TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 12 của 12 Đầu tiênĐầu tiên ... 2101112
Kết quả 56 đến 60 của 60

Chủ đề: Động Tâm Vì Em

  1. #56
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 55

    Chơi thâu đêm là lời Vương Húc và Lương Dật nói ra, bọn họ đã muốn chơi, Tần Hiển cũng theo bọn họ tới cùng.

    Nhưng mà chỉ một đêm nay, thua từng ván từng ván một cũng làm bọn họ khóc không ra nước mắt.

    Vương Húc hơi hối hận, lúc đó đúng là não rỗng mới có thể rủ Tần Hiển chơi bài... Tên này rõ ràng là đang báo thù riêng mà!

    Sáu rưỡi, trời đã tờ mờ sáng.

    Đánh xong ván cuối cùng, tâm tình Tần Hiển vô cùng tốt, châm một điếu thuốc lên hút, dựa lưng vào ghế, nhìn nhóm ngồi đối diện, khẽ cười: “Sau này nếu còn muốn đánh bài thì gọi tôi.”

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Gọi em gái cậu ấy. Đáy lòng mọi người đều kháng nghị.

    Đời này ai đánh bài với Tần Hiển, tên đó chính là bị não úng.

    Tần Hiển hít một ngụm khói, nghiêng đầu nhìn Tô Kiều. Tô Kiều đang cúi đầu, tập trung nhét đống tiền mà Tần Hiển thắng được vào túi xách.

    Quá nhiều, hôm nay cô chỉ cầm chiếc túi nhỏ, gắng cả buổi mới nhét hết được vào, khó khăn kéo khóa.

    Tần Hiển nhìn cô cười, rồi dập điếu thuốc xuống gạt tàn.

    “Vợ, chúng ta đi thôi.” Tần Hiển kéo Tô Kiều, rời khỏi phòng bao.

    Từ hội sở đi ra, trời vẫn chưa sáng hẳn, trên đường cũng chẳng có mấy bóng người hay xe cộ gì. Hai bên đường, nhân viên vệ sinh đang quét sạch đám lá rụng.

    Tần Hiển ôm Tô Kiều băng qua đường, định mang cô tới quán đối diện ăn sáng.

    Tô Kiều dựa vào ngực Tần Hiển, qua đường lớn, cô đột nhiên ngẩng đầu cười với Tần Hiển.

    Tần Hiển hạ mắt nhìn, khóe môi cũng cong lên, “Em cười cái gì?”

    Tô Kiều cười, “Tần Hiển, ánh đánh bài giỏi quá đi.”

    Tiếng Tần Hiển khẽ cười, gật gù, “Ừm, cũng tạm được.”

    Tô Kiều bị điệu bộ này của Tần Hiển chọc cười, vuốt vuốt cằm anh, “Sao anh lại hư hỏng như vậy chứ!”

    Tần Hiển nhíu mày nhưng trong mắt lại dâng lên ý cười, “Vậy ư?”

    “Đúng thế, làm em thích muốn chết.” Tô Kiều cao hứng hôn lên môi Tần Hiển một cái, cô nhìn anh, ánh mắt nhu tình, nụ cười lấp lánh tựa sao đêm.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Cô đột nhiên cảm thấy, trước đây cực khổ một chút cũng chẳng sao, cái bây giờ cô có được, trân quý vô cùng. Ở bên cạnh Tần Hiển, mỗi giây mỗi phút đều là hạnh phúc.

    ...

    Tô Kiều và Tần Hiển đặt hôn lễ tầm cuối tháng sáu, cách bây giờ cũng một khoảng thời gian.

    Tần Hiển kết hôn, đây là đại hỉ sự của Tần gia, giai đoạn chuẩn bị trước hôn lễ vô cùng phức tạp lại còn nhiều chuyện vụn vặt.

    Mỗi lần nghe Tần Hiển giải thích, cô chỉ thấy đau đầu. Cũng may Tần Hiển bổ sung thêm câu: “Dù sao đến lúc đó em cũng không cần làm gì, chỉ cần đi theo anh là được.”

    Có câu nói này của Tần Hiển, Tô Kiều rất yên tâm. Cô không cần làm gì, có anh là được rồi.

    Cách hôn lễ còn nửa tháng, một ngày thứ bảy.

    Sáng sớm, Tô Kiều còn đang ngủ nướng trong chăn. Tần Hiển đột nhiên tiến đến, kéo cô từ trong chăn dậy, “Vợ ơi, dậy đi, anh có lời muốn nói với em.”

    Tô Kiều mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Sao thế?”

    Tần Hiển nhét vào tay cô một cái chìa khóa. Chìa khóa lạnh buốt làm Tô Kiều tỉnh hơn.

    “Đây là gì thế?” Cô cúi đầu, đang buồn bực thì Tần Hiển lại nhét cho cô một xấp thẻ.

    Tô Kiều càng ngạc nhiên, nhìn số thẻ trong tay, “Lại là gì nữa?”

    Tần Hiển nói: “Đây là toàn bộ thẻ tiết kiệm và tín dụng của anh, giờ giao phó hết cho em.”

    Tô Kiều vừa tỉnh ngủ, não vẫn chưa kịp hoạt động.

    Cô nhìn Tần Hiển chăm chăm một lát, cúi đầu nhìn đám thẻ trong tay, rồi lại ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tần Hiển, “Trong này có bao nhiêu tiền vậy?”

    Tần Hiển giàu thế nào cô không biết, nhưng tuyệt đối không phải con số nhỏ.

    Tần Hiển nói: “Anh cũng không tính, tóm lại không ít đâu, tất cả của em hết.”

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển, trố mắt cả nửa ngày.

    Cô lại cúi đầu nhìn chùm chìa khóa trong tay, “Còn đây... là chìa khóa nhà anh à?”

    Tần Hiển gật đầu, “Anh có một ít bất động sản, toàn bộ anh đã chuyển hết sang tên em rồi.”

    Tô Kiều kinh ngạc đến mắt cũng sắp rớt ra ngoài, “Anh không sợ em cuỗm hết tài sản của anh rồi chạy mất à?”

    Tần Hiển nói: “Không sợ, của anh thì là của em.”

    Tô Kiều vẫn chưa hết kinh ngạc, nhìn anh chằm chằm, hơn nửa ngày sau mới nói: “Đây là sính lễ của anh à?”

    Tần Hiển gật đầu, “Ừ, là sính lễ.” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên nơi trái tim mình, “Còn có quả tim này, cũng là sính lễ.”

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển, mắt đã hơi cay, bỗng dưng rất muốn khóc.

    Tay của cô áp trên ngực trái Tần Hiển, nhìn anh, trong đầu chợt nhớ tới câu nói lúc trước của Triệu Trấn: “Tô Kiều, cô biết mấy năm qua Tần Hiển sống thế nào không? Đời này cậu ấy đã thích cô, cô bỏ lại cậu ấy, tim cậu ấy cũng từ đó khép chặt, một lòng chờ cô, chờ cô trọn vẹn tám năm!”

    Cô nhìn Tần Hiển, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

    Cô cong môi cười, nước mắt vẫn không ngăn lại được, hai tay nắm lấy tay Tần Hiển, “Tần Hiển, em sẽ hết sức trân trọng trái tim này.”

    Dường như trong mắt Tần Hiển cũng ẩn ẩn nước, đưa tay lau nước mắt cho Tô Kiều, thật lâu sau mới cất giọng khàn khàn: “Cả đời này anh sẽ đối tốt với em.”

    Tô Kiều cảm động, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô đưa tay lên ôm cổ Tần Hiển, nghẹn ngào nói: “Anh thật đáng ghét, sáng sớm đã làm người ta khóc.”

    Tần Hiển ôm cô, cúi đầu hôn xuống bờ môi cô, thấp giọng vỗ về, “Ngoan, đừng khóc.”

    Anh nắm chặt tay cô, Tô Kiều cảm nhận được thứ kim loại lạnh buốt luồn vào ngón tay mình.

    Tô Kiều sửng sốt, cúi đầu nhìn. Ngón áp út bên tay trái có thêm một chiếc nhẫn kim cương.

    Tô Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Hiển, nước mắt vừa nén lại rơi xuống.

    Tần Hiển đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng nói ôn nhu: “Sao lại khóc nữa rồi?”

    Tô Kiều mếu máo, “Là anh làm em khóc, anh còn hỏi tại sao à?”

    Tần Hiển cười, xoa mặt cô, “Ừ, là lỗi của anh.”

    “Là anh sai. Tại anh hết.” Tô Kiều lau nước mắt, càng lau nước mắt càng rơi tợn.

    Tần Hiển cười rồi đột nhiên ôm ngang người cô lên, đi về phía phòng tắm, “Anh sai rồi, tối về mua donut cho em nhé!”

    Tô Kiều gần như mê mệt tiệm bánh dưới lầu công ty Tần Hiển, mỗi lần Tần Hiển tan làm đều mua về cho cô, dần dần đã trở thành pháp bảo để Tần Hiển dỗ Tô Kiều.

    ...

    Hôn kỳ tới gần, khoảng thời gian này, mỗi ngày Tần Hiển và Tô Kiều đều đến nhà ông ăn cơm. Tần Hiển kết hôn là đại sự nhà họ Tần. Thân thích trong nhà cũng đông đảo, dạo gần đây ngày nào cũng phải chạy qua nhà lão gia tử xem xét. Toàn bộ Tần gia đều bị bao phủ trong không khí vui mừng, Tết năm nay cũng vì thế mà hơn mấy phần náo nhiệt.

    Mỗi ngày Tô Kiều đều đến đây, đối với mọi người cũng dần quen thuộc.

    Tần gia thân là một đại gia tộc, cùng ngồi ăn cơm cũng mất mấy bàn. Nhưng lão nhân gia là người ham náo nhiệt, ngày nào cũng gọi mọi người đến ăn cơm.

    Có lẽ vì từ nhỏ Tô Kiều đã sống cô độc, nên cô cũng rất thích không khí này ở Tần gia. Tối nay Tô Kiều mang nhẫn, lúc ăn cơm, dì hai của Tần Hiển nhìn thấy liền nói: “A... Tiểu Kiểu à, cái nhẫn kim cương này của con đẹp thật đấy.”

    Bà kéo tay Tô Kiều, ngẩng đầu nhìn Tần Hiển: “Đứa nhỏ A Hiển này, đi đăng ký không cho ai biết đã đành, đến cầu hôn cũng kín đáo, con không để trưởng bối chúng ta vào mắt à?”

    Tần Hiển cười cười: “Hôn lễ sẽ mời mọi người ạ.”

    Tô Kiều kỳ thực không có nhiều bạn bè, cũng chẳng có người thân, nhiều khi chỉ muốn cùng riêng Tần Hiển ở bên nhau.

    Tần Hiển là người hiểu cô nhất. Thấy cô nhìn, anh cũng cười với cô, cầm lấy tay cô ở dưới bàn.

    Càng gần hôn lễ, chuyện phải sắp xếp càng nhiều.

    Cũng may Tần gia nhiều người, cơ bản không có chuyện gì Tô Kiều phải quan tâm.

    Hôn lễ của Tần Hiển và Tô Kiều không định mời nhiều người, chỉ có người trong nhà và mấy người bạn.

    22/06 – trước hôn lễ một ngày. Cô dâu chú rể không được gặp nhau.

    Tô Kiều bị Mạnh Oanh và hai em họ của Tần Hiển kéo ra ngoài muốn làm tiệc độc thân. Bữa tiệc vô cùng đơn giản, mấy chị em cùng đi ăn, sau đó là điên cuồng mua sắm.

    Tiệc độc thân của Tần Hiển xem chừng đơn giản hơn Tô Kiều. Mua mấy chai bia, cùng Triệu Tấn ngồi ở sân bóng rổ ngoài trời uống.

    Đêm đã khuya, trên sân không còn người, yên tĩnh không tiếng động.

    Tần Hiển và Triệu Tấn ngồi trên bậc cao, lộng gió.

    Hai chai bia vào bụng, Triệu Tấn cũng nói nhiều hơn, “Kỳ thực tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu có thể đợi được cô ấy. Bộ dạng mấy năm trước của cậu, cả đời này chắc tôi không quên được.”

    Tần Hiển cười: “Tôi cũng không ngờ có thể đợi được cô ấy.”

    Đến mức, hiện tại, mỗi ngày đối với anh đều như Thượng đế ban ân, anh muốn đem tất cả những thứ tốt nhất tới cho cô.

    Triệu Tấn nhìn Tần Hiển, lại nhớ tới Tần Hiển của mấy tháng trước.

    Khi đó hai người vừa gặp lại nhau ở London, vừa về nước, anh lập tức mua một tòa biệt thự, trang trí theo sở thích của Tô Kiều, trong hoa viên toàn là những loại hoa Tô Kiều thích. Cô ấy thích ghế đu dây, trong sân liền treo một cái, thích sườn đồi nhỏ, cố ý bảo người ta sửa khu vườn sau nhà thành sườn đồi, thảm cỏ xanh mát, mùa xuân có thể nằm phơi nắng.

    Lúc đó Triệu Tấn hỏi anh: “Cậu làm mấy chuyện này để làm gì? Cô ấy còn chưa đồng ý với cậu đâu.”

    Lúc đó Tần Hiển trả lời thế này.

    Anh nói: “Người nhà Tô Kiều đều không thương cô ấy, nhưng cô ấy vẫn muốn một mái nhà, tôi làm xong những thứ này, khi nào cô ấy trở về, có thể cho cô ấy một tổ ấm.”

    Sau đó, Tô Kiều tàn nhẫn cự tuyệt Tần Hiển.

    Đêm hôm đó, Triệu Tấn tìm khắp nơi không thấy Tần Hiển, gọi điện thoại cũng không liên lạc được. Hắn sợ xảy ra chuyện gì, tìm cả đêm, cuối cùng, trong căn nhà xây riêng cho Tô Kiều, tìm được Tần Hiển.

    Trong phòng trống không, không mở đèn.

    Triệu Tấn đứng ở cửa phòng, nhìn Tần Hiển ngồi trong bóng tối.

    Chỉ một mình anh ngồi đó, căn phòng đẹp đẽ bỗng trở nên đáng sợ. Anh cúi thấp người ngồi trên ghế salon, che mắt, hai vai run rẩy.

    Căn phòng quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được Tần Hiển đang cố nén tiếng khóc.

    Chỉ một khắc này, Triệu Tấn mới biết được Tần Hiển đang tuyệt vọng và đau khổ đến nhường nào.

    Anh chờ một cô gái tám năm, sau khi tìm thấy, lập tức đi mua nhà, muốn cho cô ấy một mái ấm. Mà cô gái ấy lại nói cho anh biết, cô ấy không còn yêu anh nữa.

    Loại đau đớn này, chắc chỉ mình Tần Hiển mới hiểu được. Nhưng may thay, người có lòng không bị ông trời phụ bạc, mọi khổ đau rồi sẽ qua.

    Triệu Tấn nâng chai bia, kính Tần Hiển: “Dù nói thế nào, tôi thật lòng chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đợi được ngày này.”

    Tần Hiển cười, cũng cầm chai lên, cụng với Triệu Tấn: “Cảm ơn cậu.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #57
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 56

    Ngày cử hành hôn lễ mà ông nội Tần Hiển phải đi xem hoàng lịch khắp nơi đã tới, nghe nói đây là ngày tốt nhất trong năm, mọi sự đều thuận lợi.

    Ngày hôm đó, trời còn chưa sáng Tô Kiều đã thức dậy. Đánh răng rửa mặt, không quên đắp mặt nạ.

    Phía bên Tô Kiều rất ít người, chỉ có hai ba người bạn, đến cả mẹ cô cũng không biết.

    Mấy năm trước, sau khi trả hết nợ, hai người đã đoạn tuyệt quan hệ.

    Bà ấy sinh ra cô, còn cô đã vì bà ấy mà từ bỏ thanh xuân. Lúc mà tuổi cô đáng ra đang đi học, thì đã phải ra ngoài làm việc kiếm tiền. Đến khi hai mươi, lại còng lưng gánh món nợ lớn.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Cô đã trả hết rồi. Cô không còn nợ nần gì bà ấy cả.

    Vì bên nhà cô dâu không có người, nên mấy người em họ và dì của Tần Hiển đến làm người nhà của cô, sáu rưỡi sáng đã mang theo thợ trang điểm và đội chụp ảnh đến.

    Bây giờ Tô Kiều đang ngồi trong phòng trang điểm, còn dì hai của Tần Hiển đang nấu chè trôi nước trong bếp.

    Mạnh Oanh và mấy em họ của Tần Hiển ở lại với cô, thuận tiện thương lượng xem lát nữa phải lấy lì xì của nhà trai thế nào.

    Nhóm quay phim đang làm việc, ghi lại từng giây từng phút của hôn lễ này.

    Tô Kiều cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, kích động có, khẩn trương cũng có. Cũng chẳng hiểu vì sao, bỗng dưng rất muốn khóc.

    Đến mười giờ, Tô Kiều đã trang điểm xong, làm tóc xong, bây giờ phải lên lầu thay váy cưới.

    Tô Kiều thay xong, từ phòng tắm đi ra, mấy cô gái trong phòng đều ngây người. Bạn phải biết, đến phụ nữ cũng phải khen đẹp, tức là thực sự rất đẹp.

    Dáng Tô Kiều thon thả cân đối, đây là điều mà tất cả mọi người đều công nhận. Nhưng giây phút này, khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, càng đẹp đến chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

    “Ôi mẹ ơi, chị dâu của em à, hôm nay chị đẹp lắm!”

    “Chị dâu lúc nào chẳng đẹp.” Từ tám năm trước, khi Mạnh Oanh lần đầu gặp Tô Kiều, đã cảm thấy cô rất xinh đẹp. Nhiều năm trôi qua, đến giờ vẫn đẹp như vậy.

    Mặc chiếc váy cưới, trên mặt lấp lánh ý cười.

    Tô Kiều thay đồ xong, dì hai Tần Hiển lại gần nói cô đừng xuống lầu, Tần Hiển sắp tới rồi.

    Mấy cô gái dắt theo đám trẻ con xuống lầu, vừa đi vừa dạy bọn chúng cách lấy lì xì, không đưa lì xì thì không mở cửa.

    Trong phòng ngủ của Tô Kiều chỉ còn lại Mạnh Oanh và Tiểu Đường giúp cô ngăn cửa.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tô Kiều ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ.

    Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời không quá gắt, gió thổi hiu hiu, làm cho tâm tình người ta cũng mềm ra như nước.

    Dưới lầu rất ồn ào, tiếng cười truyền cả lên trên lầu.

    Từ đầu tới cuối Tô Kiều vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Triệu Tấn.

    Tối qua, Triệu Tấn gọi điện cho cô.

    “Có chuyện này chắc cô vẫn chưa biết. Lần trước Tần Hiển tới London tìm cô, sau khi trở về liền lập tức mua một căn nhà, trang trí theo sở thích của cô. Cậu ấy nói với tôi, Tô Kiều vẫn luôn mong mỏi một mái nhà, chờ cô ấy trở về, có thể cho cô ấy một tổ ấm.”

    Hai mắt Tô Kiều lại rớm nước, cô đưa tay gạt đi.

    Tiếng Tô Dương từ ngoài truyền vào, “Tôi nói cho cậu biết, Tần Hiển, tuy đến giờ tôi vẫn không hài lòng về cậu, nhưng chị tôi thích cậu, chị ấy luôn nói cậu là người yêu chị ấy nhất. Hai mươi mấy năm qua chị tôi vất vả, trước kia tôi cũng đối xử với chị ấy không tốt... Trên đời này chẳng có mấy người chị ấy có thể dựa vào, hôm nay tôi giao lại chị ấy cho cậu. Cậu nhớ phải đối xử với chị ấy thật tốt.”

    Tô Kiều ở bên trong nghe được lời này, mắt càng đỏ, cô cúi đầu, nghe thấy tiếng Tần Hiển trả lời, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, như rót vào nơi sâu nhất trong linh hồn cô, anh nói: “Tôi sẽ quan tâm cô ấy, yêu thương cô ấy, cả đời ở bên cạnh cô ấy.”

    Nước mắt Tô Kiều không kìm nén được rơi xuống, cô bấu chặt lấy váy, vừa chua xót vừa hạnh phúc.

    Lúc Tần Hiển tiến vào, mọi người đều đi ra. Trong phòng ngủ chỉ còn hai người bọn họ.

    Tô Kiều ngồi trên giường, mắt vẫn còn đỏ, cô nhìn Tần Hiển, thấy anh tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

    Anh đưa tay sờ lên gương mặt cô, cười hỏi: “Sao em lại khóc?”

    Tô Kiều cố nhếch môi, nói: “Em đâu có khóc.”

    Tiếng cười của Tần Hiển trầm thấp, “Ừ thì không khóc.” Anh xoa xoa hai con mắt đỏ bừng của cô, “Vậy là do tối qua ngủ không ngon à?”

    Tô Kiều ừ một tiếng, “Đúng vậy.”

    Tô Kiều nói không khóc chính là không khóc, Tần Hiển cũng không vạch trần cô.

    Anh đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô, giữ lấy đầu cô rồi nghiêng sang hôn lên môi cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng, không kéo dài quá lâu, một chốc đã buông ra.

    Anh nhìn cô, nói: “Lát nữa chắc anh còn việc phải xử lý, em cứ ở trong phòng đợi anh, đói thì ăn gì đó, không cần lo mấy cái lễ nghi kia.”

    Tô Kiều gật gật đầu, nhìn anh đáp: “Em biết rồi.”

    Đến khách sạn, Tô Kiều vẫn chờ trong phòng.

    Tần Hiển quả thực nhiều việc, anh còn phải đi tiếp khách khứa.

    Nghi lễ rất nhanh sẽ diễn ra, Mạnh Oanh kéo tay Tô Kiều hỏi cô: “Chị có khẩn trương không?”

    Tô Kiều lắc đầu: “Vẫn còn tốt.”

    Thực ra cô cũng hơi khẩn trương chút xíu, nhưng may thay, cô biết mình còn có Tần Hiển, nên chẳng việc gì phải sợ cả.

    Hôn lễ được chuẩn bị từ rất lâu, cái gì cũng đều là thứ tốt nhất. Hội trường được bày trí vô cùng lãng mạn.

    Nghi lễ còn chưa bắt đầu, hội trường đã kín người. Vương Húc đột nhiên bắt lấy cổ tay Lương Dật, “A Hiển kết hôn mà sao mẹ nó tôi khẩn trương thế nhỉ.”

    Lương Dật hất tay hắn ra, nâng chén trà lên, uống một ngụm, mãi mới nhả ra mấy chữ, “Quá khó khăn.”

    Đừng nói người trong cuộc, đến cả bọn họ chỉ là khán giả, cũng cảm thấy chuyện tình này quá nhiều trắc trở. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã chấp nhận mà buông xuống từ lâu. Đúng vậy, trên thế giới này sẽ không có một Tần Hiển thứ hai.

    Tô Kiều trước kia thỉnh thoảng sẽ oán trách ông trời đối với mình không tốt, nhưng từ khi cô có Tần Hiển, mọi khổ đau trước kia đều đáng giá.

    Vừa nãy Tô Dương còn hỏi cô, “ Chị, lát nữa chị có khóc không?”

    Tô Kiều cho là mình sẽ không khóc, nhưng trên thực tế, khi bước vào lễ đường, nhìn thấy Tần Hiển đang đứng trên thảm đỏ đối diện mình, bốn mắt chạm nhau, nước mắt cô liền tuôn rơi.

    Cô mãi mãi sẽ không tìm được người nào tốt hơn Tần Hiển.

    Cuối cùng cũng có thể ở bên anh, cùng anh trải qua quãng đời còn lại. Cô sẽ không còn cô độc, vì có anh vĩnh viễn yêu thương cô.

    Âm nhạc quá mức xao xuyến, mọi người ngồi đây đều đang chăm chú theo dõi buổi hôn lễ.

    Tô Kiều cầm hoa bước đến. Bên cạnh cô không có trưởng bối trong nhà, cũng có ai dắt tay cô ra.

    Tà váy được kéo ra sau, cô đẹp tới mức không rời mắt được.

    “Sao có mình Tô Kiều đi trên thảm vậy?” Vương Húc thấy ký quái liền hỏi.

    Lương Dật nhìn Tô Kiều bên đó, mãi sau mới nói: “Bên cô ấy không có trưởng bối.”

    “Cha mẹ cô ấy đâu?”

    Lương Dật lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Tô Kiều cô ấy... cũng thật đáng thương.”

    Năm đó họn họ hiểu lầm cô ấy quá sâu.

    Mấy năm nay Tô Kiều khổ sở thế nào, không ai biết được.

    Tô Kiều ôm bó hoa, một mình đi trên thảm đỏ. Từng bước từng bước, kiên định hướng về phía Tần Hiển. Cô đi đến trước mặt anh, đưa tay cho Tần Hiển.

    Tần Hiển đón lấy tay cô. Anh nhìn cô, dường như đang cố kìm nén giọt nước mắt.

    Tô Kiều nhìn anh, thấp giọng nói, “Tần Hiển, em giao mình cho anh.”

    Tần Hiển siết tay cô càng chặt, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, “Anh sẽ trân trọng.”

    Tần Hiển nắm tay cô bước lên đài, ánh mắt mọi người cùng dõi theo hai người.

    Hôn lễ không theo chương trình giống như bình thường, sau khi lên đài, người chủ trì đưa micro cho Tần Hiển.

    Tô Kiều không khỏi ngạc nhiên nhìn Tần Hiển.

    Mọi người bên dưới cũng kinh ngạc không kém, nhìn theo Tần Hiển.

    Tần Hiển cầm Micro, tiếng nói trầm thấp vang vọng khắp sảnh lớn, “Cảm ơn mọi người hôm nay đã có mặt ở đây để tham dự hôn lễ của tôi và Tô Kiều. Buổi hôn lễ hôm nay, xin để tôi được nói.”

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển, anh còn chưa nói thêm gì, cô đã đỏ cả vành mắt.

    Tần Hiển nắm chặt tay cô, hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Kỳ thực, hôn lễ này đến muộn rất nhiều năm. Nhiều khi anh nghĩ, nếu năm đó chúng ta không tách ra, có lẽ đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy mà em cũng không phải chịu khổ như thế.”

    Anh xoay người, đối mặt với Tô Kiều, “Em có còn nhớ, trước khi anh thi Đại học từng nói với anh, chờ anh lên Đại học rồi, em sẽ cùng anh đi nghe giảng, chỗ nào không hiểu thì để anh dạy em.”

    Tô Kiều nhìn anh, nước mắt thi nhau rơi xuống.

    Tần Hiển nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói: “Em luôn nói rằng mình không tốt, nhưng trong lòng anh, em là người tốt nhất trên đời, không ai có thể vượt qua em, em kiên cường, dũng cảm, thiện lương. Là vận mệnh không công bằng với em, nhiều người hiểu lầm em. tổn thương em, nhưng anh biết, không ai có thể so với em.”

    Anh cúi đầu, ngón tay vuốt ve vết sẹo trên cổ tay Tô Kiều, mắt cũng đỏ theo. Anh ngẩng đầu nhìn Tô Kiều, giọng hơi nghẹn ngào: “Anh chỉ tiếc, không thể đưa em đi học Đại học, không thể cùng em trải nghiệm những hoạt động trong trường, không thể dạy em những thứ em muốn học. Tám năm qua, anh không thể tìm ra em, không ở bên cạnh chăm sóc em, để em một mình chịu đựng...”

    Nước mắt Tần Hiển cuối cùng cũng rơi xuống, anh chăm chú nhìn Tô Kiều, hai mắt đỏ hồng, “Tô Kiều, anh rất xin lỗi em, lúc em cô độc nhất, khổ sở nhất không thể ở bên cạnh em. Tất cả đều là lỗi của anh, mong em có thể tha thứ.

    Tô Kiều vừa khóc vừa lắc đầu, nắm chặt lấy tay Tần Hiển.

    “Tô Kiều, sau này không gì có thể chia lìa chúng ta, cả đời này anh sẽ yêu thương em, bảo vệ em.”

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển, nước mắt không ngừng tuôn, nói: “Em cũng sẽ yêu thương anh, chăm sóc anh.”

    Bên dưới bỗng nhiên dậy lên tiếng vỗ tay.

    Ông nội Tần ngồi hàng trước, cũng len lén lau nước mắt.

    Tần Hiển ôm lấy Tô Kiều, cúi xuống, nước mắt rơi trên vai Tô Kiều, khàn giọng nói: “Tô Kiều, chúng ta còn cả đời này.”

    Quá khứ đã qua rồi, may mà bọn họ còn tương lai rất dài phía trước.

    Tô Kiều ôm lấy anh, gật đầu, tiếng rất nhỏ, nghẹn ngào nói: “Tần Hiển, anh biết cả đời này chuyện khiến em kiêu ngạo nhất là gì không?”

    Tần Hiển lắc đầu: “Là gì thế?”

    Tô Kiều ngẩng đầu, nước mắt thấm qua khóe miệng, nhìn anh cười, “Chính là anh thích em.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #58
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 57

    Sau hôn lễ, Tô Kiều và Tần Hiển cùng chuyển tới căn nhà mà Tần Hiển đã chuẩn bị từ lâu.

    Ngôi nhà mới rất đẹp, là một khu biệt thự cao cấp ở ngoại ô thành phố. Nhà có vườn hoa rất lớn, trước sau đều có vườn, hoàn toàn dựa vào sở thích của cô để trang trí. Trong vườn trồng vô vàn đủ loại cây cối, góc vườn còn có một cây cổ thụ lớn, là chỗ Tần Hiển cho người treo ghế đu dây.

    Bây giờ đang là giữa hè, nhưng có lẽ là vì ở ngoại ô, có gió từ trên núi thổi xuống nên khí hậu tương đối mát mẻ.

    Ba ngày kết hôn, chuyện làm Tô Kiều vui nhất chính là ngồi trên ghế đu, hóng gió trời, phơi nắng ấm. Có cảm giác như đang ở nên thế ngoại đào nguyên vậy.

    Tần Hiển đứng cách đó không xa gọi điện thoại, Tô Kiều lấy đà đu dây lên cao.

    Ánh nắng xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu xuống, Tô Kiều đung đưa trong gió, toàn thân được bao phủ bởi những tia sáng ấm áp.

    Tần Hiển đang bàn chuyện công việc, nói chuyện điện thoại khoảng mười phút mới cúp máy.

    Anh quay ra, thấy Tô Kiều đang vui vẻ đu qua đu lại. Xem ra cô ấy rất thích.

    Mỗi lần Tần Hiển nhìn Tô Kiều ngồi trên chiếc ghế đu dây ấy, liền có cảm giác dường như thời gian đang quay trở về, về năm Tô Kiều vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mười chín tuổi.

    Anh đi về phía Tô Kiều.

    Tô Kiều thấy Tần Hiển đi tới, quay sang cười với anh: “Chồng à, hay anh mắc chiếc võng ở đây đi.”

    “Sao lại muốn mắc võng?” Tần Hiển cười cười, tới bên cạnh Tô Kiều, giúp cô đẩy ghế đu.

    Tô Kiều nói: “Có thể vừa phơi nắng vừa ngủ.”

    Cô chỉ vào cái cây cách đó không xa, “Cột vào đó đi.”

    Tần Hiển ngẩng đầu nhìn qua, cười cười, “Ừ, được rồi.”

    “À đúng rồi, tối nay mấy giờ chúng ta bay?” Tô Kiều và Tần Hiển kết hôn đã ba ngày, chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.”

    “Tám giờ.”

    “Ừm, đến nơi thuận giờ đi ngủ luôn.”

    Tần Hiển gật đầu, giữ chặt dây đu để giữ nó cố định lại.

    Tô Kiều ngẩng đầu, “Sao thế?”

    Tần Hiển cười, cúi người ôm ngang Tô Kiều lên, “Đi thôi.”

    Tô Kiều vòng hai tay ôm lấy cổ anh, “Đi đâu cơ?”

    Tần Hiển đáp: “Làm chuyện xấu.”

    Tô Kiều: “...”

    Tần Hiển ôm Tô Kiều trở về phòng, trên giường bừa bộn, tất cả đều là đồ sáng nay Tô Kiều lấy ra nhưng chưa xếp hết vào.

    Tô Kiều ngồi trên giường, ném một cái váy cho Tần Hiển, “Đừng làm chuyện xấu nữa, giúp em sắp hành lý đi.”

    Tần Hiển bắt lấy cái váy, cúi người hôn xuống cằm Tô Kiều một cái rồi mới ngẩng đầu cười hỏi: “Em muốn mang hết chỗ này à?”

    Tô Kiều gật gật đầu, “Còn kem chống nắng nữa, nhưng em không tìm thấy.”

    Tần Hiển xoa nhẹ đầu cô, nói: “Vậy để lát ra ngoài mua.”

    Đồ Tô Kiều muốn mang theo rất nhiều, ngoài quần áo ra, còn có đồ skincare, cả máy sấy nữa.

    Lúc Tần Hiển giúp cô sắp đồ, nhịn không được mà cười: “Em đây là muốn dọn nhà luôn à?”

    Tô Kiều hừ một tiếng, ngồi trước tủ quần áo lấy nội y, rồi cho vào một chiếc túi nhỏ đặt cùng một chỗ với Tần Hiển.

    Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên hai người họ đi du lịch cùng nhau, nhưng so với tám năm trước, cảm giác hoàn toàn không giống.

    Tám năm trước, trong lòng cô chỉ có bi thương. Tần Hiển vui vẻ bao nhiêu, cô tuyệt vọng bấy nhiêu.

    Khi đó Tần Hiển nói, mỗi năm sẽ cùng cô du lịch, dù cô ngoài mặt thì hưởng ứng nhưng trong lòng lại lặng lẽ rơi lệ.

    Bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác vẫn đau đớn như thế.

    Hai tháng đó ở bên nhau, cô đếm từng ngày từng ngày một, mỗi ngày qua đi đều khiến cô sợ hãi.

    Đến lúc cùng đi du lịch, chỉ cách thời điểm họ phải chính thức xa nhau bốn ngày. Những ngày đó dường như ngày nào cô khóc. Đi tắm khóc, đi vệ sinh khóc, lúc Tần Hiển mua đồ cho cô cũng khóc, lúc nhìn bóng lưng anh, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.

    Cô quay sang nhìn Tần Hiển, anh đang ngồi trên mặt đất xếp hành lý cho cô.

    Tám năm trôi qua, anh vẫn là anh, mỗi thứ tốt đẹp của cô, đều gắn liền với anh.

    Bọn họ xa nhau lâu như vậy, anh vẫn luôn ở đây.

    Bọn họ kết hôn rồi, cả đời này sẽ không chia cách nữa.

    Tô Kiều hoài niệm một hồi, ngồi xuống bên cạnh anh, từ từ ôm lấy anh, gối đầu lên bả vai anh.

    Tần Hiển nắm lấy tay cô, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao vậy?”

    Tô Kiều lắc đầu, chỉ ôm anh thật chặt. Hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Tần Hiển, thật may quá, anh vẫn luôn ở đây.”

    Cô không thể nào tưởng tượng được nếu không có anh, nếu cả cuộc đời này cô chưa từng gặp anh, cô sẽ đau khổ biết chừng nào.

    May mắn có anh, có anh bên cạnh cô, cô còn có cơ hội ôm anh, nắm lấy tay anh.

    Tần Hiển nghiêng người sang, ôm lấy mặt Tô Kiều.

    Hai mắt Tô Kiều đỏ ngầu, lúc nhìn Tần Hiển, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã rơi xuống.

    Tần Hiển biết cô đang nghĩ gì, anh đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, nhìn cô nói: “Đừng sợ, có anh ở đây mà, sẽ cả đời bên cạnh em.”

    Nước mắt Tô Kiều càng rơi, ôm chầm lấy anh.

    Tần Hiển xoa xoa đầu cô, ôn nhu trấn an.

    Lần này, Tô Kiều và Tần Hiển quay lại chốn cũ.

    Vẫn là khách sạn năm đó bọn họ nghỉ lại.

    Tám năm qua rồi, khách sạn vậy mà vẫn còn hoạt động.

    Tô Kiều nghĩ mà cảm thán, Tần Hiển ừ một tiếng: “Đúng thế.”

    Tần Hiển kéo vali, nắm tay Tô Kiều, đi tới quầy lễ tân.

    ‘Ngài tới rồi ạ.” Lễ tân nhìn thấy Tần Hiển, lễ phép chào hỏi.

    Tô Kiều thấy hơi kỳ lạ, quay sang nhìn Tần Hiển.

    Nhân viên lễ tân nhìn thấy Tô Kiều, thoáng sửng sốt, “A, ngài tìm thấy cô ấy rồi ạ?”

    Tần Hiển: “Ừm, tìm thấy rồi.”

    “Thật sự chúc mừng ngài!” Đối phương nói xong, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay Tô Kiều, cười nói: “Vị tiên sinh này năm nào cũng tới tìm cô, cuối cùng cũng tìm được rồi. Thật lòng chúc phúc cho hai người.”

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển, thần sắc anh vẫn bình thường khiến cô chẳng nói được câu gì.

    Tần Hiển cầm thẻ phòng, nắm tay Tô Kiều đi về phía thang máy.

    Hai mắt Tô Kiều chua xót.

    Đi vào thang máy, cô không nhịn được mà ôm lấy Tần Hiển.

    Tần Hiển vòng tay qua eo cô, cúi đầu nhìn: “Sao vậy?”

    Trong lòng Tô Kiều hơi khó chịu, nghẹn ngào nói: “Anh cũng chịu khổ rồi.”

    Tần Hiển hơi ngừng lại, bỗng dưng nhớ tới quá khứ tám năm qua, thật lâu sau mới khẽ ừ, nói: “Không sao hết, đáng giá mà.”

    Môt câu “đáng giá” của Tần Hiển khiến sống mũi Tô Kiều lại cay cay.

    Tô Kiều xoa đầu cô, thấp giọng gọi tên cô: “Tô Kiều.”

    "Ừm."

    "Đừng khóc."

    Câu đừng khóc này làm nước mắt Tô Kiều càng rơi dữ dội hơn. Cô chôn đầu vào ngực Tần Hiển, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm, không khóc nữa.”

    Vẫn là căn phòng năm đó. Đã là mười hai giờ đêm, khách sạn tĩnh lặng.

    Tần Hiển mở cửa, nhét thẻ vào, dắt tay Tô Kiều đi vào trong phòng.

    Nhưng Tô Kiều vừa bước vào đã ngây người. Bày trí trong phòng y hệt tám năm trước.

    Cửa sổ đó, cái giường đó, cả ghế sofa nữa...

    Tô Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Hiển.

    Dường như đoán được nghi ngờ của cô, Tần Hiển giải thích: “Anh đã mua lại căn phòng này.”

    Tô Kiều khẽ cười nhìn Tần Hiển.

    Tần Hiển xoa đầu cô, “Đừng ngẩn người nữa, mau tắm rửa nghỉ ngơi, mai anh mang em đi chơi.”

    Tần Hiển kéo vali vào phòng, đóng cửa lại.

    Tô Kiều ngồi trên đất, lấy bộ quần áo ngủ từ trong vali cho Tần Hiển, đưa cho anh: “Anh tắm trước đi.”

    Tần Hiển nhận lấy, khẽ cười, “Cùng tắm, thế nào?”

    Tô Kiều cười, lấy đồ lót của Tần Hiển trong túi nhỏ, ném cho anh: “Nằm mơ.”

    Cô đứng lên, đi tới trước cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài. Gió đêm phất phơ ùa vào mặt cô.

    Tô Kiều ghé vào ban công nhìn xuống. Vẫn là vườn hoa tám năm trước, đủ mọi sắc hoa.

    Tô Kiều vẫn nhớ tâm tình mình ngày đó, tuyệt vọng, thống khổ nhưng không thể không ra đi.

    Tô Kiều nhìn ra bên ngoài, đôi mắt cuối cùng có ý cười. Tần Hiển tắm rất nhanh, Tô Kiều cầm váy ngủ của mình đi vào.

    Tần Hiển chặn trước cửa, cúi đầu hôn cô một cái, anh nhìn cô, ý cười ám muội, “Ở trên giường chờ em.”

    Tô Kiều cười, đá anh, “Anh càng ngày càng không biết xấu hổ.”

    Tô Kiều đẩy Tần Hiển ra, tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại.

    Anh đi ra, đứng chính giữa căn phòng, quan sát một lượt.

    Đây là năm thứ chín anh đứng ở đây, cuối cùng cũng mang được Tô Kiều quay trở về.

    Anh đi tới trước cửa sở để gió phả vào mình. Giữa hai hàng lông mày toàn là ý cười, có một loại cảm xúc không gọi được tên, trong ngực tràn đầy vui sướng, tưởng như muốn thoát ra ngoài.

    Tô Kiều tắm mất nửa tiếng, lúc đi ra, Tần Hiển đã đang ngồi trên giường, lười biếng dựa vào thành giường, thấy cô thì cười, vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh, gọi cô: “Tới đây.”

    Tô Kiều liếc mắt cười, đi tới, bỏ dép lê trèo lên giường, rất tự nhiên tựa vào ngực Tần Hiển.

    Tần Hiển ôm lấy cô, cúi đầu hôn môi. Trên người Tô Kiều có hương thơm nhàn nhạt. Tần Hiển rất thích. Nụ hôn của cô cũng thơm như vậy, mùi vị của riêng cô.

    Tô Kiều ôm eo Tần Hiển, ngẩng đầu, môi hé mở, để Tần Hiển tự do quấn quýt lấy môi lưỡi cô.

    Tần Hiển hôn rất giỏi, lần nào cũng có thể khiến toàn thân cô như muốn nhũn ra.

    Chẳng mấy chốc, Tô Kiều đã mềm thành nước, cả người xụi lơ tựa lên người Tần Hiển.

    Lúc này Tần Hiển mới buông cô ra, vuốt cằm cô, nhìn cô cười: “Không được sao?”

    Tô Kiều gạt tay anh, khẽ lườm.

    Tần Hiển lại nắm lấy cằm cô, nhìn cô hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

    Tô Kiều nhìn anh hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”

    Tần Hiển nhìn cô chăm chú, nói: “Đang nhớ tới cũng tầm này năm ngoài, anh ở lại đây nửa tháng.”

    “Một mình anh thôi sao?”

    Tần Hiển ừ một tiếng, “Một mình anh.”

    Trong lòng Tô Kiều lại khó chịu, đưa tay lên sờ mặt Tần Hiển.

    Tần Hiển giữ lấy tay cô, cười nói: “Kỳ thực, lúc đó rất đau khổ, nhưng đều qua rồi.”

    Anh nhìn Tô Kiều, cười “Không phải bây giờ em đang nằm cạnh anh sao?”

    Tô Kiều khẽ dạ, cong môi cười.

    Tần Hiển nghiêng người sang tắt đèn ngủ, căn phòng trong nháy mắt chìm vào bóng tối, chỉ còn bóng đèn đường ngoài kia lờ mờ sáng.

    Anh ôm Tô Kiều, trở mình ép cô dưới thân.

    Tô Kiều vòng tay ôm cổ anh, trong bóng đêm, hai mắt cô sáng như sao, nhìn Tần Hiển cười nói: “Lần này em sẽ phụ trách.”

    Tần Hiển hơi sửng sốt, một lúc sau mới kịp phản ứng, cười khẽ: “Sẽ không ngủ xong rồi chạy chứ?”

    Tô Kiều bị chọc cười, “Không chạy, chạy đi đâu tìm được tấm chồng tốt như vậy cơ chứ.”

    Tần Hiển bị cô chọc cười, cúi đầu hôn xuống.

    Một đêm thật dài nhưng tràn ngập vui sướng.

    Tô Kiều không nhớ rõ lúc kết thúc ra sao, chỉ nhớ đêm nay, Tần Hiển không ôn nhu chút nào, anh hung hăng va chạm, cô càng nức nở anh càng làm tới. Cô run rẩy trong ngực anh, anh gầm nhẹ như phát tiết rồi nằm sấp trên người cô, ôm chặt lấy cô.

    Nhưng cô vẫn nhớ rõ, lúc cuối khi Tần Hiển ôm cô, nói bên tai cô thật khẽ, như là khẩn cầu, “Đừng bỏ lại anh lần nữa.”

    Nghe thấy câu này, nước mắt cô lại rơi xuống. Có lẽ gian phòng này làm anh nghĩ nhiều về chuyện cũ.

    Tô Kiều đau lòng ôm chặt lấy anh, “Em sẽ không đi đâu hết, cả đời này chỉ ở bên cạnh anh thôi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #59
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 58

    Đêm qua tận khuya Tô Kiều mới ngủ nên ngày hôm sau ngủ thẳng đến trưa.

    Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy tiếng Tần Hiển, trầm thấp nhưng cũng không rõ là đang nói gì.

    Cô miễn cưỡng cuốn chăn lại, trùm chăn lên chắn đi âm thanh. Tiếng anh rất nhỏ, hình như đang nói chuyện công việc.

    Dường như giữa hai người có tâm linh tương thông, Tần Hiển quay đầu lại phát hiện Tô Kiều đã tỉnh ngủ, nghiêng người cuộn lại trên giường. Chăn che hơn nữa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn anh.

    Tần Hiển nói ngắn gọn hai câu trong điện thoại rồi cúp máy. “Tỉnh rồi à?”

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tần Hiển đi đến trước mặt Tô Kiều, ngồi xuống bên mép giường, cúi người ôm Tô Kiều từ trong chăn ra, để cô ngồi lên đùi anh.

    Hai tay Tô Kiều vô thức vòng lên cổ Tần Hiển, nhìn anh, “Sao anh dậy sớm vậy?”

    Tối qua ngủ muộn thế, đến giờ cô vẫn chưa mấy tỉnh táo, thân thể thì mềm nhũn.

    Tần Hiển thì ngược lại, cực kỳ có tinh thần.

    Trên phương diện này, thể lực nam và nữ khác xa nhau quả thực không phải lời nói đùa.

    Tần Hiển nhìn cô cười, nói: “Sợ em chạy mất, nên phải dậy trông chừng.”

    Anh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi Tô Kiều, nụ hôn kéo dài.

    Tô Kiều biết anh nói đùa, nhưng nghe vậy trong lòng vẫn xót xa. Chính tại căn phòng này, cô từng bỏ lại anh mà đi.

    Cô mấp máy môi, nhìn anh, ánh mắt vô cùng chăm chú, “Em sẽ không đi đâu hết.”

    Tần Hiển chỉ muốn nói đùa một chút, nhưng trông dáng vẻ này của Tô Kiều thì không khỏi sửng sốt.

    Anh đưa tay nhéo nhéo cằm Tô Kiều, nhẹ cười, “Gì chứ, anh chỉ đùa thôi mà.”

    Tô Kiều đáp: “Em biết.” Cô biết anh chỉ đang đùa.

    Tần Hiển cười, hai tay nâng người Tô Kiều đứng dậy khỏi giường, “Dậy thôi, chuẩn bị một chút rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé!”

    ...

    Lúc Tô Kiều và Tần Hiển tới nhà hàng đã là một giờ, qua giờ ăn trưa cao điểm.

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tần Hiển tìm được một nhà hàng nhỏ tương đối sạch sẽ, nắm tay Tô Kiều đi vào.

    Trong nhà hàng đã không còn khách, Tô Kiều và Tần Hiển chọn một vị trí gần cửa sổ.

    Cô đẩy cửa sổ ra, nắng ấm vàng tươi và làn gió dịu nhẹ cùng thổi tới, Tô Kiều thoải mái nhắm mắt lại tận hưởng.

    Tần Hiển chọn mấy món Tô Kiều thích ăn, quay sang thấy Tô Kiều đang tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Khóe môi cô cong lên, khuôn mặt hạnh phúc.

    Tần Hiển nhìn cô cười, vươn tay ra nắm lấy tay cô.

    “Đang nghĩ gì vậy?”

    Tô Kiều thu lại tầm mắt, cười nhìn anh: “Không nghĩ gì cả.”

    Cô dùng hai tay ấp lấy tay Tần Hiển, còn nói: “Chỉ là cảm thấy như bây giờ thật hạnh phúc.”

    Mọi thứ đều tốt đẹp, mọi lo lắng tiêu tan, sau cơn mưa trời lại sáng.

    Tần Hiển nhìn cô cười, kéo tay cô, “Sang bên đây ngồi cạnh anh đi.”

    Tô Kiều ừ một tiếng, đứng dậy đi sang phía đối diện, ngồi sát bên cạnh Tần Hiển.

    Cô kéo cánh tay anh, cằm chống lên bả vai anh, đưa mắt nhìn anh, “Lát nữa chúng ta đi đâu đây?”

    Tần Hiển cúi đầu hôn cô một cái, kéo tay cô, vừa nắm vừa vuốt ve, “Em muốn đi đâu?”

    Tô Kiều lắc đầu, “Không biết nữa.” Hơi ngừng lại rồi tiếp: “Hay chúng ta cứ đi dạo xung quanh đi.”

    “Được.”

    Cơm nước xong xuôi, Tô Kiều và Tần Hiển đi dọc theo đường cái.

    Trên trấn có rất nhiều hiệu sách, cửa hàng đồ trang sức, quần áo, tiệm bán đồ sứ.

    Tô Kiều dắt tay Tần Hiển thăm mỗi chỗ một ít, tới hiệu sách chọn vài cuốn rồi lại đi mua thêm mấy cái váy sặc sỡ.

    Trước đây cô rất ít khi mặc đồ có màu sắc quá nổi bật do không được tự tin cho lắm. Nhưng ở đây còn có một ông chồng nhắm mắt cũng khen hay, dù cô mặc gì anh đều cảm thấy đẹp.

    Tô Kiều cao hứng mua một đống đồ, Tần Hiển tâm tình vui vẻ theo sau trả tiền, giúp cô xách đồ.

    Bên đường có bán mũ rơm, cô cầm lấy một cái đội lên rồi quay lại hỏi Tần Hiển: “Có đẹp không?”

    Tần Hiển cười, chỉnh cao lại vành nón cho cô rồi nói: “Đẹp lắm.”

    Tô Kiều không nhịn được cười, ngẩng đầu hôn anh một cái.

    Cô cảm thấy, cho dù mình có thành dạng gì đi chăng nữa, Tần Hiển đều vui vẻ tiếp nhận. Trong lòng anh, chắc hẳn cô là tốt nhất trên đời.

    Tô Kiều và Tần Hiển ở lại chơi gần nửa tháng.

    Hai người một lần nữa trở lại chốn xưa, đi qua cây cầu đã từng qua, dạo bước trên con đường đã từng dạo bước.

    Ngày đi, ngồi trên máy bay Tô Kiều hỏi Tần Hiển: “Sau này còn muốn trở lại không?”

    Tần Hiển lắc đầu: “Không muốn.”

    Nơi này đối với anh mà nói, quá nhiều ký ức đau khổ.

    Bây giờ Tô Kiều đã trở về, nơi này cũng không còn quá nhiều ý nghĩa với anh.

    Tô Kiều ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy sau này chúng ta không tới nữa.”

    Để quá khứ là quá khứ đi, mỗi ngày mới sau này chỉ còn là hạnh phúc.

    ...

    Sau khi từ Vân Nam trở về, thời tiết rất nóng.

    Ngày nào Tô Kiều cũng trong nhà mở điều hòa, chẳng muốn bước ra ngoài. Ở nhà cũng mở, ở nhà hàng cũng mở.

    Có lẽ do để nhiệt độ quá thấp, một tuần sau, Tô Kiều bị cảm.

    Tô Kiều bọc chăn ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách, điều hòa được Tần Hiển chỉnh về nhiệt độ phù hợp.

    “Không phải đã nói em đừng ham lạnh sao, bây giờ thì dễ chịu rồi chứ?”

    Tần Hiển rót cho cô một cốc nước, lại bóc từng viên thuốc cho cô.

    Tô Kiều sụt sịt mũi: “Vợ anh đã thảm vậy rồi, xin anh đối xử nhẹ nhàng chút.”

    Tần Hiển không nhịn được cười, đút thuốc cho cô, rồi kề ly nước tới miệng: “Vâng, anh sai rồi, bây giờ em đang là bệnh nhân.”

    Tô Kiều cúi xuống, uống một ngụm nước trong tay Tần Hiển rồi lại ngửa đầu nuốt thuốc. Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, nói: “Chờ khi nào em khỏi, em mang anh về quê em một chuyến nhé.”

    Vợ chồng mới cưới bình thường, người vợ đều muốn mang chồng về nhà ngoại. Nhưng Tô Kiều không có nhà mẹ đẻ, nên cô muốn mang Tần Hiển về thăm lại nơi chôn rau cắt rốn của mình.

    Quê cô là miền núi xa xôi, rất nhiều năm rồi không trở về, mẹ và bà nội cũng không còn ở đó.

    Cô từng trải qua thời niên thiếu cô độc ở đó, đối với nó cũng chẳng còn lưu luyến gì. Nhưng dù sao cũng là quê hương, cô vẫn muốn cùng Tần Hiển về thăm lại.

    Tần Hiển gật đầu, “Được, chờ em khỏi ốm đã nhé!”

    Anh lại đưa thuốc tới bên miệng Tô Kiều, vừa cho cô uống nước.

    Tô Kiều cúi đầu uống nước rồi lại ngửa đầu nuốt thuốc.

    Uống thuốc xong, Tần Hiển giúp cô lau nước còn dính trên khóe miệng, xoa cằm cô rồi lại cúi xuống cắn lấy môi cô.

    Tô Kiều mở to hai mắt trừng anh, “Em đang bị cảm đấy.”

    Tần Hiển nhìn cô cười, “Anh khỏe lắm, không sợ lây.”

    Dứt lời lại hôn xuống, cạy miệng cô ra, triền miên quấn quýt.

    Tô Kiều quấn mình trong chăn không chịu ra, cũng không đẩy nổi Tần Hiển.

    Cô vùng vẫy một lát rồi cũng bỏ cuộc, để Tần Hiển hôn mình.

    Đến tận khi bị Tần Hiển hôn làm toàn thân mềm nhũn, anh mới buông cô ra, dán môi bên tai cô khàn giọng nói: “Lần này tha cho em đấy, lát nữa đi tắm nước nóng, sẽ mau khỏe lại thôi.”

    Tô Kiều á một tiếng, hai tay từ trong chăn vòng lên cổ Tần Hiển.

    Tần Hiển kéo cô ra khỏi chăn, ôm ngang cô đi lên lầu.

    Tần Hiển thả cô vào bồn nước ấm, đèn nhiệt chiếu sáng cả căn phòng, ấm áp dễ chịu.

    Tần Hiển cũng Tô Kiều ngâm mình trong bồn tắm. Nhiệt khí bốc lên dễ làm người ta buồn ngủ.

    Có lẽ do tác dụng của thuốc, Tô Kiều dựa vào ngực Tần Hiển, chẳng mấy chốc đã vào giấc.

    Lờ mờ cảm nhận được Tần Hiển đang xoa cổ tay cô, cảm nhận được Tần Hiển ôm cô ra khỏi bồn tắm, trở về phòng, mặc xong xuôi quần áo.

    Tô Kiều bị cảm, chạng vạng tối mới hạ sốt. Đêm hôm ấy Tần Hiển không dám mở điều hòa, sợ ảnh hưởng đến cô, lại sợ đêm cô đá chăn, nên ngủ không được sâu.

    Quả nhiên đến nửa đêm, Tô Kiều nóng quá đạp hết chăn ra, mơ hồ kêu nóng.

    Tần Hiển không ngủ nữa, giúp cô đắp lại chăn mỏng, đưa tay lên sờ trán cô. Không sốt nhưng đổ nhiều mồ hôi.

    Mũi cô bị ngạt, hô hấp nặng nề. Tô Kiều nóng đến tỉnh, lại đá chăn ra, chui vào ngực Tần Hiển, giọng nói cũng mơ màng, “Chồng ơi, anh không bật điều hòa à?”

    Tô Kiều ừ, kéo chăn đắp lên người cô, vỗ nhẹ sau lưng cô ôn nhu nói: “Anh hỏi bác sĩ rồi, em vừa hạ sốt không nên mở điều hòa, nhịn một chút, đổ mồ hôi sẽ sớm khỏe thôi.”

    Anh lấy cái quạt cạnh giường quạt cho Tô Kiều, “Anh quạt cho em, mau ngủ đi.”

    Tô Kiều tựa vào ngực Tần Hiển, không ngẩng đầu, nhắm mắt ngủ tiếp.

    Tần Hiển liên tục phe phẩy gió, Tô Kiều mới cảm thấy đỡ hơn. Cô không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, nhưng nửa đêm tỉnh dậy, mông lung mở mắt ra, trong bóng tối vẫn thấy Tần Hiển đang quạt cho mình.

    Cô dựa gần hơn vào ngực anh, ôm lấy anh hỏi nhỏ: “Mấy giờ rồi anh?”

    Tần Hiển khẽ đáp: “Mới bốn giờ thôi, còn sớm, em ngủ tiếp đi.”

    Cô ừ một tiếng, nửa tỉnh nửa mê ôm lấy Tần Hiển càng chặt.

    Ngày hôm sau, Tô Kiều tỉnh dậy lúc bảy giờ.

    Tần Hiển không còn trong phòng, cô ngồi dậy, thấy chiếc quạt tối qua Tần Hiển quạt cho mình ở đầu giường.

    Cô xỏ dép xuống giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

    Lúc đi ra không quên cầm theo chiếc quạt để đầu giường, đi ra khỏi phòng. Cô đi xuống lầu, nghe thấy tiếng từ trong phòng bếp.

    Cô phe phẩy quạt, tới cửa phòng đã thấy Tần Hiển đang đứng trước bếp làm bữa sáng.

    Cô đi qua, ôm lấy anh từ phía sau, đầu nghển ra trước nhìn trong nồi.

    Tần Hiển đang nấu cháo cho cô, là cháo trắng.

    “Dậy rồi à?” Tần Hiển nhìn sang, sờ tay lên trán cô.

    Tô Kiều dạ đáp: “Hết nóng rồi.”

    Tần Hiển cười cười, “Mũi còn ngạt không?”

    Tô Kiều lắc đầu, “Không ngạt nữa.”

    Tô Kiều nhẹ cười, đi sang bên vòng tay lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Đêm qua anh không ngủ chút nào à?”

    Tần Hiển hạ mày nhìn cô. Tô Kiều nhìn anh nói: “Bốn giờ sáng vẫn còn đang quạt cho em.”

    Tần Hiển cười, lướt tay trên mặt cô, “Ừm, sợ em khó chịu.”

    Tô Kiều nhìn Tần Hiển, hai mắt ê ẩm. Cứ nhìn anh như vậy mãi không nói gì.

    “Sao thế?” Tần Hiển ôm eo Tô Kiều.

    Tô Kiều lắc đầu, nhìn Tần Hiển nói: “Muốn hôn anh nhưng lại sợ anh bị lây.”

    Tần Hiển hơi ngạc nhiên một lát rồi cười, “Sợ gì chứ?”

    Dứt lời cúi xuống hôn cô, nụ hôn sâu.

    Đây là nụ hôn sáng sớm.

    Tô Kiều ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cổ Tần Hiển. Hai người triền miên hôn môi, mãi chưa muốn buông ra.

    Những tia nắng đầu tiên của ngày mới từ cửa sổ chiếu vào, đôi tình nhân đang hôn nhau trong bếp, khung cảnh tuyệt đẹp.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #60
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Động Tâm Vì Em
    Chương 59

    Tô Kiều bị cảm được Tần Hiển chăm sóc chu đáo, rất nhanh đã khỏi bệnh. Nhanh tới mức cô cũng cảm thấy không bình thường.

    Thực tế, sức khỏe của cô vốn cũng không tốt lắm, chắc là do mấy năm trước chịu nhiều khổ nên để lại di chứng.

    Lúc đó mở sạp hàng ven đường, mùa đông còn bán đến tận khuya, trời lạnh căm căm. Thường xuyên có tình trạng cảm chưa khỏi hẳn đã bị cảm lại, cả mùa đông cơ hồ không có ngày nào tốt.

    Từ đó về sau, cô đặc biệt sợ lạnh, cũng sinh bệnh thường xuyên hơn. Mỗi lần bệnh đều là kéo dài nhiều ngày không khỏi.

    Tô Kiều tắm nước nóng sơ qua lại lên giường. Tần Hiển cầm nhiệt kế từ dưới lầu đi lên, tới bên giường, “Nào, đo nhiệt độ.”

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tô Kiều nhìn anh, “Em khỏe rồi mà.”

    “Cứ đo nốt lần nữa đi.”

    Bình thường Tần Hiển vẫn nghe theo cô nhưng với những chuyện vì tốt cho cô thì hoàn toàn không có cơ hội thương lượng, phải nhất nhất nghe anh.

    Tô Kiều ngoan ngoãn hé miệng, Tần Hiển cúi người cho nhiệt kế vào miệng Tô Kiều.

    Tô Kiều nằm thẳng trên giường, ngậm nhiệt kế, không vui nhìn Tần Hiển.

    Tần Hiển nhìn cô cười vuốt ve gò má cô, “Anh đi tắm chút, sẽ quay lại nhanh thôi.”

    Tô Kiều ừ một tiếng ra hiệu bảo anh cứ đi đi.

    Tần Hiển đi vào phòng tắm, đàn ông tắm rất nhanh, chưa đến mười phút đã đi ra.

