MỖI LẦN GẶP NHAU LÀ MỘT LẦN GẶP LẠI
Tác giả: Mỹ Bảo
Convert: nothing_nhh
Chuyển ngữ: Sao Thiên Lang aka Matsuri2111
Ngày 12 tháng 3, trời trong xanh
Người kia nằm trên giường bệnh trắng toát, trên người cắm ống truyền dịch, làn da tái nhợt không sức sống, hai gò má nhô lên cùng tứ chi đều gầy trơ xương, nhìn qua hệt như xác ướp ngàn năm mới được khai quật, không còn nhìn ra bộ dáng đẹp trai phóng khoáng năm đó.
Nhưng cũng chẳng thể trông mong gì vào cậu ta được, một người thực vật nằm ngay đơ trên giường hơn một năm làm sao còn dung nhan như trước, dù sao Người đẹp ngủ trong rừng cũng chỉ tồn tại trong truyện cổ tích.
Chị Trương chỉ vào "xác ướp" nói với tôi: "Cậu này mới chuyển về từ bệnh viện tỉnh, về sau do em chăm sóc."
Tôi thành thật gật gật đầu, nhìn theo chị ấy ra ngoài, sau đó đem tầm mắt chuyển tới người kia.
Haizz, Ninh Gia Tuấn, nhiều năm không thấy, sao cậu lại thành thế này cơ chứ?
Ngày 13 tháng 3, trời trong xanh
Tôi theo y tá Tiểu Thu nơi đó nghe được nguyên nhân vì sao Ninh Gia Tuấn từ một thanh niên khỏe mạnh lại biến thành một khối nằm ngay đơ.
Thì ra người nào đó vốn là con trai ông chủ công ty nhà đất, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, choáng ngợp trong cuộc sống vàng son. Một năm trước uống rượu say lái BMW đâm vào cột điện, thành ra như bây giờ.
Tiểu Thu cảm tình dư thừa, tình báo lại nhạy bén, kết hợp cùng một chỗ liền thành phim truyền hình về mấy kẻ lắm tiền nhiều của.
Đáng thương, tuần đầu tiên, người đến thăm Ninh Gia Tuấn nườm nượp như khách du lịch thăm quan nhà kỉ niệm chủ tịch Mao. Tuần thứ hai, cũng chỉ có người thân cùng các cô bạn gái còn có thể đến. Đến tuần lễ thứ ba, người thân bạn gái đã hoàn toàn không thấy, chỉ có cha mẹ anh trai đến xem cậu ta một lúc, đưa cho bệnh viện một nắm tiền. Tròn một tháng sau, người thăm hỏi biến mất triệt để, mỗi ngày chỉ có các y tá chờ mong hoàng tử ngủ say tỉnh lại còn kiên nhẫn vô hạn cùng tình thân ái vô biên canh giữ bên cạnh.
Đến năm sau, khi tôi đến, cậu ta đã sớm chuyển từ phòng tư ở bệnh viện tỉnh chuyển tới phòng bình thường của bệnh viện chúng tôi, y tá riêng cũng bỏ. Bởi vì cha cậu ta bộc phát bệnh tim qua đời, anh trai tiếp quản quyền lực trong nhà.
Tiểu Thu đi rồi, tôi bắt đầu mát xa cho Ninh Gia Tuấn. Cái đầu bóng lưỡng của cậu ta dưới ánh đèn lóe sáng như bóng đèn 60W, vết sẹo sau phẫu thuật y như nhãn hiệu của bóng đèn. Tôi đong đưa tay chân gầy yếu vô tri vô giác của cậu, xoa bóp bàn tay từng tạo ra những giai điệu tuyệt đẹp. Làn da tái nhợt của cậu ta rất ấm áp, có nó, chứng tỏ cậu ta còn sống.
Ngày 15 tháng 3, trời trong xanh
Rốt cục mẹ tôi cũng biết Ninh Gia Tuấn chuyển đến bệnh viện tôi đang làm, mẹ một bên vung dao chặt sườn một bên thầm oán tôi không nói cho bà. Mẹ nói vẫn nhớ rõ Ninh Gia Tuấn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt tròn tròn gọi mẹ là "Dì", chủ động giúp mẹ việc này việc nọ, tôi nói từ nhỏ Ninh Gia Tuấn đã dựa vào vài phần tư sắc lừa hết đàn bà, phụ nữ trên ngã tư đường rồi, kỳ thật bản chất của cậu ta là tà ác, ích kỉ, phong lưu... Sau đó mẹ tôi làm bộ muốn vung vài nhát dao về phía tôi.
Không phải trước đây Ninh Gia Tuấn yêu nhất canh gà mẹ nấu sao, tôi kiên quyết chống lại là vì không chịu nổi vị đương quy trong canh. Đương quy đó ~~~~
Ngày 17 tháng 3, trời mưa
Hôm nay đầu tiên phải họp, chủ nhiệm nói rất nhiều, nhưng mà tôi chỉ nghe thấy chị Trương bên cạnh cùng mấy người đang kháo nhau chuyện chủ nhiệm và vợ đang cãi nhau đòi li hôn. Tan họp rồi Tiểu Thu giữ chặt tôi lại, hỏi có phải tôi từng quen biết Ninh Gia Tuấn không. Tôi thấy cô ấy thật xứng đáng là một viên chức tinh anh trong hệ thống tình báo của bệnh viện chúng tôi, nhưng mà tôi không thể cống hiến việc tư của mình làm viên gạch xây dựng đời sống tinh thần được, liền thốt ra một câu đầy triết lí: "Thật ra thế giới nhỏ bé như vậy, chúng ta đều có khả năng đi thoáng qua nhau ở một góc phố nào đó."
Sau khi nói xong lại cảm thấy những lời này rất quen thuộc, không biết bạn yêu văn học nào từng nói qua bên tai tôi.
Về nhà tôi mở anbum bạn bè thời trung học, người nào đó trong ảnh tuy rằng gầy như que củi, nhưng mà cô bé béo béo mang kính cận bên cạnh hình như cũng không có lập trường nào để cười nhạo cậu ta. Tôi khép lại anbum, nhớ ngày nào đó mát xa cho cậu ta, nhớ tới chủ nhân của bàn tay thon dài nhưng khô gầy vô lực kia. Bỗng nhiên tôi nhớ tới cậu ta từng là chủ lực đội bóng rổ của trường, in lại sâu nhất trong trí nhớ là khi tôi ra khỏi phòng tự học hoặc khi tan học chờ xe về nhà, rất nhiều tiếng hét chói tai tràn ngập ái mộ kích tình của các bạn nữ truyền ra từ sân thể dục.
Tôi chưa từng xem một trấn đấu nào của cậu ta, nhưng mà từng ngắm qua vô số lần một thân ảnh mạnh mẽ ném bóng vào rổ, ánh mặt trời rực rõ chiếu vào lưng cậu. Slam dunk điên cuồng lưu hành trong trường trung học, nam sinh không đếm xỉa tới nội quy trường học nuôi mái tóc dài gần che hết mắt, học cách làm cơ mặt tê liệt như thằng ngốc, làm vô số nữ sinh điên cuồng.
Nhưng mà tôi vẫn nhớ cậu ta vẫn biết cười, mỗi lần trọc ghẹo tôi, cậu ta đều cười nắc nẻ nói: Á Á, cậu là heo hả!
A!!! Cậu ta biến thành ngay đơ hôm nay, quá xứng đáng luôn, chắc chắc là cừu hận nhiều năm trước kia của tôi hình thành oán rủa quá mạnh mẽ mới buông xuống người cậu ta!
Ngày 20 tháng 3, trời âm u
Ba tôi lĩnh tiền lương. Giữa trưa cả nhà đi ăn nhà hàng chúc mừng một phen. Sau đó mẹ tôi nhắc đến chuyện mua nhà. Mẹ nói công ty nhà đất gì gì đó của họ Ninh mới mở phòng giao dịch nhà đất chỗ vườn hoa gần nhà, mẹ nhìn trúng một căn hộ 90 m2 .
Tôi kiên quyết phản đối. Người họ Ninh keo kiệt như vậy mà đầu tư xây dựng phòng ở, nhất định là công trình đậu hũ, thấm nước rò điện, động đất cấp 1 cũng có thể rung lắc.
Ba tôi vốn tiếc tiền, vì thế theo tôi đem đề tài chuyển tới Ninh Gia Tuấn. Tấm lòng bao dung quảng ái của mẹ được dịp, nói đứa nhỏ Gia Tuấn này thật đáng thương, nửa năm này vị hôn thê vẫn đi đi lại lại với công tử công ty abc nào đó.
Buổi chiều tôi trở lại bệnh viện, giúp Ninh Gia Tuấn xoay người, sau đó ngồi xuống bên cạnh, giơ tay nắm lấy cái mũi, bộ phận duy nhất không bị héo rút của cậu ta, nói cậu tỉnh lại đi, bằng không vợ cậu sẽ chạy theo người khác đấy.
Cậu ta vẫn ngủ, nhưng mà tư thế này làm cho người này không giống một khối nằm ngay đơ, mà giống... giống cậu nam sinh thời trung học kia.
Ngày 5 tháng 4, trời trong xanh
Phát tiền lương, tôi quyết định đi mua chiếc váy xứng với đôi giày mà tôi thèm nhỏ dãi từ lâu. Từ trung học tôi liền gầy đi, sau đó bắt đầu sưu tập váy đến điên cuồng. Theo góc độ tâm lí học mà nói, đây đều là vì câu nói "Đồ béo mặc váy viếc cái gì, lãng phí vải dệt" của người nào đó mà chọc họa.
Ninh Gia Kiệt lại tới nữa, lần này chúng tôi hàn huyên rất nhiều, anh ta hỏi tôi chuyện học tập rồi công tác, giống hệt một vị lãnh đạo đi thị sát an ủi. Anh ta nói anh ta làm việc mệt chết đi, thực hâm mộ Ninh Gia Tuấn. Đây là ý gì? Có thể vui vẻ, ai muốn nằm ngay đơ trên giường?
Anh ta nói thêm: "Gia Tuấn còn trẻ không hiểu chuyện, thích chọc ghẹo em, nhưng mà đều không có ác ý. Thật ra nó vẫn thực hối hận, mấy năm nay, vẫn đều thực hối hận. Nó thường xuyên nhắc tới em, đi trên đường nhìn thấy cô gái châu Á nào cũng đều hỏi anh có giống em không. Nếu nó mà tỉnh lại, nhìn thấy em ở bên cạnh nó, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Anh ta nói thành khẩn, thật thà như vậy, làm cho tôi nhớ lại trước kia còn có lần tôi nhảy xa bị thương chân, cả nửa tháng Ninh Gia Tuấn đạp xe đèo tôi đến trường. Thế là lại cảm thấy Ninh Gia Tuấn không đáng giận như vậy.
Tôi biết anh em nhà họ Ninh khi mới sáu tuổi, chú Trữ là đồng nghiệp cũ của ba tôi. Lúc chúng tôi còn học trung học thì chú ấy rời khỏi đơn vị xuống phía nam buôn bán phát tài, sau khi mua phòng ở chuyển khỏi ngõ nhỏ thì không thăm hỏi gì nhà chúng tôi nữa. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh em họ Ninh được đưa ra nước ngoài đọc sách, từ đó tôi không gặp lại anh em bọn họ. Mấy năm nay bọn họ gặp chuyện gì, thay đổi những gì, tôi cũng không biết.
Lúc ăn cơm mẹ tôi lại tràn ngập nhiệt tình nhắc đến chuyện phòng ở, mẹ còn nói, tôi đang chăm sóc em trai Ninh Gia Kiệt, nếu mua phòng của công ty anh ta thì có thể được nhờ chút nào không. Tôi nói bán phòng cũng không phải bán đồ ăn. Lại bị mắng.
Ngày 16 tháng 4, trời trong xanh
Thịt bò tăng. Phòng ở tăng. Mực nước của con sông nhỏ giữa khu phố cũng dâng lên.
Tôi đọc xong mấy tờ báo cùng quyển tiểu thuyết ngôn tình đi thuê, mở ra anbum thời trung học, tính tâm sự cùng Ninh Gia Tuấn đang hôn mê chuyện trước kia.
Nhưng mà tôi mở anbum ra lại chẳng biết nói gì. Thời gian tôi học trung học chịu sự ức hiếp của Ninh Gia Tuấn cũng không lưu lại kí ức tốt đẹp nào, ví như Ninh Gia Tuấn đánh cầu xong khoe bộ ngực cơ bắp của cậu ta trước mặt nữ sinh, ví như cậu ta đọc to nhật kí của tôi giữa lớp, ví như kiểm tra nhìn lén bài của tôi làm hại hai người đều bị bắt lên văn phòng.... Tôi kể từng chuyện từng chuyện cho Ninh Gia Tuấn nghe, đồng thời trong đầu còn thường thường xuất hiện đoạn mảnh vỡ kí ức mà tôi từng quên, hiếm có đến mức làm cho chính tôi cũng phải kinh ngạc.
Trận lên án công khai này kết thúc với ngày đại hội thể dục thể thao, tôi đang chuẩn bị nhảy xa thì cậu ta đột nhiên lên tiếng. Sự cố kia chẳng những làm cho tôi ngã chó ***, làm cho lớp đánh mất hạng nhất chung cuộc, còn làm cho khớp chân của tôi bị thương, hơn một tuần không thể tự đi được.
Nghĩ đến đây tôi bỗng nhiên ngừng lại. Tôi còn nhớ rõ khi đó tôi bật khóc giữa bụi đất, bên tai vang lên tiếng cười nhạo. Trên chân truyền đến đau đớn, một thân chật vật còn thêm xấu hổ vì thất bại làm cho tôi bật khóc ra tiếng. Trước kia bị Ninh Gia Tuấn ăn hiếp thế nào cũng không làm tôi khóc lóc.
Sau lại là Ninh Gia Tuấn cõng tôi đi phòng y tế, tôi trên lưng cậu ta liều mạng bảo cậu buông tôi xuống, cậu lại làm như không nghe thấy gì. Tôi nhớ rõ đó là lúc chiều tà, nằm trên lưng cậu, tôi thấy ánh tà dương màu vàng chiếu vào cánh tay rắn chắc, mồ hôi của cậu chảy từ hai má xuống cằm, sau đó nhỏ xuống cổ tay ôm cậu ta của tôi...
Ngày 20 tháng 4, trời trong xanh
Thời tiết ấm áp rất nhiều, có con muỗi đáng chết đốt lên cổ tôi một phát. Cả buổi sáng Tiểu Thu cứ liếc tôi lộ ra nụ cười ***.
Hôm nay tôi đọc cho Ninh Gia Tuấn một tờ báo thể thao. Tôi cũng không biết tại sao mình có thể có lương tâm thế, đại khái là thời tiết đã trong trẻo trở lại, rồi lại liên tục sáng sủa. Chắc Ninh Gia Tuấn cũng không thích trời mưa, tôi nhìn cậu ta nằm cũng sắp mốc meo lên rồi. Người này thích vận động như vậy, trong trí nhớ, cậu ta luôn chạy nhảy, hoặc cười sáng lạn, nụ cười tự tin kiêu ngạo, sức sống bừng bừng, sáng lạn như ánh mặt trời. Tôi chỉ nhìn cậu ta từ xa, trong phòng học âm u nhìn ra sân thể dục, nơi có thân ảnh mạnh mẽ kia. Cho dù tôi không nhìn, chỉ cần nghe tiếng hoan hô cũng biết người ở nơi nào. Sau đó tôi chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi, người bừng sáng kia vọt vào phòng học, sau đó chạy đến trước mặt tôi, vui vẻ phấn chấn hỏi tôi: "Á Á, vừa rồi thấy được không""
Tôi kìm lòng không đậu vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Ninh Gia Tuấn: "Sao cậu lại biến thành như vậy? Con người trước kia đi đâu mất rồi?"
Con cưng của giáo viên, thần tượng của các học sinh, khắc tinh của tôi. Không bao giờ có thể thấy người kia thần thái bay lên kéo đàn violon trên vũ đài, không bao giờ có thể thấy người kia chạy nhảy trong tiếng hoan hô, không bao giờ thấy người kia từ trong góc lao ra dọa chết tôi, không bao giờ thấy người kia chọc giận tôi rồi lại đuổi theo xin lỗi...
Tiểu Thu đi vào khi tôi đang quệt mắt, cô ấy hô to nhìn thấy ngón tay Ninh Gia Tuấn động đậy. Hai người chúng tôi ngưng thần nín thở nghiên cứu một lúc lâu, nhưng Ninh Gia Tuấn cũng không động. Tôi nghĩ có lẽ Tiểu Thu nhìn thấy nước mắt của tôi, sợ tôi xấu hổ nên mới chuyển hướng đề tài thôi.
(Còn tiếp)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mọi góp ý và phản hồi xin liên hệ: Mỗi lần gặp nhau là một lần gặp lại