CHƯƠNG 6
Chuyện cũ nhắc lại
Chu Quyết vuốt vuốt sống mũi, khi tiếng chuông đồng hồ của thư viện nặng nề đánh tiếng, cậu phát hiện mình đã ở đây rất lâu rồi. Cậu nhẹ nhàng gấp sách lại rồi trở về vị trí của mình. Cậu cảm thấy cuốn sách này không phải là một cuốn tiểu thuyết viết về chiến tranh, có thể vì cuốn sách này không có phần văn án, nên cậu đoán không ra đây là loại tiểu thuyết gì.
Chu Quyết muốn để sách vào cặp, nhưng suy nghĩ rất lâu, nhưng cho đến khi kết thúc lớp học, cậu vẫn không làm vậy. Cậu không biết vì sao lại vậy, hơi có cảm giác sợ hãi cuốn sách này. Nhưng đồng thời còn có sự hiếu kỳ sâu sắc đối với nó, cậu biết mình bị mê hoặc rồi. Bản thân cậu có ý thức bảo vệ mình và đồng thời lòng hiếu kì của cậu lại làm nhiễu loạn tâm trí cậu.
Chu Quyết còn chưa mất đi lí trí, cậu nghĩ ra một cách, bỏ sách vào ngăn tủ riêng của cậu ở trường, sau đó về nhà.
Bởi vì thứ hai tuần sau cậu phải ở lại kí túc xá của trường, nên Chu Quyết lần này về nhà lấy hành lí. Bố cậu thay cậu chuẩn bị hai bao đồ, đưa giúp cậu đến cửa rồi trở lại. Cậu chào tậm biệt bố, chuẩn bị lên lớp sớm một chút. Nhưng cậu còn chưa xuống làu thì ngưi thấy một cỗ hương vị cháy khét kỳ dị, theo sau còn có tiếng kêu khóc không ngừng, còn phảng phất tiếng niệm kinh pha lẫn tiếng chiêng trống cổ quái. Cậu trong lòng lẩm bẩm: Có người chết, hôm nay là ngày đưa tang.
Quả nhiên cậu đi xuống lầu, thì gặp một đoàn người mặc đồ đen dầu đội khăn trắng đang vậy quanh linh cữu, còn đốt vòng hoa, mùi khói lặng lẽ bay ra, còn mang theo tiếng khóc nức nở thê lương.
Chu Quyết nhẹ nhàng từ đám đông người lách ra, vừa xuyên qua bọn họ, tiếng khóc sau lưng càng chói tai, Chu Quyết bị tiếng khóc làm cho nổi da gà. Cậu biết rõ đám người này đi đưa linh cữu, hoảng hốt tiến về phía trước dựa dựa chờ bọn họ đi qua. Băng không cậu cứ đi đằng trước, giống như cậu dân đầu đoàn đưa tang, cũng quá xui xẻo!
Chu Quyết dựa vào bồn hoa, thấy người dẫn đầu là một cô gái rất trẻ tuổi, trên đầu mang hoa trắng, mặc một thân đen bó sát, nhìn qua thân hình cũng không tệ, có điều khuôn mặt cô quá nhợt nhạt, có thể so sánh với khuôn mặt trong khung ảnh đen ngòm trong tay cô, trên khung ảnh là một bức di ảnh, vòng hoa đặt trên bức ảnh đen trắng phối hợp với khung ảnh đen tạo nên thứ cảm giác bức bách dồn nén. Ánh mắt kia hiện nên một cỗ tử khí tuyệt vọng, nhưng trong đó còn mang theo thứ gì đó quen thuộc. cậu đột nhiên phát hiện, người chết kia cậu biết!
Chu Quyết khiếp sợ kêu một tiếng, khiến cho ngững người đưa tang nhanh chóng quay lại nhìn cậu trừng mắt nhìn cậu đầy bất mãn, mà người phụ nữ kia lặng lẽ quay đầu lại, lúc này tấm di ảnh liền đối diện nhìn chằm chằm cậu. Chu Quyết bỗng chốc nhận ra đó là người thu thập đao kiếm! Người đó cư nhiên lại mất! Chu Quyết trong lòng dâng lên một cỗ khí lạnh, lảo đảo lùi về phía sau, lưng dán vào gốc cây nhãn. Người đàn ông trong di ảnh, ánh mắt âm trầm, hoàn toàn không còn tinh thần lúc nói chuyện với Chu Quyết như ngày hôm qua, giống như một người tinh thần sa sút. Nhưng Chu Quyết có thể khẳng định: Đó là người hôm qua nói chuyện cùng cậu.
Chu Quyết không muốn tiếp tục nhìn tầm di ảnh, cậu trầm mặc cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt thành quyền. cậu cảm giác được đoàn người dời đi xa, tiếng khóc cũng xa dần. Cậu vò đầu ngồi xổm trên bãi cỏ, trong phút chốc đâu óc trở nên hỗn lọạn.
Người trông xe nhìn thấy Chu Quyết như vậy, tò mò hỏi cậu làm sao. Chu Quyết ấp úng nửa ngày, chỉ có thể nói vì quá nóng nên bị say nắng. Lão đầu từ túi quần lấy ra một hộp dầu gió đưa cho Chu Quyết, Chu Quyết lập tức đưa lên mũi ngửi. Đại não nhờ mùi dầu gió mà nhanh chóng tỉnh táo lại. Chu Quyết xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: “Ông Lý, người kia… người kia làm sao lại chết? Hôm qua… hôm qua không phải còn rất khỏe sao?”
Lão đầu nhân hộp dầu gió nói: “A? Khỏe? Làm sao có thể, người này một năm nay nhiễm trùng tiểu đường, sống đến bây giờ không dễ dàng, đáng tiếc cho vợ anh ta……”
Chu Quyết cảm thấy mạc danh kỳ diệu, bởi vì cậu thuộc loại người không hay cùng hàng xóm nói chuyện, hơn nữa đây là khu nhà trọ, mà người đàn ông kia không cùng khu vời nhà cậu. Chu Quyết hỏi: “Anh ta bị nhiễm trùng tiểu đường?”
Lão đầu lại a một tiếng, tiếp tục nói: “Cũng một năm rồi, một năm nay cậu ta vốn không ra hình người, gầy trơ cả xương.”
Chu Quyết nghe đến câu này, ngửi dầu gió coi như không, đầu cậu lại bắt đầu đau, lão nhân thấy cậu sắc mặt kém, cho ràng cậu say nắng rất nghiêm trọng liền định gọi cấp cứu cho cậu. Nhưng Chu Quyết xua tay, tự minh xách hành lí rời khỏi tiểu khu, cậu không cam tâm quay đầu nhìn về phía khung cửa sổ, chặn trên khung cửa căn bản không phải là thanh đao bị gãy, mà là một đoạn ống nước.
Trong lòng Chu Quyết hiện giờ chỉ nghĩ đến một vấn đề: Người đàn ông hôm qua rốt cuộc là ai?
Trên xe, chuyện này vẫn luôn ám ảnh Chu Quyết, Chu Quyết không phải là một người chậm chạp, cậu vẫn luôn nói với bản thân tất cả mọi chuyện có liên quan đến cuốn tiểu thuyết. Mà mở đầu cuốn sách đã nói, nội dung của nó có liên hệ với thực tế, mà người đàn ông này chết chính là minh chứng tốt nhất. Chu Quyết trong lòng bắt đầu sầu muộn ra sức vò đầu, từ túi quần rút ra một bao thuốc đã để rất lâu, rít một hơi bắt đầu nghiền ngẫm. Cậu nghĩ lại các tình tiết một lượt, phát hiện đầu tiên phải nói đến tiêu đề của cuốn sách, Vòng bảy người, mà cuốn sách này bản thân cũng rất kỳ lạ, đên bây giờ cậu vẫn không biết nó từ đâu mà tới, thư viện từ khi nào nhập cuốn sách này?
Vẫn không có bất kì đầu mối nào, xe đã đến trường, sự náo nhiệt ở trường làm vơi bớt phần nào phiền não trong cậu, khuôn viên phía bắc của trường có một tòa nhà, bên cạnh có một cống dẫn nước bẩn, có thể nói là nơi đặc thù đông lạnh hạ nóng, ở nơi này là một vài nam sinh thấp đầu, mà trong đó có Chu Quyết.
Chu Quyết quen đường lên tầng 3, vào phòng 306. Phòng này có thể ở bốn người, trong đó giường của Chu Quyết ở cánh cửa sổ. Nhưng bởi vì bên ngoài là cống thoát nước, không ai muốn mở cửa sổ ra. Lúc đó cậu cũng là người đầu tiên tới.
Chu Quyết đặt hành lí xuống đất, ngã người xuống giường, trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện cuốn sách. Đột nhiên cửa phòng bị đá ra, người kia khí thế hùng hổ làm chiếc chậu rửa mặt văng đi, Chu Quyết nghe tiếng liền biết là ai. Cậu lật người thoải mái cho Lý Thành Hạo một cái chào bằng gáy.
Quả nhiên là cậu ta, Lý Thành Hạo vừa đặt hành lý xuống liền ngồi phịch xuống giường Chu Quyết, dùng cánh tay to béo vỗ lưng Chu Quyết : “Lão Nhị! Cậu lại là người đầu tiên vào!”
Chu Quyết không kiên nhẫn lấy gối đè lên đầu, nhưng quá nóng rồi, có điều chỉ mười giây sau cậu lấy gối ra nói: “ Ai cho cậu gọi tôi là Lão Nhị? Cậu thử gọi lại lần nữa xem!”
Lý Thành Hạo rất béo, vào cái thời tiết nóng nực này, đầu cậu ta nhễ nhại mồ hôi, cậu ta dùng tay lau mặt nói: “Theo số thứ tự đến thì cậu chính là lão Nhị, tôi gọi cậu đâu có sai chứ. Cậu không phải cũng gọi tôi là Tam Béo ư?”
Chu Quyết đùng đùng ngồi dậy, giơ giơ cánh tay hỏi: “Phùng Lão Cửu vẫn chưa tới?”
Lý Thành Hạo lắc đầu: “Không biết, có thể cậu ta đi lấy đơn đăng ký chăng? Đúng rồi, có đại tin tức, cậu biết chưa?
Chu Quyết cau mày: “Cái gì?”
Lý Thành Hạo giống như chuẩn bị lên bục thuyết trình: “Lần này chúng ta có ba môn học là do Trần Hạo kia lên lớp! Ban đầu không phải chỉ có một môn? Làm sao lại thành 3 môn? Hơn nữa anh ta lần đầu tiên đứng lớp, con mẹ nó là người cầm đầu quân cách mạng. Anh em phải chuẩn bị thiên quân vạn mã để vượt ải này, nếu không phát này chúng ta sẽ bị xuống nước hết.”
Chu Quyết không kinh ngạc như dự đoán của Lý Thành Hạo , người kia nhướn mày hỏi: “Chẳng lẽ cậu đã biết rồi? Không hổ danh là Tiểu Chu Lang, tin tức của tiểu tử nhà cậu thật linh thông a.”
Nói xong, thì gặp hai tên mang balo du lịch vào phòng, chính là hai phần tử khác của phòng này, một người là trưởng phòng, Phùng Tường, một người còn nhỏ con hơn Chu Quyết, biệt danh Khỉ Còm Hầu Hiểu Vĩ.
Vậy là tứ đại kim cang của phòng 306 đã thuận lợi tập hợp sau kì nghỉ.
Mọi người sau một năm lăn lộn với nhau, đến cả cái rắm đánh thế nào cũng biết. Vì vậy nhanh chóng trở lại thân thiết, khiến cho Chu Quyết cuối cùng cũng thoát khỏi tâm tình ban sáng. Lão đại Phùng Tường, học khoa chính trị, mang khí chất của những phần tử tri thức những năm 70, cho dù cậu ta mặc quàn áo thời thượng, vẫn có thể khiến cho người ta cảm giác đó là quần áo đi mượn. Vì vậy còn có biệt danh là Phùng Lão Cửu, xuất phát từ người thời đó gọi nhưng phần tử tri thức bằng cái tên ô uế là ‘xú lão cửu’.
Lão nhị chính là Chu Quyết, ngoại danh tiểu Chu Lang, thực ra gọi cậu là Chu Lang, ngoài việc cậu họ Chu, còn vì tên tiểu tử này lớn lên nhìn không tệ, không chỉ thế mà còn tương đối trung tính. Còn có một đặc điểm quan trọng nữa là cậu thuộc loại thông minh, đối nhân xử thế khéo léo, tính toán toàn diện, năng lực tổ chức vô cùng tốt, nên trong bốn người thì cậu chính là quân sư.
Lão tam Lý Thành Hạo, khoa nhân văn, biệt danh Tam Béo, khí lực có thể nói thuộc loại xe tăng thịt người, dùng tính từ này để hình dùng thì phải biết gia hỏa kia có bao nhiêu khoa trương. Ăn nhiều, ngáy to, đánh rắm cũng thối, chính là ba đặc điểm lớn nhất của cậu ta.
Lão tứ Hầu Hiểu Vĩ, khoa thể dục. Cậu ta so với Tam béo chính là hai thái cực, gầy giống như bính lính Việt Nam, nhưng ngược lại còn liều hơn, đôi mắt mang theo một cỗ anh khí không chịu thua, khi đánh nhau thì cứ để cậu ta ra tay, biệt danh quả đấm thép Khỉ Còm, cũng có thể coi là một nhân vật, bên dưới còn có mấy thủ hạ.
Mọi người nói chuyên rôm rả, cuối cùng lại chuyển chủ đề lên Trần Hạo, hai người Khỉ Còm và Tam Béo đặc biệt thích thú. Khỉ Còm là cho rằng Trần Hạo giống như cậu ta, đều là người trong giang hồ.
Mà Tam Béo biểu hiện rất rõ ràng: Lần này cậu ta và Chu Quyết khó lòng thoát chết, trượt môn là điều tất nhiên.
Chu Quyết chỉ gật đầu phụ họa, một nửa đại não vẫn đang nghĩ chuyện xảy ra lúc sáng, Khỉ Còm nói trắng ra chính là tên bát quái, cậu ta hỏi: “Các cậu không biết sao? Trần Hạo này! Hắn chính là một nhân vật không tầm thường. Lúc trước hắn hình như vì một cô gái mà đánh nhau với năm sáu người. Vậy mà chỉ bị thương nhẹ, những người kia còn phải nhập viện. Thân thủ bậc này có cơ hội phải gặp mặt mới được, tôi nghe nói anh ta học qua tiệt quyền đạo!” nói xong còn học theo Lý Tiểu Long thét hai tiếng.
Tam Béo cười lạnh nói: “ Sai, sai! Cậu biết một mà không biết hai, cậu có biết người ta vì ai mà đánh nhau không?”
Cả hai người kia đều tò mò hỏi: “Cô gái nào?”
Tam Béo uống một ngụm Vương Lão Cát nói: “Vì chị gái hắn. Trần gì đó Lan.”
Chu Quyết nghe đên đây, mới quay đầu hỏi: “Chị gái hắn?”
Tam Béo gặp Chu Quyết luôn thờ ơ lãnh đạm cũng quay lại hỏi, nước miếng văng tung tóe: “Không sai! Nghe đâu chị gái hắn là hoa khôi, bề ngoài xinh đẹp, nhưng sau đó hình như phát điên. Thật đáng tiếc… Sau này trị liệu, bệnh tình phát triển lúc tốt lúc xấu, lúc phát bệnh bị mấy tên lưu manh ngoài đường trêu chọc, cũng từ đó chị gái hắn mất tích, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Lại qua mấy năm thì bị coi như là đã chết.”
Chu Quyết cau mày: “Điên rồi? Lại còn mất tích?”
Lúc này Phùng Lão Cửu luôn xem sách lại xen miệng vào: “Ừ, trùng hợp là năm đó chị gái hắn cũng làm thêm ở thư viện. Chu Quyết cậu chẳng lẽ không từng nghe lão tiền bối ở đó nói qua?
Tim Chu Quyết nhảy lên, dường như có chuyện gì đó mà cậu quên mất, cậu bắt đầu cảm thấy bồn chồn, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì hỏi: “Chị gái hắn… có phải mất tích từ năm năm trước?”
Tam Béo ậm ừ mấy tiếng, chỉ thả ra một câu: “ Không biết….”
Chu Quyết không nói nữa, rụt vai lại. Lúc này cậu lại nghĩ đến cuốn tiểu thuyết kia, giống như một tên nghiện, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy không nhịn được. Cậu buồn bực rút thuốc ra định hút, thì Phùng Lão Cửu nhanh chóng đoạt đi: “ Lão già kia sắp đi kiểm tra rồi, chờ ông ta đi rồi lại hút, nếu không sẽ có thấy mùi.”
Chu Quyết cáu kỉnh gật đầu. Cả đám đi tham gia lễ khai giảng đầu năm, nghe mấy lời vô nghĩa “tôi chỉ nói mấy câu”. Bốn người Chu Quyết đến nhà ăn ăn cơm, mỗi người tự nhìn lịch học, Chu Quyết đang xem vừa nghĩ sắp xếp làm sao để có thể trốn tiết và gian lận. Chu Quyết luôn cảm thấy cuốn sách kia vẫn đè nặng lòng cậu, từ sáng đến giờ, cậu thực sự không chịu nổi, nhưng nói ra lại sự bị người khác chê cười. cậu xoắn xuýt nửa ngày, mới liếm môi nói với ba người kia: “ Các cậu, tôi nói với chúng cậu một chuyện…các cậu đừng nói tôi mê tín.”
Phùng Lão Cửu nhấc nhấc kính : “Chuyện gì?”
Chu Quyết gãi đầu nói: “Tôi có thể đụng phải thứ không sạch sẽ.”
Lúc này cả ba người đều dừng đũa, mắt không chớp nhìn Chu Quyết, cuối cùng Tam Béo đưa cánh tay đầy thịt lên sờ trán cậu: “Không phát sốt nha…nói linh tinh cái gì vậy…”
Chu Quyết đẩy cánh tay tam béo ra: “Bỏ cái móng heo của cậu ra, các cậu nghe tôi nói…chuyện này thật sự có chút quỷ dị…”Chu Quyết thuật lại chuyên này cho bọn họ, bầu không khí quả nhiên trở nên ngưng trọng. Người đầu tiên mở miệng là Khỉ Còm, cậu ta nhe răng hỏi: “ Không phải đang quay phim chứ anh em.”
Chu Quyết ai một tiếng: “Lừa cậu thì tôi là cháu cậu, chuyện này… kì quái ở chỗ chuyện bắt đầu khớp với trong sách, rất không bình thường! Người chết lúc sáng chính là giải thích tốt nhất.”
Phùng Lão Cửu lắc đầu: “Chuyện này tuy là rất trùng hợp, nhưng đều có thể dùng nguyên nhân thông thường để giải thích, ví dụ chuyện cuốn sách thoắt ẩn thoắt hiện, có thể do lúc cậu bỏ vào balo, quên không khóa lại, người khác lại lấy ra. Túi đồ của cậu lại không có thứ bảo mật, cậu nó xem Lão Triệu rất có khả năng lấy đi, còn chuyện cậu nhìn thấy cô gái kia, có thể là người đọc nào đó nhận lúc người khác không chú ý đi vào, sợ bị cậu phát hiện nên chạy mất, còn có máy tính của cậu, có thể do thời tiết quá nóng, thẻ màn hình bị hỏng. Còn người chết kỳ lạ kia, thật ra còn dễ giải thích hơn, ngươi cậu nhìn thấy không phải người đã chết, mà là anh em của người đó chẳng hạn, lớn lên giống hệt người đó. Mà thanh đao vốn không phải ở lan can đó, lấy ra rất dễ dàng.” Tam Béo bên cạnh cũng gật đầu: “Không sai, thực ra những chuyện này đều có thể giải thích, anh em tôi thấy cậu làm thêm đến hồ đồ rồi, bỏ đi, đừng nhắc nữa. cậu giới thiệu cho tôi đến đó làm quản lí mạng đi.”
Chu Quyết nhăn nhó lắc đầu: “ Thế Trần Hạo thì sao?”
Tam Béo phì cười : “Tên đó coi cậu làm huynh đệ, còn giải thích làm sao? Anh em đừng sợ, nếu hắn ta có yêu cầu vô lý gì với cậu, nói với anh em, tôi tìm người giải quyết hắn.”
Nói đến chuyện đánh nhau, Khỉ Còm đứng dậy vỗ ngực, giống như tiếp theo đó chuẩn bị đi. Chu Quyết xua tay nói : “Được rồi. các cậu nói như vậy, thì là do tôi quá nhạy cảm rồi. Chuyện này coi như không có gì nữa.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile