TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 18 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718
Kết quả 86 đến 87 của 87

Chủ đề: Phong Ngự - Lại Điểu (Mới nhất: Quyển 1 - Chương 86)

  1. #86
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Những đám mây
    Bài viết
    109
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 85: Diệp Lạc

    Người dịch : Tiểu Bạch Tử

    Nguồn : Tàng thư viện




    Đi tới một chỗ khá yên tĩnh ở bên ngoài đại điện Chương đầu to mới dừng lại, xọc hai tay vào trong thắt lưng trữ vật lục tìm một chút rồi mới rút ra một tấm phù triện hồng quang lấp lánh, nhìn qua rất bất phàm.

    “Hắc! Đây là Tụ Hỏa phù. Khi gặp phải địch nhân người chỉ cần dùng một chút pháp lực kích hoạt tấm phù này thì nó sẽ hóa thành một biển lửa thật lớn, làm cho kẻ địch của ngươi biến thành tro bụi trong tích tắc! Nếu như ngươi muốn mua thì đưa một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm đây! “

    “Giá thấp như thế? “ Phong Nhược sửng sốt. Mặc dù hắn không hiểu rõ những tấm phù triện này nhưng cũng biết vật này không thể dùng một trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp là có thể mua được.

    “Để xem, hôm nay ta không mang nhiều Ngũ Hành thạch như thế! “ Phong Nhược lắc đầu nói. Hắn chưa tin tưởng tên Chương đầu to này cho lắm, hơn nữa còn không có cách nào phân định thật giả nên chỉ còn cách tạm thời không mua nó. Dù sao những viên Ngũ Hành thạch trên người hắn đều do công sức khổ cực kiếm tới tay.

    “Cái gì? Tiểu tử nhà ngươi dám đùa giỡn đại gia ta! “ Nghe thấy Phong Nhược nói thế đột nhiên Chương đại đầu hét lớn lên, trong chốc lát bộ mặt của y đã biến thành hung tợn, nhìn qua rất ác độc! Tay hắn vừa ra hiệu một cái lập tức xung quanh có bảy tám tên đệ tử ngoại môn xuất hiện, trong đó còn có mấy người tu vi Luyện Khí hậu kỳ!

    “He he! Chương sư huynh, hôm nay lại kiếm được một con dê béo rồi! Tiểu tử này còn có một thanh kiếm tam phẩm, như thế thì Ngũ Hành thạch trên người chắc cũng không ít! “

    “Ha ha! Đúng thế, ánh mắt của Chương sư huynh thật tinh tường. Tiểu tử này chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ mà cũng dám nghênh ngang đến đây, chẳng lẽ xem ngoại môn Trấn Thiên tông chúng ta là nơi không người hay sao! “

    Bảy tám tên đệ tử ngoại môn kia cười cười nói nói, hoàn toàn không để Phong Nhược vào mắt.

    “Tiểu tử, hôm nay tâm tình Chương đại gia rất tốt, không làm khó dễ ngươi. Để chuôi kiếm khí tam phẩm kia lại, giao Lăng Vân sáo trang trên người cùng toàn bộ Ngũ Hành thạch trên người ra đây. Đại gia đảm bảo không động vào một sợi lông của ngươi. Hẳn ngươi cũng là người thông minh, không nên ép chúng ta phải động thủ. Tất cả chúng ta đều là người tốt đấy! “ Chương đầu to cười cười âm lãnh nói.

    “Ồ! “ Phong Nhược chỉ cười cười. Xem ra kể cả là đại phái tu tiên cũng có tệ đoan, môn nhân đệ tử nhiều kéo theo vàng thau lẫn lộn khó quản lý. So với tên Chương đầu to này thì Sở Thiên của Thanh Vân tông vẫn còn là người tốt, ít ra thì bọn họ chỉ cướp một phần thôi, vẫn để cho người ta sống tiếp. Còn những tên này muốn lột sạch người ta từ đầu tới chân.

    “Nếu như ta không đồng ý thì sao? “

    “Ha ha! Các huynh đệ! Có nghe rõ tên tiểu tử ngứa đòn kia nói không? “ Chương đầu to cười điên cuồng, cái đầu to không ngừng run rẩy trông buồn cười hết sức. “Không đồng ý? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai...”

    Chương đầu to vừa dứt lời thì Phong Nhược nhanh như chớp đã vọt tới trước mắt hắn, một quyền đấm thẳng vào cằm làm cho hắn chưa kịp phát ra tiếng gào thì cả người đã bay xa mấy trượng. Cho đến mấy giây sau khi y rơi xuống đất mới bắt đầu kêu gào thảm thiết.

    Hành động bất chợt này làm cho đám tay chân của Chương đầu to không khỏi ngây người. Ngay sau đó chúng kịp phản ứng, nhanh chóng chóng rút kiếm lao về phía Phong Nhược!

    Phong Nhược quay đầu nhìn lại không khỏi nhíu mày, hắn vội vàng lui nhanh về phía sau. Bảy tám người tên đệ tử ngoại môn này không phải môn nhân tầm thường, thực lực bọn chúng lại tương đương nhau. Dù chưa bằng được cao thủ như Cảnh Tam nhưng một khi bị bọn chúng bao vây trừ phi hắn sử dụng Mộc Sát kiếm khí, nếu không chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ.

    “Hỏa Long Tế Thiên! “

    “Băng Trùy Phá Thể! “

    Hai tên đệ tử ngoại môn đang xông tới chợt hô tô một tiếng, ngay sau đó trên tay họ hiện lên hai chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa. Lập tức có một ngọn lửa thật lớn cùng một cây băng nhũ ầm ầm thoáng xuất hiện rồi lao thẳng về phía Phong Nhược đang đứng cách đó mười trượng.

    “Hỏng rồi! Là pháp khi! “ Phong Nhược thầm kêu không ổn. Mũi chân hắn hơi đạp xuống đất một cái đã bay lên không ba trượng tránh thoát khỏi ngọn lửa kia, sau đó nhanh chóng rút thanh kiếm tam phẩm đỡ lấy ngọn băng nhũ đang lao tới!

    Một tiếng “Đinh! “ vang lên, cây băng nhũ kia bị Phong Nhược chém rơi xuống mặt đất, mà luồng hàn khí kèm theo cũng bị thanh kiếm của hắn triệt tiêu. Tuy Phong Nhược tránh được hai luồng tấn công này nhưng lại bị đám đệ tử ngoại môn bao vây!

    “Đáng ghét! Chẳng lẽ những tên này không có chút kiêng dè nào hay sao? Đây dù sao cũng là khu vực ngay cạnh Chấp Sự điện! “

    Vừa mới hạ xuống đất đã có ba thanh kiếm đâm về phía Phong Nhược, hắn không kịp né tránh chỉ còn cách truyền pháp lực vào thanh kiếm đang cầm trong tay. Chỉ nháy mắt sau thanh kiếm đã phát ra Băng Sương kiếm khí, trước tiên hắn nhanh chóng chặt đứt hai thanh kiếm nhị phẩm rồi thuận đà đẩy thanh kiếm thứ ba ra!

    Nhân cơ hội này thân hình Phong Nhược lại bắn lên như một con báo, “Bịch bịch bịch “ tung chân đá bay ba người này văng ra mấy trượng. Vì thực sự nổi giận nên hắn không chọn đá ngất bọn họ nữa mà dồn lực đá mạnh vào lồng ngực của bọn họ. Chịu một cước này không trọng thương mới là lạ!

    “Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho ta! “

    Ngay khi Phong Nhược đang thuận đà đánh về phía người gần nhất thì một tiếng gầm đột nhiên vang lên. Nghe thấy giọng nói này mấy tên thủ hạ còn lại của Chương đầu to lập tức ngoan ngoãn dừng tay.

    Phong Nhược cũng cưỡng ép thu lại đòn tấn công của mình. Nhưng làm cho Phong Nhược cảm thấy không ổn là vẻ mặt những kẻ kia vẫn dửng dưng, chẳng lẽ bọn chúng không hoảng sợ chút nào hay sao?

    Phong Nhược lui về phía sau hai bước rồi nhìn về phía phát ra giọng nói. Trên trời đang có ba người đệ tử Trấn Thiên tông tu vi Trúc Cơ sơ kỳ ngồi trên thú cưỡi phi hành, chắc chắn đây là đệ tử tuần sơn của Trấn Thiên tông. Thế nhưng làm cho Phong Nhược cảm thấy kỳ lạ là trên mặt ba người bọn họ không thấy chút tức giận nào, ngược lại lại còn cho chút hăng hái nhìn mấy người vừa đánh nhau.

    “Theo quy định của bổn tông, mấy người các ngươi lựa chọn hình phạt nộp một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm hay lựa chọn quyết đấu? “ Lúc này một tuần sơn đệ tử lên tiếng hỏi.

    “Bẩm sư huynh, bọn đệ lựa chọn quyết đấu! “ Hiện giờ tên Chương đầu to cũng đã bò dậy, hung dữ nhìn chòng chọc vào Phong Nhược rồi cao giọng nói. Gã vừa dứt lời thì đám đệ tử Trấn Thiên tông tới xem náo nhiệt hưng phấn hoan hô. Hiển nhiên chuyện như thế này không phải lần đầu tiên xảy ra.

    Phong Nhược không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy tình huống như thế này. Chuyện gì xảy ra đây, chẳng lẽ Trấn Thiên tông này cho phép đánh nhau hay sao? Thảo nào mà đám người Chương đại đầu lại kiêu ngạo như thế. Nếu đã có quy định như vậy thì bất luận có mâu thuẫn gì cũng có thể dựa vào thực lực để nói chuyện! “

    “Ngươi thì sao? Nếu như không nắm chắc thì có thể rời đi. Nhưng trước tiên phải nộp phạt một trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp! “ Đệ tử tuần sơn lại chuyển sang hỏi Phong Nhược.

    Quay đầu nhìn lướt qua đám người Chương đầu to đang nở nụ cười âm lãnh, Phong Nhược hừ lạnh cất giọng: “Bẩm sư huynh, ta cũng lựa chọn quyết đấu! “

    “Hắc! Rất tốt! Các ngươi nghe cho rõ, mặc dù là quyết đấu nhưng không được thương tổn tính mạng đối thủ. Nếu như đánh trọng thương người thì bổn tông sẽ phụ trách việc chữa trị. Tuy nhiên trước hết người tham gia quyết đấu phải nộp trước một trăm viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm, nếu như đánh thắng đối thủ thì có thể lấy toàn bộ tiền thưởng của đối phương. Quyết đấu giới hạn số người tham gia cao nhất là mười người! “

    Tuần sơn đệ tử kia nói xong nhìn về Phong Nhược theo chút khen ngợi, “Nếu như nhân số không đủ có thể tìm bằng hữu tới giúp đỡ một tay, thậm chí có thể dùng Ngũ Hành thạch thuê người! Được rồi, các ngươi tới đây đóng Ngũ Hành thạch, sau đó có thời gian một nén nhang để chuẩn bị! “

    Nghe đến đây Phong Nhược cũng đã hiểu sơ sơ. Xem ra đây cũng là một kế khá hay của tầng lớp cao trong Trấn Thiên tông, áp dụng đạo lý đổ bất như sơ. Bản thân người tu đạo có lực sát thương rất lớn, nếu như nghiêm khắc cấm tranh đấu sợ sẽ gặp phải tình trạng vật cực tất phản. Nhưng nếu có thể hợp pháp hóa tranh đấu thì chẳng những có chỗ cho môn hạ đệ phát tiết mà lại không làm vấn đề trở nên nghiệm trọng. Quan trọng hơn phương thức chiến đấu này có thể làm chiến lực của đám môn nhân đệ tử không ngừng tăng cường, chẳng trách được đám thủ hạ của Chương đầu to người nào người ấy đều có thực lực chiến đấu!

    “Xem ra Đường Thanh và Bành Việt khó mà qua được cuộc khảo hạch nửa năm nữa! “ Phong Nhược thầm nghĩ. Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng Chương đầu to và mấy tên thủ hạ là thừa đủ để đánh bại cả hai người bọn họ.

    “Hắc! Xin hỏi sư đệ, ngươi có cần người hỗ trợ không? Chương tiểu tử kia đã kiếm đủ mười người rồi đấy! “ Phong Nhược còn đang trầm ngâm thì có mấy người đệ tử ngoại môn đi tới hỏi thăm.

    “Hả? “ Phong Nhược nghe thế liền quay đầu nhìn lại, quả thật bên cạnh Chương đầu to lại có thêm mấy người, hơn nữa đều có tu vi Luyện Khí hậu kỳ. Nhìn thấy vậy hắn không khỏi nhíu mày, nếu đây là cuộc chiến sinh tử thì Phong Nhược còn nắm được bảy tám thành giết chết tất cả bọn họ. Nhưng bây giờ lại không thể sử dụng Mộc Sát kiếm khí, thậm chí còn phải đề phòng đối phương sử dụng pháp khí nữa chứ. Sợ rằng ngay cả một phần thắng hắn cũng không nắm được.

    Hít sâu một hơi, Phong Nhược mới nhìn lại mấy người bên cạnh, “Không biết mấy vị sư huynh cần bao nhiêu thù lao? “

    “Rất đơn giản, chúng ta có năm người, mỗi người hai trăm viên Ngũ Hành thạch. Đảm bảo ngươi thắng trận! “ Người nói chuyện là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tuy gương mặt gầy gò nhưng bù lại y có đôi mắt rất sáng. Gã không cao lắm nhưng sau lưng lại giắt một thanh trọng kiếm rất lớn làm cho người ta vừa nhìn đã sinh ra cảm giác cổ quái.

    “Các ngươi có năm người, mỗi người hai trăm viên. Như thế thì ta chẳng kiếm được chút nào rồi? “ Phong Nhược khẽ mỉm cười, cảm thấy khá tò mò về thiếu niên này. Chắc chắn y phải rất tin tưởng vào thực lực của mình mới mạnh miệng như vậy.

    “Không cần ngươi ra tay, năm người chúng ta động thủ là được. Cũng coi như giải quyết phiền phức cho ngươi rồi, dù không kiếm được Ngũ Hành thạch cũng chẳng sao! “ Trên mặt thiếu niên kia nở ra nụ cười rạng rỡ!

    Phong Nhược không nhịn được bật cười, “Xin lỗi, ta vẫn muốn tự mình ra tay giải quyết đám phiền phức này. Ta chỉ thuê một người mà thôi, thù lao năm trăm viên Ngũ Hành thạch bất luận thắng hay thua! Trong đám các ngươi có ai đủ cam đảm không? “

    Thiếu niên thoáng sửng sốt rồi lại tươi cười để lộ ra hàm răng trắm như tuyết, “Được! Xem như ngươi lợi hại! Chẳng qua ta rất thích những chuyện kích thích như thế này. Mối làm ăn này ta nhận. À, ta tên là Diệp Lạc, hy vọng ngươi sẽ không bị lỗ vốn! “

    *Đổ bất như sợ: Gặp chuyện khó giải quyết không nên cấm đoán mà dẫn dắt làm rõ để khắc phục
    *Vật cực tất phản: Chuyện gì quá mức sẽ phát triển ngược lại



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho truyện tại đây

    Thảo luận truyện tại đây
    ---QC---
    Hidden Content Rainbow In The Horizon Hidden Content


  2. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banoihuong,cqd,custeo,DocChoi,freejack,gautrucbeo,hardy_boy,hoanglan87,honchong,hynhchi,Kazack,Mcuong_156,niemdc1,noobpro,paita999,phiêu!,qami11,qtdevil,sgk_12m,springmount3785,thông thiên,tuquy123,Ui_da,
  3. #87
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Những đám mây
    Bài viết
    109
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 86 : Còn muốn đánh nữa không?

    Người dịch : Tiểu Bạch Tử

    Nguồn : Tàng thư viện



    Sân quyết đấu ở ngay trên quảng trường này. Có lẽ mọi người không xa lạ gì chuyện quyết đấu này nên chỉ trong chốc lát xung quanh đã có mấy trăm đệ tử Trấn Thiên tông tụ tập ở đây.

    Tuy nhiên khi mọi người biết được Phong Nhược và Diệp Lạc muốn dùng thực lực của hai người để chống lại mười người kia, hầu như không có ai tin tưởng bọn họ sẽ chiến thắng trận này. Dù sao bên Chương đầu to người nào cũng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, còn phe bên kia lại có Phong Nhược tu vi Luyện Khí trung kỳ. Kể cả hắn còn điều gì khác làm chỗ dựa nhưng việc này không khỏi quá khoa trương rồi!

    “Hai người các ngươi chắc chứ? “ Ngươi đệ tử tuần sơn có vẻ thân thiện ban nãy chắc nhở lần cuối, nói thật chính hắn cũng bội phục lòng cảm đam của hai người Phong Nhược!

    “Ngươi nghĩ thế nào, hiện giờ hối hận vẫn còn kịp đấy! “ Diệp Lạc xoay người lại hỏi. Trong ánh mắt phấn khích đùa cợt còn ẩn chứa một tia điên cuồng mờ nhạt!

    “Yên tâm đi! Mỗi người chúng ta đối phó năm người. Dù thua cũng phải đánh cho bọn chúng thật đau! Đau tới khắc cốt ghi tâm mới được!

    Phong Nhược hít một hơi thật sâu, mạnh dạn bước về phía trước một bước. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn về mười người đám Chương đầu to đang đứng đợi cách đó ba mươi trượng.

    “Lần này gặp chút khó khăn rồi! Thấy cái tên gia hỏa cường tráng ngăm đen kia không? Hắn tên là Đổng Hải, là một cao thủ Nam Hoa viện mạnh gần bằng Cảnh Tam, cũng là bại tướng dưới tay ta. À còn nữa, chắc đến ta làm phiền ngươi rồi, tên kia chuyên nhắm vào ta mà đến đây! “

    Lạc Diệp bước lên đứng cùng với Phong Nhược, giọng nói vẫn hờ hững như mây trôi gió thổi.

    “Cũng chưa chắc đâu! “ Phong Nhược cười cười. Hai người sau lưng Đổng Hải hắn đều nhận ra, chính là hai tên đi theo Cảnh Tam lúc hắn tới ruộng hương linh cướp thóc. Cứ theo ánh mắt oán động của hai kẻ đó nhìn về phía mình là biết chuyện này không dễ giải quyết rồi!

    Lúc này đám người Chương đầu to, Đổng Hải cùng đồng loạt tiến về phía trước làm cho không khí trong sân quyết đấu căng thẳng hẳn lên, tiếng bàn luận xôn xao cũng theo đó mà biến mất.

    Đổng Hải quét ánh mắt mang theo ý khinh miệt về phía Phong Nhược sau đó mới nhìn chằm chằm vào Diệp Lạc cười như điên nói: “Diệp Lạc, không ngờ nửa năm không gặp lá gan ngươi lớn lên không ít. Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình là Cảnh sư huynh hay sao? Khờ khạo cho rằng có thể lấy một địch năm? “

    “Ngươi nói tới Cảnh Tam á? Thật buồn cười! “ Diệp Lạc bĩu môi, “Lần này ta trở về vốn định khiêu chiến với Cảnh Tam. Đáng tiếc nghe nói hôm qua hắn lại bị một tên ngoại môn đệ tử không danh tính đánh bại làm bản nhân tiếc nuối không thôi! Thế nhưng không sao! Giờ gặp được tên bại tướng như ngươi coi như đi chuyến này không tệ! “

    “Hừ! Không biết xấu hổ! Để ta xem Diệp Lạc nhà ngươi hôm nay có kết cục thảm tới thế nào! Chương đầu to, ngươi cùng thủ hạ có thù với tên ngốc nghếch kia thì tới giải quyết đi. Diệp Lạc để ta ra tay trừng trị, ra tay đi! “

    Đổng Hải ra lệnh xong lập tức quát lên một tiếng thật lớn, mang theo bốn người phía sau hắn hùng hổ xông tới!

    Thế nhưng tốc độ của Diệp Lạc nhanh hơn hắn nhiều, sau một tiếng “vụt” nhỏ hắn lao ra, mũi chân đạp nhẹ trên đất vào cái đã vọt tới hai mươi trượng. Ngay khi hắn gần như va vào năm người Đổng Hải thì đột nhiên thân hình Diệp Lạc quỷ dị bật lên cao ba trượng, thanh trọng kiếm hắn giắt trên lưng không biết được gỡ xuống từ bao giờ!

    Mọi người chỉ kịp thấy một bóng hình hư ảo, sau đó cả người Diệp Lạc bắt đầu xoay tròn trên không trung thật nhanh giống như một con quay. Thanh trọng kiếm chừng trăm cân trong tay hắn không ngừng phát ra tiếng quạt gió “vù vù vù”!

    Dường như cùng lúc đó, Đổng Hải lao tới đầu tiên bị luồng lực lượng xoay tròn đánh bay ra ngoài. Đến khí bốn người đằng sau kịp xông lên thì thanh trọng kiếm cũng xoay càng lúc càng nhanh, hơn thế nữa từ đó còn phát ra từng chùm tia sáng đỏ rực!

    Chỉ trong nháy mắt, những tia sáng này đã hội tụ lại một chỗ cùng với Diệp Lạc đang xoay tròn rất nhanh tạo thành một quả cầu lửa thật lớn! Dù toàn bộ thực lực của nhóm năm người Đổng Hải mạnh hơn Diệp Lạc rất nhiều, nhưng dưới quả cầu lửa có đường kính mấy trượng thì bọn họ rơi vào thế hạ phong. Chẳng những bị chặn lại thế công mà còn rơi vào tình huống luống cuống tay chân!

    Chỉ trong thời gian rất ngắn, Diệp Lạc đã dùng thanh thế kinh người vững vàng chiếm được vị trí thượng phong.

    Ở bên kia, đám người Chương đầu to cũng kêu gào rống giận lao tới. Thế nhưng Phong Nhược không chọn cách lao thẳng tới đối đầu mà chuyển hướng tấn công dọc theo bên sườn của bọn họ. Làm thế cũng vì đề phòng đám người Chương đầu to sử dụng pháp khí tung đòn tấn công nhanh, nếu như cứ thế đánh trực diện không chừng sẽ bị trúng chiêu. Nhưng nếu tấn công từ bên cánh thì khả năng né tránh sẽ tăng lên nhiều hơn!

    “Sử dụng hỏa cầu tấn công! Làm giảm tốc độ của hắn! “ Chương đầu to cũng không hề đơn giản. Vừa nhìn thấy Phong Nhược cố tiếp cận từ bên sườn lập tức ra lệnh. Ban nãy giao thủ qua bọn hắn cũng đã lĩnh giáo tốc độ khủng khiếp và năng lực cận chiến của Phong Nhược. Vì thế nên lần này bọn họ kết hợp giữa tấn công từ xa và cận chiến để tấn công, phòng ngự thật tốt không cho Phong Nhược có cơ hội tận dụng bất kỳ sơ hở nào!

    Ngay lúc hai tên thủ hạ của Chương đầu to đang ngưng tụ Hỏa cầu thì trong tay Phong Nhược đột nhiên có hai tia sáng xanh lục lóe lên, sau đó lập tức có hai sợi dây leo chui lên dùng tốc độ nhanh khó tưởng tượng được quấn chặt lấy hai người đang thi triển Hỏa Cầu thuật, cắt đứt quá trình ngưng tụ hỏa cầu của họ. Hai tiếng đổ “Đùng đùng” vang lên cùng lúc, hai tên xui xẻo kia bị hỏa cầu chính mình ngưng đọng ra nổ văng ra mười mấy trượng, tuy rằng thương thế không nghiêm trọng lắm nhưng cũng làm cho bước tiến công của Chương đầu to khựng lại một chút!

    Tình huống như thế làm Chương đầu to thẹn quá hóa giận. Hắn chửi bậy một tiếng rồi phất tay trái một cái, ngay lập tức hai chiếc nhẫn đeo trên tay hai người phía trước lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đồng thời phóng ra hai cây băng nhũ, nhanh như chớp bắn về phía Phong Nhược!

    Nhìn thấy tình huống như vậy, trong đám người đứng xem xung quanh có vài tiếng kêu thán phục vang lên. Ai cũng không ngờ được tên Chương đầu to này có tài phú hậu hĩnh tới thế!

    Phong Nhược sớm đã dự đoán được tình huống như thế sẽ xảy ra. Thân hình hắn lập tức gia tăng tốc độ, khó khăn lắm mới né được hai cây băng nhũ này. Tuy nhiên trong lòng không ngừng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, quả nhiên uy lực của loại pháp khí này thật kinh người. Nếu như sử dụng linh hoạt dùng nó đúng lúc trong khoảnh khắc có thể quyết định thắng bại!

    Cùng với đó hắn không kìm được thầm kêu may mắn trong lòng. Cũng may hôm qua Cảnh Tam sơ ý khinh địch nếu không ai chết vào tay ai còn rất khó nói!

    Sau khi tránh thoát được hai cây băng nhũ Phong Nhược chỉ còn cách ba người Chương đầu to bảy tám trượng, đây là khoảng cách mà Mộc Sát kiếm bộc phát ra uy lực mạnh nhất nhưng hắn vẫn cố kìm nín ham muốn sử dụng nó. Cũng vì sức mạnh Mộc Sát kiếm khí chưa đủ để xuyên thủng trang bị trên người Chương đầu to, mà nếu tấn công vào hai vị trí cổ và mặt hắn thì sẽ tạo thành vết thương chí mạng. Dù sao đây cũng không phải là cuộc chiến sinh tử không cần thiết phải làm thế.!

    Khẽ than một tiếng, Phong Nhược trở tay rút kiếm sau lưng ra, chỉ về phía Chương đầu to lăng không bay tới!

    Khoảng cách bảy tám trượng thực tế không xa lắm, từ lúc Chương đại đầu phóng hai cây băng nhũ ra cho tới lúc Phong Nhược vọt tới trước mặt y thì mới chỉ qua hai ba hơi thở mà thôi, thế nên hắn còn không có thời gian ngưng tụ kiếm khí nữa. Vì thế khi bị Băng Sương kiếm khí của Phong Nhược áp sát thì khả năng né tránh của hắn bị băng hàn ảnh hưởng rất lớn!

    Mà sơ hở gần như toàn bộ thế này sao có thể chống lại Phong Nhược đây?

    “Xoẹt xoẹt! “ Hai tiếng sắc bén vang lên, Phong Nhược đảo cổ tay dùng mũi kiếm tàn độc rạch hai đường lên mồm Chương đầu to. Trong nháy mắt huyết nhục trên mặt hắn bắn tung tóe.

    Hừ lạnh một tiếng! Phong Nhược còn chưa dừng tay ở đây, hắn bước lên một bước tung cước đá vào lồng ngực Chương đầu to, một cước này mang theo luồng lực thật mạnh mẽ làm cho y văng xa mười mấy trượng. Thân thể còn chưa kịp rơi xuống đất miệng hắn đã phun ra máu tươi liên tiếp, hiển nhiên bị thương rất nặng!

    Nhưng Phong Nhược hoàn toàn không để ý tới điều này. Dù sao quy định của quyết đấu chỉ là không được giết người thôi, mặt khác nếu bị trọng thương Trấn Thiên tông sẽ cứu giúp!

    Chương đầu to bị đá bay không đủ dọa lui hai người còn lại, bọn họ còn gào thét hùng hồn tiếp tục nhào tới!

    Phong Nhược không tốn thời gian với họ làm gì, thân hình thoắt một cái đã tránh được đòn tấn công của hai người bọn họ, thuận đà đánh về phía Diệp Lạc. Sở dĩ hắn không thèm để ý hai người này cũng vì trong lúc giao thủ ngắn ngủi ban nãy cả hai người bọn họ đã sử dụng pháp khí để tấn công một lần rồi. Ngoài sử dụng pháp thuật ra thì bọn họ không còn thủ đoạn công kích tầm xa nào nữa.

    Mà với tốc độ của Phong Nhược hoàn toàn không xem bọn hắn vào trong mắt! Hiện giờ hắn phải đi san sẻ bớt áp lực cho Diệp Lạc. Từ nãy hắn đã nhận ra thực lực của năm người Đổng Hải hay sự phối hợp nhuần nhuyễn của họ đề vượt qua người của Chương đầu to rất nhiều. Thực lực của Diệp Lạc có thể rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể địch nổi sự liên thủ của năm người kia!

    Mặc dù ngay từ đầu Diệp Lạc đã chiếm được thế thượng phong nhưng điều này cũng chỉ tạm thời mà thôi. Nếu như Phong Nhược không nhanh chóng trợ giúp đến khi Diệp Lạc mất đi ưu thế thì chẳng khác nào nói hai người bọn họ đã thua trong cuộc quyết đấu này!

    Lúc này viên cầu lửa xoay tròn kia đã biến mất từ lâu, Diệp Lạc chỉ còn có thể dựa vào trọng lượng của thanh kiếm trọng kiếm mà hóa giải đòn tấn công của năm người Đổng Hải! Tình huống hiện giờ không tốt chút nào, nếu như không nhờ bộ sáo trang có lực phòng ngự rất mạnh trên người hắn sợ rằng hiện giờ Diệp Lạc đã thụ thương đo ván rồi!

    Phong Nhược không do dự chút nào nhanh chóng gia tăng tốc độ. Ban nãy khi đối đầu với đám người Chương đầu to hắn đã cố ý dùng phương thức đánh sâu từ bên hông bọn chúng, bất tri bất giác dẫn dắt bọn họ tới một chỗ khá xa. Vì thế nên bây giờ ưu thế tốc độ của hắn hoàn toàn được bộc phát!

    Quả nhiên là thế! Sau khi Phong Nhược lao nhanh về phía trận chiến của Diệp Lạc với đám người Đổng Hải thì hai người trong nhóm Chương đầu to còn đứng cách đó tới ba mươi trượng. Khoảng cách này đâu thể cận chiến chứ, pháp khí ban nãy đã dùng rồi không thể thi triển được nữa. Còn nếu sử dụng Hỏa Cầu thuật thì cũng được thôi, nhưng làm vậy không khéo sẽ ngộ thương đám người Đổng Hải. Thế nên bọn họ chỉ còn cách liều mạng đuổi theo phía sau!

    Nhưng Phong Nhược chỉ cần chút thời gian vài nhịp thở như vậy là đủ rồi!

    Không nhìn thấy hắn có bất kỳ động tác gì, đột nhiên hai tia sáng màu xanh chợt lóe lên rồi quấn lấy hai người đang bao vây Diệp Lạc, trong chốc lát áp lực của Diệp Lạc được giảm bớt rất nhiều. Mà tinh thần chiến đấu của y cũng rất mạnh, vừa nhận thấy ưu thế này lập tức quét kiếm đánh về phía hai người đang bị dây leo quấn lấy!

    Tuy rằng hai người này cũng liều mạng giơ kiếm chống đỡ nhưng dù sao cũng bị dây leo kiềm chế, căn bản không thể ngăn trở một chút nào. Mà thân thể gầy yếu của Diệp Lạc lúc này bùng phát cứng rắn như một bức tượng, đánh bay hai người kia ra. Cùng với đó thì thanh trọng kiếm trong tay hắn không kiêng nể chút nào đập thẳng vào đỉnh đầu hai người kia. Ngay cả Phong Nhược nhìn thấy cảnh tàn nhẫn như thế trong lòng cũng không nhịn được mà run rẩy một chút!

    Đến khi Diệp Lạc thoát khỏi vòng vây thì Phong Nhược cũng đã vọt tới ngay cạnh hắn! Đến lúc này đối thủ của hai người giảm từ con số mười xuống năm!

    “Ha ha! Thật đã tay! Còn muốn đánh nữa không? “

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho truyện tại đây

    Thảo luận truyện tại đây


    Có lịch đi công văn tác. Trong mười ngày tới sẽ ra chương ngắt quãng các bạn thông cảm
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Bạch Tử, ngày 03-03-2014 lúc 19:26.
    Hidden Content Rainbow In The Horizon Hidden Content

    ---QC---


  4. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banoihuong,cqd,custeo,DocChoi,gautrucbeo,hoanglan87,honchong,hynhchi,Kazack,Mcuong_156,niemdc1,noobpro,paita999,phiêu!,qami11,qtdevil,springmount3785,thông thiên,toiyeuphonui,tuquy123,Ui_da,
Trang 18 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status