TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 19 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 9171819
Kết quả 91 đến 95 của 95

Chủ đề: [Vô hạn lưu] Hồi ký của kẻ lưu hành thời gian

  1. #91
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    CHƯƠNG 5




    Phương tái mặt.

    “ Tôi biết bắn một khẩu AMT-15 căn bản. “

    Quentin có vẻ vừa lòng, “ Súng thì gần như cái nào cũng giống cái nào thôi. Thế này nhé. Tàu Nano này là dạng quân sự nên nó luôn để sẵn một thùng vũ khí. Theo cái bảng này thì ở dưới cánh phải sẽ có một cái gian nhỏ trữ súng. Cô đi lấy một cái cho mình và một cái cho tôi. Tôi sẽ dùng ID để tháo chốt kiểm soát trên chúng. “

    Phương thở dài, mồ hôi lưng lấm tấm. Nhưng cô vẫn đứng lên và lọ mọ đi vào khoang tàu tối như Quentin chỉ dẫn. Các bảng tên phát sáng chỉ những ngăn đồ khác nhau. Bên phải, dưới cùng là thùng vũ khí. Hai khẩu AMT-155, nặng hơn phiên bản căn bản của chúng, nằm gọn gàng một bên, một dấu đỏ trên nòng thể hiện chúng vẫn đang ‘khóa’. Giới quân sự của mỗi tập đoàn rất cẩn trọng trong việc kiểm soát vũ khí của mình. Đó là vì tập đoàn nào thì sẽ tự sản xuất vũ khí của tập đoàn ấy và bên trong mỗi khẩu súng hay áo giáp phòng vệ là những nghiên cứu mới nhất trong nghành chiến tranh và quân sự của mỗi bên. Để giảm thiểu thất thoát chất xám, vũ khí đòi hỏi ID của tập đoàn để có thể dùng được, nếu không, chúng chẳng khác gì cục đá ven đường.

    Phương mở ngăn áo giáp. Bên trong hết sạch giáp phòng thân nhưng lại còn hai cái mũ. Chúng cũng phát sáng nút đỏ ở gáy y như khẩu súng Phương đang cầm. Khi cô quay lại ghế ngồi, Quentin đang kéo một thanh kéo ảo màu tím, tắt hoàn toàn sự trợ giúp của AI trừ bản đồ.

    “ Hai súng, hai mũ, những ngăn còn lại hoàn toàn trống không. “

    Quentin gật đầu, lấy từ túi áo trong cái ID giả Jacob Peralta.

    “ Chỉ cần chạm nhẹ mỗi cái vào chỗ khóa đỏ rồi chờ một phút. “

    Một phút thôi mà Phương cảm giác như cả tiếng đồ hồ chờ đèn báo đổi xanh. Cô ướm mũ lên đầu, tay thắt lại dây giữ dưới cằm. Cái mũ không cần chờ cô chỉnh mà tự thắt lại gọn gàng, hệ thống đệm bên trong cũng bung ra để ôm gọn lấy đầu Phương. Vì Quentin đã tắt AI trợ giúp nên không thể bỏ lái, thế là Phương phải giúp hắn ta đội mũ. Tóc hắn lòa xòa trước mắt khiến cô đành giữ tóc mái hắn bằng một tay và dùng tay còn lại thắt dây mũ quanh cằm.

    “ Anh nên cắt tóc đi. “ Cô nói sau khi làm xong việc.

    “ Nếu chúng ta toàn thây về được Svelesol tôi sẽ đi cắt quả đầu mới liền. “

    Hắn nói mà không quay nhìn cô, mắt gắn vào màn hình ảo phía trước, chốc chốc liếc một lần về bảng thông báo tọa độ, nơi đằng xa là dấu chấm chỉ những con tàu đang kiếm tìm cả hai. Mỗi nhịp quét, hai con tàu kia mỗi gần hơn.

    “ Phương này, cô đã bao giờ đi một tàu Nano ở tốc độ vượt mức an toàn chưa ? “

    Gáy cô bỗng lạnh.

    “ Chưa. Tôi thích tốc độ được khuyến cáo hơn. “

    “ Nếu đi đúng luật, ta sẽ đến tường lửa trong năm phút và những người bạn mới của chúng ta sẽ tóm cổ cả hai trong ba phút rưỡi. “ Hắn thông báo, giọng vẫn nhẹ nhàng.

    Phương nuốt nước bọt, cô nắm chặt dây an toàn trước ngực.

    “ Vậy thì chúng ta nên đi nhanh hơn. “

    Quentin khì cười. Ngón tay lướt qua bảng điều khiển như đang đánh nhạc. Chế độ tàng hình và một số chỉ số bị tắt ngóm. Tay hắn quay ngược về thanh lái bên hông và kéo thẳng nó về phía trước cùng lúc chân đạp ga. Bụng Phương tụt xuống. Cô không kịp hét lên. Tàu Nano phóng ra trước như một mũi tên với tốc độ hơn hai trăm hai mươi tư dưới không chấm một giây. Cửa kính rung lắc như bị đá chọi vào. Thông báo “ QUÁ TỐC ĐỘ “ màu đỏ chiếm nửa màn hình. Quentin vứt nó ra góc. Tay cầm lái xoay một góc chín mươi độ. Tàu ngoặt theo trơn như nhung.

    Quentin lái tàu thúc xuống, xuyên qua tán lá của rừng cây phía dưới. Từ khoảng không thoáng đãng bên trên, màn hình và cửa sổ bỗng tràn ngập cành và lá vướng víu. Chúng rụng tá lả khi con tàu bay qua như một con bò mộng hung dữ.

    Trong chớp mắt thì cây đã thưa, đất trống mở ra. Tường lửa Zen màu trắng nhạt phát sáng trong bóng đêm. Nó cao đến vô vàn, như đang giữ trách nhiệm nâng bầu trời khỏi mặt đất.

    Quentin không ngần ngại đâm thẳng.

    Tàu Nano tự động kết nối với hệ thống Zen, một hệ thống đặc biệt hoạt động riêng lẻ không gắn với máy chủ, và lướt qua nó như một bàn tay uyển chuyển vén màn.

    Nhưng Quentin không giảm tốc độ. Hai con tàu Nano kia cũng đã bấm chân ga lao đến, chúng ở ngay sau, lúc lúc lại xuất hiện trên bảng định vị như hai con chó săn khát máu.

    Đây là đất Hà thành, khu tự trị của tập đoàn đã kết thúc sau tường Zen. Nhưng khu vực Đông Nam thành phố nơi trường Valkyrie đóng đô thì vẫn chưa đến. Đường chỉ dẫn trên bản đồ biến mất khi AI bị tắt. Tất cả đều dựa vào khả năng và trí nhớ của người lái tàu.

    “ Cô nói bên cạnh trường là cái hồ gì đó phải không ? “

    “ Hồ Bán Nguyệt ! “ , Phương nói mà như hét, tay vẫn nắm lấy dây dây an toàn trong khi bữa cơm cuối cùng nhào lộn trong bụng.

    “ Tôi sẽ đậu trong đó. “, Quentin hét lại trả lời, má hắn ướt đẫm mồ hôi.

    “ Được đấy. Tôi biết bơi. “

    Quentin gật đầu. Tay cầm lái cứng đờ, mỗi cử động nhỏ đều sẽ khiến con tàu chệch hướng. Mà chệch hướng khi chạy nhanh thế này thì rất dễ đâm đầu vào chỗ tử.

    Đất thưa đã biến mất, khu vực rìa trung tâm phía Đông Hà thành hiện lên. Nhà thấp, kiểu cổ nhưng đều rộng lớn. Kiến trúc mô phỏng những điền trang nghỉ dưỡng. Bò robot gặm cỏ nhàn nhã, mặc kệ con tàu Nano xoẹt ngang ngay trên đầu mình.

    Hắn lần theo trí nhớ để ước lượng khu vực hồ Bán nguyệt. Thời gian học thuộc bản đồ khu đông nam quá ít, chỉ tầm vài phút sau khi Phương kể về trường đại học Valkyrie. Chắc chắn sẽ sai lệch mấy trăm mét khi bay đến. Nhưng Quentin tin tưởng bản thân, hắn không thể nghi ngờ trí óc và trực giác mình, đặc biệt vào khoảnh khắc dầu sôi lửa bỏng như thế này.

    Hồ Bán Nguyệt cong như con tôm. Xanh ngắt, dập dềnh bên hàng cây liễu phủ. Một góc hồ là vườn sen nhỏ tĩnh lặng. Đáng buồn đêm nay nó sẽ không tĩnh lặng được lâu.

    Một con tàu bạc màu đâm xuống mặt nước. Sóng dội tung tóe đập cả vườn sen lộn nhào. Trăm đóa hoa đẩy nhau phân tán như những con vịt giời cất cánh bay.

    Bên trong tàu, còi báo bị chìm kêu inh ỏi. Phương và Quentin ngay lập tức tháo dây an toàn, Phương dúi cho tên đồng lõa khẩu súng cô cầm cho hắn. Quentin móc nó vào trong áo khoác, tay bấm kết thúc hành trình để AI mở cửa và tắt động cơ. Đèn ngoài bật lên, phản chiếu bọt khí con tàu phun ra khi nó chìm dần vào lòng hồ đen ngòm dưới sức nặng của chính bản thân.

    “ Tôi sẽ mở cửa cho áp lực bên trong đồng đều với bên ngoài ”, Quentin quay đầu giải thích cho Phương, ngón tay hắn để hờ trên nút bấm ảo của bảng điều khiển “ Phải làm như vậy mới có thể bơi ra. “

    “ Ừ làm đi ! “

    Hắn gật đầu, bấm nút. Máy tính mở thông báo môi trường không phù hợp và cảnh cáo nguy hiểm. Từng dòng chữ lóa sáng màu đỏ, nhức nhối trong thế giới tù mù của hồ nước giữa đêm tối và khoang tàu không có đèn, át lên toàn bộ nội thất và cả hai con người đang thu dọn đồ đạc như vệt nắng choi chang cuối ngày dài.

    Phương hít một hơi thật sâu khi đeo vali vào lưng. Cửa tàu đã mở, nước đang tràn vào, đen như thác mực và dần uống hết không gian bên trong.

    “ Này, nếu hai chúng ta cứ tự bơi thì sẽ lạc nhau mất. Tôi không thể thấy anh đang ở đâu khi hồ nước đen thế này. “ Phương nói. Mắt không rời khỏi dòng chảy đang nhấn chìm cổ chân cô.

    Quentin cũng giật mình khi nhận ra vấn đề này. Hắn chạy về phía ghế ngồi để tháo dây an toàn ra khỏi cái lách bên cạnh, thắt chúng vào nhau, tạo thành một dây nối tạm thời.

    “ Buộc quanh đùi cô đi. Dây này dài cả mét nên chắc đủ để không vướng víu nhau. Tôi sẽ bơi theo cô. “

    “ Được rồi. “ Phương vừa nói vừa gật đầu. Cô cầm đầu dây của mình và quấn nó hai lần vào đùi. Vừa xong thì nước cũng đã đến dưới mũi. Nhưng phải chờ đến khi toàn bộ khoang tàu chìm hết hẳn, áp lực trong và ngoài đều nhau với có thể bơi ra an toàn. Ánh đèn nhấp nháy của bảng điều khiển là thứ duy nhất giúp Quentin nhìn thấy Phương bên cạnh. Tóc đuôi ngựa bập bềnh sau gáy lúc mực nước lên cao quá đầu, lông mày cau có và căng thẳng. Nước lạnh xọc vào mặt Phương khiến cô muốn đông cứng. Bao nhiêu năm rồi Phương chưa đi bơi, trí nhớ trong cơ bắp cũ kĩ bám bụi. Oxy trong ngực sẽ tiêu tan hết nếu cô cứ đứng yên, vì vậy Phương gật đầu ra hiệu cho dù tâm thế chưa chuẩn bị, và cả hai nhào người ra ngoài.

    Không sẵn sàng rồi cũng thành sẵn sàng mà thôi. Thời thế không chờ ai bao giờ.

    Dây an toàn nối hai sinh mạng trong dòng nước vừa chặt vừa lỏng.

    Bỗng dưng hình ảnh Thanh Hằng ở cái bờ hồ năm ấy hiện ra trong đầu Phương, nơi cô em gái ngã nhào xuống nước khi đuổi theo con chuồn chuồn bay trước mặt. Bàn tay năm ấy kéo Phương trồi lên. Khuôn mặt ấy vừa khóc vừa tức giận. Và bài học bơi đầu tiên trong đời.

    Bóng tối lạnh lẽo và ướt át này không khác năm nào là bao. Nhưng giờ không còn bàn tay nào sẽ cứu vớt Nguyễn Hạ Phương.

    Đổi lại, người em gái đã biết bơi.

    Phương giữ không khí trong phổi thật kĩ, tay chụm lại, chân đạp lấy sức. Bọt khí từ miệng thổi ra từng chùm theo nhịp đếm. Ánh sáng bên trên mờ mờ nhạt nhạt, vừa gần vừa xa, nhưng sau mỗi lần đạp chân vươn người thì càng to và lấp lánh hơn.

    Mặt nước kéo thành bong bóng khổng lồ khi hai cái đầu ngoi lên và vỡ tung tóe. Nước lẫn khí trôi vào họng làm cả hai ho sặc sụa. Quentin thở như chừa từng được thở. Khác với việc leo trèo, tên thám tử tư không giỏi bơi với lặn, lúc nãy khi nhào ra thế giới thê lương đen lạnh và ẩm ướt, hắn chắc chắn khung cảnh ấy sẽ ám ảnh giấc mộng của mình cả năm sau đó.

    Phương cầm lấy khủyu tay hắn và chỉ về bờ. Ánh đèn rọi qua hàng liễu chói lóa. Những con chó săn đã xuất hiện.

    Cả hai ngay lập tức bơi về phía đối ngược bằng tất cả sức lực còn lại. Họ vừa kịp trèo lên mặt đất và ngồi xụp xuống sau băng ghế đá trang trí thì hai tàu Nano kia cũng đáp xuống đất.

    Phương nghe tim mình đập thình thịch, cô không dám quay lại nhìn, tay lấy khẩu súng ra chuẩn bị. Năm ngón tay cô run lẩy bẩy kiểm tra nòng và chốt của súng. Tên đồng lõa nhướn người liếc thật nhanh, gió thổi mái tóc lòa xòa. Mặt hắn nhăn lại.

    “ Chúng ta phải đi sớm. Không ngồi đây được. Bọn chúng có giáp và súng. “

    Phương cắn môi.

    “ Bao nhiêu người ? “

    “ Bảy. “

    Cô kéo cái dây ra khỏi đùi và thở dài.

    “ Đi theo tôi. “

    Không có thời gian để giải thích thêm. Quentin cầm súng và gật đầu. Cúi người thấp, Phương dẫn hắn đi về phía trước, từng bước một trên thảm cỏ ướt sương đêm của vườn cây liễu phủ. Hắn nghe tiếng lính của tập đoàn Phong thấp thoáng đằng sau. Chúng chưa đi qua được bờ bên này. Nhưng không thể vì vậy mà chủ quan, quân đội này vốn toàn lính đặc nhiệm, không một ai là tay mơ. Hắn và Phương chỉ đang dẫn trước về mặt thời gian và yếu tố bất ngờ chứ không thể nào sánh bằng ở bất cứ mặt nào khác.

    Đèn của những con đường bao quanh hồ bán nguyệt vẫn còn bật nhưng chẳng bõ bàng gì. Hàng hàng lớp lớp cây liễu xen kẽ cũng khiến ánh đèn bị che đi nhiều. Tuy vậy, khung cảnh này vẫn còn rực rỡ hơn lòng hồ đến chục lần.

    Cả hai không dám bật đèn soi đường. May rằng IDD trong mắt của Phương vẫn làm tròn nhiệm vụ chỉ dẫn, sự chính xác của nó lên đến chín mươi chín phần trăm. Cô mở bàn đồ lúc vừa đặt chân lên bờ hồ và chỉ thị địa điểm cần đến cho máy: bên hông của trường, nằm sau bảng chỉ dẫn lối đi đặt ở ngã tư là một mảng tưởng bị rêu bao phủ, hoa giấy nở quanh năm tạo thành tấm màn tự nhiên che đi một lối đi bí mật lũ học sinh hay dùng để trốn đi chơi. Nó không khác gì bất cứ mảng tưởng phủ rêu khác của ngôi trường cổ và là bí mật quan trọng bậc nhất của mỗi thế hệ học sinh.

    Phương đứng hình. Quentin đi ngay sau dừng lại ngay. Một người lính đội mũ có con hổ màu xanh của Phong đứng dưới chiếc đèn đường duy nhất của ngã tư. Cái bóng nhạt nhòa trải dài, thẳng đứng, nghiêm nghị với khẩu súng to bự hướng về nơi hai kẻ lẩn trốn đang chuẩn bị bước ra. Nửa bước nữa và Phương sẽ ăn ngay một phát đạn plasma vào mặt. Tên lính nhìn thẳng về phía họ nhưng không có vẻ nhận ra có người đang đứng trong bóng tối phía bờ hồ. Hắn hờ hững quan sát xung quanh. Chiếc đèn gần nhất ở cuối đường giúp khung cảnh chỉ sáng hơn một tí và không có thêm người lính nào khác đứng gác.

    Hạ Phương liếc mắt xuống chân. Giày cô ướt sũng giữa vườn cỏ. Đất cứng nhưng không phải là đá tảng. Một ý tưởng xuất hiện chớp nhoáng. Phương xoay nó trong đầu, hoàn thiện các chi tiết. Cô chạm vào khủy tay tên đồng lõa. Hắn thấy Phương cúi xuống vo một nắm tay đầy đất. Bàn tay còn lại đang cầm khẩu súng của Phương lắc lắc mấy hồi cho Quentin thấy rồi chỉ vào súng hắn đang giữ ngay trước ngực.

    Hắn gật đầu.

    Cô nhà báo hít một hơi sâu, cho nó thấm vào từng thứ cơ và để mắt cùng ống ngắm rơi cùng một hàng. Ba bốn lần đưa tay lên nhắm rồi bỏ xuống để chuẩn bị. Mục tiêu: tên lính đứng lồ lộ phía trước.

    Tên lính có lẽ không biết nên trông ngóng điều gì. Đối tượng thủ lĩnh miêu tả nghe như mấy con chuột chui nhủi chả có khả năng gì ngoài vài trò giả mạo vặt vãnh. Tên này chắc chắn không hề đoán trước được viên đất bay ra từ bóng vườn liễu. Nhưng nó không phải là thứ vũ khí cao siêu gì, tên lính xoay người né dễ dàng. Đạn plasma bay đến trượt trên đỉnh đầu hắn, nửa thân đèn biến mất trong nháy mắt. Mất thăng bằng, bóng đèn kiểu cổ nghiêng mình rơi xuống. Ánh sáng sáng nhất vụt tắt.

    Trong cái giây đèn rơi, giữa hai nhịp của một trái tim, Phương nhắm và bắn. Đạn plasma phóng ra như lân tinh xuyên qua chân tên lính. Kẻ này ngã nhoài.

    Quentin vụt chạy khỏi chỗ trốn. Hắn lần này nhắm chuẩn hơn, mũi chân đá thẳng vào giữa mặt kẻ thù. Máu xộc ra ướt nền đất, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng tên lính la hét. Quentin đá lần nữa. Và tên lính ngưng bặt, bất tỉnh giữa cơn đau và cái mũi vỡ nát.

    Bàn tay của Phương xuất hiện trên khủy tay hắn kéo Quentin đi. m thanh của đèn vỡ, tiếng đạn plasma lẫn la hét sẽ kéo những tên lính khác xuất hiện nhanh như lũ chó đói.

    “ Chờ tôi ! “ Cô nói không ra hơi, ngồi xổm xuống đất trước bức tường rêu phủ trong bóng đèn xa xôi của những chiếc đèn còn lại ở ngã tư. Đầu ngón tay của Phương rà soát giữa bụi hoa giấy mềm như nhung, đếm nhẩm khoảng cách giữa những cột mốc bí ẩn cô vẫn thuộc lòng, cho đến khi một lỗ be bé hình tam giác xuất hiện vừa đúng như mong chờ vừa làm Phương bất ngờ. Cô thò ngón trỏ và ngón nhẫn xuyên qua lỗ tam giác, ngay lập tức một dòng điện nhỏ bắn xuyên qua da làm cô rùng mình, báo hiệu đã đến lúc phải nói mật khẩu.

    Phương hắng giọng:

    “ Trong một tam giác vuông, bình phương của cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông. Trong một tam giác vuông, bình phương của cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông. Trong một tam giác vuông, bình phương của cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông ! “

    Gờ tường rùng mình như cánh cửa thần kì trong thần thoại. Nó thụt lùi vào trong cho đến khi mở ra một cái lỗ, cũng hình tam giác, đủ to cho một thanh niên còi cọc bò qua.

    Không cần phải kêu gọi, Phương nằm thụp xuống và dùng tứ chi trườn qua cổng. Quentin theo đuôi cô. Tiếng chân người chạy tới to dần, Quentin vừa thụt gót vào dưới tấm màn che được làm bằng hoa giấy và rêu dày thì một giọng nam trầm vang lên:

    “ Seo-joon ! Seo-joon ! “

    Tiếng sột soạt của áo giáp cọ vào lề đường của ai đó quỳ xuống để khám cơ thể bất tỉnh mang tên Seo-joon bên cạnh bóng đèn vỡ. Nhưng Phương và Quentin không chờ đợi kết quả của cuộc điều tra. Phương đọc câu thần chú đóng lỗ, chỉ là mật khẩu mở cửa nhưng ngược lại, và đứng lên chạy.

    “ Chờ đã ! “, Phương kêu lên, “ ta ướt sũng thế này thì thế nào cũng để lại dấu chân mất ! Phải thay đồ ! “

    Thế là Quentin dừng lại, hắn nhìn mình và cô, quả thật đang tong tỏng từng giọt nước hồ, tạo thành vũng ngay nơi họ đang đứng. Đang ở trong cái vườn trang trí nên sẽ không ai nghi ngờ một vũng nước, nhưng khó mà che được khi bước vào những hành lang lát gạch của khuân viên trường.

    “ Ngay tại đây ? “ Quentin liếc chung quanh, không một bóng người. Phương thấy mặt mình đỏ lên trong cảnh tranh tối tranh sáng. Nhưng cô biết mình phải làm gì. Phương gật đầu. Họ có va-li chống thấm tối ưu, vốn dùng để bảo quản dụng cụ điện tử nhạy cảm thì mấy bộ đồ mặc trước khi tham dự buổi Dạ Vũ hẳn cũng khô.

    “ Mấy cái cây này toàn cổ thụ cả, cây cao bóng cả đủ che mỗi người chúng ta thay đồ. Người còn lại đứng canh mặt trước. “

    “ Cũng được. Vậy cô cứ làm trước đi. Tôi thề tôi sẽ không nhìn, cho dù chỉ là một cái liếc ! “

    Hắn đưa tay lên tim nghiêm trang. Phương trừng mắt nhìn lại. Nhưng chẳng còn gì để nói thêm, thời gian đang tuột mất với mỗi câu chữ không cần nói. Phương bước ra sau cái cây gần nhất, cả người chìm vào cái bóng của nó, chỉ có chút ánh trăng hoe hoắt giúp cô tháo dây va-li khỏi vai và lấy ra bộ đồ cũ. Lần đầu tiên chỉ thay đồ thôi mà khiến cô hồi hộp đến vậy. Tựa như từng nút áo đang cố tình dính vào nhau không chịu nghe theo lệnh Phương. Tháo mũ nhét vào va-li, tóc đuôi ngựa mãi mới thả được ra để cô dùng cái khăn nhỏ lau thật nhanh. Nhưng Phương không mang theo dép để thay, chỉ có một đôi tất sạch. Tất thì không đeo ngay bây giờ, nó dính đất là vẫn để lại dấu chân sau này. Phương sẽ phải tìm cách đi tất khi vừa bước lên hành lang gần nhất.

    Quentin không hiểu sao còn chậm hơn cả cô. Phương thấy bụng mình sạo sục cả lên. Cô muốn nghiêng đầu ra sau cái cây để xem hắn đang làm gì mà tốn nhiều công sức và thời gian thế này ! Thế nhưng chẳng phải điều đó lại khiến cô biến thành kẻ nhìn trộm à ! Thật sự là nóng máu mà ! Đầu cô như con robot bị chập, hơi nghiêng ra sau lại giật về chỗ cũ cả chục lần.

    “ Tôi mặc ngược quần hai lần. “ Quentin tẽn tò thú nhận lúc thay đồ xong. Phương vuốt mặt. “ Nhưng cô phải hiểu cho ! Tối qua không nhìn thấy gì cả luôn ! Trước sau phải trái thế nào nhầm là dễ.“

    “ Rồi rồi vậy ta đi thôi ! “ Phương vội nói.

    “ Cô dẫn đường đi, tôi có biết nơi này đâu. “

    Nắm chặt đôi tất trong tay, Phương liền hối hả bước chân đi.

    Vườn đông của trường tứ cấp Vakyrie mở ra trước mặt, trống khống và tối mù. Phía bắc mới là nơi các giáo viên và giáo sư sinh sống trong khuôn viên trường. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng nơi đây vẫn y xì như Phương nhớ. Hành lang ở trung tâm xuyên nhà kính và phòng lab nghiên cứu sinh học khóa kín lộp cộp dưới chân cô như một bài hát cũ mà thời niên thiếu cô nghe mỗi tối chủ nhật chuồn vào trường để thăm Thanh Hằng. Người đổi nhưng cảnh không thay.

    Vakyrie là trường tứ cấp, tổ hợp một trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học gộp lại dưới chung cái tên. Con cái của nhiều gia đình trên Trái Đất 2 coi như sống một phần ba quãng đời họ tại nơi này, từ lúc vắt mũi chưa sạch cho đến khi đủ tuổi lái xe Nano cá nhân. Cũng vì vậy, nơi này là một thế giới thu nhỏ đầy huyền bí và quyền lực.

    Những khung hình xếp đều thẳng tắp treo trên tường của hành lang điểm qua bao cái tên nổi tiếng. Những cặp mắt đủ màu như đang theo dõi hai kẻ lạ mặt vụt qua và từng ấy đôi tai cũng lắng nghe Phương và Quentin đang trao đổi cái gì.

    “ Sao anh lại tự dưng bắn vào đầu hắn ? “, Phương rít lên bất ngờ, cô như đã định nói câu này từ nãy, trước khi họ thay quần áo sạch “ tôi nói người lính ở ngay ngã tư ấy. “

    “ Đó là ý tưởng của cô mà ! Cô không phải là chỉ vào súng của tôi sao ?! Rồi còn nhắm tập bắn tên kia nữa ! Tức là muốn tôi bắn hắn để ta còn đi tiếp chứ còn gì nữa ? “, Quentin cáu kỉnh trả lời.

    “ Không ! Ý tôi là đừng manh động mà để tôi bắn hắn. Và tôi hoàn toàn không muốn anh giết ai cả ! Đó là vì sao tôi chỉ bắn chân tên đó thôi !“

    “ Đã cầm súng thì không thể nào nghĩ như cô. Tên đó cũng có súng như cô và hắn sẽ không ngần ngại bắn ngay một viên vào trán cô đâu. Hơn nữa, ta phải loại bỏ hắn để có thể trốn thoát nữa chứ ! “

    Phương lườm tên đồng lõa:

    “ Tôi làm việc với anh không có nghĩa tôi nghĩ như anh. Tôi muốn tìm ra sự thật. Nhưng “, cô ngừng chân, “ tôi không muốn làm hại người khác. “

    Quentin cũng không đi tiếp. Hắn nhìn cô gái thấp hơn, một mắt hơi nheo, miệng mím lại rồi mở ra nói:

    “ Đừng có suy nghĩ ngây thơ như vậy Nguyễn Hạ Phương. ‘Sự thật’ cô nói tới bị những kẻ rất nguy hiểm canh gác. Bạo lực và cái chết sẽ không bao giờ biến mất trên con đường này, trước khi ta tìm ra cái cần tìm và cả khi ta đã nắm nó trong tay. “

    Phương không đáp trả. Cho dù đôi mắt cô vẫn trừng trừng nhìn hắn.

    “ Tôi không thể sống mà cho mình cái quyền sinh sát kẻ khác. “

    “ Cô nghĩ sai rồi. Cô phải bảo vệ bản thân mình trước khi quyết định ai sống hay ai chết. “ Hắn nói thật nhỏ, bước một bước trong vô thức thẳng đến trước người Phương, như muốn cô gái này nhìn thấy rõ mình đang không hề đùa giỡn.

    Hai bàn tay Phương đều đóng chặt. Khẩu súng vẫn còn nóng làm lòng bàn tay phải rát bỏng. Quentin cũng không đeo găng bảo vệ, tay cầm súng của hắn cũng rát giống như tay cô. Nhưng trong đầu họ là hai suy nghĩ khác nhau.

    “ Đi thôi, “ cô nói, quay mặt đi, “ chúng ta không thể đứng đây lâu. “

    Quentin gật đầu. Hắn bước cạnh, mắt dán về phía trước và để Phương dẫn đường.

    Họ rẽ sang hành lang thẳng tắp giống hệt cái cũ và chạy cho đến khi một chung cư nhỏ hiện ra, bảy tầng lầu lác đác vài cửa sổ còn sáng. Phương chắc chắn một trong những ánh đèn đó thuộc về một nhà khoa học già tên Quảng Nam.

    Y như rằng, khi Phương gõ cửa, vị giáo sư lâu năm tại Vakyrie mở ra liền.

    “ Bác Nam ! Là cháu Phương đây ! “

    Mặt người đàn ông trong phòng vụt sáng. Ông mở vòng tay thật rộng và cả hai nhào đến ôm nhau.

    “ Hạ Phương ! Bao nhiêu năm rồi nhỉ ? Cháu lớn quá rồi ! Còn béo lên nữa ! “

    Phương mỉm cười toe toét:

    “ Tất nhiên rồi, hồi đó cháu chưa biết ăn ngon là gì. Hơn mười năm rồi bác Nam à. “

    Giáo sư Quảng Nam bấu má cô gái làm Phương kêu “éc!” từng hồi.

    “ Ha ! Vẫn nhanh nhảu như xưa… “ ông dừng lại, nhận ra Quentin đang đứng đằng sau, “ Đây là ai ? Sao cháu lại đến thăm ta muộn như vậy ? “

    Phương ra hiệu cho Quentin bước vào phòng. Hắn đóng cửa, quay sang nhìn người đàn ông còn lại. Tiến sĩ Quảng Nam có lẽ hơn sáu chục tuổi với mái tóc phất phơ, chỉ còn vài cọng ngay tai. Ông mặc quần xà lỏn màu vàng chóe, áo khoác ngủ cũng vàng y như vậy. Khuôn mặt nhăn nhúm có một con mắt nhân tạo màu đỏ nhìn tên thám tử tư láo liên từ đầu đến chân, con mắt bình thường còn lại nhìn Phương, khiến người này như đang bị lé.

    “ Đây là… một người đồng nghiệp. Cậu ấy tên là Quentin. Chúng cháu cần bác giúp đỡ. “

    “ Ô, tất nhiên rồi, ta luôn sẵn sàng ! Nào nào, vào trong thư phòng uống cốc trà ! “

    Bỗng dưng, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

    Quentin lẫn Phương giật bắn mình. Phương cầm tay vị giáo sư, cô nghiêng đầu vào ông mà thì thầm:

    “ Bác đừng mở cửa vội. Nếu họ hỏi gì thì cũng đừng nói có cháu ở đây. “

    Bác Quảng Nam gật gật đầu. Ông đưa tay chỉ về căn phòng làm việc sau lưng:

    “ Trốn vào đây đi. “

    Tiếng gõ cửa trước mặt ngày một nổi nóng.

    Phương đi liền, đứng nấp sau cửa của phòng làm việc, Quentin đối diện, cả hai nghe tiếng cót két mở cửa rồi tiếng càu nhàu to tiếng:

    “ Này mấy người đêm hôm rồi còn đến quấy rấy tôi làm cái gì ! Tôi đang rất bận bịu có biết không ! “

    Giọng một người phụ nữ trả lời:

    “ Xin lỗi tiến sĩ đã đường đột làm phiền nhưng cho hỏi tiến sĩ có thấy ai lảng vảng quanh đây không ? Hay tiến sĩ nghe thấy tiếng động lạ nào không ? “

    “ Alana à, tôi ngồi trong phòng thôi, không có nhìn hay nghe thấy gì cả. Mà sao cô lại hỏi ? Lũ trẻ con chúng nó chưa đi ngủ à ? “

    “ Không thưa tiến sĩ, chúng ta có một số vị khách và họ đang đi tìm hai kẻ khả nghi, một nam một nữ, vừa mới xuất hiện ngay ngoài khuôn viên trường ta. Nếu tiến sĩ có thấy gì bất thường xin hãy liên lạc với tôi hay bên Giám Hiệu ngay lập tức. “

    “ Vậy ư ? Khách gì mà đòi hỏi nhiều vậy ? Mà cái trường cũ rích này thì có gì mà đáng đột nhập hay ăn cắp đâu. Thôi thôi tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm y như cô nói. “

    Alana nghe vậy, nói lời tạm biệt:

    “ Vâng, tôi cũng mong không có gì xảy ra với trường ta. Tiến sĩ làm việc vui vẻ. “

    Quảng Nam ậm ừ chào người phụ nữ. Ông đóng cửa lại, khóa trái hai lần rồi tắt đèn phòng ngoài. Khi vào trong phòng làm việc, ông xoa xoa tay nhìn hai người, một nam một nữ, bộ dạng lôi thôi lếch nhếch, đầu tóc vừa ướt vừa bẩn, mỗi người một khẩu súng, đang đứng nghe lén sau tường.

    “ Này Phương, cháu và anh bạn đây có phải mới làm chuyện tày đình không ? “ Giọng vị tiến sĩ chậm rãi nhưng không hề trách móc.

    Phương đỏ mặt.

    “ Cháu sẽ giải thích, xin bác đừng đuổi chúng cháu đi. “

    Quảng Nam phẩy tay:

    “ Ha ! Không đời nào ! Sống trong đời mà không chạy trốn pháp luật một lần thì có đáng để sống không ? Ngồi xuống cái trường kỉ kia đi. Ta đi lấy khăn cho hai đứa lau mặt. “

    Ông nói rồi bỏ đi luôn, nhưng không phải đâu xa mà dừng lại ngay cái tủ gỗ trong góc, mở ra mấy cái ngăn toàn quần với áo. Cái nào cũng màu sắc không khác gì bộ đồ ngủ vàng chóe đang mặc. Lộc xộc một hồi, vị tiến sĩ lấy ra hai khăn to vuông vức, ném cho mỗi đứa một cái.

    Quentin chỉ chạm khăn vài cái qua loa, nói chung để tóc đỡ bết, trong khi Phương bắt đầu lau người từ ngoài vào trong, cố gắng dùng cái khăn nhiều nhất có thể. Người chủ nhà kéo ghế sau bàn làm việc ra ngồi trước mặt Quentin và Phương, đôi mắt lệch quan sát được hai người khách ngồi hai đầu trường kỉ cùng một lúc. Một ấm trả sứ vẽ hình hoa súng bỗng bay lên từ sau lưng vị tiến sĩ, thân hình nó được một cỗ máy bay tự chế màu đồng ôm lấy. Khi vị tiến sĩ búng ngón tay, nó bay tới chỗ bàn làm việc bừa bộn đủ loại giấy tờ và hồ sơ lẫn những bản vẽ khó hiểu, nghiêng ấm trà, đổ vào mấy cốc sứ trên mặt bàn.

    “ Xòe tay ra nào. Trà hơi nóng, các cháu cẩn thận. “

    Cốc sứ như được bỏ bùa, mọc cánh mà bay đến chỗ ba người đang ngồi, lơ lửng trước mặt họ cho đến khi từng người đưa tay ra nhận.

    Trà quế dịu nhẹ, pha lẫn mùi sen thoang thoảng. Nhưng quan trọng hơn là hơi ấm nó mang lại, khiến Phương nhận ra cơ thể mình vẫn còn lạnh đến thế nào. Quentin có vẻ như cũng nhận ra vậy. Hắn uống hết cả cốc ngay lập tức, hơi thở đọng thành sương trước mặt trong giây khắc.

    “ Sao ? Có cần thêm tách nữa không ? “

    Phương không để Quentin trả lời, nói luôn:

    “ Bác à, không đâu ạ. “

    “ Ô ! Vậy thì hai đứa nên bắt đầu kể ta nghe xem cái chuyện gì đang diễn ra đi ! Ta sẽ cố gắng để hiểu. “

    Phương đỏ mặt. Cô thấy mắc cỡ với màn xuất hiện đường đột của mình và cả những gì chuẩn bị nói ra. Cô liếc nhìn Quentin, thấy anh ta nhìn cô chờ đợi.

    “ Chuyện là thế này… “

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #92
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    CHƯƠNG 6





    Ánh đèn như một con mắt khổng lồ làm cửa sổ rực sáng đến chói lòa. Tên khổng lồ một mắt này chính là chiến hạm tên PRR-88, chuyên dụng cho việc thả lính phòng vệ và áp giải tù nhân hay những thành phần bất hảo tiếng tăm. Nó soi rọi từng hốc hác, từng cành cây lá đổ.

    Tập đoàn Phong đã tới.

    Còn hai người chúng tìm kiếm đã có kế hoạch tẩu thoát.

    Phương và Quentin không thể trở về Svelesol ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này. Điểm đến an toàn duy nhất chính là nơi nguy hiểm nhất: xa thật xa Trái Đất 2 và các vệ tinh nhân tạo bay quanh nó. Xa khỏi sự bảo vệ của các tập đoàn kiểm soát cả cuộc đời Hạ Phương. Đi tìm sự cứu giúp từ những kẻ vô cửa vô nhà, sống rải rác trong thiên hà hỗn loạn và không luật pháp. Quentin có người quen sẽ đón nhận cả hai, hắn thề. Người duy nhất hắn tin tưởng trên đời này. Rồi cả hai sẽ mua danh tính mới để tạm thời trốn thoát vòng vây của tập đoàn Phong. Thiên hà to lắm, bọn chúng không thể nào tìm ra được họ đâu.

    Kế hoạch là thế nhưng Phương vẫn thấy rối bời. Người cô nóng rực, tay chân đờ hẳn. Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này, khi ánh sáng của PRR-88 suýt nữa thấy cả hai đang đứng trong căn phòng. Cô ngã nhoài xuống sàn, ép mình thật chặt vào chiếc ghế dài họ vừa ngồi ngay lúc đèn tìm kiếm quét qua rìa khung cửa như con mắt của một vị thần. Quentin nằm phục lên cả người cô. Họ cứng đờ. Nín thở.

    Tiến sĩ Quảng Nam thì thầm: “ Ở yên đó. Ta sẽ ra đóng cửa sổ. “

    Ông bước từng bước đĩnh đạc, biết rằng có thể có những ánh mắt vô hình khác đang theo dõi, rồi kéo rèm vắt ngang. Lần tiếp theo đèn tìm kiếm đảo qua khu nhà nó sẽ tạm thời bị cản lại.

    Họ không đủ thời gian để kịp nghỉ ngơi. Kế hoạch đào tẩu vẫn đang bàn dở.

    “ Đi luôn thôi, “ Quentin nói, ngoi đầu dậy, “ không sớm thì muộn chúng sẽ mò tới đây . “

    Đẩy được tên thán tử tư ra khỏi người, Phương cũng lồm cồm đứng lên: “ Không ! Quá nguy hiểm ! Ta đang đâm đầu vào sương mù. Bên kia có thể là dốc đứng. “

    Quentin trừng mắt nhìn cô. “ Và chờ lính của bọn chúng gõ cừa mời cô về bản doanh uống nước xơi bánh ? Không. Còn. Thời. Gian. Nữa ! “ Hắn gầm gừ. Phương cắn môi. Quentin không sai. Nhưng cô không muốn vứt tính mạng mình cho hai chữ “ May mắn “. Cô liếc nhìn tiến sĩ Quảng Nam. Ông gật đầu, nhưng về phía Quentin chứ không phải Phương.

    “ Nếu di chuyển ngay bây giờ, ta sẽ nhanh hơn bọn chúng bảy phút. “ Ông nói, bấm bảng điều khiển trước mặt. “ Chúng ta có thể đi bằng cầu thang riêng cho nhân viên hội đồng quản trị. “

    Bảy phút. Từng khắc từng giây biến mất theo sự chần chừ. Phương nghiến răng.

    “ Bác dẫn đường hộ chúng cháu. “ Cô nói.

    Hành lang trước căn hộ riêng của tiến sĩ im lìm. Ba cái bóng trải dài từ khung cửa mở. Họ lén lút đi từng bước trên nền nhà gỗ, dính sát nhau như một con quái vật ba đầu sáu chân. Người dẫn đường nhấn ngón trỏ lên tấm bảng ẩn sau đồng hồ màu nâu. Cửa gỗ mở ra một thang máy nhỏ. Họ sẽ đi lên tầng cao nhất nơi có bãi đỗ xe Nano chung của cả tòa nhà. Mười lăm xe đậu trong bãi đỗ này, đủ màu đủ sắc, cũ có mới có. Cái họ cần nằm trong cùng, màu ánh nâu, đuôi ngắn, phiên bản nhỏ nhất của các loại xe Nano cá nhân. Tiến sĩ Quảng Nam bấm vài nút trên bảng điều khiển vô hình chỉ có thể nhìn thấy qua đôi mắt đặc biệt nối với IDD của bản thân. Tiếng tít tít trả lời của chiếc xe Nano nghe như tiếng chim sẻ hót.

    Cửa xe mở ra khi chủ của nó tới gần. Chỉ đủ ba chỗ ngồi trong khung xe tròn như quả trứng vịt. Như kế hoạch đã bàn, tiến sĩ Quảng Nam ngay lập tức trao quyền lái xe cho Quentin.

    Tên thám tử tư đặt mông ngồi chễm trệ đằng sau vô lăng, một tay nắm chặt tay cầm điều khiển, tay còn lại soẹt soẹt hàng loạt hệ số điều chỉnh ở màn hình kế bên. Phương phải tin hắn, cô tự nhủ, không còn đường quay lại cho hai người bọn họ nữa. Nhưng khi Phương nhìn sang vị giáo sư nhỏ nhắn với khuôn mặt tròn đầy và mái tóc muối tiêu bên cạnh, cô chạnh lòng. Ông không thể đi theo họ. Thế này là quá nhiều, quá xa rồi. Đã đến ranh giới mà một người không để lùi lại, cho dù chỉ nửa bước.

    Phương kéo tay giáo sư Quảng Nam trước khi ông kịp lên xe và biến hành động này thành một cái ôm thật chặt. Cô sẽ nhớ ông. Khi Phương đẩy ông ra, nắm tay trái của cô đấm thằng vào ngay giữa khuôn mặt tròn trịa ấy. Vị giáo sư ôm lấy chiếc mũi vỡ, ngã ra phía sau, cùng lúc hai đồng tử biến mất sau mí mắt. Quảng Nam nằm vật ra giữa bãi đỗ xe.

    Quentin huýt sáo: “ Một đấm K.O. “

    “ Bác ấy không thể đi theo ta. Bác đã giúp chúng ta quá nhiều rồi. “ Cô nói, không biết là để ai nghe. Chắc chắn không phải người bác yêu quí đang bất tỉnh nhân sự ngay trước mặt cô.

    “ Không, không, tôi hiểu mà. Nếu là cô tôi cũng sẽ làm như vậy. Lên đi ! xe nóng máy rồi đó. “

    Phương lấy cái ghế đằng sau hắn, kéo hai cái vali đồ dùng của họ vào chỗ bên cạnh và buộc chúng thật chặt. Xe nhỏ, chỉ đi trong nội thành, không kèm khoang hành lí.

    Cửa xe đóng với tiếng Cập! Vang vọng. Phương mấp máy môi nói lời xin lỗi và từ biệt người bạn cũ của gia đình.

    Quentin ra lệnh cho bãi đỗ xe mở cửa. Trần nhà nghe vậy bắt đầu tách ra làm đôi, lộ ra một bầu trời đầy sao lung linh. Trăng sao ảo ảnh dán lên cánh cửa trong suốt của chiếc xe Nano, vắt qua hai con người bên trong đang ngẩng đầu nhìn. Nhưng đêm nay, trăng sao ít ỏi làm sao, vì cả bầu trời đang bị một phi thuyền khổng lồ che mất. Hình đầu hổ gầm gừ của tập đoàn Phong khắc bên hông nó. Sải cánh của phi thuyền này có thể đến bảy chục mét. Mỗi mét gắn một động cơ quạt đặc hiệu. Đằng đuôi là năm siêu động cơ đẩy chồng lên nhau.

    “ Ha. Tôi thấy chúng ta may mắn lắm. “ Quentin nói, cười cười, trong khi Phương lạnh hết sống lưng, dán mắt vào con quái vật vĩ đại của bầu trời. “ To thế này thì khó đổi hướng bay nhanh bằng xe Nano. Chúng ta thắng chắc. “

    “ Vậy anh chứng minh đi “ Phương nói, giọng nhỏ hẳn. Quentin nghe vậy hứng chí hẳn lên. Hắn đẩy tay lái ra khỏi mặt và xe của họ bắt đầu nâng mình lên trong không trung. Toàn thân xe rung nhẹ. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát. Nhưng chỉ được hai giây.

    Quentin nhấn ga. Toàn bộ ga. Toàn bộ tốc lực. Toàn bộ động cơ.

    Phương suýt nữa hét thất thanh. Cô có cảm giác như đang ở trên đỉnh của một chiếc tàu lượn và tàu thả mình thẳng xuống đất, vuông góc với cả thế giới, và bụng của cô rơi không phanh. Xe phóng lên trời như viên đạn vừa bắn khỏi nòng súng. Thế giới trong tầm nhìn của Phương vừa xoay vừa rung lắc. Cô chẳng thấy nổi cái gì trước mắt mình ngoài một dòng sông đầy màu sắc. Xe vượt quá tốc độ quy định của nhà sản xuất, run rẩy bần bật. Thế nhưng tên lái xe vẫn kiềm giữ được con ngựa hoảng loạn, một nghệ thuật riêng của hắn.

    Hắn lái xe Nano phi thẳng vào trung tâm thành phố, lượn mình qua những tòa nhà cao trăm, thậm chí đến nghìn tầng. Cái sắc lạnh của những tòa nhà ấy chưa kịp in lên xe thì đã biến mất, bóng hình chúng trồi lên sụp xuống theo từng pha bẻ lái. Chiếc xe nhỏ đốt hết toàn bộ thùng nhiên liệu cho một cuộc rượt đuổi với chính cái bóng của nó. Nhưng nó không cô đơn lâu. Đằng sau họ, con quái vật đã ngửi ra mùi của mục tiêu. PR-888 quay người, cái đầu xấu xí khổng lồ hướng về phía họ. Bỗng, bụng của nó mở bao nhiêu cái cổng vuông vức, thả ra cả chục đứa con với dáng vóc nhỏ gọn và đôi cánh cụt ôm thân.

    “ Lũ chó săn đến rồi, “ Quentin lẩm bẩm, mổ hôi rơi quanh hai hàng lông mày. Hắn liếc bảng điều khiển. Bản đồ nằm ở lớp thứ ba của bốn tầng thông tin đang được bật. Bảy phút của họ đã hết.

    Phương hét lên khi họ suýt tông vào một tòa nhà hình tam giác. Lũ chó săn cũng vậy, ưỡn mình vượt qua chướng ngại vật khi còn cách tòa nhà không dưới nửa mét, vẫn tiếp tục dính chặt đuôi của chiếc xe Nano. Quentin nghiến răng. Hắn xoay tay lái. Xe Nano rơi xuống tầng hầm thông qua một khu vực mua sắm nằm dưới lòng đất. Không ngại ngần, xe tiến thẳng.

    Căn hầm này song song với con đường ban đầu. Bảng hiệu ảo quảng cáo xoay chuyển trong không trung trên đầu bao người dân mua sắm phía dưới. Tất cả đều biến thành đuôi sao chổi lướt qua thân xe trong mắt Phương

    Sau họ, chó săn dấn tới. Trước mặt, một con chó săn khác đã đứng chờ từ lâu. Bên hông nó là hai đầu đạn đã chuẩn bị. Xe Nano lâm vào thế gọng kìm.

    Chiếc xe thụt mình về bên trái. Đạn lướt qua eo, bay ra đằng sau, xuyên thủng thân mình một con chó săn. Nó nổ ! Tan hoang mất nửa, phần còn lại nhăn nhúm trong biển lửa.

    Không chờ đợi, Quentin nhấn nút, lại sử dụng tốc độ tối đa, bay khỏi tầng hầm. Kèn báo nguy hiểm kêu inh ỏi trong xe. Hắn đang đi quá nhanh mà vẫn sử dụng điều khiển bằng tay thay vì điều khiển tự động của xe. Số mười màu đỏ nhấp nháy ở góc màn hình. Năng lượng xe đang cạn kiệt dần.

    Mười phần trăm nhiên liệu là quá đủ.

    Vì thực ra họ đã đến nơi.

    Bãi phóng phi thuyền liên hành tinh nằm trong tầm mắt. Nơi duy nhất trên toàn hành tinh được phép di chuyển trong thời điểm này. Những vị thực khách quan trọng trong buổi yến tiệc của tập đoàn Phong nằm ngoài luật giới nghiêm. Và như vị giáo sư đã phỏng đoán, phi thuyền của khách khứa vẫn chưa đi hết. Lác đác ba con tàu cuối cùng đậu trong bãi. Phi thuyền riêng thì không cần phải đi bằng trạm xe Nano giữa các vệ tinh và Trái Đất 2. Quan trọng hơn, những phi thuyền này có thể đi sâu vào vũ trụ ngoài kia thay vì chỉ quanh quẩn thế giới nhỏ bé tập trung quanh ngôi nhà thứ hai của loài người.

    Còn năm phần trăm năng lượng. Quentin nhấn nút bắt đầu quá trình đáp. Xe Nano của họ rung còn khủng khiếp hơn. Răng Phương đập lập cập trong hàm. Cô cảm giác như đầu mình là một cái máy xay sinh tố. Cô thậm chí không biết mình đã chạm đất lúc nào. Chỉ khi Quentin mở cửa và kéo vai cô, cô mới nhận ra xe đã ngừng rung.

    May là bụng Phương không có gì, không cô chắc đã nôn hết vào mặt tên đồng phạm. Thay vào đó chỉ là dịch vị bỏng rát bắn lên sau họng. Nhưng thời gian họ có thậm chí không cho phép cô hoàn hồn. Chó săn sẽ bắt kịp trong giây lát.

    Xe Nano thở dài trước khi động cơ của nó tắt ngóm. Thậm chí bảng điều khiển cũng tắt và cửa ra không đóng lại được.

    Phương kéo vali ra khỏi xe, chân cô vẫn run lẩy bẩy và mạch máu thái dương giật giật từng hồi. Họ đáp xuống ngay giữa bãi phóng phi thuyền trống trải.

    Quentin lấy súng ra khỏi bao. Hắn dùng nó chỉ cho Phương xem phi thuyền gần nhất. Con tàu này chỉ to bằng căn hộ của cô với đuôi hình chân vịt dài của những chiếc phi thuyền hạng bình dân nhất. Đủ để di chuyển từ nơi A đến chỗ B. Nhưng mông du khách trên tàu sẽ nhão nhừ chỉ sau vài phút cất cánh.

    Động cơ dưới chân vịt đang khởi động, ánh đèn xanh quay tròn, hệ thống xả khí nén thở nặng nề che đi tiếng bước chân của hai kẻ tội phạm. Cửa đuôi vẫn mở, một người đàn ông mặc áo khoác da kéo toa hàng cuối cùng bằng tay. Lưng áo thêu dòng chữ ‘Công ty Dịch Vụ Quản Lí Cá Nhân Lamda’. Hay nói cách khác, công ty dịch vụ người hầu cho các chuyến đi chơi xa của giới thượng lưu. Chuyến tàu cuối cùng rời khỏi Trái Đất 2 sẽ là tàu của nhân viên phục vụ cá nhân. Các đoàn nhân viên này sẽ không có được sự bảo vệ nghiêm ngặt như đoàn tàu chính và phải tự xoay sở vì chính họ cũng không thể ở lại hành tinh đắt đỏ này. Mục tiêu hoàn hảo cho hai kẻ tìm đường tẩu thoát.

    Bãi phóng phi thuyền rộng rãi phù hợp cho việc đón tiếp cả những chiếc tàu to lớn và sang trọng nhất. Nhưng bây giờ đã đến lúc kết thúc ngày làm việc nên gần như chẳng có ai quản lí và để tâm tới những con tàu bé nhỏ của nhóm người hầu. Cũng như không nhận ra một chiếc xe Nano vừa đỗ ngay trong bãi.

    Phương và Quentin không bỏ mất giây nào, chạy thục mạng đến con tàu kia. Người đàn ông nọ không kịp nhận ra có hai khẩu súng đang nhắm về mình cho đến khi Phương ho húng hắng. Ông ta ú ớ không nói gì khi nhận ra họ, chỉ biết giơ hai tay đầu hàng theo bản năng.

    “ Đi ra khỏi tàu, “ Quentin nói, ngoắc ngoắc khẩu súng của mình. Người nọ liền làm theo, mắt không rời nòng súng. Chân ông ta cũng run không kém gì hai kẻ lạ mặt. Quentin tiến tới giật thẻ kiểm soát móc ở cổ người này. Anh ta sẽ cần nó để đổi quyền kiểm soát và lái tàu.

    “ Chúng tôi sẽ không hại ông, “ Phương nói, cô nuốt nước bọt khi người kia nhướn mày. “ Hãy chạy thật xa. Công ty bảo hiểm sẽ hoàn trả các phí tổn hại. “

    Cô chưa kịp dứt lời, người này đã thả tay xuống rồi quay đi tức tốc phóng đi. Phương nhìn theo cái bóng ấy mà tim quặn lại, khẩu súng trong tay nặng trĩu và người cô thì mệt mỏi vô cùng. Dòng suy nghĩ trong đầu bị Quentin cắt đứt:

    “ Đi thôi. “

    Hắn kéo khủyu tay Phương thật nhẹ. Cô gật đầu, đến lượt bản thân phải quay người trốn chạy khỏi nguy hiểm.

    Tên kia xoẹt thẻ kiểm soát lên bảng điều khiển mini đóng lại đuôi tàu và gạt cái cần đằng sau để chốt lại khung bảo vệ. Nội thất bên trong dính chặt vào nhau, thùng sắt chứa các loại đồ dùng vặt và khăn tắm chồng chất quá đầu người. Hệ thống hít từ trường bảo đảm không có gì sẽ rơi vãi trong suốt quá trình bay, tiết kiệm được những xăng-ti-mét quí báu, thay thế cho việc xây dựng những khoang chứa đồ cồng kềnh. Hệ thống đèn phát sáng nằm dưới chân trên thay vì trên đầu, chỉ chỗ đi vào phòng lái và khu vực động cơ. Toàn bộ nội thất đều cô đọng đến mức tuyệt đối, mọi khoảng cách đều phải có ý nghĩa và mục đích sử dụng.

    Chỉ còn một khu vực từ trường còn trống, đủ để nhét hai cái vali họ mang theo nếu Phương cố gắng. Cô nghe tiếng tên kia đang gọi mình từ nơi cửa trước. Buồng lái ngay bên khu vực vận chuyển đồ đạc. Nơi đây có bốn chỗ ngồi đằng sau cái bàn hình chữ U với những ánh đèn đủ màu sắc điều khiển mọi chức năng của tàu. Bảng tên của người đàn ông nọ cắm sẵn. Nhưng cái tên đó biến mất trên màn hình ảo kế bên ghế thuyền trưởng. Thay vào đó là danh tính giả của Quentin, Jacob Peralta.

    Hắn nhìn cô thật nhanh:

    “ Tôi cần cô phụ tôi gọi một cú điện. Chúng ta không thể dùng con tàu này trốn khỏi binh đoàn của tập đoàn Phong. Bọn chúng sẽ mất vài phút để nhận ra chúng ta lấy một con tàu được chấp thuận cho bay khỏi hành tinh rồi bắn ta thủng đít. Nhưng tôi có một người bạn sẽ cho ta quá giang đến được Hollu - 5. “

    “ Hollu-5 ? “

    “ Nó là mặt trăng thứ năm của Hollu ấy mà. Chúng ta sẽ tìm được chỗ trú thân tại một vệ tinh nhân tạo bay quanh nó. Dù sao đi nữa, ra khỏi hệ Trái Đất 2 là sức ảnh hưởng của Phong sẽ gần như không còn. “

    Hắn kéo bảng điều khiển ảo cho Phương. Nó bay đến trước mặt cô, tại ghế bên hông của thuyền trưởng.

    “ Bấm hệ số này: Chín chín bốn một bảy không không không không tám. Nhấn thêm như vậy hai lần nữa. “ Phương làm theo. Nhưng chưa kịp kết nối với ai thì tàu đã cất cánh. Kiểu cất cánh hệt như cách xe Nano đã làm, dựng ngược thân tàu và lao hết tốc lực như mũi tên bắn lên trời. Phương ôm miệng, mắt nhắm tịt.

    Con tàu chỉ rung lắc đỡ hơn xe Nano một tí. Nó thậm chí còn kêu gào khủng khiếp hơn, động cơ của loại phi thuyền di chuyển ngoài vũ trụ gầm rú như phát điên với tên thuyền trưởng mới. Mây đập vào kính tàu, khung trời ảo của Trái Đất 2 tan thành đuôi sao băng rực rỡ.

    Quentin bật cười thích thú. Có vẻ chẳng có gì là muốn nôn ói hết tâm tư trong ruột ra, một trời một vực với người đồng sự bên cạnh. Phương như bị dán dính vào ghế của mình. Hồn chưa về kịp sau màn xuất phát của tên thám tử tư.

    “ Ây cô phải gọi nhanh lên ! Kẻo người bạn tôi không đến đón chúng ta kịp đâu ! “ Quentin nhắc nhở, không che dấu sự thích thú trước cái cảnh Phương lườm hắn trong khi tay nắm chặt hai thành ghế ngồi như đứa trẻ nhỏ bám lấy phao cứu sinh.

    Nhưng ít nhất, tàu đã chậm lại nhiều khi bay qua được bầu khí quyển của Trái Đất 2. Tiếng điện thoại reo sau khi cô bấm con số cuối cùng. Nó rè rè được vài nhịp trước khi ai đó quyết định trả lời:

    “ Quentin phải không ? Sao. có chuyện gì ? “

    “ Ah bác Vân Anh ! Bác chưa quay về Unmi phải không ? Bác đến đón cháu với. Cháu đang bay ở quỹ đạo năm bảy năm. Đúng mười phút nữa sẽ có mặt ở quỹ đạo năm bảy bảy. “

    Đầu dây bên kia nói:

    “ Có phải chú mày đang trốn năm đại tập đoàn phải không. Từ mấy tiếng nay tần số quanh hành tinh đang gào thét tìm kiếm chú và con bé đi cùng đó. “

    “ Cháu… đi làm việc tí đỉnh thôi. Bác đến đón cháu đi mà ! “

    “ Hừm. Được rồi. Cho ta mã hiệu tàu và mã PKL. Mười phút nữa không tới thì ta đi luôn không chờ chú mày đâu. “

    Quentin toe toét như thể người bác của hắn nhìn thấy được hắn. Phương làm theo lệnh người phụ nữ, chia sẻ bốn con số dài dòng để hai con tàu có thể tìm thấy nhau trên các máy quét ngay khi chúng nằm trong cùng quỹ đạo.

    “ Mười phút vẫn đủ để cô ngủ một chút đấy. “ Quentin nói, lướt tay trên bảng điều khiển, sửa lại lộ trình cố định.

    “ Tôi nghĩ anh mới là người cần nghỉ ngơi. Tôi không sao đâu. “

    Hắn nhìn cô một cái thật nhanh rồi nhún vai.

    Khung cảnh của vũ trụ sâu thăm thẳm đã bao quanh con tàu từ lúc nào không biết. Tinh tú tràn ngập từng khung cửa, những hành tinh xa vời, những ngôi sao thật sự thay vì bầu trời ảo của Trái Đất 2.

    Màu đen của dải ngân hà là một màu đen riêng biệt. Nó lung linh bội phần nhưng sâu thăm thẳm. Trong khoảnh khắc ấy, Phương chỉ thấy nó quá lạnh lẽo. Người cô vẫn cứ như châm chích, không thể thả mình nghỉ ngơi, lo sợ lũ chó săn và đoàn quân của tập đoàn Phong bám theo.

    Cô liếc nhìn kẻ đồng hành và tự hỏi mình bao câu hỏi.

    Lời giải đáp thì ít, bí ẩn lại nhiều.

    Giữa thiên hà, cô không còn một mình. Nhưng nỗi cô đơn bủa vây như người đồng hành thứ ba ngồi giữa Phương và Quentin.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #93
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    CHƯƠNG 7





    Như một thỏa thuận ngầm, cả hai đều im lặng. Chỉ có tiếp bíp của bảng điều khiển quét tìm con tàu kia lên tiếng mỗi ba giây. Quentin nhìn những con số và dòng chữ chạy ngang màn hình. Phương bật IDD trong đầu để đọc bản tin mới nhất. Cô và Quentin không được nhắc đến trong bất cứ bản tường thuật nào. Nhưng theo cô đó chỉ là tạm thời. Ở thông tấn xã ảo các nhà báo hay dùng để nhắn tin cho nhau đang rào rào các thông cáo về ‘hai kẻ lạ mặt chạy trốn’. Chưa có đủ nguồn để đăng đàn ở những tờ báo đáng tin, còn ở những tờ báo lá cải, hẳn là vẫn bị các tập đoàn kiểm soát.

    Khi cô đọc một đoạn tin miêu tả mình, cô vừa muốn cười vừa muốn khóc. Vì họ miêu tả quá đúng, mặt mày cực kì chính xác, nhưng lại nói cô vừa to vừa cao, tay cầm súng bắn chết năm sáu người lính như thể vừa bước ra từ một câu truyện siêu anh hùng. Quentin thì được miêu tả như cái mặt nạ ánh sáng của hắn. Tạm thời không ai biết hai người họ đã ăn cắp phi tàu từ bãi đỗ của khách buổi Dạ Vũ mà vẫn đang cãi nhau xem hai kẻ tội phạm gan to này đã tìm được chỗ trốn nào trên Trái Đất 2.

    Phương đang đọc bình luận cho rằng cô có thể một mình bẻ cổ một con lợn rừng thì sóng phát thanh bật lên. Tiếng người phụ nữ đến đón họ rè rè qua loa:

    “ Ta thấy tàu chú mày rồi. Ở yên đó, ta sẽ qua. “

    Phương ngồi bật dậy, mắt mở to nhìn vũ trụ ngoài kia. Quentin cũng vậy, hắn giơ tay chỉ một điểm nào đó bên tay trái của họ. Từ khoảng trống xa xôi, một con tàu xuất hiện, chậm rãi như ông rùa đang mải miết suy nghĩ. Không có tên tàu in trên thân.

    Nếu con tàu Phương đang ngồi trong nhìn giống một con vịt bé tí thì con tàu ngoài kia là cả một con cá voi. Phương không thể không tưởng tượng con cá voi trắng đang mở cái miệng khổng lồ khi thân tàu tách mở, hé lộ bên trong là một trạm đỗ cho phi tàu các loại. Con cá voi đó truyền mệnh lệnh cho con vịt bơi vào mồm nó. Quentin bấm hàng loạt nút khởi động lại động cơ đẩy, lần này để máy tính tự xử lí đường bay vào khu vực đỗ đã chuẩn bị.

    Khi con tàu của cả hai chạm sàn, những cái móc ẩn phía dưới sàn nảy lên, bám vào các góc tàu bé nhỏ một cách hoàn hảo. Nếu móc không tháo ra, tàu cho dù dùng hết sức cơ máy cũng không thể thoát. Trái ngược với các bãi đậu bình thường chỉ dùng hệ thống hút để tạm giữ thân phi thuyền sao cho tàu có thể cất cánh thật nhanh. Có vẻ cá voi mẹ không phải là một phi thuyền hệ trung chuyển bình thường. Phương cũng nhận thấy khi cô đi xuống, thân tàu này không hề cũ kĩ như vẻ bề ngoài của nó. Cả trần lẫn sàn đều làm từ Phyelonum bóng loáng. Từng bước chân cô đi đều mượt mà. Ngay góc có con robot to bè, bàn chân là chổi lau nhà đang kì cọ một cái móc câu to bằng cả người nó. Xung quanh phòng là móc câu và càng cua đủ kích cỡ ẩn dưới những cái gờ vô hình không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chục cái nữa treo trên đầu họ, sẵn sàng quắp lấy bất cứ con tàu nào đang cố gắng tẩu thoát. Cô liếc Quentin, nhưng hắn thì chẳng có phản ứng gì, trong khi bụng cô nhộn nhạo, mồ hôi túa ra khi nhìn thấy những bí mật ẩn trong con tàu.

    “ Cứ đi theo tôi. Tôi sẽ đại diện cho hai ta nên cô không cần nói gì hết. “ Hắn nháy mắt như thể bản thân vừa gợi ý sẽ nhảy vào vạc dầu cho Phương. Cô muốn bĩu môi nhưng kiềm chế được.

    “ Cám ơn. “ Phương nói.

    Đường hắn chỉ cho cô đi thẳng đến khu vực buồng lái ở giữa mà không cần tấm bản đồ nào. Sau cánh cửa ba lớp nặng nề là một căn phòng vuông vức. Năm màn hình cực đại trải khắp các bức tưởng truyền tín hiệu từ những máy quay đặt bên ngoài thân tàu. Chúng cho cô thấy vũ trụ vẫn không thay đổi ngoài kia, quan trọng hơn, chưa hề có con tàu nào khác xuất hiện.

    Trong phòng có ba người. Chỉ cần liếc qua, Phương biết ngay ai là người nói chuyện với họ.

    Bà ta ngồi trên ghế phi thuyền trưởng ngay giữa tàu. Khuôn mặt chữ điền với đôi môi dày phù hợp với một người bà phúc hậu thích chiều chuộng con cháu. Bộ đồ liền bóng loáng, không khác gì trần nhà Phyelonum của con tàu. Trên hai vai gắn bộ phận nửa robot phụ trợ, hay còn gọi là Sup-Comp, không khác gì một dãy núi bằng sắt.

    Hai người còn lại cũng mặc bộ đồ liền một mảnh tương tự nhưng họ không đeo Sup-Comp trên vai. Thay vào đó, máy tính của họ quấn quanh cẳng tay, nhìn như giáp phòng hộ của những kị sĩ thời cổ đại trên hành tinh cũ của loài người. Chỉ khác biệt là những mảnh giáp này đều nhấp nháy đèn màu quanh viền, với màn hình ảo cập nhập từng chi tiết của tàu theo giời gian thực.

    Từng đường nét trên mặt họ giống hệt nhau.

    Quentin sải bước đến thẳng trước người phụ nữ kia, dang hai tay thật rộng nhưng không hề nhận được cái ôm nào. Thay vào đó, người đàn bà đưa tay ra giữ lấy vai hắn. Cho dù có năm ngón tay cứng như gọng kìm trên vai, Quentin vẫn cười tươi:

    “ Bác Anh hôm nay vừa xinh vừa tươi luôn ! Cháu nhớ bác quá ! “

    Hắn nhìn qua đôi song sinh đứng ở bảng điều khiển:

    “ Kim, Jim ! Lâu rồi không gặp lại hai anh ! Vẫn khỏe mạnh chứ ? “

    Kim chỉ gật đầu. Jim thì nói:

    “ Tốt hơn lần trước chúng ta nhìn mặt nhau. “

    Sự bất ổn trong lòng Phương càng tăng lên. Nhưng tên đồng phạm đã thề thốt hắn có thể tự giải quyết mọi chuyện và cô thì cũng đã lỡ hứa cho hắn đại diện mình. Cô vẫn còn khẩu súng móc vào hông, Phương tự nhủ.

    Người phụ nữ tên Vân Anh không thả Quentin ra.

    “ Jim, Kim, hai người ra ngoài và chờ ta bàn xong công việc hẵng vào. “

    Hai anh em sinh đôi làm theo, để lại ba người trong căn phòng trống. Một màn hình đếm ngược thời gian họ có thể nhảy xuyên không ra khỏi khu vực gần Trái Đất 2. Nhảy tới đâu, không hề được đánh dấu. Nhưng động cơ nhảy đã nạp được năm mươi phần trăm.

    “ Bác Vân Anh à, cháu cám ơn bác rất nhiều. Cháu giờ nợ bác thêm lần nữa. “ Quentin nói, tay ấn vào trước ngực trái của mình.

    “ Im đi Quentin. Ta chỉ tới đây giúp chú mày vì ta nợ Lewis quá nhiều. Nếu bọn tập đoàn đến, ta sẽ vứt chú mày lại, “ Vân Anh liếc về phía Phương, “ với con bạn gái kia. “

    Quentin không rời mắt khỏi khuôn mặt người bác.

    “ Cháu biết, cháu biết. Nhưng bác luôn là người nghĩ trước nghĩ sau, chuẩn bị hết mọi thứ, từ đầu chí cuối đều rất cẩn thận. Không nhờ bác cháu không biết nhờ nổi ai khác. Bác coi như cháu thay mặt Lewis cám ơn bác vậy. “

    Vân Anh nhíu mày, một áng mây giận dữ vụt qua dung nhan. Trong khoảnh khắc đó, Phương sợ người phụ nữ này sẽ bẻ cổ tên đồng phạm của cô như lời đồn thổi về cô bẻ cổ lợn rừng bằng một tay.

    Nhưng không, bà ta cuối cùng cũng rời tay khỏi vai tên thám tử tư. Hắn suýt ngã như sắp trượt trên sàn tàu bóng loáng.

    “ Trả lời ta: việc George Fritza chết, có phải do nhà ngươi làm ? “

    “ Không. Cháu hoàn toàn không nhúng tay vào việc đó. Hung thủ là kẻ khác. “

    “ Ngươi có mặt tại buổi tiệc đó là vì sao ? “

    Quentin cười trừ: “ Công việc. Cháu xin lỗi cháu không thể nói nhiều hơn. “

    Vân Anh lại tiếp tục cau mày. Bỗng, bà ta quay mặt về phía Phương: “ Con bé kia. Ngươi tên gì ? Quan hệ gì với thằng cháu của ta ? “

    Cô phóng viên giật mình. Tay phải cô liền chạm vào khẩu súng bên hông theo bản năng, một cử chỉ mà Vân Anh nhìn thấy liền, trước khi Phương đưa cả hai tay lên đầu hàng:

    “ Nguyễn… Nguyễn Hạ Phương. Tôi và Quentin là đồng nghiệp. “ Phương ấp úng.

    “ Cô với nó làm gì tại buổi tiệc chết tiệt ấy ? “

    “ Chúng tôi… “ Phương thấy mắt của Quentin mở to trong lo lắng, cho dù biểu cảm của hắn giữ y nguyên. “ Chúng tôi đang điều tra một số vấn đề theo yêu cầu của khách hàng. “

    Vân Anh liếc Quentin rồi nhìn Phương lần nữa. Bà ta nghiến răng:

    “ Thứ chúng mày điều tra có đem lại phiền phức cho ta và tàu của ta không ? Nói thật mau ! Không ta sẽ ném chúng mày vào bể rác. “

    Quentin nuốt nước bọt.

    “ Bác Vân Anh cháu xin thề… “

    “ Im đi ta đang nói chuyện với nó. “

    Hắn ngậm miệng ngay lập tức. Phương cảm nhận một giọt mồ hôi đang rơi xuống thái dương cô. Cô không thể khiến mình không lắp bắp:

    “ Dạ… kh...không. Hoàn toàn không. Đây chỉ là một sự hiểu nhầm. Chúng cháu không liên quan tới vụ ám sát Fritza. Các tập đoàn… chỉ không biết điều đó. “

    Người đàn bà ấy cau mày, một đường hằn sâu ngang trán.

    “ Hãy nhớ những lời này. Nếu hai đứa bay dám nói dối ta, coi như không còn tình cảm bác cháu gì hết. Ta đã chịu quá nhiều cái khổ để đưa con tàu của ta thoát khỏi sự truy đuổi của các tập đoàn. Ta chưa bao giờ dám đi sâu vào địa phận của họ như ngày hôm nay. Bọn chúng mà đánh hơi ra ta giúp chúng bay thì cái phi hành đoàn này không biết chỗ nào mà dung thân. “

    Bà ta chỉ vào cổ Quentin:

    “ Giữ cái miệng dẻo quẹo đấy cho ông anh của bay. “

    Bác Vân Anh búng ngón tay, cửa phòng lái mở lại, hai người anh em sinh đôi bước vào, họ liếc nhìn Phương và Quentin trước khi ngồi vào chỗ của mình. Số đếm trên màn hình màu xanh đã nhảy lên con số một trăm. Động cơ nhảy tốc độ ánh sáng đã sẵn sàng. Người thuyền trưởng của tàu ngồi vào chỗ của mình. Bà ta nói:

    “ Unmi Hai. Nhảy theo cổng PIL. Không dùng hệ chính thức. Chúng ta sẽ lấy hệ hỗ trợ, chắc chắn các tập đoàn đang theo dõi hành trình nhảy chính thức của mọi cổng nhảy gần nhất. “

    “ Vâng. Tôi đã chỉnh địa chỉ cổng. Chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ. “ Jim nói. Bàn tay nhanh nhẹn kéo lướt các hệ thống kiểm định cuối cùng.

    Vân Anh quay ghế về phía các màn hình ở trước, một loạt dây điện ngay lập tức thò ra từ dãy núi Sup-Comp trên vai, cắm thẳng vào những lỗ nhỏ trên chiếc ghế thuyền trưởng. Bà ta phẩy tay ra sau. Quentin liền chạy sang một trong những cái ghế dư ở bảng điều khiển, kéo dây đai quanh mình. Tất nhiên, Phương cũng ngay lập tức làm theo. Chỉ những con tàu tối tân nhất mới không đòi hỏi người trong tàu phải ngồi im khi nhảy. Trên đầu họ, hệ thống loa nội bộ vang lên tiếng máy tính giả lập đọc cảnh báo về cuộc nhảy sắp đến. Nó đếm ngược từ số mười xuống.

    Bên ngoài tàu, vào giây cuối cùng, Phương nhìn thấy một phi thuyền màu xanh xám xuất hiện. Nó mở sẵn một nòng súng. Nòng súng hội tụ trăm ngàn tia điện thành một dải ánh sáng bay qua như tia chớp giữa màn đêm.

    Tia điện chạm nhẹ vào đáy tàu của Phương, đủ để con tàu nghiêng mình, quỹ đạo tàu chệch sang bên chưa đến một mi-li-mét. Nhưng đã quá muộn. Động cơ nhảy kêu vang. Con tàu bắn vào vùng dịch chuyển với cái thế đang ngã rồi vỡ toang.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #94
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    CHƯƠNG 8






    Cả người Phương nghiêng ra trước như thể cô đang ngồi trên xích đu và có đứa trẻ nào đó vô tình đẩy cô. Nhưng phi thuyền đang nhảy qua cổng ánh sáng nên cái cảm giác đang ngã như kéo dài vô tận và cũng biến mất trong tích tắc.

    Có mùi gì đó khét lẹt trong khoang tàu. Có tiếng người nhộn nhạo. Có tiếng bước chân. Có người đang vỗ vai cô.

    Phương nhận ra miệng mình đầy máu từ đôi môi cắn chặt. Quentin đang ở ngay bên cô. Đôi mắt nâu qua hàng tóc lòa xòa cúi xuống rất gần.

    Phương nghe mình trả lời:

    “ Tôi không sao. “

    Hắn nói gì đó thêm rồi bắt đầu tháo dây bảo hộ cho cô. Phương gật gật đầu như mộng du, đưa tay cho hắn kéo dậy. Khoang tàu quả thực đang nằm nghiêng. Thế giới giờ ở góc bốn mươi độ so với sự thật. Phương nhắm tịt mắt vì không thể chịu nổi ánh sáng chói lóa ở mọi nơi. Tóc bết một mảng đầu, người cô ướt đẫm mồ hôi.

    Quentin đang kéo cô đi đâu, Phương không chắc, chỉ lờ mờ biết cả hai đã đi ra ngoài con tàu. Họ đặt chân lên mặt đất cứng rắn, xoay tầm nhìn của cô về lại đúng trục tung trục hoành. Phương nhận ra cô đang ở trong một trạm tàu. Nó không đủ to cho con tàu của Vân Anh đỗ chung với tàu khác. Khi Phương cố gắng quay đầu nhìn lại, con tàu từng chứa chấp cô đã phóng thẳng vào trạm, chèn ép hai con tàu nhỏ khác bẹp dí. Đuôi tàu đang cháy, lửa đỏ cao hơn ba mét đấu tay đôi với chục luồng nước xanh đến từ hệ thống cứu hỏa cài đặt trên trần nhà. Năm sáu thuyền viên cũng cầm trong tay các vòi nước tham gia dập lửa. Khói nghi ngút cả góc trời.

    Giọng nói của Quentin lẩm nhẩm bên tai cô:

    “ Chúng ta xui xẻo hết sức. Càng ngày càng… “ mấy từ cuối Phương không nghe được. Có lẽ vì cô vừa mất ý thức trong vài chục giây. Cô giật mình tỉnh lần nữa khi Quentin đẩy cô đi qua bậc thềm kết nối khu vực đỗ thuyền và trạm kiểm soát.

    Trạm đỗ đằng sau họ bé tới mức Phương không dám chắc nó thực sự được dùng làm nơi đón tiếp phi thuyền. Thì cũng có tiếng kêu oang oang của hệ thống trục đỗ, cửa chắn nhiều lớp, robot sửa phi thuyền nhìn như những con nhện khổng lồ trắng toát chạy lăng xăng,... Không khác gì các trạm cô từng thấy. Nhưng mọi thứ đều chật chội, cái này để lên trên cái kia. Dây năng lượng cuốn thành từng bó treo ngang giữa trần, lâu lâu phóng nhát điện vào không gian và biến thành chùm ánh sáng rơi xuống đầu các trạm viên. Chục thùng nhiên liệu đặt ngay góc phòng không có mảng chắn bảo vệ. Trăm kẻ lạ mặt nhốn nháo la hét vì tàu của họ biến thành bánh kẹp dưới con tàu đang cháy kia. Nhưng Quentin mặc kệ tất cả, len lỏi kéo Phương đi ra khỏi trạm đỗ, qua cánh cổng rồi tiếp tục tới một thang máy. Hắn bấm đúng địa điểm cần tới.

    Thang máy được đặt ở vỏ ngoài vệ tinh họ đã tới. Một lát kính mỏng dính che chắn cho hành khách trước vũ trụ vô lường bên ngoài.

    Họ đã đến Unmi Hai. Một vệ tinh nhân tạo tự trị. Chẳng là cái gì so với các vệ tinh như Svelesol hay TW với gần tỉ dân nhưng ở bên này của dải ngân hà, nó là vệ tinh tự trị to nhất nhì, dân số cũng đến trăm ngàn. Sống bằng luật rừng và dựa trên niềm tin rằng ai rồi cũng cần tiếp nhiên liệu cho phi thuyền hay một cái giường bệnh. Unmi Hai tự sinh tự diệt, tự làm tự kiểm.

    Phương đã nhìn thấy vệ tinh này trong khoảnh khắc con tàu nhảy ra khỏi cổng. Nó không khác gì một cục than quay chậm trong không gian vô tận với hành chục cái lỗ lóe sáng, thể hiện rằng vẫn còn sự sống sinh sôi nảy nở giữa cái lạnh giá vô cùng của vũ trụ. Đó cũng là vì sao nơi này thường hay được gọi với cái tên trìu mến khác: Tổ Than.

    Bên trong Tổ Than là một thế giới rỗng. Trăm buồng ở, bảy cái chợ, bốn chục trạm đỗ phi thuyền, năm mươi xưởng chế tạo vũ khí, sửa tàu và hàng hà sa số quán nước, nhà thổ hay bếp ăn xếp thành trăm tầng lầu, đùn đẩy, đấu đá nhau. Tổ Than này quay quanh một ngôi sao già quá lứa. Đủ để khiến có ngày đêm đúng hai mươi tư giờ như đồng hồ ở Trái Đất 2, nhưng ánh sáng ban ngày chỉ bằng bầy đom đóm. Chỉ vì vẫn là con người, bị đồng hộ sinh học thúc đẩy mà cư dân vệ tinh này chưa dám bỏ ngôi sao già kia. Phương thậm chí chẳng phải nhắm mắt khi cầu thang máy lướt qua Mặt Trời.

    “ Vân Anh… “ Phương thở, cho dù mới nói được hai từ, “ bà ấy sao rồi. Jim, Kim nữa… “. Quentin cho cô dựa vào anh ta. Không có chỗ để ngồi. Chân Phương vẫn run rẩy.

    “ Khỏe lắm, “ Quentin cười, “ sẽ tới hét vào mặt tôi sớm thôi. Thế nên chúng ta phải đi gặp anh tôi ngay để còn có chỗ tị nạn. “

    Vậy thì tốt. “ Còn con tàu ? Nó cháy nhiều không ? Con tàu ta đậu bên trong còn lại mấy phần ? “

    “ Thì cô thấy đấy, “ Hắn nhún vai, “ Đuôi tàu hỏng hết rồi. Lũ tập đoàn Phong chết tiệt. Lúc đang nhảy qua cổng không gian thì không thể ngừng động cơ để sửa chữa nên cứ phải cố gắng. Giờ tôi sợ cả con tàu chúng ta lái đến cũng tiêu tùng. Thành tro luôn rồi ấy. “ Hắn nghiêng đầu tính toán, “ Tàu của bác Vân Anh có lẽ cũng phải hư hại nặng đến năm mươi phần trăm. “

    Phương thở dài cùng lúc với hắn. Cô đẩy hắn ra khỏi lưng, chân cô đã vững, có thể tự đứng được. Vả lại, cô không thích cái cách hắn đang đứng quá gần cô. Mỗi lần hắn quay đầu qua, mũi hắn suýt chọc vào má cô.

    Thang máy nhảy chục nhịp. Họ như đang đi đến đầu kia của Unmi Hai.

    “ Anh của tôi tên là Diego. Ảnh sẽ có giường dư cho chúng ta trú tạm. Tôi sẽ giải thích hết, cô không cần nói gì cả. “

    Phương lau trán:

    “ Anh trai của anh có biết chúng ta đang tới không ? Tôi không muốn lại kéo thêm người vào công việc của tôi và anh. “

    Hắn lắc đầu:

    “ Không. Anh trai tôi không biết gì cả. Nhưng. Anh ấy sẽ hiểu. Ảnh cũng quen rồi. “

    Quentin cười cười, tay đút túi áo. Ánh sáng của ngôi sao già rọi vào thang máy khiến hắn ta và Phương như hai ngọn đuốc bùng cháy dưới con mắt vô hình của nó. Thế rồi nó trôi đi. Hai người nhìn nhau, Phương nói tiếp:

    “ Thân chủ của anh có liên lạc gì không ? “

    “ Sao cô lại cần biết ? “ Hắn nhướn mày, tay đưa ra sờ vào môi rồi lại đút vào túi áo, “ Chuyện đó là riêng tư giữa tôi và khách hàng. “

    “ Tôi chỉ muốn chắc chắn là không có thêm bất ngờ gì nữa. “ Phương nói. Cô thở hắt, tay ôm lấy bản thân.

    “ Này, việc cô biết vị giáo sư kia cũng khiến tôi ngạc nhiên lắm nhé. Cô và chị cô hẳn từng sống trên Trái Đất 2 phải không ? Gia đình cô làm gì vậy ? Sao giờ cô lại sống trên Svelesol ? “

    Cô nheo mắt nhìn tên thám tử tư trước mặt.

    “ Nếu cần, tôi sẽ giải thích. “

    “ Nếu cần ? “ Hắn lại nhướn mày, nụ cười trên môi có phần tức giận, “ vậy thì tôi cũng không phải nói gì hơn về thân chủ của tôi. “

    “ Anh đã hứa sẻ chia sẽ những gì anh biết về chị gái tôi và cái chết của chị ấy với tôi. Đừng quên. “

    “ Tất nhiên tôi không quên. Nhưng, đừng hy vọng rằng tôi sẽ cho cô biết hết còn cô có thể giữ khư khư thông tin của riêng mình. “

    “ Tôi chưa từng hứa về việc phải nói với anh bất kì điều gì. “

    Quentin lại đưa tay lên sờ môi rồi nhún vai, “ Thỏa thuận mới. Tôi và cô sẽ trả lời câu hỏi của nhau. Hỏi bao nhiêu phải trả lời bấy nhiêu. Được không ? “

    Mắt Phương nheo lại.

    Họ nhìn nhau tiếp. Đủ để thang máy thêm ngột ngạt.

    “ Được. “ Cô nói. Quentin lúc lắc đầu vui vẻ, rồi đưa bàn tay ra trước ngực Phương, nghiêng vai chờ đợi. Cô nắm lấy bàn tay đấy, chỉ lắc nhanh một lần, không khách khí, không muốn kéo dài bất cứ tiếp xúc nào với hắn.

    “ Tôi cũng muốn nhắc thêm là thông tin từ nội bộ tập đoàn Phong anh lấy được cũng phải chia sẻ với tôi, như chúng ta đã thỏa thuận. “

    Quentin gật đầu. Hắn không quên.

    “ Thông tin tôi sao chép rất nhiều. Tôi sẽ mất một thời gian sẽ sàng lọc qua chúng. Cái nào dùng được tôi sẽ đưa cô xem cùng. “

    Cửa thang máy mở ra. Cả hai ngừng nói. Đã đến tầng của họ.

    Khu vực này của Unmi Hai là những dãy cửa hàng xập xệ. Hàng hóa tràn lan, thành từng đống ngổn ngang, vắt vẻo lên nhau. Kẻ đi lại phải cúi xuống nhìn kẻo giẫm nhầm thứ gì rồi phải trả tiền không đáng hoặc đánh nhau tay đôi với chủ cửa hàng, thậm chí tệ hơn, ăn luôn viên đạn plasma không cảnh báo trước.

    Đèn đường lạnh ngắt. Những cái bóng của người mua hàng hắt lên các kệ đồ, miệng nói chuyện thầm thì, tiền trao tay, thông tin trao tai. Ở những nơi như Unmi Hai có hai loại tiền tệ: credit và bí mật. Đây là một trung tâm bán thông tin bậc nhất dải ngân hà. Một nơi vừa nguy hiểm vừa an toàn cho Phương và Quentin.

    Hai kẻ mới tới cúi đầu đi thẳng qua con đường. Quentin rẽ trái ba lần, đến khi họ đến một ngõ cụt. Ngõ nhỏ này không có cửa hàng nào. Chỉ có quán rượu nhỏ đặt cái bảng hiệu màu neon vàng nhấp nháy bên trên một cánh cửa sắt. Phương ngước nhìn bảng hiệu ấy trước khi bước vào bên trong. Fool’s Good là tên nó, nhưng một chữ o trong từ Good đã tắt ngúm.

    Quán rượu bên trong cũng hoang vắng như cái ngõ trước cửa nó và chẳng sáng sủa hơn là bao. Không một vị khách nào ngồi quanh những cái bàn bé tí xộc xệch. Tuy vậy, nơi này lại sạch sẽ lạ thường, không như những quán rượu rẻ tiền Phương từng vào trên Svelesol. Trong không khí là mùi rượu và hương gỗ dịu nhẹ. Nếu Phương nhắm mắt lại, cô có thể tưởng tượng mình đang ở một quán rượu sang trọng hơn hẳn.

    Quentin bước đến quầy bar. Anh ta gõ ngón tay lên mặt bàn nhựa giả gỗ trước khi bấm cái nút gọi hầu bàn bên cạnh. Có tiếng lạo xạo đằng sau cánh cửa sắt bên cạnh nó. Khi cửa mở, đèn từ căn buồng đằng sau hắt lên cơ thể người bước ra. Phương há hốc mồm. Cô biết ngay người này là anh trai Quentin trước khi anh ta kịp giới thiệu.

    Họ quá giống nhau. Như kiểu Quentin tự dưng cao lên một cái đầu, vai rộng thêm nửa thước và cắt gọn lại tóc tai. Hai anh em chia sẻ cùng một dáng mặt, một đôi mắt, một hàng lông mày.

    Diego nhìn thằng em trai, cũng không thể không nở nụ cười, một nụ cười cũng quá giống Quentin:

    “ Không ngờ chú em đến giờ mới quay lại. “

    Anh ta vừa nói xong liền đi ra trước quầy rượu, kéo Quentin vào một cái ôm. Quentin đáp trả lại không hề ngượng ngùng. Họ ôm nhau, khi bỏ ra vỗ vai chan chát.

    Phương đứng một chỗ, thấy mình thừa thãi quá sức. Nhưng Diego quay lại nhìn cô, đôi môi giống hệt ông em, gật đầu chào:

    “ Ah, xin lỗi đã không chào cô. Tôi là Diego, anh trai của Quentin. Cô là ? “

    “ Nguyễn Hạ Phương. Người quen của Quentin. “ Cô trả lời, rồi đưa tay ra để bắt. Tay Diego cũng giống Quentin, có điều nó to hơn khi nắm quanh năm ngón tay của cô.

    Nhiều điểm giống nhau đến vậy nhưng thứ làm Phương sởn gai ốc nhất là giọng nói của Diego. Tưởng như anh ta có thể lồng giọng cho người em trai vậy.

    ‘Nếu mình nhắm mắt,’ Phương nghĩ thầm, ‘mình sẽ không thể phân biệt hai người họ với nhau.’

    Không muốn làm kẻ vô lễ, Phương cố gắng không nhìn chằm chằm cả hai. Cô liếc Quentin một cái ra hiệu rồi ngồi xuống một trong những cái ghế quanh quầy bar. Quentin hiểu liền. Hắn ngay lập tức giải thích tình hình của cả hai cho Diego, chừa ra những chi tiết quá nguy hiểm cũng như những thông tin bí mật chỉ hai người họ nên biết hay đã đồng thuận giữ kín.

    Diego nghe, gật đầu, tay để lên hông. Khuôn mặt không cảm xúc gì ngoài sự chú ý.

    Anh ta cũng không nói gì khi Quentin kết thúc.

    “ Chỉ có thể thôi ư ? Em không giấu anh điều gì phải không ? “ Sau một hồi lâu, người anh trai mới lên tiếng.

    Quentin nuốt nước bọt. Tay hắn vuốt mái tóc lòa xòa trước mắt.

    “ Anh biết em không bao giờ muốn nói dối anh. Nhưng anh phải hiểu cái thế chúng em đang bị kẹt vào nó nguy hiểm thế nào. Nếu em không nói cái gì thì có nghĩa anh thực sự không nên biết cái đó. “

    Hắn nhìn anh trai mình xoa tay vào nhau. Hai ánh nhìn trao đổi những câu mà người ngoài không thể hiểu được.

    Rồi, Diego gật đầu. Vỗ lên mặt bàn, anh ta nói:

    “ Tạm thời là vậy đi. Hai đứa bay cũng quá mệt mỏi rồi. Đi nghỉ đi. Cái phòng cũ của em vẫn còn nguyên. Còn anh sẽ đưa người bạn này của em xuống phòng của Cindy. Cổ vừa mới nghỉ việc tuần trước. Tí nữa nếu bác Vân Anh qua tìm, anh sẽ gọi chú mày. “

    Phương thở phào. Cô nói lời cám ơn rồi kéo cái vali của mình đi theo Diego. Anh ta chỉ cô một cái buồng ở tầng dưới của quán rượu. Giường, tủ để đồ và cả phòng vệ sinh đầy đủ, cho dù nó rất thưa thớt. Đèn lân tinh khiến thế giới này mờ ảo như chính vũ trụ bên ngoài.

    Người chủ quán vừa bước đi sau khi đưa chìa khóa phòng cho cô, Phương liền ngã nhoài lên tấm nệm. Người cô nhũn như mì. Không kịp lau rửa gì bản thân, cô thiếp đi. Giấc ngủ sâu không có giấc mơ nào quấy rầy.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #95
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    CHƯƠNG 9





    Nguyễn Hạ Phương giật mình tỉnh dậy. Nhưng cái trần nhà này không đúng. Nó mang một màu đen khác.

    IDD thông báo ngày tháng cho cô biết. Không có lời nhắc cửa sổ sắp mở rèm như thường lẹ. À đúng rồi, cô nhận ra. Đây không phải là căn hộ trên Svelesol. Cô đang ở phía bên kia của dải ngân hà. Unmi Hai. Cục Than.

    Cô dụi mắt trong màn đêm. Căn phòng này không có cửa sổ. Không có tia nắng chói chang cô đã chịu đựng trên Svelesol. Ấy vậy mà, Phương lại thấy khó chịu.

    Unmi Hai chỉ có một mặt trời sắp tắt, một quả bom nổ chậm trong suốt ngàn năm ánh sáng. Đủ để vệ tinh tự trị này có đủ ngày và đêm. Cũng như Trái Đất 2 và những vệ tinh xoay quanh nó, Unmi Hai bám lấy những suy nghĩ cũ về vòng tuần hoàn tự nhiên của ánh sáng và bóng tối. Dù sao, trong tâm khảm của mỗi con người đều vẫn còn nỗi đau mất mát hành tinh nơi cả chủng loài bắt đầu, da diết nhung nhớ mặt trời đổ lửa, mặt trăng dung dịu. Nó như được ghi lại trong từng chuỗi DNA làm nên loài người.

    Hạ Phương nhắm mắt, mở bảng điều khiển IDD và chỉnh nó để phù hợp với vị trí mới. Cô không biết mình sẽ ở đây bao lâu nhưng có lẽ nên sửa lại cách IDD tỉnh dậy cùng cô mỗi buổi sáng. Sau đó, Phương quyết định thay quần áo. Bộ đồ cô đang mặc nhàu nhĩ, dính cả máu từ ngày hôm qua khi Phương cắn môi quá mạnh. Tin tức báo chí IDD cho chạy xuyên não cô. Không có gì mới, cám ơn trời đất. Hình ảnh của cô và khuôn mặt giả Quentin dùng vẫn là bí mật. Có vẻ như bên tập đoàn chưa quyết định gán cái chết của Fritza lên lưng họ hoàn toàn. Hoặc, chúng sẽ không bao giờ làm điều đó.

    Cô đoán được nội bộ Svelesol đang hỗn loạn như thế nào. Nhưng còn Phong, TW và Kine thì quá khó nói. Phương chỉ hy vọng bọn họ nghi ngờ lẫn nhau đủ nhiều để điều tra ai là thủ phạm, và cũng để mua thời gian cho cô và Quentin chạy trốn.

    Hình ảnh cái chết của Fritza vẫn còn sống động trong kí ức của Phương. Cô không phải một tên giết người. Cái ý nghĩ có người nghi ngờ tay Phương nhúng chàm khiến cô muốn phát điên. Cô ôm ngực, tim đập thình thịch. Phương chỉ muốn lên mạng ảo viết bài giải thích sự tình với tất cả bằng chứng của mình để cả dải ngân hà hiểu cô hoàn toàn trong sạch. Nhưng, Phương thở dài, tay dụi mắt lần nữa, cô không thể.

    Những bí mật bên trong cô tăng lên từng ngày. Tâm hồn cô ôm lấy chúng mà trở nên nặng trĩu.

    Tiếng gõ cửa đùng đục đưa Phương quay về hiện tại. Giọng nói vang lên sau cánh cửa Nanoplas:

    “ Phương ? Cô có đó không ? “

    Có thể là Diego, có thể là Quentin. Tay vẫn đang thắt đai quần, Phương trả lời:

    “ Tôi đây. Chờ tôi một chút. “

    Người kia không nói gì. Cô liền đứng lên, sải bước qua căn phòng nhỏ và kéo ngang tấm cửa màu trắng. Diego đứng chờ cô, mỉm cười, một lần nữa như đang biến bản thân thành người em trai.

    “ Hôm nay quán rượu đóng cửa để chào đón hai người. Lên trên nhà đi. Tôi chuẩn bị bữa sáng rồi. Cô có uống cà phê không ? “

    “ Cám ơn anh. Tôi uống được cà phê. “

    Phương bước chân đi sau Diego lên tầng trên. Nhưng họ không dừng lại ở quán rượu, thay vào đó Diego chỉ cô đi tiếp lên tầng nữa. Nơi ở của anh, người chủ quán. Một không gian dễ thở hơn tầng dưới nơi cô nghỉ ngơi đêm qua. Một căn bếp nhỏ cho một người đối diện phòng ngủ, chỉ nhìn thấy chân giường sau cánh cửa Nanoplas xanh dương đóng hờ. Cái bàn độc nhất để giữa hành lang, coi như vừa là chỗ ăn vừa là nơi tiếp chuyện đón khách. Quentin nằm dài trên cái trường kỉ ở góc, vali ở dưới chân. Hắn chưa thay quần áo, tay đang cầm cái bánh mì để gặm.

    “ Ngủ ngon chứ ? “ Hắn hỏi.

    Phương nhún vai.

    “ Cũng được. “

    Một cách vô thức cô chạm nhẹ vào thái dương nơi IDD đang chạy lại chương trình xác định vị trí .

    Trên chiếc bàn thấp trải khăn caro xanh dương, bánh mì nóng nhân thịt chiên chờ cô. Diego nói rằng anh ta sẽ lấy cho cô cốc cà phê từ bếp, Phương xin đen nóng như thường lệ. Thực sự quá lâu rồi cô không uống cà phê. Cô chỉ tập tành theo bà chị hồi mười lăm tuổi và nghĩ muốn làm người lớn là phải uống được cái thứ đắng chát ấy. Giờ cũng vậy, Phương chỉ dùng thứ thức uống này để tỉnh táo hơn.

    “ Anh mở tập tin thu thập ra xem chưa ? “ Phương hỏi, cắn răng ngập cái bánh mì. Hương vị thật lạ, mặn mà, cay cay đầu lưỡi, không biết được là làm từ loại thịt gì. Nhưng vẫn rất ngon và vừa miệng.

    Quentin đảo mắt:

    “ Cho tôi năm phút ăn sáng được không ? Tôi cũng mới vừa ngủ dậy. “

    Phương nhíu mày:

    “ Chúng ta phải làm việc càng sớm càng tốt. “

    “ Ây vậy cô đã làm gì từ sáng nay nhỉ ? “

    “ Tôi đọc điểm tin báo chí, các trạm thông tin lẫn truyền hình và cả trên mạng ảo. Hiện giờ việc tôi và anh là ai là thứ mọi người quan tâm thứ hai, sau vấn đề thế lực nào đã giết một trong ba người đứng đầu Svelesol. Bốn tập đoàn đều đồng tình giấu đi thông tin bị đột nhập. Nhưng không thể chắc là trong bao lâu nữa. “

    Quentin nhìn cô, mái tóc mới ngủ dậy cong tám hướng, rồi hậm hực với tay qua đầu lấy cái cổng cắm trên tường. Nó đã được nối sẵn với một bảng màn hình trong suốt. Hắn lấy từ túi áo trong ra dây nối gì đó rồi bắt đầu tháo dỡ từng thứ một. Sau một hồi, đủ để Phương ăn hết nửa cái bánh, Quentin bật màn hình lên, vặn cổ tay răng rắc rồi bắt đầu bấm bấm những cổng máy ảo trên đó.

    Diego bước ra từ nhà bếp, trong tay là cốc nước nghi ngút khói. Phương nói cám ơn trước khi nhận nó. Cà phê không đắng lắm. Vị nó trầm hơn cô tưởng, thậm chí có một chút hương cacao ngọt lịm thoang thoảng. Cô nhìn qua Diego, anh ta hẳn đã dậy sớm hơn người em, tắm rửa, chải đầu, rồi còn làm bữa sáng cho cả ba người. Phương không muốn nhưng thật khó mà không ngấm ngầm so sánh hai anh em. Ước gì cộng sự của cô là Diego chứ không phải Quentin.

    Người anh trai kéo ghế ra ngồi bên cạnh cô. Anh ta nhìn qua cậu em của mình, cười cười gì đó, có vẻ thấy người em đang hậm hực làm việc thật sự rất hài hước.

    “ May là có người ngoài tôi đốc thúc nó bắt tay vào làm. Chứ không thì cả sáng nay nó sẽ ngồi trên cái ghế dài này mà gật lên gật xuống. “

    Quentin không ngẩng đầu khỏi bảng điều khiển:

    “ Này. Em đang ngồi đây đó. “

    Phương phủi tay:

    “ Tôi chỉ không muốn làm phiền anh nhiều quá. Nếu được, chúng tôi sẽ cố gắng ra khỏi nhà anh thật nhanh. Sự tình… đang rất phức tạp. “

    “ Đừng nghĩ như vậy. Quentin đã kể tôi nghe mọi thứ. Thật sự sẽ tốt hơn nếu hai người trú lại chốn này dài hơi, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống và tôi có thể tìm ra danh tính mới cho cả cô và Quentin. Tôi không thể để thằng em tôi chơi đùa với lửa, cho dù nó thích thế lắm. “

    Quentin gầm gừ gì đó. Phương che nụ cười của mình sau cốc cà phê nhưng Diego đã thấy nó, anh ta nháy mắt đồng tình.

    “ Nếu cô cần, tôi có thể đi mua quần áo giúp cô. Tuy khu vực quanh đây là yên bình nhất Unmi Hai, nó vẫn quá nguy hiểm với những người mới tới không biết đường đi nước bước. Cần gì thì hãy nhờ tôi đừng đi ra ngoài. Cũng không nên mở cửa cho ai hết. “

    “ Có lẽ tôi chỉ cần thêm áo khoác mới thôi. “ Phương nói, áy náy. Lâu rồi cô mới phải nhờ người khác. Nhưng Diego nói đúng, Unmi Hai không phải là nơi cô nên lộ diện, đặc biệt khi thông tin về chuyện xảy ra ở Dạ Vũ đã đến chốn này của giải ngân hà. IDD trong não theo lệnh cô mở các bảng tin tại vệ tinh này dưới một danh tính ảo cô dùng để bí mật đọc các trạm thông tin bị kiểm soát chặt chẽ.

    Thông tin lướt nhanh qua võng mạc Phương. Cũng giống như mọi khu vực có con người đang sinh sống, tất cả đều bàn tán về việc các tập đoàn có vẻ đang tìm kiếm ai đó đang chạy trốn khỏi vòng tay của chúng. Unmi Hai không thiếu gì những kẻ sẽ bán thông tin địa điểm của cô và Quentin cho kẻ ra giá cao nhất. Hay thậm chí sẽ tự tới đây bắt hai người đi nộp lấy tiền thưởng.

    “ Này, còn em thì sao ? “ Quentin lúc đó mới quay đầu nhìn ông anh và kẻ đồng hành. Diego nhún vai.

    “ Em đủ đồ rồi. Cần gì mới đâu ? “

    “ Ơ. Áo em, nhìn đi “ tên thám tử tư kéo vạt áo lên, nó bị rách làm đôi, “ sao anh không nghĩ em cũng cần áo khoác mới ? “

    Người anh trai tủm tỉm cười, cả hai tay đưa lên đầu hàng:

    “ Được rồi anh sẽ mua cho. Không cần tức giận làm gì hết. Chỉ là cô bạn của em đang rảnh nên anh hỏi trước thôi. “

    Quentin rõ ràng chẳng tin mấy lời cuối. Hắn liếc Diego sắc lẻm, cả Phương cũng bị ánh nhìn đó lướt qua. Cô nháy mắt với hắn hệt như cách Diego đã làm và khiến người em trai cau hết cả mày lại.

    “ Hai người chỉ giỏi sai vặt tôi thôi… “ Hắn nói nhỏ, ngón trỏ quét trái phải chỉ vào Phương và Diego. Người bạn đồng hành của hắn khụt khịt đằng sau cốc cà phê.

    “ Anh đi luôn nhé. Công việc thôi. Cửa khóa ngoài nhưng em có thể dùng mật khẩu để mở. “ Diego đứng dậy, phủi bụi trên đùi.

    Họ chào người anh trai, chỉ có điều Phương nhìn hàng vai ấy biến mất sau khung cửa vài giây hơi lâu.

    Quentin ngay lập tức chỉ thẳng vào ngực cô khi ông anh đã mất hút:

    “ Cô tốt nhất đừng giở trò gì với anh ấy. “

    Phương đảo mắt, chẳng thèm trả lời câu này. Cô chuyển sang vấn đề cũ.

    “ Tôi sẽ tiếp tục rình mò các cổng thông tin trên mạng ảo cũng như mấy khu vực hay dùng để đăng đàn thông tin trước khi chúng đến được tai bất kì ai. Không ít người cũng đang lùng sục các đầu mối như chúng ta. Thứ tin tức nóng hổi như thế này rất dễ bị rò rỉ. Tốt nhất nên đánh trống lảng, Phương nghĩ, lấy giọng người viết báo chuyên nghiệp ra để nói chuyện với tên thám tử tư.

    Căn hộ này không có cửa sổ. Nó ở quá sâu bên trong vệ tinh nhân tạo. Nhưng trên mảng tường phía trước Phương, bên cạnh bếp ăn là một màn hình chiếm nửa chiều cao bức tường kết nối với máy quay đặt bên ngoài Cục Than. Sự luân chuyển của vũ trụ sẽ được chiếu lại lên đây giúp căn hộ bé tí này to ra. Khiến mỗi hơi thở bớt đi ngột ngạt.

    Tưởng như bây giờ đang là đúng tám giờ sáng khi màu vàng chóe của màn hình chiếu dọc căn phòng. Nó lấn át tinh tú ngân hà đằng sau.

    Con người thèm lắm ánh sáng. Như bông hoa hướng dương, chúng ta mãi hướng về nơi ấm áp nhất. Và khi không có nó, chúng ta phải tự lừa bản thân bằng mọi cách có thể.

    Phương chưa từng thấy hoa hướng dương ngoài đời thật. Quentin cũng vậy. Diego cũng vậy. Toàn thể dân số trên Unmi Hai cũng vậy.

    Họ chỉ thấy nó qua màn hình, qua trang sách nhàu nát. Có những người sinh ra, lớn lên và chết đi mà chưa bao giờ nhìn thấy một bông hoa thật, ngửi mùi hương của một khu vườn, đưa tay qua một rạch nước mát lạnh. Con người đã đi quá xa để trở về.

    Phương lơ đãng nhìn lên ‘khung cửa sổ’. Mặt trời già quay chậm. Và cô bỗng nhớ Svelesol.

    Nhưng một tiếng ‘ping’ bên tai lại kéo cô trở về với công việc. Tập tin cô vừa tải về đã xong. IDD thông báo nó có thể đọc được trên máy combo của cô. Không có gì lắm, cô nghĩ, lọc lấy một số thứ đáng chú ý. Thêm tiếng ‘ping’ nữa. Tin nhắn trên hộp thoại chính cô dùng cho công việc.

    Là Henry.

    Phương nuốt nước bọt. Lưỡng lự khi IDD hỏi có nên mở luôn hay không, vì Phương vẫn đang sử dụng danh tính ảo khác. Nhưng cuối cùng, Phương đổi ngược lại danh tính bình thường và đọc xem Henry muốn gì.

    Hai nghìn chữ, IDD báo. Vậy chắc chắn là từ ông chủ biên tờ báo cô đang làm cho rồi.

    Henry hỏi mọi thứ. Chín mươi chín phần trăm Phương không thể trả lời được. Vì cô không biết câu trả lời. Cũng như vì thông tin đó đã trở thành bí mật chỉ mình cô và Quentin biết được. Nhưng Phương không thể bỏ mặc sếp của mình.

    Cô đánh ba dòng chữ gửi lại. Đầu tiên, cô xin lỗi Henry vì đã trả lời muộn. Cô vẫn ổn. Và cô xin nghỉ việc trước khi kịp nộp bài báo cuối cùng vì lí do đột xuất.

    Phương vuốt mặt trước khi ra lệnh gửi.

    Vậy là không còn công việc.

    Cô cũng chẳng còn nhà để về. Rồi, Phương nhận ra, khi Diego trở lại với danh tính mới, cô cũng sẽ mất luôn cả cái tên của mình.

    Chỉ còn lại một đống ngổn ngang và những bí mật chồng chất. Những câu hỏi mà Phương đã đánh đổi tất cả để tìm lời giải. Đúng vậy. Cô nhắc nhở bản thân. Cô phải tiếp tục trên con đường này. Những thứ kia không là gì so với thứ cô thèm muốn nhất: Sự thật.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 19 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 9171819

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status