Con Đường Thành Thần
Tác giả : Nephthys
Chương 5
Ngày tuyển đệ tử của Trường Lưu.
Bọn họ gọi là đại hội tiên kiếm, hầu hết những đệ tử tham gia đều là người có "thân thế", hoặc là con của thượng tiên mới sinh đã là tiên thai, hoặc là cháu của tiên gia sơ kì, bọn họ đều mặc y phục trắng thanh khiết. mang kiếm đủ sắc màu trên tay.
Đều là bảo vật hiếm thấy, đối với phàm nhân như Thiên Nhi thì thật quá mức chói mắt rồi.
Xướng tên nàng đầu tiên, Thiên Nhi đấu với Bồng Lai đệ tử, không đến nỗi thua mất mặt nhưng cũng không thắng vẻ vang.
Cô gái áo đỏ, hiện giờ là đệ tử của La Hành sư tôn đứng chấm điểm, trực tiếp loại Thiên Nhi.
-Vì sao? có phải vì tôi là phàm nhân, bị coi rẻ nên các người mới không nhìn tới thực lực rõ ràng tôi thắng!
- Ý của ngươi là chúng ta có mắt như mù sao?
Cửu Lê sư tôn trực tiếp dùng tiên lực đè ép Thiên Nhi, dù một người có căn cơ thăng tiến thì sao, không nhìn rõ đại cục thì cũng trở thành gánh nặng, hiện tại Trường Lưu đang cần kết minh với các phái khác, thực chất đại hội chỉ là làm cho có mà thôi, đệ tử cầu sư đã được quyết định vào môn hạ người nào cả rồi.
Cô bé này thực chất chỉ là con cờ thí!
Thiên Nhi bị uy áp làm lui về sau hàng chục bước, miệng phun tơ máu, nàng không phục, không phục!
- Các người nhận ta, hứa hẹn cho ta tham gia vào đại hội lại nhận ta làm đệ tử...
-hahaha Thiên Nhi ơi, ngươi quá mơ tưởng ta đưa ngươi vào Lạc Viên cũng là nhất tay chi lao chứ chưa từng hứa hẹn!
- sư tôn...người...
Trong lúc giận dữ, hỏa khí trong người vốn ôn hòa lại trỗi lên mạnh mẽ, Thiên Nhi hét một tiếng vòng tròn hỏa diễm từ bên trong cơ thể bùng phát ra ngoài, oanh tạc xung quanh.
Tam tôn dùng tiên lực tạo kết giới bảo hộ còn vài đệ tử đứng quá xa trực tiếp bị hỏa diễm đánh trọng thương lục phủ ngủ tạng.
- Yêu nữ, hôm nay ta trừ ngươi!
Ngọc Diên nhân cơ hội định giết người bịch miệng, không ngờ Thiên Nhi lườm nàng ta sắc lẹm
- Tiên tử, ngươi cũng lừa ta, ngươi đối với ta còn tệ hơn bọn họ, thần thú Lang Vương muốn cứu ta, ngươi lại ngăn cản, Ngọc Diên, nhân phẩm ngươi không còn lâu rồi!
- Yêu nhân làm càng! ngươi hồ nháo đủ, hôm nay lão tiên thay mặt sư tôn trường lưu tiêu diệt ngươi.
Là tên tiên nhân của Bồng Lai, không biết là trưởng lão gì ở đó, y phục xa hoa rực rỡ lại nói lời càng quấy, hắn giơ huyền trượng lên cao triệu tập thú đến định vây hãm Thiên Nhi.
Lúc này trâm ngọc của nàng tỏa sáng, ánh sáng khiến ánh mắt hung thú kia dịu lại, ngoan ngoãn tiến đến cọ cọ vào chân nàng.
Bên ngoài kết giới, mười mấy môn phái nhìn vào cảnh này đều trừng mắt muốn rớt xuống, làm sao có chuyện hung thú quỳ phục dưới chân phàm nhân?cô gái kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Bên trong Thiên Nhi rõ hơn ai hết đó là huyễn thuật của Phong Ảnh, tuy nó không hiện thân nhưng thân là Xà vương đâu mặc cho bọn hung thú vây khốn mình?
-cảm tạ ngươi!
-....
Thiên Nhi hiểu hiện giờ Phong Ảnh không thể hiện thân, nó là Yêu tộc, đối nghịch với tiên nhân.
Nàng mới thoát khỏi hiểm cảnh trên trời thiên binh thiên tướng hiện ra dày đặc, ngăn cản vi jtrưởng lão kia định dùng phép thuật bóp chết Thiên Nhi.
- Các ngươi không thể ra tay giết nha đầu kia!
- Chiến thần thiên giới- Dương Tiễn, vì sao chúng tôi lại không thể?
- Để cho tôn thượng nói các ngươi biết! ta cảnh cáo các ngươi, nếu còn hồ đồ, hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục.
Nói rồi biến mất, Thiên Nhi từ sau hôm nay lại nổi danh tiên giới không ai dám mạo phạm (trước mặt).
Thiên Nhi nhìn đoàn binh vạn quân biến mất như chưa từng hiện diện thì xoa xoa ngực, nơi này ban nãy bị đánh lén, chắc hẳn gãy xương mất rồi.
chúng tiên nhân còn lại bàn tán xôn xao, buổi đại hội thí võ tạm ngưng, Thiên Nhi không ai nhìn đến đứng lẻ loi bên trong vòng thi đấu. bị nhìn bị trừng càng bị căm ghét.
Bỗng một luồn sáng trắng chiếu vào nàng, Thiên Nhi nhìn lên trời, giây phút chạm vào ánh mắt người đó, Thiên Nhi ngẩn ra không nói được lời nào. người đó mãi lo thi pháp chữa thương cho nàng cũng không vội lên tiếng.
Nhưng xung quanh lại xôn xao một trận
- Mặc Uyên thượng thần! tham kiến thượng thần.
Vị thượng thần đó cũng mặc cho người thi lễ, chỉ im lặng nhìn nha đầu đang dại ra kia.
Hẳn nha đầu này còn chưa biết đến mình là ai? thật tội nghiệp nàng.
- Người là ai? sao lại giúp con?
- khẩu khí ôn hòa này mới thật là con! xin lỗi, ta đến muộn!
Trên kia lại xôn xao, bọn họ có kẻ quỳ có kẻ khấu đầu nhưng không được màn tới dù một cái liếc mắt, nha đầu kia ...
lại khiến đường đường trấn thiên giới thượng thần phải xin lỗi? này cũng quá....
- Sao thượng thần lại xin lỗi con? khụ....
Thiên Nhi chưa hỏi xong đã phun ngụm máu ngất đi, Mặc Uyên mới để ý, nàng ngoài ngoại thương, trong cơ thể còn chứa nhiều loại tiên khí, một phàm nhân lại mang hai tiên khí trong người?? chả trách nàng yếu ớt như vậy.
- Ta mang Thiên Nhi đi, các ngươi không chiếu cố tốt cho nàng, nên nhớ, chuyện này ta sẽ tính vào các ngươi!
Uy áp của thần khiến cho bọn họ nội thương, còn tiên nhân cảm giác dày vò còn hơn cả ném vào thủy lao, vạc dầu. bóng dáng họ vừa biến mất, tam tôn vội đứng ra dọn dẹp tàng cuộc, đại hội cũng hoãn đi.
************************************************** ************************************************
Tỉnh lại ở nơi xa lạ, Thiên Nhi cơ thể đau đớn như bị nghiền nát xương cốt, trên trời bỗng lóe qua hàng trăm tia sét đánh xuống người nàng.
-A!
Uỳnh Uỳnh Uỳnh...
nhưng đều bị một kết giới mạnh mẽ bao phủ lại, tia sét đánh cháy hết căn phòng nhỏ nơi nàng nằm. quan cảnh đáng sợ khiến nàng chỉ muốn ngất đi tiếp..
nhiều chuyện khiến mình không thể nào tiêu hóa nổi mà...
- Thiên Nhi sư muội tỉnh lại rồi..may quá...
-Ngươi là???
- À, chúng ta là các sư huynh ở Côn Luân phái núi Côn Luân, muội vừa lịch kiếp xong, nên theo chúng ta về núi dưỡng thân.
-.....
Thiên Nhi được hai sư huynh dìu về, trên đường đi, phong cảnh đẹp nhưng không có tâm trạng nhìn ngắm. nàng nóng lòng muốn biết là ai giúp nàng thoát một kiếp nạn, gặp dữ hóa lành lại thăng lên nhị tiên tử.
Dưỡng thương đến khi thân thế lành lại qua một quãng thời gian rất dài....
cũng may còn có Phong Ảnh ở bên cạnh luôn chỉ điểm cho nàng mỗi bước tu luyện. ví dụ như:
- Này, cô mà niệm sai một từ thì nơinày thành Trường Giang đấy!
-Có phải vậy không?
-********
Thiên Nhi niệm liên tục đến câu cuối lại quên bẵng, thủy khí từ tay Thiên Nhi phóng ra, xung quanh bỗng bao phủ bởi hơi nước nồng đậm.
Thiên Nhi le lưỡi, xà tinh lại không thèm nhìn cô, cuốn người lại rút vào trong trâm ngọc.
- sư muội...muội có sao không?
-haha...sư..sư huynh.. muội không có chuyện gì!
- Nơi này bỗng dưng hơi nước nồng nặc, hẳn có yêu ma tác quái, muội mau về núi, để ta xem xét xung quanh..
-haha ...dạ...
Thiên Nhi le lưỡi rút thanh kiếm báu bên trong túi càn khôn ra niệm chú bay lên, từ khi nàng thành tiên thân thì bay lượn lại dễ dàng như thế..trừ bỏ hơn 100 lần té sưng cả mặt.
Về căn phòng quen thuộc ở Côn Luân, nơi nàng ở là Thiên Hư các, nơi ở của thượng thần , nàng tự do chọn một phòng, chỉ ở phòng nhỏ cạnh bên hồ.
Năm năm rồi, từ ngày nàng được cứu ở Trường Lưu, không hề thấy bóng dáng thượng thần. cứ như lần đó là mơ vậy.
- Tiên cô! người có trong đó không? chúng tôi xin vào dọn dẹp!
- ừ!
Mỗi ngày ngoại trừ luyện phép thuật, thưởng thức trái cây dại bên ngoài núi, bắt vài tiểu yêu chơi đùa, Thiên Nhi nhàn hạ đến lạ, lại nhớ những lúc phục dịch ở Trường Lưu
- Hai người đến làm phục dịch bao lâu rồi? trưởng lão cùng các sư huynh có khinh thường các ngươi không?
- không, tiên cô, chúng tôi mỗi ngày đều được nghỉ ngơi vừa sức, còn được chỉ điểm tu luyện. nơi này không ai bạc đãi cả.
-ha!quá tốt rồi!
Đãi ngộ so với Trường Lưu khinh người kia thật tốt...mặc dù nàng vô tâm vô phế, không mang hận thù cũng thấy bất bình.
Nàng âm thầm đi ra hậu viên ngồi ngắm mây, Côn Luân không hổ là nơi phong sơn tuyệt cảnh. nơi này gần với bầu trời, nhìn lên chỉ có mây trắng xóa cùng xanh mướt.
- Thiên Nhi lại thơ thẩn, có kẻ ức hiếp con?
- ah...thượng thần, người trở về..
Thiên nhi cảm thấy khí tức người gần gũi vô cùng dễ chịu, cọ cọ vào tay Mặc Uyên, nàng làm nũng như đứa trẻ 10 tuổi.
- Hay người nhận con làm đồ nhi, để con có chân lớn mà ôm, bọn họ không khi dễ được con.
- Con...
Mặc Uyên thượng thần chiến công uy vũ lúc này cư nhiên đỏ mặt, Thiên Nhi cười to, rồi tiếp tục làm nũng đi theo sau lưng Mặc Uyên.
- Con không thấy đệ tử của ta toàn nam nhân? nơi này không lưu nữ nhân.
- Bọn họ không phải đệ tử người...
Mặc Uyên chỉ tay vào trán Thiên Nhi ôn nhu nói
- Con thật bướng bỉnh, thôi được rồi, có ngoại nhân con có thể gọi "sư phụ" nhưng ta không nhận lễ của con, không làm sư phụ con!
- Vâng! Sư phụ!
-Sư phụ, năm năm qua người bỏ rơi con, người đã đi đâu?
-Ta chỉ bế quan vài ngày thôi mà...
-Sư phụ...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile