TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 61 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 303

Chủ đề: Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa - Mạt Thế (New Q4-C291)

  1. #51
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 2: Hành trình rời thành.
    Chương 50: Kế hoạch của trung đoàn trưởng.

    Dịch: Bachlinhlinh
    Biên tập: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn



    Chào đón Bachlinhlinh tham gia giúp đỡ để tăng tốc cho bộ truyện
    ....


    Chương 50: Kế hoạch của trung đoàn trưởng


    Sở Vân Thăng nhân lúc nhân viên nghiên cứu chưa chạy tới lập tức chế tạo Nhiếp Nguyên phù mới, một mình đi tới phía sau quái vật xúc tu, liều mạng hấp thu nguyên khí trong cơ thể nó. Một tấm không đủ thì hai tấm, hai tấm chưa đủ thì ba tấm, Sở Vân Thăng sử dụng tròn sáu tấm Nhiếp Nguyên phù mới hấp thu được hết nguyên khí trong xác quái vật xúc tu, số lượng này đã bằng với ba mươi con Xích Giáp Trùng! Đây là trong trường hợp không hấp thu ngay lập tức sau khi nó chết, đã lãng phí không ít nguyên khí, có thể thấy được quái vật này mạnh mẽ đến mức nào!

    Số quái vật xúc tu nhỏ còn lại, Sở Vân Thăng còn chưa kịp hấp thu thì mấy nhân viên nghiên cứu đã lục tục chạy tới. Sở Vân Thăng đành phải thu Nhiếp Nguyên phù lại, ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện bầu trời đã có một chút ánh sáng yếu ớt, nhìn lại đồng hồ đeo tay thì đã hơn tám giờ sáng rồi.

    Sở Vân Thăng trải qua quá trình không ngừng chế tạo nguyên phù, thân thể cũng được nguyên khí không ngừng rèn luyện, trạng thái nguyên khí trong toàn cơ thể vô cùng sung mãn. Cân nhắc một chút, năng lực của hắn bây giờ đã đạt trình độ đủ để giết chết mười con Xích Giáp Trùng, bất quá không biết nếu như là Thanh Giáp Trùng hoặc là quái vật xúc tu mẹ thì liệu mình có đối phó được không?

    Mấy đội viên của tiểu đội thức tỉnh Đại học Đông Thân vẫn còn đang ngồi nghỉ tại chỗ đã chôn Khương Nghiệp, bọn họ ít nhiều gì đều bị thương, lúc Sở Vân Thăng quay lại thì thấy Chung Nam đang nói chuyện với mấy vị quan quân.

    Thấy Sở Vân Thăng trở về, Chung Nam quay sang giới thiệu với một gã thượng tá trên vai có ba sao hai vạch: "Trung đoàn trưởng Đỗ, đây chính là người mà các vị muốn tìm."

    Trung đoàn trưởng Đỗ chủ động bắt tay Sở Vân Thăng, mỉm cười nói: "Sở tiên sinh, rất hân hạnh được biết anh, ta là Đỗ Kỳ Sơn."

    Sở Vân Thăng trong lòng hơi căng thẳng, quân đội tìm hắn làm cái gì? Giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Xin chào!"

    Trung đoàn trưởng Đỗ vừa mới định cất lời, phía sau hắn chợt nhảy ra một người, kinh ngạc nói: "Là ngươi!"

    Sở Vân Thăng định thần nhìn lại, nhíu mày, người này chính là đại đội trưởng Cố ngày đó làm hắn cảm thấy rất khó chịu, không nghĩ tới mấy người bọn họ cũng chạy trốn được tới đây.

    Ánh mắt Đỗ Kỳ Sơn lóe lên, vẻ mặt không thay đổi hỏi: "Lập Minh, hai người quen nhau sao?"

    Cố Lập Minh có vẻ hơi xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm mấy câu với Trung đoàn trưởng.

    Sắc mặt Đỗ Kỳ Sơn dần trở nên nghiêm túc, chờ Cố Lập Minh nói xong, quay sang Sở Vân Thăng cẩn thận nói: "Sở tiên sinh, thân là cấp trên của đại đội trưởng Cố, ta thay mặt hắn xin lỗi anh, mong anh đừng để bụng chuyện trước kia."

    Sở Vân Thăng lắc lắc đầu nói: "Không sao, chuyện đã qua rồi, cá nhân tôi cũng không có vấn đề gì, khi đó anh ta cũng là vì trách nhiệm của mình thôi. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép cáo từ."

    Thấy Sở Vân Thăng có vẻ muốn đi, Đỗ Kỳ Sơn vội vàng nói: "Sở tiên sinh, giáo sư Tôn không chỉ một lần đề cập về anh với ta, vô cùng kính phục năng lực của anh, vừa rồi ta cũng may mắn được thấy anh một kiếm chém chết quái vật, trong lòng hết sức khâm phục! Lúc nãy ta đang thương lượng với Chung đội trưởng của các anh, hy vọng anh có thể giúp đỡ, chúng ta phải hộ tống một nhóm người mau chóng tới Kim Lăng trước."

    Sở Vân Thăng nghe thấy vậy trầm ngâm suy nghĩ, tuy rằng thái độ của Đỗ Kỳ Sơn hết sức thành khẩn, thậm chí ánh mắt cũng vô cùng chân thành, đúng là khác biệt một trời một vực với thái độ của Cố Lập Minh lúc trước, thế nhưng hắn không có ý định thật sự đi làm một gã hộ vệ, hơn nữa bây giờ mà tách khỏi đoàn người, theo chiến sĩ thức tỉnh của quân đội hộ tống ai đó là một việc vô cùng nguy hiểm, làm sao an toàn bằng việc ở lại cùng mọi người.

    Không chút do dự, Sở Vân Thăng mở miệng từ chối: "Xin lỗi, trung đoàn trưởng Đỗ, ngài quá coi trọng tôi rồi, hơn nữa cá nhân tôi còn có việc nên không thể tham gia cùng các người được!"

    Trung đoàn trưởng Đỗ cười cười giải thích: "Sở tiên sinh không cần khiêm tốn, vừa rồi có thể là ta nói chưa rõ ràng, nhiệm vụ hộ tống này không chỉ có một số vị lãnh đạo quan trọng mà còn có rất nhiều các nhà khoa học, không phải là mục đích cá nhân. Những bí mật quân sự liên quan quả thật không tiện tiết lộ, nhưng ta có thể đảm bảo tất cả đều vì đại cục mà làm, chúng ta phải sớm an toàn đến được Kim Lăng, mong anh suy nghĩ thêm một chút."

    Sở Vân Thăng trong thâm tâm cảm thấy khó hiểu, ngay cả hắn cũng biết đi cùng với đoàn người chắc chắn so với việc đi lẻ một mình an toàn hơn nhiều, những người này chắc chắn không thể không biết, vậy thì chuyện gì gấp gáp đến mức không chờ nổi phải tách khỏi đoàn người đi trước?

    Chẳng qua mấy chuyện đó cũng chẳng phải chuyện mà hắn cần quan tâm, hơn nữa vừa rồi Đỗ Kỳ Sơn có nhắc tới "lãnh đạo", hắn liền cảm thấy khó chịu, tại sao cứ được gọi là lãnh đạo quan trọng thì được ưu tiên đi trước, suy nghĩ thâm căn cố đế của chính phủ thật khó thay đổi!

    Sở Vân Thăng cơ bản là khinh thường việc làm hộ vệ cho những quan chức này, vẻ mặt tất nhiên là không dễ nhìn, hơi chút lạnh lùng nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, Đại học Đông Thân cũng có một lượng lớn nhân viên nghiên cứu, tôi tạm thời vẫn ở lại đội hộ vệ thôi! Nếu không còn chuyện gì thì tôi còn có việc, gặp lại sau vậy."

    Sở Vân Thăng không đợi bọn họ đáp lời liền xoay người bỏ đi, bây giờ hắn đã có một lượng lớn Nhiếp Nguyên phù, tập trung vào tu luyện để đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên mới là chuyện quan trọng nhất. Lãnh đạo? Trong cái thời đại gió tanh mưa máu này còn mấy ai đặt bọn họ vào mắt, ngoại trừ mấy tên quan lại này.

    Hắn đi khỏi một đoạn chợt nghe thấy Cố Lập Minh thấp giọng nói: "Trung đoàn trưởng, sao không nói cho hắn biết bộ đội ở phía sau sắp không thủ được rồi!?"

    Tuy rằng hắn nói vô cùng nhỏ, nhưng Sở Vân Thăng là ai chứ, thính giác của hắn vô cùng nhạy bén, một chữ cũng không sót lọt vào tai. Trong lòng kinh hãi, bộ đội thủ phía sau rốt cuộc sắp không thủ được nữa!

    Một khi phòng tuyến của bộ đội phía sau tan vỡ, côn trùng rợp trời rợp đất sẽ đuổi tới, đừng tưởng trên con đường này bây giờ đâu đâu cũng là người, số lượng hơn xa côn trùng là ngon, một khi bị đuổi kịp cũng chỉ có thể làm con mồi cho chúng thôi, không khác gì vài con sư tử lạc vào bầy dê cả.

    Sở Vân Thăng trong lòng lo lắng, nhưng vẫn như cũ không muốn tham gia vào kế hoạch mạo hiểm tách ra đi trước của trung đoàn trưởng Đỗ, ai mà biết phía trước còn có nguy hiểm lớn hơn hay không, nhất là lúc tại xưởng bánh mỳ ngầm, hắn đã nhìn thấy những sinh vật biết bay phát ra ánh sáng quỷ dị cùng với cái cây khổng lồ kỳ quái, càng khiến hắn cảm thấy độ nguy hiểm phía trước so với côn trùng ở phía sau cũng không kém hơn bao nhiêu!

    Hắn bước nhanh hơn, trở về xe buýt, lúc này trên xe không có ai, những đội viên khác vẫn chưa về.

    Ánh sáng yếu ớt trên bầu trời u ám miễn cưỡng đủ để người ta nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhưng nếu xa hơn một chút là nhìn không rõ nữa rồi, đoàn người vẫn đều đều đi tới phía trước, hiện tại đã ra đến ngoại thành, bốn phía đều là đồng ruộng, trông có vẻ cực kỳ hiu quạnh.

    Tận tới lúc buổi tối cũng không đi tới được khu vực thành phố Côn Thành, ngược lại có rất nhiều người bệnh chết ở trên đường, tùy ý đưa mắt nhìn là có thể thấy được thi thể, càng ngày càng nhiều.

    Ở phía sau tiếng pháo càng ngày càng nhỏ, dần dần cũng chẳng nghe thấy nữa.

    Không khí trên đường có chút trầm lặng, đừng nói đến lũ côn trùng bay, mà ngay cả Xích GiápTrùng cũng chẳng thấy một con, Sở Vân Thăng có phần nghi ngờ không biết có phải đại quân côn trùng đang chuẩn bị một trận tập kích quy mô lớn hay không.

    Hắn đang ở trên xe tải lơ mơ ngủ, chợt nghe thấy ở phía chiếc xe buýt số một ầm ĩ lên, quay qua nhìn thì thấy ngoại trừ hai nữ đội viên còn đâu chẳng còn ai cả, trong lòng cả kinh, vội vàng nhảy xuống xe tải.

    Xung qunh xe buýt số một tụ tập rất nhiều người, đội viên đội hộ vệ của nhà trường phần lớn đều tập trung ở đây, đang cùng với một nhóm người lạ mặt giương cung bạt kiếm, Chung Nam đứng đầu tiên hình như đang tranh chấp gì đó với thủ lĩnh của đối phương.

    "Đại ca, còn nói nhiều với bọn hắn làm gì, cướp luôn đi, lặt vặt mấy tên chiến sĩ thức tỉnh này, ông đây còn chưa để vào mắt!" Một gã lực lưỡng mang theo một cây đại đao đứng phía sau tên đầu lĩnh không ngừng hô to, mấy người bên cạnh cũng đồng thanh phụ họa.

    Sở Vân Thăng ở phía ngoài không chen vào được, kéo một đôi viên đứng đằng sau hỏi thăm một chút, mới biết hóa ra trước đó không lâu, có một nhóm khoảng hai mươi tên chiến sĩ thức tỉnh hung hãn từ phía sau tới, dọc đường cướp đoạt thức ăn, đến nơi này thấy đoàn người của Đại học Đông Thân định xông vào đánh cướp thì bị mấy đội viên đội hộ vệ trong phiên trực ngăn lại, bởi vì hai bên đều là chiến sĩ thức tỉnh nên nhất thời cũng không dám manh động, đội trưởng Chung Nam vội vã qua đây xử lý .

    Thủ lĩnh của đối phương là một gã mặt ngựa, ánh mắt âm trầm đánh giá các đội viên của đội hộ vệ, có vẻ như đang cân nhắc sức chiến đấu của hai bên.

    Gã lạnh lùng nói: "Chung đội trưởng, anh em chúng ta cho các người mặt mũi, chúng ta chỉ cần một nửa vật tư, một nửa số xe buýt, còn không thì...."

    Tần Hằng tức giận hừ một tiếng ngắt lời: "Nếu không thì các ngươi làm thế nào? Muốn đánh nhau chẳng lẽ chúng ta sợ bọn ngươi chắc?"

    Gã mặt ngựa cười khinh thường, chỉ vào Tần Hằng nói: "Chung đội trưởng, ta kính trọng cậu là cao thủ nên mới cho cậu mặt mũi, chứ cái loại này thì ta nhìn cũng ngại bẩn mắt!"

    Tần Hằng nghe thấy hắn nói thế, tức giận không nhịn được, đang muốn ra tay nhưng bị Chung Nam kéo lại.


    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây ----- Nếu phát hiện lỗi xin đừng ngại báo vào box góp ý
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 21-10-2014 lúc 12:12.
    ---QC---


  2. Bài viết được 125 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aliking,AndyHuang,ashley02,BaBeo,ball_fly103,banhdacua25,batuocdenqn,Bình Bụng Bự,Bảo Diệp Tường,bchieuvip,BTT,bwnccao,chichi1111,choihetminh,chutuocst,comic,Cub110,cuongi17,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,duy_dt12,Erudite,freejack,hellflame4168,hengheta,heogay83,hieudtd,hiihii,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huyquoc52,IS3,julyfunny7,khachdatinhvn,kiddsun,kingdoom12,kirivan9x,klman,kun30489,kungai,Kurosaki Ichigo,Lan Thi,langlac,la_Vie,liangjun,lightbulldog,linhhien789,Longinus,masterdin,minh5e,minhfabregas,minhsbv,minhtan11d1,momoi,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nherangcuoi,nhmclnhh,nhoctaxxx,noopWolf,nqtien9x,nsguyenan,odin,onggia_7x,phiêu!,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quangtri1255,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,soidencodon,sonmap@,spidermanlucky,taandta,taris,TửLinh,tdzn63,thannhan,TheKiller,ThiênHà,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trungninja,trungyb,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,vampireheart,VietStar1711,Vita,votheman86,vtgcnn,windtran3110,zushi,
  3. #52
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 2: Hành trình rời thành.
    Chương 51: Xung đột.

    Dịch: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn



    Chương 51: Xung đột.


    Chung Nam sầm mặt, lạnh lùng nói: "Cam tiên sinh, anh muốn lấy những thứ này, chỉ sợ cũng không dễ vậy đâu!"

    Gã mặt ngựa cười ha ha nói: "Cậu thấy mấy anh em này của ta không? Có kẻ nào là thứ sợ chết! Đội trưởng Chung, anh em cũng nói thật cho cậu biết, đúng vậy, không sai, chúng ta ăn cướp đấy, nhưng chúng ta tính ra là người của chính phủ, chính phủ thiếu người, vừa lúc chúng ta lại có chút bản lĩnh, cho nên ủy thác chúng ta hộ tống vài vị nhân vật lớn, đừng có mà coi chúng ta là thổ phỉ!"

    Thấy Chung Nam chỉ hừ lạnh, gã mặt ngựa cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nói: "Anh em ta cũng không phải xem trọng mấy vị nhân vật lớn này sau khi đến được thành Kim Lăng có thế lực, có thể cho anh em chúng ta chỗ tốt gì không, mà cũng lười quan tâm mấy chuyện đó!

    Chính phủ muốn chúng ta đưa người đi, không cho xe mà cũng chẳng cho lương thực, anh em ta muốn sống thì cũng chỉ có thể đi cướp, cái thế đạo này, nắm đấm ai lớn thì người đó chính là vua!

    Ta thấy cậu cũng là một người có bản lĩnh, không muốn phải xung đột với cậu, cậu hoặc là chia một nửa vật tư cho chúng ta, hoặc là gia nhập vào chúng ta, mọi người đến được thành Kim Lăng thì cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý, bây giờ phải làm gì, anh em ta đây cho cậu một phút suy nghĩ."

    Đến cuối lại thêm vào một câu: "À, đúng rồi, cậu liều mạng bảo vệ cho cái đám sinh viên này làm quái gì! Ta nghe nói bọn họ còn từng tấn công các cậu, suy nghĩ cho cẩn thận!"

    Gã mặt ngựa châm một điếu thuốc, cười híp mắt nhìn Chung Nam, tựa hồ hoàn toàn không để đội hộ vệ của nhà trường vào mắt.

    Nào ngờ Chung Nam không hề nghĩ ngợi nói: "Tôi là sinh viên của Đại học Đông Thân, phần lớn những người phía sau cũng đều là sinh viên của Đại học Đông Thân, bạn bè bạn học của chúng tôi đều ở đây! Nội bộ chúng tôi có loạn thì cũng là chuyện của chúng tôi, những chuyện anh nói, tôi không làm được, muốn lấy vật tư của chúng tôi, thì chúng tôi nhất định sẽ liều tới cùng!"

    Vẻ mặt gã mặt ngựa lạnh xuống, vừa muốn nói, phía sau lưng hắn đã chui ra một lão già, đầy mặt tươi cười, quay qua nói với Chung Nam: "Vị đội trưởng này, tôi là Chúc Độ Lâm, có thể trong các cậu có người đã nghe qua tên tôi, tôi có thể đảm bảo, chỉ cần các vị hộ tống chúng tôi an toàn đến được thành Kim Lăng, nhất định sẽ hậu tạ các vị, tối thiểu là không cần lo việc cơm áo cả đời nữa."

    Tiễn Đức Đa ở phía sau hô lên: "Lão già, tôi biết ông, không phải chỉ là một gã nhà giàu nứt đố đổ vách thôi sao. Cứ khoác lác đi, bây giờ là lúc nào, Nhân Dân Tệ giờ là cái rắm gì, ông có một đống tiền thì cũng chỉ là giấy lộn mà thôi, muốn đổi thành lương thực sao, nằm mơ đi!"

    Lão già không hề tức giận, ngược lại cười nói: "Cậu thanh niên này, cậu quá coi thường chúng tôi rồi, không nói đến việc phần lớn lãnh đạo ở thành Kim Lăng đều là bạn bè của chúng tôi, mà chính con trai tôi cũng là một quan viên ở thành Kim Lăng."

    Tiễn Đức Đa buồn cười nói: "Ông lợi hại như vậy, quân đội vì sau không bảo vệ trọng điểm ông đi thành Kim Lăng, mà lại phải nhờ đám thổ phỉ này hộ tống? Ha ha!"

    Lão già lắc đầu cảm thán: "Ai mà không muốn được bộ đội hộ tống chứ, các cậu có biết ở Thân Thành tổng cộng có bao nhiêu nhân vật quan trọng không? Chúng tôi có thể được người ta hộ tống đi đã phải cảm ơn trời đất rồi!"

    Lời nói của Chúc Độ Lâm khiến cho gã cầm đao phía sau bất mãn, vươn tay kéo ông ta lại, trợn trừng hai mắt nói: "Lão già chết tiệt, nếu không phải ông đây bảo vệ, các người không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, mẹ nó còn dám chê bai không phải bộ đội bảo vệ à, khốn kiếp!"

    Lão già cẩn thận cười bồi: "Lỡ lời, lỡ lời!"

    Gã gầm đao vung tay đẩy lão già qua bên cạnh, hét lên: "Đại ca, chiến thôi, dài dòng làm quái gì!"

    Ra vẻ ngông cuồng hoàn toàn không để mấy người ở đây vào mắt.

    Bỗng có một giọng nói nghiêm nghị quát lên: "Tôi xem ai dám ra tay!"

    Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn lại, người đến là trung đoàn trưởng Đỗ, phía sau dẫn theo một đám binh lính súng ống tận răng, và cả chiến sĩ thức tỉnh tay cầm đủ các loại vũ khí.

    Gã mặt ngựa hơ ngớ ra, chợt cười nói: "Vị sếp đây hiểu lầm rồi, anh em tôi đang thương lượng việc hợp tác với đội trưởng Chung."

    Trung đoàn trưởng Đỗ nhìn qua, Chung Nam cũng tỏ vẻ giống vậy, hừ lạnh một tiếng: "Ta mặc kệ các anh thương lượng cái gì, tốt nhất là đừng có gây chuyện, Đại học Đông Thân là đơn vị được quân đội bảo vệ trọng điểm, ai dám xằng bậy, bộ đội sẽ không ngồi yên không quan tâm đâu!"

    Gã mặt ngựa cười khan: "Nào dám, nào dám!"

    Nói rồi gã chợt đổi giọng, nói với vẻ có chút bất đắc dĩ: "Sếp à, chúng tôi được chính phủ các anh nhờ vả, hộ tống nhân vật quan trọng đi đến thành Kim Lăng trước, nếu như không được tiếp tế lương thực nữa, với tình hình hiện tại, chúng tôi chỉ sợ là không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vậy thì xin trả mấy người này lại cho bộ đội các anh!"

    Đỗ Kỳ Sơn không trực tiếp trả lời hắn, đề nghị: "Ta giờ có một biện pháp này, không biết các anh có muốn nghe không?"

    Gã mặt ngựa hơi là lạ hỏi: "Xin rửa tai lắng nghe!"

    Trung đoàn trưởng Đỗ gật đầu, trực tiếp nói: "Hiện tại quân đội đang triệu tập chiến sĩ thức tỉnh, sắp sửa hộ tống một nhóm người chạy đến thành Kim Lăng trước, các anh có thể tạm thời gia nhập với chúng ta, quân đội sẽ cung cấp cho các anh lương thực và vật dụng, cùng nhau xuất phát, mọi người tập trung cùng nhau sẽ nâng cao sức mạnh và đề cao độ an toàn rất nhiều, anh cảm thấy thế nào?"

    Gã mặt ngựa vẫy tay gọi hai tên đồng bọn lại, nhỏ giọng thương lượng một chút, nói: "Đây quả là một biện pháp tốt, nhưng trừ những thứ mà anh vừa nói, tôi vẫn còn một điều kiện là một chiếc xe buýt giống vậy, anh xem thế nào?"

    Trung đoàn trưởng Đỗ trầm ngâm một chút, nhìn qua Chung Nam: "Đội trưởng Chung, vậy thì các cậu chịu khó một chút vậy!"

    Chung Nam chỉ có thể đau khổ gật đầu, đáp ứng chia một chiếc xe buýt cho đám người gã mặt ngựa.

    Tần Hằng lúc này lại nhổ một ngụm nước bọt, hướng gã mặt ngựa chửi đổng một tiếng.

    Gã mặt ngựa lập tức lạnh mặt, vung tay phải lên, nguyên khí bốn phía xao động, một mũi gai băng to như quả đấm rít gào đâm về phía Tần Hằng.

    Tốc độ của gai băng cực nhanh, khoảng cách giữa hai người lại gần, Tần Hằng vội vàng bùng lên một quần lửa làm phòng ngự, nhưng vẫn không thể chống lại được, bị gai băng đánh bay ra ngoại, đập vào chiếc xe tải phía sau, miệng ộc máu tươi.

    Gã mặt ngựa ra vẻ bất đắc dĩ quay qua nói: "Sếp, đội trưởng Chung, cái loại rác rưởi này mà cũng dám nhảy ra khiêu khích, anh em tôi đây nể mặt hai vị, tha cho hắn một mạng, sau này hy vọng đội trưởng Chung dạy dỗ lại hắn cho tốt."

    Người trong tổ một nổi giận, sắp sửa ra tay thì Chung Nam giữ chặt họ lại, lạnh lùng nói: "Đừng liều mạng!"

    Chỉ cần một chiêu đã đánh trọng thương tổ trưởng tổ một, há chỉ là cao thủ bình thường!?

    Đỗ Kỳ Sơn lúc này nghiêm giọng nói: "Chuyện này dừng ở đây..."

    Còn chưa nói xong, bỗng nghe binh sĩ hô to: "Trung đoàn trưởng! Côn trùng bay! Côn trùng bay tới rồi!"

    Cái gì!?

    Lời còn chưa dứt, trên bầu trời đã truyền đến những tiếp đập cánh ầm ầm khiếp người, ngay lúc đó một con Thanh Giáp Trùng to lớn vô cùng đột nhiên vồ đến, mục tiêu chính là lão già nhà giàu!

    Sở Vân Thăng rút ra kiếm Thiên Ích, quá nhiều người, căn bản không thể nào nằm xuống đất né tránh được.

    Nhưng không ngờ gã mặt ngựa vì muốn bảo vệ lão già kia, vươn tay chộp lấy một người trong đội hộ vệ Đại học Đông Thân, ném về phía Thanh Giáp Trùng!

    Thanh Giáp Trùng đột nhiên bị một vũ khí hình người tấn công, lập tức bỏ qua mục tiêu là lão già, chộp lấy kẻ đang bay đến, chân sau mạnh mẽ đâm vào, sau đó tung cánh bay vọt lên, người nọ chỉ kịp hét thảm một tiếng.

    Một tiếng hét này khiến cho Sở Vân Thăng hồn phi phách tán!

    Đó là tiếng của Dư Tiểu Hải!

    Hắn đứng ở trước đám người, mà Sở Vân Thăng thì đứng ở phía sau.

    Trong cơn kinh hãi, Sở Vân Thăng bắn lên, đạp qua đỉnh đầu mọi người, tung người lên đỉnh xe buýt, móc khẩu súng lục mà lâu nay không dùng ra, bất chấp hết thảy truyền nguyên khí vào, liều mạng bắn về phía con côn trùng!

    Bắn hết một băng đạn, đổi một băng đạn khác! Bắn hết lại đổi! Mãi đến khi đã bắn sạch tất cả đạn, nhưng con Thanh Giáp Trùng vẫn cứ bay xa dần, Sở Vân Thăng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó mang Dư Tiểu Hải đi!

    Sở Vân Thăng lúc này như rơi vào hầm băng không đáy, càng rơi càng sâu, hắn biết Lục Giáp phù phòng ngự không được bao lâu, trừ khi kỳ tích xuất hiện, nếu không Dư Tiểu Hải không còn một chút hy vọng sống nào.

    Dư Tiểu Hải là một đồng nghiệp quan hệ rất tốt với hắn ở thời đại Mặt Trời, khi hắn đang điên cuồng chuẩn bị vật tư, Dư Tiểu Hải còn thường qua nhắc nhở hắn đi làm lại, trong thời đại Bóng Tối, Dư Tiểu Hải cũng là người duy nhất đáng giá cho hắn tín nhiệm.

    Sở Vân Thăng ném khẩu súng trống rỗng đi, rút kiếm Thiên Ích cắm trên trần xe ra.

    Hai mắt hắn lạnh như băng, giơ kiếm chém xuống, mũi kiếm chỉ thẳng vào gã mặt ngựa.


    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây

  4. Bài viết được 117 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,ashley02,asokayoyo,BaBeo,ball_fly103,banhdacua25,batuocdenqn,Bình Bụng Bự,Bảo Diệp Tường,bchieuvip,boyvt_10,BTT,bwnccao,chichi1111,choihetminh,chutuocst,comic,Cub110,cuongi17,daimatroi,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,freejack,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,Hoàng Giang,holyushi,hotfam501,htluu,huyquoc52,IS3,julyfunny7,khachdatinhvn,kiddsun,kingdoom12,kkk3k,klman,kun30489,kungai,Kurosaki Ichigo,Lan Thi,langlac,liangjun,lightbulldog,linhhien789,Longinus,masterdin,minhfabregas,minhsbv,minhtan11d1,momoi,monokuroo,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nherangcuoi,nhmclnhh,nhoctaxxx,nqtien9x,nsguyenan,odin,onggia_7x,phiêu!,polonezvn,qtdevil,quangtri1255,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,soidencodon,sonmap@,spidermanlucky,TửLinh,thannhan,TheKiller,ThiênHà,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trungninja,trungyb,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,Vita,votheman86,vtgcnn,windtran3110,
  5. #53
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 2: Hành trình rời thành.
    Chương 52: Giết người.

    Dịch: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn


    Tiếp theo sẽ vào minimap Côn Thành, đây là tên gọi khác của thành phố Côn Sơn, các bạn có thể tham khảo tuyến đường đi của nhân vật chính ở Đây


    Chương 52: Giết người.


    Gã mặt ngựa mắng một tiếng: Mẹ kiếp! Khí lạnh quanh người bùng nổ, hóa thành ba mũi gai băng bắn thẳng đi!

    Sở Vân Thăng giữa không trung chém nát một cái, còn hai mũi gai băng khác từ phía dưới đâm vào chiến giáp của hắn, một dòng nguyên khí lạnh băng xuyên thấu qua chiến giáp truyền vào trong, Lục Giáp phù lập tức kích hoạt phòng ngự, chắn nó ở ngoài.

    Ba mũi gai băng tràn đầy năng lượng, chỉ có thể khiến tốc độ của hắn ngưng lại một chút.

    Gã mặt ngựa thấy Sở Vân Thăng chỉ hơi chậm lại, không hề bị ngăn chặn, sớm đã không còn vẻ ngông cuồng lúc trước, vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng tụ khí lạnh xung quanh lại, ngưng tụ thành một bức tường băng chắn trước người.

    Sở Vân Thăng lúc này đã xông đến trước mặt hắn, kiếm đến băng vỡ!

    Vẻ mặt gã mặt ngựa cuồng biến, thân thể vội vàng lùi ra sau!

    Nào ngờ kiếm của Sở Vân Thăng có tốc độ quá nhanh, phập một tiếng, nguyên khí trên mũi kiếm ầm ầm bùng nổ, xé tan áo lông của gã mặt ngựa, đồng thời đánh bay hắn ra ngoài.

    Cánh tay của gã mặt ngựa run rẩy chảy đầy máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ, mắt thấy Sở Vân Thăng vẫn nâng kiếm lao như bay đến, không che giấu được sự kinh hoảng, hét lớn: "Các anh em, cùng tiến lên, tên này điên rồi!"

    Nói xong, hắn liền bật lùi ra sau, hoàn toàn không dám ngăn cản kiếm thứ hai theo sát phía sau của Sở Vân Thăng.

    Lúc này, mấy tên đồng bọn phía sau gã mặt ngựa nghe được tiếng hô của hắn, vội vã tung ra đủ các kiểu năng lực quái lạ. Chỉ trong nháy mắt, Sở Vân Thăng cảm thấy một luồng sức mạnh hỗn tạp nhưng hết sức khổng lồ đâm thẳng đến mình, hắn chợt quát một tiếng, cấp tốc vận sức mạnh của mình lên mức cao nhất, kiếm Thiên Ích trong tay đã tràn ngập nguyên khí!

    Ầm!

    Hai luồng sức mạnh khổng lồ va vào nhau.

    Dòng khí mạnh mẽ nháy mắt bắn ngược về cả hai bên.

    Sở Vân Thăng theo kiếm lộn người ra sau, cắm chặt mũi kiếm lên mặt đất mới miễn cưỡng đứng vững thân mình!

    Còn cả đám người bên phía gã mặt ngựa đều là người ngã ngựa đổ!

    Đám Chung Nam nhìn mà trợn mắt há mồm!

    Diêu Tường một bên lẩm bẩm: Uy lực một kiếm không ngờ mạnh đến cỡ này! Không biết đến ngày nào mình mới có thể đạt đến cảnh giới đó?

    Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, rút kiếm định lần nữa lao đến!

    Trong đoàn người đối phương lập tức có một người nhảy ra, chính là gã lực lưỡng cầm đao, mắng lớn: "Thằng nhãi con, đừng quá kiêu ngạo, xem đao của ông mày đây!"

    Gã mặt ngựa kinh hãi, vội hô lớn: "Khuê Tử, trở về!"

    Sở Vân Thăng hai tay cầm kiếm, nguyên khí trút vào thân kiếm, dưới sự thúc đẩy của chiến giáp, tốc độ của hắn cực nhanh, thân thể như lóe lên rồi biến mất, kiếm Thiên Ích quét ngang, lướt ngang qua người tên cầm đao.

    Tên cầm đao lẩm nhẩm một câu: "Khốn kiếp..."

    Sau đó, cả đao lẫn người, chia làm hai khúc ầm ầm ngã xuống!

    Trên thân kiếm đỏ ngầu vẫn còn vương vấn máu tươi, Sở Vân Thăng rung kiếm, vẩy chúng xuống nền đất lạnh như băng.

    Thân thể gã mặt ngựa không tự chủ được bước lùi hai bước, câm như hến, sắc mặt tái xanh!

    Đỗ Kỳ Sơn lúc này nhướng mày, cân nhắc vài giây, liền đứng ra ngăn cản, la lớn: "Sở tiên sinh, chờ một chút!"

    Sở Vân Thăng lạnh lùng nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, ông muốn ngăn cản tôi?"

    Binh sĩ quân đội lập tức phối hợp với trung đoàn trưởng của bọn họ, nâng họng súng đen ngòm lên nhắm thẳng vào Sở Vân Thăng, nhưng chiến sĩ thức tĩnh của quân đội cũng tụ tập từ phía sau đến, tay súng máy hạng nặng trên mui xe đã quay đầu súng lại, thậm chí có mấy tên lính nâng ống phóng tên lửa đã mở chốt an toàn, mục tiêu toàn bộ đều là hắn!

    Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, trung đoàn trưởng Đỗ vừa mới đạt được thỏa thuận với mấy kẻ này, chuẩn bị dùng những người này bảo vệ cho một số nhân vật quan trọng lui lại sớm, tình hình lúc này rõ ràng là đang bảo vệ cho bọn chúng! Bản thân lúc này nếu mà trở mặt với quân đội, không kể đến uy hiếp từ những chiến sĩ thức tỉnh của quân đội, mà ngay đến súng máy hạng nặng và ống phóng tên lửa trên tay các binh lính bình thường, hắn cũng không thể nào cùng lúc chống chọi lại nhiều tấn công từ bốn phương tám hướng như vậy!

    Gã mặt ngựa thấy trung đoàn trưởng Đỗ đã đứng ra ngăn cản, vội vã hạ mình nói: "Sếp à, chúng tôi hiện giờ chính là thuộc hạ của ngài, xin ngài hãy làm chủ, kẻ này điên rồi, hoàn toàn điên rồi!"

    Trung đoàn trưởng Đỗ nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thăng, trầm giọng nói: "Sở tiên sinh không biết có thể giải thích một chút được không?"

    Sở Vân Thăng chưa mở miệng, Tiễn Đức Đa đứng trong đám người đã châm chọc nói: "Tên họ Cam kia giết anh em người ta, người ta đương nhiên là muốn báo thù!"

    Đỗ Kỳ Sơn sửng sốt, không hiểu lắm, quay lại nhìn gã mặt ngựa.

    Tên kia nhíu mày suy nghĩ một chút, sửng sốt nói: "Người kia là anh em của hắn?"

    Trung đoàn trưởng Đỗ nghi ngờ hỏi: "Người kia nào?"

    Tên mặt ngựa bày vẻ mặt đau khổ giải thích với Đỗ Kỳ Sơn: "Khi côn trùng bay đến, còn không phải là cái người mà tôi tiện tay chộp lấy, ném vào nó để cứu lão già họ Chúc đó sao, chính là người đó!"

    Sở Vân Thăng trầm giọng nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, giờ thì ông biết rồi, còn muốn bảo vệ bọn hắn sao?"

    Đỗ Kỳ Sơn nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát, gật đầu: "Sở tiên sinh, tôi hiểu tâm tình của anh lúc này, thế nhưng anh có từng nghĩ qua, bọn họ tổng cộng hơn hai mươi người, hơn nữa toàn bộ là chiến sĩ thức tỉnh, cho dù anh có mạnh, có nhanh đến đâu, cũng không thể giết chết tất cả bọn họ! Thế nhưng anh giết chết một người, thì lại làm sức mạnh của ta yếu đi một phần, ta là quân nhân, không thích vòng vo, bọn họ đã gia nhập vào kế hoạch của quân đội, ta sẽ phải suy nghĩ cho quân đội, bây giờ là thời kỳ phi thường, chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường, cho nên quân đội sẽ đứng về phía bọn họ!"

    Sở Vân Thăng lạnh lùng cười, Đỗ Kỳ Sơn đã nói rất rõ ràng, y chỉ biết chọn lựa điều mang lại lợi ích cho phía quân đội, trong mắt y, sức mạnh của một người dù cho có mạnh mẽ cỡ nào thì vẫn không thể bằng hai mươi tên chiến sĩ thức tỉnh, chứ nếu không trung đoàn trưởng Đỗ đã sớm vì lôi kéo bản thân mà cùng nhau đối phó gã mặt ngựa, điều mà y thực sự lo lắng là mình liều mạng khiến những kẻ này bị thương nặng, làm cho lực lượng của y bị suy yếu.

    Đỗ Kỳ Sơn đã quyết bảo vệ những kẻ này, mình tuyệt đối không thể liều mạng, bằng không sẽ không phải là báo thù, mà là đi tìm chết! Sở Vân Thăng đã nhiều lần đứng bên bờ vực sinh tử, giờ khắc này đã đưa ra một quyết định vô cùng tỉnh táo và lý trí.

    Sở Vân Thăng cười lạnh trong lòng, thù giết bạn, há có thể xóa? Những kẻ này dù có chết mười lần cũng không đủ để hắn hết hận! Không thể chọi cứng, vậy thì bản thân sẽ hết cách giết chết bọn chúng sao!? Đỗ Kỳ Sơn đã đánh giá Sở Vân Thăng hắn quá đơn giản rồi, hắn chính là kẻ vẫn luôn đánh lén côn trùng để sống sót từ khi bắt đầu thời đại Bóng Tối tới giờ đó!

    Cảm thấy có nhiều lời cũng vô ích, Sở Vân Thăng cầm kiếm lạnh lùng quét qua những người xung quanh, không nói một lời, từng bước nặng nề lui về phía sau, lại khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng đè nén.

    Lùi đến một khoảng cách, hắn nhảy lên trần xe buýt, nhặt súng lục lên, tung người nhảy vào đoàn người, nhanh chóng biến mất trong thế giới u ám.

    Kỳ thực, hắn không hề đi bao xa, sau khi lẫn vào dòng người, hắn thu chiến giáp lại, choàng lên người một tấm áo bông màu xám thật dày, dùng mũ len bao trùm lấy đầu và miệng, chỉ lộ cặp mắt ra ngoài.

    Sở Vân Thăng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nếu muốn lén lút ám sát được những chiến sĩ thức tỉnh bên gã mặt ngựa này, trước khi giết đến người cuối cùng, hắn quyết không được phép lộ mặt, bằng không một khi bọn chúng đã cảnh giác, lại kết hợp với lực lượng quân đội, bản thân căn bản không thể nào thành công.

    Cơ hội duy nhất chính là khi bọn hắn đang giao chiến với côn trùng hoặc quái vật, bản thân phải âm thầm ra tay với bọn hắn, tạo thành biểu hiện giả như bị côn trùng giết chết.

    Cho nên hắn phải chọn được một vũ khí thích hợp, kiếm Thiên Ích khẳng định không được, phải tiến đến gần người mới có tác dụng, một khi lại gần mà bị phát hiện thì đổ sông đổ biển; súng lục có vẻ được, thế nhưng khi đối phương không nổ súng, mình cũng không được nổ súng, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện, bởi vì thính giác của chiến sĩ thức tỉnh nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

    Tốt nhất tất nhiên là dùng tên băng mà không dùng mũi tên làm vật dẫn nguyên khí, chỉ ngưng tụ nguyên khí băng hàn để bắn, tuy như vậy sẽ khiến lực tấn công yếu đi rất nhiều, thế nhưng, một: Sở Vân Thăng không cần đến khả năng đóng băng mạnh mẽ, chỉ cần quấy nhiễu và gây trở ngại đến khả năng né tránh, di động hay thậm chí là làm chậm tốc độ phòng ngự của đối phương khi chiến đấu; mà hai: sau khi đánh lén xong, trên thân thể của đối phương sẽ không tìm được bất cứ dấu vết khả nghi nào còn sót lại, không giống như súng lục có thể để lại viên đạn.

    Chỉ có điều, Sở Vân Thăng phát sầu là không biết cây nỏ của Dư Tiểu Hải đã rơi đi đâu, không có cách nào tìm được, hắn chỉ có thể hy vọng là sau khi đến được Côn Thành, có thể tìm được một câu lạc bộ bắn cung, tìm được một cây cung!

    Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Sở Vân Thăng tất nhiên cũng không để mình nhàn rỗi, một mặt phải săn bắt Xích Giáp Trùng mới để nâng cao năng lực của mình lên mức lớn nhất, một mặt lại phải âm thầm quan sát năng lực và thực lực của đối thủ để thuận tiện cho hành động.

    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 19-10-2014 lúc 19:03.

  6. Bài viết được 120 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aliking,AndyHuang,ashley02,asokayoyo,BaBeo,ball_fly103,banhdacua25,batuocdenqn,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,BTT,bwnccao,chichi1111,chl10808,choihetminh,chutuocst,Cub110,cuongi17,daimatroi,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,duy_dt12,freejack,hellflame4168,hengheta,heogay83,hieudtd,hiihii,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huyquoc52,IS3,jinling,julyfunny7,kiddsun,kingdoom12,kkk3k,klman,kun30489,kungai,Kurosaki Ichigo,langlac,liangjun,lightbulldog,Longinus,masterdin,minhfabregas,minhsbv,minhtan11d1,momoi,monokuroo,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nherangcuoi,nhmclnhh,nhoctaxxx,nqtien9x,nsguyenan,odin,onggia_7x,phiêu!,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quangtri1255,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,soidencodon,sonmap@,spidermanlucky,taandta,TửLinh,thannhan,TheKiller,ThiênHà,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trungninja,trungyb,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,vampireheart,VietStar1711,Vita,votheman86,vtgcnn,windtran3110,zushi,
  7. #54
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 2: Hành trình rời thành.
    Chương 53: Tôi sẽ làm nội gián.

    Dịch: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn



    Chương 53: Tôi sẽ làm nội gián.


    Sở Vân Thăng từng nghe Tiễn Đức Đa nói, quân đội vẫn luôn hy vọng đội hộ vệ thức tỉnh của nhà trường có thể gia nhập vào tổ chức chiến sĩ thức tỉnh của quân đội, cùng chung sức hộ tống những nhân vật cần phải gấp rút di chuyển, thế nhưng gốc rễ của đội hộ vệ đều ở trong trường học, căn bản sẽ không bỏ mặc, mà bản thân lại cự tuyệt lời mời của Đỗ Kỳ Sơn, mới khiến cho quân đội coi trọng đám người kia như vậy.

    Tuy rằng đám người của gã mặt ngựa cướp bóc khắp nơi, chuyện ác nhất định làm không ít, thế nhưng ưu điểm của bọn họ cũng rõ ràng như khuyết điểm, bọn hắn tham lam, hy vọng sau khi đến được thành Kim Lăng sẽ nhận được báo đáp kếch xù, đây đại khái cũng là lý do mà gã mặt ngựa không tiếc đắc tội đội hộ vệ, cũng phải ném Dư Tiểu Hải ra ngoài để bảo vệ lão già họ Chúc.

    Quân đội là tổ chức mạnh mẽ nhất trong thời đại này, có thể thỏa mãn được khẩu vị của đám người bọn hắn.

    Có điều Sở Vân Thăng đã không quan tâm mấy thứ này nữa, bây giờ hắn chỉ suy nghĩ làm sao để giết được gã mặt ngựa.

    Sở Vân Thăng biết Đỗ Kỳ Sơn sẽ không vì một mình hắn mà lấy mạng gã mặt ngựa, đám anh em của hắn làm sao chấp nhận được? Chỉ cần một câu nói của gã mặt ngựa, những kẻ này có thể liều mạng tiến lên đối đầu với hắn, bọn họ tự nhiên biết được đạo lý đoàn kết là sức mạnh, vậy nên giờ Sở Vân Thăng không hề hối hận lúc đó không ra điều kiện với trung đoàn trưởng Đỗ, hắn biết dù có nói thì Đỗ Kỳ Sơn cũng sẽ không đồng ý, bởi cái y muốn là một đội ngũ hoàn chỉnh của gã mặt ngựa.

    Bây giờ hắn nếu muốn giết đám mặt ngựa này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

    Sở Vân Thăng ngồi ẩn thân giữa dòng người bốc mùi, một xác chết nằm ngay bên cạnh hắn, gầy như que củi, tám chín phần là bị đói đến chết, những người bên cạnh đã sớm nhìn như không thấy.

    Đội xe buýt của trường học bên kia xảy ra một vụ hỗn loạn, sau đó chia ra một chiếc xe buýt, chen qua đoàn người, chậm rãi lái về địa điểm tập hợp của quân đội.

    Hắn bỗng nhớ đến Lâm Thủy Dao hình như vẫn còn ở trên xe buýt số một, bản thân hẳn tính là tự rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh, sợ rằng nàng cũng không thể nào tiếp tục được hưởng cái danh ngạch kia nữa, có điều bản thân cũng không quản được nhiều như vậy, mặc vào số nàng vậy.

    Sở Vân Thăng nghĩ lại năng lực của mình bây giờ, khi nguyên khí đầy đủ hoàn toàn có thể giết chết mười con Xích Giáp Trùng.

    Một loạt bắn bắn phá điên cuồng vừa rồi đã tiêu hao của hắn hơn phân nửa lượng nguyên khí, sau đó lại chém giết một phen, lượng nguyên khí còn lại trong cơ thể đã không nhiều lắm, miễn cưỡng đủ để chế tạo một tấm Lục Giáp phù mới.

    Đạn đã hết, tạm thời không có cách nào bổ sung, có điều cái này cũng không cần gấp, việc quan trọng lúc này là khi đến Côn Thành phải tìm được một cây cung.

    Ngay khi hắn đứng lên chuẩn bị đuổi theo chiếc xe buýt kia, Sở Vân Thăng cảnh giác phát hiện trong đám người dường như có ai đó đang theo dõi hắn, liền đưa tay đặt lên kiếm Thiên Ích, mặt không đổi sắc tiếp tục di chuyển, chỉ là đổi sang một phương hướng khác.

    Đi tới một chỗ xung quanh là bờ ruộng, hơi chút trống trải, Sở Vân Thăng lập tức đứng lại, rút kiếm quay đầu lại, dọa chạy mấy người đi đường đang đi xung quanh.

    Người dần dần xuất hiện phía sau không ngờ lại là hai người Đinh Nhan và Diêu Tường.

    Sở Vân Thăng hơi ngờ vực, thầm nghĩ chẳng lẽ là Chung Nam phái họ tới lôi kéo bản thân trở về? Ngẫm lại cảm thấy cũng không đúng, Chung Nam phải phái Tiễn Đức Đa mới hợp lý.

    Hắn vẫn giữ đề phòng, không định mở miệng trước, trước hết cứ xem đối phương có ý gì cái đã.

    Đinh Nhan giang hai tay, cười cười: "Sở huynh đệ đúng là cẩn thận, tìm đến một chỗ thế này nói chuyện."

    Thấy Sở Vân Thăng vẫn đề phòng không chút nhúc nhích, Đinh Nhan sờ sờ mũi, nói: "Trước hết cho tôi một điếu thuốc được không? Chúng ta từ từ nói chuyện!"

    Sở Vân Thăng không nói gì mà cũng không cho y thuốc lá, chỉ cười cười, tên Đinh Nhan này khi đối phó với quái vật xúc tu đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trước khi hiểu rõ được ý đồ của y, hắn không dám thả lỏng bất cứ sự đề phòng nào, thời đại này con người thường là thứ không đáng tin tưởng nhất.

    Đinh Nhan thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt tập trung, nhìn thẳng vào hai mắt Sở Vân Thăng, nghiêm mặt nói: "Tôi và tiểu Diêu đã rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh của Đại học Đông Thân!"

    Sở Vân Thăng sửng sốt, hắn đúng là không ngờ Đinh Nhan sẽ nói ra một chuyện như vậy, hắn hơi nghi ngờ nhìn sang Diêu Tường, dù sao tên nhóc này cũng có vẻ thành thật hơn so với Đinh Nhan.

    Diêu Tường gật đầu, thẳng thắn nói: "Cái đội vứt đi kia, không theo cũng chả sao!"

    Sở Vân Thăng cau mày: "Ồ, nghĩa là sao?"

    Đinh Nhan lạnh nhạt nói: "Một đội ngũ có một chết một trọng thương, thế mà đội trưởng đến cái rắm cũng không dám phóng, trong đầu toàn là đại bác, đi theo một đội ngũ như vậy, tương lai có chết cũng không biết chết thế nào!"

    Sở Vân Thăng mặt không đổi sắc nói: "Đội trưởng Chung xử lý như vậy cũng chưa chắc sai, nếu mà thật sự đánh nhau, thương vong của đội hộ vệ có thể sẽ không dừng lại ở mức một chết một bị thương, huống hồ hắn còn giữ lại được một lượng lớn vật tư."

    Đinh Nhan nở nụ cười nhìn Sở Vân Thăng, nói: "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"

    Y đột nhiên đổi sang đề tài khác, nói: "Bây giờ có thể cho tôi một điếu chứ?"

    Sở Vân Thăng cảm thấy gã Đinh Nhan này càng lúc càng thú vị, móc một gói thuốc lá ra, ném một điếu sang cho y và Diêu Tường, Diêu Tường không nhận, ý là không hút.

    Đinh Nhan nhả một ngụm khói, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ trong lòng cậu còn rõ hơn tôi, đội trưởng Chung sai ở đâu. Cậu có biết khi đó cậu khiến mọi người chấn động cỡ nào không, tôi thừa nhận là trước kia đã xem thường cậu! Sức mạnh mạnh đến cỡ đó, chỉ cần đội trưởng phối hợp với cậu, dẫn theo toàn thể đội viên đứng về phía cậu, vậy thì cái gã trung đoàn trưởng gì kia cũng không dám nhúng tay!"

    Sở Vân Thăng đúng là đã nghĩ qua điểm này, gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng hắn chưa bao giờ trông chờ vào sự hỗ trợ của người khác, từ thời đại Mặt Trời, hắn đã biết rõ mọi thứ trong thế giới này đều cần dựa vào sự nỗ lực của bản thân! Hắn mở miệng như muốn giải thích thay cho đội trưởng Chung: "Đội trưởng vẫn muốn có được đại bác từ phía quân đội, sẽ không dễ đắc tội với bộ đội như vậy."

    Đinh Nhan cười lạnh nói: "Hắn chỉ cần dẫn theo mọi người đứng ra, thậm chí không cần ra tay là có thể uy hiếp cái gã trung đoàn trưởng kia, chỉ cần áp được quân đội, hắn thậm chí có thể đứng một bên, mặc sức ngươi tự mình cùng Cam mặt ngựa chém giết, kết quả tất nhiên là đám Cam mặt ngựa bị thiệt hại nặng hoặc thậm chí là chết sạch, đến lúc đó, không chỉ hai bên các người đều phải xin sự trợ giúp của đội hộ vệ hoặc quân đội, mà ngay cả sức mạnh của quân đội và đội hộ vệ sẽ cân đối lại, khi đó quân đội sẽ chẳng dám làm gì Chung Nam nữa, lại còn phải tiếp tục ủng hộ hắn!"

    Sở Vân Thăng kinh ngạc trong lòng, hắn đã nghĩ đến viêc nếu như lúc đó Chung nam đứng bên hắn, sẽ không xuất hiện việc cái tên trung đoàn trưởng đáng ghét kia đứng ra quấy rối, thế nhưng những suy luận sau đó thì hắn chưa từng nghĩ qua, mà hắn cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng không cần thiết phải suy nghĩ những chuyện này.

    Đinh Nhan cười nói: "Cậu nhìn đi xem bây giờ nó biến thành cái dạng gì, không chỉ lòng người trong đội tan rã, xe buýt cũng bị mất một chiếc, mà quan trọng hơn là thế lực của quân đội giờ đã tăng mạnh, không cần phải ủng hộ hắn như trước nữa!"

    Sở Vân Thăng nghiền ngẫm nhìn y, nói: "Không phải ai trong hoàn cảnh đó đều nghĩ được nhiều như vậy, xa như vậy, bây giờ nói những thứ này đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa."

    Đinh Nhan cười cười, không phải đối, nhả khói nói tiếp: "Tôi chỉ đang giải thích nguyên nhân chúng tôi rời đi."

