Chương 50: Trận pháp thiên tài Quỷ Ảnh
“Tốt, tốt...” Liên tục vài âm thanh tốt tốt vang lên từ mấy trưởng lão và phong chủ. Họ cầm trong tay thanh đại đạo liên tục khen ngợi. Không nghĩ tới trong vòng vài giờ, mấy đệ tử trong cốc lại bốc lộ tài năng đến như vậy. Khi bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã trở nên tối, thời gian cũng quá bữa tối nhưng đối với tu sĩ nói ăn cơm với họ có thể có, có thể không.
Trời trở về đêm, bầu trời trở nên u ám lúc nào không hay. Còn lại duy nhất đó là hai đoàn người vẫn tiếp tục ở trên khán đài tiếp tục. Đối với trận pháp, Mẫu Đơn không có quá nhiều hứng thú. Đó không phải là lĩnh vực nàng học sâu nhưng luyện đan lại là lĩnh vực mà nàng yêu thích nhất. Nàng đối với luyện đan có một cố chấp mê, ngay cả học phù chú cũng phần lớn phụ trợ cho luyện đan mà thôi.
Nhìn kỹ thuật luyện đan cực kỳ tiêu sái Viên Cửu, Mẫu Đơn có vài phần mê mẩn. Nàng dường như tìm được tri kỷ, nàng hy vọng bản thân cũng học được một phần bản lĩnh như vậy. Nếu không phải bản thân nàng đã có sư phụ, có lẽ nàng nhất định phải bái Viên Cửu làm sư phụ cũng không chừng. Cho dù tuổi tác hai bên cách nhau khá xa.
Ầm, ầm... Đột nhiên mặt đất rung chuyển, theo đó ánh sáng lập lòe phòng lên cao. Ngay cả đang luyện đan, Viên Cửu cảm nhận được năm chiếc cột theo đó lay động không ngừng. Luyện đan cũng theo đó bị ảnh hưởng. Vài đoàn dược dịch phát ra âm thanh xèo xèo... chúng bị bốc hơi mất một đoàn không nhỏ.
Viên Cửu chỉ khẽ liếc nhìn về phía nơi phát ra rung động một chút. Trận pháp Mạn Đà La và Quỷ Ảnh cũng đã hoàn toàn thành hình. Cả người Quỷ Ảnh nhễ nhại mồ hôi, hắn còn chưa lần nào gặp trưởng hợp như vậy. Bố trí trận pháp mất nhiều thời gian như vậy.
Trận pháp sư muốn chế tạo đại trận có uy năng lớn cần tiêu tốn thời gian và pháp bảo càng lớn. Có một tỉ lệ giữa pháp bảo bố trị đại trận và thời gian, pháp bảo càng cao cấp, số lượng càng nhiều thì càng tiết kiệm được thời gian bố trí. Đương nhiên nó cũng phụ thuộc vào bản thân trận pháp sư.
Ở trong sân phía xa, khí màu đen biến hóa tràn ngập mở ra sau đó cả tòa trận pháp biến thành hết sức âm trầm. Tuy nhiên sau đó khí màu đen nhanh chóng tản đi để lại một mặt đất không có bất cứ thay đổi gì giống như khôi phục ban đầu. Song nếu như người nào có tu vi cao hoặc giác quan nhạy cảm sẽ cảm nhận được nguy cơ trí mạng từ mảnh đất đó truyền tới.
Trán Quỷ Ảnh xuất hiện từng giọt mồ hôi nhưng bị ở bên cạnh hắn, Mạn Đà La lấy ra một tấm khăn tay màu trắng thơm nức nhẹ nhàng lau đi. Đồng tác này mười phần thân mật làm cho mấy thiếu nữ tâm đều hâm mộ đồng thời cũng nhận được cái nhìn thiện cảm từ các trưởng lão và phong chủ. Bách Hoa Cốc vốn lấy tôn thờ nữ nhân biết yêu thương đạo lữ, chăm sóc và thủy chung với đạo lữ làm tôn chỉ. Hành động này đương nhiên các trưởng lão nguyện ý. Song có vài người châm chọc, trong lòng cười lạnh. Chỉ cần một loại pháp thuật thanh tẩy cỡ nhỏ là được không cần phải giả dạng tình trạng ý thiếp trước mặt đám người bọn họ.
Người thanh niên Quỷ Ảnh rất nho nhã hơi khom tay với mấy vị trưởng lão và các phong chủ ở trên đài nói: “Trận pháp đã hoàn thành. Mời các trưởng lão và các phong chủ, thử trận!”
“Vậy để ta đến đây đi!” Người nam nhân đang ôm người thiếu nữ lẳng lặng mở miệng đáp lại. Người thiếu nữ cũng hiểu ý trực tiếp rời khỏi đùi hắn. Theo đó hắn đứng dậy, thân mình hiên ngang. Khi đứng, một cỗ khí thể đặc biệt từ cơ thể hắn tỏa ra. Đó là một loại khí chất mang theo tự tin từ người hắn tỏa ra. Giọng nói hắn mang theo ngạo khí và âm thanh hơi trầm trầm: “Đối với trận pháp, ta cũng là một trận pháp sư. Không ai hiểu trận pháp hơn một trận pháp sư cả.”
Từng bước từng bước đi về phía trước... dường như mọi người cảm giác được hắn đi lại rất chậm nhưng chỉ vài bước vậy mà hắn đã đến bên cạnh Mạn Đà La và Quỷ Ảnh. Chỉ thấy Quỷ Ảnh và Mạn Đà La cung kính chắp tay đối với hắn: “Tiền bối, nhờ cậy ngài!” Đầu người nam nhân hơi gật xuống sau đó hắn đi thẳng về phía trước đến tận sát gần trận pháp.
Đôi mắt người nam nhân lóe ra ánh sáng lập lòe giống như thi triển loại pháp thuật cũng có thể là một loại hồn kỹ nào đó. Dường như trận pháp người thanh niên Quỷ Ảnh lại không có bất cứ sự che dấu nào. Không khí trước mặt người nam nhân kia biến đổi, cái khí thể màu đen như ma quỷ ẩn hiện khắp nơi đang diễn ra trước mặt hắn.
Các loại pháp bảo cùng phù văn bị dấu kín phía trong trận dần dần hiển lộ ra trước mặt hắn. Ngón tay hắn cũng theo đó chìa ra, một đoàn khí từ ngón tay chỏ khẽ phun ra tiến vào bên trong trận. Đôi mắt người nam nhân hơi nhíu mày lại. Hắn quay ra nhìn về phía Viên Cửu thấy được Viên Cửu đang luyện đan thì hơi nhíu mày một cái rồi quay đầu nhìn về phía trận pháp.
Đôi chân không ngừng giảo bước đi xung quanh trận pháp, phần thì nhíu mày thật sâu. Một lúc thì lộ ra khuôn mặt vui mừng lẩm bẩm: “Diệu a, diệu a... ý tưởng không tôi!” Nghe những lời khen ngợi từ miệng người nam nhân này, nhất thời khuôn mặt Mạn Đà La biến thành vui mừng mà Quỷ Ảnh ở bên cạnh thì thoáng thở phào ra một hơi.
Liên tục sờ cằm suy tư, thời gian cũng kéo dài khiến trời càng về tối và trở lạnh hơn. Không ít đệ tử Bách Hoa Cốc muốn rời đi nhưng họ không dám nguyên nhân vì trận tỉ thí này quá quan trọng. Trận tỉ thí này chính là bồi dưỡng ra Bách Hoa Tiên Tử, đương nhiên họ cũng cực kỳ sốt ruột. Nó có quan hệ đến tương lai các nàng sau này.
“Không tệ!” Người nam nhân này đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Quỷ Ảnh. Một cái chạm vai nhè nhẹ, nam nhân mới muốn rời đi.
Dường như Quỷ Ảnh muốn nói điều gì đó nhưng ngừng lại. Song so với sự cẩn trọng Quỷ Ảnh thì Mạn Đà La là người hấp tấp hơn nhiều. Nàng quay ngoắt người lại nhìn người nam nhân hỏi: “Tiền bối, ngài không vào trận làm sao biết!”
“Không cần!” Nam nhân khẽ liếc nhìn về phía sau một chút. Tức khắc thấy được Quỷ Ảnh đưa tay chắn Mạn Đà La. Khi Mạn Đà La còn muốn nói gì thì Quỷ Ảnh cũng đã lắc lắc đầu ý bảo nàng im lặng. Dường như Quỷ Ảnh khá hiểu chuyện so với Mạn Đà La. Thấy thế, người nam nhân kia chỉ thở ra một hơi dài nói: “Ta không muốn ảnh hưởng tới vị thiếu niên ở bên cạnh đang tập trung luyện đan này. Với lại... ngươi không tin tưởng vào đạo lữ người còn là không tin tưởng vào năng lực của ta.”
“Tiền bối...” Mạn Đà La giật mình thấy vậy vội vã khom người: “Ta thực sự không dám...”
Người nam nhân lắc lắc đầu tiếp tục đi về phía trước nói: “Ngươi nên học mọt chút đạo lữ của ngươi về cách đối nhân xử thế!” Vừa dứt lời thì hắn đã xuất hiện ở bên cạnh ghế của người thiếu nữ kia. Tức khắc người thiếu nữ lập tức đứng dậy trực tiếp nhường ghế cho hắn. Hắn nụ cười có vài phần mất tự nhiên nhưng vẫn là ngồi vào ghế để cho nữ nhân tựa vào trong ngực mình.
“Quỷ Ảnh... thiên phú trận pháp không tồi!” Người nam nhân than thả cũng trả lời cho các trưởng lão và phong chủ biết: “Trận pháp ý tưởng không tồi chút nào. Biết kết hợp lực lượng đặc tính võ hồn của hắn cùng với võ hồn con bé Mạn Đà La. Dù sao hai người có võ hồn dung hợp kỹ khi rót lực lượng võ hồn vào trong quả thực có kỳ hiệu không ngờ. Kết hợp với trận pháp không những có thể tấn công độc, vây không còn có ảo ảnh và tinh thần công kích.” Đưa tay khẽ cầm cằm mình, hắn tiếp tục nói: “Cảnh giới dưới nhân đạo cấp sáu không phải trận pháp sư hoặc có pháp bảo đặc biệt gì sợ rằng chỉ có thể công kích cho đến khi trận pháp hao hết năng lượng may ra mới có cơ hội. Ngay cả tu vi nhân đạo cấp sáu sơ kỳ cũng có thể vây ít nhất hai canh giờ. Quả là thiên tài... không tệ. Người thanh niên này không sớm thì muộn trận pháp cũng vượt qua ta!”
“Chồng yêu...” Nữ nhân xinh đẹp đang tựa đầu vào ngực hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: “chàng có phải đánh giá quá cao không. Quỷ Ảnh thiên phú không tồi nhưng so ra tạo nghệ trận pháp với chàng sao có thể sánh được.”
“Núi này cao còn có núi khác cao hơn!” Trực tiếp lắc lắc đầu, người thanh niên thở ra một hơi dài nói: “Trận pháp ta đã đến nhân đạo cấp sáu đỉnh, muốn tiến thêm một bước thật khó vô cùng. Với lại, ta cũng không còn trẻ và có cỗ nhiệt huyết như bọn trẻ nữa.”
“Chàng nói gì vậy...” Âm thanh ai oán trực tiếp phát ra, người nữ nhân vỗ nhẹ năm ngón tay vào ngực nam nhân: “Ta còn vẫn tin tưởng vào chàng mà. Với lại sao chàng không còn nhiệt huyết nữa chứ? Ta sẽ giúp chàng lấy lại nhiệt huyết như những năm đầu chúng ta quen nhau. Cả trong đêm ngọt ngạo chàng tỏ ra cực kỳ nhiệt huyết ấy nữa!”
Mấy trưởng lão và mấy phong chủ nhìn cảnh này cảm giác con mắt mình có chút ngứa, mép họ không hẹn mà đồng thời giật giật. Song không có bao lâu thì một mùi hương thơm ngát theo đó phát ra. Kèm theo đó là một âm thanh nho nhỏ.
Bùng! Chiếc lò do ngọn lửa ngưng tụ trực tiếp phát ra tiếng trầm thấp. Theo đó tàn lửa bắn tung tóe. Chúng dính lên đoàn thảo dược khô héo theo đó bốc cháy. Mà ở bên thân hình Viên Cửu có vài phần lảo đảo, đan dược cũng theo đó muốn rơi xuống mặt đất. Song một bàn tay trực tiếp vươn ra đỡ lấy Viên Cửu. Đồng thời tay kia trực tiếp vươn ra trực tiếp tạo ra một cỗ hấp lực đem mấy viên đan dược nháy mắt hút về phía mình.
“Thành...” Viên Cửu hô ra mộ hơi tựa vào ngực thiếu nữ. Một cỗ mùi thơm nhè nhẹ truyền vào cánh mũi hắn làm cho hắn có cảm giác được tâm vui ý mãn. Thay vào đó là một nụ cười của thiếu nữ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile