TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 14 của 16 Đầu tiênĐầu tiên ... 41213141516 CuốiCuối
Kết quả 66 đến 70 của 78

Chủ đề: Hành trình của yêu nghiệt trong showbiz - Chương 63

  1. #66
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    27
    Xu
    0

    Mặc định

    Kết bộ ảnh đẹp haaaa
    ---QC---


  2. #67
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi brown Xem bài viết
    Kết bộ ảnh đẹp haaaa
    Tìm mất nhiều công lắm đó bạn.
    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content


  3. #68
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định


    Hành trình của yêu nghiệt trong showbiz

    Tác giả: Hoàn Ưu Bất Thịnh Nghiên
    Số chương: 104
    Convert: Shiyuka
    Edit: Memory River

    Chương 58: Chờ đợi



    “Anh chờ em, vẫn luôn tại nơi này.” – Kwon Ji Yong



    TOP rất muốn nói, Ji Yong, đó tuyệt đối là lừa gạt. Nhưng mọi người đều biết, tin tức ban nãy, quá nửa là sự thật.

    “Chúng ta lập tức đặt vé máy bay lúc sáng sớm.” TOP bình thường tỏ vẻ ngây ngô, lúc này dường như nhất thời trở thành trụ cột của các cậu em. Anh kéo Kwon Ji Yong dậy, “Quay về dọn hành lý, chúng ta lập tức về nước.”

    Kwon Ji Yong trơ trơ nhìn TOP, sau đó đứng dậy, nhặt điện thoại di động trên mặt đất. “Được rồi.” Lúc này hắn không dám nói gì thêm, chỉ sợ mình sẽ hét lên ngay tại chỗ mất. Sao có thể như vậy chứ, Yoo Jin của hắn, sao có thể xảy ra tai nạn như thế?

    Tae Yang và Seung Ri tiến lên đỡ Kwon Ji Yong rõ ràng đang tâm lý không ổn định. Mấy người ra khỏi pub liền lên xe về thẳng khách sạn.

    “Anuo..” Verbal vẫn không hiểu có chuyện gì, khi Kwon Ji Yong được đỡ ra khỏi pub, rốt cuộc nhịn không được hỏi Dae Sung: “Uhey kia tên thật là Yoo Jin sao?”

    “Đúng vậy, tên thật của chị ấy là Kim Yoo Jin. Sao thế?” Dae Sung lúc này cảm thấy chính mình cũng sắp phát điên, ảnh hưởng của Uhey noona với Ji Yong hyung bọn họ đều hiểu rõ, nếu thực sự chị ấy xảy ra chuyện gì không hay, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng.

    “Tôi giúp các cậu đặt vé máy bay,” Vebal sau khoảnh khắc kinh ngạc, liền chủ động đề nghị, “Tôi có người quen ở công ty hàng không, có thể đặt được chuyến sớm nhất nhanh nhất.”

    Dae Sung quay qua Verbal hơi mỉm cười cảm kích: “Cám ơn anh.”

    Trong khách sạn, Tae Yang nhìn Kwon Ji Yong bộ dáng chết lặng, ngẫm nghĩ, vẫn là tiến đến an ủi: “Có lẽ không có chuyện gì lớn đâu, chúng ta đều biết truyền thông thích nhất là bịa đặt phóng đại mà. Ji Yong à, phải bình tĩnh, trăm ngàn đừng suy nghĩ lung tung.”

    Cậu ta lúc này bình tĩnh, không khóc không biểu hiện gì, quả thực khiến Tae Yang cảm thấy dựng tóc gáy.

    “Young Bae à, lúc ấy đúng 8h28 phút 30 giây, cô ấy ngắt điện thoại.” Kwon Ji Yong đột nhiên nói câu đầu tiên sau khi quay về khách sạn, vuốt ve chiếc khăn lụa Uhey tặng hắn, giọng nói bình tĩnh khiến người ta kinh hãi. Tất cả mọi người đều dừng động tác, quay đầu nhìn hắn. “Câu cuối cùng của cô ấy, cậu có biết là gì không? Cô ấy nói, Ji Yong à, em yêu anh.” Giây phút đó, cô ấy dùng cảm xúc như thế nào để có thể nói ra lời dịu dàng đến vậy?

    Kwon Ji Yong cảm thấy chính mình không dám nghĩ sâu thêm nữa, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào tình cảnh đó, trái tim hắn liền đau như muốn nứt ra.

    Seung Ri đỏ hồng mắt quay mặt đi, Tae Yang cũng sửng sốt, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

    TOP thì từ khi chuyện xảy ra, bỗng trở nên trưởng thành khác với thường ngày: “Vậy cậu hãy cố gắng ghi nhớ những lời đó, đừng buông tha hy vọng.”

    “Hyung, vé máy bay đã đặt được rồi, lúc một giờ sáng. Phía chủ tịch em đã thông báo.” Dae Sung cầm vé máy bay đi vào, thở hổn hển, lúc này cậu ta làm được cũng chỉ có thể là những việc này.

    “Cám ơn.” Kwon Ji Yong cười nói, nhưng nụ cười chỉ là cái nhếch môi cứng ngắc, khiến người ta có cảm giác muốn đau lòng rơi lệ.

    Park Yeong Jin trán quấn băng, ngơ ngác ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn đèn đỏ của phòng cấp cứu. Uhey à, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, không thể bởi vì sai lầm của một kẻ say xỉn mà rời khỏi thế giới này.

    Chị cả nhà họ Kim tới đầu tiên. Bà Kim đã ngất đi mấy lần, ông Kim hiện giờ không dám rời khỏi vợ mình.

    “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Yoo Jin nhà chúng ta…” Kim Yoo Rin cảm thấy sau khi nhận được tin, tay chân liền run rẩy không ngừng. Em gái chị ưu tú như vậy, bởi vì một kẻ say rượu lái xe cặn bã mà lúc này sống chết không rõ, sao có thể khiến chị cam tâm được chứ?!

    “Cảnh sát đã bắt giữ người kia, có lẽ sẽ phải chịu hình phạt nhiều năm.” Park Yeong Jin lau nước mắt, nhìn người phụ nữ trẻ bên cạnh: “Uhey sẽ không có chuyện, cô bé kiên cường như vậy!”

    “Nhưng …” Kim Yoo Rin thật sự không biết nên nói gì, chị chỉ có thể cầu nguyện em gái không xảy ra chuyện. Hiện giờ tin về sự việc đã lan truyền khắp Đại Hàn dân quốc, khiến chị tức giận nhất là khi chị đến bệnh viện, một đám đông phóng viên còn bu lấy hỏi này hỏi nọ. Em gái chị đang xảy ra chuyện, bọn họ chỉ quan tâm đến moi móc tin tức hay sao?

    Khi bọn Kwon Ji Yong đến Seoul, còn chưa đến 1h30. Uhey đã được đưa ra khỏi phòng mổ, chuyển sang phòng bệnh VIP.

    Lúc này Kwon Ji Yong đã quản không nổi vấn đề phóng viên cái gì, bọn Tae Yang dĩ nhiên cũng không yên tâm để Kwon Ji Yong một mình đến bệnh viện. Dù sao quan hệ giữa mọi người và Uhey trước nay đều rất thân thiết, chuyện như vậy, tất cả đều đau lòng.

    “Big Bang đến! A, G-Dragon! Là G-Dragon!” Đám phóng viên đang canh giữ ở cổng bệnh viện, tất nhiên là thấy được đám người Kwon Ji Yong đột nhiên xuất hiện, đặc biệt là Kwon Ji Yong mặc áo khoác đen và đeo kính râm.

    “Xin hỏi anh đến thăm Uhey ssi sao?”

    “Không phải anh mới biểu diễn xong concert ở Nhật Bản, lại nhanh trở về Hàn Quốc như vậy, là vì Uhey?” Các phóng viên ào ào xông lên vây kín, tranh nhau hỏi.

    “Cô ấy gặp chuyện như vậy, các người quan tâm đến là những điều này?” Kwon Ji Yong tháo kính râm, ánh mắt sắc lạnh khiến đám phóng viên sửng sốt. “Cần dùng mạng sống người khác để làm trò sao? Các người chỉ có bản lĩnh này thôi sao?”

    Tae Yang trông Kwon Ji Yong hiện giờ, có lẽ là giây phút khắc nghiệt nhất của hắn từ sau khi debut. Kwon Ji Yong vẫn luôn khiêm tốn, vui cười, ấm áp, lúc này chính là một khối băng lạnh buốt.

    Cứng rắn, nhưng lại yếu ớt. Cho nên bọn họ càng cần đứng phía sau hắn.

    Các phóng viên chưa từng thấy Kwon Ji Yong như vậy, lạnh lùng, châm chọc, hơi sợ hãi nhìn nhau, nhường đường.

    Kwon Ji Yong đi vào, theo Park Yeong Jin chỉ dẫn trong điện thoại, đi đến trước phòng bệnh của Uhey.

    “Cô ấy sao rồi?” Kwon Ji Yong không còn thái độ cứng rắn ở trước cửa bệnh viện, không dám đẩy cánh cửa kia ra. Hắn không biết sau khi đẩy ra rồi, liệu mình có thể kiềm chế òa khóc, sau khi lễ phép cúi đầu chào, hắn cẩn thận hỏi Kim Yoo Rin mới đi ra.

    “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không tỉnh lại được ngay.” Kim Yoo Rin hai mắt đỏ ửng, nhìn người đàn ông của em gái mình. “Nhưng.. Tay trái bị thương rất nặng, sau này khôi phục, không biết sẽ có di chứng gì.” Hiện giờ chị không cầu mong gì hơn, dù cho em gái không thể hát, không thể nhảy múa được nữa, cùng lắm thì nhà họ Kim nuôi nó cả đời. Chỉ cần em còn sống!

    Thân thể Kwon Ji Yong rõ ràng run lên, sau đó nói với Kim Yoo Rin: “Điều đó không quan trọng, chỉ cần cô ấy còn sống.” Dù cho cô ấy có thành tàn phế, hắn cũng sẽ không rời khỏi cô.

    Kim Yoo Rin trong lòng lần đầu tiên công nhận chàng trai này, có lẽ ánh mắt em gái cô thật sự rất tốt. Ở thời điểm này không để ý phóng viên, trời chưa sáng hẳn chạy tới, là một nghệ sĩ, Kwon Ji Yong làm được đến cực hạn.

    “Vào xem nó đi. Yên tâm, con bé rất thông minh, dùng túi xách bảo vệ mặt, không bị hủy dung.” Kim Yoo Rin nói đùa một chút, chị còn phải về lấy chút đồ dùng hằng ngày cho Uhey.

    Kwon Ji Yong nở nụ cười như khóc, gật gật đầu, đẩy cửa phòng Uhey.

    Bọn Tae Yang cũng đi theo sau, cùng nhẹ nhàng tiến vào.

    “Yoo Jin, anh đã về rồi.” Kwon Ji Yong cúi đầu nhìn cô gái giống như đang say ngủ, nhìn băng vải trên tay chân cô, cùng với những vết trầy xước trên cổ, đau lòng không chịu nổi: “Mang về cho em rất nhiều quà, khi nào em tỉnh, chúng ta cùng đi xem, được không? Anh còn mua cả nhẫn nữa nhé.”

    Nước mắt rơi xuống mặt Uhey, Kwon Ji Yong vội vàng giơ tay lau: “A.. Yoo Jin, anh hình như rất muốn khóc. Anh có thể khóc một chút sao? Cảm giác trái tim đau quá. Tuy rằng anh biết em không thích anh dễ khóc như vậy.”

    Seung Ri đã che miệng nghẹn ngào. TOP nhìn Kwon Ji Yong, tay đè lại trên vai hắn: “Nếu muốn khóc sợ mất mặt, thì ra ngoài, mọi người sẽ cùng em.”

    Kwon Ji Yong quay đầu nhìn các thành viên ánh mắt cũng đỏ bừng, không nói một tiếng đi ra ngoài phòng bệnh. Sau khi đóng cửa, đầu tiên là lấy tay che miệng, rồi cắn bàn tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm, ngồi xổm xuống, giống như một con thú bị thương, bật ra tiếng nức nở.

    Hành lang bệnh viện tờ mờ sáng, vắng vẻ trống trải, chỉ nghe thấy tiếng chàng trai này đang thống khổ.

    Tae Yang tiến lên nắm bả vai Kwon Ji Yong: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố nén.” Bọn họ sợ hãi Kwon Ji Yong câm lặng nén chịu, dù có phải thấy một đội trưởng yếu đuối bật khóc cũng không muốn hắn một mình chịu đựng tối tăm như vậy.

    “Yoo Jin à, em đã nói sẽ chăm sóc tốt cho mình, rõ ràng đã đồng ý với anh…” Kwon Ji Yong dường như rốt cuộc tìm lại được cảm xúc bình thường của mình, một bàn tay túm chặt áo ở ngực, một tay ôm mặt, trượt xuống ngồi bệt ở chân tường khóc lên nghẹn ngào.

    Seung Ri và Dae Sung cũng bị nhiễm lây, hai người vốn có chút ngại ngùng nhau, lúc này ôm nhau khóc như những đứa trẻ. Uhey noona, sao có thể bỗng nhiên im lặng nằm trên giường bệnh như thế? Bọn họ sau khi nhìn thấy tình hình thật sự, đều đau lòng khó chịu đựng nổi.

    Nước mắt thường là con đường phát tiết cảm xúc tốt nhất. Khi Kwon Ji Yong không còn khóc nữa, cảm xúc cũng dần ổn định, hắn ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, nhìn các thành viên trong nhóm.

    “Xin lỗi, thật dọa người.” Lúc này, hắn vô cùng may mắn bên cạnh mình có các anh em, “Nhưng rất cảm ơn mọi người.”

    “Hyung, anh nói gì vậy.” Seung Ri mắt đỏ hồng vừa thút thít vừa nói. Dae Sung thì ở bên cạnh lau nước mắt.

    “Tôi biết tôi là leader của Big Bang, cũng là người đàn ông của Kim Yoo Jin. Tôi không thể buông tha Yoo Jin, cho nên, mọi người bằng lòng tiếp tục đứng bên cạnh tôi chứ?” Lúc này, Kwon Ji Yong, trong nước mắt đau khổ, nghĩ ra điều gì đó. Có lẽ đây cũng là lúc hắn bắt đầu trở thành một người đàn ông thật sự.

    “Anh, vì là anh cho nên không có vấn đề gì.” Dae Sung nói.

    “Em cũng vậy.” Seung Ri phụ họa bằng giọng mũi.

    “Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm, lúc này, làm sao có thể mặc kệ cậu?” Tae Yang đấm một cái vào bả vai Kwon Ji Yong.

    “Nếu như cậu vẫn làm Leader của Big Bang, anh sẽ luôn đứng phía sau cậu.” TOP cũng nói.

    “Ngày mai, bất kể trên báo viết thế nào, tôi vẫn sẽ đến đây xem Yoo Jin. Về bên ngoài, mọi người giúp tôi ứng phó với đám phóng viên này.” Kwon Ji Yong sờ sờ nhẫn trên tay, có vẻ bình tĩnh lạ thường, “Các chương trình truyền hình, thời gian này tôi sẽ không tham gia, mọi người xem sắp xếp lại một chút. Về những hoạt động tiếp theo của chúng ta, tôi sẽ đúng giờ đến công ty, sau đó sẽ sắp xếp sau. Mọi người, xem như tôi nợ mọi người.”

    “Ji Yong à, nói cái gì mà nợ hay không nợ, mọi người sẽ giận đấy.” Tae Yang tiến lên mạnh mẽ ôm người anh em này một cái, “Uhey đối với mọi người, cũng rất quan trọng. Ngày mai tớ sẽ giúp cậu đem đồ dùng của mình đến.”

    Ngày tiếp theo, bọn Chae Rin cũng đến bệnh viện. Mấy cô gái nhìn Uhey nằm trên giường bệnh vẫn không tỉnh lại, cùng ôm nhau khóc. Sinh mạng con người lúc này, sao lại yếu ớt như vậy, không ai ngờ được, chỉ một ngày thôi, người vẫn cùng bọn họ trêu chọc đùa giỡn đã trở thành bệnh nhân hôn mê bất tỉnh.

    “Unnie sẽ không sao đúng không.” Chae Rin đỏ hồng mắt, nói với Park Bom.

    “Sẽ không sao đâu. Chúng ta cùng cầu nguyện cho cô ấy.” Park Bom sụt sịt mũi. Ông trời sẽ phù hộ người tốt.

    Các fan sau khi biết được chuyện tình xảy ra, vô cùng căm ghét bọn lái xe say rượu, các Honey thậm chí còn diễu hành phản đối say rượu lái xe. Cho dù kẻ gây tai nạn kia có bị tù chung thân đi chăng nữa, nhưng đối với những người thân và người yêu quý Uhey, cô vẫn không thể tỉnh lại, dù cho xử phạt thì cũng có ích lợi gì?

    Hành xử của Kwon Ji Yong lúc mờ sáng ở bệnh viện cũng bị báo chí thổi phồng trắng trợn, quan hệ giữa hai người tức thời bị hâm lên nóng hừng hực – hơn nữa sau đó Kwon Ji Yong vẫn ở lại bệnh viện cũng đã nói rõ một sự tình.

    Lúc này đây, với việc này, các fan không quan tâm, họ quan tâm hơn là Uhey lúc nào có thể tỉnh lại. Trong mắt bọn họ, Kwon Ji Yong làm như vậy mới là bình thường.

    “Một người còn hôn mê chưa tỉnh, họ lại quan tâm những cái đó? Thật sự là lạnh lùng!”Som Dam Bi và Park Ga Hee nói thẳng trên Twitter của mình, em gái mình còn đang bị thương, đám truyền thông này thực khiến người ta lạnh lòng thất vọng.

    Các thành viên Big Bang cũng biểu thị, từ chối trả lời những “Đề tài ngoài lề” này. Rất nhiều nghệ sĩ cũng tỏ vẻ, so với cái gọi là “tin đồn” này, bọn họ còn chú ý đến tình trạng của Uhey hơn.

    Thời gian Uhey hôn mê bao lâu, phía bệnh viện cũng không thể nói rõ, tuy rằng cơ năng thân thể đều bình thường, nhưng bệnh nhân vẫn luôn bất tỉnh.

    Ngày 22 tháng 5, Uhey chưa tỉnh lại. Tối 29 tháng 5, các fan tụ tập bên ngoài bệnh viện, cùng nhau cầm nến cầu phúc cho Uhey.

    Chỉ ngắn ngủi mười ngày, rất nhiều người bắt đầu tuyệt vọng, nhưng Kwon Ji Yong vẫn như bình thường, canh giữ bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện, than phiền, hoặc là đàn hát cho cô nghe, cho dù hiện tại cô chẳng thể nghe được gì.

    “Yoo Jin à, nếu là cảm thấy mệt mỏi, có thể ngủ nhiều thêm một chút, nhưng ngủ đủ rồi nhất định phải tỉnh lại.” Ngày 31 tháng 5, giữa trưa, nhìn người yêu xinh đẹp tái nhợt trước mặt, Kwon Ji Yong thấp giọng thì thầm: “Chiếc nhẫn kia, anh còn chờ em tỉnh dậy đeo đó.”

    _____________________

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content


  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    forfun,Julietle,
  5. #69
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định


    Hành trình của yêu nghiệt trong showbiz

    Tác giả: Hoàn Ưu Bất Thịnh Nghiên
    Số chương: 104
    Convert: Shiyuka
    Edit: Memory River

    Chương 59: Vận mệnh giao thoa



    “Anh chờ được nàng công chúa của mình.” – Kwon Ji Yong


    Tối muộn ngày 31, Dae Sung lái xe chuẩn bị về nhà lấy vài thứ. Vì vụ tai nạn của Uhey, hiện giờ cậu ta lái xe vô cùng cẩn thận.

    Dae Sung không khỏi thở dài, noona đã hôn mê sắp mười một ngày. Ngay cả người nhà họ Kim đều đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận tin cô sẽ thành người thực vật.

    Nhưng Kwon Ji Yong lại kiên trì cho rằng, Uhey chỉ là quá mệt mỏi, khi đến lúc sẽ tỉnh lại.

    Chủ tịch Yang hiện giờ đau đầu vô cùng, ông rất thông cảm với sự cố của Uhey, cảm động sự chờ đợi của Kwon Ji Yong, nhưng vạn nhất con bé thật sự không thể tỉnh lại, ông sợ Kwon Ji Yong sẽ hoàn toàn sụp đổ – lúc này đã có bộ dáng mỗi lúc đều có thể phát điên rồi. Vấn đề là đám Tae Yang còn theo sau ủng hộ thằng bé điên cuồng kia.

    Dae Sung cẩn thận quan sát tình hình giao thông phía trước, lắc đầu khôi phục sự tập trung, cậu cho rằng mình phải tin tưởng Uhey noona và Ji Yong hyung. Bọn họ yêu nhau đến thế, ông trời không thể nào bất luận tình người như vậy.

    Đúng lúc này, cậu ta nhìn thấy phía trước không xa, có một chiếc xe máy đang chạy đến, tốc độ có vẻ nhanh khác thường.

    Dae Sung vội vàng giảm tốc độ, sau đó lái xe vào sát ven đường, sao lại có người đi ngược chiều nữa chứ? Bọn họ không muốn sống cũng được, nhưng đừng có đi hại người khác. – Đối với tai nạn của Uhey, Dae Sung và Seung Ri lúc này đối với người chạy xe ngược chiều, là căm ghét vô cùng.

    Nhưng đúng giây phút này, chiếc xe taxi vốn vẫn luôn ở phía sau xe Dae Sung vì Dae Sung nhường đường, đột ngột chạy vượt lên, sau đó không một dấu hiệu báo trước, đâm mạnh vào chiếc xe máy. Dae Sung mở to hai mắt nhìn, người đi xe máy ở phía sau bị văng mạnh sang cột đèn ở một bên, cuối cùng rớt xuống mặt đất lăn hai vòng, tài xế taxi vội lập tức dừng xe, chớp mắt, đường quốc lộ yên tĩnh khiến người ta hoảng sợ.

    Rùng mình, Dae Sung dừng xe lại, vội màng móc điện thoại ra: “Alo, ở đây xảy ra tai nạn giao thông, xin hãy nhanh đưa xe cứu thương tới.” Cậu cảm thấy thân thể mình bỗng nhiên lạnh lẽo, nếu không phải mình nhìn thấy xe chạy ngược chiều này trước, giữ cảnh giác, vậy thì đâm vào người này sẽ là chính mình.

    Kwon Ji Yong vẫn như cũ qua đêm ở bệnh viện, hắn đắp chăn cho Uhey xong, chọc chọc mặt cô: “Ngủ ngon nhé bé cưng, Kwon Ji Yong yêu em.”

    Người nhà họ Kim trước đó cũng tới khuyên qua Kwon Ji Yong, dù sao tình huống của Uhey rất đặc thù, nhìn một chàng trai trẻ tuổi lại tài giỏi ngày ngày canh giữ bên con gái mình, cũng nên suy nghĩ đến ý nguyện của cha mẹ của người ta nữa.

    “Cháu không tin cô ấy sẽ bỏ rơi cháu.” Kwon Ji Yong trả lời vĩnh viễn đều là một câu như vậy. Nhà họ Kwon, dường như cũng yên lặng duy trì sự cố chấp của hắn.

    Lúc này điện thoại vang lên: “Yeoboseyo? Dae Sung? Cái gì… Được rồi, cậu không sao là tốt rồi… Lần này cậu làm tốt lắm. Đợi chút anh sẽ đến ngay đồn cảnh sát.”

    Kwon Ji Yong nhíu mày buông điện thoại: “Yoo Jin à, dạo này hình như mọi người đều gặp xui thì phải. Dae Sung không ngờ lại gặp phải tai nạn giao thông, anh phải đến đồn cảnh sát xem tình hình thế nào. Đêm nay em ngủ một mình có sợ không?” Kwon Ji Yong suy nghĩ, vẫn không yên tâm, cuối cùng lấy con gấu Teddy hắn mua cho cô đặt bên cạnh gối đầu Uhey.

    “Anh đi một lúc sẽ về, bé cưng.”

    Khi Kwon Ji Yong bảo quản lý lái xe đưa hắn đến đồn cảnh sát, phát hiện Seung Ri đã tới trước, hiện giờ quan hệ giờ Seung Ri và Dae Sung trở nên thân thiết hơn rất nhiều, có lẽ là ngày đó ôm nhau òa khóc khiến hai người không còn khúc mắc.

    “Đã xảy ra chuyện gì?” Vì biết nạn nhân không phải Dae Sung đâm, Kwon Ji Yong không quá lo lắng, tuy rằng bị cuốn vào sự cố tai nạn giai thông, đối với nghệ sĩ mà nói cũng là chuyện phiền toái.

    “Anh là…?” Một người cảnh sát nhìn chàng trai trước mắt, trang phục đơn giản nhưng khí thế không nhỏ, tuy rằng có vẻ gầy yếu.

    “Tôi là đội trưởng của Kang Dae Sung, Kwon Ji Yong.” Kwon Ji Yong cúi đầu chào xong, nói với cảnh sát: “Dae Sung lấy lời khai xong, có thể rời đi được không?” Hắn nhìn thấy Bo Hyung noona cũng đã chạy tới.

    “Ồ, có thể.” Cảnh sát hơi kinh ngạc, đây chính là nhóm trưởng của Big Bang?

    “Còn nữa, thưa anh cảnh sát, cá nhân tôi có một đề nghị, có thể công khai ra ngoài video clip của vụ tai nạn này không? Vì Dae Sung là nghệ sĩ cho nên chúng tôi phải sáng tỏ hết mọi chuyện.” Kwon Ji Yong không nhanh không chậm nói.”Tôi không hy vọng bên ngoài có gì nghi ngờ với cậu em tôi cả.”

    Dae Sung và Seung Ri xem Kwon Ji Yong giờ phút này, đột nhiên cảm thấy đội trưởng.. thật là cool, giống như ngày đó sẵng giọng mắng đám phóng viên.

    Lee Bo Hyung cũng cảm thấy Kwon Ji Yong lúc này, hoàn toàn là một leader chân chính – hắn luôn lo nghĩ cho mọi người, nhưng tại sao bất hạnh lại là cô bé đang hôn mê kia phải gánh chịu?

    “Việc này, thực ra cũng có thể.” Những camera quay được clip đều là của công cộng cả.

    Lee Bo Hyung cũng ra mặt thương lượng với người của cảnh sát vài vấn đề. Dù sao nghệ sĩ của Big Bang có mặt ngay tại hiện trường tai nạn, chuyện này nhất định phải xử lý thích đáng.

    “Không sao đâu, Dae Sung hyung, anh còn cứu người đó mà. Không nghe cảnh sát nói sao, nếu không phải anh kịp thời báo cảnh sát thì con ma men kia sẽ mất mạng.” Seung Ri ở phía sau không ngừng an ủi Dae Sung.

    “Nhưng mà anh vẫn thấy thật đáng sợ, nếu không phải anh giảm tốc độ, sẽ thật sự đụng phải người đó, hơn nữa tiếng anh ta bay lên sau đó rơi xuống đất, hình ảnh đó, cảm giác bây giờ vẫn còn ong ong trong đầu.” Dae Sung mặt như đưa đám, “Sau này không dám lái xe nữa, thật đáng sợ.”

    Lee Bo Hyung bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc: “Có lẽ do tâm lý bị ám ảnh, nếu không thì đi gặp bác sĩ xem sao. Rất nhiều người chứng kiến tai nạn xe cộ, sau đó cả đời đều không thoát khỏi ám ảnh của cảnh tượng đó.”

    Kwon Ji Yong lúc này cũng nói với Dae Sung, “Dae Sung à, không sao đâu. Cùng với Seung Ri về ký túc xá đi, anh phải quay về bệnh viện bây giờ.” Bé cưng của hắn giờ vẫn một người trong phòng bệnh.

    Seung Ri và Dae Sung nhìn nhau, nói: “Hôm nay bọn em cũng đến. Dù sao cũng đã muộn thế này rồi.” Dù sao bọn họ thường xuyên thức đêm, giờ nhìn Kwon Ji Yong một người trong bệnh viện trông Uhey, bọn họ cũng có chút đau lòng.

    Kwon Ji Yong nhìn hai cậu em phía sau, trong lòng ấm áp: “Vậy thì cùng đến đó, Yoo Jin hẳn sẽ rất vui vẻ.”

    Bệnh viện được bảo vệ rất tốt, trong bệnh viện nhiều bác sĩ và y tá cũng là fan của Uhey, chiếu cố lại càng thêm tận tâm tận lực.

    Sau khi Kwon Ji Yong vào phòng, bước thẳng đến bên Uhey cúi xuống hôn lên mặt cô: “Anh đã về rồi. Dae Sung và Seung Ri cũng đến thăm em này. Có vui không?”

    Seung Ri cảm thấy dạo này mình thật dễ rơi nước mắt, mỗi lần nhìn thấy Ji Yong hyung trò chuyện với Uhey noona đang hôn mê, cảm thấy trong lòng xót xa.

    “Noona, dạo này em bận quá, nếu không nhất định mỗi ngày đều đến thăm chị.” Seung Ri cũng nhấc ghế cho mình và Dae Sung, sau đó ba người cùng ngồi ngang nhau trước giường bệnh của Uhey.

    “Đúng vậy, đêm nay em sợ muốn chết, suýt chút nữa thì thành hung thủ. Chắc là noona đã giúp em đúng không.” Dae Sung hiện giờ trông như là tái sinh qua một kiếp, cậu ta cố gắng tỏ vẻ mình thoải mái.

    “Yoo Jin, nghe thấy không? Dae Sung em vẫn luôn quan tâm ấy, hôm nay còn cứu mạng một kẻ say rượu.” Kwon Ji Yong vuốt tóc Uhey, “Dae Sung của chúng ta là một anh hùng đấy.”

    Lúc này, điện tâm đồ hiển thị bên cạnh bỗng nhiên có phản ứng, phát ra từng hồi âm thanh như còi báo động.

    “Sao lại thế này?” Kwon Ji Yong cả kinh, vội vàng ấn chuông ở đầu giường.

    Seung Ri và Dae Sung thì đã chạy ra ngoài hành lang lớn tiếng gọi bác sĩ. Seung Ri gân cổ gào to: “Bác sĩ đâu? Ở đâu rồi….”

    Dae Sung thì ngay tại lúc Seung Ri tạm dừng để thở, gào tiếp: “Cứu mạng~~~~~~”

    Có lẽ vì cổ họng tốt quá, cho nên tiếng hai người khiến mọi người ở ít nhất bốn tầng lầu đều bừng tỉnh.

    Nửa đêm bệnh viện nhất thời trở nên ồn ào, mấy bác sĩ trực ban chạy tới, sau đó y tá “mời” ba anh chàng ra ngoài: “Xin hãy chờ ở bên ngoài.”

    Bọn Seung Ri quay đầu liền thấy vẻ mặt Kwon Ji Yong mịt mờ bối rối, vội vàng kéo hắn ngồi xuống một bên.

    “Theo kinh nghiệm xem phim truyền hình của em, tình hình này thông thường chứng tỏ, noona sắp tỉnh lại.” Seung Ri nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tìm ra được lời an ủi.

    “Đúng đúng, nhất định như thế. Trên phim đều diễn như vậy mà.” Dae Sung ở một bên phụ họa.

    Kwon Ji Yong lúc này không biết nên đáp lại sự an ủi của hai cậu em thế nào, bọn họ đang sống trong phim sao? Còn nói ra được chuyện lạ như vậy.

    Nhưng mà có mấy lời an ủi lộn xộn của hai người, tốt xấu cũng khiến sự lo lắng căng thẳng của Kwon Ji Yong dần bình ổn.

    “Bác sĩ, Yoo Jin cô ấy…” Nhìn bác sĩ mười lăm phút sau bước ra, Kwon Ji Yong vội chạy tới hỏi.

    “Cô ấy đã tỉnh.” Bác sĩ vui vẻ trả lời, thần tượng của mình đó, tỉnh lại thấy người đầu tiên là mình luôn, trở về có thể khoe khoang rồi. “Mọi người có thể vào gặp cô ấy, hơn nữa tình trạng bệnh nhân không có gì không ổn, tư duy cũng rõ ràng. Thời gian này có lẽ chỉ là ngủ đông.”

    Ý nghĩa chính là Uhey ngủ hơn mười một ngày.

    “Cô nhóc này.” Kwon Ji Yong sửng sốt, bỗng nhiên giơ tay che mắt, khóe miệng cong lên, nước mắt cũng không tự chủ được chảy ra.

    Dae Sung và Seung Ri vui mừng nhìn nhau, mặc kệ là ngủ hay hôn mê, tỉnh lại chính là chuyện tốt.

    “Mau vào đi, hyung, noona tỉnh rồi.” Seung Ri đẩy đẩy Kwon Ji Yong còn đứng sững ở cửa.

    Kwon Ji Yong hít hít mũi, lau qua loa nước mắt, sau đó đẩy cửa bước vào. Hắn cảm thấy, giống như mình nằm mơ.

    Cô gái mà mình yêu, tuy có chút gầy gò tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy. Cô ấy được các y tá đỡ dậy, sau đó tựa vào đầu giường, nhìn mình. – Không còn nhắm mắt yên lặng như cũ nữa.

    Kwon Ji Yong dụi dụi mắt, cảm thấy như vậy thật tốt.

    “Ji Yong à.” Giọng Uhey rất nhẹ, nhưng lại muốn khóc. Mười một ngày cô hôn mê này, kỳ thực cái gì cũng biết. Cô muốn tỉnh lại, nhưng không có cách nào hồi tỉnh được. Nhìn người đàn ông này vụng trộm khóc trước mặt mình, sau đó lại khôi phục tươi cười chờ mình tỉnh lại, cô rất khổ sở, thực sự tình nguyện chính mình không biết gì cả.

    “Yoo Jin…” Kwon Ji Yong chậm rãi tiến lên, ngồi trước giường cô, “Sau này khi nói yêu anh xong, nhất định phải chờ đến khi anh đáp lại.” Hắn luôn sợ hãi, nếu Kim Yoo Jin thật sự chết, hắn phải làm sao bây giờ? Cũng chỉ có thể không ngừng ở trong đầu nhớ lại giọng nói dịu dàng đến vô cùng trong điện thoại của cô khi ấy, Yoo Jin à, anh dựa vào câu nói kia của em, mới gắng gượng được đến giờ.

    “Ji Yong…” Uhey rốt cuộc không nhịn được, hai tay che miệng bật khóc như một đứa trẻ. Cô cảm giác được Kwon Ji Yong tới gần, sau đó là một cái ôm đầy cẩn trọng. Tuy rằng mới tỉnh lại, không còn bao nhiêu sức lực, nhưng cô vẫn như trước mạnh mẽ ôm lấy người đàn ông. “Xin lỗi, em thực sự xin lỗi.” Suýt chút nữa thì cô bỏ lại người đàn ông giống như một đứa trẻ này.

    “Bảo bối, anh sợ muốn chết.” Sau khi thật sự ôm chặt cô vào lòng, Kwon Ji Yong cảm thấy những áp lực và khổ sở thời gian này đều được phóng thích, “Cô nhóc xấu xa, em nắm giữ anh hết thảy, biết rõ dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay mà. Huhuhu.. Anh sợ muốn chết, thật sự sợ muốn chết, nếu em vẫn không tỉnh lại, anh sẽ trực tiếp ôm em nhảy lầu, miễn cho bị em tra tấn.. huhuhu..” Nước mắt nước mũi gì mặc kệ, trực tiếp cọ trên người cô nhóc xấu xa này.

    ……

    Seung Ri và Dae Sung liếc mắt nhìn nhau, vừa mới nãy rõ ràng Ji Yong hyung rất cool mà, không phải hẳn là giống như trong phim, tràn trề tình cảm bày tỏ với đối phương, sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy?

    Hơn nữa…

    “Anh cảm thấy noona và Ji Yong hyung có thấy được hai chúng ta vẫn luôn đứng ở chỗ này không?” Seung Ri nhỏ giọng hỏi Dae Sung.

    “Theo lý thuyết mà nói, hẳn là không nhìn thấy.” Dae Sung nhìn hai người đang ôm nhau cách đó không xa, cảm thấy bọn họ thực sự là triệt để bỏ qua mình rồi.

    Tin Uhey tỉnh lại lập tức truyền ra, chủ yếu là do cậu nhóc Seung Ri lanh chanh, up một bức ảnh Kwon Ji Yong ôm Uhey lên Twitter, còn kèm theo bình luận: “Uhey noona tỉnh, Ji Yong hyung khóc kìa!”

    Tin tức này không thua gì động đất cấp tám, lúc này là sáng sớm, các fan canh giữ trên Twitter dĩ nhiên là thấy được tin tức từ Twitter của Seung Ri. Nghẹn ngào òa khóc, vui vẻ sung sướng tất thảy đều có.

    Uhey cũng biết chuyện các fan cầu phúc cho cô, liền đăng lên Twitter một tấm ảnh của mình, tuy rằng mặc đồ bệnh viện nhưng khí sắc rất tốt. Ngày mùng một tháng sáu, toàn bộ Hàn Quốc không ngờ còn có chuyện vui vẻ hơn cả ngày Tết Thiếu nhi.

    Các VIP tất nhiên cũng thấy được tấm ảnh của Seung Ri, trong đó Kwon Ji Yong ôm Uhey kích động, tuy rằng chỉ là tấm lưng, nhưng cũng đều tinh mắt hiểu được, oh, chúng ta có Long tẩu. Chuyện tình của công chúa và hiệp sĩ áo đen rốt cuộc happy ending!

    Mọi người rốt cuộc có thể yên tâm xem phấn hồng. Ác mộng đã qua rồi. Các phóng viên lo lắng, giờ thì chúng tôi có thể xuất hiện hỏi vài chuyện chứ? Mấy ngày nay đúng là nghẹn chết bọn họ.

    Bọn Tae Yang cũng đến bệnh viện thăm Uhey, kỳ thật tình trạng của cô giờ rất ổn, nhưng mẹ cô sau khi ôm con gái khóc to một hồi, vẫn bắt Uhey phải ở lại bệnh viện thêm một ngày, kiểm tra toàn thân. Đặc biệt là phục hồi cánh tay trái – lúc trước khi va chạm, do quán tính, cô theo bản năng dùng cánh tay trái chống giữ cho thân thể, cho nên bị thương nặng nhất.

    Tuy rằng không tàn phế, nhưng sau này tuyệt đối không thể nâng đồ gì nặng.

    “Sau này anh là tay trái của em, em muốn sử dụng thế nào thì sử dụng.” Kwon Ji Yong ôm cánh Uhey cọ cọ mặt cô: “Anh là Kwon Ji Yong kia mà, người phụ nữ của anh sao có thể phải tự mình nâng đồ nặng chứ.”

    Uhey sờ sờ mặt Kwon Ji Yong: “Chỉ cần có thể viết nhạc là được rồi, em không quan trọng.” Ông trời cho cô một mạng, còn để cô có được Kwon Ji Yong, cái khác, cô không bắt buộc.

    “Còn nữa, tại sao em tỉnh lại vào lúc ấy?” Kwon Ji Yong rốt cuộc hỏi ra vấn đề mình vẫn luôn rối rắm. Tên nhóc Seung Ri cứ luôn nói, là Dae Sung cứu gã say kia một mạng, khiến ông trời quyết định để Uhey tỉnh lại. Làm sao có thể? Hẳn là giọng nói và sự chờ đợi của hắn khiến người yêu mình cảm động mới đúng chứ? Nhất định là vậy.

    “Vì nghe thấy anh nói đến chuyện Dae Sung, cậu ấy giờ không bị liên lụy gì chứ?” Uhey thực sự lo cho cậu em tốt bụng này. Lúc trước cô mơ mơ màng màng nghe thấy Kwon Ji Yong nói chuyện gì đó của Dae Sung, sau đó cảm giác được suy nghĩ của mình bắt đầu thanh tỉnh.

    “Không sao.” Kwon Ji Yong cảm thấy càng rối, rốt cuộc là lo lắng chuyện của Dae Sung, hay là vì mình nói về chuyện của Dae Sung để cô nghe, cô ấy mới có thể tỉnh chứ?

    “Đúng rồi Kwon Ji Yong, nghe nói anh mua nhẫn cho em?” Nghĩ đến lời nói của anh chàng trong lúc mình hôn mê, Uhey cảm thấy vẫn là để hắn đừng rối rắm vấn đề kia nữa thì hơn.

    “Mo? Ah!” Kwon Ji Yong vỗ đầu, “Suýt chút nữa thì quên.” Sau đó liền thấy hắn lướt đến bên cái túi của mình, lấy trong đó ra một cái hộp nhỏ rất đẹp, mở ra: “Kim Yoo Jin, đeo vào thì không thể tháo ra nữa, biết không?” Kwon Ji Yong cẩn thận đeo nhẫn cho Uhey, trói chặt em, sau này bỏ chạy cũng không thoát.

    Nhẫn kiểu nữ cùng với màu sắc giống hệt như cái trên tay hắn, vì sợ trùng với người khác, trên nhẫn của Uhey cố ý khắc KJY – viết tắt của Kwon Ji Yong, trên nhẫn của hắn là KYJ – viết tắt của Kim Yoo Jin. Vì dùng kiểu chữ nghệ thuật nên nhìn trông có vẻ rất đặc biệt.

    Uhey nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay mình, có lẽ vì dạo này hôn mê nên hơi lỏng, nói với Kwon Ji Yong: “Chẳng lẽ nhẫn cưới cũng là cái này?”

    “Uhm… Vậy thì đến lúc kết hôn mới có thể tháo ra~!” Kwon Ji Yong sửng sốt, lập tức cười tươi như hoa. Sớm biết em muốn gả cho anh như vậy, thì đã trực tiếp mua nhẫn kim cương rồi.

    _____________________

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    forfun,Julietle,
  7. #70
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định


    Hành trình của yêu nghiệt trong showbiz

    Tác giả: Hoàn Ưu Bất Thịnh Nghiên
    Số chương: 104
    Convert: Shiyuka
    Edit: Memory River

    Chương 60: Một lần nữa xuất phát

    korea-uee-kim-024-7forallmankind.jpg

    “Khiến những kẻ đó câm miệng đi.” – Kim Yoo Jin



    Uhey chuẩn bị ngày mùng hai tháng sáu xuất viện, rất nhiều bạn bè trong giới giải trí đều đến đón cô.

    Nhưng lúc ở trong phòng bệnh, anh chàng Kwon Ji Yong lại chết sống muốn Uhey ngồi xe lăn.

    “Chân em có sao đâu, làm gì phải tỏ vẻ yếu ớt như thế?” Uhey cảm thấy bản thân mình đã hoàn toàn khôi phục, tuy rằng mới tỉnh lại được ba ngày.

    “Bé cưng, mười một ngày em không ăn cái gì, đừng cố chấp, ngoan.” Kwon Ji Yong cảm giác thể trọng của Uhey hiện giờ quả thực giống như là lông chim. Thân cao 1m69, mà nặng chỉ hơn 45kg thì có thể nói gì được nữa?

    Uhey lúc này chịu không nổi nhất chính là cái giọng điệu dỗ trẻ con của Kwon Ji Yong. Không biết thế nào, sau khi mình bị tai nạn, anh chàng này dường như trong mười một ngày nhanh chóng trưởng thành. Tuy rằng vẫn ở trước mặt cô cute làm nũng, nhưng đôi khi cũng bày ra khí khái đàn ông kiểu đó, Uhey ngược lại chủ động nghe hắn xếp đặt.

    Huấn luyện viên Kim vốn còn kha khá bất mãn với Kwon Ji Yong, lúc này đối với hắn cũng là vẻ mặt ôn hòa. – Kwon Ji Yong tỏ vẻ, đây chứng tỏ ngày hắn cưới được Kim Yoo Jin đã không còn xa.

    “Hơn nữa phóng viên chắc chắn rất nhiều, nếu làm vậy, bọn họ sẽ thu liễm một chút.” Kwon Ji Yong lo lắng nhất là đám phóng viên điên cuồng muốn săn tin hai người. Tuy rằng thời gian này hành động của mình đã chứng tỏ rõ ràng hai người đang yêu nhau, nhưng đám phóng viên chắc chắn sẽ tò mò thêm sâu hơn nữa.

    “Em nghe anh.” Uhey kỳ thật cũng thấy phiền, vừa tỉnh lại đã gặp phải vấn đề này, “Nhưng mà, chuyện của chúng ta.. làm sao bây giờ?”

    Khi cô vào bệnh viện, sáng sớm hắn đã tới, hơn nữa ngày ngày chờ đợi,đã khiến quan hệ giữa hai người hoàn toàn sáng tỏ, như vậy, giờ làm sao nói rõ tất cả với bên ngoài đây?

    “Giao cho anh!” Kwon Ji Yong đỡ Uhey ngồi lên xe lăn, cúi đầu nói bên tai cô, “Nhiệm vụ của em bây giờ, là làm cho mình béo lên một chút.”

    “Còn nói em, anh cũng gầy thành như vậy.” Trong lòng Uhey có chút áy náy, nhưng cô cũng không biết lúc trước cái xe kia sao lại có thể lao tới kỳ quặc như vậy.

    “Ừ ừ, chúng ta cùng nhau béo lên, được không?” Kwon Ji Yong lúc này đối với Uhey cưng chiều tới mức tận cùng. Chỉ cần không ảnh hưởng đến thân thể cô, trong con mắt của Kwon Ji Yong đều là hợp lý.

    “Khụ khụ khụ..” Lee Hyori công nhận Dae Sung nói quả nhiên không sai, hai đứa nhóc này từ khi công khai, liền hoàn toàn coi người khác thành vô hình. Mình đã đứng ở đây hơn mười phút, nếu còn không ra tiếng, bọn họ có lẽ chắc vẫn không phát hiện.

    “A, unnie..” Uhey hơi xấu hổ, vừa nãy 2NE1 mới xuống lầu, kết quả quên mất Hyori unnie còn ở đây.

    “Được rồi, mau xuống đi. Chờ em hồi phục lại rồi, unnie mở cho em một buổi party thật lớn.” Chuyện của Uhey khiến Lee Hyori rất cảm động. Câu chuyện tình yêu cảm động đến cỡ nào, quả thực so với phim Hàn còn phim Hàn hơn. Kwon Ji Yong đã được thăng tới cấp chàng trai thâm tình nhất Đại Hàn dân quốc. Mang thân phận của mình, gánh vác áp lực khắp nơi nhìn vào, trông giữ người yêu còn sinh tử chưa rõ, cho đến khi cô tỉnh lại, là người thì đều thấy cảm động.

    “Cám ơn chị.” Uhey ngồi trên xe lăn, được Kwon Ji Yong đẩy tới thang máy. Hôm nay cô mặc áo khoác kiểu Anh, vì lo cho thân thể cô, Kwon Ji Yong còn quàng cho cô một chiếc khăn lụa màu trắng, thêm vào là mái tóc dài mềm mại khôi phục lại màu tóc nguyên bản, cùng với gương mặt hơi tái, dung nhan xinh đẹp, khi Uhey được đẩy ra khỏi bệnh biện, các fan canh giữ ở đó dường như thấy được một thiên sứ.

    “U Bảo.” Nhìn đến bộ dáng hiện giờ của cô, rất nhiều fan đau lòng òa khóc, tuy rằng nghe nói thân thể không bị tổn thương quá lớn, nhưng đó là người mình yêu quý nên mọi người vẫn đau lòng vô cùng.

    “Cám ơn mọi người.” Uhey cười nói với bọn họ, “Tôi nghĩ tôi có thể thuận lợi tỉnh lại như vậy, cũng là vì tình yêu của mọi người.”

    “Còn có tình yêu của anh nữa.” Kwon Ji Yong cười cười, đứng một bên nói.

    Các fan nhìn Kwon Ji Yong cũng mặc đồ kiểu Anh đứng sau Uhey, nhất thời càng cảm động, – Chúng mình chứng kiến một đoạn tình yêu bắt đầu.

    “GD, phải chăm sóc Uhey thật tốt nhé.” Rất nhiều fan hô to.

    “Nei, cám ơn mọi người cho phép tôi ở bên cạnh Uhey!” Kwon Ji Yong cười lộ ra hàng răng lấp lánh, cute khiến một đám người chao đảo.

    Bọn này đã sớm cho phép rồi. – Các fan trong lòng nghĩ, vì chờ hai người công khai, bọn này vất vả đến thế nào biết không?!

    Park Ga Hee nhìn Uhey và Kwon Ji Yong cách đó không xa, nói với Park Yeong Jin: “Yoo Jin của chúng ta.. tìm được hạnh phúc thật sự của mình.”

    “Ánh mắt cô bé không tồi.” Park Yeong Jin phát hiện tuy rằng Kwon Ji Yong thường xuyên viết mấy bài hát tình ái lăng nhăng bắt cá hai tay gì đó, nhưng đối với tình cảm lại vô cùng chấp nhất. Có lẽ người nội tâm càng đơn thuần, lại càng thích làm bộ như tay già dặn.

    Các fan CP sau khi xem xong video clip toàn bộ quá trình Kwon Ji Yong đưa Uhey xuất viện, hưng phấn tỏ vẻ bọn họ muốn đem hôm nay thành ngày kỷ niệm “cặp đôi bắt chó” được chính thức xác định.

    Uhey lên xe xong, rốt cuộc ý thức được một vấn đề: “Kwon Ji Yong, bố em biết chúng ta ở cùng sao?”

    “Biết chứ.” Kwon Ji Yong cảm thấy mình may mắn muốn chết, trước khi Uhey xuất viện, hắn nói ra chuyện hai người ở chung, ông Kim không ngờ lại không có phản ứng gì lớn.

    Kỳ thật ông Kim đã sớm đoán được, đặc biệt là Kwon Ji Yong đối với các thói quen của Uhey rõ như lòng bàn tay, thậm chí giúp con gái mình thu dọn nội y cũng không xấu hổ chút nào, ông còn có gì không rõ nữa chứ.

    Xem bộ dáng cố chấp canh giữ của cậu ta khi con gái mình gặp nạn, ông cũng đành chấp nhận quan hệ của hai người.

    “Vậy hả? Em đã nói mà, oma lại có thể không bảo em về nhà.” Uhey cảm thấy giống như mình đã bị người nhà giao phó hoàn toàn cho Kwon Ji Yong vậy.

    “Em là muốn anh liên tục đi theo sau hát “Don’t go home” sao?” Kwon Ji Yong kéo Uhey vào lòng, hắng giọng hát: “Khoan chớ vội về nhà Baby. Anh có món quà nhỏ muốn tặng em đây. Khoan chớ vội về nhà Baby. Thật sự anh chưa từng như thế này đâu, tình yêu ngọt ngào của anh.”

    Uhey bị hắn đùa cho cười không thể ngừng nổi, nằm trong lòng hắn, xem bộ dáng hắn vui vẻ chọc ghẹo, trong lòng mềm nhũn, cô thật thích nhìn hắn cười.

    Sau khi về nhà, Gaho rốt cuộc thoát kiếp gửi nuôi, thấy oma và aba trở về, vô cùng kích động.

    ‘Ta rốt cuộc nhìn thấy oma, oma…’ Thân thể tròn vo vui mừng chạy tới.

    “Aizz.. Gaho à, thân thể oma bây giờ không chịu nổi sức nặng của con đâu.” Kwon Ji Yong nửa đường “chặn cướp” bế Gaho lên, “Tên nhóc này hình như lại béo thêm rồi?”

    ‘Dạo này ăn nhiều chút..’ Gaho thẹn thùng giơ móng vuốt che mặt, ‘Người ta thấy nhiều thịt dễ thương hơn mà.’

    “Aya.. Gaho, oma về rồi này.” Uhey nhìn chú nhóc béo tròn hơn rất nhiều, vuốt tai nó, nói đùa. Sau đó còn xấu xa chọc chọc nếp nhăn trên người nó, vì béo hơn mà rõ ràng hơn rất nhiều.

    ‘Grr..grr.. Ngứa..’ Gaho chạy tới Kwon Ji Yong, chỉ có thể cố giấu cái thân hình bé bự của nó vào lòng hắn.

    Kwon Ji Yong nhìn Uhey giống như một đứa trẻ trêu chọc Gaho, trong lòng ấm áp, xông tới hôn lên cái miệng của cô đang liên thanh nói: “Gaho à, đừng trốn.”

    Cô gái của hắn, về nhà của bọn hắn, sau đó chơi với thú cưng của bọn hắn. Không có gì khiến hắn có cảm giác hạnh phúc hơn thế.

    Cảm nhận được xúc cảm trên môi, Uhey kinh ngạc trợn tròn mắt.

    “Yoo Jin à, bây giờ hẳn là phải nhắm mắt chứ.” Kwon Ji Yong rời khỏi môi Uhey, cười nói, “Chẳng lẽ quên phải hôn thế nào rồi?”

    Uhey híp mắt nhìn anh chàng một cái, sau đó nhấc Gaho trong lòng Kwon Ji Yong ra đặt trên sofa, rồi chính mình xông lên hung hăng cắn môi Kwon Ji Yong – giống như một con mèo bị trêu chọc.

    Kwon Ji Yong sửng sốt, rồi lập tức ôm lấy cô nàng đáng yêu này, nhẹ nhàng hôn trở lại, chậm rãi ngậm mút.

    ‘Oma, hai người lại mặc kệ con rồi.’ Kwon Gaho đã trở nên lạnh nhạt, ủi ủi trên sofa, quyết định đánh một giấc ngủ trưa vậy.

    Vì Uhey dù sao cũng mới xuất viện, Kwon Ji Yong cũng không dám tiến hành đến bước cuối cùng, chỉ có thể thở hổn hển ôm người con gái của mình, sau đó hung hăng vỗ mông cô hai cái: “Em thật đúng là hành hạ anh.”

    Uhey lười biếng nằm trong lòng Kwon Ji Yong, “À.. Em phải gọi điện thoại cho Jae Suk oppa, lần trước bài hát cho Đại nhạc hội đã làm xong.”

    Mặt Kwon Ji Yong nhất thời biến đen: “Bây giờ em lại nghĩ đến cái này? Yên tâm đi, sau khi em bị tai nạn, anh đã đưa bài hát cho anh ấy.” Kwon Ji Yong lúc đó hoàn toàn không dám nhìn trong bản nhạc kia là nội dung gì, nhưng Yoo Jae Suk cũng đã biết tình yêu của hai người, tiến đến ôm lấy hắn, vỗ vai hắn tỏ vẻ, nếu Uhey không thể tỉnh lại, mình cũng sẽ không tham gia Đại nhạc hội lần này nữa.

    “Anh ấy là một tiền bối tốt.” Kwon Ji Yong nói. Sau khi Uhey gặp tai nạn hôn mê, chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải tất cả mọi người đều tỏ thái độ ôn hòa thông cảm, luôn có những kẻ thích nói mát.

    Nữ ca sĩ “rơi đài”, Uhey bị nguyền rủa.. Những lời đó hắn nghe thấy không ít. Thậm chí có người nói, Kwon Ji Yong Big Bang cũng bị nguyền rủa giống như vậy.

    Có người mạnh mẽ ủng hộ, tất nhiên cũng có kẻ bỏ đá xuống giếng. Thời điểm đó, bọn Tae Yang cũng chống đỡ không ít áp lực.

    Uhey cầm tay Kwon Ji Yong: “Em sẽ sửa lại bài hát kia một chút.” Đã trải qua khoảnh khắc của cái chết, cô sao có thể không có lĩnh ngộ gì chứ?

    Những kẻ đồn đãi mình bị thương tay trái mà rời khỏi giới âm nhạc, cũng nên khiến bọn họ câm miệng.

    Khi Yoo Jae Suk nhìn thấy Uhey, gần như phát khóc: “Ô ô.. Em rốt cuộc tỉnh lại, cảm động quá..” Đối với vị tiền bối lớn vẫn luôn quan tâm chiếu cố mình, Uhey luôn cảm kích trong lòng.

    “Thân thể của em đã không sao rồi. Tiền bối, ngày thi đấu sắp xếp thứ tự biểu diễn, em sẽ tham gia.” Nếu không có vấn đề gì, vậy thì ra mặt thôi.

    Nhưng lúc này Kwon Ji Yong đang bị các phóng viên chặn kín ở cửa YG hỏi:

    “Xin hỏi anh và Uheyssi là quan hệ người yêu?” Chúng tôi muốn đáp án chính xác.

    “Đúng vậy.” Kwon Ji Yong không hề do dự nói. “Điều đó còn chưa đủ rõ ràng sao?”

    Các phóng viên cũng bị thái độ thẳng thắn của hắn làm cho ngây người, nhưng câu hỏi vẫn phải đặt ra: “Nghe nói hai người sống chung, về sau có dự định kết hôn không?”

    “Tất nhiên rồi.” Kwon Ji Yong cầm kính râm, “Cám ơn mọi người quan tâm đến chuyện của tôi và Uhey, nhưng giờ tôi còn có lịch trình.”

    “Xin hỏi, Uhey sẽ vì tay trái có vấn đề mà chấm dứt hoạt động sao?” Càng nhiều người hơn tò mò về nữ ca sĩ tài năng kia, con đường tương lai sẽ đi thế nào.

    Kwon Ji Yong quay đầu nhìn người phóng viên đặt câu hỏi đó: “Tay trái Uhey không có vấn đề gì lớn, hơn nữa ca sĩ ca hát không phải bằng tay trái. Sau này có vấn đề gì về điều này, có thể trực tiếp hỏi tôi, Uhey mới ra viện, tôi không hy vọng các người đến quấy rầy cô ấy.”

    Kwon Ji Yong hiên ngang bước đi, bỏ lại các phóng viên trợn mắt há hốc mồm.

    “Quá cool!!” Một nữ phóng viên cảm khái, Uhey thật sự là hạnh phúc.

    Yang Hyun Suk xem như nhẹ nhàng thở phào. Han Sung Soo cũng cảm giác chính mình sống lại. Hai vị CEO rốt cuộc quyết định gặp mặt một lần. – Hai đứa nhóc kia chuyện gì cũng công khai hết rồi, bọn họ cũng phải nói chuyện một chút.

    “Bọn họ ở cùng nhau đã bao lâu?” Han Sung Soo cứ cảm thấy cái người giống như hồ ly trước mắt này, chắc chắn là biết gì đó.

    “Uhm, có lẽ ba năm.” Yang Hyun Suk cảm thấy vị CEO trước mắt này thật đơn thuần, không ngờ bị cô nhóc Uhey kia giấu giếm lâu như vậy. Phải biết rằng đám trẻ dưới tay ông, đặc biệt là Kwon Ji Yong, khóe miệng ông chú cong lên, mình biết là sẽ gây ra chuyện xấu mà.

    “Omo.. Con bé này..” Han Sung Soo cảm thấy hình như mình bị cả đám người cùng nhau kết hội giấu giếm, cái cổ đau quá.. Ngực đau muốn chết.

    “Chuyện đó.. Về sau làm sao giờ?” Yang Hyun Suk đột nhiên có chút mờ mịt, Kwon Ji Yong dường như trưởng thành, đặc biệt là hành động khi xử lý việc Dae Sung bị dính vào sự cố, Lee Bo Young đã kể lại với ông, có chút cảm giác thất lạc..

    “Có thể làm sao chứ, tùy tiện bọn chúng thôi.” Han Sung Soo xem người đối diện, “Bọn trẻ dù sao cũng phải lớn lên, quan điểm về âm nhạc của ông lúc trước đám trẻ kia vẫn thực hiện rất tốt. Uhey có thể nói hoàn toàn là người phù hợp với kỳ vọng của tôi, như vậy chúng ta cứ để bọn chúng tự do phát triển. Chim ưng thực sự sẽ học được cách tự mình mài cánh.” Đau đớn có thể khiến con người rèn luyện được ý chí.

    Yang Hyun Suk đột nhiên phát hiện, người có thể đào tạo ra được đứa trẻ như Uhey, quả nhiên không đơn giản.

    Chuyện của Dae Sung vẫn bị truyền thông khơi ra, nhưng vì ngay từ đầu Kwon Ji Yong đã quyết định công khai Video clip, hơn nữa Dae Sung không chỉ không làm hại đến người kia, ngược lại còn kịp thời báo cảnh sát gọi cứu thương, người nhà kẻ say đối với cậu ta cảm kích vô cùng.

    Lái xe taxi trong vụ va chạm cũng không phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Đám anti còn chưa chuẩn bị xông ra nói gì, sự việc đã kết thúc vui vẻ.

    Đại khái trong chuyện này, không vui vẻ nhất là đám anti, nhưng mà sự phản đối của đám này với chuyện tình cảm của hai người, bị các VIP và Honey cùng tập thể trấn áp. Bọn họ giờ đều là fan cp, không thích thì cứ tự động mà rời khỏi đi.

    “Bọn này còn không phản đối, mấy người kêu gào cái gì? Toàn đồ điên.” Đối với anti, fan cp tỏ vẻ, quả nhiên là cái thứ chả ra gì.

    __________________________

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi MemoryRiver, ngày 23-06-2014 lúc 14:06.
    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    forfun,
Trang 14 của 16 Đầu tiênĐầu tiên ... 41213141516 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status