TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 18 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718
Kết quả 86 đến 87 của 87

Chủ đề: Thiên đạo (Mới nhất : Tập 2 - C14 )

  1. #86
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    6,560
    Xu
    208

    CHƯƠNG XV: OÁN CỪU. .
    (P Đầu)



    Đầu tháng mười một hôm ấy, trên con đường đi lên Vũ Di sơn có ba bóng người cùng cưỡi trên một con tuấn mã đang ung dung phi nước kiệu. Mặc dù con ngựa này chở trên lưng ba người song vẫn vô cùng nhanh nhẹn, nhìn kĩ thì thấy dáng ngựa uy vũ, bốn võ vững chãi như buộc gió ở chân, chỉ có điều con ngựa này có một bộ lông loang lổ lốm đốm hoa nhìn không đẹp chút nào. Thì ra đó chính là ba người: Giang Phong, Ngọc Linh và Tiểu Điệp đang trên đường đến Tổng đàn Ngũ độc giáo ở Vân Nam tìm gặp Ngũ độc giáo chủ Lý Đức Thành.
    Lúc này chợt vang lên tiếng cười trong trẻo như tiếng oanh: " Giang Phong, chàng không thấy thật tội nghiệp cho Tuyệt Ảnh sao. Chàng còn không xuống tự thân vận động đi còn chờ đến khi nào !"
    Giang Phong nghe Ngọc Linh nói vậy thì cười hắc hắc: "Ấy dà, trong tay đang ôm tuyệt đại mỹ nhân như thế này mà xuống ngựa chạy bộ thì giang hồ sẽ chê cười Giang Phong ta ngu đần. Ây, Tiểu Điệp ! Phong ca nói thế có đúng không ?"
    Lại có tiếng cười vui vẻ : " Tiểu Điệp không biết, nhưng Phong ca xuống ngựa thì Tiểu Điệp cũng xuống ngựa. A ... Phong ca nhớ đấy nhé, sau này sẽ dẫn Tiểu Điệp đi tìm mẫu thân, cả phụ thân nữa. Tiểu Điệp rất nhớ hai người bọn họ !"
    "- Được rồi !" Giang Phong vui vẻ ưng thuận, tuy nhiên trong lòng hắn thoáng qua một nét băn khoăn: " Nhạc mẫu đại nhân biết ở nơi phương trời nào chứ ? Ây... với lại nhạc phụ đại nhân tương lai nữa, chuyến này về gặp ông ta không biết hung cát thế nào đây !"
    Nghĩ đến đây hắn quay sang phía Triển Ngọc Linh cười: "Ngọc Linh muội, cha nàng xem ra cũng quá cưng chiều nàng rồi. Nàng đi hơn một tháng, ghé quá nhà một lần lại tiếp tục đi tiếp, vậy mà..."
    Triển Ngọc Linh cười đắc chí: "Muội xưa nay vẫn vậy, dưới gầm trời này ai có thể quản được chứ. Hừ, lần này phải đi theo giám sát chàng, nhất định không để cho chàng tiếp tục khi dễ Tiểu Điệp muội tử nữa !"
    "- Chẳng phải là cách ta vẫn hay dùng để khi dễ muội hay sao !" Giang Phong cười lớn trêu chọc Ngọc Linh. Nghe hắn nói vậy Ngọc Linh bất chợt đỏ mặt, chẳng ngờ lại thấy hắn chỉ tay cười mà rằng: " Lại có chuyện hay để xem rồi ! Các nàng nhìn kìa."
    Ngọc Linh và Tiểu Điệp theo hướng tay hắn chỉ liền quan sát thấy ở phía xa , ở cánh rừng phía trước mặt có bóng dáng hai người đang lúi húi, lại thấy có khói bốc lên trên thì ngạc nhiên. Lại nghe Giang Phong cười: "Là Tửu tăng Huyền Trừng và Thần y Lý Bách Tiếu. Hà hà... gặp hai vị Thần men ở đây, hôm nay Triệu Giang Phong ta được say một bữa rồi. !"
    Triển Ngọc Linh nghe hắn nói thì ngạc nhiên: " Phong ca có thể quan sát được chi tiết thế ư ? Hay đây chỉ là... " Nào ngờ chỉ một lát sau sự nghi hoặc của cô đã có câu trả lời. Đi một quãng nữa thì thấy bóng dáng một đại sư lực lưỡng đang cắm cúi rang tôm. Mấy con tôm kia dường như mới bắt được dưới suối, lại bị sức nóng từ miệng chảo làm cho đau đớn nhảy cẫng lên, nào ngờ nghe tiếng Huyền Trừng niệm phật hiệu: "Ngã phật từ bi ! Ai ai... các thí chủ tôm hãy chịu khó một chút. Khi chín rồi thì nhất định sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Thiện tai, thiện tai !"
    Trông thấy cảnh hết sức hoạt kê như vậy, Tiểu Điệp và Ngọc Linh không nhịn được cùng bật lên một tiếng cười trong trẻo. Huyền Trừng như cũng đã phát hiện được sự có mặt của ba người, ông ta không ngẩng đầu lên mà thản nhiên cất tiếng: "Có gì đáng cười ! Phật Tổ ngày trước đã cắt thịt nuôi chim ưng, vậy chẳng phải là người tiên phong mở đầu cho trường phái ăn mặn hay sao !"
    Giang Phong lúc này tiến tới trước mặt Tửu Tăng Huyền Trừng mở miệng cười hi hi, cao giọng đọc to: " Trên có thiên đàng, dưới có địa ngục, tả kim cương, hữu bồ tát., tiền vĩ đà..." Chẳng ngờ hắn vừa đọc đến đây bất chợt Tửu Tăng giật mình ngẩng phắt đầu, xém chút nữa là đánh đổ chảo tôm rang. Lại thấy Triệu Giang Phong đưa tay vuốt mặt một cái, cất tiếng xúc động: "Lão đại sư, đại sư không nhận ra cháu sao !"
    Thoáng qua một chút sững sờ, sau đó Tửu Tăng Huyền Trừng xúc động ôm lấy hắn lắc mạnh, giọng nói đầy vẻ xúc động: "Hảo... hảo tiểu tử ! A di đà phật, tiểu tử ngươi có thể từ cõi chết trở về ! Được, được lắm. Hừ.... chỉ có điều uổng công cho ta mất công đọc Bát nhã tâm kinh phổ độ cho ngươi !"
    Nói đến đây ngoác miệng nói to: " Lý lão ca, Lý lão ca hãy dậy ngay thôi. Lần này chúng ta có khách quí đến thăm này !"
    Huyền Trừng đang trong cơn kích động cũng không thèm để ý đến hai vị cô nương xinh đẹp. Lúc này Triển Ngọc Linh đỏ mặt lí nhí: "Triển Ngọc Linh xin ra mắt Huyền Trừng đại sư !"
    Huyền TRừng nghe thấy vậy sực tỉnh, đưa mắt quan sát thì nhận thấy Triển Ngọc Linh đang đứng cùng một cô nương áo trắng mang khăn che mặt, trông thấy thế liền cười: "Ây... hai vị cô nương nào kia. Ô ! Hóa ra là Triển nha đầu..."
    Ở phía xa thấp thoáng bóng dáng một lão nhân tóc bạc, áo rách đang nằm ngủ. Nghe thấy tiếng kêu oang oang như chuông đồng của Huyền TRừng thì lười nhác trả lời: "Hừ... khách có là ai cũng mặc ! Hừ... y như lời hẹn, chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ thì hãy gọi ta !" Nói xong lập tức lại có tiếng ngáy đều đều vang lên.
    Tửu Tăng Huyền Trừng nghe vậy cười lớn: "Được rồi tiểu tử, hôm nay chúng ta cạn hết chỗ rượu này. Lý lão ca bận ngủ thì để cho lão ca ngủ vậy !"
    Ai dè Huyền Trừng vừa nói đến đây bất chợt Lý Bách Tiếu tung người dậy hét lớn:" HUyền Trừng ngươi dám tự tiện chăng. Hừ... vẫn còn chưa tới Võ Đang phái mà..." Chẳng ngờ nói đến đây Tái Hoa Đà Lý Bách Tiếu thần tình sửng sốt, sau thì định tâm lại vừa dụi mắt vừa chạy như bay lại gần phía Giang Phong: " Không phải là ta đang nằm mơ đây chứ ! Tiểu tử, ngươi..."
    Giang Phong quan sát thấy biểu tình như vậy của Lý Bách Tiếu thì không nén được cảm xúc, tính đi tính lại có thể nói Lý Bách Tiếu là vị ân sư đầu tiên của hắn, bởi thế hắn nghẹn ngào: "Lão thần y, là cháu. Là Triệu Giang Phong đây !"
    Lý Bách Tiếu nghe hắn xác minh vậy vô cùng mừng rỡ, ôm chầm lấy hắn: "Tiểu tử ! Ta ... ta .... lại cứ nghĩ. Ta... Con mẹ nó, chuyện đại hỉ sự như vậy sao Tửu tăng ngươi không gọi ta sớm !"
    Tửu Tăng Huyền Trừng nghe vậy chỉ cười hì hì không thôi, sau lại chỉ tay về phía Tiểu Điệp và Triển Ngọc Linh noi: "Triển nha đầu, không lẽ ngươi cũng đả phải lòng tên tiểu lang băm này rồi sao !"
    Triển Ngọc Linh nghe ông nói vậy thẹn thùng đến độ mặt đỏ tía tai, đến ngẩng đầu lên cũng không dám. Trông thấy biểu tình như vậy của Ngọc Linh, Huyền Trừng cười ha hả: "Hay lắm, chuyện hôn sự của tiểu tử kia và ngươi nhất định phải thật hoành tráng vào đó. Hà hà... ta đang nôn nóng chờ uống rượu mừng của lão Quái nho đây. Hà... con mẹ nó, tiểu nha đầu áo trắng kia quả thật là đáng yêu mà." Lúc này ông ta thấy Tiểu Điệp nhẹ vén tay áo, gỡ khăn che mặt ra đoạn đưa tay bốc tôm răng cho vào mồm nhai rất ngon lành.
    Đến đây thì Lý Bách Tiếu cười vang: "Được ! Xúc động như thế là đủ để chứng tỏ lòng thành rồi. Hà hà...hôm nay chúng ta cứ uống say một phen, ngày mai ngày kia nhịn cũng không có hề hấn gì ! Hừ... có lẽ không đủ mà thoải mái được. Tiểu tử ! Hà hà... ngươi hãy kể lại mọi chuyện cho chúng ta nghe nào. Thây kệ hai ả nha đầu đó đi."
    Nghe Lý Bách Tiếu hào hứng nói vậy, Giang Phong cũng không chút khách khí lập tức ngồi xuống cả ba chén tạc chén thù, lại đem tất cả đầu đuôi mọi chuyện hắn tao ngộ được trong một năm qua một mạch kể lại. Sau khi Giang Phong chuếnh choáng hơi men thì nghe Lý Bách Tiếu ngẩn người: " Nha đầu kia là con gái của Ngũ độc giáo chủ Lý Đức Thành ư ! Hừm... đối với tâm bệnh của nó, ngươi vô phương vô pháp chữa trị ư ?"
    Giang Phong buồn bã gật đầu: " Quả đúng như thế, với bệnh tình của Tiểu Điệp cháu không tìm ra được biện pháp nào khả dĩ !"
    Lý Bách Tiếu quan sát ánh mắt và biểu cử của Tiểu Điệp một lúc, sau rồi lên tiếng: "Có lẽ nha đầu này mắc tâm bệnh. Chuyện nó có hồi phục được không cũng là cái duyên số trời định mà, tiểu tử ngươi đừng quá lo âu."
    Nghe Thần y Lý Bách Tiếu nói vậy, Giang Phong cười nhẹ: "Lão thần y nghĩ xem, cô ấy dù mất trí song vẫn hoạt bát, đáng yêu như vậy, có gì đáng phải lo lắng chứ. Hơn nữa biết đâu đó lại là một chuyện tốt. Ầy... chuyện cháu lo lắng đích thực là chuyện khác."
    Hắn nói xong liền đem tất cả sự tình xoay quanh chuyện Lý Đức Thành bị hiểu nhầm ra sao kể qua một lượt, hai người Huyền Trừng và Lý Bách Tiếu nghe thế há hốc mồm kinh ngạc. Chờ cho Giang Phong dứt lời, Huyền Trừng vội vã hỏi hắn: " Tiểu tử, rốt cục tại sao ngươi lại biết được chuyện này. Hừ... đây rõ chẳng phải là chuyện đơn giản, hãy mang tất cả đầu đuôi sự việc thuật lại thật chi tiết xem nào !"
    Đối với tính cách của hai người Huyền Trừng và Lý Bách Tiếu, Giang Phong có một hảo cảm rất lớn, dường như giữa hắn với họ gần như chẳng có khoảng cách nào, lập tức mang chuyện hắn đã được gặp Triển Ngọc Linh trong hoàn cảnh nào, được Dương Tuyết Thanh cho biết những sự tình nào nhất nhất thuật lại.. Huyền Trừng nghe đến đây bất giác liền quay đầu nhìn Triển Ngọc Linh ở phía xa đoạn gật gù: "Hóa ra là thế ! Thảo nào... ! Hà hà..." Triển Ngọc Linh ở phía xa dù không hiểu rõ rốt cục thì ông ta biết được chuyện gì song cũng không nén được e thẹn, chỉ biết đỏ bừng mặt xuống cúi đầu không nói nên lời.
    Giang Phong quan sát thấy thế chỉ cười nhẹ: "Chuyện này nghĩ đi nghĩ lại nhiều lúc cháu cũng cảm thấy thật là buồn cười ! Bất quá..."
    Huyền Trừng nghe hắn nói thế cười hắc hắc mấy tiếng: "Bất quá thế nào cơ ! Hà hà... ta và Lý lão ca cũng có một chuyện rất thú vị, tiểu tử ngươi có muốn biết hay chăng ?"
    Nghe ông ta nói vậy, Giang Phong nổi lòng hiếu kì, tò mò hỏi: "Hà... tất nhiên là cháu muốn biết rồi !"
    Huyền Trừng cười lớn: " Được ! Hà... ngươi mà không muốn biết mới là lạ đó, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến sư muội Lưu Nhã Yến của ngươi. Ây ! Nha đầu đấy đã chọn được lang quân như ý ! Ngươi biết chuyện này chưa ?"
    Giang Phong nghe nói vậy giật mình, sau hắn ta cười: "Hà... quả thật là hảo hảo sự. Để cho cháu đoán nhé, tiểu tử ấy có phải là một đệ tử Võ Đang vô cùng anh tuấn tên gọi Cao Thế Kiệt chăng ?" Lúc này người đầu tiên hắn nghĩ đến là Cao Thế Kiệt, lại hi vọng Lưu muội muội của mình có thể cưới được một lang quân như ý.
    Hắn nói đến đây thì nghe Lý Bách Tiếu gật nhẹ đầu, lại hừ một cái: " Tiểu tử ngươi cũng đoán ra được ư ? Ài...Chuyện hảo hảo sự này của Lưu sư muội ngươi do một tay tên sư rượu thịt này sắp xếp hết. Ài dà, thật là..." Lão ta nói xong cố nén một tiếng thở dài.
    Huyền TRừng quan sát thấy bộ dạng của Lý Bách Tiếu như vậy thì đắc chí, ngoác miệng nói to: "Chuyện vui vẻ đáng chúc mừng như vậy sao Lý lão ca lại buồn rầu. Hà hà... rõ là không có khí khái nam nhi gì cả. Hà hà... tiểu tử ngươi xem bộ cũng sốt ruột rồi, để ta mang chuyện này thuật lại ngắn gọn xúc tích cho ngươi hiểu."
    Nói đến đây Huyền Trừng tu một ngụm rượu lớn, vui vẻ tiếp lời: "Hà hà... tiểu tử ngươi cũng biết rồi đấy, chuyện ả nha đầu Nhã Yến lên Võ Đang phái học nghệ tính ra mà nói là do một chuyện cá cược của huynh đệ chúng ta. Hà hà... năm đó Lý lão ca diệu trổ xảo thủ, ta thua mà tâm phục khẩu phục."
    "- Bẵng đi một thời gian dài chúng ta không gặp lại nha đầu đó nữa. Hà hà... chẳng ngờ cách đây gần nửa tháng, trên con đường mòn từ Hồ Bắc lên đi Hoàng Sơn - Thiểm Tây chúng ta vô tình bắt gặp hai Võ Đang đệ tử đang song hành, vừa đi vừa nói chuyện. Cả hai gã này bề ngoài đều rất là anh tuấn, nhìn rất là thuận mắt. Hà hà.... chỉ có điều khi vô tình gặp hai lão ma men chúng ta, một gã bất ngờ kêu a một tiếng rồi tự nhiên bẽn lẽn cúi đầu đi thẳng. Ây... ban đầu rõ là ta thấy rất kì quặc, lại thầm nhủ dường như đã gặp gã ở đâu rồi thì phải. Có ngờ đâu..." Huyền TRừng nói đến đây lại tu một ngụm rượu lớn, cười nhẹ mấy tiếng.
    Lý Bách Tiếu im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng: "Có ngờ đâu cái gì ! Hừ... Lý Bách Tiếu ta chỉ nhìn qua một lần là biết gã chính là nữ cải nam trang rồi, lại nhận ra đó chính là nha đầu họ Lưu năm xưa. Hừ.... Đó là dịch dung thuật theo trường phái của họ Lý ta, còn có thể nhầm lẫn được sao. Bất quá lão Tửu tăng này lại nhiễu sự, cá cược với ta rằng thuật dịch dung của ta cũng chỉ là tầm thường, nội trong ba ngày Lưu nha đầu cùng đồng hành với tên họ Cao kia nhất định sẽ bại lộ. Cuối cùng... ài" Nói đến đây lắc đầu thở dài mấy tiếng.
    Huyền Trừng uống xong rượu lại cười: "Hà hà... cứ cho là lão đệ cố chấp đi. Song cũng vì thế mà cũng khiến cho nha đầu họ Lưu kia tránh khỏi một trường hạo kiếp đấy thôi ! Hà hà... suốt mấy năm ròng chỉ được uống rượu ít hơn lão ca, chẳng phải là tiểu đệ đã quá đủ thiệt thòi ư?"
    "- Hà hà... sau khi cá cược, chúng ta bí mật theo dõi ả nha đầu họ Lưu ấy. Nào ngờ ngay buổi chiều ngày hôm đó đã phát sinh biến cố rồi. Ây ! Cũng phải công nhận bản lĩnh võ công của tên họ Cao đó quả không tầm thường chút nào. Hôm đó hai tên tiểu bối ấy trên đường đi có gặp một tên công tử mặt trắng nhìn cũng có dáng dấp lắm, bất quá tên này vừa gặp Cao Thế Kiệt xong tức thì đại nộ xông vào, lại còn nói gã họ Cao này đã từng phá đi đại hảo sự của hắn. Ây chà... tên mặt trắng đó tên gọi là gì ấy nhỉ ! Phả phải rồi, là Lục Minh thì phải. Hà... kiếm pháp của gã họ Lục có thể nói là cũng rất cao minh hiểm độc, bất quá ... Hà... đại chiến gần trăm hiệp cuối cùng cũng bại dưới tay tiểu tử họ Cao mà cúp đuôi chạy thẳng. Chỉ có điều..."
    Tửu Tăng Huyền Trừng kể đến đây lại uống một ngụm rượu lớn, vui vẻ kể tiếp: "Chẳng ngờ hai tên tiểu bối Võ Đang kia sau đó trên đường đi lại phát sinh cố sự. Hà... vốn là buổi chiều ngày hôm đó lại gặp gã công tử họ Lục kia cùng với bốn tên tùy tùng bịt mặt chấn ngang đường. Lúc đó Huyền Trừng ta những tưởng sẽ lại có đại chiến mấy trăm hiệp nữa, chẳng ngờ chỉ mới vung tay vung chân một hồi, tiểu tử họ Cao kia loáng choáng rồi rũ người ra, tên Lục Minh đó chỉ nhấc tay một cái là đã bắt gọn hai người. Hà... Lưu nha đầu từ phía xa quan sát thấy tình hình, lại nghe Cao Thế Kiệt hét vang lên rằng : Chạy đi ! Có mê dược. Chẳng ngờ nha đầu ấy điên cuồng lao vào, ầy... cuối cùng lại cũng đờ người ra, bị gã họ Lục kia bắt được không đổ một giọt mồ hôi. Hà... ban đầu ta cũng rất là kinh ngạc, bất quá sau này mới biết tên họ Lục kia đã sử thủ đoạn. Lý lão ca, rốt cục cái thứ đó là gì ấy nhỉ?"
    Lý Bách Tiếu nghe hỏi thì lạnh lùng: "Hừ... là Bi tô thanh phong. Ta thật cũng chẳng hiểu tên họ Lục này lấy đâu ra cái giống Bi tô thanh phong ấy, dường như hiện tại chỉ có mỗi Thúy Yên môn là có bí pháp điều chế ra loại hỗn đản này thì phải !"
    Huyền Trừng nghe đến đây vỗ đùi đánh đét một cái: "Đúng rồi, là Bi tô thanh phong. Con mẹ nó, Huyền Trừng ta càng già càng lú lẫn rồi. Hà hà... bất quá cái thứ Bi tô thanh phong ấy sao có thể làm khó Lý lão ca chứ. Rồi..."
    Nghe đến đây Giang Phong nhíu mày, chỉ nghĩ thầm: "Cái thứ Bi tô thanh phong ấy mình cũng đã dính một lần, tư vị quả là không dễ chịu chút nào. Hừm... sao tên họ Lục kia lại có được nhỉ. Ây ! Có phải chăng hắn chính là gã Lục công tử dạo nọ không nhỉ ?" Mới nghĩ đến đây thì bị tiếng hừ lạnh của Lý Bách Tiếu cắt ngang: "Hừ... lần đó nếu nghe theo ta có phải là chẳng có chuyện giảy ra không?"
    Huyền Trừng nghe thế cười vang: "Cứ thế mà xông ra thì làm gì có hảo hảo sự chứ ! Hà hà...lần đó cũng thật là hoạt kê. Chà, nhớ lại cái bộ dạng hung hăng đó của tên Lục Minh thì cũng thực tức cười, gã cùng bốn tên tay chân hì hục hì hục bàn luận để xem rốt cục nên xử lý gã họ Cao thế nào. Hà... lúc đó chúng như chẳng quan tâm đến Lưu sư muội của ngươi lắm thì phải. Ây, tiểu tử họ Cao kia quả thật cũng có đảm lược không hề kêu than một câu, chỉ liên tục xin lỗi nha đầu họ Lưu ấy. Hà... cái gì là vì đệ mà liên lụy đến huynh. Cái gì là... Hà hà, lúc đó ta tức cười muốn chết đi thôi. Chỉ có điều lúc đó Lưu sư muội ngươi mặt mày tái mét, lại bắt đầu rỉ nước mắt càng khiến cho gã họ cao kia càng thương tâm. Hà hà... Gã càng an ủi, sư muội ngươi lại càng khóc to hơn. Mà gã họ Lục kia đâu phải đầu đất như tiểu tử họ Cao chứ. Hà... chỉ thoáng một cái gã lập tức đã nhận ra, tức thì la lên: Hóa ra tên nhỏ con này là một vị cô nương"
    "- Hà hà.... nghe tên hỗn đản kia vừa thốt vậy, nha đầu đó tức thời mặt mặt cắt không còn giọt máu. Rốt cục chỉ líu lưỡi thốt lên được mấy tiếng: Ngươi dám dở thủ đoạn bỉ ổi đó, ta chết cho ngươi xem. Rồi nha đầu đó toan tự tử thật. Bất quá tên họ Lục cũng thật là có bản sự, hắn vừa quan sát thấy sự tình đã lập tức khống chế huyệt đạo tên họ Cao, không cho gã đến cả cơ hội được phép tự sát. Ài... quan sát đến đó ta cũng thật lo lắng, toan nhảy vào can thiệp song cuối cùng cũng nảy ra một chủ kiến. Hà...nghĩ lại cũng thật thống khoái mà. Lúc đó nghe gã họ Lục kia nói gì ấy nhỉ. Ừm... Đại loại như là chỉ cần nha đầu họ Lưu đó xóa dị dung, ngoan ngoãn đáp ứng gã Lục Minh tức thì gã họ Cao sẽ có một con đường sống. Con mẹ nó ! Chuyện này quả thật là hay ho !"
    Nói đến đây Huyền Trừng cười vang, Giang Phong biết bản tính ông ta nên biết rằng đó không phải là cười trên nỗi đau khổ người khác nên cười phụ họa: "Đại sư, rốt cục thì sau đó thế nào. Phải chờ đến khi nào đại sư mới ra tay hiệp nghĩa đây?"
    Huyền Trừng gật gật đầu: " Ngươi lo lắng hay sốt ruột vậy. Hà... vừa trông thấy nha đầu đó gạt nước mắt mà ưng thuận, tên họ Lục thì cười mấy tiếng thật là khả ố , còn tiểu tử họ Cao kia quật cường thế... song cuối cùng ta cũng thấy gã đã rơi nước mắt. Ầy...cho đến khi Lưu nha đầu ấy trở về chân diện mục thật sự, dù là trong y phục nam trang bất quá cũng đủ khiến cho lão đại sư ta thoáng qua ý nghĩ muốn hoàn tục. Con mẹ nó, tiểu tử ngươi cười cái gì. Ta nói là nói vậy thôi ! Hừ... cứ ung dung khoái lạc như vậy chẳng sung sướng ư."
    "- Hà ! Nhìn cái bộ dạng của tên ngốc họ Cao đó quả thật là khôi hài. Thoạt đầu là gã sa nước mắt, sau thì gã lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cuối cùng thì đứng lặng như trời trồng, lệ chảy thành hàng như mưa vậy. Ầy... đến lúc đó lão đại sư ta mới đường hoàng vô tình hiện thân, ra tay vì nghĩa."
    Nghe đến đây Giang Phong cười: "Lão đại sư, rốt cục thì đại sư xử trí với tên họ Lục như thế nào?"
    Huyền Trừng nghe hắn hỏi vậy thì tiếp lời: "Con mẹ nó, với tên hỗn đản họ Lục ấy, ban đầu ta định một dao biến hắn thành thái giám. Ây... chỉ có điều số tên khốn ấy quả là có quí nhân phù trợ, ngươi biết ai là người hiện thân cứu hắn một mạng không ?"
    Giang Phong ngạc nhiên hỏi: " Người đó là ai mà khiến lão đại sư có thể mở lượng từ bi vậy ?"
    Huyền TRừng nói đến đây ngữ khí có vẻ chầm lại: " Đó chính là Thị vệ độc hành Trung Nguyên đó. Hừ... tên Trung Nguyên kia tính ra mà nói thì có thể gọi là một người anh minh, lỗi lạc được. Chỉ có điều không ngờ gã lại có một tên sư đệ biến thái như vậy, thật là tức chết mà !"
    Nghe Huyền Trừng nói thế, Giang Phong giật mình: " Tên họ Lục kia là sư đệ của Trung đại ca sao ?"
    Huyền TRừng gật đầu: "Đúng rồi, hắn ta xem ra cũng có chút lai lịch. Lục Minh hắn chính là nhi tử độc nhất của Nhất kiếm vô ảnh Lục Vận Hà ở Tây Vực. Hừ... lão Tửu Tăng ta lần này không biết là quá nhát gan hay quá nhân từ rồi, thôi thì cũng là nể mặt phụ thân hắn mà tha cho hắn một lần vậy."
    Nói đến đây lão lại cười ha hả: "Hà hà.... chờ cho mấy tên kia đi khuất, ta ngóng lại thì thấy bộ dạng của hai tiểu bối kia thật là buồn cười. Chẳng hiểu sao cả hai đều cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nửa cái, đến ngay cả chuyện mở miệng xin thuốc giả Bi tô thanh phong cũng không dám nữa kìa. Hà hà... bất quá đó cũng chính là cái duyên số để ta tác hợp cho đôi chúng nó. Hà ... Lý lão ca nghĩ xem thủ đoạn của đệ có cao minh không !"
    Lý Bách Tiếu quan sát bộ dạng ấy của Huyền Trừng thì trừng mắt: "Cao minh cái gì ! Hại ta mất một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan. Ài... mà xem ra chuyện đó cúng là hỉ sự, như thế tuy có dối trá một chút song ..."
    Huyền Trừng nghe đến đây vội lên tiếng phản bác: "Cái gì là dối trá một chút ! Cái đó phải gọi là diệu kế xuất thần của Tửu tăng Huyền Trừng này. Hà hà... trong lúc vội vàng ta chỉ thu được một bình Bi tô thanh phong mà quên cả giải dược. Ngẫm đi ngẫm lại bất chợt nảy ra một diệu kế..."
    Lý Bách Tiếu ở bên cười nhạt:" Hừ... cái gì mà diệu kế, rõ thật là nói dối không biết ngượng. Lão sư hổ mang Huyền Trừng với cái loại này cũng mù tịt, bất quá lại làm ra vẻ đạo mạo mà phán một câu hết sức buồn cười rằng: "Trúng phải loại độc dược này gần như là vô phương cứu chữa, nội trong nửa ngày nữa thì tiểu tử họ cáo và nha đầu đó sẽ chết. Hừ... nghe một câu như vậy, lúc đó ta còn định ra đập cho tên Tửu tăng này một trận. Song mà lại quan sát thấy bộ dạng của hai đứa nhóc đó lại thôi !"
    Huyền TRừng nghe vậy chỉ cười: "Là do lão ca tiếc một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan mà mắng đệ ư ! Hà... lúc đó ta hấy tên họ Cao kia thần tình ngơ ngẩn, lại hỏi ta xem còn có biện pháp nào nữa không. Lúc đó.... hà hà... ta lại nói rằng cũng chỉ còn có một biện pháp duy nhất là Âm dương hòa hợp."
    Giang Phong nghe đến đây giật thót mình một cái :" Âm dương hòa hợp ư ? Như vậy chẳng phải là ..."
    Huyền Trừng trông bộ dạng như vậy của hắn thì cười: "Chẳng phải là cái đầu ngươi ấy ! Chuyện hảo hảo sự này không phải là tốt ư ! Hà... hai đứa nhóc kia khi nghe ta nói thế lập tức mặt đỏ như gấc, lúc đó ta lại liều mạng xin Lý lão ca một viên Cửu chuyển hoàn thần đan duy nhất, dặn là trước khi tiến hành đại sự mỗi người uống một nửa để có thêm chút khí lực. Ấy dà...cuối cùng thì thấy hai đứa đó cầm viên Cửu chuyển hoàn thần đan, leo lên lạc đà đi một mạch. Hắc ... hắc... quan sát biểu tình hôm đó thì đến mười phần chắc cả mười nhất định là hảo hảo sự rồi !"
    Lý Bách Tiếu lúc này thở hắt một hơi :" Hảo hảo sự là hảo hảo sự của hai tiểu bối kia bất quá với ta từ giờ trở đi chia đôi rượu với tên ma men này. Ây... thật là tức chết đi được."
    Nghe Tái Hoa Đà Lý Bách Tiếu nói thế, Giang Phong cười thầm trong bụng: "Hai vị thần men này thật là hoạt kê hết sức ! Ầy ...lạc đà là của tên họ Lục để lại ư? Có phải hắn ta chính là mấy gã hỗn đản Tây Vực hôm vừa rồi chăng ?" Suy nghĩ đến đây thì thấy Huyền Trừng thân ái vỗ mạnh tay vào vai: "Tiểu tử, ta có một cao kiến muốn chỉ giáo cho ngươi !"
    Giang Phong giật mình: "Cao kiến gì, xin đại sư chỉ điểm !"
    Huyền TRừng gật gù: "Qua lời kể của ngươi thì ta ả Dương Tuyết Thanh kia cũng không đến nỗi nào. Ây, chỉ có điều mẫu thân nó và ngươi lại có một hiềm khích khó mà bỏ qua được. Ta có một cao kiến này, nhất định sẽ giúp ngươi kết giải oán cừu, hà hà,... biến thù thành bạn !"
    Nghe nói vậy cả Giang Phong và Lý Bách Tiếu đều hiếu kì dỏng tai lắng nghe, Huyền Trừng lúc đó chậm rãi nói: " Ta bằng vào kinh nghiệm của mình, phán đoán ra rằng nha đầu họ Dương đó đối với ngươi cũng rất là hảo cảm. Hừ... cứ lắng tai nghe ta nói hết ! Người mẹ nào mà chẳng thương con cơ chứ ! Hà hà.... chỉ cần tiểu tử ngươi biến Dương nha đầu đó thành lão bà của ngươi, vị nhạc mẫu tương lai kia có thể nhẫn tâm đối với ngươi được ư !"
    Giang Phong nghe đến đây giật thót mình, lại nghe Lý Bách Tiếu cười ha hả: "Lão Tửu tăng ngươi thật là có bản sự. Đến ngay cả chuyện này cũng có thể nghĩ ra được cách này. Hà hà.... thật muốn làm ta chết cười mà. Chỉ có điều nghe ra thì nó cũng hợp lý !"
    Huyền TRừng nghe vậy cười: "Sao lại không hợp lý kia chứ ! Hà hà...chỉ cần ngươi chịu khuất thân một chút ! Mà khuất thân cái gì chứ ! Nha đầu đó ta đã gặp qua rồi, quả đúng là một tuyệt đại mỹ nữ. Ây ... ngươi nói thật đi, rốt cục ngươi có dám làm hay không ?"
    Giang Phong lúc này đã chuếnh choáng hơi men, nghe lão Tửu tăng Huyền Trừng nói có vẻ hợp lý và xuôi tai nên vội vã gật đầu. Lại nghe Huyền Trừng cười mà rằng: "A di đà phật ! Ta quả thật rất thích ngươi. Hừ...nam tử hán đại trượng phu thích thì cứ nói là thích, còn phải e dè cái gì nữa ư ! Hừ... ta bảo ngươi lần sau mà gặp thì cứ dùng vũ lực mà giải quyết vấn đề ! Hà... nếu cảm thấy chỉ dùng vũ lực chưa đủ chắc chắn thì sẽ dùng cái này... cho nha đầu đó gậy ông đập lưng ông một phen." Vừa nói vừa cho tay vào người lấy ra một lọ Bi tô thanh phong đưa cho Giang Phong.
    Mọi người đang nói chuyện tới đây bất chợt thấy bóng Tiểu Điệp chạy lại gần: "Phong ca ! Bao giờ chúng ta mới lên đường ? Tiểu Điệp rất là nhớ phụ thân !"
    Huyền Trừng và Lý Bách Tiếu nghe thấy thế giật mình, lúc đó mới sực nhớ ra mục đích chuyến đi tới Vũ Di sơn lần này. Nghĩ ra điều đó mới kéo tay Giang Phong ra nói: "Tiểu tử, lần này chúng ta đến đây cũng chỉ là muốn đến Ngũ độc giáo quậy phá một phen. Bất quá... lần này được ngươi cho biết rõ đầu đuôi ẩn tình. Ầy... có lẽ chúng ta cáo biệt ở đây thôi !"
    Giang Phong nghe nói vậy trong lòng chợt cảm thấy bùi ngùi, cuối cùng định tâm lại mà rằng: "Lần này cháu trước là đến tìm Ngũ độc giáo chủ Lý Đức Thành, có lẽ chỉ cần Tiểu Điệp bình an ông ta nhất định sẽ bỏ qua mọi chuyện. Sau đó mới dự định lên Võ Đang phái đem đầu đuôi sự việc ra thưua lại với chưởng môn sư huynh Vũ Hoài Đức. Tuy nhiên hiện giờ đã gặp hai vị tiền bối ở đây, cảm phiền hai người lên đó nói trước với Chưởng môn sư huynh một lời. Sau đó thu xếp song mọi chuyện ở Ngũ độc giáo, cháu nhất định sẽ tìm gặp Vũ sư huynh bàn chuyện."
    Huyền Trừng và Lý Bách Tiếu cùng gật đầu cười: "Được ! Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ ! Hà hà... còn phải đến đó xem hảo hảo sự của Lưu nha đầu đó thế nào? Sau là đến Bạch thủy sơn trang tìm lão Quái nho say tới bến. Hà hà... lão ta mà biết chuyện này, chẳng biết là sẽ phản ứng thế nào nữa. Tiểu tử, chúng ta đi đây !"
    Vừa dứt lời, Huyền Trừng đưa tay vớ lấy cái chảo tôm cười lớn: "Đây là đồ nghề của Huyền Trừng ta, nhất định không thể quên được " Vừa dứt lời lập tức dụng khinh công, xoay mình mấy lần thoắt cái đã mất dạng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi letheviet, ngày 26-04-2010 lúc 16:05.
    ---QC---

    Yahoo buồn gặp em lần đấy
    Cứ ngỡ rằng: đã thấy 1 nàng tiên
    Chưa gặp mà đã phát điên
    Vì em - cô gái dịu hiền, mảnh mai

    Từ anh chàng: xấu trai kiêu ngạo,
    Ta trở thành: kẻ nói xạo Pờ Rô
    Tuy gầy như cái xác khô,
    Vẫn khoe: "anh rất là đô em à!"
    Chat với em: thật thà mất hết,
    Ðã chết em: như con rết mất rồi
    Nhớ em hết đứng lại ngồi,
    Trong cơn mơ cũng fê lồi mắt ra!

    Ôi! Dáng em tiên nga tha thướt
    Gót sen hồng lả lướt nhẹ bay
    Ta như nửa tỉnh nửa say,
    Để rồi ngơ ngẩn cả ngày tương tư.
    Và nghĩ rằng: nhà sư Tam Tạng
    Thấy em rồi khệnh khạng làm quen.
    Bin Gết đến Bin La Đen
    Thấy em rồi cũng phải khen: tuyệt vời.
    Thánh A la- Chúa Trời-Thần Dớt
    Gặp em rồi phát sốt vì yêu...
    Tây Thi cho đến Thuý Kiều,
    Gặp em rồi cũng liêu xiêu về nhì.

    Vì em đẹp hay vì một nỗi,
    Em thiên tài: quá đỗi thông minh
    Làm cho thần thánh thất tình,
    Thế gian duy nhất -một mình em thôi.
    Nói về em bao lời vàng ngọc
    Mọi mỹ từ đều còi kọc, kập kênh
    Mái tóc mây xoã bồng bềnh
    Như làn gió thoảng nhẹ tênh giữa trời!
    Đôi mắt em không lời diễn tả,
    Long lanh hơn tất cả hồ thu
    Tiếng hát em nhẹ như ru...
    Được nghe em hát đi tù cũng cam.

    Em cất tiếng Thanh Lam phát khóc
    Jôn Len Nần cắt tóc qui y
    Khi em buột miệng: "hắt xì!"
    Cả giới nghệ sĩ đều quì dưới chân.
    Tiếng hắt xì muôn phần cao quí
    Không phổ nhạc thì phí biết bao.
    Nụ cười em quá thanh tao...
    Làm cho muôn vạn vì sao lu mờ.
    Và đến những bài thơ em viết
    Đến Puskin cũng chỉ biết: cúi đầu.
    Khi mà em thoảng dăm câu
    Thi tiên Lý Bạch phát sầu vì ghen.

    Đến hổ đói trước em cũng choáng
    Ăn cỏ và uống nước khoáng La vi
    Đến ngay Chủ tịch Chen si
    Nếu em muốn, sẵn sàng đi ăn mày.
    Ai gặp em cũng say điếu đổ
    Thấy em rồi sẽ khổ tương tư.
    Kể cả đến những ông sư
    Thấy em rồi cũng lừ đừ nhớ thương.

    Sở thik em bình thường dung dị
    Yêu hoà bình, thương anh chị của em
    Và em thik nhất ăn kem
    Những khi em rảnh thường xem hoạt hình
    Có những khi một mình bó chiếu
    Ta nhớ em muôn triệu say mê
    Sao ta lại nặng lời thề
    Không kưa em nổi quyết về đi tu

    Ta với em ngàn thu cách biệt
    Nhưng làm sao tha thiết nhớ thương.
    Tâm hồn em sáng như gương.
    Hồn ta lấm tấm bụi đường mù bay!
    Gặp em muốn cầm tay một phát
    Cho dù em có tát gãy răng...
    Tâm hồn em sáng hơn trăng,
    Chắc em chẳng nỡ tát thằng như ta!
    Em coi trọng thật thà trên hết...
    Bỗng giật mình: thôi chết - Trời ơi!
    Hai hàng nước mắt nhỏ rơi
    Hôm qua ta lỡ toàn lời điêu em

    Hidden Content


  2. #87
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    6,560
    Xu
    208

    Mặc định

    CHƯƠNG XV : OÁN CỪU.
    (P cuối)



    Nói về chuyện ba người Giang Phong, đến trưa ngày hôm sau bọn họ đã vào phụ cận phía nam của dãy Võ Di, gần sát với Tổng đà Ngũ Độc giáo. Chẳng dè ở phía xa Giang Phong loáng thoáng nghe thấy tiếng hò hét tựa như đang có loạn động. Nghe được những thanh âm này, hắn vội vã giục ngựa phóng như bay tới. Khi tiến lại gần Mặc Thù trại, quan sát thấy vẻ tang tóc của nó làm Giang Phong dấy lên một dự cảm bất an. Nghĩ ra được điều gì hắn vội cất tiếng : "Ngọc Linh, muội hãy cùng Tiểu Điệp nán lại phía sau. Ta đi trước dò la tình hình !" Nói xong giục Tuyệt Ảnh chạy một mạch về phía trước.
    Chẳng ngờ chỉ một lát sau, một chuyện kinh hoàng xảy ra trước mặt làm Giang Phong sững người, hiện tại ở trước Chủ phòng - ngay trong Tổng đà Ngũ độc giáo máu như đã nhuộm đỏ, xác người nằm rải rác khắp nơi. Ở bên ngoài là một vòng vây lớn, dường như hết thảy đều là cao thủ chính phái, ở trong Ngũ độc giáo chủ Lý Đức Thành toàn thân đẫm máu tươi, gương mặt tràn đầy vẻ khủng bố. Giang Phong quan sát thấy hiện tại Ngũ độc phái dường như sắp bị tận diệt đến nơi, tổng cộng đứng phía sau Lý Đức Thành chỉ còn lại mười bốn người còn sống sót song thần tình ai nấy đều mệt mỏi, xung quanh người dính không ít vết thương. Tuy nhiên Giang Phong lấy làm lạ là mấy chục cao thủ chính phái kia dường như rất e sợ Lý Đức Thành, không một ai dám tiến lại gần phía họ Lý.
    Lúc này chợt vang lên thanh âm của Tuyền Cơ Tử Tống Dụng: "Hừ... Lý Đức Thành ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi không ngờ phải không ! Nếu biết điều thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chúng ta nhất định sẽ không làm khó ngươi mà mở ra một sinh cơ !"
    Chỉ nghe Lý Đức Thành cười lớn: "Hà hà.... Lý Đức Thành ta chỉ có một điều ân hận là ngày hôm đó không tận diệt Côn Luân phái các ngươi. Được, chuyện đã đến nước này cũng chẳng còn gì để nói, các ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ tiến vào nếm thử công phu Vô hình mê diệc của ta !"
    Giang Phong lại nghe thấy một âm thanh cười đầy vẻ khinh bỉ: "Hừ... con rùa họ Lý nhà ngươi chỉ biết núp sau bóng lũ độc vật kia. Có giỏi thì bước ra cùng ta đại chiến một phen."
    Lý Đức Thành phẫn nộ quát lớn: "Câm mồm ! Hạng con sâu cái kiến như Tường Lân ngươi không đủ tư cách nói chuyện với ta. Hừ... cái gì là Vô ảnh ngân thương ta đều xem là cái rắm chó. Các ngươi mở một câu đều xưng là danh ngôn chính phái, hừ... hóa ra cũng chỉ là một lũ chó đê hèn cắn trộm. Hừ... nhân lúc anh em Ngũ độc giáo chúng ta ra ngoài công cán thì lén lút giở thủ đoạn. Hừ... hôm nay không nhiều lời, các ngươi đủ bản lãnh thì cứ vào đây ! Vào nếm qua một chút U minh khô lâu của ta."
    Giang Phong nghe nói vậy âm thầm xuống ngựa, tiến lại gần hơn để quan sát sự tình. Cuối cùng hắn đã rõ tại vì sao mà đám người chính phái kia không dám tiến vào, ấy là gần phía Lý Đức Thành đang đặt một cái đỉnh nhỏ, từ miệng đỉnh có một làn khói mỏng từ từ bay lên. Thoáng một cái Giang Phong đã nhận ra đây chính là Mộc hương đỉnh, hiện tại quanh mộc hương đỉnh là một đàn Mãng huyết xà rất lớn đang trườn bò uốn lượn, những cái lưỡi chẻ đỏ ối gớm ghiếc không ngừng thò ra thụt vào, xung quanh lại còn có rất nhiều độc trùng nhỏ khác song khiến người ta phải lấy làm sợ hãi như rết, bọ cạp, nhện đang lổm nhổm khắp nơi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Phong như được thấy lại cảnh tượng hồi nào trên dãy Thái Hòa, chỉ có điều không hiểu Lý Đức Thành dùng loại bột phấn gì mà đàn độc vật này không điên cuồng xoay vòng như Tiểu Điệp đã làm , chúng chỉ chầm chậm bò quanh vị trí, lại hướng đôi mắt cảnh giác ra nhìn đám người chính phái. Quan sát nhanh một cái, chẳng ngờ Giang Phong như đờ người ra. Hắn nhận thấy đứng bên cạnh Lý Đức Thành có hai người mà hắn biết mặt, thậm chí một người đối với hắn còn vô cùng thân thiết. Hai người đó chính là Ngũ độc tiên tử Tiêu Bích và Truy phong hồ điệp Trần Mạnh Phi. Lại thoáng nhìn Mạnh Phi có một vài vết thương rướm máu, tả thủ duy nhất đang cầm trên tay một thanh mộc kiếm, nhãn thần mệt mỏi pha lẫn nét buồn rầu.
    Quan sát được sự tình như vậy, dù rất kích động song Giang Phong vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn vội đưa mắt đánh giá tình hình phe chính phái, cuối cùng hắn thở hắt ra một hơi. So ra mà nói lịch duyệt giang hồ của hắn còn ít ỏi, trong đám người này ngoại trừ Minh cái Hà Nhân Ngã và Phong Trường Tử Lã Kiền là hắn đã từng gặp qua, còn mấy người khác hắn mặc dù cho là cao thủ song không hề biết danh xưng của bọn họ. Mấy người này chính là Thanh Hiểu sư thái Đan My của Nga My phái, Tuyền Cơ Tử Tống Dụng và Thán Tức lão nhân Hứa Nghi của Côn Luân phái, Vô ảnh ngân thương Tường lân của Điểm Thương, Minh cái Hà Nhân Ngã của Cái Bang, Phong Trường Tử Lã Kiền của Võ Đang phái.
    Mạch suy nghĩ của Giang Phong lúc này bị cắt ngang, chỉ nghe Thán Tức lão nhân Hứa Nghi quát: "Hừ... đối phó với lũ tà ma ngoại đạo, ác nhân vô sỉ như ngươi thì cần gì phải giữ đạo nghĩa giang hồ." Nói đến đây thanh âm như hóa thành tiếng khóc, ai nấy nghe được đều dấy lên nỗi thương tâm: "Ngươi nói xem, rốt cục Thanh nhi ( Hứa Lệ Thanh) cháu gái ta có tội tình gì sao ngươi nhẫn tâm ra tay sát hại nó. Rốt cục mười một người của Hồng phất phái có tội tình gì sao ngươi lại giết hại họ. Rốt cục là..."
    Lý Đức Thành đến đây cười nhạt: "Hừ... các ngươi bảo là ta sát hại thì cứ cho là ta sát hại ! Có bản sự thì cứ đến đây lấy mạng ta đi."
    Tuy ông ta nói vậy song trong tâm buồn thương vô hạn: " Hạ Tuyết, ta sống mà không thể chu toàn được cho Tiểu Điệp thì cũng là kẻ vô dụng. Hừ.... vậy quyết liều cái thân này với bọn khốn kiếp ấy đi !"
    Thán Tức lão nhân Hứa Nghi dường như là nóng nảy nhất. Cuối cùng như đã không nhịn được, phẫn nộ hét lớn: "Hừ... chúng ta lần nảy xả thân vì nghĩa, há lo sợ gì mấy con độc vật khốn kiếp này !" Nói rồi ông ta tung người lao đến, trường kiếm trong tay nhắm một con Mãng huyết xà bổ mạnh, chẳng dè con rắn này rất khôn ngoan cuộn mình né tránh rất tài tình, một con rắn khác rướn nhanh mình lên, nhắm người Hứa Nghi mổ mạnh.
    Minh cái Hà Nhân Ngã đứng rất gần đó và cũng là người đầu tiên phản ứng nhanh nhất, trúc bổng trong tay họ Hà vẽ ra chiêu: Đả thảo kinh xà trong Đả cẩu bổng pháp. Chớp chớp mấy bóng gậy loang loáng cản con rắn kia lại, cứu cho Hứa Nghi một cái mạng. Lại nói khẽ: "Hứa lão nhân, loại độc xà này là linh xà của Ngũ độc giáo, chỉ cần bị nó cắn trúng một cái lập tức vong mạng !"
    Lý Đức Thành trông thấy vậy cười nhạt: "Hừ... họ Hứa ông tính ra cũng đã có tuổi rồi. Chẳng dè lại là một người tham sống sợ chết như vậy ! Hừ... không có ai dám tiên phong mở đường, vậy phải bắt Lý Đức Thành ta chờ đến bao giờ đây !"
    Ngũ độc tiên tử thì phụ họa: "Lý đại ca, chi bằng chúng ta bố trí ngủ một giấc, chờ đợi anh em Ngũ độc giáo trở về Tổng đà rồi hãy hợp lực làm thịt lũ ngu muội này."
    Nghe vậy, Tường Lân của Điểm Thương cười khẩy: "Yêu nữ ngươi quả thật cao kiến. Hà... nói về ngu muội thì chúng ta còn thua xa vị đại hiệp Truy phong hồ điệp kia." Nói đến đây cười khinh bỉ mấy tiếng: "Trần Mạnh Phi, ta trước đây có mắt như mù, có tai như điếc. Tường Lân ta cứ tưởng họ Trần ngươi một đời chính trực, hiệp nghĩa. Chẳng dè vì con yêu nữ này mà sẵn sàng rời bỏ chính đạo, tiếp tay với yêu nhân Ngũ độc giáo làm điều xằng bậy."
    Trần Mạnh Phi nghe họ Tường nói vậy chỉ biết thở dài buồn rầu, cúi mặt xuống đất. Lý Đức Thành trông thấy vậy cười vang: "Trần Mạnh Phi, trước kia ta căm thù ông, hận không thể đem ông băm ra trăm mảnh. Hiện tại cuối cùng đã hiểu được con người của ông, quả thật khiến ta bội phục. Thảo nào mà Hạ Tuyết đối với ông một mối tình thâm, ngàn năm cũng không đổi thay !"
    Nói đến đây cười thảm mấy tiếng: "Chỉ hiềm một nỗi ta biết ông quá muộn. Giá có thể..."
    Chẳng ngờ Lý Đức Thành vừa nói đến đây bất chợt có một bóng trắng đang lao như bay về phía ông ta, miệng hét vang lên mấy tiếng hớn hở: "Cha ... ! Cha...! Cha..." Ở phía sau thì nghe thanh âm của Triển Ngọc Linh la hoảng: "Tiểu Điệp muội tử, không được đâu. Hiện thời không được đâu !"
    Tuy nhiên mấy âm thanh này lọt vào tai Trần Mạnh Phi và Lý Đức Thành như sấm động bên tai, cả hai cùng buột miệng kêu lên mấy tiếng: " Điệp nhi! Không được qua đây!"
    Về phần Giang Phong, khi thấy bóng Tiểu Điệp đang chạy như bay về phía Lý Đức Thành thì tái mặt kinh hoàng, hắn không chút chậm trễ lao mình lại toan cản bóng trắng nhỏ bé ấy lại bất giác lại có biến động kinh người xảy đến. Một điều mà có nằm mơ Lý Đức Thành cũng không ngờ tới, một bóng người bên cạnh Lý Đức Thành nhân cơ hội ông mất tập trung bất ngờ thanh chủy thủ trên tay đâm vào ngực Lý Đức Thành. Đồng thời bàn chân hắn lăng không đá văng mộc hương đỉnh, sau đó tung người nhảy ra. Trên người tên này dường như có bôi hương dược gì nên mấy con Mãng huyết xà rất úy kị, tự động giãn ra một lối nhỏ.
    Biến cố xảy ra quá bất ngờ, Giang Phong vừa trông thấy đã rụng rời tay chân. Một ý nghĩ thoáng qua trong óc: "Tiểu Điệp là một cô gái yếu đuối chắc mấy người chính phái kia cũng không có có gì gây tổn thương cho muội ấy. Hơn nữa muội ấy là ái nữ của Lý Đức Thành, mấy người Ngũ Độc giáo tuyệt đối sẽ không dám tổn thương đến một cọng tóc của Tiểu Điệp. Chỉ có điều hiện tại Mộc hương đỉnh đã bị đá văng đi, nếu không can thiệp e rằng Trần thúc và mấy người kia sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."
    Nghĩ được điều này, Giang Phong vội vã băng người nhảy ra, tấm vải trắng bọc kín Mộc kiếm Thanh Dương cuốn một cái rồi lất phất tung bay.Giang Phong cả người như một cánh én sà vào bên trong vòng tròn, mộc kiếm trên tay hắn xoay theo thế Tam hoàn sáo nguyệt đẩy văng mấy con Mãng huyết xà cản đường, miệng hét vang: "Dừng tay !"
    Lúc này đám mộc xà không có Mộc hương đỉnh không chế nữa tức thời nhốn nháo, đa số chúng đều bò tới vị trí mới của Mộc hương đỉnh đang còn nằm lăn lóc ở phía xa. Mấy nguời Tống Dụng trông thấy Ngũ độc có biến tức thì mừng rỡ, chẳng ngờ ngay tức thì có một thiếu niên mặc thanh y bất ngờ hiện thân, kì quặc hơn nữa là trên tay người này đang cầm một thanh mộc kiếm quái đản, song hầu hết tất cả những cao thủ chính phái thoáng nhìn một cái đã nhận ra được đây chính là Mộc kiếm Thanh Dương. Nhìn thấy Mộc kiếm, tất thảy bọn họ giật mình, song cũng đồng thời dừng tay, không ai có ý định tiến lên nữa.
    Chẳng ngờ lúc này Tiểu Điệp đã phóng gần đến nơi Lý Đức Thành, miệng cô cất tiếng thảm thiết, khóe mắt ướt đẫm châu sa: "Cha ... ! Cha..." Mấy người bên phía chính đạo tức thời giãn ra một vòng nhường lối cho Tiểu Điệp. Ai dè bất ngờ có một bóng người loáng lên, tay gã vung ra một chưởng nhắm người Tiểu Điệp vỗ tới vô cùng chớp nhoáng. Mặc dù y thực sự chưa ra tay hết lực, ý đồ chỉ là đánh bị thương Tiểu Điệp rồi ra tay khống chế song chỉ nhìn vào chiêu thức đó không khó để nhận ra được rằng y chính là một tuyệt thế cao thủ.
    Giang Phong trông thấy tình huống đó mà thần tình hoảng loạn, chưa kịp có một hành động nào khả dĩ thì nghe vút vút mấy tiếng, định thần nhìn lại thì phía sau có một mũi phi đao nhắm người lạ mặt vừa rồi xé gió mà lao tới. Thì ra đây chính là một trong ba mũi tuyệt mệnh phi đao của Trần Mạnh Phi chỉ dùng khi cần kíp nhất.
    Chẳng ngờ bản lãnh của người lạ mặt vừa rồi vô cùng cao thâm, ống tay áo rách rưới của gã cuốn lên hất văng mũi phi đao của Trần Mạnh Phi, hai bàn chân lại nhún nhẹ một cái, tả thủ theo đó vẫn nhắm Tiểu Điệp công tới. Phút chốc nghe một tiếng bộp vang lên, miệng Tiểu Điệp trào máu tươi văng ra phía sau. Bóng người kia nhanh như chớp tung người lướt lại gần. Tiếp theo y kéo cô đứng dậy, thản nhiên nói: "Hừ... không cần phải thương tâm thế ! Nha đầu này chưa chết được đâu !"
    Mọi việc diễn biến quá nhanh, Giang Phong thoáng thấy bóng trắng rũ rượi trong tay của kẻ lạ mặt thì ruột gan tan nát. Rốt cục hắn cũng chưa kịp định thần lại, bất chợt phía sau hắn có một tiếng nói yếu ớt vang lên: "Tên khốn kiếp ngươi là ai ! Biết điều hãy mau chóng thả con gái ta ra."
    Lúc này gã môn nhân Ngũ Độc đánh lén vừa rồi cất tiếng run run: "Lý Đức Thành ! Ngươi vẫn chưa chết !" Y vừa nói vừa bước giật lùi, gương mặt vô cùng khiếp đảm. Rõ ràng là vừa rồi khi đánh lén y đã nhắm bộ vị rất chuẩn xác, một đao đâm thẳng vào tim của Lý Đức Thành. Chẳng ngờ đâu...có một bí mật y không ngờ tới là họ Lý tim nằm về bên phải.
    Lý Đức Thành nghe vậy cười nhạt, khóe miệng vẫn không ngừng rỉ máu: "Tang Bộc ngươi ngạc nhiên lắm phải ! Hừ... chưa giết được tên phản bội ngươi, Lý Đức Thành ta làm sao có thể nhắm mắt được chứ !"
    Lúc này gã hung thủ thần bí một tay khống chế Tiểu Điệp, tay kia giơ lên vẫy vẫy: " Các ngươi không biết ta là ai sao ! Hừ... tên khốn Triệu Phong kia. Hà...Phải gọi là Triệu Giang Phong mới đúng. Hừ.. ta quả thật quá khinh suất, chẳng ngờ sau lại vô tình khám phá được một bí mật !"
    Mấy tiếng Triệu Giang Phong vừa vang lên, tức thời mấy người chính phái lập tức kinh hãi. Cái tên Triệu Giang Phong một năm về trước vốn là cái tên phong vân bậc nhất võ lâm, một năm trước vì bị nghi oan, cùng đường tự vẫn ở miệng vực Linh sơn nhai. Nếu quả thật thiếu niên đang đứng trước mặt họ là Triệu Giang Phong đó - vậy chẳng phải hắn sống lại từ trong cõi chết sao ?
    Tuy nhiên ngay lập tức mọi nghi vấn mọi người đã được minh bạch, song ngay lập tức lại hướng họ đến một bí mật khác, chỉ thấy Triệu Giang Phong cười nhạt: " Mạc Nam Trúc, hóa ra là tên khốn ngươi. Rốt cục hôm nay ngươi muốn gì ?"
    Mọi người nghe gã nói thế lập tức đờ người, Minh Cái Hà Nhân Ngã là người đầu tiên quát: "Tên khốn kiếp kia, rốt cục ngươi là ai mà dám mạo danh người Cái Bang ta ?"
    Người kia nghe vậy chỉ cười nhạt: " Mấy tên khất cái các ngươi mắc bệnh điếc bẩm sinh sao. Hà hà... ta ăn không đổi tên, uống không đổi họ, chỉ có khi chạy trốn thì ẩn danh thôi. Mạc Nam Trúc chính là ta !"
    Họ Mạc nói đến đây quay sang phía Giang Phong, quan sát thấy hành động của hắn thì cười nhạt: "Đứng lại ! Ngươi còn dám nhấc tay động chân lập tức con nhỏ này sẽ thành cái xác không hồn !Hừ... ngươi còn không biết ta muốn gì sao ! Hà hà... tiểu tình nương của ngươi đang ở trong tay ta, biết khôn thì lập tức vung đao tự sát. Hắc hắc....may ra ả nha đầu xinh đẹp này mới còn một con đường sống!"
    Mạc Nam Trúc vừa nói đến đây mọi người ai nấy thất kinh, cũng ngay đồng thời có hai bóng khất cái lem luốc từ từ đi lại phía Mạc Nam Trúc. Giang Phong lúc này trong lòng rét run, song cũng chẳng biết làm thế nào cho phải, lại đưa mắt quan sát hai gã khất cái lạ mặt kia thì thấy đó là hai mẹ con Yên Hiểu Trái và Dương Tuyết Thanh. Trông thấy ánh mắt của Dương Tuyết Thanh nhất thời trong lòng Giang Phong dấy lên một tia hi vọng. Lại nghe Yên Hiểu Trái cười lên mấy tiếng đắc chí: "Hà hà... tên tiểu quỉ ngươi. Rốt cục để ta xem ngươi có thuộc vào cái giống đa tình không ! Hà ... lão Mạc, lão để tên khốn kia chết dễ dàng như vậy, chẳng phải tiện nghi cho hắn lắm hay sao !"
    Giang Phong trong lòng run rẩy, lại thấy bờ vai mình đang có người tì vào, ngoái đầu nhìn lại thấy Trần Mạnh Phi hai mắt sa lệ :" Phong nhi, dù cháu có hóa trang thế nào song Trần thúc đều nhận ra được. Lâu... lâu lắm rồi, thúc thúc mới được gặp lại cháu. Hiện giờ gặp cháu khôn lớn thế này, lại còn là truyền nhân của Mộc kiếm Thanh Dương, Triệu Vũ đại ca dưới suốt vàng hẳn sẽ rất vui."
    Triệu Giang Phong nghe mấy câu quan thiết như vậy không kìm được nước mắt, lại thấy Phong Trường Tử Lã Kiến bước ra: "Vị thiếu hiệp này, rốt cục thiếu hiệp là ai ! Là Triệu Giang Phong, là Vũ Phong hay là..."
    Giang Phong toan cất tiếng trả lời thì hắn thấy ở phía xa Tiểu Điệp đả mở mắt ra, cả người run run run lên như cố dứt ra khỏi bàn tay của Mạc Nam Trúc, phía xa kia Triển Ngọc Linh mặt hoa đẫm lệ, trợn to đôi mắt nhìn Mạc Nam Trúc, cả người rung lên từng nhịp. Giang Phong trông thấy vậy buồn bã kêu lên một tiếng: " Ngọc Linh, muội nhất định không được vọng động ! Tính mạng Tiểu Điệp đang nằm trong tay của lão ta."
    Hắn vừa dứt lời thì chợt thấy Lý Đức Thành đứng lên, nhìn xoáy sâu vào trong đôi mắt hắn, hổn hển nói: "Tiểu hài tử, ngươi ... ngươi hóa ra lại chính là Triệu Giang Phong. Ta thật là... Ôi ! Tất cả dường như đều do lỗi lầm của Lý Đức Thành này gây ra tội nghiệt !"
    Nói đến đây như gom hết khí lực, quát vang một tiếng như sấm động: "Hừ... hóa ra phản đồ của Ngũ độc giáo ta chính là Tang Bộc ngươi. Hừ ... ngươi thân là Trại chủ Mặc thù trại, hóa ra dùng danh nghĩa đó để hiệu triệu anh em trại chủ xuất sơn để đi tìm Điệp nhi. Rồi qua đó lén lút cấu kết với ngoại tặc... lén lút... hừ... lén lút tấn công Ngũ độc giáo. Ta đối với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại nhẫn tâm... ? Hừ... ngươi nói xem tặc nhân ngươi cấu kết là ai ?"
    Tang Bộc lúc này đã bình thản trở lại, cất tiếng cười nhạt: "Hừ... ông thân là giáo chủ Ngũ độc giáo, ấy vậy mà phụ thân ta là Mặc thù trại chủ Tang Chu bị cừu nhân giết chết. Ông vì nghe lời một con đàn bà đốn mạt mà bỏ qua..."
    Hắn ta nói đến đây Lý Đức Thành người run lên: " Tôn khốn kia ! Ta cấm ngươi được mạt sát Hạ Tuyết, nàng ấy..." Nói đến đây hổn hển, tiếng nói đã trở nên yếu ớt, vô lực, lại ho lên rũ rượi mấy cái.
    Tang Bộc trông thấy thế khinh khỉnh: "Hừ...chuyện ngày trước ta bỏ qua cho ông là đã quá hèn hạ, có lỗi với vong linh phụ thân ta ở dưới suối vàng rồi. Ai dè nửa tháng trước, cừu nhân của ta là tên súc sinh họ Trần kia đến tận Ngũ Độc giáo tìm ông nói chuyện. Chẳng dè ông sau đó mang lễ thượng khách ra đối đãi với y. Ông nói xem, ông đối với ta khinh thường như thế ! Hừ... ta có phản lại ông cũng có gì quá đáng."
    Trần Mạnh Phi lúc này cười lên mấy tiếng: "Tang Mộc, phụ thân ngươi trước đây khi giáo đấu độc công với Đường Cừu ở Đường Môn bị thua. Hừ... chẳng ngờ sau đó dùng thủ đoạn giết hại 3 mạng nhà họ Đường. Chuyện này ta khám phá ra được toàn bộ, ngươi nói cha ngươi có đáng chết không !"
    Tang Bộc nghe ông nói vậy ngoác mồm lên chửi, tuy nhiên Mạnh Phi chẳng để ý đến những lời của hắn, nói khẽ với Giang Phong: "Giang Phong, có một điều có lẽ cháu chưa biết : Tiểu Điệp chính là con ruột của ta. Chuyện này sau Tiêu cô nương sẽ thuật lại cho cháu rõ ràng hơn."
    Giang Phong nghe nói vậy đờ người ra, không hiểu là rốt cục mình đang được nghe điều gì. Lại thấy Lý Đức Thành gật gật đầu nhỏ giọng: "Trần đại hiệp nói đúng rồi đấy, ta vốn không phải cha ruột của Tiểu Điệp !"
    Trần Mạnh Phi đến đây tiếp lời: " Chuyện đã thành cơ sự thế này, Phong nhi à, cho dù cháu hoành đao tự sát vị tất đã giải quyết được vấn đề gì. Ta nói ra chuyện này cũng chỉ là mong cháu hãy bình tâm, ta tuyệt đối sẽ không phương hại đến Điệp nhi đâu ! " Ông nói đến đây cười vang lên một tiếng, thản nhiên bước lại gần Mạc Nam Trúc: "Mạc Nam Trúc, để Trần Mạnh Phi ta thử qua bản lĩnh của ngươi một phen !"
    Ở phía bên ngoài, Ngũ độc giáo chủ Lý Đức Thành cất tiếng nói yếu ớt nhằm đánh lạc hướng Mạc Nam Trúc: "Hãy mau dừng tay. Không được làm tổn thương đến con gái ta." Chẳng ngờ Trần Mạnh Phi cười vang: " Giáo chủ hồ đồ rồi ! Rốt cục cũng chỉ vì Đại tiểu thư mà thành nông nỗi thế này !"
    Tiếng vừa dứt, Mạnh Phi vung kiếm chém tới, dường như không vì Tiểu Điệp mà bị uy hiếp. Mạc Nam Trúc thấy vậy cười gằn, ôm Tiểu Điệp nhảy ra xa: " Triệu Giang Phong ! Còn không ngăn tên cụt tay này lại, nếu không thì tiểu tình nương của ngươi sẽ chết !"
    Chẳng ngờ lúc này Triệu Giang Phong sững người như kẻ mất hồn, hoặc giả như ruột gan hắn tan nát, trái tim như đang nhỏ máu đứng lặng như trời trồng không biểu cảm. Vào lúc này Trần Mạnh Phi đang tấn công không ngơi tay, Phiêu Phong kiếm pháp được vận dụng đến cực điểm, bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa ( Bác cập vi bộ ) thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỉ. Mặc dù võ công Mạc Nam TRúc cao hơn hẳn Trần Mạnh Phi bất quá lúc này lão đang ôm Tiểu Điệp trên tay nên chống trả rất khó khăn. Phần nữa Tiểu Điệp lúc này mặc dù cả người vô lực song khi thấy Trần Mạnh Phi tức thì như thấy ma, cả người dãy dụa điên hồi. Sau một lúc vất vả nữa, Mạc Nam Trúc vội xoay người đẩy Tiểu Điệp về phía sau: "Yên Hiểu Trái, ai dám xông lên lập tức bà giết ả nha đầu này cho ta !"
    Yên Hiểu Trái vừa đỡ lấy xác tiểu Điệp, tức thời thân ảnh Mạc Nam Trúc loang loáng, hai bàn tay gã vung lên giữa màn kiếm quang của Mạnh Phi như không hề e sợ. Hơn chục chiêu nữa, thế thắng thua lập tức đã phân định rõ ràng. Một tiếng hự vang lên, lại thấy bóng chân của họ Mạc khoa như chớp, từ đâu trong mũi hài của lão lòi ra một lưỡi dao nhọn cứa vào ngựa Trần Mạnh Phi tóe máu. Họ Trần ngã vật về phía sau, cả người tươm máu.
    Mấy người Tống Dụng lúc này sau một thoáng thần thờ, rốt cục cũng định thần nhận ra Mạc Nam Trúc chính là đại ma đầu khát máu, kẻ đứng đầu trên Phong thần bảng suốt hai mươi năm nay. Sau thì nghe Hà Nhân Ngã quát lớn: "Vì đại nghĩa diệt thân. Chúng ta hợp sức tiêu diệt tên ma đầu họ Mạc này !"
    Mạc Nam Trúc đến đây cười gian trá, vẻ mặt làm bộ sợ hãi: "Sợ quá, sợ quá... Triệu Giang Phong ! Còn không mau cản lũ này lại !" Lại chỉ thấy Giang Phong đứng sững người như đã chết đứng, Mạc Nam Trúc lúc này cho tay vào trong người lấy ra mấy chiếc bình nhỏ đoạn ném mạnh xuống đất. Mấy cái bình này chính là bình đựng Bi tô thanh phong, hơi độc theo đó bốc lên nghi ngút. Mọi người vì sợ trúng độc nên tất cả bế khí , nhảy lùi lại không dám tiến lên.
    Mạc Nam Trúc trông thấy vậy cười lớn: "Hừ... chẳng ngờ mọi việc đến đây lại đổ bể chút xíu. Nhưng hôm nay thu hoạch cũng khá đấy. Tên khốn kiếp Triệu Giang Phong kia, vì sư phụ ngươi, vì lão họ Hàn chết giẫm kia mà hại ta hơn hai mươi năm phải sống chui nhủi, thật là nhục nhã chẳng bằng chết. Hơn nữa, ..."
    Giọng điệu của lão đến đây nhuốm vẻ thương tâm: "Ta sau đó nhận được tin sáu vị huynh đệ lần lượt ngã xuống dưới kiếm của họ Hàn mà cũng chỉ dám nuốt lệ vào trong lòng, ngay cả đến người vợ yêu của ta cũng bị hắn giết chết. Thù này không trả, ta làm sao có thể làm người được. Hừ... hai mươi năm ta sống ẩn nhẫn ngậm đắng nuốt cay, cũng chỉ mong đến ngày báo thù mà thôi !"
    Nói đến đây ngửa mặt cười lớn: "Hà hà... lão họ Hàn đã chết, vậy thì để truyền nhân lão nếm trái đắng đi. Triệu Giang Phong, hôm nay ta sẽ cho ngươi chứng kiến tư vị người thân yêu nhất của ngươi trước mặt ngươi bị người ta sát hại !" Lão nói xong thong thả bước lại gần Tiểu Điệp.
    Triệu Giang Phong bị tiếng quát của lão làm sững sờ, tim gan lúc này như thắt lại điên cuồng lướt về phía trước, mộc kiếm theo đó xé gió nhắm Mạc Nam Trúc phóng tới. Song dường như đã quá muộn, chỉ thấy Mạc Nam Trúc tay đặt lên yết hầu của Tiểu Điệp từ từ xiết mạnh, Giang Phong lúc này đang ở khoảng cách quá xa.
    Trần Mạnh Phi, Lý Đức Thành quan sát thấy vậy hộc lên một ngụm máu, tức thời ngất xỉu. Mọi người quan sát thấy cảnh tượng đau thương đó tức thời nhắm mắt, không nhẫn tâm quan sát cảnh đau lòng đó.
    Nào ngờ bất chợt lại nghe thấy một tiếng hự sắc lạnh, gãy gọn vang lên. Giang Phong từ xa trông thấy vậy mừng như chết đi sống lại, thì ra hắn đã thấy Dương Tuyết Thanh bất ngờ từ phía sau cầm một thanh chủy thủ đâm vào lưng của Mạc Nam Trúc lút đến tận cán, miệng quát khẽ một tiếng: "Lão ác ma, chết đi !"
    Mạc Nam Trúc lúc này cứng đờ người, một cơn đau đớn nhức nhối tức thời lan dần khắp cơ thể, chầm chậm lan dần về tim. Trong cơn hồi quang phản chiếu, như thu được chút hơi tàn lão quay phắt người lại xiết chặt lấy cổ Dương Tuyết Thanh, mồm miệng méo xệch: "Đao có độc, thuốc giải đâu ?"
    Dương Tuyết Thanh yếu ớt: "Hạc đỉnh hồng pha với thạch tín, tuyệt đối không có thuốc giải !" Lúc này Yên Hiểu Trái như phát điên, cuống cuồng ôm lấy xác Mạc Nam Trúc, cắn mạnh vào vai lão, vào người lão, vào cổ lão điên cuồng gào thét: "Lão Mạc, thả con gái ta ra ! Thanh nhi, tại sao con lại..."
    Mạc Nam Trúc lúc này dù không hiểu vì sao Dương Tuyết Thanh lại sử sự như vậy, song lại biết mình sắp chết nên trong lúc hấp hối y vô cùng mạnh mẽ. Một tay vẫn túm chặt lấy cổ Dương Tuyết Thanh xiết chặt, tay kia chậm rãi rút con dao găm trên lưng ra rồi đột ngột đâm vào tim Yên Hiểu Trái :" Chết đi !"
    Yên Hiểu Trái túc thời ngã vật ra, lập tức vong mạng. Trước ngựa họ Yên và lưng của Mạc Nam Trúc máu loang lổ mầu đen thẫm nhễu giọt chảy xuống đất, nhìn vô cùng kinh dị.
    Biến cố xảy ra rất nhanh, mọi người chưa hết bàng hoàng thì lúc này lại nghe viu một tiếng, lại có tiếng phập rất lớn, Mộc kiếm Thanh Dương trên tay Giang Phong phá không đâm tới thủng cả bụng của Mạc Nam Trúc. Chẳng ngờ đâu lại thấy Mạc Nam Trúc vẫn kịp rút thanh dao tẩm độc đó ra, tiếp tục cắm vào ngực Dương Tuyết Thanh. Xong xuôi mọi chuyện, lão cười lớn một tiếng, đổ kềnh ra đất tắt thở.
    Giang Phong trông thấy vậy thần tình hốt hoảng, đưa bàn tay sờ lấy mạch của Dương Tuyết Thanh. Nào ngờ chỉ thấy cô cười yếu ớt, gương mặt trắng bệch, song gò má thì ửng hồng, giang tay túm lấy bàn tay hắn áp vào ngực, hổn hển nói: "Tiểu sắc lang, ta quả thực rất có lỗi với ngươi!".
    Nói xong câu này, như cố gượng chút hơi tàn, Tuyết Thanh cố sức với lấy tay của Yên Hiểu Trái, lệ lăn dài trên mặt, thuề thào nói trong hơi thở mỏng manh: "Mẫu thân, hài nhi bất hiếu đã làm hai người rồi." Dứt lời đầu nghẹo sang một bên, dường như đã trút hơi thở cuối cùng.
    Giang Phong trông thấy cảnh tượng đó, phẫn nộ gào lên một tiếng đau thương như xé nát bầu trời :" Không! Không ..."
    Chất kịch độc bao gồm Hạc đỉnh hồng và Thạch tín khi trộn lẫn, thấm vào máu sẽ không có thuốc giải chăng ! Chẳng biết rõ. Nhưng Triệu Giang Phong còn đó Tỵ độc châu - nghe đồn vạn độc bách xâm, lại có thể tiêu trừ được hết thảy tất cả mọi thứ kịch độc trên đời này. Lần này không biết có linh nghiệm không.
    ............

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi letheviet, ngày 26-04-2010 lúc 16:06.

    Yahoo buồn gặp em lần đấy
    Cứ ngỡ rằng: đã thấy 1 nàng tiên
    Chưa gặp mà đã phát điên
    Vì em - cô gái dịu hiền, mảnh mai

    Từ anh chàng: xấu trai kiêu ngạo,
    Ta trở thành: kẻ nói xạo Pờ Rô
    Tuy gầy như cái xác khô,
    Vẫn khoe: "anh rất là đô em à!"
    Chat với em: thật thà mất hết,
    Ðã chết em: như con rết mất rồi
    Nhớ em hết đứng lại ngồi,
    Trong cơn mơ cũng fê lồi mắt ra!

    Ôi! Dáng em tiên nga tha thướt
    Gót sen hồng lả lướt nhẹ bay
    Ta như nửa tỉnh nửa say,
    Để rồi ngơ ngẩn cả ngày tương tư.
    Và nghĩ rằng: nhà sư Tam Tạng
    Thấy em rồi khệnh khạng làm quen.
    Bin Gết đến Bin La Đen
    Thấy em rồi cũng phải khen: tuyệt vời.
    Thánh A la- Chúa Trời-Thần Dớt
    Gặp em rồi phát sốt vì yêu...
    Tây Thi cho đến Thuý Kiều,
    Gặp em rồi cũng liêu xiêu về nhì.

    Vì em đẹp hay vì một nỗi,
    Em thiên tài: quá đỗi thông minh
    Làm cho thần thánh thất tình,
    Thế gian duy nhất -một mình em thôi.
    Nói về em bao lời vàng ngọc
    Mọi mỹ từ đều còi kọc, kập kênh
    Mái tóc mây xoã bồng bềnh
    Như làn gió thoảng nhẹ tênh giữa trời!
    Đôi mắt em không lời diễn tả,
    Long lanh hơn tất cả hồ thu
    Tiếng hát em nhẹ như ru...
    Được nghe em hát đi tù cũng cam.

    Em cất tiếng Thanh Lam phát khóc
    Jôn Len Nần cắt tóc qui y
    Khi em buột miệng: "hắt xì!"
    Cả giới nghệ sĩ đều quì dưới chân.
    Tiếng hắt xì muôn phần cao quí
    Không phổ nhạc thì phí biết bao.
    Nụ cười em quá thanh tao...
    Làm cho muôn vạn vì sao lu mờ.
    Và đến những bài thơ em viết
    Đến Puskin cũng chỉ biết: cúi đầu.
    Khi mà em thoảng dăm câu
    Thi tiên Lý Bạch phát sầu vì ghen.

    Đến hổ đói trước em cũng choáng
    Ăn cỏ và uống nước khoáng La vi
    Đến ngay Chủ tịch Chen si
    Nếu em muốn, sẵn sàng đi ăn mày.
    Ai gặp em cũng say điếu đổ
    Thấy em rồi sẽ khổ tương tư.
    Kể cả đến những ông sư
    Thấy em rồi cũng lừ đừ nhớ thương.

    Sở thik em bình thường dung dị
    Yêu hoà bình, thương anh chị của em
    Và em thik nhất ăn kem
    Những khi em rảnh thường xem hoạt hình
    Có những khi một mình bó chiếu
    Ta nhớ em muôn triệu say mê
    Sao ta lại nặng lời thề
    Không kưa em nổi quyết về đi tu

    Ta với em ngàn thu cách biệt
    Nhưng làm sao tha thiết nhớ thương.
    Tâm hồn em sáng như gương.
    Hồn ta lấm tấm bụi đường mù bay!
    Gặp em muốn cầm tay một phát
    Cho dù em có tát gãy răng...
    Tâm hồn em sáng hơn trăng,
    Chắc em chẳng nỡ tát thằng như ta!
    Em coi trọng thật thà trên hết...
    Bỗng giật mình: thôi chết - Trời ơi!
    Hai hàng nước mắt nhỏ rơi
    Hôm qua ta lỡ toàn lời điêu em

    Hidden Content

    ---QC---


Trang 18 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status