    Sở Vân Thăng nhìn vào đoàn người đang di chuyển, lo lắng đội hộ tống của quân đội có thể sẽ xuất phát bất cứ lúc nào, ném tàn thuốc đi, nói: "Nếu như vậy, hai vị cứ bảo trọng, hy vọng sẽ có lúc còn sống gặp lại!"

    Đinh Nhan ngăn hắn lại, nói thẳng: "Tôi và tiểu Diêu, từ khi cậu rời đi cũng đã đuổi theo sau. Nếu đã đến đây tất nhiên là muốn kết nhóm đi cùng."

    Sở Vân Thăng tất nhiên là đoán được nếu họ đã tới tìm hắn thì sẽ có ý này, thế nhưng hiện giờ không quá cần thiết phải kết nhòm, việc hắn muốn làm bây giờ là đánh lén ám sát, càng nhiều người lại càng vướng víu.

    Cho nên hắn lắc đầu: "Tôi bây giờ còn chưa cần kết nhóm."

    Đinh Nhan đứng lên, nói như đinh đóng cột: "Không! Cậu cần! Tôi biết cậu sẽ đi tìm bọ Cam mặt ngựa, nhưng cậu cần phải có một nội gián, một con mắt nằm trong nội bộ bọn họ! Cậu không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều nhìn chằm chằm vào bọn hắn, chỉ cần bọn hắn đi qua một khúc cua, cậu liền có thể mất đi mục tiêu truy đuổi! Mà tôi lại có thể làm kẻ nội gián này!"

    Sở Vân Thăng khiếp sợ nhìn y, việc y có thể đoán được bản thân muốn đi tìm đám Cam mặt ngựa cũng không lạ, đoán chừng đám mặt ngựa kia cũng có thể đoán được.

    Cái khiến hắn khiếp sợ và quái lạ là tại sao Đinh Nhan phải giúp hắn làm nội gián? Quan hệ giữa mình và y dường như cũng không thân thiết đến mức đó, hơn nữa hắn cũng không tự cho là mình có sức hút đặc biệt nào có có thể hấp dẫn người khác đi theo!

    Mà quan trọng hơn là, Sở Vân Thăng căn bản không hề tin tưởng Đinh Nhan, hắn thậm chí hoài nghi đây là cạm bẫy mà Đinh Nhan bày ra để lấy lòng quân đội!

    Sở Vân Thăng chợt muốn giết người!


    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 20-10-2014 lúc 17:50.

  8. Bài viết được 124 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aliking,AndyHuang,ashley02,asokayoyo,BaBeo,ball_fly103,banhdacua25,batuocdenqn,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,BTT,bwnccao,chichi1111,chl10808,choihetminh,chutuocst,comic,Cub110,cuongi17,daimatroi,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,freejack,froge123,hellflame4168,hengheta,heogay83,hieudtd,hiihii,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huyquoc52,IS3,jinling,julyfunny7,khachdatinhvn,kiddsun,kingdoom12,kkk3k,klman,kun30489,kungai,Kurosaki Ichigo,langlac,lethai18,liangjun,lightbulldog,Longinus,masterdin,minh5e,minhfabregas,minhsbv,minhtan11d1,momoi,monokuroo,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nherangcuoi,nhmclnhh,nhoctaxxx,nqtien9x,nsguyenan,odin,onggia_7x,phiêu!,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quangtri1255,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,soidencodon,sonmap@,spidermanlucky,taandta,TửLinh,thannhan,TheKiller,ThiênHà,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trungninja,trungyb,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,vampireheart,VietStar1711,Vita,votheman86,vtgcnn,windtran3110,zushi,
  9. #55
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 2: Hành trình rời thành.
    Chương 54: Tổ đánh lén ba người.

    Dịch: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn



    Chương 54: Tổ đánh lén ba người.


    "Vì sao?" Sở Vân Thăng không hề dao động hỏi.

    Đinh Nhan bò lên bờ ruộng, chỉ vào một chỗ không xa. Nơi đó có rất nhiều nam nữ già trẻ bò xuống mặt đất lạnh như băng, cẩn thận đào bới những con giun hay thậm chí là một con chuột đồng chết lạnh bên dưới lớp đất, mỗi khi tìm được một con, liền vội vàng nhét vào trong miệng hoặc giấu kỹ vào bên hông.

    Hắn cất cao giọng: "Thế đạo đã thay đổi, quy tắc đã thay đổi, trật tự cũng đã thay đổi, cả thế giới tràn ngập lũ côn trùng, quái vật, giờ phải làm sao? Muốn sống sót, hoặc phải trở nên mạnh mẽ, hoặc sẽ biến thành như bọn họ!"

    Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, Sở Vân Thăng từ chối cho ý kiến.

    Đinh Nhan quay đầy cười nói: "Những thứ mà chúng ta thấy ở xưởng bánh mì ngầm kia, cậu hẳn còn nhớ, bây giờ có lẽ không còn đơn giản chỉ là côn trùng, tương lai còn có cái gì, có trời mới biết được. Tôi và tiểu Diêu chỉ muốn giữ mạng, muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn, muốn sống sót. Người thức tỉnh ngày càng nhiều, chúng ta rất may mắn đã xuất phát trước họ, tôi dám cam đoan tương lai sẽ là thiên hạ của chiến sĩ thức tỉnh, bất kể quân đội mạnh đến mức nào, đều không thể ngăn cản được sự thật này, trừ khi khoa học kỹ thuật có được bước đột phá nhảy vọt không thể tưởng tượng."

    Nghe vậy Sở Vân Thăng dịu giọng lại: "Coi như anh nói đúng, thế nhưng đây vẫn không phải là lý do để anh giúp tôi."

    Đinh Nhan nhảy xuống khỏi bờ ruộng, trịnh trọng nói: "Cậu chính là người kỳ lạ nhất, đặc biệt nhất trong số tất cả những người thức tỉnh mà tôi từng gặp. Trước hôm nay, cậu chưa bao giờ thể hiện qua năng lực băng hoặc lửa gì, chỉ cần một thanh kiếm, đã có thể chém giết Xích Giáp Trùng, áo giáp trên người cậu thậm chí có thể ngăn cản được đòn tấn công trí mạng của gã mặt ngựa.

    Nhưng những điều này cũng không quan trọng, cái quan trọng là, ngày hôm nay, không ngờ cậu lại có thể sử dụng súng lục để phát huy uy lực của năng lượng tối giống tôi!

    Còn có, người bạn Dư Tiểu Hải của cậu, vào ngày đó khi chiến đấu với quái vật xúc tu, chỉ có hắn là bị thương nhẹ nhất, mà thực lực của hắn rõ ràng cũng chẳng ra sao, cậu không thấy kỳ lạ sao? Mà lúc sau này ngay cả con côn trùng bay cũng không thể lập tức xé nát hắn tại chỗ!"

    Sở Vân Thăng liền cảnh giác, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Anh một mực quan sát chúng tôi?"

    Đinh Nhan bình tĩnh nói: "Chỉ cần là một người hơi để ý là có thể thấy được, việc này có gì lạ đâu. Tôi đã nói chấn động mà cậu gây ra cho chúng tôi, đối với tôi mà nói, chấn động này không chỉ là sức mạnh kinh người mà cậu đã thể hiện lúc đó, mà càng kinh ngạc hơn là mới không lâu trước cậu vừa giết chết một con quái vật xúc tu, không ngờ lại có thể nhanh chóng khôi phục năng lượng như vậy, đây là điều mà trước nay tôi chưa từng thấy!"

    Sở Vân Thăng không nghĩ đến Đinh Nhan chỉ cần âm thầm quan sát thôi mà lại phát hiện ra được nhiều thứ như vậy, có điều khi hắn quyết định gia nhập đội hộ vệ, cũng đã đoán được sẽ có người phát hiện ra điểm khác thường của hắn, vậy nên cũng không quá để ý.

    Đinh Nhan tiếp tục nói: "Tôi và tiểu Diêu không hề muốn biết bí mật của cậu, mỗi người thức tỉnh chúng ta đều có bí mật của riêng mình, ai cũng không muốn bị người khác biết quá nhiều, chúng tôi chỉ muốn hợp tác với cậu, tôi làm nội gián, cậu chỉ cần cung cấp một ít thứ bảo vệ tính mạng như cậu đã làm cho Dư Tiểu Hải là được."

    Sở Vân Thăng cũng muốn tìm một nội gián, như vậy sẽ dễ hơn cho việc truy đuổi nhiều, nhất là khi hắn gặp phải côn trùng, không sợ vì chiến đấu mà làm mất mục tiêu.

    Thế nhưng hắn lại rất dè chừng gã Đinh Nhan này, nếu là Diêu Tường thì có lẽ hắn còn tin, thế nhưng với Đinh Nhan, hắn luôn cảm thấy người này không thật lòng.

    Đinh Nhan cười tự giễu một tiếng: "Sở huynh đệ, tôi biết cậu không tin tưởng tôi lắm, thế nhưng cũng không có cách nào, tôi không thể để Diêu Tường làm nội gián, hắn là một tên cuồng tu luyện, con người lại quá thành thật, nếu như để hắn đi, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị người ta phát hiện, mạng cũng khó giữ. Nói đi nói lại, Sở huynh đệ, cậu cảm thấy tôi cần phải lừa cậu sao?"

    Sở Vân Thăng ngẩn người, nghĩ lại cũng đúng, y quả thật không quá tất yếu phải đi lừa gạt mình, Đinh Nhan hoàn toàn có thể không đến tìm hắn, trực tiếp tìm đến quân đội, sau đó thiết kế một cạm bẫy chờ mình chui đầu vào là được rồi, căn bản không cần thiết phải vẽ vời cho thêm chuyện, càng không cần phải đưa Diêu Tường đến bên cạnh mình.

    Suy nghĩ thông suốt rồi, Sở Vân lại không nói thêm gì, giúp bọn họ phong ấn vài tấm Lục Giáp phù cũng không tốn bao nhiêu nguyên khí, ngoài ra trong những nguyên phù này hắn thậm chí còn có thể giấu hơi thở tính mạng của mình vào trong phù phong, vào thời khắc mấu chốt, có thể khiến cho Lục Giáp phù trên người bọn họ bị phá hủy ngay lập tức.

    Có điều còn một loại nguyên phù nữa là Hỏa Binh phù có thể nâng cao uy lực cho súng lục của Đinh Nhan, hiện giờ Sở Vân Thăng cũng không định chế tạo cho y, độ tín nhiệm của hắn với Đinh Nhan còn chưa đủ, cứ để sau này hẵng nói.

    Sở Vân Thăng vừa cười vừa nói: "Vậy thì hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"

    Đinh Nhan vỗ cỗ bả vai Diêu Tường, gật đầu nói: "Hy vọng ba người chúng ta có thể sống sót đến được thành Kim Lăng!"

    Diêu Tường vẫn không hề nói gì, dường như hắn rất tín nhiệm Đinh Nhan, Sở Vân Thăng cũng không nhàm chán đến mức đi tìm hiểu những gì mà họ đã trải qua, có điều có thể tượng tượng nó cũng không quá thuận buồn xuôi gió.

    Lúc này, Sở Vân Thăng và Đinh Nhan đã bàn bạc xong, Diêu Tường cao hứng nói: "Anh Sở, anh thật quá lợi hại, anh biết không, em nằm mơ cũng muốn tu luyện đến trình độ như anh!"

    Sở Vân Thăng lắc đầu, một lần nữa cùng hai người ngồi lên bờ ruộng, nói: "Nếu mọi người đã hợp tác, tôi sẽ nói rõ một chút. Tôi có thể cung cấp cho hai người một lồng năng lượng phòng ngự tương tự như của Xích Giáp Trùng, nhưng nó có hạn chế về thời gian, cường độ phòng ngự cao thấp thế nào cũng có quan hệ trực tiếp với trình độ bản thân hai người, nhưng ít nhất cũng có thể chống chịu đượchai con Xích Giáp Trùng tấn công cùng lúc, nếu là ba con thì sẽ có nguy hiểm."

    Đinh Nhan mặc dù vẫn luôn suy đoán năng lực này của Sở Vân Thăng, nhưng giờ nghe thấy vậy cũng phải líu lưỡi, từ trước đến nay, hắn còn chưa từng nghe qua việc con người có thể chế tạo ra cái loại lồng phòng ngự này, khả năng phòng ngự của mọi người phần lớn đều là dựa vào năng lực của bản thân là băng hay hỏa, như chiến sĩ hệ băng thì có khả năng phòng ngự cao hơn một chút, mà chiến sĩ hệ hỏa thì sức tấn công cao hơn một chút.

    Sở Vân Thăng không để ý tới sự kinh ngạc của bọn họ, thời gian cấp bách, hắn tiếp tục nói: "Hai người bây giờ cũng biết, tôi nhất định phải giết chết tên mặt ngựa kia, báo thù cho bạn tôi, thế nhưng năng lực của hắn rất mạnh, chỉ sợ đánh lén cũng không làm gì được hắn, xung quanh hắn còn có rất nhiều đồng bọn, vậy nên nếu muốn giết hắn thì trước hết phải loại bỏ những kẻ này!"

    Đinh Nhan loay hoay khẩu súng lục, nói: "Cậu định trừ khử bọn hắn thế nào?"

    Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng: "Trung đoàn trưởng Đỗ rất nhanh sẽ tập trung tất cả lực lượng tinh nhuệ lại rồi tách khỏi đoàn người, từ nơi này đến thành Kim Lăng còn mấy trăm kilomet, bọn họ sẽ gặp phải vô số quái vật, tất sẽ xuất hiện thương vong, chờ đến lúc họ tiêu hao tương đối, tôi sẽ âm thầm đánh lén đội viên của bọn họ khi đang chiến đấu, khiến kẻ đó mất khả năng phòng ngự hoặc là gây trở ngại việc tránh né, gián tiếp khiến hắn bị quái vật giết chết!"

    Đinh Nhan gật đầu nói: "Biện pháp này không tệ, thế nhưng chúng ta cần phải chọn lựa kỹ càng địa điểm bắt đầu ám sát bọn hắn, không thể chờ cho đến gần thành Kim Lăng mới ra tay, cũng không thể quá sớm, phải căn cứ vào mức độ thương vong của bọn hắn, đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách chuyển tình báo này cho cậu, cậu căn cứ vào sức mạnh của mình, quyết định thời cơ ra tay."

    Sở Vân Thăng cười cười, có một gián điệp quả là dễ dàng hơn nhiều. Để nắm chắc thời gian, Sở Vân Thăng lấy ra một ít đồ hộp và bánh mì, trước hết để cho Đinh Nhan và Diêu Tường ở một bên ăn, còn mình thì gấp rút chế tạo một tấm Lục Giáp phù, bí mật thêm hơi thở của mình vào, sau đó dùng Nhiếp Nguyên phù hồi phục lại một chút rồi chế tạo thêm một tấm nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người phong ấn lên thân thể họ, Sở Vân Thăng không giải thích gì cả, như Đinh Nhan đã nói, mỗi người thức tỉnh đều có bí mật của riêng mình.

    "Tôi phải tìm một chiếc cung hoặc nỏ! Anh có biết ở Côn Thành có câu lạc bộ bắn cung nào không?" Sở Vân Thăng lúc cuối ôm may mắn hỏi một câu.

    Đinh Nhan trầm tư một lát, vẫn lắc đầu: "Tôi biết rất nhiều câu lạc bộ ở Côn Thành, thế nhưng chưa từng nghe nói đến câu lạc bộ bắn cung nào, nếu là thứ nhất định phải có, hai người cậu và Diêu Tường cứ ẩn nấp vào thànhphố, trong đó có lẽ vẫn còn một số dân bản xứ chưa chạy đi, có thể hỏi thăm một chút, ngoài ra tôi sẽ để lại ký hiệu dọc đường, cậu không cần lo bị mất dấu đâu."

    Sở Vân Thăng thở dài một hơi nói: "Cũng chỉ có thể làm vậy, thời gian không còn sớm, mọi người bắt đầu hành động thôi."

    Đinh Nhan phủi bùn đất trên người xuống, nói: "Tôi trước hết đi qua chỗ trung đoàn trưởng Đỗ gia nhập với bọn họ, các cậu cứ theo sau là được, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên tiến tới quá gần."

    Nhìn Đinh Nhan biến mất giữa đám người mịt mù, Sở Vân Thăng bỗng nảy ra một ý nghĩ, Đinh Nhan mạo hiểm làm nội gián chỉ để đổi lấy một tấm Lục Giáp phù, có thật đáng giá không?

    Có thể Đinh Nhan tự tin đó chỉ là chuyện nhỏ, hoặc có lẽ y muốn trao đổi với mình nhiều thứ hơn trong tương lai!

    Đây là chuyện mà ai cũng không nói chính xác được.


    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây

    ---QC---


  10. Bài viết được 116 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aliking,AndyHuang,ashley02,asokayoyo,BaBeo,ball_fly103,banhdacua25,batuocdenqn,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,BTT,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,choihetminh,chutuocst,comic,Cub110,cuongi17,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,devilbat15,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,freejack,froge123,hellflame4168,hengheta,heogay83,hiihii,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huyquoc52,IS3,julyfunny7,khachdatinhvn,khacvu,kiddsun,kingdoom12,kkk3k,klman,kungai,Kurosaki Ichigo,langlac,liangjun,lightbulldog,linhhien789,Longinus,masterdin,minh5e,minhfabregas,minhsbv,minhtan11d1,momoi,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nherangcuoi,nhmclnhh,nhoctaxxx,nqtien9x,nsguyenan,odin,onggia_7x,phiêu!,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quangtri1255,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,soidencodon,sonmap@,taandta,TửLinh,thannhan,TheKiller,ThiênHà,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,vampireheart,VietStar1711,Vita,votheman86,windtran3110,zushi,
Trang 11 của 61 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 4 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 4 khách)

DMCA.com Protection Status