Chương 5: Thảm sát
Trong lúc Tiên Khách đang luyện tập cực khổ, hắn lại không hề biết rằng có một biến cố đã xuất hiện trong làng.
Giờ nghỉ trưa đã qua, dân làng đều tiếp tục công việc ban sáng của mình của mình. Nhưng không phải ai cũng nhiệt tình làm việc như thế.
“Nóng chết đi được!” Một người thanh niên vạch áo ra rồi phe phẩy tay liên lục.
“Thôi đi! Cố mà làm! Ngươi noi gương Tiên Khách kìa, dù trời nắng hay mưa thì vẫn làm việc chăm chỉ!”
Từ phía sau người thanh niên, một người đàn bà đi ra và cằn nhằn. Nghe người đàn bà này nói như thế, cậu thanh niên cười khổ không thôi:
“Mẹ à! Sao lại so sánh con với Khách đại ca chứ, đâu phải ai cũng có sức khỏe hơn người như hắn đâu!”
“Được rồi, không so thì không so. Người khác cũng bắt đầu đi làm rồi, con lại đây uống chén chè rồi hãy đi!”
Người đàn bà đưa một chén chè đã chuẩn bị sẵn cho người thanh niên, nhìn con trai mình đang uống chè, trên khuôn mặt bà nở một nụ cười ôn nhu.
“À, đã quá! Chè mẹ nấu là ngon nhất!”
“Bớt nịnh đi ông tướng, mau đi làm!”
Lúc mà người thanh niên này định tạm biệt mẹ mình, hắn chợt thấy được một nhóm người lạ đang đi vào trong làng.
Cả nhóm người này mặt quần áo đen kịt, che toàn bộ thân thể và chỉ để lộ ra đôi mắt, còn một điểm đặt biệt nữa là bọn họ đều mang trên ngực trái một miếng kim loại hình ngọn lửa màu đồng. Nhìn bọn người này, không hiểu sao người thanh niên cảm thấy lạnh lẽo đến tận linh hồn.
Nếu Tiên Khách có mặt ở đây và chứng kiến nhóm người này, hắn sẽ nhận ra ngay, đây chính là bọn sát thủ đã tàn sát cả nhà hắn vào hai năm trước.
“Có phải trong làng này có một người tên Vân Tiên Khách?”Một tên có vẻ giống như người đứng đầu hỏi hai mẹ con người thanh niên.
Trực giác mách bảo đây là những kẻ vô cùng nguy hiểm, người thanh niên lập tức chắn phía trước mẹ mình và trả lời.
“Các người là ai? Tìm Khách đại ca để làm gì?”
Kẻ đi đầu không trả lời câu hỏi của người thanh niên, hắn quay đầu về đám người phía sau và ra lệnh:
“Một mống cũng không để lại!”
“Tuân lệnh!”
Sau đó, cả đám người đồng loạt tách ra về mọi hướng của ngôi làng.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Thấy tình hình bất ổn, người thanh niên này hô lên, nhưng hắn không bao giờ nhận được câu trả lời. Hai mẹ con hắn bỗng cảm thấy cổ nóng rát, rồi ý thức của họ dần mờ đi trong khi máu đang tuôn ra như suối. Trước khi mất đi toàn bộ ý thức, người thanh niên nhìn thấy mắt của kẻ áo đen híp lại, giống như đang cười nhạo bản thân mình.
Nhìn hai cái xác dưới chân mình, kẻ mặt áo đen không hề có hành động như thừa nào, hắn tiếp tục kéo lê thanh kiếm của mình bước qua hai cái xác rồi hướng vào trong nhà.
“Oe oe oe!”
Từ trong nhà, một tiếng trẻ con khóc vang lên rồi lại im bặt, cả căn nhà giống như chìm vào trong bóng đêm, mất đi tất cả sự sống.
Bắt đầu từ thời điểm này, khắp nơi trong ngôi làng cũng bắt đầu vang lên những tiếng khóc lóc, van xin, mắng chửi đầy chua chát và không cam lòng. Nhưng tất cả những âm thanh đáng thương ấy đều biến mất trong mười phút sau, khi mà tất cả bọn sát thủ đều tụ tập lại đầy đủ.
“Còn sót ai không?” Kẻ đầu lĩnh chất vấn một cách lạnh lùng.
“Còn một nữ nhân! Nghe từ miệng của bọn dân làng thì nàng ta là người thân thiết với mục tiêu nhất!”
Nghe được tin này, khuôn mặt của kẻ đầu lĩnh bỗng biến dạng, không biết là hắn đang cười hay là gì, nhưng giọng nói của hắn lại mang nét hưng phấn:
“Đi đến nơi đó!”
………………….
Từ lúc Tiên Khách bắt đầu đi luyện kiếm, Tử Tiêu đã để ý thấy những vết rách trên áo của hắn. Theo nàng nhớ, Tiên Khách chỉ có mỗi hai bộ quần áo để mặt thay phiên qua ngày, bây giờ hắn lại bị rách hết một cái thì thế nào.
Không đành lòng, Tử Tiêu liền nghĩ đến số quần áo của cha nàng để lại, nàng liền lục lọi chúng ra để lựa chọn vài bộ cho Tiên Khách. Nhưng mà quần áo cất đi quá lâu, tất cả đều đống bụi, cũ mèm. “Như thế này làm sao mà tặng Tiên Khách được?” Nghĩ như thế ,Tử Tiêu bèn đem cả đống đó để đi giặt giũ lại cho sạch sẽ .
Trong lúc nàng đang vừa giặt đồ vừa hát vu vơ, chợt nàng nghe thấy rất nhiều âm thanh lạ đến từ bên ngoài. Tò mò, nàng bỏ công việc đang dang dở để đi đến bên cửa và xem qua khe hở. Để rồi nàng đã thấy hình ảnh mà cả đời nàng không bao giờ quên được.
“Ọe ọe!”
Vừa chứng kiến cảnh bên ngoài, Tử Tiêu hoảng sợ lùi ra sau một bước rồi nôn mửa ra. Cảnh tượng bên ngoài tạo lực chấn động quá lớn đối với nàng.
“Bọn chúng là ai? Sao cả những được trẻ vẫn không tha cơ chứ?”Cố gắng dừng việc nôn mửa lại, Tử Tiêu lẩm bẩm.
Nhưng tình cảnh thế này không cho phép nàng nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa, nàng nhanh chóng tìm ra cách tránh khỏi kiếp nạn này. Từ duy nhất xuất hiện trong đầu nàng vào lúc này chính là “Trốn!!!”.
Nghĩ như vậy, Tử Tiêu liền chạy vào trong phòng của mình, chui thẳng vào chiếc tủ quần áo. Không an tâm, nàng rút con dao nhỏ hay mang bên người ra và cầm chắc trên tay.
“Tiên Khách, mong ngươi đừng trở về lúc này?”Tử Tiêu cũng không hề quên Tiên Khách, nhưng không có cách nào để báo nguy cho hắn, nàng chỉ còn cách cầu nguyện.
Mãi cho đến khi bên ngoài không còn phát ra âm thanh nào nữa, Tử Tiêu không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, sự im lặng lúc này còn gây ra cho nàng áp lực còn lớn hơn cả lúc nãy. Toàn bộ không gian chìm vào im lặng, không biết từ lúc nào, cả người của Tử Tiêu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả thở nàng cũng không dám thở mạnh.
“Rầm!”Âm thanh đinh tai vang lên, nàng liền nhận ra âm thanh này phát ra do ai đó phá cửa nhà mình.
Cả người nàng bắt đầu căng cứng, hô hấp đã chậm đến mức tối đa, lo sợ những người bên ngoài nghe thấy âm thanh do nàng phát ra.
“Bộp bộp!”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trống ngực của Tử Tiêu lại càng đập dồn dập.
Chợt, bước chân dừng lại, tim nàng như muốn ngừng đập trong khoảnh khắc này.
“Cạch!”
Không đợi kẻ bên ngoài mở cửa tủ, Tử Tiêu đã lao ra ngoài, không phân biệt trước mặt là ai, nàng chỉ biết cầm con dao đâm thẳng về phía trước.
Ngay từ đầu, kẻ đi đầu nhóm sát thủ khó có thể ngờ đến việc Tử Tiêu lại phản ứng thế này. Vậy nên khi thấy Tử Tiêu chủ động xông ra và đâm thẳng vào mình, mắt của hắn mở to ra, trí não không thể nào phản ứng kịp. Nhưng với một kẻ sát thủ như hắn, bản năng chính là yếu tố quan trọng nhất để giữ mạng, cũng như lúc này, bản năng của hắn liền lựa chọn hy sinh cánh tay để đổi lấy mạng của mình.
“Xoẹt!”
Cảm giác mình đã đâm trúng gì đó, Tử Tiêu ngẩng đầu lên, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho tinh thần nàng chìm vào hố sâu tuyệt vọng. Chỉ thấy tên sát thủ đã dùng chính cẳng tay của mình để đỡ mũi dao của Tử Tiêu, nếu con dao của Tử Tiêu chỉ dài thêm mười cm nữa thì hắn sẽ chết, nhưng đời không như mơ, con dao của Tử Tiêu lại quá ngắn.
“A! Mẹ kiếp!”
Giật phăng cánh tay đang chảy máu ròng ròng ra, cả khuôn mặt của tên sát thủ vặn vẹo, dù có mang khăn che mặt đi nữa, những kẻ xung quanh cũng có thể nhận ra điều đó. Không phải vì đau đớn, mà là bị một người nữ nhân không hề biết võ công chém trúng, đối với một sát thủ như hắn thì đó là điều không thể nhục nhã hơn.
“Các ngươi chém con tiện nhân này liên tiếp cho đến chết cho ta!”
Tức giận làm bản tính tàn bạo con người trỗi dậy, mắt tên sát thủ đỏ ngầu lên, lạnh lùng ra lệnh mà không hề nhìn Tử Tiêu một lần.
“Á á á!”
Bị chém bao nhiêu lần, Tử Tiêu không nhớ, nhưng nàng đã quên cảm giác đau rồi. Bây giờ, trong đầu nàng chỉ nghĩ về Tiên Khách:
“Thật hối tiếc, ta không thể nhìn ngươi một lần cuối!”
“Sao ta lại nghĩ ích kỷ như thế nhỉ?”
“Ý thức ta đang mờ dần, Tiên Khách à!”
“Ngươi nhớ tự chăm sóc bản thân nhé!”
“Thường xuyên để ý bề ngoài của mình, không phải ai cũng như ta đâu!”
“Đến chết ta vẫn chưa nói lời yêu với ngươi! Cũng không biết ngươi nghĩ về ta thế nào?”
“Có lẽ ngươi chỉ nghĩ ta giống một người tỷ tỷ thôi chăng?”
“Buồn thật, nhưng ta lại mong như thế, nhờ đó mà ngươi sẽ bớt đau khổ khi thấy ta như thế này!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile