TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 910111213 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 87

Chủ đề: Harry Potter: Phù thủy hàng đầu

  1. #51
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    3,055
    Xu
    2,235

    Mặc định

    PHÙ THỦY HÀNG ĐẦU (ĐỒNG NHÂN HARRY POTTER)

    Tác giả: Đọa thiên sứ Lucifer

    Thể loại Đồng Nhân Harry Potter

    CHƯƠNG 50: QUÁI VẬT HỒ STORSJON




    CHƯƠNG 50: QUÁI VẬT HỒ STORSJON

    Minh lúc này đang ngồi trong thư viện nhà David, dõi mắt chăm chú vào cuốn “Cổ Ngữ Rune – Văn Minh Ma Pháp” của tác giả Tacitus, một phù thủy gốc Germania, giáo trình học tập của Minh. Sách viết:

    “Để bói toán và rút quẻ, họ thu hút sự chú ý của người khách lạ.Cách bói toán của họ là một phương pháp khá đơn giản: họ cắt một nhánh của một cái cây có quả sau đó chia nó thành những mẩu nhỏ được đánh dấu trước rồi tung nó vào trong một chiếc áo trắng. Sau đó vị chủ tế của cộng đồng-nếu việc bói toán là cho cộng đồng- hoặc người cha của gia đình nếu nó mang tính cá nhân, tiếp theo họ gọi các vị thần với khuôn mặt hướng lên trời, họ chọn ra ba chiếc que và giải thích dựa trên các kí hiệu đã được ghi trên đó.

    Rune là một niếm tin cho những ai đi tìm lời khuyên. Nó sẽ rất có ích nếu các trò dùng đúng nơi, đúng lúc. Cổ ngữ Runes cũng khá là khó hiểu, nó chỉ gián tiếp dẫn đến câu trả lời nhưng các trò phải tìm ra thứ mà các trò cần. Đây chính là thời gian mà trực giác của người sử dụng chữ Rune phát huy. Thi thoảng những cổ tự Runes “hát” lên đối với các trò và những điều nó ẩn dấu đến với các trò một cách chính xác ngay lập tức.”

    Minh gấp sách lại, bàn tay xòe ra, viên đá Rune đã xuất hiện trong tay hắn. Đây là một chữ Cen, tượng trưng cho ngọn đuốc. Minh đã từng thử trong tháp ma pháp ở đảo Celt, khi hắn nắm chặt viên đá này trong tay và làm phép thuật lửa, ma lực của hắn tiêu hao chỉ bằng một nửa bình thường, mà ma pháp thì lại mạnh lên gần gấp đôi.

    Như vậy chức năng của Rune có vẻ là để tăng cường ma lực. Đáng tiếc là phương pháp chế tạo Rune đã thất truyền, nếu không... cứ nghĩ một đội phù thủy cầm trong tay đá Rune, ma pháp bắn như mưa, thì đến bố Voldemort cũng khóc chứ đừng nói Voldemort...

    Một lát sau, David cung kính vào báo với Minh là mọi người đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát. Minh khẽ gật đầu, đứng dậy và theo David đi xuống xe. Đám lính đột kích đã thay trang phục chiến đấu, vũ trang đầy đủ, súng đạn, trang bị sẵn sàng. Năm chiếc ô tô màu đen nối đuôi nhau chạy thẳng về phía Brunflo, nằm ở phía Tây Bắc của Stockholm. Có vẻ những chiếc xe được ếm bùa hoặc được ngụy trang như thế nào đấy mà trên cả dọc đường, không có lấy một lần đoàn xe bị cản lại. Đến Brunflo, cả đội xuống xe, bắt đầu men theo bờ hồ Storsjon tiến về phía rừng Storberget. Nghe Jame nói năm ngoái hắn đã phái một đoàn thám hiểm đến đây, và họ đã đưa về một số thông tin về một ngôi đền cổ với những dấu tích của người Viking hàng ngàn năm trước. Sau đó, bọn họ đột nhiên mất tích, hoàn toàn mất tích, tựa như bốc hơi khỏi trái đất vậy. Bởi vậy Minh, Tom và Jame mới tổ chức đội thám hiểm này để đến Storberget xem xét tình hình.

    Cả đội không biết, khi bọn họ đi ngang qua hồ Storsjon, từ dưới đáy hồ, một đôi mắt đỏ rực đang dõi theo cả nhóm, cặp mắt to như đèn pha ô tô chớp chớp, đầy sự thèm khát...

    Đi được nửa ngày đường, Minh đề nghị dừng lại cắm trại, nghỉ ngơi. Lập tức các đội viên tiểu đội đột kích nhanh chóng thanh lí một vùng rộng rãi dùng để cắm trại, thu thập củi khô... Minh cũng hưng phấn, lon ton chạy ra giúp mọi người. Cuối cùng, hắn cùng một đội viên đột kích tên là Richard được phân công đi lấy nước.

    Đến bờ hồ, Minh dùng phép thuật chỉ tay một cái, một khối nước to lớn bay lên, rơi vào đầy xô. Đôi khi phép thuật cũng thật là có lợi đấy chứ.

    Đột nhiên, Richard kêu lên:

    - Ông chủ, cẩn thận!

    Một bóng đen từ dưới đáy nước lao thẳng về phía Minh, nhanh như một mũi tên. Minh lập tức dồn nội lực xuống chân, nhanh chóng lùi lại, tránh xa khỏi mép hồ.

    ÀO!!! Một cột nước to lớn dội lên, một con thủy quái dài khoảng năm mét, da xám như da voi, đầu có vòi, lưng rộng mọc mấy cái bướu, miệng rộng ngoác, cái lưỡi đỏ ngòm thò ra thụt vào liên tục. Sinh vật giận dữ nhìn Minh và Richard, thốt ra mấy tiếng như tiếng rắn!

    “Đồ ăn... ta muốn ăn các ngươi...”

    Minh ngạc nhiên, thì ra con thủy quái này là họ rắn. Vậy thì dễ hơn rồi... Minh biến hình vòm miệng, cất tiếng:

    “Sinh vật nhơ nhớp, hèn hạ kia, ngươi dám tấn công ta, một Xà Khẩu sao?”

    “Bệ... bệ hạ...” Con quái vật sợ hãi, cúi thấp cái đầu rắn, run rẩy đáp “Thần... thần không biết... đức ngài... giá lâm”

    - Có chuyện gì vậy Minh? – Tom xuất hiện từ phía sau, cất tiếng hỏi.

    - Một con thủy quái thuộc họ rắn ấy mà – Minh mỉm cười trả lời.

    “Ngươi tên gì?” – Tom cất tiếng hỏi...

    “Lại... lại là một vị... bệ hạ... nữa...” Con quái vật cúi thật thấp cái đầu, run rẩy như bị sốt rét, trả lời “Thần... thần tên là... Storsjoodjuret, thưa hai vị... bệ hạ...”

    Phải biết, Xà Khẩu người đối với loài rắn đều như là một sự tồn tại tối cao, bọn họ có thể ra lệnh cho rắn, điều khiển bọn chúng, thậm chí... hủy diệt bọn chúng chỉ với một tiếng rít. Tất nhiên, như con rắn Tử Xà Basilisk là thuộc loại đã được yểm bùa để chỉ nghe lệnh của người thừa kế duy nhất, nhưng không phải tất cả đều như thế.

    “Storss... xùy, tên ngươi dài quá, gọi ngươi là Sto đi, Sto, ngươi ở đây bao lâu rồi?” Ngọc Minh đi thẳng vào vấn đề.

    “Bẩm bệ hạ, thần đã ở đây cả trăm năm rồi, tính cả tổ tiên thì chúng thần đã ở đây hơn mười ngàn năm rồi ạ” Con rắn nước trả lời.

    “Vậy, ngươi có thấy quanh đây có gì lạ không? Một di tích cổ, một hang động... hay cái gì đó tương tự?”

    “Bệ hạ... để thần nghĩ xem... Ở dưới đáy hồ, hình như có một hang đá với những bức tranh và những thứ gì đó, có vẻ của loài người, và ở trong rừng phía Bắc có một ngôi đền thì phải...” Con rắn ngẫm nghĩ rồi trả lời...

    “Ngươi có cảm thấy điều gì kỳ lạ ở đó không?”

    “Kỳ lạ.... không có gì kỳ lạ...”

    Ngọc Minh trầm tư một lát, rồi nói với Jame:

    - Mang đồ lặn đến đây, bảo mọi người sẵn sàng, chúng ta sẽ tiến hành thám hiểm hồ nước này!

    - Chủ nhân, có nguy hiểm không? – Jame nuốt nước bọt, nhìn con quái vật, sợ không cẩn thận sẽ thành đồ ăn cho nó.

    - Yên tâm, có ta và Tom ở đây, nó không dám làm gì quá đáng đâu! – Minh mỉm cười vỗ vai Jame, trấn an hắn.

    Jame gật đầu, nói với David mấy câu. Ông này lấy ra một nhúm bột Floo, ném vào ngọn lửa rồi nhảy vào...

    Khoảng 10 phút sau, David quay lại cùng một rương đồ đạc, bên trong chứa mấy bộ đồ lặn, chủ yếu cho Jame và đội đột kích, còn Minh và các phù thủy đã có phép thuật khác.

    Mọi người đốt lửa nướng đồ ăn, kiểm tra lại các thứ cần thiết cho chuyến thám hiểm. Minh tiện tay ném cho Sto mấy miếng thịt tươi, con quái vật đớp ăn, sau đó mở to đôi mắt như đèn pha nhìn Minh. Minh thấy thú vị, liên tục ném đồ ăn cho nó, con quái vật uốn éo, cong người, làm đủ mọi động tác để đỡ đồ ăn, giống như là một con chó con dễ thương vậy. Không biết mấy bộ xương người Thụy Điển ở trong bụng Sto mà thấy cảnh này thì sẽ thế nào... Một giờ sau, năm tên trong đội đột kích cùng với Jame mặc đồ lặn vào, cầm súng hơi, sẵn sàng nhảy xuống hồ.

    Minh, Tom cùng với năm tên phù thủy khác làm phép chống ngộp nước. Minh chuẩn bị nhảy xuống nước, đột nhiên thấy Sto, lập tức một sáng kiến nảy lên trong đầu nó.

    “Sto, lại đây” Minh rít lên.

    Con rắn lập tức uốn người bơi lại. Minh nhảy phốc lên lưng nó, hai chân kẹp vòng quanh người, nói:

    “Ngươi đưa ta đến cái hang đó, ta sẽ cho phép ngươi trở thành sủng vật của ta”

    Tom thấy Minh như vậy, cũng ung dung nhảy lên, ngồi trên lưng của Sto. Mấy tên phù thủy khác định học theo, nhưng nhìn đôi mắt to đầy đe dọa của con rắn, đành phải chán nản nhảy xuống nước. Đám đội viên đội đột kích thấy Minh và Tom đã ngồi lên lưng con rắn, đám phù thủy cũng đã xuống nước, cũng theo nhau nhảy xuống. Sto uốn người, lặn dần xuống đầm nước đen kịt. Nước hồ tối đen một cách kỳ lạ. Minh rút đũa phép ra, hô lớn:

    - Lumos!!!

    Ánh sáng chỉ le lói, mà ánh đèn của đội đột kích cũng chẳng rõ ràng hơn là mấy

    - Tom, vùng nước này có vấn đề. Ánh sáng rõ ràng bị làm yếu đi! – Minh thốt lên.

    Tom khẽ gật đầu, đôi mày hơi nhíu lại. Rõ ràng nơi này không hề có ma pháp dao động, tại sao nước hồ lại thần bí như thế...

    “Sto, sao ngươi nói dưới này không có gì kỳ lạ?” Tom lên tiếng

    “Quả thật không có gì kỳ lạ mà, bệ hạ” Sto quay đầu lại trả lời “Từ khi thần sinh ra đến giờ vẫn thế, có gì đâu!”

    “Sto, cả nhà của ngươi hiện giờ có mấy người... không, mấy rắn?” Minh lên tiếng hỏi.

    “Có sáu cá thể, trước đây chúng thần cũng chỉ ăn cá thôi, nhưng gần đây, cá trở nên khan hiếm quá, lâu lâu chúng thần cũng phải săn Muggle để cải thiện. Hôm trước con trai thần đi săn được mấy... Muggle, ăn rất ngon... thành ra...” Nói đến đoạn cuối, Sto bắt đầu ấp úng.

    Minh lắc đầu nhìn Tom, thì ra thủ phạm làm mất tích đội khảo cổ của hắn là đây.

    “Không đúng, Sto, đội thám hiểm của ta là ở đền thờ trong rừng cơ mà?” Minh ngạc nhiên hỏi.

    “Vâng, trong ngôi đền đó có một ao nước nhỏ, trong ao có một cái hang ngầm thông với hồ nước này, thưa bệ hạ” Sto trả lời.

    “Tốt lắm. Sau khi xử lý xong ở đây, ngươi đưa ta đến cái ao đó. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ tha tội cho ngươi và gia đình, thêm nữa, ta cho phép các ngươi đến sinh sống ở đảo của ta, sẽ có người cung cấp cá và thịt cho các ngươi, tuyệt đối không lo đói nữa” Minh hứa hẹn.

    “Vâng, vâng, tạ ơn bệ hạ, tạ ơn các vị bệ hạ...”

    Minh vẫy đũa phép, một dòng chữ lấp lánh trôi nổi phía trên đầu hắn

    “THẮP PHÁO SÁNG LÊN!!!”

    Lập tức, mấy tên đội viên đột kích gật đầu, đem pháo sáng đút vào trong nòng súng hơi, châm ngòi rồi bóp cò. Phụt!!! Phụt!!! Từng quả cầu ánh sáng được phóng ra, chiếu sáng xung quanh bọn họ.

    Qua ánh sáng đó, Minh nhìn thấy năm bóng đen đang tiến lại phía bọn nó. Minh rít lên:

    “Nói chúng dừng lại, nếu không bọn ta sẽ giết chúng!”

    “Dừng lại, dừng lại, là cha đây!!!” Con rắn Sto cũng ngoan ngoãn nghe lời.

    “Cha?” một con rắn nhỏ, dài khoảng ba mét, hai vệt xanh lam xinh đẹp chạy dọc thân uốn người, ngóc đầu hỏi “Còn đám người này là ai?”

    “Chúng ta là Xà Khẩu” Minh lên tiếng, chỉ vào nó và Tom, rồi nói tiếp “Còn bọn họ là thủ hạ của ta”

    “Xà Khẩu... là gì?” Con rắn nhỏ hỏi...

    “Đừng hỏi nữa, chúng ta đưa họ đến hang cấm dưới nước đã” Sto lên tiếng, cắt ngang lời con rắn kia. Vậy là năm con rắn đi đầu, Minh và Tom cưỡi Sto đi sau, còn đám phù thủy và đội đột kích bơi sau cùng.






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93795
    Lần sửa cuối bởi thaimanh, ngày 02-09-2013 lúc 19:21.
    ---QC---

    TA ĐÃ TRỞ LẠI Hidden Content Hidden Content LỢI HẠI HƠN XƯAHidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 56 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,dohongnhung,Dzinh,jinling,katarinasky,leductho,lntntl,momo123,pc1903,phamquangdung,quangminhlaso1,trung1234567890,tuantreu,vaypypy,volhar,
  3. #52
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    3,055
    Xu
    2,235

    Mặc định

    PHÙ THỦY HÀNG ĐẦU (ĐỒNG NHÂN HARRY POTTER)

    Tác giả: Đọa thiên sứ Lucifer

    Thể loại Đồng Nhân Harry Potter

    CHƯƠNG 51: ĐỀN CỔ TRONG RỪNG




    CHƯƠNG 51: ĐỀN CỔ TRONG RỪNG

    Cuối cùng, gia đình Sto cũng đưa Minh cùng đoàn người đến nơi. Nơi đây là một cái hang đá khá rộng, với những nhũ đá, những vòm, những hốc... đen kịt. Minh để lại hai phù thủy cùng hai đội viên đội đột kích đợi ở phía ngoài, còn hắn thì cùng những người còn lại tiến vào trong động. Những hình vẽ trên tường hang và những cái đầu lâu thú vật chứng tỏ cái hang này vốn là nơi ở của tộc người cổ đại. Càng vào trong hang, không gian càng tối đen và u ám, cho dù là ánh sáng của phép Lumos cũng chỉ le lói, le lói mà thôi.

    Cuối cùng, Minh nhìn thấy một cái bàn đá ở cuối hang, trên bàn bày biện vài thứ đồ vật, nhưng quan trọng nhất là ở trên bức tường có một ký tự như số 1 viết ngược, đó là ký tự lagul, có nghĩa là “nước” hoặc là “bóng tối”. Đây không phải là một viên đá Rune, mà nó là một ký tự được khắc lên tường, có lẽ là một phép thuật bóng tối để che mắt kẻ địch của những người chủ nhân hang này khi xưa chăng. Tom rút đũa phép, dùng ma pháp bóc lấy phần xung quanh ký tự đó. Nhưng khi Tom tách ký tự Rune này khỏi bức tường thì sự cố xảy ra, cả hang động run lên, những măng đá tách ra, rơi xuống...

    - Ma pháp nguyên tố bạo loạn, Minh, phải ra ngoài ngay! – Tom hét lên, ném cho Minh viên đá Rune.

    Minh gật đầu, cất Rune vào trong nhẫn rồi vẫy đũa phép. RUN AWAY!!! Dòng chữ lấp lánh hiện lên, các phù thủy và đội viên đột kích nhanh chóng bơi lùi lại khỏi hang. Hang động rung lắc mạnh mẽ, những măng đá như những mũi lao nhọn hoắt ầm ầm rơi xuống. Các phù thủy rút đũa phép, bắn ra các lời nguyền yểm trợ cho các đội viên đội đột kích bơi ra khỏi hang. Ngay khi Minh vọt đến cửa hang, thì trần hang ầm ầm sập xuống. Khi Minh vừa định vận nội công chuẩn bị mở một con đường máu thì một vật đen sì lao đến, quấn ngang eo của nó và giật mạnh nó ra, trước khi những mảnh đá vụn, măng đá... bao phủ lấy nó.

    Ra đến ngoài, Minh mới nhận ra là Sto vừa dùng đuôi cứu lấy nó. Vỗ vỗ cái đuôi của Sto, Minh cười hồn nhiên, nói:

    “Sto, ta sẽ lấy ngươi làm biểu tượng của gia tộc ta, đồng thời ngươi cũng nhận được sự tôn trọng của ta. Đến đảo Celt, ta sẽ dặn dò người của ta cho ngươi vô số cá, thịt, để gia đình ngươi được vĩnh viễn no đủ”

    “Tạ ơn ngài, thưa bệ hạ!” Sto mừng rỡ nói.

    Đoàn người nổi lên, và Minh rõ ràng nhận thấy nước hồ đang dần trở nên trong hơn. Lên đến trên bờ, Minh nói với Tom:

    - Tom này, ta có cảm giác, chúng ta có vẻ là chuyên gia phá hủy các di chỉ thần bí nhỉ. Ở Bermuda, rồi ở đây nữa, nước hồ ở đây đang trở nên trong hơn, còn gì là truyền thuyết về hồ nước đen Storsjon nữa.

    Tom cười, nói:

    - Ngươi sắp sửa đem thế giới thần thoại ra ánh sáng, còn lo không có di chỉ thần bí hay sao?

    Minh gãi đầu, cười góp “Ừ, nói cũng đúng nhỉ”

    Cả nhóm nghỉ ngơi một tối, Minh phân công hai phù thủy cùng hai lính đặc nhiệm thay nhau canh gác đêm, rồi cùng Tom bày mấy cái kết giới ma pháp, sau đó mới yên tâm đi ngủ.

    Sáng hôm sau, Jame cùng David dẫn đội đi theo đường bộ, còn Minh và Tom thì cưỡi trên lưng hai vợ chồng nhà Sto, hướng về phía ngôi đền cổ mà tiến lên. Chỉ sau nửa giờ bơi lặn, Minh và Tom đã đến nơi.

    - Thật là hùng vĩ! – Minh thốt lên.

    Ngôi đền cổ cao đến hàng chục mét, những bức tường đá bị bao phủ bởi rêu mốc và những cây leo dại. Xung quanh có vài lều trại cùng vật dụng cá nhân, có lẽ là của đội khảo cổ. Ngôi đền nằm giữa một hòn đảo nhỏ, có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua, rêu xanh và cây bụi phủ đầy.

    Minh và Tom thu dọn đồ đạc của những người xấu số, đợi chờ nhóm của Jame đến. Nhưng đã hai ngày mà vẫn chưa thấy gì, Minh gọi cho Jame mà không liên lạc được. Sốt ruột vì thời gian nghỉ đông có hạn, Minh quyết định để Tom đợi ở ngoài, còn hắn tiến vào bên trong điện thờ. Tom đã dạy cho Minh phép độn thổ, bởi thế nếu có gì không ổn, Minh hoàn toàn có thể độn thổ ra ngoài. Minh nhờ Tom nếu thêm một ngày nữa không thấy đội của Jame đến, thì hãy quay lại tìm kiếm bọn họ. Tom gật đầu, dặn dò Minh cẩn thận.

    Minh đi lại gần, đứng trước cánh cửa lớn của điện thờ, trầm ngâm một lát rồi dùng tay đẩy mạnh. Hai cánh cửa đá từ từ mở ra, một mùi ẩm mốc xộc ra, làm cho Minh cảm thấy khó chịu. Ngôi đền đã bị hư hại nặng nề, mái đền vài chỗ bị vỡ nát, ánh sáng chiếu qua, khiến cho bên trong có vài cái cây cổ thụ với bộ rễ dài bám sát tường. Minh từ từ tiến lên, lấy trường thương và katana từ trong nhẫn ra, sẵn sàng chiến đấu. Minh không dùng đũa phép, mà dùng một chiếc nhẫn ma lực thay cho đũa phép, để đề phòng việc quơ quơ đũa phép làm mất thời gian của mình.

    Bên trong ngôi đền không có gì, không gian rộng lớn với những cầu thang xoắn ốc chạy xung quanh một bức tượng thần Thor khổng lồ. Trên những cây cột đầy những dòng chữ Bắc Âu cổ, đôi khi xen lẫn vài văn tự Rune, nhưng không hề mang theo ma lực.

    Minh men theo hành lang, từ từ, chậm rãi đi lên phía trên, thử độn thổ, hoàn toàn không hề có vấn đề gì, nó mới yên tâm tiến lên. Thật kỳ quái, Minh đi hết cầu thang, lên đến một cái sân trống, đối diện với khuôn mặt của bức tượng Thor. Nơi này bị ánh nắng chiếu vào nhiều nhất, cỏ mọc xanh rờn, còn có cả một cái cây nhỏ nữa, nhưng chẳng thấy cái gì cả. Minh đang định quay lại, thì đột nhiên nó cảm thấy một luồng ma lực nhè nhẹ phát ra từ bên trong cái cây. Minh mừng rỡ, dùng phép thuật chia năm xẻ bảy phá hủy cái cây non (... tội lỗi, tội lỗi a...) và nhìn thấy ở bên trong cái cây, dưới gốc có một viên đá Rune đang nhè nhẹ tỏa ra ma lực.

    Nhưng khi Minh vừa chạm tay vào viên đá, thì ma lực bên trong đột nhiên trào ra dữ dội, chui hết vào trong bức tượng thần Thor.

    Cầm viên đá trống rỗng trên tay, Minh chán nản:

    - Tại sao không thể không có thử thách có thể lấy được viên đá Rune nhỉ...

    Nói thì nói vậy, nó vẫn tập trung vào hình dáng của Garuda.

    Crack!!! Crack!!! Bức tượng cử động, giơ tay, nhấc chân. Cát bụi, đất đá rơi ào ào...

    Minh hoàn thành biến thân thì bức tượng cũng đã hoàn toàn tự do, đôi mắt của nó lóe lên những tia sáng xanh lè...

    Không nói năng gì (bằng đá thì nói gì) bức tượng Tho vung cái Búa khổng lồ đập về phía Minh. Minh đập cánh bay lên, né tránh khỏi đòn tấn công của tượng thần. Cái sân rộng nó vừa đứng bị trúng một búa, bị đập thành mảnh vụn, ào ào rớt xuống phía dưới.

    Minh xác định cánh của nó cùng hai cái cẳng gà không thể làm gì được bức tượng này, bởi vậy nó quả quyết dùng nắm đấm lao đến, một đấm đấm thẳng vào ngực của bức tượng...

    ÚI DA!!! Minh tru lên, đau đớn xoa tay. Đúng là bằng đá mà, đau chết mất. Bức tượng cũng bị nó đấm lảo đảo lùi về sau, dựa lưng vào tường mới đứng vững được.

    Nhưng một đấm của Minh không gây tổn thương gì cho nó, chỉ thấy nó vung búa, đập ngang hông của Minh. Minh đập cánh, bay lộn ngược, ôm lấy cánh tay của bức tượng giật mạnh. Bức tượng lảo đảo lao về phía Minh, cánh tay còn lại nắm quyền đấm tới. Minh giơ chân, đá mạnh về phía nắm đấm khổng lồ ấy.

    UỲNH!!! Một tiếng nổ vang lên, đất đá rơi ào ào... cánh tay bức tượng xuất hiện những vết nứt nhỏ, còn cái chân gà của Minh... rất thảm hại... nó lệch hẳn ra sau, lủng lẳng. Minh cố nhịn đau, giật mạnh cái búa của bức tượng, đập cánh bay lùi lại.

    Vung vẩy búa trong tay, Minh mỉm cười, vung búa lao lên, đập mạnh xuống đầu của bức tượng.

    Pho tượng giơ hai cánh tay lên đỡ đòn, nhưng Minh không chỉ dùng thần lực của Garuda, lại còn dùng cả nội công nữa, bởi vậy hai cánh tay của bức tượng bị đập vỡ nát. Minh thừa thắng xông lên, một búa nữa giáng xuống, đập nát đầu của pho tượng.

    Ma lực từ trong pho tượng bay ra, quay trở lại miếng đá Rune. Minh ném bỏ cái búa, nắm lấy viên đá Rune cho vào nhẫn, rồi biến thân trở lại. Cả ngôi đền rung rung, nứt nẻ...

    - Không phải đâu, lại sập à... – Minh than thở, miệng nhanh chóng niệm chú, lao ra phía ngoài.

    Minh vừa độn thổ ra ngoài thì ngôi đền sập xuống, khói bụi mù mịt. Tom tiến lại gần nó, hỏi

    - Xong chưa? Sao nhanh thế?

    Minh phẩy tay, gạt hết đám khói bụi mù mịt, đứng dậy rũ tóc, nói:

    - Được rồi, là đá Rune điều khiển tượng đá, áo giáp...

    - Đó là thứ tốt đấy! – Tom kêu lên.

    - Để về đảo rồi xem. – Minh nói – giờ đi tìm đám Jame đã.

    Minh bảo hai con rắn nước cứ về hồ chờ đợi, còn nó và Tom cưỡi chổi bay bay xuyên rừng. Sau nửa ngày bay vật vờ trên không, Minh và Tom cũng tìm được đám Jame. Bọn họ đang bị bao vây trên một ngọn đồi nhỏ bởi mấy trăm tên người sói. Phép thuật bắn ra như bảy sắc cầu vồng, tiêu diệt không ít tên người sói. Đội đột kích cũng dùng súng bắn yểm trợ. Có một phù thủy và hai đội viên đã bị thương, đang được băng bó...

    Minh nhảy phắt xuống, rút thương ra, cười nói:

    - Bắn những tên lại gần, còn lại để cho ta.

    Nói rồi, nó vận công lao lên, thương pháp như điện, mũi thương như lưỡi rắn, đâm thủng cổ họng mấy con sói dại. Minh dùng thương đâm, đập, chém, tả xung hữu đột, cảm giác thật phấn khích. Đối với các sinh vật nổi danh hắc ám, ăn sống nuốt tươi như người sói, Minh chẳng bao giờ tỏ ra thương hại, mềm lòng cả...

    Cuối cùng, sau khi để lại hơn ba mươi cái xác sói, lũ sói dại cúp đuôi bỏ chạy vào rừng, Minh cũng thu đội, cùng Jame mang theo các đội viên đột kích cùng với các phù thủy rút về phía hồ Storsjon, dưới sự yểm trợ của cả nhà Sto men theo bờ hồ rút về khu vực để xe, để lại David cùng mấy phù thủy lo việc vận chuyển gia đình Sto, còn lại thì nhanh chóng chạy về phía sân bay Stockholm, lên đường về Luân Đôn...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93795
    Lần sửa cuối bởi thaimanh, ngày 02-09-2013 lúc 19:21.

    TA ĐÃ TRỞ LẠI Hidden Content Hidden Content LỢI HẠI HƠN XƯAHidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 52 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,dohongnhung,Dzinh,Gitchi Gitchi Goo,jinling,katarinasky,leductho,lntntl,momo123,quangminhlaso1,trung1234567890,tuantreu,vaypypy,volhar,
  5. #53
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    3,055
    Xu
    2,235

    Mặc định

    PHÙ THỦY HÀNG ĐẦU (ĐỒNG NHÂN HARRY POTTER)

    Tác giả: Đọa thiên sứ Lucifer

    Thể loại Đồng Nhân Harry Potter

    CHƯƠNG 52: RẮC RỐI VỚI NGƯỜI SÓI



    CHƯƠNG 52: RẮC RỐI VỚI NGƯỜI SÓI

    Trên máy bay, Jame kể cho Minh nghe vì sao bọn họ lại bị người sói bao vây và tấn công. Lúc đó, đám Jame đang cùng nhau men theo con đường mòn nhỏ tiến về phía địa điểm tập kết, lúc đến một ngọn đồi nhỏ, đột nhiên Minh Vương nghe một tiếng rên nho nhỏ. Hắn nói với Jame, và mọi người tạm dừng để tìm kiếm người bị nạn. Cuối cùng thì họ cũng tìm được một... con sói với bộ lông trắng xám, cả người đầy máu đang nằm rên rỉ...

    - Giết... giết tôi... – con sói khó khăn kêu lên – giết.... đi...

    - Có chuyện gì vậy? – Jame cất tiếng hỏi

    - Giết... làm ơn... giết tôi... khi... tôi còn có thể... khống chế được...

    - Được rồi, as you want! – Jame rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu con sói.

    - Đừng... dùng súng... không... không ăn thua... dùng... kiếm... – con sói ôm đầu tru lên, dùng âm thanh như nức nở nói...

    - Không còn cách nào sao? – Minh Vương hỏi.

    - Không... không... còn...

    - Hormophus... bùa Hormophus có thể giải lời nguyền ma sói – một phù thủy kêu lên.

    - Ngươi biết không? – Jame hỏi...

    - Không, nhưng... Tom có thể biết.

    - Vậy thì còn chờ gì nữa – Jame mỉm cười, giơ khẩu súng trường lên và bóp cò.

    Ba mũi tên cắm vào cơ thể của cô nàng người sói, với lượng thuốc mê đủ để mê chết cả một con voi. Cô nàng người sói ơ a hai tiếng, rồi gục xuống, ngất đi. Nhưng khi mọi người chuẩn bị đưa cô nàng đi theo đoàn tiến lên, thì có vài chục người sói từ đâu lao đến, không nói năng gì lập tức tấn công cả đoàn. Các chiến sỹ đội đột kích và phù thủy buộc phải dùng vũ lực chống cự, ngăn cản đám sói điên ấy. Chiến đấu nổ ra, và lũ sói kéo đến ngày một đông, các phù thủy cùng đội đột kích buộc phải rút lui lên một ngọn đồi, cố thủ cho đến khi Minh và Tom đến nơi.

    - Cô nàng người sói kia đâu? – Minh hỏi.

    - David đã đưa về đảo Celt trước rồi – Jame trả lời.

    Uhm, không sai, lần này tuy phát sinh chiến đấu ngoài ý muốn, khiến ba người trong đội bị thương, nhưng hiện tại phù thủy và đội đột kích phối hợp chiến đấu đã bước đầu lộ ra sự nhuần nhuyễn, phối hợp ăn ý rồi. Chẹp, thực chiến đúng là sàn luyện binh tốt nhất mà... Minh nghĩ thế.

    Khi Minh về đến đảo Celt, David đã vận chuyển cô nàng người sói và gia đình Sto về đây. Nhìn những con quái vật bơi lội tung tăng trong kênh nước hình tròn bao vây quanh biệt thự, con chó hai đầu lười nhác nằm phơi nắng trên bờ, những công nhân, phù thủy, nhà khoa học đi đi lại lại, làm việc trên đảo, Minh lại cảm thấy thành tựu phần nào. Tom dùng bùa Hormuphus giải lời nguyền cho cô nàng người sói, và hai đứa vô cùng ngạc nhiên, cô nàng này là một... nàng tiên. Đúng vậy, hai cái tai nhọn, mái tóc vàng óng ả bồng bềnh, gương mặt xinh đẹp.

    Cô nàng tự xưng là Maggie, là một nàng tiên sống ở trong một ngôi làng trong rừng, được phép thuật bảo vệ khỏi ma pháp bóng tối. Một lần Maggie đi ra khỏi làng, vì tò mò mà đã đi quá giới hạn bảo vệ, và bị một tên người sói tấn công. Tộc tiên có sức chống cự phép thuật hắc ám mạnh hơn các tộc khác, do đó khi bị biến sói, Maggie không mất đi lí trí ngay, mà vẫn có thể cầm cự được một thời gian...

    Minh mời Maggie ở lại đảo Celt một thời gian, coi như là nghỉ mát, đợi hắn nghỉ hè sẽ đưa cô nàng trở lại nhà của mình. Maggie cũng đồng ý, dù sao đây là lần đầu tiên cô nàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

    Minh và Tom quay trở lại Hogwart, tiếp tục sinh hoạt của một học sinh phù thủy. Sirius được thầy Dumbledore bố trí trốn sang Ai Cập, đợi một thời gian cho sự kiện này lắng xuống thì sẽ trở lại. Thầy Lupin sau những bài học thú vị, một ngày nọ, lại đãng trí quên uống thuốc và bị hóa sói, và vô tình bị hai cô bé nhà Ravenclaw trông thấy, đành phải xin nghỉ dạy... chẹp, cốt truyện lại trở về nội dung cũ.

    Minh tiếp tục theo học cổ ngữ Rune, và nó đang lên kế hoạch chế tạo ma ngẫu, không chỉ đơn giản là những bộ áo giáp chiến đấu, mà đây sẽ là những cỗ xe tăng pháp thuật, hoàn toàn có thể ngăn chặn những con quỷ khổng lồ hôi thối, thậm chí là... xe tăng của Muggle. Lo trước cho khỏi họa, không phải sao... Tom thì bắt đầu nghiên cứu chế tạo đá Rune, Minh chưa đủ trình để chế tác thứ phức tạp đó, nên nó đem công việc nặng nhọc này để lên đôi vai gầy của Tom.

    Minh tiếp tục làm trợ giảng môn Muggle học, nghe nói năm tới số lượng học sinh đăng ký môn này tăng vọt, khiến thầy Dumbledore phải đề nghị tiến hành... thi vào lớp... Tuy rằng Minh sẽ đem bài giảng đến các phòng sinh hoạt chung để chiếu lại, nhưng ai chẳng thích mình là người học đầu tiên, có cái còn khoe khoang chứ...

    Môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí cũng trở thành một môn học khá được yêu thích. Những sinh vật như ngựa một sừng, ngựa có cánh, bí quyết chăm sóc Bằng mã, rồng, chó ba đầu... của lão Hagrid đều thu hút đám nhóc các nhà. Lão Hagrid càng ngày càng giống một giáo sư: Đầu tóc đã gọn gàng, dù vẫn dài như cũ, nhưng đã được tết cẩn thận (sản phẩm made in Huflepuff) râu được chải chuốt, quần áo chỉnh tề (Made in Ravenclaw)...

    Nhưng, có một điều ít ai biết, có mấy chi nhân mã, nhân dương (Nửa trên là người, nửa dưới là dê, am hiểu cận chiến) đã bí mật tiến vào rừng cấm Hogwart, số lượng là khoảng gần 1000 người. Minh đành phải để Jame đem một nửa số tiền lãi đổi thành Galleon, biếu thầy Dumbledore để chăm lo cho đội quân mới đến này...

    Bận tíu ta tíu tít mấy tháng ròng, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hè. Vấn đề thi cử không làm khó được Minh. Lúc chia tay ở sân ga, nhìn cái mặt béo phị ngu ngốc cùng kính cẩn, rụt rè của lão Vernon mà Minh không nhịn được cười. Lão mập bắt đầu biết sợ rồi đó.

    Minh và Tom lên đường về đảo Celt, nghỉ vài ngày rồi lại đi máy bay đến Thụy Điển, thực hiện lời hứa đưa cô nàng Maggie trở về nhà.

    Lúc này, Minh mặc trên người một bộ giáp nhẹ, lưng đeo giáo, hông đeo kiếm, đầu quấn một băng vải, trông như một du hiệp thời xưa. Tom mặc một bộ áo chùng, tay cầm đũa phép, còn Maggie thì đeo cung, hông mang ống tên và dao găm. Jame thì mặc lên mình bộ giáp nặng nề, đeo lá chắn và một thanh kiếm bản to trên lưng.

    - Minh... tại sao chúng ta phải mặc như thế này? – Maggie tò mò hỏi.

    - Cái này gọi là cốt nhây (Cosplay) – Minh cười trả lời.

    - Cosplay? Đó là gì?

    - Cosplay là từ ghép từ costume và play, nó có nghĩa là đóng vai các nhân vật mình yêu thích. – Minh nhe răng, đáp – nhìn ta có giống kỵ sỹ không, còn hẳn – chỉ vào Tom – có giống một phù thủy xấu xa – ai đó đầu nổi gân xanh, mặt giật giật – còn cô có giống cung thủ không?

    - Nhưng, tại sao phải mặc thế?

    - Để che mắt, nhỡ ai đó nhìn thấy, chúng ta có thể nói là đang đi cắm trại, chơi trò đánh trận giả...

    ẦM!!!! Một tiếng nổ vang lên, ánh sáng lóe lên chói cả mắt. Thì ra Tom vừa hướng về Minh phóng ra một lời nguyền ngủ mê, nhưng bị vòng phòng hộ của nó cản lại, tạo thành vụ nổ như thế...

    - Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi chơi trò chơi sao hả.... – Tom điên tiết kêu lên.

    - Bĩnh tõm, bình tõm. Ta chuẩn bị quay một bộ phim, về ba người anh hùng giải cứu một ngôi làng bị người sói tấn công... chẹp chẹp... haha, ta quả là thiên...

    Chữ “tài” còn chưa bật ra, một nắm tay đã đấm xuống! Cốp, Minh nổ đom đóm mắt, còn Tom thì ôm bàn tay suýt xoa...

    Minh lau nước mắt, mịa, rõ ràng là phù thủy, tại sao hắn gõ mạnh vậy trời. Nó không biết là Tom đợt này thường theo đội đột kích huấn luyện thân thể, rèn luyện sức mạnh và sự dẻo dai... Minh vẫy tay, mấy cái máy quay phim có gắn đôi cánh từ trong nhẫn chứa vật bay ra, quay chụp các góc. Minh phủ lên bọn chúng một phép tàng hình che mắt nữa, rồi cười hô lên:

    - Các vị dũng sỹ, tiến... lên... Á.... sao ngươi đạp ta, Tom...

    --------

    Men theo con đường mòn, Maggie dẫn Tom, Jame và Minh tiến sâu vào trong rừng, tiến đến làng của cô nàng.

    Trưởng làng là một tiên ông trọc đầu, không râu, mặc áo choàng trắng có thêu kim tuyến, tay cầm một cây gậy phép.

    - Xin chào các vị khách lạ, cảm ơn các người đã giải cứu Maggie, cháu gái của ta.

    - Có chuyện gì ở đây vậy? – Minh hỏi

    - Ta là Zathrian, trưởng làng này. Gần đây dân làng chúng ta thường bị tấn công bởi đám người sói, mà dẫn đầu là một con sói trắng. Ta cảm thấy các ngươi rất mạnh, ta có thể nhờ các ngươi tiêu diệt bọn chúng hay không?

    “Minh – Tom dùng ma pháp thì thầm – ta ngửi thấy mùi ma pháp hắc ám từ tên này”

    Minh khẽ gật đầu, rồi giả vờ suy tư một lát, rồi nói:

    - Đồng ý, cứ để đó cho bọn ta.

    - Cảm ơn các ngươi, các dũng sỹ – Zathrian cảm kích nói.

    Ra khỏi làng, Tom lập một kết giới cách âm rồi hỏi Minh:

    - Rõ ràng lão Zathrian đó có liên hệ với hắc ám, tại sao ngươi còn nhận lời lão?

    - Đây là một chuyến thám hiểm mà Tom, relax... relax... ha ha...

    Cả ba người lầm lũi tiến sâu vào trong rừng. Đến một con suối nhỏ, nơi này có ba ngã rẽ, có một đàn người sói đợi sẵn ở đó, khoảng hơn mười con.

    - Đứng lại, người lạ... – một con sói có bộ lông màu vàng óng nói.

    - Tránh ra đi người sói. Ta muốn gặp Sói Trắng. – Minh lên tiếng.

    - Ngươi là người Zathrian mời đến để giết Mẹ Rừng sao. Vậy thì ta sẽ giết các ngươi trước... – con sói kêu lên, ánh mắt hung quang đỏ rực...

    Ping! Một mũi thương bén nhọn xuất hiện ngay trước cổ họng nó, hơi lạnh của kim loại thấm vào yết hầu, chạy dọc xương sống. Mũi thương run nhè nhẹ. Minh một tay cầm cán thương, gãi tai gãi cổ nói:

    - Có ai nói gì đến giết chóc sao? Cái con sói ngu ngốc này... ta chỉ muốn nói chuyện thôi mà...

    - Thật sao? – con sói ánh mắt nghi hoặc, lắc đầu cố tránh mũi thương, nhưng mũi thương như có mắt, cứ dán sát yết hầu của nó mà di chuyển.

    - Ta nói dối ngươi làm gì... đi thôi, đi thôi, dẫn đường đi, cẩu đần. – Minh cười rõ “hiền lành”, nói...






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93795
    Lần sửa cuối bởi thaimanh, ngày 02-09-2013 lúc 19:23.

    TA ĐÃ TRỞ LẠI Hidden Content Hidden Content LỢI HẠI HƠN XƯAHidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 51 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,dohongnhung,Dzinh,jinling,katarinasky,leductho,lntntl,momo123,pc1903,phamquangdung,quangminhlaso1,trung1234567890,tuantreu,vaypypy,volhar,
  7. #54
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    3,055
    Xu
    2,235

    Mặc định

    PHÙ THỦY HÀNG ĐẦU (ĐỒNG NHÂN HARRY POTTER)

    Tác giả: Đọa thiên sứ Lucifer

    Thể loại Đồng Nhân Harry Potter

    CHƯƠNG 53: TÀN DƯ CỦA CHÚA TỂ HẮC ÁM ĐỜI TRƯỚC




    CHƯƠNG 53: TÀN DƯ CỦA CHÚA TỂ HẮC ÁM ĐỜI TRƯỚC

    - Đừng nghe hắn, nhất định hắn muốn giết Mẹ Rừng. Giết bọn hắn... giết...

    Một người sói lông màu bạc gào lên, nhảy phốc lên, móng vuốt chụp xuống đầu Minh. Jame lúc này đã gỡ cái lá chắn và thanh kiếm xuống, gào lên một tiếng, trường kiếm quét ngang, đem quái vật chia thành hai nửa, máu tươi tung tóe...

    - Thế nào Jame. Cảm giác lực lượng thế nào? – Tom hỏi, mặc kệ ánh mắt giết người của đám người sói xung quanh...

    - Quá tuyệt. Ta thậm chí muốn tay không vật nhau với gấu – Jame cười lớn, trả lời.

    Sau hai tháng, Atlantis và các nhà khoa học cùng các phù thủy đã tìm ra phương pháp dung hợp gien của các quái vật tiền sử vào cơ thể các chiến binh, tạo ra những người đặc biệt đầu tiên, với tên gọi... X-men. Trong đợt dung hợp tiếp theo, Jame đã đăng ký và được Minh đồng ý cho dung hợp gien của Minotaurus, do đó hiện tại hắn có sức mạnh rất là trâu bò, xứng với danh xưng là hậu duệ của kỵ sỹ bàn tròn năm xưa.

    Gr... gr... Lũ quái vật gầm lên, nhảy lên tấn công ba người bọn Minh.

    Haizzz, đàm phàn thất bại... – Minh thở dài, mũi thương đâm mạnh về phía cổ của con quái vật lông vàng, kết liễu tính mệnh của nó. Tom liên tục phóng ra những lời nguyền giết chóc, lũ quái vật thi nhau ngã xuống dưới chân hắn. Jame thì vừa dùng khiên đỡ đòn, vừa dùng kiếm chặt chém, như một chiếc thiết giáp xông lên trước, tung hoành ngang dọc. Móng vuốt của lũ quái vật làm sao có thể xé nát bộ giáp đặc biệt được làm từ hợp kim của Jame, bởi vậy nên chỉ sau một lát, chiến đấu đã kết thúc, máu tanh nồng nặc...

    Cả ba người tiến sâu hơn vào bên trong rừng, men theo con đường mòn nhỏ đến một khu phế tích gần giống với ngôi đền của Thor. Có vẻ nơi này trước đây cũng có đá Rune, nhưng do bị ai đó lấy mất mới khiến ngôi đền sập xuống.

    Vừa đến cửa, một con sói trắng nhảy ra, cản đường Minh lại, nhe răng. Một âm thanh lạnh lẽo vang lên:

    “Người khách lạ, trở về đi. Việc này không phải việc của ngươi, đừng nhúng tay vào!”

    - Ta chỉ muốn nói chuyện – Minh nhún vai, đeo thương vào lưng rồi mỉm cười.

    “Không có chuyện gì để nói cả. Nợ máu phải trả bằng máu! Lũ tiên phải chết” – con sói trắng nói. “Ngươi là phù thủy, ta đoán thế. Ngươi biết người sói là bị động hóa sói, mất hết lý trí, nhưng lũ sói ở rừng Storbeget này thì khác. Trọn đời trọn kiếp bọn họ phải sống trong kiếp sói, lý trí vẫn còn, nhưng bản năng lại điều khiển cơ thể. Điều đó còn đáng sợ hơn là cái chết”

    - Giết nó đi, nó chính là con sói độc ác... – Zathrian đột nhiên xuất hiện, chỉ vào con sói nói...

    “Ngươi, Zathrian, ngươi mới là kẻ xấu xa, ngươi làm đen tối linh hồn ta, đem lời nguyền lan rộng khắp khu rừng này” – Con sói nhe răng nói.

    - Đám Muggle tàn phá thiên nhiên, ta chỉ thay mặt thiên nhiên trả thù chúng mà thôi – Zathrian nói.

    - Hey, cho ta có ý kiến – Minh giơ tay – vậy lời nguyền người sói là xuất phát từ ngươi hả Zathrian.

    - Đúng vậy – Zathrian trả lời – ta là người hầu trung thành của chúa tể hắc ám Khorne đã 500 năm nay.

    - 500 năm, đủ lâu đấy – Minh cười, quay sang sói trắng – chuyện gì xảy ra nếu giết hắn?

    “Lời nguyền sẽ biến mất, sẽ không có người sói sinh ra do lời nguyền nữa, những người sói này sẽ trở thành người sói bình thường, sau khi hết 5 năm, bọn họ hoàn toàn có thể chủ động hóa sói mà không bị ánh trăng tròn biến thành sói, và ta nghĩ xem... khoảng 10 năm... 10 năm... đúng thế, sau 10 năm, họ sẽ trở lại thành người. Mãi mãi”

    - Ta muốn người sói rừng Storbeget chiến đấu cho ta trong vòng 5 năm, sau 5 năm ta sẽ trả tự do cho bọn họ. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi giết hắn – Minh chỉ vào Zathrian nói.

    “Ta phải trao đổi với họ” Con sói trắng nói, nhắm đôi mắt của nó lại, một lát sau, nó mở mắt ra, nói “Họ đồng ý!”

    - Ngươi, các ngươi đều phải chết!!! – Zathrian điên cuồng hét lên, miệng lẩm nhẩm thần chú.

    Từ dưới lòng đất, những sinh vật xấu xí xuất hiện. Bọn chúng có thân thể màu nâu, cánh tay là những lưỡi đao, thân dưới như rắn, bò sát mặt đất, đầu tròn, mắt đỏ rực, không có mũi miệng.

    - Những sinh vật tuyệt đẹp này là Rake, là sinh vật ma pháp do chủ nhân vĩ đại của ta tạo lên. Các ngươi rất may mắn được chết dưới tay chúng – Zathrian cười nói.

    Minh gật đầu, cả người phồng lên, mắt lòi ra, làn da đỏ rực, vòm miệng tiến về phía trước, xương sống nhô lên, mọc thành cánh, xương cụt vươn dài, chân to ra...

    Chỉ trong chốc lát, một con rồng khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, trong ánh mắt khiếp sợ của con sói và tuyệt vọng của Zathrian. Con rồng giơ cái chân khổng lồ lên và dẫm mạnh xuống, đạp một tên Rake thành cặn bã. Tên còn lại giơ đao chém tới, nhưng bị con rồng dùng cái đuôi quất bay, rồi bồi thêm một quả cầu lửa nữa đốt hắn thành tro.

    Zathrian giơ gậy phép, run rẩy niệm chú... nhưng đột nhiên... ĐOÀNG!!! Một tiếng nổ chát chúa vang lên, giữa mi tâm Zathrian thủng một lỗ to tướng, máu và óc tràn ra trông phát khiếp.

    Jame phẩy phẩy khẩu súng, mỉm cười nhún vai nói với Minh:

    - Ai nói kỵ sỹ không được dùng súng?

    Minh, Tom và Jame trở lại ngôi làng của các tiên, chiếu phim đoạn Zathrian gọi lên lũ Rake và tự nhận mình là người hầu của chúa tể hắc ám. Mọi người trong làng rất phẫn nộ, cho rằng Zathrian làm như vậy là phản bội lại tộc tiên. Maggie được bầu làm tộc trưởng mới của tộc tiên. Nàng cùng Sói trắng ký kết hiệp định chung sống bình đẳng, lũ người sói dơ bẩn tiến vào ở vòng ngoài, bảo vệ ngôi làng của tiên... Có vẻ là một kết thúc có hậu.

    Minh bí mật bàn bạc kế hoạch với sói trắng và Maggie một tối, sau đó cùng Jame và Tom nhanh chóng trở về Luân Đôn, chuẩn bị tụ họp cùng Harry và đồng bọn, cùng xem Quidditch giải thế giới và chuẩn bị đón một năm học mới đầy thử thách...





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93795

    P/S: HƠI NGẮN NHƯNG ĐỂ THẾ ĐỂ KẾT THÚC NĂM THỨ 3. SANG CHƯƠNG SAU BẮT ĐẦU BƯỚC VÀO NĂM THỨ 4
    Lần sửa cuối bởi thaimanh, ngày 02-09-2013 lúc 19:24.

    TA ĐÃ TRỞ LẠI Hidden Content Hidden Content LỢI HẠI HƠN XƯAHidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 49 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,dohongnhung,Dzinh,jinling,katarinasky,leductho,lntntl,momo123,pc1903,quangminhlaso1,trung1234567890,tuantreu,vaypypy,volhar,
  9. #55
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Bài viết
    3,055
    Xu
    2,235

    Mặc định

    PHÙ THỦY HÀNG ĐẦU (ĐỒNG NHÂN HARRY POTTER)

    Tác giả: Đọa thiên sứ Lucifer

    Thể loại Đồng Nhân Harry Potter

    CHƯƠNG 54: LẦN ĐẦU GẶP GIA ĐÌNH PARKINSON




    CHƯƠNG 54: LẦN ĐẦU GẶP GIA ĐÌNH PARKINSON

    “Kính chào ngài – Người thừa kế của Slytherin- Phan Ngọc Minh!

    Kẻ hèn này tên gọi Jame Parkinson (*), Pansy Parkinson là con gái của kẻ hèn này. Kẻ hèn này mong muốn gặp mặt ngài một lần, xin mới đến trang viên của dòng họ Parkinson ở trang viên Shaking Palsy.

    Kính thư!

    Jame Parkinson”

    Đây là một lá thư do một con cú màu nâu đem đến cho Minh ở đảo Celt. Nó cũng là dấu hiệu cánh cửa vào thế giới của những phù thủy thuần chủng đang mở ra trước mắt nó. Minh khẽ mỉm cười, dù sao còn hai tuần nữa mới đến kỳ Quidditch thế giới. Nó bèn quyết định đi đến trang trại của nhà Parkinson xem thế nào. Nghĩ là làm, Minh lập tức viết thư trả lời:

    “Kính chào ngài, Jame Parkinson.

    Ta đã nhận được thư mời của ngài! Sẽ đến thăm ngài vào thứ Ba của tuần tới, kính xin gửi đến cho ta một cái khóa cảng. Rất mong được gặp ngài!

    Kính thư!

    Phan Ngọc Minh”

    Đến thăm một quý tộc bằng hệ thống Floo là không lễ phép, lái xe hay cưỡi chổi bay, thậm chí là độn thổ, đều được chấp nhận, nhưng đi bằng khóa cảng là phương pháp lịch sự, cao quý và đặc biệt là... nhanh nhất lúc này. Dù Minh và Tom đều biết độn thổ (Minh học Tom) nhưng hai đứa nó không có giấy phép, và Minh hoàn toàn không muốn gặp rắc rối với cái bộ Pháp Thuật cổ lỗ sỹ ấy.

    Chiều thứ Hai, một bầy cú mang đến cho Minh một chiếc khóa cảng có hình một pho tượng Merlin bán thân. Sáng thứ Ba, Minh mang theo Jame, Tom, hai phù thủy, hai người đột biến, một người dung hợp gen của Chimera, một người dung hợp gen của Minotaurus, cùng chạm tay vào pho tượng. Một lực lượng giật mạnh cơ thể nó tới trước không cách gì cưỡng lại được. Cả đám người lao đi rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện. Nhưng mọi người rất nhanh hạ cánh xuống đất, Minh khẽ lắc người, triệt tiêu lực đẩy, việc này khiến nó không bị lảo đảo. Tom và các phù thủy đã nhiều lần di chuyển bằng khóa cảng, nên tỏ ra khá vững vàng, còn Jame và hai người đột biến thì đều là kẻ luyện võ, giống như Minh chỉ khẽ lắc người là triệt tiêu được xung lực.

    - Ngọc Minh! – Một tiếng kêu mừng rỡ vang lên, từ phía xa, Pansy đang chạy lại, theo sau cô bé là một đám người mặc áo chùng dài.

    Minh mỉm cười, vẫy tay, lấy từ trong nhẫn chứa vật ra một bó hoa hồng, đưa cho Pansy, mỉm cười nói:

    - Những đóa hoa xinh đẹp tặng cho người con gái xinh đẹp!

    - Cảm ơn! – Pansy ửng hồng hai má, mỉm cười.

    - Ngài hẳn là Ngọc Minh? – Một người đàn ông với mái tóc vàng, khuôn mặt mảnh khảnh bước lên, hơi cúi mình và nói bằng một giọng khá là... tôn kính chăng?

    - Vâng, ta chính là Ngọc Minh – Ngọc Minh khẽ cúi người, lễ phép hỏi – còn ngài đây có phải là ngài Parkinson?

    - Vâng, rất vui được đón ngài đến thăm trang viên của nhà Parkinson chúng ta – Người đàn ông nói.

    Jame Parkinson sai mấy con gia tinh an bài chỗ nghĩ cho người của Minh, còn ông ta thì đích thân dẫn Minh, Tom và Jame đi thăm thú xung quanh nhà. Trang viên của nhà Parkinson rất rộng, với một số sinh vật kỳ bí, mê cung bằng dây leo mà lâu lâu lại chuyển đổi một lần, những bức tượng đá nói chuyện với nhau, những bộ giáp đi đi lại lại...

    Trong trang viên, tất cả mọi thứ đều được tự động hóa, nến tự tốt, đồ ăn tự xuất hiện, chăn màn tự trải... Nếu nói về tiện nghi và xa hoa, có lẽ Muggle còn lâu mới đuổi kịp phù thủy.

    Trong bữa ăn trưa, ông Parkinson hỏi Minh:

    - Tôi nghe nói, ngài là truyền nhân của phù thủy vĩ đại Salazar Slytherin, không biết có đúng không?

    - Tôi, tôi chỉ là kẻ thừa kế dự bị thôi, Tom đây mới là người thừa kế chính thức của Slytherin – Minh mỉm cười, chỉ tay vào Tom giới thiệu.

    - À... – Ông Parkinson có vẻ hơi thất vọng, hai mắt hơi giật giật.

    - Hiện tại Tom làm việc cho tôi, lo việc huấn luyện phù thủy của gia tộc – Minh mỉm cười nói nốt phần dở.

    Ông Parkinson tỏ ra khá ngạc nhiên, đường đường là người thừa kế chính thống của Slytherin mà lại đi làm thuê cho Minh, vậy thì... đôi mi của ông hơi nhíu lại, khẽ đánh giá lại giá trị của Minh, đôi môi mỏng khẽ cong thành một nụ cười.

    - Ngài Parkinson này – Minh đột nhiên nói – ngài đánh giá sao về thế giới Muggle?

    Ông Parkinson có vẻ khá ngạc nhiên với câu hỏi của Minh, trầm tư một lát rồi nói, trong giọng nói không giấu vẻ khinh bỉ:

    - Thế giới Muggle à? Theo tôi được biết, đó là một đám dã man, lạc hậu, ngu dốt.

    - Ha ha? – Minh không nói gì, chỉ khẽ cười, đưa cốc rượu vang lên nhấm nháp, rồi nhẹ giọng – thật thế sao?

    - Ý ngài là sao? Tôi không hiểu? – Ông Parkinson khẽ chau mày.

    - Không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi, một phù thủy vĩ đại có thể hủy diệt cả một thành phố chỉ trong nháy mắt không?

    Ông Parkinson ngẫm nghĩ một lát, rồi thở dài nói:

    - Không thể.

    - Đúng vậy – Minh mỉm cười, xoay xoay ly rượu trong tay, nhẹ nhàng nói – nhưng Muggle có thể làm được. Chỉ trong vòng chưa đến một giây, hai thành phố Hiroshima và Nagasaki hoàn toàn bị hủy diệt, 150000 đến 200000 người bị hủy diệt, và hàng triệu người chết trong những năm sau đó. Có phù thủy nào làm được như vậy không?

    - Nhưng... – Ông Parkinson muốn nói gì đó, nhưng Minh đã cắt lời ông.

    - Tôi hiểu ý của ngài. Đúng là khi Muggle còn đi bộ, chúng ta đã bay lượn trên cán chổi. Nhưng đến lúc này, khi Muggle đã di chuyển dưới đất bằng xe đạp, xe máy, ô tô, tàu hỏa, tàu điện ngầm, bay trên trời bằng máy bay trực thăng, máy bay chở khách, máy bay siêu âm thậm chí cả tàu vũ trụ, thì thế giới phù thủy vẫn loay hoay với chổi, nhà bay, xe bay... Chẳng có gì cải tiến, không có vũ khí, không có gì cả. Bao nhiêu năm không thay đổi.

    Dừng một lát, Minh nói tiếp:

    - Các vị biết không? Trước đây, người ta thường dùng từ quý tộc để chỉ những người có hành vi cao thượng, phẩm cách đáng được tôn trọng. Quý tộc, cũng như phù thủy thuần chủng, ở thời đại Merlin, đó là danh từ để chỉ phẩm chất cao quý, nề nếp, sang trọng mà lịch thiệp. Còn bây giờ? Tôi chỉ thấy sự cao ngạo, khinh người, hợm hĩnh mà thôi. Quý tộc chính vì biến chất mà bị cách mạng xã hội lật đổ, đứng sang một bên trong dòng chảy của lịch sử. Vậy phù thủy thuần chủng nếu như cứ tiếp tục cổ lỗ sỹ, ắt hẳn cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Quý tộc, cuối cùng đi đến diệt vong, hoặc sụp đổ mà thôi. Ngài cứ tưởng tượng, một ngày mâu thuẫn giữa phù thủy và Muggle không thể điều hòa được, chiến tranh nổ ra, phù thủy thả sức giết hại Muggle, Muggle lại dùng đạn đạo, vũ khí hạt nhân công kích phù thủy... Như vậy, kết quả cuối cùng sẽ là cả hành tinh này biến thành một cái lò phản ứng hạt nhân, phù thủy hay nhân loại cuối cùng cũng đi đến chung kết mà thôi.

    - Ai... – Ông Parkinson suy nghĩ một lát, rồi khẽ thở dài – Ngài nói đúng. Thế nhưng chúng tôi có thể làm sao đây...

    - Không, ngài sai rồi. Hoàn toàn ngược lại. Khi cách mạng xảy ra, rất nhiều quý tộc đã đứng về phía nhân dân, chính vì thế mà bọn họ có người bị đưa lên đoạn đầu đài, máy chém, trường bắn, nhưng có người lại trở thành quý tộc kiểu mới, tiếp tục truyền lưu. Cái chính là ngài chọn vị trí đứng ở chỗ nào mà thôi – Jame cũng lên tiếng, bắt đầu dụ dỗ.

    - Ý các ngài là... – Ông Parkinson có vẻ hiểu ra một chút, nhưng tất cả còn lại thì vẫn quá mơ hồ.

    - Không có gì. Đến lúc đó ngài sẽ biết. Chỉ hy vọng các ngài không đứng sai đội hình mà thôi. – Minh khẽ mỉm cười.

    Mấy ngày sau đó, Minh dành thời gian cùng Pansy đi dạo vòng quanh sân vườn, xoa xoa tay, hôn hôn môi gì gì đấy, rồi lại cùng người nhà Parkinson trao đổi tâm đắc về ma thuật, nói chuyện vu vơ không dinh dưỡng. Cuối cùng, ông Parkinson mời Minh cùng đi xem Quidditch thế giới. Minh vốn chả khoái gì cái vụ này, nhưng so với Quidditch, năm nay diễn ra một sự kiện mà Minh muốn tham dự, bởi vậy nó quyết định chấp nhận lời mời của ông Parkinson.

    Tối ngày thứ bảy, kể từ khi Minh đến trang viên Parkinson, trong căn phòng của ông Parkinson đột nhiên xuất hiện mấy bóng người. Ông Parkinson khẽ đứng dậy, quay lại nói:

    - Các bạn của tôi, các bạn biết tôi gọi mọi người đến có việc gì chứ?

    Mấy người đều gật đầu, ông Parkinson nói:

    - Về việc này, mọi người có ý kiến gì không?

    Không ai lên tiếng. Cuối cùng, một người nói:

    - Tôi nghĩ chúng ta cần thêm thời gian để quan sát. Việc đứng sai vị trí ảnh hưởng không chỉ đến chúng ta mà còn đến cả gia tộc nữa, bởi vậy, chúng ta cần phải cẩn thận.

    Vừa nói, bóng đen vừa cởi bỏ mũ trùm đầu, để lộ ra một mái tóc dài màu bạch kim.

    - Đồng ý!

    - Không ý kiến!

    - Tán thành!

    Những bóng đen còn lại nhao nhao tán thành ý kiến vừa đưa ra. Ông Parkinson cũng khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

    - Như vậy chúng ta cứ theo lời anh Lucius mà làm! Mọi người về đi.

    Nghe ông Parkinson nói vậy, những bóng đen cũng lập tức biến mất. Ông Lucius là người đi cuối cùng, trước khi đi, ông ta còn khẽ nhìn ông Parkinson một cái, rồi mới độn thổ đi mất.

    Ông Parkinson khẽ cười chua chát, nói thầm:

    - Thật xin lỗi anh Lucius, nhưng việc thông gia... ai... Thôi, cứ để xem thế nào vậy.

    Cuối cùng thì cái ngày diễn ra trận chung kết cũng đến. Trước đó, Minh đã gửi Jame cùng hai người đột biến trở về đảo Celt, bởi có mang theo họ cũng không vào được. Còn lại hai phù thủy sẽ mang theo Tom và Minh độn thổ đến sân vận động, nơi diễn ra trận đấu. Trên ngọn đồi nhỏ, có một mảnh đất dành cho nhà Parkinson, trên đó có tấm biển ghi “Nơi cắm trại của gia tộc Parkinson”. Minh đi dạo vòng quanh, và tìm thấy khu cắm trại của nhà Weasley, với cái tên đã bị ghi sai WEZZELEY. Ở đó nó gặp cả Harry, Hermione. Ở khu vực của phù thủy Mỹ, Minh tìm thấy Vương Minh Thy, lễ phép cùng bố mẹ cô bé nói chuyện một chút, rồi rủ Thy đi về tìm Malfoy và Pansy.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=93795
    Lần sửa cuối bởi thaimanh, ngày 02-09-2013 lúc 19:25.

    TA ĐÃ TRỞ LẠI Hidden Content Hidden Content LỢI HẠI HƠN XƯAHidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 43 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,dohongnhung,Dzinh,Gitchi Gitchi Goo,jinling,katarinasky,leductho,lntntl,momo123,phamquangdung,quangminhlaso1,trung1234567890,tuantreu,vaypypy,volhar,
Trang 11 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 910111213 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status