TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 13 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 3111213141523 ... CuốiCuối
Kết quả 61 đến 65 của 127

Chủ đề: Đỉnh Thiên Truyền Thuyết - Miên Lý Tàng Châm - Hoàn thành

  1. #61
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
    Chương 63: Trận chiến trong buổi đại tiệc

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01


    Khi Đoàn Ngọc đã về đến phòng thì Tống Thanh Loan cũng vừa đến nơi. Cô nàng đỏng đảnh này hừ lạnh một cái rồi vứt lọ Bồi Nguyên Đan xuống đất sau đó đi mất.

    Đoàn Ngọc đối với những hành động này của bọn tông môn đại gia tộc chẳng còn lạ lùng nữa, khuôn mặt hắn lạnh như băng, từ từ cuối xuống lượm lấy lọ Bồi Nguyên Đan. Tiếp theo trở vào nhà kho đóng cửa lại.

    Hàn Thạc khi thấy Đoàn Ngọc trở về thì mừng rỡ, nhưng sau đó biểu tình kỳ quái hỏi:

    - Chúa công, Trần cô nương đâu rồi, chúa công không tìm thấy cô ấy sao?

    Đoàn Ngọc thở dài đáp:

    - Đã bị đám người Âm Ma Điện bắt làm con tin rồi. Bọn chúng ép ta trong vòng ba ngày phải lấy trộm được Phá Giới Thần Phù gì đó từ tay của Tống Nghĩa, nếu không…

    - Nếu không sẽ làm hại Trần cô nương?

    Huyền Ẩn lo lắng tiếp lời. Đoàn Ngọc gật đầu, trầm mặc một lúc sau đó lên tiếng:

    - Ngày mai là đến đấu giá hội rồi. Chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, nhân lúc mọi người không đề phòng mà cướp lấy Phá Giới Thần Phù. Nhưng nhớ, tính mạng là quan trọng hơn cả, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra thì các ngươi cứ việc nhảy xuống thương thuyền mà tìm nơi kín đáo để ẩn nấp, không cần lo lắng cho ta.

    - Chúa công…

    Lời nói thật cảm động lòng người. Khi nghe nhưng câu này của Đoàn Ngọc thì cả Hàn Thạc và Huyền Ẩn đều rưng rung nước mắt, địa vị của Đoàn Ngọc trong lòng bọn họ lại tăng thêm một bậc. Cái thứ tình cảm vi diệu gọi là “trung thành” từ đó cũng sản sinh ra.

    Đoàn Ngọc phất tay, rồi lại nhìn lọ Bồi Nguyên Đan nói:

    - Bồi Nguyên Đan này chính là đỉnh cấp đan dược. Một lọ có cả thảy mười ba viên, ngươi và Huyền Ẩn mỗi người ba viên, hãy cất giữ để từ từ luyện hóa.

    Tu vi của Huyền Ẩn và Hàn Thạc chỉ tầm Thai Tức tầng mười, áp súc ba lần linh lực. Vì tư chất họ có hạn cho nên Đoàn Ngọc cũng không gượng ép họ tu luyện làm gì, cứ nên thong thả tiến giai lên cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.

    Bồi Nguyên Đan này còn lại bảy viên, ngay trong đêm nay Đoàn Ngọc một mạch luyện hóa hết ba viên, tu vi từ Thai Tức tầng năm đã lâu không tiến triển nay tự nhiên đột phá, như nước chảy thành sông mà tiến lên tầng sáu.

    Đến Đoàn Ngọc cũng phải cảm thán:

    - Tuy việc tu luyện võ đạo của ta tiến triển cực tốt, chỉ sau năm năm đã thành công đột phá tới cảnh giới võ giả Nhất giai Hậu kỳ. Nhưng đường lối tu chân lại cứ chậm chạp không tiến, chẳng biết bao giờ mới có thể đuổi kịp đám thiên tài Vô Thập Tam, Bạch Vô Thiên hay đại ca ta Trương Cuồng đây?

    Nhắc tới Trương Cuồng, trong lòng Đoàn Ngọc trỗi về biết bao hoài niệm. Vị đại ca thiên tài này của hắn hiện giờ đang bị ngâm trong lò luyện đơn của lão quái vật Bạch gia không biết sống chết ra sao. Nhưng Đoàn Ngọc tin tưởng, nhờ có ưu thế về thời gian trong bí cảnh Man Hoang này, tu vi của hắn sẽ một mực tăng tiếng, khi ra tới bên ngoài ít nhất cũng sẽ là Tiên Thiên tu sĩ, hoặc bước sang cảnh giới Nhị giai võ giả.. Việc cứu Trương Cuồng lại thêm mấy phần hy vọng.

    ……………………………………

    Sáng sớm, từng tiếng gõ kẻng inh ỏi vang lên báo hiệu đấu giá hội sắp bắt đầu.

    Bọn Đoàn Ngọc lục tục kéo nhau ra khỏi nhà kho, Tiểu Hồng đã tỉnh lại, nhưng xem bộ vẫn còn khá yếu. Con khỉ đỏ hiện giờ lông tóc xơ xác ủ rũ đi theo phía sau lưng Đoàn Ngọc, không còn chạy nhảy la hét chí chóe như mọi khi nữa.

    Trước khi đấu giá hội bắt đầu sẽ là một buổi tiệc lớn trong đại sảnh. Tất cả mọi thành viên trên thương thuyền đều phải dự buổi đại tiệc này. Có điều thứ tự bàn ăn bị chia ra làm nhiều nơi, nhiều vị trí tương ứng với thân phận người ngồi ăn.

    Đám Đoàn Ngọc khi vừa bước vào cửa thì liền nhận được hàng trăm ánh mắt soi mói về phía mình. Sau trận chiến hôm qua đã không còn ai dám coi thường hắn nữa, nhưng trong lòng bọn họ thủy chung vẫn còn tồn tại một ít khinh miệt đối với hạng khố rách áo ôm, vô tông vô phái như hắn.

    Đoàn Ngọc ngồi xuống một cái bàn mục nát đặt nơi gần cửa ra vào, phía sau lưng hắn là ba người Huyền Ẩn, Hàn Thạc, Tiểu Hồng chen chúc sau lưng. Đoàn Ngọc nói:

    - Lát nữa cứ ăn thật nhiều vào cho ta. Ăn hết sạch sẽ những gì chúng mang ra. Thương Minh rất giàu có, đối với chút thức ăn này chẳng xem ra gì đâu.

    Hàn Thạc cười lớn:

    - Chúa công cứ yên tâm. Tôi khi còn ở Thần Binh Môn mệnh danh là thùng phi không đáy, bao nhiêu thức ăn cũng chẳng thể làm khó được tôi.

    Huyền Ẩn cũng cười tiếp lời:

    - Còn tôi tuy ăn không khỏe như lão Hàn, nhưng về tài uống rượu thì cũng xem như vô địch thiên hạ. Chúa công chắc biết ở thành Hóa Long Việt quốc có một tửu lầu rất nổi tiếng gọi là Phụng Vũ lầu. Đặc sản nơi đó chính là Anh Hùng tửu, loại rượu mạnh nhất tại Việt quốc. Tôi đã từng một hơi uống cạn mười lăm vò Anh Hùng tửu, được mọi người xưng tụng là Tửu Thánh!

    Đoàn Ngọc nghe vậy thì cười lớn:

    - Chỉ có mười lăm vò thôi sao? Đại ca ta một lúc hơn uống hơn hai mươi vò mà mặt mày còn chưa đổi sắc nữa đây!

    - Làm gì có ai uống nổi trên hai mươi vò một lúc. Không thể nào tin được.


    Huyền Ẩn sợ hãi lắp bắp.

    Ba người đùa giỡn một lúc lâu thì Tống Nghĩa, thiếu chủ Thương Minh cuối cùng đã xuất hiện.

    Tống Nghĩa hôm nay bận một bộ trường bào lông thú màu vàng cực đẹp. Thân hình chuẩn mực cân đối cộng thêm khuôn mặt anh tuấn của Tống Nghĩa khiến cho thần thái của y thập phần cao quý, hấp dẫn. Tại đương trường có khoảng mấy chục nữ tu sĩ, khi thấy Tống Nghĩa thì tất cả đều tỏ ra e thẹn, mặt mày đỏ hồng, ánh mắt chứa đầy xuân tình.

    - Chẳng có gì đặc biệt. Lão tử mà trang điểm lên thì còn đẹp hơn hắn vạn lần.

    Đoàn Ngọc bĩu môi, thuận tay rót một chén rượu ra nhấm nháp.

    Bùi Diệc cũng đã tới nơi. Gã đứng cạnh Tống Nghĩa đưa mắt nhìn về Đoàn Ngọc, có vẻ như đang xin lỗi về chuyện hôm qua. Đoàn Ngọc cũng làm như chẳng để ý, đưa chén rượu của mình về phía Bùi Diệc nâng lên mỉm cười.

    Buổi tiệc rượu bắt đầu. Tống Nghĩa đứng ở bàn rượu cao nhất chính giữa phòng, dõng dạc cất tiếng:

    - Thưa quý đạo hữu, hôm nay Thương Minh chúng tôi triển khai đại hội đấu giá. Nhưng trước đại hội sẽ có một buổi tiệc rượu nho nhỏ xem như lót dạ, đồng thời tạo không gian cho mọi người đàm luận với nhau.

    Tống Nghĩa nâng chén rượu lên nói:

    - Bữa tiệc xin phép bắt đầu. Mời quý đạo hữu nâng bát.

    - Nâng bát! Uống nào!

    - Uống!

