TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 16 của 16 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516
Kết quả 76 đến 78 của 78

Chủ đề: Tuyệt Địa - Nguyên Ca - Chương 76

  1. #76
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Tuyệt Địa
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 74: Phách Không Trảm










    Lâm Ngọc cười tủm tỉm:

    - Bỏ qua chuyện này đi! Sư đệ lên đây hẳn là muốn trao đổi vài thứ nhỉ?

    Trần Phi gật đầu:

    - Đúng là thế. Thật may vì được gặp lại sư tỷ ở đây, tiểu đệ đang phân vân không biết nên chọn những thứ gì!

    Đến phiên Lâm Ngọc giật mình, đôi mắt mở to nhìn Trần Phi:

    - Khẩu khí của ngươi rất tùy tiện đấy! Chẳng lẽ lại đem tới cho ta một đại sinh ý nữa sao?

    - Ha ha!

    Trần Phi cười:

    - Chỉ e lần này đã khiến sư tỷ thất vọng rồi! Đúng là tiểu đệ cần khá nhiều thứ, nhưng lại chẳng có điểm cống hiến để giao ra.

    - Việc này… ta không thể bán thiếu cho sư đệ được đâu.

    - Sư tỷ hiểu lầm ý tiểu đệ rồi, ta có thứ này.

    Trần Phi lấy lệnh bài thân phận của sư phụ Mai Chấn Đông đưa tới cho Lâm Ngọc tỏ tường. Nàng ta cầm lấy, vừa liếc mắt ngó qua đã nhận ra ngay, bần thần nói:

    - Mai trưởng lão, sư đệ có liên quan gì đến ông ấy?

    - Tiểu đệ may mắn được Mai trưởng lão thu nhận làm đồ đệ cách đây chưa lâu, đành mặt dày dùng lệnh bài thân phận của sư phụ xin xỏ chút ít từ chỗ sư tỷ.

    Trần Phi hơi ngại miệng. Mặc dù đây là ưu đãi tông môn dành riêng cho đệ tử của các trưởng lão, nhưng nó vẫn thấy việc này chẳng ra làm sao, khá bất công với những kẻ khác đang lăn lộn làm đủ mọi nhiệm vụ để kiếm chút ít điểm cống hiến ngoài kia.

    - Chuyện này đã là quy định ưu đãi tông môn đề ra từ lâu rồi. Ta rất vui được phục vụ, sư đệ đừng ngại!

    Lâm Ngọc thản nhiên cười nói, trao trả lệnh bài cho Trần Phi.

    Trần Phi vui vẻ, chưa kịp lên tiếng hỏi han thì nàng ta đã tiếp lời:

    - Nhưng có việc này chắc sư đệ chưa nắm rõ. Cứ mỗi nửa năm, ngươi mới được dùng đặc quyền từ lệnh bài này một lần. Mỗi lần không được chọn quá tám ngọc giản, trong đó cao nhất chỉ có thể lấy hai môn linh kỹ.

    - Còn có chuyện đó sao?

    - Đây là chút quy định tông môn đặt ra nhằm hạn chế phần nào quyền lợi quá lớn của những kẻ may mắn trở thành đệ tử mấy nhân vật tai to mặt lớn trong tông phái. Nhưng ta nghĩ, tám môn bao gồm pháp thuật lẫn linh kỹ, dù cho ngươi vài năm chỉ sợ còn chưa thuần thục được hết. Chung quy cái quy định kia cũng làm cho có thôi, không thực tiễn lắm!

    - Sư tỷ nói cũng phải.

    Trần Phi cười đồng tình nhưng trong lòng than thầm. Có thể lời Lâm Ngọc đúng với những kẻ khác, riêng Trần Phi thì không hẳn. Thần Tâm Đoạt Thiên Công thừa sức giúp nó tu luyện thành thạo những thứ kia chỉ trong vòng vài hôm, thế nên khi biết chỉ có thể tạm thời thu lấy tám ngọc giản, nó hơi thất vọng. Tâm ý con người ai cũng tham lam, huống hồ Trần Phi luôn rất khao khát thực lực mạnh mẽ.

    Trần Phi nói:

    - Nếu vậy, sư tỷ cho tiểu đệ đổi trước hai môn linh kỹ và sáu ngọc giản pháp thuật.

    - Có ngay.

    Lâm Ngọc mau lẹ đưa cho Trần Phi bản danh sách. Cũng như dưới tầng trệt, trên bản danh sách này ghi khá nhiều pháp thuật và linh kỹ trung cấp. Trần Phi lướt mắt qua, phát hiện pháp thuật đúng là cao cấp hơn dưới kia, ngoại trừ những môn phổ thông còn có kha khá kỹ xảo tiện dụng.

    Ví dụ như Nê Chiểu thuật, hóa ra một đầm lầy trôi nổi làm chậm tốc độ của địch thủ, hoặc như Trọng Lực thuật cũng có công dụng tương tự. Vân Vụ thuật, tạo một lớp sương khói mờ ảo che thị tuyến địch nhân, ngoài ra còn khá nhiều pháp môn khác, rất đa dạng.

    Linh kỹ ít hơn pháp thuật, chỉ trên dưới hai mươi loại, tựu trung đều thuộc hàng trung cấp. Bất quá, trong bản danh sách lại chẳng có lấy một môn linh kỹ cao cấp nào. Trần Phi vừa hỏi vừa đánh mắt lên tầng trên:

    - Linh kỹ cao cấp hẳn chỉ bên trên mới trao đổi?

    - Không sai.

    Lâm Ngọc đáp:

    - Nhưng ta khuyên sư đệ bỏ ý định đó đi! Thứ nhất, linh kỹ cao cấp cực khó tu thành, chỉ tổ phí thời gian và linh thạch vô ích. Thứ hai, giá chúng rất đắt đỏ, không phải ai cũng có đủ khả năng đổi lấy.

    Nghe thế, Trần Phi càng thêm truy cầu đối với linh kỹ cao cấp. Khó tu luyện thì nó không lo, nhưng điểm cống hiến trao đổi thì Trần Phi chẳng có, đây mới là vấn đề. Qua cung cách Lâm Ngọc cho hay, dường như lệnh bài trưởng lão chỉ đủ đặc quyền đổi lấy linh kỹ trung cấp thôi.

    Quả nhiên, khi Trần Phi đem vấn đề này hỏi Lâm Ngọc, nàng ta cười:

    - Linh kỹ cao cấp không thể dùng lệnh bài hay đặc quyền nào đổi lấy, mà phải dùng điểm cống hiến hoặc tài vật có giá trị tương đương. Xưa nay chưa từng có ngoại lệ đặc cách cho ai, kể cả đệ nhất thiên tài trong tông là La Hầu sư huynh.

    Trần Phi gật gật đầu, ánh mắt chăm chú đọc qua từng dòng giới thiệu các môn pháp thuật và linh kỹ, hy vọng chọn được thứ ưng ý. Lâm Ngọc chợt lên tiếng:

    - Sư đệ có cần ta tư vấn cho một chút không?

    - Rất cần, nhờ sư tỷ chỉ giáo cho!

    Lâm Ngọc cười nói:

    - Về pháp thuật, ta kiến nghị sư đệ nên chọn những môn mà ngươi đã luyện qua cấp một. Ta nhớ không lầm thì ngươi đã học Hỏa Cầu thuật, Phong Nhận thuật, Thổ Tường thuật, đúng chăng?

    - Trí nhớ sư tỷ thật tốt, đúng là kể không sai chút gì!

    - Vậy ngươi cứ học thêm pháp thuật cấp hai của ba môn này, là Đại Hỏa Cầu thuật, Đại Phong Nhận thuật, Thổ Giáp thuật. Ngoài ra nên học thêm ba môn khác, ta đề cử Trọng Lực thuật, Vân Vụ thuật, và cuối cùng là Linh Tráo thuật.

    Lời Lâm Ngọc khá hợp ý Trần Phi, nó trầm ngâm:

    - Mấy pháp thuật kia thì không vấn đề gì, nhưng còn Thổ Giáp thuật và Linh Tráo thuật là thế nào, sư tỷ?

    Lâm Ngọc ung dung giải thích:

    - Thổ Giáp thuật là pháp môn cấp hai cải tiến từ thuật Thổ Tường mà thành, tạo ra một lớp giáp bằng đất bảo hộ cơ thể ngươi. Còn Linh Tráo thuật là chiếc lồng ánh sáng do linh lực biến ảo thành, lực phòng ngự rất mạnh.

    Trần Phi thắc mắc:

    - Nói vậy, cả hai môn pháp thuật trên đều thiên về phòng ngự, học cả hai môn có công dụng trùng lặp nhau không phải hơi phí phạm ư?

    - Không. Tuy công dụng hai môn pháp thuật này giống nhau, nhưng Linh Tráo thuật tiêu hao linh lực gấp mấy lần Thổ Giáp thuật. Khi gặp nguy hiểm lớn, ngươi có thể sử dụng Linh Tráo thuật, còn lúc thường chỉ đụng chạm một chút phong ba bão táp, sử dụng Thổ Giáp thuật sẽ tiết kiệm và hợp lý hơn. Hiểu ý ta chứ?

    - À, hiểu rồi. Vậy cứ như lời sư tỷ đi, tiểu đệ lấy sáu ngọc giản này!

    Lời nói của mình được xem trọng, Lâm Ngọc như vui vẻ thoải mái hơn:

    - Còn về linh kỹ, hiện tại sư đệ chỉ có thể chọn hai môn. Môn đầu tiên ta kiến nghị ngươi chính là Ngân Lung, pháp môn cấp hai cải tiến từ Thiết Lung.

    Trần Phi hỏi:

    - Uy lực ra sao?

    - Rất tốt, dùng trói những tu sĩ cùng cấp với ngươi không thành vấn đề. Tuy vậy, lượng linh lực tiêu hao cực lớn, hơn nữa độ khó khi tu luyện cũng gấp mấy lần Thiết Lung.

    - Được, tiểu đệ lấy linh kỹ này. Thế còn linh kỹ còn lại?

    - Đưa danh sách ta mượn chút nào!

    Lâm Ngọc tự nhiên vươn tay ngọc lấy lại bản danh sách trên tay Trần Phi. Bàn tay nàng vô tình chạm phải tay Trần Phi khiến nó nghe mát lạnh, cảm giác mềm mại như sờ vào dải lụa thượng hạng. Tâm tình Trần Phi thoáng xao động, tựa mặt nước yên tĩnh bị ai đó ném một hòn đá xuống, khuấy động lên.

    Lâm Ngọc cau đôi mày liễu nhìn đăm đăm vào bản danh sách, suy tư khá lung, không để ý Trần Phi đứng đối diện đang có vẻ mặt kỳ lạ. Lúc sau, nàng ngước lên định nói, chợt bắt gặp ánh mắt Trần Phi đang nhìn mình thì khó hiểu hỏi:

    - Sư đệ nhìn gì thế? Mặt ta dính lọ à?

    - Không, tiểu đệ… tình cờ nhìn thôi.

    Trần Phi ấp úng, chuyển mắt đi nơi khác.

    Thấy thái độ của nó, Lâm Ngọc phì cười:

    - Ta buột miệng hỏi thôi, không phải bắt lỗi gì, sư đệ đừng ngại!

    - Tiểu đệ có ngại gì đâu! Sư tỷ chọn được chưa?

    Trần Phi gãi đầu.

    Lâm Ngọc chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói:

    - Toàn bộ linh kỹ trung cấp trong này đều rất lợi hại, nhưng phần lớn đều có cung cách tụ lực cũng như xuất chiêu giống nhau, không nhiều mới mẻ. Ta chọn ra hai môn có uy lực đặc thù mạnh nhất, giá đắt nhất, đồng thời khó tu luyện nhất. Sư đệ xem chọn lấy một trong hai linh kỹ này!

    Ngón tay thon thon trắng nõn của Lâm Ngọc chỉ lên cái tên đầu tiên, miệng thuyết trình:

    - Tà Lôi Thiên Châu, linh kỹ này lần trước sư đệ đã nhắc qua với ta. Uy lực của nó chắc không cần ta nói nhỉ?

    - Không cần. Sư tỷ nói qua về linh kỹ kia đi!

    Trần Phi vẫn còn nhớ như in uy lực cùng phong thái xuất thủ bá đạo của gã dã nhân Lăng Ba kia. Lần đó, nếu kẻ đối đầu với Lăng Ba không phải là Mộng Phí Băng, đổi lại là kẻ khác có lẽ đã ô hô ai tai rồi.

    - Ừm. Linh kỹ còn lại ta muốn giới thiệu cho ngươi có tên Phách Không Trảm. Xét về uy lực thì Phách Không Trảm chẳng quá mức lợi hại, điểm đáng sợ của nó chính là tốc độ cực biến thái. Trừ khi địch thủ của ngươi mạnh về mặt tốc độ, bằng không rất khó tránh thoát lưỡi hái của linh kỹ này.

    Trần Phi nhìn theo vị trí tay Lâm Ngọc đang chỉ, lẩm nhẩm đọc thử lời giới thiệu. Quả nhiên mức độ nguy hiểm của Phách Không Trảm là khó thể chối cãi, chỉ tiếc phạm vi công kích lại hơi ngắn, chỉ vỏn vẹn khoảng cách năm trượng. Trong khi phần lớn linh kỹ và pháp thuật cấp hai đều có phạm vi công kích ở mức mười trượng. Nhưng ngẫm lại được cái này thì mất cái kia, nếu như Phách Không Trảm có phạm vi công kích rộng hơn, có lẽ đã được xếp vào hàng linh kỹ cao cấp rồi, cũng chẳng tới tay nó.

    Nhận ra Trần Phi đã động tâm với Phách Không Trảm, Lâm Ngọc cười cười:

    - Phách Không Trảm này, luận uy lực vẫn kém Tà Lôi Thiên Châu một bậc, nhưng dùng làm chiêu sát thủ sẽ cực kỳ hiệu quả. Trong chiến đấu, ngươi xuất kỳ bất ý ra tay bảo đảm rất ít người có thể đề phòng, dễ đắc thủ hơn.

    Trần Phi âm thầm đắn đo khá lâu, lựa chọn giữa Tà Lôi Thiên Châu và Phách Không Trảm. Môn nào cũng có điểm mạnh riêng, bảo nó chọn một trong hai thật khó nghĩ, giá như được lấy cả hai thì quá tốt.

    Nó ngẩng lên:

    - Tiểu đệ lấy Phách Không Trảm, Tà Lôi Thiên Châu để lần sau vậy.

    - Sư đệ có tham vọng không nhỏ đấy!

    Lâm Ngọc mỉm cười, lấy đủ tám ngọc giản đưa cho Trần Phi. Nàng bỗng yêu cầu:

    - Sư đệ mau tiếp nhận toàn bộ thông tin trong các ngọc giản này ngay tại đây, không thể mang về! Đây cũng là quy định tông môn dành cho đệ tử trưởng lão như ngươi.

    - Vì sao?

    Trần Phi ngớ người.

    - Tông môn sợ các ngươi lợi dụng đặc quyền, tuy không cần ngọc giản nhưng vẫn gom lấy rồi về bán lại cho người khác. Vì vậy buộc phải lập ra quy định, tránh các ngươi kiếm lợi!

    Trần Phi cười khổ:

    - Ra là thế. Tiểu đệ hiểu rồi, làm theo yêu cầu của sư tỷ ngay đây!

    Nói đoạn nó lần lượt cầm tám miếng ngọc giản áp lên trán, tiếp thu toàn bộ thông tin bên trong, sau đó đặt những ngọc giản rỗng lên quầy:

    - Xong rồi. Không biết còn quy định nào nữa chăng?

    Đúng là dùng điểm cống hiến vẫn thoải mái hơn, còn như sử dụng đặc quyền này có khá nhiều điểm rườm rà phiền toái. Dù vậy có còn hơn không, biết bao người muốn bị phiền toái như Trần Phi mà không được toại nguyện.

    Lâm Ngọc gom đống ngọc giản đã không còn chút tác dụng ném vào sọt rác, hơi ái ngại nói:

    - Sư đệ thông cảm! Chẳng phải ta không tin ngươi, nhưng quy định tông môn thì không thể tránh.

    Trần Phi cười xòa:

    - Tiểu đệ hiểu mà, sư tỷ bất tất ngại ngần! À, tiện thể cho tiểu đệ hỏi có môn linh kỹ nào tác động đến tinh thần không?

    Từ sau lần được La Hầu cho nếm thử cảm giác đau khổ khi bị công kích tinh thần, Trần Phi rất hứng thú với pháp môn kinh khủng này. Nhân cơ hội thăm dò thử, biết đâu nó sẽ thu được lợi ích.

    Đáng tiếc Trần Phi phải thất vọng rồi, Lâm Ngọc lắc đầu:

    - Ta chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói trong số ít linh kỹ cao cấp trên kia, có một, hai môn linh kỹ chuyên công kích tinh thần đấy. Sư đệ cố kiếm điểm cống hiến lên đó một chuyến thử xem!

    Lại là điểm cống hiến, cứ ngỡ bái được cao nhân như Mai trưởng lão làm sư phụ, nó sẽ không phải lo nghĩ vấn đề này nữa chứ.

    Trần Phi hỏi thăm Lâm Ngọc. Sau khi nghe giá của một môn linh kỹ cao cấp bèo nhất cũng trên hai mươi vạn điểm cống hiến thì thiểu não quay người đi thẳng, dù vậy không quên gật đầu bái biệt nàng ta.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn!

    Góp ý tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 02-07-2015 lúc 19:03.
    ---QC---
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Miên Lý Tàng Châm,Nguoi_vo_danh,nightelf,
  3. #77
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Tuyệt Địa
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 75: Thử nghiệm chiêu thức mới










    Rời khỏi Pháp Viện, Trần Phi cũng không có ý định vào ba biệt viện còn lại để tham quan, khi nào có nhu cầu nó sẽ đến sau. Nghĩ thế, Trần Phi theo lối mòn cũ tiến vào Tiên Trúc Lâm, quay về khu trang viên của mình.

    Mọi thứ trong trang viên vẫn như cũ. Quy định Cự Ngạc đảo sâm nghiêm, nhân khí thưa thớt, thế nên chẳng có ai rảnh rỗi lẻn vào nhà của Trần Phi làm gì. Nó đi xuyên qua dãy hành lang, mở cửa bước vào biệt phòng tu luyện.

    - Ồ, linh khí thật dày, có thế chứ!

    Vừa vào trong phòng, Trần Phi đã cảm nhận được mật độ linh khí rất tốt, tuy còn kém xa phòng tu luyện của La Hầu nhưng so với điều kiện trên Cực Linh đảo thì hơn không ít. Trần Phi không chậm trễ đến ngồi giữa trận pháp Bồi Linh, lập tức vận hành công pháp. Toàn bộ khiếu huyệt trên người nó mở rộng, hấp thu linh khí dày đặc xung quanh cuồn cuộn trôi vào nội thể. Tâm trạng Trần Phi rất phấn khởi, tốc độ tu luyện này ngay cả trước kia dù có nằm mơ nó cũng không tưởng tượng ra được.

    Kể từ khi Trần Phi hoàn toàn khai thông huyệt đạo cơ thể, tuy tốc độ hấp thu linh khí tăng lên nhưng vẫn luôn vì tình trạng linh khí quá mỏng bên ngoài mà phiền muộn. Người khác ưu sầu vì bản thân hút lấy linh khí quá chậm, còn Trần Phi thì ngược lại. Hiện tại ngồi giữa trận pháp Bồi Linh, Trần Phi chẳng khác nào cá gặp nước, tha hồ vẫy vùng, một vòng lại một vòng chu thiên liên tục hoàn thành, linh lực tích lũy được tăng lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.

    Tuy vậy, khoảng cách đến Tụ Linh sơ kỳ đỉnh phong để đột phá lên trung kỳ còn khá xa, không thể một sớm một chiều được như ý. Thế nhưng, tốc độ đề thăng tu vi của Trần Phi đã rất hiếm có, kẻ nào nhìn thấy chắc phải trợn mắt há mồm, hộc máu vì tức giận.

    Tự biết tư chất mình không được tốt, Trần Phi chẳng có ý định tự mày mò luyện tập pháp thuật hay linh kỹ, việc ấy đã có Thần Tâm Đoạt Thiên Công lo. Trước mắt nó tu luyện cho hết ba canh giờ đã, tiếp theo sẽ chuyển sang giải quyết mớ kinh văn vừa lấy về.

    Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà ba canh giờ đã qua đi. Thật may, linh khí trong phòng đủ chống đỡ cho đến khi Trần Phi xả công, không tới nỗi thiếu thốn như lo lắng trước đó. Trần Phi đứng lên vung tay khoa chân vài cái xua đi cảm giác tê mỏi, ngồi lâu một chỗ hơi khó chịu.

    - Đến lúc gian nan rồi đây!

    Trần Phi lẩm bẩm rồi ngồi xuống múa may uốn éo cơ thể thành những tư thế quái dị. Thời gian luyện tập các động tác luyện thể này luôn khiến nó ngán ngẩm, nhưng hiệu quả đạt được rất tốt nên Trần Phi cố gắng duy trì hằng ngày, không dám xao nhãng.

    Hiện giờ Trần Phi đã thuần thục, dễ dàng làm được mười động tác đầu, nhưng từ động tác thứ mười một trở đi thì nó vẫn chưa thể hoàn thành. Mấy động tác kia đòi hỏi độ dẻo dai của cơ bắp và xương cốt cực cao, sau nhiều lần cố gắng, Trần Phi đành tạm hài lòng với những gì đang có. Chắc phải thêm một thời gian nữa thì nó mới có hy vọng thuần thục động tác thứ mười một. Ở đây chẳng có huynh đệ thân tình như Cao Thủ hay Mãnh Kích để Trần Phi nhờ vả phụ giúp, phải chịu vậy.

    Dù thế, chỉ mười động tác luyện thể cũng ngốn của Trần Phi không ít thời gian. Sau khi làm xong hết thảy, mặt nó đỏ ửng, mồ hôi mồ kê đổ ròng ròng khắp người. Nhìn vào có cảm giác như Trần Phi rất mệt mỏi, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, nó đang rất sung mãn cả về tinh thần lẫn thể chất. Không thể không nói mấy động tác thể dục quái dị kia đem lại những hiệu quả rất nghịch thiên, kích thích toàn bộ cơ bắp, cân cốt Trần Phi phát triển, đề thăng sức mạnh cũng như độ dẻo dai kinh người.

    Đây là thời điểm tốt nhất để luyện tập linh kỹ, pháp thuật.

    Trần Phi ngồi xếp bằng vận hành công pháp thật chậm rãi, toàn thân thả lỏng, đồng thời trong đầu dần hiện lên khẩu quyết Đại Hỏa Cầu thuật, Đại Phong Nhận thuật…

    Giây lát sau, đôi mắt đang khép hờ của Trần Phi vụt mở bừng ra, bàn tay đột ngột hất mạnh về phía trước.

    Vù!

    Âm thanh rú rít, một quả cầu lửa to độ thước mộc từ tay Trần Phi lao sầm sập đánh thẳng lên bức vách trước mặt.

    Rầm!

    Không gian chấn động kịch liệt, tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong phòng kín nên vang dội cả chục lượt mới chịu ngưng lại. Trần Phi ngẩn người nhìn vách phòng đã thủng một lỗ sâu hoắm, gạch đá nứt vỡ như mạng nhện, vương vãi chất đống. Uy lực của Đại Hỏa Cầu thuật thật chẳng thể xem thường, thứ này mà đánh lên cơ thể người không được bảo hộ thì nát như tương tàu.

    Trần Phi thừ người một hồi lâu thì đứng dậy, hơi khó tin thì thào:

    - Tình hình này có lẽ ta phải ra ngoài luyện tập rồi, nếu còn ở trong đây xuất chiêu vài lần có khả năng sẽ đánh nát nơi chốn tu luyện, nguy hiểm hơn là tự tay phá sập nhà.

    Nó cười khổ, chẳng muốn để ai biết bí mật bản thân nhưng bây giờ không có chỗ thực hành, biết phải làm sao đây?

    Nghĩ thầm tìm một nơi hoang vắng giữa rừng trúc rộng mênh mông này cũng chẳng khó khăn lắm, Trần Phi nhanh chóng rời khỏi trang viện, tiến nhập Tiên Trúc Lâm.

    Lần này, vì có chủ đích tìm nơi vắng vẻ nên Trần Phi không đi theo mấy lối mòn thường được mọi người sử dụng mà di chuyển vào những bụi trúc um tùm chen kín lối đi. Trời đã dần tối, ánh hoàng hôn buông phủ khắp nơi, nếu không chú tâm theo dõi sẽ rất khó nhìn thấy bóng dáng Trần Phi lẩn khuất sâu trong rừng trúc.

    Sau khi đi vào thật sâu, bỏ qua nhiều nơi rộng rãi tịch liêu, Trần Phi dừng bước ở một vùng thân trúc mọc dày đặc chỉ chừa ra một khoảng đất trống vài thước. Cẩn thận ngó quanh một vòng không thấy gì khả nghi, Trần Phi mới an tâm ngồi xuống. Nó ngồi trực tiếp lên mặt đất phủ đầy lá trúc mục rất êm ái, chỉ có điều cảm giác hơi lạnh lẽo ẩm ướt.

    Thần Tâm Đoạt Thiên Công lần nữa được vận khởi, từ đôi tay Trần Phi, hai làn sương vụ mờ mờ trắng xóa tuôn ra ào ạt, tỏa lan tứ phía. Thoáng chốc, khu vực quanh chỗ Trần Phi ngồi chìm trong lớp sương khói dày kín, từ ngoài nhìn vào khó mà thấy được gì. Trần Phi cố tình luyện thuật Vân Vụ tiếp theo, để lỡ như có bị kẻ nào theo đuôi cũng đừng mong nhìn thấy những bí mật của nó.

    Liền sau đó, từ trong làn vân vụ mờ mờ ảo ảo, lần lượt phong nhận, hỏa cầu… các loại thủ đoạn được Trần Phi liên tiếp phát ra. Những tiếng động ầm ì vang vọng, dù Trần Phi đã rất cố gắng giảm nhẹ thế công, tránh gây chú ý cho người khác nhưng vẫn không áp chế được bao nhiêu.

    Trần Phi cầm một nắm lá trúc tung lên không trung, tay trái phẩy nhẹ. Những chiếc lá đang xoay tít rơi chậm rãi đột ngột như chịu lực hút cực mạnh, rơi phịch xuống dính chặt vào mặt đất. Trần Phi đứng dậy tiến vào khu vực vừa thử nghiệm Trọng Lực thuật, liền có cảm giác toàn thân trì trệ, nặng nề như đeo thêm cả trăm cân trọng lượng, tốc độ sụt giảm khá nhiều. Nhưng cảm giác này biến mất rất nhanh khi Trần Phi đã quen được trọng lực tăng bất thình lình.

    Thực ra, thêm một trăm cân chẳng là gì đối với tu sĩ Tụ Linh, đã đạt đến cảnh giới này thì một quyền bình thường của họ cũng có sức lực cả nghìn cân có dư. Bất quá, điểm Trọng Lực thuật nhắm vào chính là thói quen. Khi ngươi đang di chuyển thoải mái với tốc độ cao, hoặc ở trạng thái bình thường, đột ngột cơ thể nặng thêm cả trăm cân thì ai cũng rơi vào tình trạng lúng túng, có chút không quen. Cũng giống như một người ở trong căn phòng sáng đèn, bất chợt tắt hết đèn đi, phải mất một lúc họ mới làm quen và nhìn được trong bóng tối.

    Thế cho nên, trong chiến đấu nếu biết cách sử dụng Trọng Lực thuật hợp lý sẽ đem đến lợi thế không nhỏ. Chỉ cần giây lát phân tâm của đối phương cũng đủ cho kẻ thi pháp xoay chuyển cục diện. Bất quá, thời gian hiệu lực của Trọng Lực thuật khá ngắn ngủi, chỉ trong vòng năm nhịp thở đã kết thúc. Nhất là Trọng Lực thuật không thể thi triển trực tiếp lên người mà phải ẩn ngầm dưới mặt đất, khi nào đối phương bước chân vào mới chịu tác động. Hơn nữa, phạm vi của Trọng Lực thuật không lớn, chỉ vỏn vẹn trong chu vi nửa trượng thôi.

    Thử nghiệm một lượt hết thảy, cuối cùng Trần Phi hít sâu một hơi, cánh tay phải khoa lên thật nhẹ nhàng, biến chuyển một động tác khá mơ hồ.

    Viu!

    Không gian xao động, tiếng gió rít khẽ nhưng chẳng thấy bất cứ vật thể gì hiện ra. Đột nhiên, một vạt trúc mấy chục gốc xếp thành hàng thẳng tắp thi nhau đổ xuống, những cây trúc nằm ngoài phạm vi năm trượng mới thoát nạn.

    Trần Phi đi lại gần, quan sát vết đứt ngang trên thân mấy cây trúc. Vết chém ngọt lịm bằng phẳng, không chút sứt sẹo dù nhỏ, nhìn qua cứ tưởng do thần binh lợi khí nào đó gây ra. Thực tế, đây chính là kiệt tác của linh kỹ Phách Không Trảm.

    - Quả nhiên tốc độ quá kinh người, gần như ngay khi tay ta vừa xuất lực là mấy gốc trúc này ngã xuống!

    Trần Phi cũng thấy gai người, dù chính nó là kẻ xuất chiêu. Phách Không Trảm không hình không dạng cực khó phòng bị, ngay cả Trần Phi nếu không cẩn thận đề phòng chặt chẽ mà bị kẻ nào sử dụng linh kỹ này công kích, rất có thể nó sẽ trúng đòn. Mà độ sắc bén của Phách Không Trảm đã quá rõ ràng rồi, dính vào người bảo đảm bị cắt ra làm đôi, đừng hòng toàn mạng.

    Tuy nhiên, Phách Không Trảm tiêu hao quá nhiều linh lực của Trần Phi, gần như gấp ba, bốn lần pháp thuật phổ thông trước đó nó đã thi triển. Sau khi thử qua một vòng toàn bộ các pháp môn mới thu được, Trần Phi đã tiêu hao gần hai phần ba linh lực. Bất quá đây chỉ là linh lực ở Đan Điền thôi, Trần Phi vẫn còn một hồ linh lực dự trữ trong tâm thất chưa dùng đến. Bất kỳ kẻ nào đồng cấp mà muốn chơi trò tiêu hao chiến với nó coi như tự chuốc họa vào thân.

    Một cơ thể, hai bể chứa linh lực, nói ra chắc chẳng ai tin nổi. Dùng một phép so sánh đơn giản, giống như kẻ đầy đủ hai tay đấu với người cụt một tay vậy, lợi thế quá lớn.

    Ngoài ra, vẫn còn một điểm nữa khiến Trần Phi rất cao hứng. Đó là khi nó sử dụng linh lực trong tâm thất thì chiêu thức xuất ra đều có uy lực vượt trội so với lúc dùng linh lực từ Đan Điền. Kỳ thực điều này cũng không khó hiểu, linh lực trong tâm thất Trần Phi rất tinh thuần, đương nhiên tốt hơn linh lực còn nhiều tạp chất ở Đan Điền. Đây là kiệt tác mà Thần Tâm Đoạt Thiên Công tạo ra.

    Nói linh lực trong Đan Điền Trần Phi còn nhiều tạp chất, nhưng đó là so với chính linh lực trong tâm thất bản thân, nếu đem so sánh với những đệ tử bình thường thì vẫn vượt xa. Nói không ngoa, một thân tu vi và rất nhiều lợi thế mà Trần Phi đang có bây giờ đều nhờ công pháp nó tu luyện đem đến, gọi là cội nguồn sức mạnh cũng chẳng quá lời.

    Trần Phi đang trầm tư nghĩ ngợi thì có tiếng bước chân vang lên khe khẽ, dù rất nhỏ nhưng không thoát khỏi thính lực tinh tường của nó. Trần Phi ngẩng mặt lên nhìn ra xa, hiện thời lớp sương khói tạo ra lúc trước đã tan đi sạch sẽ nên tầm mắt thông thoáng.

    Trong rừng trúc rậm rạp, một người thanh niên khá tuấn tú len lỏi đi tới, ánh mắt trông đến vị trí Trần Phi đầy hiếu kỳ. Kẻ này chính là Lữ Hoành đã tiến cấp Tụ Linh và đạt được thân phận đệ tử hạch tâm cùng lúc với Trần Phi.

    Khi còn cách Trần Phi độ chục trượng, Lữ Hoành dừng lại, mắt đảo một vòng lướt qua những mảng trúc lớp bị chém gãy, lớp cháy đen nằm la liệt đầy đất. Gã cười khẽ:

    - Trời tối vắng vẻ, ta cứ nghe tiếng ầm ì từ đây vọng lại, tưởng ai hóa ra là Trần sư đệ.

    Trần Phi cũng cười:

    - Tiểu đệ rảnh rỗi nên ra đây luyện tập một chút, nếu làm phiền Lữ sư huynh thì xin thứ lỗi!

    Lữ Hoành xua tay:

    - Không, có gì đâu mà phiền! Ta chỉ tò mò mới tìm đến nơi này thôi. Nhìn tình trạng dường như sư đệ mới luyện thành pháp môn gì đó?

    Biết thế nào Lữ Hoành cũng dò hỏi, Trần Phi thoải mái đáp:

    - Chẳng có gì cao siêu, tiểu đệ đang cố tập Đại Hỏa Cầu thuật mà mãi vẫn chưa ra hình dáng gì.

    Nếu bảo vừa đến đã tu thành pháp thuật cấp hai thế nào cũng gây nên một trận kinh động, Trần Phi buộc phải giấu đi. Mặt khác, nó không muốn khoe khoang để lộ quá nhiều bí mật bản thân. Người khôn là kẻ biết khoe và che đúng chỗ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn!

    Góp ý tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bestfriend,Miên Lý Tàng Châm,Nguoi_vo_danh,nightelf,ntulam,
  5. #78
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Tuyệt Địa
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 76: Tiêu Thập Nhất










    Đương nhiên Lữ Hoành khó thể tin lời Trần Phi. Nơi này vương vãi quá nhiều thân trúc với đủ mọi hiện trạng khác nhau, rõ ràng thằng nhóc kia không chỉ luyện tập mỗi thuật Đại Hỏa Cầu, hẳn có điều giấu diếm. Bất quá, nghĩ thì nghĩ thế nhưng Lữ Hoành cũng chẳng muốn lên tiếng lật tẩy làm gì, việc đó không có lợi cho gã.

    Lữ Hoành sảng khoái hỏi:

    - Trang viên của sư đệ không biết ở nơi nào?

    - Nhà tiểu đệ ở hướng nam, thuộc cụm kiến trúc thứ sáu.

    Trần Phi điềm nhiên đáp.

    Lữ Hoành tươi cười:

    - Trang viên của ta cũng ở gần đó, chúng ta là hàng xóm rồi.

    Trần Phi nghĩ thầm trong đầu, thứ hạng của nó và Lữ Hoành sát bên, thế nên nhà ở được cấp phát xếp cạnh nhau là chuyện tất nhiên. Tuy vậy, ngoài mặt Trần Phi vẫn chắp tay, ra bộ ngạc nhiên:

    - Hóa ra chúng ta cùng cư ngụ ở một nơi, sau này phải nhờ Lữ sư huynh chỉ bảo nhiều rồi!

    - Không dám, không dám!

    Hai kẻ cáo già một lớn một nhỏ tùy tiện đàm đạo, trao đổi một số vấn đề rồi cùng nhau quay về. Trên đường đi, Lữ Hoành làm như tình cờ hỏi:

    - Hôm trước, sư đệ được Mai trưởng lão thu nhận làm đệ tử, chắc là được hưởng không ít lợi ích nhỉ?

    “Đến rồi đây!”

    Trần Phi cười thầm, bình đạm cất lời:

    - Sư phụ thường nhật giản dị ít đua tranh nên khá nghèo, cũng không ban cho tiểu đệ được nhiều.

    - Chuyện này nghe hơi lạ, ta nhớ Mai trưởng lão từng hứa hẹn không tiếc với sư đệ điều gì cơ mà?

    - Ha ha, thì đúng là thế. Nhưng quan trọng, sư phụ có gì để tiếc với tiểu đệ đâu?

    Trần Phi bật cười.

    Mãi chẳng khai thác được bao nhiêu tin tức, Lữ Hoành bỗng hỏi:

    - Thế còn pháp quyết phi kiếm thuật, đừng bảo với ta rằng sư đệ cũng không có nhé?

    Trần Phi hơi cau mặt:

    - Việc này thì đúng là có, nhưng vì sao sư huynh có nhiều hiếu kỳ với tiểu đệ thế?

    Thấy Trần Phi lộ vẻ không thoải mái, Lữ Hoành liền xua tay cười nói:

    - Ta chỉ đơn thuần là hiếu kỳ thành tính thôi, nếu đã làm sư đệ khó chịu thì xin bỏ quá cho, đừng để bụng!

    - Không hề gì! Tiểu đệ cũng tò mò, sư huynh đã tu luyện được thuật phi kiếm chưa?

    Bị Lữ Hoành vô duyên vô cớ tra gặn mãi, Trần Phi chẳng dại gì mà không hỏi lại, lấy chút vốn sẵn tiện khiến gã không có thời gian hỏi thêm nữa.

    - Ài…

    Lữ Hoành bật than:

    - Đừng nói luyện thành, ngay cả pháp quyết tu tập phi kiếm thuật ta còn chưa có nữa là…

    - Đắt lắm sao, sư huynh?

    - Khá đắt! Ta vẫn đang gom góp thêm điểm cống hiến chỉ để đổi lấy một thiên pháp quyết hạng bét, ngoài ra còn cần sở hữu phi kiếm đúng tiêu chuẩn nữa.

    Trần Phi trầm ngâm rồi nói:

    - Chưởng môn đã từng hứa sẽ truyền cho sư huynh một bí kỹ lợi hại, huynh có thể yêu cầu pháp quyết phi kiếm thay vào đó!

    Lữ Hoành gật đầu:

    - Ta cũng đang cân nhắc vấn đề này. Có lẽ sắp tới ta phải đến Chủ đảo một chuyến, hy vọng được cầu kiến chưởng môn, đạt ước nguyện!

    - Chúc sư huynh mã đáo thành công! Đến nhà rồi, tiểu đệ vào trước đây, bái biệt!

    - Gặp lại sau!

    Chia tay Lữ Hoành, Trần Phi đi vào trang viên của mình, cảm giác sau gáy nóng ran và nhột nhạt. Gã Lữ Hoành này, dường như đang có ý đồ gì đó với Trần Phi, tạm thời nó chưa biết được, cẩn thận đề phòng vẫn hơn.

    Sau một tối ngắn ngủi, Trần Phi trên cơ bản đã nắm rõ nguyên lý vận dụng linh lực và cách xuất động toàn bộ các môn pháp thuật, linh kỹ thu được lúc trưa. Việc tiếp theo cần làm chính là tập luyện thao túng phi kiếm, Trần Phi đi vào thư phòng, ngồi xếp bằng trên giường đá.

    Kẻ mới bước vào giai đoạn đầu tiên tập luyện điều khiển phi kiếm như Trần Phi thì không thể nào đứng thoải mái phóng xuất chiêu thức giống Lăng Ba và Mộng Phí Băng đã làm trước kia. Nó phải hoàn toàn thu liễm nhận thức, tập trung toàn bộ tinh thần vào phi kiếm, có vậy mới mong điều động thành công.

    Khi nãy, lúc còn ở trong Tiên Trúc Lâm, Trần Phi đã thử mượn công pháp Thần Tâm Đoạt Thiên Công để đi tắt, hầu dễ dàng luyện được thuật phi kiếm. Nhưng kết quả khiến nó khá thất vọng, dường như công pháp Trần Phi tu luyện chỉ có tác dụng với linh kỹ và pháp thuật, khi ứng dụng vào pháp quyết Nhất Thiểm Phi Quang lại chẳng có chút xíu hiệu quả. Phi kiếm Ngân Quang cứ chây ì ra, chẳng màng nhích động lấy một chút. Tình trạng ngoài ý muốn buộc Trần Phi phải tự thân vận động, không thể dựa vào công pháp mãi.

    Việc trước tiên cần làm là phải tìm hiểu cặn kẽ nội dung pháp quyết Nhất Thiểm Phi Quang, sau đó mới vận dụng được. Tâm vô tạp niệm, Trần Phi cau tít đôi mày kiếm, vận động trí não suy nghĩ thấu đáo từng đoạn kinh văn nhỏ. Pháp quyết khá dài, câu từ thâm ảo khúc chiết, có nhiều chữ mang trên mình những ý nghĩa khác nhau. Trần Phi phải dùng phương pháp loại suy, ghép từ vào hoàn cảnh, ngữ nghĩa trong đoạn kinh văn hướng tới sao cho phù hợp nhất. Công đoạn này rất quan trọng, nhất định không được để xảy ra sai lầm, bằng không đừng mơ lúc thực hành có thể thành công, chẳng những vậy có khi còn tự tổn thương kinh mạch do điều động linh lực đi lệch hướng.

    Đêm khuya thanh vắng tịnh mịch, Trần Phi ngồi lặng lẽ trên giường đá, tâm tư dồn hết vào pháp quyết Nhất Thiểm Phi Quang. Mãi đến canh ba, khi đầu óc nó cảm thấy mệt mỏi, đau như búa bổ mới tạm dừng công việc dịch nghĩa cực nhọc này. Trải qua gần một đêm, Trần Phi chỉ tạm thời hiểu được một phần mười pháp quyết, nhưng chỉ là hiểu một cách mơ hồ, chưa hoàn toàn chính xác, cần phải rà soát lại một vòng nữa. Tính ra, chỉ riêng giai đoạn tìm hiểu nội dung pháp quyết đã mất của Trần Phi không ít thời gian, chí ít cũng phải trên mười ngày.

    Thế mới biết, những kẻ khác khi tu luyện linh kỹ, pháp thuật phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi công sức vào. Mỗi một pháp môn có chút thành tựu đều tiêu hao của họ rất nhiều thời gian, vì vậy hiếm người luyện thành nhiều kỹ năng. Không như Trần Phi lâu nay được sự hỗ trợ quá mức ảo diệu của công pháp Thần Tâm Đoạt Thiên Công, nhờ vậy chẳng mất bao nhiêu thời gian đã sử dụng thuần thục hàng đống năng lực. Bây giờ, khi chạm phải phi kiếm thuật nó mới chân chính nếm trải cảm giác đau đầu, mệt mỏi.

    - Lâu nay ỷ trượng quá nhiều vào công pháp, đầu óc mình trì trệ đi không ít. Có lẽ nên nhân dịp này cho nó hoạt động một chút vậy!

    Trần Phi cười khổ, lăn ra giường ngủ vùi. Ngày mai, nó lại phải tiếp tục công việc gian nan này cho đến khi thành công.






    o0o






    Chủ đảo, Nghênh Khách Sảnh.

    Không khí trầm mặc tĩnh lặng, chưởng môn Phong Thiên cùng các vị trưởng lão ngồi trên ghế cao, phía dưới là một người thanh niên vận y phục màu đỏ rực, trên ngực thêu hình một tòa phủ đệ uy nghi trang nghiêm và ba chữ Ngạo Thiên Phủ. Người này có niên kỷ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm, môi son mặt ngọc, nhìn qua rất tuấn tú khí độ. Tuy đối diện toàn các bậc tiền bối thực lực cao thâm nhưng gã như không chịu chút áp lực nào, vẫn tiêu sái hơi khom người giữ lễ.

    Phong Thiên đang cầm trên tay một phong thư, bên trên chi chít những hàng chữ thảo ngay ngắn. Càng xem, vẻ mặt y càng nghiêm lại, đôi mày hơi cau ra chiều suy nghĩ. Lát sau, Phong Thiên chuyển bức thư qua cho Mai Chấn Đông trưởng lão ngồi cạnh đang khá hiếu kỳ, đồng thời ánh mắt dời xuống người thanh niên kia, ôn tồn lên tiếng:

    - Tiêu Thập Nhất hiền điệt lặn lội từ phương xa đến đây, hẳn không phải chỉ đảm trách việc chuyển một bức thư của lệnh sư?

    Người thanh niên tên Tiêu Thập Nhất bị nhãn quang tuy không uy hiếp nhưng mang theo ý chí của Phong Thiên soi lên mặt, dù vậy vẫn thoải mái đáp, thái độ cung kính mà không luồn cúi hạ mình:

    - Phong sư bá đoán không sai! Tiểu điệt trước là báo cáo tình hình đại cục cho người tỏ tường, sau là tuân theo lệnh gia sư, thỉnh cầu Phong sư bá cho lớp đệ tử tinh anh Càn Hư đảo hỗ trợ bọn tiểu điệt!

    - Việc này…

    Phong Thiên lộ vẻ khó hiểu:

    - Ta nói thẳng. Dư nghiệt Ma tộc lộ hành tung là chuyện chung của cả giới Càn Khôn, bất quá bọn chúng chỉ có vài mống nhỏ lẻ, lại xuất hiện trên địa bàn Ngạo Thiên Phủ cai quản. Quý phủ hoàn toàn có thể tự mình xuất lực tiễu trừ, đâu cần kêu gọi khắp nơi?

    Tiêu Thập Nhất bình tĩnh mỉm cười:

    - Phong sư bá nói rất đúng, việc kia quả nhiên là trách nhiệm của Ngạo Thiên Phủ. Gia sư cũng nói chỉ cần phái một vị trưởng lão vào bên trong động là giải quyết gọn ghẽ. Tuy nhiên, theo thiển ý của người thì đây là cơ hội lấy đá mài đao rất tốt cho lớp hậu bối, vừa có thêm lịch luyện hiểu biết, vừa tích lũy kinh nghiệm để mai sau lỡ như Ma tộc có trỗi dậy, bọn tiểu điệt còn đủ khả năng chặn đứng. Thế cho nên…

    - Cho nên quý Phủ muốn kêu gọi toàn bộ Thập Đại Tông Phái phái đi đệ tử tinh anh, hợp lực cùng các ngươi hành động?

    - Ý gia sư đúng là như thế, hy vọng Phong sư bá hiểu và hỗ trợ cho!

    Phong Thiên lặng thinh tựa đang đắn đo ngẫm nghĩ, hồi sau nói:

    - Tiêu hiền điệt đã nhận được sự đáp ứng của mấy nơi rồi?

    Nhắc đến việc này, Tiêu Thập Nhất có đôi chút tự hào:

    -Đã có ba thế lực đồng ý cử nhân lực hỗ trợ, nếu Phong sư bá cũng chấp thuận, cộng thêm bổn phủ nữa là năm cả thảy.

    - Thiên La Tông thì sao?

    Tiêu Thập Nhất thu ý cười lại, ngập ngừng:

    - Sau khi rời khỏi đây, tiểu điệt sẽ đến bái phỏng Thiên La Tông. Nhưng khả năng phía bọn họ đồng ý là rất thấp!

    Phong Thiên gật gù:

    - Lời ngươi coi như thật lòng. Bọn Thiên La Tông luôn tự hào đệ nhất tông phái, chẳng xem ai ra gì, chịu tiếp đón ngươi đã là ngoài ý muốn rồi.

    Tiêu Thập Nhất cười khổ. Gã thừa biết điều đó, nhưng lệnh của gia sư không thể không tuân, buộc phải đi dù biết trước sẽ chẳng được chào đón mấy.

    Phong Thiên chợt nói:

    - Tạm thời Tiêu hiền điệt lui xuống nghỉ ngơi một chút, ta sẽ cho người sắp xếp chỗ ở! Sau khi thảo luận cùng các vị trưởng lão xong, ta lại cho gọi ngươi để trả lời về đề nghị của gia sư.

    - Vâng, tiểu điệt chờ tin vui từ Phong sư bá! Xin cáo lui!

    Tiêu Thập Nhất khom lưng hành lễ với các vị trưởng bối, tiếp đó theo chân một đệ tử Càn Hư đảo lui về hậu viện lánh mặt.

    Chờ gã đi rồi, Phong Thiên mới hắng giọng nói với mọi người:

    - Thư kia, các vị đã xem qua cả rồi, có ai ý kiến gì không?

    Thanh Tâm đạo cô là người lên tiếng trước tiên:

    - Chưởng môn sư huynh, chúng ta và Ngạo Thiên Phủ đã lâu rồi không qua lại. Lần này, bọn họ đột nhiên cử người đến cầu viện trợ, ta e có điểm gì đó khác thường.

    Mai trưởng lão cũng nói:

    - Ta đồng ý với Thanh Tâm sư muội, trong chuyện này ắt có chỗ khuất tất.

    Trưởng lão mập lùn Dịch Trường Phong nghi hoặc:

    - Đương nhiên ai trong chúng ta ở đây đều đã từng trải qua bao phong ba, thừa kinh nghiệm để nhận ra chuyện này khá mờ ám. Chẳng qua, có ai nói được mờ ám, khác thường như thế nào không?

    Có vẻ bề ngoài đối nghịch với Dịch Trường Phong, trưởng lão gầy ốm Kha Thuấn cười lạnh:

    - Ngạo Thiên Phủ này, sau một thời gian im hơi lặng tiếng lại muốn chơi trò ma quỷ gì đây?

    Hai mươi trưởng lão, mỗi người một câu, phần lớn đều nghi ngờ động cơ thực sự của Ngạo Thiên Phủ, bàn luận xôn xao.

    Phong Thiên giơ cao cánh tay ngăn lại, lên tiếng:

    - Thảo luận thế đủ rồi! Theo ý các vị, chúng ta nên cử đệ tử hỗ trợ hay không?

    - Đương nhiên là không. Làm thế khác nào cho bọn chúng đâm đầu vào chỗ chết?

    - Chính thế, ta không đồng ý.

    - Ta cũng không đồng ý.

    Phong Thiên đảo mắt một vòng, thản nhiên nói:

    - Ta đồng ý.

    Mai Chấn Đông giật mình:

    - Vì sao? Chưởng môn, chuyện này không phải chuyện đùa đâu!

    - Đương nhiên ta biết, nhưng các vị chỉ nghĩ đến điểm hại mà quên mất cái lợi.

    - Còn có lợi lộc trong âm mưu này ư?

    Phong Thiên cười nhẹ:

    - Cái lợi thứ nhất, các đệ tử có cơ hội ma luyện trong thực chiến, giúp ích rất lớn cho quá trình tăng trưởng thực lực. Ngày nay, kiếm đâu ra Ma tộc cho bọn chúng đại khai nhãn giới? Cái lợi thứ hai, chúng ta sẽ qua dịp này biết được ý đồ thực sự của Ngạo Thiên Phủ. Mọi người muốn trốn tránh, vậy chúng ta làm thế nào biết họ nghĩ gì, muốn làm gì không? Thăm dò được vẫn tốt hơn là ru rú bảo toàn trong đảo.

    Dịch Trường Phong lắc mạnh gương mặt béo núc:

    - Không được. Những điều lợi này rất mơ hồ, trong khi khả năng người do chúng ta cử đi sẽ chết sạch là rất cao. Lúc đó, Ngạo Thiên Phủ chỉ việc đổ hết tội lỗi lên đầu Ma tộc là xong, ai nói được gì?

    Phong Thiên hừ mũi:

    - Ta vẫn chưa nói hết. Đã dám cử đệ tử đi vào chỗ nguy hiểm, đương nhiên ta phải có phương án bảo hiểm cho bọn họ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn!

    Góp ý tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 18-07-2015 lúc 05:22.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

    ---QC---


  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bestfriend,Nguoi_vo_danh,nightelf,ntulam,
Trang 16 của 16 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status