Man Hoang Hành
Tiêu Đỉnh
Chương 5: Cổ kiếm (Thượng)
Hiện giờ trên Vân Hải của đỉnh Thông Thiên núi Thanh Vân đã loạn cả lên. Thanh Vân môn đang rơi vào tình thế nguy ngập, quan trọng nhất là chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử có vẻ không phải đối thủ của Cừu Vong Ngữ, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị y đánh hạ, dù ban nãy có đệ tử kiệt xuất của Thanh Vân như Vạn Kiếm Nhất cản lại đôi chút nhưng cũng đã bị bức lui lại.
Giờ phút này trên dưới Thanh Vân môn đều đặt hết hi vọng còn lại vào hai đại cao thủ cùng bối phận với Thiên Thành Tử là Chân Vu và Trịnh Thông. Song người ma giáo cũng thấy rõ điều này, tứ đại cao thủ là môn chủ của bốn đại phái dưới trướng Cừu Vong Ngữ đồng loạt rat ay ngăn chặn, không để họ đi cứu viện cho Thiên Thành Tử.
Thực lực đạo hạnh của Chân Vu và Trịnh Thông đã danh chấn thiên hạ nhiều năm, đạo pháp của họ không thể khinh thường. Nếu là lúc bình thường thì bất kể kẻ nào trong bốn đại tông chủ phải đơn đấu với một trong hai người họ thì tất đều phải thua chạy, nhưng giờ lấy hai địch một, ma giáo cũng chưa chắc đã rơi xuống hạ phong.
Tình thế đã cực kì nguy cấp, bốn người ma giáo chỉ muốn kéo dài thời gian, gắt gao cuốn chặt lấy hai người bọn họ khiến nhất thời Chân Vu và Trịnh Thông thật sự không thể vượt qua. Kẻ lớn tuổi nhất trong đám ấy là Quỷ Vương rat ay lại càng tàn độc, mỗi lần hắn tấn công hai người không thể không tự ứng cứu, cho dù lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng vô kế khả thi.
Đất trời ảm đạm, mây đen có xu thế áp đảo như thể chẳng mấy chốc nữa sẽ phủ lấy cả ngọn danh sơn ngàn năm.
Giữa trận hỗn chiến bỗng có ánh sang lóe lên từ không trung, thanh Thất Tinh tiên kiếm Thiên Thành Tử thất thủ đánh rơi khi nãy đang rơi thẳng xuống từ trời cao vạn trượng. Tiên kiếm hộ thân cũng bị đánh rơi, có thể thấy tình hình của vị chưởng môn chân nhân kia hung hiểm tới bực nào.
Tiên kiếm giống như con diều đứt dây rơi ầm xuống đất. Chiến thế như lửa, tiên huyết như roi vung, căn bản chẳng ai chú ý tới thanh bảo kiếm đang rơi xuống kia. Nhưng lại vào chính lúc này, giữa không trung nổi lên một cơn gió, một thân ảnh màu xanh lướt tới nháy mắt đã xuất hiện phía dưới Thất Tinh kiếm.
Một bàn tay cứng cỏi bỗng nhiên duỗi ra, cũng chẳng rõ ra sao, thanh tiên kiếm đã nằm trong tay người nọ, năm ngón tay thon dài lại chợt khép lại. Nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực tế lại nhanh như điện, đâu đó lại như có ánh chớp lập lòe rực sang cả bầu trời.
Linh kiếm vốn ảm đạm chẳng còn hào quang đột nhiên bừng sáng lên một lần nữa. Bảy ngôi sao lớn trên mũi kiếm trắng như tuyết bỗng rực sang, gió lớn nổi lên, áo xanh bay múa, bóng người nháy mắt đã mất tăm, khi xuất hiện lại đã ở bên cạnh Chân Vu và Trịnh Thông.
“Aaaaaaaaaaaaa!”
Một tiếng thét dài vang vọng như tiếng sấm, không trung xuất hiện ánh sáng rực rỡ, như một ngôi sao giữa đêm đen dầy đặc, bắt đầu tỏa ánh sang xuống khắp đất trời. Một ngôi sao phóng lên trên giữa vòm trời, sau đó ngân quang chớp động lóe sáng theo thứ tự, chẳng mấy chốc khí thế thất tinh Bắc Đẩu đã lại hiện ra giữa vòm trời.
Kiếm thế huy hoàng, dời núi lấp biển, cuồng phong thét gào, cuốn sạch thế gian.
Thân hình người áo xanh kia đã nhìn được rõ hơn, đó là một nam tử trẻ tuổi tầm bằng Vạn Kiếm Nhất, y khoác áo bào màu xanh, thần thái kiên nghị, khí độ trầm hùng, lại đang đứng giữa trời nên càng có khí thế bễ nghễ thiên hạ, không giận mà uy. Hắn quát ra tiếng:
- Sư thúc, để bọn chúng cho con.
Tiếng nói chưa dứt, Thất Tinh kiếm trong tay đã rền vang. Tinh quang khắp trời như bừng lên trong tích tắc, ánh sao như mưa phủ xuống khắp nơi. Hắn xông về phía trước, đối mặt với tứ đại ma đầu mà chẳng hề biến sắc. Kiếm thế trong tay cuồng dã như sóng gầm, phô thiên cái địa ập về phía kẻ địch. Nhất thời, khí thế trên Vân Hải đều bị người này cướp đoạt.
Tứ đại tông chủ Ma giáo là kẻ nào cơ chứ, kiến thức, tầm mắt của họ đều bất phàm, ngay lúc tinh quang sáng lên, kiếm thế đâm tới, sắc mặt Quỷ Vương đã biến đổi. Hắn thất thanh hô:
- Thất Tinh kiếm thức!
Ba người kia cũng lập tức nhận ra. Kiếm thế hung mãnh như song cả, cộng thêm ánh sao bạc khắp trời, không phải tuyệt kỹ trấn sơn của Thanh Vân môn - Thất Tinh kiếm thức thì còn là cái gì? Nhưng bao năm qua không phải chỉ có mỗi Thiên Thành Tử mới tu thành môn thần thông tuyệt thế này sao, tại sao giờ phút này lại nhảy ra một kẻ như vậy!
Hơn nữa, nam tử này hình như cũng mới chỉ hai bảy hai tám mà thôi, kể cả số tuổi thực tế có lớn hơn chút nữa nhưng mới chừng ấy đã có thể tu thành Thất Tinh kiếm thức cũng là thiên tư hiếm có trên đời.
Suy nghĩ ấy cùng lúc hiện lên trong long tứ đại tông chủ. Lực chú ý của bốn người vốn đặt trên người Chân Vu và Trịnh Thông nay lại đột nhiên bị nam tử áo xanh tung đại chiêu nên mặc dù phản ứng nhanh nhẹn nhưng vẫn bị luống cuống tay chân. Dù sao uy lực của Thất Tinh kiếm thức không phải chuyện đùa, lại thêm Thất Tinh tiên kiếm tang cường, cho dù người trẻ tuổi kia không có đạo hạnh bằng Thiên Thành Tử cũng không phải thứ bọn họ có thể tùy tiện đối chọi.
Hỗn loạn một phen, kiếm thế phiêu tán rơi xuống, tứ Đại tông chủ ma giáo bị bức lui hơn một trượng.
Áp lực lên người Chân Vu và Trịnh Thông giảm xuống. Chân Vu lập tức gật đầu với Trịnh Thông, thậm chí còn chẳng kịp nói gì mà trực tiếp phi người lên trời cao, xông về phía Thiên Thành Tử. Trịnh Thông cũng đang định hành động thì bên tai lại nghe thấy tiếng rên khẽ của nam tử áo xanh kia, âm thanh khá nhỏ nhưng có thể nghe thấy rõ đau đớn ẩn phía sau.
Trịnh Thông kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên sau kiếm mang khí thế vạn dặm kia, gương mặt nam đệ tử trẻ tuổi của Thanh Vân môn này đột nhiên hiện rõ nét thống khổ, khóe miệng cũng tràn ra dòng máu đỏ tươi. Cùng lúc đó, đám cao thủ đột nhiên bị đánh lén khiến Chân Vu chạy khỏi kia, ngoại trừ Quỷ Vương, đều vô cùng giận giữ vồ tới, thế tấn công ồ ạt như cuồng phong vũ bão.
Nam tử áo xanh kia dù sao cũng tu hành chưa lâu, lại lấy một địch ba cho nên phút chốc đã hiển lộ yếu kém.
Trịnh Thông không dám đi nữa mà huy kiếm xông tới cùng sóng vai chiến đấu bên nam tử áo xanh, đòng thời còn lớn tiếng hỏi:
- Đạo Huyền sư điệt, ngươi không sao chứ?
Nam tử áo xanh tên Đạo Huyền lùi về sau một bước, vừa rồi mới chỉ đấu có mấy hiệp mà trên người hắn đã xuất hiện vài vết thương. Nhưng vẻ mặt Đạo Huyền vẫn rất bình thản như chẳng thèm để chút thương tích đó vào mắt. Hắn khẽ mỉm cười, vẻ oan hùng lúc ban đầu đã biến mất, thay vào đó là đôi phần lễ độ.
- Chỉ mấy vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.
Trịnh Thông cất tiếng cười lớn, linh kiếm trong tay huy vũ đỡ lấy phần lớn thế công trước mặt. Đạo hạnh của hắn thâm hậu, chớp mắt đã ổn định được trận thế, thi thoảng lại vẫn còn có thể ung dung quay đầu lại nhìn Đạo Huyền. Trong mắt Trịnh Thông ẩn chứa vẻ vui mừng đầy tán thưởng.
- Tiểu tử ngươi thế mà khá, vậy mà tu thành Thất Tinh kiếm thức từ bao giờ, quả nhiên rất giỏi.
Độc Thần, Nguyệt Hoa và Đoạn Hậu bừng bừng tức giận, càng điên cuồng vây công hai người Trịnh Thông, Đạo Huyền. Chẳng qua đánh hết một hồi, Độc Thần chợt phát hiện điềm lạ, hình như chiến trường đã vắng bóng một người. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Quỷ Vương hư phù ở cách đó không xa, ánh mắt nhìn Đạo Huyền tràn ngập sự phức tạp.
- Quỷ Vương, ngươi còn không mau xuất thủ!
Độc Thần tức giận cất tiếng quát to.
Thân thể Quỷ Vương hơi chấn động, tựa hồ trong chớp mắt đã thức tỉnh nhưng hẵn vẫn không lập tức ra tay mà nhíu chặt lông mày. Hắn nhìn Đạo Huyền, sau đó đưa mắt nhìn bóng dáng áo trắng tiêu sái ở đằng xa, chính là Vạn Kiếm Nhất đang tung hoành trong làn kiếm khí. Chớp mắt, hắn bỗng nhiên tối mặt, dường như nghĩ tới điều gì mà nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hai người này còn trẻ vậy mà lại có đạo hạnh thần thông đến thế, đều là kỳ tài ngàn năm có một. Thanh Vân môn, Thanh Vân môn... có hai người đệ tử nàysao có thể lụi tàn, rõ rang là dấu hiệu đại thịnh.
Sắc mặt hắn thay đổi liền mấy bận, đột nhiên lộ vẻ tàn nhẫn. Quỷ Vương phát tiếng gầm khẽ, xông thẳng tới, căn bản chẳng hề để ý tới Trịnh Thông mà cứ nhè Đạo Huyền để công kích. Đủ loại chiêu thức hung ác âm độc, ùn ùn như mây, mãnh liệt không ngừng nghỉ. Đạo Huyền bị tấn công phải liên tiếp lùi về sau, nhất thời thở cũng không ra hơi.
Bọn Độc Thần lấy làm kinh hãi, chắc cũng chẳng biết làm sao tự dưng Quỷ Vương lại nổi cơn như thế. Lão đầu này có thân phận có địa vị lại hạ sát thủ nặng nề với một hậu bối trẻ tuổi của Thanh Vân môn, nhìn vào đúng là hơi khó coi. Nhưng sinh tử trước mắt, ba người kia cũng chẳng cố kị nhiều đến vậy, đều cùng xông lên sát chiêu càng lúc càng nhiều.
Trịnh Thông và Đạo Huyền dù hết sức ngăn cản nhưng bốn kẻ kia đâu phải dạng vừa, từ từ rồi hai người cũng rơi xuống hạ phong.
Tình thế lại hiểm nguy trở lại, may thay Chân Vu đại sư cũng thành công thoát ra, hóa thành tia chớp xông thẳng lên trời cao. Chân Vu thoát khỏi tứ Đại tông chủ, trong thời gian ngắn không ai có thể tiếp tục ngăn cản nàng. Chốc lát Chân Vũ đã lướt qua rặng mây đen, thấy được Thiên Thành Tử và Cừu Vong Ngữ.
Cừu Vong Ngữ cao lớn quay đầu lại nhìn rồi cất tiếng cười ha hả, dường như chẳng thèm để Chân Vu đại sư danh chấn thiên hạ vào mắt. Hắn xuất trảo, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, sau đó có một lá cờ dài chừng một trượng sắc đen như mặc ngọc. Lá cờ rơi vào tay hắn, đúng là trọng bảo của ma giáo, Thiên Ma phiên.
Cừu Vong Ngữ nắm chặt Thiên Ma phiên trong tay, không hề có chút do dự phi thân đánh về phía đầu của Chân Vu đại sư. Một tiếng “vù” vang vọng, mây đen kín trời nháy mắt như sôi trào, vạn dặm vân khí theo một cú phất cờ mà hóa thành hắc long gầm thét lao về phía Chân Vu đại sư.
May là đạo hạnh Chân Vu đại sự thâm hậu, chỉ hơi biến sắc. Người này quát khẽ, tiên kiếm tỏa lam quang chắn ngay trước người, linh quang đại thịnh cản lại cỗ hắc khí mãnh liệt kia.
Ở một phía khác, Cừu Vong Ngữ ngăn cản Chân Vu đại sư xong càng không chậm trễ trực tiếp ngưng tạo Huyền Âm quỷ trảo vồ về phía Thiên Thành Tử.
- Chết đi!
Khuôn mặt Thiên Thành Tử méo mó đột nhiên thoáng qua vẻ tàn ác. Hắn thò tay vào trong ngực như muốn làm gì đó. Cừu Vong Ngữ thấy thế, chân mày cau lại, cất tiếng hừ lạnh. Không thấy hắn làm gì mà Huyền Âm quỷ trảo giữa không trung đột nhiên tăng tốc độ, thuấn phát tựa lợi tiễn rời cung, như ác long hóa hình, há cái miệng to như chậu máu muốn đớp trọn Thiên Thành Tử.
Trong giây phút nguy cấp, đỉnh Thông Thiên của Thanh Vân Sơn đột nhiên rung chuyển, tiếng gầm phát ra xông thẳng cửu trùng thiên, ầm vang vòm trời. Một thân ảnh khổng lồ phi thân tới trước người Thiên Thành tử, chỉ một cú chạm đã đánh vỡ quỷ trảo đáng sợ kia!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.