TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 110 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 550

Chủ đề: Thiên Đế Đại Đạo

  1. #51
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 50: Trận pháp thiên tài Quỷ Ảnh

    “Tốt, tốt...” Liên tục vài âm thanh tốt tốt vang lên từ mấy trưởng lão và phong chủ. Họ cầm trong tay thanh đại đạo liên tục khen ngợi. Không nghĩ tới trong vòng vài giờ, mấy đệ tử trong cốc lại bốc lộ tài năng đến như vậy. Khi bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã trở nên tối, thời gian cũng quá bữa tối nhưng đối với tu sĩ nói ăn cơm với họ có thể có, có thể không.

    Trời trở về đêm, bầu trời trở nên u ám lúc nào không hay. Còn lại duy nhất đó là hai đoàn người vẫn tiếp tục ở trên khán đài tiếp tục. Đối với trận pháp, Mẫu Đơn không có quá nhiều hứng thú. Đó không phải là lĩnh vực nàng học sâu nhưng luyện đan lại là lĩnh vực mà nàng yêu thích nhất. Nàng đối với luyện đan có một cố chấp mê, ngay cả học phù chú cũng phần lớn phụ trợ cho luyện đan mà thôi.

    Nhìn kỹ thuật luyện đan cực kỳ tiêu sái Viên Cửu, Mẫu Đơn có vài phần mê mẩn. Nàng dường như tìm được tri kỷ, nàng hy vọng bản thân cũng học được một phần bản lĩnh như vậy. Nếu không phải bản thân nàng đã có sư phụ, có lẽ nàng nhất định phải bái Viên Cửu làm sư phụ cũng không chừng. Cho dù tuổi tác hai bên cách nhau khá xa.

    Ầm, ầm... Đột nhiên mặt đất rung chuyển, theo đó ánh sáng lập lòe phòng lên cao. Ngay cả đang luyện đan, Viên Cửu cảm nhận được năm chiếc cột theo đó lay động không ngừng. Luyện đan cũng theo đó bị ảnh hưởng. Vài đoàn dược dịch phát ra âm thanh xèo xèo... chúng bị bốc hơi mất một đoàn không nhỏ.

    Viên Cửu chỉ khẽ liếc nhìn về phía nơi phát ra rung động một chút. Trận pháp Mạn Đà La và Quỷ Ảnh cũng đã hoàn toàn thành hình. Cả người Quỷ Ảnh nhễ nhại mồ hôi, hắn còn chưa lần nào gặp trưởng hợp như vậy. Bố trí trận pháp mất nhiều thời gian như vậy.

    Trận pháp sư muốn chế tạo đại trận có uy năng lớn cần tiêu tốn thời gian và pháp bảo càng lớn. Có một tỉ lệ giữa pháp bảo bố trị đại trận và thời gian, pháp bảo càng cao cấp, số lượng càng nhiều thì càng tiết kiệm được thời gian bố trí. Đương nhiên nó cũng phụ thuộc vào bản thân trận pháp sư.

    Ở trong sân phía xa, khí màu đen biến hóa tràn ngập mở ra sau đó cả tòa trận pháp biến thành hết sức âm trầm. Tuy nhiên sau đó khí màu đen nhanh chóng tản đi để lại một mặt đất không có bất cứ thay đổi gì giống như khôi phục ban đầu. Song nếu như người nào có tu vi cao hoặc giác quan nhạy cảm sẽ cảm nhận được nguy cơ trí mạng từ mảnh đất đó truyền tới.

    Trán Quỷ Ảnh xuất hiện từng giọt mồ hôi nhưng bị ở bên cạnh hắn, Mạn Đà La lấy ra một tấm khăn tay màu trắng thơm nức nhẹ nhàng lau đi. Đồng tác này mười phần thân mật làm cho mấy thiếu nữ tâm đều hâm mộ đồng thời cũng nhận được cái nhìn thiện cảm từ các trưởng lão và phong chủ. Bách Hoa Cốc vốn lấy tôn thờ nữ nhân biết yêu thương đạo lữ, chăm sóc và thủy chung với đạo lữ làm tôn chỉ. Hành động này đương nhiên các trưởng lão nguyện ý. Song có vài người châm chọc, trong lòng cười lạnh. Chỉ cần một loại pháp thuật thanh tẩy cỡ nhỏ là được không cần phải giả dạng tình trạng ý thiếp trước mặt đám người bọn họ.

    Người thanh niên Quỷ Ảnh rất nho nhã hơi khom tay với mấy vị trưởng lão và các phong chủ ở trên đài nói: “Trận pháp đã hoàn thành. Mời các trưởng lão và các phong chủ, thử trận!”

    “Vậy để ta đến đây đi!” Người nam nhân đang ôm người thiếu nữ lẳng lặng mở miệng đáp lại. Người thiếu nữ cũng hiểu ý trực tiếp rời khỏi đùi hắn. Theo đó hắn đứng dậy, thân mình hiên ngang. Khi đứng, một cỗ khí thể đặc biệt từ cơ thể hắn tỏa ra. Đó là một loại khí chất mang theo tự tin từ người hắn tỏa ra. Giọng nói hắn mang theo ngạo khí và âm thanh hơi trầm trầm: “Đối với trận pháp, ta cũng là một trận pháp sư. Không ai hiểu trận pháp hơn một trận pháp sư cả.”

    Từng bước từng bước đi về phía trước... dường như mọi người cảm giác được hắn đi lại rất chậm nhưng chỉ vài bước vậy mà hắn đã đến bên cạnh Mạn Đà La và Quỷ Ảnh. Chỉ thấy Quỷ Ảnh và Mạn Đà La cung kính chắp tay đối với hắn: “Tiền bối, nhờ cậy ngài!” Đầu người nam nhân hơi gật xuống sau đó hắn đi thẳng về phía trước đến tận sát gần trận pháp.

    Đôi mắt người nam nhân lóe ra ánh sáng lập lòe giống như thi triển loại pháp thuật cũng có thể là một loại hồn kỹ nào đó. Dường như trận pháp người thanh niên Quỷ Ảnh lại không có bất cứ sự che dấu nào. Không khí trước mặt người nam nhân kia biến đổi, cái khí thể màu đen như ma quỷ ẩn hiện khắp nơi đang diễn ra trước mặt hắn.

    Các loại pháp bảo cùng phù văn bị dấu kín phía trong trận dần dần hiển lộ ra trước mặt hắn. Ngón tay hắn cũng theo đó chìa ra, một đoàn khí từ ngón tay chỏ khẽ phun ra tiến vào bên trong trận. Đôi mắt người nam nhân hơi nhíu mày lại. Hắn quay ra nhìn về phía Viên Cửu thấy được Viên Cửu đang luyện đan thì hơi nhíu mày một cái rồi quay đầu nhìn về phía trận pháp.

    Đôi chân không ngừng giảo bước đi xung quanh trận pháp, phần thì nhíu mày thật sâu. Một lúc thì lộ ra khuôn mặt vui mừng lẩm bẩm: “Diệu a, diệu a... ý tưởng không tôi!” Nghe những lời khen ngợi từ miệng người nam nhân này, nhất thời khuôn mặt Mạn Đà La biến thành vui mừng mà Quỷ Ảnh ở bên cạnh thì thoáng thở phào ra một hơi.

    Liên tục sờ cằm suy tư, thời gian cũng kéo dài khiến trời càng về tối và trở lạnh hơn. Không ít đệ tử Bách Hoa Cốc muốn rời đi nhưng họ không dám nguyên nhân vì trận tỉ thí này quá quan trọng. Trận tỉ thí này chính là bồi dưỡng ra Bách Hoa Tiên Tử, đương nhiên họ cũng cực kỳ sốt ruột. Nó có quan hệ đến tương lai các nàng sau này.

    “Không tệ!” Người nam nhân này đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Quỷ Ảnh. Một cái chạm vai nhè nhẹ, nam nhân mới muốn rời đi.

    Dường như Quỷ Ảnh muốn nói điều gì đó nhưng ngừng lại. Song so với sự cẩn trọng Quỷ Ảnh thì Mạn Đà La là người hấp tấp hơn nhiều. Nàng quay ngoắt người lại nhìn người nam nhân hỏi: “Tiền bối, ngài không vào trận làm sao biết!”

    “Không cần!” Nam nhân khẽ liếc nhìn về phía sau một chút. Tức khắc thấy được Quỷ Ảnh đưa tay chắn Mạn Đà La. Khi Mạn Đà La còn muốn nói gì thì Quỷ Ảnh cũng đã lắc lắc đầu ý bảo nàng im lặng. Dường như Quỷ Ảnh khá hiểu chuyện so với Mạn Đà La. Thấy thế, người nam nhân kia chỉ thở ra một hơi dài nói: “Ta không muốn ảnh hưởng tới vị thiếu niên ở bên cạnh đang tập trung luyện đan này. Với lại... ngươi không tin tưởng vào đạo lữ người còn là không tin tưởng vào năng lực của ta.”

    “Tiền bối...” Mạn Đà La giật mình thấy vậy vội vã khom người: “Ta thực sự không dám...”

    Người nam nhân lắc lắc đầu tiếp tục đi về phía trước nói: “Ngươi nên học mọt chút đạo lữ của ngươi về cách đối nhân xử thế!” Vừa dứt lời thì hắn đã xuất hiện ở bên cạnh ghế của người thiếu nữ kia. Tức khắc người thiếu nữ lập tức đứng dậy trực tiếp nhường ghế cho hắn. Hắn nụ cười có vài phần mất tự nhiên nhưng vẫn là ngồi vào ghế để cho nữ nhân tựa vào trong ngực mình.

    “Quỷ Ảnh... thiên phú trận pháp không tồi!” Người nam nhân than thả cũng trả lời cho các trưởng lão và phong chủ biết: “Trận pháp ý tưởng không tồi chút nào. Biết kết hợp lực lượng đặc tính võ hồn của hắn cùng với võ hồn con bé Mạn Đà La. Dù sao hai người có võ hồn dung hợp kỹ khi rót lực lượng võ hồn vào trong quả thực có kỳ hiệu không ngờ. Kết hợp với trận pháp không những có thể tấn công độc, vây không còn có ảo ảnh và tinh thần công kích.” Đưa tay khẽ cầm cằm mình, hắn tiếp tục nói: “Cảnh giới dưới nhân đạo cấp sáu không phải trận pháp sư hoặc có pháp bảo đặc biệt gì sợ rằng chỉ có thể công kích cho đến khi trận pháp hao hết năng lượng may ra mới có cơ hội. Ngay cả tu vi nhân đạo cấp sáu sơ kỳ cũng có thể vây ít nhất hai canh giờ. Quả là thiên tài... không tệ. Người thanh niên này không sớm thì muộn trận pháp cũng vượt qua ta!”

    “Chồng yêu...” Nữ nhân xinh đẹp đang tựa đầu vào ngực hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: “chàng có phải đánh giá quá cao không. Quỷ Ảnh thiên phú không tồi nhưng so ra tạo nghệ trận pháp với chàng sao có thể sánh được.”

    “Núi này cao còn có núi khác cao hơn!” Trực tiếp lắc lắc đầu, người thanh niên thở ra một hơi dài nói: “Trận pháp ta đã đến nhân đạo cấp sáu đỉnh, muốn tiến thêm một bước thật khó vô cùng. Với lại, ta cũng không còn trẻ và có cỗ nhiệt huyết như bọn trẻ nữa.”

    “Chàng nói gì vậy...” Âm thanh ai oán trực tiếp phát ra, người nữ nhân vỗ nhẹ năm ngón tay vào ngực nam nhân: “Ta còn vẫn tin tưởng vào chàng mà. Với lại sao chàng không còn nhiệt huyết nữa chứ? Ta sẽ giúp chàng lấy lại nhiệt huyết như những năm đầu chúng ta quen nhau. Cả trong đêm ngọt ngạo chàng tỏ ra cực kỳ nhiệt huyết ấy nữa!”

    Mấy trưởng lão và mấy phong chủ nhìn cảnh này cảm giác con mắt mình có chút ngứa, mép họ không hẹn mà đồng thời giật giật. Song không có bao lâu thì một mùi hương thơm ngát theo đó phát ra. Kèm theo đó là một âm thanh nho nhỏ.

    Bùng! Chiếc lò do ngọn lửa ngưng tụ trực tiếp phát ra tiếng trầm thấp. Theo đó tàn lửa bắn tung tóe. Chúng dính lên đoàn thảo dược khô héo theo đó bốc cháy. Mà ở bên thân hình Viên Cửu có vài phần lảo đảo, đan dược cũng theo đó muốn rơi xuống mặt đất. Song một bàn tay trực tiếp vươn ra đỡ lấy Viên Cửu. Đồng thời tay kia trực tiếp vươn ra trực tiếp tạo ra một cỗ hấp lực đem mấy viên đan dược nháy mắt hút về phía mình.

    “Thành...” Viên Cửu hô ra mộ hơi tựa vào ngực thiếu nữ. Một cỗ mùi thơm nhè nhẹ truyền vào cánh mũi hắn làm cho hắn có cảm giác được tâm vui ý mãn. Thay vào đó là một nụ cười của thiếu nữ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content


  2. #52
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 51: Kết thúc hoàn hảo

    “Không làm nhục mệnh...” Viên Cửu khẽ cười nhìn Mạn Sa Châu một cái. Tức khắc nụ cười Viên Cửu làm cho Mạn Sa Châu theo đó hơi buồn cười. Nàng cũng theo đó nhìn về phía Viên Cửu, khóe miệng khẽ mỉm cười để lộ nụ cười trạn ngập mê người. Song Viên Cửu không vì vậy mà ngây ngất, chỉ thấy hắn đáp: “Ta đói quá, có thể đi ăn được chưa?”

    Mạn Sa Châu nở nụ cười càng sâu hơn: “Được... sau đó ta sẽ dẫn theo chàng đi ăn!” Mang theo mấy viên đan dược, Mạn Sa Châu thỏa mãn. Nàng còn không quên nhỏ thêm năm chiếc gậy nho nhỏ đang cắm ở bốn phía trung quanh. Chúng cũng là một pháp bảo đương nhiên cũng cần để cho các trưởng lão và phong chủ kiểm tra rồi.

    Hiện giờ trời đã tối khuya, Viên Cửu mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành luyện ra mấy viên đan dược này. Trên mấy viên đan dược còn ẩn hiện nên trên đó từng đợt gợn sóng. Nó lóng lánh quang mang trông vô cùng đẹp mắt. Tất cả đan dược đều được đặt trong hộp, ngay cả năm cây gậy nhỏ cũng đều mang theo chúng đưa đến mặt các trưởng lão.

    “Không tệ, không tệ...” Một vài vị trưởng lão xem mấy pháp bảo Viên Cửu luyện chế ra thì gật đầu khen ngợi liên hồi. Ánh mắt mang theo tò mò lên tiếng hỏi: “Chúng giống như một ngũ hành tụ linh trận. Không chỉ có tác dụng tụ linh khí mà còn tác dụng thúc đẩy linh dược và hỗ trợ luyện đan đi. Thông qua ngũ hành sinh sôi không ngừng... chủ ý thật tuyệt diệu. Nó còn bao gồm cả trận pháp ở bên trong. Chúng ta nói đúng chứ, người thiếu niên!?”

    “Các vị tiền bối minh dám!” Viên Cửu không có phủ nhận mà tức khắc chắp tay gật đầu nói: “Quả thực bao gồm trận pháp, phù chú, luyện đan, luyện khí, trồng dược... Đây toàn bộ những năng lực ta nắm giữ. Thật sự có vài phần thấp kém khó vào pháp nhãn các vị tiền bối!”

    “Thấp kém... vậy ngươi cho chúng ta như thế nào? Một lĩnh vực đã đủ chúng ta tối tăm mặt mũi nói chi nắm đến nhiều linh vực như vậy. Hơn nữa đều tỏ ra cực kỳ tinh thông mà không phải biết sơ sài. Ngươi tầm thường vậy chúng ta chẳng phải là phế vậy!?” Lòng mấy trưởng lão và phong chủ đều không hẹn mà muốn nhổ nước bọt vào người Viên Cửu một phen. Song mấy người chỉ có thể mặt ngoài tươi cười. Giờ họ xác nhận Viên Cửu rất có khả năng đại năng chuyển thế. Không thể đắc tội, không thể đắc tội được.

