờ mới là giữa tháng Hai, thời tiết vẫn còn hơi se lạnh, nhưng đổi lại, hôm nay là một ngày đẹp trời. Mặc dù còn sớm, nắng vàng đã rải đều khắp nơi, màu sơn sặc sỡ đủ loại trên các tòa nhà đều lu mờ đi trước ánh vàng rực rỡ của nắng mai. Cả đất trời bừng lên một màu sắc sáng sủa, tươi mới, tràn đầy sức sống – giống như tâm trạng tôi lúc này vậy.
    Sau buổi sáng hôm ấy, tôi giống như tìm lại được chính mình của mấy tháng trước đây. Mặc dù không hoàn toàn, nhưng ít nhất, tôi đã biết, bản thân không phải là vô dụng như mình vốn tưởng.
    Lưu An nói đúng! Sự dây dưa suốt ba năm qua giữa tôi và Yến hoàn toàn là do chấp niệm mà thành. Khi mọi khúc mắc đã được giải tỏa, chúng tôi không ngờ cũng dễ dàng quên nhau như vậy. Yến vẫn tiếp tục con đường mình đã chọn, tôi cũng không còn gì băn khoăn áy náy nữa. Lòng tôi bây giờ hoàn toàn tĩnh lặng và thanh thản. Tôi đã có thể thờ ơ với những lần onl – off của Yến, trái tim cũng không còn run rẩy mỗi lần nhìn dòng nick “matrix..” bật sáng nữa.
    Tôi nhớ có một câu hát rằng: “yêu một người có dễ quên được đâu…”. Yến nói gì cũng là tình yêu đầu tiên của tôi, sao có thể trong một lúc nói quên là quên ngay được? Có điều, với tôi bây giờ mà nói, bình tĩnh chấp nhận được như thế này cũng là vô cùng đáng khen rồi.
    - Cậu ấm hôm nay có gì mà vui thế?
    Mẹ tôi đang xúc cháo cho Tiểu Bảo Bảo nghe được tiếng huýt sáo của tôi ngạc nhiên quay lại nhìn tôi hỏi một câu như vậy.
    - Bình thường thôi mẹ. Hôm nay trời đẹp nhỉ!
    - Ái chà! Bây giờ nhìn trời đã thấy đẹp rồi cơ đấy. Tôi còn tưởng anh gắn luôn cặp kính đen lên mắt, không tháo xuống nữa chứ.
    Tôi gãi đầu cười gượng, hồi lâu cũng không biết nói gì. Mẹ tôi chép miệng một cái:
    - Thôi thì mỗi tngười mỗi phận, chẳng ai biết trước tốt xấu thế nào. Trời cho sao thì vui vẻ mà nhận vậy thôi con à!
    - Vâng!
    Tôi trả lời, trong lòng vẫn không ngăn nổi cảm giác chua xót cứ nhói lên từng chập. Chấp nhận số phận là điều mà dù cố gắng bao nhiêu tôi vẫn chưa thể làm được.
    Khẽ nhắm mắt, tôi bỗng thấy nhớ cồn cào cái không khí làm việc nơi công sở ngày trước. Giờ này của mấy tháng trước đây, có lẽ tôi đang vội vàng nhét nốt miếng bánh mỳ cuối cùng vào miệng, vừa nhồm nhoàm nhai vừa thắt cavat trước gương, bên tai là điệp khúc cằn nhằn của mẹ: “ Dậy sớm thêm 5 phút có phải được đàng hoàng thong thả không, nằm cố một tí là khổ thêm bao nhiêu lần. Mãi vẫn không chừa…”. Tôi cũng nhớ cái mùi thơm ngậy bốc lên từ ly café đen mỗi buổi sớm, thèm nghe vô cùng một câu đùa giỡn của mấy chân dài trong phòng… Giờ đây tất cả đã cách xa tôi cả bốn vạn tám ngàn dặm...
    - Huầy! Nghĩ cái gì mà thần người ra thế? – Mẹ tôi đã cho Tiểu Bảo Bảo ăn xong, đi ngang qua nhân thể gõ cái thìa lên đầu tôi.
    - Ái da! – Không biết lão nhân gia người cố ý hay không mà ra tay nặng như vậy. Tôi nhăn nhó xoa xoa chỗ vừa bị gõ, cảm giác một cục u đang từ từ bành trướng.
    Mẫu thân đại nhân nhìn tôi hấp háy mắt cười, tôi đành rụt rè:
    - Mẹ này..
    - Ừ!
    - Mấy hôm trước con vừa gặp lại Yến.
    - Cái gì? – Mẹ tôi quay phắt lại, bộ dáng vui đùa lúc nãy biến mất. Tôi đọc trong mắt mẹ một tia ngạc nhiên, một chút phẫn nộ, có cả thần sắc vui mừng cùng hi vọng.
    Tôi làm sao lại không hiểu được biểu tình phức tạp ấy của mẹ. Mẹ tôi đã từng rất qúy mến Yến, xem như đã là con dâu trong nhà. Sự ra đi đột ngột của Yến, trong suy nghĩ của mẹ tôi chính là phản bội, là vô lễ, là không thể chấp nhận được. Bà cũng đâm ra có thành kiến sâu nặng với Yến từ đó. Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, việc gặp lại Yến của tôi nhất định sẽ bị mẹ kịch liệt phản đối. Nhưng là giờ, tôi hiểu, mẹ đang hi vọng sự trở lại của Yến sẽ là động lực giúp tôi vượt qua giai đoạn vô cùng khó khăn này.
    Tôi lắc đầu cười:
    - Không phải vậy đâu mẹ!
    Mẹ tôi giống như là tâm ý tương thông vậy, chỉ một câu đáp đơn giản của tôi cũng đủ cho cả hai hiểu được những suy nghĩ trong lòng mỗi người. Mẹ hiểu tôi biết mẹ nghĩ gì, nên cũng không nói nhiều, chỉ hỏi:
    - Vậy, nó gặp con làm gì?
    Tôi kể lại với mẹ mọi chuyện, kể cả về Lưu An cũng không giấu giếm. Tôi trước nay vốn là như vậy, không thể giữ bí mật gì quá lâu với mẹ.
    Mẹ tôi nghe xong, thở dài một hơi:
    - Xem như là duyên số!
    Tôi cũng không biết làm gì hơn ngoài việc đồng ý với câu này của mẹ.

    ***
    Thời gian này, quan hệ giữa tôi và Lưu An đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Một phần là vì tôi vốn ít bạn, bây giờ lại càng chẳng có ai, phần khác, Lưu An rất thân thiện, dễ chia sẻ, lại cùng tôi nói chuyện khá ăn ý, cho nên, số lần nói chuyện ngày càng nhiều, thời gian cũng càng lúc càng dài hơn. Bởi vì lịch sinh hoạt thất thường của Lưu An, nên chúng tôi thường nói chuyện rất khuya, có hôm nói lời tạm biệt xong, nhìn ra ngoài, trời cũng đã tang tảng sáng. Tôi hay nói đùa Lưu An, chúng tôi đây là “tâm sự đêm khuya”, nàng cũng đáp lại, ngâm nga một câu rằng: “Ước gì mình đừng xa cách…Ước gì nhà mình chung vách… Hai đứa mình thức trắng đêm nay”..
    Từ sau ngày xảy ra tai nạn, có thể nói đây là quãng thời gian vui vẻ nhất của tôi. Những câu chuyện trên trời dưới biển, vô thưởng vô phạt với Lưu An làm tôi tạm thời quên đi hiện thực u ám trước mắt. Tôi thậm chí đã có lúc lan man nghĩ tới những chuyện xa vời tương lai. Tất nhiên, bản thân tôi hiểu rằng, đây chỉ là những ý nghĩ viển vông, tuyệt đối không bao giờ được phép nói ra, lại càng vĩnh viễn không có khả năng thành sự thật được.
    ***
    9h30 phút tối, ru Tiểu Bảo Bảo ngủ xong, tôi hồi hộp bật máy tính. Gần đây, lần nào cũng vậy, cứ nghĩ tới sắp được nói chuyện cùng Lưu An là trong lòng tôi lại thường xuyên phập phồng bất ổn như vậy. Cái này có phải là tâm trạng của người yêu khi hò hẹn người yêu hay không? Tôi xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu, cố xua tan cái ý nghĩ không đáng có này đi.
    Phải rất lâu sau Lưu An mới online. Vừa nhìn thấy dòng thông báo “akiraan is now online”, tim tôi bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Không biết từ bao giờ, dòng nick akiraan đã choán hết toàn bộ tâm trí tôi, dần dần thay thế vị trí của matrix… trước đây.
    “Hey! Đại ca! Đang làm gì đó?”
    “Oh! Muội muội! Không có gì. Là đang chờ muội thôi.”
    “Hì hì…”
    Sau mấy hồi chuyện vãn vô thưởng vô phạt, Lưu An đột nhiên hỏi tôi một câu:
    “ Làm sao để thân thiết với người ta mà người ta không phát sinh tư tình với muội nhỉ?”
    Lưu An vẫn thường hay nhờ tôi tư vấn mấy chuyện tình cảm như thế này, tôi suy nghĩ một chút rồi gõ trả lời:
    “ Uhm! Cái này rất khó nha! Vậy mới nói, giữa nam và nữ sẽ không tồn tại lâu cái gọi là “tình bạn”. Không sớm thì muộn sẽ có một trong hai, hoặc cả hai bên phá vỡ cái thế cân bằng mỏng manh này. Mà sao thế? Có tên nào muốn vượt ranh giới của muội à?”
    “Dạ không! Là muội hỏi để phòng trước vậy thôi.”
    “Oh…!”
    Ngạc nhiên một chút, tới lúc bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra có lẽ Lưu An là đang ám chỉ mình. Đây có thể coi là một lời nhắc khéo cũng không quá đáng.
    Tôi suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra điểm bất thường nào trong quan hệ giữa chúng tôi. Tôi không phủ nhận rằng bản thân có chút thích Lưu An, nhưng chưa bao giờ để lộ ra ngoài. Cả tôi và Lưu An đều khẳng định, tình cảm giữa chúng tôi chỉ là tri kỷ - một mức độ cao hơn của tình bạn thông thường mà thôi.
    Lưu An lại tiếp tục gõ một dòng:
    “ Muội với những người mình quý mến thì thường hay thân thiết theo kiểu giống như đang chinh phục người ta vậy.”
    Tôi nhẩm lại những lần trò chuyện giữa chúng tôi, quả thật đôi khi cũng có một chút “mờ ám”, người nói vô tình, người nghe hữu ý, nhưng cũng không đến mức quá lộ liễu, thân mật chứ? Tôi vốn từ nhỏ đã ưa thích sự tịch mịch, vốn chẳng có ai đủ thân thiết để chia sẻ mọi chuyện, cho nên che giấu cảm xúc là một thế mạnh của tôi. Tôi không tin Lưu An có thể nhìn ra được tình cảm luôn bị giấu kín trong lòng tôi. Vậy chỉ có thể là Lưu An e ngại tôi hiểu sai những câu nói của mình lúc trò chuyện cùng tôi.
    “Buzz…!” – Lưu An đợi tôi chắc sốt ruột lại giục lần nữa.
    Trốn tránh cũng không được, tôi đành trả lời:
    “ Làm như muội vậy sẽ càng dễ gây hiểu lầm. Người ta lại cứ tưởng muội đang bật đèn xanh, không tiến lên không khéo sẽ bị phạt, nên đương nhiên sẽ cực lực mà tiến. Huống hồ, người có định lực cao như huynh đây cũng xem như là hiếm gặp. Hehe…”
    Tôi cười, chợt nhớ đến câu nói mà Phạm Nhân – một người bạn của tôi – đã từng chọc khi tôi cười chào hỏi Yến và bạn trai của nàng – “Môi cười mà lệ như rơi… Môi cười mà lệ như rơi…”
    Lưu An làm sao có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, tiếp tục gõ:
    “ Đúng vậy! Thực ra thứ muội tìm kiếm không phải tình bạn, cũng không phải tình yêu…”
    “Vậy là cái gì?” – Tôi nôn nóng cắt ngang lời Lưu An, không khỏi liên tưởng đến hai chữ “tri kỷ” mà Lưu An vẫn dùng để nhấn mạnh quan hệ giữa chúng tôi.
    “Là tình thân!”
    “À, cái này là mức độ an toàn tuyệt đối, cũng là thứ quan hệ lý tưởng, nhưng nó hiếm còn hơn cả kim cương nữa, tìm đã không dễ, giữ được còn khó hơn vạn lần.
    “Chỉ cần người đó có thể luôn xem muội như em gái nhỏ thì muội sẽ hoàn toàn tin tưởng để dựa vào.”
    Tôi không khỏi cười thầm. Lưu An à Lưu An! Muội quá ngây thơ rồi! Trong cái xã hội vật chất xô bồ này, còn tìm đâu được thứ tình cảm trong sáng như vậy chứ!
    “Huynh hiểu! Bất quá, con người vốn lòng tham vô đáy, không dễ dừng lại ở bất cứ cái gì, huống hồ, nam nhân khi thân thiết với một nữ nhân, thường khó mà giữ được tình cảm thuần khiết lúc đầu, bởi bản năng chinh phục và chiếm giữ ở nam nhân là vô cùng mạnh mẽ. Người mà muội muốn tìm quả thật là “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” (Trước đây không có, sau này cũng không)”.
    Tôi vừa gõ xong, Lưu An đã đáp lại ngay lập tức:
    “ Hi hi! Huynh sai rồi!”
    “Sai sao?”
    Tôi trước nay luôn tự tin vào khả năng đánh giá và phân tích của mình. Những lời này của tôi tuyệt đối có thể xem như là chân lý, làm sao lại sai được?
    “Đúng vậy! Đâu cần phải cái gì “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả”. Huynh là một minh chứng phản bác nè! Muội tìm được huynh rồi đó thôi.”
    Tới đây thì tôi có thể chắc chắn 100% Lưu An muốn ám chỉ điều gì, nhưng cũng không thể không hỏi:
    “Là huynh sao?”
    “Đương nhiên rồi! He he! Cho nên huynh cố gắng làm cho tốt đi nha! Nhiệm vụ nặng nề lắm đó!”
    Tôi thở dài, cả người dựa vào lưng ghế. Tôi không bất ngờ với câu trả lời này, có điều, cảm giác mất mát là không thể tránh khỏi. Có thể xem như Lưu An đã bật đèn vàng với tôi, đẩy tôi vào thế lùi không được, tiến lại càng không xong. Tôi đã ngàn lần tự dặn mình rằng, tuyệt đối không bao giờ được nghĩ tới hay nói ra chuyện đó, nhưng im lặng là im lặng, để người ta chủ động nói trước như vậy, thật cũng không dễ chịu gì. Trong lòng là vậy, nhưng tôi vẫn phải làm bộ vui vẻ đáp lại Lưu An:
    “He he! Tất nhiên rồi! Nhiệm vụ vinh quang mà. Vẫn đang không ngừng cố gằng nè!”
    “Vậy phải kiên trì chống đỡ các đợt sóng tình cảm dễ gây hiểu lầm của muội nhé!”
    “Ok…Ok! Định lực của huynh vốn rất cao mà! Yên tâm đi! He he!”
    Trả lời xong câu đó với Lưu An, cũng chẳng còn tâm trạng nào nói chuyện tiếp, tôi chúc Lưu An ngủ ngon rồi tắt máy. Thời gian này hình như tôi đã quá lạm dụng giấc ngủ rồi. Câu nói quen thuộc “Ngày mai trời lại sáng” là chiếc phao cuối cùng và duy nhất cứu tôi khỏi nỗi cô đơn, tuyệt vọng đang có nguy cơ ngày càng ăn sâu phá vỡ toàn bộ ý chí vốn đã rất yếu ớt của tôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    :hi:[FONT="Times New Roman"][COLOR="Green"]Vĩnh An[/COLOR][/FONT]

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngạn y,ngocnghechvn,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    HÀ NỘI
    Bài viết
    344
    Xu
    50

    Mặc định

    CHƯƠNG 12 (KẾT): ĐỂ BUỐT TRÁI TIM...