    Đám đông tu sĩ phía dưới nhiệt tình ủng hộ. Khi tiếng hò hét huyên náo đã lắng xuống, Tống Nghĩa mới nhìn về phía Đoàn Ngọc, mỉm cười nói tiếp:

    - Đoàn huynh hôm qua biểu hiện bất phàm, toàn thân toát lên khí chất anh hùng, hơn nữa lại có công trong việc phát hiện Âm Ma Điện tập kích thương thuyền. Hôm nay, Tống Nghĩa tôi xin mời Đoàn huynh dời chỗ đến ngồi ở vị trí thượng khách!

    Lời vừa thốt ra đã gây nên một trận xôn xao không nhỏ. Vị trị thượng khách ở những bàn đầu chỉ dành cho đệ tử tông môn đại gia tộc như Bạch Hữu Tài hay Lâm Phi đệ tử Thần Thể Môn, Tuấn Khang đệ tử Vũ Hóa Môn… đâu thể nào cho một tiểu tử quần áo dơ bẩn, khố rách áo ôm như Đoàn Ngọc lên ngồi được chứ.

    Cô nàng đỏng đảnh Tống Thanh Loan cũng cực lực phản đối:

    - Không thể nào đại ca, tên xú tiểu tử đó lên đây ngồi sẽ làm mất mặt chúng ta.

    Bạch Hữu Tài cũng hừ lạnh:

    - Tống thiếu chủ muốn đem chúng ta so sánh với tên bần hàn đó ư? Thật khinh người quá rồi.

    Nhưng Tống Nghĩa lắc đầu, vẫn rất kiên quyết hướng Đoàn Ngọc mời gọi.

    Đoàn Ngọc khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh đứng dậy khoanh hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

    - Tống thiếu chủ chỉ mời một mình tại hạ thôi sao?

    - Đúng vậy.


    - Vậy thì ta không lên. Trừ phi có đủ bàn cho ba vị huynh đệ này của ta, nếu không Đoàn Ngọc sẽ tiếp tục ngồi tại nơi dơ bẩn này vậy.

    Lời Đoàn Ngọc nói ra càng khiến tất cả sửng sốt. Được Tống Nghĩa mời ngồi vào hàng ghế đầu vốn là một việc rất vinh quang, đáng lý ra phải nhanh chóng vui mừng đáp ứng, nào ngờ bị Đoàn Ngọc thẳng thừng từ chối, lý do là vì hắn không muốn để đồng bạn một mình chịu khổ. Lần này, hình tượng của Đoàn Ngọc trong lòng chúng tu sĩ cũng thay đổi hẳn, không ít người nhìn hắn với ánh mắt khâm phục, kính trọng.

    Tống Nghĩa cũng cười ha hả:

    - Được lắm tiểu đệ. Rất có khí phách, Tống Nghĩa ta chấp nhận!

    - Đại ca…

    Tống Thanh Loan đứng dậy bất phục thốt. Nhưng Tống Nghĩa ánh mắt kiên định khoát tay:

    - Không cần nói nhiều, bốn người Đoàn Ngọc sẽ ngồi bên phía tay phải ta, đối diện với muội!

    Việc chuyển chỗ nhanh chóng diễn ra. Đám Đoàn Ngọc ngạo nghễ bước lên dãy bàn đầu dành cho thượng khách, hơn nữa là bốn bàn, ngay cả Tiểu Hồng cũng được một bàn riêng biệt.

    Đoàn Ngọc ghé tai Hàn Thạc, Huyền Ẩn nói:

    - Kế hoạch vẫn không thay đổi, vẫn là ăn hết, uống hết, không chừa lại một mẫu xương nào!

    - Hí hí, chúa công cứ yên tâm.


    Cả hai tên thuộc hạ đồng thời cười lên mấy tiếng nham hiểm. Cô nàng Tống Thanh Loan thấy ánh mắt bất thiện của bốn tên khố rách áo ôm này thì không ngừng lườm nguýt, nhưng đáp lại vẫn là nụ cười mang đầy vẻ giễu cợt của Đoàn Ngọc.

    Khoảnh khắc tiếng nói “ Đồ khai vị” phát ra thì cả bốn gã bần hàn này đã gục mặt xuống bàn ăn tới tấp, ăn tới mức khiến cho cả Tống Nghĩa, Bùi Diệc cùng những đệ tử tông môn đại gia tộc phải trân trối nghẹn họng mà nhìn.

    Vì luật của đại tiệc là không được để bất kỳ bàn nào hết đồ ăn, nên thức ăn được đem ra không ngừng. Nhưng cứ mỗi lần đặt xuống bàn thì chỉ còn lại một cái dĩa trắng trơn, khiến mấy tên phục vụ chạy lui chạy tới đến vã hết mồ hôi.

    Bạch Hữu Tài nhấp chén rượu một cách từ tốn, khinh bỉ nói:

    - Đoàn huynh, không cần vội vã vậy đâu. Đến ngay cả chó gặm xương cũng phải gặm từ từ mà!

    Đoàn Ngọc nghe thấy Bạch Hữu Tài chửi mình không bằng cả chó thì giận điên người, nhưng nếu biểu hiện sự tức giận ra ngoài thì chẳng phải đã thua sao? Hắn ngẩng mặt lên trời cười lớn:

    - Ha ha, nhưng Bạch huynh đừng quên hôm trước đã thất bại trong tay tại hạ. Nếu tính như thế thì vẫn tại hạ vẫn chưa phải con vật hèn hạ nhất, Bạch huynh hiểu chứ.

    Bạch Hữu Tài làm sao không hiểu ý tứ của Đoàn Ngọc. Nhưng đây là trong đại tiệc, tu sĩ tụ hội rất đông, y không thể đứng dậy buông lời thóa mạ được, vì thế đành ngồi một chỗ mà ngậm đắng nuốt cay, dốc chén rượu uống cạn.

    Đoàn Ngọc sau một hồi đùa giỡn với Bạch Hữu Tài thì quay về chuyện chính. Hắn nhìn đống thức ăn đặt trước mặt mà cứ tưởng tượng chúng như thiên binh vạn mã đang xông về phía mình. Dĩa thịt bò hắn xem như một đội kỵ binh, dĩa gà xào măng hắn xem như một đội pháo binh… Cứ như thế mà điên cuồng chém giết, chớp mắt đã diệt được hơn vạn quân địch.

    Nhưng lâu lâu Đoàn Ngọc liếc mắt lên thì lại thấy cô ả Tống Thanh Loan ngồi đối diện đang trợn mắt căm phẫn nhìn mình. Cái nhìn của cô ta theo thời gian càng lúc càng nóng bỏng khiến hắn cũng cảm thấy rợn tóc gáy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-05-2015 lúc 14:17.
    ---QC---
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,hailam1991,handsome,Lâm Kính Vũ,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Thần Chiến,Tiếu Châm Châm,Trời Xanh Mang Mang,
  3. #62
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
    Chương 64: Đấu giá hội bắt đầu!

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01



    - Ta hết chịu nổi rồi, thật là mất mặt Thương Minh chúng ta mà!

    Tống Thanh Loan đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt đẹp đẽ cau lại vì giận, trong tay nàng ta xuất hiện một thanh kiếm màu xanh, đâm nhanh tới Đoàn Ngọc đang ngồi bàn đối diện.

    - Woa! Bà cô ơi, có cần hung dữ tới vậy không?

    Đoàn Ngọc sợ hãi lùi lại, hắn cảm nhận được tu vi của cô nàng này thật sự là rất cao cường, cũng chẳng thua kém gì Tần Tiên Nhân của Tinh Đạo Tông. Tuy không có hảo cảm với cặp huynh muội Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan, nhưng hắn cũng phải thừa nhận họ xứng đáng được liệt vào danh sách các đại thiên tài của Việt quốc.

    Nếu Tống Thanh Loan đứng từ xa dùng đạo pháp công kích thì đương nhiên Đoàn Ngọc sẽ đại bại, nhưng lúc này nàng ta chủ động áp sát vào dùng kiếm cận chiến thì đã động vào trúng sở trường của hắn rồi.

    Đoàn Ngọc mỉm cười, thuận tay lấy trên bàn một chiếc đùi gà vẫn đang còn nóng hổi, đoạn nhanh như cắt đưa lên gạt phăng thanh kiếm trên tay Tống Thanh Loan.

    - Ngươi…

    - Hảo kiếm pháp!

    Tống Thanh Loan kinh ngạc nhìn hắn. Ngược lại, cả hai tên vô lại Hàn Thạc cùng Huyền Ẩn đồng thời vỗ tay khen hay, ngay cả Tiểu Hồng vốn đang ủ rũ cũng hưng phấn đập bàn.

    - Nhanh thật! Thủ pháp dường như có thể so sánh với cả ta, chỉ đáng tiếc linh lực hắn quá yếu ớt.

    Tống Nghĩa thấy một chiêu vừa rồi thì cũng không ngừng cảm thán. Bùi Diệc gật đầu:

    - Đoàn huynh đệ vào năm năm trước tu vi vẫn còn yếu kém, chẳng biết đã gặp phải kỳ ngộ gì mà chỉ sau khoảng thời gian ngắn như vậy đã mà biến đổi hoàn toàn.

    - Kỳ ngộ?


    Mắt Tống Nghĩa khi nghe đến hai từ này thì bỗng sáng rực.

    Phía bên kia, Tống Thanh Loan sau khi bị Đoàn Ngọc dùng đùi gà hất kiếm của mình ra thì vô cùng tức giận, không cam lòng tiếp tục đâm liên tiếp ba nhát kiếm tới ngực Đoàn Ngọc. Ba nhát kiếm này hư hư thực thực, hình thành một loạt ảo ảnh khiến người xem khó lòng thấy rõ đâu mới là mũi kiếm chân chính.

    Nhưng chiêu này sử dụng với người khác thì được, còn với Đoàn Ngọc, kẻ đã ngộ ra đạo lý về tốc độ trong võ thuật thì chiêu thức này thực sự quá tầm thường. Trong mắt hắn ba nhát kiếm của Tống Thanh Loan đột nhiên chậm dần, rồi để lộ ra một loạt sơ hở. Đoàn Ngọc lại nhanh như cắt đâm đùi gà trúng cổ tay cô ả, khiến thanh kiếm rơi khỏi tay cô ta, rớt xuống đất kêu keng một tiếng.

    Đoàn Ngọc cười ha hả:

    - Bà cô ơi, công phu vẫn còn non kém lắm, cầm kiếm về nhà học thêm vài chục năm nữa đi rồi hãy nghĩ đến chuyện giết ta.

    - Tên tiểu tử dơ bẩn nhà ngươi, ta đâm chết ngươi.

    - A, ta sợ bà cô quá. Tới đây ta lại dùng đùi gà đánh với cô.

    Tống Thanh Loan nghe thấy thì càng tức giận hơn nữa, cúi xuống nhặt kiếm lên tấn công Đoàn Ngọc tới tấp. Và hiển nhiên, bất kỳ đường kiếm nào của cô ta cũng không thoát khỏi cái đùi gà trên tay Đoàn Ngọc, chỉ ít phút sau kết quả lại như cũ, thanh kiếm bị đánh bật ra khỏi tay Tống Thanh Loan rơi một cái keng xuống đất.

    - Được rồi Thanh Loan, dừng lại! Không được vô lễ với Đoàn đệ nữa!

    Tống Nghĩa bỗng đứng dậy quát lớn.

    - Đại ca, người hồ đồ mất rồi!

    Tống Thanh Loan ôm cổ tay còn đang tê rần của mình, sau đó hậm hực quay người bỏ đi ra khỏi đại sảnh.

    Tống Nghĩa ôm quyền nói:

    - Đoàn tiểu đệ tuy còn trẻ mà công phu lão luyện hơn người, thật khiến Tống mỗ bái phục.

    Tuổi tác của Tống Nghĩa thật sự cũng chẳng hơn Đoàn Ngọc là bao, nhưng cứ gọi Đoàn Ngọc một câu tiểu đệ, hai câu tiểu đệ làm hắn bực bội vô cùng.

    Tuy trong lòng thầm chửi nhưng Đoàn Ngọc ngoài mặt vẫn giả bộ tươi cười:

    - Tống huynh quá lời rồi, tiểu đệ vẫn chỉ là một tu sĩ Thai Tức tầng sáu, chẳng qua may mắn có học được chút kỹ xảo đặc biệt mà thôi.

    Tống Nghĩa cười cười rồi hướng chúng tu sĩ nói:

    - Được rồi. Bây giờ tại hạ sẽ bắt đầu đem ra từng món đồ có trong danh sách đấu giá hôm nay. Mời quý đồng đạo từ từ thưởng lãm.

    Nói đoạn, Tống Nghĩa phất tay một cái. Tấm rèm sau lưng gã lập tức mở ra, lần lượt có ba bốn người cung kính hai tay cầm từng chiếc hộp đựng bảo vật ra đặt chính giữa đại sảnh.

    Tống Nghĩa đứng dậy đi tới nơi đặt những món đồ này, cúi xuống một chiếc hộp gấm nhỏ, lấy ra một viên linh đơn màu đỏ sậm.

    - Đây chính là Cẩm Huyết Đan, đỉnh cấp đan dược dành cho tu sĩ cảnh giới Thai Tức. Viên Cẩm Huyết Đan này được luyện thành từ máu của bốn loại yêu thú cấp hai, tu sĩ một khi phục dụng vào thì tu vi sẽ tăng lên ít nhất một tầng. Giá khởi điểm ba mươi viên linh thạch.

    Vật vừa được lấy ra ngay lập tức đã có người trả giá.

    - Bốn mươi viên linh thạch!

    Đoàn Ngọc nhìn sang thì thấy đây chính là Lâm Phi, đệ tử Thần Thể Môn, đồng bạn của Bạch Hữu Tài.

    Đây chỉ mới là món đồ đầu tiên mà y đã ra tay hào phóng như vậy, đủ chứng minh tiền bạc đối với đệ tử các tông môn đại gia tộc chỉ là thứ yếu.

    - Ta trả năm mươi viên linh thạch.

    - Sáu mươi viên.

    - Bảy mươi!


    Viên Cẩm Huyết Đan giá khởi điểm vốn chỉ có bốn mươi linh thạch, không ngờ thoáng chốc giá trị đã tăng lên gấp đôi khiến Đoàn Ngọc xây xẩm cả mặt mày. Cuối cùng, Cẩm Huyết Đan được Lâm Phi thu về với một cái giá trên trời một trăm hai mươi viên linh thạch. Tuy vậy, sắc mặt gã Lâm Phi này vẫn rất điềm tĩnh, như một trăm hai mươi viên linh thạch kia chẳng đáng để cho y phải bận tâm.

    Bạch Hữu Tài thấy vẻ mặt thèm thuồng của Đoàn Ngọc khi nhìn viên Cẩm Huyết Đan thì cười lạnh:

    - Đoàn huynh, vật này chỉ dành cho những người giàu có thôi. Đoàn huynh ráng tìm vật nào có giá năm viên linh thạch trở xuống ấy.

    - Hừ.

    Đoàn Ngọc không thèm đôi co với y, quay lại tiếp tục quan sát buổi đấu giá.

    Vật thứ hai được đem ra chính là một kiện pháp bảo phi hành tên gọi Thần Phong Châu. Pháp bảo này có hình dạng một chiếc thuyền độc mộc nhỏ cỡ bằng lòng bàn tay. Nhưng đừng vì Thần Phong Châu bé nhỏ mà xem thường nó, một khi muốn sử dụng thì tu sĩ chỉ cần đem linh thạch thúc động, kích thước chiếc thuyền này sẽ tăng lên gấp mấy trăm lần, ngang bằng một chiếc thuyền độc mộc đủ cho bốn người ngồi.

    - Một ngàn linh thạch!

    - Hai ngàn linh thạch!

    - Bốn ngàn linh thạch!

    - Bảy ngàn linh thạch, thành giao!

    Trong lúc Đoàn Ngọc đang rầu não vì những tiếng hô hào trả giá thì Thần Phong Châu rốt cuộc đã được Bạch Hữu Tài mua về với giá bảy ngàn linh thạch. Y cầm Thần Phong Châu trên tay quay sang giơ lên cho Đoàn Ngọc xem rồi cười hắc hắc mấy tiếng, xem bộ rất đắc ý.

    Vật thứ ba chính là linh quả mà Đoàn Ngọc đưa cho Thương Minh kiểm nghiệm. Những linh quả này giúp Đoàn Ngọc thu về một lượng linh thạch tuy nhỏ, nhưng chính là số linh thạch trên một trăm viên mà hắn lần đầu tiên năm được trong tay.

    - Con bà nó ta giàu rồi. Mẹ kiếp! Không biết có món nào đáng giá một trăm linh thạch cho ta mua không?

    Đoàn Ngọc hung hăng chờ Tống Nghĩa mở những chiếc hộp đựng pháp bảo ra đấu giá. Cuối cùng, món đồ đầu tiên Đoàn Ngọc có khả năng mua đã đến.

    - Một bộ Ảo Quang Phù gồm ba mươi lá. Phù lục này tuy không có tác dụng công kích, nhưng lại có tác dụng tạo ra ảo ảnh để mê hoặc đối phương. Nếu trong giao chiến mà sử dụng Ảo Quang Phù thì có thể khiến cho địch nhân rối loạn trong tích tắc, nhờ đó chúng ta có thể tìm ra sơ hở mà đánh bại họ. Giá khởi điểm mười viên linh thạch!

    Bạch Hữu Tài quay sang Đoàn Ngọc cười chế giễu:

    - Đoàn huynh, thứ mà huynh có thể mua tới rồi kia kìa. Chớp thời cơ nhanh lên nào.

    Đoàn Ngọc hừ lạnh, giơ tay ra giá:

    - Mười một viên linh thạch!

    Khoảnh khắc hắn vừa ra giá thì cả đại sảnh liền xuất hiện một loạt những tiếng cười ồ lên. Đáng giận hơn cả là tên Bạch Hữu Tài chết tiệt kia cũng lăn ra cười bò, thậm chí cười ra cả nước mắt.

    Tống Nghĩa cũng mỉm cười lúc lâu, sau đó mới hướng Đoàn Ngọc giải thích:

    - Đoàn tiểu đệ chưa biết luật lệ của đấu giá hội rồi. Khoảng cách giữa giá của đệ và giá của người trước đó phải cách nhau ít nhất mười viên linh thạch.

    Đến bây giờ Đoàn Ngọc mới hiểu ra là mình vừa trở thành một tên hề cho chúng tu sĩ ở đây, trong lòng xấu hổ cực độ, đành ra giá lại:

    - Ba mươi viên linh thạch!

    Tống Nghĩa gật đầu:

    - Được. Còn ai trả giá cao hơn không?

    Toàn trường im phăng phắc. Những tưởng bộ Ảo Quang Phù này đã thuộc về Đoàn Ngọc, nào ngờ gã khốn nạn Bạch Hữu Tài kia lại lên tiếng:

    - Ây, xin lỗi nhé Đoàn huynh đệ. Ta ngứa tay quá, linh thạch chất đầy một túi chẳng biết để làm gì. Ta trả một trăm viên linh thạch!

    Thấy hành động của Bạch Hữu Tài, Hàn Thạc ghé vào tai Đoàn Ngọc nói nhỏ:

    - Tên khốn này là muốn móc sạch số tiền chúa công mới thu về được đấy.

    Đoàn Ngọc nghiến răng ken két, hỏi lại:

    - Ngươi và Huyền Ẩn còn bao nhiêu linh thạch trong túi.

    Huyền Ẩn và Hàn Thạc móc sạch trong túi trữ vật ra, cuối cùng đưa cho Đoàn Ngọc nói:

    - Đây chính là mười linh thạch cuối cùng của chúng tôi.

    Đoàn Ngọc thở dài, ánh mắt cảm động vỗ vai cả hai nói:

    - Được, ta tạm mượn các ngươi mười viên linh thạch vậy. Về sau ta sẽ trả lại gấp mười lần.

    Đoạn hắn quay sang Tống Nghĩa giơ tay lên:

    - Ta trả một trăm mười viên linh thạch?

    Tống Nghĩa hướng Bạch Hữu Tài hỏi:

    - Bạch huynh có ra giá nữa không?

    Vốn tưởng Bạch Hữu Tài sẽ tiếp tục gây khó dễ cho Đoàn Ngọc, nào ngờ giờ đây gã lại vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài mấy cái nói:

    - Ây, ba cái thứ phù lục vô dụng ấy chỉ có kẻ ngu mới mua về dùng. Thôi vậy! Ha ha!

    Bạch Hữu Tài bỗng phá lên cười mấy tiếng làm Đoàn Ngọc tức muốn thổ huyết.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-05-2015 lúc 14:18.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Thần Chiến,Tiếu Châm Châm,Trời Xanh Mang Mang,
  5. #63
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
    Chương 65: Trở thành đại phú ông

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01



    Nhưng Đoàn Ngọc không biết rằng lúc này từ phía sau một bức rèm gần đó, Tống Thanh Loan cũng đang theo dõi cuộc tranh đấu giữa Đoàn Ngọc và Bạch Hữu Tài. Khuôn mặt đẹp đẽ vốn đang cau có giờ đây giãn ra, sau đó khóe môi chợt nở nụ cười:

    - Đúng là tên ngốc!

    Cái giá đã được đưa ra, ba mươi lá Ảo Quang Phù được Đoàn Ngọc thu về với một cái giá gấp gần mười lần ban đầu. Ai nấy trong sảnh đường đều lắc đầu lè lưỡi, nhiều người cười cợt không thôi về quyết định ngu xuẩn của hắn.

    Hàn Thạc vỗ vai Đoàn Ngọc an ủi:

    - Chúa công đừng buồn, thua keo này ta bày keo khác. Ta tin tưởng với tài trí của chúa công, gã Bạch Hữu Tài kia sớm muộn cũng thua cuộc thôi.

    Huyền Ẩn cũng cười nói:

    - Đúng vậy, chẳng lẽ chúa công đã quên chúng ta vẫn còn trứng của Tam Đầu Long chưa đem ra hay sao?

    - Đúng rồi!

    Đoàn Ngọc sực nhớ lại cách đây mấy ngày còn đưa trứng Tam Đầu Long cho Bùi Diệc nhờ đấu giá hộ. Việc quan trọng này sao hắn lại quên bẵng đi cơ chứ? Đoàn Ngọc nhìn qua Bạch Hữu Tài đang dương dương tự đắc bên cạnh, bụng cười thầm:

    - Cho ngươi đắc ý vài ba hiệp đầu. Về sau bản công tử sẽ cho ngươi kinh ngạc đến rớt hai tròng mắt ra ngoài.

    Đấu giá hội sau đó diễn ra khá suôn sẻ. Vì Thương Minh yêu cầu tiền trao cháo múc nên Đoàn Ngọc cũng không thể mua thêm bất cứ đồ vật nào khác. Còn Bạch Hữu Tài và các tu sĩ nơi đây đều thu về được rất nhiều thứ. Điển hình là một bộ pháp khí thượng phẩm dùng để dựng trận pháp, một bộ phi kiếm gồm mười ba cây với giá khoảng ba ngàn linh thạch được Bạch Hữu Tài ung dung thu về túi.

    Tống Nghĩa giở một cái hộp lớn ra, mỉm cười:

    - Bây giờ bắt đầu bước vào đấu giá ba vật phẩm quý giá nhất của ngày hôm nay. Thứ đầu tiên chính là trứng của Tam Đầu Long, yêu thú cấp bốn mà lần trước đã ép chúng ta phải tiến vào Thái Cực Môn.

    - Trứng của yêu thú cấp bốn!

    - Thật không vậy? Thứ này mà cũng bán được sao?

    Việc trứng Tam Đầu Long xuất hiện đã làm cho không khí trong đại sảnh vốn đang im ắng đột nhiên xôn xao nháo nhào cả lên. Nhiều người tỏ ra nghi ngờ về độ chân thật của việc này. Tống Nghĩa nhìn Bùi Diệc, sau đó hướng chúng tu sĩ nói:

    - Trái trứng này là do Bùi đại hộ pháp cất công lấy về từ hang ổ của Tam Đầu Long. Thương Minh chúng ta đã kiểm tra qua, đây đích xác là trứng của yêu thú cấp bốn.

    Ánh mắt của Bạch Hữu Tài, Lâm Phi cùng chúng tu sĩ trở nên nóng rực. Hàng trăm cặp mặt đổ dồn vào trái trứng của Tam Đầu Long như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Phải biết rằng, yêu thú nếu thuần phục được thì sẽ biến đổi thành linh thú, một trợ thủ đắc lực của tu sĩ trên bước đường tu đạo. Huống hồ, ở đây chính là trứng của yêu thú cấp bốn, thử tưởng tượng xem nếu có một trợ thủ biến thái như vậy, thì không phải là đã có thể tung hoành ngang dọc Việt quốc không cố kỵ rồi ư?

    Hoặc giả cho dù không thể sớm ngày thúc dục Tam Đầu Long trưởng thành, nhưng bọn họ cũng có thể giao trái trứng này về cho gia tộc hay tông môn của mình để từ từ nuôi dưỡng, về sau đem nó nâng tầm lên thành linh thú trấn tông cũng tốt.

    Tống Nghĩa giơ trái trứng lên ngang ngực nói:

    - Giá khởi điểm một vạn linh thạch!

    - Ta trả một vạn năm ngàn linh thạch!

    Ngay sau lời Tống Nghĩa, đã lập tức có tiếng người hô lên trả giá.

    Bạch Hữu Tài hừ lạnh, không chịu kém cạnh giơ tay lên:

    - Ta trả hai vạn năm ngàn linh thạch!

    Đoàn Ngọc cùng Hàn Thạc, Huyền Ẩn, Tiểu Hồng thấy tên khốn này trực tiếp nâng giá lên một vạn linh thạch thì đồng thời vui mừng đến phát điên. Thế mới biết, kẻ địch không chỉ mang lại phiền toái, mà đôi khi còn đem lại nguồn lợi không tưởng cho chúng ta.

    Tuy là đồng bạn, nhưng Lâm Phi của Thần Thể Môn cũng không chịu thua:

    - Ta ra giá ba vạn linh thạch!

    Đoàn Ngọc cặp mắt đỏ ngầu, nắm chặt lấy hai vai của Hàn Thạc lay mạnh:

    - Là ba vạn linh thạch! Con bà nó, là ba vạn linh thạch!

    Trong đại sảnh, không khí đã rộn ràng lên hết mức có thể. Những đại thiếu gia của các tông môn gia tộc đồng thời trả giá ngày càng cao.

    Chớp mắt một cái, giá của trứng Tam Đầu Long đã được đẩy lên với một cái giá vô cùng khó tin: Tám vạn chín ngàn hạ phẩm linh thạch!

    Vì con số này quá lớn cho nên các công tử tông môn đại gia tộc đành phải liên kết, gom góp tiền bạc với nhau để đấu giá. Trong đại sảnh chia làm ba phe chính, một phe của Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh. Một phe của mấy người Minh gia và Hoàng gia, hai gia tộc thầm lặng nhất tại tu chân giới Việt quốc. Còn phe cuối cùng thuộc về một đám người không rõ diện mạo vì đã dùng khăn che kin hết mặt mày.

    Phe của Bạch Hữu Tài sau đôi ba phen thương lượng thì ra giá:

    - Ta trả chín vạn năm ngàn linh thạch!

    Phe Minh gia, Hoàng gia cũng dõng dạc đứng dậy:

    - Ta trả mười vạn linh thạch!

    Đoàn Ngọc cùng hai gã Hàn Thạc, Huyền Ẩn khi nghe thấy mấy chữ “mười vạn linh thạch” thì đã ngất xỉu từ lâu. Mấy phút trước bọn hắn còn là những kẻ khố rách áo ôm, không ngờ chỉ giây lát nữa đây thôi là sẽ trở thành những đại phú ông có hạng rồi.

    Bạch Hữu Tài ngồi cạnh Đoàn Ngọc, khi thấy biểu hiện kỳ quái của hắn thì liền hừ lạnh, khinh bỉ cho rằng Đoàn Ngọc chứng kiến cảnh đấu giá kinh thiên động địa này thì chịu không nổi cú sốc. Tiếp theo y không quan tâm nữa, trực tiếp quay sang bàn luận với hai người Lâm Phi và Tuấn Khanh.

    Bạch Hữu Tài nói:

    - Linh thạch của cả ba chúng gộp lại chỉ khoảng hai mươi vạn linh thạch. Hơn nữa, đây mới chỉ là bảo vật thứ nhất, chưa biết chừng bảo vật thứ hai, thứ ba còn quý giá hơn thế này. Các ngươi nói có nên liều mạng không?

    Khuôn mặt Lâm Phi lần đầu tiên hiện lên nét lo lắng:

    - Tam Đầu Long là yêu thú cấp bốn, vật này đích thực vô cùng quý giá. Nếu như bất kỳ thế lực nào có được thì cũng sẽ gây ra một loạt xáo trộn trong tu chân giới Việt quốc hiện giờ. Theo ta nghĩ là nên liều!

    Tuấn Khanh gật đầu:

    - Tới con số mười lăm vạn chúng ta sẽ bỏ cuộc!

    Bạch Hữu Tài cùng Lâm Phi gật đầu:

    - Được!

    Bạch Hữu Tài đứng dậy nói:

    - Ta trả mười một vạn linh thạch!

    Đám người che mặt dường như không hứng thú lắm với cuộc tranh đấu giữa Bạch Hữu Tài cùng Minh gia, Hoàng gia. Bọn họ chỉ im lặng quan sát tình hình, rồi lâu lâu đưa ra một con số khổng lồ khiến mọi người trong đại sảnh chấn kinh.

    Phe Minh gia, Hoàng gia không chịu thua thiệt, nhanh chóng tăng giá:

    - Ta trả mười hai vạn linh thạch!

    Bạch Hữu Tài quát:

    - Mười ba vạn!

    - Chúng ta trả mười bốn vạn!

    Sắt mặc mấy người Minh gia, Hoàng gia thoáng trở nên âm trầm, nhưng sau cùng vẫn lên tiếng. Có điều âm thanh lần này xen kẽ sự do dự cùng không kiên quyết, hoàn toàn trái ngược với lúc trước.

    Bạch Hữu Tài mấy lần bị Hoàng gia, Minh gia cả trở thì vô cùng tức giận, đứng dậy đập bàn nói:

    - Được lắm. Bạch mỗ trả mười lăm vạn linh thạch, nếu các ngươi có thể giá cao hơn thì quả trứng này thuộc về các ngươi!

    Phía bên kia, khi thấy cuộc đấu giá đang đi đến giai đoạn khốc liệt nhất thì Đoàn Ngọc quay sang hỏi Hàn Thạc:

    - Tại sao hai gia tộc Minh, Hoàng chỉ xếp cuối trong Ngũ đại gia tộc Việt quốc mà lại dám đối đầu với bọn Bạch Hữu Tài nhỉ? Ngươi tham gia vào tu chân giới đã lâu, có thông tin gì về chuyện này không?

    Hàn Thạc suy nghĩ một lúc rồi đáp:

    - Hoàng gia và Minh gia vốn rất ít tham gia vào những cuộc tranh đấu tại tu chân giới. Ngay cả Đại hội tỷ võ cứ mười năm tổ chức một lần tại Việt quốc họ cũng không tham dự. Vì lý do này mà thực lực của họ bị liệt vào đáy của Ngũ đại gia tộc, tuy nhiên, thật sự hai gia tộc này mạnh mẽ đến đâu không ai biết rõ, ngay cả Kiêu gia cường đại như vậy nhưng cũng không dám tùy tiện trêu chọc họ.

    Đoàn Ngọc gật đầu tỏ ý đã hiểu.

    Quay lại hiện tại, phía Hoàng gia và Minh gia sau khi thương lượng với nhau xong thì cử một người đứng dậy, chắp tay hướng Bạch Hữu Tài nói:

    - Cảm ơn Bạch huynh nương tay, chúng tôi xin trả mười sáu vạn linh thạch cho quả trứng Tam Đầu Long.

    Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh khi nghe thấy người kia nói vậy thì đã hiểu mình không còn cơ hội sở hữu bảo vật này nữa. Khuôn mặt ai nấy tỏ ra thất vọng tràn trề, tinh thần sa sút hẳn.

    Tống Nghĩa mỉm cười, cầm quả trứng Tam Đầu Long đưa cho người kia:

    - Vậy thì xin mời Hoàng Lỗ huynh nhận lấy trứng yêu thú cấp bốn này. Tại hạ Tống Nghĩa xin thay mặt toàn thể Thương Minh chúc mừng huynh.

    - Chậm đã!

    Đúng lúc trái trứng sắp được Hoàng Lỗ cầm lấy thì từ phía đám người che mặt thần bí kia bỗng có một giọng nữ yêu kiều cất lên.

    Khoảnh khắc khi nghe thấy giọng nữ này, Đoàn Ngọc liền đứng phắt dậy, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc. Hắn nheo mắt nhìn về phía kia, miệng lầm bầm:

    - Là cô ta!

    Như cảm nhận được sát khí phát ra từ cơ thể Đoàn Ngọc, cô gái áo đen đeo khăn che mặt bên kia cũng nhìn hắn cười đáp lại, đoạn cô ta đưa bàn tay trái thon dài mềm mại của mình lên vỗ vỗ chiếc vòng nơi cổ tay phải, trong ánh mắt chứa đầy ẩn ý.

    Một lúc lâu sau mà vẫn chưa thấy Đoàn Ngọc có vẻ dịu lại, cô gái đeo khăn che mặt nhìn hắn nói:

    - Kìa công tử, sao cứ đứng nhìn thiếp mãi như thế. Thiếp thật sự có chút xấu hổ đó.

    - Đoàn huynh đệ!

    Tống Nghĩa cũng đưa tay lên miệng đằng hắng mấy cái, cố ý làm thức tỉnh Đoàn Ngọc.

    Đoàn Ngọc hừ lạnh, gạt mạnh tà áo một cái phạch rồi ngồi xuống. Tống Nghĩa lúc này mới tươi cuời hướng cô gái kia nói:

    - Không biết cô nương kêu tại hạ chậm lại là có ý gì?

    Cô gái đeo khăn che mặt không trả lời mà hỏi lại:

    - Tống huynh hình như chưa hỏi lại là còn ai trả giá cao hơn không thì phải?

    Tống Nghĩa nghe vậy thì chợt hiểu ra, vội vàng chắp tay tạ tội:

    - A, tại hạ thật sơ suất quá. Vì nãy giờ chỉ có Bạch huynh cùng Hoàng huynh đấu nhau nên đã quên mất vẫn còn cô nương. Vậy không biết cô nương đây ra giá bao nhiêu?

    Cô gái đeo khăn che mặt đi một vòng trong đại sảnh rồi nhẹ nhàng đưa hai ngón tay lên. Câu trả lời đã quá rõ ràng! Cô ta muốn trả hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch cho trái trứng này!

    Ngay cả Hoàng Lỗ, Bạch Hữu Tài, Tống Nghĩa cũng vô cùng kinh hãi, không tin tưởng vào mắt mình, đồng thời hỏi lại:

    - Cô không nhầm lẫn chứ.

    Cho dù có là thế lực lớn tới đầu thì con số hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch cũng không hề nhỏ. Phải biết rằng vì Bạch Hữu Tài là anh trai Bạch Phong, nhị thiếu gia của gia tộc họ Bạch, địa vị rất lớn nhưng cũng chỉ được phép đem theo bên mình khoảng bảy vạn linh thạch. Thế mà không hiểu cô gái kia từ đâu lại có thể xuất ra hai mươi vạn linh thạch trong nháy mắt, hơn nữa, sắc mặt lại bình thường chẳng có chút biến đổi thế kia.

    Hoàng Lỗ thở dài:

    - Thôi được. Hoàng gia và Minh gia bỏ cuộc. Vật này cô nương cứ tự nhiên thu về.

    Nói xong y dứt khoát phất tay lùi về vị trí của mình. Cô gái thần bí mỉm cười, lấy trong người ra một cái túi trữ vật đưa cho Tống Nghĩa:

    - Trong túi trữ vật này có chứa khoảng mười cái túi trữ vật nhỏ hơn. Hai mươi vạn linh thạch toàn bộ đã đựng đủ trong đó, Tống huynh hãy kiểm tra một lần cho kỹ.

    Tống Nghĩa đưa cho Bùi Diệc kiểm tra, sau khi thấy gã gật đầu thì mới gia quả trứng Tam Đầu Long cho cô gái thần bí.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lát còn 1 chương


    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-05-2015 lúc 14:18.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Thần Chiến,Tiếu Châm Châm,Tiếu Thiên Long,Trời Xanh Mang Mang,
  7. #64
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
    Chương 66: Chúa công bỉ ổi

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01




    Sau khi nhận được linh thạch, Bùi Diệc liền dùng động tác ra hiệu cho Đoàn Ngọc đi theo y. Nhân lúc mọi người vẫn còn đang tập trung chờ vật phẩm thứ hai xuất hiện, Đoàn Ngọc giả vờ như đau bụng lắm rồi lẻn ra sau nhà xí, gặp Bùi Diệc tại đây.

    Bùi Diệc thở phào nhẹ nhõm, trao túi linh thạch cho Đoàn Ngọc rồi nói:

    - Nhiệm vụ đã hoàn thành. Lần này Đoàn huynh đệ giàu to rồi.

    Đoàn Ngọc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thu túi trữ vật lại rồi cất vào ống tay áo, trên mặt vẫn giữ nguyên nét trầm tư.

    - Đoàn huynh đệ có ưu phiền gì à?

    Nghe Bùi Diệc hỏi, Đoàn Ngọc đáp:

    - Cô gái ban nãy chính là người của Âm Ma Điện! Ta tuy nhận ra cô ta nhưng không dám vọng động, chỉ sợ bọn chúng thừa cơ tẩu thoát.

    Bùi Diệc gật đầu, nhưng lại nói ra một câu khiến cho Đoàn Ngọc ngỡ ngàng:

    - Việc này Tống thiếu chủ cũng đã biết từ lâu. Thậm chí còn biết cô ả áo đen kia chính là đệ tam Thánh Nữ của Âm Ma Điện.

    - Cái gì? Đã biết? Thế thì tại sao không vây bắt chúng lại?

    - Chuyện không đơn giản như huynh đệ tưởng đâu. Đám người Âm Ma Điện này xuất quỷ nhập thần, bản lãnh lại gần như đứng đầu trong Lục đại tông phái. Lần trước Thương minh chúng ta tuy giết được hơn năm mươi tên, nhưng lần này chúng lại xuất hiện cũng bằng đó người. Khí tức còn có vẻ mạnh hơn lần trước nữa.

    Bùi Diệc cười khổ nói tiếp:

    - Huống hồ, đây chính là một trong những thủ đoạn làm ăn của Tống thiếu chủ. Y từng nói địch nhân không chỉ gây hại, mà thậm chí đôi khi còn mang tới nguồn lợi ích không tưởng cho chúng ta. Vì vậy, tuy ngoài mặt chống đối, nhưng thực chất cả Thương Minh và Phú Quý Bang đều có qua lại với giới tà ma ngoại đạo. Chuyện này Đoàn huynh đệ tốt nhất bàng quang, đám tu sĩ cảnh giới thấp và địa vị thấp như chúng ta không quản nổi đâu.

    Đoàn Ngọc hít sâu vào một hơi rồi thở ra, đáp:

    - Thôi vậy. Dù sao cũng cảm ơn huynh. Chúng ta quay lại đại sảnh thôi, tránh để chúng tu sĩ nghi ngờ.

    ……………………………….


    Đoàn Ngọc cùng Bùi Diệc sau một lúc trò chuyện đã trở về vị trí cũ trong đại sảnh.

    Lúc này Tống Nghĩa đã mở chiếc hộp thứ hai ra, vật phẩm lần này là một chiếc ngọc giản nhỏ.

    - Đây chính là một đại công pháp rất nổi danh của Lục đại tông môn và Ngũ đại gia tộc. Tống mỗ mạn phép không nói ra tên công pháp này, nhưng Tống mỗ xin bảo đảm đây tuyệt đối là công pháp chân truyền, hơn nữa khẩu quyết lại đầy đủ không hề khuyết thiếu. Giá khởi điểm một vạn linh thạch, đấu giá bắt đầu!

    Lời Tống Nghĩa vừa nói ra đã gây nên một cơn bão tố khủng khiếp trong đại sảnh. Nếu như lúc đầu quả trứng Tam Đầu Long được đưa ra khiến cho mọi người nổi lên ý niệm tham lam, thì lúc này lại là một tràng chửi rủa tức giận đến từ các thành viên của Lục đại tông môn, ngũ đại gia tộc.

    Nên biết rằng, công pháp chân truyền chính là bí mật tối cao trong gia tộc hoặc tông môn của họ. Chính nhờ những công pháp chân truyền này mà họ mới giữ vững được vị thế tại tu chân giới. Mỗi tông môn gia tộc đều thường chỉ có một đỉnh cấp công pháp duy nhất, người được truyền thụ đầy đủ công pháp này chỉ có thể là chưởng môn hoặc người thừa kế chức chưởng môn. Bởi thế nên, việc để lộ toàn bộ công pháp ra ngoài như lời Tống Nghĩa có khả năng khiến cho tông môn này chịu họa diệt vong.

    Hoàng Lỗ đứng dậy chỉ mặt Tống Nghĩa cười gằn:

    - Được lắm. Ngươi làm vậy là muốn ép Lục đại tông môn và Ngũ đại gia tộc phải mua công pháp này của người chứ gì?

    Tống Nghĩa cười đáp:

    - Ta chẳng ép ai cả. Công pháp này không biết là của nhà nào, các vị nếu nghĩ là của mình thì cứ mua về thôi. Ta đã ra giá khởi điểm là ba vạn linh thạch rồi. Mời các vị!

    Nói xong Tống Nghĩa làm mặt lạnh, chẳng thèm đoái hoài đến phản ứng của chúng tu sĩ nữa.

    Kể từ lúc gặp mặt Tống Nghĩa vào mấy ngày trước, đến tận bây giờ Đoàn Ngọc mới phần nào hiểu được con người của y. Tống Nghĩa này không những tuổi trẻ tài cao, mà mưu trí tâm kế cũng có thừa, đối nhân xử thế lại rất đỗi mẫu mực. Y bình thường hiền hòa nhún nhường, nhưng khi cần thì liền có thể chuyển sang thủ đoạn cứng rắn, không kiêng nể bất kỳ ai như vừa rồi.

    - Đây chính là tố chất của người đứng đầu sao?

    Đoàn Ngọc trong lòng thầm nhủ về sau phải học theo cách lãnh đạo của Tống Nghĩa. Hắn chính là thủ lĩnh của Hắc Thủ, nếu không có mưu lược cùng tâm kế sâu dày thì mười phần là sẽ bị các thế lực khác đàn áp, chứ đừng nói đến mục tiêu xa vời như thao túng họ.

    Phía bên kia, Hoàng Lỗ tuy tức giận nhưng vẫn phải kìm nén, giơ tay ra giá:

    - Ta trả một vạn năm ngàn linh thạch.

    Bạch Hữu Tài cũng vội tiếp lời:

    - Hai vạn!

    - Hai vạn năm ngàn linh thạch!

    Vì công pháp này có liên quan tới sinh tử tồn vong của Thần Thể Môn nên Lâm Phi đành phải tách ra, cạnh tranh trực tiếp với Bạch Hữu Tài. Ngay cả Hoàng gia và Minh gia vốn gắn kết nay cũng bị buộc phải đối đầu với nhau.

    Giá của cuốn sách sau một hồi được đẩy lên bảy vạn linh thạch. Đến lúc này cả Bạch Hữu Tài, Hoàng gia, Minh gia, Lâm Phi, hay Tuấn Khanh đều bộc lộ lo lắng một cách rõ ràng.

    Nếu liên hợp lại thì linh thạch của bọn họ rất nhiều, nhưng khi tách ra thì còn chưa tới được mười vạn, cái giá bảy vạn cũng đã là rất cao rồi. Ánh mắt tất cả đều tập trung về phía đám người thần bí che mặt kia, sợ bọn họ lại một lần nữa đoạt mất ngọc giản này.

    Ai ngờ, người lên tiếng tiếp tục không phải là cô gái đeo khăn che mặt, mà chính là gã bần hàn Đoàn Ngọc nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh Bạch Hữu Tài.

    Đoàn Ngọc vươn vai xoay hông, ra vẻ mệt mỏi, sau đó nói:

    - Ây da. Thật sự ta cũng chẳng muốn tham gia làm gì, có điều linh thạch trong túi nhiều quá, xài không biết đến bao giờ mới hết. Ta ra giá tám vạn linh thạch!

    - Tên điên này. Đấu giá hội không phải nơi để ngươi đùa cợt đâu!

    Vốn đang nóng lòng vì sợ ngọc giản rơi vào tay các thế lực khác, Bạch Hữu Tài khi nghe xong những gì Đoàn Ngọc nói liền tức giận, đứng phắt dậy quát lớn.

    Ngay cả Tống Nghĩa nãy giờ vẻ mặt lạnh lùng cũng lên tiếng:

    - Đoàn tiểu đệ, chuyện này không thể đem ra đùa được. Thương Minh có quy củ rất rõ ràng, nếu như khai man thì sẽ bị chặt một tay đồng thời cắt lưỡi để trừng phạt đó!

    Nào ngờ Đoàn Ngọc không những không sợ, mà còn lại cười ha hả:

    - Yên tâm! Linh thạch của ta rất nhiều. Nếu khi mua xong mà không có linh thạch để trả thì mời Tống huynh cứ chặt tay cắt lưỡi ta là được.

    Bạch Hữu Tài nghe Đoàn Ngọc nói vậy thì cười lạnh, ngồi xuống:

    - Được! Để ta xem tên tiểu tử khố rách áo ôm ngươi lấy đâu ra bảy vạn linh thạch!

    Đoàn Ngọc không hề tỏ ra vội vàng, hắn hướng bọn Minh gia, Hoàng gia hỏi:

    - Các vị còn muốn ra giá nữa không?

    Hai bên thế lực này đồng thời đáp:

    - Bảy vạn ba ngàn linh thạch!

    - Bảy vạn năm ngàn linh thạch!

    Bởi vì linh thạch đã cạn kiệt nên họ cũng không ra giá quá xa nhau. Đoàn Ngọc chờ bọn họ vừa dứt lời thì ngay lập tức lại mỉm cười thốt:

    - Tám vạn!

    Đến lúc này Minh gia đã chính thức bỏ cuộc. Chỉ còn một mình Hoàng Lỗ đứng lại âm trầm tiếp tục nói:

    - Tám vạn một ngàn linh thạch!

    - Chín vạn!

    Tuyệt đối im lặng!

    Vốn tưởng cho dù có linh thạch thì Đoàn Ngọc cũng chỉ xuất ra hơn vài ngàn, nào ngờ hắn nhanh chóng đưa trả hơn một vạn linh thạch. Không những thế, nhìn vẻ mặt hắn lúc này còn vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, như con số chín vạn chẳng thể nào khiến hắn động tâm.

    Hai tên Hàn Thạc và Huyền Ẩn vừa ngồi nghe Đoàn Ngọc ra giá mà vừa tim đập chân run, hai mươi vạn linh thạch vừa mới đến tay không ngờ chớp mắt đã bị Đoàn Ngọc tiêu mất hơn nữa. Tuy vậy, số linh thạch này là của hắn, bọn họ chỉ là thân phận thuộc hạ, đâu dám xen vào cơ chứ.

    - Được! Tiểu tử, Hoàng gia chúng ta bỏ cuộc!

    Hoàng Lỗ hừ lạnh ngồi phệt xuống. Đoàn Ngọc liếc mắt sang cô gái thần bí kia thì thấy cô ta nhún vai lắc đầu, ra vẻ không muốn cạnh tranh.

    Sau khi hỏi ba lượt mà không có ai ra giá thêm thì ngọc giản chứa công pháp chân truyền kia chính thức thuộc về Đoàn Ngọc. Giờ phút căng thẳng đã đến, nếu lúc này Đoàn Ngọc không thể xuất ra chín vạn linh thạch thì ắt sẽ bị chặt tay cắt lưỡi.

    Thấy Đoàn Ngọc hơi chần chừ, gã Bạch Hữu Tài mỉm cười đắc ý, đưa tách trà lên miệng:

    - Sao vậy Đoàn huynh đệ? Không có đủ chín vạn linh thạch à?

    Đoàn Ngọc làm bộ đau khổ, ánh mắt xót xa nhìn túi trữ vật trên tay, thở dài nói:

    - Hây, ta là đang nghĩ xem có nên đưa mười vạn linh thạch cho tròn chẵn không!

    Phụt! Trà vừa tới miệng thì đã ngay lập tức bị Bạch Hữu Tài phun hết ra ngoài, chúng tu sĩ trong đại sảnh đường khi nghe thấy Đoàn Ngọc xuất khẩu cuồng ngôn như vậy thì cũng muốn ngã ngửa.

    Phía bên kia, cô gái thần bí mỉm cười, lẩm bẩm:

    - Tên tiểu này cũng có chút thú vị.

    Tống Nghĩa cười ha hả, nói lớn:

    - Nếu Đoàn huynh đệ đã hào phóng như thế thì ta đây sẵn sàng nhận.

    Nhưng Đoàn Ngọc lắc đầu, lại tiếp tục thở dài:

    - Ta định làm tròn nhưng thôi. Ta đã hứa cho hai tên thuộc hạ của ta một vạn linh thạch để mua quần áo. Đành phải làm Tống huynh thất vọng rồi.

    Dứt lời Đoàn Ngọc lấy một cái túi nhỏ ra từ trong cái túi lớn, rồi ném cho Huyền Ẩn và Hàn Thạc. Cả hai cầm túi trữ vật trên tay, đưa thần thức vào mà lắp bắp không tin nổi. Trong túi quả nhiên là một vàng linh thạch mới keng được xếp thẳng hàng.

    Bạch Hữu Tài nôn nóng quát:

    - Nói năng vòng vo nãy giờ, rốt cuộc ngươi có linh thạch thật hay không?

    Đoàn Ngọc cười nhạt, ném một túi trữ vật cho Tống Nghĩa:

    - Mời Tống huynh tự thân kiểm tra.

    Thấy lông mày Tống Nghĩa nhíu lại, mọi người đều nín thở chờ đáp án của gã. Phía sau bức rèm cách đó không xa, Tống Thanh Loan cũng cắn môi, thầm lo cho tên tiểu tử đáng chết này.

    - Được! Đoàn huynh đệ quả nhiên là đại gia, đã đưa đủ số tiền chín vạn linh thạch. Ngọc giản này thuộc về ngươi.

    Sau cùng Tống Nghĩa cũng lên tiếng. Gã ném miếng ngọc giản về phía Đoàn Ngọc.

    Đoàn Ngọc chộp lấy, sau đó ung dung ngồi xuống, bọn Hàn Thạc, Huyền Ẩn đang định cảm tạ thì bỗng nghe hắn nói nhỏ một câu khiến cả bọn ngã ngửa ra sau:

    - Vừa rồi ta chỉ đùa thôi. Trả lại một vạn linh thạch đây.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-05-2015 lúc 14:18.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Thần Chiến,Tiếu Châm Châm,Tiếu Thiên Long,Trời Xanh Mang Mang,
  9. #65
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
    Chương 67: Một đoạn tàn thương

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01


    - Chủ nhân à, người quá vô sỉ rồi đó.

    Huyền Ẩn đành đau khổ rút túi trữ vật trong ngực ra đưa lại cho Đoàn Ngọc, nhưng cũng không quên lầm bầm một câu. Đoàn Ngọc đương nhiên nghe thấy mấy câu này, tức giận hỏi lại:

    - Ngươi vừa nói gì?

    - Không có mà! Ta nói chúa công anh minh thần vũ, khí lượng vô biên!

    - Đúng đúng!

    - Ha ha, như thế còn được. Ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ cho hai ngươi mỗi người một ngàn linh thạch.

    Đoàn Ngọc cười ha hả. Huyền Ẩn cùng Hàn Thạc nghe vậy thì hết sức vui sướng. Dù sao hai người là thân phận thuộc hạ, đâu dám đòi hỏi gì nhiều, Đoàn Ngọc cho mỗi tên một ngàn linh thạch cũng là quá rộng rãi hào phóng rồi.

    Bạch Hữu Tài nhìn sang Đoàn Ngọc, hừ lạnh:

    - Không ngờ Đoàn huynh chân nhân bất lộ tướng. Trái trứng Tam Đầu Long vừa rồi hóa ra là của huynh!

    Quả nhiên gã Bạch Hữu Tài này chẳng hề ngốc, ngay lập tức đoán ra được nguồn gốc số tiền mà Đoàn Ngọc vừa xuất ra. Nhưng Đoàn Ngọc cũng hiểu rằng, chỉ e không những Bạch Hữu Tài biết, mà ngay cả Tống Nghĩa, Hoàng Lỗ và cô gái thần bí kia cũng tự mình suy luận được.

    Tuy vậy, hắn không sợ bọn họ có dự tính gì làm khó hắn. Bởi vì, từ lúc quyết định xuất tiền ra tranh đoạt miếng ngọc giản kia, thì hắn đã hiểu rõ về sau sẽ liên tục bị Lục đại tông môn cùng Ngũ đại gia tộc theo đuôi, thậm chí là không chết không thôi để hủy đi bí mật trong miếng ngọc giản.

    Muốn đạt thành quả lớn thì phải chịu nhiều mạo hiểm. Đạo lý này Đoàn Ngọc luôn rất thấm. Hiện tại hắn đã có trong tay một đỉnh cấp công pháp, chỉ cần vượt qua họa nạn lần này, sau đó tìm một chỗ bế quan dùng Đại Diễn Quyết luyện tập tới đại thành, cảnh giới về tu chân của hắn nhất định sẽ có thể tiến giai nhanh hơn, thực lực bản thân cũng sẽ đạt đến tầm cao mới.

    Đoàn Ngọc cười lớn, mượn dịp trêu chọc y:

    - Ha ha, hóa ra Bạch huynh không ngốc như ta tưởng.

    - Ngươi!

    Bạch Hữu Tài nổi giận đùng đùng, nhưng ngay lập tức kìm nén lại, rồi cười nhạt nói:

    - Hừm. Ngươi tưởng ngươi mua được tấm ngọc giản kia là ngon à. Đợi đấy, tấm ngọc giản này chứa bí mật lớn có thể khiến cho vị trí các tông môn đại gia tộc tại Việt quốc đảo lộn. Ta dám khẳng định, chỉ cần đấu giá hội kết thúc, khoảnh khắc ngươi vừa ra khỏi thương thuyền thì sẽ có hàng trăm người xông lại xé xác ngươi!

    Đoàn Ngọc ra vẻ bất cần đời, đáp:

    - Bạch huynh cứ tự nhiên, lát nữa đấu giá hội kết thúc ta sẽ lập tức nhảy xuống thương thuyền, tùy các người đinh đoạt!

    - Cứ tiếp tục mạnh mồm đi.

    Bạch Hữu Tài cười lạnh, xoay người lại tiếp tục quan sát cuộc đấu giá.

    Sắc mặt Tống Nghĩa từ sau lúc bán khối ngọc giản kia cho Đoàn Ngọc thì trở nên âm trầm u ám, nụ cười trên môi y cũng tắt hẳn, thật chẳng đoán nỗi trong lòng tên thiếu chủ này suy nghĩ điều gì.

    Tống Nghĩa đem chiếc hộp cuối cùng đặt lên cái bàn gỗ trước mặt.

    Chiếc hộp này khác hẳn với những chiếc hộp trước về ngoài hình. Nó thon và dài. Từ kích thước người ta có thể phỏng đoán bên trong nó có khả năng là một vật có hình dạng như một cây gậy, hoặc một thanh trường kiếm.

    Không để mọi người phải đoán mò lâu. Tống Nghĩa mở nắp hộp ra, cầm lên tay một thanh trường thương màu bạc đã rỉ sét, ngọn thương đã gãy, thậm chí dọc theo cán thương còn tồn tại nhiều vết nứt như từng phải chịu một đợt va chạm mạnh.

    Khoảnh khắc khi vừa nhìn thấy thanh trường thương thì đầu óc Đoàn Ngọc liền chấn động. Bởi vì thanh trường thương này giống hệt Lục Giới Sát Hồn Thương mà hắn đã thấy khi còn ở Tàng Kiếm Các!

    Nhưng Lục Giới Sát Hồn Thương giờ đây đã rỉ sét, lớp thép bọc bên ngoài cũng đã phai nhạt, không còn ánh lên một màu bạch kim nữa, ngay cả sát khí kinh thiên khi xưa giờ đây cũng không còn.

    Đoàn Ngọc mơ hồ tự hỏi bản thân:

    - Chẳng lẽ những chuyện trong giấc mộng kia là thật ư? Nam Nhân Vương? Tam Thập Tam Phạm Thiên? Chân Long Kiếm? Lục Giới Sát Hồn Thương? Thật ra chúng có liên hệ gì với mình?

    Càng ngày, những chuyện kỳ quái đến với hắn càng nhiều. Đầu tiên là mộng cảnh khi chạm vào Chân Long Kiếm, lúc ấy từ ánh mắt của kiếm linh Chân Long, Đoàn Ngọc cảm nhận được nó dường như muốn nhắc nhở hắn hãy nhớ lại.

    Về sau khi bị Cực Cảnh của Lục Hàm Hư tấn công, trong lúc hôn mê Đoàn Ngọc đã nghe thấy tiếng cha mẹ kêu gọi hắn. Thậm chí cảm giác ấy rất rõ ràng, rất chân thật, khiến hắn tin tưởng rằng mình không cô độc, mình vẫn còn cha mẹ trên đời. Rồi về sau, khi Tiểu Hồng dẫn dắt hắn vào động phủ có chứa Địa Hỏa trung cấp, nó cũng bảo hắn hãy nhớ lại.

    Nhưng rốt cuộc, kiếm linh Chân Long kiếm và Tiểu Hồng muốn hắn nhớ lại điều gì? Không hiểu vì sao Đoàn Ngọc lại cảm thấy những ký ức này rất đỗi tang thương, buồn bã, tốt nhất hắn không nên nhớ ra.

    Đoàn Ngọc liếc sang Tiểu Hồng, thì thấy nó đang giương cặp mắt to tròn nhìn mình, đoạn lại quay sang nhìn Lục Giới Sát Hồn Thương, trong đáy mắt dường như xuất hiện ánh lệ.

    Tiếng nói của Tống Nghĩa chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Đoàn Ngọc:

    - Đây chính là một đoạn tàn thương mà Thương Minh chúng tôi thu thập được tại một cổ di tích tại Man Hoang. Thanh trường thương này tuy đã hư hại nặng nề nhưng thực sự rất bất phàm, ngay cả pháp bảo đỉnh cấp cũng không phá hoại nổi nó. Chỉ đáng tiếc là không thể đưa linh lực vào sử dụng, nếu không đây sẽ là một vũ khí rất lợi hại.

    Hoàng Lỗ đứng dậy hỏi:

    - Nếu đã vô dụng như vậy thì Thương Minh còn đem ra đấu giá làm gì? Chẳng lẻ định đùa giỡn bọn ta ư?

    Tống Nghĩa xua tay:

    - Mọi người đừng nóng vội. Thanh trường thương này không được bán một mình, kèm theo nó còn có một vật phẩm rất đặc biệt.

    Nói đoạn, trên tay Tống Nghĩa bỗng xuất hiện một lá phù lục màu vàng chóe.

    - Đây chính là Phá Giới Thần Phù mà Thương Minh chúng ta cất công mua về từ Đại Lý Quốc. Một khi thúc động thì liền có thể đem ba người bất kỳ quay về thế giới thực.

    Tống Nghĩa vừa dứt lời, phía dưới chúng tu sĩ đã nổi lên một trận xao động mạnh. Nếu luận về lý mà nói thì Phá Giới Thần Phù quả nhiên có thể coi là vật phẩm đáng giá nhất trong ngày hôm nay, từ giá trị cho đến sự thực dụng đều hơn hẳn quả trứng Tam Đầu Long cùng ngọc giản công pháp kia.

    Khi nhìn thấy Phá Giới Thần Phù, Đoàn Ngọc cũng không kìm chế nổi mà đứng phắt dậy. Hắn quay sang chỗ cô gái thần bí thì thấy cô ta dường như đang mỉm cười, sau đó hất cằm về phía Phá Giới Thần Phù ra hiệu cho hắn.

    Hoàng Lỗ nóng lòng hỏi:

    - Vật này giá bao nhiêu đây? Tống Nghĩa huynh đừng làm mọi người sốt ruột!

    Tống Nghĩa cười đáp:

    - Giá khởi điểm mười vạn linh thạch! Các vị cứ tùy ý trả giá!

    - Cái gì!

    - Muốn giết người à?

    Hàng loạt tiếng bất bình phản đối vang lên từ phía chúng tu sĩ. Tống Nghĩa nói tiếp:

    - Các vị đừng giận dữ. Nên biết rằng sinh mạng rất quý giá, cho dù có ngàn vàng cũng khó lòng mua được. Mười vạn linh thạch đổi lấy ba mạng người theo ta thấy cũng không phải điều gì quá đáng.

    Nếu đã chú định sẵn có ba người được cùng sử dụng Phá Giới Thần Phù thì việc này cũng dễ xử lý. Chỉ phút chốc mọi người đã bàn thảo xong, trong đại sảnh lúc này vẫn chia làm ba phe mạnh nhất.

    Phe đứng đầu đương nhiên là ba người Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh. Linh thạch của cả ba người chưa từng đem ra sử dụng vào ba vật phẩm cuối nên vẫn rất đầy đủ, ước chừng trên hai mươi vạn linh thạch.

    Phe thứ hai là Minh gia cùng Hoàng gia liên thủ. Bọn họ tài lực cũng mạnh mẽ không kém bọn Bạch Hữu Tài.

    Phe thứ ba chính là phe đáng gờm nhất, phe của cô gái thần bí. Cô gái này có khả năng xuất ra một lúc hai mươi vạn linh thạch mà mặt không đổi sắc, số lượng tài phú mà nàng ta cất giấu chẳng ai đoán trước được.

    Còn bọn Đoàn Ngọc thì mọi người đều tính ra hắn chỉ còn đúng mười một vạn linh thạch, nên đã sớm loại bỏ hắn ngoài vòng tranh đấu lần này.

    Bạch Hữu Tài đứng dậy ra giá:

    - Chúng ta trả mười ba vạn linh thạch.

    - Mười bốn!

    - Mười lăm!

    - Mười sáu vạn!

    Giờ phút hiện tại không chỉ ba nhóm thế lực lớn tham gia tranh đoạt, mà còn có cả những thế lực nhỏ hơn góp phần. Bọn họ đương nhiên không muốn chôn thân cả đời tại Man Hoang nên phải níu kéo chút hy vọng cuối này.

    Nhưng cô gái thần bí đột ngột nói một câu làm chúng tu sĩ sửng sờ:

    - Hừm. Đấu giá nên diễn ra nhanh một chút. Vào đoạn chính luôn đi. Chúng ta trả hai mươi vạn linh thạch!

    Cái giá khổng lồ này đã đem đại bộ phận tu sĩ đánh rớt từ vòng ngoài. Chỉ còn sót lại đúng ba thế lực đấu đá với nhau. Bạch Hữu Tài vẻ mặt âm trầm giơ tay:

    - Hai mươi hai vạn linh thạch!

    Hoàng Lỗ trả lời:

    - Hai mươi lăm vạn!

    Cô gái thần bí mỉm cười giơ ba ngón tay tiếp:

    - Ba mươi vạn!

    Bạch Hữu Tài, Lâm Phi cùng Tuấn Khanh toàn thân run lẩy bẩy. Cái giá này quả thật vượt quá khỏi vòng kiểm soát của bọn họ, phen này ngoài giải pháp trèo lên Giới Mang Sơn, chạm tay vào quả cầu kia, thì xem ra chẳng còn cách nào khác nữa rồi.

    Hoàng Lỗ vẫn theo được nên ra giá:

    - Ba mươi mốt vạn!

    Cô gái thần bí cười nhạt:

    - Bốn mươi vạn! Hoàng huynh đã chịu dừng bước chưa?

    Hoàng Lỗ nghiến răng, phất ống tay áo lui về phía sau, không nói thêm câu nào. Nhưng đột nhiên từ chỗ Bạch Hữu Tài có một tiểu tu sĩ chạy qua nói nhỏ vài câu vào tai Hoàng Lỗ, chỉ thấy Hoàng Lỗ gật đầu. Đoạn tiếp tục đứng lên nói:

    - Ta trả bốn mươi lăm vạn linh thạch.

    Cô gái thần bí cũng hiểu ra được là bọn Bạch Hữu Tài vì muốn vớt vát chút hy vọng nên chuyển sang liên minh với Hoàng Lỗ. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đấu giá nàng ta có biểu hiện lo lắng.

    - Bốn mươi bảy vạn!

    Hoàng Lỗ không chịu thua:

    - Năm mươi vạn!

    - Năm mươi hai vạn!

    - Năm mươi lăm vạn!

    Cô gái thần bí vẻ mặt cau có, xem ra đến đây đã không còn có thể cạnh tranh được nữa. Cô ta quay lại ngồi xuống bàn của mình, nét mặt vẫn mang một màu u ám.

    Tống Nghĩa hỏi ba lần mà vẫn không thấy ai ra giá thêm thì bắt đầu chốt phiên đấu giá này lại:

    - Được rồi. Vậy thì Tống Nghĩa xin tuyên bố. Thanh tàn thương cùng Phá Giới Thần Phù sẽ thuộc về Hoàng Lỗ huynh.

    Bọn Bạch Hữu Tài cùng Hoàng Lỗ mừng thầm, dự định sau khi đoạt Phá Giới Thần Phù về thì sẽ suy nghĩ biện pháp chia nhau. Nào ngờ, khoảnh khắc Phá Giới Thần Phù sắp đến tay thì Đoàn Ngọc nãy giờ vẫn ngồi yên đột nhiên đứng dậy nói lớn:

    - Khoan đã, ta hoài nghi Phá Giới Thần Phù này là giả!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-05-2015 lúc 14:18.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,Tiếu Châm Châm,Tiếu Thiên Long,
Trang 13 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 3111213141523 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 5 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 5 khách)

DMCA.com Protection Status