TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 17 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 715161718 CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 89

Chủ đề: [Tiên hiệp] Tình Duyên Đạo

  1. #81
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Giao chiến cùng Hoàng Minh hơn một trăm chiêu nhưng Thập Cửu lại bị Hoàng Minh hoàng toàn áp chế. Người này không những dễ dàng tránh được hết mọi công kích của cô, hơn nữa hắn lại phản kích ngược lại. Mặc dù không bị thương gì nhưng cũng khiến cho Thập Cửu cảm thấy buồn bực không thôi.

    -Ngươi có giỏi thì đừng có tránh, là nam nhân thì trực tiếp đỡ một chiêu của ta xem!

    Lại một lần nữa đánh vào khoảng không khiến Thập Cửu không kìm nén được quát tháo.

    -Tiểu muội à, ta có là nam nhân hay không còn chưa tới lượt nha đầu ngươi phán xét a.

    Hoàng Minh lại phát huy bản tính vô sỉ của mình, vừa nhẹ nhàng xoay người né tránh công kích của Thập Cửu rồi lên tiếng trêu chọc.

    -Đại ca, thánh nữ sẽ không thua người kia chứ?

    Thấy cả hai giao chiến đã lâu, Thập Cửu liên tục bị Hoàng Minh áp chế xuống hạ phong, bên phía Quỷ Tộc bắt đầu cảm thấy lo sợ.

    -Không sao, người kia mặc dù thân pháp quỷ dị nhưng thánh nữ còn chưa thể hiện hết thực lực của mình.

    Mạch Lân khoát tay nói. Mặc dù cứng miệng là vậy nhưng trong lòng Mạch Lân cũng thấp thỏm không yên. Quả thực như hắn nói, Thập Cửu vẫn chưa tung toàn bộ thực lực của nàng ra, nhưng nhìn về phía Quốc Sư Đại Thương kia e rằng thực lực hắn còn khó dò hơn nhiều.

    Người ngoài nhìn vào thì có thể thấy Hoàng Minh đang ung dung đối chiến với Thập Cửu, nhưng đối với Hoàng Minh, hắn là đang tập trung cao độ để tránh né. Ba động tiên lực từ công kích của Thập Cửu khiến Hoàng Minh cảm thấy khiếp sợ. Dù cho thân thể hắn cứng rắn hơn tiên nhân bình thường nhưng hắn cũng chẳng dại mà đem bản thân ra ngược đãi như vậy.

    -Chết tiệt, chơi với ngươi chả vui một chút nào cả.

    Mượn lực từ công kích của Hoàng Minh, Thập Cửu nhanh chóng lùi ra xa duy trì khoảng cách với hắn.

    Tiên lực cuồn cuộn từ trên người Thập Cửu tản ra, đại pháo trên tay cô phát ra quang mang mãnh liệt.

    -Để ta xem ngươi tránh được bao lâu.

    Dứt lời, ánh mắt Thập Cửu chuyển sang màu tím, tiên lực trên người cô lại thay đổi, nó khiến cho Hoàng Minh cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm ngập tràn.

    Bùm… Oành… Bùm…

    Một loạt tiếng pháo đinh tai vang lên, khẩu đại pháo trên tay Thập Cửu không ngừng hấp thu tiên lực từ cô rồi bắn ra. Trước mặt Hoàng Minh bây giờ không phải là một đợt pháo thông thường nữa, nó giờ đây đã trở thành một cơn mưa pháo rồi.

    Hoàng Minh không ngờ nha đầu kia lại khủng bố tới như vậy. Công kích này quả thực muốn dồn hắn vào tử lộ đây mà.

    -Các huynh đệ, chuẩn bị ứng cứu cho Quốc Sư.

    Ma Lễ Thanh nhìn mưa pháo đang hướng về phía Hoàng Minh mà rùng mình. Thực lực của Quốc Sư bọn hắn không hề nghi ngờ, nhưng thực lực của nha đầu kia quả thực quá khủng bố, e rằng ngay chỉ có Văn Thái Sư mới có thể áp chế được nàng, điều cần thiết bây giờ là phải bảo vệ tính mạng của Quốc Sư, cho dù phải trả giá bằng mạng của bốn huynh đệ bọn hắn.

    Nguy hiểm cận kề nhưng Hoàng Minh vẫn không hề hoảng sợ. Hắn bình tĩnh vận khởi Long Khải rồi truyền vào Sơn Hải Thủy Linh Thương, trong chốc lát trường thương liền biến hóa, con rồng trên thân thương như sống lại, hai mắt sáng rực như có linh trí, toàn thân thương phát ra lam quang bao bọc lấy cả người hắn.

    Tiên nhân đánh nhau đều so pháp bảo và tiên lực lợi hại, cho dù ngươi có một thân võ công tuyệt thế nhưng chỉ cần đối phương pháp bảo lợi hại thì chẳng có lấy một tia hi vọng. Chính vì vậy hắn liền nghĩ tới các tiểu thuyết kiếm hiệp trước kia đều chẳng phải truyền chân khí vào vũ khí hay thân thể đó sao? Lúc đó hắn liền thử nghiệm, may thay Sơn Hải Thủy Linh thương và cơ thể hắn không hề bài xích với tiên lực mà Long Khải hấp thu được.

    -Đến hay lắm.

    Hoàng Minh nhìn mưa pháo bắn tới trong lòng không chút run sợ. Mặc dù bản thân hắn nhận thức được nguy hiểm, nếu không cản được chắc chắn phải tán mạng, nhưng trong thâm tâm hắn lại cảm thấy phấn khích tột cùng.

    Quân sĩ Đại Thương đã sẵn sàng tiến lên sẵn sàng dùng tính mạng để cứu Hoàng Minh trở về, nhưng tất cả bỗng chốc lùi lại và sững sờ. Bên phía Thập Cửu cùng Quỷ Tộc cũng ngạc nhiên không kém.

    Trong suy nghĩ của họ, một thân ảnh hắc bào kia dưới làn mưa pháo chắc chắn sẽ táng mạng. Nhưng người này bỗng dưng toàn thân phát ra lam quang, một người một thương dưới mưa pháo như đang nhảy múa.

    Hoàng Minh lúc này đang lâm vào trạng thái tuyệt diệu của võ đạo. Đôi mắt hắn có thể dễ dàng quan sát chuyển động của mưa pháo, thân pháp nhanh nhẹn cùng thương pháp vô cùng điêu luyện, hắn lúc này chỉ nhẹ nhàng dùng thương làm lệch đi đường đạn.

    Hắn cững không sử dụng mưa pháo của Thập Cửu để tấn công ngược Quỷ Tộc, hắn tới đây không phải tiêu diệt mà là để chiêu dụ Quỷ Tộc, đây chính là một sự trợ giúp không hề nhỏ cho Đại Thương nếu sau này phải đối địch với Tây Kỳ. Hơn nữa một phần bản thân hắn cũng không muốn tốn quá nhiều sức lực để làm vậy, ai biết được nha đầu kia có còn hậu chiêu nào nữa không kia chứ.

    -Quốc Sư uy dũng… Đại Thương tất thắng!

    Tiếng hô vang lại một lần nữa vang lên. Thân ảnh Hoàng Minh nhảy múa giữa mưa pháo kia đã khắc sâu vào trong tâm trí bọn họ, mãi về sau người ta vẫn thường hay nhắc tới về sự tích “vũ điệu của chiến thần”.

    -Không thể nào! Từ khi nào Đại Thương lại có được người lợi hại như vậy?

    Cả ba người Mạch Lân cảm thấy đầu óc choáng váng. Thực lực của Thập Cửu vừa thể hiện e rằng tới Văn Trọng của Đại Thương cũng khó bề đỡ được, người kia không ngờ lại có thể dễ dàng hóa giải.

    -Đại ca, ngươi xem… chúng ta liệu có...

    Mạch Nha nhìn sắc mặt của Thập Cửu đã có chút nhợt nhạt miệng lắp bắp không ngừng. Tiên khí trên người tản mát không còn sung mãn như trước nữa, hiển nhiên một chiêu này tiêu hao rất nhiều tiên lực của cô, nhưng kết quả lại chỉ có thể khiến cho sĩ khí quân Đại Thương đại tăng còn bên mình thì…

    -Đại ca ca, không nhìn ra ngươi quả thực là chân nhân bất lộ tướng, che dấu thật giỏi.

    Thập Cửu điều chỉnh hô hấp rối loạn, nhìn Hoàng Minh trào phúng nói. Nàng lúc trước không hề cảm thấy bất kì tia dao động tiên khí nào từ Hoàng Minh, nhưng nhìn thực lực của hắn hiện giờ e rằng còn cao hơn nàng một tầng. Há chẳng phải kẻ này lại thích mấy trò “giả trư ăn thịt hổ” hay sao? Thật uổng công nàng xem trọng hắn mà.

    Hoàng Minh lúc này mà nghe được suy nghĩ trong đầu Thập Cửu chắc phải khóc lóc kêu oan mất. Nếu luận về tu vi e rằng hắn thua xa Thập Cửu, chỉ có điều kinh nghiệm chiến đấu của nha đầu kia không nhiều, hơn nữa cách tấn công vô cùng đơn điệu. Còn Hoàng Minh lại đã vài lần chiến đấu đều là thập tử nhất sinh, hơn nữa đều luyện tập cùng Tử Tân và Khổng Tuyên, đều là người có tu vi cao hơn nha đầu kia rất nhiều.

    -Tiểu muội quá khen rồi. Vậy chi bằng chúng ta dừng tại đây, trận này xem như hòa, chúng ta…

    -Dừng, người đừng tưởng như vậy là có thể làm khó được ta, bản thân ta vẫn chưa thua đâu.

    Hoàng Minh chưa kịp nói hết câu đã bị Thập Cửu ngắt lời. Hắn âm thầm thở dài, vốn muốn thể hiện thực lực mạnh mẽ nhất để nha đầu kia biết khó mà lui, lại tranh thủ khuyên nhủ Quỷ Tộc đầu hàng, như vậy sẽ tránh được thương vong không cần thiết. Không ngờ nha đầu này lại cứng đầu như vậy.

    -Tiểu muội, ta thực sự không muốn ra tay với ngươi đâu.

    Hoàng Minh cười khổ nói.

    Thập Cửu cũng biết Hoàng Minh thực sự không muốn đả thương cô, bởi vì từ đầu tới cuối khi công kích Thập Cửu hắn chỉ dùng cán thương để ra đòn. Nhưng cho dù là vậy cô cũng không muốn rút lui, chưa nói tới việc Quỷ Tộc sẽ thất bại dưới tay Đại Thương, tính háo thắng của cô không hề cho phép điều đó.

    -Nói nhiều vô ích, tới đây.

    Dứt lời, thân ảnh Thập Cửu lóe lên rồi lập tức áp sát Hoàng Minh. Lúc này Hoàng Minh cũng chỉ đành ứng chiến mà thôi.

    -Chết tiệt, ngươi có giỏi đừng né nữa, mau nghiêm túc đi.

    Thập Cửu liên tục công kích nhưng vẫn chưa chạm nổi vào người Hoàng Minh lập tức nổi nóng, điên cuồng tấn công nhưng Hoàng Minh vẫn liên tục tránh né. Hắn nhận thấy tiên khí trên người cô tán loạn, hơi thở không còn vững vàng, sức lực cũng không còn bao nhiêu, hắn chỉ cần liên tục né tránh để tiêu hao thể lực của Thập Cửu mà thôi.

    -Tiểu muội, ngươi thua rồi.

    Hoàng Minh xoay cán thương đánh lên cổ tay Thập Cửu khiến cô không thể nắm được khẩu pháo trên tay, lại tiếp tục xoay người tung một chưởng vào bụng khiến Thập Cửu bị văng ngược ra đằng sau.

    Quả thực Hoàng Minh không muốn ra tay với tiểu nha đầu đáng yêu này chút nào, nếu đổi lại là ba lão già kia e rằng không chỉ một chưởng như vậy đâu.

    -Chết tiệt, ta chưa thua đâu.

    Thập Cửu cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực của cô không còn bao nhiêu, vừa đứng dậy lại nhanh chóng ngã xuống. Dù sao Hoàng Minh cũng không muốn cô tiếp tục làm loạn nên một chưởng kia cũng không hề nhẹ.

    -Thánh nữ…

    Những tiếng kêu tuyệt vọng vang lên khi Thập Cửu ngã xuống. Tam trưởng lão và Thánh Nữ đã thua, số phận Quỷ Tộc bọn hắn đã được định đoạt, bọn hắn không cam lòng như vậy.

    -Tiểu nha đầu, thắng thua đã rõ. Chỉ cần các ngươi đầu hàng, ta nhất quyết sẽ không làm hại tới các ngươi. Hơn nữa ta cam đoan rằng sẽ giành cho các ngươi thật nhiều điểm tốt.

    Hoàng Minh thấy nha đầu kia lại kiên cường đứng dậy thì cảm thấy có chút xót xa. Hắn lại khuyên nhủ Thập Cửu, nếu lại tiếp tục e rằng tính mạng của tiểu nha đầu này khó giữ.

    -Đầu hàng? Từ khi nào chúng ta cho người cái quyền quyết định thắng thua vậy?

    Một âm thanh già nua vang lên khiến Hoàng Minh nhíu mày, hắn đang cố gắng dụ dỗ Thập Cửu, là tên không biết điều nào lại tới phá đám.

    -Ta công nhận Quỷ Tộc chúng ta không có người nào tu vi cao như người, nhưng nếu muốn chúng ta chịu thua e rằng cả Đại Thương các ngươi không có người nào xứng đáng.

    Mạch Lân xuất hiện khiến Hoàng Minh ngỡ ngàng. Lão già này chẳng lẽ muốn liều mạng? Đừng nói tới việc có thể lấy mạng hắn, cho dù tự bạo tiên thể cũng chỉ khiến hắn bị thương mà thôi, hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?

    -Các ngươi đưa thánh nữ về trong.

    Mạch Lân khoát tay bảo hai người Mạch Nha đưa Thập Cửu rút lui, Hoàng Minh cũng không hề ngang cản.

    -Lão đầu, ông chắc rằng chỉ mình ông có thể ngăn được ta chứ?

    Hoàng Minh lập tức áp sát Mạch Lân trong nháy mắt, không hề nương tay như lúc đấu với Thập Cửu, mỗi một quyền của Hoàng Minh đều mang theo toàn bộ sức lực của hắn. Hắn không biết lão đầu này còn dấu hậu chiêu nào hay không, “tiên thủ vi cường”, tốt nhất là không cho lão có cơ hội sử dụng.

    Mạch Lân bị Hoàng Minh dồn ép thì lập tức choáng váng. Lão ta cũng không ngờ rằng Hoàng Minh này lại lập tức ra tay như vậy. Lão đã bị thương, lại trước công kích của Hoàng Minh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận.

    -Để đại ca ta yên.

    Khi đã đưa Thập Cửu về phía Quỷ Tộc an toàn, hai người Mạch Nha liền quay lại tiếp ứng cho Mạch Lân. Mặc dù muốn nhanh chóng tiêu diệt Mạch Lân nhưng bị cả hai lão già này dùng thân thể bám lấy không rời, chỉ trong chốc lát Hoàng Minh liền để lão chạy thoát sang một bên.

    -Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải bỏ mạng tại đây.

    Mạch Lân khuôn mặt bị đánh tới biến dị, cả người đầy máu phát ra tiếng cười man rợ. Lão bóp nát đầu lâu bằng ngọc trong tay, một luồng quỷ khí từ đó thoát ra hóa thành một làn sương đen rồi ngày càng trở nên dày đặc, bao phủ cả bầu trời.

    Hoàng Minh không biết làn sương đen này là gì, nhưng trong thâm tâm hắn nổi lên sự bất an, cảm giác này hắn đã từng trải qua, đó chính là lúc cái chết cận kề.

    -Là ai lại dám ngang nhiên tới đây làm loạn? Biết điều thì cút về nơi của các ngươi.

    Một thân ảnh mờ ảo xuất hiện trong làn sương đen, một âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến cho người khác cảm thấy run sợ. Khi nghe thấy giọng nói đó, Hoàng Minh biết, hôm nay phải chịu khổ rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #82
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    -Quốc Sư Đại Thương ở đây, kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy?

    Dư Nguyên và hàng loạt tướng sĩ Đại Thương thấy có kẻ hống hách như vậy liền nổi giận. Thực lực Hoàng Minh vừa thể hiện khiến bọn hắn sùng bái không thôi, tất cả đều tin rằng, chỉ cần Quốc Sư ở đây, thì chiến thắng của Đại Thương đã nắm chắc trong tay rồi.

    Trái ngược hoàn toàn với bọn họ, trong lòng Hoàng Minh thì đang thầm than trời, bởi hắn nhận biết được người tới là ai, và hắn biết chắc rằng hôm nay nếu tiếp tục đấu với Quỷ Tộc, cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn

    -Quốc Sư Đại Thương? Chỉ dựa vào hắn?

    Hoàng Minh có thể nghe ra giọng điệu giễu cợt của y, nhưng hắn biết y có quyền kiêu ngạo, nói đúng hơn cho dù cả Đại Thương ở đây cũng không thể chống lại được y.

    -Sỉ nhục Quốc Sư, chết!

    Tiếng hô oán giận vang lên khắp Đại Thương, Dư Nguyên nắm binh khí trong tay chỉ thẳng vào thân ảnh trong hắc vụ quát.

    -Cút!

    Thạch Cơ quát một tiếng, một luồng tiên lực hắc ám lập tức bao trùm lấy Dư Nguyên khiến hắn bị đè ép cùng cực, hắn có thể cảm nhận xương cốt đang kêu lên, lục phủ ngũ tạng dường như sắp vỡ.

    -Nương nương thủ hạ lưu tình.

    Khi Dư Nguyên gần như sắp mất đi nhận thức, lúc này Hoàng Minh xuất hiện một thương đánh tan tiên lực bao trùm Dư Nguyên.

    -Nương nương đâu cần phải nặng tay với hậu bối như vậy?

    Hoàng Minh đỡ Dư Nguyên hướng thân ảnh trong hắc vụ nói.

    Một thân hình thướt tha uyển chuyển xuất hiện trước mặt mọi người. Nữ nhân vận một bộ y phục màu đen nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám đánh ý nghĩ với nàng, bởi sát khí tỏa ra từ nàng đủ khiến bọn hắn biết, nếu tới gần nàng chỉ có con đường chết.

    -Quốc sư Đại Thương bái kiến Thạch Cơ Nương Nương. Đã lâu không gặp, nương nương ngày càng xinh đẹp hơn rồi.

    Hoàng Minh tiếp tục công phu miệng lưỡi của mình. Trước tiên cứ lấy lòng nàng, sau đó lại tìm cách rút lui, bảo toàn tính mạng là trên hết.

    -Quốc Sư đại nhân quá lời rồi. Nhưng ngài quả thực che dấu thân phận thật giỏi, khiến ta thật hổ thẹn. Vừa là một cao thủ đánh cờ, lại có thể dễ dàng phá một chiêu của ta, “văn võ song toàn”, câu này quả thực xứng với Quốc Sư đại nhân.

    Ngoài miệng thì khen nhưng ngữ khí của nàng thì đầy châm chọc, Hoàng Minh lúc này chỉ biết cười khổ mà thôi. Thạch Cơ này quả thực vẫn còn để bụng chuyện cũ đây mà.

    -Quả thực lúc trước dấu thân phận của mình là ta sai, lần sau mời nương nương lại tới phủ của ta làm khách để chuộc lỗi.

    -Dừng, ngươi tưởng ta sẽ muốn tới phủ của ngươi lắm hay sao?

    Thạch Cơ ngay lập tức cự tuyệt.

    Nghe cuộc đối thoại của Hoàng Minh và Thạch Cơ khiến Mạch Lân choáng váng. Vốn Thạch Cơ chính là con bài bảo hộ cuối cùng của Quỷ Tộc, chỉ cần nàng xuất hiện, cho dù Đại Thương có đông hơn nữa cũng chỉ có con đường chết. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, hình như nàng và Quốc Sư Đại Thương có quan hệ, hơn nữa e rằng quan hệ vô cùng thân thiết. Nhìn biểu hiện của nàng từ nãy giờ, rất giống nữ nhân đang giận dỗi.

    -Thạch tỷ tỷ, bọn hắn tới đây là muốn tiêu diệt Quỷ Tộc bọn ta. Hơn nữa chính hắn đánh muội.

    Không khí ám muội giữa Hoàng Minh và Thạch Cơ kết thúc khi Thập Cửu bất ngờ lên tiếng. Hắn quả thật chút nữa đã quên mất tiểu nha đầu này, không ngờ lại bị nha đầu này tố giác.

    -Điều nàng nói là thật?

    Thạch Cơ nhíu mày nói, mặc dù Thập Cửu không có thương tích gì, nhưng nhìn tình trạng của nàng quả thực là đã trải chiến đấu cùng người khác, xung quanh chẳng có ai đủ thực lực có thể đối chiến cùng tiểu nha đầu này. Nếu đúng như lời Thập Cửu nói thì tại sao nàng không thể nhìn ra tu vi của hắn? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân? Thạch Cơ tự chế giễu mình, từ khi nào Thánh Nhân lại nhàn rỗi tới Đại Thương làm Quốc Sư kia chứ? Như vậy chỉ có một khả năng, người trước mặt này dùng phương pháp nào đó che đi tu vi của bản thân. Quả thực cái này rất giống tính cách của hắn, rất giỏi che dấu người khác.

    -Khởi bẩm nương nương, chính hắn là người đả thương thánh nữ.

    Hoàng Minh chưa kịp thanh minh thì Mạch Lân đã lên tiếng. Lúc này hắn hận sao lúc trước không ra tay nặng một chút, nếu như vậy đã không để hắn có cơ hội gọi Thạch Cơ tới đây chứ đừng nói là đứng đây tố giác hắn.

    -Ta hỏi ngươi?

    Thạch Cơ trừng mắt nhìn Mạch Lân khiến hắn lập tức thổ huyết quỳ xuống, cả thân gập quỳ run rẩy không dám hó hé nửa lời.

    -Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Bọn ta tới đây chỉ là muốn kết minh hữu cùng Quỷ Tộc, còn giữa ta và tiểu muội muội kia chỉ là bàn luận một chút mà thôi.

    Hoàng Minh nhanh chóng giải thích. Hắn biết nếu như lần này chọn đối địch với Quỷ Tộc chắc chắn tất cả đều không có đường trở về.

    -Không cần nhiều lời. Hôm nay ta tha cho các ngươi, lập tức dẫn người quay về, hơn nữa lập lời thề vĩnh viễn không được trở lại nơi đây.

    Thạch Cơ hừ lạnh nói.

    -Nương nương, không thể. Bọn chúng dám tới đây đả thương người của chúng ta, không thể để chúng toàn mạng trở về được.

    Thấy Thạch Cơ muốn tha cho Hoàng Minh, Mạch Nha lập tức lên tiếng phản đối. Nhưng ngay lập tức sau đó hắn cũng chịu chung số phận giống Dư Nguyên, trực tiếp bị Thạch Cơ đánh ngất.

    -Nếu như vậy các ngươi trở về mang theo hậu lễ xem như đền bù thiệt hại cho bọn họ, chuyện hôm nay tới đây thôi.

    Thạch Cơ phất tay nói.

    Những người khác nghe thấy Thạch Cơ kiêu ngạo như vậy nhưng cũng không dám nói một lời, bởi vì tất cả bọn họ cuối cùng cũng biết người đến được Tần Quốc Sư gọi Thạch Cơ Nương Nương kia là ai.

    Các ngươi đã từng nghe danh Lục Thánh chắc chắn đừng nên bỏ qua danh xưng Thạch Cơ Nương Nương. Bởi lẽ, nếu các ngươi đắc tội Lục Thánh, chắc chắn ngươi sẽ bị trừng phạt. Nhưng nếu đắc tội với Thạch Cơ Nương Nương, cái mạng nhỏ của ngươi xong rồi.

    -Nương nương, ta còn có lời muốn nói.

    Hoàng Minh lập tức lên tiếng. Quỷ Tộc sau này sẽ là một con bài chiến lược quan trọng khi đấu với Tây Kỳ, nếu buông bỏ hắn làm sao cam lòng.

    -Ngươi còn muốn gì nữa?

    Thạch Cơ nhíu mày. Vốn lúc trước gọi hắn một tiếng “Sư phụ” nên lần này lại cho hắn một chút mặt mũi, nhưng không ngờ hắn lại không biết điều như vậy.

    -Ta dám hỏi nương nương, nếu như bọn ta rút khỏi đây, liệu Quỷ Tộc bọn hắn có lại tấn công vào thành trì của Đại Thương chúng ta nữa không?

    -Điều này…

    Thạch Cơ không thể không thừa nhận rằng điều Hoàng Minh nói hoàn toàn có khả năng xảy ra. Xung quanh Quỷ Tộc đều là đồi núi, thức ăn thiếu thốn, tuy có thể dựa vào săn bắt thú nhưng yêu tộc hoành hành bá đạo, bọn hắn căn bản không phải là đối thủ. Chính vì vậy Quỷ Tộc mới dựa vào việc đánh cướp các thành trì và các tiểu đoàn thương nhân của Đại Thương. Việc này làm tổn hại đến căn cơ của Đại Thương, bọn hắn dẫn binh tới đánh Quỷ Tộc cũng là điều hiển nhiên.

    -Ta biết nương nương thần thông quảng đại nhưng liệu người có thể bảo hộ cho Quỷ Tộc mãi mãi được không? Người có thể khiến bọn họ không lo lắng về lương thực hay không?

    Luận về chiến đấu có lẽ Hoàng Minh không bằng Thạch Cơ, nhưng luận về mưu kế, nàng còn kém xa hắn.

    -Vậy ngươi nói xem?

    Thạch Cơ tỏ vẻ khó chịu nói. Tên này vẫn cứ thích úp mở tỏ ra bí hiểm như vậy.

    -Nếu ta nói ta có biện pháp chỉ trong thời gian ngắn có thể khiến cho Quỷ Tộc trở thành một nơi không thua kém gì Tây Kỳ thì các ngươi nghĩ sao?

    Lời Hoàng Minh nói ra khiến toàn trường sửng sốt. Có thể khiến cho Quỷ Tộc không thua kém Tây Kỳ trong thời gian ngắn, mặc dù cái “thời gian ngắn” mà hắn nói không biết là bao lâu nhưng nếu như vậy quả thực rất đáng để người ta thèm khát.

    -Điều ngươi nói là sự thật?

    Mạch Lân lúc này nghe tới cũng không kiềm được lòng. Tình trạng của Quỷ Tộc hắn hiểu rất rõ, nếu chỉ dựa vào việc đánh cướp thì không thể duy trì được bao lâu. Nếu không được như lời Hoàng Minh nói, cho dù đạt được một nửa của Tây Kỳ thì cho dù là thuần phục Đại Thương cũng là việc nên làm.

    -Nương nương nghĩ sao?

    Hoàng Minh trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Mạch Lân mà hướng Thạch Cơ chờ đợi. Hắn biết nếu Thạch Cơ đồng ý thì không ai dám phản đối, hơn nữa thuyết phục nàng dễ hơn là lão đầu kia, lại có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn.

    -Nói yêu cầu của ngươi đi.

    Thạch Cơ cũng lười quản chuyện này, dù sao nàng có lời hứa bảo hộ Quỷ Tộc ba lần, nhưng lần này đã là lần cuối cùng rồi, nếu như bọn họ có chỗ dựa là Đại Thương thì sẽ không phải lo lắng về kẻ địch nữa. Còn về việc Hoàng Minh nói nàng cũng không mấy để tâm, hắn có thể khiến Đại Thương được như bậy giờ thì điều hắn nói hoàn toàn có thể làm được.

    -Chỉ cần Quỷ Tộc đồng ý sát nhập vào Đại Thương, thề vĩnh viễn không phản bội là được.

    -Chỉ như vậy thôi hay sao?

    Mạch Lân ngạc nhiên trước những yêu cầu của Hoàng Minh, lão tưởng rằng Hoàng Minh sẽ phải đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc, nếu chỉ như vậy thì quả thực người được lợi chính là Quỷ Tộc.

    -Đâu chỉ như vậy, các ngươi hằng năm vẫn phải cống nạp cho Đại Thương chúng ta. Ngoài ra còn có…

    Miệng Hoàng Minh hoạt động hết công suất, hàng loạt yêu cầu được hắn đề ra, nhưng tuyệt nhiên lại khiến cho Mạch Lân cảm thấy những yêu cầu này không hề quá đáng.

    -Dừng! Rốt cuộc ngươi muốn nói đến bao giờ nữa?

    Thạch Cơ là người đầu tiên không thể kiên nhẫn được nữa, dù sao lời hứa ba lần bảo hộ Quỷ Tộc đã kết thúc, những chuyện tiếp theo không can dự tới nàng nữa.

    -Thất lễ quá, những điều kiện cứ tạm như vậy đi, các ngươi hẳn không có ý kiến gì chứ?

    Hoàng Minh cười đáp.

    -Chỉ cần ngài có thể thực hiện lời hứa của mình. Ta đại diện cho Quỷ Tộc xin thề mãi mãi tận trung với Đại Thương.

    Mạch Lân đặt tay lên hình xăm mặt quỷ trước ngực nói. Mặc dù không biết ý nghĩa thế nào nhưng Hoàng Minh có thể đoán được đại khái đây là lời thề trước tổ tiên của Quỳ Tộc bọn họ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #83
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Đại sảnh của Quỷ Tộc. Đây là nơi Quỷ Tộc thường dùng để tổ chức những nghi lễ quan trọng. Tại đây, Hoàng Minh đại diện cho Đại Thương cùng với ba người Mạch Lân tiến hành thương thảo về tương lai của Quỷ Tộc.

    Người chủ trì là Thạch Cơ nhưng từ đầu tới cuối Thạch Cơ cũng không hề lên tiếng. Thập Cửu thì những chuyện này quá tầm hiểu biết của nàng, mặc dù vậy nàng cũng vô cùng chăm chú lắng nghe. Cuối cùng cũng chỉ còn Hoàng Minh và ba người Mạch Lân ngồi nói chuyện, nhưng hiển nhiên cả ba lão già bọn hắn cũng không thể hiểu hết được, rốt cuộc vẫn là hắn thao thao bất tuyệt từ đầu tới cuối.

    -Theo ngươi nói thì muốn Quỷ Tộc phát triển ít nhất cũng cần từ vài chục năm tới trăm năm, vậy trước thời gian đó ngươi muốn an bài cho bọn họ như thế nào, Đại Thương các ngươi sẽ cung cấp lương thực cho bọn họ?

    Ngồi một bên yên lặng nãy giờ, Thạch Cơ bất giác lên tiếng.

    -Việc này nương nương có vẻ đã lầm rồi.

    Mặc dù khá ngạc nhiên khi Thạch Cơ hỏi tới nhưng Hoàng Minh cũng rất từ tốn trả lời, quả thực nếu có người nói chuyện còn tốt hơn là bản thân độc thoại.

    -Hiểu lầm? Vậy ngươi muốn bọn họ tự sinh tự diệt tới lúc đó?

    Thạch Cơ nhíu mày nhìn Hoàng Minh. Ngay cả Thập Cửu và ba người Mạch Lân khuôn mặt cũng trầm xuống, quả thực từ đầu tới cuối Hoàng Minh đề ra phương án rất khả thi cho tương lai Quỷ Tộc nhưng đúng như Thạch Cơ nói, nó cần quá nhiều thời gian. Quỷ Tộc bọn hắn tài nguyên không nhiều, e rằng không thể trụ được tới lúc đó.

    -Như vậy làm sao có thể được? Nếu bọn họ chọn đầu phục Đại Thương thì chính là con dân của Đại Thương, thân làm Quốc Sư như ta làm sao có thể bọn họ chịu khổ cực được chứ?

    Hoàng Minh bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, thương dân như con khiến Thạch Cơ chỉ muốn bóp chết hắn, nàng trừng mắt nhìn hắn.

    -Vậy cuối cùng Quốc Sư ngươi muốn thế nào?

    Thấy Thạch Cơ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Hoàng Minh lúc này mới cảm thấy lạnh sống lưng. Luận về miệng lưỡi không ai bằng hắn, nhưng người trước mặt là một đại ma đầu, miệng lưỡi ngươi dù sắc đến đâu nhưng nàng không hài lòng thì chính là ngươi toi mạng. Tốt nhất không nên chọc giận nàng ta nữa.

    -Việc trước tiên phải nói tới, dựa theo những gì ta dự kiến, chỉ cần chưa tới ba năm, ta tin Quỷ Tộc có thể vực dậy được.

    “Ba năm”? Đây là hắn điên rồi hay quả thực hắn có thể làm được việc đó? Những người xung quanh liền lâm vào trầm tư. Mặc dù kế sách hắn đưa ra là hoàn hảo, nhưng ít nhất phải là gấp mười lần cái ba năm kia thì mọi người ở đây mới có thể tin tưởng hắn được.

    -Quốc Sư, thực sự như ngài nói, là ba năm ư?

    Mạch Lân như không tin vào những gì mình đã nghe được, liền lên tiếng để xác minh.

    -Đúng vậy, chỉ cần các ngươi tin tưởng vào chúng ta, trong ba năm chắc chắn Quỷ Tộc sẽ trở mình. Hơn nữa ta đảm bảo, trong ba năm đó, các ngươi không cần nộp bất cứ cống phẩm gì cho Đại Thương và ta nhất định sẽ không để bất kì một người nào của Quỷ Tộc bị bỏ đói cả.

    Lời Hoàng Minh vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người lập tức kinh ngạc. Cống phẩm ba năm chính là một khoản tài nguyên vô cùng lớn, vậy mà Hoàng Minh hắn nói miễn liền miễn, hơn nữa theo lời hắn nói thì trong ba năm đó Đại Thương sẽ hỗ trợ nhu yếu phẩm cho Quỷ Tộc. Nếu như vậy cho dù ba năm không thực hiện được kế sách của Hoàng Minh thì ít nhất Quỷ Tộc cũng sẽ từng bước trụ vững vàng.

    -Quốc Sư, ngài thực sự không đùa chúng ta chứ?

    Mạch Lân lại một lần nữa hỏi. Việc này không thể chỉ dựa vào lời Hoàng Minh được, bởi vì tất cả đều phải có sự đồng ý của Thiên Tử.

    -Ngươi hoài nghi lời ta nói hay sao?

    Hoàng Minh nhíu mày.

    -Không có, không có, Quốc Sư đã nói làm sao chúng ta không thể tin tưởng được chứ?

    Mạch Lân lập tức nhảy dựng lên. Lão cũng không dám hỏi tới nữa. Cho dù không có thể như lời Hoàng Minh nói, nhưng nếu có thể được một phần lợi ích như vậy cũng có thể khiến lão yên lòng.

    -Ngươi không cần lo lắng, có nương nương ở đây làm chứng, ta quyết không nuốt lời.

    Mạch Lân lén đưa mắt nhìn Thạch Cơ, nhìn thấy nàng nhẹ gật đầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

    Hoàng Minh thì chẳng quan tâm tới chuyện này lắm, dù sao thì Tử Tân đã giao cho hắn toàn quyền giải quyết mọi chuyện ở đây.

    Tiếp theo Hoàng Minh liền đưa ra những phương án để hỗ trợ Quỷ Tộc trong thời gian tới.

    Đầu tiên Đại Thương sẽ gởi một phần lương thực và nhu yếu phẩm tới Quỷ Tộc, hơn nữa lại cho người tới giúp đỡ xây dựng lại Quỷ Tộc. Hắn cũng yêu cầu Tây Kỳ có thể xuất lực hỗ trợ, hơn nữa lại cung cấp ruộng đất cho Quỷ Tộc, tất nhiên bọn họ vẫn phải nộp một phần thuế cho Tây Kỳ. Nếu là bình thường sẽ chẳng ai đồng ý điều kiện của hắn cả, nhưng hắn lại cam đoan sẽ cùng chia sẻ cho Tây Kỳ những kĩ thuật tiên tiến của Đại Thương, điều này khiến Ba Ấp Khảo lập tức đồng ý. Dù sao những mảnh đất hoang ở Tây Kỳ rất nhiều, có thể để Quỷ Tộc cả tạo sử dụng cũng tránh phí phạm, hơn nữa những kĩ thuật của Đại Thương khiến khắp nơi đều thèm muốn, đây quả thực là một cơ hội tốt để có thể học hỏi để phát triển Tây Kỳ.

    Thoạt nhìn thì ai cũng thấy Tây Kỳ chính là người được lợi nhiều nhất. Bọn họ không những có thêm nhân lực miễn phí, cải tạo lại phần đất đai bỏ hoang mà còn có thêm những kĩ thuật của Đại Thương, điều này khiến cho những người khác thèm khát, hận tại sao không phải là Quỷ Tộc tới quấy phá bọn hắn.

    Hoàng Minh không phải là kẻ ngu ngốc, không phải tự dưng mà hắn lại cho Tây Kỳ nhiều lợi ích như vậy. Hắn chính là muốn thu phục Quỷ Tộc, hơn nữa hắn càng muốn Quỷ Tộc thâm nhập vào sâu nội tình Tây Kỳ hơn nữa. Mặc dù không biết Tây Kỳ có đối địch cùng Đại Thương trong tương lai hay không nhưng nếu có một Quỷ Tộc hùng mạnh ở bên canh, Tây Kỳ cũng không dám làm càn mà ra tay với Đại Thương. Về phần những kĩ thuật đó thì Hoàng Minh cũng không để vào mắt, dù sao không sớm thì muộn cũng bị người ta bắt chước được, chi bằng hào phóng để cho bọn họ khỏi nghi ngờ.

    -Nếu đã như vậy thì hôm nay chúng ta tới đây thôi, lần sau sẽ cùng các ngươi lập một bản giao ước. Lần sau nhất định sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt.

    Thạch Cơ từ đầu tới cuối vẫn luôn quan sát Hoàng Minh, điều này khiến hắn nổi lên dự cảm không lành, lúc này chính sự đã xong, liền nhanh chóng muốn ly khai khỏi đây.

    -Sao có thể như vậy được, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành minh hữu của nhau. Chọn ngày không bằng bây giờ, hôm nay Quốc Sư ngài ở lại đây, Quỷ Tộc bọn ta nhất định không làm ngài thất vọng. Hôm nay chúng ta phải say một trận.

    Mạch Lân thấy Hoàng Minh muốn trở về thì lập tức lên tiếng ngăn cản. Giao ước với Đại Thương đã là chuyện sớm muộn, nhưng bản thân lão nhất định phải giữ được hảo cảm của Hoàng Minh.

    -Không cần, không cần, lần sau ta nhất định sẽ uống với ngươi, thật sự ta phải về để tâu lại với Thiên Tử.

    Hoàng Minh nhảy dựng lên từ chối. Có lý nào chứ, bây giờ mà không về ai biết được đại ma đầu kia có lôi hắn ra làm thịt hay không?

    -Ngươi rất bận hay sao?

    Thạch Cơ nhàn nhạt nói.

    -Thực không dám dấu gì nương nương, Triều Ca cách đây xa xôi, ta quả thực phải trở về để bẩm báo cùng Thiên Tử, lại an bài thật tốt để có thể giúp đỡ Quỷ Tộc sớm nhất có thể.

    Mạch Lân nghe Hoàng Minh nói rất có đạo lí, hơn nữa việc này lại liên quan tới tồn vòng của Quỷ Tộc, hắn đang muốn lên tiếng thì bị Thạch Cơ cướp lời.

    -Yên tâm, ngày mai ta sẽ đích thân đưa ngươi về Triều Ca, chắc chắn sẽ nhanh hơn ngươi đi gấp trăm lần.

    Thạch Cơ đã hạ lệnh như vậy hắn nào dám làm trái ý nàng nữa. Đôi lúc muốn tránh cũng không được, chi bằng đối mặt với nó, hắn tin rằng Thạch Cơ cũng không làm gì quá đáng.

    Buổi tối hôm ấy hắn cùng binh lính Đại Thương ở Quỷ Tộc mở tiệc, riêng phần Bá Ấp Khảo thì lập tức trở về để bẩm báo cho cha hắn. Phải nói thật là thức ăn ở Quỷ Tộc hơi khó ăn một chút, tất cả đều là thịt sống được nướng lên, không có nêm nếm gì cả, Hoàng Minh miễn cưỡng ăn được vài miếng thì không chịu được nổi. Haiz, bỏ đi, bản thân tư làm lấy vậy. Hắn từ trong túi pháp bảo lấy ra mấy lọ gia vị, sau đó bắt đầu nêm nếm rồi nướng.

    -Đại ca ca, ngươi đang làm gì vậy, thật thơm a.

    Thập Cửu ở một bên thích thú nhìn hắn liên tục quét lên miếng thịt rất nhiều thứ gia vị màu sắc khác nhau, càng về sau hương thơm càng tăng lên vài phần, miếng thịt trông cũng vô cùng đẹp mắt.

    -Đây gọi là thịt nướng mật ong a, ngồi xuống đây, ta kể cho muội nghe sự tích về miếng thịt này.

    Hoàng Minh vừa xoay miếng thịt vừa nói. Có một tiểu muội như Thập Cửu quả thực không tệ, hơn nữa dù miếng thịt cũng chưa chín, xem như giết một chút thời gian nhàm chán vậy.

    -Không ngờ đằng sau một miếng thịt này lại có một câu chuyện cảm động như vậy.

    Thập Cửu đơn thuần, khi nghe hắn kể chuyện liền cảm động muốn khóc. Đây tất nhiên là hắn bịa ra mà thôi, quả thực gạt một tiểu cô nương là không tốt mà.

    -Thạch tỷ tỷ, mau tới đây đi, đại ca hắn kể chuyện rất hay đó.

    Thập Cửu không ngại náo nhiệt, lập tức gọi Thạch Cơ tới cùng.

    -Nương nương, mời thử trù nghệ của ta.

    Hắn cắt một miếng thịt rồi đưa tới cho Thạch Cơ, nhìn miếng thịt bốc khói nghi ngút đang tỏa hương thơm mê người khiến Thập Cửu âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

    Phàm là người tu luyện, sơn hào hải vị cũng đều là phù phiếm, không cần ăn vẫn không ảnh hưởng gì cả. Nàng chính là hứng thú với những câu chuyện hắn vừa kể, mặc dù nhìn nàng không quan tâm nhưng lại không bỏ xót một chữ nào. Tuy nàng không tin câu chuyện và miếng thịt này của hắn có liên quan, nhưng quả thực là một đoạn tình yêu đẹp, khiến cho người ta xúc động không thôi.

    Nàng nhớ tới lời nói của người kia “Nhân gian hữu tình, vạn vật hữu duyên, tình kiếp tới lúc đó buông bỏ hay nắm giữ đều là do ngươi”. Vạn năm qua đi, nàng từng nhìn qua bao nhiêu đôi lứa sinh ly tử biệt, cũng đều là bất động thanh sắc, chưa hề xúc cảm, nhưng tự dưng chỉ vì một câu chuyện của hắn mà trong nàng lại bắt đầu dao động.

    -Nương nương không vừa miệng hay sao?

    Hoàng Minh thấy Thạch Cơ thẫn thờ liền lập tức lên tiếng. Lúc này nàng mới kịp hồi tỉnh, không biết là bao lâu, nhưng Hoàng Minh vẫn ngồi đó, bên phía kia Thập Cửu vẫn đang nhiệt tình đánh chén. Nàng không trả lời Hoàng Minh, chỉ chầm chậm đưa miếng thịt lên cắn một miếng. Từ đầu lưỡi của nàng truyền tới một cảm giác ngọt thanh, miếng thịt mềm như tan trong miệng, quả thực ngon không thể nào tả hết.

    -Thế nào?

    Hoàng Minh thấy nàng ăn ngon lành liền mong chờ.

    -Tạm được.

    Thạch Cơ nhàn nhạt trả lời khiến hắn thất vọng, mặc dù hắn không tự tin nhưng ít nhất miếng thịt này cho dù là ngự trù ở Triều Ca cũng không thể so sánh được.

    Miệng thì nói cứng nhưng lòng thì khác. Thạch Cơ không biết từ lúc nào đã ăn hết miếng thịt, nhìn qua bên kia thấy hắn đang đùa giỡn cùng Thập Cửu. Nàng quả thực hiếu kì, người này chuyện gì cũng có thể làm được, hắn cuối cùng ẩn dấu bao nhiêu bí mật nữa? Và hơn hết, nàng cũng muốn biết đằng sau lớp mặt nạ kia là con người như thế nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #84
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    Hoàng Minh đứng trước cửa phòng của Thạch Cơ mà lòng như lửa đốt. Vừa rồi, nàng chỉ bỏ lại một câu “ta chờ ngươi” rồi lập tức rời đi. Hắn thực sự không biết Thạch Cơ hẹn hắn tới đây để làm gì, chẳng lẽ là nói chuyện nam nữ? Không thể nào, cho dù nằm mơ cũng đừng nghĩ tới vấn đề đó. Vậy có chăng là nàng ta vẫn muốn truy vấn chuyện cũ? Cũng chỉ có điểm này Hoàng Minh mới nghĩ tới được.

    -Ngươi còn muốn ở ngoài đó bao lâu nữa?

    Thạch Cơ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Lúc này hắn cũng chỉ biết cắn răng mở cửa tiến vào mà thôi.

    -Đã để nương nương chờ lâu.

    Hắn ôm quyền cúi người thi lễ, dù sao thân là nam nhi lại để nữ nhân chờ đợi như vậy quả thực có chút thất lễ.

    -Ngồi đi.

    Thạch Cơ ngồi một bên bàn cờ chỉ về phía đối diện, khi Hoàng Minh ngồi xuống Thạch Cơ liền nhất một quân cờ đặt lên bàn cờ, Hoàng Minh cũng lập tức hiểu ý đáp lại.

    Cứ như thế vài canh giờ trôi qua, cả hai vẫn không hề nói một lời mà chìm đắm trong thế giới của những quân cờ. Bên ngoài Quỷ Tộc vẫn tiệc tùng huyên náo nhưng tuyệt nhiên bên trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, có chăng những tiếng động duy nhất là của những quân cờ chạm vào bàn cờ phát ra.

    -Lâu ngày không gặp, kỳ nghệ của nương nương tiến bộ vượt trội, ta tự thẹn không bằng, xin bái phục.

    Không biết đã qua mấy ván cờ, Hoàng Minh lúc này không chịu được sự yên lặng nữa mới lên tiếng.

    -Ván thứ nhất ngươi nhường ta bốn nước, ván thứ hai ngươi nhường ta sáu nước, ván thứ ba… như vậy vẫn tính là ta tiến bộ hơn?

    Thạch Cơ liếc nhìn Hoàng Minh đầy oán trách, điều khiến Hoàng Minh kinh ngạc không thôi. Quả thực đúng là hắn đã nhường nàng, nhưng hắn chính là khéo léo, cho dù là Cơ Xương có thể biết hắn nhường nhưng không thể như Thạch Cơ nói rõ từng điểm như vậy được.

    -Nương nương quá lời rồi, đó là ta kỳ nghệ kém cỏi, trong ván cờ xảy ra sơ sót, sao lại thành là ta nhường nương nương được.

    Mặc dù bị chỉ ra nhưng với da mặt của hắn lại biến thành hư vô. Thạch Cơ đã quen dần với miệng lưỡi của hắn rồi, nàng cũng không phản bác nữa mà một lần nữa vung tay lên, bàn cờ lại được sắp lại ngay ngắn.

    “Lại nữa…” Hoàng Minh âm thầm kêu khổ trong lòng, nhưng hắn vẫn không dám thể hiện ra bên ngoài.

    -Ngươi không cần chán nản như vậy, nếu ngươi dùng hết sức không nhường thì ta có thể suy nghĩ lại.

    Hoàng Minh nghe nàng nói xong không biết nên khóc hay cười đây. Chính là muốn hắn ra hết sức, nhưng sẽ “suy nghĩ lại”. Đây chẳng phải là tùy thuộc vào tâm trạng của nàng hay sao? Phải biết rằng một khi nàng ta đánh cờ, e rằng không phải chỉ là vài canh giờ. Hắn bây giờ muốn nhanh chóng trở về Đại Thương để bàn chuyện Quỷ Tộc cùng Tử Tân, nên biết rằng Quỷ Tộc phát triển sớm một ngày thì sẽ giúp Đại Thương giảm bớt được gánh nặng Tây Kỳ một ngày.

    -Nương nương, không biết người đã hài lòng chưa?

    Hoàng Minh đặt quân cờ xuống bàn nói. Hắn bây giờ là dùng toàn bộ kiến thức về cờ đạo để đánh cùng Thạch Cơ, hiển nhiên nàng ta bại chưa tới bốn mươi nước cờ.

    Thạch Cơ không quan tâm tới hắn mà vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, trong đầu vẫn đang hình dung lại toàn bộ ván cờ lúc nãy. Người này tuyệt nhiên vẫn còn ẩn dấu thực lực như vậy.

    -Nương nương, nếu không còn việc gì ta có thể đi được rồi chứ?

    Hoàng Minh nhìn Thạch Cơ đang chăm chú phân tích từng nước cờ mà trong lòng thấp thỏm không yên. Nàng ta như vậy không khéo lại kéo hắn ở lại mất.

    -Ta cũng không có hứng ăn thịt ngươi, sợ cái gì kia chứ?

    Thạch Cơ nhận thấy hắn đang có ý định lý khai thì liền lên tiếng. Hoàng Minh lúc này rất muốn gào lên nhưng nghĩ tới hậu quả liền lập tức im lặng.

    -Được rồi không làm khó ngươi nữa, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một điều, ta sẽ để cho ngươi đi.

    Thạch Cơ nhìn bộ dạng như tiểu thiếp của hắn thì thầm cười trong lòng.

    -Nương nương cứ nói, chỉ cần đáp ứng được ta nhất định không từ chối.

    Hoàng Minh vỗ ngực tuyên bố. Nhưng Thạch Cơ nào không nghe ra ý của hắn kia chứ. "Chỉ cần đáp ứng được" như vậy há chẳng phải điều này còn tùy thuộc vào tâm trạng hắn hay sao? Người này rõ ràng là đang trả đũa mình đây mà, thật nhỏ nhen.

    Nếu Hoàng Minh biết được Thạch Cơ đang suy nghĩ gì thì có lẽ hắn sẽ lập tức kêu oan mất. Trong lòng hắn lúc này chỉ có suy nghĩ, nếu với thực lực của Thạch Cơ còn gặp khó khăn thì muốn hắn giúp đỡ là điều không thể. Phải biết rằng có thêm một ngàn người như hắn thì Thạch Cơ chỉ cần một ngón tay cũng có thể dễ dàng giải quyết mà thôi.

    -Ngươi thấy Thập Cửu thế nào?

    -Thập Cửu sao? Nàng ta là một tiểu cô nương đáng yêu hoạt bát, tuổi còn trẻ nhưng thực lực không tồi, tương lai ắt thành tựu vàng dội.

    Hoàng Minh nghĩ tới tiểu nha đầu đáng yêu luôn miệng gọi hắn là đại ca ca.

    -Ta muốn ngươi thay ta dạy dỗ nó.

    Lời Thạch Cơ vừa nói ra lập tức khiến Hoàng Minh nhảy dựng lên.

    -Giao cho ta? Nương nương đừng đùa như vậy chứ? Một kẻ Trúc Cơ còn chưa đạt được như ta sao có thể dạy dỗ người khác được.

    -Ngươi không cần quá khiên tốn, mặc dù không có tiên lực nhưng bản lĩnh của ngươi không hề nhỏ, chỉ cần ngươi thực tâm truyền dạy cho nó là được.

    Thạch Cơ nhàn nhã đáp. Người trước mặt cho dù chỉ là phàm nhân nhưng với mưu trí của hắn, không ai có thể so sánh được.

    -Nhưng nếu vậy thì ta nghĩ nương nương nên gởi Thập Cửu tới những nơi khác, ta nghĩ rằng với thiên phú của Thập Cửu thì cho dù là Xiển Giáo hay Triệt Giáo cũng đều ra sức tranh giành. Hơn nữa còn có nương nương ở đây, với thực lực của nương nương ta tin chắc có thể dạy dỗ Thập Cửu tốt hơn ta gấp vạn lần.

    Điều Hoàng Minh nói hoàn toàn chính xác. Với thiên phú của Thập Cửu, chỉ mới mười hai tuổi đã tu luyện tới Luyện Hư Cảnh Trung Kỳ rồi, thiên phú này đều không hề thua kém bất cứ đệ tử thân truyền nào của Xiển Triệt nhị giáo cả.

    -Thập Cửu là con gái cố nhân của ta, thân phận vô cùng đặc biệt, ngoài ngươi ra ta không tin tưởng giao nó cho ai cả. Còn về phần ta, ta không muốn nó đi trên con đường giết chóc này.

    Thạch Cơ đặt chén trà trên tay xuống thở dài nói. Người khác gọi nàng là ma đạo vì để đạt được tu vi hiện nay, có vô số người đã vong mạng trong tay nàng. Nếu không vì thể chất đặc thù có lẽ Thạch Cơ đã vong mạng từ rất lâu rồi.

    -Ta đồng ý với nương nương chuyện này, nhưng ta cũng muốn nương nương đồng ý giúp ta một chuyện.

    Sau khi suy tính rất lâu sau Hoàng Minh cũng đã gật đầu đồng ý.

    -Nói đi.

    Khi nghe thấy Hoàng Minh muốn đặt điều kiện với nàng, Thạch Cơ thoáng chút nhíu mày, nhưng rất may nàng không phát tác.

    -Ta muốn nhờ Nương Nương giúp ta bảo hộ Đại Thương trong vòng 10 năm.

    Hoàng Minh cân nhắc nói, vốn hắn muốn nói 100 năm nhưng suy xét người trước mặt hắn là ai nên chỉ đành cắn răng mà thôi. Nhưng dù là vậy thì 10 năm tiếp theo Đại Thương liền có thêm một cái ô lớn, với thực lực của Thạch Cơ, cho dù Xiển Giáo muốn tới náo loạn Đại Thương thì ắt hẳn Nguyên Thủy Thiên Tôn phải tự mình tới, nhưng theo hắn xem xét thì những kẻ tự xưng là Thánh Nhân như Nguyên Thủy ắt hẳn không muốn cuốn vào nhân quả quá nhiều nên sẽ không mặt dày mà ra mặt đâu.

    -10 năm với Nương Nương chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, như vậy không tính là yêu cầu quá đáng đúng không? Hơn nữa chỉ cần một ngày ta còn ở Đại Thương, Nương Nương sẽ được xem như khách quý của Đại Thương, đãi ngộ không hề thua kém quốc sư là ta đây.

    Thấy Thạch Cơ im lặng Hoàng Minh tiếp lời, dù thế nào đi nữa việc lôi kéo Thạch Cơ lúc này là vô cùng cần thiết.

    -Được! Ta đồng ý với ngươi sẽ bảo hộ Đại Thương 10 năm, nhưng ta không cần những thứ đãi ngộ của các ngươi, chỉ cần mỗi tháng ngươi đưa cho ta một quyển kì phổ, rảnh rỗi đánh cờ cùng ta là được.

    -Thành giao! Ta mong Nương Nương sẽ không nuốt lời.

    Hoàng Minh lập tức gật đầu đồng ý.

    -Ngươi nghĩ ta sẽ lật lọng như ngươi sao?

    Thạch Cơ liếc nhìn hắn.

    -Không dám không dám, ta tin Nương Nương chắc chắn sẽ giữ chữ tín.

    Hoàng Minh lơ đãng nhìn đi nơi khác, không phải vì hắn sợ Thạch Cơ mà bởi vì ở góc nhìn này nàng ta quả thực có thể làm rung động người khác, quả thực là ma đầu mà.

    Cuối cùng Hoàng Minh cũng bị Thạch Cơ giữ lại đánh thêm vài ván cờ mới cho hắn rời đi. Lúc này Hoàng Minh mới hối hận tại sao lúc trước lại đi nghĩ ra cờ tướng để bây giờ phải khổ như vậy chứ.

    Sáng hôm sau Hoàng Minh đem tin này nói cho Thập Cửu, nha đầu này tỏ ra vô cùng hứng thú, dù sao nàng cũng đã từng nghe Đại Thương có rất nhiều thứ mới lạ nên liền sinh lòng hiếu kì liền lập tức muốn lên đường.

    Về phần dạy dỗ nha đầu này Hoàng Minh cũng có nghĩ tới. Nàng sẽ học cùng Na Tra, Ân Giao và Ân Hồng theo Tử Tân học tiên pháp, dù sao hắn cũng không có khả năng có thể dạy dỗ người khác tu luyện được.

    Thạch Cơ cũng đi theo hắn tới Triều Ca, nàng cùng Thập Cửu sẽ được sắp xếp ở trong biệt viện của hắn, ở đó có nhiều thứ tân thời mà hắn chế tạo, hi vọng Thạch Cơ sẽ hứng thú mà không đi khắp nơi gây chuyện.

    Vốn Hoàng Minh muốn tìm hiểu thêm về Quỷ Tộc, nhưng Triều Ca vừa gởi mật thư thông báo tới khiến hắn vô cùng lo lắng. Đát Kỷ sắp nhập cung rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #85
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    206
    Xu
    0

    Mặc định

    Tình Duyên Đạo
    Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
    Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.

    -Dù thế nào thì hôn sự này ta quyết không đồng ý.

    Hoàng Minh tức giận hét lên.

    Hắn sau khi nghe tin Tử Tân muốn lập Đát Kỷ làm phi thì lập tức nhờ Thạch Cơ đưa trở về Triều Ca ngày sau đó. Hiện giờ cũng đã qua ba canh giờ liên tục thuyết phục Tử Tân từ bỏ hôn sự này.

    -Sư đệ, ta thấy Đát Kỷ là một cô nương tốt, không những thế dùng mạo lại cực kỳ xinh đẹp, quả thực với phu quân chàng ấy vô cùng xứng đáng, hơn nữa cô ấy vì đổi lấy bình yên cho Tô Châu mà quyết định hủy đi tương lai của bản thân, người như vậy tại sao ngươi nhất quyết từ chối kia chứ?

    Dương Cửu là người cảm tính, nàng mặc dù chưa từng gặp qua Đát Kỷ nhưng lại nghe rất nhiều chuyện của nàng ta, công dung ngôn hạnh, cầm kỳ thi hoạ, hiếu thảo hiệp nghĩa. Chính những điều đó khiến cho Dương Cửu nảy sinh thiện cảm với Đát Kỷ mà không phản đối hôn sự này.

    -Ngươi không phải đã phải lòng Tô cô nương rồi chứ?

    Hoàng Phi Yến nhìn Hoàng Minh châm chọc.

    -Sư đệ, nếu như thật sự ngươi muốn kết giao cùng Tô cô nương, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ, chỉ có điều rằng không biết Thạch cô nương có đồng ý hay không.

    Tử Tân cũng thấy làm lạ khi thấy Hoàng Minh như vậy, phải biết rằng từ trước đến nay những chuyện này hắn hầu như không để tâm tới, những lần này lại nhất quyết không đồng ý. Chẳng lẽ đúng như Phi Yến nói, hắn là động tâm với Đát Kỷ. Nhưng còn Thạch cô nương thì sao? Hoàng Minh nếu muốn lấy Đát Kỷ ắt hẳn phải qua được một cửa của nàng.

    -Thạch Cơ? Ta và nàng chẳng qua chỉ là bằng hữu mà thôi, còn Đát Kỷ ta không cần, tốt nhất nên gửi trả cô ta về Tô Châu đi.

    Nghe nhắc tới Thạch Cơ khiến Hoàng Minh bỗng có chút lạnh người, nếu như nàng ta ở đây mà nghe được những lời này thì e rằng hắn và Tử Tân khó mà yên ổn.

    -Cô nương người ta ngươi cũng lôi về nhà rồi còn dám nói những lời này hay sao?

    Hoàng Phi Yến bĩu môi nói. Những người khác cũng gật đầu phụ họa theo. Phải biết rằng Thạch cô nương dung mạo tuyệt thế lại có tư chất bất phàm, cho dù là các nàng cũng tự thẹn không bằng. Một cô nương như thế các nàng không tin tên sư đệ của mình lừa người ta tới cửa mà vẫn muốn xem người ta là bằng hữu.

    -Tam tẩu à, ta với Thạch Cơ quả thực chỉ là bằng hữu mà thôi.

    Hoàng Minh cố gắng giải thích nhưng Hoàng Phi Yến nhất quyết không tin. Ngày cả hai người Khương Văn Sắc và Dương Cửu cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ.

    -Được rồi Phi Yến đừng hồ nháo nữa. Hoàng Minh, nếu đệ cho ta một lý do thuyết phục thì hôn sự này ta sẽ theo ý đệ.

    Tử Tân biết Thạch Cơ là người như thế nào, hắn chẳng qua chỉ muốn trêu chọc Hoàng Minh một chút mà thôi. Nhưng chính sự vẫn là vấn đề tại sao Hoàng Minh lại ác cảm với Đát Kỷ tới như vậy.

    Hoàng Minh thật sự không biết phải tìm lý do gì. Chẳng lẽ nói hắn xuyên không nên biết tất cả mọi chuyện, có quỷ mới tin được.

    -Ta hồ nghi Đát Kỷ là do yêu hồ biến thành.

    Lý do Hoàng Minh đưa ra khiến cho những người khác bật cười.

    -Cái gì mà yêu hồ biến thành, ta thấy đệ lo quá hóa ngốc rồi đó, cô nương nhà người ta mặc dù xinh đẹp đến mức yêu mị nhưng tâm hồn thiện lương như vậy làm sao có thể là do yêu hồ hóa thành được.

    Khương Văn Sắc cũng không nhịn được lên tiếng.

    Hoàng Minh lúc này cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa. Đây hoàn toàn là theo trí nhớ của hắn trong truyền thuyết trong sách, Đát Kỷ mặc dù là con người nhưng lại bị Cửu Vỹ Hồ Ly cướp đoạt thân xác, về phần Hồ Ly kia chính là do Nữ Oa sai khiến muốn làm náo loạn triều ca.

    -Cho dù thế nào, nếu cô ta vào Triều Ca ắt tạo ra vô vàng sóng gió.

    Hoàng Minh vẫn tiếp tục không buông.

    -Sư đệ, ngươi nghĩ với ngươi thì Triều Ca chưa đủ sóng gió hay sao?

    Hoàng Phi Yến lại không nhịn được tiếp tục trêu chọc hắn. Quả thực từ lúc hắn ở đây trong cùng không ngày nào yên ổn. Lúc thì ra tay với con cháu thế gia, lúc thì tạo ra vô số những thứ kì quặc, thậm chí đến luyện đan hắn cũng tạo ra những tiếng nổ lớn, người như hắn có tư cách nói người khác hay sao?

    -Chuyện này không giống nhau được.

    Hoàng Minh chột dạ nói. Mặc dù đúng là bình thường hắn có hơi chút gây họa, nhưng hắn có thể cam đoan thề rằng, đây đều là hắn làm vì lợi ích của Đại Thương.

    -Nếu theo ngươi nói nàng ta là người sẽ tạo ra sóng gió thì như vậy để nàng ta ở Tô Châu sẽ lại càng nguy hiểm hơn sao? Chi bằng để nàng ta nhập cung như vậy có thể dễ dàng khống chế nàng ta hơn đúng không?

    Dương Cửu là người thông minh lại suy nghĩ sâu sắc nên lập tức khuyên giải.

    Quả thực đúng như Dương Cửu nói. Nếu hắn từ chối không nhận hôn sự này, hoặc làm tới cách khác chính là thủ tiêu Đát Kỷ thì sau này không biết Nữ Oa còn phái theo bao nhiêu con yêu hồ tới thay thế hay không. Chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, để ả ta vào triều, thuận tay không chế ả, như vậy vừa có thể không chế cục diện tại Triều Ca vừa có thể có thêm tai mắt bên phía Nữ Oa.

    -Ta đồng ý với các ngươi, nhưng nếu như có chuyện gì bất trắc nhất định ta sẽ không phiền hà tiêu diệt cô ta đâu.

    -Được, nếu như quả thực như ngươi nói, ta sẽ là người đầu tiên đá nàng ta ra khỏi Triều Ca.

    Tử Tân thấy Hoàng Minh cuối cùng cũng đồng ý thì thở phào. Hắn là Thiên Tử của Triều Ca, không thể đuổi cùng giết tận một chư hầu được, như vậy sẽ khiến các chư hầu khác không nhịn được mà nổi dậy, nhưng nếu từ chối hôn sự này thì sẽ khiến Tô Châu không còn đường lui, e rằng sẽ lại là một ung nhọt.

    Rời khỏi thư phòng của Tử Tân, Hoàng Minh lập tức đi tìm Thạch Cơ để thương lượng.

    -Chỉ có việc cỏn con như vậy ngươi cũng gọi ta ra mặt hay sao?

    Thạch Cơ nhíu mày nhìn hắn. Tên này sau khi nhờ nàng đem hắn về Triều Ca thì chỉ an bài nàng và Thập Cửu ở đây rồi lập tức biến mất, vừa trở lại thì lập tức đưa ra một đề nghị khó hiểu - giúp hắn kiểm tra một người có phải bị yêu quái cướp thân xác hay không.

    -Ta biết Nương Nương thần thông quảng đại, chuyện này e rằng chỉ có nương nương mới có thể giúp ta được mà thôi.

    Vốn Hoàng Minh muốn thương lượng việc này với Tử Tân nhưng hắn sợ Đát Kỷ được Nữ Oa cho pháp bảo gì đó có thể che mắt được nên mới tới nhờ Thạch Cơ. Dù sao tu vi của Thạch Cơ cao hơn Tử Tân rất nhiều, nếu như quả thực có pháp bảo che mắt nàng ta ắt hẳn cũng có thể phá được.

    -Vô vị, không làm.

    Thạch Cơ lập tức từ chối đề nghị của hắn.

    -Nương Nương người đã đáp ứng bảo hộ Triều Ca 10 năm, không phải người định nuốt lời đấy chứ?

    Xoảng…

    -Ngươi là đang chỉ trích ta?

    Tách trà trên bàn không hiểu tại sao lập tức vỡ vụn, xung quanh ngập tràn tử khí, Hoàng Minh biết bây giờ mà không giải thích rõ ràng chắc chắn sẽ chịu cơn thịnh nộ của Thạch Cơ mất.

    -Nương Nương, ta không có gan chỉ trích người, quả thực việc này quan hệ mật thiết tới Triều Ca ta. Chỉ cần Nương Nương đồng ý chuyện này, về sau chỉ cần ta có thể làm được cho Nương Nương, ta nhất quyết không chối từ.

    Thạch Cơ nhìn nam nhân trước mặt đang không ngừng cầu xin thì cảm thấy vô cùng kì lạ. Mặc dù nàng quen biết hắn không lâu nhưng muốn lấy lợi ích từ trên người hắn xuống là vô cùng khó khăn, đằng này hắn tự chủ động dâng lên lợi ích chỉ vì một việc nhỏ như vậy, e rằng chuyện này không đơn giản.

    -Được, ta đồng ý giúp ngươi chuyện này, đây là Thấu Yêu Thạch, chỉ cần chiếu ánh sáng từ viên đá này vào thì yêu tộc sẽ hiện nguyên hình.

    Trong tay Thạch Cơ xuất ra một viên đá như phỉ thúy bằng hai ngón tay.

    -Chuyện này vẫn mong Nương Nương tự thân xuất thủ thì tốt hơn.

    Hoàng Minh không nhận lấy viên đá mà muốn yêu cầu đích thân Thạch Cơ. Nếu như chỉ cần viên đá kia thì so với Tử Tân ra mặt cũng không khác gì nhau cả.

    -Được rồi, việc này ta đồng ý với ngươi, nhưng ta nhắc ngươi những chuyện như vậy lần sau đừng tìm ta giải quyết nữa, hơn nữa an bài thật tốt cho Thập Cửu.

    Thạch Cơ không biết rằng nếu từ chối liệu hắn còn theo nàng phiền phức tới lúc nào nữa. Nếu như bình thường không kẻ nào dám tới trước mặt nàng ra điều kiện như vậy, đây có lẽ là người đầu tiên, và tại sao nàng lại đồng ý giúp hắn, nàng vẫn không hiểu. Thu lại viên đá trong tay, Thạch Cơ nhanh chóng rời đi khỏi đó.

    Có lời nói này của Thạch Cơ, Hoàng Minh trong lòng ngập tràn niềm tin. Chỉ cần có thể khống chế được Đát Kỷ, cuộc chiến Phong Thần này hắn nắm chắc một nửa rồi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 17 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 715161718 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status