TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 12 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 21011121314 ... CuốiCuối
Kết quả 56 đến 60 của 90

Chủ đề: [Ngôn tình] Hoa đào có phải nở vì ta? - Hoàn thành

  1. #56
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 54: Tái sinh

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần hai



    Một ngày mùa thu ảm đạm, nàng cùng Hạo Nhiên đi tản bộ ngoài thành. Đứa bé này tuy đã nguôi ngoai về cái chết của mẫu thân, nhưng tâm trạng vẫn luôn u uất không vui. Một ngươi đã qua đời còn người kia thì bỏ mặc nó. Kiến Phong cho đến bây giờ vẫn nhốt mình trong đông cung không chịu ra ngoài.

    Chỉ có thỉnh thoảng Y Na dùng khinh công bay vào đông cung nhìn trộm hắn. Gương mặt tiều tuỵ, mái tóc bạc trắng phơ làm nàng cực kỳ đau lòng. Nhìn thấy vẻ tang thương trong đôi mắt hắn, nàng lại sợ hãi không dám đến gần. Kiến Phong đang ở trong thế giới tưởng niệm vương phi, nàng là người ngoài thì lấy tư cách gì đặt chân vào đó. So với tình cảm lợi dụng của nàng, bốn năm ân ái vợ chồng của họ tình nghĩa khó mà so sánh được. Nàng lại rút lui, trở về với tiếng thở dài bi ai.

    ^_^

    - Nhiên nhi đừng chạy nữa.

    Y Na đuổi theo đứa trẻ nghịch ngợm kia. Hạo Nhiên đang chạy theo một chú bướm có sắc hồng thật kỳ lạ. Những tì nữ bên cạnh họ chân tay luống cuống không sao theo kịp một đứa trẻ. Hạo Nhiên chui qua bụi rậm, luồn lách giữa những hốc nhỏ mà người lớn không cách nào đi vào. Nàng nhón chân dùng khinh công lao qua tầng cây rậm rạp, không dám rời mắt khỏi cái bóng trắng nhỏ xíu thoắt ẩn thoát hiện.

    Thì ra chăm sóc một đứa trẻ không hề là việc làm dễ dàng chút nào. Sinh ra đã khó, muốn dưỡng dục hài tử nên người lại càng khó khăn hơn. Trẻ con hiếu động, nghịch ngợm không lúc nào khiến cha mẹ an lòng. Tư tưởng ngô nghê vẫn chưa biết gì là trời cao đất dày để mà sợ hãi. Y Na mãi miết đi theo Hạo Nhiên không biết từ lúc nào đã lẫn khuất vào rừng, bỏ xa đoàn hộ tống.

    - Nhiên nhi, mau trở lại đây. Đừng đi xa, nguy hiểm lắm. - Nàng vừa chạy vừa gọi.

    Y Na phóng người lên cành cây cao, đã có thể nhìn thấy thân hình nhỏ xíu đó chạy băng băng qua vùng trống trải. Nàng phì cười. “Phen này đã bắt được chú hổ con nghịch ngợm rồi.”

    Bỗng nhiên Y Na giật mình nhìn lại vùng đất trước mắt một lần nữa. Nguy hiểm quá, đây là thứ mà khi xưa Y Na đã từng gặp trong rừng một lần rồi. Hố bẫy thú.

    Nàng tháo vội dây lụa bên mình cột lên cành, sau đó phóng mình về hướng Hạo Nhiên. Trong sát na vừa kịp chụp lấy lúc đứa bé đạp lên bẫy thú. Mặt đất sụp xuống, Hạo Nhiên giật mình thét to lên một tiếng. Ngay khi chưa kịp chạm vào cọc nhọn dưới hố bẫy, thân hình Hạo Nhiên bị giật mạnh một cái. Y Na đã kịp tóm lấy cổ áo của Hạo Nhiên ngay giữa lưng chừng không. Dây vải siết chặt vào tay nàng đau điếng. Cả hai người bị treo lơ lửng phiá trên những cọc gai nhọn chết người.

    - Di di ... - Hạo Nhiên khóc oà lên vì sợ hãi.
    - Nhiên nhi ngoan, đã có di nương ở đây rồi. Đừng sợ nữa con. - Nàng khó khăn mỉm cười trấn an.

    Sợi dây vải do bị trọng lượng của hai người kéo căng ra. Hạo Nhiên càng vùng vẫy sợi dây càng siết chặt vào tay Y Na, như muốn cắt cả cánh tay nàng. Thế nhưng Y Na vẫn thuỷ chung cười tươi, không thể để Hạo Nhiên thấy sợ hơn nữa. Nàng bắt đầu hát. Âm nhạc vừa có thể trấn an trẻ con, vừa là tiếng kêu cứu cho những người phía sau. Quả nhiên Hạo Nhiên bình tĩnh lại, không còn run rẩy khóc lóc, cũng không dãy dụa vô ích. Thằng nhóc thút thít, cũng hoà ca giọng cùng nàng.

    Nào ngờ, bọn họ bị treo lâu vậy, mà cũng không ai tới cứu. Y Na cả người mệt mỏi, giọng cũng khản đặc, cánh tay cột trong sợi dây đã hoàn toàn chẳng còn cảm giác gì.

    - Di di, Nhiên nhi đói. - Đứa bé cũng mệt mỏi vì bị treo lơ lửng cả ngày.
    - Lát nữa có người tới cứu, sẽ có đồ ăn cho chúng ta.
    - Sao lâu quá không có ai vậy?
    - Mọi người đều đang nóng lòng tìm kiếm lắm chứ, ai cũng lo lắng cho Nhiên nhi cả. Chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi.
    - Di di, Nhiên nhi nhớ mẫu thân quá.
    - Ừ. - Nàng cũng không biết nói gì hơn.
    - Cả phụ thân nữa.
    - Sau khi trở về, di nương mang con đến gặp phụ thân. - Nàng đột nhiên nổi nóng.

    Mẹ đã mất, không gặp được cũng đành. Cha vẫn còn tại thế, cớ gì lại để trẻ con sống không khác gì mồ côi thế này. Đau buồn là phải có, nhưng đau buồn bấy nhiêu cũng đã đủ rồi. Người chết liệu có muốn những người ở lại suất đời sống trong khổ đau như vậy không. Liệu có phải đày đoạ bản thân mới thật sự là thể hiện tình cảm.

    Không, chỉ có dũng cảm bước tiếp, sống thật tốt mới là cách an ủi vong linh người đã mất. Người ta chỉ có thể yên lòng khi nhìn thân nhân của mình được mỉm cười hạnh phúc mà thôi. Nước mắt nàng tuôn dài. “Người ngoài cuộc thì sáng, kẻ trong cuộc thì u mê!” Y Na làm sao có tư cách trách Kiến Phong cho được chứ. Bởi chính bản thân nàng vẫn đang chìm ngập trong thống khổ thù hận đó thôi.

    “Phụ vương, mẫu hậu. Mọi người có mong con sẽ báo thù không?”

    Đêm đã về khuya, trời đã lạnh. May mà lúc đầu Y Na cột tay mình vào sợi vải, nếu không bây giờ nàng đã mệt mỏi tuột tay ra rồi. Những ngón tay cầm lấy áo của Hạo Nhiên cũng bắt đầu tê cứng. Nàng khẽ động đậy, sợ mình mất cảm giác mà buông tay.

    Hạo Nhiên đã mệt mỏi ngủ gục trong tư thế bị tóm đằng cổ áo như thế. Chỉ có Y Na là thao thức trong nỗi sợ hãi giày vò. Đây là báu vật của Kiến Phong và Hạnh Tử. Nàng dù có liều mạng mình cũng phải bảo vệ sự an toàn cho Hạo Nhiên. Là nàng nợ bọn họ một gia đình đầm ấm, nợ Kiến Phong một đoạn nhân duyên, nợ Hạnh Tử một cuộc sống. Từ lâu, có lẽ nàng không tồn tại trên đời thì tốt hơn.

    Trước khi nàng gục ngã bởi kiệt quệ, tàn lực thì đã nghe thấy tiếng gọi của mọi người. Y Na mừng rỡ muốn cất giọng trả lời nhưng cổ đã khản đặc mất rồi. Âm thanh cứ tắc nghẹn trong họng không thể nào phát ra được. Nước mắt nàng trào ra, quýnh quáng sợ những người kia đi mất. Y Na lắc lắc Hạo Nhiên đang bị treo bên dưới. Đứa nhóc giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn nàng. Y Na liền đảo mắt ra lên cho thằng nhóc lên tiếng. Quả nhiên Hạo Nhiên hiểu ý, bắt đầu la hét vang cả lên.

    Bọn họ được kéo lên khỏi hố trong tình trạng sức tàn lực kiệt. Nhìn thấy Hạo Nhiên đã được an toàn, nàng liền hạnh phúc bất tỉnh. Bảo vệ được đứa trẻ này, nàng đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.

    ^_^

    Nàng tỉnh lại, thấy mình đã trở về tây viện. Mái trần quen thuộc cùng đồ đạc vẫn như cũ. Ánh nến leo lét trên bàn bập bùng theo từng cơn gió nhẹ. Hạo Nhiên say ngủ bên cạnh nàng, bàn tay nhỏ xíu vẫn còn cầm chặt góc váy của nàng. Y Na mỉm cười dịu dàng.

    Phía vai phải của nàng vẫn còn đang đau nhức kinh khủng. Y Na muốn động đậy, nhưng tay phải chẳng hề nhúc nhích tí nào. Nàng kéo tay áo lên, hoảng sợ khi nhìn cánh tay tím tái như của xác chết. Y Na thử vận công nhưng khí huyết vẫn tắc nghẹn ở phiá vai. Nàng kinh hãi ngắt véo vào tay mình thêm lần nữa. Không cảm giác, không hơi ấm, y hệt một khối tử thi chết rồi. Nàng đập mạnh vào tay mình, nỗ lực để cứu nó sống lại, rồi sau đó lại nghẹn ngào tuyệt vọng khi nhận ra tay phải của mình đã hoàn toàn bị phế rồi.

    Hạo Nhiên vẫn còn đang say ngủ. Nàng nấc lên một tiếng rồi ngay lập tức lấy tay bịt miệng lại. Nước mắt tràn ra đầm đìa nhưng không dám phát ra âm thanh. Bị treo lâu như vậy, lại bị sợi dây siết chặt nên máu huyết không lưu thông. Ngay từ khi cánh tay mất cảm giác, nàng đã có dự cảm không lành về điều này.

    Một mình nàng thì có thể dễ dàng thoát thân khỏi chiếc hố bẫy. Nhưng Y Na đã chọn lấy cứu Hạo Nhiên và nàng không hề hối hận vì quyết định này. Nhưng đau khổ vẫn là đau khổ. Từ nay nàng đã là một phế nhân, một người phụ nữ xấu xí lại mang theo vận rủi kinh khủng cho mọi người xung quanh mình.

    Cơn xúc động xuất hiện quá nhanh và mãnh liệt. Cả người nàng run rẩy, tiếng khóc chỉ chực lao ra khỏi miệng mà thôi. Nàng cắn vào tay mình để ngăn không cho âm thanh đó phát ra. Chỉ có nước mắt câm lặng chảy ướt mặt.

    Cánh cửa bật mở và hắn xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Phan Kiến Phong rốt cuộc cũng đã đi ra khỏi thế giới bị thương của mình rồi. Hắn lướt đến bên nàng, kéo tay nàng ra khỏi miệng. Hắn gỡ tay Hạo Nhiên ra, rồi bế Y Na đi nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ. Nàng gục trên vai hắn, úp mặt vào áo hắn. Cả người nàng đang run lên mãnh liệt như người mắc phải bệnh thương hàn. Kiến Phong mang nàng ra khỏi phòng, tránh xa Hạo Nhiên đang ngủ. Y Na oà lên, nấc nghẹn trong cơn tức tưởi.

    Kiến phong vỗ vỗ đằng sau lưng nàng như dỗ dành một đứa trẻ.

    - Không sao đâu. Có ta ở bên cạnh sẽ không sao đâu.

    Trong mắt hắn, nàng vẫn mãi mãi không thể trưởng thành được sao? Kiến Phong vẫn sẽ là thái sơn cho nàng tựa vào, là mái nhà che chở cho nàng khỏi mưa khỏi nắng. Ở bên cạnh hắn, nàng không thể trở thành một nữ nhân cương liệt chỉ mờ mắt bởi hận thù. Hắn sẽ khiến nàng trở nên mềm yếu, khát khao được sống một cuộc đời bình dị không cần lo toan. Kiến Phong khiến nàng mơ ước một thứ xa xỉ gọi là hạnh phúc. Người như nàng, thật sự có thể sống hạnh phúc sao?

    - Nàng đã là nương tử của bổn vương, cuộc đời nàng sẽ do ta che chở. Dù cho cánh tay kia có bị phế, ta sẽ đưa tay mình cho nàng dùng. Đưa cơm cho nàng ăn, múc nước cho nàng uống. Nếu nàng khóc ta sẽ thay nàng lau khô nước mắt. Y Na, ta đã hứa sẽ suốt đời phụ trách nàng kia mà. Nàng sẽ không bao giờ phải chịu cô đơn buồn khổ nữa đâu. Ta, trượng phu của nàng, sẽ cùng Y Na đi đến hết con đường này.

    Hắn càng nói, chỉ càng làm nàng thêm tủi hổ. Nước mắt lại trào ra thêm, tiếng nấc nghẹn chỉ nhiều thêm. Hắn lại im lặng, dịu dàng ôm nàng như thời thơ bé. Gió đêm thổi xào xạt ngoài vườn, như bảo nàng hãy mau ưng thuận hắn đi, hảy vứt bỏ hận thù, cùng hắn đi trên con đường đời bình lặng. Có Kiến Phong ở đây, nàng còn lo lắng vấn đề gì?

    - Đại vương, ngài thật sự có thể trở thành tay cuả thiếp sao? - Nàng tỉ tê khóc.
    - Đương nhiên là được rồi. - Hắn hiền lành gật đầu.
    - Đại vương, ngài biết rõ toàn bộ thân phận và cuộc đời thiếp. Thiếp đến đây không chỉ để hoàn thành lời hưá năm xưa.
    - Ta biết, nàng đã chịu khổ nhiều rồi.
    - Thiếp không thể sống hạnh phúc khí gã phản trắc Dương Bá Thiên vẫn còn tồn tại trên đời. Thiếp không thể buông bỏ khi hoàng tộc họ Tang còn hoang mồ lạnh lẽo. Thiếp đến đây chỉ vì muốn cầu tình, xin đại vương che thiếp mượn sức mạnh ... - Y Na cay nghiệt nói ra hết toàn bộ mưu toan của nàng.
    - Ta biết. - Kiến Phong cắt ngang lới nàng nói.

    Y Na ngẩn mặt khỏi vai hắn. Nàng sợ hãi xoáy nhìn người đàn ông tóc bạc trắng trước mặt.

    - Bổn vương há có thể để một đứa trẻ ra lừa gạt sao? - Hắn cười dịu dàng, bàn tay to lớn vuốt lên vết sẹo trên má nàng. - Thời gian qua Y Na đã chịu nhiều cực khổ rồi! Bổn vương sẽ thay nàng đòi lại công đạo.
    - Đại vương. - Nàng thảng thốt gọi.
    - Gánh nặng của Y Na, bổn vương sẽ thay nàng gánh lấy. Vì vậy từ bây giờ, nàng hãy buông bỏ tất cả đi.

    Hắn lấy khăn tay chậm chậm lên dòng nước mắt lại tuôn dài trên mặt nàng. Quả nhiên trong mắt hắn, nàng vĩnh viễn chỉ là một đứa bé con như hôm nào. Nàng chỉ cần khóc với hắn, nũng nịu yêu cầu, Kiến Phong sẽ chấp nhận tất cả. Thì ra từ lâu tâm tư độc ác trong lòng nàng đã bị hắn nhìn thấu hết rồi.

    Vậy mà hắn vẫn xuôi theo theo ý nàng, dang tay ôm nàng vào lòng. Hắn không ngại nàng giả dối, không khinh bỉ nữ nhân độc ác đầy thù hận này sao?

    Trận khóc ngày hôm đó đã có thể bù lại hết sáu năm đau khổ trong cuộc đời nàng. Khi Y Na tỉnh dậy vào ngày mới, nàng dường như đã được tái sinh thêm lần nữa. Nàng là một người vợ hiền thục chỉ để tâm đến chồng con của mình. Mọi sóng gió ngoài kia, cứ để cho trượng phu của nàng gánh vác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 20-02-2013 lúc 11:33.
    ---QC---
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #57
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 55: Chiến tranh

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần hai



    Phiên vương Phan Kiến Phong đã trở lại, dân chúng trong Cổ thành vui mừng khôn xiết. Hắn ngoại trừ mái tóc đã bạc trắng vì đau khổ khi mất đi vong thê, thì hào khí vẫn lẫm liệt như trước. Gương mặt anh tuấn nhìn trẻ trung hơn cái tuổi ba mươi hai cuả mình rất nhiều. Hắn lại có thể nở nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt lại chứa chan cái nhìn dịu dàng. Kiến Phong bắt tay vào chỉnh đốn công việc, tích cực điều động quân binh, lương thảo. Chắc hẳn phiên vương đang có một kế hoạch lớn lao cần thực hiện.

    Cổ thành chỉ là một nửa trong sức mạnh thật sự của Kiến Phong. Phía bên kia ngọn núi, đối diện với biên giới Miên Cương còn có một toà thành khác tên gọi Tân thành. Hơn tám mươi năm trước, Miên Cương đã từng đưa quân xâm lấn Việt quốc, nhưng chưa kịp bước qua biên giới đã hoàn toàn bị đánh lui do lực lượng quân đội đóng tại Tân Thành này. Cổ thành là nơi dân sinh, tập trung kiến trúc đền đài chùa miếu, chủ yếu phát triển văn hoá và kinh tế. Ngược lại, Tân thành là một thành phố tập trung binh lực, là một doanh trại khổng lồ nuôi dưỡng đội quân chiếm một phần tư binh lực của Việt quốc.

    Khi Thuận Thiên hoàng đế lập quốc, chỉ dựa vào bốn lực lượng quân sự chính. Một là Bạch Lăng quân đến từ Đào đô. Hai là Miêu quân xuất phát từ Tân thành. Ba là lực lượng phiá đông, hợp quân của tam sứ, do Kim Thành vương hỗ trợ. Bốn chính là những nghĩa sĩ rải rác khắp cả nước, đứng bên trong hàng ngũ Lưu gia.

    Sau khi Thuận Thiên lên ngôi, chỉ lập ra năm phiên thổ. Trong đó bốn vị phiên vương lần lượt biến mất trong lịch sử; đến nay chỉ còn Miêu vương ở phía tây nắm giữ Cổ thành, là lực lượng mạnh nhất vẫn còn sót lại. Đất nước hoà bình đã lâu, để duy trì lực lượng quân sự mạnh như vậy, cũng đủ hiểu làm phiên vương ở Cổ thành có trọng trách nặng nề thế nào. Đừng hỏi vì sao Cổ thành lại nghèo xơ nghèo xác. Hãy nhìn binh lực hùng hậu mà họ đang nuôi dưỡng ở Tân thành sẽ rõ.

    Người họ Phan vốn hiền lành, ít nói; nhưng vị trí của họ trong cán cân lực lượng Việt quốc có vị trí không nhỏ. Đời đời hoàng đế đều phải kết thân với Phan gia để duy trì ảnh hưởng của mình. Kiến Phong xưng vương một cõi, không hề là phô trương quá mức.

    Bình thường, quân lực nòng cốt của Tân thành chỉ vào khoảng bốn vạn. Nhưng khi tổng động viên, có thể tăng lên gấp năm lần số đó. Vấn đề hiện nay là hắn cần thêm một thời gian luyện binh và chuẩn bị quân nhu. Muốn lật đổ một quốc gia, không phải là việc qua loa đại khái cho được.

    Cuộc chiến biên giới Việt Miên bị gián đoạn tám mươi năm, nay bắt đầu bùng nổ trở lại.

    ^_^

    Nàng nắm tay Hạo Nhiên dắt đi trong vườn hoa ngập nắng. Sau khi uống thuốc và dụng kim châm, tay nàng đã có cảm giác lại rồi. Tuy vẫn không thể cử động thoải mái và bị mất sức, nhưng nàng bây giờ là một hiền thê, không cần phải sử dụng võ công, động tay động chân làm gì.

    Y Na đã không còn giật mình giữa những cơn ác mộng nữa. Đêm nào Hạo Nhiên cũng bám lấy nàng, muốn cùng di nương ngủ chung một chỗ mới yên tâm. Kiến Phong chỉ phì cười, nhường nơi tốt nhất trong hoàng cung cho nhi tử. Mẫu thân của Hạo Nhiên mất rồi, hắn muốn bù đắp tất cả những mọi thứ trên đời này cho đứa con. Kể cả nhường đi báu vật Y Na, hắn cũng không ngần ngại.

    Từ ngày bái đường với nàng, hắn vẫn chưa từng được nghỉ qua trên giường của Tây viện. Hết sự kiện trúng độc tới đám tang của Hạnh Tử, và bây giờ là thói quen mới của Hạo Nhiên; đêm tân hôn bị trì hoãn được bốn tháng rồi.

    Luôn luôn có đứa bé chen vào giữ mối quan hệ của họ. Y Na dùng Hạo Nhiên như một lá bùa hộ thân không dám rời ra. Nàng sợ phải đối mặt với Kiến Phong. Bởi vì nàng không hẳn Y Na như ngày xưa. Nàng còn một thân phận khác, một quá khứ khác tên là Tang Điền. Trong lòng nàng, cái gai vẫn đâm sâu vào tim, đau đớn khôn nguôi, mà vẫn chưa nhổ ra được.

    Cảm động vì sự yêu sủng của Kiến Phong, nàng lại càng xấu hổ tự ti vì không thể đáp lại hết tình cảm đó. Y Na đâu phải là báu vật, mà sao hắn phải nâng niu giữ gìn. Nàng chỉ là loài cỏ rác không trinh nguyên vất vơ giữa dòng đời đen bạc. Ngoại trừ làm phiền Kiến Phong, lợi dụng hắn, khiến hắn ưu tư, thì Y Na chẳng giúp được ích gì. Việc duy nhất nàng có thể làm, là thay hắn chăm sóc đứa con yêu quý Hạo Nhiên. Nàng vĩnh viễn không thể trở thành thê tử tốt của Phan Kiến Phong được.

    Vài tỳ nữ nhún mình, thi lễ với vị đại vương mới đến. Y Na ngoái đầu, nhìn thấy Kiến Phong vừa bước vào vườn. Mái tóc trắng bạc của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời, phi thường cao sang quyền quý. Bộ bạch y tao nhã mang khí chất thanh thuần thoát tục. Chẳng hiểu sao nàng nghe tim mình nghẹn lại một nhịp, đau đớn như bị ai vò. May mà Y Na đã kịp nén cảm xúc lại, để nước mắt không tràn ra khỏi mi.

    “Tại sao lại buồn bã như thế này?”

    Cũng giống như sáu năm trước, khi Kiến Phong giương cung bắn trong nghi thức Thần Khí. Hình ảnh hắn trong mắt nàng đột nhiên hoá quen thuộc đến lạ kỳ. Trong tiềm thức nàng, nhận ra rằng bọn họ đã từng gặp gỡ. Nhưng ký ức đó xa xăm rất lâu rồi, mờ mịt như sương giăng trên đỉnh núi. Tất cả những thứ còn đọng lại trong nàng là cảm giác ấm áp đến mức không muốn rời đi.

    Hắn dịu dàng nhìn nàng, đôi mắt mang theo tia triều mến. Kiến Phong khẽ giơ tay ra, nàng ngay lập tức ẳm Hạo Nhiên lên đưa vào trong lòng hắn. Tuy Kiến Phong tiếp lấy đứa nhỏ nhưng lại chuyển ngay sang tay khác. Hắn tiếp tục khoát vai nàng, tự nhiên như đông hết sẽ đến xuân.

    Trong mắt mọi người hình ảnh ba người một nhà vô cùng hạnh phúc. Nhưng bất an vẫn cứ vây kín tâm hồn nàng, bởi đây chỉ là thứ hạnh phúc tạm bợ, vay mượn từ người ta.

    ^_^

    Nào ngờ Miêu quân chưa tấn công, thì quân đội Miên Cương phía bên kia biên giới đã tràn qua đất Việt. Trước giờ, Kiến Phong vẫn đau đầu về việc tìm đâu ra lý do xuất binh, để tấu trình lên Đại Đô. Lúc này, bị người khác tấn công, hắn đã có thể mượn cớ tự vệ để chống trả. Nhưng nhìn gót quân thù giày xéo trên quê hương, hắn thật không biết nên giận hay vui. Trong chiến tranh, kỵ nhất là đánh trận trên lãnh địa của mình; vừa yếm thế, lại phải gánh chịu phần lớn hậu quả sau cuộc chiến.

    Phía bên kia là quân hùng tướng mạnh của Miên Cương đã áp sát rừng Ma Cát, địch doanh chủ soái đã tiến qua biên giới hai nước. Lần phát động chiến tranh này rõ ràng là có điều kỳ lạ. Nếu không phải có kẻ xúi giục, sao Miên vương lại ngu ngốc tấn công Việt quốc. Triều đại thay đổi, vua mới ngồi chưa vững vàng, đã muốn đi theo con đường chiến tranh là hạ sách trong hạ sách.

    Trước đó một trăm năm, Cổ thành đúng là miếng mồi ngon trong mắt Miên Cương. Nhưng sau khi Tân thành được thành lập, họ đã có được bài học đắt giá là không bao giờ được xâm lấn bờ cõi Việt quốc. Toà thành kia là pháo đài bất khả xâm phạm nằm giữa lưng chừng núi. Quân Miên cương muốn tiến ngược lên vùng dốc cao, vượt qua Tân thành là điều nói dễ khó làm.

    Toà thành được xây dựng cũng chỉ với mục đích là nuôi dưỡng quân đội, và canh chừng biên giới nước nhà. Thành chủ lãnh đạo người Miêu vào thời đó là tướng quân Từ Tử Minh, một nhân tài hiếm có, cả trăm năm mới xuất hiện một lần. Từ kiến trúc, bố cục, kết cấu thành quách đều vững chãi, vững vàng. Trước có thể phòng thủ kháng địch, sau có thể nuôi quân, huấn luyện.

    Thời điểm đỉnh cao, toàn bộ người Miêu đều là chiến sĩ tại Tân thành. Hơn mấy chục vạn người như thế mà vẫn có thể huấn luyện thành một lực lượng chỉnh tề nề nếp. Làm sao có thể bắt từ đứa trẻ sáu tuổi đến ông sáu mươi tuổi đều đồng loạt phục vụ trong quân. Nói đến việc này, các nhà phân tích hậu bối chỉ có thể đồng loạt gật gù thán phục. Cổ kim hiếm thấy, đông tây khó gặp. Ngoài Từ Tử Minh ra, có lẽ không ai lập lại được kỳ tích như thế này.

    Tân thành ở phía tây còn Cổ thành ở phía đông. Cả hai nằm giữa lưng chừng núi, thông nhau bởi một đường hầm. Chính vì vậy, Tân Thành có thể tập trung vào chiến tranh. Mọi việc hậu cần, quân nhu ... phía Cổ thành đều có thể tận lực chu cấp cho họ. Một bên sườn núi đang đánh nhau tới hồi thảm liệt, phía bên kia vẫn an nhàn trồng trọt, cày cấy tận lực phục vụ chiến tranh. Hai toà thành song song đã biến cả dãy núi thành pháo đài khổng lồ của Việt quốc. Không có bất kỳ dấu chân của kẻ địch nào có thể xâm lấn quốc gia cuả họ được.

    Nếu Kiến Phong quyết liệt phòng thủ, có lẽ đến một năm sau quân Miên Cương cũng khó mà xông qua Việt quốc. Tuy nhiên, ý hắn đã quyết rồi, trận chiến này nợ máu phải trả cho xong.

    Phía Miêu Cương có tồn tại một giáo phái kỳ lạ gọi là Tàn Kỳ. Nghe đồn bọn họ chuyên tu tập tà môn quái đạo, dùng máu thịt cuả mình để nuôi độc trùng sâu bọ. Ngoài có thể bỏ độc, trong có thể nguyền ruả người. Thứ phi Hạnh Tử của Kiến Phong vô duyên vô cớ mất đi như thế, truy hết các nguyên nhân, cuối cùng chỉ còn lại nghi vấn ở chỗ Tàn Kỳ này.

    Đợt này chiến tranh đến cũng thật hợp ý hắn. Trước là vực dậy sĩ khí toàn thành, sau là vì vương phi rửa hận, đồng thời cũng thay Y Na báo thù; thật là nhất cử lưỡng tiện. Kiến Phong đứng trên thành cao chót vót, bàn tay bấu chặt vào lan can đá. Phía dưới chân núi, quân Miên cương đã kéo tới đông như kiến. Màu đen trên y phục chúng cứ như một thứ chất độc ghê tởm đang ăn mòn cả khu rừng.

    Quân Miên Cương sau khi vượt qua biên giới là con kênh đào ngăn cách hai phía, chúng đã dựng trại, đóng quân cách xa chân núi một đoạn. Quân tiên phong của chúng vẫn tiếp tục tiến lên cao, bắt đầu quấy rối các khu làng đơn độc. Kiến Phong đã cho đặc chủng binh đoàn tiến ra ngoài giải cứu người dân.

    Bọn họ là Miêu quân tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất, chuyên hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn với thời gian ngắn nhất. Tuy nhiên, cả binh đoàn lẫn người dân mà bọn họ có trách nhiệm giải cứu đã bốn ngày nay chưa thấy ai trở về.

    Kiến Phong cảm thấy căng thẳng và phải chịu đựng áp lực chiến trận. Dù hắn đang chiếm được điạ lợi, nhân hoà, nhưng sao nỗi bất an trong lòng không thể giảm đi. Kẻ địch tự tin xuất binh, ắc hẳn phải chiếm được một vài yếu tố thuận lợi. Họ càng phô trương, hắn lại càng nóng ruột lo lắng. Thật ra quân Miên Cương đang nắm giữ bí quyết gì?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 20-02-2013 lúc 11:37.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #58
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 56: Hồi ức bi thương

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần hai



    Không ai biết tại sao con kênh đào ngăn cách Việt quốc và Miên Cương lại có tên là Vong Xuyên. Thật kỳ quái khi con sông ở địa phủ lại có mặt nơi trần thế. Mỗi lần đi thuyền qua kênh, người ta lại trầm ngâm im lặng. Phải chăng họ vừa mới trải qua cả một kiếp người?

    Quân Miên Cương không hơi không tiếng đã vượt qua Vong Xuyên, tiến vào lãnh thổ Việt quốc. Trước mặt họ là phần cuối cùng của dãy Trường Lý sơn. Đồi núi chập chùng như một con thần long nằm vắt dọc Đại Lâm Phong, đầu là rừng Ám Dạ, đuôi là rừng Ma Cát. Kênh đào và dãy núi này là một thành luỹ tự nhiên bảo vệ lãnh thổ Việt quốc. Trong lịch sử mấy trăm năm, Miên Cương chưa bao giờ chiến thắng người dân Miêu.

    Hắn ở trong trướng doanh, nơi bóng đêm hoàn toàn xâm chiếm. Đằng xa, phía ngoài rìa doanh trại vẫn đèn đuốc sáng trưng. Nhưng tại chỗ của thái tử, tịnh không một ánh đèn chiếu rọi. Hắn cảm thấy thoải mái hơn khi được không gian tịch mịch chở che. Địa xà chỉ quen trong hang kín ngủ vùi, càng tối tăm, lạnh lẽo thì càng thấy được thoải mái.

    Độc Long đã chiếm được cơ thể của Lôi Ân, thuận lý thành chương, đội lốt y trở thành thái tử. Không ngờ thân xác kẻ này lại là cái bình chứa mạnh mẽ mà hắn luôn tìm kiếm. Thần long giáng thế, số kiếp luôn định sẵn sẽ mang hoàng mệnh đứng đầu thiên hạ. Dù mất hết ký ức lẫn sức mạnh, nhưng mãi mãi vượt trội hơn phàm nhân.

    Hắn giơ tay đặt lên ngực mình, cảm giác chân thân đang ngày một lớn mạnh bên trong. Không chỉ chiếm được chốn dung thân, mà hắn còn nương nhờ được thần khí của kẻ đó để phục hồi sức mạnh. Ba ngàn năm trước họ đã từng đại chiến một phen sống chết. Nào ngờ nhân quả tuần hoàn, lại có ngày cả hai cùng ở trong một thân xác như thế này.

    “Phi quân ơi là Phi quân. Ngươi diệt thân ta, nhưng lại là kẻ cho ta cơ hội chuyển thế. Thật ra ta nên căm hận hay cảm kích ngươi đây, Minh Quang?”
    Hắn ngửa cổ cười khùng khục, nghĩ tới ngày phi thăng mà cao hứng khôn cùng. Lần kỳ ngộ này đã đem đến một cột mốc quan trọng trong quá trình tu luyện của Độc Long. Hắn chẳng những có cơ hội phục hồi, mà còn mượn được thần khí, đủ điều kiện để độ kiếp thành thần.

    Nam nhân có gương mặt kiều mị tự cười một mình trong đêm thanh vắng. Chất độc của hắn có tác dụng trú nhan, khiến vật chủ sẽ vẫn trẻ trung như hồi y mới lên mười bốn. Nhưng dung mạo Lôi Ân nay đã có nhiều điểm đổi khác. Mái tóc đen dài luôn để xoã, buông rơi tuỳ tiện. Trên trán đeo vòng ngọc lấp lánh, giống hệt khi Độc Long còn làm giáo chủ Tàn Kỳ. Thân hắc phục, phần cổ áo hơi rộng mở. Trên ngực hắn là hình xâm ấn chú long xà.

    Khác với cổ ngữ dùng để phong ấn bản thân Độc Long lúc trước, ấn chú này dùng để trấn áp linh hồn Lôi Ân. Hắn không ngờ đến, thứ mình chiếm được lại lại phàm thân của võ tinh Phi Quân. Trong một đoạn thời gian, Độc Long cứ tưởng mình đã bị linh hồn của y nuốt mất. Nếu không phải đã trải qua mấy ngàn năm luyện độc, hắn có lẽ đã thua cuộc trước sức mạnh cường đại của Minh Quang. Nếu kẻ này nhớ lại được tất cả, thì Độc Long đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian rồi.

    Tay cầm ly ngọc bích xoay xoay tuỳ ý, rượu bên trong sóng sánh lắc lư theo một nhịp điệu bất thường. Hắn ơ hờ nhìn ngắm, sau đó ngửa cổ uống cạn thứ men cay nồng đó. Vầng trăng khuyết lơ lửng giữa bầu trời ảm đạm, gió lạnh thổi qua từng hồi, se sắc cả tâm hồn. Ngoại trừ những binh lính có nhiệm vụ canh gác, còn lại ai nấy đều đã yên giấc ngủ say. Đây là lần thứ mấy hắn thao thức trọn đêm trường cô quạnh? Từ lúc chiếm lấy thân xác này, hắn chưa có đêm nào được yên.

    Nghĩ đến tên Minh Quang, Độc Long chỉ muốn cắn xé y cho hả giận. Vì sao đã sử dụng ấn chú long xà rồi, mà linh hồn y vẫn có thể tiếp tục quấy phá không ngừng. Chỉ cần Độc Long chớp mắt một cái, y đã mạnh mẽ vùng dậy. Liên tục kêu gào, bức phá xiềng xích muốn giành quyền điều khiển thân xác một lần nữa.

    Độc Long là một con rắn chỉ quen trốn trong hang động ngủ vùi. Giờ đây bị mắc kẹt vào cuộc chiến tranh giành cơ thể trường kỳ, hắn đã bị bức muốn phát điên lên được. Đôi mắt quầng thâm, trũng sâu đã khắc lên gương mặt hắn vẻ u ám bất tận. Xung quanh hắn, vầng tử khí đang ngày một thịnh nồng. Cơ thể mệt mỏi, không khi nào được nghỉ ngơi, đang ngày càng tiều tuỵ hơn. Gần hai năm không ngủ, hắn đã sắp sửa đi đến giới hạn của thể xác này. Nếu tiếp tục kéo dài, Độc Long chắc phải bỏ chiếc bình mà mình vừa khó khăn tìm được.

    “Ngươi thà diệt thân, cũng không muốn ta chiếm được cơ thể ư? Quá ngây thơ rồi, ta sẽ cho ngươi thấy hối hận.”

    Có thể nói lần phát động chiến tranh này là vì hắn đã rãnh rỗi đến mức sinh ưu tư. Sự bực bội trong lòng Độc Long, chỉ có thể dùng mạng người để thoả mãn. Gây chiến tranh, chính là con đường tốt nhất để thu thập thêm nhiều máu. Chỉ có bận lòng đến công việc, hắn mới có thể trải qua hết những đêm trường bất tận của đời người.

    Hắn mệt mỏi lấy tay đỡ đầu, bị đánh bại bởi cơn buồn ngủ diếp cả mi. Chỉ hơi nhắm mắt thôi, quang mang mãnh liệt đã loé sáng trước mặt. Độc Long giật mình, bửng tỉnh khỏi cơn mê ngủ. Cũng giống như tên trộm rình mò, Lôi Ân luôn chực chờ hắn lơ là phòng bị là ngay lập tức vùng lên.

    “Phải nhớ, chỉ cần ngươi ngủ gục, ta sẽ giết chết ngươi. Hãy tận hưởng thân thể này, và thưởng thức cuộc đời không bao giờ được ngủ của mình.”

    Bên tai hắn dường như vẫn còn nghe được tiếng cười chế giễu của con rồng kia. Độc Long giận dỗi, tay đập mạnh khiến chiếc bàn trước mặt vỡ nát. Trong lại trận chiến năm xưa, quả thật Minh Quang còn mạnh hơn Độc Long nhiều lắm. Nếu y mà nhớ lại được thân phận của mình, làm sao Độc Long có thể đấu lại đây.

    “Thật không hiểu, tại sao võ tinh của long tộc bây giờ lại ở nơi trần giới. Đã từng nghe đồn bọn thần thánh thường phải trải qua mấy kiếp nạn như thế này mới có thể đắc đạo thăng cấp. Lần này chắc hẳn là tai kiếp lớn nhất của y. Bị ta chiếm mất thân xác, thì sau này này đừng mong hoá kiếp trở về nữa.”

    Độc Long phất tay áo, vội vàng đứng dậy. Hắn phóng ra ngoài trướng doanh, dùng phép thuật để biến thân mình thành một cơn gió thoảng qua. Sức mạnh đang dần trở lại, và phép thuật của Độc Long cũng bắt đầu có thể sử dụng. Hắn muốn chiến thắng Minh Quang, thì ngay lúc này còn cần phải làm vài việc.

    ^_^

    Tam Sinh thạch nằm ở chỗ Vong đài là nơi lưu giữ tiền kiếp của tất cả bóng ma đi qua. Sau khi uống canh Mạnh bà, chẳng còn ai nhớ được kiếp trước của mình, kể cả thần thánh. Qua một đời người, khi quay về minh giới thì ký ức mới trở lại với vong hồn. Tam thế tiền kiếp đều có thể đọc được ở chỗ Tam Sinh thạch này.

    Âm phủ là nơi cai quản của Diêm vương. Chỗ đó cũng giống như nha môn của phàm nhân, tất cả đều có quy tắc cực kỳ khắc nghiệt. Mười vị Diêm La ai nấy đều có sức mạnh cường đại không thua thần quân nơi tiên giới; trấn áp được tất cả loại vong hồn, điều khiển quỷ sai làm việc tận tuỵ cho mình. Một tên dở yêu dở tiên như Độc Long dù có mơ cũng khó mà đến Vong đài của Âm phủ được. Hắn đến đó, chẳng khác nào tên cướp chạy vào công đường, tự chui đầu vào rọ. Nhưng muốn chiến thắng đối thủ, trước tiên phải điều tra thông tin kẻ địch. Muốn đánh bại Minh Quang phải nghiên cứu tiền kiếp của y để mà tìm ra điểm yếu mà chọc vào.

    Trên thế gian có một loài tự nguyện tiến nhập minh giới tên là Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ còn có tên khác gọi là Mạn Châu Sa. Trên con đường dẫn đến hoàng tuyền thường được ví von là “hoả chiếu chi lộ”. Bởi Mạn Châu Sa hoa nở đỏ rực như ánh lửa, là cảnh sắc duy nhất nơi bỉ ngạn tối tăm.

    Mùi hương của hoa có ma lực, khiến vong linh nhớ lại ký ức lúc sinh tiền. Tuy nhiên, nhưng thứ mà Mạn Châu Sa gợi nhớ chỉ là những hồi ức đau thương của tiền kiếp. Đối với Độc Long, đó là tất cả những thứ hắn đang tìm kiếm. Sự đau đớn, buồn khổ của Minh Quang là toàn bộ mục tiêu của chuyến đi này.

    Hắn dừng bước bên bờ nước lạnh. Độc Long quay đầu, nhìn về phía sương mù giăng kín nơi xa xa. Dòng kênh này có tên Vong Xuyên bởi bên bờ có một cánh đồng nở hoa đỏ rực. Bỉ Ngạn là hoa nơi địa ngục, cũng là loài hoa có ở chốn nhân gian. Muốn xem lại tiền kiếp không nhất thiết phải cần Tam Sinh thạch. Đôi khi chỉ là một mùi hương, cũng đủ để nhớ hết cả kiếp người.

    Chỗ yêu khí cuồng cuộn, không gian mờ ảo đó là lối vào kết giới. Độc Long dợm chân, bình thản bước vào vùng quỷ quái yêu ma. Sương mù càng lúc càng đặc lại, như bức tường vững chắc không để chút ánh sáng nào lọt vào. Hắn không cố chống lại phép thuật đã được giăng yểm, tự động để sương mù đưa lối cho mình.

    Bước chân bỗng nhẹ hẫng, chênh vênh khi hắn vượt ra khỏi trần giới. Sương mù tan ra, trước mắt Độc Long tràn ngập một biển máu đỏ tươi. Đó là cánh đồng Bỉ Ngạn chỉ nở ra hoa màu đỏ. Loài hoa có nhiều cái tên, cũng như mang theo nhiều ý nghĩa sâu xa. Phân ly, đau khổ, không may mắn, nhớ về nhau, vẻ đẹp của cái chết ... hay được biết nhiều nhất là “hồi ức đau thương”.

    Bỉ Ngạn hoa nở nơi Vong Xuyên, chỉ thấy hoa, không thấy lá. Nhớ nhau, thương nhau nhưng vĩnh viễn xa cách. Cứ như thế luân hồi, hoa và lá đời đời bỏ dở, mãi mãi cho đến tận kiếp cũng không bao giờ trông thấy nhau.

    “Mạn Châu Sa một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử." Độc Long thầm nhớ lại những gì hắn biết về thứ Tử Vong hoa màu đỏ này.

    Hắn cứ tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã lạc vào giữa thế giới tràn ngập màu hoa đỏ. Không gian bỗng hoá thành tròn, đất trời nối liền thành một khối cầu, không phân biệt trên dưới, phải trái. Tất cả cứ xoay vòng, xoay vòng cho đến khi sắc đỏ hoà thành một màu.

    Mùi hương thoang thoảng ngày càng nồng đậm. Màu đỏ chói lọi ngày càng mờ ảo đi. Là vua của loài rắn, không thứ chất độc nào có thể làm hại hắn cho được. Nhưng chỉ có lần này, Độc Long không muốn chống lại Mạn Châu Sa. Cơ thể của hắn còn là của Minh Quang, độc hoa ngấm vào cũng đồng thời tác động vào cả hai linh hồn. Ký ức của đối phương, hắn cũng có thể nhìn thấy được.

    Bỗng nhiên hắn khuỵ xuống, khi trái tim quằn quại đau như vừa bị ai xé nát. Độc Long gào lên một tiếng bi thương, hai hàng lệ nóng bỗng trào ra. Hắn đã nhìn thấy nàng, người con gái xinh đẹp nhất trần thế. Hắn cảm nhật được tất cả những đau khổ của tiền kiếp mà Minh Quang đã trải qua.

    Kẻ mang danh Phi quân đó chưa đến ngàn tuổi đã nhận được thiên mệnh phi thăng hoá thần, thân là long tộc, nhưng cuộc đời thật sự của y chỉ tập trung vào mấy chục năm ngắn ngủi nơi trần thế. Ký ức ngọt ngào hạnh phúc, cũng như tột đỉnh đau đớn của y đều có liên quan đến một người con gái tên Thái Hương. Hình ảnh vùn vụt lướt qua nhấn chìm Độc Long vào vực thẳm yêu hận. Cảm xúc mạnh mẽ dường này, một xà yêu như Độc Long khó mà tiếp nhận nỗi.

    Hạ Như Thi tự hành hạ bản thân khiến Phúc Văn khổ đến không muốn sống. Tang Y Na bị Độc Long tra tấn làm Lôi Ân đau đến mức thà kẻ chết là y. Sự bi thống khi nhìn người yêu tự tử trước mắt, Minh Quang không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Kiếp này chỉ mong nàng bình an vui cười, dù có mất mạng y cũng cam tâm tình nguyện.

    “Chỉ xin nàng đừng bao giờ tổn hại chính bản thân mình.”