    Những cuộc trò chuyện giữa tôi và Lưu An nếu chỉ diễn ra một vài lần thì không có gì đáng nói, đằng này lại kéo dài tới mấy tháng, tất nhiên sẽ không thoát khỏi con mắt “super soi” của mẫu thân đại nhân nhà tôi. Hậu quả là sáng sớm nay, vừa mắt nhắm mắt mở ra khỏi phòng, tôi đã bị lão nhân gia người lôi vào bếp “dùng hình bức cung”:
    - Dạo này anh làm cái gì mà cứ thắp đèn ngồi máy tính đến khuya thế hả? Có chuyện mờ ám gì phải không? Khai mau!
    Nhìn bộ mặt cố làm ra vẻ hung thần ác sát của mẹ, tôi không khỏi bật cười:
    - Đâu có gì đâu mẹ! Con đọc truyện thôi mà.
    Mẹ tôi hùng hổ gác một chân lên ghế, nhìn sát mặt tôi:
    - Anh đừng tưởng mẹ anh mù vi tính nhé! Đọc truyện gì mà tay lại cứ gõ phím lách cách thế hả?
    Chuyên gia! Tôi tuyệt đối là đã gặp phải chuyên gia quan sát rồi. Lần này muốn lấp liếm cho qua chuyện quả thực không phải là việc dễ làm. Mẹ tôi chắc chắn đã theo dõi hành động của tôi từ lâu, tới nay khi đã đầy đủ nhân chứng, vật chứng mới lôi tôi ra xét hỏi.
    Tôi cười giả lả, cố chống đỡ một cách yếu ớt:
    - À, chắc đó là những lúc con post bài lên diễn đàn ấy mà.
    - Thật không? – Câu hỏi với tông giọng được đẩy lên xấp xỉ mức maxium nhất thời làm tôi giật thót người.
    - À…ơ…
    Mẹ tôi vẫn tiếp tục ép tới không nương tay:
    - À ờ cái gì nữa. Còn không mau nói thật?
    - Ơ…
    Tôi bị dồn ép ghê quá đâm ra lúng túng, năng lực ứng biến và bịa chuyện bỗng dưng bay biến đi đâu mất sạch, gãi đầu đến mỏi nhừ cả năm ngón tay cũng không biết nói sao cho phải.
    Mẹ tôi hắng giọng một cái, hỏi tiếp:
    - Thế nào? Có chịu nói thật hay chưa?
    Lần này thì thảm rồi! Chỉ cần là người không quá ngốc, chắc chắn sẽ hiểu đây chỉ là câu hỏi tu từ mà thôi. Tôi có can đảm nói “không” sao? Vậy là mọi chuyện liên quan tới Lưu An, tất tật từ A đến Z, tôi đều mang ra kể một lượt. Mẹ tôi nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi gật gù:
    - Theo như con nói thì cô bé đó cũng được, hai đứa lại tâm đầu ý hợp như thế…
    Tôi cười khổ cắt ngang lời mẹ:
    - Mẹ à! Mẹ nghĩ đi đâu vậy? Cả con và mẹ đều biết chuyện đó là không có khả năng. Hơn nữa, người ta cũng đã bật đèn vàng với con rõ ràng như thế rồi…
    Mẹ tôi còn đang định nói tiếp, tôi vội vã ngắt lời:
    - Chuyện này tới đây thôi. Không bàn nữa! Con và Lưu An cứ làm bạn thế này là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
    - Con quả thực là quá có thành kiến với bản thân rồi. Tương ngộ dễ thấy, cơ duyên khó tìm. Nếu không thể tạo ra cơ hội thì ít nhất cũng phải liều mạng mà nắm bắt cơ hội chứ. Bỏ qua Lưu An, con sẽ không thể tìm được người thứ hai như vậy đâu.
    “ Nếu không thể tạo ra cơ hội thì ít nhất cũng phải liều mạng mà nắm bắt cơ hội…”- tôi nhẩm lại câu mẹ vừa nói, trong lòng không khỏi bừng lên niềm khao khát mãnh liệt. Nhưng rồi, ngọn lửa khao khát ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi hiện thực phũ phàng. Tôi nhìn xuống hai chân mình… Tôi còn có thể có cơ hội sao?
    Thấy tôi cứ im lặng mãi, mẹ chép miệng một cái đứng lên:
    - Thôi hôm nay không ra cửa hàng nữa. Con ở nhà với Tiểu Bảo Bảo, mẹ đi chợ mua chút gì ngon ngon làm cơm.
    - Ủa hôm nay ngày gì ạ?
    Mẹ tôi nháy nháy mắt:
    - Không làm gì hết. Mẹ làm cơm đãi khách.
    - Khách ạ? – Tôi nhíu mày. Đã lâu lắm rồi mẹ con tôi không có khách tới ăn cơm như vậy. – Ai ở quê lên hả mẹ?
    Mẹ lườm tôi một cái thật sắc:
    - Còn giả nai nữa hả? Lát anh gọi điện mời con bé Lưu An đến cho tôi.
    Giống như nghe tiếng sét đánh bên tai, tôi hấp tấp đẩy xe tới giữ tay mẹ lại:
    - Mẹ à! Chuyện này không được đâu.Xin mẹ hãy cứ để như vậy đi, nếu mẹ không muốn con mất nốt người bạn cuối cùng này.
    Cả người mẹ tôi sững lại trong mấy giây. Tôi đọc trong mắt mẹ một nỗi xót xa vô hạn, lòng tôi cũng chùng xuống. Con người vốn dĩ luôn luôn muốn thoát khỏi hiện thực, nhưng lại cứ mãi bị hiện thực níu kéo không buông.
    Cuối cùng, mẹ tôi chép miệng:
    - Thôi được rồi! Không mời thì không mời. Hôm nay nhà mình “tự sướng” một bữa vậy.
    Tôi bật cười ha hả. Cái từ “tự sướng” này… tưởng chỉ mấy đứa choai choai mới dùng thôi chứ, không hiểu mẹ tôi làm thế nào lại học được. Quả nhiên không hổ là:
    “Thất thập ta đây vẫn chưa già
    Thanh niên 18 cứ thua xa
    Sáng lo cơm áo, chiều lo cháu
    Êm ấm ngoài trong giữ nếp nhà”
    Đây là mấy câu thơ mẹ tôi tự làm tặng bản thân dịp chúc thọ 70 tuổi của bà hai năm trước đây. “Chiều lo cháu” là chỉ tiêu lấy vợ mẹ đặt ra cho tôi hồi đó. Tới nay, mặc dù vẫn chưa lấy vợ, nhưng “cháu” thì đã có rồi, cũng coi như là tôi đã hoàn thành một nửa nghĩa vụ.
    ****
    Một ngày nữa cứ vậy mà trôi qua. Bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của cậu em họ “Hết 24 tiếng này lại có 24 tiếng nữa chứ sao!” Đối với những người sống không hi vọng, không mục đích như chúng tôi, thì 24 tiếng hôm nay với 24 tiếng ngày mai liệu có khác gì nhau?
    Đêm xuống, mẹ tôi và Tiểu Bảo Bảo đều đã ngủ yên, Lưu An còn chưa online. Không gian thật yên tĩnh quá! Tôi đẩy xe tới trước cửa sổ, ngồi lan man suy nghĩ lại những chuyện lúc sáng.
    Cơ duyên khó tìm… Tôi và Lưu An có tính là cơ duyên không? Cũng không ít lần Lưu An chủ động hẹn gặp tôi, nhưng tôi cứ lần lữa từ chối. Tôi vốn là người luôn luôn truy cầu và tôn sùng sự hoàn hảo. Lưu An trong mắt tôi bây giờ chính là vô cùng hoàn hảo, tôi cũng cố gắng đến mức tối đa bảo vệ hình tượng của mình trước nàng. Sự gặp gỡ tiếp xúc ngoài đời liệu có phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ mà bấy lâu nay tôi cố công duy trì hay không? Câu trả lời có – hoặc không, không ai có thể nói trước được, và dù có gặp, thì diễn biến tiếp theo đó sẽ đi tới đâu tôi cũng không thể nắm chắc. Thế thì tại sao chúng tôi không thể cứ mãi mãi giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp hiện tại?
    Tôi chợt nhớ đến có lần Lưu An đã nói với tôi:
    “ Ở đúng thời điểm, gặp đúng người là một loại hạnh phúc
    Ở đúng thời điểm, gặp sai người là một loại bất đắc dĩ
    Ở sai thời điểm, gặp đúng người là một loại bi thương
    Ở sai thời điểm, gặp sai người, là một loại thống khổ”
    Lưu An hỏi, giữa chúng tôi là quan hệ loại nào. Tôi trả lời rằng, tôi và nàng không được tính vào đây, bởi chúng tôi trước nay và mãi mãi vẫn chỉ là tri kỷ, đâu phải tình yêu. Và Lưu An cũng thừa nhận như vậy. Lúc đó, tôi đã rất muốn nói với Lưu An, giữa chúng tôi là quan hệ loại 3, tôi đã gặp nàng ở sai thời điểm. Đó là một loại bi thương. Phải! Mỗi khi nghĩ đến nàng, trong lòng tôi là tràn ngập bi thương.
    Đưa tay gạt khóe mắt một cách vô thức, tôi giật mình phát hiện, trên tay có nước. Không phải chứ? Phan Trịnh Tùng tôi trước nay chưa từng yếu đuối như vậy. Dốc một hơi cạn ly café đen lấy lại tinh thần, tôi gạt bỏ hết mọi tạp niệm, tập trung mọi chú ý của mình lên tuchangioi, tìm đọc những chương mục mình ưa thích trong khi chờ Lưu An onl như mọi khi.
    Tuchangioi có một điểm thú vị hiếm thấy ở các trang web khác, đó là cho phép “kết hôn” giữa các thành viên tâm đầu ý hợp. Tôi đã từng chứng kiến “lễ cưới” của rất nhiều đôi uyên ương và thực sự là vô cùng ngưỡng mộ họ. Tôi vẫn luôn thắc mắc không hiểu, đằng sau những “lễ thành hôn” tưng bừng kia, đằng sau lời thề hẹn “vĩnh kết đồng tâm” ấy là thứ tình cảm như thế nào?
    Một ý nghĩ táo bạo bất chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi có thể nói lời cầu hôn với Lưu An trên tuchangioi không? Dù sao nền tảng xây nên duyên nợ giữa chúng tôi từ trước đến nay cũng đều là từ nơi này, vậy thì một lễ kết hôn ảo ở đây cũng có thể xem như là một cái kết có hậu cho đoạn nhân duyên này rồi. Đã không thể làm chân chính phu thê, vậy chỉ mong cùng nhau sánh duyên trên mạng ảo. Đó cũng xem như một niềm an ủi vô cùng lớn đối với tôi.
    Tôi mới nghĩ tới đó cũng vừa lúc Lưu An online:
    “ Hi, đại ca!”
    “ Muội muội! Hôm nay onl sớm vậy?”
    “ Vâng! Muội hôm nay trốn học. Hi hi…”
    “ Oh…”
    Ngập ngừng một chút, vốn định suy nghĩ kỹ lưỡng cho quyết định lúc nãy, nhưng giờ đã không còn thời gian nữa, tôi đành bấm bụng hỏi dò:
    “ Muội này… Có chuyện này huynh hỏi. Hỏi xong muội coi như chưa nghe nhé!”
    “ Ok! Có chuyện gì mà huynh rào trước đón sau ghê thế? Định tỏ tình với muội đấy à?”
    Hự! Tôi chút nữa là cắn trúng lưỡi mình. Vẫn biết đây chỉ là câu hỏi đùa, trái tim tôi vẫn không kìm được mà rung lên. Cố gắng ổn định tâm trạng, tôi quyết định tiếp tục đề tài ban đầu. Hôm nay không nói, chắc suốt đời này tôi sẽ không bao giờ nói được nữa.
    “ Ờ… Muội thấy cái chuyện kết hôn trên tuchangioi thế nào?”
    Lưu An không trả lời tôi mà hỏi lại:
    “ Huynh đây là có ý gì?”
    Điều này một lần nữa khẳng định sự ăn ý giữa chúng tôi. Lưu An dễ dàng đoán được “thâm ý” đằng sau câu hỏi của tôi. Nàng hiểu được, tôi hỏi không phải là để bàn luận về đề tài này. Đã như vậy, tôi cũng không cần phải vòng vo thêm nữa:
    “ Uhm… Ý huynh là … Muội có nghĩ tới chuyện có ai đó cầu hôn không?”
    Lưu An lần thứ hai không trả lời thẳng câu hỏi của tôi:
    “ Việc kết hôn trên tuchangioi cũng không hoàn toàn là đùa vui vậy thôi. Ít ra với muội là vậy.”
    Tôi bắt đầu cảm thấy mình sai lầm, nhưng cũng không cam lòng dừng lại:
    “ Vậy là muội cũng không ngại có người cầu hôn?”
    “ Huynh định cầu hôn muội à?”
    Không ngờ Lưu An hỏi thẳng như vậy, quả thực làm tôi hơi lúng túng, nhưng cũng bớt cho tôi không ít công sức vòng vo, dọ dẫm:
    “ Uhm… Nếu đúng là như vậy thì muội thấy sao?”
    Lưu An gõ trả lời tôi lập tức, có vẻ như là không cần đắn đo cân nhắc gì:
    “ Thấy hơi khó xử. Huynh là đại ca của muội mà, muội cũng thường hay nói thế với mọi người rồi.”
    Tôi hít một hơi thật sâu, cố áp chế cảm giác thất vọng cùng xấu hổ:
    “ Ừ! Vậy coi như huynh chưa hỏi.”
    “ Huynh ngủ một giấc và quên đi nhé!”
    “ Ừ! Muội cũng đi ngủ hả?”
    “ Vâng! Cũng khuya rồi.”
    “ Vậy chúc muội ngủ ngon!”
    “ Chúc hai bố con ngủ ngon!”

    Tôi thẫn thờ gấp máy tính, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tràn ngập trong lòng là cảm giác mất mát, tuyệt vọng đến cùng cực. Hết rồi! Tất cả cuối cùng đã đến lúc chấm dứt rồi. Khi tôi quyết định hỏi Lưu An câu đó cũng tức là đã đánh cuộc với tình cảm của mình. Và kết cục mà Lưu An lựa chọn cho tôi là dấu chấm hết. Mặc dù không nói rõ, nhưng hành động dừng ngang cuộc nói chuyện của Lưu An hôm nay cho tôi hiểu, bản thân mình đã vượt giới hạn một cách ngu ngốc rồi. Cuối cùng thì đã không thể kiên trì giữ thế cân bằng, để rồi tự mình tạo nên khoảng cách khó có thể lấp đầy với Lưu An.
    Liên tiếp những ngày sau đó, càng ngày tôi càng nhận rõ một sự biến đổi vi diệu trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Những cuộc nói chuyện đã không còn thân mật, hào hứng như trước, thời gian ngắn hơn, mật độ cũng thưa hơn, đôi khi chỉ còn là những câu chào thủ tục xã giao. Dần dần, vì những lý do khách quan hay chủ quan, Lưu An không online thường xuyên như trước nữa, sợi dây liên hệ giữa chúng tôi cứ mảnh dần rồi đứt hắn.
    Tôi bỗng chợt tỉnh mộng. Bấy lâu nay chính là tôi đã tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Thực tế, đối với Lưu An mà nói, tôi không hề quan trọng như mình vốn tưởng, cũng chỉ là một bóng hình mờ ảo thoáng qua, một người bạn ảo chat chit tầm phào khi trà dư tửu hận mà thôi.

    Thêm một tối nữa Lưu An không online. Tôi vẫn chờ đợi theo thói quen, dẫu biết trước sẽ chẳng thể nào gặp được…Đêm đã khuya lắm… Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng động cơ ngoài đường lớn cũng không còn nghe thấy nữa, tôi buồn bã đưa tay chạm nhẹ qua bàn phím, bất chợt chạm trúng phím bật nhạc, khiến cho tràn ngập khắp phòng là giọng hát thê thiết của Hồng Nhung: “ Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình… Chỉ lặng nhìn không nói năng… Để buốt trái tim… Để buốt trái tim…”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    :hi:[FONT="Times New Roman"][COLOR="Green"]Vĩnh An[/COLOR][/FONT]

    ---QC---


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngạn y,ngocnghechvn,
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status