ờm, viết mỏi tay mới dc 1 người khen hay, dù tít bên trường tồn, nhưng ko sao, nhờ thế mà ta có động lực làm tiếp lên hẳn !!!!
Còn về cái thần quang kia, trùng tên thôi, không trùng công dụng đâu
Cố lên nào (tự an ủi)
Thần rảnh cứt - chap 0 + 1
Hắn không nhớ nổi lúc mình chập chững tu luyện rồi vũ toái hư không là lúc nào nữa.
Chỉ nhớ được ngày đó mình cuồng si võ đạo, dùng võ nhập đạo, thành tựu tiên nhân, bước lên thiên đình.
Rồi cũng chẳng có thời gian làm bạn với chúng tiên bên cạnh, tầm mắt hắn lại xa hơn, nhìn về bản nguyên thế giới, lại vùi đầu khổ luyện lĩnh ngộ, cuối cùng thành công nắm giữ phương cách để trở thành bất hủ đại năng, thành một gã tồn tại tuyệt đối, toàn tri, toàn năng, toàn hiện.
Sau đó lại phát hiện ở trên mình còn một cảnh giới cao hơn, thể hiện ở vô vàn vũ trụ khác nhau, nắm giữ quy luật, chưởng khống mọi ý niệm và pháp tắc, hắn cứ thế cần cù leo lên.
Cuối cùng trở thành một tồn tại tối thượng trong toàn bộ đa vũ trụ.
Đến lúc này hắn phát hiện, phía trên mình không còn cảnh giới nào cả.
Phía dưới mình, kẻ đệ nhị đã bị mình bỏ quá xa.
Giữ vô vàn vũ trụ tinh không và vị diện chồng chất, hắn đứng ở đỉnh điểm, tối thượng chí cao, bơ vơ một mình.
Trải qua trăm ngàn vạn năm đằng đẵng, hắn đã thực sự chán phát ớn. Dù tâm chí của một gã bất hủ đại năng không thể bị mài mòn qua tuế nguyệt, nhưng hắn phát hiện tư duy của mình càng lúc càng lụi bại.
Cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ sớm đánh mất bản thân trong vô vàn vị diện vũ trụ.
Hắn phải tìm lại, tìm lại cảm giác khi làm một con người.
Những cảm xúc đã bị mài mòn qua năm tháng, những thứ đã bị hắn vứt bỏ đi trên con đường tu luyện dài đằng đẵng. Hỉ, nộ, ái, ố, tham, sân, si… yêu thương, căm phẫn, đố kị, dục vọng, khát vọng, tư niệm…
Hắn muốn được thấy chúng một lần nữa.
Hắn muốn có lại cảm giác một lần nữa.
Bởi vậy hắn bắt đầu xậy dựng một thí nghiệm trên toàn bộ đa vũ trụ.
Hắn xây nên một ngọn tháp chứa đầy bảo tàng quý giá, của cải, bảo vật, công pháp, thuốc đột phá giới hạn cơ thể, kỳ ngộ đi kèm với những cạm bẩy đầy hiểm nguy và tuyệt vọng.
Một ngọn tháp thần bí đột ngột xuất hiện trên khắp đa vũ trụ.
Một ngọn tháp hấp dẫn bất kỳ ai thấy được nó phải tiến vào, cùng khám phá, cùng trải qua những thời điểm khổ ai hoan lạc…
Hắn sẽ nấp trong bóng tối nhìn xem, đôi khi sẽ đùa nghịch những nhân loại vừa may mắn vừa xấu số này một cách quái gở.
Có lẽ, với ngọn tháp này, hắn sẽ tìm lại được, cảm giác mà hắn từng gọi là…
Thú vị.
…
Yagami Raito buồn bực đi dạo trong tầng thứ nhất của tháp. Cái tháp này phân cấp level cho hắn là 1, tức là loại yếu nhất.
Mà cũng phải thôi, hắn là người thường chính hiệu, chẳng có siêu tốc độ hay siêu sức mạnh gì cả. Tuy thế, ở thế giới cũ hắn là một vị thần cho vô số tín đồ, hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng đã lâu, đột ngột bị coi như con creep thế này dĩ nhiên khiến hắn khó chịu.
Raito có một quyển sổ, được gọi là Quyển sổ thiên mệnh. Hắn viết tên ai vào đây, người đó chắc chắn sẽ phải chết. Hắn từng dùng quyển sổ này quét sạch tội phạm bị truy nã trên thế giới chỉ bằng cây bút máy, rồi người ta tôn thờ hắn như thần thánh, nhờ công hắn tạo ra một thế giới trong sạch. Yagami lấy làm đắc ý với thành tựu này lắm, rồi ngay trong giây phút hắn đang hưởng thụ sự cúng bái của các tín đồ, đùng một cái hắn xuất hiện ở đây, trên tay còn cầm quyển sổ thiên mệnh.
Đây có vẻ là một tòa tháp, ít nhất thì Raito từng thấy một bức tường với cầu thang xoắn lên trên. Mà bỏ qua cái đó, sau khi đi dạo được khoảng một cây số, hắn còn nhìn thấy bản đồ tháp nữa.
Gặp quỷ, tháp này nó rộng như một lục địa vậy.
Có 99 tầng. Càng lên cao, sinh vật càng mạnh hơn.
Raito chẳng muốn lên cao, hắn chỉ muốn thoát khỏi đây.
Hắn thững thững bước đi, cho đến khi gặp một bộ xương khô đang lắc lư di động.
Trò gì thế này !?
Raito toát mồ hôi hột.
Hắn lấy ra quyển sổ thiên mệnh theo bản năng, viết viết:
“Xương khô trước mặt, chết vì thiếu canxi.”
Cộp cộp…
Bộ xương trước mặt lập tức rạn nứt, Raito thoáng thở phào một hơi, quyển sổ thiên mệnh đáng lẽ không giết được bất cứ thứ gì ngoài con người, bởi chúng chẳng có tên chính xác. Con chó có thể được gọi là Milu, cũng có thể được gọi là Mickey, tùy chủ, làm sao mà viết tên chính xác tụi nó được.
Có vẻ đến thế giới này, quyển sổ đã được update chức năng mới, chỉ cần mô tả đại khái là được rồi.
Bộ xương rạn nứt được khoảng chục giây, rồi vì bước đi mà vỡ nát hoàn toàn, trở thành một đám vụn vỡ rơi xuống. Raito bình tĩnh bước qua đám tro cốt này, đột nhiên có tiếng nói đằng sau vọng lại:
“Trời đất, anh làm thế nào vậy !? Đây là siêu năng lực à !? Siêu năng lực đúng không !?”
Yagami Raito cau mày, quay người lại, ánh mắt lạnh lùng hỏi:
“Cô là…”
Đằng sau là một thiếu nữ tóc tím, tuổi khoảng 13-14 gì đó, phát triển rất được, đường cong đã tương đối rõ ràng, ánh mắt còn mơ màng nét quyết rũ, cô ta mặc một bộ đồng phục của nữ sinh trung học chính hiệu. Thấy khuôn mặt đẹp trai của Yagami, thiếu nữ này cũng chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, ánh mắt vẫn mơ màng lơ đãng như trước, cười cười nói:
“Yuno, Gasai Yuno. Tôi đang tìm bạn trai của mình, cậu ấy là Yuki-kun, cao chừng này nè, thường hay đội một cái mũ trên mái tóc dài dài và rối rối, anh có thể nhìn thấy cậu ấy vô dụng, nhưng rất thành thật tốt bụng đấy.”
Yagami chột dạ, đại khái là nửa ngày trước, hình như hắn có gặp một thằng nhỏ như vậy, thằng ăn hại này thấy hắn, bộ dáng như cá chết với được cọc, nước mắt nước mũi lưng tròng vì đây là người đầu tiên nó nhìn thấy được trong cái tháp này. Kết quả là nó cứ bám lấy Raito như con đỉa, đuổi thế nào cũng không đi. Bần cùng quá, cảm thấy phiền hết chịu nổi, hắn đã lôi quyển sổ ra, hỏi tên nó và viết vào luôn.
Bây giờ nghĩ lại, Yagami thoáng cau mày, mở mở quyển sổ ra xem. Ngay trên dòng chữ “Xương khô trước mặt, chết vì thiếu canxi.” Là dòng chữ : “Yukiteru, chết vì thiếu I ốt.”
“Cái đậu xanh”
Yagami thoáng toát mồ hôi hột, gấp quyển sổ lại. Mà nghĩ nghĩ thế nào, đã làm thì làm luôn cho gọn, đưa bọn họ đi đoàn tụ luôn.
“Cô là… Gasai Yuno phải không !?”
Hắn vừa hỏi, vừa mở quyển sổ ra viết viết.
Đột ngột tay hắn dừng lại, cô gái kia đang cầm tay hắn, ánh mắt mơ màng trở lên sắc lạnh:
“Siêu năng lực của anh cần phải viết đúng không !?”
“Siêu năng lực gì chứ !?” Yagami Raito cười giả lả. Trong lòng thì lạnh toát.
“Tôi thấy anh viết gì đó vào quyển sổ này, và còn xương khô kia lăn ra chết.” Yuno cười cười, chớp mắt đã cướp lấy quyển sổ, mở ra xem, thấy tên mình đã viết được một nửa.
Ở trên còn có hai dòng chữ:
“Xương khô trước mặt, chết vì thiếu canxi.”
“Yukiteru, chết vì thiếu I ốt.”
Đôi mắt xinh đẹp thoáng mở lớn, Yuno sửng sốt thốt lên:
“Ngươi…”
Đột ngột cổ cô ta bị vồ lấy, Yagami Raito nhanh như chớp dùng tai tay siết chặt, lực lượng mạnh mẽ từ một gã thanh niên hai mươi tuổi không phải một cô bé trung học có thể so được, Yuno bị hắn đẩy đè ra đất. Yagami Raito ngồi lên ngực cô, tai tay vẫn bóp chặt lấy cổ họng cô gái, lạnh lùng nói:
“Tôi ghét phiền phức, cô lại có thể là một mối phiền phức trong tương lai. Nếu không thể yên lặng biến mất vì quyển sổ, vậy thì tự tay tôi sẽ giúp cô vậy.”
Phập.
Đột nhiên bên hông đau nhói, Yagami Raito hốt hoảng nhìn xuống, thận của hắn đã bị một con dao gọt hoa quả xuyên lủng, cơn đau làm hắn hít thở không thông. Gã thanh niên đẹp mã tỉnh táo này ôm eo, mồ hôi tuôn như suối. Nào ngờ con dao quái ác đã rút ra, đâm thẳng vào tim hắn.
Gasai Yuno dùng một ánh mắt vô cảm, khi con dao trong tim hắn đã xoáy vòng, cô ta gằn giọng từng chữ:
“Thằng khốn nạn, mày không biết bà là ai à !? Dám giết tao !? Không, tệ hơn nữa là mày dám giết Yuki-kun, cậu ấy là tất cả đối với tao !!!!”
Phập.
“Thằng chó chết !!!”
Phập.
“Chết đi.”
Phập.
“Chết đi.”
Phập. Phập. Phập.
Mới đầu Yagami Raito còn ặc ặc được mấy cái, về sau đã ngừng thở, Yuno ở trên người hắn, đổi lại, ngồi lên ngực hắn, dùng hai tay cầm con dao gọt hoa quả liên tục nhấc lên đâm xuống theo từng cái gằn giọng.
Thẳng đến khi lồng ngực Yagami Raito đã thành tổ ong, cô bé mới buông con dao xuống. Ngẩng đầu khóc lớn:
“Wa… huhuhu !!! Yuki-kun !!!!!!”
Đột nhiên trước mặt có một bảng thông tin hiện ra:
“Leo tháp tiếp, có cách hồi sinh người chết.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Thần rảnh cứt - chap 2
Nobita cảm thấy mình sắp điên rồi. Ở tầng thứ 2 này, chỉ có một mình hắn là con người. Bên cạnh hắn lúc này là hai gã đồng bạn, một con mèo da xanh và một con chó lông vàng. Cả ba thằng đang lăng xăng chạy qua chạy lại đưa tay hứng từng quả cầu sáng chói màu vàng từ trên trời rơi xuống. Những quả cầu này to gần bằng quả bóng rổ, rơi xuống không nhanh, chỉ cần canh đúng vị trí là có thể dễ dàng bắt được. Phần khó khăn nhất là sau khi bắt được phải chạy một mạch mang về thả vào một chiếc thùng. trước lúc đó nếu để rớt xuống đất, quả cầu sẽ biến mất ngay lập tức. Nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết công việc này khó khăn đến thế nào.
“Mẹ nó! Nóng…phỏng tay rồi!”
Nobita vội vàng ném quả cầu vào thùng, tranh thủ thời gian nhìn xuống hai bàn tay phồng rộp lên vì vết bỏng. “Ai chả biết mặt trời nóng, làm tượng trưng là được rồi, có cần thiết phải nóng phỏng tay như vậy không? Ah, giá có Doremon ở đây thì tốt quá!”
“Xoảng”
Nobita giật mình ngẩng đầu lên. Nhìn thấy vài mảnh vỡ màu vàng đang chậm rãi biến mất trên mặt đất, hắn lập tức giận tím mặt, hai luồng khói xì ra từ hai tai.
“Thằng chó! Đây là lần thứ mấy mày làm rớt mặt trời rồi! Không thể tin được trên đời này còn có thằng vụng về hơn cả tao!”
Thấy Nobita nổi giận, chó vàng làm vẻ mặt vô tội, sau đó ngẩng đầu lên trời rống to “Sờ cu sờ cu bi đu…u..u…u…”
Nobita triệt để chịu thua thằng này rồi!
Bỗng nhiên, hắn nhìn thẳng về phía trước, hai mắt trợn trừng, miệng lắp bắp: “Lại…lại thêm… năm thằng đầu đội xô nữa! Có để cho… người ta sống nữa hay không!? Tom…chúng ta còn bao nhiêu điểm mặt trời”
“Còn 325” Chú mèo tên Tom vừa trả lời vừa nhẹ nhàng hất tay như một vận động viên bóng rổ nhà nghề, một “quả mặt trời” lướt thành đường cong tuyệt đẹp rơi chính xác vào thùng. “Bây giờ là 375”
“Tom, mua đậu ba nòng, trồng ở hàng thứ hai, nhanh! Scooby Doo, quay về canh chừng mấy cây hoa hướng dương! Lần này mày còn để rớt mặt trời thì biết tay tao!”
Tầng thứ 2 này vốn dĩ chia thành vô số căn phòng nhỏ với kích thước y hệt nhau. Lúc này Nobita, Tom và Scooby Doo đang ở bên trong một căn phòng như vậy. Nền nhà được chia thành từng ô caro như bàn cờ. Bức tường phía sau có một chiếc thùng đựng mặt trời, trên thùng có một màn hình điện tử hiển thị số điểm. Bên cạnh đó là 7 ngăn tủ, phía dưới mỗi ngăn tủ đều có những con số tương ứng với số điểm tối thiểu cần có để ngăn tủ mở ra. Căn phòng này chỉ có 3 bức tường bao quanh, mặt trước hoàn toàn trống trải. Từ mặt trước này, từng đợt, từng đợt zombie đang từ phía ngoài phòng lặc lè bước vào.
Tom vừa đặt chậu cây xuống đất, cây đậu ba nòng ngay lập tức cắm rễ xuống nền nhà. Cùng với tiếng vỡ tung của chậu, cây đậu vươn mình lớn lên cao hơn hai mét, mọc ra ba cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, mỗi cánh tay đều nắm chặt một khẩu AK47, điên cuồng xả đạn về phía lũ zombie. Bên cạnh nó, một cây dưa hấu đường hoàng đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lũ zombie như nhìn người chết, cánh tay vung lên, từ trong hư không triệu hồi ra từng quả dưa hấu ném về phía trước. Mỗi quả dưa hấu rớt xuống đều nổ tung như lựu đạn, từng mảnh dưa văng ra. Con zombie nào bị mảnh dưa cắt trúng, nhẹ thì rụng tay rụng chân, nặng thì thân thể chia lìa.
So với hai tên biến thái, công kích bằng súng lục của lũ “đậu thường” coi như không đáng nhắc đến rồi.
Dù phe plant mới có thêm lực lượng tăng viện, lũ zombie vẫn càng ngày càng tiến tới gần hơn. Đặc biệt là hàng thứ 5, một cây “đậu thường” vừa bị một con zombie làm thịt, khẩu súng lục rơi xuống đất biến mất vô tung.
Nobita cố nén sợ hãi, nhẹ nhàng rút thanh katana đeo bên hông ra. Thanh kiếm này là một trong hai phần thưởng hắn nhận được khi vượt qua tầng 1. Từ sau khi Doremon “qua đời”, tâm tính của hắn đã thay đổi rất lớn. Mặc dù vẫn còn hơi nhát gan, nhưng hắn đã không còn là cậu bé lớp 3 nhút nhát yếu đuối của mười năm trước rồi.
Xoẹt … xoẹt…hai nhát kiếm vung lên, hai cái đầu zombie rớt xuống, lăn lông lốc trên nền nhà. Nobita bình tĩnh lùi lại. Ngay lập tức, một chậu Wall-nut được Tom ném tới. Thằng này giá rẻ, chỉ có 50 điểm mặt trời, thân hình mập ú ụ, cứng như tảng đá, không có khả năng chiến đấu nhưng làm khiên thịt khá tốt.
“Grào! Hú..hú..hú…!” Một tiếng sói tru rợn tóc gáy bỗng nhiên vang lên.
Ha ha! Rốt cuộc cũng chịu biến thân rồi!” Nobita cười to. Hắn không cần quay đầu lại nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Một con quái thú mặt xanh nanh vàng từ phía sau lao lên, vung tay tát thẳng vào một con zombie đầu đội xô. Rầm! Zombie văng ra phía sau, đầu một nơi, thân một nẻo, xô thì lại lăn lóc ở một góc khác. Nhìn Scooby Doo tả xung hữu đột giữa bầy zombie, Nobita và Tom đều phải trầm trồ tấm tắt, hâm mộ không thôi. Thật đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, lù đù vác cái lu mà chạy. Thằng chó này ở lầu 1 chỉ biết chạy trốn, không làm nên trò trống gì, điểm tổng kết là 0 điểm, tất nhiên là không có phần thưởng. Ai ngờ đâu hắn lại đạt được thành tích “quán quân maraton”. Muốn mở khóa thành tích này cần phải đạt được ba điều kiện: thứ nhất phải chạy được quãng đường dài nhất trong số những người tham gia nhiệm vụ ở lầu 1, thứ hai là không được giết chóc bất kỳ sinh vật nào cho đến khi kết thúc nhiệm vụ, thứ ba là phải sống sót đến cuối nhiệm vụ. Một khi có người đạt được một thành tích bất kỳ thì thành tích đó sau này người khác không thể đạt được. Mà tất cả những thành tích có thể đạt được đều là ẩn dấu đấy. Chỉ khi nào một người nào đó vô tình đạt được thì điều kiện của thành tích đó mới bị tiết lộ ra.
Scooby Doo đạt được thành tính “Quán quân Maraton”, thu được phần thường là huyết thống người sói. Huyết thống này vốn dĩ được thiết kế để cho loài người sử dụng đấy, mà Scooby Doo lại là chó, kết quả huyết thống sinh ra biến dị, từ huyết thống “người sói” biến thành huyết thống “chó sói”. Từ huyết thống chủ động muốn biến hình lúc nào cũng được bị biến dị thành huyết thống thụ động, chỉ khi nào tâm trí lâm vào tình trạng sợ hãi cực độ mới kích hoạt trạng thái biến thân.
Lúc trước, Scooby Doo đã bị lũ zombie hù đến mức són cả ra quần rồi, nếu hắn có quần mà nói. Nhờ đó, điều kiện kích hoạt huyết thống bỗng nhiên đạt được. Toàn bộ nỗi sợ hãi bỗng chốc chuyển hóa thành sức mạnh. Huyết thống “chó sói” có kháng tính rất mạnh, cho dù có bị zombie cắn trúng cũng không bị lây nhiễm. Scooby Doo như nổi điên, mõm cắn, tay xé, chân đạp, khắp nơi máu thịt văng tung tóe. Đây rõ ràng là “người lớn ngược đại tiểu bằng hữu”, hoàn toàn không có gì gọi là tính cân bằng.
Kết thúc không có gì bất ngờ. Lũ zombie bị diệt sạch, nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn.
Một màn hình xuất hiện giữa căn phòng, điểm số đã được tính toán hoàn tất.
1.Tên: Nobi Nobita
Chủng tộc: con người
Quốc tịch: Nhật Bản
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100% tương đương 100 điểm
Hoàn thành trước thời hạn: cộng thêm 30 điểm
Tổng điểm: 130
Phần thưởng: màu đỏ 1, màu cam 1
2.Tên: Tom
Chủng tộc: mèo
Quốc tịch: Hoa Kỳ
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100% tương đương 100 điểm
Hoàn thành trước thời hạn: cộng thêm 30 điểm
Tổng điểm: 130
Phần thưởng: màu đỏ 1, màu cam 1
3.Tên: Scooby Doo
Chủng tộc: chó
Quốc tịch: Hoa Kỳ
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100% tương đương 100 điểm
Hoàn thành trước thời hạn: cộng thêm 30 điểm
Điểm trừ do biểu hiện kém (làm rớt mặt trời 10 lần): trừ 50 điểm
Điểm cộng do biểu hiện tốt (tự thân tàn sát zombie số lượng lớn): cộng 120 điểm
Tổng điểm: 200
Phần thưởng: màu cam 2.
Chú thích: cấp bậc phần thưởng từ thấp đến cao gồm 10 cấp bậc: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, trắng, đen, cửu sắc.
Hai hộp phần thưởng xuất hiện trước mặt mỗi người. Nobita mở hộp màu đỏ, đặt được một khẩu súng lục Desert Eagle, mở hộp màu cam được một tấm thẻ triệu hồi vật phẩm (dùng một lần).
Thẻ triệu hồi vật phẩm (dùng một lần): triệu hồi bất cứ vật phẩm nào đã từng tiếp xúc trong thế giới hiện thực. Vật triệu hồi không thể là sinh vật hoặc robot. Triệu hồi thành công 1 lần hoặc thất bại 3 lần sẽ biến mất.
“Triệu hồi túi thần của Doremon” Nobita gào to.
“Triệu hồi thất bại! Túi thần gắn liền với cơ thể Doremon, không thể triệu hồi!” Một dòng chữ hiện lên trên mặt thẻ triệu hồi.
“Triệu hồi túi thần dự phòng của Doremon” Nobita thử lại lần nữa.
Vài giây sau, thẻ triệu hồi rung lên, một dòng chữ lại hiện ra “Triệu hồi thành công. Túi thần dự phòng của Doremon sẽ xuất hiện sau 3 giây nữa!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile