TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 14 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 412131415 CuốiCuối
Kết quả 66 đến 70 của 71

Chủ đề: [Ngôn Tình] Đêm Ngày Sủng Nịnh

  1. #66
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Tuân Dương lần đầu tiên từ khi lên làm thư ký của Cố Hạo Khương lại có suy nghĩ là không muốn đi làm!

       Chỉ tại Jasper khiến hắn cảm thấy muốn tránh mặt.

       Suy nghĩ lại mà nói thì đúng là dạo này Jasper có nhiều hành động lạ thật.

       Tuân Dương uể oải suy nghĩ thì có một bàn tay to lớn đặt lên vai mình, khỏi nói cũng biết đây là ai:

       "Jasper..."

       "Ừ!"

       "Tôi đã suy nghĩ và hiểu rồi."

       Jasper gật đầu:

       "Tiếp đi."

       Tiếp cái đầu anh, đừng có biểu hiện như một cái máy nữa có được không?

       "Tôi... Tôi cảm thấy hai ta không thể đâu."

       Mặc dù đã biết trước câu trả lời nhưng mà Jasper vẫn không thể nhịn được, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống:

       "Lý do!"

       Tuân Dương cảm thấy vạch đen đầy đầu, còn hỏi lý do nữa! Hắn là thẳng nam, thẳng nam đó! Làm sao lại cùng một nam nhân yêu nhau được? Mặc dù hắn không bài xích quan hệ đồng tính, nhưng là từ trước đến nay hắn luôn muốn có một cuộc sống bình thường, có một người vợ hiền cùng hắn quán xuyến gia đình, cùng chăm sóc những đứa con của họ, thử hỏi làm sao hắn có thể cùng Jasper được?

       "Tôi thật sự không có... không có tình cảm với anh, vả lại... vả lại..." Vả lại anh là nam đó!

       Nháy mắt sắc mặt của Jasper càng lạnh hơn, hắn nắm lấy cổ tay của Tuân Dương, gằn lên từng chữ:

       "Không có tình cảm thì dần dần sẽ có, em cứ từ từ mà thích ứng đi!"

       Thích ứng? Thích ứng là sao?

       Ban đầu hắn còn không biết ý của Tuân Dương là gì, nhưng tối đó rốt cuộc hắn đã hiểu rồi...

       "Jasper! Anh đang làm cái quái gì vậy hả?"

       Vốn hôm nay Cố Hạo Khương cho hắn nghỉ sớm một hôm, hắn còn định tối nay sẽ đi dạo phố mua ít đồ cá nhân, nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy hai cái vali đen lạ hoắc trước mặt.

       "Từ hôm nay anh sẽ ở đây." Jasper hai tay xách hai cái vali lên, tiến thẳng vào phòng của Tuân Dương.

       Tuân Dương chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm, một chữ cũng không thốt lên nổi!

       Đợi đến khi Jasper bày biện đồ ăn ra trước mặt, hắn mới hoàn hồn nói:

       "Anh như vậy là đột nhập bất hợp pháp!"

       "Từ này dĩ nhiên không đúng. Nào, nếm thử thức ăn xem có vừa miệng không!"

       Không đợi Tuân Dương tiếp tục phản bác, Jasper đã đút thức ăn vào miệng của Tuân Dương.

       Tuân Dương theo bản năng liền nhai lấy, nào ngờ vị cũng không tệ tý nào!

       Thật đói...

       Tuân Dương nhìn mỹ thực trước mặt, vẫn là ăn xong mới tính đi...

       Cũng vì vậy mà hắn không để ý thấy khóe miệng Jasper nhếch lên thành một đường cong mờ ám.

    ------------------------

       "Anh không được phép ở đây! Nè nè... Có nghe tôi nói không đó!"

       Jasper khoác chiếc áo khoác dày lên người, sau đó cũng tiện tay khoái lên cho Tuân Dương:

       "Đi thôi! Không phải em muốn đi mua ít đồ sao?"

       Tuân Dương á khẩu, đến việc này mà hắn cũng biết sao?

       Tuân Dương bất đắc dĩ phải đi theo hắn, hai người tiến vào siêu thị gần nhà, dọc đường cũng chả nói chuyện nhiều, chỉ là có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm bọn hắn. Nói đúng hơn là nhìn Jasper.

       Các cô gái trẻ đi ngang qua đều nhịn không được phải ngoái lại nhìn hắn một cái.

       Tuân Dương có phần ghen tỵ, cũng không kiềm được mà đánh giá Jasper lại một lần.

       Jasper thú thật là người vô cùng ưu tú, tuy nước da hắn có hơi ngăm đen, nhưng như thế càng khiến hắn trông nam tính hơn hẳn, khuôn mặt lạnh lùng, đường nét lại nam tính vô cùng. Thân hình thì càng khỏi nói, hắn là tiêu chuẩn cơ bắp!

       Dạng người như hắn bất kể cô gái nào gặp qua cũng phải e lệ ngưỡng mộ, rất tạo cho người ta cảm giác an toàn, đáng để dựa dẫm.

       "Có phải thấy anh rất đẹp trai?"

       Jasper giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt làm cho Tuân Dương có chút xấu hổ. Hắn vội vàng chối bỏ, nhưng trong lòng lại đang so sánh bản thân với Jasper.

       So ra thì Tuân Dương nhìn như một tiểu thụ không hơn không kém!

       Nghĩ như vậy khiến Tuân Dương rùng mình một trận.

       Siêu thị cuối tuần tương đối đông người, nhưng bọn hắn là hai người đàn ông, vẫn không cảm thấy có chút trở ngại nào.

       Hai người ghé vào quầy thực phẩm trước, Tuân Dương nhớ lại tủ lạnh nhà mình chắc không còn bao nhiêu thức ăn, nên mua cũng tương đối nhiều.

       Sau đó Jasper đột nhiên đẩy xe về phía vật dụng cá nhân. Nhìn hắn lấy bàn chải, khăn lông mà không biết để làm gì.

       "Vali của anh chỉ chứa quần áo và một ít đồ lặt vặt khác, những thứ này là nên mua."

       Tuân Dương: "..." Tôi có nói để anh sống ở nhà tôi hay sao?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #67
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


    "Anh ngủ ở phòng khác đi!"

    "Tại sao?"

    Trời ạ, còn hỏi tại sao nữa kia đấy...

    "Tôi bất đắc dĩ mới cho anh ở đây vài hôm. Không lẽ còn phải cho anh ngủ phòng mình sao? Trong nhà còn một phòng khác kia mà."

    Jasper tỏ vẻ mặt dửng dưng:

    "Chúng ta là hai nam nhân, ngủ cùng cũng chẳng hề hấn gì!"

    Anh cũng biết nói là hai nam nhân à?

    Jasper trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt, từ tràn đầy sức sống chuyển sang mệt mỏi uể oải, đi nhanh đến giường của Tuân Dương mà nằm xuống.

    Tuân Dương tức hộc máu, nhưng mà dù có lôi kéo la hét thế nào tên này cũng không nhúc nhích.

    Hết cách, Tuân Dương nghiến răng, lôi gối của mình sang phòng kế bên ngủ.

    Cánh cửa phòng vừa đóng thì Jasper cũng mở mắt.

    Đợi một lúc, nhắm chừng Tuân Dương đã say ngủ rồi hắn liền mở cửa đi vào phòng bên đó. Rất tự nhiên mà nằm xuống....

    ---------------------------

    Sáng sớm....

    "JASPER!!!"

    "Hôm nay chẳng phải được nghỉ sao? Ngủ thêm lát đi!"

    Jasper hơi cười, khuôn mặt có chút uể oải nói.

    "Anh tại sao... tại sao lại ngủ ở đây hả?"

    "Bởi vì anh muốn ngủ cùng em, nên đương nhiên phải ở đây."

    Tuân Dương muốn phản bác lại nhưng không nói được lời nào vì cục tức đang nghẹn ứ lại nơi cổ họng. Thêm nữa ngày hôm qua hắn cũng đã lĩnh hội được trình độ mặt dày của Jasper, tự thấy bản thân miệng lưỡi đơn giản không thể nào đấu lại hắn thì liền ỉu xìu, dậm chân đi ra khỏi phòng, răng nghiến đến phát đau!

    -----------------------------

    Suốt một tháng trời, Tuân Dương bị Jasper đào hố hết lần này đến lần khác, mặc dù biết Jasper là đang muốn khiến hắn động tâm nhưng là... Tuân Dương thẳng nam hai mươi mấy năm trời, trong tiềm thức cũng luôn cho là nam nữ mới có mối quan hệ sâu đậm cho nên cũng không đề phòng Jasper nhiều lắm, mặc hắn muốn làm gì thì làm, Tuân Dương cũng không động lòng.

    Thẳng đến khi bị Jasper đè dưới thân, kêu trời trời không thấu, kêu má má không trả lời, Tuân Dương mới nhận ra Jasper là đang nghiêm túc! Vả lại hắn còn là một con sói nham hiểm độc ác!

    Sáng hôm sau đó cổ họng của Tuân Dương đau rát, nhưng cũng không bằng cái chỗ mà ai cũng biết kia... Hắn cảm thấy thật thương cho hoa cúc của mình...

    Nhưng cũng nhờ chuyện này mà Tuân Dương mới phát hiện, bản thân thật ra đối với loại hình nam nam giao hợp này cũng không quá bài xích, hơn nữa hiện tại hắn trong đầu đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh vạm vỡ của Jasper tối qua, nhất thời mặt đỏ lên như thiếu nữ.

    Nhìn đến cái tên hỗn đản đang nằm bên cạnh, vẻ mặt còn thỏa mãn hết sức, Tuân Dương cũng không còn tức giận như tối hôm qua bắt đầu 'vào trận' nữa...

    Tuân Dương trốn ở phòng làm việc, nhưng hắn lại không có đang làm việc, hắn là đang suy nghĩ nghiêm túc chuyện của hắn và cái tên Jasper kia.

    Nghĩ lại từng chi tiết, từng biểu hiện của hắn và Jasper một tháng vừa qua.... Hình như hắn phát hiện ra bản thân cũng bị bẻ cong luôn rồi...

    Vẫn như cũ, hắn không cảm thấy tức giận hay kinh tởm tý nào, có lẽ hắn thật sự muốn tiếp tục mối quan hệ này.

    Cái khung cảnh lấy vợ mà hắn luôn nghĩ bây giờ xem ra đã nhạt nhòa đi rất nhiều...

    -----------------------

    Tối đó Tuân Dương nói thật lòng mình với Jasper, tên đó mừng đến mức lên mạng đặt vé máy bay đi mỹ ngay lập tức.

    Hỏi ra mới biết là tên này định đi lĩnh chứng...

    Đột nhiên Tuân Dương cảm thấy ấm lòng, xem ra hắn thật sự có tình cảm sâu nặng...

    Cũng tối hôm đó, Tuân Dương bày tỏ rằng mình muốn nằm trên. Nằm trên theo nghĩa đen, nhưng mà Jasper lại cho Tuân Dương theo nghĩa bóng...

    Tuân Dương rốt cuộc cũng biết bạo hoa cúc nghĩa là gì rồi. Xem ra ngày tháng sau này rất dài đây...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #68
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


        Cố Hạo Tư từ lúc mới sinh đến khi một tuổi đều không nhìn ra là một cậu nhóc nghịch ngợm, bởi vì thời gian này bé hầu như chỉ ăn rồi ngủ, lúc thức dậy cũng chỉ ê a bò tới bò lui. Người lớn trông nom cũng không thấy cực nhọc gì, nhìn hai cái bắp tay mập mạp lại trắng mịn, chỉ thấy dành cả ngày để chơi với bé cũng không mệt.

        Cậu nhóc đặc biệt rất hay cười, mỗi khi cười lên hai mắt đều sáng ngời, cái miệng nhỏ do chưa mọc cái răng nào nên nhìn đặc biệt đáng yêu, khi cười cơ hồ đều có lấp lánh nước chảy ra.

        Cố Hạo Khương lúc này chỉ cần về đến nhà là sẽ ôm bé, để cho mẹ bé nghỉ ngơi, việc còn lại của hắn là pha nước tắm cho con, hay là pha sữa... Những việc tưởng như một người đàn ông như hắn sẽ không bao giờ làm thì đều được hắn làm thuần thục.

        Bản thân Cố Hạo Khương cũng không nề hà gì, hắn cảm thấy đây là việc một ông bố nên làm. Hơn nữa con hắn đáng yêu hiểu chuyện như thế, người làm ba như hắn cũng rất tự hào.

        Vả lại Vân Nghê lại không chịu thuê bảo mẫu, cô muốn một mình chăm sóc Hạo Tư, cũng may là còn có mẹ vợ và Vân Khê đến phụ giúp nên Cố Hạo Khương cũng yên tâm hơn khi đến công ty.

        Người ta nói gái một con trông mòn con mắt quả không sai. Từ khi Vân Nghê sinh con xong dáng người nảy nở không ít, làn da lại còn mịn màng. Ở cữ trong nhà không ra ngoài càng khiến nước da trắng hơn.

        Chăm sóc con dường như khiến Vân Nghê dịu dàng thành thục hơn, nếu nói trước đây cô là một thiếu nữ tinh nghịch, thì bây giờ cô là người con gái dịu dàng thùy mị. Nét đáng yêu vẫn còn đó, chỉ là khi cố tình tranh luận với Cố Hạo Khương mới khiến cô bộc phát ra.

       Cho nên Cố Hạo Khương càng muốn chọc ghẹo vợ mình hơn!

        "Tròn Tròn à, mau lớn để bảo vệ mẹ nhé, ba con cứ ăn hiếp mẹ mãi!"

        Vân Nghê chu môi nói với cậu con mới một tuổi của mình.

        Tuy nhiên, Tròn Tròn lớn lên được một chút lại không ngoan ngoãn như vậy nữa.

        Khi cậu bé biết đi biết nói, mọi chuyện cũng khác rồi, bắt đầu biết khiến người lớn trong nhà đau đầu...

        Rõ ràng Cố Hạo Khương là một nhà tư bản, không có hứng thú với súng lục cùng thuốc nổ, vậy mà cậu con lại một khắc cũng không rời được.

        Chuyện này phải kể đến việc Tròn Tròn được Tần Khiêm bế lên, cùng chơi trò máy bay lượn.

        Cậu nhóc tinh mắt phát hiện bên người của Tần Khiêm có mang theo một khẩu súng lục!

        Cậu cũng có xem phim siêu nhân rồi nha, có thể biết đây là gì, chẳng phải là súng sao?

        Súng đồ chơi mà ba ba đưa cho bé nhìn như dành cho mấy đứa con nít ấy! Của dượng nhìn ngầu hơn này!

        Tần Khiêm thấy Tròn Tròn nhanh tay muốn chộp lấy khẩu súng của mình liền đưa nhóc ra xa một chút, thấy cháu mình sắp khóc đến nơi thì bắt đầu thấy hoảng.

        Đùa... Hắn làm gì biết dỗ con nít? Con của hắn còn chưa có ra đời đâu!

        Vân Khê đứng một bên nhìn, có lẽ do đi theo Tần Khiêm quá lâu nên cũng không còn giống một người bình thường nữa.

       Nếu là trước đây cô sẽ tìm cách khiến Cố Hạo Tư quên đi chuyện này, nhưng giờ:

        "Anh tháo đạn ra đi, để nhóc con này chơi súng không đạn không sao đâu."

        Tần Khiêm vạch đen đầy đầu, còn nhóc con kia thì cười khoái trá, nụ cười thật khó tin khi là của một đứa nhóc hai tuổi.

        Cố Hạo Khương ban đầu thấy con thích súng như thế cũng không ngăn cản, dẫu sao cũng không có đạn, chỉ có Vân Nghê là lo sốt vó lên.

        Nhưng trẻ con mau chán, lúc 3 tuổi cậu nhóc chán súng liền í ới đòi ba bế đến chỗ Tần Khiêm chơi.

        Cố Hạo Khương hí hửng đồng ý, còn hắn thì cùng Vân Nghê ra ngoại thành chơi!

        Tần Khiêm càng lúc càng thích cậu nhóc, còn nhỏ mà đã biết theo dượng học tập, cho nên cũng không màng bản thân bị Cố Hạo Khương lợi dụng, đưa Cố Hạo Tư tham quan một vòng trụ sở.

        Ở đây Cố Hạo Tư còn được thấy những nhà nghiên cứu đang chế tạo vũ khí mới. Cậu nhóc thích thú cũng đòi học theo.

        Tần Khiêm nhếch mép cười:

        "Nhóc con mới mấy tuổi? Còn đòi chế thuốc nổ."

        Cố Hạo Tư bị khinh thường cũng không thèm để ý, tiếp tục nũng nịu:

        "Đi mà... Đi mà dượng, con thật sự muốn học á! Loại thuốc nổ thường thôi cũng được!"

        "Không thể!"

        "Dượng ơi, dượng không thương con sao? Dượng có bé con rồi liền không thương con nữa."

        Bé con trong lời cậu nhóc chính là chị họ mình - Tần Hinh Dư.

        Tần Khiêm bỗng đau đầu, sao thằng bé này lại nhiều lời như thế? Cố Hạo Khương... Gien của cậu biến đi đâu mất rồi? Đây rõ ràng là gien của Vân Nghê!

        Tần Khiêm hết cách, đành đưa cho Cố Hạo Tư bảng công thức chế tạo thuốc nổ đơn giản.

        Chỉ đơn giản là đưa cho thằng bé một tờ giấy, chẳng giải thích gì thêm nữa. Với một đứa bé ba tuổi mà nói thì làm sao hiểu được, cũng làm sao mà tìm ra được nguyên liệu chứ?

        Tần Khiêm yên tâm, cũng thành công khiến một tháng Cố Hạo Tư không đến nhõng nhẽo nữa.

        Đến khi buổi tối của một hôm nào đó, hai vợ chồng Cố Hạo Khương đang đi tản bộ ngoài vườn, đột nhiên đứa con 'ngoan' của họ chạy vội tới dùng bàn tay nhỏ của mình nắm tay họ kéo đi.

        Đi được vài bước bỗng nghe 'Bùm' một tiếng nổ lớn.

        Cố Hạo Khương nhanh ôm lấy con trai và vợ, chạy vào trong nhà, vệ sĩ từ khắp nơi trong biệt thự chạy đến nơi phát ra tiếng nổ - Hồ cá cảnh của Cố Hạo Khương, thì thấy cá trong hồ còn vài con vẫn có thể yếu ớt bơi, còn lại nổi trên mặt nước.

        Trên bờ còn vài mảnh vụn của thuốc nổ...

        Cố Hạo Khương nghe xong liền đen mặt, hèn gì dạo này con hắn tương đối ngoan, không bám mẹ mà trốn trong phòng hí hoáy cái gì đó.

        "Cố Hạo Tư!!!"

        Gọi mãi vẫn không có trả lời. Trốn cũng thật nhanh!

        Tối đó hai vợ chồng đau đầu một trận, Vân Nghê thì sợ thằng bé bị thương mà giấu, còn Cố Hạo Khương thì nghĩ cách trừng trị thằng nhóc mà khiến vợ yêu không giận!

        Kẻ nào đó là nguồn cơn của tội lỗi - Tần Khiêm nghe được thì vui vẻ vô cùng, xem ra có thể thâu nhận nhóc con này làm đồ đệ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #69
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


        Cố Hạo Khương thật sự cảm thấy con mình chỉ thừa kế được nhan sắc của ba nó, còn về tính cách thì...

        Ví như lúc cậu nhóc vào mẫu giáo, tương đối là nhiều 'bạn'.

        "Hạo Tư, hôm nay đến phiên mình làm bạn gái cậu nha!"

        Một cô bé con trắng nõn chạy đến, vừa thấy Vân Nghê dắt tay cậu nhóc xuống xe là cô bé liền chạy đến, giống như là sợ có người đến trước vậy!

        Vân Nghê gương mặt vẫn mỉm cười, nhưng nội tâm lại đang gào thét!

        Tại sao nhóc con nhà cô lại thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt thế này!

        Chưa cảm thán xong, theo sau cô bé khi nãy lại có thêm hai bé gái nữa, so ra cũng đáng yêu không kém.

        "Cậu đừng có mà xạo, hôm nay là đến phiên mình mới đúng!" Một trong hai cô bé nói.

        Cô bé còn lại không chịu thua:

        "Không đúng! Là đến phiên tớ!"

        Cô bé ban đầu giậm chân không chịu:

        "Các cậu thật xấu, hôm nay Hạo Tư là của mình!"

        Hạo Tư làm vẻ mặt như người lớn, thở dài nói:

        "Hình như hôm nay là đến bạn học Tuệ Nhi, các bạn đừng có mà hâm mộ mình như thế, cứ chờ xếp hàng đi, rồi sẽ lại đến lượt thôi!"

        Vân Nghê lảo đảo xém té, cũng may có Cố Hạo Khương đỡ lấy:

        "Anh đã nói phải cẩn thân rồi mà, đây là khung cảnh quen thuộc..."

        Vân Nghê lắc đầu, vẻ mặt vẫn là chưa tin nổi:

        "Em chỉ là không thể tin mà thôi. Em hỏi anh, khi còn nhỏ có phải anh cũng như thế không hả?"

        Cố Hạo Khương không thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói:

        "Làm gì có."

        "Có thật không?"

       Hai người tiếp tục thảo luận vấn đề này cho đến khi về đến nhà.

        Thú thật mà nói Cố Hạo Khương ưu tú như thế làm sao không có người theo đuổi chứ? Chỉ là hắn trước sau như một, không cho người ta cơ hội đã nghiêm khắc cảnh cáo trước rồi...

        Thật ra cũng oan ức cho cậu bé nhà chúng ta, nhóc chỉ là cảm thấy bạn nữ nào cũng tranh giành mình hết, mắc công có đổ máu cho nên mới bảo mỗi ngày một cô mà... Có ý tốt chứ bộ!

      

        Vốn Hạo Tư cảm thấy như thế này rất tốt, vì mình đẹp trai nên mới có nhiều bạn nữ ủng hộ! Nhưng mà sau này chính cậu lại hối hận, bởi vì con đường chinh phục nửa kia của mình gặp không ít gian truân trắc trở đâu...

        Một câu chuyện mới bắt đầu khi Cố Hạo Tư vào lớp 3...

        "Hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới. Bạn ấy là con lai đó nha, các em nhớ giúp đỡ bạn thật nhiều nhé!"

        Cô giáo trẻ vừa nói với cả lớp xong liền ngoắc tay về phía cửa lớp, sau đó có một thân ảnh nhỏ nhắn tiến vào, khiến cả lớp trầm trồ ồ lên:

        "Woa... Bạn mới thật xinh đẹp!"

        "Bạn ấy có tóc màu cam kìa..."

        "Cô ơi, con muốn ngồi với bạn ấy!"

        Cả lớp nhao nhao lên, nhưng mà cô bé này trên mặt vẫn không có biểu tình gì ngạc nhiên, đôi mắt sáng vẫn nhìn bao quát cả lớp.

        "Em hãy tự giới thiệu về mình đi nào."

        Cô bé gật đầu, giọng nói cất lên vô cùng trong trẻo, khác hẳn với vẻ mặt cố tình ra dáng người lớn nãy giờ.

        "Xin chào, mình tên là Ngọc Á Vi."

        "Hết rồi sao?" Cô giáo ngạc nhiên hỏi.

        Á Vi gật đầu.

        Cô giáo cười nhẹ, bổ sung thêm:

        "Á Vi vừa từ nước D trở về, em ấy còn nhỏ hơn các em một tuổi cho nên các em là em bé ngoan, phải nhớ giúp đỡ Á Vi nhé!"

        "Vâng ạ!"

       Cả lớp đồng thanh khiến đồng tử Á Vi hơi giãn ra, cái miệng chúm chím nãy giờ mới hé lên một nụ cười mỉm.

        Trong khi cô giáo đang tự hỏi nên cho Á Vi ngồi ở đâu thì một cánh tay đưa lên rất cao, không chờ cô giáo gọi tên, Cố Hạo Tư đã nhanh chóng nói:

        "Cô ơi, cho bạn mới ngồi kế con này!"

        Cô giáo thấy bên cạnh Cố Hạo Tư còn một chỗ trống thì gật đầu đồng ý, nhưng mà...

        "Thưa cô, em... muốn ngồi với một bạn nữ ạ."

         Cô giáo suy nghĩ một lúc cũng đồng ý, rồi cho cô bé ngồi cạnh một bạn nữ kính cận bàn trên.

        Cố Hạo Tư lần đầu tiên bị một bạn nữ xa cách, trái tim nhỏ bé bắt đầu rỉ máu. Tại sao bạn ấy không chịu ngồi với cậu?

        Đây là bạn nữ dễ thương nhất mà Hạo Tư gặp nha, thật sự cậu bé chưa gặp bạn nữ nào mà khiến tim mình đập lên liên hồi như Ngọc Á Vi đâu!

        Trong lớp, cả mấy bạn khác lớp nữa, có bạn nữ nào mà không muốn gần gũi Cố Hạo Tư này chứ? Á Vi đúng là đặc biệt mà...

    ----------------------------

        "Tại sao em không chịu ngồi với anh?"

        Cố Hạo Tư bực bội không chịu được, tại sao lại không muốn ngồi gần mình chứ? Vả lại mình cũng thích bạn nữ này a...

        Ngọc Á Vi trợn mắt, sau đó mi tâm nhíu lại, dáng vẻ này thật giống một bà cụ non.

        "Tại sao tôi lại phải ngồi chung với cậu chứ? Vả lại cậu không thấy khi cậu ra lời đề nghị đó thì có cả mười mấy tia lửa điện chiếu thẳng vào tôi sao? Tôi mà đồng ý lũ con gái kia mà chịu để tôi yên mới lạ!"

        Nói xong liền ban cho Cố Hạo Tư một ánh mắt khinh bỉ. Cố Hạo Tư lại bị đả thương, nhưng mà lần này cũng không tệ như khi nãy.

        Cậu nhóc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Ngọc Á Vi dần đi xa, bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #70
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định


       Ngọc Á Vi đi gần đến cổng trường thì thấy bóng dáng quen thuộc, gương mặt nhỏ cũng không cố giữ nét lạnh lùng nữa mà hai chân đi nhanh hơn, gọi một tiếng:

        "Daddy!"

        Cố Hạo Tư đang đi theo sau rất gần cô bé, bị giọng nói trong trẻo của Ngọc Á Vi một lần nữa hấp dẫn.

        Cậu thấy một người đàn ông cao lớn đeo kính râm, nhưng mà như thế cũng không che lấp được khuôn mặt điển trai của hắn.

        Cố Hạo Tư thấy bạn Á Vi của mình cười thật tươi nhảy vào lòng ba mình, trong lòng không khỏi ghen tỵ, bạn ấy cười như vậy càng dễ thương hơn a~

         "Hôm nay thế nào hả, con gái?"

        Ngọc Cẩm Lăng cười cười bế con gái mình lên, trên gương mặt toàn là sủng nịnh.

        "Dạ ổn ạ, tuy có nhiều bạn dở hơi nhưng mà không sao hết!"

        Cố Hạo Tư nghe như thế thì làm sao nhịn nổi nữa:

        "Anh không có dở hơi! Chỉ là muốn ngồi cùng em thôi, vậy mà gọi là dở hơi sao?"

        Ngọc Á Vi quay đầu không thèm nói chuyện, chỉ có Ngọc Cẩm Lăng là nhìn chằm chằm cậu, trong mắt lóe lên một tia khó tin.

        "Bác trai, bác thấy cháu quen mắt sao?"

        Cố Hạo Tư tuy tuổi còn nhỏ nhưng thật không thể xem thường, nhìn cậu như thế thôi chứ thật ra rất thông minh. Cố Hạo Khương thường đưa cậu đến công ty làm quen, cũng cho cậu tiếp xúc sớm với kiến thức kinh tế. Gặp qua nhiều đối tác của ba mình khiến cậu có khả năng nhìn thấu tâm trạng của người khác.

        Tuy nhiên Ngọc Cẩm Lăng lại không để ý chuyện này, cái mà hắn để ý là hai từ 'bác trai' giòn tan kia. Một cậu nhóc lại gọi mình là bác trai - ý nói là ba ba của bạn gái...

        Ngọc Cẩm Lăng theo bản năng ôm chặt con gái hơn, trừng mắt nhìn Cố Hạo Tư:

        "Nhóc con học lớp mấy?"

        "Con học lớp 3 rồi! Bác đừng gọi con là nhóc con nữa có được không?"

        Cố Hạo Tư rất không thích người khác gọi mình là nhóc con, cũng may đây là bố vợ tương lai, bằng không đừng hòng cậu ăn nói nhỏ nhẹ như vậy!

        Ngọc Cẩm Lăng thật sự rất muốn cười, nhưng còn chưa kịp cười đã thấy Cố Hạo Khương đang đi đến đây, sắc mặt hắn dần lạnh đi.

        "Sao ba lại ở đây?"

        Cố Hạo Tư rất không vui, nhìn bác trai như thế chắc chắn là không thích ba của mình, haizzz cứ thế này làm sao mà bắt Á Vi về nhà được chứ?

        "Thái độ của con là sao? Ba là rước con đấy!"

        Thấy Ngọc Cẩm Lăng ở đây hắn cũng rất bất ngờ, hai người mặt lạnh gật đầu chào nhau, cũng không có xem như người quen.

        Cố Hạo Khương từ lâu đã biết Ngọc Cẩm Lăng không còn mong nhớ vợ mình, hiện tại là cực kỳ yêu thương cô bác sĩ tâm lý mà hắn lúc trước đã mời về - Avis, cho nên cũng không quan tâm về Ngọc Cẩm Lăng nữa.

        Ngọc Cẩm Lăng vốn ưa không nổi Cố Hạo Khương, nhưng mà hai người gặp lại cũng như là đối thủ cũ, hiện tại hắn đã có gia đình hạnh phúc, có con gái ngoan sinh đẹp như thiên sứ. Nghĩ lại cũng nhờ Cố Hạo Khương mà hắn mới gặp được vợ yêu của mình, cho nên miễn cưỡng gật đầu chào nhau.

        Ngọc Á Vi cùng Cố Hạo Tư đều cảm thấy không khí như bị nghẹn lại, cho nên đều muốn hai người này cách xa một chút:

        "Daddy, con đói quá!"

        "Được, ba dẫn con đến chỗ mẹ." Ngọc Cẩm Lăng cười, xoa đầu con gái.

        "Ba không phải đón con về sao, đi thôi."

        Trước khi đi Cố Hạo Tư còn cố tình nói với Á Vi:

        "Ngày mai anh chờ em ngoài cổng trường nhé!"

        Ngọc Á Vi chu môi, đưa ánh mắt khinh bỉ về phía cậu, Ngọc Cẩm Lăng cũng nhịn không được mà nhìn về phía hai cha con kia, ánh mắt phức tạp.

        Cố Hạo Khương lại nở một nụ cười xảo trá, khiến sống lưng Ngọc Cẩm Lăng bỗng cứng lại.

       Hai cha con này, vẫn là nên cách xa một chút. Về nhà phải nói với bé con nhà mình mới được!

    -------------------------

        "Ba và bác trai quen nhau từ trước?"

        "Ừ... Nhưng mà bác trai là sao hả?" Cố Hạo Khương nhíu mày.

        "Thì là bác trai đó! Mà quan hệ của ba với bác ấy rất tệ sao?"

        "Lúc trước thì là như vậy, hiện tại thì nước sông không phạm nước giếng."

        Cố Hạo Tư lắc đầu cảm thán:

        "Haizz... Vậy lỡ như bác ấy không cho Á Vi lại gần con thì sao đây? Không biết đâu, ba phải dạy con cách tán gái thôi!"

        Cố Hạo Khương tay lái xém lệch, méo mặt nhìn đứa con trưởng thành sớm của mình:

        "Hiện tại kinh nghiệm của con còn nhiều hơn ba đấy!"

     

        "...." Đúng là sóng sau xô sóng trước mà...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 14 của 15 Đầu tiênĐầu tiên ... 412131415 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status