Quyển 1: Năm của loài người
Chương 7: Hướng của mỗi người
Đoạn 15: Frenen
~~~Phía Nam Feldivik~~~
Trời đã trưa, nắng đã lên cao và sương mù cũng đã tan hết. Frenen và Reena cưỡi ngựa bám theo bìa rừng. Nếu họ vào trong rừng quá sâu thì dễ chừng đụng lũ quỷ, còn nếu ra hẳn khỏi rừng thì quân Chủ Thị sẽ thấy, như chính Frenen đang thấy rõ ngọn cỏ nơi chân trời. Cưỡi ngựa trong rừng thì chẳng nhanh được, nên tới trưa họ mới tới phía Nam Feldivik. Vẻ như có ngựa chỉ giúp họ nhanh lên một tí và khỏe cái chân một chút.
Trên đường đi Frenen đã kể lại hết đầu đuôi sự việc cho Reena hiểu sự, từ khu rừng Pirab cho đến cái đêm Kwi và Stieng Vũ Trang đánh nhau ác liệt ở Feldivik. Dễ chừng, sau đêm ác liệt đó, phe Stieng Vũ Trang chưa rút hẳn mà vẫn còn lảng vảng quanh đây, lí do nào đó thì khó đoán.
“Có điều này em thật sự khó hiểu. Em cứ có cảm giác là con quỷ biết ta sẽ tới chỗ nó, như cái kiểu lũ thú xuất hiện đúng lúc với lá thuốc,” Reena nói. “Chàng có thấy vậy chăng?”
“Bọn chúng đã ở đó, đêm qua, giấu những bước nhảy vào trong cơn giông, lặng thầm quan sát chúng ta khi nàng vẫn còn say giấc,” Frenen đáp.
“Chàng nói thật chứ?”
“Ta không nhìn thấy chúng, nhưng ta cảm thấy chúng. Nếu chúng muốn ra tay thì chúng ta chẳng có đường sống. Nhưng quả thực, chúng chỉ đến, rồi đi. Tới lúc này, ta chỉ nghĩ là chúng không ý nghĩ thù địch gì với ta. Hay chí ít là chúng có thể chỉ là quân do thám, và chúng không muốn đánh động… con người.”
“Chúng giảo hoạt hơn chàng tưởng. Chúng không chỉ biết có con người. Chúng biết rõ con người này khác con người kia. Chúng biết ta mâu thuẫn với đám Chủ Thị. Có như thế thì con quỷ mới biết sử dụng con ngựa để trao đổi với chúng ta.”
“Có lý.”
“Còn xét tới việc chúng điều khiển được muông thú, thì thành ra, chúng đang ở quanh ta,” Reena nói đoạn nhìn lên cành cao.
“Lũ sóc.”
“Cũng có thể là chim chóc nữa. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là lũ chó.”
“Phía Bắc đang có chiến tranh, phía Nam thì có do thám trà trộn. Ta cầu cho đám quân Chủ Thị bận rộn và đường về của chúng ta được bình yên. Chẳng lâu nữa là ta sẽ tới được bìa rừng phía Đông và phải ra ngoài đồng cỏ. Dẫu biết có thể đám Chủ Thị sẽ nhìn thấy, nhưng ta phải trở về Tarbas càng sớm càng tốt, trước khi đêm xuống và lũ quỷ xuất hiện.”
~~~Biên giới Tây-Nam Tarbas, ngày hai mươi tháng Chín~~~
Trở lại cuộc truy đuổi nơi đồng cỏ. Frenen chẳng thể lường được có một nhóm quân kỵ sĩ Chủ Thị đón lõng. Mỗi lúc kẻ thù lại càng tiến tới gần. Và khi chúng đến đủ gần, những mũi tên bắt đầu được bắn ra. Vẻ như chúng đang nôn nóng, chẳng muốn bắt tận tay. Những mũi tên vốn được nhắm vào con ngựa chứ chẳng phải kẻ cưỡi ngựa. Lũ kỵ sĩ chẳng dám kháng lệnh Murkuro mà làm đả thương Reena. Tuy nhiên, nếu mũi tên có lầm lỡ trúng người đi chăng nữa thì cũng không sao, bởi vì đó là tấm lưng của Frenen.
Tên liên tiếp bay vút qua, dẫu có là hụt đi chăng nữa thì Frenan vẫn sợ thót tim. Chỉ cần một mũi tên trúng phải mông ngựa thôi là đủ để ngựa ngã quỵ. Điều khiển ngựa lạng lách sẽ giúp làm kẻ thù khó nhắm trúng, nhưng lại làm cho ngựa cậu chậm lại. Rồi sau đó thì chúng lại càng nhanh chóng áp sát và vung kiếm chém lên đùi ngựa của cậu. Dẫu là thế nào đi chăng nữa thì việc kẻ thù tóm được cậu chỉ là vấn đề sớm muộn.
Bất lực, Frenen thốt lên, “Mẹ kiếp!”
“Frenen,” Reena chợt gọi.
Frenen đương lúc rối bời, không đáp lại.
“Frenen, xin chàng hãy nghe em. Chúng ta không thể thoát.”
“Chúng ta sẽ thoát!” Frenen la lên.
“Không, chúng ta sẽ không thể. Chỉ có mỗi mình chàng là có thể thôi! Hãy để em lại, người chúng muốn là em.”
Đúng rồi, Frenen, để ả lại. Frenen nghe như có lời thì thầm của Flink bên tai. Ra chiến trường kị nhất là dắt díu theo đàn bà con gái. Và cũng cấm kị vì đàn bà con gái mà lao ra chiến trường. Vì bản thân, chỉ vậy thôi! Frenen nghe như có giọng nói của Flink bên tai.
“Không được!” Frenen la lên. “Chúng sẽ không tha cho nàng.”
Chúng có tha cho ả hay chăng thì chưa biết, chỉ biết là chúng sẽ không tha cho mày, đó là điều mày biết chắc chắn. Hãy quyết định nhanh lên, bởi mũi tên của chúng đến gần lắm rồi!
“Không được!” Frenen tự nói với mình.
Ả là con điếm xinh đẹp, ả sẽ biết cách sống sót trước một đám đực rựa.
“Không được!”
Ả sẽ bị chúng hiếp, nên mày thấy giận dữ. Giận mất khôn. Mày không còn là thằng Frenen lúc nào cũng điềm tĩnh và mưu trí nữa. Mày vì một đứa con gái mà đánh mất bản thân, đánh đổi cả mạng sống. Không đáng, không đáng.
“Không!”
“Frenen! Hãy nghe em. Để em lại rồi đi đi!” Reena nói.
Ả đang nài nỉ mày. Ả nài nỉ là vì mày, hay là vì những gã kia sẽ thỏa mãn sự khao khát nhục dục của một con điếm? Điều gì dám chắc là ả sẽ ở lại với mày, ngay khi ả trở về an toàn với bang hội? Hãy để ả ở lại, để ả có thứ ả muốn. Còn mày, mày đã có thứ mày muốn, mạng sống, và manh mối về Chủ Thị. Để ả đi.
“Không!”
Để ả đi.
“Không.”
Để ả đi!
“Không…” Frenen chợt nhắm mắt, nhăn mặt, nghẹn ngào như muốn khóc. “Không, không, không. Ta xin lỗi!”
“Chàng không cần phải xin lỗi. Em hiểu mà.” Đôi mắt Reena ướt lệ. “Hẹn chàng ở kiếp sau. Hãy đưa em con dao…”
“Hẹn nàng ở kiếp sau…” Frenen nói đoạn nhảy giật lùi khỏi lưng ngựa, đương lúc nhanh tay rút dao chém một đường nhẹ lên đùi ngựa.
Ngựa bị chém đau, đâm hoảng sợ, vùng chạy hết sức, chỉ trong giây lát mà Frenen đã bị bỏ lại xa phía sau. Reena còn chưa hiểu chuyện gì, khi ả ngoái đầu lại thì thấy bụi đất tung mù mịt bởi vó ngựa, và thấp thoáng trong màn khói bụi là hình bóng Frenen tức tốc trốn vào cánh rừng gần đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến cho Reena phải đau đáu tiếc nuối, vì hai người không có lấy một khoảnh khắc ngắn ngủi để chỉ trao nhau cái nhìn từ biệt, và lời hứa hẹn sẽ trở lại bên nhau.
Mày ngu lắm! Bóng ma ám ảnh Flink vẫn cứ đeo bám lấy Frenen. Ả chẳng phải tay nài ngựa xuất sắc, ả sớm muộn cũng bị tóm, và mày cũng vậy.
“Chúng ta sẽ làm được!” Frenen đáp trả cương quyết, cắm cúi chạy sâu vào trong rừng.
Trên cao nơi bầu trời, một con đại bàng cổ trắng khổng lồ lượn cánh, đưa con mắt tinh tường—như có thể nhìn thấy kiến bò nơi ngọn cỏ—kia quan sát tất cả. Vệt bụi mù mịt xẻ dọc cánh đồng cỏ kia chợt tách ra làm hai, một vệt tiếp tục xẻ theo hướng Bắc và một vệt rẻ vào cánh rừng phía Đông. Con đại bàng tiến lên hướng Bắc, như linh tính của loài săn mồi vĩ đại mách bảo rằng, nơi đó sắp sửa diễn ra điều lạ thường.
~~~Frenen~~~
Cầu nguyện cho Reena bình an hơn là tính mạng của bản thân mình, Frenen chạy thục mạng vào sâu trong khu rừng. Chẳng cần nhìn lại, đôi tai cậu mách bảo rằng kẻ thù vẫn đang đuổi theo sau lưng. Cây rừng thưa thớt chẳng thể giúp làm chậm chân lũ ngựa lại, tiếng vó ngựa vẫn vang lên đều đặn và dần to hơn. Kẻ thù hiện hữu sau lưng và hiểm nguy biết chăng đang rình rập phía trước—thú dữ lang thang hay quỷ Stieng nằm phục, điều đó khiến Frenen cảm thấy sợ hãi. Tim đập mạnh, cơ hoành quặn đau, đôi chân thấm mệt, với cậu chạy đua là hạ sách. Cậu tìm cách lẩn nấp.
Từ trên cao nơi lưng ngựa, chỉ trong một thoáng chốc mà bóng dáng con mồi lẩn mất làm đám Chủ Thị nghi ngờ. Kẻ dường như là cầm đầu nhóm kỵ binh chợt ra hiệu cho cả nhóm dừng lại. Hắn đảo mắt dò quanh khắp hướng. Thế giới hiện ra tĩnh lặng, không một tiếng động, cũng chẳng một dấu hiệu của sự di chuyển, như thể muôn loài trong một đêm đã bị tuyệt diệt. Sau một chốc, hắn suy luận rằng con mồi chẳng thể nào chạy xa hơn tầm mắt, mà chỉ lẩn trốn quanh đây. Nơi đây mới chỉ vùng ven của khu rừng, nên cây rừng còn nhỏ, chưa kể trận gió lớn đêm qua đã xới tung hết cành lá, để lại trên cao xơ xác đủ để nhìn thấy mây trời và dưới đất được rải một thảm lá giòn tan, sau một cái thoáng nhìn thì kẻ cầm đầu tin rằng con mồi đang ở dưới mặt đất. Một cái nhìn rà soát trên mặt đất, hắn phát hiện những cành khô bị gãy ngang, cách đều nhau một bước chạy, xếp thành một hướng. Và như thế, hắn liền âm thầm ra lệnh cho thủ hạ hành động.
Sự im lặng đến lạ thường làm gia tăng nỗi lo sợ của Frenen, khi mà cậu đang nấp đằng sau một ụ đất. Cậu nín thở, di chuyển bàn tay cẩn trọng, trở mình từ từ để tránh gây tiếng động sột soạt, tất cả chỉ vì một cái hé nhìn thăm dò hòng thỏa mãn nỗi tò mò đến liều lĩnh. Ngay khoảnh khắc đó một mũi tên bay vút qua mặt cậu và găm xuống đất. Lập tức cậu liền vùng chạy hết tốc lực, bụng thấy kinh hãi đến rợn người. Những mũi tên hiểm ác lại bám dí lấy cậu. Nếu chẳng phải nhờ cây rừng đứng ra hứng chịu thì lưng cậu đã chi chít tên găm.
Hốt hoảng rồi đâm bất cẩn, Frenen vấp chân phải một đoạn dây thừng căng ngang, ngã nhào ra đất. Một cái bẫy, cậu tin chắc, Nhưng là của ai? Cậu nhổm dậy và thấy mình bị bao vây bởi một toán người mai phục lạ mặt, mặt mũi râu ria bặm trợn, vũ trang đầy đủ.
“Một thằng Chủ Thị!” một gã râu ria bặm trợn la lên.
Một thằng Chủ Thị? Frenen nhăn mặt vẻ khó hiểu.
“Giết nó đi!” một gã khác nói.
“Khoan, những tên khác đang đến, trên lưng ngựa. Chuẩn bị chiến đấu!” Gã vừa la lên thì liền giương khiên đỡ lấy một mũi tên.
Toán người mai phục kì lạ sau đó lao lên chặn đường đám kỵ sĩ. Một gã mai phục lao lên vừa giương khiên chắn tên, vừa khụy gối, vung rìu nhằm chân ngựa mà chặt ngang. Con ngựa lập tức bổ nhào xuống trước, kéo theo tên kỵ sĩ ngã lăn ra đất, rồi ngay sau đó hắn bị chính gã mai phục kết liễu bằng một nhát rìu chí mạng. Đằng kia một tên kỵ sĩ cũng bị kết liễu bằng hình thức tương tự.
Ba tên kỵ sĩ từ đằng xa vừa tới thì liền hoảng hốt giật dây cương lại, toan quay lưng bỏ chạy, nhưng chưa kịp tẩu thoát thì đã bị quân mai phục nấp gần đó giương tên bắn rụng. Lúc này Frenen mới biết, đám người chưa rõ phe phái này đã mai phục sẵn từ trước, dễ chừng là đã bị đánh động bởi tiếng vó ngựa rồi liền nhanh chóng bày binh bố trận. Ngờ rằng đám người mai phục này cũng thuộc hạng cường đạo chẳng phải vừa, Frenen liền nhân lúc hai phe tàn sát, vùng mình bỏ chạy. Nhưng khốn khổ thay, chạy được mấy bước thì cậu bị một mũi tên bắn thẳng vào đùi, ngã lăn ra đất, quằn quại đau đớn.
“Bắt sống chúng nó,” một gã ra lệnh, vẻ như là kẻ cầm đầu. “Becken, đi gọi lão già đến. Mày, mày, và mày, ra ngoài trông chừng. Chúng nó sẽ còn đến.”
Đám người mai phục tới nắm tóc, dựng tù binh của mình quỳ dậy. Kẻ nào dùng dằng hay tỏ ra lì lợm thì bị chúng đánh tàn bạo. Một tên Chủ Thị la lên vẻ ngông cuồng, “Chúng mày là đám quân nào? Chúng mày có biết chúng mày vừa động vào ai không hả?”
“Chúng mày là quân Chủ Thị phỏng?” gã cầm đầu hỏi. “À phải! Sợ thật.” Gã vừa dứt lời thì tán ngay một cú vào miệng tên Chủ Thị, làm hắn nằm lăn ra đất, mồm đỏ máu. Còn gã cầm đầu quân mai phục thì phẩy phẩy bàn tay, chửi rủa, nhăn nhó đau đớn, vẻ như lúc tung ra cú tán thì tay gã đã bị răng của tên Chủ Thị cắt đứt một đường mảnh, cũng đỏ máu. “Bọn ta là lính đánh thuê, bọn ta nhận tiền để giết, chứ không phải để nói. Hãy để người thuê chúng ta tự đích thân mà xưng tên. Chờ tới tối, mày sẽ được gặp ông ta.”
Tên lính Chủ Thị nằm nơi đất, cười nhếch mép. “Chẳng cần phải nhọc công chờ đợi. Chẳng kẻ nào trên đời nào dám động tới Murkuro, trừ Salta. Lũ đánh thuê chúng bây nhát cáy tới mức không dám xưng danh, tưởng là dễ thoát được sao? Bọn ta sẽ truy ra chúng bay, viếng thăm từng đứa một, rồi tới vợ con, người nhà, họ hàng thân thích—”
Gã cầm đầu đá mạnh một cú vào bụng tên lính Chủ Thị. “Mẹ kiếp đồ nhãi ranh! Chưa đến tận cùng thế giới nên tưởng ta đây ghê gớm.” Rồi gã ra lệnh cho thuộc hạ, “Nó còn mở mồm nói linh tinh thì cú tán thẳng vào mặt nó. Đánh chết cũng được.”
“Hội Anh Em Lanterbreiner Phương Bắc!” Frenen chợt la lên, lập tức thu hút sự chú ý của cả đám người mai phục.
“Mày vừa nói gì?” Gã cầm đầu hỏi.
“Các người là Hội Anh Em Lanterbreiner Phương Bắc!” Frenen nói vẻ chắc chắn.
“Cuối cùng cũng có một đứa biết đây biết đó.” Gã cười vẻ hài lòng. “Mày biết gì về Lanterbreiner?”
“Hội những chiến binh quả cảm nhất phương Bắc, nói giữ lời và làm quyết liệt, đến đảng Leukem cũng phải kiêng nể. Họ để râu tóc dài và bện lại, khoác trên mình không chỉ áo giáp mà còn có lông thú để chống chọi cái lạnh phương Bắc. Rìu và khiên gỗ là quá đủ để họ khuất phục đối thủ,” Frenen đáp, nhớ về những vị khách vãng lai đến với Đồn V. Thương nhân, người hành hương, tu sĩ lang bạt, kẻ du thủ du thực, họ không chỉ mang theo hàng hóa, của lạ đến trao đổi, mà còn mang theo những câu chuyện nửa hư nửa thực về thế giới rộng lớn bên ngoài. Những người đến từ phương Bắc, họ hay kể về người tuyết khổng lồ ngự trị nơi đỉnh núi trắng, và mối thù truyền kiếp giữa hai dòng thừa truyền, Leukem và Lanterbreiner.
“Nói sai rồi, Leukem sợ bọn ta.” Gã cầm đầu Lanterbreiner ra lệnh cho thuộc hạ, “Ta thích hắn, nhưng hãy giữ hắn câm mồm cho tới khi lão già xong việc của lão.”
“Tôi không phải là người của Murkuro, tôi là—” Frenen chưa kịp dứt lời thì đã bị tán một cú mạnh vào gáy, gục ngay tức khắc.
~~~Reena~~~
Nơi phía Bắc, cuộc truy đuổi Reena vẫn tiếp tục. Đó là một cuộc đuổi bắt thực sự, không một mũi tên ác ý nào được bắn ra, chỉ có áp sát và kiềm hãm. Một mũi tên trúng đùi ngựa sẽ dễ dàng hơn nhiều cho quân Chủ Thị, nhưng như thế thì Reena sẽ ngã đau và bị tổn thương–khi mà ngựa đang còn rất nhanh, chủ nhân của chúng sẽ không hề hài lòng chút nào. Thế là chúng đành phải kiên nhẫn chạy đua, dù sao thì Reena không phải là tay nài xuất sắc và ngựa của ả thì đã sắp đuối sức.
Mất một lúc và toán quân Chủ Thị cuối cùng cũng đuổi kịp được Reena. Lúc đó trời cũng vừa sập tối, chúng cũng biết nếu chúng chẳng nhanh hơn thì sẽ phải truy đuổi trong bóng tối, và điều đó cực kỳ bất lợi. Chúng cưỡi ngựa áp sát Reena, bao vây kiềm kẹp, làm ngựa của ả phải chững lại, rồi chợt hoảng sợ lồng lên, làm ả ngã ngửa ra đất.
Reena vội lồm cồm bò trên mặt đất, trong khi đám quân Chủ Thị buông điệu cười khả ố, vẻ khoái chí lắm. Gã chỉ huy liền xuống ngựa, bản mặt lộ rõ cái máu đê tiện, lao tới tóm lấy Reena đè xuống, xé áo váy của ả một cách thô bạo. Ả liền ra sức chống cự, thì bị hai tên khác lao tới ghì chặt tay lại. Thường khi hãm hiếp, một cái bạt là đủ để uy hiếp và khuất phục ý chí chống cự của ả đàn bà. Nếu hai tên thuộc hạ không nhanh tay khống chế ả thì e rằng theo bản năng, tên chỉ huy sẽ vung ra một cái bạt tay, và cả bọn sẽ bị trừng trị vì đã lỗ mãng.
Gã chỉ huy đi sâu vào trong người Reena chẳng mấy khó khăn, rồi sau đó hắn nhấp liên tục. Reena từ cựa quậy la hét chuyển sang rền rĩ yếu ớt. Mấy tên khác đợi sẵn phía sau, cởi sẵn thắt lưng, tay thọc vào hạ bộ nghịch vò, liếm môi, ánh mắt ham muốn, trông có vẻ nóng lòng lắm. Khi gã chỉ huy đang thúc mạnh vào lúc cao trào nhất, thì mấy tên lính chợt trố mắt chỉ tay về hướng Bắc, vẻ mặt sửng sốt, miệng mấp máy không nói lên lời: trong bóng tối mập mờ xuất hiện hình bóng của một toán người ngựa với đôi mắt sáng lập lòe ánh xanh dương kỳ lạ, đang dần tiến lại gần.
Gã chỉ huy thì chẳng quan tâm gì hết, hắn cứ mải lo gồng mình thúc thật mạnh, thật nhanh, khi cơn khát dục đang lên cực đỉnh, mặc cho đám thuộc hạ liên tục cảnh báo. Mãi cho tới khi hắn kết thúc bằng một màn xả lũ, đẩy hết tinh trùng ra khỏi não thì sự tỉnh táo mới trở lại với hắn. Lúc đấy hắn mới hoảng sợ, la lên, “Kẻ nào đấy?”
Những đôi mắt sáng cứ tiếp tục tiến lại gần mà không trả lời. Riêng Reena thừa biết chúng là ai–những kẻ đi tìm Markuro. Thật kỳ lạ là chúng lại xuất hiện ngay lúc này, ngay tại đây. Nhưng mặc kệ, Reena lại cháy lên hy vọng được cứu, chuyện bị đám lưu manh bất lương làm nhục lúc này không có gì là quá to tát với ả.
“Các ngươi là ai?” tên chỉ huy lại cất tiếng hỏi, hối thúc thuộc hạ lấy trang bị vũ khí.
“Ta chẳng buồn biết các ngươi, các ngươi chẳng đủ tư cách biết ta. Kẻ này là phường cường đạo, ả kia là hạng đĩ điếm. Ta đến để biết: Markuro đang ở đâu?” một kẻ mắt sáng nói bằng âm giọng nhẹ nhàng, vẻ như là kẻ chỉ huy.
“Markuro?” tên chỉ huy liếm môi, vẻ như đang cố uốn lưỡi trước đối phương đông hơn và bí hiểm. “Markuro là kẻ nào? Ta không biết.”
“Làm lãng phí thời gian quý báu của ta là tội rất nặng. Ta đang cất công, không ngại đêm tối. Thậm chí ta phải gạt qua một bên sứ mạng thanh lọc tội lỗi của con người. Ta hỏi lần cuối, Markuro đang ở đâu?”
“Ta thực sự không biết Markuro là ai!”
Những kẻ mắt sáng đồng loạt thúc ngựa xấn tới, tuốt kiếm phát sáng cũng sắc xanh dương nhẹ.
“Hắn đang ở đâu đó phía Đông!” tên chỉ huy liền nói.
Kẻ chỉ huy mắt sáng liền xuống ngựa, đi bộ tiến tới gần tên chỉ huy Chủ Thị, thân hình hiện ra cao lớn. “Bọn ta vừa trở về từ Kulm. Ở đó có kẻ đã khôn ngoan và thành thực, nói rằng Markuro đã rời đi, xuôi ngược lại vào Nam,” nói đoạn hắn ta đưa bàn tay to lớn nắm lấy cổ họng tên Chủ Thị, nhấc bổng cả người lên. “Ngươi nói dối ta ba lần.”
Đám lính Chủ Thị liền lao lên vây lấy kẻ mắt sáng ngông cuồng, la to, vung vũ khí đe dọa. Tuy nhiên, cái phớt lờ uy quyền của kẻ chỉ huy mắt sáng và sự điềm tĩnh đến ghê rợn của đám thuộc hạ khiến cho đám lính Chủ Thị phải rùng mình, chùn bước.
“Markuro đang ở đâu?” kẻ mắt sáng lại hỏi.
“Ta… ta… không…”
Kẻ mắt sáng giận dữ, quật mạnh gã Chủ Thị xuống đất, mạnh đến nỗi khiến cây cỏ bị nghiền nát, gió thổi bụi đất bay xa ra các phía. “Này là kẻ hiếp dâm, kia là ả đĩ điếm, tội lỗi cứ tái phạm, tội lỗi cứ chất chồng. Những kẻ này phụ lòng thương của Người, khiến Người giận dữ trút cơn thịnh nộ, bắt bao nhiêu con dân lương thiện phải hứng chịu. Vì đạo trời, vì tình yêu của Người, ta phải diệt trừ cái mầm mống tội lỗi,” nói đoạn kẻ mắt sáng chĩa kiếm vào cổ tên chỉ huy Chủ Thị.
“Ta thực sự không—” gã Chủ Thị cố giải thích, nhưng chưa hết lời đã bị lưỡi kiếm phát sáng xiên vào vai trái, làm hắn rú lên đau đớn, cảm thấy như da thịt đang bị thiêu đốt hơn là cắt xé.
“Là đứa con ngoan nguyện phụng mệnh Người hết lòng, ta đang ban phát tình yêu của Người.” Kẻ mắt sáng đâm mũi kiếm vào vai phải tên Chủ Thị. “Ta đang giải thoát cho ngươi khỏi tội lỗi tà ma đang ám chướng, hãy chịu đựng,” mũi kiếm tiếp tục đâm vào đùi trái, “cơn đau thể xác chỉ là ảo giác, chỉ nỗ lực cứu vớt linh hồn ngươi là thực, chỉ tình yêu vô hạn của Người là thực.” Mũi kiếm đâm sang đùi phải. “Đừng buông xuôi đầu hàng, sớm thì ta sẽ khuất phục tà ác đang ẩn nấp sâu.” Rồi cuối cùng, kẻ mắt sáng hai tay cầm lấy cán kiếm, vẻ như chuẩn bị đâm vào bụng. “Và linh hồn của ngươi sẽ được cứu rỗi và được chào đón trở về với vương quốc của Người. Var Skalavie!”
“Khoan!” tên Chủ Thị liền la lên. “Hắn đang ở phía Nam! Kẻ Markuro đó, hắn đang ở phía Nam!”
“Ở đâu?”
“Tôi không biết rõ, hắn chỉ nói là hắn đi tìm kiếm sự thật. Không rõ, nhưng có thể là vùng Sa Mạc.”
“Vậy là ngươi có gặp anh ấy. Anh ấy trông như thế nào?”
“Tóc đen dài, xoăn. Mặt lầm lì, mắt lạnh lùng. Mang trường kiếm. Người dính đầy máu, không phải máu của hắn.”
“Đúng rồi, kẻ khôn ngoan ở Kulm cũng đã nói điều y hệt. Ngươi cũng đã trở nên khôn ngoan. Các ngươi hãy tự thanh tẩy bản thân khỏi tà ác trước khi ta đích thân đến thanh tẩy các ngươi một lần nữa,” nói đoạn kẻ mắt sáng tra kiếm vào bao, quay trở lại với thuộc hạ.
“Xin hãy cứu tôi với!” Reena chợt cất tiếng.
Kẻ mắt sáng không thèm ngoái đầu lại. “Lũ đàn bà buông thả là nguồn gốc của tội lỗi. Hãy để cho quỷ dữ chiếm hữu các ngươi.”
“Tôi không phải gái điếm. Tôi là Reena Salta, Salta Trưởng của bang hội Salta. Đó là sự thật—”
Reena chưa kịp dứt lời thì bị tên Chủ Thị tán cho một bạt tai. “Ngậm mồm lại con đĩ!”
Lúc đó, kẻ mắt sáng chợt dừng bước, lẩm bẩm, “Phải, sự thật, là sự thật,” rồi đột ngột xấn tới nắm áo kẻ chỉ huy Chủ Thị với một áp lực nặng nè, đôi mắt sáng rực. “Sự thật mà anh ấy muốn ám chỉ là gì? Sự thật đó là gì?”
“Tôi không biết!” kẻ Chủ Thị liền đáp.
“Làm sao mà ngươi có thể không biết?” Kẻ mắt sáng nghiến răng giận dữ.
“Tôi thực sự không biết. Markuro là kẻ gàn dở, chẳng ai quan tâm tới hắn, chứ đừng nói gì tới để tâm những gì hắn nói.”
“Cái gì?”
“Đúng là như vậy. Hắn là kẻ điên, chém người không chớp mắt. Tôi không muốn nhúng mũi vào chuyện của hắn.”
Kẻ mắt sáng liền vung tay, đấm túi bụi vào mặt kẻ Chủ Thị, cho tới khi hắn gục xuống. “Sao ngươi dám nói về anh ấy như vậy?” kẻ mắt sáng rít lên. Những tên lính Chủ Thị còn lại thấy không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, liền đồng loạt lao tới, vung kiếm đòi chém. Kẻ mắt sáng liền hóa phép, từ bàn tay tỏa ra ánh sáng chói lóa, làm kẻ địch lóa mắt, trong giây chốc không định được phương hướng. Lúc đó, kẻ mắt sáng liền múa kiếm, chém gục hết cả bốn chỉ trong chớp mắt. Những kẻ mắt sáng kia từ đầu đến cuối vẫn tỏ ra bình chân như vại, chẳng thèm đả động gì đến cán kiếm.
Kẻ mắt sáng dừng lại nơi kẻ chỉ huy Chủ Thị đương bất tỉnh, tra kiếm lại vào vỏ, thở kiềm chế. “Các ngươi hãy tự thanh tẩy bản thân khỏi tà ác, trước khi ta đích thân đến thanh tẩy các ngươi một lần nữa.” Rồi hắn đưa đôi mắt sáng liếc nhìn Reena, như hàm ý lời hắn nói cũng là dành cho ả. Hắn trở lại nơi lưng ngựa, đôi mắt tối đi, và đám người mắt sáng lại biến mất vào trong bóng tối đen ngòm. Nếu chẳng phải vì tiếng vó ngựa thì Reena chẳng thể nào biết được họ đang hướng xuống phía Nam.
Về phần mình, Reena đâm hoảng sợ, bị bỏ lại một mình trong không gian tối đen và im lặng đến rợn người. Nhưng chí ít, ả biết những con ngựa vẫn còn đang ở gần đó.
~~~Frenen~~~
Frenen choàng tỉnh khỏi cơn mê man khi bị tạt một xô nước lạnh vào người. Đau đớn và còn đôi chút mộng mị, cậu thấy bản thân đang bị trói vào một gốc cây, lờ mờ xung quanh là ánh đuốc lập lòe, và bóng đen của người đang đứng nói chuyện. Chút trí nhớ mơ hồ tàn dư mách bảo rằng, cậu bị chúng đánh cho bất tỉnh, khi cậu cố la lên giải thích thân phận của mình.
Một người tiến tới tát vào mặt cậu. “Tỉnh đi, tới lượt mày!”
Từ phía xa một bóng người đang tiến lại gần chỗ Frenen, ăn vận rộng thùng thình, vẻ như là người có quyền uy. Và khi đến đủ gần, cả hai người dường như đều nhận ra nhau.
“Yjhori,” Frenen thều thào.
“Là cậu!” người đó, Yjhori, la lên sửng sốt. “Frenen! Khốn kiếp thật, mau thả cậu ấy ra!”
Đám người Lanterbreiner chợt nhìn nhau, nhún vai, chẳng hiểu đang có chuyện gì. Rồi một kẻ vẻ miễn cưỡng tới cởi trói cho Frenen, rồi đỡ cậu ta nằm xuống.
“Thầy thuốc! Gọi thầy thuốc!” Yjhori ra lệnh, vẻ lo lắng. “Tại sao các ngươi lại đánh cậu ta ra nông nỗi này? Biết cậu ta là ai không?”
“Hắn ta ăn mặc như một tên Chủ Thị,” một Lanterbreiner thanh minh.
“Nhưng chúng truy đuổi cậu ấy!” Yjhori thốt lên.
“Thì xem như nội bộ bọn chúng xử nhau,” gã lại nhún vai phân bua. “Ai có thể đoán được điều gì hơn?”
“Khốn kiếp.” Yjhori nom bất lực với gã đánh thuê, quay trở lại với Frenen. “Cậu ổn chứ? Salta Trưởng đang ở đâu? Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Lúc đó, chúng đang truy đuổi bọn tôi. Tôi và Reena trên cùng một ngựa,” Frenen thều thào đáp. “Tôi nhảy khỏi ngựa và trốn vào rừng. Còn nàng thì tiếp tục về hướng Bắc. Hãy nhanh chân lên.”
“Cần người cùng với thầy thuốc ở lại đây chăm sóc cậu ta. Bjormann, gọi người ngựa, cùng đi với ta,” Yjhori ra lệnh.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Sửa đoạn 14: là kịch bản của Flink chứ không phải Vigor.