TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 12 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 21011121314 ... CuốiCuối
Kết quả 56 đến 60 của 71

Chủ đề: [Ngôn Tình] Đêm Ngày Sủng Nịnh

  1. #56
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       "Tôi đề nghị nước ta nên có một đợt kiểm tra gắt gao các hàng hóa nhập khẩu nếu phát hiện vấn đề thì cấm hoàn toàn doanh nghiệp đó vào nước ta. Thứ nhất là để kiểm tra chất lượng cũng như là bảo vệ người tiêu dùng, thứ hai là để phát hiện hàng cấm của bọn buôn lậu. Thà chịu tốn kém một lần để phát hiện và răn đe, chuyện này tuyệt đối có lợi!" 

       Ông Vincent dõng dạc nêu lên kiến nghị của mình. Theo lý mà nói không phải cứ là người hoàng tộc thì sẽ được quản lý đất nước, nhưng ông ta là một người có tài thật sự, từ khi còn trẻ đã đưa ra những chiến lược hiệu quả giúp cho nước D phát triển vững mạnh.

       Hiện tại tiếng nói của ông vô cùng có trọng lượng ở chính phủ nước này, cả người dân cũng tin tưởng và thường bỏ phiếu bầu ông ta lên những chức vụ lớn.

       Mọi người trong hội nghị bắt đầu thảo luận không ngớt về vấn đề này:

       "Chuyện này sẽ rất khó để tiến hành triệt để, hàng hóa tồn trữ ứ động, cung không đủ cho cầu, chưa kể sẽ ảnh hưởng đến những quyền lợi mà nhà nước cam kết với những doanh nghiệp."  Một người đã phản đối kiến nghị này.

       "Nhưng nếu thực hiện nó sẽ giúp ích rất nhiều cho an ninh quốc gia, quyền lợi người dân cũng được nâng cao. Hiện tại hàng cấm hàng buôn lậu tràn lan khắp nơi, cục hải quan cũng chỉ kiểm tra những đối tượng bị tình nghi, bởi vì những doanh nghiệp kia được sự bảo hộ của nước họ và những chính sách kinh tế ở nước ta. Nếu chúng ta ban hành chính sách mới, khẳng định sẽ chỉ có lợi chứ không có hại!"

       Những người thuộc cục an ninh quốc gia thì cảm thấy việc này rất có lợi, thật ra cũng có lúc họ nghĩ về vấn đề này. Nếu được thông qua, cục của họ ban đầu tuy có chút khó khăn trong việc kiểm hàng và ổn định tinh thần người dân, nhưng về sau sẽ vô cùng thoải mái, công việc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều!

       Hội nghị này kéo dài đến tận chiều tối, vốn không cần kéo dài hội nghị làm gì, hoặc có thể dời lại hôm sau tiếp tục, nhưng khi hai phe: Phe đồng ý thông qua và phe không đồng ý thông qua chuẩn bị đi đến thỏa hiệp thì ông Vincent lại phát biểu vài câu then chốt, càng thảo luận thì càng sôi nổi.

        Kết quả, kiến nghị này của Vincent nhiều người cho rằng quá đột ngột cho nên dời đến tháng sau mới biểu quyết lại lần nữa, như thế thì hai phe càng có nhiều thời gian cân nhắc, cũng như có thêm thời gian 'gia tăng tài sản cá nhân', gọi tắt là ăn hối lộ!

       Chịu thôi, tệ nạn này nước nào lại chẳng có, tuy nhiên đây cũng là điều mà Vincent mong muốn bởi vì ông ta cần thêm thời gian để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.

       Ông ta đã phải đắn đo rất nhiều mới có thể đi đến quyết định này, lúc thỏa thuận với con mình, ông ta vẫn không có ý định sẽ đâm sau lưng Cố Hạo Khương.

       Ông ta còn nghĩ đến khả năng sẽ nhờ Cố Hạo Khương giúp đỡ, lập nên một màn kịch để con mình tin tưởng, sau đó... Sau đó thì ông ta cũng chẳng biết nên làm cái gì tiếp theo nữa!

       Phẫu thuật thẩm mỹ một người giống y hệt Vân Nghê đưa đến trước mặt nó sao? Con ông từ nhỏ đã nhạy cảm với người khác, nó có thể thân cận với cô gái kia thì chắc chắn cô ta có gì đó đặc biệt. Nên nhớ linh cảm của con người là một thứ rất lợi hại!

       Vả lại đã chắc gì Cố Hạo Khương sẽ chịu giúp ông ta, chuyện này chả có lợi gì cho hắn, thậm chí nếu sai sót sẽ gây tổn thất rất lớn cho Cố Xuyên, một thương nhân không bao giờ chịu lỗ. Đó là quy tắc!

       Cho nên ông ta mới phải đi đến bước này. Mục đích của ông ta là cấm hàng hóa dịch vụ của Cố Xuyên du nhâp vào nước D bằng cách tạo một tin trí mạng cho nó!

       Không ai lại muốn dùng hàng hóa gây hại cho mình cả. Một khi tin tức được xác thực và lan truyền, cộng với thế lực lớn mạnh của mình ông ta sẽ khiến Cố Xuyên không ngóc đầu lên nổi. Từ nước D cho đến các nước khác cũng sẽ không còn tin tưởng Cố Xuyên nữa!

       Và để làm được điều đó, ông ta đã cài người vào Cố Xuyên và cả người kiểm soát, bọn họ sẽ bỏ chất độc vào kho hàng kim loại và dụng cụ của Cố Xuyên ở nước D, đến vài ngày sau khi hàng hóa được bán ra thị trường, người dùng sẽ bị nhiễm độc.

       Loại độc của ông ta không nặng, dẫu sao cũng là con dân của mình, ông ta sẽ không gây tổn hại nhiều đến họ.

       Nhưng đến hiện tại, tâm ông ta vẫn không kiên định, ông ta thật sự muốn làm đến mức này sao?

       

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #57
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Đêm nay chính là lúc người của Vincent hành động, bọn họ sẽ đến kho chứa hàng cực lớn của Cố Hạo Khương ở nước D.

       Ông ta vẫn còn cảm giác lo lắng thấp thỏm, dẫu sao đây cũng gần như được coi là lần đầu ông ta làm việc xấu, lương tâm cùng tinh thần ông ta vẫn không cho phép, vì vậy để mọi chuyện diễn ra được suôn sẻ, ông ta cũng đi đến đây.

       "Các cậu làm nhanh lên!"

       "Vâng!"

       Người của Vincent nhanh chóng tiến hành công việc, nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa vốn phải được đóng chặt kia lại từ từ mở ra...

       Tất cả những người ở đây đều bị dọa cho đứng tim, đến cả Vincent cũng như ngừng thở, ông ta đã bố trí vệ sĩ tinh nhuệ canh gác bên ngoài rồi kia mà!

       "Chà chà... Nãy giờ uổng công tôi đợi, vậy mà các người vẫn chưa làm được gì hết!" 

       Cố Hạo Khương cười mỉa nói to, hôm nay hắn không mặc âu phục mà mặc quần và áo thun đen, trên đầu còn đội nón lưỡi trai, gương mặt tinh tế, khóe miệng luôn nhếch lên cười, nhìn giống như đang làm việc xấu nhưng cũng toát lên sự cường tráng khỏe mạnh vốn có.

       Dù là Cố Hạo Khương đang cười như thế, nhưng bọn người ở đây còn thấy hoảng sợ hơn là với vẻ mặt trầm tĩnh thường ngày!

       Bọn họ lắp bắp kinh hãi, cả những chất độc gây án cũng làm rơi đầy trên mặt đất...

       "Cố... Cố Hạo Khương, làm sao cậu... cậu..."

       Cả ông Vincent cũng nói không nên lời, hắn nhìn vô cùng thong dong, cứ như là đã chờ sẵn từ lâu, chỉ chực chờ vồ bắt con mồi!

       "Tôi nói này Vincent, không ngờ đến từng tuổi này rồi mà ông còn không có đầu óc như thế!"

       Ông ta thông minh lại có quyền lực, nhưng không nghĩ tới hắn cũng như thế sao? Ông ta nghĩ được cách cài người của mình vào Cố Xuyên, không lẽ hắn không làm ngược lại được sao?

       Huống hồ so về tài lực cùng quyền lực, Cố Hạo Khương hắn đều hơn hẳn ông ta một bậc!

       Vincent thở dài, đã đến mức này, ông còn có thể nói gì chứ?

       "Bị cậu bắt được rồi, tôi cũng không thể làm gì hơn, chỉ là... Tôi muốn nói một tiếng xin lỗi!"

       Cố Hạo Khương vẫn nhìn ông ta không nói gì, hắn biết Vincent là một người biết phân biệt phải trái, là một người lỗi lạc, nếu không ông ta đã không được người dân nước D kính trọng như thế!

       Chỉ là lần này, ông ta lại có một đứa con không bình thường, nếu không vì thương con, chắc chắn ông ta sẽ không đi làm chuyện bỉ ổi này.

       Cố Hạo Khương phất tay ra hiệu, lập tức người của hắn đưa hết những tên tay sai ra ngoài, trong nhà xưởng vô cùng lớn, hiện chỉ còn mình Cố Hạo Khương và Vincent ở lại.

       Ông ta không hiểu Cố Hạo Khương định làm gì, chiếu theo lẽ thường tình thì hắn sẽ lập tức bắt ông ta lại, sau đó khỏi nói cũng biết, ông ta nhất định sẽ nếm trải mùi vị đau khổ nhất thế gian.

       "Chắc ông thấy rất lạ?"

       Cố Hạo Khương vừa chỉnh lại nón lưỡi trai của mình vừa nói, thú thật hắn rất thích đội nón lưỡi trai, bởi vì như thế hắn không cần phải trầm mặc như thường ngày, khoác lên bộ âu phục, khí chất hắn cũng thay đổi, làm gì cũng phải theo một lối cường hãn trưởng thành, nhưng lúc này hắn có thể hành động theo cách mà hắn muốn.

       "Tôi không muốn vì chuyện này mà khiến ông thân bại danh liệt, bởi vì ông không đáng nhận điều đó!"

       Vincent nghe Cố Hạo Khương nói, lại nhìn sâu vào trong mắt hắn, cảm thấy hắn không hề có sự khinh miệt mỉa mai gì thì mới vô cùng bất ngờ.

       "Cậu..."

       "Thú thật từ trước tới nay tôi luôn coi trọng tài năng cùng nhân cách của ông, những gì mà ông đã làm đều vì con dân của mình, một người như vậy tôi không có lý do gì để khiến ông mất tất cả hết!"

       "Cám... Cám ơn cậu!"

       "Nhưng mà đụng tới con mình thì ông thật quá nhu nhược!"

       "Tôi biết, nhưng tôi có lỗi với nó, tôi... Ngoại trừ cách này không còn nghĩ được cách nào khác cả!"

       Cố Hạo Khương nghe Vincent nói như thế thì cười lớn một tiếng:

       "Bởi vậy tôi mới nói ông quá nhu nhược, cũng quá mềm yếu đi! Tôi nhớ mình đã đưa hồ sơ bệnh án của Ngọc Cẩm Lăng cho ông rồi, ông còn không tin sao?"

       Vincent không che giấu nổi sự đau đớn trong mắt, giọng nói cũng đã có phần run run:

       "Có lẽ hiện tại cậu chưa có con nên không hiểu nỗi lòng kẻ làm cha làm mẹ, làm sao tôi có thể coi con mình thật sự có vấn đề về tâm lý, tự tay đưa nó đi điều trị, trong khi nó chẳng khác gì người bình thường, chỉ có mỗi suy nghĩ lệch lạc về vợ cậu?"

       "Vincent, tôi muốn ông biết rằng tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào có nguy cơ làm hại vợ tôi!"

       "Điều này tôi biết rất rõ!" Từ khi biết tin Cố Hạo Khương kết hôn, ông ta luôn nghe được những tin tức của hai vợ chồng hắn, lại còn vì vụ bắt cóc Vân Nghê của Ngọc Cẩm Lăng mà điều tra tường tận về họ. Có thể nói đời này Cố Hạo Khương không thể đối tốt với ai được như thế nữa!

       "Cho nên ông không làm được, thì để tôi giúp ông!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #58
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Ông Vincent dù không muốn con mình bị đưa đi điều trị nhưng cuối cùng vẫn phải để Cố Hạo Khương muốn làm gì thì làm.

       Chỉ mong hắn ta không làm quá tay, tên này là một người âm hiểm, con ông rơi vào tay hắn sẽ thật sự được chữa khỏi sao?

       Lời này có nói ra cũng không thể xoay chuyển được tình thế, dẫu sao thiên hạ này gần như là của Cố Hạo Khương rồi, Johan cùng những tập đoàn khác đều dần bị đánh bại, ông ta bây giờ không thể so với Cố Hạo Khương được.

       Ngay trong đêm hôm đó, Ngọc Cẩm Lăng vốn thức đêm vì bồn chồn lo lắng cho kế hoạch của Vincent. Hắn không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, nhưng không hiểu sao qua một lúc, đôi mắt lại không thể mở nổi, dần dần chìm vào giấc ngủ...

       Khi hắn tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trong một căn phòng màu vàng nhạt, thiết kế giản đơn nhưng nhìn qua rất ấm áp.

       Trong căn phòng không lớn không nhỏ này còn có lò sưởi vẫn đang cháy lửa và một cửa sổ với rèm che màu cam nhạt. Lúc này Ngọc cẩm Lăng mới cảm thấy cả người hơi lạnh, không phải ờ nước D đang là mùa hè sao? Làm thế nào lại....

       Hắn đã bị bắt đi một nơi xa rồi, là ai dám cả gan làm vậy? Cố Hạo Khương? Hay là Vincent?

       Mặc dù bức bối với mớ câu hỏi trong đầu nhưng hắn lại không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi, có lẽ là căn phòng này quá mức ấm áp... Khiến hắn như đang trở về tuổi thơ lúc ở bên mẹ, lúc ba hắn chưa đến.

       Cảm giác này đã rất lâu hắn không tìm lại được.

       Cửa sổ vẫn mở, cửa lại không khóa, dường như người ở đây không nghĩ hắn sẽ trốn đi.

       Ngọc Cẩm Lăng tiến đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đối diện với hắn chính là dãy đồi lớn, hắn còn nghe rõ cả tiếng chim đang hót, tiếng gió thổi lá cây xào xạt. Sát bên ngôi nhà này là một ao hồ lớn, hắn còn thấy lấp ló vài đứa trẻ đang dạo chơi quanh hồ.

       'Cạch' một tiếng, cửa phòng chậm rãi mở ra. Ngọc Cẩm Lăng cũng hoàn hồn mà xoay người lại nhìn, chỉ thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn, nhìn cứ như một bé gái xinh xắn, nhưng biểu cảm trên gương mặt nói cho Ngọc Cẩm Lăng biết cô gái này là người đã trưởng thành.

       Mái tóc cô ta có màu cam cháy, là loại màu tóc tự nhiên rất ít người có, đôi mắt cô ta lại màu xanh, nhưng trên khuôn mặt lại mang đường nét của người phương đông.

       Ngọc Cẩm Lăng nhìn cô ấy rất lâu, nhìn đến thất thần, bản thân hắn cũng không rõ tại sao cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhưng có một loại dự báo vang lên trong đầu hắn: Nguy hiểm!

    --------------------------

       "Khương! Anh đã đi đâu?"

       Cố Hạo Khương nửa đêm ra ngoài hành động, diệt sạch sẽ con sâu bệnh Ngọc Cẩm Lăng.

       Hăng hái trở về muốn ôm vợ nhỏ vào lòng nào ngờ cô đã tỉnh dậy từ khi nào, đang ngồi trên giường nhăn mặt nhìn hắn!

       "Anh... Anh chỉ đi hóng mát một chút!" Cố Hạo Khương chột dạ, lý do này cũng quá mức bất bình thường đi.

       Vân Nghê nhíu chặt mày lại mà nói:

       "Bây giờ mà đi dạo?"

       Mấy hôm trước tự nhiên Cố Hạo Khương lại muốn mang cô đến nước D du lịch, ừ thì  đi du lịch mà, cô cũng vui vẻ đồng ý.

       Nhưng mà đã đến đây hai ngày rồi, có nơi nào chơi chứ? Hắn cứ lăn giường với cô mãi, vả lại nơi này cũng có phải là địa điểm du lịch của nước D đâu, đây là một thành phố sầm uất mà!

       "Haizzz.... Vợ à đừng nóng!"

       Vân Nghê to gan nhéo lỗ tai Cố Hạo Khương một cái, làm mặt hung dữ dọa nạt:

       "Nói mau! Anh đi đâu hả?"

       Cố Hạo Khương cười hề hề nắm tay cô, giọng nói vẫn là dịu dàng như nước:

       "Anh đi xử lý công việc mà!"

       "Nếu vậy cần gì giấu em?"

       "Công việc này không phải công việc bình thường nên mới không nói em biết."

       Vân Nghê nghe thấy là công việc không bình thường thì ngay lập tức lo lắng không thôi:

       "Là công việc gì? Anh đừng có làm gì nguy hiểm đó!"

        Cố Hạo Khương yêu chiều hôn cô một cái sau đó mới nhẹ nhàng an ủi:

       "Anh biết rồi, còn có em sao có thể làm việc nguy hiểm được chứ!"

       "Vậy bây giờ đã xong chưa?"

       "Xong rồi!"

       "Vậy bây giờ chúng ta về nước sao?"

       Cố Hạo Khương cười nói:

       "Em muốn về nước à? Không đến địa điểm du lịch sao?"

       Vân Nghê nghe vậy, hai mắt liền sáng rực nhìn hắn, Cố Hạo Khương biết vợ mình ham chơi, xử lý xong vụ Ngọc Cẩm Lăng hắn đã có kế hoạch cùng cô đi đây đó.

       Hiện tại mọi chuyện đều đã đi vào trật tự, từ nay sẽ không ai gây cản trở họ nữa...

    ----------------

        Sorry mọi người vì dạo này cả tuần mới có chương mới

      

      

      

      

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #59
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Lại qua một đoạn thời gian nữa, Vân Nghê cùng Cố Hạo Khương sống bên nhau rất vui vẻ, hơn nữa một tuần còn có vài ngày hai người sẽ ở lại Vân gia, cùng cha mẹ hàn huyên tâm sự.

       Tập đoàn Ngọc Thị phá sản khi không có người đứng đầu, Ngọc Cẩm Lăng không rõ tung tích, các thư ký bên cạnh hắn dù có tận tâm và trung thành đến đâu cũng không đủ năng lực để điều hành một tập đoàn lớn như thế.

       Vincent ban đầu cũng muốn giúp con mình giữ vững Ngọc Thị, nhưng nghĩ lại nếu không có Ngọc Thị thì Ngọc Cẩm Lăng mới toàn tâm toàn ý mà kế nghiệp ông được.

       Ông Vincent cũng đón mẹ của Ngọc Cẩm Lăng về sống cùng mình, cũng phải trải qua rất nhiều kế mới dụ được bà về. Dẫu sao lúc trước là ông có lỗi, hiện tại dù thế nào ông cũng chấp nhận.

       Có điều lúc nói cho bà biết tình hình của Ngọc Cẩm Lăng hiện tại, bà ấy vẫn rất đau lòng. Mặc dù biết là lần trị liệu này chắc chắn sẽ thành công, nhưng mà đã lâu lắm rồi bà không gặp mặt con mình, nỗi nhớ chuyển thành nổi lo lắng cũng là đương nhiên.

        Nhưng ông Vincent luôn dỗ dành bà, chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa, gia đình ông ta sẽ đoàn tụ, đến lúc đó họ sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.

       Tập đoàn Johan thì phá sản trước cả Ngọc Thị, nguyên nhân đương nhiên không thể không dính líu đến Cố Hạo Khương.

       Jonathan làm mất chữ tín, đối đầu công khai với Cố Xuyên, không thể nào mà hắn để ông ta yên được.

       Vài ngày sau khi Johan tuyên bố phá sản, thiệp cưới đỏ rực của Jasper cùng Tuân Dương cũng được chuyển đến trước mặt Cố Hạo Khương.

       Hắn thấy thế cũng không tỏ ra thái độ bất ngờ nào, ngược lại còn tặng quà cưới lớn cho bọn họ. Vân Nghê lúc ấy thì phải để Cố Hạo Khương nâng cằm mình lên, thú thật cô có nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể đi dự lễ cưới của hai chàng trai...

       Jasper cùng Tuân Dương đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, tuy vậy bạn bè của họ cũng không ngại tốn kém mà có mặt đầy đủ, không khí hài hòa ấm áp vô cùng, không có đấu đá cạnh khóe, không có những câu nói mỉa mai, mọi người đều là những người thân thiết, ai cũng vui mừng cho bọn họ.

       Cố Hạo Khương giải quyết xong một số chuyện râu ria như thế thì cũng tròn một năm ngày cưới của hắn và Vân Nghê.

       Một ngày trọng đại như thế Cố Hạo Khương không thể quên được, có quên thì chỉ có Vân Nghê vô tư vô lo mà quên mất thôi. Vì Cố Hạo Khương biết rõ tính vợ mình nên cũng không cảm thấy mất mát lắm.

       Kỷ niệm ngày cưới của họ được tổ chức tại một resort nổi tiếng trong nước. Khách khứa lúc dự đám cưới của họ thì vẫn như cũ được mời, nhưng năm nay còn có thêm hai vợ chồng ông Vincent.

       Quan khách được hưởng những đãi ngộ tốt nhất của resort và còn được bị ép nghẹn đến sắp chết bởi sự yêu thương mặn nồng của hai vợ chồng Cố Hạo Khương.

       Đến khi bữa tiệc sắp tàn, cũng không ai nghĩ hôm nay sẽ là ngày mà Cố Hạo Khương cùng Vân gia sẽ nhớ mãi không quên, ngày  khiến bọn họ đau đớn nhất...

       Không ai nghĩ lực lượng vệ sĩ đông đảo như thế có thể xảy ra một chuyện đáng tiếc như vậy.

       Không ai nghĩ trong số các quan khách đã được kiểm tra lý lịch nghiêm ngặt đó, lại có người mang hận ý vô cùng sâu đậm.

       Khi bữa tiệc sắp kết thúc cũng là lúc mọi người đã mệt mỏi cùng lơ là cảnh giác, cô gái xinh đẹp mặc chiếc đầm dạ hội màu trắng tinh khiết bước chầm chậm đến gần hai vợ chồng họ, nhanh như chớp rút súng ra bắn chuẩn xác vào người Vân Nghê...

       Vân Nghê ngã quỵ ra sau, sau đó lại được một vòng tay cùng hơi thở quen thuộc vây lấy.

       Tiếng súng, tiếng thét, cả tiếng cười ác ý Vân Nghê đều không nghe được nữa, lúc ấy cô chỉ nghe tiếng Cố Hạo Khương gào lên đau đớn, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của chồng mình...

       Vân Nghê hai mắt mơ hồ, ngón tay đang cố gắng muốn chạm lên mặt của Cố Hạo Khương nhưng cũng không thể nữa....

       Trước mắt tối lại, cứ như đã rơi vào khoảng không vô tận, không thể gào thét cũng không thể thoát ra...

      

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #60
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Cố Hạo Khương cảm thấy toàn thân đều lạnh đi khi nghe được tiếng súng rất gần mình, chưa bao giờ hắn hoảng sợ như lúc này!

       Người con gái hắn yêu đến sức hét lên cũng không có, đang mềm yếu mà ngã ra sau. Cố Hạo Khương đau đớn ôm cô vào lòng, gào thét gọi tên cô nhưng đáp lại cũng chỉ là ánh mắt đang dần khép lại.

       Vợ hắn khuôn mặt tái xanh, hắn cảm thấy bản thân cũng dần chết lặng...

       Ngón tay cô muốn chạm vào mặt hắn cũng không kịp, khi cả cánh tay vô lực rơi xuống, Cố Hạo Khương cũng tưởng như mình rơi xuống vực sâu không đáy.

       Hắn điên cuồng ôm cô lao ra ngoài, bỏ qua cả Vân Khê cùng ba mẹ Vân đang đau đớn muốn ôm lấy Vân Nghê của hắn!

       Hắn không biết mình đưa cô đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết nước mắt của hắn đã rơi nhòe hết cả trên mặt cô.

       Đèn phòng cấp cứu vẫn không thôi sáng, hết vị bác sĩ này ra, lại đến vị bác sĩ khác vào, Tần Khiêm dùng phi cơ đem bác sĩ giỏi nhất trong nước đến hắn cũng không biết, tiếng ba mẹ Vân an ủi, hắn cũng không nghe được. Hắn chỉ biết vợ mình đang đau đớn nằm đó, chỉ biết hơi thở của mình cũng dần trút đi sau mỗi giờ mỗi khắc.

       Đôi tay hắn vẫn nắm chặt thành quyền, bên tai vẫn nghe văng vẳng những tiếng cười nói hạnh phúc của cô trước đó...

       Ngay lúc đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Cố Hạo Khương đã quyết định, một điều: Cô ở đâu, hắn sẽ ở đó!

       "Bác sĩ, con tôi sao rồi?"

       Những vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, họ thực sự đã làm hết sức mình, họ hướng đến Cố Hạo Khương mà nói:

       "Cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng cơ thể cô ấy quá yếu, hiện có tỉnh lại hay không thì chỉ có thể trông chờ vào ý chí của cô ấy!"

       Tất cả mọi người nghe xong đều như ngã quỵ xuống đất, chờ vào ý chí là ý gì? Có phải Vân Nghê sẽ rơi vào trạng thái người thực vật?

       Vân Khê cùng ba mẹ mình đều không khống chế được nước mắt, chỉ có Cố Hạo Khương vẻ mặt không cảm xúc mà bước vào phòng bệnh của cô.

       Cô gái mới trước đó còn cười nói vui vẻ nhưng giờ đã không còn khí sắc mà nằm đó, bình thường đã nhỏ bé, nay lại càng mỏng manh đến đau đớn.

       Cố Hạo Khương đã không còn khóc nữa, chỉ yên lặng mà nắm lấy tay vợ mình, hôn nhẹ lên tay cô, đôi tay thật lạnh lẽo không còn hơi ấm, lạnh đến nỗi như đóng băng cả trái tim của hắn...

    -------------------

       Vân nghê nằm bất động trong không gian hư vô màu trắng, cô cố gắng thét lên nhưng vẫn không nghe thấy được giọng nói của mình.

       Không gian lạnh lẽo không một âm thanh, cứ như không có sự sống.

       Không biết qua bao lâu nằm đó, cô mới nghe được âm thanh đầu tiên...

       'Tiểu Nghê... Tiểu Nghê của anh...'

       Là giọng nói của chồng cô!

       Khương!

       Không thể, cô không thể trả lời, cô không thể ngồi dậy, tại sao? Khương!

       'Đừng nằm đó mà!'

       Lại một giọng nói vang lên, nhưng giọng nói này lại trong trẻo như tiếng trẻ con vậy...

       'Xin đừng bỏ con...'

       Giọng nói đầy sự run rẩy, Vân Nghê cảm thấy bản thân mình cũng đau đớn theo, tại sao giọng nói này ấm áp như thế?

       'Xin đừng mà, đừng nằm đó nữa, xin đừng bỏ rơi con...'

       Vân Nghê muốn đáp lại, nhưng vẫn không thể phát thành tiếng. Dù cố gắng cách mấy vẫn không thể phát ra dù chỉ một hơi!

       Không gian lại tiếp tục yên tĩnh đến đáng sợ...

       Cô buồn ngủ quá...

       Thật mệt mỏi, cô muốn chợp mắt một lúc..

       Ngay lúc cô chuẩn bị buông bỏ thì cô lại nghe được giọng nói của anh...

       'Bảo bối, khi nào em mới tỉnh lại...'

       Giọng nói của Cố Hạo Khương vang lên khiến Vân Nghê bừng tỉnh, mong muốn đáp lại nhưng vẫn không thể, giọng nói bắt đầu nhỏ dần, xa dần, Vân Nghê có cảm giác như đây là lần cuối mình nghe được giọng nói ấm áp ấy...

       Không được! Cô không muốn! Cô muốn giữ anh lại!

       "Khương! Đừng đi mà!"

       Cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói của mình. Trước mắt cô chói loà, là thứ ánh sáng đã lâu không thấy.

       Còn chưa nhận thức được điều gì xảy ra, cơ thể lạnh lẽo bao ngày liền trở nên ấm áp, bên tai đều là tiếng thì thầm hạnh phúc anh:

       "Anh ở đây, bảo bối! Cám ơn em! Cám ơn em đã tỉnh lại..."

       Vân Nghê trào nước mắt, cánh tay dù không nhấc lên nổi nhưng vẫn muốn ôm lấy người đàn ông này, giọng nói dù yếu ớt vẫn cố biểu đạt thành lời:

       "Em... nhớ anh..."

    ----------------------------

       "Em không sao mà!"

       Vân Nghê dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đang lo lắng theo sau mình.

       Cố Hạo Khương ngay lập tức bác bỏ lời nói của cô:

       "Anh phải bế em! Hiện tại em đi đứng không tiện!"

       "Cái gì mà không tiện chứ? Bụng em còn chưa lớn mà!"

       Vân Nghê vô thức xoa xoa bụng mình.

       Đúng vậy, cô đã có thai! Tỉnh dậy sau một tháng hôn mê, thoát khỏi cơn ác mộng kia cô mới biết được tin vui này, hiện tại đã được hơn hai tháng rồi, dù con còn rất bé, nhưng cô vẫn cảm nhận được con mình đang phát triển trong bụng.

       Có điều từ khi cô tỉnh lại Cố Hạo Khương vẫn không ngừng lo sợ cô xảy ra chuyện không ổn, lúc nào cũng đi theo cô, không rời cô nửa bước! Nghĩ lại càng thương chồng mình hơn.

       Nghe mẹ cô nói nếu không phải lúc ấy biết được cô mang thai đứa bé, có lẽ hắn đã sụp đổ hoàn toàn, không còn nhất thiết quan tâm thế giới xung quanh nữa. Nghĩ mà đau lòng...

       Qua lời chị mình, cô mới biết kẻ muốn cô chết chính là Lưu Khả Như!

       Cô ta đã trở thành một trong số bạn nhảy của quan khách, nhằm nhân cơ hội này ám sát cô. Cô ta căm thù cô vì đã đẩy mình vào hoàn cảnh khốn khó, gia đình cô ta phá sản, cô ta đành phải đi làm những công việc dơ bẩn.

       Lúc được một đại gia bao nuôi, ý đồ muốn trả thù của cô ta càng thêm mãnh liệt!

       Có lần Vân Nghê hỏi Cố Hạo Khương Lưu Khả Như hiện ra sao, hắn lại không chịu nói, chỉ trấn an cô lo nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Vân Nghê lại phát hiện trong đáy mắt chồng mình đều là tia âm lãnh!

        Có lẽ cả đời này cũng không còn ai nhớ đến một người tên Lưu Khả Như...

       Mùa xuân năm đó, khí trời ấm áp đến lạ, trong sự mong chờ của tất cả mọi người, Cố Hạo Tư - Tiểu thái tử của Cố gia, cuối cùng cũng chào đón ánh mặt trời đầu tiên của mình!

       Khi thằng bé lớn hơn một chút, đã biết nói chuyện, Vân Nghê mới bất ngờ phát hiện ra: Giọng nói của bé y hệt giọng nói của đứa trẻ trong không gian kia!

       Cuộc sống này thật kỳ diệu, mà điều kỳ diệu nhất chính là ông trời đã ban cho cô hạnh phúc vô tận này!

       _Chính Văn Hoàn_

    -----------------------

       Mọi người đã chuẩn bị để đọc phiên ngoại của gia đình nhỏ này chưa?  

       Thật cám ơn mọi người đã đọc và yêu thích truyện 'Đêm ngày sủng nịnh' của Văn, cám ơn đã ủng hộ Văn đến tận giây phút này!

       Love~ 

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 12 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 21011121314 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status