Triền đê, ngồi lặng lẽ bên cầu tàu nhìn con nước lặng lẽ. Tháng 8 rồi đấy ư? Tháng 8 cho mây ngàn bay, cho mưa lãng đãng giăng giăng dấu chân của người về muôn lối. Người cũng như áng mây kia, khuất lấp qua ngàn trùng hay lăn lộn chốn quan trường hiểm ác, chỉ một chút tình còn ghi một thủa gần gũi mà xa xăm, để những lúc thảng thốt mà gọi tiếng cố nhân...