TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 71

Chủ đề: [Ngôn Tình] Đêm Ngày Sủng Nịnh

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 5

       Vân Nghê không suy nghĩ mà nói ngay:

       "Phải đó! Không phải chỉ với anh! Ai tôi cũng sợ hết!"

       Cố Hạo Khương vừa vui mừng một chút lại bị cô làm một vố đau! Không sao! Không sao! Nổi nóng không phải là mày - Cố Hạo Khương!

    --------------------

       "Gì? Hôm qua đến giờ Tiểu Nghê vẫn chưa về?" Vân Khê cau mày lo lắng, em gái bảo bối của cô xưa nay làm gì có chuyện đi qua đêm?

       "Ừ! Mà con đừng lo quá! Sáng nay Cố Tổng đã gọi báo là con bé ở chỗ anh ta rồi!"

       Vân Khê càng cau mày chặt hơn:

       "Như vậy thì càng đáng lo đó ba!"

       Thật không hiểu ba cô bị gì nữa, lại để em cô kết hôn sớm vậy, nay qua đêm với hắn lại bảo không đáng lo?

       Vân Xương nhìn đứa con gái lớn mà như đứa con trai lớn của mình, lắc đầu phiền muộn. Tiểu Nghê gả cho Cố Hạo Khương thì ông hoàn toàn yên tâm, còn Tiểu Khê thì....

       Chắc tại lúc đó ông thích con trai hơn nên giờ nó mới như vậy. Nghĩ lại thì mới thấy sinh Vân Khê ra là con gái thì đúng là may mắn đấy, Bình thường nó đã hung hăng mạnh bạo như con trai rồi, nếu mà là con trai thật chắc hai vợ chồng ông tóc bạc trắng hết!

       Ngay lúc này, ngoài cổng lại xuất hiện một chiếc Ferrari LaFerrari Aperta màu đen viền đỏ vô cùng bắt mắt đổ lại. Vân Khê nhìn mà càng cau mày chặt hơn, tên đó đúng là khoe khoang! Nếu không phải nó là bản giới hạn thì cô cũng mua được vậy!

       Bước xuống xe đầu tiên vẫn là một thân soái khí - Cố hạo Khương, hắn đã thấy Vân Khê đang cau mày từ trước nhưng không màng để ý, vòng qua mở cửa cho cô vợ nhỏ.

       Vân Nghê vui mừng vì đã được về nhà, lo âu bực tức khi nãy cũng bay đi hết, lúc nãy cô muốn tự mở của nhưng bị hắn ta ngăn lại, bắt buộc hắn phải mở cho mới được đi ra. Lắm chuyện!

       Vân khê thấy trong xe có một cô gái thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, mặc một bộ y phục màu trắng kín đáo nhưng không kém phần xinh đẹp, mái tóc màu nâu nhạt xoăn nhẹ càng làm toát lên vẻ quý phái thanh lịch.

       Cô thở hắt ra một cái, tiểu bảo bối không sao, nhìn cũng vui vẻ phết!

       Vân Nghê vui vẻ được một lúc, lát sau lại thấy chị mình một thân tây trang phẳng phiu, toát lên khí phách của một nữ cường nhân thì thật hâm mộ, muốn chạy ngay đến ôm một cái, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vốn sắc sảo, nay còn có phần sắc bén hơn do đang cau mày khó chịu, thì cô đã biến thành con rùa rụt cổ, cúi đầu như phạm lỗi...

        "Về là tốt rồi! Em lên phòng nghỉ ngơi đi!" Vân Khê thấy em mình tự biết lỗi, ý muốn răn đe một chút cũng đành kìm lại.

       "Khê ca, Đừng giận..." Vân Nghê mặc dù đã được bỏ qua một cách dễ dàng nhưng vẫn như cũ không động đậy, mặt của Khê ca còn căng quá~

       "Được rồi! Được rồi! Không giận!" Thiệt hết cách với cô em này!

       Vân Nghê tươi cười, muốn hôn một cái lên má chị mình thì Cố Hạo Khương đanh mặt, đã có phòng hờ trước mà kéo cô lại thỏ thẻ:

       "Em nên hôn anh mới đúng!"

       Vân Nghê đỏ mặt, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ để cho cả chị của cô nghe...

       Vân Khê ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cố Hạo Khương, hắn cũng không e dè mà còn có khí thế hơn, cả hai cứ như thế làm cho Vân Nghê sợ chết khiếp!

       "Cố Tổng! Mời vào nhà!"

       Vẫn là ba Vân nhanh trí, cắt đứt bầu không khí này, bọn họ mới thôi trò dùng mắt giết người đi. Còn Vân Nghê cũng không muốn đứng ở giữa như thế mãi, chạy lên phòng chuồn lẹ, bỏ lại cục diện cho ba mình xử lý!

       "Tôi muốn nhắc cho anh nhớ rằng còn một tuần nữa mới đến hôn lễ đấy!"

       "Nếu không phải Tiểu Nghê đòi về sớm thì tôi đã đưa cô ấy đến cục dân chính luôn rồi!"

       Hai người lại bắt đầu tỏa sát khí, ba Vân khó xử lắc đầu:

       "Mà sao Tiểu Nghê gặp được cậu vậy Cố Tổng?"

       Cố Hạo Khương cũng không chấp nhất nhiều, nhàn nhạt nói:

       "Câu lạc bộ đêm!"

       "Cái gì?" Cả hai cha con cùng đồng thanh.

       Không thể nào mà Vân Nghê lại đi đến đó được, con bé xưa nay luôn ngoan ngoãn, cứ nhắc đến những nơi như thế là nó sẽ run nhẹ, rất muốn tránh xa!

       Vân Khê vẫn là tinh ý hơn, cô dù là con gái nhưng tư chất như một đứa con trai, công ty gia đình hiện nay cũng do cô phụ trách hơn một nửa, đương nhiên sẽ suy nghĩ được nhiều điều mà những người dễ tính như em cô và ba Vân sẽ không biết!

       "Liên quan tới Lưu Khả Như?"

       Cố Hạo Khương cười nửa miệng, điệu cười nguy hiểm như những lúc hắn muốn dồn đối thủ vào chỗ chết. Dám hại Vân Nghê của hắn, cũng là coi thường mạng người quá rồi!

       Vân Khê nhìn điệu bộ của hắn mà cảm thấy thích thú, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn đỡ ghét nhất! Gì chứ những chuyện có thể tốt cho em gái, cô đây rất tán đồng!

       "Nếu vậy thì nhờ Cố Tổng chiếu cố cô ta thật tốt!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 6

       "Cố Tổng! Người đã được đưa đến!" 

       Thuộc hạ cung kính báo cáo, với vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì họ đã không còn lạ nữa, nhưng lạnh lùng đến đáng sợ như vậy thì họ là thấy lần đầu. Sau này nhất định phải nhớ không được đụng đến phu nhân tổng tài này!

       "Đưa vào đây!" 

       Cố Hạo Khương chỉ khi ở với Vân Nghê mới có dáng vẻ ôn nhu hiền hòa, cùng những lúc khác, hắn là một người không dễ chọc tới. Như hiện tại, hắn đang ngồi trên chiếc ghế lớn, dáng vẻ chẳng khác gì ma vương tái thế!

       "Á! Các người là ai? Có biết tôi là ai không hả?"

       Lưu Khả Như tức giận quát lên, bản tính cô ta vốn ương ngạnh, lại được nuông chiều từ nhỏ, dù giờ đang trong tình thế nguy hiểm nhưng cô ta vẫn chưa nhận thức được, cứ nghĩ rằng mình nhất định sẽ được cứu cho nên không sợ trời đất!

       "Biết! Lưu Khả Như, con gái cũng của Lưu Nhan - chủ tịch Lưu Thị!"

       Lưu Khả Như giật mình khi nghe giọng nói trầm thấp đến đáng sợ, nhìn lại mới thấy đó là người mà trong mơ cô cũng nghĩ đến - Cố Hạo Khương!

       "Khương! Anh đến cứu em sao?" Cô ta vui mừng mà muốn chạy ngay đến chỗ hắn, lập tức bị bọn thuộc hạ giữ lại.

        "Cứu cô? Hừ! Là giết cô thì đúng hơn!" Cố Hạo Khương khuôn mặt lạnh như diêm vương, nói ra lời này khiến cho cô ta sợ hãi không thôi, hai chân cũng bắt đầu run rẩy...

       "Anh...Anh nói gì vậy? Sao lại muốn giết em?"

       "Làm ơn hãy thôi cái cách xưng hô đó đi! Cô dám đụng đến Vân Nghê, lại hỏi tại sao à?"

       Vẻ mặt cô ta vẫn như cũ, còn có một tia căm tức, không sợ vị diêm la trước mặt mà nói:

       "Em đâu có... Á"

       Cô ta chưa kịp nói hết đã bị Cố Hạo Khương ra lệnh cho bọn thuộc hạ vả miệng cô ta, lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm:

       'Đã chuẩn bị kĩ càng?'

       'Vâng! Tiểu thư cứ yên tâm! Chúng tôi sẽ phục vụ con Vân Nghê đó một cách tốt nhất!'

       ......

       Lưu Khả Như bắt đầu không giữ bình tĩnh được nữa, cô ta không ngờ tới là hắn có thể ghi âm được cuộc điện thoại của cô!

       Chưa kịp để cô ta có cơ hội phản bác, bên ngoài Cố Hạo Khương đã cho người đưa thêm vài kẻ đầu gấu khác...

       Lưu Khả Như lúc này đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, khuôn mặt đã trắng bệt, không còn giọt máu!

       Cô đương nhiên biết hắn tàn độc cỡ nào, không chỉ riêng cô, mà ai cũng công nhận điều đó. Với đối thủ của mình, hắn không nhân nhượng, với kẻ thù của mình hắn càng tàn ác. Còn với ai hại Vân Nghê kia, cô ta thật không dám nghĩ nữa!

       Hắn vô cùng yêu Vân Nghê, điều này cô ta thấy rõ trong mắt hắn mỗi khi nhắc đến cái tên đó. Một người lạnh lùng như vậy, lại đem lòng yêu sâu sắc một con nhỏ không có cái gì hơn cô? Cô không cam tâm! Chính vì thế mới có sự kiện ngày hôm nay...

       "Cô có gì để nói không?"

       Thấy Lưu Khả Như bị mình dọa cho khiép đảm, hắn vẫn không có dấu hiệu gì là muốn nhẹ tay, mà trái lại càng muốn khiến cô ta rơi xuống địa ngục! 

       Dám đụng đến bảo bối của hắn?

    -----------------

       Cố Hạo Khương - Chủ tịch tập toàn Cố Xuyên, là người đàn ông được ái mộ bậc nhất thế giới, cũng là người tàn độc nhất trên thương trường. Dù chỉ mới 27 tuổi, danh tiếng của hắn không ai mà không biết, tài sản hiện tại đã có thể mua cả một đất nước, lại là người có đường nét cuốn hút khiến người ta không khỏi rời mắt!

       Xưa nay hắn không bao giờ làm chuyện phi pháp, chơi những trò bẩn thỉu, nhưng nếu kẻ nào dám làm thế với hắn, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Và đương nhiên là làm trong bóng tối rồi, như thế mới có thể thỏa sức mà giày vò...

        Lại thêm nếu kẻ đó thật khó trừng trị, ảnh hưởng đến thời gian vàng bạc của hắn, hắn sẽ nhờ bạn thân của mình - Tần Khiêm, ông trùm nhất nhì của thế giới ngầm hỗ trợ!

       Cố Hạo Khương từ trước tới nay rất ghét phụ nữ, bởi vì lúc nào hắn ta gặp họ cũng bắt gặp ánh mắt khiêu gợi, muốn câu dẫn hắn.

       Hắn rất ghét những kẻ như thế, muốn gia tài của hắn? Có đầu thai mười lần cũng không có cơ hội đó!

       Đời này cứ nghĩ sẽ chẳng tìm được người con gái thích hợp để làm vợ hắn, cho tới hai tháng trước...

       Tập đoàn Cố Xuyên có hợp tác làm ăn với Vân Thị, cho nên hôm ấy, hắn có dịp đến Vân Gia và gặp được cô...

       Chiếc siêu xe của hắn đã yên vị ở Vân Gia khiến bọn người làm cứ tò mò ngoái nhìn, đến khi hắn xuống xe thì càng ầm ĩ, chỉ có cô là vẫn mãi mê đọc sách trong nhà nghỉ mát ngoài vườn.

       Cô bé đáng yêu thật, cũng có thể là bộ trang phục và kiểu tóc khiến mặt cô như trẻ con. Cô có mái tóc màu nâu, phần đuôi thì cột cao, tóc mái rũ xuống, khiến cô thật trẻ trung, năng động. Đôi mắt to cũng có màu nâu nhạt thu hút người khác muốn nhìn mãi không thôi. Đôi mắt ấy càng làm bừng sáng làn da nhẵn mịn xinh đẹp của cô.

       Dáng người thật khiến người ta say đắm, rất mảnh mai nhưng đường cong rõ ràng. Lại diện trên người chiếc đầm màu hồng nhạt, thật đáng yêu!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 7

       Hắn thấy thật lạ, xưa nay đi đến đâu cũng thật ầm ĩ, chỉ có cô là không. Có lẽ là do cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình, cô dời lực chú ý quay sang hắn!

       Và...Cô lại sợ hãi, thấy hắn thì ngay lập tức cúi đầu, vẻ mặt nhăn nhó rồi chuồn đi đâu mất!

       Thật thú vị!

       Khóe miệng Cố Hạo Khương nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ, như là đã tìm thấy con mồi ngon, rất muốn thưởng thức. Nhưng mà con mồi này thật nhát gan, hắn chưa kịp làm gì thì đã chạy mất tiêu!

       Bàn bạc công việc không chỉ có Vân Xương mà còn có con gái lớn của ông là Vân Khê.

      

       Vân Khê thì hắn biết, cô ta cũng được coi là một nhân tài trong giới, mặc dù là phụ nữ nhưng cường độ làm việc không thua một nam nhân nào hết.

       Lại thêm cô ta có hơi hướng như đàn ông, tính tình và sự nhạy bén cũng khiến người ta sợ hãi, cho nên đối tác làm ăn cũng coi cô ta là nam cho dễ làm việc.

       Cô gái lúc nãy là Vân Nghê, trước khi hợp tác làm ăn thì việc đầu tiên là phải tra ra bối cảnh của họ rồi! Nhớ lại cuộc gặp khi nãy, hắn lại thoải mái lên không ít.

       Bàn xong công việc, bọn họ ra tiễn hắn thì cô lót tót chạy xuống lầu, hình như là vội đi đâu đó.

       Ngay lúc Vân Nghê đi ngang qua bọn họ, hắn mới nói:

       "Ông nghĩ sao về việc gả Vân Nghê cho tôi?"

       Ngay lập tức cô đứng hình, nhăn mặt nhăn mày quay qua la hét:

       "Ba! Đừng mà! Con không muốn đâu! Con sợ anh ta lắm!"

       Nói xong mới ngước nhìn hắn, lại sợ hãi mà cúi đầu xuống, hắn ta nhìn dữ quá, cô áp lực lắm!

       Cố Hạo Khương cười lên vui vẻ, tiến tới chỗ cô nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng mình, cũng là để hắn chiêm ngưỡng một chút vẻ đẹp của cô.

       Hắn biết cô là nói thật! Không khó để một kẻ như hắn nhận ra ai là kẻ diễn trò. Đột nhiên thấy cô như thế, biết cô là người không vụ lợi, hắn rất vui!

       Vân Nghê nhanh chóng được chị mình giải cứu, đứng nép sau lưng Vân Khê. Khuôn mặt méo mó nhìn thật đáng yêu!

       Vân Khê cảm thấy vô cùng bực tức, sao hắn dám hành xử như thế với em gái cô?

       Cố Hạo khương vẫn không coi Vân Khê ra gì, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Vân Nghê mà cười cười, nụ cười dịu dàng chưa bao giờ có!

       Vân Khê không phát hiện ra điều đó vì mãi lo bảo vệ em gái mình, nhưng ba Vân thì biết! Ông sống cũng hơn nữa đời người rồi, cảm nhận được hắn ta thật sự có cảm tình với con gái của mình!

       Nhưng lúc này vẫn không nên bàn tiếp vụ này, vẫn là nên để khi khác. Cố Hạo Khương cũng biết điều đó, không trêu trọc cô nữa mà ra khỏi Vân Gia, trước khi đi cũng không quên nháy mắt với Vân Nghê một cái.

        Lúc đó nghĩ lại, hắn cũng không tin là mình vừa làm cái việc như vậy, thật kì lạ!

       Vân Nghê vẫn cứ mè nheo với ba mình là đừng đồng ý với Cố Hạo Khương. Hắn giàu thật đấy, đẹp trai thật đấy, nhưng cô sợ! Hắn nhìn lạnh lùng và nghiêm khắc quá! Cô không thích mà!

       Vân Khê cũng như em mình, cô không muốn em gái còn chưa tốt nghiệp đại học đã mất tự do sớm như vậy! Cô còn định Vân Nghê tốt nghiệp rồi thì sẽ dẫn nó đi chơi cho thỏa thích mà!

       Cố Hạo Khương đúng là không ong bướm rượu chè đấy, hắn chững chạc và liêm chính đấy, nhưng cô không thích lúc nào Vân Nghê cũng phải sống trong cảnh lạnh lùng của hắn!

       Nhìn hắn lúc nãy đúng là thích Vân Nghê đấy! Nhưng đó là lúc đầu gặp gỡ, ai mà lại chả thế!

       Ba Vân chỉ cười cười không nói gì, sau đó lại vào phòng làm việc. Vân Khê thật không biết ông ta nghĩ gì nữa, quay qua xoa xoa đầu em gái đang chu môi bất mãn...

       Bọn họ không biết, ba mình là đang chờ vợ về để bàn tính chuyện cưới sinh ấy mà, ông ưng chàng rể này rồi...

    -----------------------------

       "Vân Nghê! Đi shopping không?" Lưu Khả Như vừa đi bên cạnh cô vừa hỏi.

       "Để coi... Chắc là kh..."

       "Trời ơi! Cố Hạo Khương! Thật sự là anh ấy?" Lưu Khả Như vui mừng hò reo.

       Vân Nghê thì khựng người nhìn ra ngoài cổng. Đúng thật là hắn! Tới đây làm chi vậy?

       Cố Hạo Khương quá chói mắt, đứng dưới ánh mặt trời, cả người hắn như tỏa ra hào quang khiến người ta không thể rời mắt.

       Trước giờ những bộ vest của nam giới Vân Nghê không mấy hứng thú, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy khác nhau chỗ nào. Nhưng bây giờ, được diện lên người Cố Hạo Khương cô thấy nó thật đẹp!

      Đứng nhìn một hồi, vừa muốn quay đi hướng khác thì hắn đã gọi:

       "Tiểu Nghê! Anh ở bên này!"

       Bây giờ những ánh mắt hâm mộ của đám nữ sinh đã không còn hướng về Cố Hạo Khương nữa, mà đồng loạt quay về phía Vân Nghê.

       Cô thầm than trời, đành quay lại phía hắn, lúc đó thì bắt gặp ánh mắt kì quặc của Lưu Khả Như, nhưng cô không bận tâm đến. Miễn cưỡng đến chỗ Cố Hạo Khương.

       Lưu Khả Như nhanh chóng khoác tay cô, cùng đi đến chỗ hắn!

       "Chào anh Khương!" Giọng nói nhẹ nhàng của Lưu Khả Như vang lên, không giấu nổi sự phấn khích.

       Cố Hạo Khương không màng đến, chỉ ôm eo Vân Nghê, muốn cho cô ngồi vào xe.

       Cô ả nhíu mày khó chịu, còn Vân Nghê thì bất ngờ, la lên:

       "Anh định làm gì?"

       "Đưa em đi chơi!" Hắn vừa nói vừa bẹo cái má phúng phính của cô một cái. Thật mềm!

       "Hay quá! Chúng em cũng định đi chơi nè! Mình đi chung nha!" Hai mắt của Lưu Khả Như sáng lên, dù không biết tại sao hai người này quen nhau, nhưng cô ta sẽ không chịu thua đâu! Cố Hạo Khương sẽ là của cô ta!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 8

       Cố Hạo Khương lập tức nhíu mày khó chịu, ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Khả Như, cô ta ngay lập tức im miệng, vẻ mặt sợ sệt. Trong lòng thì thầm khó hiểu, tại sao hắn ôn như với Vân Nghê như thế, còn cô thì không?

       Vân Nghê vẫn ngây ngô không biết gì:

       "Lúc nãy mình định nói là không đi á! Vì.."

       "Vì em có hẹn với anh mà bảo bối!" Nói xong hắn không kịp để Vân Nghê phản bác lại, đã đặt cô ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, vui vẻ lái xe đi!

       Lưu Khả Như hai mắt như có lửa, không phải vì Cố Hạo Khương lơ mình, mà là Vân Nghê không hùa theo cô ta. Về nhà cô ta nhất định phải thuê người điều tra cho rõ chuyện này! Theo cô ta biết thì Vân Thị đâu có bao giờ qua lại với Cố Xuyên?

    -------------------

       "Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

       "Đi chơi!" Cố Hạo Khương vừa lái xe vừa nói, tâm trạng xem ra rất tốt!

       Vân Nghê thật muốn nhảy dựng lên mà gào ghét, như thường ngày vẫn làm nũng với ba mẹ và chị mình. Nhưng... đây là Cố tổng đó...

       "Hôm nay tôi có bài tập nhiều lắm, nên...nên anh đưa tôi về nhà được không?"

       "Về rồi học!"

       Vân Nghê bĩu môi:

       "Anh là tổng tài mà rảnh thế?"

       Cố Hạo Khương nhếch mày cười nham hiểm:

       "Cho nên em phải biết rằng cố gắng lắm tôi mới có thời gian đưa em đi chơi đấy!"

       Vân Nghê xụ mặt, hết lý do để hỏi rồi, ngồi im mà nhìn ra ngoài cửa.

       "Lúc nãy muốn đi shopping?"

       "Đâu có! Tôi thật sự muốn về làm bài mà!"

       "Đã ăn gì chưa?"

       Cô lắc lắc cái đầu nhỏ, bộ dáng này thật làm hắn yêu thích!

       Rốt cuộc, hai người bọn họ không đi chơi, mà vào một quán ăn sang trọng, thoáng đãng, thích hợp để cô học bài. Vân Nghê hơi bất ngờ, đột nhiên cảm thấy hắn cũng không lạnh lùng như mình nghĩ...

       Cố Hạo Khương thật chất chỉ là muốn gặp mặt Vân Nghê mà thôi, có đi chơi hay không cũng không quan trọng. Suốt buổi chỉ im lặng ngồi ngắm cô làm bài, chỉ có vậy, nhưng lại làm hắn cảm thấy thời gian tốt nhất nên là dừng lại.

    ------------

       Lại qua vài ngày, mọi chuyện vẫn êm ấm, Vân Nghê là người tính tình thoải mái, đã nhanh chóng vứt Cố Hạo Khương ra sau đầu. 

       Chỉ là không hiểu sao Khả Như cứ hỏi cô này nọ về chuyện của hắn ta, mặc dù cô đã nói là hắn có chuyện làm ăn với nhà cô mà hình như Khả Như còn không tin! Cứ hỏi cô tại sao hắn thân thiết với cô quá!

       Rồi hôm đó, ba mẹ Vân lại gọi cô xuống nói chuyện, có cả Khê ca nữa, một nhà bốn người như đang họp gia đình vậy.

       Cô vẫn là thích mẹ nhất, ngay lập tức xà vào lòng mẹ, để mẹ cô xoa đầu. Bà thường bị ba Vân độc chiếm, nên có cơ hội thì cô phải tận hưởng chứ!

       "Có chuyện gì?" Người hỏi vẫn là Vân Khê, không lý nào đột nhiên tập trung mọi người lại một chỗ mà chả nói gì, vẻ mặt lại không được tự nhiên như thế!

       "Hèm.. Đúng là có chuyện cần nói với mấy đứa.." Ba Vân vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lại nhìn Vân Nghê một cái, lại nói:

       "Tháng sau, Vân Nghê sẽ gả cho Cố Hạo Khương!"

       "Cái gì?" Cả hai cùng đồng thanh la lên, Vân Khê còn bất ngờ đến nỗi đứng phắt dậy.

       Dù biết có thể hắn ta không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng Vân Khê chỉ nghĩ đơn giản là hắn muốn tìm hiểu nhau trước rồi mới tiến đến hôn nhân. Dẫu sao cũng là một nhà tư bản lớn, tài sản hơn Vân gia rất nhiều, nói cưới là cưới sao?

       "Ba! Tại sao vậy?"

       Ba Vân đổ mồ hôi hột, trước giờ ông không ép buộc hai đứa con này làm theo ý mình, nhưng cũng may chúng nó đều rất an phận, một đứa là con cả đã trưởng thành, giúp đỡ ông không ít chuyện, một đứa thì dịu dàng đáng yêu, chưa khiến ông phiền lòng bao giờ.

       Nay cả hai đều kháng nghị dữ dội, với việc chưa có kinh nghiệm ép buộc con mà nói thì thật khó mà đối mặt. Huống hồ... lý do này là nói khoác!

       "Thật ra, nhà họ Cố rất lâu về trước đã giúp đỡ ba mẹ một ân tình. Cho nên.."

       "Cho nên bây giờ ba gả Vân Nghê cho hắn để trả ơn?" Ba Vân còn nghe rõ được cả tiếng nghiến răng của Vân Khê, nhất thời nói lắp bắp:

        "Ba..Ba... Khê... Khê ca.."

       "Khê ca bình tĩnh một chút! Vân Nghê mới là người lấy chồng mà nó còn chưa phản ứng như con nữa là!" Mẹ Vân vội cứu vãn tình hình...

       "Mẹ à! Là tại em con nó hiền quá thôi! Con mà không lên tiếng sao được! Mẹ có biết là nó và Cố Hạo Khương chỉ gặp nhau có một lần hay không?"

       "À... Thật ra là hai lần..." Vân Nghê vẫn là bản tính thành thật không thích bị hiểu lầm, nói xong câu đó còn hứng trọn cú nhìn nguy hiểm của Khê ca!

       "Nói tóm lại, không có ân tình đó sẽ không có ba, cũng là không có các con ngồi đây mà cãi vã. Huống hồ, Cố Hạo Khương là người thế nào ta và con đều hiểu rõ! Hắn sẽ lại chấp nhận chuyện này khi không có cảm tình với Vân Nghê à?"

       Trong khi ba và chị mình đang ầm ĩ, bên phía cô và mẹ thì nhẹ nhàng hơn. Mẹ cô chỉ là kể lại tường tận mọi chuyện khi đó, khuyên cô vài câu, sau đó để cô suy nghĩ...

       "Được rồi! Hỏi Vân Nghê muốn thế nào đi! Nếu hắn ta yêu con bé thật thì chắc chắn phải nghĩ đến cảm nhận của nó rồi!" Vân Khê tin chắc là cô sẽ không chấp nhận đâu, hùng hồn nhìn về phía Vân Nghê...

       Cô đau đầu nhìn cuộc cãi vã kịch liệt trước mặt, mới từ từ mở miệng:

       "Con.. Con đồng ý cuộc hôn nhân này!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm Ngày Sủng Nịnh
    Chương 9

       Cuộc họp  gia đình tưởng chừng như sẽ kéo dài rất rất lâu, đã được kết thúc bởi câu trả lời của Vân Nghê. 

       Mỗi người một tâm trạng, nhưng ít nhất thì vẫn còn đỡ hơn Khê ca nhiều lắm... vài ngày sau đó vẫn không ai dám bén mảng lại gần cô trong vòng bán kính 10m!

       Vân Nghê đồng ý cũng là có lý do cả thôi. Và ảnh hưởng lớn nhất vẫn là sự kiện hắn đưa cô đi chơi hôm đó! Cô cũng không rõ bản thân nghĩ gì nữa, chỉ biết là sự sợ hãi của cô đối với hắn giảm đi rất nhiều.

       Ba nói đúng, nếu không có nhà họ Cố sẽ không có Vân Gia như hiện tại, cũng không có cô để mà từ chối này nọ. Vân Nghê cũng không phải là người cổ hủ, nếu sống không hợp thì ly dị thôi, cô còn mong đều đó xảy ra nữa là...

       Cố Hạo Khương là người thế nào cô đã nghe nhiều người nói rồi, đặc biệt là Khả Như, hắn ta không phải là kẻ bốc đồng, ít nhất lúc này hắn thích cô thật, sẽ đối đãi thật tốt với cô. Còn nếu sau này tình cảm phai nhạt, Cố Hạo Khương cũng không để cô chịu thiệt!

       Vài hôm nữa chờ Khê ca bớt giận phải đi nịnh hót chị ấy một chút, nếu không trận chiến ngầm của ba và chị ấy không biết khi nào thì chấm dứt nữa!

       Chỉ là vài ngày sau mà Vân Nghê nói chẳng thể xảy ra! Cánh báo chí không biết từ đâu mà có được tin Vân Nghê tháng sau sẽ kết hôn, lúc nào cũng làm ầm ĩ, cô chỉ có thể lo nghĩ làm sao để tránh mặt bọn họ mà thôi!

        Giới báo chí thật sự muốn moi một tin xấu nào đó về Vân Nghê, có điều tìm mãi mà vẫn chỉ có mỗi chuyện được Vân Gia bảo bọc như công chúa cho nên tính tình khờ khạo đáng yêu là bọn họ thấy 'xấu' nhất mà thôi.

       Nhưng nếu tìm được thì sao chứ? Bọn họ vẫn e dè Cố Hạo Khương ra tay hiểm độc! Đến mỗi một bài báo có nội dung gần như tương đồng mà họ viết cho các tập san khác nhau cũng phải được hắn kiểm tra cặn kẽ, không muốn ai làm ảnh hưởng tới Vân Nghê của hắn!

        Nhưng việc bám theo muốn phỏng vấn cô tiểu thư này chỉ diễn ra được vài ngày đầu, Cố Hạo Khương khi biết tin vợ chưa cưới của mình không muốn mọi chuyện ầm ĩ thì ngay lập tức điều động dàn vệ sĩ và siêu xe riêng đưa rước 24/7! Kẻ nào dám bén mãng lại gần thì ngày mai đừng mong thấy được ánh mặt trời!

          Vân Nghê thật vui mừng khi Cố Hạo Khương làm như thế, nhưng thoát được đám phóng viên thì vẫn còn có người bạn tốt Lưu Khả Như cứ bám theo dai dẵng!

       Chỉ một tháng ngắn ngủi mà Khả Như thay đổi quá! Như một người hoàn toàn khác vậy!

       Lúc nào cô ấy cũng hỏi cô về Cố Hạo Khương, đến khi biết cô và hắn sắp kết hôn thì càng phản ứng mãnh liệt hơn nữa! Có đôi lúc Vân Nghê còn thấy Lưu Khả Như đang nhìn mình với ánh mắt phẫn nộ!

       Cậu ấy thích Cố Hạo Khương sao? Nhưng đây là chuyện của hai nhà, ân tình của hai nhà, Vân Nghê không thể nói nhường là nhường được!

       Cho nên cô cũng cố gắng tránh né Lưu Khả Như, cô có linh cảm không tốt lắm!

       Đúng thật là như thế, cái đêm mà Cố Hạo Khương tìm được cô trong câu lạc bộ đêm là do Lưu Khả Như gọi đến.

       Cô ấy khóc lóc rất thảm thiết, nói rằng mình thật sự rất yêu Cố Hạo Khương, nhưng hôm nay cô ấy sẽ từ bỏ! Vân Nghê nghe giọng mà cảm thấy bất an thay cho bạn mình. Say quá rồi!

       "Vân Nghê... thật xin lỗi... xin lỗi mà... Mình thật sự rất yêu Cố Hạo Khương! Mình biết....Mình biết là không nên... nhưng vẫn không thể kìm lòng mà cứ hay làm khó cậu... Hức... hức.... Từ hôm nay mình sẽ không nghĩ đến hắn nữa... Cậu đừng buồn... Tiểu Nghê..."

       Sau đó lại nghe tiếng Lưu Khả Như gọi mình đến tâm sự, không phải là gọi mà là cầu xin!

       "Tiểu Nghê... Cậu đến đây tâm sự với mình đi.... mình thật sự mệt mỏi lắm... làm ơn... Tiểu Nghê..."

       Vân Nghê do dự rất lâu nhưng rồi cũng đồng ý đến đó. Dẫu sao bạn bè nhiều năm, Khả Như chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho cô!

       Ngay Khi Vân Nghê vừa bước lên taxi, đám vệ sĩ của Cố Hạo Khương liền gọi báo cáo. Hắn ta thật sự rất tức giận, tối rồi còn đi đâu?

       Lát sau biết được đích đến càng thêm phẫn nộ, dùng tốc độ thần chết để lôi cô ra khỏi nơi đó!

       Rất may Cố Hạo Khương đã cho vệ sĩ bảo vệ cô, và cũng rất may khi con rắn độc Lưu Khả Như quên mất chuyện Vân Nghê có vệ sĩ bên cạnh, để hắn một bước nhanh chóng trừ đi mối hiểm họa này!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status