    Khoác áo choàng tắm màu trắng, lồng ngực hơi phanh, tóc còn ẩm, anh cầm khăn lau qua mấy lần.

    Tô Kiều đang ngồi tựa trên giường đọc sách, miệng vẫn còn ngậm nhiệt kế.

    Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm liền ngẩng đầu. Dừng động tác lật sách lại, ánh mắt không tự chủ được rơi trên lồng ngực Tần Hiển.

    Áo choàng tắm nửa kín nửa hở, lồng ngực rắn chắc vô cùng gợi cảm.

    Tô Kiều nhìn đến thất thần, tâm tư lại bắt đầu không đơn thuần.

    Tần Hiển phát giác được, nín cười đi qua, trước tiên rút nhiệt kế ra khỏi miệng Tô Kiều, nhìn lại – đã là nhiệt độ cơ thể bình thường.

    Anh thuận tay để nhiệt kế trên tủ đầu giường, cúi người, hai tay chống hai bên người Tô Kiều, đầu dần thấp xuống hôn lên môi cô, ngậm một hồi mới buông ra, “Muốn anh?”

    Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

    Tô Kiều khẽ giật mình, ngước mắt nhìn anh, “... Ai mà thèm.”

    Tần Hiển lại giữ lấy môi Tô Kiều, nhìn cô chằm chằm, “Em đang nhìn anh đấy.”

    Tô Kiều: “Em không nhìn.”

    Tần Hiển cười khẽ, “Thẹn thùng à?”

    Tần Hiển ngồi xuống bên cạnh Tô Kiều, nghiêng người, một tay vòng qua đầu gối, một tay đỡ sau lưng Tô Kiều, để cô ngồi lên đùi mình.

    Tô Kiều cười gằn: “Ai thẹn thùng cơ?”

    Tần Hiển cúi đầu cắn lên môi cô, “Em nói xem.”

    Tay anh tiến vào trong váy ngủ của cô, tiến thẳng tới chỗ hiểm yếu.

    Tô Kiều giật mình, vội vàng đè tay anh lại, “Anh đừng làm rộn.”

    Tần Hiển nhìn cô chằm chằm, con ngươi càng thêm tối màu.

    Tô Kiều ấp hai má Tần Hiển, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh, “Đêm nay đừng, để anh ngủ một giấc cho tử tế.”

    Cô cảm thấy lần này bệnh nhanh khỏi như vậy là do Tần Hiển toàn tâm toàn ý chăm sóc cô.

    Anh sẽ nhìn cô uống thuốc, không cho cô tham lạnh, sáng trưa chiều tối đều y lịch kiểm tra nhiệt độ cho cô. Đêm cũng không dám mở điều hòa, lại sợ cô nóng quá ngủ không ngon, cả đêm thức trông chừng, quạt cho cô không ngơi tay.

    Anh dồn sức lực quan tâm cô, còn bản thân mình lại chẳng được ngủ ngon.

    Đèn thủy tinh sáng, Tô Kiều dễ dàng thấy được quầng thâm nhàn nhạt trên mắt Tần Hiển, đau lòng xoa lên: “Đêm nay nghỉ sớm một chút, em đã khỏe rồi, không cần lo cho em nữa đâu.”

    Cô sờ mặt anh rồi lại ngẩng đầu hôn anh một cái, nói: “Chúng ta cùng ngủ đi.”

    Cô leo xuống khỏi đùi Tần Hiển, bò lên giường, vén chăn lên nằm vào trước.

    Vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, cô cười với Tần Hiển, “Chồng ơi, đi ngủ thôi.”

    Tần Hiển nhẹ cười, “Đợi anh một lát.”

    Anh đi vào phòng tắm hạ hỏa, thay áo thun và quần thường.

    Tô Kiều vẫn lật chăn, cười, chờ Tần Hiển lên giường.

    Tần Hiển tắt đèn phòng ngủ rồi mới bỏ dép lên giường, nằm xuống bên cạnh Tô Kiều, tay đưa ra kéo Tô Kiều vào ngực, ôm lấy cô.

    Mặt Tô Kiều dán lên lồng ngực Tần Hiển, khóe môi cong cong.

    Tần Hiển kéo chăn lên đến cổ Tô Kiều, chỉ để khuôn mắt nhỏ nhắn của cô lộ ra chôn trong ngực mình.

    Tô Kiều khỏi bệnh, cộng với thời tiết tháng bảy oi bức, không thể một mực không mở điều hòa. Nhưng nhiệt độ đã được Tần Hiển điều chỉnh cho thích hợp, trên người còn đắp chăn mùa đông.

    Tô Kiều nghĩ vậy không khỏi cười.

    Cô ngẩng đầu, trong bóng tối nhìn Tần Hiển, “Chúng ta có giống bệnh không, mở điều hòa còn đắp chăn bông.”

    Tần Hiển chỉt cười, xoa đầu cô, “Ngủ đi.”

    Tần Hiển quả thực mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, ôm Tô Kiều, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

    Ngược lại, đêm nay Tô Kiều lại không ngủ nổi.

    Tuy nhiên không phải cô không ngủ được mà là không muốn ngủ. Cô nâng người dậy, tay chống cằm, chăm chú nhìn Tần Hiển.

    Cô chỉ muốn nhìn anh, chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng hạnh phúc.

    Tô Kiều vẫn nằm trong ngực Tần Hiển, chống cằm, nhìn anh không biết đã bao lâu.

    Mãi cho tới khi cơn buồn ngủ kéo tới mới úp sấp xuống giường, nhích lại gần Tần Hiển, vòng tay ôm eo anh.

    Lúc trước cô không ỷ lại như vậy, nhưng từ khi tái hợp với Tần Hiển, mỗi giây mỗi phút đều trở nên trân quý. Có bắt đầu dựa dẫm vào anh, giống như bây giờ, dường như việc ôm anh đi ngủ cũng đã trở thành một thói quen.

    Đêm qua Tô Kiều ngủ muộn nhưng tỉnh dậy khá sớm. Lúc cô tỉnh lại, Tần Hiển vẫn đang ngủ.

    Cô lại chống cằm nhìn anh. Càng nhìn càng thấy mê muội. Cô không kìm lòng được, tiến tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Tần Hiển.

    Hôn một cái không đủ lại hôn thêm cái nữa.

    Cô khẽ cười, vừa định lui lại thì eo đã bị ai đó giữ lấy.

    Tần Hiển không biết đã tỉnh từ bao giờ, mở mắt nhìn cô cười: “Hôn trộm anh?”

    Tô Kiều giật mình, vô thức muốn ngồi dậy. Tần Hiển xoay người đặt cô dưới thân, “Chạy cái gì mà chạy?”

    Giọng nói khàn khàn, anh cúi xuống ngậm lấy môi cô, ôn nhu lại triền miên.

    Tô Kiều bị hôn đến chân tay mềm nhũn, hai tay vòng lên cổ anh.

    Mấy hôm nay do cô bị cảm mạo nên Tần Hiển không muốn cô mệt. Mấy ngày nhẫn nhịn, Tần Hiển càng muốn, giữ cô trên giường cả buổi sáng.

    Chiếc giường xốc xếch lưu lại bằng chứng. Tô Kiều mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động, trực tiếp ngủ mê man.

    Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối. Tần Hiển đã tắm cho cô, quần áo trên người cũng đã thay.

    Tần Hiển ở dưới làm cơm tối, đi lên gọi cô ăn cơm. Tô Kiều vẫn nằm bất động trên giường.

    Tần Hiển lại gần kéo cô dậy, “Đi ăn cơm thôi, anh có nấu canh cho em đấy.”

    Tô Kiều nằm bẹp dí trên giường, lẩm bẩm: “Không muốn nhúc nhích.”

    Tần Hiển sửng sốt, sau đó nhẹ cười, áp trán lên trán Tô Kiều, thấp giọng nói: “Vậy anh mang lên cho em nhé!”

    Tô Kiều giương mắt, “Vâng.”

    Tô Kiều cười, xoa cằm Tô Kiều, lại hôn cô một cái, “Đợi anh một lát.”

    Một lát sau, Tần Hiển bưng bữa tối lên.

    Bởi vì cô bệnh mới khỏe lại nên anh nấu chủ yếu là đồ thanh đạm.

    Anh nấu canh cho cô, theo đơn thuốc của bác sĩ nói có thể giúp ích cho phục hồi cơ thể.

    Những năm này để lại cho cô chút bệnh căn, Tần Hiển nói muốn từ từ dưỡng lại.

    Lời anh nhẹ nhàng làm mắt Tô Kiều chực ướt lệ.

    Trước kia không thể chăm sóc em thật tốt, mấy chục năm còn lại của cuộc đời, hãy để anh mỗi ngày đều yêu thương em.

    - -- Toàn văn hoàn---

    Tác giả có lời muốn nói: Rất cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người vì đã thích câu chuyện này, cảm ơn mọi người đã yêu mến Tô Kiều và Tần Hiển.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 12 của 12 Đầu tiênĐầu tiên ... 2101112

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status