TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 13 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 CuốiCuối
Kết quả 61 đến 65 của 71

Chủ đề: [Ngôn Tình] Đêm Ngày Sủng Nịnh

  1. #61
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Ngọc Cẩm Lăng ngay khi chắc chắn mình bị bắt đến một nơi xa lạ, lại còn phải chịu sự giám sát của một cô gái thần bí thì hắn liền rời khỏi ngôi biệt thự lớn.

       Thật kỳ lạ là cô ta lại không đuổi theo, từ đầu tới cuối chỉ đứng đó nhìn hắn. Đôi mắt lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm, Ngọc Cẩm Lăng chán ghét không muốn gặp lại.

       Xung quanh nơi này chẳng có gì kỳ lạ cả, cũng chẳng có người canh gác, hắn liền tìm cách rời khỏi nơi này nhưng chỉ có thể lẩn quẩn trong đám cây rừng và thú hoang.

       Một bóng người cũng chẳng thấy, rõ ràng khi đó hắn có nhìn thấy mấy đứa trẻ chơi đùa xung quanh hồ nước lớn, vậy mà khi hắn đến nơi đã không thấy nữa.

       Hắn bị lạc trong rừng, bụng đói, cổ họng lại khô khốc. Cứ như thế đến ngày thứ ba hắn đã ngất đi.

       Khi tỉnh lại vẫn là căn phòng ấy, bên cạnh là mâm thức ăn nóng hổi.

       Ngọc Cẩm Lăng thở dài, trong đầu đấu tranh một lúc mới quyết định ăn nó.

       Bây giờ trong hắn thật thảm hại, quần áo thì bẩn, bả vai còn bị rách một mảng lớn vì lúc ở trong rừng đã sơ sẩy làm áo vướng vào cành cây.

       Khi Ngọc Cẩm Lăng sắp không thể khống chế tâm trạng của mình nữa, thì cánh cửa được mở ra. Là cô gái đó!

       "Thật thảm hại!"

        Cô gái nhìn thẳng vào mắt Ngọc Cẩm Lăng rồi cất giọng lạnh lùng, nói đúng hơn là mỉa mai, nhưng do chất giọng cô ta quá trầm lạnh, khiến lời nói chẳng có gì hơn ngoài sự lạnh lùng.

       Ngọc Cẩm Lăng gân xanh trên trán đã nổi lên hết, hắn hất mạnh mâm cơm, trừng mắt gầm lên:

       "Còn không phải do cô?"

        "Do tôi? Tôi có bảo anh đi vào rừng sao?"

       Ngọc Cẩm Lăng cứng họng, không biết cách nói tiếp. Đúng là chính hắn tự đi vào rừng, cũng là hắn không chịu nghe cô ta mở lời đã đi một mạch!

       "Cô... Cô là ai? Tôi đang ở đâu?"

       Cô gái kia nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên đang rất chán ghét hắn!

       "Trước khi hỏi người khác chẳng phải anh nên giới thiệu mình trước sao?"

       Ngọc Cẩm Lăng lại cứng họng, cô ta chẳng phải đã biết trước rồi sao? Nhưng đúng là lần này hắn đã thất lễ:

        "Xin lỗi... Tôi là Ngọc Cẩm Lăng."

       "Ngọc Cẩm Lăng... Thảo nào..."

       Cô gái nói được một nửa thì ngừng lại, Ngọc Cẩm Lăng chắc chắn cô ta chẳng có ý gì tốt!

       "Tên và người đều như nhau! Như một đứa con gái!"

       "Cô!... Còn cô tên gì?" Ngọc Cẩm Lăng nghiến răng ken két, lần đầu tiên có người dám nói với hắn như thế! Đây đúng là một sự sỉ nhục!

       "Avis "

       "Avis... Tôi đang ở đâu?" Cái tên này thật lạ....

       "Anh không cần biết! Ở đây anh phải làm việc, sống theo quy tắc của tôi."

       "Cô không có quyền làm điều đó!" Ngọc Cảm Lăng khó chịu đến tột cùng, bản thân cũng đang kìm chế để mà không làm tổn thuonge Avis

       "Vậy còn Vân Nghê gì đó?"

       "Cô biết Tiểu Nghê? Cô đã làm gì cô ấy!"

       Ngọc Cẩm Lăng vô cùng kích động, hắn sợ Avis sẽ làm tổn thương cô gái mà hắn yêu!

       Bàn tay vừa mới đưa đến gần cổ Avis liền bị một lực mạnh đá văng lên giường!

       Ngọc Cẩm Lăng đau đến không thể kêu thành tiếng, ngực đau như có chùy sắt đập vào!

       "Ý tôi là cô ta đã có chồng hợp pháp, nói theo pháp luật thì anh đang phá luật đấy, anh bạn của tôi." Avis chậm rãi đi đến cạnh giường, nét mặt vẫn không một biểu cảm, nếu không muốn nói là có phần lãnh khốc.

       Ngọc Cẩm Lăng cắn chặt răng, nghĩ đến Vân Nghê là lòng hắn lại đau, đau khó tả...

       Avis nhanh như cắt dùng hai tay ném Ngọc Cẩm Lăng lần nữa, lần này lưng hắn đâp mạnh vào tường, bên tai lại nghe giọng trầm thấp của Avis:

       "Tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu không tôi sẽ giết anh!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #62
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       "Anh hãy làm một ngôi nhà gỗ nhỏ để trang trí đi!"

       Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức nhíu mày nhìn cô ta, hắn ghét cái biểu cảm lạnh lùng máu lạnh của Avis, ghét sự thờ ơ vô cảm của cô ta.

       Mặc dù cô ta có xinh đẹp, nhìn cũng dịu dàng yếu đuối, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, vẻ ngoài này không thể khiến hắn có cảm tình được!

       Avis đứng bên ngoài, ánh nắng rọi vào càng nổi bật được màu tóc đặc biệt của cô, nhưng đôi mắt xanh vẫn lạnh lẽo như thế, làn da trắng cũng không hồng hào lên chút nào.

       Biểu cảm lạnh nhạt ra lệnh cho Ngọc Cẩm Lăng, từ hôm cô ta động thủ thô bạo, đến nay hắn mới gặp lại cô ta, thức ăn của hắn là do người dân ở đây nhiệt tình cho.

       "Tôi không biết làm!"

       "Tôi không cần biết!"

       Ngọc Cẩm Lăng thở hắt ra một tiếng, lại là cái biểu cảm quen thuộc đó! Vết thương mấy hôm trước vẫn còn đau...

       "Nguyên liệu?"

       "Tôi chỉ cung cấp cho anh keo dán, và dao, còn lại tự tìm!"

       "Cô thật vô lý!" Hắn nghĩ hắn sẽ điên mất! Cô ta nghĩ mình là ai chứ?

       "Đừng nói tôi không cảnh cáo trước: Phải do chính tay anh làm!"

    -----------------------------

       Ngọc Cẩm Lăng không hiểu cô ta đang muốn làm cái gì, là đày đọa hắn theo cách đơn giản này sao? Là Cố Hạo Khương sai khiến?

       Ngọc Cẩm Lăng lại thở dài, hắn không muốn làm những công việc này, và... Hắn cũng không biết làm, nhưng nếu không làm theo lời cô ta thì không thể thoát khỏi đây được thậm chí... Còn không giữ được mạng!

       Lời nói lạnh lùng của cô ta ngày hôm đó hắn vẫn còn nhớ như in, nỗi sợ chạy dọc theo sống lưng hắn khiến cả người hắn căng cứng, không động đậy nổi!

       Quay trở lại với công việc quái gở của mình, Ngọc Cẩm Lăng ban đầu còn định nhờ vài người dân ở đây tìm phụ mình nguyên liệu, nhưng nhớ lại lời cảnh cáo kia liền bỏ ngay ý định đó đi.

       Hắn không còn cách nào khác đành phải tự kiếm những khúc cây nhỏ rơi sát bìa rừng.

       Những khúc cây nhỏ này đương nhiên không cùng kích thước, Ngọc Cẩm Lăng lại phải gọt giũa nó kỹ lưỡng thì mới mong đúng ý cô ta.

       Đợi đến khi cũng đươc kha kha khúc cây phù hợp thì tay hắn cũng bắt đầu sưng rộp lên rồi. Việc gọt giũa này khó khăn hơn hắn nghĩ nhiều. Phải có sự khéo léo, nhưng hắn từ nhỏ đã không phải làm việc gì liên quan đến dao kéo, thái được rau củ đã tốt lắm rồi! Cho nên hắn phí rất nhiều khúc cây, cho nên lại mất một thời gian tiếp tục lượm nhặt.

       Tiếp theo hắn lại phải dán chúng lại với nhau, chắc chắn là không thể làm qua loa được rồi, cô ta chỉ hận không tìm ra vô số điều để bắt lỗi hắn mà thôi!

       Ngọc Cẩm Lăng cảm thấy mình thật thảm hại, lại hèn yếu mà tuân theo lời của một cô gái còn nhỏ tuổi hơn mình! Từ trước đến nay hắn luôn đứng trên đỉnh cao, người người tôn kính, còn bây giờ thì... Nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ không còn là hắn nữa!

       Lạnh quá...

       Ra là tuyết rơi.

       Ngọc Cẩm Lăng ngước nhìn bầu trời, nhìn thấy những bông tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống, hắn đưa tay lên chạm vào, bông tuyết đáp trên tay hắn sau đó chậm rãi tan đi...

       Thật yếu ớt, như Tiểu Nghê vậy...

       Nhớ quá... Hắn nhớ cô.

       Hiện tại cô như thế nào rồi, có phải đang hạnh phúc bên Cố Hạo Khương? Hắn không thích điều đó.

       Hắn ích kỷ, hắn biết, nhưng hắn không muốn thay đổi, hắn muốn giữ Vân Khê cho riêng mình...

       "Vào nhà đi!"

       Giọng nói quen thuộc vang lên, Ngọc Cẩm Lăng thở dài quay qua nhìn Avis. Cô ta vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, trời rất lạnh khiến cô ta trông càng nhợt nhạt hơn.

       Ngọc Cẩm Lăng bỗng muốn bảo cô ta mặc thêm áo, nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Tại sao hắn phải lo cho cô ta làm gì?

       Ngọc Cẩm Lăng đi vào nhà, sau đó như sực nhớ cái gì, liền trở ra.

       Sao không thấy?

       Những khúc cây nhỏ hắn chuẩn bị dán lại không thấy đâu hết!

       Đang loay hoay tìm kiếm thì trông thấy Avis đang dựa cột nhìn mình, trong lòng hắn liền dâng lên điềm xấu...

       "Avis, cô có thấy những khúc cây nhỏ của tôi không?"

       Avis làm vẻ mặt bất ngờ, nhưng mà hiển nhiên không quen giả vờ, nhìn là biết ngay đang gạt người!

       "A... Những cái đó là của anh sao? Lúc nãy trời lạnh quá, đốt lò sưởi lên xong đi ra ngoài liền thấy chúng, xấu như vậy tôi nghĩ là anh sẽ không dùng nó đâu, cho nên tôi ném vào đống lửa luôn rồi!"

       "Cô... Cô cố ý!" Ngọc Cẩm Lăng chưa bao giờ bị trêu chọc như thế, cảm thấy bản thân đúng là món đồ chơi của cô ta, hai tay đã nắm lại thành quyền, hiển nhiên rất tức giận

       Cũng may hắn còn biết khống chế, là người khác chắc đã đánh cô ta rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #63
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


        "Lỡ rồi... mai làm tiếp vậy!"

        Avis nói xong liền đi luôn, để lại Ngọc Cẩm Lăng vẫn đang muốn trút giận mà không biết trút vào đâu!

        Ngọc Cẩm Lăng nhìn trời, lại nhìn về phía cánh rừng, hắn muốn tìm thêm vài khúc cây nữa.

       Không biết từ lúc nào mà hắn lại chú tâm vào cái việc nhảm nhí này đến vậy!

        Đợi đến khi hắn trở về thì tuyết đã rơi ngày một nhiều hơn, Ngọc Cẩm Lăng toàn thân lạnh cóng. Khi đi ngang qua phòng khách thì thấy một thân ảnh nhỏ đang ngồi cuộn tròn trên sofa.

        Avis ngồi đó, mắt hướng về lò sưởi, vẻ mặt lúc này đã không còn sự lạnh nhạt vốn có, chỉ là không có biểu cảm đặc biệt khác mà thôi.

       Nhưng chính vì vậy mới khiến Ngọc Cẩm Lăng cảm thấy cô gái này đang rất cô đơn. Nghĩ lại thì căn biệt thự lớn như vậy lại chỉ có mình cô ta ở đây. Cũng chẳng tiếp xúc nhiều với người dân.

       Đây không biết là nơi nào, không có tivi, không có internet, họ sống ở đây cứ như thời trung cổ, chả có gì cả.

       Làm sao cô ta sống nổi ở một nơi buồn tẻ như thế này?

        Bỏ đi, cũng không phải chuyện của hắn, tại sao hắn phải lo cho một kẻ đã giam cầm mình chứ?

        Ngày hôm sau Ngọc Cẩm Lăng lại tiếp tục gọt giũa, nhưng khác là lần này còn có Avis ngồi kế bên!

       Ngọc Cẩm Lăng căng thẳng, tại sao hắn phải căng thẳng nhỉ? Hắn không biết. Nhưng hiện tại căng thẳng là căng thẳng thôi.

        Vì hắn căng thẳng cho nên việc gọt giũa khó khăn vô cùng, cơ hồ còn tệ hơn ngày hôm qua nữa!

        Hắn khổ sở như vậy, thế mà khi nhìn qua Avis thì bắt gặp khóe miệng cô ta lấp lánh ý cười.

       Ngọc Cẩm Lăng tim đập 'thịch' một cái, lần đầu tiên thấy cô ta có dáng vẻ này, cũng không tệ...

        Nhưng mà sao cô ta lại cười? Là cười hắn sao?

       Ngọc Cẩm Lăng nhíu mày không vui:

        "Này!"

        Avis ngay lập tức trở về dáng vẻ cũ, giọng nói còn lạnh hơn núi tuyết:

        "Có phải muốn tôi ấn định thời gian hoàn thành không hả?"

        Ngọc Cẩm Lăng phát run, cô ta là loại người gì vậy?

        "Không... Ý tôi là... Ý tôi là... Cô có muốn giúp một tay không?" Trời ạ... Mày điên rồi Ngọc Cẩm Lăng!

        "Anh ấm đầu à?"

       Ngọc Cẩm Lăng: "..." Tôi biết ngay mà...

    -------------------------------

        Ngọc Cẩm Lăng cuối cùng cũng đã hoàn thành xong cái vật trang trí này. Mặc dù không đẹp nhưng hắn tốn rất nhiều công sức để hoàn thành.

        Lúc dán những khúc gỗ lại với nhau, Ngọc Cẩm Lăng vẫn phải gọt giũa nhiều lần cho cân đối với tổng thể.

        Ngọc Cẩm Lăng chỉ vừa định đem về cho Avis xem thì lại có một cậu thanh niên chạy đến, trong lúc Ngọc Cẩm Lăng sơ ý liền cướp lấy ngôi nhà gỗ!

        "Cậu... Mau trả lại đây!"

       "Tại sao tôi phải trả?" Cậu thanh niên cười đắc chí,  trong khi Ngọc Cẩm Lăng lại không hiểu chuyện gì xảy ra.

       Cậu ta là muốn quậy phá sao?

       Cậu thanh niên nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu cùng thiếu nhẫn nại của Ngọc Cẩm Lăng cười khẩy một cái rồi nói:

        "Tôi là thích cái nhà gỗ này, thích thì cứ giành lấy thôi!"

        Cậu ta xoay người chạy đi, Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức đuổi theo. Thể lực của hắn mặc dù không tệ nhưng đối với một người từ nhỏ đã quen thuộc như cậu trai kia thì làm sao có thể so kịp. Được một lúc thì đã hoàn toàn mất dấu!

        Ngọc Cẩm Lăng tức người, chỉ còn biết trút giận lên thân cây. Mang một tâm trạng vừa buồn bực vừa khó hiểu trở về.

        Cứ nghĩ Avis sẽ cho qua chuyện này, không ngờ cô ta bắt buộc hắn làm lại cái mới, lần này làm theo vẻ ngoài của tòa biệt thự này!

        Ngọc Cẩm Lăng có lý cũng không thể nói lý với Avis, đành buồn bực đi làm lại cái mới.

       Vả lại Avis bảo chỉ cần làm được, cô ta sẽ thả hắn ra, không cần hắn phải tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa!

        Lần này mặc dù đã có kinh nghiệm từ lần trước nhưng vẫn không khiến Ngọc Cẩm Lăng bớt chật vật hơn.

        Tốn bao thời gian và công sức để hoàn thành theo yêu cầu của Avis, vậy mà cậu thanh niên kia lại xuất hiện thêm lần nữa!

        Lần này không tốn thời gian vòng vo lâu, cậu ta lấy được ngôi nhà gỗ trang tay thì chạy một mạch đi.

    -------------------------

       Mai văn sẽ đăng tiếp phần còn lại nhé. Nhưng mà có bạn nào biết lý do tại sao cậu thanh niên lại cướp ngôi nhà gỗ nhỏ ko?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #64
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Lần này Ngọc Cẩm Lăng như bị mất khống chế, hai mắt hắn đục ngầu, răng nghiến ken két. Hắn không thể tưởng tưởng nếu gặp lại cậu thanh niên đó thì sẽ xử lý cậu ta ra sao!

        Đúng ra có kinh nghiệm của lần trước rồi thì nên ngồi trong biệt thự mới đúng!

        Nhưng Ngọc Cẩm Lăng vẫn không hiểu tại sao cậu ta lại làm như thế, đó vốn là của hắn, không liên quan gì đến cậu ta, vậy tại sao lúc nào cũng đến cướp đồ của hắn?

       Ngọc Cẩm Lăng tức giận vô cùng, hắn đấm đá liên tục lên các thân cây gần đó, tuy nhiên điều này vẫn chưa khiến hắn nguôi giận!

        Vốn sau lần này nếu Avis chấp nhận là có thể rời khỏi đây, được tự do rồi. Vậy mà...

        Trong đầu Ngọc Cẩm Lăng không biết chửi rủa, căm phẫn cậu thanh niên kia bao nhiêu lần.

        Đúng lúc này, Avis xuất hiện, bình thản nói chuyện với hắn:

        "Anh đã hiểu được cảm giác đó chưa?"

        "Cô nói cái gì?" Giọng điệu thật gắt gỏng, nhưng hiện tại Ngọc Cẩm Lăng cũng không quan tâm chuyện đó.

        "Đột nhiên từ đâu có kẻ đến cướp thứ vốn thuộc về mình, tâm trạng vô cùng bực tức nhỉ?"

        Ngọc Cẩm Lăng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh để suy nghĩ thật rõ những lời Avis nói, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu cô ta đang ám chỉ điều gì.

        "Tôi biết hiện tại anh vẫn chẳng nhận ra đâu, hãy theo tôi vào trong, tôi sẽ từ từ khiến anh thông suốt!"

        Avis nói xong liền xoay người đi vào biệt thự, Ngọc Cẩm Lăng do dự một lúc cũng đi theo vào.

        Avis đưa hắn đến một căn phòng có nhiệt độ cao hơn bên ngoài, tông màu chủ đạo vẫn là tông ấm, một thứ màu sắc khiến tâm tình hắn như bình ổn lại.

        Avis đưa hắn một tách trà nóng, Ngọc Cẩm Lăng nhận lấy nhưng không uống, chỉ cầm trên tay để giữ ấm.

        Hắn đang gấp gáp, hắn muốn nghe cô gái trước mặt nói những gì cần nói.

        Avis quan sát hắn một lúc, cảm thấy hắn đã thực sự bình tĩnh mới mở lời:

       "Anh nghĩ như thế nào về hành động của cậu thanh niên kia?"

        Nhắc tới người này, Ngọc Cẩm Lăng hiện rõ sự chán ghét trên gương mặt:

       "Cậu ta như một người điên vậy! Rõ ràng cả hai không quen biết, thậm chí cả hai món đồ đều là của tôi, tự tay tôi làm ra vậy mà cậu ta lại ở đâu xuất hiện cướp mất. Còn làm ra vẻ mình chẳng có gì sai, thích thì giành lấy. Ai cho cậu ta cái quyền đó, thật trơ trẽn. Tôi không nghĩ đầu óc cậu ta bình thường, càng nghĩ đến là càng thấy chán ghét!" Tâm trạng bực tức bắt đầu trở lại với Ngọc Cẩm Lăng, hắn dường như là kinh tởm hành động đó của cậu ta.

       "Thế anh thấy giống ai?"

       Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức trả lời:

       "Trước giờ tôi chưa gặp ai như thế cả?'

        Avis lắc đầu, đôi mắt lạnh chiếu thẳng vào người Ngọc Cẩm Lăng:

        "Anh sai rồi."

       Ngọc Cẩm Lăng ngẩng đầu lên, dường như hắn đã bỏ sót điều gì đó. Trong lòng hắn cũng đang run sợ, tại sao, tại sao nhỉ?

       "Anh chính là một kẻ giống cậu ta! Thậm chí, anh còn điên cuồng hơn rất nhiều lần!"

        Ngọc Cẩm Lăng né tránh ánh mắt sắc lạnh đó của Avis, Tách trà cũng rơi bể trên sàn nhà do hắn đang hoảng loạn.

        Hắn thở gấp nhưng cũng không làm dịu đi cảm giác ngạt thở như có ai đó siết chặt cổ hắn. Hắn đang tự trấn an mình, hắn chối bỏ cảm giác mặc cảm và tội lỗi này, cố gắng khiến tâm mình bình ổn lại nhưng vô ích.

       Đúng vậy, chính hắn... Hắn giống cậu ta!

        Vân Nghê mà hắn yêu thương thật chất không phải của hắn, nhưng hắn đã làm gì? Hắn căm tức, hắn ghen tỵ, hắn tìm mọi cách giành lấy Vân Nghê - Người vốn không phải của hắn!

        "Anh đã hiểu rồi chứ? Bản chất của anh không xấu, làm việc đó cũng là do anh yêu cô ta, một tình yêu mù quáng. Nhưng anh không ý thức được mình làm sai, bởi vì từ trước đến nay anh chưa bị ai vạch trần hay chỉ trích về việc này!"

       Avis nhìn người đàn ông đang ôm đầu mình khổ sở, không nhân nhượng nói tiếp:

       "Anh có nghĩ đến một khi người thân của mình - Mẹ anh biết được chuyện này bà ấy sẽ đau đớn khổ sở thế nào không? Anh có nghĩ đến Vân Nghê nếu biết có một kẻ lạ mặt lại luôn muốn phá hoại hạnh phúc của mình thì cô ấy sẽ ra sao không? Để tôi nói cho anh biết, cô ấy sẽ rất kinh sợ anh, kinh sợ cách suy nghĩ khiếm khuyết của anh!"

        "Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Ngọc Cẩm Lăng gầm lên, trên mặt đều là sự ăn năn khó sử, đây không phải là kết cục mà hắn muốn!

        "Vẫn chưa đủ! Anh có nghĩ đến Cô Hạo Khương không? Tâm trạng của anh khi bị cướp mất ngôi nhà gỗ cũng chính là tâm trạng của anh ta nếu bị một người vô duyên vô cớ bắt vợ mình đi! Cơn thịnh nộ của anh khi bị mất đi món đồ kia chả là gì so với Cố Hạo Khương nếu mất đi Vân Nghê cả!"

        Có lẽ lúc này mới là lúc Avis để lộ nhiều cảm xúc của mình nhất, cô ấy nói với tất cả suy nghĩ và sự chân thành của mình.

        Ngọc Cẩm Lăng vẫn ngồi đó, bất động. Có điều trên gương mặt đã không còn sự thống khổ nữa.

        Hắn chỉ như đang suy nghĩ. Chỉ như đang nhìn lại nhưng sự việc đã qua, những việc hắn đã làm, những tình cảm mà hắn đã dành cho Vân Nghê.

        Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, ánh sáng mặt trời cũng tắt hẳn, thay vào đó là ánh trăng, mặc dù không sáng và ấm áp như mặt trời, nhưng nó khiến tâm hồn ta bình thản lại.

        Avis đã rời khỏi căn phòng từ lúc nào, chỉ còn Ngọc Cẩm Lăng ngồi đó.

       Chưa bao giờ hắn cảm thấy tâm mình bình ổn như thế, cứ như bản thân được tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

        Hình bóng người còn gái hắn yêu vẫn còn đó, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Ngọc Cẩm Lăng của hiện tại có lẽ chỉ nên như thế...

        Hắn đưa mắt nhìn trăng, rồi lại nhìn căn phòng ấm áp này, hắn nhận ra bản thân thật thích không khí nơi đây, nó khiến người ta không vướng bận, không lưu luyến, chỉ có bình yên.

        'Cạch'

       Cánh cửa phòng từ nãy vẫn đóng, nhưng hiện tại đã xuất hiện một cô gái, cô gái có mái tóc màu cam cháy nổi bật, gương mặt lạnh nhạt quen thuộc, nhưng hình như Ngọc Cẩm Lăng phát hiện nó sống động hơn thường ngày.

        Avis đứng ngoài cửa phòng, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Ngọc Cẩm Lăng, tâm trạng thật sự rất tốt:

        "Người dân đang tổ chức lửa trại."

        Ngọc Cẩm Lăng cho hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm Avis một lúc rồi nở một nụ cười:

        "Tôi tham gia cùng được chứ?"

       Avis cũng nở một nụ cười với hắn, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên mà Ngọc Cẩm Lăng thấy ở Avis.

       Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những con người lương thiện đang vui vẻ cùng nhau chuẩn bị cho lửa trại. Có một cái gì đó đang từ từ nhen nhóm trong lòng hắn, Ngọc Cẩm Lăng biết nó là gì, nó... Chính là sự phấn khởi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #65
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Phiên ngoại này bắt đầu kể tiếp chương 51, lúc Tuân Dương đang nói chuyện vui vẻ với Vân Nghê thì bị Jasper cắt ngang....

       Tuân Dương sau một ngày làm việc mệt mỏi thì trở về căn hộ mà công ty đã sắp xếp cho mình. Bởi vì cường độ làm việc của Cố Xuyên thật cao, có những lúc làm đến tối mịt rồi sáng lại đến công ty làm việc sớm nên Cố Hạo Khương liền cấp cho những nhân viên chủ chốt của công ty mỗi người một căn hộ ở chung cư gần công ty.

       Chỉ cần còn là nhân viên của công ty và làm việc hết mình vì công việc, căn hộ này sẽ luôn thuộc quyền sở hữu của họ.

       Vừa mở cửa đi vào, còn chưa kịp bật đèn lên thì đã nghe một giọng lạnh lùng cất lên sau lưng:

        "Sao lại về trễ?"

       Tuân Dương giật mình, đến xấp hồ sơ đang cầm trên tay cũng rớt xuống. Đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng lên, Tuân Dương theo bản năng nhìn lại thì thấy Jasper đang nhăn nhó đứng phía sau.

       Tuân Dương khó tin nói:

       "Sao đột nhiên anh lại ở đây? Làm tôi giật mình!"

       Thiệt là... tên này ngày thường đã đáng sợ lắm rồi, hôm nay còn đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn với vẻ mặt này. Mà khoan! Sao hắn vào đây được?

       Jasper không trả lời, chỉ im lặng cúi xuống nhặt giúp cho Tuân Dương những tờ giấy bị rớt, sau đó vào phòng bếp rót một cốc nước ấm cho Tuân Dương.

       "Sao anh vào đây được?"

       Tuân Dương thất thần nhận lấy cốc nước, động tác của Jasper quen thuộc như thể đây là nhà của hắn vậy! Không lẽ.. Hắn đã đến đây nhiều lần rồi?

       "Đến nhiều lần thì dễ dàng theo lối cũ mà vào!"

       Tuân Dương cảm thấy như có ai đó lấy đậu hũ đập vào đầu mình. Hắn còn dám nói một cách thoải mái như vậy sao?

       "Anh còn dám nói, đây là chỗ của tôi! Anh đến làm gì? Còn là nhiều lần! Sao tôi lại không biết?"

       "Bởi vì em ngủ quá say, không nên tiếp tục gắng sức làm việc nhiều như vậy!"

       "Ý tôi không phải như vậy! Anh... Anh..." Chắc tôi chết quá!

       Jasper thở dài, đi đến bên cạnh Tuân Dương, đôi mắt sắc lạnh mà mỗi ngày hắn bày ra không còn nữa, thay vào đó là sự nhu tình khiến cho Tuân Dương không khỏi hoảng hốt.

       Hắn đi một tay lên sờ má của Tuân Dương, cảm nhận hơi ấm của hắn, sau đó cất giọng trầm thấp:

       "Em còn có thể ngốc hơn nữa đi."

       Nhìn đôi mắt rõ ràng vẫn còn nghi hoặc không hiểu gì của Tuân Dương, hắn lại phải nói tiếp:

       "Tôi tại sao luôn làm mặt lạnh, xa cách mọi người vậy mà với em tôi lại luôn tìm cớ nói chuyện, tìm cớ khiến em phải làm việc với tôi nhiều hơn? Tại sao mỗi khi em nói chuyện với những nữ nhân viên kia tôi luôn thình lình xuất hiện lôi em đi? Tại sao tôi mỗi tối lại đến phòng em ngắm em ngủ? Em thử nghĩ đi!"

       Nói xong Jasper xoay người rời đi, hắn mở toang cửa sổ phòng của Tuân Dương, một thân đen tuyền lạnh lùng nhảy xuống.

       Tuân Dương định thần lại, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy hắn đang thong dong đút tay vào túi quần mà đi trên đường.

       Tuân Dương há hốc mồm một hồi lâu cũng không sao ngậm mồm lại được. Hắn vẫn nhớ rõ căn hộ này là ở tầng 5, mà cho dù là ở tầng 1 thì hắn cũng không dám tin là một người có thể nhảy xuống mà không sao hết!

       Đột nhiên Tuân Dương cảm thán, không biết có phải Jasper là siêu nhân hay không? Khi còn nhỏ Tuân Dương thật thích xem phim hoạt hình siêu nhân, nhìn lại dáng vẻ anh tuấn cao lớn của Jasper khi nãy, thật sự là giống với hình tượng mình thường mơ ước, có chút không thể quên được.

       Tuân Dương ngây người một hồi lâu nữa mới vệ sinh cá nhân rồi mệt mỏi nằm nhoài ra giường.

       Tại sao?

       Những câu nói cùng thái độ khi nãy của Jasper luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Hình như hắn đã biết tại sao rồi, nhưng thật lòng hắn không dám tin.

       Jasper soái khí một thân cao lớn, đáng lý ra không nên như thế!

       Không lẽ hắn định cho mình nằm dưới sao? Tuân Dương hắn bản thân cũng có chút cường tráng kia mà, hắn là thẳng a, dù có là cái kiểu kia thì cũng phải nằm trên mới đúng chứ?

       Trời ạ, hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy, vốn hắn không có bị lệch lạc thì tại sao lại so đo chuyện nằm trên hay nằm dưới chứ???

       (Lời của Văn: Tuân Dương ca, anh muốn nằm trên thì Văn sẽ cho anh nằm trên, nhưng nằm trên theo một kiểu khác à nha~)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 13 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 31112131415 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status