TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 13 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 311121314 CuốiCuối
Kết quả 61 đến 65 của 70

Chủ đề: [Tình cảm] Nhật Ký Tình Yêu - Nguyên Ca - Hoàn Thành

  1. #61
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 60: Lại về quê






    Warning: Chương này có hơi hướm kinh dị. Người yếu tim, trẻ em và phụ nữ cho con bú không nên xem!










    Hai người xuống nhà rồi, tôi nán lại phòng cặm cụi mở mấy cái vali ra, lấy đồ của từng người cất vô tủ. Làm vậy ít ra nếu họ muốn bỏ đi lần nữa cũng phải phân vân vì mất thời gian dọn đồ.

    Đúng là con gái có khác, đồ đạc lỉnh kỉnh nhiều vô số kể, làm mất rất nhiều thời gian của tôi. Nhưng bù lại trong lúc thu dọn, tôi cũng được mở rộng tầm mắt với môn hình học, từ loại tam giác bình thường cho đến hình chữ T huyền bí, đủ màu sắc rực rỡ làm tôi mãi chìm đắm trong những cơn liên tưởng đẫm nước... mắt.

    Chảy khoảng một lít máu mũi thì tôi xong việc, chuếnh choáng về phòng bật máy tính lên. Ba mẹ đúng là cứu tinh của tôi, nếu hai người không về đúng lúc chắc hiện giờ chị và Trúc Uyên đi mất rồi. Tôi phải tận dụng cơ hội trời cho này làm hòa với chị, còn nước còn tát.

    Tôi biết, với tình hình hiện giờ có nói trăm ngàn lần cũng khó thay đổi được suy nghĩ trong lòng chị. Nói không xong thì hát vậy, dù sao giai điệu da diết cũng dễ lay động cảm xúc hơn.

    Loay hoay mãi, cuối cùng chọn bài "Một lần thôi" để thu. Tôi chọn bài này vì giai điệu buồn, phần lời khá hợp với tình cảnh tôi lúc này. Bật cool edit lên, mở zing star, tôi thu trực tiếp trên web luôn. Tâm trạng đang đau khổ hát thì khỏi phải nói, cảm xúc mãnh liệt. Hát đúng một lần đã cho ra lò sản phẩm, mix sơ lại là xong. Nhiều đoạn không hài lòng lắm nhưng tôi không có ý định thu lại, cái gì lần đầu tiên cũng cảm xúc hơn. Tôi cần một bài hát giải bày được tâm tình của mình chứ không phải một ca khúc hoàn hảo về kỹ thuật mà lại thiếu phần hồn.

    Tôi rón rén qua phòng chị, lấy cái điện thoại của chị kết nối với máy tính, chép bài hát vào. Xong xuôi đâu đó, tôi đặt điện thoại trở lại vị trí cũ.

    - Làm gì đó?

    Tiếng nói đột ngột vang lên làm tôi giật thót, quay lại nhìn Trúc Uyên đang đứng chống nạnh.

    - Làm gì đâu. - Tôi ấp úng.

    Vẻ mặt Trúc Uyên ngờ vực:

    - Rõ ràng thấy lén lén lút lút, coi hai con mắt kìa, liếc qua liếc lại gian xảo thấy rõ! Khai mau, chui vô đây làm gì?

    Tôi lấy lại bình tĩnh, đáp trơn tru:

    - Cất đồ giùm cho hai người không cảm ơn thì thôi, còn hạch hỏi nữa hả?

    Trúc Uyên bước vào nhìn mấy cái vali, sau đó mở cửa tủ ra nhìn nhìn ngó ngó gì đó chả biết. Cô nàng xoay ra nhếch môi:

    - Ai mượn?

    Tôi trợn mắt:

    - Rảnh ở không nên làm giùm không được hả? Không thích thì tôi bỏ ra lại!

    - Thôi, đừng kiếm cớ đụng chạm vô đồ tụi tui nữa, kéo túi quần ra coi! - Ánh mắt Trúc Uyên chuyển xuống dưới.

    - Chi? - Tôi ngơ ngác.

    - Coi coi có lén chôm thứ gì không?

    Tôi vẫn chả hiểu ý cô nàng:

    - Bực nhen! Tôi có thiếu gì đâu mà phải chôm chỉa?

    Trúc Uyên nghênh mặt:

    - Già như trái cà mà cứ giả bộ ngây thơ! Kêu kéo túi quần ra thì cứ kéo đi, nói nhiều!

    - Nè, nè. Nhìn rõ chưa, không có gì hén? - Tôi hậm hực làm theo lời cô nàng.

    - Ờ, không có thì tốt! Dì kêu xuống ăn cơm kìa.

    Trúc Uyên cười tủm tỉm đi ra. Tôi bực bội chạy theo:

    - Mà ý Uyên là sao? Nghi tôi lấy trộm thứ gì?

    - Đồ lót. - Cô nàng thản nhiên.

    Tôi thiếu điều sùi bọt mép vì tức, buột miệng chửi thề:

    - Đệt, nghĩ sao vậy?

    - Ê, cấm chửi à! Ai biết được mấy người, giờ nhiều thằng biến thái lắm, đề phòng cho chắc!

    Trúc Uyên đi xuống cầu thang, vai hơi run, hình như đang nín cười. Tôi tức lắm nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ngu ngốc bị cô nàng chọc ghẹo thì chịu thôi, nói được gì nữa. Chờ dịp trả thù sau vậy.

    Suốt bữa cơm, chị chẳng nói với tôi câu nào. Mặt tôi chị còn không thèm ngó tới, chỉ cười giỡn với Trúc Uyên. Người ngoài nhìn vào khó biết chị có tâm sự, nhưng tôi thì khác. Mỗi khi chị buồn thường vờ như vui vẻ để che giấu cảm xúc, thế nên tôi không vì thấy chị thoải mái cười đùa mà yên tâm chút nào, ngược lại còn lo hơn.

    Tôi cũng không dám bắt chuyện với chị. Tội tôi còn treo đó, nói chuyện sẽ gượng gạo lắm, chẳng vui vẻ gì. Dọn dẹp rửa chén đâu đó gọn gàng, chị với Trúc Uyên lên phòng. Tôi cũng lủi thủi về phòng mình, hôm nay bị cho ra rìa chắc rồi. Bây giờ chỉ biết cầu mong cho kế hoạch thành công rực rỡ.

    Vẫn còn sớm, chắc chị đang nói chuyện với Trúc Uyên, không tiện nhắn tin. Lòng tôi nóng như lửa đốt, không biết hai người đang nói những gì. Rủi Trúc Uyên lỡ miệng kể ra hết mọi chuyện thì xong, hết đường cứu vãn.

    Ráng chờ đến chín giờ, tôi soạn tin nhắn gửi chị. Biết chị còn giận sẽ không trả lời nên tôi đi thẳng vào vấn đề luôn.

    Em mới chép bài hát vô điện thoại chị đó. Nghe đi hén!

    Chờ đúng nửa tiếng không thấy động tĩnh gì từ chị, tôi lại gửi tiếp.

    Chị thích không? Đừng giận em nữa nhen, buồn lắm!

    Lại tiếp tục chờ đợi. "Thư gửi đi mấy lần, đợi hồi âm chưa thấy", bài nhạc xưa của tác giả này hợp với tôi ghê. Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ đêm, tôi chán nản trùm mền ngủ sớm cho vơi nỗi sầu, hi vọng sáng mở mắt ra sẽ nhìn thấy tin vui từ chị.






    o0o






    Reng... reng...!!!

    Chuông báo thức reo om sòm khiến tôi tỉnh dậy, mới chín giờ sáng, còn sớm chán.

    Hôm nay cuối tuần, chị không đi làm nên tối qua trước khi ngủ tôi đã hẹn giờ, quyết tâm dậy sớm để... năn nỉ chị. Ngó qua điện thoại, tôi hơi thất vọng vì không có tin nhắn của chị. Nói hơi thất vọng là vì tôi đã biết trước chị sẽ không trả lời, dù vậy vẫn có chút chờ mong.

    Vươn vai ngáp một cái rõ dài, tôi mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài. Cửa phòng chị mở, không có ai, chắc đang ở nhà dưới. Đinh ninh trong bụng như thế, tôi lết thết bò xuống.

    Ba đang ngồi máy tính, mẹ xem tivi, chị và Trúc Uyên chả thấy đâu.

    Tôi dụi mắt hỏi:

    - Chị Diễm với Uyên đâu rồi mẹ?

    - Hai đứa xin về quê con Diễm chơi từ sáng sớm rồi.

    - Hả? Sao hai người không rủ con? - Tôi tỉnh ngủ luôn.

    - Mẹ có hỏi, tụi nó nói để cho con ngủ, dậy sớm con mệt!

    Thế cơ đấy. Thương lo cho tôi dữ nhỉ!

    - Có nói chừng nào về không mẹ?

    Mẹ cười:

    - Mai hoặc mốt gì đó. Tụi nó than ở trên đây hoài ngột ngạt quá, muốn về quê ở vài hôm cho thoải mái tinh thần. Mẹ thấy cũng có lý!

    - Vậy con xuống đó chơi luôn nghen, ở nhà hoài cũng thấy bứt rứt khó chịu quá!

    - Ừ. Muốn đi đâu thì đi, không đánh lộn đánh lạo là được rồi!

    Được lời như cởi tấm lòng, tôi chạy đi súc miệng thay đồ, gom bàn chải với vài bộ quần áo cất vô cốp xe, lên đường ngay lập tức.

    Lén đi không thèm kêu tôi lấy một tiếng, nghĩ thật sôi gan. Mà tự nhiên vác mặt xuống thế này, tôi thấy quê quê. Chị còn đỡ, chứ Trúc Uyên thì khỏi nói, thấy tôi lù lù mò xuống rủi cô nàng chạy ra hỏi "xuống đây làm gì" trước mặt mọi người chắc tôih có nước đào lỗ mà trốn cho bớt nhục.

    Có lí do gì hay ho làm bình phong được không nhỉ? Nhớ quê, nhớ dì dượng Hai quá nên xuống thăm, nghe ổn không ta?

    Thôi cứ nói thế đi, còn đỡ hơn trơ cái mặt ra chịu nhục. Vừa ngẫm nghĩ vừa chạy nhanh nên chẳng mấy chốc tôi đã đến con hẻm vào nhà chị. Gần đây trời đổ vài cây mưa làm cho đường sá khá lầy lội, lại thêm đất đỏ trơn trượt nên tôi chạy hơi chậm.

    Có một chuyện rất khó hiểu. Tôi nhớ rất rõ đường vào nhà chị, dù gì cũng đi hai lần rồi, nhưng không biết sao tôi chạy y vậy mà cứ lòng vòng quanh quẩn mãi không thấy cái ngõ nhỏ rẻ qua nhà chị. Muốn tìm người nào đó để hỏi nhà mà không thấy ai, hình như ở đây lại vừa đổ mưa, tôi nghĩ thế vì trong không khí vẫn còn hơi nước và có cảm giác lạnh lẽo.

    Có lẽ vì thế nên vắng hoe, thỉnh thoảng mới có người chạy từ trong ra, nhưng ngược đường tôi không tiện hỏi thăm. Loay hoay mãi, tôi định gọi cho chị hỏi đường, mà thấy kì quá, với lại cũng muốn tạo bất ngờ. Chợt xa xa phía trước có một cô gái đi bộ lững thững cùng hướng, tôi mừng hết cỡ vội chạy nhanh lên.

    Nhìn từ phía sau, cô gái có dáng người nhỏ nhắn, hơi gầy. Cô ấy mặc quần jean dạng ống loe, áo thun trắng bình thường, tóc dài chấm vai. Nhìn chung phong cách không được model cho lắm nếu không muốn nói là quê mùa, vì jean ống loe là model cách đây nhiều năm rồi, giờ đâu còn ai mặc nữa. Nhưng dù sao ở quê, tôi thấy vậy cũng bình thường.

    Tôi chỉ lấy làm lạ một điều, quần áo cô ta dính đầy bùn đất, đôi chỗ bị rách bươm. Bùn đất văng lên quần cũng dễ hiểu đi, đằng này áo cũng bị, chẳng lẽ cô ta mới té? Chắc thế rồi.

    Nói thì lâu, thật ra đây chỉ là chút suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi trước khi nhanh chóng tiếp cận cô gái.

    - Chị làm ơn cho hỏi...

    Chưa dứt câu tôi vụt ngưng bặt. Đúng như tôi vừa đoán, có lẽ cô gái mới bị té hay sao đó, nửa mặt bên trái cô ấy trầy trụa, từng mảng thịt sứt lồi lên chảy máu rất nhiều, ướt hết phần áo trước ngực. Thật lòng mà nói, cảnh tượng trước mặt rất kinh, làm tôi hơi sợ.

    Tội thật! Nhìn cô ta còn rất trẻ, tầm mười sáu, mười bảy tuổi là cùng. Dù gì cũng thấy rồi, tôi không thể mặc kệ được, nói:

    - Em bị sao vậy? Lên xe anh chở đi bệnh viện băng bó!

    Cô gái như không nghe thấy, đôi mắt vô thần lơ đễnh nhìn thẳng phía trước, tiếp tục bước đi. Tôi rề xe theo:

    - Nhà em gần đây không? Hay để anh đưa em về nhà?

    Lòng tốt của tôi không được đền đáp, cô ta vẫn lững thững đi, chẳng buồn đếm xỉa đến. Tôi không nỡ bỏ đi, đang chẳng biết làm sao thì phía trước có ông bác khoảng năm mươi tuổi chạy ra. Tôi lật đật xuống xe chạy qua ngoắc tay ra hiệu, ông bác liền ngừng lại hỏi:

    - Gì vậy cháu?

    Tôi vội nói:

    - Có cô bé bị tai nạn chảy máu nhiều lắm, chắc là dân ở đây, mà cháu kêu đưa đi bệnh viện lại không chịu...

    - Đâu? - Ông bác ngó quanh.

    - Bên kia… - Tôi đưa tay chỉ, nhưng rồi ngơ ngẩn im bặt vì chẳng thấy ai, cô gái biến mất rồi.

    Ông bác nghi ngờ nhìn tôi:

    - Có thấy ai đâu?

    - Rõ ràng cháu mới thấy mà. Cô bé khoảng mười sáu tuổi, mặc quần jean áo thun, tóc chấm vai. - Sợ bị hiểu lầm, tôi gãi đầu giải thích liên hồi.

    - Không lẽ là... con Hương?

    Ông bác lẩm bẩm, mặt tự dưng tái xanh, lấm lét ngó quanh một vòng rồi phóng xe đi như bị ma đuổi, mặc cho tôi gọi í ới vẫn không hề quay lại. Còn lại một mình, nghĩ đến cô bé kỳ lạ cùng sự biến mất không thể giải thích, nhớ lại thái độ sợ hãi khó hiểu của ông bác, tôi chợt rùng mình. Nhìn sắc trời âm u, bỗng thấy không gian như lạnh hơn, tôi vội vàng lên xe vọt nhanh.

    Tôi vốn gan dạ, xưa nay chưa hề biết sợ ma là gì. Phần vì có đạo, phần chưa hề gặp ma quỷ nên nhiều khi nghe mọi người kể chuyện ma, tôi chỉ nghe rồi cười cho qua, không tin lắm. Lần này thì khác, không hẳn là tôi sợ hãi, nhưng có cảm giác gì đó rất lạ lan tỏa khắp người khiến tôi thấy hồi hộp và khó thở. Tuy vậy, tôi vẫn tỉnh táo chạy tìm nhà chị.

    Thật lạ, rõ ràng khi nãy vòng tới vòng lui nhiều lần không tìm ra, giờ lại thấy con ngõ rẻ vô nhà chị ở chỗ tôi đã từng nhìn kỹ mấy lượt. Không lẽ buổi sáng mà tôi bị quáng gà rồi? Tôi đành chấp nhận lí do này, bởi chẳng còn cách nào khác có thể lý giải.

    Dừng xe trước căn nhà ba gian cổ kính, tôi ngó quanh tìm kiếm. Chiếc Vespa của Trúc Uyên dựng kia rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, dọc đường cứ lo sợ xuống đây không gặp hai người.

    Cởi áo khoác vất đại lên xe, toi rảo bước vào nhà.

    Kétttt...!!

    Tôi đẩy nhẹ cửa tạo ra âm thanh rin rít, bình thường không để ý, giờ nghe sao thấy hơi rợn người. Phòng khách không có ai, cũng chẳng mở đèn. Trời chuyển mưa nên trong nhà tối mù, tôi chỉ thấy mọi thứ lờ mờ dưới chút ánh sáng nhợt nhạt.

    - Chị ơi!

    Gọi không nghe chị đáp, tôi đi nhanh ra phía sau, hai tay quờ quạng như người mù. Nhà chị bình thường đã mát mẻ, dưới tiết trời âm u này lại càng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

    - H... Ù...!!!

    - ...!!

    Tiếng la chát chúa bất thần phát ra làm tôi giật thót người, loạng choạng lùi lại, tí nữa són luôn trong quần. Trúc Uyên ôm bụng cười nắc nẻ:

    - Ha ha, đồ nhát cáy!!

    - Hi hi... Uyên chơi ác quá! - Chị Diễm từ phía sau đi lên cũng cười khúc khích.

    Tôi tựa lưng vào vách, lúc này mới lấy lại được ba hồn bảy vía, vừa giận vừa mắc cười thành ra miệng cứ méo xệch. Thấy vậy, chị quan tâm hỏi:

    - Tuấn có sao không?

    - Sao trăng gì, sợ quá thôi! Rờ quần coi có ướt chưa? Con trai gì mà chết nhát chưa từng thấy! - Trúc Uyên vẫn chưa thể nín cười.

    Tôi bực bội hừ mũi:

    - Nhát con khỉ! Hù vậy ai chả hết hồn? Chuyện này không liên quan gì tới nhát hay gan hết.

    - Xì, nhát thì chịu đi, bào chữa! - Cô nàng trề môi.

    - Ừ, bữa nào hù lại cho biết, coi ai nhát! - Tôi lầm bầm.

    Trúc Uyên chợt hỏi cái câu mà tôi đã lo ngay ngáy từ trước:

    - Chấp luôn đó! Mà xuống đây chi vậy?

    Tôi trợn mắt nói tỉnh bơ như đã luyện tập:

    - Hỏi lạ! Xuống thăm dì dượng chứ chi?

    - Dì dượng đi công chuyện rồi, mai mới về.

    - Ủa, thiệt hả? - Tôi quay sang chị.

    Chị gật đầu:

    - Ừ, mai ba mẹ chị mới về.

    Trúc Uyên cà khịa:

    - Giờ biết rồi đó, về được chưa?

    - Mắc gì về? - Tôi hầm hừ.

    - Thì xuống thăm dì dượng mà, hai người đâu có nhà, ở lại chi nữa?

    Mặt tôi dày còn hơn tấm thớt, nói tỉnh rụi:

    - Không lẽ giờ chạy về rồi mai lại xuống thăm nữa, mất công quá! Thôi lỡ rồi, tôi quyết định ở đây một hôm chờ dì dượng về luôn.

    - Chỉ giỏi kiếm cớ! - Trúc Uyên bĩu môi đi ra sau.

    Còn lại tôi và chị, tôi cười gượng:

    - Chị cho em ở lại không vậy?

    - Sao Tuấn hỏi vậy?

    - Tại... chắc chị còn giận em…

    - Giận thì giận chứ! Nghĩ sao chị đuổi Tuấn?

    Chị cười mỉm rồi cũng ra nhà sau. Tôi mừng rơn lót tót đi theo. Trúc Uyên đang hái ớt xanh, thứ này ăn cay và thơm khỏi nói, nhìn là thèm. Tôi lân la lại gần bắt chuyện:

    - Hái ớt chi vậy?

    - Làm muối ăn cóc. - Trúc Uyên chỉ rổ cóc xanh lè để ngoài sàn nước.

    Tôi nuốt nước miếng:

    - Cóc thái hả? Ở đâu ngon vậy?

    - Xin nhà bên kia.

    - Ai mà tốt bụng cho nhiều dữ! - Tôi chắc lưỡi.

    Trúc Uyên cười khoái trá:

    - Thằng con chủ nhà chứ ai. Nó thấy Uyên, tự nhiên cười làm quen, sẵn tiện Uyên xin cóc thì nó hái cho một rổ. Người đâu mà tốt bụng ghê, ai như Tuấn!

    - Mê gái thì có, tốt con khỉ! - Tôi làu bàu.

    Nói đi cũng phải nói lại, cỡ tôi bỗng nhiên gặp con nhỏ sexy xinh thế này, có xin hết hầm vàng nhà tôi thì tôi cũng cho chứ đừng nói chi vài trái cóc lẻ tẻ. Trúc Uyên cầm nắm ớt đứng dậy, liếc tôi:

    - Gái đẹp phải mê thôi, đâu như ai kia.

    Tôi nhún vai:

    - Ờ, ý là vậy còn muốn chết lên chết xuống đây, mê nữa chắc toi mạng!

    - Tuấn ăn gì chưa, đói không? - Chị Diễm vừa bứng mấy củ sả vừa hỏi.

    Tôi được dịp nhõng nhẽo:

    - Đói sắp xỉu luôn rồi! Có gì cho em ăn đỡ không?

    - Nhà không còn gì hết à. Ráng hén, chờ chị kho gà ăn cơm! Ăn hoài ớn không?

    - Gà rẫy sao ớn được, he he! Chị nấu đi, em chờ! Cần phụ gì không?

    Chị cười:

    - Làm nổi không đó? Than dữ quá sao dám nhờ!

    - Giỡn thôi! Làm gì nè?

    Chị chỉ hàng rào phía xa xa cuối vườn:

    - Tuấn vô nhà lấy rổ lại hàng rào hái lá giang giùm chị đi, nấu canh chua ăn!

    - Ok.

    Tôi sảng khoái đáp ứng ngay. Coi bộ bài hát của tôi có tác dụng rồi, nhìn chị đã thấy chút hơi thở mùa xuân, không còn lạnh lẽo băng giá nữa. Tay cầm rổ, tôi xăng xái đi ra tít sau vườn, nơi có hàng rào leo đầy lá giang xanh um.

    Đến nơi, tôi hái lấy hái để. Được một lúc, bất chợt tôi nhìn sang phía bên kia, sau dãy hàng rào rỉ sét ngăn cách đất nhà chị là một căn nhà tường khá bề thế. Dường như ngôi nhà bỏ hoang, dây leo rậm rạp, cỏ mọc um tùm ngang thân người, bậc thềm phủ đầy rêu phong rậm rì. Vườn bên đó có khá nhiều cây ăn trái, đặc biệt là hai cây xoài tứ quý trái to tổ chảng, nhìn phát ham mà chẳng ai hái.

    - Phí quá! - Tôi chắc lưỡi tiếc rẻ.

    Hái lá giang mà cứ bị mấy chùm xoài đong đưa khêu gợi, không dằn lòng được, tôi rón rén vạch hàng rào chui qua. Cây rất thấp, chỉ cần đứng dưới đất tôi cũng có thể chạm được những chùm xoài. Không phí chút thời gian nào, tay tôi thoăn thoắt bóc hốt lia lịa, hai mắt láo liên sợ có ai trông thấy, dù sao cũng chẳng biết đất này có chủ hay không.

    Chưa đầy một phút đã hái đầy rổ xoài, tôi nhanh nhẹn phóng qua hàng rào, chạy vô nhà, mặt mày hí hửng với chiến lợi phẩm từ trên trời rơi xuống. Trúc Uyên đang ngồi gặm mớ cóc, thấy tôi ôm rổ xoài thì hớn hở chạy ra đón.

    - Đâu ra nhiều vậy? - Cô nàng hỏi, tay cầm trái xoài đưa lên mũi ngửi.

    Tôi nghênh mặt:

    - Hái chứ đâu.

    Trúc Uyên ngó quanh:

    - Hái ở đâu?

    - Đằng kia. Còn nhiều lắm, ăn hết qua hái nữa. - Tôi chỉ tay.

    - Nhà hoang đó hả? Hồi nãy Uyên có thấy, kêu chị Diễm hái mà chị không cho.

    - Ủa, sao vậy? Nhà hoang mà có chủ hả?

    - Ai biết đâu, hỏi chị Diễm đó! - Cô nàng lắc đầu.

    Tôi bỏ rổ xoài xuống, đi vô nhà. Chị đang ngồi làm gà, tôi bước lại hỏi:

    - Chị, hái xoài bên nhà kia có sao không?

    Chị sững người:

    - Nhà nào? Đừng nói nhà hoang nghen?

    - Ừ. Em mới hái một rổ. Bộ nhà đó có chủ, người ta la hả? - Tôi liếm môi.

    Mặt chị tái xanh:

    - Trời đất! Tuấn hái thiệt hả? Rồi xoài đâu?

    - Ngoài sàn nước. - Tôi cũng bị thái độ của chị dọa.

    Chị đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, giật lại trái xoài trên tay Trúc Uyên chuẩn bị gọt ăn, đưa tôi nói:

    - Tuấn đem lại đó đổ hết qua bển đi!

    Tôi cau mày khó hiểu:

    - Sao vậy? Lỡ hái rồi thì ăn luôn đi, bỏ uổng!

    - Tuấn không hiểu đâu, chị kêu sao thì cứ làm vậy đi! - Chị dậm chân.

    - Rồi, rồi, đổ liền.

    Trước ánh mắt tiếc nuối của Trúc Uyên, tôi cầm rổ xoài lại hàng rào đổ sạch.

    - Còn một trái rớt bên đây kìa, vứt qua kia luôn đi! - Chị kêu to.

    - Thật là... làm gì thấy ghê vậy không biết!

    Tôi bực dọc lượm trái xoài còn sót lại ném mạnh qua bên nhà hoang, chán nản lết thết đi vô. Công tình chui hàng rào bị móc trầy da đất mới hái được mấy trái xoài, tự nhiên phải đem bỏ không được ăn, ức chế thiệt. Tôi ngồi phịch xuống đất hỏi:

    - Nói em nghe có chuyện gì vậy? Cùng lắm chủ nhà biết thì trả tiền cho họ chứ có gì đâu mà...

    Môi chị run run:

    - Chuyện này không liên quan đến chủ nhà. Họ bỏ đi biệt xứ rồi, không rõ tung tích.

    Trúc Uyên chợt hạ thấp giọng:

    - Vậy chứ sao? Không lẽ... nhà đó có ma hả?

    - Ừm.

    Tiếng ừ nhẹ của chị như sét đánh vô đầu tụi tôi, Trúc Uyên bỏ chạy vô trong nấp sau lưng tôi, hai tay vịn vai.

    - Họ bỏ đi lâu chưa? - Tôi không tin cho lắm nhưng cũng thấy tò mò.

    Chị Diễm rùng mình, bước vội vào trong:

    - Khoảng tám năm rồi. Thôi, đừng nói chuyện này nữa! Chị vô làm đồ ăn.

    Trúc Uyên thấy vậy lập cập chạy trước, nhìn buồn cười. Tôi trề môi:

    - Gan lắm mà! Sao giờ chạy như vịt vậy?

    - Gan thì gan chứ. Ma ai chẳng sợ? - Cô nàng liếc xéo.

    Mới có vậy đã sợ ra mặt rồi, tôi mà kể chuyện vừa gặp lúc sáng, chắc cô nàng té xỉu luôn quá!

    Cười thầm trong bụng, vào nhà tôi kéo ghế ngồi gần chị nài nỉ:

    - Kể em nghe chuyện nhà bên đó đi!

    Chị lắc đầu quầy quậy:

    - Không nói nữa mà, chuyện đó có gì thú vị đâu!

    - Sao không? Chuyện ma gây kích thích nhất đó, nhất là cảnh người thật việc thật như bây giờ nè! - Tôi thật sự muốn nghe, trong lòng rất tò mò, không biết bên đó xảy ra chuyện gì mà khiến chị e sợ đến vậy.

    - Để khi nào lên lại nhà Tuấn rồi chị kể hén, giờ đừng nhắc đến nữa!

    Tôi im lặng gật gù. Chờ chị nấu cơm ăn xong đã, chút tôi sẽ hỏi tiếp, không có gì khó chịu bằng trí tò mò chẳng được thỏa mãn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    ---QC---
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,ngocnghechvn,
  3. #62
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 61: Sự tích ngôi nhà hoang






    Warning: Chương này có hơi hướm kinh dị. Người yếu tim, trẻ em và phụ nữ cho con bú không nên xem!










    Sự tò mò thôi thúc trong đầu khiến tôi thấy khó chịu kinh khủng, y chang cảm giác ngứa mà không được gãi, càng ráng chịu đựng lại càng ngứa ngáy. Cuối cùng sau một lúc gãi đầu gãi tai, không kìm nén được nữa, tôi lết sát lại gần chị đang kho thịt.

    - Chị… - Tôi gọi.

    - Gì nè? - Chị vẫn chăm chú nêm nếm gia vị.

    Tôi cười nịnh nọt:

    - Kể em nghe đi!

    Chị lườm sắc như dao:

    - Nữa, Tuấn nhiều chuyện quá à! Chị đã nói lát nữa ăn cơm xong chị kể mà!

    - Trước sau gì cũng kể, giờ nói luôn đi cho nóng, để nguội mất hứng thú! - Tôi lý sự.

    - Tấn nói đúng đó, kể nghe đi chị! - Trúc Uyên chọt miệng vô, coi bộ tò mò không thua gì tôi.

    Chị ngạc nhiên:

    - Uyên cũng muốn nghe nữa hả? Không sợ à?

    - Sợ! Nhưng vẫn thích nghe, he he… - Trúc Uyên cười duyên.

    Ông bà nói không sai mà, người nào càng sợ ma bao nhiêu thì lại càng thích xem, nghe chuyện ma bấy nhiêu. Nghe để rồi sợ thêm, sợ rồi càng muốn nghe thêm, cứ thế cho đến khi thành con thỏ đế.

    - Thôi, dọn cơm ăn đi, xong hết rồi nè! Ăn xong chị kể. - Chị nói.

    - Ok ok, dọn lẹ!

    Tôi và Trúc Uyên hăng hái gom chén đũa, nồi cơm, thức ăn lên trước. Sau đó hai đứa cấp tốc chiến đấu như sợ ai tranh mất phần. Bữa cơm trôi qua lặng lẽ và cực kỳ nhanh chóng, phần vì ăn cơm ở quê luôn lạ miệng rất ngon, phần cũng do bọn tôi muốn sớm nghe chị kể sự tích ngôi nhà hoang sau vườn. Tôi ăn sáu chén cơm chỉ mất chừng mười lăm phút.

    - No quá! - Tôi tựa lưng vào vách ngồi bật gân thoải mái, tay vỗ vỗ bụng no căng.

    Trúc Uyên buông đũa:

    - Em cũng ăn xong rồi.

    - Uyên ăn ít vậy? Mới có một chén mà, ăn thêm đi!

    - Nghe chị kể chuyện no rồi. - Trúc Uyên cười hì hì, mặt háo hức cứ như trẻ con lần đầu đến trường.

    Chị lắc đầu ngán ngẩ:

    - Hai người thật là... làm gì thấy ớn không biết!

    Thấy bọn tôi không ăn nữa, chị cũng thôi. Ba người dọn dẹp, rửa chén lau nhà xong xuôi, tôi cấp tốc lôi chị lên nhà trên.

    - Chị ngồi đây nè! Kể đi!

    Ấn chị lên phản, tôi hí hửng kéo ghế ngồi đối diện, nghe kể chuyện phải nhìn cử chỉ, nét mặt của người kể mới thú vị. Trúc Uyên nằm võng gần đó, đưa tòng teng, cái mặt hóng chuyện không thua gì tôi.

    Chị đưa mắt nhìn quanh, bộ dạng lấm lét sợ sệt:

    - Chị không muốn nhắc tới chuyện này chút nào, người đã khuất không nên đem ra bàn tán đâu!

    - Lúc này chị còn nói vậy chi nữa, kể đi mà!

    Tôi gần như đứng ngồi không yên, chị mà không kể chắc tôi ấm ức mất ngủ luôn quá. Trúc Uyên không nói gì, cặp mắt chăm chú thôi miên chị. Có lẽ thấy tình hình này mà không kể sẽ không xong với bọn tôi, chị nhỏ giọng:

    - Ừ, để chị kể. Nói trước là ghê lắm đó nghen!

    - Không sao, càng ghê em càng mê! - Tôi ngứa ngáy lắm rồi, gật lia lịa.

    Chị lại nhìn quanh một lần nữa. Sau khi chắc chắn không có ai, cũng chẳng có chuyện gì bất thường, chị hạ giọng nhỏ như muỗi kêu, đều đều kể.

    Chuyện rằng cách đây độ khoảng hơn tám năm về trước, có đôi vợ chồng không biết là dân ở đâu lên đây lập nghiệp. Họ mua miếng đất sau nhà chị, xây ngôi nhà tường bề thế. So với bây giờ còn thấy to, huống chi thời ấy ở quê còn rất nghèo, có thể nói ngôi nhà của họ lớn nhất nhì trong vùng.

    Đôi vợ chồng còn trẻ, đều khoảng bốn mươi tuổi. Người vợ rất đẹp,đoan trang hiền thục. Ông chồng cũng khá phong độ, lịch thiệp cởi mở với hàng xóm láng giềng nên rất được mọi người yêu mến. Duy có một điều, họ làm nghề gì để sinh sống thì không ai rõ, có hỏi thì cả hai cũng chỉ đáp qua loa, bảo buôn bán này nọ. Chỉ thấy vợ chồng nhà ấy rất giàu, chi tiêu thoải mái, còn thường xuyên biếu hàng xóm không ít thứ đắt tiền.

    Hai vợ chồng suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, thỉnh thoảng cả tháng trời mới ra ngoài một lần, mỗi lần đi như thế thường mất cả tuần mới về. Có ai hỏi, họ cũng chỉ trả lời đi buôn bán làm ăn. Lâu dần, chẳng ai trong xóm quan tâm đến vấn đề đó nữa. Bẵng đi một thời gian, sau chuyến đi xa trở về, vợ chồng ấy dẫn theo một cô bé khá xinh, trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Họ giới thiệu với mọi người, cô bé tên Hương, con của người anh ruột đã mất. Do gia cảnh khó khăn, mẹ cô bé lại vừa bỏ đi, hai người thương cháu nên mang về nuôi.

    Từ ngày có thêm cô bé tên Hương về ở, căn nhà hoa lệ của đôi vợ chồng suốt ngày đóng cửa im ỉm, ít trò chuyện qua lại với mọi người như trước. Thỉnh thoảng trong nhà lại vọng ra tiếng thét điếc tai rất ghê rợn quái đản. Lúc đầu không ai chú ý, chỉ nghĩ cô bé đến tuổi dậy thì đâm ra bướng bỉnh, nhưng về sau tần suất những tiếng hét vang lên ngày càng nhiều, bất kể đêm ngày. Không chịu được khi bị làm phiền, một số người tụ tập đến nhà đôi vợ chồng hỏi cho ra lẽ.

    Kết quả, hóa ra cô bé bị tâm thần nhẹ, theo vợ chồng đó nói là hội chứng rối loạn đa nhân cách, thường lên cơn lảm nhảm một mình, la hét, đập phá đồ đạc. Lúc tỉnh táo cô bé cũng rất ít khi nói chuyện, chỉ ngồi vẽ nguệch ngoạc lên giấy. Dân làng ai nghe cũng tiếc thương cô bé còn nhỏ, xinh xắn nhưng bạc phận. Cuối cùng đành ai về nhà nấy, thông cảm cho đôi vợ chồng tốt bụng thương cháu, cố chịu đựng.

    Thế nhưng sức người có hạn. Căn bệnh của cô bé Hương có vẻ ngày càng nặng, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến những nhà xung quanh, nhất là nhà nào có trẻ nhỏ đều không ngủ được, phải khóc ré lên sợ hãi khi nghe những âm thanh kinh khủng thường xuyên phát ra từ ngôi nhà của đôi vợ chồng.

    Sự việc đến tai chính quyền địa phương. Buổi chiều hôm ấy trời đổ mưa lất phất, rất đông người dân đi theo lãnh đạo phường xã đến làm việc với vợ chồng nhà đó. Mọi người còn chưa kịp nói gì đã thấy vợ chồng họ hớt hãi từ trong nhà chạy ra, hỏi han có ai thấy cô bé đâu không. Lúc này tất cả mới vỡ lẽ, cô bé không biết bằng cách nào lẻn ra được khỏi nhà, chẳng những vậy còn lấy xe máy chạy đi. Càng khó tin là cô bé không hề biết đi xe máy, ngay cả xe đạp còn không biết chạy, vậy mà...

    Lúc này trời cũng đã nhập nhoạng tối, trong khi mọi người đang xôn xao bàn tán, định chia nhau ra tìm thì chợt im lặng. Từ xa, bé Hương lết thết đi bộ về, trên người là chiếc quần jean cùng cái áo thun trắng nhuộm đỏ máu trước ngực bởi một bên mặt sứt sẹo thịt, bùn đất bê bết. Kì lạ là vẻ mặt bé Hương hoàn toàn bình thản, không chút đau đớn cứ như mất đi cảm xúc. Cô bé đi đến đâu, mọi người tản ra đến đó, không khí sặc mùi quái dị không thể tả bằng lời. Người vợ thấy cảnh tượng đó liền ngã ra ngất xỉu. Ông chồng đỡ vợ, run rẩy chạy lại gần cô bé, vẻ mặt lo lắng không thể cất lên lời.

    Cô bé lững thững bước đến trước mặt người chồng, đôi mắt vô thần ngước lên, buông một câu bằng chất giọng khàn khàn kỳ lạ như từ xa xôi vọng về:

    - Ra ngã tư nhặt xác con về!

    Không gian tĩnh lặng bao trùm từ lúc cô bé xuất hiện phút chốc vỡ tan, mọi người như chim vỡ tổ bỏ chạy tán loạn. Sự hốt hoảng càng dâng lên cao khi cô bé đột ngột biến mất như chưa từng ở đó. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trước ngôi nhà sang trọng chỉ còn lại người chồng ngơ ngẩn ôm cô vợ trong tay.

    Sau đám tang cô bé độ một tháng, cũng vào một đêm mưa to thì đôi vợ chồng nhà ấy biến mất, bỏ lại cơ ngơi đồ sộ. Tuy vậy, trong xóm không ai dám bén mảng đến ngôi nhà đó, chứ đừng nói là dọn vào ở. Thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, nhưng bộ dáng và câu nói ghê rợn của cô bé tên Hương vẫn ăn sâu trong đầu mọi người như một nỗi ám ảnh khó phai nhạt.

    Thế nhưng có nhiều đứa trẻ không hiểu chuyện chẳng biết sợ là gì, bạo gan leo vào ngôi nhà bỏ hoang hái trộm trái cây hoặc chơi đùa. Tất cả đều chịu chung một kết quả là tối về đau đớn quằn quại, đi bệnh viện bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân, chẳng tài nào chữa khỏi. Cuối cùng, gia đình phải đem nhang đèn, gà lợn đến cúng trước cổng nhà hoang, khấn vái van xin đủ điều mới khỏi.

    Từ đó không còn ai dám đến gần ngôi nhà hoang nữa. Thỉnh thoảng vào những khi trời đổ mưa, vài người trong xóm sợ hãi bảo vừa gặp bé Hương đi lững thững trên đường. Chẳng rõ sự thật phải như thế không, nhưng ai nghe qua cũng tin, vì họ - đa số dân làng đã từng chứng kiến bé Hương trở về ngày ấy, trong đó có chị.

    Chị kể xong rồi, không gian chìm vào tĩnh lặng. Bọn tôi ngồi im thin thít theo đuổi những suy nghĩ riêng.

    Ngay từ khi chị bắt đầu câu chuyện, tôi đã lờ mờ đoán ra bé Hương chính là cô gái mình gặp trên đường lúc sáng. Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc là lạ, đó không phải sự sợ hãi, mà là cảm thấy hưng phấn. Cảm giác của một thằng xưa nay không tin vào ma quỷ đột nhiên gặp một hồn ma chính cống khiến tôi rạo rực, chỉ ước thời gian quay lại, tôi sẽ trò chuyện với cô gái ấy.

    Nói ra thì có vẻ tôi hơi biến thái, nhưng tôi tin bé Hương không phải ngẫu nhiên lại hiện ra trước mặt mình. Và tôi càng không nghĩ cô bé sẽ làm điều gì đó hại mình, đâu có lí do gì. Có khi cô bé buồn quá, muốn tâm sự với tôi giải tỏa stress cũng nên. Tóm lại, tôi không sợ!

    Tôi thực sự tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà hoang. Hai vợ chồng đó làm nghề gì? Bé Hương chết như thế nào? Tại sao lại chết? Có sắp đặt hay chỉ là sự tình cờ? Bé Hương có thật bị tâm thần như họ nói hay không?

    Hàng lô hàng lốc những câu hỏi nảy ra trong đầu tôi, con quỷ tò mò cứ thôi thúc làm tôi bứt rứt khó chịu kinh khủng, đứng ngồi không yên. Cũng có khi tại trước giờ tôi đọc nhiều truyện trinh thám quá, thành ra bị nhiễm nặng rồi.

    Tiếng hô hấp nặng nề có phần dồn dập vang bên tai lôi tôi về thực tại, nhìn sang bên trái thấy Trúc Uyên không biết tự khi nào đã ngồi sát tôi, mặt tái mét vì sợ.

    - Ma kìa...!!! - Len lén nháy mắt ra hiệu với chị, tôi rống lớn.

    - Á... Ma, ma đâu...!!!

    Trúc Uyên la bài hãi, cắm đầu chạy ra ngoài sân, tay run run lượm cục đá tổ chảng lấm lét nhìn vô nhà, điệu bộ sẵn sàng phang bể đầu con ma nếu dám kiếm chuyện với mình. Mặt cô nàng xanh lè xanh lét, cắt không ra giọt máu.

    Tôi cười sặc sụa, chảy cả nước mắt:

    - Khặc khặc... lượm đá hù ma nữa, dữ ta!

    - Tuấn này, giỡn kì quá!! Rủi Uyên yếu tim xỉu thì sao? Hí.. hí... - Chị nghiêm mặt nhìn tôi, sau đó ráng nín mà không được, cười hinh hích.

    Trúc Uyên tức tối không nói nên lời:

    - Giỏi lắm! Vậy cũng giỡn được…

    - Ê, hồi nãy Uyên hù tôi trước nhen! Nhớ lại đi! - Cười hoài mệt quá, vừa ráng nín, cô nàng lại khiến tôi phì cười tiếp.

    - Nãy khác, giờ khác…

    - Khác gì?

    Trúc Uyên giơ cục đá giá tôi:

    - Giờ đang kể chuyện ma, biết người ta sợ không, hù vậy coi được hả?

    - Biết sợ mới hù chứ, không sợ hù chi?

    Tôi nhướng mắt, không hiểu sao mỗi khi Trúc Uyên giận dữ thì tôi lại thấy thích thú. Trừng mắt nhìn một lúc, Trúc Uyên vứt cục đá, đi vòng ra phía sau nhà.

    - Ê, đi đâu đó? - Tôi hỏi.

    - Hỏi làm gì?

    - Lo cho Uyên thôi, ngôi nhà hoang ở phía đó đó.

    - ...!!

    Trúc Uyên khựng người, chần chừ rồi quay lại nói:

    - Uyên định đi tắm, bụi đường dơ quá!

    - Ờ, tắm đi!

    - Mà... thấy hơi sợ... - Cô nàng ngập ngừng.

    - Rồi sao? - Tôi lờ mờ đoán được ý Trúc Uyên.

    Mặt Trúc Uyên đỏ lên:

    - Tuấn ra giữ ma giùm Uyên đi!

    Tôi xua tay:

    - Kêu chị Diễm nè cho tiện!

    - Không sao, chị cũng định ra sàn nước giặt đồ. Tụi mình ra đó luôn đi! - Chị nói.

    Trời vẫn âm u, hiếm hoi lắm mới có vài tia nắng lọt xuống, sau đó tiếp tục bị mây mù che khuất. Chị ngồi ở sàn nước giặt đồ cho dì dượng, tôi ngồi kế bên. Cách đó vài mét là buồng tắm không có nóc, Trúc Uyên tắm trong đó. Vách xây không cao cho lắm, ở ngoài nhìn vào có thể thấy được nửa cái đầu cô nàng ló lên.

    Ngồi buồn chán, chẳng biết làm gì, tôi bày trò trêu, cố tình nói lớn cho cô nàng nghe:

    - Leo cây hái ổi ăn thôi.

    - Ê, cấm nhen! - Trúc Uyên giật mình.

    - Mắc gì cấm? Lãng nhách!

    - Giả bộ hái ổi để nhìn lén hả? Dê xồm!

    Tôi vờ vỗ trán, đứng dậy dợm bước tới:

    - Nói mới để ý, cũng có lý đó! Vừa hái ổi vừa nhìn luôn, một công đôi việc.

    Trúc Uyên la lớn, múc ca nước tạt tôi:

    - Không giỡn à! Tin Uyên đánh Tuấn không hả?

    - Xì, cho cũng không thèm nhìn! Đừng có ham! - Tôi trề môi, lết lại gần chị ngồi xuống.

    Chị cười:

    - Sao Tuấn cứ chọc Uyên hoài vậy? Tội nghiệp người ta!

    Nhân cơ hội chị đang vui, tôi hỏi dò:

    - Ngồi không chán quá, chọc cho vui! Chị hết giận em chưa?

    - Chị có giận Tuấn hồi nào đâu mà hết!

    - Hôm qua đòi bỏ đi mà nói không giận, xạo quá!

    - Chị nghĩ làm vậy tốt cho cả ba người, đâu phải vì giận Tuấn...

    - Không giận càng tốt! Ý em là... chị còn ý định dọn đi nữa không?

    - Chưa biết nữa, tùy theo tình hình... - Chị hơi ngập ngừng.

    - Tình hình gì nữa?

    Chị mỉm cười, lặng lẽ giặt đồ:

    - Nhiều thứ lắm, chị cần phải suy nghĩ rồi mới quyết định! Tuấn đừng hỏi nữa, có biết cũng không giải quyết được gì đâu!

    Tôi thò tay vào thau đồ, nắm nhẹ tay chị:

    - Ừm. Những gì cần nói, hôm trước em đã nói hết rồi. Em mong chị nghĩ đến thời gian mình vui vẻ bên nhau! Chị chỉ cần biết em yêu chị nhiều và luôn muốn lấy chị làm vợ, đem lại hạnh phúc cho chị là được rồi! Những vấn đề khác cứ để em lo, đừng nghĩ đến!

    Chị dừng lại, cúi đầu nhìn những bong bóng xà phòng nổi lên, trầm tư đắn đo khá lâu.

    - Tuấn không cần phải nói gì hết, chị hiểu mà! - Nhẹ nhàng rút tay khỏi tay tôi, chị nói.

    Tôi không biết nói gì thêm, chị bảo vậy rồi. Lúc này Trúc Uyên tắm xong, vừa đi ra vừa lau tóc.

    - Làm gì mặt bí xị vậy? - Cô nàng đá vào chân tôi.

    - Không được hái ổi ăn, buồn! - Tôi trả lời nhát gừng.

    - Giờ hái đi!

    - Uyên ra rồi, hết hứng leo cây!

    - Khó ưa!

    Trúc Uyên phán một câu, ngồi xuống phụ chị giặt đồ. Tôi cũng thò tay vô vọc nước, vốc lên một bụm xà bông kê vào miệng thổi ra mớ bong bóng nhỏ xíu đủ màu sắc thật đẹp. Gió thổi bong bóng bay tán loạn, va vào mặt chị và Trúc Uyên vỡ ra thành bọt nước li ti mát lạnh.

    Ba người trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói í ới vang vọng xung quanh, nhưng tôi biết đây chỉ là ngoài mặt thôi. Trong lòng mỗi người đều có tâm sự, dự tính riêng, thật khó để vô tư như trước kia. Thỉnh thoảng, tôi liếc sang ngôi nhà hoang phía sau vườn. Trong mắt tôi nó thật bí ẩn, tràn đầy kích thích. Trưa nay có trò chơi rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,
  5. #63
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 62: Sục sạo trong nhà hoang






    Warning: Chương này có hơi hướm kinh dị. Người yếu tim, trẻ em và phụ nữ cho con bú không nên xem!










    Giặt đồ xong, chị và Trúc Uyên vào phòng ngủ trưa, tôi nằm trên phản chờ đợi. Được khoảng nửa tiếng, áng chừng hai người đã ngủ say, tôi lồm cồm ngồi dậy đi nhè nhẹ ra sau bếp. Với tay lấy cây đèn pin treo trên vách, lận thêm con dao thái lan vào lưng quần, tôi chạy nhanh ra sau vườn, không quên cầm theo chén muối ớt đỏ au Trúc Uyên làm lúc sáng.

    Thoáng chốc, ngôi nhà hoang đã hiện ra trước mắt, vẻ ngoài rêu phong đổ nát của nó đủ để dọa bất kỳ ai yếu bóng vía. Với tôi thì không, càng huyền bí tôi lại càng muốn khám phá. Vạch nhẹ hàng rào kẽm gai rỉ sét chui qua, tôi tót ngay lại cây xoài tứ quý, miệng nuốt nước bọt ừng ực. Gì cũng vậy, tươi mới ngon, hoa quả càng không ngoại lệ, trái cây vừa hái ăn phê phải biết.

    Nhón chân hái một trái thật to, tôi ngồi bệt luôn xuống đất, lấy dao gọt vỏ. Ăn đã rồi tính sau, ngôi nhà vẫn còn đó, đi đâu mà vội. Vừa nhét được miếng xoài vào miệng, chợt nghe tiếng chân đạp lên lá khô xào xạc, tôi vội quay lại. Tưởng ai, Trúc Uyên rón rén chạy ra đứng bên hàng rào ngoắc tôi.

    - Làm gì bên đó vậy? - Cô nàng hỏi nhỏ.

    - Ăn xoài. Sao không ngủ đi, chạy ra đây làm gì?

    - Dậy uống nước, thấy Tuấn mất tiêu, biết thế nào cũng ra đây mà.

    - Ờ, biết rồi đó. Vô ngủ tiếp đi! - Tôi phẩy tay.

    - Cho Uyên ăn với!

    - Qua đây!

    - Thôi, sợ ma lắm!

    - Vậy thôi.

    Tôi cắt thêm miếng xoài vàng tươi, chấm muối nhai rau ráu, miệng hít hà không thôi trước ánh mắt đau khổ của Trúc Uyên. Sự tham ăn đã chiến thắng, sau khi láo liên ngó qua lại, Trúc Uyên hỏi:

    - Sao qua được vậy?

    Tôi đáp gọn lỏn:

    - Thấy cái lỗ không? Chui qua!

    - kẽm gai không à, Tuấn kéo ra giùm Uyên đi!

    - Tính qua thiệt hả? Không sợ sao? - Định chọc thôi, ai dè cô nàng qua thiệt, làm tôi hơi ngạc nhiên.

    - Có Tuấn chắc không sao! Lẹ coi! - Trúc Uyên hối.

    Tôi bước tới kéo mạnh hàng rào ra cho Trúc Uyên hì hụi chui qua. Nhìn tư thế bò chồm hổm của cô nàng mắc cười, nào giờ chắc chưa đi ăn trộm kiểu vầy. Giật trái xoài từ tay tôi, Trúc Uyên cắt ăn lia lịa, miệng khen không ngớt:

    - Xoài ngon quá!

    - Không sợ đau bụng hả?

    - Bụng Uyên tốt lắm, không sao!

    - Không phải chuyện đó. Nhớ hồi nãy chị Diễm kể không? Ai qua đây quậy phá, hái trái cây thì tối về sẽ bị đau bụng quằn quại! - Tôi làm bộ sợ hãi nói.

    - Đừng nhắc chuyện đó mà, đang ăn ngon!

    Trúc Uyên véo tôi, ánh mắt thấp thỏm ngó ngôi nhà như sợ con ma bất ngờ chui ra. Thấy cũng tội, tôi cười:

    - Nói vậy chứ không có gì đâu. Ăn tiếp đi!

    Mới đó đã chiến đấu xong trái xoài, Trúc Uyên xúi:

    - Tuấn hái thêm đi!

    - Ờ. Nhiều lắm, thoải mái!

    Tôi hái thêm ba bốn trái xuống. Hai đứa vừa ăn vừa hít hà vì cay, càng cay lại càng muốn ăn. Cái vị chua chua, ngọt ngọt, cay cay sao mà kích thích vị giác quá thể, ăn hoài không muốn thôi. Tới lúc mặt tôi và Trúc Uyên đỏ gay lên vì quá cay mới chịu dừng lại. Trúc Uyên thè lưỡi, tay quạt lia lịa:

    - Về chưa? Uyên muốn uống nước, cay quá rồi!

    - Uyên về trước đi!

    - Tuấn ở đây làm gì?

    - Tôi tính vô nhà coi chút.

    Trúc Uyên nhảy nhổm:

    - Gì? Khùng hả? Vô đó chi, ghê lắm!

    - Có gì mà ghê! Uyên sợ thì về trước đi, ai kêu vô đâu! - Tôi nhún vai.

    Sau khi nhìn ngôi nhà bằng ánh mắt tò mò lẫn sợ sệt, Trúc Uyên lại hỏi:

    - Tính vô đó thiệt hả?

    - Ừ. Uyên về đi!

    - Ừ, về trước nhen!!

    Trúc Uyên rón rén chạy lại hàng rào. Tôi cũng đứng lên, cầm đèn pin đi tới gần ngôi nhà. Đang lọ mọ tìm lối vào, chợt ai đó kéo mạnh tay tôi.

    - Uyên đi với... - Mặt Trúc Uyên tái nhợt, rù rì nói.

    - Sao nói về mà? - Nói thật, cô nàng cũng làm tôi hết hồn suýt nữa la lên.

    - Uyên thấy hơi tò mò…

    Tôi chép miệng:

    - Nhát mà bày đặt nhiều chuyện, mệt thiệt!

    Nói thì nói vậy, tay trái tôi vẫn nắm chặt tay Trúc Uyên dắt đi, dù sao hai người vẫn có khí thế hơn. Tiết trời lúc này vẫn rất âm u và lạnh lẽo, mưa bắt đầu rơi nhẹ, những cơn gió như từng lưỡi dao nhỏ ùa đến cắt vào da thịt nghe tê tái.

    Ngôi nhà lớn và dài. Bọn tôi lại đi chậm, mất lúc lâu mới vòng ra đến trước cửa. Bốn cánh cửa xập xệ mở toang, rất nhiều mảnh kiếng màu xám tro vỡ vụn rơi vãi khắp nơi. Bức màn cửa màu xanh lam bên trong cũng rách tả tơi, có lẽ thủ phạm gây nên là mưa gió. Những cơn gió giật đủ xé toang mọi thứ, chút đổ nát này vẫn chưa là gì.

    Tôi chú ý một điều, trên màn cửa có không ít dấu tay màu nâu lấm lem. Dấu tay nhỏ nhắn, tôi đoán là của bé Hương in lên. Còn thứ màu nâu kia có thể là vết máu khô lâu ngày hoặc màu nước cũng nên. Tuy vậy, tôi không nói với Trúc Uyên, mất công cô nàng sợ tội nghiệp.

    Tôi dợm chân định đi vô trong, nhưng Trúc Uyên đã níu tay thật mạnh:

    - Về Tuấn ơi... ghê quá!!

    - Tới đây rồi, về gì nữa.

    - Tối thui thấy ớn quá! Về đi, đừng vô! - Giọng cô nàng run rẩy.

    Tôi làu bàu:

    - Hồi nãy kêu về không chịu, tò mò đi theo chi rồi giờ than?

    - Giờ hết tò mò rồi. Ai nghĩ nó ghê vầy đâu...

    - Không sao đâu! Có tôi mà, đừng lo! - Lười đưa Trúc Uyên về quá, tôi trấn an.

    Mưa ngày một to. Mây đen vần vũ khắp trời, vạn vật tối đen. Tôi căng mắt ra cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ, trong lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn không thể lấn át được tâm trạng kích thích kỳ lạ. Gió to kéo theo nước mưa tạt vào làm ướt lưng, tôi khoác tay trái lên vai Trúc Uyên giữ chặt như để truyền sang chút can đảm.

    - Vô nhà đi, mưa to quá! Hết mưa tôi đưa về.

    - Ừm.

    Trúc Uyên chậm chạp lê từng bước nặng nề vào nhà. Dìu cô nàng đi, tay tôi cảm nhận được từng cơn run lẩy bẩy từ người Trúc Uyên. Thấy mà thương, tò mò hại cái thân thế đấy. Vừa bước vào trong, mùi ẩm mốc khó ngửi xộc thẳng vào mũi khiến tôi thấy khó chịu, đèn pin trên tay bật sáng quét khắp xung quanh.

    Phòng khách rộng rãi và có khá nhiều đồ vật, ngoài tủ để tivi đầu đĩa ra thì đáng kể nhất là bộ salon bằng gỗ đen mun, giá trị chắc không hề rẻ. Tiếc là lâu năm không người giữ gìn đã bị mối mọt tàn phá, mục ruỗng hư hỏng cả rồi. Có một điểm đáng lưu ý, các vật dụng bằng gỗ đều rất nặng, theo lẽ thường gió không thể xô lệch được. Nhưng chẳng hiểu sao tất cả đều nằm xiêu vẹo lung tung, không theo lề lối sắp xếp nào cả.

    Tôi tự hỏi rồi tự trả lời luôn, có lẽ người dân trong xóm hám của nên lấy về, sau đó vì sợ mới đem trả lại, đặt bừa vào đây. Ngoài cách giải thích này ra, tôi không nghĩ được lí do nào hợp lí hơn.

    Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin soi lên hai khung cửa sổ, kiếng cửa cũng bể nát như cửa cái, chỉ còn trơ lại khung sắt hoen rỉ. Vách tường loang lỗ do bị nước mưa tạt vào lâu ngày, rêu cùng dây leo mọc chen lên khắp nơi dọc theo những kẻ tường nứt nẻ. Cũng như trên màn cửa, khắp bốn bức vách đều in khá nhiều dấu tay nhỏ nhắn màu nâu, không hiểu điều này có ý nghĩa gì. Dấu tay cao nhất chỉ ngang đầu tôi, đối chiếu với chiều cao của bé Hương từng gặp trên đường, tôi càng thêm tin đây là kiệt tác của cô bé.

    Màu sắc những dấu tay không đều nhau, có đậm có lợt, chắc do thời gian bị mưa gió làm phai đi ít nhiều. Đặc biệt có một số dấu tay còn khá mới, tôi khẳng định điều này vì nó có màu đỏ tươi và nhìn không hề cũ kỹ như những cái khác. Phát hiện đó khiến tôi hơi lạnh gáy, điều này đồng nghĩa với việc ngôi nhà không hẳn bỏ hoang, ngược lại còn thường xuyên có người đi về và... in dấu tay như một trò chơi trẻ con hay thông điệp gì đó mà lúc này tôi không thể hiểu.

    Mưa rất to, mái nhà thủng lỗ chỗ làm nước mưa rơi xuống đầu tôi và Trúc Uyên. Bọn tôi phải lui sát vách tường, tìm chỗ mái nhà còn lành lặn để trú mưa.

    - Á..!!!

    Đột nhiên Trúc Uyên la to, nhảy chồm tới ôm chầm lấy tôi, người run lên bần bật.

    Tôi vỗ lưng cô nàng trấn an:

    - Gì vậy?

    - Có... có ai đó mới khều Uyên... - Trúc Uyên run rẩy nói.

    - Làm gì có ai? Khều ở đâu?

    Tôi cầm đèn pin rọi quanh, chẳng một bóng người. Ở đây hiện giờ chỉ có Trúc Uyên và tôi thôi, đó là tính người còn sống, còn về... người chết thì thú thật tôi cũng chả biết.

    Trúc Uyên sợ hãi nhìn về phía cửa sổ:

    - Khều ngay lưng.. chỗ cửa sổ...

    - Để tôi coi.

    Tôi lia đèn pin lên cửa sổ, sau đó bật cười.

    - Đừng làm Uyên sợ mà!! - Thấy tôi tự dưng cười ha hả, Trúc Uyên liền buông tay ra lấm lét nhìn tôi.

    Tôi nói:

    - Biết cái gì khều Uyên rồi.

    - Phải... ma không?

    - Ma cỏ gì. Thấy cái cây ngay cửa sổ không? Gió thổi nó đung đưa quẹt trúng Uyên thôi, chỉ giỏi tưởng tượng!

    Thấy Trúc Uyên vẫn chưa tin, tôi cầm nhánh cây quẹt lên lưng cô nàng:

    - Xích lại đây! Sao? Phải cảm giác giống lúc nãy không?

    Trúc Uyên ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu:

    - Không biết. Có lớp áo mà, sao phân biệt được.

    - Nó đó. Không phải ma gì đâu, đừng lo! - Chẳng cần biết đúng hay sai, tôi khẳng định cho Trúc Uyên an lòng.

    - Ừm. Đứng ra đây đi, ngay cửa sổ ghê quá! - Trúc Uyên nhích ra gần giữa nhà, không quên kéo tôi theo.

    Gió ào ào lùa vào thật lạnh lẽo. Căn nhà lại trống huơ trống hoác, cửa mở tứ bề, mái nhà thủng tùm lum. Khó khăn lắm bọn tôi mới tránh được mưa, tuy nhiên người cũng bị ướt mấy chỗ.

    Phòng khách không còn gì để khám phá, tôi soi đèn pin ra phía sau. Dãy hành lang rộng khoảng hai thước, sâu hun hút. Phải công nhận ngôi nhà rộng và dài thật, đủ để cả chục người sinh sống. Chỉ có đôi vợ chồng và một cháu gái mà xây căn nhà to thế này, hơi khó hiểu.

    - Á… Tuấn ơi...!!!

    Đang nhìn nhìn ngó ngó, một lần nữa Trúc Uyên lại la hoảng, đôi tay siết chặt cổ tôi muốn nín thở. Nhẹ gỡ tay cô nàng ra, tôi hỏi:

    - Gì nữa vậy?

    Trúc Uyên vẫn chưa hoàn hồn, cứ siết chặt lấy tôi không buông, miệng lắp bắp:

    - Chân ai đó... lạnh lắm… mới đạp lên chân Uyên...

    - Bình tĩnh đi! Thả tay ra rồi nói!

    - Uyên sợ quá!! Về Tuấn ơi... thà ướt còn hơn... - Vòng tay Trúc Uyên hơi lỏng ra nhưng vẫn còn ôm cổ tôi.

    Tôi ôn tồn nói:

    - Chuột thôi, chắc là chuột bò trúng chân Uyên đó mà.

    Đùng.. đoàng..!!!

    Ánh chớp nháng lên, sau đó âm thanh điếc tai rền rĩ gầm vang làm Trúc Uyên giật thót, lại ghì cứng lấy tôi. Khổ thật! Nhát hích mà cứ đòi đi theo làm chi không biết. Trong tích tắc cả căn nhà sáng lên, tôi kịp nhìn thấy một bóng đen chạy thật nhanh nơi góc tường, liền lia đèn pin theo.

    Một con chuột cống thật to, to hơn bắp chuối của tôi, lông màu xám rụng nham nhở. Nó bò đến sát chiếc tủ để tivi mục ruỗng rồi nằm đó, hai mắt như hạt đậu đen láo liên nhìn tôi như muốn hỏi bọn tôi là ai, sao dám xâm phạm lãnh địa của nó?

    Tôi gỡ tay Trúc Uyên, chỉ cho cô nàng thấy:

    - Chuột kìa! Hồi nãy nó bò qua chân Uyên đó.

    - Con chuột khốn kiếp! - Ngơ ngẩn một lát, Trúc Uyên hằn học kêu lên.

    Rầm!!

    Kèm theo tiếng kêu, chiếc guốc từ tay cô nàng bay vèo về phía con chuột xấu số, tiếc là không trúng nó mà va thẳng vào tủ làm một miếng ván bung ra, bụi bặm tung bay. Tôi lặng người chứng kiến cơn tam bành của Trúc Uyên, không biết nói gì. Thầm mừng cho con chuột, trúng phát đó nó không chết cũng phải lết cả tháng may ra mới lành.

    - Tuấn... - Trúc Uyên chợt gọi.

    - Hả?

    - Lượm guốc giùm Uyên đi! - Cô nàng lí nhí.

    - Có gan chọi thì phải có gan lượm!

    - Uyên sợ! Vậy Tuấn đi với Uyên…

    Dứt lời, không chờ tôi đồng ý hay thế nào, Trúc Uyên lôi đi cho bằng được. Chờ cô nàng mang guốc xong, tôi rọi đèn đi xuống phía sau, lại gần dãy hành lang tối hun hút. Trúc Uyên líu ríu đi sát tôi, miệng nỉ non:

    - Về đi! Hoặc ở đây được rồi, chờ hết mưa mình về, đừng ra sau!!

    - Nãy giờ có thấy gì đâu. Hết cây tới chuột, Uyên toàn thần hồn nát thần tính! - Tôi chép miệng, chân vẫn đều đều đi tới.

    Đuối lý, với lại cũng biết không nói được tôi, Trúc Uyên lặng lẽ theo sau.

    Cộp.. cộp...!!

    Trúc Uyên đi chậm rãi nhưng âm thanh từ đôi guốc gõ lên nền gạch thật không nhỏ. Ngoài tiếng mưa, chỉ còn nghe tiếng guốc và hơi thở nặng nhọc dồn dập của Trúc Uyên vang bên tai tôi.

    Tổng cộng có ba gian phòng nằm liền kề. Tôi dừng chân ở phòng đầu tiên, hít một hơi thật sâu, xoay nhẹ tay nắm cửa.

    Kétt...!!

    Bên trong tối om, tôi cầm đèn pin bước vào. Căn phòng khá rộng, bài trí đơn giản nhưng nói lên phần nào chủ nhân cũng có mắt mỹ thuật. Ngoại trừ chiếc giường to đủ cho ba bốn người nằm, drap trắng đã chuyển sang màu cháo lòng thì chỉ còn lại một tủ đựng quần áo. Trên tường treo vài bức tranh phong cảnh đã ố vàng rách nát, đèn ngủ cũng bể tan tành tự khi nào.

    Tôi đoán đây là phòng của vợ chồng đó. Tất cả mọi thứ nằm bên ngoài đều bị thời gian và mưa gió tàn phá, nhưng nếu được cất trong tủ thì lại khác. Tôi tò mò mở cửa tủ ra. Bên trong trống trơn, trừ một đống móc quần áo thì chẳng còn thứ gì. À, quên nói đến vài con chuột trong tủ đâm đầu chạy ra làm Trúc Uyên sợ hãi la oai oái.

    Tôi đóng cửa tủ lại như cũ, đi ra ngoài.

    - Tuấn tìm gì vậy? Được chưa?

    - Coi có gì hay ho không, chứ đâu biết tìm gì. - Tôi nhún vai.

    - Rảnh quá! Về chưa?

    - Chưa tạnh mưa mà.

    Trúc Uyên hạ giọng thì thào:

    - Chưa tạnh cũng về! Ở đây có gì đó ghê ghê, Uyên sợ...

    - Gì đó là cái gì mới được? - Tôi hỏi lại.

    - Không biết. Cảm giác giống như có người nào đó đang nhìn Uyên, nổi hết gai ốc lên nãy giờ rồi nè…

    Trúc Uyên nắm tay tôi sờ lên tay cô nàng, đúng là nổi gai ốc thật, chạm vào nghe sần tay luôn. Tôi vừa thương vừa buồn cười, nói:

    - Chờ tôi vô hai phòng còn lại coi cái rồi về!

    - Nhanh nhen!

    - Ừ, đi liền nè.

    Không chờ Trúc Uyên hối thúc thêm, tôi mở cửa phòng thứ hai. Bên trong cũng chẳng có gì, giường cũng không nốt. Căn phòng này chắc để dành khi nhà có khách ngủ lại, lúc thường không dùng tới.

    - Không có gì hết. Đi ra, qua phòng kia lẹ rồi về! - Trúc Uyên tò tò đi theo kêu.

    - Ờ.

    Đứng trước căn phòng cuối cùng, tôi tần ngần khá lâu. Chẳng biết sao tôi cứ có linh cảm trong phòng này sẽ có thứ gì đó, bất giác tim đập nhanh hơn, môi khô khốc.

    - Nhanh đi! - Trúc Uyên giục.

    Tôi nói nhỏ:

    - Từ từ, nếu không nhầm thì phòng này của bé Hương.

    Trúc Uyên bước lui lại, rùng mình mấy lượt:

    - Tuấn nói chi vậy? Về, không vô nữa!

    - Nói cho Uyên chuẩn bị tinh thần để chạy, he he... - Tôi pha trò cho không khí bớt căng thẳng.

    Tự dưng thần kinh tôi căng như dây đàn, khó hiểu thật.

    Két..!!!

    Chậm rãi hé cửa ra, ánh sáng mờ ảo từ đèn pin trên tay tôi soi quanh phòng. Không như tưởng tượng của tôi, căn phòng này cũng bình thường như hai phòng trước, chỉ khác là có thêm một tủ nhỏ nhiều ngăn kéo.

    - Đi vô! - Tôi nói.

    Trúc Uyên đứng ngay ngạch cửa, lắc đầu quầy quậy:

    - Tuấn vô đi! Uyên đứng đây được rồi.

    - Vậy chờ tôi chút!

    Tôi nhanh chóng đi vào, chỉ ngó sơ đã thu hết mọi thứ vào tầm mắt, nếu có gì đó cần phải xem xét thì chỉ có cái tủ nhỏ thôi. Tủ gồm bốn ngăn, cũng khá mục nát rồi, mặt trên phủ một lớp bụi dày cộm. Tôi nhanh tay kéo mấy ngăn tủ ra, đèn pin ngậm trong miệng soi, hai tay lục lạo.

    Thần xui quỷ khiến thế nào mà ngay lúc này cây đèn chợt hết pin. Từ lúc vào đến giờ, ánh đèn yếu đi hẳn nhưng tôi tính toán cũng còn xài được, dè đâu…

    Ánh đèn phụt tắt, chung quanh bỗng chốc tối đen như mực. Bình thường tôi còn thấy mờ mờ, nhưng nãy giờ quen với ánh đèn rồi nên nhất thời mắt chưa điều tiết kịp.

    Có tiếng Trúc Uyên hốt hoảng hỏi:

    - Gì vậy Tuấn?

    - Hết pin. - Tôi đáp, tay không ngừng sục sạo ngăn tủ cuối cùng.

    Trúc Uyên kêu lớn:

    - Lẹ đi, Uyên sợ quá!!

    - Ra liền!

    Tôi gấp rút mò mẫm lung tung, tay bỗng chạm vào thứ gì đó, hình như là hai cuốn sổ bìa cứng chồng lên nhau.

    Đùng... đoàng..!!!

    Tiếng sét thật lớn vang lên làm rung chuyển không gian. Dưới ánh chớp, tôi nhìn ra vật đang cầm trong tay là một cuốn sổ bìa đen khá dày, bên dưới nó là khung ảnh lộng hình một ông lão đầu tóc bạc trắng, hàm răng đen thui cười nhe ra, cặp mắt trợn lên trắng dã nhìn tôi trừng trừng.

    Dưới ánh sáng nhập nhoạng, khung ảnh thật kinh dị khiến tôi giật thót suýt buông tay đánh rơi.

    - Á... Ma... ma Tuấn ơi...!!!

    Bất thần Trúc Uyên gào to đầy kinh hãi, tiếp đó tiếng guốc lộc cộc vang lên dồn dập rồi xa dần. Dưới ánh chớp lập lòe, tôi nhìn ra ngạch cửa nơi khi nãy Trúc Uyên đứng đã không còn ai.

    Cầm chặt quyển sổ và khung ảnh, tôi phóng nhanh ra ngoài mò mẫm trong bóng tối dày đặc, kêu to:

    - Uyên! Uyên đâu rồi? Lên tiếng đi!!!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 26-06-2015 lúc 03:03.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,ngocnghechvn,
  7. #64
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 63: Chạm tận tay






    Warning: Chương này có hơi hướm kinh dị. Người yếu tim, trẻ em và phụ nữ cho con bú không nên xem!










    Lúc này mắt tôi đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy được đôi chút cảnh vật xung quanh dù không rõ lắm.

    - Uyên đâu rồi?

    Nhìn quanh không thấy Trúc Uyên, tôi lại gọi lớn nhưng không nghe hồi đáp.

    Ngoài trời mưa vẫn trút ào ào, chẳng chút dấu hiệu sắp tạnh. Dường như thế giới này đã mất đi tất cả màu sắc, chỉ còn lưu lại một mảnh xám xịt u ám, thê lương vô tận.

    Tôi đi về phía phòng khách. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi đoán có lẽ Trúc Uyên quá hoảng sợ nên đã chạy về nhà rồi. Suy đoán này càng thêm củng cố khi tôi nhặt được đôi guốc của Trúc Uyên nằm vương vãi dọc hành lang.

    Có lẽ chuyến "thám hiểm" dừng lại ở đây được rồi. Mọi ngóc ngách trong nhà tôi đã khám phá gần hết, chỉ còn phía sau bếp chưa xem. Nhưng đèn pin không còn, chẳng nhìn được gì nữa, tôi cũng đã có được chiến lợi phẩm. Về thôi.

    Sau giây lát đắn đo, tôi thực hiện quyết định ngay. Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng động chợt vang lên từ phía sau.

    Xoảng...!!!

    - Tuấn ơi..!!

    Đầu tiên là tiếng đổ vỡ, như âm thanh bát đĩa nồi niêu rơi xuống đất tạo thành, kế đó là tiếng kêu cứu của Trúc Uyên. Tiếng kêu thập phần quái lạ, nửa như ai oán, nửa giống rên rỉ, nhưng rõ ràng đúng là giọng Trúc Uyên, tôi không thể nghe nhầm được.

    Tôi xoay người nhìn ra sau, không biết từ khi nào, phía bếp hắt lên chút ánh sáng vàng vọt leo lét. Dù rất mờ ảo, nhưng rõ ràng điều này không hề có khi tôi vừa vào đây. Một tay cầm đôi guốc, tay kia cầm đèn pin đã không còn tác dụng, nách kẹp cuốn sổ bìa đen cùng khung ảnh, tôi lọ mọ đi xuống bếp.

    - Uyên ở đâu? Tôi đây.

    Vừa đi xuống tôi vừa gọi, đáp lại chỉ là tiếng mưa ầm ầm cùng tiếng gió rít gào liên miên không dứt. Đặt chân tới bếp, cuối cùng tôi cũng biết thứ ánh sáng khi nãy nhìn thấy là gì. Trên vách tường loang lỗ rêu phong có treo một đĩa đèn kiểu dáng cổ xưa, bên trên cắm duy nhất một cây nến màu đỏ. Cây nến khá to nhưng đã sắp tàn, phát ra ánh sáng lập lòe yếu ớt chỉ đủ cho tôi tạm nhìn ra các đồ vật.

    Trúc Uyên vẫn biệt dạng, mặc cho tôi kêu thế nào cũng không nghe đáp lại. Trên nền gạch có vài chén đĩa bể thành ba bốn mảnh nằm ngổn ngang, có lẽ âm thanh đổ vỡ khi nãy tôi nghe chính là thứ này. Xâu chuỗi các tình tiết lại, tất cả dẫn tôi đến một kết luận: Nến là do Trúc Uyên thắp, chén đĩa bể cũng do cô nàng làm ra, và bây giờ Trúc Uyên đang núp đâu đó dưới này để hù tôi.

    Thật ra tôi không tin vào suy luận này lắm. Trúc Uyên nhát và sợ ma thế nào thì tôi đã chứng kiến, cô nàng không thể nào dám bày trò hù tôi. Nhưng ngoài suy đoán này ra thì không còn cách giải thích nào khác logic hơn.

    Trừ khi là... ma? Ừm, cũng có thể đúng, cũng có thể sai. Nhưng tôi không nghĩ bản thân đang bị ma nhát. Dáo dác nhìn quanh một lần nữa, cảm giác rờn rợn xen lẫn phấn khích dâng lên trong lòng tôi.

    Người ta thường cho rằng khi tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì là đáng sợ hãi nhất, nhưng tôi không nghĩ như thế. Dưới tràng cảnh tranh tối tranh sáng hiện giờ, dưới ánh sáng hiu hắt từ ngọn nến đỏ ối tỏa ra, tôi chỉ có thể mờ nhạt nhìn cảnh vật với đủ mọi hình dạng quái dị cùng óc tưởng tượng phong phú của con người, đây mới là cảnh tượng đáng sợ nhất.

    Gian bếp rất rộng, chẳng thua gì phòng khách. Không có quá nhiều đồ vật nên chỉ cần đứng một chỗ, tôi vẫn có thể nhìn bao quát. Một bộ bàn ăn hình tròn cũ nát, nồi niêu xoong chảo móc trên những cây đinh đóng chặt vào giá gỗ trên vách, bát đĩa, bếp gas đã rỉ sét.

    Nếu còn thứ gì đó tôi chưa nhìn thấy thì chỉ có khuôn bếp với hai ngăn kéo bên dưới. Thường mỗi nhà đều xây khuôn bếp có vài ngăn phía dưới để cất vật dụng linh tinh, như vậy tận dụng được tối đa không gian. Ở đây tôi thấy cũng giống vậy, chỉ có điều khuôn bếp được xây rất cao, thế nên ngăn tủ bên dưới khá lớn, đủ cho một người lớn ngồi vào thoải mái.

    Cộp!

    Một cơn gió lạnh buốt thổi vào lưng tôi, đột ngột như có ai giật mạnh cuốn sổ tôi kẹp từ phía sau làm rơi xuống đất. Tôi lật đật quay lại nhưng chẳng thấy ai.

    - Uyên hả? - Tôi nói to.

    Sau một hồi ngó quanh quất tìm kiếm, tôi ngồi xuống lượm cuốn sổ và khung hình lên. Nhìn khung hình, lập tức tôi như bị điểm huyệt, miệng há hốc ra. Bức ảnh ông cụ tóc trắng đã biến thành một cô gái. Cô gái không hề xa lạ với tôi, chính là bé Hương, vẫn là khuôn mặt tôi thấy trên đường lúc sáng, đầy máu...

    Đôi guốc tôi cầm trên tay chợt nghe nhớp nháp trơn tuột. Tôi đưa lên nhìn, một thứ nước đỏ au và có mùi tanh dính đầy guốc, chảy lan sang tay tôi. Đầu óc tôi choáng váng mụ mị, cơn buồn ngủ thoáng chốc ập đến, chỉ muốn nằm lăn ra ngay.

    Lắc mạnh đầu, dụi dụi mắt mấy lần, khi tôi mở mắt ra thì mọi thứ đã trở lại bình thường. Vẫn là bức hình ông cụ hơi quái đản, đôi guốc và tay tôi không hề có thứ nước đỏ mà tôi nghĩ là máu khi nãy. Chắc điều tiết quá mức nên mắt tôi mỏi, sinh ra tình trạng quáng gà.

    Lộc cộc... lộc cộc..!!!

    Còn đang suy đoán, âm thanh lộc cộc như ai dùng tay gõ vào thứ gì đó vang dậy. Tôi ngước lên, lắng tai nghe để xác định âm thanh phát ra từ đâu, hình như từ ngăn tủ dưới khuôn bếp. Tôi có thể thấy được cánh cửa bằng kính nơi đó rung lên từng hồi khá mạnh.

    Là chuột hay Trúc Uyên trong đó?

    Chuột thì không thể nào có sức mạnh như thế, chỉ có thể là Trúc Uyên thôi.

    Tôi vừa bực vừa buồn cười nói:

    - Uyên trốn trong đó hả? Ra đi, giỡn dai quá đó!

    Lộc cộc...!!

    Trúc Uyên không đáp mà còn mạnh tay hơn. Tôi tiến lại gần:

    - Chờ tôi thỉnh ra phải không?

    Càng đến gần, cánh cửa càng rung lên mạnh mẽ, như người trong đó muốn phá cửa tung ra ngoài. Tôi hơi khựng lại, không biết tự khi nào mồ hôi lạnh lặng lẽ đổ dọc sống lưng. Linh cảm khiến tôi nghĩ rằng, bên trong ngăn tủ, sau lớp kính mờ này, không phải Trúc Uyên.

    Nhưng nghĩ thì nghĩ, dù hơi rợn người, tôi vẫn quyết định mở ngăn tủ ra. Sự hiếu kỳ thôi thúc trong người khiến tôi không thể dừng lại.

    Lộc cộc... lộc cộc..!!

    Ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, ánh nến vụt tắt, trả lại bóng đêm mịt mùng vốn có thuộc về nơi này. Đồng thời cánh cửa cũng ngưng lại, không còn rung lắc gì nữa.

    Hoàn toàn yên tĩnh, trừ tiếng mưa.

    Tôi nín thở, lặng lẽ kéo cửa, đã chuẩn bị sẵn tâm lý phòng khi bị Trúc Uyên nhảy từ trong ra hù cho một phát chí mạng.

    Kẹttt...!!

    Âm thanh rin rít ken két nặng nhọc phát ra, lâu ngày không ai sử dụng nên cánh cửa rất cứng và nặng, tôi phải dùng hết sức mới kéo được. Bên trong tối đen như hũ nút, dù căng mắt ra nhưng tôi vẫn chả nhìn thấy gì. Chuyển đôi guốc sang tay trái, tôi cho tay phải vào bên trong mò mẫm phía trên cao, tầm ngang mặt Trúc Uyên nếu cô nàng đang ngồi trong đó.

    Đúng là Trúc Uyên rồi, tôi cười thầm khi tay chạm vào một khuôn mặt. Cô nàng ngồi im thin thít mặc tôi sờ loạn khắp mặt, nhưng sao làn da Trúc Uyên thật lạnh lẽo, cứ như nước đá vậy, ngoài ra còn có thứ nước gì đó dinh dính vô cùng lạ.

    Trong lòng ngờ ngợ nhưng tôi vẫn sờ soạng khắp mặt Trúc Uyên, cho đến khi tay tôi chợt dừng lại nơi mái tóc dài thô cứng đẫm nước…

    Tôi nhớ Trúc Uyên để tóc ngắn mà, sao bỗng nhiên lại dài thế này??

    Đùng... đoàng..!!!

    Như đáp lời tôi, tiếng sét chát chúa vang lên. Dưới tia chớp sáng rực ngắn ngủi, cô gái ngồi bó gối, đôi mắt vô thần đang lặng lẽ nhìn ra. Gương mặt sứt sẹo thịt đầy máu đỏ tươi, khóe miệng hơi nhếch lên như muốn chế nhạo tôi. Và còn... mái tóc dài bết đầy bùn đất tanh tưởi.

    Tôi loạng choạng lùi lại, nhưng không chạy dù tim đập thình thịch muốn vỡ tung lồng ngực, các mạch máu trong người căng phồng lên, máu nóng dồn hết lên mặt rất nặng nề. Sự việc diễn ra quá bất ngờ làm tôi giật mình, cảm giác hoảng sợ đến rất nhanh rồi cũng đi thật nhanh.

    Tôi qua đây để tìm cảm giác mạnh, đã xác định trước rồi, nên nếu chỉ vì gặp ma mà vắt giò lên cổ chạy thì thật buồn cười. Mất vài phút để trấn tĩnh, tôi một lần nữa đi lại khuôn bếp, chậm rãi đưa tay vào ngăn tủ bên dưới khua khoắng, chẳng có gì ngoài khoảng không mênh mông lạnh lẽo.

    Tôi như chìm trong màn sương vô tận, chẳng thể hiểu được những sự việc vừa xảy ra. Cảm giác như mộng như ảo, tựa giấc mơ dài, vừa thấy đó rồi chợt tan biến như chưa từng hiện hữu khiến tôi mơ hồ không thể tin nổi. Nhưng cái cảm giác lạnh băng, nhớp nháp lưu lại trên bàn tay khi vừa rồi chạm vào khuôn mặt ấy lại thật đến không thể thật hơn.

    - Bé Hương phải không? - Tôi thì thào, nửa gọi nửa như tự hỏi bản thân.

    Chờ thêm một lúc không thấy có chuyện gì xảy ra nữa, tôi lò dò đi lên trước. Sau khi cẩn thận kiểm tra từng phòng, xác định Trúc Uyên không còn ở đây, tôi mới đi về.

    Mưa không còn to mà ngớt dần, chuyển sang rả rích lê thê, chờ tạnh chẳng biết đến bao giờ. Đứng dưới hiên ngôi nhà hoang ngước nhìn nền trời xám xịt, tôi chạy vội lại hàng rào chui về nhà. Vừa đi tôi vừa hồi hộp, cầu mong Trúc Uyên đã về rồi. Nếu không thật chẳng biết tìm cô nàng nơi đâu, rủi xảy ra chuyện gì thì mệt.

    May phước ông bà để lại, vừa bước vào phòng khách tôi đã thấy Trúc Uyên ngồi trên phản, mặt cô nàng tái nhợt, môi run lập cập, người quấn cái mền dày cộm. Chị Diễm ngồi cạnh Trúc Uyên, lúc này chị đang nhìn tôi bằng ánh mắt oán trách và tức giận.

    Tôi gãi gãi đầu cười vu vơ, lại gần hỏi:

    - Uyên sao vậy? Bệnh hả?

    - Tại Tuấn hết, bộ không biết sao còn hỏi? - Chị liếc.

    Tôi bày ra bộ mặt vô tội ngơ ngác:

    - Sao tại em?

    - Hồi sáng chị nói với Tuấn sao? Vậy mà còn lén qua đó, đã vậy lại còn rủ Uyên theo. - Chị nói một lèo.

    - Trời ơi, oan quá Bao đại nhân! Em rủ Uyên theo hồi nào? - Tôi vò đầu bứt tóc.

    - Mà có không?

    - Tất nhiên là không. Uyên nói hả?

    - Uyên không nói gì hết. Nhưng từ bên đó chạy về, Tuấn không rủ sao Uyên dám đi? - Chị hệt như Sherlock Holmes.

    - Em không rủ, tự Uyên đi theo thôi. Mà Uyên bị sao vậy?

    - Không biết nữa. Từ lúc về tới giờ cứ ngồi run vậy đó, chị hỏi gì cũng không trả lời, chỉ nói thấy cái gì ghê lắm!

    Tôi ngồi xuống cạnh Trúc Uyên, quan tâm hỏi:

    - Hồi nãy Uyên thấy gì mà tự nhiên la làng rồi chạy về vậy?

    Trúc Uyên không đáp, giống như chẳng nghe tôi nói. Tôi phải lặp đi lặp lại mấy lần, thậm chí lay mạnh vai cô nàng mới như bừng tỉnh, bỗng quay sang ôm chặt lấy tôi, khóc om sòm.

    Tôi ngơ ngác không biết làm sao, nhìn chị cầu cứu.

    - Tuấn dỗ Uyên đi! Chị nấu cơm. - Chị nói rồi bỏ ra sau nhà.

    Tôi lắc đầu khổ sở, vòng tay hơi siết Trúc Uyên, vỗ nhẹ lên lưng cô nàng an ủi:

    - Được rồi. Ổn rồi, không sao hết! Uyên đừng sợ nữa!!

    Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ khi nãy Trúc Uyên nhìn thấy bé Hương. Tôi còn hoảng hồn nói chi cô nàng, không sốc mới lạ. Thút thít gần mười phút Trúc Uyên mới chịu nín, nhưng vẫn không buông tôi ra.

    - Uyên hết sợ chưa? - Tôi hỏi.

    - Còn..

    - Có tôi kế bên nè, không sao đâu! Buông ra nhen, chị Diễm ở sau đó!

    Nghe vậy, Trúc Uyên vội buông tôi ra, bẽn lẽn ngó xuống bếp. Thấy cô nàng đã lấy lại bình tĩnh, tôi điều tra:

    - Kể tôi nghe coi, hồi nãy thấy gì vậy?

    - Thấy... - Trúc Uyên ngập ngừng như không muốn nhắc đến.

    - Thấy gì?

    - Thấy bé Hương…

    - Sao? Kể chi tiết đi!

    Mặt Trúc Uyên xanh lè, cố hồi tưởng lại:

    - Lúc Tuấn đang lục lọi trong phòng, tự nhiên có ai đó ở sau khều lưng Uyên...

    - Sao nữa? - Tôi liếm mép.

    - Lúc đầu Uyên cứ tưởng bị mấy nhánh cây quẹt trúng như Tuấn nói, nên đứng xích vô. Mà sao xích vô rồi vẫn bị quẹt trúng hoài, Uyên mới quay lại nhìn... - Nói tới đây, Trúc Uyên im re không nói nữa.

    - Quay lại thì thấy bé Hương?

    - Ừm.

    - Rồi sau đó?

    Trúc Uyên rùng mình mấy lượt, mắt ánh lên sự sợ hãi rõ nét:

    - Uyên sợ quá, cắm đầu nhắm mắt nhắm mũi chạy, nhưng giống như bị ai níu chân vậy, nắm chặt guốc không cho Uyên chạy! Hoảng quá, Uyên đá văng guốc luôn, rồi...

    - Rồi chạy về tới đây luôn?

    - Ừm.

    - Sao Uyên chui qua hàng rào được hay vậy?

    - Không nhớ nữa. Hình như Uyên không chui…

    - Không chui thì sao về được? - Tôi ngơ ngẩn.

    - Uyên bay qua. - Vẻ mặt Trúc Uyên cũng ngơ ngác hệt tôi.

    Mặt tôi ngu ngu:

    - Nhảy qua hả?

    - Hình như vậy, Uyên không nhớ nữa… - Trúc Uyên hết gật rồi lắc, chả biết đường nào mà lần.

    Hàng rào nói cao không cao, nhưng bảo thấp cũng không đúng, tầm ngang cổ tôi, nghĩa là khoảng trên dưới một thước sáu. Trúc Uyên cao một thước sáu mươi lăm, phóng người một phát qua hàng rào thước sáu mà trên người không bị vết thương nào, tôi chả thể hình dung ra cô nàng nhảy kiểu gì. Vẫn biết khi hoảng sợ tột độ, con người thường phát huy được những năng lực khó thể tin nổi, nhưng thế này tôi vẫn thấy hơi gai người. Khó hiểu thật!

    Tạm vứt cú nhảy như vận động viên điền kinh của Trúc Uyên sang một bên, tôi hỏi tiếp:

    - Uyên thấy rõ mặt bé Hương không? Nó không làm gì Uyên chứ?

    Trúc Uyên ôm đầu:

    - Lúc đó có sấm chớp lên nên Uyên thấy rõ lắm, nó nhìn Uyên mà giống như không nhìn vậy, mặt toàn máu… Mà Tuấn đừng hỏi nữa, Uyên sợ lắm!!!

    - Rồi, rồi. Tôi không hỏi nữa. Chắc Uyên nhìn nhầm thôi, tôi ở bển cả buổi có thấy gì đâu! - Tôi nói cho cô nàng bớt sợ.

    - Nhầm sao được mà nhầm, Uyên thấy rõ ràng mà…

    Tôi bịa chuyện:

    - Người ta nói khi sợ quá thì con người thường hay bị quáng gà, trông gà hóa quốc, tự tưởng tượng ra tự dọa mình.

    - Thật hả? - Trúc Uyên như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao, mắt rực sáng nhìn tôi.

    - Thật. Chứ nếu bên đó có ma thì tại sao nó không dọa tôi? Lúc Uyên về, tôi còn ở bên đó cả nửa tiếng không thấy hả?

    Cô nàng xiêu xiêu rồi, nhưng vẫn bán tín bán nghi:

    - Ừm. Mà Uyên thấy thật lắm, không giống ảo giác...

    Tôi nhún vai:

    - Ảo giác mà, lúc nào chẳng giống như có thật. Giờ Uyên còn sợ nên thấy vậy, chờ bình tĩnh rồi sẽ rõ thôi!

    - Hi vọng là vậy!

    - Thôi, tôi thay đồ. Uyên xuống phụ chị Diễm nấu cơm đi!

    - Ừm.

    Nhìn bóng lưng uể oải của Trúc Uyên, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cô nàng không việc gì, chỉ sợ ảnh hưởng thần kinh hay bị ám ảnh cả đời thì khổ, không ít người vì sốc tâm lý mà bị tâm thần rồi.

    Thay đồ xong, tôi cầm cuốn sổ và khung hình ra săm soi. Dưới ánh đèn sáng tỏ nhìn ông cụ trong ảnh cũng bình thường, không ghê rợn như lúc trước tôi thấy. Chắc khi nãy trời tối thiếu ánh sáng, lại thêm ánh chớp nhập nhoạng, nhìn gì chả ghê. Đặt khung hình sang một bên, tôi cầm cuốn sổ lên ngắm nghía, nhìn nó cũng bình thường như bao cuốn sổ khác, bìa đen, bên trong ngay trang đầu in bản đồ trái đất xanh lè.

    Lật nhanh qua vài trang đầu không có gì, phía sau có khá nhiều hình vẽ và những dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút chì màu, phải nói là rất khó nhìn, còn thua cả chữ em bé lớp một. Hầu như mỗi trang giấy đều có một hình vẽ, bên dưới là dòng ghi chú ngắn ngủn khó hiểu, ngoài ra còn đề ngày tháng đầy đủ như một dạng nhật ký.

    Thú thật, đọc tới đọc lui, xem xuôi xem ngược mấy lần, tôi chả hiểu mô tê gì. Hình vẽ chỉ đủ để cho người khác hiểu chủ nhân muốn vẽ cái gì, không đẹp cho lắm. Chữ lại càng khỏi nói, xấu kinh khủng, nhất là những thông điệp đưa ra quá ngắn nên lại càng thêm bí ẩn khó hiểu. Tôi cảm giác giống như đang đọc mấy lời sấm truyền của các nhà tiên tri thuở xưa, đọc vào thấy hơi ghê người.

    Tóm lại, sau khi xem xong rồi, tôi càng không hiểu gì hơn lúc chưa xem. Càng nghĩ càng thấy nặng đầu, cuối cùng vứt sang một bên, giấu dưới gối tránh chị và Trúc Uyên tò mò xem rồi sợ nữa.

    Cũng may, vừa cất xong thì hai người đi lên. Nhìn chị bình thường, không vui không buồn, nhưng tôi biết chị còn giận vì chuyện lén mò qua ngôi nhà hoang. Tôi xởi lởi:

    - Nấu xong nhanh vậy?

    Chị nói mà không thèm cười:

    - Đồ ăn hồi sáng còn nhiều, chỉ luộc thêm rau với nấu cơm thôi.

    - Ừ, vậy được rồi. - Tôi ậm ừ.

    - Giờ hỏi tội Tuấn nè! - Chị ngồi võng nhìn tôi bằng nửa con mắt.

    - Tội gì?

    - Tuấn chui qua bên đó chi vậy?

    - Hái xoài…

    - Muốn ăn thì chị mua cho, đâu cần làm vậy! Chuyện hồi sáng chị kể, Tuấn không nhớ sao?

    Tôi gãi đầu:

    - Nhớ, nhưng mình đạo Thiên Chúa mà, ma quỷ có làm hại gì đâu mà sợ!

    - Tuấn đừng xem thường! Người ta nói có kiêng có lành mà, Tuấn chọc nó dễ gì nó để Tuấn yên!

    - Em chọc gì đâu? Qua đó chơi tí thôi, mà chị thấy em có bị gì không nè?

    - Lần này may mắn, chắc gì lần sau…

    - Khỏi lo! Em không qua đó nữa đâu, sẽ không có lần sau. - Tôi xua tay.

    - Ừm.

    Trầm ngâm một chút, chị nói:

    - Vậy giờ hỏi Tuấn chuyện khác.

    - Gì nữa?

    - Bên đó có gì vậy? Kể chị nghe đi! - Chị cười lỏn lẻn.

    - Sao không chửi nữa đi! - Nghe lời đề nghị dễ thương của chị, tôi mém té xuống đất.

    - Chửi hồi nào? Người ta quan tâm, sợ Tuấn bị gì thôi chứ bộ!

    Tôi bĩu môi:

    - Ờ, tốt quá! Không cho qua bên đó, giờ kêu kể.

    - Kể đi!!! - Chị nài nỉ.

    - Kêu Uyên kìa! - Tôi chỉ qua Trúc Uyên.

    Trúc Uyên lắc đầu:

    - Uyên không muốn nhắc tới đâu!

    - Giờ có kể không? - Chị đứng dậy dậm chân, điệu bộ như tôi không kể thì chị sẽ bỏ đi ngay lập tức.

    - Ok, ok. Kể liền nè!

    - Vậy phải tốt không! - Chị nhoẻn cười, ngồi xuống nhìn tôi chờ đợi.

    - Chuyện cũng không có gì. Là vầy...

    Tôi bắt đầu kể từ lúc trưa chạy qua hái xoài, rồi Trúc Uyên ló ra xin ăn ké. Sau đó hai đứa chui vô ngôi nhà hoang…

    Những đoạn Trúc Uyên thần hồn nát thần tính, vẻ mặt chị rất sinh động, cặp mắt nai mở to, cái miệng nhỏ hé ra vô cùng sợ hãi, cứ như chị là người trong cuộc vậy. Cũng phải nói đến năng khiếu kể chuyện của tôi, cộng thêm giọng điệu hù dọa thêm thắt đủ chỗ, chị không sợ cũng lạ.

    Đoạn Trúc Uyên bị bé Hương dọa, tôi cố tình kể lướt qua không nhắc đến. Trúc Uyên hiểu ý nên cũng im lặng không nói gì. Chuyện cuốn sổ kỳ lạ và khung hình, tôi cũng giấu luôn.

    Nhưng tôi kể đến đoạn đi xuống bếp mò trong ngăn tủ trúng mặt bé Hương, phải nói chị và Trúc Uyên sợ xanh mặt. Hai người leo lên võng, gần như ôm sát vào nhau.

    - Rồi... Tuấn làm sao về được? - Chị run như cầy sấy nhưng vẫn tò mò hỏi tiếp, hóng chuyện đúng là thiên tính của phụ nữ.

    - Có sao đâu. Thật ra em bị quáng gà nhìn nhầm thôi, làm gì có ai. - Tôi cười.

    Đùa chút cho vui thôi, chuyện này tôi chưa xác định được có thật hay không. Cho dù là thật thì tôi cũng sẽ không nói, tránh cho chị và Trúc Uyên bị ám ảnh.

    Chị nguýt tôi dài cả cây số:

    - Hứ! Làm chị sợ muốn chết, Tuấn thấy ghét quá!!

    - Ai kêu nhiều chuyện! Cơm chín chưa vậy? Em đói quá! - Bụng tôi sôi ùng ục, trưa giờ hao tổn tinh thần quá nên mau đói.

    - Chắc chín rồi, để chị dọn cơm.

    Chị đi xuống sau, Trúc Uyên cũng đi theo. Từ lúc bên ngôi nhà hoang về, cô nàng lặng lẽ hẳn, không đùa giỡn nói nhiều như ngày thường. Chắc Trúc Uyên còn bị sốc, chưa quên được chuyện hồi trưa. Tôi tin vài ngày thì cô nàng sẽ quên, sớm trở lại bình thường thôi.

    Tôi cũng thấy hơi hồi hộp, theo lời chị kể thì những ai qua ngôi nhà hoang, đến tối về đều bị hành. Trời sắp tối rồi, tôi đang chờ đợi xem việc gì sẽ xảy ra. Liệu những thứ tôi chứng kiến khi nãy có thật không hay chỉ là ảo giác?!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,ngocnghechvn,
  9. #65
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 64: Ba người chung giường






    Warning: Chương này có hơi hướm kinh dị. Người yếu tim, trẻ em và phụ nữ cho con bú không nên xem!










    Bữa cơm chiều trôi qua nhanh chóng. Ăn xong, trong khi chị và Trúc Uyên dọn dẹp rửa chén thì tôi ngồi rung đùi xỉa răng, vẫn chưa thấy hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra.

    Mưa vẫn rơi rả rích, không có dấu hiệu sắp dứt. Nhưng có một chuyện khá lạ lùng, trong khi bầu trời đen kịt không ánh sao thì mặt trăng lại hiện ra dù chỉ hơi le lói không sáng như lúc thường.

    Thực ra, mưa và trăng cùng nhau xuất hiện cũng bình thường thôi, nhưng đó là khi ít mây chỉ đủ làm cơn mưa rào. Còn đằng này, mây đen vần vũ khắp nơi, trăng lại ló dạng dù rằng chỉ là trăng non. Chẳng hiểu sao thấy cảnh này tôi chợt liên tưởng đến người sói, trong lòng nảy sinh cảm giác khó tả.

    - Tuấn nghĩ gì mà thừ người ra vậy? - Chị leo lên phản ngồi cạnh tôi.

    Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vớ vẩn, còn chưa kịp đáp, chị đã lay mạnh vai tôi, giọng hốt hoảng:

    - Tuấn bị sao vậy?

    - Hả? Sao là sao? - Tôi nhìn chị.

    Chị thở ra nhẹ nhõm:

    - May quá! Chị cứ tưởng…

    Tôi cười to:

    - Tưởng gì nè? Bị bé Hương hành hả?

    - Không được nhắc tới chuyện đó nữa, tối rồi. Hồi nãy Tuấn nghĩ gì vậy?

    - Chị có thấy gì lạ không? - Tôi không đáp mà hỏi ngược lại.

    Chị ngước nhìn bầu trời, đôi mắt đen láy trong veo như đáy nước ẩn hiện hình ảnh vầng trăng khuyết.

    - Ý Tuấn nói mặt trăng hả?

    - Ừm. Mưa mà lại có trăng, chị thấy lạ không?

    Trúc Uyên cầm trái chuối nhai nhóp nhép, nói chen vào:

    - Có gì mà lạ! Trời mưa thỉnh thoảng vẫn thấy trăng thôi.

    Tôi hừ mũi:

    - Đó là mưa nhỏ, nhìn trời đi! Mây đen một đống, chỉ riêng chỗ mặt trăng lại không có mây, vậy mới nói lạ!

    - Ngẫu nhiên thôi, Uyên không thấy lạ chỗ nào hết! - Trúc Uyên trề môi cả thước.

    - Không nói chuyện với người kém thông minh nữa.

    Trúc Uyên cũng không vừa, liếc xéo:

    - Thèm nói với mấy người lắm!

    - Thôi, xin can! Hai người làm chị cứ nghĩ đến một câu tục ngữ… - Chị cười.

    - Câu gì? - Tôi và Trúc Uyên trùng hợp hỏi.

    Chị cười mỉm chi:

    - Thương nhau lắm, cắn nhau đau!

    - Chị đừng nói lung tung! - Tôi ngớ người, chống chế.

    Trúc Uyên không nói gì, lặng lẽ ngồi kế chị.

    Không gian chìm vào tĩnh mịch. Câu nói của chị làm tôi mất hứng, chẳng muốn nói gì thêm. Đồng thời, điều này cũng cảnh tỉnh, nhắc cho tôi nhớ đến thực tại còn quá nhiều việc rắc rối đang chờ. Trong đó, chuyện cần làm trước tiên là hóa giải những hiểu lầm đang có giữa tôi và chị. Phải làm sao để chị tha thứ, thuyết phục chị ở lại với tôi. Và còn Trúc Uyên, làm thế nào với cô nàng đây?

    Quên thì không sao, nghĩ đến là tôi lại thấy đau hết cả đầu, cảm giác ức chế, dồn nén trong người vô cùng khó chịu. Trước sau gì cũng phải giải quyết, không thể tránh né mãi được, thôi thì nhân cơ hội thích hợp này nói luôn vậy.

    - Ngày mai về lại nhà em rồi, chị và Uyên tính thế nào?

    Tôi nói nhỏ cứ như sợ họ nghe thấy. Thật mâu thuẫn!

    Chị trầm tư:

    - Chưa biết nữa. Nhưng chắc chị sẽ ở lại học làm tóc cho xong rồi mới đi, hôm qua chị hơi xúc động nên nghĩ quẩn quá!

    Tôi hiểu ý chị. Chị chưa thể tha thứ cho tôi, vì tương lai nên tạm thời sẽ tiếp tục ở lại nhà tôi cho tiện việc học nghề, sau khi học xong cũng là lúc chị tạm biệt tôi. Nhưng không sao, còn nước còn tát, chỉ cần chị còn ở nhà tôi thì tốt rồi. Thời gian còn dài, tôi tin sẽ lay chuyển được chị.

    Tôi quay sang Trúc Uyên:

    - Còn Uyên?

    - Uyên đi. - Trúc Uyên hơi cắn môi nói.

    - Uyên đi đâu? - Chị hỏi.

    - Cũng chưa biết. Có thể em về lại Cần Thơ, hoặc qua nước ngoài với gia đình không biết chừng. Thiếu gì chỗ để đi! - Trúc Uyên cười tươi, nhưng trong mắt tôi, nụ cười của cô nàng thật gượng gạo.

    Chị ôn hòa khuyên:

    - Ở Cần Thơ Uyên làm gì còn ai để về? Muốn qua nước ngoài cũng phải chờ làm thủ tục lâu lắm mà, ở lại nhà Tuấn đi!

    Trúc Uyên lảng tránh:

    - Bởi vậy nên em mới nói chưa biết đó. Thôi đừng nói chuyện này nữa, mất vui!

    Tôi không lên tiếng khuyên can gì cả, chính tôi còn chả rõ bản thân muốn Trúc Uyên đi hay ở lại. Trúc Uyên ở lại thì tôi sẽ còn gặp rắc rối dài dài, nhưng để cô nàng ra đi thì thực sự tôi không đành lòng. Tôi biết giữa tôi và Trúc Uyên sẽ không thể xảy ra chuyện gì nữa sau biến cố vừa qua, nhưng tôi không muốn mất cô nàng. Một người bạn thân, có ai muốn buông bỏ? Huống chi Trúc Uyên đối với tôi còn hơn cả bạn thân.

    Nói tôi đang tự bào chữa cho sự tham lam của bản thân cũng được, tôi tin bản chất con người ai cũng tham lam cả, chỉ là chưa gặp đúng hoàn cảnh thích hợp để bộc lộ ra thôi. Khi đối diện với sự mất mát, chẳng ai muốn buông tay mà không hề tiếc nuối, tôi không muốn mất Trúc Uyên, đó là sự thật. Tôi không hề có ý nghĩ bắt cá hai tay, quen cùng lúc hai người, đó cũng là sự thật.

    Và chính những sự thật này đang giằng xé tâm trí, hành hạ tôi từng giây từng phút không ngơi nghỉ.

    Đêm ở quê thật yên tĩnh. Không có những tiếng hò hét, tiếng nhạc ầm ĩ, càng không có tiếng xe gào rú nhiệt náo, mà chỉ có tiếng mưa và côn trùng kêu rỉ rả.

    Không biết từ khi nào, câu chuyện ba người trở nên gượng ép, càng muốn nói nhiều để xua tan không khí gò bó khó hiểu lại càng thấy vô ích. Có lẽ tôi không nên nhắc đến chuyện đó lúc này khi có mặt cả hai người, nói riêng với từng người sẽ tốt hơn. Dù không ganh ghét gì nhau nhưng giữa chị và Trúc Uyên đã tồn tại bức tường vô hình đầy ngượng ngập, áy náy, e dè…

    Sự vô tư khi trước đã không còn!

    Ngồi đến chín giờ thì hai người đi ngủ. Tôi cũng ngủ sớm, đi xa và hoạt động cả ngày làm mắt cứ díp lại. Trời vẫn còn mưa nhưng đóng cửa lại thì hầm, tôi vẫn để cửa sổ, nằm xuống phản ngủ.

    Dù rất buồn ngủ nhưng lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi tôi vẫn không ngủ được. Chắc do lạ chỗ, hơn nữa nằm phản cấn lưng quá, tôi không quen nên dẫn đến khó ngủ. Nghĩ vậy, tôi ngồi dậy đi lại võng nằm. Đưa toòng teng một hồi, tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

    Đến khuya, chẳng rõ mấy giờ, mưa bắt đầu to. Trời đổ giông gió, sấm chớp ầm đùng, cơn gió lạnh mang theo hơi nước ùa vào cửa sổ khiến tôi choàng tỉnh. Người lạnh buốt, tôi định ngồi dậy đóng cửa sổ nhưng sao chẳng tài nào động đậy được, ngay cả mở mắt ra cũng không thể, thật quái lạ!

    Cơ thể tôi nặng trĩu, cảm giác như có ai đó nằm đè lên người mình, ngực tưng tức. Và còn một chuyện đến tận lúc này tôi mới phát hiện ra, cái võng đang đưa qua lại rất mạnh. Thoạt đầu tôi nghĩ do gió thổi nhưng lập tức bác bỏ ngay, gió nào có thể thổi cái võng có một người nằm đưa qua đưa lại như bay thế này.

    Là ai đang nằm trên người tôi và đưa võng?

    Nếu tôi không lầm, đây chính là hiện tượng bóng đè. Dân gian cho rằng khi ngủ bị hồn ma bóng quế đè lên người sẽ có cảm giác như vậy. Nhưng theo giới khoa học giải thích thì trong lúc ngủ say, não con người tiết ra một loại hóa chất gây kích động, tạo nên những giấc mơ quái dị, đồng thời cơ thể cũng tê cứng. Trong tình trạng này, nếu đột ngột thức dậy thì ta sẽ tạm thời không thể cử động được và có cảm giác u mê ma quái. Nôm na là thế, tôi không nhớ rõ lắm.

    Khi trước đọc được bài báo này, tôi rất tin. Vì tôi tin vào khoa học và không nghĩ trên đời này có ma quỷ. Nhưng hiện giờ, tôi đang rủa thầm đám nhà khoa học khốn kiếp cùng cách giải thích chết tiệt đó. Tôi thực lòng ao ước bọn họ ở vào tình trạng tôi lúc này, để xem còn giữ nguyên ý nghĩ ấy không.

    Lạnh lẽo, nặng nề, các cơ tê cứng, da gà nổi lên khắp người, cảm giác quá chân thực khiến tôi tin đây không phải giấc mơ. Tôi không sợ ma, nhưng nếu tôi không thể cử động được, mắt cũng không nhìn thấy gì, và có một con ma đang nằm lên người tôi đưa võng ào ào, rồi chẳng biết sẽ làm gì tôi thì...

    Tôi muốn lên tiếng nhưng miệng cứng ngắc, mi mắt nặng trịch không tài nào mở ra, cố cử động tay cũng không được, dù chỉ là một ngón tay. Cơ thể cứ như không còn là của tôi. Vừa sợ vừa giận, tôi cố gồng mình để giành lại quyền khống chế thân thể. Sau một hồi cố gắng, nhận ra bản thân đang làm một việc rất vô ích, tôi buông xuôi nằm yên.

    Lần đầu tiên tôi rơi vào trạng thái kỳ lạ này, tai vẫn nghe được tiếng mưa ào ào, tiếng sấm chớp đì đùng, tiếng giông gió gào rít, não vẫn tỉnh táo suy nghĩ lung tung đủ chuyện, mà người thì cứng đơ như xác chết.

    - Tuấn...!! Tuấn...!! - Bên tai chợt vang lên tiếng ai thì thầm tên tôi.

    Tôi sợ!

    Cái cảm giác không an toàn, không thể tự vệ, nằm im mặc người khác mổ xẻ nhào nặn làm tôi thấy sợ hãi kinh khủng!

    Mấy lần muốn ngủ luôn cho rồi, ra sao thì ra, còn hơn nằm chờ đợi trong lo âu thế này, nhưng tôi chẳng ngủ được. Tâm trí không yên mà ngủ được thì tôi quá tài giỏi rồi, nhất là khi toàn thân bị bao trùm trong khối không khí lạnh lẽo, gió như dao cắt vào da thịt theo từng lượt đưa tới lui cực mạnh của cái võng.

    Không rõ qua bao lâu, chỉ biết là rất rất lâu, người tôi dần có cảm giác. Đầu tiên là ngón trỏ tay phải co giật khe khẽ, tôi mừng rỡ cố gắng nhịp nhịp ngón tay, sau đó dùng hết sức mở bừng mắt ra, cuối cùng cũng thành công.

    Ngay khi tôi giành lại quyền khống chế cơ thể, mở được mắt ra thì cảm giác đè nặng trên ngực liền biến mất. Đập vào mắt toi là trần nhà tối đen đang chạy qua lại, bởi vì cái võng tôi nằm vẫn còn đưa mạnh.

    Nếu như việc tỉnh dậy làm tôi nghĩ bản thân vừa trải qua cơn ác mộng, thì chính cảnh cái võng còn đong đưa nhắc tôi nhớ đây không phải giấc mơ, mà là sự thật. Mồ hôi đổ ướt nhẹp lưng áo, tôi cởi áo ném lên phản, đi lại bàn rót ly nước uống, khát cháy khô cổ họng rồi. Bàn đặt xéo với hướng cửa sổ, đang uống thì khóe mắt tôi bỗng bắt gặp hình ảnh người nào đó đứng bên ngoài.

    Xoảng!

    Giật mình đánh rơi ly nước chưa uống được quá nửa xuống đất phát ra âm thanh khô khốc, tôi leo lên phản ngó ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen, lại thêm màn mưa khá dày che lấp thị tuyến, nhưng dưới ánh sáng le lói của vầng trăng kỳ lạ, tôi lờ mờ nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngang vai đứng gần bụi tre to cách đó vài chục mét.

    Cô gái chính là bé Hương tôi đã thấy mấy lần, có biến thành tro cũng nhận ra. Nhất là ánh mắt vô hồn như phát sáng trong đêm, quét lên mặt tôi những tia nhìn lạnh buốt.

    Bé Hương chậm chạp di chuyển về phía tôi...

    Một bước…

    Hai bước…

    Ba bước...

    Chân cô bé không hề chạm đất mà cách khoảng vài tấc. Tôi liếm môi, không né tránh, ngồi yên tại chỗ chờ đón chuyện sắp xảy ra.

    Bé Hương ngày càng đến gần, tôi cũng nhìn rõ diện mạo hơn. So với lần đầu gặp trên đường và lần thứ hai thấy trong ngôi nhà hoang, gương mặt bé Hương không có gì thay đổi. Nước da vẫn trắng bệch không chút huyết sắc, nửa bên mặt lồi lõm sứt sẹo đầy máu, bùn đất tanh hôi bết đầy mái tóc xơ cứng.

    Duy chỉ đôi mắt có chút thần thái, không vô cảm mê man như trước. Khi khoảng cách chỉ còn vài mét, bé Hương dừng lại, ánh mắt trắng dã đầy ai oán biệt khuất nhìn tôi chằm chằm như muốn thôi miên.

    - Có gì muốn nói với anh phải không?

    Tôi thì thào, da gà nổi lên đầy người. Tiếp xúc gần gũi với người cõi âm thế này, tôi không ngăn được cảm giác rờn rợn sởn gai ốc, dù rằng không sợ. Bé Hương nhìn tôi thật lâu, tay phải bỗng giơ lên.

    Soạt..!!

    Âm thanh phát ra sau lưng, tôi vội quay lại. Quyển sổ bìa đen và khung hình ông cụ được tôi giấu dưới chiếu như có sợi dây vô hình kéo ra, lơ lửng trên không rồi chậm rãi bay qua cửa sổ, rơi xuống tay bé Hương. Lặng lẽ nhìn hai vật vừa xuất hiện trên tay một lúc, bé Hương lững thững đi về phía sau vườn.

    Tôi đắn đo giây lát, quyết định leo cửa sổ chạy theo hướng bé Hương vừa đi khuất. Nước mưa đổ ào ạt lên mặt, chảy tràn xuống người nhưng tôi không có chút cảm giác lạnh lẽo, thật kỳ lạ. Tuy vậy, hiện giờ không phải lúc để nghĩ ngợi tìm hiểu mấy chuyện này, tôi chạy nhanh ra sau vườn, nơi ngôi nhà hoang hiện hữu.

    Tôi đứng sát hàng rào nhìn qua, dưới sét giăng đầy trời, ngôi nhà hoang càng thêm u ám ma quái. Trên bậc thềm, bé Hương đứng đó, ánh mắt ảm đạm tang tóc nhìn về phía tôi tựa như chờ đợi.

    Tôi định vén hàng rào chui qua, nhưng chưa kịp làm chợt bị một lực vô hình nâng lên cao, trong chớp mắt đã đứng trong khuôn viên ngôi nhà hoang. Tôi hơi ngờ ngợ, không lẽ Trúc Uyên bay qua hàng rào giống như tôi vừa làm sao?

    - Tuấn... Tuấn ơi!!!

    Tiếng ai đó gọi tôi vô cùng tha thiết, hình như bé Hương gọi.

    Tôi chạy lại cửa chính, leo lên bậc thềm ngôi nhà hoang rồi nhanh chóng đi vào. Bên trong không tối như tôi nghĩ mà sáng lập lòe như ma trơi, ánh sáng le lói phát ra từ hàng trăm hàng ngàn bức tranh treo đầy bốn vách phòng khách.

    Gọi tranh cho dễ hình dung, thực ra chỉ là những bức hình được vẽ nguệch ngoạc bằng bút màu trên nền giấy trắng. Điều đáng nói ở đây là tất cả các bức tranh đều giống nhau, tôi cũng đã xem trên quyển sổ lúc chiều rồi, mô tả cảnh ngôi nhà lạ có năm người, hai người đứng, hai người nằm và một bé gái ngồi khóc bên cạnh.

    Những bức tranh được xếp rất ngay ngắn đều tăm tắp như bắp, màu chủ đạo của tranh là màu đỏ rực, và rõ ràng ánh sáng le lói tôi thấy phát ra từ những gam màu đỏ này.

    Bức tranh tĩnh chợt trở nên sống động như trong phim hoạt hình. Hai người nằm dưới đất bỗng co giật quằn quại, phát ra những tiêng kêu la rên rỉ thê thảm. Bé gái ngồi bên cạnh gào khóc thảm thiết, âm thanh muốn xé rách màng nhĩ tai tôi. Cùng với những âm thanh như chốn địa ngục trần gian, ngay vị trí hai người nằm bắt đầu xuất hiện vũng máu nhỏ đỏ tươi, sau đó loang rộng ra khắp bức tranh rồi dần dần phủ kín cả phòng khách, bao gồm luôn nền gạch dưới chân tôi đang đứng.

    Khắp nơi tràn ngập màu đỏ của máu nóng bỏng, gợn lên cảm giác ghê rợn sợ hãi rét run tận sâu trái tim. Tôi hoảng hốt hết ngó đông lại ngó tây, rùng mình nhìn màu đỏ dưới chân đang chuyển biến thành máu, chậm rãi dâng lên đến mắt cá.

    Tôi chợt ước đây chỉ là giấc mơ, những thứ tôi đang chứng kiến quá mức kinh tởm khiến tôi muốn bệnh, phát nôn nhưng chẳng nôn được.

    - Tuấn ơi...! Tuấn ơi..!!

    Tiếng kêu lại vang lên. Tôi mơ mơ hồ hồ đi xuống sau bếp, chân lội bì bõm trong dòng máu tanh tưởi. Khi đi ngang qua ba căn phòng, tôi nhìn vào, bên trong cũng tràn ngập một màu đỏ rực.

    Dưới bếp chẳng khác gì, màu đỏ lan tràn khắp nơi.

    Lộc cộc.. lộc cộc..!!

    Mọi thứ như lặp lại, tiếng tay khua vào cửa kính tạo nên những âm thanh trầm đục. Tôi nhìn ngăn tủ dưới khuôn bếp, cánh cửa nơi đó đang rung lên từng hồi như kêu gọi.

    - Tuấn ơi..!! Tuấn ơi...!!

    Tiếng gọi tiếp tục vang lên, ngày một gấp gáp khẩn trương hơn. Tôi bần thần tiến tới gần cửa, ngồi xuống, mở cửa ra.

    Kẹtttt...!!!

    Trong khuôn bếp tối tăm mịt mờ, bé Hương ngồi đó, hai tay bó gối, khóe miệng nứt nẻ hơi nhếch lên nở nụ cười chào đón tôi. Cơ mặt cô bé cứng đơ hệt xác chết, miệng lại hé nụ cười vô cảm, nhìn cực kỳ quái dị.

    Từ lúc kéo cửa ra nhìn thấy bé Hương, dường như tôi chẳng thể suy nghĩ được nữa, sự minh mẫn rời khỏi tâm trí, u u mê mê chui vào ngăn tủ ngồi cạnh bé Hương. Nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ràng làn da lạnh lẽo, ướt át và rin rít như da người chết của cô bé. Cảm giác rất đỗi chân thực!

    Rồi chẳng biết nghĩ gì, tôi lặng lẽ kéo cửa tủ lại. Trong không gian tối đen chật hẹp, mùi ẩm mốc lâu năm xộc vào mũi đến chóng mặt, không khí ngột ngạt nén chặt làm tôi khó thở, miệng há hốc đớp lấy từng ngụm oxy hiếm hoi còn lại.

    Nhưng tuyệt nhiên tôi không có ý nghĩ mở cửa chui ra ngoài, chỉ một mực ngồi lại chịu đựng khổ sở. Tôi như con cá bị bắt lên bờ, miệng phập phù cố hít thở nhưng càng lúc càng thấy sinh mạng rời bỏ cơ thể trôi xa dần… xa dần...

    - Tuấn ơi...! Tuấn ơi..!!!

    Âm thanh ấy lại vang lên.

    "Đã ở bên cạnh rồi, còn gọi gì nữa?"

    Tôi u mê nghĩ thầm, nhìn sang bên phải, chẳng có ai.

    - Tuấn ơi, ra đây đi!

    - Tuấn ơi..!!!

    Tiếng kêu ngày một dồn dập, còn có tiếng ầm ầm đập trên cửa. Âm thanh huyên náo dần làm tôi tỉnh lại, tự hỏi bản thân sao lại chui vào đây? Bé Hương ngồi trong này, tôi nhớ rõ, nhưng tại sao tôi chui vào đây làm gì?

    - Tuấn ơi..! Ra đây đi, mở cửa ra đi!!

    Tiếng gào khóc thất thanh giúp tôi tỉnh táo hơn, trước khi ngất đi vì tình trạng thiếu oxy, tôi dồn hết sức kéo mạnh cửa ra.

    Cửa vừa mở, chị và Trúc Uyên hối hả lôi tôi ra ngoài. Tôi bị choáng đứng không vững, hai người phải nửa đỡ nửa khiêng, chật vật lắm mới về đến nhà.

    Hai cô gái đặt tôi xuống phản, đóng chặt cửa sổ lại. Chị cầm khăn lau người cho tôi, Trúc Uyên lăng xăng lấy dầu nóng xức lên trán tôi, xoa bóp chân tay. Lúc này tôi bắt đầu thấy lạnh, cái lạnh run từ xương tủy truyền ra làm hai hàm răng va vào nhau lộp cộp không cách nào kiềm lại được. Chị lấy mấy cái mền quấn chặt người tôi mà vẫn không hết lạnh.

    Cứ thế, mỗi người ngồi một bên, liên tục dùng dầu nóng bóp tay tôi.

    - Tuấn bớt lạnh chưa? Thấy sao rồi? - Chị lo âu.

    Tôi thều thào đứt quãng cứ như sắp chết tới nơi:

    - Đỡ... rồi...

    - Run vầy mà đỡ gì, đưa Tuấn đi bệnh viện nhen! - Trúc Uyên nói.

    - Không... đi…

    Tôi lắc đầu, đánh chết cũng không đi bệnh viện, tôi cực ghét vào đó. Trúc Uyên chép miệng, mặt vẫn còn lưu nét hãi hùng:

    - Tự nhiên nửa đêm nửa hôm chui qua đó làm gì vậy? Kêu hoài mà cứ đi!

    Chị đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ:

    - Có gì mai nói, giờ đứng nhắc tới nữa!

    Hai người tiếp tục bóp dầu, được một lúc tôi dần khỏe lại, không còn lạnh nữa. Nhưng tôi vẫn nằm im, mấy khi được hai người đẹp săn sóc, bóp tay bóp chân tận tình như thế này, phải tranh thủ hưởng thụ chứ.

    Thấy tôi nằm im re không ừ hử gì, chị sốt ruột hỏi:

    - Sao rồi, Tuấn đỡ chút nào chưa?

    Tôi vờ thở phì phò, rùng mình vài lượt:

    - Nằm.. đây.. lạnh.. quá..!!

    - Chết chưa! Chị quên...

    Chị rối rít quay sang Trúc Uyên:

    - Nằm phản lạnh lắm! Mình đưa Tuấn vô phòng hén?

    - Ừm. - Trúc Uyên gật đầu.

    Hai cô gái hì hục khiêng tôi vô phòng, thấy mà tội. Biết sao được, tôi phải đóng cho trót vai người bệnh nếu không muốn đêm nay nằm ngủ một mình trên cái phản lạnh lẽo cứng ngắc đó.

    Đặt tôi lên nệm, hai người thở dồn dập. Trúc Uyên dù sao cũng khỏe hơn chị Diễm nhưng mặt vẫn hơi xanh vì mệt. Tôi nặng gần bảy mươi ký, hai cô gái chân yếu tay mềm phải khiêng từ bên nhà hoang về đây, quãng đường không xa nhưng chẳng gần, giờ lại một lần nữa đưa vào phòng, chưa xỉu là may.

    Kê cái gối dưới đầu tôi, đắp mền kín mít toàn thân chỉ chừa cái mặt ló ra, chị hỏi:

    - Đỡ chưa?

    - Ừm. - Tôi mệt nhọc gật đầu, thực ra trong bụng sướng rơn.

    Dù phòng chị và chất lượng nệm không được như nhà tôi nhưng rất thơm và ngăn nắp. Nệm ấm chăn êm thơm thế này, lại thêm hai người đẹp ngủ cùng, nghĩ đến thôi tôi đã muốn ngất vì tê tái cõi lòng, tim đập còn hơn trống trận.

    Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, giờ phải nói làm sao cho hai người, chí ít là chị chịu ở lại. Rủi cả hai ra ngoài ngủ, bỏ tôi nằm chèo queo trong này một mình thì xôi hỏng bỏng không, hư bột hư đường hết.

    Còn đang suy tính chưa biết nói sao cho họ đừng nghi ngờ, chị bỗng nói:

    - Giờ sao đây? Không thể để Tuấn ngủ một mình được, rủi có chuyện gì…

    - Chị ở lại với Tuấn đi, em ra ngoài ngủ! - Trúc Uyên quyết định rất nhanh.

    - Sao được! Ngoài đó lạnh lắm, với lại Uyên dám ngủ một mình hả?

    Trúc Uyên ngần ngừ:

    - Hơi ớn, mà em ráng một đêm chắc không sao!

    Chị phì cười:

    - Thật không sao không, hay nửa đêm giống Tuấn nữa? Ngủ lại đây với chị luôn đi!

    - Ừm. Vậy em nằm đây, chị nằm giữa hén!

    Mặt Trúc Uyên nhợt nhạt, chắc cũng buồn ngủ đuối lắm rồi. Cô nàng nằm xuống bên trái tôi, hơi nhích ra xa chừa chỗ cho chị.

    Chị không đáp, lẳng lặng khép cửa phòng, nhẹ nhàng nằm xuống bên... phải tôi.

    - Tuấn xích vô chị nằm với! - Chị đẩy nhẹ.

    Trong khi tôi còn ngơ ngác, Trúc Uyên ngóc đầu lên hỏi:

    - Sao chị không nằm giữa?

    Chị đáp tỉnh queo:

    - Tuấn còn lạnh mà, cho nằm giữa ấm hơn!

    Lời giải thích của chị nghe cũng hợp tình hợp lý, nhưng tôi cứ thấy sao sao, giống như che đậy ý đồ âm mưu gì đấy. Mà thôi kệ, tự dưng không phải làm gì đã đạt được ý đồ, tôi sướng còn không hết, hơi đâu để ý cho mệt.

    Chị tiếp tục hối thúc:

    - Tuấn nằm xích vô đi! Tính ém chị lọt đất hả?

    - Ờ... ờ... - Tôi lật đật nhích vào trong.

    Cái giường của chị tính ra còn nhỏ hơn giường ở phòng tôi, nằm một người hơi rộng, hai người hơi chật, còn ba người thì... quá chật, gần như không có chỗ để cục cựa.

    Ấy thế mà chị vẫn tiếp tục kêu:

    - Xích vô tí nữa đi! Chị ngủ hay lăn lắm, sợ khuya té chết!

    Tôi lẩm bẩm:

    - Còn chỗ nào nữa đâu mà xích?

    - Còn mà! - Chị nói, tay đẩy tôi.

    Hết cách, tôi bấm bụng lết xác vô trong. Hồi nãy còn giữ được tí khoảng cách với Trúc Uyên, giờ gần như chạm hẳn vào người cô nàng. Trúc Uyên lại đang nằm quay mặt về hướng tôi, thành ra mặt hai người chỉ cách nhau chưa đến nửa gang tay.

    - Làm gì ép sát dữ vậy? Xích ra coi! - Trúc Uyên trừng mắt.

    Tôi ngần ngừ:

    - Chị Diễm kêu…

    - Không cần biết. Xê ra!

    Tôi bực dọc nhích ra nhưng chạm phải chị, rốt cục chả xê xích được bao nhiêu lại bị chị đẩy vào, trở lại vị trí cũ.

    - Xích…

    - Xích con khỉ! Cái giường nhỏ như lỗ mũi, chỗ đâu nữa mà xích?

    Không để Trúc Uyên nói hết câu, tôi giật mép nạt ngang. Thấy tôi nổi khùng, cô nàng không nói nữa, nhắm mắt lại. Tôi quay sang bên kia thấy chị cũng nhắm mắt ngủ rồi, khóe miệng treo nụ cười tủm tỉm. Chị bày trò chứ không ai hết, nay quá lắm rồi!

    Tôi lấy điện thoại xem, mới hơn mười hai giờ khuya, rất lâu nữa mới sáng. Tôi còn nguyên một đêm với hai người đẹp, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy tâm tư xao xuyến vô hạn, bồi hồi khó tả!

    Bên phải có chị Diễm, bên trái là Trúc Uyên, cả hai người đều nằm xoay mặt về hướng tôi. Tôi nằm giữa, toàn thân đơ như cây cơ, mắt nhìn lên trần nhà đếm thằn lằn.

    Cái giường quá chật, chị và Trúc Uyên nằm sát đến mức chỉ cần tôi hơi cục cựa quay sang thì gần như sẽ có sự đụng chạm. Đương nhiên tôi không tốt lành đến mức sợ điều đó, nhưng bây giờ hẳn hai người đều chưa ngủ. Nếu tôi đụng trúng Trúc Uyên, chị sẽ hiểu lầm, còn như chạm vào chị thì Trúc Uyên sẽ biết. Vậy không được hay cho lắm, thế nên tạm thời tôi nằm im re giữ đúng một tư thế.

    Có nằm giường chật chội thế này mới thấy khó chịu bao nhiêu, chẳng thể cựa quậy được chút nào, thậm chí bị con gì cắn, muốn gãi cũng không dám đưa tay lên, sợ chạm người này người kia. Hơn nữa, nằm mãi một tư thế rất mỏi, ngủ mà như cực hình vậy. Cũng may hai bên tôi đều là con gái, nếu đổi lại hai thằng đực rựa, chắc nãy giờ tôi đạp cho hai đứa lọt giường rồi.

    Mắt nhìn trần nhà, miệng lẩm nhẩm đếm thằn lằn mà tâm trí tôi để tận đâu đâu, phiêu du sang hai bên. Hơi thở thơm tho của chị và Trúc Uyên cứ chốc chốc lại phả vào mặt tôi, như muốn mời gọi tôi tìm đến.

    Để tay trên bụng hoài mỏi quá, tôi nhè nhẹ đặt xuống hai bên nệm. Gần như ngay lập tức, tôi giật bắn người rụt tay lại vì cả hai phía đều chạm vào người hai cô gái. Hình như ngay đùi thì phải, chị mặc váy ngắn, Trúc Uyên mặc quần đùi. Da thịt con gái sao mà mát lạnh, mịn màng quá, chạm vào thật thích.

    Tôi luyến tiếc rụt tay về nhưng một lúc sau thấy hơi mỏi, vừa thả lỏng cơ thể thì hai cánh tay lại được dịp nhích ra, chỉ xê dịch vài centimét đã chạm vào chân hai người. Lần này tôi để im, giường chật mà, nằm ngủ chung khó tránh sự đụng chạm, bình thường thôi.

    Chờ một hồi không nghe động tĩnh gì, tôi hơi xoay đầu nhìn chị, không biết chị ngủ chưa mà thấy thở đều quá. Mắt chị nhắm nghiền, đôi môi anh đào đỏ thắm hơi hé ra thật quyến rũ. Đã lâu rồi tôi không được hôn chị, lúc này cảm xúc đang dâng trào, thật khó nhịn.

    Bỗng mắt chị hơi nhích động, tôi hết hồn vội quay sang bên kia. Mặc dù không có gì to tát cả, nhưng cảm giác lén lút bị người khác phát hiện hơi quê, tôi không thích như thế. Vờ nhắm mắt ngủ nhưng tai tôi căng lên còn hơn tai trâu, lắng nghe từng cử động của chị. Đang chú tâm, chợt tay Trúc Uyên mò mò đâu phía dưới, chụp trúng tay tôi làm tôi giật thót. Nghĩ cô nàng muốn dê, tôi run bắn, đang tìm cách từ chối để bảo toàn phẩm giá đã nghe Trúc Uyên thì thầm:

    - Cho Uyên đắp với, lạnh quá!

    Hóa ra cô nàng lạnh nên muốn đắp mền, làm tôi cứ tưởng. Bên phải vang lên tiếng sột soạt, tôi quay qua thấy chị cũng đang lặng lẽ kéo mền. Thấy tôi nhìn, mặt chị hơi đỏ lên, nói thật khẽ:

    - Chị lạnh!

    Hóa ra hai người vẫn chưa ngủ, cũng may tôi chưa manh động, nếu không hai đánh một chắc chết…

    Một lúc sau, tiếng thở đều đều vang lên. Tình cảnh tôi hiện giờ y như khi nãy, chỉ khác một chỗ, chị và Trúc Uyên đều chui cả vào mền cùng tôi, chỉ ló cái mặt ra ngoài. Bây giờ tôi có làm gì bên trong cái mền thì chỉ có trời biết, đất biết, và người cùng làm với tôi biết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,ngocnghechvn,
Trang 13 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 311121314 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 3 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 3 khách)

DMCA.com Protection Status