    Hắn tỉnh lại cùng lúc với linh hồn bên trong cơ thể, vừa kịp khống chế Lôi Ân, không để y cướp đi thể xác của mình. Uy lực của Mạn Châu Sa quả nhiên không thể coi thường cho được. Độc Long đưa bàn tay run rẩy lên nắm chặt phần vạt áo trước ngực. Nơi trái tim hắn là khối chân thân đang đau đớn thét gào. Gương mặt hắn vẫn đang còn đẫm lệ, đầu óc quay cuồng vì những ký ức thống khổ kia vẫn còn lẫn quẫn chưa chịu đi.

    Độc Long giật mình quay lại khi cảm nhận xung quanh có điều đổi khác. Giữa biển hoa xuất hiện một dáng người cứ đứng nhìn hắn chằm chằm.

    - Mạn Đà La. - Hắn khẽ thì thầm tên nàng.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167[/QUOTE]
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 21-02-2013 lúc 14:30.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #59
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 57: Mạn Đà La

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần hai



    Mạn Thù Sa, Mạn Châu Sa hay Mạn Đà La đều là tên của nàng, vong linh của loài hoa Bỉ Ngạn nở ra màu đỏ thắm. Nàng khoát bộ y phục tân nương rực rỡ như hoà lẫn vào cánh đồng hoa xung quanh. Mái tóc nàng xoã dài ra quanh chân như một đám rễ cắm xuống đất. Nàng từng là một cô nương rất xinh đẹp, đẹp đến mức thế gian không ai sánh bằng.

    Độc Long ngây người trước kẻ vừa mới xuất hiện. Chân hắn bất giác đi đến gần nàng, bàn tay đưa ra chạm vào má náng.

    - Mạn Đà La. - Hắn lại cất tiếng gọi tên nàng lần nữa.

    Bộ xương khô im lặng nhìn hắn bằng đôi mắt rỗng không. Như sương khói, da thịt nàng lại được phủ đầy bằng ảo ảnh. Gương mặt kiều diễm nghiêng nhìn Độc Long xem xét, sau đó đôi môi anh đào bỗng nở ra một nụ cười.

    - Cuối cùng chàng cũng đến rồi.

    Nàng mừng rỡ nhào vào ngực hắn. Độc Long nghe hạnh phúc ngập tràn, đôi tay bất chợt siết chặt thân thể nhỏ nhắn trong lòng.

    - Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử. Vĩnh kiếp, vĩnh thế, vĩnh tương tư. Ái quân lang, hữu tâm chờ, hữu hảo kết.

    Lời nàng thì thầm vào tai hắn, nghe ngọt ngào, mừng vui. Trải qua ký ức tột cùng đau khổ, cuối cùng hoa điệp tương phùng, nguyện không bao giờ lìa xa nữa. Độc Long nhắm mắt lại, cảm nhận sự hạnh phúc ấm áp của người con gái này. Lại một lần nữa ánh sáng quang mang bùng lên mãnh liệt, linh hồn Lôi Ân lại trỗi dậy đấu tranh. Độc Long gào thét đau đớn, cảm nhận nguyên thần của mình đang bị cào xé. Lôi Ân chưa giây phút nào ngưng làm hắn phải lo âu.

    Độc Long bừng tỉnh, nhận ra bản thân đang nằm giữa cánh đồng Mạn Châu Sa. Loài hoa xinh đẹp ưu mỹ đến vậy, thì ra đang mọc trên vùng đất đầy xương trắng. Bao nhiêu lớp người đi lạc vào kết giới của yêu quái, bao nhiêu kẻ bị độc hoa làm cho u mê, ngủ vùi trong ảo tưởng hạnh phúc kia? Hắn cựa mình, giật tay ra khỏi những thân cây đang uốn éo bám đầy cơ thể. Cả cánh đồng tức giận vì bỗng nhiên con mồi muốn vùng chạy khỏi xúc tua của nó.

    Những tiếng rin rít vang lên như cả ngàn bóng ma đang cùng nói. Trong thế giới này không có gió, nhưng đám Mạn Châu Sa lại dập dềnh tạo thành một cơn sóng nhấp nhô hỗn độn. Những thân cây uốn éo rần rần tiến về phía Độc Long, muốn dùng sức mạnh của mình trói buộc hắn thêm lần nữa.

    Đã nhìn thấy mối duyên tiền kiếp, hắn đã hoàn thành xong mục đích của mình. Lần này chất độc của Mạn Châu Sa đừng hòng tác động đến cơ thể của hắn lần nữa. Độc Long vung tay, cả người bỗng bay lên, vùng thoát khỏi hàng trăm thân thảo mộc. Cánh đồng Mạn Châu Sa gào thét, hùng hổ đuổi theo.

    Những thân cây yếu ớt cuốn lại vào nhau tại thành một con rắn uốn éo to đến cả chục thước. Sinh vật yêu ma kia bắt đầu lao vào tấn công Độc Long, muốn siết chết hắn rồi từ từ tiêu hoá sau. Độc Long xoay người né tránh, tao nhã như một vũ công đang đùa giỡn. Bóng dáng phiêu bồng nhẹ nhàng đáp trên đầu con rắn, tiêu sái không khác gì một vị thần tiên.

    - Có lẽ ngươi không biết. Ta là xà vương.

    Lời vừa nói xong. Bàn tay ngay lập tức đập xuống. “Đả xà, đả thất thốn” Làn khói đen mang đầy độc khí từ tay hắn phóng vọt ra, như một sợi dây xuyên qua đầu quái vật. Sau đó tầng chướng khí tách ra thành nhiều sợi dây khác, siết chặt đầu yêu quái hoa cho đến khi nó đứt rời ra thành từng khoanh.

    Làn khói đen vẫn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục lan ra xa. Bán kính năm mươi thước quanh Độc Long, toàn bộ Mạn Châu Sa đều gục chết. Kể cả mặt đất bên dưới lẫn xương trắng đều vì độc tố mà hoá thành màu đen cả. Độc Long hạ xuống đất, miệng nhoẻn nụ cười độc địa quen thuộc của xà vương.

    - Việc của ta đã xong rồi, ngươi đừng cố tình quấy phá nữa. Mở cửa cho ta đi, rồi yên phận ở đây tiếp tục chờ tình lang.

    Giọng y vang vọng đầy sức mạnh trong thế giới của Mạn Châu Sa. Kết giới bỗng rung rinh, rồi sau đó tầng sương mù của lối ra vào xuất hiện trở lại. Độc Long cười lớn hài lòng, hai tay chấp sau lưng, nhàn nhã tiến về phiá lối ra. Chuyến đi ngày hôm nay, thu thập không phải ít.

    Thứ nhất, phép thuật của hắn dường như đã phục hồi được hơn phân nửa. Lúc nãy tuỳ tiện vung tay, đám yêu quái tại đây đã không phải là đối thủ. Thứ hai, thì ra bổn mạng của Minh Quang lại ly kỳ phức tạp đến thế. Chỉ vì một chữ tình mà bị tước sạch thân phận thần thánh, bị đoạ đày trong tam thế tình kiếp khổ đau.

    Kiếp thứ nhất, không có tư cách để yêu. Kiếp thứ hai, thân phận không thể yêu. Lần nào cũng vì nữ nhân mà mất hết tất cả. “Thái thần ơi, ông cũng quá vui tính rồi.” Độc Long cười ha hả, cảm thấy thật sảng khoái khi kẻ thù của mình gặp hoạ lớn. Độc Long chỉ là nhân vật qua đường, tiện tay ném đá xuống giếng mà thôi.

    Hắn vui mừng bay trở lại doanh trướng của mình. Độc Long huýt sáo một tiếng, hai con rắn xanh đỏ không biết từ góc nào liền trườn ra trình diện.

    - Mau đi tìm cô gái đó đi. Cái con nhỏ mặt sẹo mà ta đã thả khi còn ở Tàn Kỳ đó. Trò vui sắp có, ta sẽ chiến thắng và chiếm được trọn thể xác này rồi.

    Độc Long lại cười ha hả, vui mừng cũng như ngày được chui vào cơ thể Lôi Ân mà sống vậy. Mọi việc đã bắt đầu thuận lợi không ngờ, ngày hắn được bay lượn trên bầu trời đã không còn xa nữa.

    ^_^

    Khi xưa, nói Tàn Kỳ giáo đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đó chỉ là bề ngoài. Thật ra khi Độc Long trở về hoàng cung, đã ngay lập tức chiêu mộ cho mình những đệ tử mới. Hắn lại như cũ, dùng cổ trùng khống chế những kẻ thuộc hạ. Với thân phận là thái tử, giờ đây quyền uy của hắn còn vượt bậc hơn khi xưa.

    Sức mạnh đã trở lại, phép thuật đã hồi phục. Từ lâu Miên Cương đã lọt vào tay Độc Long, mặc cho hắn chơi đùa.Chỉ vì quá bận lòng với việc kềm chế linh hồn Lôi Ân nên hắn mới không có tâm làm việc khác. Sau khi giải quyết xong mối lo này, Độc Long sẽ trở về giết luôn Miên vương để lên ngôi.

    Hắn đặt tay lên ngực, nghe chân thân của mình rộn rã niềm vui. Thêm một trăm năm nữa chắc hắn sẽ không còn e ngại bất kỳ vị thần nào khác. Lần này không chỉ dựa vào sức người mà Độc Long còn thu phục tất cả các loài yêu ma quỷ quái gần đó. Với năng lực phi nhân của mình, chẳng bao lâu chúng đã dò la ra Tang Y Na đang trốn ở Cổ thành.

    - Thật đúng lúc, ta thấy Cổ thành cũng vừa mắt lắm. Mảnh đất này ta lấy; còn người, ta cũng phải có.

    Hắn cười gằn, thích thú xua quân lên tấn công. Một nửa binh lính là tử sĩ có cổ trùng làm tăng cường sức mạnh, lại còn thêm rất nhiều kẻ không phải là người trà trộn trong quân để tăng cường ưu thế của Miên quân. Chỉ là một toà thành giữa rừng sao có thể làm khó yêu quái được. Chiến thắng đang đến gần, dễ dàng có thể đoạt được trong tầm tay.

    ^_^

    Trong mười ngày, Phan Kiến Phong đã mất hết toàn bộ tám ngôi làng ở sườn núi phía Tây, kể cả đội tinh binh đặc chủng của hắn cũng biến mất không còn một mống. Tình hình quái đản này, bản thân Kiến Phong cũng khó mà tưởng tượng nổi. Cứ như quỷ quái ẩn mình đã tha tất cả bọn họ xuống địa ngục hết rồi.

    Quân Miên Cương đang ngày càng tiến xa hơn, chỉ cách Tân Thành còn độ năm dặm. Vượt qua khoảng cách này là quân đội chủ lực cuả hai bên sẽ trực tiếp đụng độ nhau. Quân đã tập hợp, lương thảo cũng chuẩn bị đủ. Kế hoạch phòng thủ, phương án tác chiến đã có hết rồi, mà sao hắn vẫn còn lo âu.

    Suốt mấy ngày nay, đêm nào hắn cũng chong đèn nghiên cứu sa đồ bố trận. Cả pho binh pháp mà tiền bối Từ Tử Minh để lại, hắn cũng đã nghiên cứu kỹ càng rồi. Võ Luận binh thư là quyển sách chỉ được trao cho các đời thành chủ. Từ Tử Minh tướng quân là người đã xây nên Tân thành, nên ông ta phi thường hiểu rõ từng ngóc ngách bố cục của toà thành này.

    Nơi nào dành cho xạ thủ, chỗ nào bố trí bộ binh, vũ khí đặt ở đâu, nhân sự điều động ra sao đều đã được ghi chép rõ ràng. Thậm chí đến từng chiến thuật tấn công, kèm theo đó đều có những biện pháp phòng thủ khắc chế. Thiên tài binh lược trăm năm mới thấy đúng là danh xứng như thực. Thậm chí bản thân Kiến Phong cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào hoàn hảo hơn để đối phó với các chiến thuật trong Võ Luận binh thư.

    Một lần nữa hắn lại lấy giấy viết vẽ, diễn lại trận đánh trong tưởng tượng của mình. Khi nào phải xuất quân, khi nào phải thuyên chuyển, đã được hắn diễn tập với hàng trăm tình huống khác nhau. Đây là lần đầu tiên Miên Cương và Việt quốc khai chiến kể từ thời lập quốc. Phan Kiến Phong cũng là thành chủ đầu tiên sử dụng Võ Luận binh thư ngoại trừ Từ Tử Minh.

    Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài khiến hắn sực tỉnh. Đến im lặng như thế này, chỉ có một mình vương phi của Kiến Phong là làm được thôi.

    - Vào đi.

    Kiến Phong cất tiếng, cảm thấy cả người đều thả lỏng. Nàng đến đúng lúc lắm, hắn đã tự ép bản thân mình đến mức kiệt lực luôn rồi.

    - Đại vương, thiếp có mang đến cho ngài thức ăn khuya. - Giọng thanh tao nhỏ nhẹ như vang hơn trong đêm tối.
    - Mang lên đi. - Hắn nhoẻn miệng cười.

    Y Na uyển chuyển mang khay đựng thức ăn và bình trà mới đặt lên bàn hắn. Tay phải nàng vẫn còn run run khi cố sức nâng vật gì nặng hơn một đôi đũa. Mỗi lần nhìn thấy cảnh ấy, Kiến Phong đều cảm thấy trong lòng chua xót. Là hắn không tốt, không chăm sóc Y Na cẩn thận mới khiến nàng bị thương.

    Nàng ngẩn mặt, vừa chạm vào ánh mắt lo lắng của hắn, đã phải vội quay đi. Ở bên nhau lâu ngày, Y Na vẫn chưa dám đối diện với đôi mắt ấy lần nào nữa. Kiến Phong thở dài, vươn tay ra muốn chạm vào nàng. Y Na giật mình, rút lại như một chú thỏ con đầy cảnh giác.

    - Y Na. - Hắn nghiêm giọng gọi.

    Đại vương có lệnh, vương phi sao dám chối từ. Nàng xụ vai xuống, tự động đi vào vào tay của người nào đó. Kiến Phong ôm lấy Y Na, kéo nàng ngồi lên đùi mình vô cùng thân thiết. Thê tử nhỏ nhắn này, sao hắn luôn có cảm giác không thể nào nắm bắt được nàng. Khoảng cách sáu năm thật sự là quá dài, biến một tiểu oa nhi luôn bám lấy hắn thành một nữ nhân u sầu luôn tránh né hắn.

    Kiến Phong biết cuộc đời nàng trong sáu năm đó là một khoảng trắng với mình. Ngoại trừ chuyện biến cố trong hoàng cung Miên vương, hắn không còn biết gì nữa về nàng. Vì quá yêu thương Y Na nên hắn không muốn truy hỏi. Hắn sợ nàng không muốn trả lời, đến mức sẽ trốn khỏi vòng tay mình.

    “Sống là chia ly, chết đành vĩnh biệt.” Một lần chia ly Y Na, một lần vĩnh biệt Hạnh Tử; hắn đã không thể đón nhận thêm bất cứ sự biến mất nào nữa. Hạnh phúc nhỏ nhoi này, hắn phải trân trọng giữ gìn.

    Nhưng một lần nữa sự bất an, lo lắng lại trỗi dậy. Tại sao gần đây, hắn dự cảm rằng mình sắp sửa mất nàng.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 20-02-2013 lúc 11:35.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #60
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Chương 58: Cuồng huyết chiến sĩ

    Hoa đào có phải nở vì ta
    Phần hai



    Kiến Phong cúi xuống hôn Y Na, thế nhưng nàng cứ cứng đờ không đáp trả hắn. Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại tiếng côn trùng vo ve rỉ rả ngoài sân. Bàn tay hắn đặt lên cổ nàng, mơn mang vuốt nhẹ. Y Na nghiêng đầu, tránh đi sự đụng chạm một cách khó chịu. Nàng run rẩy trong lòng, không muốn tiếp nhận hắn, nhưng lại càng không dám tránh xa.

    Phan Kiến Phong, trượng phu của nàng, người đã cùng nàng cầm dây tơ đỏ, dập đầu bái lạy trước đền Nguyệt thần. Vị đại vương hùng mạnh mà nàng đã thề nguyền phục tùng suốt đời. Người đàn ông đầu tiên mà Y Na tuyên bố sẽ gả khi mới vừa mười hai tuổi. Hắn đã ôm ấp nàng trong cơn đau đớn nhất, dang tay che chở nàng khi Y Na yếu đuối nhất. Bầu trời của nàng, gia đình của nàng ... nhưng hắn đã không còn là tình yêu duy nhất của nàng.

    Y Na bật khóc. Nàng quá xấu xí, quá dơ bẩn, không đáng cho hắn chạm vào. Y Na thậm chí còn chẳng xứng đáng với lòng quý mến của Kiến Phong. Người như một vị thần tinh khôi không bao giờ dính bụi trần. Mái tóc bạc trắng tinh cuả hắn, gương mặt u nhã hiền dịu của hắn; tất cả sẽ bị nàng làm cho nhơ nhuốc mất thôi.

    Đột nhiên hắn ngừng lại, không tiếp tục dời tay xuống dưới nữa. Kiến Phong kéo Y Na đứng thẳng dậy, đôi mắt giận dữ nhìn nàng trừng trừng. Vì sao nàng lại khóc khi hắn chạm vào? Cứ như thể hắn đang cưỡng ép Y Na làm việc mà nàng không mong muốn vậy.

    Nàng sợ hãi, ngay lập tức lấy tay áo chùi nước mắt. Phản ứng của một vương phi như vậy là quá xúc phạm trượng phu rồi. Khi những vòng nước mắt biến mất, hình ảnh của hắn mới rõ ràng hơn một chút. Đó không phải là ánh mắt giận dữ, mà là sự bi thương thất vọng. Cuối cùng, Y Na cũng không thể dấu diếm được nữa. Trong lòng nàng đã không còn chỗ cho Phan Kiến Phong.

    - Vậy mà ta vẫn luôn chờ đợi.

    Hắn nói xong, ngay lập tức đứng dậy. Y Na sững sờ như tên tội phạm bị bắt tại trận. Nàng chỉ biết lặng im nhìn bóng lưng hắn từ từ đi khỏi phòng. Chiếc bóng trắng cứ dần dần bị đêm tối ngoài sân nuốt chửng lấy. Nàng giơ tay ra, nhưng miệng lại chẳng nói được tiếng nào để giữ người lại. Y Na không có can đảm đối diện với sự trách móc của Kiến Phong. Nàng đã phụ hắn trước.

    Tách, một giọt nước từ trên cao rớt xuống. Đây là bên trong cung điện của phiên vương, làm sao có thể lọt giọt mưa nào. Tách, một giọt khác rớt lên vai Y Na. Nàng chạm vào thứ nhớp nháp có mùi tanh tưởi đó. Y Na ngước mặt nhìn lên, kinh hoàng nhìn thấy cơ thể vặn vẹo của con đại xà.

    Con rắn khổng lồ có màu đỏ tươi đang cuốn quanh xà nhà. Thân thể nó to bằng một vòng tay người ôm, lớp da đỏ rực như san hô nhìn vô cùng đáng sợ. Cái đầu gồ ghề đầy sừng gai. Miệng há lớn lộ ra những chiếc răng chứa đầy nọc độc. Con rắn vặn vẹo di chuyển. Hai mắt nó nhìn trừng trừng vào Y Na, đồng tử dọc đứng co lại đầy đe doạ.

    Con rắn phóng xuống rất nhanh, nhưng Y Na đã có ý định nhảy ra từ trước. Thân thể nặng nề của con rắn khiến chiếc bàn gỗ đổ sập xuống. Nhưng dường như nó không hề hấn gì sau cú vồ hụt. Con rắn ngóc đầu dậy, xác định hướng của Y Na, rồi lại tiếp tục phóng tới. Nàng chạy tránh quanh những gốc cột. Tuy tay phải bị phế, nhưng một lộ khinh công nàng vẫn còn sử dụng được.

    Thứ quỷ quái tàn ác này làm nàng nhớ tới Tàn Kỳ giáo. Khi còn ở trong lò luyện ngục của Lưu Tinh quân đoàn, Y Na cũng đã từng bị nhốt chung chuồng với dã thú. Cứ năm người đối phó một con gấu, ba người một con cọp; những kẻ bước ra khỏi lò luyện ngục, đều được trui rèn bản lãnh như thế đó.

    Nhưng con quái xà này lại nguy hiểm hơn tất cả dã thú mà Y Na từng đối mặt. Lúc này nàng lại chỉ có một mình, không có tấc sắt trong tay. Lẽ ra nàng phải kêu lớn cho người khác tới cứu. Nhưng Kiến Phong chỉ vừa mới rời khỏi, nếu nàng kêu lên, hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên chạy đến. Y Na không muốn Kiến Phong gặp nguy hiểm.

    Con rắn to cồng kềnh nhưng không vì vậy đánh mất đi sự linh hoạt và tốc độ khủng khiếp của mình. Nó soàn soạt cuốn lên thân cột, nhắm hướng di chuyển của Y Na, sau đó nhanh chóng mổ tới. Nàng nghe tiếng gió lướt xoẹt ra, vừa quay lại đã nhìn thấy đầu con rắn bị đánh bật đi sang một bên. Chiếc bóng trắng ngoài cửa xông vào, ôm lấy Y Na, kéo nàng ra xa khỏi đại xà.

    Kiến Phong chắn phía trước nàng, dần dần ép Y Na đi về phía cửa. Nhưng con rắn đỏ đó đâu dễ dàng buông tha cho bọn họ. Nó lại lao tới, điên cuồng vì vồ hụt nhiều lần. Hai người bọn họ nhảy lên, Kiến Phong mượn đà đạp lên đầu con rắn phóng đi. Họ trở lại bàn làm việc đã bị con rắn đè nát. Kiến Phong chụp lấy bình bông để trên kệ xoay mạnh, bức hổ trướng sau lưng hắn trượt qua, để lộ một hốc cơ quan bí mật.

    Ánh trăng bên ngoài hắt vào cửa lớn, khiến lưỡi thép cuả thanh trường đao loé lên óng ánh. Trảm Soái đao là một thứ vũ khí mang đầy sát ý, đã từng theo biết bao danh tướng tung hoành nơi chiến trường. Thanh trường đao vừa lộ diện, đại xà hơi giật mình trong giây lát. Kiến Phong chụp lấy thanh đao nặng hơn hai trăm cân đó chỉ bằng một tay. Hắn chỉ xoay một vòng, đao khí mạnh bạo lướt qua, khiến đại xà co người lại sợ hãi.

    Kiến Phong rút một tay ra khỏi áo. Đã mười năm rồi, hắn mới lại chạm tay vào Trảm Soái đao. Thứ vũ khí bá ngạo đó là một vật báu truyền đời ở Cổ thành, phàm là phiên vương của người Miêu, nhất định phải sử dụng đao.

    Nhưng đao lại là trọng khí chỉ dùng cho binh gia. Hơn nữa trường đao lại là thứ chẳng thể dễ dàng mang đi đâu, ngoại trừ mặt trận. Thiên hạ thái bình, Kiến Phong cứ ngỡ mình sẽ chẳng bao giờ để Trảm Soái đao xuất thế. Nhưng lần đối đầu nguy hiểm này, hắn phải mang đao ra để bảo vệ người thân.

    Kiến Phong sẽ không bao giờ chịu đựng được nếu phải mất thêm bất cứ ai bênh cạnh. Y Na đứng sau lưng, được Phan Kiến Phong bảo vệ, nhưng nàng vẫn bị khí thế cuả hắn làm cho kinh hoảng. Chưa bao giờ nàng biết Phan Kiên Phong có võ công. Bình thường hắn chỉ mặc triều phục và văn phục, cử chỉ tao nhã nhẹ nhàng, bước đi khoan thai chậm rãi. Nàng cứ ngỡ hắn là vị đại vương chỉ biết cưỡi ngựa bắn cung, chưa từng nghĩ ra vũ khí sở trường của hắn lại là trường đao.

    Lưỡi đao lắc nhẹ, ánh sáng phản chiếu từ mặt trăng chớp loé loá mắt. Kiến Phong giậm chân, mang một đòn tất sát phóng tới chỗ con đại xà. Dấu vết hắn để lại dưới sàn đá là một lỗ hõm sâu đến mấy phân, như vậy cũng đủ hiểu kình lực của chiêu này mạnh mẽ cỡ nào. Trọng chiêu bổ xuống, đại xà nhanh chóng chuyển thân tránh né. Kiến Phong quyết tâm truy sát tới cùng, đôi mắt vằn lên màu đỏ như máu.

    Cái này là đặc điểm di truyền của nhà họ Phan, cuồng huyết chiến sĩ. Một khi đã vận đến mười thành công lực, nếu không có đổ máu lớn sẽ khó lòng mà bình tĩnh lại được.

    Y Na đã từng nhìn thấy vị thần áo trắng giương cánh cung mạnh mẽ hướng về phiá mình. Nàng cũng đã từng thấy con ác quỷ tóc trắng với hay bàn tay thấm đầy máu. Hắn há họng thét lên từng tiếng khủng khiếp. Lưỡi bạc vung loang loáng, đao khí tung toé khắp nơi, chém gãy tất cả mọi thứ trên đường.
    Dù Lôi Ân đã hoàn thiện kiếm pháp, cũng không thể vươn tới đẳng cấp này. Giống như Độc Long đêm đó, Kiến Phong làm nàng sững sờ kinh ngạc. Vách tường bung ra như vừa chịu đựng một vụ nổ. Con rắn uốn éo, thoát ra khỏi khỏi đống gạch vụn, mau chóng tránh xa thứ vũ khí khủng khiếp kia.

    Bạch ngọc quan gắn trên đầu Kiến Phong đã vỡ nát. Mái tóc dài trắng bạc của hắn tung xoã ra. Cách tay trần gồng lên, nâng thanh thanh đao nặng mấy trăm cân vung vẫy vô cùng điêu luyện. Thứ võ công vừa nhanh vừa mạnh đó, chắc chẳng có ai ngoài Phan gia có thể phát huy được tối đa uy lực. Lưỡi đao đánh vòng như vẽ nên một mặt trăng tròn tuyệt đẹp. Y na chỉ kịp nhìn ánh bạc loé lên, phần cổ của con rắn bị phạt ngang, chiếc đầu văng ra xa, lăn lốc lốc.

    Từ thân thể uốn éo còn sót lại. Máu tươi cứ phun ra như suối. Chẳng bao lâu cả khu vườn xinh đẹp đã bị phủ một màu đỏ bầm tanh tưởi. Toàn bộ thân người Kiến Phong đều đã dính đầy màu đỏ ghê rợn đó. Ánh sáng trắng dịu dàng trên cơ thể hắn hoàn toàn đã bị vấy bẩn rồi.

    Ngay tại lúc nàng còn sững sờ bởi khung cảnh bi tráng kia, một khối cơ thể uốn éo khác lại xuất hiện. Con đại xà thứ hai chẳng biết nãy giờ ẩn nấp chỗ nào, đột nhiên phóng ra. Y Na chỉ vừa nhận ra lớp vảy màu xanh của con rắn thì đã bị siết mạnh, nàng ngay lập tức rơi vào hôn mê.

    Kiến Phong vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy đuôi con rắn. Hắn tức tốc đuổi theo, giận dữ vì mình đã quá khinh suất. Lâu quá không động khí, hắn đã đánh mất sự cảnh giác cần có cuả một chiến binh rồi. Nhưng tất cả chỉ còn là tiếng soàn soạt bí ẩn. Cả vương phi và con đại xà đều tiêu thất không còn tăm hơi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167[/QUOTE]
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 20-02-2013 lúc 11:38.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 12 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 21011121314 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status