    “Hừ...” Quỷ Ảnh hừ nhẹ một tiếng. Đôi mắt hắn hết sức âm trầm. Nếu không phải hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt từ phía Hồng Liên, hắn rất có thể hành động phá hư khả năng luyện đan của Viên Cửu rồi. Đâu cần phải mất thời gian như vậy. Song giọng nói hắn vẫn mang theo chút khiêu khích: “Chồng của chị Mạn Sa Châu quá khiêm tốn rồi. Mỗi linh vực, anh đều tỏ ra thật xuất chúng. Nếu như anh nói những điều đó là bình thường vậy tất cả mọi người ở đây há chỉ là những kẻ ngay cả tầm thường cũng không bằng.”

    “Thuật có chuyên tinh... mỗi người sinh ra đều với tài năng không giống nhau!” Viên Cửu lắc lắc đầu trực tiếp không tỏ thái độ nhiều: “Các vị trưởng lão, phong chủ cùng với tất cả chị em trong Bách Hoa Cốc đều có ưu thế riêng. Ta bất quá chỉ một giới tu vi thấp đến đáng thương. Luyện ra nhiều thứ như vậy bất quá là thông qua thủ đoạn mưu lợi. Nếu không có phu nhân ta Mạn Sa Châu, ta cơ bản không có cách nào luyện chế những thứ này. Sợ rằng ngay cả đan dược nhân đạo cấp một cũng khó mà luyện ra ấy chứ?”

    “Người anh em... ngươi đã quá khách khí rồi!” Lúc này, Chiến Quỷ đã trực tiếp cười mở miệng khen ngợi: “Ngươi vậy mà lấy tu vi nhân đạo cấp một luyện chế ra mấy pháp bảo nhân đạo cấp bốn đỉnh phong, lại cả đan dược nhân đạo cấp năm nữa. Bản thân ta là tuyệt đối không làm nổi cho dù có dùng thủ đoạn mưu lợi đi nữa. Tài năng ngươi, chúng ta đều đã công nhận!”

    “Xác thật là đan dược nhân đạo cấp nắm...” Viên đan dược óng ánh ở trong tay một trưởng lão, nàng yêu thích cầm viên đan dược lên ngửi nhè nhẹ. Ánh mắt mang theo mê mang: “Không những đan dược cấp năm sơ cấp hơn nữa chất lượng đều là thượng giai. Còn có cực phẩm nữa chứ? Loại đạn dược này... nếu như không sai hẳn là thuần thú đan đi. Thiếu niên... luyện loại đan dược này không nghĩ tới ngươi lại có đan phương. Bất quá ta đọc trong sách nói viết loại đan dược này ngay cả luyện đan sư nhân đạo cấp năm tỉ lệ cũng chỉ có ba thành thành công. Ngươi làm như thế nào luyện vậy? Ý ta bảo là ngươi làm như thế nào lại luyện chế thành công nhiều đan dược như vậy hơn nữa còn là cực phẩm?”

    “Tiền bối...” Viên Cửu cười khẽ lắc lắc đầu nói: “Làm gì có bí quyết nào. Đơn giản võ hồn ta nắm giữ ngũ hành hơn nữa... mỗi loại thần thông đều là mang theo một loại kỳ dị giống như kỳ thủy hay dị hỏa. Chúng đều có tác dụng cực hữu ích với luyện đan, luyện khí hay trồng trọt linh dược.”

    “Thảo nào tỉ lệ đan thành lại cao vậy hơn nữa đều là cực phẩm!” Vị trưởng lão liên tục gật gù. Kèm theo mấy cái gật gù của vị trưởng lão này, mấy trưởng lão và phong chủ cũng theo đó nhìn về phía nhau. Đến cuối cùng tất cả đều không hẹn mà cho nhau một ánh mắt. Không bao lâu thì tuyên bố đợt thi thứ hai kết thúc.

    Mấy thiếu nữ ngồi ở trên khán đài thì thở phào một hơi dài. Dù xem trận đấu này có vài phần kích thích bất quá thiếu nữ vốn là lăng động thích đi lại, bắt họ ngồi yên một chỗ quan sát tận một ngày quả thực muốn mạng của bọn họ. Tất cả không hẹn mà thở ra một hơi thật dài.

    Tiếng hô kết thúc không quá bao lâu thì Tiểu Mai đã trực tiếp chạy tới hai người Mạn Sa Châu và Viên Cửu. Nàng tức khắc mở miệng khen ngợi: “Tiểu thư ngài giỏi quá. Cả...” Nàng còn chưa có nói hết thì một người đã đi tới đem lời nàng đánh đứt vào trong bụng. Ngay tức khắc nàng lập tức khom người hành lễ: “Đại nhân Hồng Liên!”

    “Sư phụ!” Mạn Sa Châu khom người hành lễ.

    “Tiền bối!” Đây là lời chào và cái khom người từ Viên Cửu.

    Đôi môi hồng Hồng Liên khẽ mấp máy, nàng hơi gật đầu nói: “Ngày hôm nay hai con làm tốt lắm. Được rồi, hai con cùng ta trở lại đi. Ta có điều muốn nói với hai con!” Hai người tức khắc gật đầu ngoan ngoãn lẳng lặng đi theo sau lưng Hồng Liên.

    Tiếng sáo phát ra từ miệng Mạn Sa Châu khi nàng thổi lên chiếc còi. Con chim khổng lồ bay xuống dưới. Ba người Tiểu Mai, Viên Cửu và Mạn Sa Châu ngồi lên trên con chim. Lúc này, Viên Cửu tò mò khẽ hỏi: “Tiền bối người không cần lên sao?” Chỉ thấy Hồng Liên khe khẽ lắc lắc đầu. Theo đó thân hình nàng phiêu phù lên không trung, Viên Cửu mới cười khổ nói: “Ta quên mất tiền bối có thể phi hành đây. Haha... thật là thất lễ quá.”

    Ba người ngồi ở trên lưng con chim khổng lồ, nó vẫy cảnh lẳng lặng bay theo sau lưng Hồng Liên. Có lẽ nguyên nhân vì Viên Cửu quá mệt mỏi, nàng không muốn hắn quốc bộ từ nơi này về đến nơi nghỉ ngơi. Chỉ thấy Hồng Liên đáp xuống biệt viện. Theo sau con chim cũng đáp xuống mặt đất. Mạn Sa Châu cùng Viên Cửu và Tiểu Mai đồng thời nhảy xuống.

    “Ngươi cùng Tiểu Mai đi cùng nhau. Nàng sẽ mang theo ngươi đi ăn!” Hồng Liên khẽ liếc Viên Cửu rồi nói. Đến đây nàng quay ra Mạn Sa Châu rồi nói: “Con vẫn cầm trong tay tiên thảo Bỉ Ngạn đi!?” Mạn Sa Châu hơi gật đầu lấy ra cho nàng xem bông hoa Bỉ Ngan tàn tạ. Đến giờ, Hồng Liên mới nói: “Đêm nay con hãy luyện hóa hoa Bỉ Ngạn. Chỉ có như vậy mới tránh đêm dài nắm mộng. Với cả nó mới có đủ thực lực làm cho con có cơ hội chiến thắng trong trận đấu ngày mai!”

    “Vâng thưa sư phụ!” Mạn Sa Châu nghe thấy thế gật đầu. Bàn tay nàng đưa lên nắm chặt lấy hoa tiên phẩm Bỉ Ngạn. Thứ này sau này thiên tư võ hồn nàng cũng sẽ không vì thế mà bị hạn chế. Tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh đến chóng mặt. Hấp thụ thứ này, nàng rất có thể tăng cao tu vi. Như vậy có cơ hội thắng càng cao hơn. Khẽ quay đầu nhìn về phía Viên Cửu, nàng không quên nói: “Chàng cứ ăn trước, đừng chờ ta. Sau khi ăn xong thì chàng hãy trở về nghỉ, hôm nay ta sẽ ở đây cả đêm với sư phụ. Xin lỗi, không thể cùng chàng ở chung...”

    “Không sao!” Bàn tay Viên Cửu đưa ra phẩy phẩy, hắn cười nói: “Một người ngủ một giường còn rất rộng rất thoải mái.” Nói đến đây hắn thuận miệng nói: “Đỡ phải nằm đất. Ta không có thích nằm đất mãi như vậy!”

    “Nằm đất!?” Hàng lông mày Hồng Liên khẽ nhíu mày lại. Nàng nghe thấy cái từ nằm đất này giống như là... không phải nam nhân Bách Hoa Cốc khi bị phát cũng phải nằm đất sao? Thế nào mà hai người vừa mới vợ chồng son đã có sự việc nằm đất ở nơi này. Tình cảm hai người có phải hay không xuất hiện vấn đề gì. Tức khắc, đôi mắt mang theo tò mò và nghi kỵ xuất phát từ Hồng Liên trực thẳng hai người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  3. #53
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 52: Luyện hóa Bỉ Ngạn

    “Tiền bối ngài nghe nhầm rồi!” Viên Cửu giật mình tỉnh lại lập tức mở miệng nói: “Ta nói là nắm dưới!” Hắn vội vã đem sự việc đổi lại: “Tu vi Mạn Sa Châu có vài phần cao hơn ta. Không, phải nói cao hơn rất nhiều. Ta muốn ở trên nàng nhưng liên tục như vậy có chút ăn không tiêu. Thế nên phần lớn đều là ta nằm dưới. Tiền bối... ngài hiểu mà đúng không?” Vừa nói hắn nháy mắt với Mạn Sa Châu một cái.

    Mạn Sa Châu nghe thấy vậy thì vừa bực lại vừa xấu hổ. Tức khắc nàng lườm Viên Cửu một cái. Thấy vậy Viên Cửu chỉ có thể cười gượng gạo một chút coi như đáp lại. Chỉ thấy được Hồng Liên hơi gật nhẹ đầu vài cái, hai tay đan xen đặt ở trước ngực: “Ta hiểu được, các ngươi vẫn còn trẻ. Ham thích việc giường chiếu là không tránh khỏi. Theo lý ta không nên tách hai vợ chồng các ngươi ngày hôm nay nhưng việc ngày mai quá quan trọng. Mạn Sa Châu cần phải luyện hóa hoa Bỉ Ngạn, chỉ có như vậy nó mới có cơ hội chiến thẳng vào ngày mai.”

    “Tiền bối, ta hiểu mà!” Viên Cửu lập tức lên tiếng đối đáp: “Chức vị Bách Hoa Tiên Tử rất quan trọng. Ta hiểu phẩn nào. Không phải chỉ một đêm thôi sao? Ta tích lũy để ngày mai làm một thể cũng không ngại!” Vừa nói xong thì hai má Mạn Sa Châu càng thêm đỏ lên, mặt nàng như tích xuất nước. Đôi mắt kia hung hăng trừng nhìn hắn một cái.

    Đầu Hồng Liên hơi gật xuống, nàng xoay người rời đi: “Tiểu Châu... chùng ta trở vào!” Mạn Sa Châu cực kỳ ngoan ngoãn lẳng lặng đi đằng sau. Hai mắt hơi lườm Viên Cửu với dáng vẻ có vài phần ngượng ngùng. Viên Cửu chỉ có thể cười trừ quay đầu sang phía khác.
    ...
    “Đáng chết!” Âm thanh chát chúa vang lên khi bàn tay mạnh mẽ vỗ lên mặt bàn. Không chịu được sức mạnh khủng bố bàn tay, toàn bộ chiếc bàn theo đó nhanh chóng chia năm sẻ bảy hóa thành một bãi vụn gỗ. Sự âm trầm và lạnh lẽo thấy rõ trên khuôn mặt người thanh niên Quỷ Ảnh. Hai hàm răng hắn cũng vì khuôn mặt âm u mà cắn lại phát ra âm thanh kèn kẹt: “Đám người đó rõ ràng thiên vị thằng nhóc kia.”

    “Quỷ Ảnh, chàng đừng tức giận như vậy!” Bàn tay Mạn Đà La đưa lên khẽ chạm vào ngực Quỷ Ảnh. Giọng nói nàng mang theo sự an ủi, âm thanh rất ôn tồn và nhẹ nhàng: “Chỉ trách hắn xuất hiện trước mặt chúng ta. Với lại sư phụ cũng đã nói người này rất có thể là đại năng chuyển thế. Các vị trưởng lão và phong chủ có chút kiêng kị cùng ưu ái là đương nhiên!”

    “Đại năng thì sao chứ?” Năm ngón tay siết thật chặt, mặt Quỷ Ảnh cũng biến càng thêm âm trầm. Ẩn sâu trong đôi mắt lạnh lẽo kia là sát khí lóe lên. Giọng điệu cũng biến càng thêm lạnh lùng và âm trầm: “Còn không phải chưa trưởng thành sao? Một khi như vậy trực tiếp giết chết là được! Hắn còn có khả năng lật trời không thành.”

    “...” Nhìn dáng điệu lạnh lùng và bàn tay nắm chặt của Quỷ Ảnh, Mạn Đà La có vài phần lo lắng. Đôi mắt hơi chớp nhẹ, thần tình lo âu: “Sư phụ nói đại năng chuyển thế nào có dễ dàng giết như vậy! Mỗi người đều có thủ đoạn bảo mệnh. Với lại, nếu chúng ta giết hắn nhỡ đâu thế lực đứng sau lưng hắn hoặc bạn bè cũ hắn tìm đến chúng ta phải làm sao? Một khi họ biết chúng ta giết chết đại năng đến lúc đó có thể hay không tìm đến chúng ta tính sổ.”

    “Ta không nghĩ đến nhiều như vậy!” Lắc đầu vài cái, Quỷ Ảnh hơi thở ra một hơi khá dài: “Lần này chúng ta nhất định phải đạt được Bách Hoa Tiên Tử. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể được đến Âm Dương Vạn Hoa Ngọc. Cho dù hắn có là đại năng chuyển thế đi nữa, chúng ta cũng không có khả năng lui bước. Hiện giờ các phong chủ và trưởng lão đều thấy được tài năng của hắn. Cho dù ngày mai chúng ta bộc lộ thiên tư như thế nào đi nữa. Phần thắng của chúng ta vẫn rất nhỏ rất nhỏ.”

    “Nhưng mà...” Mạn Đà La vốn có chút nhát gan. Ở giới tu luyện, ngươi nhất định phải cẩn thận vì ngươi không biết lúc nào ngươi sẽ đá phải ván sắt. Đến lúc đó sợ rằng không chỉ mình ngươi không giữ được mà ngay cả môn phái cũng diệt theo. Ở trong lịch sử có rât nhiều môn phái bị như vậy rồi.

    “Không nhưng nhị gì cả!” Khẽ gạt tay đặt ở miệng Mạn Đà La ngăn nàng mở miệng nói chuyện. Quỷ Ảnh thở ra một hơi dài: “Chúng ta không có cách nào khác. Với lại ta đoán chắc tối nay chính là cơ hội ra tay tốt nhất. Bây giờ hẳn là bên người hắn không có người bảo hộ. Nữ nhân kia và sư phụ nàng chắc chắn sẽ tránh đêm dài lắm mộng để nàng ta luyện hóa tiên phẩm hoa Bỉ Ngạn ngay trong đêm nay.”

    Nhắc đến hoa Bỉ Ngạn, Mạn Đà La hai cắn đôi môi của nàng. Đôi mắt mang theo ganh tị tràn ngập, nàng phẫn hận nói: “Đáng chết! Tại sao chị ta lại có được cái loại hoa tiên phẩm này mà không phải là ta. Tại sao lại như vậy chứ? Đáng lý người đạt được bông hoa đó phải là ta mới đúng. Từ trước đến giờ, chị ta đều là như vậy. Đều cướp những đồ lý nên thuộc về ta.”

    “Được rồi, Mạn Đà La...” Lại gạt tay ra một cái, Quỷ Ảnh lạnh lùng lên tiếng nói chuyện: “Em chuẩn bị đi! Ta sẽ trực tiếp tiến hành thi pháp. Nếu như thành công, ta có thể diệt hồn hắn như vậy cho dù có đại năng chuyển thế cũng không cách nào điều tra được gì. Với lại sau này cho dù đã biết chúng ta cũng chẳng ở Bách Hoa Cốc nữa.”

    Hơi trầm trầm suy tư, đến cùng Mạn Đà La đem cỗ lo lắng và sợ hãi dấu kín ở bên trong lòng. Cằm nhẹ nhàng gật xuống và đôi môi hơi mím, Mạn Đà La đồng ý: “Mọi việc nghe chàng. Dù gì em đã là gái có chồng. Gả gà theo gà gả chó theo chó. Mọi việc hết thảy nghe chàng.”

    “...” Thấy được nữ nhân tựa vào trong ngực mình, Quỷ Ảnh thoảng nở nụ cười. Dường như trong nụ cười hắn thoáng qua nét khinh miệt. Bất quá hắn vẫn đưa tay lên an ủi nói: “Được rồi! Nàng hộ đạo cho ta, ta muốn thi triển thuật. Đến lúc đó cơ thể ta chỉ có thể ngồi yên. Lúc đó mọi an toàn của ta đều giao cho nàng đó, vợ yêu!”

    “Ân, ân...” Mạn Đà La liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Nàng cảm giác được tình cảm chân thành mà ngọt ngạo. Thấy được người nam nhân kia ngồi vào giường bắt đầu khoanh chân, nàng lập tức triệu hồi ra võ hồn của mình. Một bông hoa Bỉ Ngạn màu trắng lơ lửng trên đầu nàng đồng thời trong tay xuất hiện một thanh kiếm sắc nhọn vô cùng. Nàng lập tức đứng thẳng đưa lưng về phía Quỷ Ảnh.

    Đôi mắt Quỷ Ảnh nhắm nghiền lại, trong tay hắn nắm một sợi tóc nho nhỏ. Hơi thở đều đều xuất hiện từ miệng hắn. Năng lượng màu đen từ bàn tay Quỷ Ảnh mắt đầu triền ra. Nó di chuyển và triền nhẹ trên sợi tóc nho nhỏ. Nhất thời quanh thân Quỷ Ảnh dẫn dần xuất hiện lên ánh sáng âm u và lạnh lẽo.

    Người như hư ảo mà lại như thật từ trong cơ thể Quỷ Ảnh chui ra ngoài. Nó lơ lửng trên không trung và hình dáng giống hệt giống như Quỷ Ảnh. Chỉ điều khác biệt duy nhất đó chính là đôi mắt âm sầm với lòng trắng có màu đen giống như một người sống. Ở trong đôi mắt đó chỉ cảm thấy lạnh lẽo, tràn ngập oán khí và âm u. Quỷ Ảnh cũng dần dần trực tiếp biến thành hư ảo và biến mất tại trong phòng. Dù chỉ có xuất hiện vài hô hấp cũng làm cho cả căn phòng như giảm đi mấy độ.

    Bông hoa Bỉ Ngạn nhẹ nhàng lở lửng trong lòng bàn tay người thiếu nữ. Ở trên đỉnh đầu nàng cũng lại xuất hiện một bông hoa Bỉ Ngạn màu đỏ khác. Ánh sáng lấp lánh từ bông hoa Bỉ Ngạn trong lòng bàn tay người thiếu nữ truyền ra. Chúng trực tiếp hóa thành từng điểm sáng tiến vào cơ thể nàng. Mỗi lần hấp thu một điểm sáng thì bông hoa Bỉ Ngạn trên đỉnh đầu nàng lại cũng phát ra ánh sáng màu đỏ lập lòe cộng hưởng theo.

    “Hấp thu tiên phẩm Bỉ Ngạn... sẽ làm cho võ hồn Mạn Sa Châu đột phá!” Ở trong lòng Hồng Liên thầm nghĩ. Mặc dù là sư phụ nhưng nàng thực sự hâm mộ đồ đệ của mình đồng thời lại có vài phần ghen ghét. Sâu trong lòng nàng vang lên tâm tình nàng lúc này: “Sau này sợ rằng thiên phú hồn sư con bé tuyệt đối không bị hạn chế. So với mình, con bé đúng là may mắn mà. Cuối cùng nó cũng gặp được một nam nhân tốt. Không giống như mình... hy vọng con bé sẽ sớm vượt qua nỗi đau năm xưa thực sự hòa hợp với người chồng tốt của nó.”

    Đột nhiên con mắt nàng co rụt lại, đôi mắt nheo lại càng sâu. Đôi môi run run vài cái: “Ấn kỳ trên trán Tiểu Châu như thế nào sẽ...” Ở trên trán Mạn Sa Châu xuất hiện ấn ký bông hoa chứng tỏ nàng đã là một nữ nhân chân chính. Tuy nhiên vậy mà bông hoa lập tức theo đó ảm đạm dường như nhanh chóng biến mất. Một cỗ âm nguyên chi khí từ cơ thể nàng tràn ra. Theo sau nó trực tiếp tham gia vào quá trình hấp thu tiên phẩm.

    Bông hoa Bỉ Ngạn càng bị Mạn Sa Châu hấp thu nhanh hơn khi mà khí nguyên âm của nàng được giải phóng. Đồng thời khí nguyên dương cũng trực tiếp bị tản mất. Loại khí tức xử nử này, Hồng Liên cảm nhận được rõ ràng. Nàng cũng là nữ nhân, cũng tu luyện công pháp Bách Hoa Cốc, sao nàng có thể không rõ ràng được. Âm thanh hơi biến nho nhỏ và run run: “Con bé... vẫn còn là xử nữ! Chẳng lẽ... nó còn chưa có cùng với thiếu niên kia quan hệ ân ái!? Nhưng... làm thế nào mà... ấn ký tượng trưng cho nữ nhân rõ ràng xuất hiện không có khả năng làm giả?”
    ...
    Ngồi khoanh chân trên giường, Viên Cửu hơi nhíu mày một cái. Hắn trực tiếp triệu hồi ra võ hồn kim bảng. Một luồng năng lượng như hư ảo tiến vào làm cho kim bảng lóe lên ánh sáng: “Có người vi phạm sao? Nếu như vậy khí vận của ngươi ta cũng không khách khí!” Vừa nói hắn lại nhoẻn miệng cười.

    Thu hồi võ hồn, Viên Cửu nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. Không bao lâu năng lượng thiên địa theo đó trực tiếp từ khắp bốn phương tám hướng theo đó vọt vào trong cơ thể VIên Cửu. Nó trực tiếp tiến vào não bộ, tiến vào trong thế giới Viên Cửu. Bất quá đột nhiên Viên Cửu nhíu mày lại.

    Ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó hư hư thực thực, ảo ảnh như ma quái. Nó ngay tức khắc vọt thẳng vào trong cơ thể Viên Cửu. Chính vì thứ này khi vọt vào trong cơ thể Viên Cửu càng làm cho hắn nhíu mày thật sâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #54
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 53: Bị ám sát

    Tại cõi hư vô, bốn bề là đêm tối, không có bất cứ ánh sáng nào. Không phân biệt trên dưới cũng chẳng phân biệt trời và đất, phía nam và phía bắc hay đông tây. Tất cả chỉ là một mảnh đen kịt hỗn mang không tồn tại ngay cả vật chất cũng không có xuất hiện. Ấy thế mà nơi này lại có một người tồn tại.

    Người này có khuôn mặt tuấn tú, cả người toát ra khí chất cao quý. Hắn ngồi xếp bằng giữa trong cõi mê mang đen tối hư vô ấy. Cả người hắn như phát ra ánh sáng đa sắc nhàn nhạt. Lơ lửng trên đầu hắn chính là hai kiện bảo vật một kim bảng và một kim tiên. Hai thứ đó phát ra ánh sáng lập lòe như hư như thực.

    “Đây là thức hải của hắn!” Một âm thanh kỳ quái vang vọng trong không gian hư vô này. Thân ảnh người này nhanh chóng ngưng tụ. Hắn có thân thể như hư như thực đồng thời khuôn mặt hắn cực kỳ tuấn tú nhưng khí chất lại mang theo âm u. Giọng nói mang theo lành lạnh: “Như thế nào lại u ám như vậy?”

    “Không sao... bất quá cũng chẳng thay đổi được gì!” Giọng nói mang theo vài phần châm chọc và khinh bỉ. Người thanh niên nhìn xung quanh thấy được một đốm sáng lờ mờ, khóe miệng hắn theo đó kéo lên xuất hiện nụ cười nhàn nhạt: “Phát hiện được rồi!” Thân thể hắn lơ lửng vọt thẳng về phía đốm sáng đó.

    Đốm sáng dần dần từ nhỏ bé cũng dần dần trở nên khá lớn. Thân ảnh một người thiếu niên ngồi xếp bằng với hai chiếc bảo vật kim tiên và kim bảng lơ lửng trên đầu của hắn. Giống như sự xuất hiện người thanh niên cũng làm cho người thiếu niên từ từ mở ra mắt. Hắn dùng con mắt soi mói đánh ra người thanh niên, kẻ xâm nhập bất hợp pháp này.

    “...” Người thanh niên ngạc nhiên, ngay sau đó mở miệng nói: “Thật sự không nghĩ tới! ngươi không chút nào kinh ngạc khi thấy được ta xuất hiện ở nơi này. Xem ra ngươi quả thực là đại năng chuyển thế. Gặp kinh bất biến. Vậy thì sao chứ? Ngày hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở nơi này!”

    “Ha...” Người thiếu niên hơi thở ra một hơi thật dài, hắn nghiêng đầu nhìn người thanh niên đột nhập bất hợp pháp này: “Không nghĩ đến lại bị ngươi thừa cơ tiến vào nơi này của ta. Ta cũng có phần coi thường ngươi rồi, Quỷ Ảnh. Bất quá, ngươi làm như vậy chẳng khác nào trả thù cả cho dù ngươi lấy cớ gì đi nữa. Ngươi không sợ lời thế của mình phát tác!?”

    Quỷ Ảnh cười lắc lắc đầu: “Lời thề sao? Vậy phải xem ngươi còn sống hay không để có thể đòi được thứ gì ở ta. Ngày hôm nay, ngươi hẳn kết thúc ở nơi này cho dù ngươi là đại năng chuyển thế đi nữa. Ngươi đã bị ta nguyền rủa, hiện giờ ta đã tiến vào thức hải của ngươi. Đó là thần thông đặc dị của ta. Mà nói nhiều như vậy với ngươi như vậy làm gì nhỉ? Ngươi cuối cùng bất quá là người chết thôi. Yên tâm đi, ta sẽ đem linh hồn ngươi xóa sổ sạch sẽ đến cặn còn không dư lại. Đến lúc đó đảm bảo ngươi muốn chuyển thế lần nữa cũng khó mà làm được.”

    “Giết người sao? Xem ra Quỷ Anh, ngươi định chém tận giết tuyệt giống như diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại nảy mầm.” Viên Cửu lắc đầu thở ra một hơi dài nói: “Bất quá, anh bạn... ngươi biết ta là đại năng chuyển thế vẫn dám ra tay. Không nghĩ tới ngươi thật là to gan!”

    “Đại năng thì sao?” Giọng nói tràn đầy giễu cợt và khiêu khích. Quỷ Ảnh lạnh lùng cười nhạt: “Tu vi ngươi bất quá mới nhân đạo cấp một sơ kỳ. Ngươi hẳn khôi phục ký ức không bao lâu đi. Bất quá, như vậy thì sao? Chênh lệch tu vi chúng ta là không có cách nào bù đắp được. Đại năng... hừ... chịu chết đi!” Theo một tiếng quát lạnh của Quỷ Ảnh: “Vạn quỷ phệ hồn!”

    Hai cánh tay Quỷ Ảnh lập tức mở rộng trực tiếp hết cỡ, tiếng rít gào ghê rợn vang lên. Theo đó toàn bộ hư ảnh với khuôn mặt quỷ dị dữ tợn theo đó xuất hiện. Chúng có hàng trăm hàng nghìn biến thành cả một đoàn nước lũ lao về phía Viên Cửu. Mỗi con đều giương nanh múa vuốt muốn đem linh hồn Viên Cửu cắn nuốt xé nát thành nghìn mảnh vạn mảnh.

    “Xem ra ta bị người khác quá coi thường rồi!” Viên Cửu lạnh lùng cười nhạt nói. Bàn tay đưa lên quát nhẹ một tiếng. Theo đó cả người Viên Cửu phát ra kim quang lập lòe. Một loại khí phát sáng vàng kim bốc lên khiến cả người Viên Cửu trở nên cao quý. Một tiếng hống khiếu cao vút vang lên kèm không bao lâu đó chính là tiếng hống khiếu điên cuồng phát ra.

    Hàng trăm, hàng nghìn sau đó đến cả hàng vạn đoàn khí vàng kim hóa thành một đám kim long điên cuồng rít gào. Chúng lao về phía đoàn quỷ ảnh đang lao tới. Đồng thời cơ thể Viên Cửu còn được một đám kim long hộ vây vào bên trong.

    Ca sát, ca sát... Âm thanh trầm thấp khi mà đám quỷ cắn nát cùng với những con rồng vàng. Hai đoàn năng lượng điên cuồng cắn xé nhau. Không ít kim long hóa thành dòng khí vàng tiêu tán đồng thời đám quỷ ảnh cũng theo đó bị đoàn kim long cắn nát biến thành từng đoàn khí đen tản ra trong không gian hư ảo.

    “Vừa lúc tấm bổ không gian của ta!” Viên Cửu cười nhạt nhìn về phía Quỷ Ảnh: “Coi thường ta, ngày hôm nay ngươi sẽ phải trả giá thật nặng nề!”

    “Không thể nào!” Quỷ Ảnh nhìn đám vạn quỷ dần dần bị áp chế, hắn lạnh lùng quát lên: “Làm sao có thể như vậy. Tu vi của ngươi không phải chỉ có nhân đạo cấp một sơ kỳ sao? Làm thế nào ngươi có thể không có làm sao trước vạn quỷ phệ hồn của ta. Không tin, ta tuyệt đối không tin!”

    “Ngươi không phải nói ta là đại năng chuyển thế sao?” Viên Cửu lạnh lùng cười nhạt nói: “Đại năng đương nhiên cần phải có khả năng của đại năng rồi. Việc sai lầm duy nhất của ngươi đó là không nên đấu với ta về lĩnh vực linh hồn. Ngày hôm nay, ta sẽ bắt ngươi trả giả nặng nề. Đây hẳn là võ hồn mang theo phần lớn linh hồn lực của ngươi đi. Vậy đã đến nơi đây rồi vậy ở lại đi!”

    “Hừ...” Tiếng rét lạnh hừ hừ từ miệng Quỷ Ảnh phát ra. Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, theo đó cơ thể Quỷ Ảnh bắt đầu từ hư ảo phát ra hắc khí dày đặc. Kèm theo đó thân ảnh hắn bắt đầu ngưng thật và cả thân thể cũng theo đó dần dần trở nên to lớn vô cùng. Thân thể không lổ xuất hiện trong không gian mênh mông. Nắm đấm khủng bố cũng trực tiếp đánh về phía thân thể nhỏ bé như một người tí hon của Viên Cửu: “Chết đi!”

    Âm thanh gầm thét của Quỷ Ảnh phát ra rung động cả không gian. Viên Cửu không có vì thế mà biến sắc, bàn tay nắm chặt kim tiên. Kim tiên vì thế lóe ra ánh sáng sắc sỡ, nó theo đó dường như muốn biến dài hơn. Bàn tay vung lên, kim tiên hóa thành một con kim long đánh thẳng về phía nắm tay Quỷ Anh.

    Ba! Tiếng va chạm phát ra vang dội trong không gian kèm theo đó là tiếng gào giống của Quỷ Ảnh: “Aa...” Một cảm giác đau đớn đến tận linh hồn làm cho Quỷ Ảnh trực tiếp co rụt bàn tay lại. Hắc khí bao bọc cơ thể hắn có phần giảm đi sau một cú quất từ cây roi hoàng kim kia. Quỷ Ảnh hoàng sợ hét lên: “Ngươi... cây roi đó có khả năng đả thương linh hồn!?”

    Không có ai trả lời Quỷ Ảnh, thay vì trả lời chính là một cây roi dài bắn ra đánh thẳng về phía Quỷ Ảnh. Tức khắc Quỷ Ảnh trực tiếp phóng ra một đám vạn quỷ đánh thẳng về phía cây roi. Song một âm thanh muộn hưởng phát ra, cây roi thế đi không giảm sau khi đánh tan đám quỷ thì đánh thẳng lên người Quỷ Ảnh. Cái cảm giác đau đớn như cả linh hồn muốn tan rã làm cho Quỷ Ảnh không hèn mà hét lên một tiếng: “Aa...”

    Bây giờ bản thân Quỷ Ảnh biết mình đã đá vào ván sắt. Hắn tức khắc không có làm gì nhiều mà trực tiếp phun ra một đám quỷ khí đánh về phía Viên Cửu đồng thời bản thân mình cũng trực tiếp xoay người bỏ trốn. Bất quá chiếc roi hoàng kim kia há để cho hắn được như ý, nó bay vụt tới đánh tan hắc khí đồng thời đánh thẳng lên người Quỷ Ảnh.

    “Aa...” Tiếng hét thảm Quỷ Ảnh vang động trong không gian. Linh thể hắn truyền tới cảm giác muốn hoàn toàn tán giá. Bất chợt con mắt hắn co rụt lại khi thân ảnh quay đầu nhìn về phía sau. Không phải nói là dù hắn không quay đầu cũng thấy rõ. Chằng chịt khắp nơi toàn bộ đều là kim tiên xuất hiện bay lơ lửng trong không trung.

    “Nhận tài đi!” Viên Cửu nhàn nhạt đáp lại: “Ngươi đã đến áp sát ta vậy hẳn cũng hiểu ta sẽ không tha ngươi rời đi! Hôm nay ngươi nhất định chết trong tay ta. Mặc dù bản thể ngươi không chết nhưng cũng làm ngươi thương nặng. Đừng nói cái gì lời phí công rằng ta không thể giết ngươi. Dù sao chúng ta cũng đã kết thù không chết không thôi!”

    “Ngươi... ngươi không thể làm vậy!” Quỷ Ảnh hét lên một tiếng. Song đám roi há có thể để hắn như ý, chúng điên cuồng đánh thẳng vào người Quỷ Ảnh. Theo mỗi roi đánh lên người hắn, khí của hắn cũng theo đó ảm đạm đi, linh thể thì muốn tán giá. Hắn vội vã hét lên: “Ngươi không thể giết ta... ta là người nhà...”

    Ba, ba... Vì đối phương muốn lấy ra thế lực sau lưng, Viên Cửu cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta sợ thế lực sau lưng ngươi. Nếu ngươi đã biết ta là đại năng chuyển thể, các ngươi cũng hiểu đắc tội đại năng chuyển thế sẽ như thế nào chứ? Đó là không chết không thôi!”

    “Aaa... Tiêu Ninh, ngươi thật độc ác!” Quỷ Ảnh hét lên giận dữ, hắn gầm một tiếng: “Nếu ngươi đã không muốn ta sống vậy ngươi nhất định phải chết!” Đến cuối cùng vì một tiếng chết, Quỷ Ảnh cũng đem toàn bộ sức lực gầm ra. Cơ thể hắn liên tục theo đó co rút liên hồi.

    Con mắt Viên Cửu cũng vì thế hơi co rụt lên, hắn biết Quỷ Ảnh muốn làm gì. Quả như không ngoài Viên Cửu dự đoán.

    Oanh! Một vụ nổ khủng bố phát ra, thân thể Quỷ Ảnh lập tức nổ tung thành từng điểm ánh sáng. Một vòng sáng theo đó càn quét mở rộng như một quả cầu bị thổi căn hết cỡ. Nó trực tiếp đánh thẳng về phía Viên Cửu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi dantelucifer, ngày 26-01-2020 lúc 17:54.
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #55
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 54: Cơ hội cần nắm chặt

    Ngồi xếp bằng trong phòng, Quỷ Ảnh cảm giác được linh hồn truyền đến cực độ đau đớn. Trái tim giống như bị người bóp nát thành từng mảnh nhỏ. Máu từ trái tim như muốn bạo liệt mà ra. Cảm giác ngọt ngọt từ cổ học truyền tới. Âm thanh nho nhỏ vang lên: “Phốc!”. Miệng hắn theo đó trực tiếp phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

    “Không... không hổ là đại năng chuyển thế!” Hai hàm răng Quỷ Ảnh khẽ cắn lại. Đôi mắt hắn xuất hiện từng tia màu đỏ trông vô cùng dữ tợn. Khóe mắt xuất hiện từng giọt huyệt lễ, hai lỗ tai và hai lỗ mũi chảy ra dòng máu tươi. Bộ dạng có vài phần ghê rợn.

    Sự phản ứng đột ngột và bất ngờ của Quỷ Ảnh làm cho Mạn Đà La trong chốc lát hoảng sợ. Nàng ngay tức khắc vọt tới: “Chồng...” Khi mà nàng vọt tới thì Quỷ Ảnh đã rơi vào trạng thái hôn mê. Tức khắc, nàng trực tiếp ôm lấy hắn. Bàn tay đưa lên đặt lên mặt hắn. Máu tươi hắn cũng vì thế mà nhỏ giọt lên bộ quần áo màu trắng xinh đẹp của nàng.

    Khuôn mặt Quỷ Ảnh lúc này cũng vẫn còn khá dữ tợn. Dù đang trong hôn mê bất quá gân xanh nổi trội hẳn lên. Thi thoảng hàng mi hơi run run nhăn lại. Rõ ràng dù hắn đã hôn mê nhưng có gì đó rất đau đớn làm cho hắn không khỏi nhăn mi nhíu mày.

    Bông hoa Mạn Đà La màu trắng theo đó phiêu phù lên không trung. Nó bay tới trên đầu Quỷ Ảnh, từng cánh hoa trắng tinh phiêu phù từ trên không trung xuống. Chúng bao phủ cả lấy cơ thể Quỷ Ảnh. Trên mặt Quỷ Ảnh, những gân xanh tai hai huyệt thái dương Quỷ Ảnh theo đó cùng dần dần trở nên thư dãn hơn.

    “Tiêu Ninh...” Nhìn chồng mình bắt đầu thả lỏng và rơi vào trạng thái ngủ say, Mạn Đà La mới thở ra một hơi. Song ánh mắt nàng vẫn cực kỳ âm u và lạnh lẽo. Âm thanh giống như từ mười tám tầng địa ngục vang vọng lên nhân gian: “Ngươi dám làm bị thương Ảnh ca. Dù ngươi có là đại năng chuyển thế, ta Mạn Đà La cũng nhất định phải để ngươi trả cái giá thật đắt!”

    “Hô... hô...” Viên Cửu thở ra hồng hộc, đôi mắt hắn vẫn còn nhắm nghiền lại. Tại hiện thời, hắn vẫn ở bên trong thế giới của chính bản thân mình. Linh hồn hắn cũng hơi chút tổn thương. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Linh hồn hơi chút tổn thương bất quá vẫn may đây là thế giới của mình. Loại phương thức nguyền rủa này đúng thật có phần đặc biệt.”

    “Hẳn bằng cách nào đó, thông qua thứ gì đó của mình. Hắn định vị được mình sau đó để võ hồn tiến nhập thức hải. Chỉ là mình vốn chẳng có thức hải. Thức hải hiện giờ đã dung hợp với căn nguyên hạt giống thiên đạo. Cơ bản là đây là sân nhà của mình. Nếu như mình không có thiên đạo hạt giống, dù cho có đại năng chuyển thế nhưng với tu vi nhân đạo cấp một sơ kỳ sợ rằng cũng nằm liệt giữa đường.”

    “Hừ... Tiện nghi cho hắn. Nếu không phải tu vi mình yếu chút nhất định phải cho hắn trả giá nhiều hơn. Hắn thương nặng như vậy không biết có thể tham chiến đợt khảo hạch thứ ba hay không? Với lại... linh hồn tự bạo của hắn cũng không phải không có ích lợi gì!”

    Ở trong màn đêm u tối lúc này đã lóe ra ánh sáng điểm nho nhỏ như đom đóm. Một vài viên đá nho nhỏ theo đó xuất hiện. Không nghĩ tới Quỷ Ảnh tự bạo lại đem không gian hư ảo tĩnh mịch này biến hóa trở thành có chút ánh sáng và vật chất. Đối với Viên Cửu không biết là vui mừng vẫn là có gì khác. Song đối với bản thân, hắn vẫn cực kỳ cẩn thận kiểm tra xem còn chút tàn hồn Quỷ Ảnh tồn tại hay không. Chỉ cho đến lúc xác nhận không còn chút tàn hồn nào thì hắn mới có thể nghỉ ngơi được.

    Ngồi xếp bằng, Mạn Sa Châu khẽ nhăn mày một cái. Khuôn mặt của nàng cũng mang theo vài phần dữ tợn vô cùng. Song Hồng Liên cũng không có ý định hỗ trợ nàng vì nếu như ra tay hỗ trợ nàng, hại nhiều hơn lợi. Chỉ có chính nàng mới có thể vượt qua cửa ải này.

    Hiện giờ tu vi Mạn Sa Châu bất quá là nhân đạo cấp năm sơ kỳ đỉnh phong. Dược thảo tiên phẩm Bỉ Ngạn vốn là tiên phẩm đủ thấy được chênh lệch giữa hai người. Mặc dù dược lực của tiên thảo đã hao gần như hết nhưng căn nguyên đạo tắc của nó vẫn còn tương đối đầy đủ. Mạn Sa Châu cần thứ này xúc tác khiến cho võ hồn của nàng tiến hóa mà không phải dùng nó để hấp thu năng lượng lên cấp. Tiến hóa võ hồn là chính, lên cấp là phụ. Chỉ cần võ hồn tiến hóa thành công, mọi việc sau này tiến cấp cũng chình là nước chảy thành sông.

    Bắt đầu từ đêm tối đến tận rạng sáng, cả người Mạn Sa Châu mồ hôi nhễ nhại. Võ hồn vốn là một phần linh hồn và cơ thể nàng biến thành. Nó chẳng khác gì một nàng khác. Hiện giờ võ hồn cảm giác giống như người ăn no căng bụng nhưng vẫn phải ăn tiếp. Thức ăn vấn sẽ nhét vào mồm cho dù nàng có muốn hay không.

    Bông hoa Bỉ Ngạn Màu đỏ lơ lửng trên đầu nàng giống như muốn bành trướng. Từng cánh hoa phát ra ánh sáng lập lòe không ngừng. Màu đỏ theo đó lấy làm chủ theo đó còn lại sáu màu khác. Tổng cộng có đỏ hồng tươi thắm, đỏ cam, vàng, trắng, hồng, xanh lam, đỏ thẫm và đen tuyền. Chúng dần dần bắt đầu hòa quện với nhau.

    Cảm giác đau đớn làm cho thân thể Mạn Sa Châu không khỏi run rẩy. Trong lúc này nàng nhớ lại từng hình ảnh trong dĩ vãng. Nàng muốn trở thành Bách Hoa Tiên Tử, muốn chấn hưng Bách Hoa Cốc, không cô phụ tín niệm của sư phụ. Hai hàm răng nàng cắn càng chặt, tinh thần tập trung đem toàn bộ năng lượng tiên phẩm Bỉ Ngạn hấp thu. Quan trọng nhất, hình ảnh Viên Cửu không hiểu sao xuất hiện trong óc nào. Là hắn... là hắn cho nàng động lực. Nàng nhất định phải thành công luyện hóa bông hoa Bỉ Ngạn này. Tại ngày mai... nàng muốn chứng minh cho hắn thấy, nàng có thể chiến thắng mọi kẻ địch cho dù kẻ địch đó có là ai đi nữa. Nàng sẽ cho hắn thấy, nàng sẽ trở thành Bách Hoa Tiên Tử bằng năng lực của mình mà không phải do hắn ảnh hưởng các trưởng lão và phong chủ.

    Cánh hoa bỉ ngạn màu đỏ của Mạn Sa Châu cũng theo đó biến đổi càng thêm bắt mắt. Mảu đỏ trên cánh hoa nàng bắt đầu thay đổi. Theo đó các loại màu trực tiếp pha trộn vào bên trong cánh hoa Bỉ Ngạn. Chúng khiến cho hoa nàng càng trở nên xinh đẹp và mỹ lệ hơn.

    Dường như mi mắt Mạn Sa Châu cũng theo đó cũng hơi thay đổi. Một chút bóng loáng và đượm sắc nhiều màu phới trên mí mắt. Đồng thời đôi môi càng trở nên tươi tắn xinh đẹp và bóng lộn. Trong khi đó làn da càng trở nên trắng nõn và mịn màng hơn. Cái khí chất cao quý theo đó trên người nàng bắt đầu thay đổi. Nàng hiện giờ giống như có khí chất từ thay đổi yêu mị biến thành có vài phần cao quý của một nữ vương.

    Trời dần dần trở sáng, trên người nàng nhễ nhại mồ hôi. Bất quá mồ hôi nàng không hề thối mà mang theo một mùi hương thơm nhè nhẹ giống như hoa Bỉ Ngạn mang lại. Đồng thời cỗ mùi hương thơm này thực sự thấm đậm lòng người và mang theo một cỗ ý mê tâm thái. Từ từ đôi mắt xinh đẹp ấy mở ra. Một vòng ánh sáng bảy màu lóe lên trong tíc tắc rồi vụt tắt.

    “Sư phụ...” Câu đầu tiên Mạn Sa Châu nói ra đó chính là sư phụ của mình khi nàng thấy sư phụ vẫn vì nàng mà hộ đạo.

    “Chúc mừng con...” Hồng Liên thở ra một hơi thật dài: “Chúc mừng con luyện hóa thành công hoa Bỉ Ngạn. Hiện giờ con có thể xem một chút võ hồn của mình!”

    Vừa rồi thu công, Mạn Sa Châu cũng đem võ hồn mình thu lại luôn. Nhớ đến đây Mạn Sa Châu trực tiếp triệu hồi ra võ hồn của mình. Đó là một bông hoa đan xen bảy loại sắc màu với nhau trông vô cùng xinh đẹp làm cho nàng ngẩn người. Mạn Sa Châu kinh ngạc cảm thán nói: “Sư phụ... võ hồn con không chỉ tiến hóa mà còn trở nên xinh đẹp hơn.” Hồng Liên nghe vậy cũng chỉ mỉm cười gật đầu, Mạn Sa Châu quay đầu nhìn nàng: “Sư phụ... vừa rồi cảm ơn người đã hộ đạo cho con. Nếu không có người, con cũng không có luyện hóa tiên phẩm Bỉ Ngạn dễ dàng như vậy.”

    “Ta không làm gì cả... Hết thảy là cố gắng của con. Hiện giờ con đã là nhân đạo cấp năm trung kỳ, cơ hội thắng con trong đợt khảo hạch thứ ba này cũng tăng lên!” Hồng Liên lắc lắc đầu, đồng thời nàng quay đầu nhìn trung quanh thấy được ánh sáng đâm xuyên qua trang giấy tiến vào trong căn phòng. Hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, Hồng Liên vội vã nói: “Thời điểm khảo hạch thứ ba cũng sắp tới. Con nên trở về với chồng con, hai con còn phải tham gia khảo hạch đợt thứ ba nữa.”

    “Sư phụ nói đúng!” Nụ cười nhẹ nhàng và hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt Mạn Sa Châu: “Vậy con sẽ đi gặp anh ấy ngay bây giờ. Con hy vọng anh ấy có thể xem con thi đầu mặc dù anh ấy cũng không cần tham gia thi đấu cùng con. Tu vi anh ấy thực sự quá thấp!”

    “Chờ chút!” Mạn Sa Châu vừa di chuyển thì Hồng Liên đã hô lên một hơi. Bất giác đôi chân đang di chuyển cũng vì thế dừng lại. Nàng thấy được sư phụ vậy mà tiến thẳng về phía mình.

    “Sư phụ!” Mạn Sa Châu có chút không hiểu tại sao sư phụ mình lại gọi mình lại. Hẳn có việc gì đó. Song làm cho nàng kinh ngạc chính là sư phụ lại lấy ra một ít phấn và son nho nhỏ. Ngón tay điểm lên chúng sau đó muốn vẽ thứ gì đó lên trán của nàng.

    “Dấu vết chứng tỏ con là người có chồng đã biến mất!” Hồng Liên điểm nhẹ trên trán Mạn Sa Châu. Son màu đỏ xuất hiện ở trên đó sau đó biến thành một bông hoa xinh đẹp trên trán Mạn Sa Châu giống hệt với cái mà Mạn Sa Châu từng có. Nàng lẳng lặng nỏi: “Cẩn thận một chút, con không nên để người khác biết mình vẫn là xử nữ. Chỉ cần không để nguyên âm lộ ra hẳn là không có vấn đề gì.”

    “Sư phụ...” Mạn Sa Châu bàng hoàng: “Ngươi... người đã biết!”

    “Biết gì cơ!?” Hồng Liên lẳng lặng vờ ngu nói: “Tiểu Châu... nữ nhân chúng ta sao? Có lẽ khó thoát khỏi chữ tình. Bất quá nếu như gặp phải đối tượng tốt vẫn là nên nắm thật chặt lấy. Đừng giống như sư phụ con là được!”

    Giống như biết được sư phụ không muốn vạch trần thẳng ra, Mạn Sa Châu chỉ cười gượng gạo: “Sư phụ, con đã biết!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi dantelucifer, ngày 26-01-2020 lúc 17:54.
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 11 của 110 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status