TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Kinh Dị Biên Niên Sử An Nam Quốc

Người bình chọn
9. Bình chọn này đã đóng
  • Hay

    3 33.33%
  • Khá

    4 44.44%
  • Tệ

    0 0%
  • Dở

    0 0%
  • Giỏi

    0 0%
  • Tạm Được

    2 22.22%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 17 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 ... CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 132

Chủ đề: Biên niên sử Nam Thiên quốc - Hoàn thành - Quảng Bá Truyện Việt

  1. #81
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Mặc định

    Chương 81 : Khai phái đại điển.


    « Gia chủ, không xong rồi !! ».

    “Hử, có chuyện gì??”.

    Lão giả áo tím đang mân mê đóa hoa nhỏ trên tay, thấy tên quản gia chạy vào dáng bộ hốt hoảng như vậy thì cũng cảm thấy kì quái.

    “Đà… Đà gia đánh lén Cung gia thành công rồi!”.

    “Sao cơ???”.

    Lão giả áo tím nghe thấy lời tên quản gia vừa dứt đóa hoa trên tay cầm cũng không chắc lập tức rơi xuống.

    “Gia chủ, Đà gia lần này đánh lén thành công Cung gia, không những vậy còn chiếm được không ít khí tài. Có lẽ bây giờ bọn Đà tộc đã đến phủ họ Cung thành công chiếm nốt phủ đệ đó rồi”.

    “Bịch!”.

    Lão giả áo tím nghe đến đây sắc mặt xám ngắt, tự đấm vào ngực mình một đấm để như trấn tĩnh.

    “Gia chủ, Đà gia chiếm được Cung gia, sau này khí thế nhất định không hề nhỏ, khẳng định sẽ lấn át Sâm gia ta. Cả thành Thạch Thất này xem ra sau này cũng không yên ổn nữa. Đà gia thế lớn nhất định sẽ tìm cách nuốt chửng chúng ta”.

    Tên quản gia vẫn tiếp tục nói, không những vậy mồ hôi còn chảy dài khiến hắn phải luôn đưa vạt áo ra lau, khẳng định là đang rất lo sợ. Lão giả áo tím giọng điệu cũng thều thào:

    “Vốn không nghĩ nó là như vậy, Cung gia thực lực không kém chút nào. Nếu Đà gia đánh lén Cung gia thì ít ra cũng phải có một trận đại chiến, khẳng định cả hai gia tộc sẽ đại thương nguyên khí, chúng ta cứ như vậy mà hưởng lợi. Không nghĩ Cung gia lại dễ dàng bị đánh bại khiến cho nước cờ của lão phu xem ra hỏng rồi. Cơ hội tốt cũng đã mất, Sâm gia sau này khó mà yên ổn”.

    Lão giả áo tím chính là Sâm Vi Tân gia chủ của Sâm gia một trong các đại gia tộc lớn nhất của Thạch Thất thành. Lần này Đà gia thành công đánh lén Cung gia đã khiến cho Sâm Vi Tân ông ta không thể lường trước được. Đà gia thành công cũng có nghĩa là thế lực Sâm gia bị thu hẹp. Mỗi thế lực các gia tộc đều có phân địa bàn lớn nhỏ, lần này Đà gia thâu tóm được Cung gia, thế lực đại tăng, Ma Thạch trong tay cũng thu được nhiều hơn. Khẳng định về lâu về dài thực lực cũng sẽ vượt trội. Sâm Vi Tân vì tính sai một nước cờ mà trong lòng lo lắng không thôi, trống ngực tim đập chính là liên hồi.

    ...

    “Tiểu Nam huynh đệ, đã là vừa ý thì sau này chúng ta có thể hóa thù thành bạn. Triệu Thánh Tông khai phái sẽ có một lễ vật lớn, hy vọng tiểu Nam huynh đệ hài lòng!!”.

    Hắc Phát lão nhân chính là Đà Thiết Đát, vốn là chuẩn bị đại chiến với Kim Nam hắn một trận. Nhưng không ngờ giữa chừng Đà Thiết Đát này lại đem ra một vật khiến Kim Nam hết sức động tâm, đó chính là Lân Sủng.

    Thứ này chính là một đồ vật nghịch thiên, có trong nó có thể xuyên giới. Nói thì có vẻ mơ hồ nhưng đúng là như vậy. Theo truyền thuyết kể lại rằng trận chiến tam Thánh cũng có sự xuất hiện của tứ đại thần thú. Trong bốn thần thú thì có một thần thú là Kỳ Lân thần, vốn lớp vẩy của thần Kỳ Lân được xem là trân bảo. Không những có thể chống chịu được cường lực đến độ biến thái mà còn sắc bén vô bì, không gì không cắt được. Đại chiến tam Thánh, tứ đại thần thú cũng tham gia. Tứ đại U Tôn đánh nhau với tứ đại thần thú uy lực cũng hết sức khủng khiếp. Chính trong trận chiến này đã có vô số những chiếc vẩy của thần Kỳ Lân bị rơi vãi. Nhưng nó trải dài khắp tam giới, nói là vô số nhưng cũng là có hạn. Những người nắm trong tay Lân Sủng chẳng có nổi mấy người, không phải là cường giả cấp cao thì cũng là ẩn thế Thánh đạo.

    Lân Sủng này xuất hiện điều đó có nghĩa là gì. Đó chính là Kim Nam hắn có khả năng có thể trở về được Nhân Giới, lại tiếp tục con đường tu đạo đang gián đoạn của hắn. Mặc dù ở Ma giới này cũng tốt. Tu vi nội khí của hắn có thể nói là tăng nhanh một cách điên cuồng không có điểm dừng, nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm ở tu vi Tín Ngưỡng, hai thứ này một khi không cân bằng lâu dài chính là tự sát. Chỉ có khi trử về Nhân Giới, Kim Nam có thể tiếp tục quá trình tu luyện Tín Ngưỡng Công Pháp bằng cách gia tăng tu vi cho đội quân Quân Đoàn Đen. Khi đó mọi phiền phức của hắn còn được giảm nhẹ một chút.

    “Tiểu Nam huynh đệ, cáo từ!”.

    Đà Thiết Đát cười híp mắt tỏ vẻ rất vui sướng, nhưng thực tế khi quay mặt rời đi lại liên tục cười khổ. Kim Nam cũng thoáng liếc qua nhìn được liền khẽ cười. Chỉ trách Đà Nhân Tông kia dây vào hắn ta, không thì đâu phải có mất đi trân bảo như Lân Sủng này cơ chứ. Đà Thiết Đát cứ luôn miệng tiểu Nam này tiểu Nam kia khiến Kim Nam rất khó chịu, trước nay bất cứ ai đều gọi đầy đủ tên của hắn. Nhưng nhìn thấy Lân Sủng này hắn liền lập tức gạt bỏ, hiện tại tránh xung đột là tốt nhất. Còn không biết đến khi nào mới có thể thu phục được Nhân tâm gia tăng Tín Ngưỡng lực.

    Mặc dù Tín Ngưỡng Công Pháp còn có cái gọi là thần thông thu tâm, nhưng Kim Nam căn bản là không biết sử dụng. Thần Kim Quy truyền pháp niệm cho hắn rõ ràng là không có đầy đủ, hắn căn bản đều phải tự mò mẫm. Nếu bây giờ có thể nắm rõ cái gọi là thần thông thu tâm kia thì Kim Nam hắn đâu có phải thống khổ đến như vậy. Trực tiếp sử dụng thần thông tu luyện có phải là rất nhanh hơn không. Mặc dù cách đó thì có hơi cực đoan, hình thức có vẻ như gần giống với Ma công mê hoặc nhân tâm.



    Khai phái đại điển Triệu Thánh Tông, một màn kiếm khí luôn luôn lưu động trên không trung phủ họ Cung trước đây mà bây giờ có lẽ lên gọi là Triệu Thánh Tông tông môn. Một chữ Triệu sắc nét mang màu sắc xanh nhạt luôn luôn ẩn hiện càng làm tăng thêm vẻ uy lực cho môn phái. Để có được chữ Triệu này Kim Nam đã phải hao tổn không ít nội khí và tài nguyên thiết lập trận pháp.

    Triệu Thánh Tông khai phái chỉ có Đà gia đến, các gia tộc khác căn bản còn chưa biết đến sự tồn tại của Triệu Thánh Tông. Thế nhưng thông tin lan truyền trong Thạch Thất thành là rất nhanh nhạy. Chỉ chưa đến nửa ngày toàn bộ các gia tộc lớn tại Thạch Thất thành đã đều biết tin tức.

    “Ngươi nói sao, Triệu Thánh Tông. Đà Thiết Đát cũng phải cúi mình đến dự không những vậy còn đem theo một phần đại lễ???”.

    “Gia chủ… Cái này đúng là như vậy!”.

    “Tông chủ của Triệu Thánh Tông là kẻ nào, sao ta chưa từng biết đến?”.
    Sâm Vị Tân nhíu mày khó hiểu, vốn ông ta còn đang lo lắng Đà gia lần này đánh lén thành công Cung gia thế lực sẽ tăng vượt trội. Nhưng mọi chuyện thoáng chốc thay đổi tự dưng lại mọc thêm ra một cái Triệu Thánh Tông.

    “Gia chủ… Quả thực người này thuộc hạ cũng không rõ tung tích, lai lịch chính là không rõ ràng!”.

    Tên quản gia phía dưới cúi đầu bộ dạng bất đắc dĩ nói.

    “Chuẩn bị một phần đại lễ, ta phải đến viếng thăm cái Tông chủ này xem thế nào. Một kẻ có thể khiến Đà Thiết Đát phải cúi mình quyết không tầm thường”.

    “Tuân mệnh!”.

    Tên quản gia cúi mình một lần nữa lập tức biết mất, Sâm Vị Tân vẫn tiếp túc trầm tư. Ván cờ tưởng như đã kết thúc bây giờ xem ra lại có thể tiếp tục đánh. Sâm Vị Tân ông ta quyết không để cho mình sai sót thêm một lần nữa.



    “Tông chủ Sâm Địa Tông Sâm Vị Tân đứng đầu Sâm gia Thạch Thất cầu kiến!”.

    “Tông chủ Lai Như Tông Lai Thần Vân đứng đầu Lai gia Thạch Thất cầu kiến!”.

    “Tông chủ Liêm Vạn Tông Liêm Đại Thái đứng đầu Liêm gia Thạch Thất cầu kiến!”.

    “Tông chủ Sài Hân Tông Sài Thái Mân đứng đầu Sài gia Thạch Thất cầu kiến!”.

    “Tông chủ Điền Thần Tông Điền Ý Nhi đứng đầu Điền gia Thạch Thất cầu kiến!”.

    Thoáng chốc khai phái đại điển Triệu Thánh Tông vắng vẻ heo hút chỉ có mỗi Đà gia đến lập tức tấp nập nhộn nhịp. Kim Nam cũng là một chốc biến sắc, không ngờ Triệu Thánh Tông từ lúc nào lại có nhiều Tông phái đại diện các gia tộc lớn chú ý. Đà gia chủ Đà Thiết Đát sắc mặt căn bản không biến đổi, ông ta ngay từ đầu đã biết trước có khả năng lần đến Triệu Thánh Tông tham gia khai phái đại điển lần này sẽ khiến các cái đại gia tộc chú ý. Nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy, đặc biệt là Sâm gia, chưa đến vài canh giờ đã lập tức có mặt. Đà Thiết Đát đã từ lâu nhìn nhận ra con người của Sâm Vị Tân, người này mưu kế đa đoan, đoán định Đà Thiết Đát ông ta đến đây hẳn có ý đồ nên lập tức đến thăm dò.

    Sâm Vị Tân đến sớm như vậy, các cái gia tộc khác cũng đâu có chịu bỏ qua dễ dàng. Một cái nhộn nhịp thiếu các đại gia tộc lớn chính là mất đi một miếng bánh mặt mũi. Chính vì vậy đều tham dự gần như đầy đủ không sót một cái gia môn nào.

    “Vị Tân huynh thật có nhã hứng, không biết từ khi nào đã quen biết Kim Nam tông chủ mà đến cầu kiến?”.

    Đà Thiết Đát trước tiên hướng mũi công kích về phía Sâm Vị Tân, lời nói cũng là nói mỉa mai. Sâm Vị Tân cũng không kém cạnh lập tức lên tiếng:

    “Được biết Kim Nam tông chủ khai phái uy danh khắp Thạch Thất thành, bổn Tông cũng chỉ là muốn đến làm chút lễ cho phải phép. Không lẽ như vậy mà Đà tông chủ cũng có chút khó chịu hay sao?”.

    “Không dám!”.

    Đà Thiết Đát buông một hơi thở dài nguýt một tiếng. Sâm Vị Tân thấy vậy cũng là cười khà khà đắc ý.

    “Hình như ở đây vẫn thiếu một gia tộc thì phải?”.

    “Đúng vậy, Đinh Đàn Tông tại sao vẫn chưa thấy có người đại diện đến. Việc trọng đại như thế này thì ít gia cũng phải là đích thân tông chủ Đinh Đại Cẩm đến dự, tại sao lại không thấy có mặt một người nào?”.

    “Theo ta thấy Đinh gia rõ ràng là không coi trọng Triệu tông chủ!”.

    Người lên tiếng chính là Liêm Đại Thái và Sài Thái Mân, Liêm gia và Sài gia hai nhà được hưởng lợi ích ít nhất của Thạch Thất thành từ trước tới nay. Chỉ dựa vào truyền thừa mà còn có thể miễn cưỡng đứng trong các đại gia tộc. Chính vị vậy hai gia tộc này luôn luôn ganh tỵ và đố kỵ với các gia tộc khác, có cơ hội quyết dìm hàng đến phút chót.

    “Đặc sứ Nguyễn Đan Tông, Nguyễn Ý Sương cầu kiến Triệu tông chủ!”.

    Một tiếng hét vang của đệ tử Triệu Thánh Tông vòng ngoài tiếp kiến vang lên khiến tất cả mọi người đều quay ra chú ý không dời. Nguyễn gia, căn bản đây không nằm trong số các gia tộc lớn của Thạch Thất thành, tại sao lần này lại cũng dám đến góp mặt. Đã là như vậy lại còn cử một cái nữ tử đến làm đặc sứ khiến nhất thời tất cả các gia tộc đều hết sức phẫn nộ.

    Kim Nam nãy giờ vẫn ngồi yên vị không chút để tâm cũng phải ngước nhìn ra phía cửa. Người đến là một nữ tử xinh đẹp dáng vóc phiêu dật xuất thần, làn da trắng nõn như ngọc công thêm đôi tuyết lê như muốn bung ra khiến bất cứ nam tử nào cũng đều phải chảy máu mũi. Người này vừa đến đã khiến một tràng than vãn xuýt xoa khen ngợi vang lên. Một vài vị gia chủ còn gật đầu tâm đắc.

    Nguyễn gia không ngờ lại có nữ tử xinh đẹp đến như vậy, để dành cho kế tử của mình thì cũng rất hợp. Không ít vị gia chủ đã có ý định sau lần này sẽ đến Nguyễn gia ép hôn.

    “Nguyễn Ý Sương bái kiến Kim Nam tông chủ…”.

    Khẽ cúi mình nói một câu nhỏ nhẹ mà âm thanh nàng mượt mà như kéo dài không dứt. Ngay cả lời nói cũng khiến người ta nghe lọt tai lại càng làm các vị gia chủ thêm ưng ý. Các vị gia chủ sắc mặt biểu hiện yêu thích ra mặt. Duy chỉ có Đà Thiết Đát là không biểu lộ gì mà vẫn đang trực nhìn sắc mặt của Kim Nam.

    Sâm Vị Tân ngay từ đầu cũng để ý thái độ của Đà Thiết Đát, thấy Đà Thiết Đát như vậy Sâm Vị Tân cũng lập tức thay đổi sắc mặt không giữ vẻ tán thưởng nữa mà là hướng lên nhìn vị Triệu tông chủ phía trên.

    “Nguyễn gia? Có thể nói cho ta biết một chút về gia tộc này hay không?”.

    Kim Nam căn bản sắc mặt không có chút mảy may quan tâm đến Nguyễn Ý Sương, mặc dù nàng ta khi mới bước vào khiến hắn ta có chút chú ý nhưng căn bản không phải là có ý thích. Nguyễn Ý Sương này bề ngoài biểu lộ thanh cao nhã nhặn hồn nhiên, nhưng trên thực tế Kim Nam hắn đã sớm nhìn thấu nội tâm nàng ta. Tâm cơ thâm trầm mưu kế đa đoan, quyết không phải là một người phụ nữ đơn giản.

    Nguyễn Ý Sương khẽ mỉm cười nói, ánh mắt còn như muốn dụ hoặc Kim Nam hắn:

    “Triệu tông chủ có lẽ không biết, Nguyễn gia chúng ta là gia tộc chuyên vận chuyển Ma Thạch từ bên ngoài thành Thạch Thất phục vụ cho các tu luyện giả. Nhưng đó chỉ là công việc phụ mà thôi. Công việc chính của Nguyễn gia và các đệ tử chính là luyện đan”.

    “Luyện đan?”.

    Kim Nam lại càng khó hiểu, đan dược xưa nay vốn là trân phẩm. Không lý nào một gia tộc xuất thân phát đạt từ luyện đan mà lại chỉ có thể xếp top hai mà không được xếp vào hàng các đại gia tộc. Chuyện này quả thật rất khúc mắc khiến Kim Nam hắn thực sự khó hiểu.

    Thấy Kim Nam tỏ vẻ kì quái như vậy Nguyễn Ý Sương liền lập tức giải thích:

    “Đúng vậy, Nguyễn gia chúng ta chính là luyện đan mà trở nên phát đạt, chỉ có điều đó là kinh doanh đan phẩm cấp thấp nên không mấy lợi ích. Vì vậy chỉ có thể xếp vào gia tộc hạng hai mà thôi!”.

    “Ra vậy, không biết Nguyễn gia lần này đến khai phái đại điển của Triệu Thánh Tông ta có lễ vật gì trọng thị muốn tặng hay không, nếu không thì xin mời ngồi kế bên để đại lễ chuẩn bị bắt đầu?”.

    Kim Nam sau khi rõ ngọn ngành thì cũng không còn cảm thấy hứng thú gì nữa, lập tức buông lời lạnh nhạt. Các vị tông chủ sau khi nghe lời này thì cũng là sửng sốt. Vị tông chủ này rõ ràng vẫn còn trẻ khỏe, không lẽ nào trước cái gọi là như tiên nữ này cũng không có chút hứng thú lại còn buông lời lạnh nhạt như vậy, hắn không phải là có vấn đề đấy chứ.

    Nguyễn Ý Sương nghe thấy lời này thì sắc mặt liền tỏ ra một chút khẽ buồn, nhưng Kim Nam lập tức nhìn thấy thoáng qua trong ánh mắt nàng ta xuất hiện một tia cay nghiệt. Người này đến đây hẳn là không có ý đồ gì tốt, hắn nhất định phải tuyệt đối cẩn trọng bằng không rất có khả năng mắc mưu nàng ta.

    “Triệu tông chủ, Nguyễn gia lần này đến đây là có lễ vật trọng thị muốn dâng”.

    “Mời!”.

    Kim Nam đưa một tay lên tỏ vẻ hứng thú, thấy vậy Nguyễn Ý Sương lập tức vẫy tay cho một cận thị phía sau bưng lên một chiếc hộp nhỏ.

    “Xin dâng lên cho Triệu tông chủ Thần Hoàn Đan của bổn phái!”.

    “Thần Hoàn Đan???”.

    Lời này vừa dứt lập tức đương trường sôi nổi mãnh liệt. Nguyễn gia này không phải là đang nói đùa đấy chứ, Thần Hoàn Đan tuyệt đối chỉ có trong truyền thuyết. Là loại đan dược mà chỉ có dùng máu của Thần Thú mới có thể luyện thành. Chưa nói đến có máu của Thần Thú mà luyện đan hay không mà căn bản có cũng cần phải có kỹ năng luyện đan siêu việt mới có thể thành công. Không chỉ vậy, cái loại chuyện mà một gia tộc có Thần Hoàn Đan mà đem biếu tặng là không có khả năng.

    Kim Nam nghe lời này cũng lập tức rúng động. Hắn lập tức chú ý về phía hộp nhỏ một khắc không dời, Thần Hoàn Đan là thứ gì hắn tuyệt đối có thể biết được. Thứ này xuất hiện là thật hay giả còn cần phải xác thực.

    “Không chỉ vậy, Nguyễn gia lần này còn muốn hiến tặng thêm một lễ vật”.

    “Còn một lễ vật nữa???”.

    Câu nói tiếp theo đưa ra khiến đại điện còn ồn ào hơn gấp bội. Nguyễn gia chỉ là một cái gia tộc hạng hai, không ngờ lần này không tiếc khí tài bỏ ra Thần Hoàn Đan nghịch thiên trong truyền thuyết mà lại còn thêm một cái lễ vật nữa. Nguyễn gia này từ khi nào mà lại trở nên giàu có đến như vậy, chẳng lẽ là ẩn giấu thực lực. Mà như vậy cũng không có khả năng, vì một cái khai phái đại điển mà đưa ra lễ vật trọng thi như Thần Hoàn Đan là có ý đồ gì. Hơn nữa cái Triệu tông chủ này là ai mà lại được coi trọng đến như vậy.

    “Không sai, Nguyễn gia lần này chính là muốn… Gả một người cho Triệu tông chủ đây”.

    “Gả người???”.

    Lời nói tiếp theo khiến đương trường tĩnh lặng, tất cả các gia tộc đều bắt đầu suy tính. Tặng lễ vật trọng thị, lại còn muốn kết thân. Chẳng lẽ Nguyễn gia muốn dựa vào thế lực Triệu Thánh Tông khởi sắc.

    “Là ai?”.

    Kim Nam mỉm cười tỏ ra có chút hứng thú, không ngờ cái Nguyễn gia này từ đâu đến mà lại có hành động kỳ lạ đến như vậy khiến hắn cũng rất chú ý. Hắn cũng thực sự muốn biết xem Nguyễn gia này rốt cục là muốn gả ai cho hắn để kết thân đây.

    “Là ta, Nguyễn Ý Sương…”.

    Chỉ một lời ngắn gọn từ đôi môi khẽ động kia đã khiến tất cả bất động như tượng, Kim Nam cũng chính là há miệng ra đến mức không thể ngậm lại nổi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 13-05-2014 lúc 12:37.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chienmc88,Hắc Diệm Ma Quân,Miên Lý Tàng Châm,
  3. #82
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Mặc định Chương 82

    Chương 82 : Nhẫn Trưởng Môn

    Nguyễn Ý Sương tiếp tục bước lên thêm một bước nữa, tiến gần đến vị trí chủ tọa của Kim Nam ngồi. Gần đến mức mà Kim Nam chỉ khẽ hít thở thôi là đã có thể ngửi thấy mùi hương xử nữ từ nàng. Nguyễn Ý Sương quả thực rất đẹp, nếu như là Kim Nam trước đây khẳng định nàng bước tới gần hắn với khoảng cách này nhất định khiến hắn chảy máu mũi vô số lần.

    Thế nhưng mọi chuyện xoay vần, khi con người ta yêu thì dục tính cũng biến mất. Những ham muốn xác thịt hay sự hấp dẫn từ người khác phái hoàn toàn chỉ là phù du. Tâm không một chút tạp niệm, Nguyễn Ý Sương này muốn dùng sắc đẹp để câu động hắn thì còn mơ đi. Bất giác nghĩ lại những chuyện cũ, hắn cũng đã từng có một nữ tử, một nữ tử khiến hắn có thể yêu hết mình. Có thể vì nàng làm tất cả, hắn với nàng yêu nhau cũng rất đỗi bình thường, không đẹp như thiên tình sử. Nhưng cũng đủ để hắn bất chấp tất cả, bước lên con đường thông thiên tu đạo một lần nữa hồi sinh lại cho nàng.

    « Thần Hoàn Đan ta xin nhận, còn lễ vật sau thì xin thứ lỗi. Kim Nam ta thực không có phúc phận để hưởng ! ».

    « Tại sao ?? ».

    Kim Nam lên tiếng từ chối khiến không chỉ Nguyễn Ý Sương cực độ thảng thốt phải bật lên tiếng hỏi lại mà tất cả các vị gia chủ cũng rất đỗi ngạc nhiên. Triệu tông chủ này khẳng định là người có vấn đề. Nguyễn Ý Sương này là nữ tử khẳng định từ trước đến nay họ gặp là người đẹp nhất, thậm chí nếu không nói là đẹp nhất toàn cái Thạch Thất thành này. Nếu không phải các vị gia chủ là người có địa vị, hơn nữa cũng có tuổi sợ mất mặt với thiên hạ thì cũng đã bất chấp tất cả mà thu nàng về tay mình rồi chứ không đâu lại có ý định để dành cho kế tử.

    « Ta đã có ý trung nhân ! ».

    « Ý trung nhân !!! ».

    Nguyễn Ý Sương lại càng thất thần hơn nữa. Thấy vậy Điền Ý Nhi liền bước lên cất giọng, nàng ta là tông chủ của Điền Thần Tông. Trong các đại gia tộc Thạch Thất thành thì chỉ có duy nhất Điền gia có nữ tử làm tông chủ.

    « Ta nói Triệu tông chủ sao lại như vậy, nam tử năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Nguyễn Ý Sương cô nương đẹp đến hoa hờn liễu gen như vậy mà Triệu tông chủ lại từ chối thì quả thật khó hiểu, hơn nữa như vậy cũng thật làm mất mặt Nguyễn gia. Ta thân là nữ tử cũng có thể hiểu chuyện này, chẳng lẽ ngài là nam nhân lại không có hiểu ??? ».

    Điền Ý Nhi một thân nữ tử, khuôn mặt đoan trang, không phải là cực phẩm xinh đẹp nhưng cũng đủ để câu động nam nhân. Không những vậy còn tỏa ra khí chất phụ nữ thuần thục. Khẳng định kĩ thuật phòng kín của nàng cũng rất điêu luyện, khuôn mặt còn tỏ ra vẻ dâm đãng. Bất cứ nam nhân nào nàng ta cũng đều thuận tiện liếc nhìn đưa tình.

    Loại người này không phải là hiếm, Kim Nam quả thật là đã gặp không ít. Loại phụ nữ này chỉ có thể câu động nam nhân thường mà thôi, còn đối với Kim Nam hắn thì càng nhìn lại càng ngứa mắt.

    Điền Ý Nhi thấy Kim Nam không nói gì liền khẽ liếm môi một vẻ rất đa tình nói tiếp :

    « Thật không hiểu sao Triệu tông chủ lại có ý nghĩ như vậy, ta thậm chí còn muốn được gả cho ngài nữa đấy ! ».

    Điền Ý Nhi nói xong liền nháy mắt một cái, đương trường nam nhân ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ừng. Nữ nhân này chỉ cần một đêm bọn chúng quyết không hối tiếc, chỉ có mấy lão già gia chủ các gia tộc là mặt mày không chút thay đổi, có thể thấy là đã miễn dịch được với hành động của nàng ta. Đà gia chủ Đà Thiết Đát lập tức quan sát kỹ càng Kim Nam, ông ta muốn xem xem tâm kế của tiểu tử này như thế nào. Nếu thật sự ngay cả Điền Ý Nhi này mà cũng không chống nổi sức cám dỗ của nàng thì xem ra tiểu tử này thực dễ đối phó. Chỉ cần một chút tâm kế là đã có thể loại bỏ được đại địch.

    Phàm là đại gia tộc lớn tông chủ một phái người nào người nấy đều là cáo già. Một màn của Điền Ý Nhi này thực tế không thể lừa được họ, nếu một kẻ suy nghĩ nông cạn thì thậm chí còn cho rằng Điền Ý Nhi là thực sự thích Kim Nam. Điền Ý Nhi vẫn tiếp tục biểu diễn những màn kịch điêu luyện của mình.

    Kim Nam thì thầm cười lạnh, loại nữ tử này thấy mặt ta hận còn không thể đuổi ngay, lấy đâu lại rước về nhà. Cực chẳng đã nàng bất chính với nam tử nào đó thì chẳng phải lão tử sẽ bị cắm sừng hay sao, không những vậy lại còn rất ngứa mắt.

    « Cám ơn Điền tông chủ đã có lời, nhưng ý trung nhân của ta chỉ duy nhất có một. Ngoài nàng quyết không chấp nhận một nữ tử nào nữa !! ».

    Kim Nam một câu dứt khoát sắc mặt cũng là đanh lại, rõ ràng muốn có ý không đùa cợt nữa. Điền Ý Nhi mà còn tiếp tục cợt nhả hắn, khẳng định hắn sẽ không khách khí. Điền Ý Nhi thấy Kim Nam đã cứng như vậy thì cũng không tiếp tục đùa cợt nữa, liền thu về dáng vẻ bình thường không nói gì.

    Nguyễn Ý Sương lúc này mới bước lên, nàng đã thất thần hồi lâu bây giờ cũng đã như tỉnh lại. Nàng biết mình không còn cơ hội nào nữa rồi, tâm kế lần này bày ra xem ra thất bại. Đừng nói là tâm kế có hữu dụng hay không mà ngay cả tiếp cận hắn cũng đừng nói là có thể. Nguyễn Ý Sương khẽ cúp đôi mày một cách buồn nhàn nhạt khiến nam nhân nào cũng muốn ôm ấp che chở cho nàng :

    « Ý Sương đã biết, Triệu tông chủ nhận đại lễ của Nguyễn gia đã là nể mặt lắm rồi. Ý Sương quyết không có ý trách Triệu tông chủ lạnh nhạt. Chỉ trách ta gặp Triệu tông chủ quá muộn, khiến nữ nhân khác đã có cơ hội cướp mất chàng ! ».

    Nguyễn Ý Sương than thân trách phận, bộ dạng trực như muốn khóc. Nam nhân đương trường ai nấy đều diện mạo tức giận, Triệu tông chủ này là cái gì mà lại phụ bạc tình cảm của một nữ nhân như vậy. Cũng may đây là thế gian tu tiên đạo người ta không mấy câu nệ. Bằng không một cái nhân gian thường tình bị một nam nhân từ chối nữ tử đó không chỉ mất mặt mà còn rất khó lấy được chồng sau này.

    Kim Nam nhìn màn này thì chỉ tự cười thầm trong lòng, tâm kế của ngươi đừng hòng lừa được bổn công tử. Nói trắng ra là ngươi muốn ám toán ta mới tiếp cận như vậy. Lẽ thường đâu một nữ tử mới gặp một nam nhân đã sinh lòng yêu thích thậm trí muốn chết. Đừng nói là bổn công tử đã sớm đoán định được lòng ngươi, mà chỉ cần một nam nhân bình thường khi tỉnh táo cũng có thể dễ dàng nhận biết thâm tâm ngươi như thế nào. Loại phụ nữ mới gặp đã đưa lời thề non hẹn biển với một nam nhân thì chỉ trừ khi có tâm kế hai là loại lăng loàn nam nhân nào cũng làm như vậy.

    Chỉ có điều Kim Nam thực sự không hiểu, hắn và Nguyễn gia trước nay chưa từng gặp mặt chứ đừng nói là đắc tội. Tại sao Nguyễn gia này lại cử Nguyễn Ý Sương này đến ám toán hắn. Một nghi vấn được đưa ra có nghĩa là có rất nhiều điều cần phải giải thích và điều tra. Kim Nam không thể chỉ trong vài khắc mà vạch trần được âm mưu của Nguyễn gia. Nguyễn gia này rốt cục có ý đồ gì có lẽ hắn cần phải có một thời gian mới có thể xác định.

    « Khai phái đại điển Triệu Thánh Tông chính thức bắt đầu. Xin mời các vị tông chủ yên vị chờ đợi đại lễ… ».

    Kim Nam lập tức lên tiếng cắt ngang đương trường đang bàn tán sôi nổi. Một lời vừa dứt tất cả đều im lặng.

    « Chúng đệ tử Triệu Thánh Tông vào điện… ».

    Một tiếng hét dài lớn lại được vang lên, chỉ có điều tiếng này không phải do Kim Nam phát ra mà là do một đệ tử của tông phái. Đa phần đệ tử Triệu Thánh Tông hiện tại đều hầu hết là đám người lao dịch ở khu khai khoáng Đại Sơn trước kia, chỉ có một số rất ít khoảng vài người là mới được tuyển chọn gấp rút.

    « Ta xem ra cái Triệu Thánh Tông này hoàn toàn cũng chỉ là tầm thường, ngoài cái tông chủ kia khiến ta không nhìn ra thực lực còn lại toàn là thường nhân. Loại môn phái này không hiểu tại sao Đà gia và Sâm gia lại có thể làm căng đến như vậy, khiến bổn tông quả thực mất thời gian ! ».

    Lai Thần Vân thấy đám đệ tử Triệu Thánh Tông vừa mới bước vào liền cất giọng khinh thường nói nhỏ với Điền Ý Nhi ở bên cạnh. Thấy vậy Điền Ý Nhi cũng là cất đôi mắt tròn xoe nhìn Lai Thần Vân, rất nữ tử sau đó nhìn đám đệ tử Triệu Thánh Tông cười tít mắt, thuận tiện cũng là đưa mắt liếc khẽ Triệu Kim Nam.

    « Cử hành đại lễ bắt đầu, trước hết mời phó tông chủ Tạ Đình lên nhậm chức vị… ».
    Lời nói vừa dứt Tạ Đình lập tức bước ra, đương trường tất cả đều chú ý. Một số điệu cười khinh thường được phát ra, một số lại nhìn Tạ Đình đánh giá rất thận trọng.

    « Theo ta thấy Triệu Thánh Tông này sớm muộn cũng sụp đổ. Chỉ cần một cái tông chủ vắng mặt là có thể dễ dàng đánh chiếm được tông môn. Lần này xem ra Đà gia và Sâm gia lo lắng quá rồi ! ».

    Sài Thái Mân chính là cất giọng chê bai trước tiên, Liêm Đại Thái thấy vậy cũng cười nhạt. Tất cả những hành động của đám người này Kim Nam đều chú ý. Sài Thái Mân, Liêm Đại Thái, Sài gia và Liêm gia Kim Nam hắn quyết định ghi hai cái gia tộc này vào sổ đen. Nếu không phải hôm nay là khai phái đại điển sợ làm mất hứng thì hắn đã không chịu nổi mà lập tức ra tay rồi.

    Đà Thiết Đát từ đầu vẫn chú ý động thái của Kim Nam, thấy Kim Nam hắn nhìn về phía Sài Thái Mân và Liêm Đại Thái một cách lạnh lẽo thì lập tức cười nhạt. Sài gia và Liêm gia lần này xem ra khó sống rồi. Đà Thiết Đát thậm chí còn sinh ra vui mừng khôn lường. Sài gia và Liêm gia dù đứng cuối trong các đại gia tộc lớn, thế nhưng nếu nhổ được hai cái gai này thì lợi ích cũng không nhỏ.

    Tạ Đinh hôm nay vận một bộ tiên y màu trắng, cổ tay còn đeo một chiếc bao da nạm ngọc rất đẹp chân đi hài đen càng tôn lên vẻ uy vũ. Mặc dù Tạ Đình không có chút thực lực nhưng bất giác nhìn qua cũng rất mạnh mẽ.

    « Phó tông chủ tiếp Nhẫn… ».

    Một tiếng hô lớn lại tiếp tục hét vang, tức thì một chiếc nhẫn màu đen trên thân có khắc hoa văn chói lóa lập tức xuất hiện. Tạ Đình nhẹ nhàng đưa một ngón tay giương lên phía trước, lập tức chiếc nhẫn kia tự động chui vào ngón tay hắn một cách rất tự nhiên, cứ như hắn đang tự trực tiếp đeo vào vậy.

    « Nhận !!! ».

    Tạ Đình khẽ quát một tiếng lớn, lập tức chiếc Nhẫn đã vào ngón tay Tạ Đình đúng vị trí thiết chặt lại. Một chữ Triệu chói lóa khẽ sáng lên màu trắng ở bề mặt nhẫn.

    « Tạ Đình chính thức nhậm vị !!! ».

    Một tiếng hét lớn nữa lại được vang lên như khẳng định. Tiếng thét vừa dứt Kim Nam từ tốn một chút rồi lên tiếng.

    « Cổ Đồng Nhẫn này hiện sẽ do Tạ Đình tiếp nhận, Tạ Đình ngươi có đồng ý hay không với giới luật của bổn môn ?? ».

    « Xin nghe ! ».

    « Ba giới luật… Quản nghiêm đệ tử cấm làm điều ác, tự thân phấn đấu quyết không lười biếng, phát dương quang đại quyết không để bổn môn lụi tàn… Ba giới luật vi phạm chính là hình thần câu diệt!!!”.

    “Tạ Đình nhận mệnh!!”.

    Hét lớn một tiếng Tạ Đình quỳ xuống lạy xụp Triệu Kim Nam một cái sau đó lui xuống dưới. Một đệ tử dưới đài chủ tọa lập tức bước lên hét lớn:

    “Tiếp theo đến đệ tử bổn phái bước lên nhận Nhẫn….”.

    Đệ tử dưới đài vừa dứt lời lập tức chúng đệ tử Triệu Thánh Tông phía dưới bước lên không chút chậm trễ. Lần lượt từng người xếp hàng rất có thứ tự.

    “Ý, kì lạ, Triệu Thánh Tông này tại sao không có trưởng lão mà chỉ có phó môn chủ???”.

    Sài Thái Mân lại tiếp tục cất tiếng lên hỏi, giọng nói vẫn không dấu đi vẻ khinh thường chút nào. Một cái môn phái mà ngay cả trưởng lão chức vị cũng không có thử hỏi đây là môn phái gì vậy. Kim Nam khẽ đưa ánh mắt lạnh lẽo trong thoáng chốc nhìn Sài Thái Mân, hắn quyết định, khai phái đại điển kết thúc chính là đi sinh sự với cái Sài gia này trước tiên.

    Lần lượt thời gian trôi đi có không ít lời bàn tán. Cuối cùng tất cả đệ tử Triệu Thánh Tông đều có Nhẫn đại diện môn phái. Các môn phái như Sâm Địa Tông, Đà Nhân Tông hay Điền Thần Tông… vân vân đều không có Nhẫn đại diện, đa phần phân biệt đều dựa vào trang phục và vũ khí công kích.

    Thực ra thì cũng không có gì kì lạ, bản thân Triệu Thánh Tông trước kia ở Nhân giới cũng là di biệt như vậy, khác biệt tất cả các môn phái là có Nhẫn đại diện bổn môn. Kim Nam hắn cũng chỉ là kế thừa quy định cũ. Nhẫn đại diện được sử dụng khiến không ít môn phái buông lời bàn tán nhưng Kim Nam hắn thì không hề quan tâm. Thậm chí hắn còn cho rằng nếu muốn phát triển Triệu Thánh Tông đến đỉnh cao thái dương thì việc lựa chọn Nhẫn đại diện môn phái còn rất quan trọng. Không những vậy, Nhẫn này không chỉ có ý nghĩa đại diện mà còn là điều kiện quan trọng để tu luyện công pháp Triệu gia sau này.

    “Tiếp theo là trưởng môn tông chủ Triệu Kim Nam lên nhận Thiên Nhẫn trưởng môn…”.

    Đệ tử dưới đài lại tiếp tục hét lên một tiếng lớn, tức thì Kim Nam từ trên vị trí chủ tọa từ tốn đứng lên. Dáng vẻ uy vũ bất phàm chợt toát lên, vẻ anh tuấn cũng không khỏi làm Điền Ý Nhi và Nguyễn Ý Sương có một chút rung động. Không ngờ cái tông chủ Triệu gia này nhìn kĩ cũng đẹp trai như vậy, thậm chí còn rất thu hút. Nếu là thường nhân thì khẳng định sẽ không ít cái nữ tử bị tên này lừa tình mà vẫn si mộng.

    “Chậm đã!!!”.

    Một tiếng cắt ngang bất chợt cắt sự chú ý từ Kim Nam sang phía khác. Một đệ tử vòng ngoài của Triệu Thánh Tông lại hét lớn:

    “Tông chủ Đinh Đàn Tông, Đinh Đại Cẩm đại diện Đinh gia Thạch Thất cầu kiến!”.

    “Đinh gia???”.

    “Là Đinh gia đến???”.

    “Tên Đinh Đại Cẩm thật sự thích phá phách???”.

    Lời nói vừa dứt đương trường lập tức xôn xao, Đinh Đại Cẩm này là có ý gì. Tại sao đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc Triệu Thánh Tông trao chức vị trưởng môn. Kim Nam cũng liền mặt mày cau có, Đinh gia này quả thực không biết điều chút nào. Không đến đã đành, đằng này đã đến muộn lại còn đúng lúc như vậy. Các đại gia tộc Thạch Thất thành giờ này đã có đông đủ không thiếu một gia tộc nào tại khai phái đại điển Triệu Thánh Tông, chỉ có điều phút chót mới là đầy đủ, hơn nữa lại còn đúng giờ khắc quan trọng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 13-05-2014 lúc 12:37.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chienmc88,Hắc Diệm Ma Quân,Miên Lý Tàng Châm,
  5. #83
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Mặc định Chương 83

    Chương 83: Thông Đạo Nhân Giới.


    “Thật lễ, thất lễ, quả thực thất lễ quá…”.

    Đinh Đại Cẩm vừa bước vào mặt mày lập tức hớn hở. Sắc mặt còn không có vẻ gì là đang sinh sự mà chỉ đơn thuần là đến không đúng lúc. Đương trường ai nấy mặt đần như bị ném trứng ung.

    “Đinh tông chủ thật có phong thái. Đến cũng rất đúng lúc”. Kim Nam một tia cười gượng gạo như ăn cơm nhai phải sạn. Lòng tự nhủ phải kiềm chế, phải kiềm chế, nhất định không thể để vì tên thất phu này ra tay mà làm hỏng đại lễ.

    “Ấy, quả thực xin mọi người thứ lỗi. Đại Cẩm ta cũng là vì có một chuyện trọng đại nên mới đến muộn”.

    “Chuyện trọng đại? ”.

    “Tam đại Ma Tôn mật truyền. Lệnh cho toàn bộ các tộc Ma giới gấp rút đến bên Huyết Hải tập trung. Chuẩn bị vượt thông đạo tiến tới Nhân giới ».

    « Thông đạo tiến tới Nhân giới ? ».

    Kim Nam lập tức hứng thú quên ngay chuyện Đinh Đại Cẩm đến phá phách. Một lời liền hỏi dồn :

    « Ma giới hiệu triệu đại quân có phải là muốn xâm chiếm Nhân giới ??? ».

    « Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể ! ».

    Lời vừa dứt đã lập tức có những lời gạt bỏ. Một số tông chủ còn nheo mắt lại nhìn Đinh Đại Cẩm với ánh mắt dè bỉu khinh thường. Có tâm lý còn cho rằng ông ta lấy cái lý do này ra để che dấu lập liếm chuyện đến phá phách.

    Ma giới, Nhân giới cách biệt bởi tầng ngăn cách. Xưa nay chưa từng có ai có thể phá bỏ cho dù là Thánh cấp đi chăng nữa, cũng cực kì khó khăn mới có thể vượt giới chứ chưa nói đến đem đến gần như toàn bộ các tộc tại Ma giơi vượt qua tầng ngăn cách mà đi đánh nhau. Tất cả đều nhìn nhau cười, lát sau lại quay xuống nhìn Đinh Đại Cẩm như một thằng hâm đang nói chuyện viển vông với ánh mắt khinh thường.

    « Chuyện này xác thực là thật ta không hề nói dối ! Lần này cũng vì chậm trễ đến muộn là do ta phải đốc thúc bổn môn đệ tử nhân lúc Ma binh nới lỏng mà kiếm chút lợi ích. Không nghĩ chỉ vì như vậy mà phá hỏng đại lễ của Triệu tông chủ quả thật mất mặt ».

    Đinh Đại Cẩm có lý do đúng là như vậy, nhưng trên thực tế lý do của ông ta cũng rất giống người khác. Cũng là muốn đến thăm dò xem rốt cuộc Sâm gia và Đà gia tại sao lại quan tâm đến cái Triệu Thánh Tông này như các gia tộc khác. Đà Thiết Đát cũng không nghĩ rằng chỉ là hành vi của ông ta có hơi mờ ám một chút nên đã dắt mũi tất cả các gia tộc đến đây thăm dò Triệu Kim Nam. Đinh Đại Cẩm vốn là đang mờ ám cướp phá Ma tộc núi Tà Vân ở cách thành Thạch Thất thành chưa đầy trăm dặm. Không ngờ việc chưa thành đã nghe tin toàn bộ các gia chủ của các gia tộc lớn Thạch Thất thành lén lút đến dự cái khai phái đại điển của một tông môn hoàn toàn mới lạ. Không những vậy còn rất coi trọng. Biết được chuyện này Đinh Đại Cẩm đâu thể bỏ qua, miếng bánh lớn không có mặt Đinh gia chính là rất mất mặt. Liền bỏ tất cả mọi hành động đến đây.

    Còn về chuyện tại sao Đinh Đại Cẩm lại biết được ba đại Ma tôn triệu tập toàn bộ Ma binh Ma giới thì mọi người cũng lấy làm rất là tò mò. Đinh Đại Cẩm lời vừa dứt thấy tất cả mọi người vẫn tiếp tục nhìn ông ta với ánh mắt như nuốt chửng. Ngay cả cái Triệu tông chủ tu vi không rõ ràng này ánh mắt cũng là không dời một hơi chú ý. Liền lập tức vội vã tiếp lời :

    « Chuyện này xác thực là có thật. Ba đại Ma tôn theo lênh Quỷ Thánh công phạt Nhân giới ta cũng là từ miệng một tên ma binh mới biết được. Không nghĩ các vị môn chủ vẫn chưa biết chuyện này !! ».

    Nói rồi gãi gãi đầu, Đinh Đại Cẩm như muốn tìm một góc khuất tránh mọi ánh mắt dồn về phía mình. Hấp tấp chọn một vị trí ghế ngồi xuống căn bản là chưa có chờ Kim Nam hắn mời hay không. Kim Nam căn bản cũng không chút để ý, nếu là bình thường thì hẳn là hắn rất tức giận nhưng hiện tại nghe được loại chuyện này thì cũng không còn tâm trí đâu mà lo những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.

    Tiếp tục vẫn là những ánh mắt khinh thường nhìn Đinh Đại Cẩm đến từ các vị gia chủ. Duy chỉ có Kim Nam là hoàn toàn tin lời nói của Đinh Đại Cẩm là không chút dối trá. Đà Thiết Đát thấy Kim Nam hoàn toàn quan tâm chuyện này cũng liền thay đổi sắc mặt nhìn Đinh Đại Cẩm thật kĩ càng. Càng nhìn càng phát hiện Đinh Đại Cẩm nói không có ý gì là lừa gạt cả.

    Xác thực mọi chuyện Đà Thiết Đát liền suy tính. Nếu thực sự Ma giới công phạt Nhân giới, khẳng định tâm điểm Thạch Thất thành vạn năm qua Ma giới chú ý sẽ chuyển sang chiến sự tại Nhân giới. Như vậy là Thạch Thất thành sẽ có cơ may, vì lần này Ma giới lới lỏng mà kiếm được nhiều Ma Thạch hơn. Như vậy thực lực các đại gia tộc sau này sẽ rất khó nắm rõ. Ma giới canh gác Thạch Thất thành nghiêm ngặt. Trước nay Ma Thạch tuồn vào Thạch Thất thành có cho tu luyện giả đều là đồ vụn. Ma Thạch rất khan hiếm, không thiếu những kẻ xuất hiện làm nghề săn Ma Thạch phía bên ngoài bán vào thành lấy vật dụng cần thiết.

    Nếu nắm bắt tốt cơ hội lần này thì sẽ không biết gia tộc nào sẽ là mạnh nhất. Kẻ chiến thắng chính là đắc lợi vào thời điểm mấu chốt loạn lạc này. Thật không ngờ Đinh gia này lại nắm bắt thông tin sớm nhất. Khẳng định đã đem lực lượng gia tộc hốt được không ít Ma Thạch rồi. Nếu là như vậy để một thời gian Đinh gia thực lực tăng cường thì xong chuyện, Đà gia không thể bị thua thế như vậy được. Suy tính được mọi chuyện Đà Thiết Đát còn cho rằng chuyện bây giờ là phải nhanh chóng điều động lực lượng giống như Đinh gia đi cướp Ma Thạch, có được Ma Thạch thực lực gia tộc sẽ đại tăng. Chuyện về tên tiểu tử Triệu Thánh Tông này có lẽ để một thời gian xử lý cũng không vấn đề gì. Nhưng nếu để Đinh gia hốt hết Ma Thạch thì chính là ảnh hưởng đến lợi ích trực tiếp của gia tộc.

    « Triệu tông chủ, xem ra Đà gia có chuyện trọng đại. Ta thực thứ lỗi xin cáo từ trước, vốn nghĩ sau khi ngài hoàn thành đại lễ sẽ dâng báu vật nhưng bây giờ có chuyện gấp đành làm trước một bước vậy ! ».

    Đà Thiết Đát đứng lên bộ dạng hấp tấp như bị kiến đốt, vội vã khoát tay cho tên đệ tử phía sau bưng lên một cái hộp vuông thật lớn. Lập tức mở ra nắp hộp nhất thời khắp đại điện sáng chói lóa :

    « Đây là Chiến Thần Giáp, được bện từ lông của Linh Điểu thần thú, hy vọng Triệu Tông chủ sẽ hài lòng !! ».

    Nói rồi lập tức cúi mình lệnh cho đệ tử đem lên, sau đó khoát tay trực tiếp dời đi. Kim Nam vừa nhìn thấy giáp kia lập tức cực độ mừng rỡ. Đám người tông chủ phía dưới cũng chính là trợn mắt há mồm. Đà gia này bị điên rồi, thực sự điên rồi. Không ngờ chỉ vì để lấy lòng một cái tông chủ mà đem ra hẳn Truyền Giáp Chi Bảo. Thực không biết rốt cục vị tông chủ này có thực lực gì mà phải khiến Đà Thiết Đát làm như vậy.

    Linh Điểu thần thú truyền thuyết trong tứ đại thần thú Thái Cổ, ngoài có khả năng chống chịu được hỏa tính rất cao thì bộ lông của linh điểu cũng mang tính phản cường lực. Có nghĩa là một lực công kích đối phương phát ra thì sẽ phải hứng chịu lại một lực công kích phản lại nhất định. Cái này trong chiến đấu tuyệt đối có lợi. Lông của Linh Điểu thế gian không có nổi mấy sợi, vậy mà Đà gia này lại có đủ để bện thành được bộ Chiến Thần Giáp này thì quả thực đúng là dọa người.

    Sâm Vị Tân bất giác nhìn lại món đại lễ mình định dâng cho cái vị tông chủ họ Triệu này mà ngán ngẩm. Chỉ là một cái Cốt Ngọc bình thường có tác dụng thanh thần. Nếu là bình thường thì vật này tuyệt đối trân quy nhưng xem ra đối với cái Chiến Thần Giáp kia của Đà gia thì phải gọi là muỗi rồi. Sâm Vị Tân khẽ truyền âm nhỏ cho tên đệ tử phía sau.

    « Mau trở về lấy Lai Thần Kiếm đến đây bằng không mất mặt cho Sâm gia chúng ta ! ».

    Tên đệ tử nghe được câu này của Sâm Vị Tân thì cũng là tròn mắt thậm chí còn không dám động đậy. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lườm của gia chủ thì không dám nói gì chỉ khẽ lẩn dời đi. Kim Nam thoáng chốc liếc qua được hành động của Sâm Vị Tân liền mừng thầm. Xem ra lần này trí bảo đến tay không ngớt rồi. Thành Thạch Thất này quả thực cũng là đại khí tài thô a. Một cái Chiến Thần Giáp bện từ lông của Linh Điểu đã đủ dọa người rồi vậy mà lại còn xuất hiện thêm một cái Lai Thần Kiếm. Kim Nam không biết công dụng của Lai Thần Kiếm này là gì nhưng chắc chắn xét về độ quý báu sẽ không thua Chiến Thần Giáp vì từ đầu đến giờ Kim Nam rất chú ý. Sâm Vị Tân này rất hay ganh đua với Đà Thiết Đát, chính vì vậy nếu không muốn mất mặt mũi và thua Đà Thiết Đát thì lần này lễ vật hẳn sẽ không thua kém.

    Đinh Đại Cẩm xen vào làm cho đại lễ nhận Nhẫn trưởng môn của Kim Nam bị gián đoạn. Thế nhưng bây giờ cũng không còn cái gì cản trở nữa nên mọi chuyện lại tiếp tục. Các vị gia chủ ngoài cảm xúc ngỡ ngàng trước Chiến Thần Giáp còn chưa hồi phục thì bây giờ không còn vấn đề gì. Nguyễn Ý Sương và Điền Ý Nhi vẫn một mực chú ý Kim Nam. Từ lúc hắn bước lên nhận Nhẫn tỏa ra phong thái uy vũ là các nàng đã như bị hớp hồn. Nguyễn Ý Sương mặc dù trong lòng quả thực có tâm kế nhưng nàng cũng không thể không thừa nhân cái Triệu tông chủ này rất hấp dẫn.

    « Đại lễ tiếp tục…. Mời tông chủ nhận Thiên Nhẫn !! ».

    Một tiếng hét lớn lại được vang lên. Thiên Nhẫn khi trước còn chưa kịp xuất hiện thì bây giờ đã xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. Không như mong đợi, vốn tưởng Thiên Nhẫn khi xuất hiện sẽ là một màn rực rỡ chói lóa nhưng nó đã làm tất cả mọi người thất vọng vì cái vẻ bình thường đến không thể bình thường hơn của nó.

    Một chiếc nhẫn có những đường vân nhỏ, có những sợi bám sát quấn quanh thân nhẫn như một con rắn đang quằn quại. Hoàn toàn là một chiếc Nhẫn bình thường không có chứa chút lực lượng.

    « Tại sao lại như vậy ??? ».

    Đương trường liên tiếp vang lên những câu nói tỏ vẻ khó hiểu. Ngay cả Nhẫn của phó môn chủ Tạ Đình kia cũng là rất phong thái, vậy mà Nhẫn của môn chủ lại bình thường đến như vậy rốt cục là có ý gì. Bỏ mặc mọi suy nghĩ của đám người xung quanh Kim Nam vẫn mỉm cười bước lên trên đài cao giữa đại điện. Một tay khẽ giơ lên cho chiếc Nhẫn theo dòng lưu động lực lượng từ từ tự bay vào ngón tay mình.

    « Nhận !! ».

    Kim Nam khẽ quát tức thì Nhẫn kia đã vào vị trí lập tức thít chặt. Lúc này một luồng kinh lực khủng bố từ Nhẫn bay ra khiến tất cả các vị gia chủ hít một hơi khiếp sợ.

    « Ù…..ù…..ù… ».

    Lực lượng màu trắng lan tỏa cứ từng chập từng chập chứ không liên hồi. Nhẫn kia ban đầu rất bình thường thì bây giờ đã trở lên chói lóa.
    Thiên vốn là tất cả những điều bình thường trên thế gian
    Thiên vốn là những thứ bình dị không chứa sức mạnh
    Thiên chỉ khi phát hiện ra được đạo lý của nó mới có thể chân chính cảm nhận được
    Nhân gian vô thường không có gì chú ý, chân chính cảm nhận được Thiên đó mới là đạo của ta


    « Các vị có hiểu đạo của ta, nếu hiểu được thì tự khắc có thể lý giải tại sao Thiên Nhẫn lại có hình dạng ban đầu như vậy ! ».

    Kim Nam mỉm cười lướt quanh khẽ cảm khái. Một số người vẫn còn đang lẩm bẩm lại đạo niệm khi nãy Kim Nam đọc. Một số người thì lại gật gật đầu tỏ vẻ tâm đắc. Triệu tông chủ này mặc dù trẻ tuổi, nhưng không thể không thừa nhận đạo của hắn thật sự cao thâm. Một cái lý giải tìm đại đạo giữa nhân gian vô thường. Trong khi các cường giả nhọc công tìm đạo khắp chân trời góc bể. Hiểu được đạo cũng như có thể lách luật, có thể sáng tạo ra những pháp kĩ cường hãn mà Thiên không thể ngăn cản. Đạo cảm nhận được thậm chí còn có thể nghịch Thiên. Nếu một ngày chân chính có thể thay Thiên chưởng quản số mệnh thế gian thì cũng không phải là không có khả năng.

    « Đại điển sắc phong kết thúc, mời các vị tông chủ dự yến tiệc !! ».



    Trong khi các đại gia tộc say sưa với những chung rượu lớn tại đại tiệc của Triệu Thánh Tông thì lúc này Đà Thiết Đát đã âm thầm trở về Đà gia.

    "Gia chủ, tại sao lại phải đi gấp như vậy ? Yến tiệc còn chưa dự không sợ cái Triệu Tông chủ kia không vừa ý hay sao ? ».

    Đà Thiết Đát nheo mắt lại nhìn tên thuộc hạ phía sau rồi nói :

    « Hắn không vừa ý ta cũng không còn cách nào, chuyện lần này liên quan trực tiếp đến vận mệnh Đà gia. Nếu lần này thành công thì thậm chí ta cũng không phải e ngại tiểu tử đó nữa !! ».

    « Gia chủ, có phải là người tin lời của Đinh Đại Cẩm, cho rằng Ma binh thực sự đến Huyết Hải chuẩn bị công phạt Nhân giới ?? ».

    « Đúng vậy !! ».

    Đà Thiết Đạt gật đầu khẳng định, thấy vậy tên thuộc hạ lập tức cảm thấy khó hiểu vội nói :

    « Gia chủ, chuyện này không có khả năng. Công phạt Nhân giới không thể xảy ra, cứ cho rằng một mình Quỷ Thánh có thể phá bỏ tầng cách giới đi chăng nữa. Thì ông ta cũng không thể cùng lúc đem nhiều Ma binh như vậy đến Nhân giới. Theo ta thấy chuyện này Đinh Đại Cẩm nói hoàn toàn chỉ là lừa gạt !! ».

    Đà Thiết Đát hít một hơi thở dài nói :

    « Mới đầu ta cũng cho rằng là như vậy. Nhưng trong một chốc ta chú ý cái tên tiểu tử kia rất chú ý vào chuyện này, hơn nữa cũng không xem nó là lừa gạt. Bất giác ta liền suy nghĩ cẩn thận lại, tiểu tử này tâm kế rất sâu. Suy xét mọi chuyện trước nay đều khiến ta phải phục hắn, không có lý nào một lời lừa gạt của Đinh Đại Cẩm mà hắn lại thật sự tin như vậy. Kế đó, ta tận lực quan sát Đinh Đại Cẩm xác thực hắn không phải là nói dối. Vẻ mặt của hắn vẫn là còn đang đắc chí như vừa thu được của tốt. Đinh Đại Cẩm xưa nay tính tình ta đều biết. Hắn vốn là một tên tính thẳng như ruột ngựa, có thể nói là có gì đều không giấu diếm. Cũng vì hắn là con trưởng của Đinh Nguyên Mã nên mới được kế vị gia chủ Đinh gia, nếu không thì Đinh gia sớm vào tay tên này đã mất từ lâu rồi. Xác thực mọi chuyện là thật, ta quyết định đi trước một bước, chính là đi khoắng sạch Ma Thạch cất giấu. Đến lúc các gia tộc phát hiện ra mọi sự là thật thì ta cũng đã thu được không ít lợi ích rồi !! ».

    Nói xong Đà Thiết Đát tỏ vẻ đắc ý, khóe miệng còn không dấu nổi nụ cười sung sướng.

    « Gia chủ cao minh ! Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì ??? ».

    Tên thuộc hạ cúi mình xuống tỏ vẻ rất vui mừng tiếp tục hỏi. Đà Thiết Đát thấy vậy thì càng đắc trí hơn, theo thói quen thuân tiện vuốt thành chùy màu đen cạnh hông rồi mới nói :

    « Còn làm gì nữa, triệu tập tất cả Đà gia đệ tử, ngay cả lao phu cũng không được sót tên nào. Theo ta ra ngoài thành cướp của !! ».

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Lãnh Phát Công Tử, ngày 13-05-2014 lúc 12:37.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chienmc88,Hắc Diệm Ma Quân,Miên Lý Tàng Châm,
  7. #84
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Mặc định Chương 84

    Chương 84 : Cho ngươi một cái lễ vật


    « Bốp… bốp !! ».

    « Hầu hạ bổn vương cho cẩn thận, ta sẽ cho ngươi một cái khoái lạc khà khà… ».

    Ngoại vi Thạch Thất thành bốn trăm dặm, một Ma tộc hiển hiện lên rất rõ. Vực Đồng Quỵ, là một đại vực lớn chứa đựng âm khí thịnh vượng. Ma linh bốn phía tụ tập tại đây tạo nên một cái Quỷ tộc đông đúc. Thế nhưng đó là trước kia vài năm, còn lúc này vực Đồng Quỵ ngoài mấy chục Ma Linh tụ tập lượn lờ bảo vệ mật tàng tu luyện ra thì không còn ai khác.

    Khác với Quỷ tộc, Ma tộc cũng là một chủng loại nằm trong nhóm cấu thành lên Ma giới sinh linh. Ma tộc là một chi trong U Hồn Thánh tộc, một chủng loại mạnh mẽ và đầy Ma tính. Một Ma tộc nhân sinh ra tuy yếu ớt hơn một Quỷ tộc nhân sơ sinh. Nhưng khi trưởng thành thì phải nói là mạnh mẽ không biết gấp bao nhiêu lần.

    Ma tộc cấu thành lực lượng quân binh chia thành các cấp bậc. Một khu khoảng vài chục tên thì được gọi là một Lạn, mười Lạn thì gọi là San, mười San thì gọi là Mênh. Một Mênh có thể tương đương một quân đoàn hay sư đoàn Ma binh.

    Ma tộc khi sinh ra vốn thích nghi với điều kiện vực là nhiều, khôn giống như Quỷ tộc là phải chọn những ngọn núi cao và nhiều khoáng thạch để cư ngụ. Dĩ nhiên là vực cũng có khoáng thạch, chỉ có điều nó ít hơn trên núi rất nhiều nhưng bù lại được độ tinh thuần cao hơn gấp vài lần.

    Ma binh trong tộc phần lớn đều đã biến mất, lúc này trong vực Đồng Quỵ này chỉ có vài Lạn mà thôi. Trong một cái vách nhỏ có một nữ tử nhân loại đang phục vụ cho tên Lạn trưởng. Những tiếng vỗ đen đét và câu nói thỏa mãn của tên Lạn trưởng Ma tộc khiến nữ tử đỏ mặt. Tên Lạn trưởng đúng là vỗ vào chỗ mà nàng không muốn vỗ, nó làm nàng phấn khích không thôi và thỉnh thoảng rên lên một cách sung sướng.

    Ma tộc nhân bình thường trông không khác Nhân loại là mấy, chỉ có điều bọn chúng trông như những cái bóng mờ ảo. Và hàm răng thì tua tủa nhọn chứ không phải bình thường như của Nhân loại. Có thể tưởng tượng là hàm răng của chúng giống như răng cá Mập.

    « Lạn trưởng đại nhân, lần này Mênh trưởng dẫn toàn bộ Ma binh đi không biết khi nào mới trở lại. Trong tộc hiện tại chỉ còn không đầy vài Lạn, sẽ rất nguy hiểm nếu bọn Nhân tộc công kích. Có lẽ chúng ta nên di chuyển cách xa một chút cho an toàn chăng ?? ».

    Một Ma binh với hốc mũi rộng, nhe những hàm răng nhọn của mình ra vừa nói vừa hít dài. Hành động của hắn không phải hít không khí như bình thường mà là thu thập âm khí. Ma tộc sống bằng âm khí nhiều hơn là không khí. Tên Lạn trưởng thấy vậy liền nheo mày ánh mắt sắc lạnh hắng giọng :

    « Ngu ngốc, lui ra xa thì ai trông kho tàng, đến lúc Mênh trưởng trách tội ngươi làm sao hứng chịu. Cút ra ngoài cho ta, bổn Lạn đang hưởng khoái lạc ngươi vào đây nói vớ vẩn làm gì ?? ».

    « Nhưng… ».

    Tên Ma binh vẫn còn đang ngập ngừng thì nhận được một cái trừng mắt của tên Lạn trưởng, không biết làm cách nào đành bất đắc dĩ lắc đầu lui ra.

    « Tiểu Nhân loại bảo bối, tiếp tục cho bổn đại gia. Đang sung sướng như vậy nàng dừng lại làm gì ??? Có phải muốn ta làm cho thêm phấn khích nữa không… ».

    « Đét… đét !! ».

    Những âm thanh va chạm da thịt lại vang lên, nữ tử Nhân loại khẽ đỏ mặt rên lên một tiếng đê mê tiếp tục hành động như tên Lạn trưởng sai khiến.

    « Không xong, không xong rồi Lạn trưởng !!! ».

    « A…. sụt… ».

    Một tên Ma binh hét lớn chạy vào phía cái hang nhỏ mà tên Lạn trưởng và nữ tử kia đang ở đó. Một hơi hét dài sợ hãi, chưa kịp tiếp tục câu nói đã bị một cự kiếm xuyên qua lập tức táng mạng.

    « Ha ha ha… hứng thú, hứng thú. Lạn trưởng đại nhân thật có tư vị…”.

    Cự kiếm chưa đến tiếng nói đã đến trước, một nam nhân thể lực cường hãn bước vào. Trên mặt còn có một vết sẹo nhỏ, y phục hắc bào, trên thân bên cánh tay phải còn thêu một chữ Đà rất lớn.

    “Nhân…Nhân tộc Đà gia???”.

    Tên Lạn trưởng mồm miệng lắp bắp vội vã đẩy nữ tử kia ra không cho nàng tiếp tục hành vi. Một tay quơ vội y phục cách đó không xa. Nam nhân cường tráng kia vẫn một tia cười lạnh. Mỉm cười chậm rãi đi vào không vội vã động thủ. Liếc nhìn nữ tử phía dưới đang không một manh áo cất tiếng:

    “Chẹp chẹp, vưu vật!”.

    Một khắc rất nhanh bỏ qua nữ tử, thân mình hơi lắc nhẹ khẽ lướt đến sau lưng tên Lạn trưởng. Lúc này tên Lạn trưởng đã khoác tạm được cái y phục bên ngoài, một tay đã cầm được một thanh chùy thủ đen đúa. Vốn định quay lại một trận đại chiến nhưng cự kiếm kia quá nhanh đã xuất hiện trước mắt hắn.

    “Chẹp, chẹp, sắp chết vẫn còn muốn thể diện. Tại hạ khâm phục!”.

    “Sụt…”.

    Một tiếng chém ngọt vang lên, tên Lạn trưởng lập tức hồn phách phiêu tán. Ma tộc nhân không có thân thể, chỉ tồn tại ở dạng hồn phách. Chỉ có điều hồn phách này rất cứng rắn và có thể hiện hình trực tiếp. Chính vì vậy khi tên Lạn trưởng chết thân thể hắn cũng là không còn. Khắp không gian chỉ có một làn khí xám và mùi ô uế nồng nặc.

    “Tiểu mỹ nhân, theo ta ta sẽ cho nàng sung sướng có được hay không???”.

    Nam tử cường tráng một tia cười sắc mặt dâm đãng ham muốn nén vội cự kiếm ra sau thân. Cúi một thân xuống, mặt sát mặt nữ tử hít hít một hơi cảm nhận.

    “Ừm… Không tồi, vẫn còn thơm lắm!”.

    Nữ tử kia vốn vẫn còn sợ hãi, thấy nam tử cường tráng có hành động như vậy liền khẽ đỏ mặt. Đầu khẽ gật nhìn nam tử cường tráng với vẻ chờ mong. Nhưng bất chợt không như nàng nghĩ, nam tử cường tráng bỗng thay đổi sắc mặt băng lãnh. Một tia sát ý hiện lên, ánh mắt hắn ta tàn khốc hét lớn một tiếng:

    “Hừ, con dâm phụ… Ngươi tưởng ta cũng như cái loại súc vật Ma tộc đó sao. Xú uế như vậy mà ngươi vẫn có thể thỏa mãn… Loại dâm phụ như ngươi bổn công tử chơi chính là bẩn hết bảo bối… Dâm phụ chết đi!!”.

    Một tiếng thét lớn cự kiếm đã vung lên. Nữ tử vốn ánh mắt chờ mong nam tử cường tráng tiến đến, thậm chí một tay còn nâng đôi tuyết lê lên một cách rất dụ hoặc. Nhưng không ngờ thái độ hắn lại thay đổi nhanh đến như vậy. Một cái biến sắc tung lời đã vung cự kiếm khiến nàng vừa nhận ra mọi chuyện thì ngực đã bị một nhát chém lớn.

    “Xoẹt…”.

    “Bịch…”.

    “Phụt!”.

    Nhát chém kia vừa xuống tới chạm vào da thịt nàng khiến làn da căng mọng lập tức bị rách tung. Máu chảy lênh láng nhưng nàng chưa có chết. Khóe miệng đang chuẩn bị kêu lên thành tiếng thống khổ thì nam tử kia một cước chẹn ngay cổ họng nàng khiến nàng không thể kêu ra nổi một tiếng. Một cước lập tức làm gãy cổ nàng, miệng nàng phụt ra một búng máu. Nàng chết trong ánh mắt không thể tin nổi rằng mình sẽ bị đối xử như vậy.

    Trước nay nàng vẫn nghe lời bọn chúng, vẫn phục vụ tất cả bọn chúng. Vậy mà cuối cùng vẫn phải nhận lại kết cục là một cái chết thảm khốc.

    “Toẹt…”.

    Nam tử cường tráng thuận miệng nhổ một bãi nước bọt lên cái thân thể người nữ tử. Mắt liếc một tia cay độc rồi mới cầm cự kiếm từ tốn rời đi. Thái độ chính là lại khôi phục như lúc trước, ung dung tự tại.

    “Xoạt… xoạt…”.

    “A….”.

    Những tiếng chém và thét lớn lại vang lên. Từng tiếng kêu ai oán ảo não thét gào, vực Đồng Quỵ lúc này đầy một mùi ô uế đậm đặc. Mùi của những Ma binh bị diệt sát.

    “Đây, đây… Các ngươi cần gì cứ lấy hết chỉ cần cho ta toàn mạng!”.

    Một tên Lạn trưởng khác liên tục quỳ lạy khóc than. Tiếng khóc và kêu gào của hắn cực kì ảo não và muốn người khác phát điên. Đây chính là một trong những lợi thế của Ma tộc, dùng những âm thanh ảo não ghê rợn công kích tâm phách đối thủ khiến bọn chúng ảo não mà chết.

    Tên Lạn trưởng này có lẽ lúc này muốn toàn mạng thật, nhưng cách hắn dùng để cầu xin thật không hợp lý chút nào. Hắn càng cầu xin càng làm đám đệ tử Đà gia tím tái mặt mày muốn lập tức đập chết hắn.

    “Ài, Lạn trưởng đại nhân à, tôn quý như vậy tại sao lại cầu xin. Ta tặng ngươi một cái lễ vật nhé, cho ngươi không đau khổ nữa!”.

    Một cái trưởng lão vốn đã sớm ngứa mắt với tên Lạn trưởng lúc này bước đến trước tên Lạn trưởng đang bị hai đệ tử Đà gia chói buộc bằng lực lượng. Ánh mắt cảm thông sâu sắc và giọng nói trấn tĩnh nhìn tên Lạn trưởng tỏ vẻ khuyên nhủ.

    Thấy vậy, tên Lạn trưởng lập tức mừng rỡ, thái độ này của trưởng lão Đà Nhân Tông chẳng lẽ là muốn tha cho hắn:

    “Là lễ vật gì vậy? Ta không cần nhiều, chỉ cần đủ sống là sẽ không làm phiền ! ».

    Nghe một lời từ tên Lạn trưởng, trưởng lão Đà gia lập tức mặt mày nhăn nhó. Lão thực sự muốn một hơi cười thẳng vào mặt tên này nhưng không thể. Một trưởng lão cần phải giữ phong thái cao cao tại thượng. Lão thì không thể nhưng những đệ tử phía sau đã bịt miệng không thể nhịn được.

    Đã sắp chết rồi, trong tay người ta mà vẫn còn đòi hỏi là đủ sống. Loại chuyện này chắc chỉ có tên Lạn trưởng này mới có thể nói ra được, khẳng định là bị ấm đầu.

    « Cho ngươi một cái lễ vật… Là cái chết ».

    « Tạch tạch…. Bùm ! ».

    Trưởng lão Đà gia một hơi cười mỉm sắc mặt bỗng thay đổi thành sát khí. Trong thoáng chốc tên Lạn trưởng nhận ra nguy hiểm liền xoay mình muốn chạy trốn nhưng không kịp. Một tia bạo khí vây quanh khiến hắn lập tức nổ tung đến xú khí cũng không còn chút nào.

    « A, Lão Khang sao cần phải phí sức như thế. Loại thấp kém này chỉ cần mấy tên đệ tử bổn phái là có thể giải quyết ! ».

    « Thiếu chủ ! ».

    Trưởng lão Đà gia được gọi là Lão Khang kia thấy một thân nam tử cường tráng bước đến lập tức cúi mình.

    « Không cần phải đa lễ, cha ta đâu rồi ? ».

    « Bẩm thiếu chủ, gia chủ đang đốc thúc đám đệ tử bên khu phía Đông, có lẽ giờ này cũng đã được quá nửa rồi. Đà gia ta lần này phát tài rồi ! ».

    Lão Khang kia một hơi nói, khóe miệng không kìm được sự phấn khích. Khẽ liếc lên nhìn vị thiếu chủ kia thì thấy hắn hình như không để ý đến lão, căn bản chỉ là thuận miệng hỏi thăm. Ánh mắt hắn nhìn về một phía khác hình như đang rất hứng thú.

    « Thiếu chủ, cả ngày ngài chỉ biết rong chơi. Không biết vừa nãy đã đi đâu ? ».

    Lão Khang một câu tò mò cất tiếng, cái nam tử cường tráng liền phất phất tay tỏ vẻ là lão không nên bận tâm :

    « À, ta đi xử lý tiện nhân. Thuận tiện nhìn một chút cũng bổ mắt lắm a ! ».

    « Gì cơ ?? ».

    « À, không có gì ! ».

    Lão Khang như không nghe rõ liền buột miệng hỏi lại, nam tử cường tráng thấy mình lỡ lời vội chống chế. Lão Khang kia thấy vậy liền tiếp tục nói :

    « Thiếu chủ, người suốt ngày rong chơi, gia chủ đã trách phạt ta mấy lần. Lần này trở về không thiếu tài nguyên tu luyện, người nhất định phải bế quan cho ta… ».

    « Ài, thật rắc rối. Ta nói Lão Khang nghe này, mấy tên Ma binh này thực sự kém cỏi, cùng lắm chỉ là một cái Ma công tầng ba là tối đa. Lão nói xem, ta một thân nội khí tầng ba hậu kì đỉnh phong còn e ngại bọn chúng nữa sao. Thật lắm chuyện quá đi mà, ta một chân sắp bước vào cảnh giới cường giả rồi đấy ! ».

    « Thiếu chủ, ngài xác thực là thực lực cưỡng hãn. Thế những vẫn không thấm tháp gì cả. Nếu gặp phải một tên San trưởng xem ngài có thể chống đỡ nổi hay không đây. Một tên Lạn trưởng chỉ có thực lực Ma công tầng hai hậu kì, ngài bắt nạt được thì có gì là nổi bật ! ».

    Lão Khang cất giọng trách móc như vậy khiến nam tử cường tráng tỏ ra hơi khó chịu một chút. Nhưng vẫn không dám cãi lại, một giọng hơi uất ức :

    « San trưởng trước nay ta chưa từng gặp, làm sao biết thực lực của hắn đây ?? ».

    « Thiếu chủ, lão nói cho ngài biết, một tên San trưởng chí ít cũng đã quá Ma công tầng bốn hậu kì rồi. Ngài có là muốn đối phó cũng không nổi đâu ! ».

    « Ma công tầng bốn hậu kì ?? Chuyện này không phải đùa đấy chứ, ngay cả toàn thành Thạch Thất cũng chỉ có đến nội khí tầng bốn trung kì. Nếu nói như vậy chỉ cần một cái San trưởng là đã có thể San bằng Thạch Thất thành rồi ?? ».

    Nam tử cường tráng nghe một lời Lão Khang nói sắc mặt chính là kinh dị quay đầu lại tỏ vẻ không tin. Lão Khang thấy vậy cũng chính là lắc lắc đầu nói :

    « Chính thật là như vậy đấy, nếu không ngài nghĩ xem tại sao chúng ta trước đây lại không ra ngoài đánh cướp mà cứ phải ru rú trong cái thành bằng lỗ mũi ấy tranh chấp với mấy cái gia tộc kia. Nếu không phải lần này cơ hội tốt đến, bọn Ma binh đến Huyết hải hết thì người cũng không có được ra ngoài đâu ! ».

    « Thật là như vậy, nói như vậy thì chẳng phải thành Thạch Thất trước nay vẫn phải đánh cược sao ? ».

    « Cái này cũng tại người trước nay chỉ biết rong chơi không biết tìm hiểu a. Nếu dễ đánh thành Thạch Thất như thế thì căn bản người còn sống đến giờ này hay không đây ?? ».

    Lão Khang một giọng đắc ý nói, nam tử cường tráng thấy vậy cũng là gật gật đầu rồi suy nghĩ. Xem ra lần này trở về lại bị cha hắn ép phải bế quan, có lẽ không đến khi bước vào cảnh giới cường giả thì không được ra ngoài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý tại đây

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chienmc88,Hắc Diệm Ma Quân,Miên Lý Tàng Châm,
  9. #85
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    Triệu Thánh Tông
    Bài viết
    478
    Xu
    5,005

    Mặc định Chương 85

    Chương 85 : Loạn gia tộc.


    « Nhanh, thu thập hết cho ta. Không nên phí phạm thứ gì, chỉ chậm một chút là các gia tộc khác sẽ biết tin, lúc đó chúng ta khó mà đắc lợi ! ».

    Đà Thiết Đát hét vang thúc dục liên tục đám đệ tử, ngay cả lão ta cũng không phí hoài một khắc thời gian. Không gian trữ vật chính là nhét đầy đến không thể nhét được thêm Ma Thạch cao cấp. Trong tay còn tiếc của không nỡ rời đầy là Ma Thạch vụn.

    « Gia chủ, chúng ta đã thu thập đến mức không thể mang nổi nữa rồi. Vực Đồng Quỵ này quả thực có quá nhiều Ma Thạch, ta thiết nghĩ nên mau chóng trở về cất dấu sau đó lại tiếp tục.

    Một trưởng lão lông mày dữ tợn cúi mình nói, Đà Thiết Đát tay cầm đầy Ma Thạch nhưng ham muốn vẫn là chưa dứt. Ánh mắt đỏ lên vì phấn khích, không nỡ dời xa bất cứ một khối Ma Thạch nào cả. Quyết định lần này thật đúng đắn, không ngờ Đinh Đại Cẩm kia lời nói đều là sự thật. Lão hối hận vì đã không mang thêm được nhiều người hơn nữa để thu thập.

    « Tạm thời rút về bổn phái an bài kho tàng. Một số đệ tử ở lại đây trấn giữ, có việc gì lập tức thông chi cho bổn Tông chủ ! ».

    « Tuân mệnh ! »

    Trưởng lão kia một thân cúi mình, một tay nặng nề cầm khối Ma Thạch trung phẩm to lớn phi thân bay lên. Các đệ tử Đà Nhân Tông cũng lục tục rút lui, chỉ còn lại khoảng vài mươi đệ tử là tiếp tục rà xoát. Tiện thời trấn giữ luôn tại trận, chờ tông môn lần thứ hai tiếp tục hốt của.



    « Đà gia có động thái gì không ? ».

    Sâm Vị Tân lần này đến khai phái đại điển của Triệu Thánh Tông cũng chỉ vì là muốn thăm dò Đà Thiết Đát. Thấy Đà Thiết Đát rời đi như vậy thì cũng muốn lập tức đi theo, nhưng hận là không mang theo lễ vật trọng thị. Chỉ là một cái lễ vật xoàng xĩnh, nếu đem ra để tặng thì cũng rất mất mặt. Không còn cách nào chỉ còn biết muối mặt ngồi lại chờ đám đệ tử đem Lai Thần Kiếm đến rồi mới có thể dời đi.

    Sâm Vị Tân còn tiện thời an bài cho một đệ tử nữa theo sát hành động của Đà gia, bất cứ Đà gia có hành động gì đều phải hồi báo lại. Tên đệ tử đi một chốc lát sau trở lại, thấy Sâm Vị Tân hỏi như vậy thì liền cất tiếng :

    « Bẩm gia chủ, Đà gia kéo hết tông môn đệ tử ra ngoài thành Thạch Thất, cũng không biết là muốn làm gì ! ».


    « Cái gì cơ, ngươi tại sao không theo dõi tiếp ??? ».

    Sâm Vị Tân nghe thấy lời này thì liền hốt hoảng kinh ngạc, lập tức trách mắng tên đệ tử. Thấy vậy, tên đệ tử bất đắc dĩ nói :

    « Gia chủ, ngoại vi Thạch Thất thành chống trải như vậy, hơn nữa Đà gia đem theo không ít nhân mã. Tiếp tục theo dõi chỉ e ta sẽ bị phát hiện ! ».
    Sâm Vị Tân nghe thấy lời này cũng cảm thấy có lý liền gật đầu :

    « Tiếp tục trở về chờ ở Đà gia phủ đệ, xem rốt cục Đà gia có ý đồ gì. Còn nữa, mau thúc dục tên kia đem Lai Thần Kiếm đến đây, tại sao lại lề mề đến như vậy, hại lão phu chôn chân ở đây mấy canh giờ ».

    « Đệ tử lập tức đi làm ngay ! ».

    Nói rồi một thân lại lén lút rời đi, Kim Nam khẽ liếc qua một chút cảm thấy nghi ngờ. Đà gia chủ rời đi Sâm Vị Tân kia hành động cũng rất là mờ ám. Vốn cảm thấy tò mò nhưng hận không thể trực tiếp điều tra. Kim Nam khẽ vẫy tay về phía Tạ Đình một cái. Thấy vậy, Tạ Đình lập tức tiến đến gần :

    « Tông chủ, có chuyện gì vậy ? »

    Nhìn vẻ mặt nóng lòng của Kim Nam Tạ Đình liền lập tức cảm thấy khó hiểu. Kim Nam liếc khẽ sang một bên thấy các cái tông chủ kia không có chú ý mới cất tiếng hỏi nhỏ :

    « Tạ Đình, bộ công pháp ta đưa cho huynh đã luyện đến tầng thứ mấy rồi ? ».

    « Bẩm tông chủ, ta đã luyện đến tầng một hậu kì ! ».

    « Tốt lắm, như vậy là đã đủ vốn rồi ! Huynh tạm thời sử dụng cái này, bám sát tên đệ tử của Sâm gia, xem dốt cục bọn chúng có ý đồ gì. Tuyệt đối phải giữ an toàn tránh bị bai lộ ! ».

    « Ta biết rồi ! ».

    Tạ Đình gật đầu khẳng định, thấy vậy Kim Nam liền nhanh chóng rút từ Ẩn Nặc ra một thanh kiếm nhỏ và dài, độ sắc bén khẳng định khá cao.

    « Đây là Phi Kiếm, tạm thời huynh tu vi còn thấp nên chỉ có thể sử dụng Phi Kiếm cấp ba, dùng cái này cho dễ hành sự ! ».

    « Phi Kiếm !!! ».

    Tạ Đình nhất thời choáng váng, một tia mừng rỡ hiện rõ trên sắc mặt. Phi Kiếm trước nay hắn không phải là không nghe nói, chỉ có điều là hắn có mơ cũng không nghĩ hiện tại mình có thể chân chính cầm một thanh Phi Kiếm trên tay, hơn nữa lại còn là Phi Kiếm cấp ba.

    « Đúng vậy ! Phi Kiếm này huynh chỉ cần nhỏ một giọt máu trích huyết nhận chủ là có thể hành sự. Mau đi nhanh kẻo hỏng việc… ».

    « Tông chủ, ta biết rồi ! ».

    Tạ Đình một tay chắp kiếm rồi mới dời đi. Kim Nam đảo mắt nhìn đương trường lại khôi phục nụ cười niềm nở.

    « Triệu tông chủ, lần này Sâm gia không có gì, chỉ biết dùng thành Lai Thần Kiếm này làm lễ vật ! »

    Sâm Vị Tân bỗng chốc đứng lên cười nói phấn khích, một tay cầm hộp bảo ngọc rất dài kính cẩn dâng lên. Kim Nam thấy vậy liền nhất thời chú ý.

    « Lai Thần Kiếm ??? ».

    « Lai Thần Kiếm, đúng thực là Lai Thần Kiếm sao ??? ».

    « Chẳng lẽ lại là trấn tộc chi bảo của Sâm gia, Lai Thần Kiếm trong truyền thuyết. Đây chẳng phải là rèn từ thần thạch thượng cổ ??? ».

    Một câu nói Sâm Vị Tân đưa ra nhất thời làm đương trường ồn ào náo động. Cái này đúng thực là quá dọa người rồi, hết Đà gia rồi đến Sâm gia đều đem ra trấn tộc chi bảo hiến tặng. Cái này không phải là bị ấm đầu đấy chứ. Các gia tộc khác một tia khó hiểu, cũng là một tia kinh ngạc hoảng hốt không thôi.

    « Thần Thạch thượng cổ ??? ».

    Câu nói này làm Kim Nam lập tức kinh ngạc, nói đến Lai Thần Kiếm thì hắn không biết nhưng nói đến Thần Thạch là đã đủ làm hắn hoảng hốt không thôi rồi. Chưa nói đến uy lực của Lai Thần Kiếm sau khi rèn đúc sẽ khủng bố đến mức như thế nào. Nhưng chỉ riêng nói đến tác dụng của Thần Thạch là đã đủ để dọa người rồi.

    Thần Thạch xuất thân từ thiên địa Thái Cổ. Cũng là do khí hỗn độn kết tinh mà thành giống Băng Tâm Thần Thạch, chỉ nói độ cứng rắn của nó thôi thì e rằng ngay cả Chiến Thần Giáp cũng chưa chắc đã kém cạnh. Cộng thêm bây giờ nó được chế luyện thành kiếm công kích thì sắc bén vô cùng. Uy lực cũng không biết là tăng thêm bao nhiêu lần.

    Sâm gia rồi Đà gia tế xuất tặng bảo đều làm Kim Nam kinh dị hốt hoảng. Càng làm hắn khiếp sợ hơn là không biết hai cái gia tộc này có ý đồ gì mà đều làm như vậy. Một cái Đà gia vừa mới rời đi lại đến Sâm gia, không biết tiếp theo sẽ là cái gia tộc nào.

    Sâm Vị Tân sau khi dâng bảo kiếm cũng là không nói một lời trực tiếp rời đi. Các gia tộc khác cũng chính là có nghi kị trong lòng cũng tìm cớ thoái thác. Lần lượt từng bảo vật được dâng lên nhưng Kim Nam cũng chẳng mấy chút bận tâm. Chỉ có hai món Chiến Thần Giáp và Lai Thần Kiếm kia là làm hắn kích động. Nghĩ lại cũng thấy chỉ có Sâm gia mới có thể làm như vậy, Đà Thiết Đát căn bản biết thực lực của Kim Nam hơn nữa lại đắc tội không nói làm gì. Nhưng bản thân Sâm Vị Tân tại sao lại làm như thế khẳng định là vì ganh đua muốn hơn thua tới cùng.

    « Nguyễn Ý Sương thất lễ, xin cáo từ tông chủ. Ngày sau có duyên xin tái ngộ tại gia tộc ! ».

    Nguyễn Ý Sương bước lên một tia buồn rười rượi, trước khi rời đi còn cảm thấy vẻ tiếc nuối. Tiếc nuối bình thường ở đây không nói đến, cái tiếc nuối mà Kim Nam nhìn thấy chính là sự tiếc nuối không đắc kế của Nguyễn Ý Sương. Nhưng tạm thời không cần bận tâm, không nói Nguyễn gia có ý đồ gì với hắn. Chỉ nói động thái kì lạ của Sâm gia và Đà gia là hắn lập tức phải điều tra.

    Các gia tộc lục tục biến mất khỏi đại điện phi thăng Triệu Thánh Tông, Kim Nam cũng chính là lập tức thay một bộ tiên y mới dời đi bám sát. Trước hết phải thông chi cho Tạ Đình xem hắn đã điều tra được gì tại Sâm gia.

    « Ý, truyền tin thư phát sáng ! ».

    Tạ Đình bỗng nheo mày, hắn làm theo lời Kim Nam theo sát tên đệ tử họ Sâm kia thì chỉ thấy hắn mai phục trước cửa Đà gia. Cũng may lần này có Phi Kiếm Kim Nam đưa cho cộng thêm bộ công pháp kia có tác dụng phụ là nén khí tức. Tạ Đình mới có thể bám theo như vậy, bằng không với tốc độ phi thân rất nhanh của tên đệ tử Sâm gia kia hắn khẳng định là không có thể đuổi kịp. Đừng nói là có thể bị phát hiện vì bại lộ khí tức.

    « Tạ Đình huynh, lập tức thông chi sự tình ! ».

    Chỉ một câu ngắn gọn Tạ Đình liền nheo mày, hắn vẫn chưa điều tra được chuyện gì thì rất nhanh Kim Nam đã hỏi tới. Liền lập tức quán thông ý niệm vào truyền tin thư trả lời :

    « Tông chủ, hiện chưa có động thái gì, theo sát đối phương thấy xuất hiện mai phục ở Đà gia !! ».

    « Xuất hiện ở Đà gia !! ».

    Kim Nam đọc truyền tin thư lập tức khó hiểu, khi không lại mai phục ở Đà gia làm gì ?

    « Tiếp tục theo dõi sự tình, có gì thông chi cho ta ! ».

    « Tạ Đình đã rõ ! ».

    Chấm dứt truyền tin, truyền tin thư cũng ngừng phát sáng. Tạ Đình lại tiếp tục tiếp cận gần hơn nữa tên đệ tử Sâm gia kia tận lực ẩn nấp khí tức hơn nữa. Kim Nam một hơi lắc mình thi triển Tuyệt Đỉnh Công Phu biến mất, cũng không biết là đã đi đâu.
    Chỉ vài khắc sau đó thời gian, Đà gia bắt đầu xuất hiện sự tình.

    « Tông chủ, không xong rồi ! Đà gia không biết từ đâu đệ tử bổn môn kéo về. Trên tay mỗi người đều có rất nhiều Ma Thạch ! ».

    Tên đệ tử Sâm gia thấy sự kiện náo động lập tức phát truyền tin thư. Sâm Vị Tân lúc này đang ở gia môn nóng lòng cầm truyền tin thư tiện thời suy nghĩ kế sách. Nhìn thấy truyền tin thư lập tức mở ý niệm thông ngôn. Một tia biến sắc xuất hiện trên khuôn mặt Sâm Vị Tân :

    « Ngươi nói là Ma Thạch ! ».

    Dường như không rõ ràng, sợ rằng thông chi có chút sai lầm. Sâm Vị Tân liền lập tức hỏi lại một lần nữa chắc chắn.

    « Khẳng đinh là Ma Thạch, hơn nữa còn là rất nhiều ! ».

    Một giọt mồ hôi khẽ toát trên chán Sâm Vị Tân. Ma Thạch, rối cục là Đà gia từ đâu lai có nhiều Ma Thạch đến như vậy. Chẳng lẽ lại là đi đánh cướp, một nghi vấn đưa ra Sâm Vị Tân lập tức mặt mày hốt hoảng thốt lên :

    « Không xong rồi, ta chậm một bước rồi ! ».

    Thân mình khẽ lay động Sâm Vị Tân lập tức biến mất, một tiếng thét náo động toàn bộ Sâm Địa Tông vang lên, trấn động cách đó vài dặm cũng là không hề nhỏ :

    « TOÀN BỘ SÂM GIA ĐỆ TỬ TẬP HỢP, GIA THẦN KHÔNG SÓT MỘT AI !!! ».

    Tiếng thét vừa dứt Sâm gia liền náo loạn, chỉ chưa đầy vài khắc không trung Sâm gia đã rợp toàn là bóng người.

    Trong lúc đó Tạ Đình phát hiện sự tình cũng lập tức thông chi Kim Nam.

    « Phát hiện, Đà gia đệ tử đem về rất nhiều Ma Thạch. Đối phương cũng thông chi truyền tin thư sắc mặt rất hốt hoảng ! ».

    « Ma Thạch, huynh nói là Ma Thạch sao ??? Lập tức trở về bổn phái, chuyện này ta sẽ tự điều tra làm rõ ! ».

    Tạ Đình nhận được truyền tin thư liền lập tức tỏ ra khó hiểu. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức phát động Phi Kiếm trở về. Nhưng trong lúc sơ ý không may đã bị tên đệ tử Sâm gia theo dõi.

    « Có người nén khí tức ! ».

    Tên đệ tử Sâm gia mặt mày xám ngắt, không ngờ hắn bị người theo dõi lâu như vậy mà lại không bị phát hiện. Đúng là trúng phải kế phản mai phục, một mặt muốn lập tức lao lên giết tên theo dõi, một mặt lại hết sức kìm nén vì đây là trước cửa tông môn Đà gia. Ra tay cũng chính là tự muốn bại lộ.

    Một tên đệ tử Đà gia thoáng thấy có người lập tức hốt hoảng. Phi thân vội vã đến gần Đà Thiết Đát hét lớn :

    « Không xong rồi tông chủ, có người theo dõi Đà gia chúng ta ! ».

    « Hử, ngươi nói sao ??? Có người theo dõi ? Không xong ! Tất cả mau nhanh tay lên, khẳng định các gia tộc khác sẽ rất nhanh phát hiện. Trước lúc đó ta phải nhanh tay hơn một bước ! ».

    Đà Thiết Đát vội vàng như bị lửa hơ ở mông. Căn bản cũng không muốn để ý đến tên theo dõi. Chỉ muốn mau đi giấu đồ thật nhanh tiếp tục lao ra ngoại thành cướp của.
    Tạ Đình không biết mình đã vô tình bứt dây động dừng, khiến cho cùng một lúc Thạch Thất thành hai đại gia tộc trên dưới đều đồng thời náo loạn.

    Các gia tộc khác khi trở về thì cũng rất nghĩ ngờ Đà gia và Sâm gia, nhưng chủ yếu chỉ cử người theo dõi Sâm gia nên không biết được sự tình ở Đà gia lúc này. Chính vì vậy vẫn là chậm chân hơn một bước, chỉ chờ theo dõi hành động của Sâm gia chứ không động thủ.

    « Sâm gia đệ tử nghe lệnh, lập tức trên dưới không sót một ai. Theo bổn tông chủ ra ngoài thành cướp của !!! ».

    Sâm Vị Tân một hơi hét lớn, mặt mày lo lắng nhưng cũng có một tia phấn khích. Không ngờ lời Đinh Đại Cẩm kia lại là sự thật, chỉ tiếc trước nay ông ta vẫn nghĩ mình cao minh mà lại vẫn thua Đà Thiết Đát một cái suy xét, để đến chậm một bước lớn như vậy cho Đà gia đắc lợi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chienmc88,Hắc Diệm Ma Quân,Miên Lý Tàng Châm,
Trang 17 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status