Quyển 1: Năm của loài người
Chương 7: Hướng của mỗi người
Đoạn 20: Vigor
Quả pháo sâm bay tới đáp xuống đất, ngay sau lưng con quỷ, nhưng nó thì chẳng màng. Ít giây sau thì dây mồi cháy hết, quả pháo phát nổ, tiếng nổ to như sấm đánh bên tai, bắn hàng trăm mảnh vỡ sắc nhọn ra khắp, đồng thời tạo ra một uy lực khủng khiếp, lập tức thổi cả hai gã to thân nặng xác bay xa mấy sải, đáp mỗi kẻ mỗi góc rồi lăn mấy vòng trên nền đất.
Zoller tai ù, óc choáng, mình mẩy đau đớn, nhận thức về thế giới trở nên mơ hồ, nằm đó ngẩn ngơ như kẻ thiểu năng trí tuệ. May mắn là tình trạng của cậu không đến nỗi chí mạng, sau ít phút thì cậu lấy lại nhận thức, kê tay gắng gượng ngồi dậy, tựa lưng vào gốc cây thở dồn dập, nhìn về phía con quỷ. Cậu nửa kinh hãi bởi cú nổ, nửa mừng rơn khi thấy con quỷ nằm bất động. Phen này thì nó chết chắc, cậu tin thế.
Ấy nhưng cái xác cồng kềnh ấy chợt cựa quậy, cất tiếng rền rĩ đau đớn, nhỏ bé như tiếng rít gọi tình của dế, nhưng như là tiếng sấm tai ương giáng bên tai Zoller. Rồi con quỷ chợt chống tay nhổm người dậy, thở một hơi dài như hơi xả lò than, tay ôm lấy mặt như thể vẫn còn chưa tỉnh cơn mông mê. Nó ngoái cổ nhìn về phía Naioben, gầm gừ vẻ cay cú và căm tức lắm. Nó đã phải lĩnh trọn sức công phá của cú nổ, phần giáp lưng hông cắm chi chít mảnh kim loại sắc, nom như chưa thể xuyên qua giáp được dù có là bán phần. Nếu mảnh sắc không làm gì được nó thì cũng là áp lực nổ làm nó thương tích, không phải là kiểu thương tích nhìn thấy được bằng mắt, mà là kiểu thương tích của cơ thịt bị bầm dập, xương cốt bị gãy và phủ tạng bị tàn phá. Thế mà, nó vẫn sống, vẫn đủ sức dựng dậy, vẫn tồn tại cơn thịnh nộ không nguôi và cái dã tâm cuồng sát không ngừng thôi thúc nó trườn tới chỗ Zoller.
Zoller hốt hoảng nhìn quanh hòng tìm kiếm vũ khí, nhưng chẳng thấy đâu. Cậu nghĩ tới khả năng sẽ đối phó với nó bằng cơ thịt. Còn nó hơn cậu ở chỗ có móng vuốt và răng hàm sắc nhọn, thế thì nó có khác gì gấu? Chưa kể là ánh sáng chỗ Kazmaier cũng đang yếu dần. Cậu bấu víu lấy thân cây trơn ướt, gượng đứng thẳng lên. Con quỷ cũng kê chân đứng lên chậm rãi, mất ít giây là nó lại đứng vững, rồi lê từng bước xiêu vẹo tiến tới, ánh mắt không hiện một chút khoan nhượng.
Zoller thầm nghĩ phen này chết chắc. Đáng ganh tị cho những kẻ lĩnh phải lưỡi rìu của con quỷ để nhận một cái chết chóng vánh, bởi cậu sẽ bị ăn tươi nuốt sống, bị moi ruột gan trong cơn dãy dụa, mà chỉ còn mấy sải nữa thôi. Bỗng nhiên từ đâu có viên đá bay vào đầu con quỷ phát tiếng cốp rõ to, làm nó chúi nhủi. Con quỷ giận điên quay lại thì thấy Vigor đứng đó, trên tay là quả pháo sấm và mồi lửa.
“Mày biết đây là cái gì đúng không?” Vigor nói, vẻ mặt nhăn nhó. “Ta không biết liệu mày có hiểu tiếng người, nhưng mày chắc chắn biết đây là cái gì. Phải, mày biết nó là cái gì, cẩn thận từng bước của mày. Giờ thì,” Vigor chợt quát to, “tránh xa thằng nhóc ra! Có nghe ta nói gì không? Đồ cứt đái! Tránh xa thằng nhóc ra!”
Con quỷ khom người nhích từng bước thận trọng, tiến về phía Vigor một cách thăm dò, vừa múa tay vừa nói chậm rãi như thể nó muốn truyền tải thông điệp. Nhưng Vigor thì chẳng hiểu quỷ ngữ, và cái giọng khàn đặc của giống quỷ thì nghe lúc nào cũng hệt như lời nguyền rủa thật cay độc. Thế thì Vigor chẳng thể nào tin nổi nếu con quỷ lại có thành ý hòa hoãn, “Đứng im ở đó! Ở đó là được rồi.”
Con quỷ phớt lờ lời cảnh báo, vẫn cứ vừa luyên thuyên vừa sáp tới. Vigor bén rút ống lửa, thế nhưng, ống lửa bị thối, tắt ngúm. “Ô mẹ kiếp…” Vigor thốt không nên câu. Mẹ cái thằng già khốn nạn! Muốn lừa ta tự sát thì cũng phải lừa đến nơi đến chốn.
Con quỷ ngầm hiểu, bật cười thành tiếng, ra vẻ hả hê lắm. Nó tự tin sải bước dài hơn, các ngón tay co thả như thể là đang định bụng tóm ngay lấy Vigor rồi bẻ cổ như bẻ cổ gà. Giờ thì tới lượt Vigor hốt hoảng. Cậu lúng túng ném viên pháo sấm vô dụng như ném một viên đá về phía con quỷ. Con quỷ thì chẳng thèm né, nó cứ xấn tới. Vigor bèn rút dao ra thủ thế, mà ngoài dao ra thì cậu còn có gì cơ chứ, bỏ chạy lúc này với vết thương còn rỉ máu càng chẳng giúp gì hơn. “Judem fya! Judem fya! Lão ta đã nói như vậy đúng không? Hả? Lại đây đi đồ súc sinh!” Vigor la to khiêu khích. “Judem fya! Lại đây với bố già đi con trai. Phải! Lại đây! Judem fya…”
Bị chọc tức, con quỷ gầm lên lao tới. Khi ngón tay nó sắp chạm vào Vigor thì từ đằng sau Zoller đã lao tới, vác đá đập vào đầu nó, làm nó quỵ xuống ngay tức khắc. Zoller tiếp tục đập liên tiếp nhiều cú, cho tới khi con quỷ đã nằm gục thì cậu chợt dừng lại, thở hổn hển trong một chốc, rồi lại đập tiếp. Cả tới khi hộp sọ đã vỡ nát, máu văng tung tóe, óc phọt bầy nhầy thì cậu ta vẫn không ngừng đập.
“Này… dừng lại được rồi…” Vigor thều thào can ngăn. “Nó đã chết rồi… chết thật rồi.”
Zoller hiện ra cứ mải miết đập, như chẳng nghe thấy gì.
“Được rồi…” Vigor chợt quỵ xuống, rồi ngã lưng ra đất, mặt mũi đờ đẫn, mắt nhìn vô định lên trên cao. “Phải rồi. Cứ làm đi. Thích làm gì thì làm đi… Lạnh… Lạnh quá…”
~~~~~~
Nơi nào đó xa về hướng Đông, Satchel đương mò mẫm tìm đường thoát và nghe thấy hai tiếng nổ vang tới, một nhỏ một to, và cậu tức thì hình dung được gì có thể đã xảy ra, nhưng kết quả thì cậu chịu: ai sống, ai chết, và ai tật nguyền. Mắt cậu dán tới màn đêm phía trước, nhưng tâm trí cậu thì neo lại nơi bí ẩn đằng sau. Nếu như con quỷ còn sống thì sao? Thì cậu hiển nhiên phải chạy. Nhưng nhỡ đâu nó đã chết, và đồng đội của cậu đang bị trọng thương? Thì cậu phải quay lại chứ, nhưng mà, nhỡ con quỷ sống…? Cứ nghĩ tới số phận mỗi bên là đầu óc cậu như bị xoắn lại thành một mớ bùi nhùi nặng trĩu.
Có điều, mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh. Giả như cậu quay trở lại và nhận ra Naioben vẫn còn sống, kiểu gì cậu cũng bị khép tội bất tuân. Cuối cùng thì cậu chẳng có lựa chọn nào khác ngoài giữ cho cái thân toàn mạng trở về. Thế rồi cậu cứ chạy, chạy như không biết rằng đang có bóng dáng bí ẩn đang bám theo, và chạy cho tới khi bị kẻ nào đó ngáng chân ngã chúi nhủi ra đất! Chân cẳng đau điếng làm cậu không bật dậy ngay được, cậu liền trở mình, vung dao đe dọa.
“Đừng sợ! Phe ta cả,” kẻ ngáng chân bí ẩn lên tiếng. Hắn thắp một ngọn nến để chiếu rọi bản thân, hiện ra là một kẻ trung niên để râu quai nón và đội mũi trùm che khuất trán, “Tôi là Quạ Đen.”
“Quạ Đen? Quạ Đen? Vậy còn chim én?” Satchel liền hỏi.
“Én sẽ đến khi trưa cuối cùng của mùa hạ. Hãy theo tôi. Địch đã phát giác và giăng mai phục đón lõng, cả trước lẫn sau. Không tin thì người cứ chạy đi. Tôi gặp được người thì chúng cũng tóm được người. Cứ cho là đôi chân của người đêm nay đi được thật xa, thì sáng hôm sau ngựa của chúng sẽ đuổi kịp. Tin tôi đi, tôi sẽ chỉ người lối thoát.”
Satchel chợt hạ lưỡi dao xuống, cũng như là thừa nhận cậu không còn cách nào khác hơn là tin tưởng kẻ xa lạ, “Nói đi, ta phải làm gì?”
Quạ Đen liền dập ngọn nến, bước tới nắm tay Satchel rồi dựng người cậu dậy. “Kẻ thù đang bám theo sau lưng người, không phải lũ quỷ. Chúng sớm sẽ đến. Hai ta thì chẳng đủ sức địch lại. Thế nên người phải diễn với ta một màn lừa bịp che mắt chúng. Người hãy vờ là đã hàng phục, ta sẽ trói tay người và dẫn giải người đi. Đi tới nơi nào đó tai mắt chúng không chạm được tới thì ta sẽ chỉ người lối thoát.”
“Làm thế nào mà chúng tin ngươi được?”
“Người cứ tin ta như chúng đã tin ta. Công lao gầy dựng lốt ngụy tạo của ta bấy lâu nay chẳng phải là vô nghĩa đâu.”
Satchel đành đưa tay cho Quạ Đen trói ngược. Nghĩ xem, nếu Quạ Đen kia là địch đang lừa bịp, thì việc gì hắn phải nhọc công lừa bịp khi hắn thừa sức đánh gục cậu lúc này? Mà hơn hết, là hắn đã đáp đúng mật khẩu.
“Có kẻ đang đến!” Satchel khẽ cảnh báo.
“Cứ để hắn đến. Người hãy quỳ xuống một lát.” Quạ Đen nói với Vigor xong thì liền quát to, “Trời thì tối mà rừng thì rộng, đừng có dồn quân lại một chỗ.”
“Người là…?” từ trong bóng đêm kẻ thứ ba cất tiếng hỏi.
“Hiện hình đi rồi hẵng nhìn mặt ta,” Quạ Đen đáp.
Kẻ thứ ba chợt thắp một ngọn đuốc nhỏ, vén bức màn tăm tối che phủ ba gã loài người. “Là ngài. Ngài đã bắt được hắn ư? Ngài sẽ cần tôi phụ giúp chứ?”
“Đừng lắm lời. Ta xử trí được kẻ này. Ai cũng nghe thấy tiếng sấm rồi đấy. Hãy đi lùng những kẻ còn lại.”
“Tôi đi làm ngay. Nhưng tôi có điều này cần báo với ngài, về những kẻ còn lại. Chúng…” kẻ thứ ba vừa nói vừa tiến lại gần.
“Có chuyện gì sao?”
“Đó là—” kẻ thứ ba bước tới thêm một bước thì ngay lập tức Satchel liền nhận ra kẻ này là Maril! Những tên gián điệp và đồng thời là lực lượng phản gián! Satchel toan la lên nhưng không kịp, kẻ Maril kia đã vùng tới dúi cả ngọn đuốc nóng bỏng vào mặt Quạ Đen, làm hắn ta giật mình ngã ngửa. Sau đó thì gã Maril lao tới đè Quạ Đen xuống, rút kim nhọn đâm liên tiếp vào cổ họng, không cho hắn một cơ may trở tay hay la lên.
Satchel kinh hãi, liền vùng lên bỏ chạy. Được mấy bước thì cậu bị một viên đá to ném thẳng vào lưng, ngã gục và quằn quại. Với cả hai tay bị trói thì tự đứng dậy được còn khó chứ đừng mơ màng gì tới phản kháng, cậu vừa nhổm dậy một chút thì gã Maril đã lao tới ấn vai đè xuống, đưa lưỡi dao cắt dây trói.
Satchel ngạc nhiên không thốt nên lời. Cậu nhìn y dè chừng, nấn ná trong một lúc rồi mới cất tiếng, “Ngươi—”
“Quạ Đen chết rồi,” gã chợt nói.
“Hử?”
“ ‘Hử’?” Gã im lặng trong một lúc, rồi chợt thở dài. “Kẻ này không phải Quạ Đen. Kẻ này đã lừa giết Quạ Đen, như cái cách gã lừa ngươi. Hắn là Natulnaju, cánh tay phải Ansel, chỉ huy quân Chủ Thị ở Kulm.”
Có chuyện này sao? Satchel thầm nghĩ. “Vậy còn chim én?”
“Ta đã giết Cú Mèo.”
“Cái gì?” Satchel thốt lên.
“Cấm quân là cấm quân, Maril là Maril, chúng ta có tôn chỉ hành động độc lập. Nhưng mục tiêu cuối cùng là phải hoàn thành nhiệm vụ. Kẻ danh xưng Cú Mèo kia chết vì chểnh mảng tư tưởng, địch hay ta không tường minh. Làm thám báo hay muốn săn lùng bọn ta thì phải biết lựa nơi lựa lúc.”
“Vậy ngươi thờ ai?”
“Chạy đi!”
“Hả?”
“Chạy đi. Ở đây không còn việc của ngươi nữa. Hãy chạy đi, hãy về kể cho người khác biết là Tây Chạn đã tha chết cho một tên Đông Chạn,” hắn nói bằng giọng đay nghiến. “Hãy kể rằng các ngươi chẳng được tích sự gì ở đây cả! Chạy đi! Hãy để họ biết là các ngươi thảm hại đến nhường nào! Chạy đi!”
“Nhưng… nhưng…”
“Chạy!” gã quát, xấn tới.
Satchel liền quay người bỏ chạy không chần chừ, cũng không một giây tọc mạch ngoảnh mặt lại nhìn.
~~~~~~
‘Truyền thuyết về Kỵ Sĩ Sắt. (Iron Horseman)
Trước kia, khi mà lủ quỷ kéo quân ồ ạt đến trước kinh thành Tarbas khiêu chiến, vua Constantan của Tarbas đã dẫn dắt các vị vua và chiến binh ra nghênh đón. Một trận đánh long trời lở đất đã nổ ra. Các chiến binh của chúng ta đã chiến đấu anh dũng, kiên cường cho tới khi trút hơi thở cuối cùng. Nhưng vì lũ quỷ quá đông và hung ác, chúng đã vượt qua được Cổng Vàng và tràn vào thành. Đức vua và quân tướng của người phải rút về cố thủ trong cung điện.
Lúc đó, mọi niềm hi vọng đều tiêu tan, cuốn sách định mệnh của loài người sẽ phải viết trang cuối tại đây. Nhà vua khấn xin Đức Tagia mở lượng biển rộng, cho con dân của người một lối để đi. Khi ấy, người lính trên tháp cao nhìn thấy từ miền đất phương Nam có một đốm sáng kì lạ đang lớn dần. Về sau họ mới biết đốm sáng đó đang tiến lại gần Tarbas, và dần dần hiện ra là một hình bóng kỵ sĩ.
Đó chính là Kỵ Sĩ Sắt. Ngài mặc giáp sắt, đội mũ sắt, cưỡi ngựa sắt, nắm gậy sắt. Toàn thân ngài sáng lên như sắt nung đỏ. Con ngựa của ngài sáng lên như sắt nung đỏ. Gậy của ngài sáng lên như sắt nung đỏ.
Ngài cưỡi ngựa lao thẳng vào quân đoàn quỷ dữ, húc bay mọi kẻ chướng ngại, nghiền nát chúng dưới vó ngựa nặng ngàn cân. Ngài vụt gậy sắt nóng bỏng, vụt một gậy là tơi tả giáp trụ, vụt hai gậy là tan xương nát thịt, vụt ba gậy là hồn phi phách tán, vụt sang trái rồi vụt bên phải, vụt một cái là đánh bay cả chục tên. Ngựa của ngài biết lồng lên phun ra ngọn lửa nóng như dung nham, hễ phun ra là chục tên chết cháy, giáp phục vũ khí đều tan chảy thành suối.
Ngài phi ngựa đảo quanh mấy vòng, trong chốc lát đã đánh cho tan tác quân thù. Ngài theo bước quân nhà trời, đuổi đánh chúng về tận hang ổ.
Sau chiến thắng vang dội đó thì ngài liền trở về với Tagia toàn năng.
—Heh’ran ký trình’
~~~Ngày mười lăm tháng Mười Hai~~~
Vigor chợt tỉnh giấc khỏi cơn mê mộng mị, nghĩ về những giấc mơ kì quái, để rồi ít giây sau lại quên mất mình đã mơ thấy gì. Cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ, ở trong một căn phòng đá tối tăm được chiếu sáng yếu ớt bởi một ngọn đuốc giắt tường. Căn phòng trống trơn không có mấy vật dụng, mà phòng cũng không có cửa sổ, nên cậu không thể đoán được đây là thời điểm nào trong ngày. Mà cũng vì không có cửa sổ nên cậu cảm thấy ngột ngạt, nóng bức, khát nước, mà thậm chí là ngửi rõ mùi khói cháy.
Cậu có cảm tưởng rằng mình đang ở dưới một hầm ngục nào đó. Bên phải của cậu là cánh cửa phòng, cánh cửa không có khóa. Cậu chăm chăm nhìn cánh cửa trong một lúc, nghĩ tới việc sẽ tiến tới mở và bước qua cánh cửa đó, tưởng tượng rằng cậu có siêu năng lực làm cánh cửa đó mở ra và cho cậu thấy đằng sau có gì.
Rồi cánh cửa tự mở ra thật, và xuất hiện đằng sau đó là Satchel.
“Tạ ơn trời đất và thánh thần, anh đã tỉnh dậy!” Satchel thốt lên hồ hởi.
“Satchel?” Vigor nói thều thào. “Đây là đâu?”
“Nơi đây? Đây là Địa Ngục! Chào mừng anh lần đầu tới Địa Ngục!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile