TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 15 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 51314151617 ... CuốiCuối
Kết quả 71 đến 75 của 108

Chủ đề: Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #71
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 71 – Vô Kiếm Thần Kiếm Thủ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Nhìn thấy con bướm sẽ biết bên cạnh có mùi hoa, nhìn thấy con ruồi sẽ biết ở gần có dơ bẩn, ngươi ở trên biển rộng nhìn thấy chim bay sẽ biết lục địa không xa, trong sa mạc gặp được cỏ xanh sẽ biết dưới đống cát có nước.

    Chính là như vậy.

    Cho nên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ, lập tức cảnh giác được một chuyện.

    Công tử thiếu hầu gia tôn quý kia chỉ sợ cũng có ở đây.

    Hắn chẳng những cảnh giác được chuyện này, hơn nữa còn cảm giác được.

    Hắn cảm giác được, nơi này có đại địch.

    Nhưng “Thiết Thụ Khai Hoa” vẫn không thể xem là đại địch của hắn.

    Đó là một loại cảm giác đã từng quen biết, giống như hắn từng bị nhốt trong lồng với một con dã thú tịch mịch và hung bạo, sau này được thả ra, cho dù nó đi đến phía sau mình, mình cũng có thể cảm giác được mùi vị của nó.

    Mùi vị dã thú, loại mùi vị nguy hiểm.

    Cảm giác của máu, mùi vị của thịt.

    Hắn đang ở đây!

    Hắn nhất định đang ở đây!

    Hắn quả nhiên ở đây!

    Đại Tứ Hỉ và Diệp Thần Du đang ở một nơi phía xa, được thiên nhiên che giấu không để người khác phát hiện, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đám người Vương Tiểu Thạch ở chùa Minh Hiếu, tháp Lục Long (cũng có người gọi là chùa Lục Long, tháp Minh Hiếu), vừa thấy trong ao sen xuất hiện một công tử xinh đẹp siêu thoát thế tục, tất cả đều chấn động, có người còn thất kinh, thất thanh kêu lên:

    - Phương Ứng Khán!

    - Lật tay làm mây trở tay mưa, sao hắn cũng tới đây!

    - Thần Thương Huyết Kiếm tiểu hầu gia,hắn tới đây làm gì?

    Đúng vậy, nhân vật phi thường trong kinh thành, rồng phượng trong loài người, trèo đèo lội suối đến nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì? Có mưu đồ gì?

    Hoa sen bị nhổ tận gốc, phá bùn bay lên, xoay tròn giữa không trung.

    Phương Ứng Khán nhảy ra khỏi ao.

    Hắn vừa xuất hiện liền ra tay.

    Phương pháp xuất thủ của hắn rất kỳ lạ.

    Lúc này áo của hắn vẫn trắng thuần, da thịt nơi mu bàn tay cũng trắng thuần, cảm giác gây cho người khác cũng trắng thuần, nhưng tại khoảnh khắc khi hắn ra tay, khuôn mặt của hắn chợt biến thành màu vàng, ánh mắt cũng đột nhiên biến thành màu xanh lá.

    Giống như trong đầu của hắn có người đốt một ngọn lửa màu vàng, trong con ngươi có người nhóm lên hai ngọn đèn màu xanh lá.

    Vương Tiểu Thạch vừa nhìn bỗng cảm thấy quen mắt.

    Sự quen thuộc này lại khiến hắn có một cảm giác sợ hãi bỡ ngỡ, mặc dù nhất thời hắn cũng không nhớ nổi cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến.

    Phương Ứng Khán ra tay, lại không phải trực tiếp tấn công Vương Tiểu Thạch, mà là tấn công ba người Phương, Hà, Lương.

    Hắn cũng không phải trực tiếp tấn công ba người.

    Hắn phi thân lên, tay phải nắm chặt tay trái, tay trái ba ngón giữa, trỏ, áp út đồng thời duỗi ra, giống như làm phép thi thuật, trong miệng liên tục niệm khẩu quyết. Lúc này tay trái của hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ, “xoẹt” một tiếng, một luồng ánh sáng đỏ từ ngón tay bắn ra, giữa đường lại phân làm ba, ba luồng tơ máu phân biệt bắn về phía Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm.

    Tại sao hắn lại muốn tấn công thủ hạ đắc lực của mình?

    Nếu như chỉ kình của hắn tập kích Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch đã sớm có phòng bị.

    Nhưng không phải.

    Chuyện này cũng khiến Vương Tiểu Thạch rất bất ngờ, nhưng hắn vẫn lập tức cảm ứng được, ba người Lương, Hà, Phương đang gặp nguy hiểm.

    Đó là trực giác. Trực giác của hắn còn nhanh hơn so với phản ứng.

    Hắn lập tức hét lên một tiếng, phát ra một chưởng “Cách Không Tương Tư Đao”, muốn cắt đứt ba luồng chỉ phong thần bí kỳ dị này.

    Hắn chặn được sao?

    Con rùa nhỏ còn đang vươn người duỗi chân, muốn lật lại thân thể đã được Ôn Nhu lật qua một nửa.

    Hắn sẽ chặn được, nếu không phải vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, có người lại đột nhiên ra tay ngăn cản.

    Người ngăn cản là người đi theo sau Hà Tiểu Hà cùng nhau lướt vào.

    Một người nhỏ gầy, linh hoạt, yểu điệu, thướt tha.

    Thân thể của nàng nhẹ nhàng như vậy, linh hoạt như vậy, khéo léo như vậy, đến nỗi Hà Tiểu Hà căn bản không biết lúc mình lướt vào, phía sau lại có một người như thế theo sát.

    Ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng không phát giác được, hắn còn tưởng rằng đó là người mình, ít nhất cũng cho đó là người do Hà Tiểu Hà dẫn vào.

    Vậy thì không phải.

    Lúc này, người đến là “người mình” hay là “kẻ địch”, đủ để thay đổi toàn bộ chiến cuộc.

    Huống hồ đây không phải là một kẻ địch bình thường.

    Đây là cao thủ hạng nhất, cũng là kẻ địch hạng nhất.

    Người này không phải bang chủ một bang, thủ lĩnh một đường, cũng không phải là tâm phúc bên cạnh đám người Thái Kinh, Lương Sư Thành, Chu Miễn.

    Đó chỉ là một cô gái.

    Một cô gái xinh đẹp thanh tú, ẩn giấu quyến rũ.

    Một thiếu nữ còn anh hùng hơn so với thiếu niên nam tử.

    Thế nhưng, nàng lại từng khiến cho như Lục Phân Bán đường chia năm xẻ bảy, Kim Phong Tế Vũ lâu gió thảm mưa sầu, kể cả thế lực giang hồ của đệ nhất tâm phúc trên tay tướng gia là Bạch Sầu Phi cũng tan rã trong một đêm.

    Trên tay nàng không có kiếm, nhưng nàng lại là kiếm thủ hạng nhất.

    Tên của nàng là Lôi Mị.

    Trên tay Lôi Mị vẫn không có kiếm, nhưng nàng vừa đưa tay ra, kiếm khí đã tới.

    Giống như trong tay nàng đang cầm kiếm, hơn nữa còn là thần binh tung hoành, long trời lở đất, sắc bén vô cùng.

    Một kiếm của nàng “đâm” đến trước mặt Vương Tiểu Thạch.

    Nàng không có kiếm, nhưng nàng lại là kiếm thủ.

    Thần Kiếm Thủ, Vô Kiếm Thần Kiếm Thủ.

    Lôi Mị là một cô gái rất kỳ lạ, nàng ở trên giang hồ không phải rất nổi danh, ở trong võ lâm cũng không xem là rất có địa vị, nhưng rất nhiều cao thủ có danh tiếng, có địa vị, có quyền lực hơn nàng, lại lần lượt chết trong tay nàng.

    Hơn nữa, từ khi nàng xuất thủ đến nay, hình như chưa từng có chuyện thất bại. Từ lúc đâm chết Lôi Hận, đến khi giết chết Lôi Tổn, ám toán Tô Mộng Chẩm, ám sát Bạch Sầu Phi, đối tượng của nàng người sau mạnh hơn người trước, người sau nham hiểm hơn người trước, nhưng nàng lại thực hiện lần sau thành công hơn lần trước.

    Hơn nữa nàng không chỉ kỳ lạ, cũng rất kỳ quái.

    Bởi vì nàng đi tới đâu, phục vụ cho ai, cuối cùng sẽ phản bội người đó, đối phó với chủ nhân của nàng.

    Mà nàng chỉ có một thân một mình.

    Thậm chí trên tay nàng không có cả kiếm, một “Thần Kiếm Thủ” không có kiếm.

    Một kiếm của nàng đâm về phía Vương Tiểu Thạch.

    Một kiếm này của nàng đâm đến giống như là chuyện đương nhiên.

    Đâm đến không kịp đề phòng.

    Đâm đến bất ngờ đột ngột, cũng lời ngay lẽ thẳng.

    Kiếm của nàng không có kiếm, chỉ có khí.

    Kiếm khí.

    Kiếm khí giống như Trường Giang.

    Là nàng!

    Ba ngàn dòng nước chảy, bốn trăm dòng thác nước, năm mươi tia sét tụ lại một đường nhanh chóng bắn ra.

    Kiếm khí!

    Vương Tiểu Thạch vừa nhìn thấy người nọ, trong lòng liền phát lạnh.

    Là nàng!

    “Cách Không Tương Tư Đao” của hắn đã bị chặt đứt, nhưng hắn lập tức rút đao ra.

    Đao của hắn nằm trên chuôi kiếm. Chuôi kiếm của hắn rất dài, đao chính là phần lưỡi cong cong kia.

    Đao rất ngắn, rất đẹp. Đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm. Nhanh đến mức giống như sao băng lướt qua bầu trời.

    Đao trên tay phải hắn kịp thời ngăn cản kiếm.

    Kiếm không có kiếm.

    Kiếm khí.

    Kiếm khí trống không, còn sắc bén đáng sợ hơn kiếm thật.

    Đao kiếm giao nhau.

    Đao là thật sự, nó đẹp, nó sắc bén, nó nhanh đến mức đuổi gió chặn sét.

    Kiếm là vô hình.

    Tại khoảnh khắc đao kiếm giao nhau, trong lòng Vương Tiểu Thạch lại phát run.

    Kiếm khí vô hình đâm vào trên thân đao, lại muốn xuyên thấu thân đao, bắn vào ngực của hắn.

    Đao của hắn lại không ngăn được kiếm của nàng.

    Lần đầu tiên, Tương Tư đao của hắn lại không ngăn được binh khí của kẻ địch.

    Hơn nữa kẻ địch chỉ là một cô gái, trên tay chỉ có một thanh kiếm vô hình.

    Đóa hoa sen bị đánh văng lên giữa không trung đã bao cay hơn một chút, dừng lại một thoáng, sau đó lại mang theo bùn lầy và bọt nước rơi xuống, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, màu sắc rực rỡ, trông rất đẹp mắt.

    Trông thấy kiếm khí sắp xuyên qua thân đao, Vương Tiểu Thạch đã không kịp né tránh, cũng không kịp thi triển bất kỳ sự biến hóa nào. Lúc Lôi Mị đang tràn đầy vui vẻ, muốn hưởng thụ khoái cảm lại thêm một cao thủ tuyệt đỉnh chết dưới kiếm của nàng, trên người Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên xảy ra một loại biến hóa.

    Biến hóa này là dự tính, chứ không phải tại giây phút quan trọng này mới ứng biến, bởi vì như thế sẽ không kịp.

    Kiếm khí của nàng đâm vào trên Tương Tư đao, chợt “không thấy nữa”.

    Cái gì là không thấy nữa?

    Chính là biến mất.

    Tại sao lại “biến mất”?

    Đáp án là không biết.

    Kiếm khí kia giống như bảy ngàn tia sáng chói lọi hội tụ tại một điểm, đang muốn nung chảy, xuyên thủng một cái lỗ nhỏ trên thân đao của Vương Tiểu Thạch. Chỉ cần một cái lỗ nhỏ là có thể giết chết đối phương, nhưng lực lượng kia đột nhiên bị “dời đi”.

    Dời đến nơi nào.

    Vương Tiểu Thạch đột nhiên quát lên một tiếng, tay trái khép lại như kiếm, đánh ra một chưởng.

    Một tiếng “ầm” vang lên, trên bước tường của chùa cách đó mười hai thước, một viên gạch bị đánh bay, không biết bay đi xa vạn dặm đến nơi nào rồi.

    Lúc này Lôi Mị mới biết, kiếm khí của nàng đã bị dẫn đi.

    Lúc này Lôi Mị mới tỉnh ngộ, nàng đã thất thủ, ít nhất cũng chưa từng đắc thủ.

    Mà nàng gần như đã sinh ra khoái cảm giết chết đại địch, cao thủ.

    Nhưng nàng sắp thành lại bại, thất bại trong gang tấc.

    Lúc này Lôi Mị mới nhớ lại, Vương Tiểu Thạch biết sử sụng “Di Hoa Tiếp Mộc thần công”.

    Năm đó, Vương Tiểu Thạch phụ trách giữ chân Lôi Hận, để cho nàng ám sát thành công, hắn đã sử dụng “Di Hoa Tiếp Mộc thần công” để hóa giải chưởng lực “Chấn Sơn Lôi” của Lôi Hận.

    Nàng một kiếm không thành, Vương Tiểu Thạch đã rút kiếm ra.

    Tiêu Hồn kiếm.

    Một thanh kiếm không có chuôi, lại mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.

    Đó là một loại kiếm pháp rực rỡ, tiêu sái, thương cảm đến mức không gì sánh được.

    Còn có kiếm.

    Vương Tiểu Thạch trả lại nàng một kiếm.

    Gió kiếm vừa nổi, ánh kiếm vừa sáng, Lôi Mị trước mắt nhìn thấy ánh kiếm, sau lưng gió kiếm đã tới.

    Đó là kiếm gì!

    Đây là kiếm pháp gì?

    Thương cảm, rực rỡ, tiêu sái, mà lại không gì sánh được như vậy?

    Lôi Mị yêu kiếm tiếc kiếm, vừa nhìn thấy kiếm pháp như vậy, còn chưa nghĩ làm thế nào chống đỡ, đã không nhịn được thở dài một tiếng.

    Hay cho một kiếm!

    Hay cho một thanh kiếm!

    Hay cho một vị kiếm thủ!

    Nguy hiểm thật!

    Đây là một tiếng kinh hô thoáng qua trong lòng Vương Tiểu Thạch.

    “Di Hoa Tiếp Mộc thần công” của hắn chỉ cần thi triển chậm một chút, bản thân sẽ có thể đầu mình hai nơi, hoặc là ngực bị xuyên thủng.

    Bởi vì “kiếm khí” của cô gái này đã nung chảy một vết lõm trên thân đao của hắn. Chỉ cần thêm một chút nữa, kiếm khí sẽ xuyên đao bắn ra.

    May mắn hắn kịp thời dời “kiếm khí” đi.

    Sau đó rút kiếm, dùng kiếm tiêu hồn trả lại cho nàng một kiếm chiêu chết người.

    Con rùa trong ao kia sắp lật được người lại.

    Ngay lúc này, trên tay Lôi Mị đột nhiên có thêm một thanh kiếm.

    Đó là một thanh kiếm tinh tế, thanh tú, lạnh lẽo, xinh đẹp, giống như băng tuyết khắc nên.

    Hóa ra nàng còn có kiếm.

    Vương Tiểu Thạch từng nhìn thấy thanh kiếm này.

    Lúc Lôi Hận, Bạch Sầu Phi chết đi, hắn đều nhìn thấy thanh kiếm nhỏ hẹp, thanh tú, trắng sáng, lạnh lẽo này, lóe lên một cái, sáng lên một cái trước mắt hắn.

    Sau đó người sẽ chết.

    Người chết đều là cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ chết đi đủ để khiến toàn bộ võ lâm mất cân bằng.

    Lôi Mị một kiếm nơi tay, liền ngăn cản một kiếm của Vương Tiểu Thạch.

    Một tiếng “đinh” vang lên, vô cùng trong trẻo, động lòng người, hơn nữa còn êm tai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,cabalvn,chieu ly,chochochan,chtrang,contrast,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,katy,kivzh7,Kunann,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,manutd_dn2,Nha Lang,nuibaden,RobinLee,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  3. #72
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 72 – Cô gái thở dài

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Cô gái ngăn cản một kiếm của Vương Tiểu Thạch, thân thể xoay chuyển, mềm mại khéo léo như một con chim sơn ca, bay cao nhoáng lên, uyển chuyển như ý, đã lui ra xa mười một thước, hơi thở dốc, buộc tóc trên đầu bị rơi xuống. Hiển nhiên nàng tiếp được một kiếm của Vương Tiểu Thạch cũng rất nguy hiểm. Tóc mây vừa rơi xuống, chỉ thấy cô gái kia thanh tú đến mức không nhiễm bụi trần, diễn lệ hơn cả trăng trong nước, đẹp đến bảy phần anh hùng, lại có ba phần hiệp tình, hiện giờ tóc đen vừa tản ra, mang theo tiếng thở dốc khe khẽ, càng khiến người ngọt ngào thương tiếc.

    Nàng lại có thể kịp thời ngăn cản một kiếm của Vương Tiểu Thạch.

    Mặc dù hai bên đều gặp nguy hiểm.

    Vương Tiểu Thạch và Lôi Mị giao thủ một chiêu, mỗi người xuất ra một kiếm.

    Mọi người đều gặp nguy hiểm, cũng đã thoát hiểm.

    Đóa hoa sen kia đang cùng với bùn lầy và bọt nước đồng thời rơi xuống hồ nước.

    Tương giao một kiếm.

    Con người tương giao dùng ngôn ngữ.

    Tri kỷ tương giao dùng tâm hồn.

    Kiếm thủ tương giao dùng thanh kiếm.

    Sau khi giao thủ một kiếm, Lôi Mị khiếp sợ, hơn nữa còn mang theo tiếng thở dốc và thở dài.

    Vương Tiểu Thạch lại không ngừng một phút giây nào.

    Hắn không ngừng, là vì không thể ngừng.

    Chiến hữu của hắn đang gặp nạn.

    Cực kỳ nguy hiểm.

    Nguy hiểm cực kỳ.

    “Huyết Hà thần chỉ” do Phương Ứng Khán diễn hóa ra từ Huyết Hà thần kiếm, tấn công ba người Hà Tiểu Hà, Phương Hận Thiếu, Lương A Ngưu, nhưng chỉ kình lại trước tiên đổi hướng, bắn về phía bàn tay của Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ.

    Công kích này của Phương Ứng Khán quái, quỷ, kỳ, dị, làm người ta tuyệt đối không thể nắm bắt được.

    Lúc này, Vương Tiểu Thạch đang muốn ra tay ngăn cản Phương Ứng Khán, nhưng Lôi Mị lại ra tay ngăn cản hắn.

    Cháy nhà lòi mặt chuột.

    Nước rạt lòi mặt cỏ.

    “Huyết Hà thần chỉ” của Phương Ứng Khán đã bắn ra, dĩ nhiên là có mục đích của nó.

    Nhà đã cháy.

    Chuột tự hiện.

    Luồng chỉ kình thứ nhất của Phương Ứng Khán trước tiên bắn vào “Tố Tâm chỉ” trên tay trái của Trương Liệt Tâm, lại chiết xạ về phía Phương Hận Thiếu.

    Luồng chỉ phong thứ hai của hắn trước tiên bắn vào “Lạc Phượng trảo” trên tay phải Trương Liệt Tâm, lại phản xạ về phía Lương A Ngưu.

    Luồng chỉ lực thứ ba của hắn trước tiên bắn vào “Vô Chỉ chưởng” của Trương Thiết Thụ, lại đổi hướng bắn về phía Hà Tiểu Hà.

    Ba luồng chỉ kình đỏ như máu kia của Phương Ứng Khán lập tức biến đổi.

    Biến sắc.

    Biến thành một xanh, một lam, một đen, ba loại kình khí vặn vẹo giống như một con rắn dài, cắn nuốt ba người Lương, Hà, Phương.

    Lúc này, Vương Tiểu Thạch đang xuất đao bức lui Lôi Mị.

    Lương A Ngưu phát hiện ra liền muốn tránh né, nhưng lúc phát hiện thì đã trúng chỉ.

    Hắn đã trúng một chỉ, một chiêu “Huyết Hà thần chỉ” của Phương Ứng Khán kết hợp với “Lạc Phượng trảo” của Trương Liệt Tâm.

    Lương A Ngưu trúng một chỉ của Phương Ứng Khán, hình như cũng không có gì bất ổn.

    Lúc này, Vương Tiểu Thạch đã phát hiện Phương, Lương, Hà gặp nạn.

    Hắn muốn phi người, vọt người, lướt người… không… tất cả đều không kịp nữa.

    Hắn đột nhiên làm một chuyện.

    Tay của hắn kéo một cái, đao kiếm hợp lại, hai tay đã nhanh chóng đánh ra hai vật.

    Hai vật bay về phía Phương Ứng Khán.

    Công Ngụy cứu Triệu, chó cùng rứt giậu.

    Hắn vốn không muốn đối địch với vị công tử xuất chúng, siêu thoát hồng trần, như hoa như ngọc, như ma như thần này, nhưng lúc này đã không quản được nhiều như vậy, không lý được nhiều như vậy, không chú ý được nhiều như vậy.

    Hắn phải chặn đánh, ngăn cản công kích của Phương Ứng Khán rồi hãy nói.

    Lôi Mị vừa nhìn thấy, lại phát ra một tiếng thở dài.

    Nàng dường như là một cô gái hay thở dài.

    Hà Tiểu Hà muốn tránh.

    Lúc nàng muốn tránh (nhưng giống như không tránh), đã trúng phải một chỉ.

    Nàng đã trúng một chỉ của Phương Ứng Khán, một chiêu “Huyết Hà thần chỉ” kết hợp với “Vô Chỉ chưởng” của Trương Thiết Thụ.

    Hà Tiểu Hà trúng phải một chỉ, hình như cũng không có gì khác thường.

    Con rùa kia cuối cùng đã lật người lại.

    Vương Tiểu Thạch ném ra hai vật, gấp, mạnh, nhanh, khẩn, bay, bắn, ném, đẩy về phía Phương Ứng Khán.

    Đó là đá, hai viên đá.

    Hắn là Vương Tiểu Thạch.

    Đá, luôn được người trên giang hồ nhận định là vũ khí lợi hại nhất của hắn, cũng là ám khí và minh khí của hắn.

    Còn lại một chỉ kia, chạm vào “Tố Tâm chỉ kình” của Trương Liệt Tâm, lại bắn về phía Phương Hận Thiếu.

    Phương Hận Thiếu gần như đồng thời phát hiện với Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu, cũng đồng thời muốn tránh.

    Chỗ khác biệt là, lúc hắn vừa nghĩ tới né tránh thì thân hình đã động.

    “Bạch Câu Quá Khích”.

    Lập tức biến mất.

    Hắn chợt nhoáng lên, đã tránh khỏi một chỉ.

    Chỉ nhanh, kình đi trước chỉ.

    Hắn càng nhanh, thân pháp còn đi trước ý niệm.

    Cho nên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã tránh khỏi một chỉ kia.

    Đóa hoa sen kia, ngay cả cánh hoa, nước bùn, cùng nhau rơi xuống ao nước.

    Phương Hận Thiếu mặc dù thân pháp nhanh, hơn nữa còn kỳ quái, nhưng chỉ kình kia lại tự động rẽ ngoặt.

    Một chỉ màu đen kia đánh không trúng, lại xé gió phát ra tiếng nổ trầm, quay trở lại tấn công lần nữa.

    Lần này là tấn công vào cổ họng của Phương Hận Thiếu.

    Tử huyệt.

    Một chỉ này thế tới ác liệt, giống như muốn một chiêu kết thúc Phương Hận Thiếu.

    Phương Hận Thiếu tránh được một chỉ, nhưng không tránh được chỉ thứ hai.

    Huống hồ, thân pháp của hắn còn nhanh hơn ý chí, cho nên hắn chỉ ý thức được tránh khỏi chỉ thứ nhất, lúc chỉ thứ hai đánh tới hắn còn không kịp phản ứng.

    Không kịp phản ứng thì phải trúng chỉ.

    Trúng một chỉ này thì phải chết.

    Thứ mà cao thủ võ lâm, người trong giang hồ coi trọng là phản ứng.

    Phản ứng phải đủ nhanh, chuẩn, dứt khoát, tốt nhất còn có thể nằm ngoài dự tính của người khác.

    Làm được điểm này sẽ có thể chuyển bại thành thắng, không làm được sớm muộn gì cũng sẽ bại chết.

    Thực ra trong hàn lâm, sĩ lâm, thương trường, quan trường đều như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adamsmiths,aolong,bakaganger,chochochan,chtrang,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,Kunann,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,manutd_dn2,ngothamhoa,Nha Lang,nuibaden,RobinLee,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,vodanh2012,xhydro,zemv13,Đơn bước,
  5. #73
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 73 – Thủy tinh tím

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Hắn không chết.

    Bởi vì Ôn Nhu.

    Hắn không phản ứng kịp, nhưng Ôn Nhu lại phản ứng kịp.

    Trước khi chỉ thứ nhất tấn công Phương Hận Thiếu, Ôn Nhu còn chưa tỉnh hồn vì Trương Liệt Tâm, Thiết Thụ tập kích, nhưng đến chỉ thứ hai thì nàng đã sinh ra cảnh giác.

    Phương Hận Thiếu không kịp tránh.

    Nàng kéo một cái, Phương Hận Thiếu liền bay, lật, chuyển, dời, vọt, lăn, lướt, ưỡn, bắn, vặn, xoay, vẫy, lách mình, mười ba thế đồng thời thi triển.

    Dù sao nàng cũng là “Tiểu Hàn Sơn Yến”, nàng dùng khinh công “Thuấn Tức Thiên Lý” để xưng bá giang hồ.

    Nàng kéo Phương Hận Thiếu đi, lại tránh khỏi chỉ thứ hai của Phương Ứng Khán.

    Lần này ngay cả Phương Hận Thiếu và Phương Ứng Khán đều không ngờ được.

    Chỉ thứ hai của Phương Ứng Khán cũng bắn trật.

    Phương Ứng Khán hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực vàng, giữa trời thi kình, lại muốn chuyển hóa dư kình của chỉ thứ hai thành chỉ thứ ba, nhất định phải dồn Phương Hận Thiếu vào chỗ chết mới thôi.

    Nhanh như điện.

    Nhanh như chớp.

    Lúc này, con rùa nhỏ mới lật thẳng người, mà hoa sen cũng vừa mới trở về ao nước.

    Nhưng hòn đá do Vương Tiểu Thạch ném ra đã bay đến.

    Hai hòn đá, một trước một sau, nhanh chóng đánh vào Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán rút kiếm ra.

    Kiếm màu máu.

    Kiếm vừa rút ra, cả ao nước đều phản chiếu ánh máu, ngôi chùa cũng nhuộm một màu đỏ tươi.

    Phương Ứng Khán lần đầu tiên giao thủ với Vương Tiểu Thạch.

    Bọn họ đương nhiên không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên giao thủ.

    Giữa bọn họ vẫn chưa từng phân thắng bại, cũng không biết cao thấp.

    Không ai biết hai bên vừa động thủ sẽ ra sao.

    Ai chết?

    Ai sống?

    Không chết.

    Không sống.

    Lúc Phương Ứng Khán vừa rút kiếm của hắn ra, ánh mắt, sắc mặt, màu da hoàn toàn đỏ bừng, kiếm đỏ tươi ướt át, kiếm khí như máu bay, cả người hắn đều giống như vượt qua sinh, vượt qua tử, chỉ có hắn và kiếm của hắn định sinh quyết tử.

    Nhân kiếm của hắn đã hợp nhất, nhưng không bay lên, không lướt lên, cũng không phấn chấn.

    Hắn đứng yên bất động, chỉ kiếm về phía trước.

    Mũi kiếm phát ra kình khí lèo xèo, từ đỏ tươi chuyển thành đỏ thẫm, từ đỏ thẫm biến thành màu tím.

    Mũi kiếm chỉ vào Vương Tiểu Thạch.

    Hòn đá thứ nhất của Vương Tiểu Thạch bay đến.

    Một tiếng “bộp” vang lên, đá chia năm xẻ bảy.

    Sau đó những tiếng “lộp bộp” liên tục vang lên, hoàn toàn rơi vào trong ao, giống như một cơn mưa lớn.

    Huyết kiếm vẫn từ xa chỉ vào Vương Tiểu Thạch.

    Kiếm kình rung lên một trượng mốt, dần dần lan về phía Vương Tiểu Thạch đối diện với hắn.

    Ngay lúc này, hòn đá thứ hai của Vương Tiểu Thạch đánh tới.

    Sau một tiếng “bộp”, đá vỡ nát, trở thành bột phấn.

    Kiếm khí càng gia tăng, huyết khí càng hừng hực, hơn nữa còn mãnh liệt.

    Ánh máu đã bao trùm cả người Vương Tiểu Thạch, chỉ cần Phương Ứng Khán nhân kiếm hợp nhất đâm tới, Vương Tiểu Thạch lên trời xuống đất đều không thể trốn thoát.

    Lúc này, Vương Tiểu Thạch muốn rút kiếm.

    Kiếm rút không ra.

    Chẳng lẽ huyết khí kia đã làm cho Tiêu Hồn kiếm của hắn mất hồn?

    Hắn muốn rút đao.

    Đao rút không ra.

    Chẳng lẽ huyết kình kia đã đem đao khâu vào trên lưỡi kiếm?

    Mái tóc của Vương Tiểu Thạch bỗng rũ xuống trước trán, che kín một con mắt của hắn.

    Tại khoảnh khắc này, hắn đã phản công.

    Hắn nhắm vào đại địch bình sinh chưa gặp từ khi xuất đạo đến nay, phát ra hòn đá thứ ba của hắn.

    Hòn đá thứ nhất thất bại.

    Hòn đá thứ hai không công.

    Hòn đá thứ ba có thể thay đổi tất cả, xoay chuyển càn khôn sao?

    Không thể.

    Có thể.

    Tất cả có thể đều đến từ không thể, giống như tất cả chuyện đúng đều rút ra từ chuyện sai.

    Vương Tiểu Thạch bắn tới một hòn đá.

    Lúc kiếm trong tay Phương Ứng Khán đang huyết khí đại thịnh, dâng trào không ngớt, hòn đá kia bay tới, lập tức bị kiếm khí sắc nhất, bén nhất, không gì sánh được nhất hút lấy, trông thấy sắp sửa bị đánh nứt, chấn vỡ, hóa thành bụi phấn…

    Đá cũng thật sự bị đánh nứt, chấn vỡ.

    Nhưng trước khi vỡ vụn, trời đất bỗng hóa thành màu tím.

    Hóa ra đó là một viên tinh thạch màu tím.

    Nó đánh trúng mũi kiếm.

    Đá vỡ tan.

    Nhưng kiếm khí màu máu giống như chiếc thùng đầy nước đột nhiên bị người ta bỏ vào một tảng đá lớn, phần lớn huyết khí đều tràn ra như tháo nước.

    Lập tức hỗn loạn, trút ra, chảy ra, chỉ còn lại lác đác.

    Kiếm khí đã yếu.

    Kiếm quang đã giảm.

    Kiếm kình đã dịu.

    Phương Ứng Khán lập tức thu kiếm.

    Mũ ngọc trên đầu hắn rơi xuống, thậm chí quên cả nhặt lên, huyết kiếm vào vỏ, vẫn ở trong vỏ run rẩy, kêu gào, rên rỉ.

    Giống như một người điên bị bệnh, cuối cùng nằm lại trên giường bệnh của hắn.

    Phương Ứng Khán rõ ràng có phần chật vật, ánh mắt của hắn cũng rất dữ tợn, nói:
    - Cuối cùng ta cũng có thể bức ra quân bài sát thủ của ngươi.

    Lúc nói xong câu này, hắn đã có thể cười được.

    Hắn vừa cười, vẫn có thể siêu thoát thế nhân đổi hồng trần, hồ điệp bay, uyên ương đứng, mộng như nhân sinh mộng như mộng…

    - Kỹ xão đặc biệt của ngươi không phải đá, mà là thủy tinh, thủy tinh tím.
    Hắn cười, nụ cười mơ hồ như thiếu nữ đang nằm mộng:
    - Ngươi sử dụng đã không phải Thiên Y thần công, mà là Thương Tâm tiễn pháp của Nguyên Thập Tam Hạn.

    Lúc này, Phương Hận Thiếu vừa may mắn tránh được hai chỉ bỗng nhiên chú ý đến một chuyện.

    Đóa hoa sen kia đã trở về trong ao, trên nước.

    Hắn vẫn là hắn, hoa vẫn là hoa.

    Nhưng hoa đã không còn trắng, mà đã biến thành màu tím.

    Hoa sen màu tím.

    Hoa sen màu trắng trong nháy mắt lại biến thành hoa sen tím.

    Vương Tiểu Thạch đã sử dụng vũ khí gì?

    Hắn đã thi triển pháp lực gì?

    Đó là đá gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,cabalvn,chochochan,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,lybietcau,manutd_dn2,ngothamhoa,Nha Lang,nuibaden,RobinLee,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  7. #74
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 74 – Hòn đá bị thương

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Vương Tiểu Thạch cũng không thừa thắng truy kích, chỉ lặng lẽ cúi người, nhặt những mảnh đá vỡ.

    Thần sắc của hắn quý trọng như vậy, bi thương như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm và yêu thương, giống như đó không phải đá mà là con của hắn.

    Ngay cả Ôn Nhu luôn thích trêu đùa, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt, lúc này thấy vậy cũng không khỏi có phần cảm động.

    - Đá cũng có sinh mệnh.
    Trong giọng nói của Vương Tiểu Thạch tràn đầy áy náy và thương tiếc:
    - Nó có tình cảm.

    Phương Ứng Khán lại rất thành khẩn nói:
    - Xin lỗi, nó quá mạnh, ta thu thế không được, đã đánh vỡ nó.

    Hắn thực ra không phải thành khẩn, mà là kính trọng.

    Hắn kính trọng Vương Tiểu Thạch kính trọng hòn đá của mình, bởi vì đá chính là thần binh lợi khí của Vương Tiểu Thạch.

    Một kiếm thủ giỏi nên xem kiếm của mình như tính mạng.

    Vương Tiểu Thạch đối với đá của hắn cũng có loại tình cảm này.

    Điểm này Phương Ứng Khán hiểu rõ, cho nên hắn tôn kính.

    - Vì cứu người.
    Giọng nói của Vương Tiểu Thạch vẫn rất bi thương:
    - Ta đành phải hi sinh nó. Mỗi hòn đá đều khác nhau, tinh thạch là hiếm thấy nhất trên thế gian, bể một khối thì ít đi một khối.

    Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Ứng Khán:
    - Kiếm của ngươi cũng là kiếm tốt, nó đã bị thương, ngươi nên giữ gìn nó cho tốt.

    - Đúng vậy.
    Phương Ứng Khán nghiêm nghị nói:
    - Cảm ơn.

    - Tại sao ngươi lại tới đây?
    Vương Tiểu Thạch hỏi.

    - Vì muốn bức ngươi ra tay.
    Phương Ứng Khán đáp.

    Vương Tiểu Thạch cười khổ:
    - Vì muốn bức ra quân bài sát thủ của ta, các ngươi không ngại đường xá xa xôi chạy đến đây?

    Phương Ứng Khán nhướng mày:
    - Cũng để xem thử có thể giết được ngươi hay không. Nếu ta có thể giết ngươi, vậy tên của ta cũng có thể đổi rồi.

    Vương Tiểu Thạch cảm thấy hứng thú:
    - Đổi tên? Đổi tên gì? Phương Ứng Khán, không phải mọi người đều nên nhìn ngươi cho kỹ sao?

    Phương Ứng Khán cười:
    - Chỉ cần mọi người đều nhìn vào ta, ta càng nên đổi tên.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Cái tên này không dễ đổi.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Đã đổi xong rồi.

    Vương Tiểu Thạch hỏi:
    - Có thể cho biết hay không?

    Phương Ứng Khán gật đầu.

    Hắn chỉ nói hai chữ:
    - Thập Thanh.

    Vương Tiểu Thạch vừa nghe, cả người chấn động, sắc mặt lại trầm xuống.

    Trong nháy mắt này, Lương A Ngưu, Phương Hận Thiếu, Hà Tiểu Hà đều cảm giác được, từ khi bọn họ quen biết Vương Tiểu Thạch tới nay, chưa từng thấy hắn kinh ngạc như vậy.

    Vì sao?

    Cái tên “Thập Thanh” này có chỗ nào đặc biệt?

    Chợt nghe Vương Tiểu Thạch cười lạnh nói:
    - Thật có chí khí.

    Phương Ứng Khán vui vẻ nói:
    - Đại trượng phu nên như thế.

    - Ta lại không hiểu.
    Lần này người cất tiếng là đại tiểu thư danh nữ hiệp tiểu cô nương Ôn Nhu của chúng ta:
    - Thập Thanh, Thập Thanh, như vậy có gì ghê gớm? Có chí khí gì?

    Nàng lẩm bẩm (nhưng vừa lớn tiếng vừa hung dữ):
    - Phương Thập Thanh? Vậy thì có gì. Không bằng gọi là Thập Kim (nhặt vàng), Thập Ngân (nhặt bạc), Thập Bí Cấp (nhặt bí kíp), Thập Nhân Nha Tuệ (học mót)… vậy còn thú vị hơn. Các người nghe thử, Phương Thập Bảo, Phương Thập Thu, Phương Thập Thập… thật vang dội biết bao. Phương Thập Thanh, đúng là quá…

    Vương Tiểu Thạch biến sắc, chợt quát lên:
    - Im miệng!

    Lần này Ôn Nhu thật sự im tiếng.

    Nàng thật sự nghe lời.

    Nàng đương nhiên không phải nghe lời, mà là từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy Vương Tiểu Thạch nổi giận, chưa từng thấy Vương Tiểu Thạch đối xử với nàng như thế, không ngờ được Vương Tiểu Thạch lại hung dữ như vậy.

    Cho nên nàng nghe lời không lên tiếng, mặc dù trong vành mắt đều là lệ, trong lòng đều là ủy khuất.

    Nhưng nàng cũng nhìn Vương Tiểu Thạch với cặp mắt khác xưa.

    Người này, hóa ra đối xử với đá cũng ôn hòa hữu tình, một khi nổi giận lại hung dữ như vậy, lạnh lùng như vậy, tàn khốc như vậy.

    Ôn Nhu có thể nhịn được không khóc ra thành tiếng, đã là chuyện xưa nay hiếm có, đã rất nể mặt Vương Tiểu Thạch rồi.

    Mặc dù nàng vẫn không hiểu, gọi là “Phương Thập Thanh” có gì ghê gớm.

    Phương Ứng Khán dường như rất cảm tạ vì Vương Tiểu Thạch quát mắng Ôn Nhu, hắn nói:
    - Đá thủy tinh của ngươi cộng thêm Sơn Tự kinh của Thương Tâm thần tiễn, quả thật không gì sánh được.

    Vương Tiểu Thạch khiêm tốn nói:
    - Huyết kiếm của ngươi đã xuất, thần thương lại không phát, cảm ơn đã nhường.

    Phương Ứng Khán lại không nhận cái lễ này của hắn:
    - Ngươi là người thông minh, đương nhiên biết vì sao ta không đánh tiếp, ta đánh không nổi nữa.

    Vương Tiểu Thạch cũng nói thẳng không e dè:
    - Đánh tiếp chưa chắc ngươi đã không giết được ta, nhưng bên cạnh lại có băn khoăn.

    Phương Ứng Khán thở dài một hơi, nói:
    - Ta có vướng mắc.

    Lập tức lại ung dung nói:
    - Nhưng lần này ta tới lại không phải để giết ngươi.

    Vương Tiểu Thạch cười nói:
    - Ngươi chỉ tới để thử công lực của ta?

    Phương Ứng Khán nói:
    - Ta tới để kết giao bằng hữu với ngươi.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Kết giao bằng hữu? Vậy bằng hữu của ta trước tiên ăn hai chỉ của ngươi làm lễ sao?

    Phương Ứng Khán cười ha hả. Hai người nói chuyện như vậy, tựa như hảo hữu, không giống như vừa rồi còn quyết đấu quên mình, cũng không giống như vừa có một trận quyết chiến sinh tử.

    Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu trong hồ lô của hai người bán thuốc gì.

    Kỳ lạ nhất, Lương A Ngưu và Hà Tiểu Hà mỗi người bị trúng một chỉ của Phương Ứng Khán, ngoại trừ cảm thấy mi tâm và quỹ cốt một lạnh một nóng, cũng không có cảm giác khác thường nào.

    Chẳng lẽ hai chỉ kia của Phương Ứng Khán đánh uổng công?

    Phương Ứng Khán thấy trong lòng bàn tay của Vương Tiểu Thạch vẫn cầm tinh phiến nho nhỏ đã vỡ vụn, dáng vẻ hết sức yêu quý, vạn phần quý trọng, liền trêu đùa một câu:
    - Ngươi giống như đang thu nhặt tàn chi của người.

    - Không.
    Vương Tiểu Thạch nghiêm túc nói:
    - Là tàn chi và tay chân của chính ta.

    Nụ cười trên mặt Phương Ứng Khán dần dần mất đi.

    Sau đó hắn hỏi một vấn đề thành khẩn:
    - Trước khi ngươi rời khỏi kinh, ta cảm thấy ba người võ công cao thâm khó lường nhất đều có một đặc điểm chung, ngươi có biết là gì không?

    Vương Tiểu Thạch đang đợi Phương Ứng Khán nói tiếp.

    Hắn biết nếu Phương Ứng Khán đã hỏi, nhất định sẽ nói tiếp.

    Phương Ứng Khán quả nhiên tiếp lời:
    - Đó là ngươi, Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường và Kinh Đào Thư Sinh Ngô Kỳ Vinh mới vào kinh.

    Đoạn sau của hắn càng bí ẩn:
    - Ba người các ngươi đều có liên quan đến lực lượng của thủy tinh.

    Vương Tiểu Thạch dường như cũng cảm thấy ngạc nhiên:
    - Hả?

    - Ta vẫn luôn hoài nghi hòn đá mạnh nhất của ngươi là đá thủy tinh.
    Phương Ứng Khán vui vẻ mỉm cười:
    - Điểm này ta không đoán sai.

    - Ngươi không đoán sai.
    Vương Tiểu Thạch thẳng thắn thừa nhận:
    - Nghe nói Dục Tiên Dục Tử chưởng của Ngô Kinh Đào là luyện thành trong động đá thủy tinh, linh lực của thủy tinh đã tăng cường chưởng công của hắn.

    - Trên cổ Địch Phi Kinh vẫn luôn đeo tinh thạch, mà hắn vẫn luôn không để lộ tài năng, cũng không ai biết thực lực của hắn.
    Phương Ứng Khán thở dài nói:
    - Ngày đó Bạch Sầu Phi lên lầu Tam Hợp, nếu không phải đã đánh giá thấp Địch Phi Kinh, hắn cũng sẽ không dùng Kinh Thần chỉ bắn bể pha lê tinh thạch trên cổ Đê Thủ Thần Long. Chỉ cần hắn không chọc giận nhân vật thần bí khó lường này, nói không chừng khi Tô Mộng Chẩm và Lôi Thuần phản chiến, bao vây Kim Phong Tế Vũ lâu, Địch Phi Kinh giúp hắn một tay, chưa chắc đã bỏ mạng đương trường.

    Vương Tiểu Thạch liếc Lôi Mị một cái, nói:
    - Bạch nhị ca vốn cũng không đáng chết.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Kiếm pháp của Lôi Mị rất tốt.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Nàng ám toán người khác cũng chọn thời cơ rất chuẩn.

    Phương Ứng Khán:
    - Cho nên, hôm nay nếu hai chúng ta liên thủ đấu với ngươi, ngươi có bao nhiêu cơ hội sống sót?

    Vương Tiểu Thạch lại nói:
    - Nếu như biết, vừa rồi ngươi cũng không cần dừng tay.

    Hắn lập tức bổ sung một câu:
    - Vừa rồi ngươi căn bản sẽ không thu kiếm, nếu như hai ngươi có thể tận tâm tận lực liên thủ.

    Nghe được câu này, công tử hầu gia như khắc từ phấn ngọc, trên gò má như tuyết ngọc đột nhiên hiện lên hai đóa mây đỏ.

    Ngay cả mắt của hắn cũng biến thành màu vàng.

    Tay đã đặt lên chuôi kiếm.

    Vỏ kiếm lại loáng thoáng nhìn thấy tơ máu, giống như trong vỏ không phải kiếm, mà là một thanh, cây, nhánh máu có sinh mệnh đang vui mừng nhảy nhót.

    Đó là máu bên ngoài cơ thể Phương Ứng Khán.

    Kiếm màu máu.

    Máu hình kiếm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adamsmiths,aolong,bakaganger,cabalvn,chochochan,chtrang,contrast,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,Kunann,lybietcau,manutd_dn2,ngothamhoa,Nha Lang,nuibaden,o_xhvn,RobinLee,thannhan,Tieu Lan,tommilanista,Trác Thanh,ttttieu,tuyetam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
  9. #75
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 75 – Chính là ngươi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Một lúc sau Phương Ứng Khán mới buông tay.

    Ánh sáng đỏ bên hông hắn lại ảm đạm đi, tiến kêu của máu huyết sôi trào cũng thấp xuống.

    Phương Ứng Khán cười ha hả nói:
    - Nói thật hay. Năm đó ba đại đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu vừa lên đài, Mễ công công nói Tô Mộng Chẩm từng trải lão luyện, đa mưu túc trí, Bạch Sầu Phi lòng lang dạ sói, ngang ngược ngông cuồng, còn ngươi lại trốn tránh đầu gió, chí khí không cao. Hắn cho rằng trường kỳ đấu tranh, kẻ mạnh sẽ tồn tại, cá lớn nuốt cá bé, ngươi chắc chắn sẽ thất bại. Ta lại phản đối ý kiến của hắn.

    Hắn dường như rất cao hứng vì Vương Tiểu Thạch:
    - Kết quả, là ta đã đúng.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Là ta may mắn.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Thực ra ngươi mới là loại nhân kiệt “bởi vì ngươi không tranh, cho nên trong thiên hạ không ai có thể tranh với ngươi được”.

    Vương Tiểu Thạch:
    - Ngươi lại là loại kiêu hùng “tướng giỏi không dùng vũ lực, chiến sĩ giỏi không giận dữ, khéo thắng địch là không tranh với địch, khéo dùng người là hạ mình giúp người. Đó là cái đức của sự không tranh, đó là cái thuật của sự dùng người”.

    Phương Ứng Khán không giận lại cười:
    - Không tranh có đức, dùng sức của người, đó không chỉ là kiêu hùng, mà là gian hùng.

    Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị nói:
    - Xin cứ trách móc.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Thông thường phần lớn mọi người đều xin người khác đừng trách móc, còn ngươi lại xin người khác trách móc.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Nếu đã làm chuyện đáng trách, còn xin người khác đừng trách móc, đó là giả dối. Không bằng trực tiếp xin người ta trách móc, không xin tha thứ.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Hay cho câu chỉ xin trách móc, không xin tha thứ. Chúng ta đúng là người biết anh hùng trọng anh hùng.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Anh hùng? Ta không phải. Chúng ta phần lớn chỉ là may mắn gặp dịp, gặp được nhân duyên, trong ván cờ loạn thế này thi triển năng lực mà thôi. Vốn không có người vĩ đại, chỉ có chuyện vĩ đại.

    Phương Ứng Khán nghe được cười ha hả nói:
    - Vương huynh, lời này lại nói sai rồi. Không có người vĩ đại thì nào có chuyện vĩ đại? Thành công hoàn toàn do con người nỗ lực, không có chuyện gì không thể, chỉ có người nói không thể. Vương lâu chủ năm đó một mình tru diệt gian thần trong triều, Vương tháp chủ gần đây một mình vào hang hổ uy hiếp người có thế lực nhất đương triều, huynh đệ của Vương tam ca ngay cả hoàng đế lão tử cũng đè xuống đất, nào có hai chữ “không thể” này.

    Vương Tiểu Thạch cũng khẽ cười nói:
    - Các hạ không phải càng không kiêng kị sao? Từ đại nội cao thủ, cấm cung thị vệ, cho đến giang hồ hảo hán, võ lâm hào kiệt, tất cả đều thu về dưới trướng của ngươi, vào hết trong lồng của ngươi. Phương công tử chí khí thật lớn, tiểu hầu gia tầm mắt thật cao, Tiểu Thạch xấu hổ không bằng, còn kém xa.

    Phương Ứng Khán cười, mắt như hai hồ nước xuân, xao động ra:
    - Đâu có, đâu có! Cũng vậy, cũng vậy! Chúng ta khách khí làm gì!

    Chợt nụ cười vụt tắt, thái dương, hốc mắt, nếp nhăn đồng thời hơi ánh vàng, chắp tay nói:
    - Anh hùng thất bại vì tình nghĩa, Thạch huynh hãy cẩn thận. Từ biệt tại đây, sau này gặp lại.

    Lương A Ngưu hét lớn một tiếng:
    - Chờ đã! Muốn đi sao?

    Phương Ứng Khán cũng không thèm nhìn hắn, cất bước muốn đi. “Thiết Thụ Khai Hoa” lập tức lánh mình đến hai bên hắn.

    Hà Tiểu Hà vội quát lên:
    - Một chỉ kia của ngươi… coi là gì?

    Phương Ứng Khán cười nói:
    - Đó không coi là gì cả… chỉ có thể xem như là một… lễ vật.

    Lương A Ngưu sửng sốt nói:
    - Lễ vật?

    - Đúng, lễ vật.
    Nụ cười của Phương Ứng Khán đã đơn thuần như đứa bé, lại thuần khiết như hoa sen:
    - Lễ vật đưa cho Vương Tiểu Thạch.

    Hắn vừa trang trọng vừa hài hước nói thêm một câu:
    - Ngày khác đợi lễ vật hắn trả lại cho ta.

    Lương A Ngưu như Kim Cang cao trượng tám sờ cái đầu của La Hán cao ba trượng tám:
    - Bà nội nó… chuyện này ta không hiểu.

    - Ngươi không hiểu cũng không sao.
    Phương Ứng Khán ung dung nói:
    - Vương Tiểu Thạch hiểu là được rồi.

    Vương Tiểu Thạch chỉ nghe, như có suy nghĩ, không nói gì.

    Trông thấy Phương Ứng Khán sắp rời đi, hắn cũng không ngăn, không cản, không tiễn, không để ý tới.

    Chợt nghe có người quát lên:
    - Lại… là… ngươi!

    Từng chữ từng câu, giống như chẻ băng cắt ngọc.

    Người lên tiếng là Ôn Nhu.

    Nàng oán hận và hung dữ quát lên với một cô gái.

    Cô gái kia đương nhiên chính là Lôi Mị, Quách Đông Thần.

    Lôi Mị đã từng là Quách Đông Thần.

    - Chính là ngươi!
    Ôn Nhu nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Ngươi từng phản bội Tô sư huynh, lại giết chết rau cải trắng!

    Lôi Mị cười, rất xinh đẹp.

    Nàng đưa tay ra, ngón tay vươn về phía khuôn mặt của Ôn Nhu, tốc độ lại rất chậm.

    Ôn Nhu bị dọa lùi lại một bước.

    - Là cô! Đừng sợ, ta chỉ muốn nhéo gương mặt cô mà thôi.
    Lôi Mị bắt chước giọng điệu của nàng:
    - Ta cũng nhận ra cô, cô là tiểu nữ hiệp Ôn Nhu, đúng không? Cô chính là cô gái mà Bạch Sầu Phi ngông cuồng tự cao trước khi bỏ mạng còn không tiếc trả giá muốn chiếm giữ, cũng là hiệp nữ Ôn Nhu được đại trượng phu đội trời đạp đất nhất trong thế gian ái mộ nhưng vẫn không biết.

    Nàng nói xong liền liếc Vương Tiểu Thạch một cái, lại quan sát trên dưới trái phải Ôn Nhu:
    - Quả nhiên là xinh đẹp.

    Nàng lại bổ sung một câu:
    - Giang hồ nữ hiệp, rất ít có người đáng yêu như vậy, hài hước như vậy, nhưng lại hồ đồ như vậy.

    Ôn Nhu lại ngạc nhiên:
    - Làm sao ngươi biết ta hồ đồ? Ngươi nói ai là đại trượng phu đội trời đạp đất? Hắn ở đâu? Ngươi cũng rất đẹp mà.

    Nhưng nàng cũng nói thêm một câu:
    - Nhưng tâm địa lại quá độc ác.

    Lôi Mị cũng không tức giận, tùy ý nói:
    - Ôn muội muội, một cô gái ở trên giang hồ, không độc ác không tàn nhẫn thì không thể xuất sắc, nổi bật được.

    Ôn Nhu dùng tay chỉ vào chóp mũi nhẵn bóng của mình:
    - Ta không độc ác, không tàn nhẫn, cũng có thể nổi danh trên giang hồ vậy.

    Lôi Mị cười cười:
    - Đó là bởi vì may mắn. Cô có một phụ thân Ôn Vãn tại võ lâm Lạc Dương chống được cả trời. Cô có một thế gia tốt, Lão Tự Hiệu Ôn gia từ Lĩnh Nam đến Mạc Bắc, tự Quan Đông đến Việt Tây, có ai không biết? Có ai không sợ? Cô có một sư phụ Hồng Tụ thần ni, có lẽ là một trong năm đại cao thủ võ công cao nhất võ lâm hiện giờ. Cô còn có một sư huynh tốt, là bang chủ Tô Mộng Chẩm của đệ nhất bang hội danh chấn kinh sư. Như vậy vẫn chưa hết, cô còn có một vị đại ca kết nghĩa là Thẩm Hổ Thiền trong Thất Đại Khấu, hai phe hắc bạch, có ai không nể mặt hắn ba phần, sợ uy hắn bảy phần? Cô còn có tỷ tỷ tốt Lôi Thuần, nàng giỏi về tâm kế, nắm giữ quyền hành, lại luôn luôn che chở cô. Cô còn có rất nhiều huynh đệ kết nghĩa như Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, Trương Thán, Trương Than… đều liều mạng vì cô, hi sinh quên mình. Đó đều là vì cô xinh đẹp. Như vậy còn chưa đủ, ngay cả Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch đối với cô cũng…

    Vương Tiểu Thạch đột nhiên nói:
    - Lôi cô nương, cô phản bội Tô đại ca, ám sát Bạch nhị ca, món nợ đó vẫn phải tính.

    Lôi Mị cười một tiếng. Lúc nàng cười, hàm răng rất chỉnh tề, còn lộ ra một chút nướu răng màu hồng ở hàm trên, không hề chướng mắt, ngược lại khiến cho người ta cũng có một chút suy nghĩ màu hồng.

    Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Vương Tiểu Thạch:
    - Hiện giờ ngươi nói như vậy, không phải rất bất lợi với ngươi sao?

    Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói:
    - Ta hiểu được, nhưng ta không muốn thiếu cái tình này của cô.

    Lôi Mị thở dài một tiếng:
    - Ngươi đừng bức ta ngay bây giờ phải liên thủ với Phương công tử giết chết ngươi mới đúng.

    Vương Tiểu Thạch thành thật nói:
    - Ít nhất hiện giờ ta sẽ không ra tay với cô.

    Lôi Mị nghiêng đầu nhìn Vương Tiểu Thạch, bỗng đoan trang nhìn chăm chú vào hắn, nghiêm mặt nói:
    - Con người thật thà chính nghĩa như ngươi, ta thấy nhiều rồi, cũng hiểu rõ rồi.

    Sau đó lại nhìn Ôn Nhu, chân thành khen ngợi:
    - Cô đúng là càng nhìn càng khả ái.

    Ôn Nhu nghe được khuôn mặt nóng lên, chỉ nói:
    - Vậy sao?

    Lôi Mị chân tình nói:
    - Cô thuần khiết như vậy, nhìn lâu ta cũng giống như thuần khiết hơn một chút.

    Nàng cảm thán nói:
    - Hai người các ngươi đúng là hấp dẫn.

    Phương Hận Thiếu chen vào:
    - Tại sao cô không nhìn ta, ta cũng hấp dẫn lắm.

    Lôi Mị không để ý đến hắn, chỉ thân thiết nói với Ôn Nhu:
    - Nữ nhân hạnh phúc giống như cô, khó tránh khỏi sẽ hành hạ người yêu cô.

    Lại nói với Vương Tiểu Thạch:
    - Nam nhân tốt giống như ngươi, khó tránh khỏi sẽ khổ sở vì cô gái mà ngươi yêu.

    Ôn Nhu không nhịn được nói:
    - Ngươi cũng rất đẹp… ta đẹp bằng nửa ngươi cũng tốt rồi.

    Ôn Nhu luôn luôn tự tin tự phụ, trước giờ chưa từng khiêm tốn như thế, càng sẽ không hạ thấp mình như thế, hiện giờ nói như vậy, ngay cả hốc mắt cũng uớt át, vô duyên vô cớ nức nở nói:
    - Nếu như ngươi không giết Bạch nhị ca thì tốt… thật không nhìn ra ngươi là một cô gái ác độc như vậy.

    Lôi Mị thương tiếc nhìn Ôn Nhu, lại vươn tay chạm vào nàng.

    Lần này Ôn Nhu không tránh.

    Vương Tiểu Thạch muốn động, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

    Phương Hận Thiếu cũng muốn động, nhưng hắn thấy Vương Tiểu Thạch không động, cho nên hắn cũng không động.

    Hà Tiểu Hà lại lướt đến bên cạnh Ôn Nhu.

    Lần này ngón tay của Lôi Mị đã chạm vào mặt Ôn Nhu.

    Nàng chỉ nhẹ nhàng phất qua, giống như vuốt ve ngọc thạch, sau đó thu tay lại, cặp mắt xinh đẹp trong vắt nhìn Ôn Nhu, ôn hòa nói:
    - Có lẽ cô sẽ nghĩ như vậy, ta tàn nhẫn, ta hung ác, ta dùng thủ đoạn ác độc giết chết nhân vật anh hùng trong kinh sư. Nhưng cô cũng có thể nhìn theo hướng khác, xem thử những người ta giết là ai? Các ngươi có thể thấy được. Lôi Hận? Đó là một tên sát nhân điên cuồng, hắn chết đi thì rất nhiều người sẽ sống. Lôi Tổn? Đó là một ma vương, có hắn tồn tại, hắc đạo trong kinh đều có chỗ dựa lớn, hung hăng càn quấy, về công hay tư ta đều phải giết hắn. Bạch Sầu Phi? Hắn một khi đắc thế, sẽ mềm lòng hơn Lôi Tổn sao? Sẽ tốt hơn Thái Kinh sao? Ta giết bọn họ, chẳng phải cũng giống như thay người trừ hại? Từ trước đến giờ ta chưa từng giết người không biết võ công, không liên quan đến giết chóc.

    Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
    - Mị nhi, hôm nay muội nói hơi nhiều rồi.

    Lôi Mị duyên dáng cười một tiếng, híp mắt nhìn Phương Ứng Khán một cái, ngoan ngoãn nói:
    - Đúng vậy, hôm nay ta đã nói hơi nhiều rồi.

    Sau đó lại híp mắt nhìn Ôn Nhu, nói nhỏ:
    - Muội muội ngoan, ngày khác chúng ta lại nói chuyện vui vẻ nhé.

    Cũng không biết vì sao, Ôn Nhu lập tức đối với Lôi Mị sinh ra một loại cảm giác không nỡ, cũng lưu luyến không thôi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,cabalvn,chochochan,chtrang,diepkiemanh,glook,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,Kunann,lybietcau,manutd_dn2,ngothamhoa,nuibaden,o_xhvn,RobinLee,thannhan,thinhvu,Tieu Lan,tommilanista,ttttieu,tuyetam,vodanh2012,xhydro,Đơn bước,
Trang 15 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 51314151617 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status