TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 110 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 550

Chủ đề: Thiên Đế Đại Đạo

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 5: Hồi sinh!

    Một cảm giác quái dị lan tràn khắp toàn thân Viên Cửu truyền tới. Cảm giác này như thế nào, hắn cảm giác toàn thân như nhũn ra không có sức lực nhưng đồng thời thân thể lại truyền tới cảm giác toàn thân tràn trề sức mạnh. Đó là một cảm giác thật quái dị giống như những ngày thời tiết lạnh giá nhưng chỉ cần ngươi phơi lưng ra ánh nắng như vậy phần lưng ngươi sẽ nóng rát trong khi bộ phận khác thì vẫn lạnh giá. Đó là cảm giác như vậy...

    “Cảm giác này... nguyên do thân thể này quá yếu sao?” Trong lòng Viên Cửu thầm nghĩ. Cơ thể này giống như một người thực vật. Ẩn ẩn trong huyết mạch, Viên Cửu vẫn cảm nhận được dược lực và tinh khí đang chảy suôi. Hẳn cơ thể này được nuôi sống và lớn lên nhờ đan dược.

    Chín phần linh hồn tạo ra từ tam hồn lục phách trở lại cơ thể. Mỗi bản thân chúng đều mang theo sức mạnh tràn trề bao gồm đại biểu cho nguyên tố ngũ hành, âm và dương kèm theo quang minh và hắc ám cùng với ba loại võ hồn cực mạnh. Sức mạnh tràn trề khắp cơ thể Viên Cửu làm cho cơ thể hắn đang dần dần lột xác. Tinh thần lực cũng theo đó dật tràn ra bên ngoài.

    “Ân...” Con mắt một người nam nhân trung tuổi hơi co rụt lại. Hắn cảm giác được loại tinh thần bàng bạc khủng bố này ngay lập tức bật dậy. Dường như hắn xác nhận được loại cảm giác này thì ngay lập tức bản thân theo hướng tinh thần lực đang tràn ra ấy mà vội vã đi đến.

    Cạch! Cánh cửa gỗ bị mở ra, Viên Cửu vừa lúc đứng dậy xoa xoa đầu. Cảm giác toàn thân vẫn ê ẩm truyền tới song âm thanh cánh cửa mở ra đã làm cho hắn chú ý tới. Một người nam nhân trung tuổi đứng chết lặng ở nơi đó. Mái tóc dài màu đen hơi chút vài sợi tóc bạc, khuôn mặt anh tuấn nhưng tràn đầy tang thương. Đôi mắt sắc bén và hàng lông mày đậm, mũi thẳng và miệng rộng. Quang khóe miệng chỏm râu dài và râu dê khá dài. Bên ngoài phủ lên một bộ quần áo vải màu đen, bên trong mặc một chiếc quần áo màu trắng. Dây lưng to bản buộc chặt lấy đai lưng của hắn. Thân hình có vài phần vạm vỡ.

    “Em Cửu...” Âm thanh run rẩy từ miệng người nam nhân trung tuổi kia phát ra: “Làm thế nào mà...” Đôi môi hắn run rẩy vài cái mang theo âm thanh không thể tin được.

    “Chú là...” Bàn tay Viên Cửu đưa lên vỗ vỗ vào đầu mình. Một ký ức thật xa xăm truyền đến. Song trong ký ức Viên Cửu lại không có người nam nhân trung tuổi này. Dù rằng người nam nhân này làm cho hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

    “Anh là anh Bát đây!” Tiếng nói người nam nhân trung tuổi run rẩy, bàn tay sợ hãi hơi nắm chặt: “Ẻm... em chẳng lẽ không nhận ra anh sao?”

    “Bát ca...” Tiếng nói nho nhỏ từ miệng người thiếu niên phát ra.

    “Đúng... đúng rồi...” Người nam nhân trung tuổi toát lên vẻ vui mừng, đầu liên tục gật gật như gà mổ thóc: “Đúng là anh. Anh là Bát ca của em đây!”

    “Không... không thể nào!” Người thiếu niên nhăn mày nhìn về phía người nam nhân trung tuổi kia. Hắn liên tục lắc lắc đầu phủ nhận: “Bát ca trong ký ức ta mặc dù không tính đẹp trai nhất trong các anh em nhưng cũng là thượng đẳng. Tuyệt đối là người đẹp trai. Làm sao có thể là một người nam nhân giống như ngươi? Ngươi là ai? Còn nữa đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở nơi này!?” Đồng thời Viên Cửu âm thầm đề phòng nhìn đối phương. Hắn đang cố gắng đem linh hồn mình một lần nữa dung hợp nhanh hơn với thân thể bản thân.

    “Em thực sự là bé Cửu...” Dáng vẻ người nam nhân trung tuổi có vài phần lo lắng mở miệng hỏi: “Không phải ai đó đoạt xá đấy chứ?”

    “Đoạt xá...” Viên Cửu nhăn mày lại thật sâu, hắn mở miệng nói: “Nếu như ta là một vị cường giả nào đó đoạt xá cũng sẽ không chọn một cơ thể yếu đuối như vậy. Có kẻ ngu mới chọn cơ thể như thế này. Với cả những cường giả đoạt xá thường đều là lựa chọn các thai nhi chưa xuất thế như vậy họ có thể tu luyện lại từ đầu.”

    “...” Lập tức người nam nhân trung tuổi cứng họng lại, hắn thở ra một hơi dài và dùng tay vuốt vuốt ngực mình: “Em nói đúng, xem ra em đúng là bé Cửu thật rồi!”

    Mép Viên Cửu liên tục giật giật vài cái. Đã lâu lắm rồi không biết qua bao lâu mới có người gọi hắn như vậy. Ký ức hiện lên và động tác người nam nhân trung tuổi kia cũng truyền tới làm cho Viên Cửu có cảm giác quen thuộc. Hắn hít một hơi thật sâu mở miệng nói: “Ngươi thực sự là Bát ca sao?”

    “hà...” Tiếng thở ra thật dài từ miệng Viên Cửu phát ra: “Không giả đổi cho em một Bát ca khác!”

    Cái giọng điệu và cách nói chuyện đó quen thuộc nhưng Viên Cửu vẫn là dò hỏi: “Ngươi thực sự là Bát ca sao? Vậy ngươi có nhớ xem cuối cùng ta gặp Bát ca, anh ấy tặng cho ta cái gì mà dặn dò ta điều gì sao?”

    “Đương nhiên rồi!” Người nam nhân trung tuổi kia khẽ cười gật đầu nói: “Anh tặng cho em một viên đá còn nói đó là viên đã may mắn. Đồng thời còn nói với em rằng ngày mai gặp lại. Anh nói đúng sao?” Đôi mắt hắn cũng trực tiếp quan sát Viên Cửu thật lâu.

    “Không đúng, Bát ca đúng là tặng cho ta một viên đá may mắn!” Ánh mắt Viên Cửu híp lại nhìn về phía người nam nhân trung tuổi: “Nhưng là anh ấy nói rằng mười năm sau sẽ gặp lại ta!” Đồng thời hắn cũng vận lực đề phòng nhìn về phía người nam nhân kia.

    “Hô...” Viên Bát hô một tiếng đưa tay lên vuốt vuốt ngực mình sau đó thở ra một hơi dài: “Sai rồi là hơn mười năm. Anh từng nói với em thời gian này có lẽ là khoảng mười năm và hơn mười năm chúng ta mới gặp lại. Em sẽ phải cùng cha mẹ đến một nơi đó là Mộng Giới mà mẹ chúng ta sở hữu. Lúc sáu tuổi khi thức tỉnh võ hồn không bao lâu thì anh cũng từng tiến vào đó. Anh nói có sai sao, thằng nhóc này! Bây giờ, tuổi tác thực của em ít cũng có mười sáu tuổi đi!”

    “Thật là anh sao, Bát ca!” Viên Cửu lúc này mới hoàn toàn bỏ xuống đề phòng. Ánh mắt chăm chú quan sát Viên Cửu, khóe miệng hắn co quắp vài cái: “Thế nào mà thời gian ngắn không gặp anh thay đổi nhiều như vậy? Em nhớ được Bát ca là người gặp người yêu, chỉ cần liếc mắt là không biết bao nhiêu cô gái ngã vào lòng mới đúng chứ? Chẳng lẽ em đã ngủ rất lâu à!? Đến lỗi Bát ca đẹp trai giờ hóa thành nam nhân trung tuổi!”

    “Cũng có mười năm đi!” Hai tay Viên Bát đưa tay đằng sau lưng mà thở dài và gật gù.

    “Lâu như vậy!” Viên Cửu nhăn mày thật lâu, bàn tay nắm lại đặt ở ngực mình: “Như thế nào sẽ! Đúng rồi, cha mẹ cùng mọi người đâu hết rồi!”

    “...” Nhắc đến cha mẹ và mọi người, nhất thời Viên Cửu trầm mặc. Khuôn mặt hắn cũng đã biến thành vô cùng ảm đạm. Đến cuối tất cả hóa thành một hơi hít sâu và thở ra thật dài: “Em vừa tỉnh lại không nên hỏi quá nhiều. Mười năm qua đã có rất nhiều điều xảy ra, từ từ anh sẽ trả lời cho em. Việc em cần làm bây giờ nghỉ ngơi thật tốt và khôi phục sức khỏe.”

    “Bát ca...” Viên Cửu nhăn mày thật sâu rồi hỏi lại: “Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với mọi người sao?” Nhìn vóc dáng tiều tụy và khuôn mặt khổ sở kia, Viên Cửu cảm giác được trong lòng ẩn ẩn có một loại bất an. Hắn khó chịu hỏi vài câu: “Bát ca, anh đang dấu em điều gì sao?”

    “Anh không có, em nghĩ nhiều rồi!” Viên Bát đi về phía Viên Cửu, hắn muốn đưa tay lên xoa xoa đầu Viên Cửu tuy nhiên thấy bản thân thất thố liền đưa tay chạm nhẹ vào vai Viên Cửu. Đôi mắt hắn tang thương mà lại tràn ngập từ ái: “Em cứ nghĩ ngơi đi, sức khỏe em còn rất yếu. Vài ngày sau anh sẽ đem toàn bộ việc xảy ra trong mười năm qua nói với em. Nghe anh được không, bé Cửu!”

    “Haha...” Đột nhiên Viên Bát cười lớn, bàn tay đưa lên vỗ vỗ đầu mình: “Anh quên mất. Xin lỗi, xin lỗi... Bây giờ em cũng đã coi như là người trưởng thành rồi. Sao anh có thể gọi em một tiếng bé Cửu chứ? Đúng không nào!”

    “Hô...” Viên Cửu thở ra một hơi. Hắn cố nén trong lòng tò mò và xúc động. Đầu hắn vì thế mà gật xuống: “Được rồi, em sẽ nghỉ ngơi nhưng hy vọng anh sớm nói cho em biết chuyện gì xảy ra!”

    “Nhất định, nhất định rồi!” Nụ cười có vài phần gượng gạo và thê lương xuất hiện trên khuôn mặt Viên Bát. Bàn tay hắn vỗ vỗ nhẹ vào vai Viên Cửu: “Em nghỉ sớm đi. Anh sẽ bảo người đến nơi này chăm sóc cho em!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content


  2. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 6: Mười năm trước

    Thời gian chầm chậm trôi qua, thân thể Viên Cửu cũng theo đó dần dần khang phục. Tốc độ khang phục làm cho vị y sư già trợn tròn mắt. Một đám người tụ tập trong căn phòng sạch sẽ và một chiếc giường ngủ. Ở phía xa có treo vài bước tranh sơn thủy. Một chiếc bàn gỗ nhỏ và ở trên đó đặt một cái lò nho nhỏ. Bình thuốc đặt ở trên đó đang bốc lên khói nghi ngút.

    Bàn tay vị y sư già đang lẳng lặng đặt lên trên bàn tay Viên Cưu. Vẻ mặt vị y sư lộ ra cảm giác cực kỳ kỳ quái và liên tục lắc lắc đầu. Điều này càng làm Viên Bát cảm giác được có phần lo lắng. Giọng nói mang theo sốt sắng và nắm tay Viên Bát cũng nắm lại: “Tiền bối, không biết em ta...”

    “Không có việc gì!” Lão già thở ra một hơi dài, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve chòm râu mình. Thân mình vị y sư già đứng thẳng, một tay để sau lưng và cái đầu gật gù. Ánh mắt mang theo kỳ quái nhìn về phía Viên Cửu nói: “Không nghĩ tới thiếu niên này lại khôi phục nhanh như vậy. Đúng là điều mà lão phu cảm giác kỳ quái. Thường thường người nhiều năm như vậy cơ bắp sẽ sơ cứng, xương cũng theo đó thoái hóa. Mặc dù Trương gia chủ ngươi có dùng đan dược nuôi dưỡng cậu ta đi nữa. Lão phu cũng chưa từng gặp trường hợp như vậy. Chẳng lẽ thể chất người thiếu niên này rất đắc biệt sao?”

    Một lời ra nhất thời làm cho Viên Bát nhớ đến được thể chất mà em trai mình từng được đánh giá sau khi thức tỉnh võ hồn. Nếu không phải có biến cố mười năm trước, em trai hắn nhất định có tư cách vấn đỉnh cường giả. Nhà họ Viên sẽ một lần nữa thêm cường giả, đến lúc đó họ có tư cách trở thành một gia tộc siêu cấp thực sự.

    “Em trai ta không có chuyện là tốt rồi!” Viên Bát thở ra một hơi dài, hắn sợ vị y sư này nhìn ra được điều gì đó. Hai bàn tay chắp lại đối với vị y sư già cung kính hơi khom đầu nói: “Cảm ơn tiền bối.” Nói xong hắn ngẩng đầu ngoắc mắt về phía một người hầu ở xa đó: “Người đâu mau mang tới...”

    “Nếu không có việc gì, lão già ta đây cũng xin phép cáo lui!” Y sư già chắp tay đối với mọi người. Đồng thời nhìn về phía Viên Cửu đang nằm ở đó dặn dò: “Mặc dù vị thiếu gia này đã khôi phục hoàn toàn nhưng vẫn cần chú ý vài điều. Thân thể ngươi mới tỉnh lại không bao lâu nên cần năng đi lại nhiều một chút. Đối với ngươi có chỗ tốt. Không quên ăn nhiều đồ ăn dễ tiêu hóa một chút...”

    “Tấm lòng nho nhỏ...” Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt Viên Bát. Hắn đưa ra chiếc hộp đẩy đến trước mặt lão già rồi cười khẽ nói: “Tiền bối xin hãy nhận lấy!”Đầu vị y sư già hơi gật gật một cái, hắn có vài phần thỏa mãn. Bàn tay vươn ra cầm lấy chiếc hộp song đôi mắt hơi phức tạp nhìn về phía Viên Cửu một cái. Rồi lẳng lặng từ từ xoay người hướng ra bên ngoài. Viên Bát không quên đưa tay mời đối vị y sư già này: “Tiền bối, để ta đưa tiễn ngài!”

    “Hô...” Viên Cửu nằm ở trên giường thở ra một hơi thật dài. Bất quá với thần thức hiện nay Viên Cửu, hắn hoàn toàn có thể biết được ở bên ngoài đang nói chuyện gì. Hoàn toàn là những lời cực kỳ khó nghe làm cho Viên Cửu không khỏi nhăn mày lại.

    “Hừ... không hiểu gia chủ nghĩ gì!” Một người ở bên ngoài đang lầm bầm đối với một người hầu khác: “Nhiều năm như vậy vẫn nuôi sống một phế vật như vậy. Hơn nữa còn tiêu tốn không ít linh thạch để mời vị y sư tốt nhất trong thành nữa. Gia chủ nghĩ gì vậy nhỉ? Dù cho tỉnh lại thì có làm sao cơ chứ? Nhìn hắn cũng có mười sáu tuổi đi, mười sáu tuổi không có trải qua tu luyện cơ bản là không có hy vọng gì! E rằng sau này không có tiền đồ gì đi!”

    Ở bên cạnh thiếu nữ, người bàn nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhỏ giọng một chút! Kẻo gia chủ, ngài ấy nghe được lời này. Chúng ta không thiếu được trách phạt. Dù gì vị thiếu gia này cùng là em trai của gia chủ kia mà!”

    “Cô nói cũng đúng!” người thiếu nữ mỉm cười gật đầu nói: “Hơn nữa, vị thiếu gia này quả thực rất đẹp trai đây. Không biết võ hồn của hắn là gì a? Chẳng lẽ cũng là Hợp Viên sao? Nếu như vậy ta cũng có thể thỏa mãn hắn một chút. So sánh với mấy vị trưởng lão, ta vẫn là nguyện ý phục vụ vị thiếu gia tuấn tiếu này hơn chút!”

    Mép Viên Cửu liên tục giật giật. Võ hồn nhà họ Viên vốn là Hợp Viên. Bây giờ hắn biết Hợp Viên là gì. Một loài thú đối với loài người có cực kỳ chấp niệm. Đặc biệt Hợp Viên đực đối với thiếu nữ loài người. Một khi thiếu nữ loài người rơi vào trong tay Hợp Viên sẽ bị Hợp Viên thay nhau gian dâm. Gian dâm cho đến chết nên loại ma thú này thường bị người chán ghét. Một khi tu sĩ gặp phải, họ lập tức tiêu diệt nó không ngần ngại. Đó là vì sao nhà họ Viên thường bị người ghét.

    Những người mang theo võ hồn Hợp Viên cũng kế thừa một số năng lực Hợp Viên. Tất nhiên trong đó cũng có cảm giác mãnh liệt muốn quan hệ tình dục. Thế nên hầu như hạ nhân trong nhà họ Viên này phần lớn đều là nữ nhân. Đảm bảo nhà họ Viên sẽ không có nhiều áp lực khiến cho bên ngoài hành động xằng bậy.

    Qua mấy ngày nay tìm hiểu từ hạ nhân, Viên Cửu biết được nơi này cũng không phải cố thổ Viên Cửu đang sống trước đó. Hắn đang ở một nơi gọi là Ngọc Lam tinh cầu. Ngọc Lam tinh cầu cũng khá là rộng lớn có sáu phần được bao phủ là nước biển với năm khối đại lục lớn. Ở đây có một quốc gia duy nhất và không có sự thống trị hoàng gia.

    Ngọc Lam tinh cầu được quản hạt dưới sự lãnh đạo của một chế độ khá đặc biệt. Nước Ngọc Lam vừa dùng cái tên của tinh cầu này luôn. Nó thuộc phạm vi sở hữu của Thiên Đạo Chính Khí minh. Một liên minh nghe đồn vô cùng lớn trải rộng không chỉ ở dải ngân hà Võ Hồn mà còn ở nhiều dải ngân hà khác. Trong đó Ngọc Lam tinh được phụ trách bởi gia tộc lớn Bạch gia.

    Chế độ chính trị nơi này không giống như hoàng thất mà được bầu ra bằng phương pháp bầu cử. Gia tộc lớn nhà họ Bạch chỉ cử vài người ở nơi này đảm bảo duy trì hỗ trợ quản hạt nơi này. Họ sở hữu một loại võ hồn khá đặc biệt, thần thú Bạch Trạch. Thông qua phương thức đặc biệt, họ trở thành bên phân sở nếu như có phân tranh đang diễn ra cũng như định tội một người phạm tội ở Ngọc Lam tinh này.

    Nguyên nhân vì Ngọc Lam tinh có năm khối đại lục nên nó cũng được trực tiếp gọi là Đông Châu, Tây Châu, Bắc Châu, Nam Châu và Trung Châu. Mà nhà họ Viên được định cư ở Đông Châu hơn nữa là một khư vực rìa ngoài khá là nghèo nàn. Ơ nơi này thực lực người mạnh nhất cũng chỉ giống như trong lời mấy người hầu đó là cấp bậc gia chủ Trương gia hiện nay.

    Kể từ khi rời đi cố hương, Viên gia cũng theo đó đổi tên trở thành họ Trương. Viên Bát trở thành gia chủ Viên gia và lấy cái tên là Trương Viên. Hắn dùng cái tên Viên để nhắc nhở mình luôn nhớ rằng họ trước đây của mình là họ Viên mà không phải họ Trương. Nhất định phải có ngày khôi phục Viên gia.

    Cạch! Đang miên man thì cánh cửa mở ra âm thanh rơi vào trong tai Viên Cửu. Hắn quay đầu nhìn thấy được Viên Bát trở lại. Không bây giờ phải gọi là Trương Viên. Trương Viên vừa vào cửa đã phát ra thở dài. Xem ra mấy năm nay, tâm tình không tốt đã tạo ra thói quen này của Trương Viên.

    “Bát ca...” Viên Cửu nhìn về phía Viên Bát, hắn thoáng hơi buồn bã một chút: “Giờ anh có thể nói cho em biết những chuyện đã xảy ra nhiều năm gần đây rồi chứ? Em hoàn toàn có thể chịu được, yên tâm đi!” Dù sớm biết mọi việc có thể rất tồi nhưng trong lòng Viên Cửu vẫn hy vọng bản thân mình suy nghĩ sai. Nội dung sẽ khác so với hắn nghĩ một chút.

    “Nếu như em muốn nghe như vậy, anh cũng không dấu diếm nữa!” Trương Viên ngồi xuống bàn thở ra một hơi thật dài. Sắc mặt hắn lại lần nữa trở nên trầm mặc thật lâu. Đến lúc này hắn nhìn về phía Viên Cửu nói: “Em hãy bình tĩnh một chút và nghe anh nói. Anh hy vọng em nghe xong không vì thế mà có hành động ngu ngốc nào cả.” Viên Cửu gật đầu đồng ý, Viên Bát mới tiếp tục nói tiếp: “Đó là hơn mười năm về trước. Cái ngày mà em thức tỉnh võ hồn và cha mẹ đưa em vào trong Mộng giới của mẹ.”

    “Ở trong Mộng giới của mẹ chúng ta, thời gian mười năm đối với bà bất quá chỉ là trải qua một giấc ngủ mà thôi!” Viên Bát bình tĩnh nói, bàn tay hơi chìa ra hướng về phía trước trước: “Lúc đó, khi mà em ở trong Mộng giới, nhà họ Viên chúng ta đã bị người bất ngờ tấn công....” Hắn bắt đầu đem toàn bộ những gì mình trải qua noi với Viên Cửu.

    Một người thanh niên đứng chết lặng nhìn về phía con ma viên khổng lồ đại chiến với một con rồng khổng lồ màu vàng kim. Hai người chiến đến long trời lở đất. Bất quá sức mạnh của cự viên rõ ràng vượt trội hơn so với con rồng vàng khổng lồ kia. Không quá bao lâu con rồng khổng lồ bị đập nát đầu trước cây gậy khổng lồ của ma viên. Nhưng việc này không còn có dừng lại ở đây...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  3. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 7: Thiên Đạo Chính Khí Minh

    Não bộ hoàng kim thánh long bị ma viên trực tiếp đập nát bét. Nhưng cái chết của ma viên rõ ràng chọc tức sự tồn tại của cấm kỵ. Một cường già khủng bố cũng có võ hồn hoàng kim thánh long xuất hiện. Sự xuất hiện của hắn lập tức phát ra tiếng rộng giận đánh giết với ma viên. Hai con quái thú đánh giết khiến cho không gian rạn nứt xuất hiện từng đợt sóng gợn trong không khí.

    Khu vực họ giao chiến xuất hiện nứt vỡ. Đại địa vỡ nát, ngọn núi bị san bằng. Cả thành phố lâm vào ngập trời tai ương. Ma viên cả người nhuốm huyết. Mặc dù như vậy nhưng hắn huyết chiến đến mức tận cùng. Hai bên rằng co, ma viên càng bị thương chiến lực càng mạnh. Hơn nữa dưới ánh trăng chiến lực ma viên lại tăng lên một bậc.

    Hai người chiến đấu từ mặt trăng lên cao cho đến khi cuối chân trời xuất hiện mạt ánh sáng đầu tiên. Ma viên đạp chân trên người một con hoàng kim thánh long. Hai tay đấm ngực phát ra từng trận gầm rống rung trời. Song một tiếng hét lớn lại vang lên: “Đáng chết... vậy mà ngươi dám giết chết người gia tộc G.D chúng ta. Ngươi đáng chết...” Theo tiếng gầm rú phát ra một người nam nhân xuất hiện. Lần này hắn cũng hóa thành một con hoàng kim thánh long to như một ngọn núi lớn.

    Trận chiến hoàn toàn nghiêng về phía hoàng kim thánh long. Không quá bao lâu, ma viên huyết chiến đến giọt máu cuối cùng. Đáng tiếc hắn bị thương, thực lực chênh lệch lên hoàn toàn ngã xuống mặt đất. Song bàn tay chưa bao giờ dừng việc nắm chặt lại cây kim cô bổng.

    “Lúc đó, cha chúng ta đã huyết chiến với hai vị thần của dòng họ G.D” Trương Viên cười có chút khổ sở: “Trận đó chúng ta chỉ có thể xa xa đứng quan sát mà thôi. Trận đánh đó làm cho nhật quyệt vô quang, trời long đất nở. Từng ngọn núi đều bị san bằng chỉ với một đòn tấn công nho nhỏ của họ. Cha chúng ta đứng ở nhân đạo đỉnh lại có thể nghịch chiền phạt tiên thần. Ông đã giết chết một thần cấp dòng họ G.D nhưng lại bị đối phương có một người cấp thần khác giết chết!”

    “Nhà G.D...” Hai bàn tay hắn nắm chặt, bàn răng nghiến chặt phát ra từng tiếng ken két: “Ta nhất định sẽ phải bắt chúng máu trả bằng máu!” Ở trong linh hồn Viên Cửu phát ra tiếng gào thét thê lương. Khí thế không ổn định ẩn ẩn cảm giác muốn phát ra ngoài.

    “Không cần thiết!” Trương Viên mặt trắng bệch sau đó thở ra một hơi. Lập tức bị câu nói này làm cho mình ngẩn người, Viên Cửu quay đầu nhìn về phía hắn. Khuôn mặt Trương Viên vì theo đó lộ ra sầu thảm nói: “Không lâu sau sự kiến đó, ta nghe được tin tức nhà G.D bị người diệt!”

    “Cái gì?” Bản thân Viên Cửu hoàn toàn ngẩn ra, hắn run run đôi môi hỏi: “Bát ca, ngươi không phải nói gia tộc G.D có thần sao? Làm sao có thể... họ bị người giết dễ dàng như vậy!”

    “Mặc dù nhà G.D có thần nhưng...” Trương Viên lắc lắc đầu thở ra một hơi thật dài: “So với Thiên Đạo Chính Khí minh thì chẳng là cái gì cả!?”

    “Thiên Đạo Chính Khí minh!?” Cái tên này, Viên Cửu đã nghe nhiều lần rồi. Hắn mở miệng tò mò lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ nhà G.D bị diệt tộc là do người của Thiên Đạo Chính Khí minh!”

    “Có thể nói như vậy!” Đầu Trương Viên theo đó liên tục gật gù. Bàn tay đặt ở trên bàn đưa lên cầm lấy chén trà uống. Nước nhuận hầu làm cho Trương Viên có cảm giác được khát, hắn mới tiếp tục câu chuyện mình đang dang dở: “Thiên Đạo Chính Khí Minh do nhiều gia tộc tạo lên. Ngọc Lam tinh cầu và Ngọc Lục tinh cầu cũng thuộc quản hạt của Thiên Đạo Chính Khí Minh. Trước đây, cha chúng ta an ổn có thể từ một gia tộc nhỏ yếu phát triển đến mức trở thành gia tộc lớn đó là vì Thiên Đạo Chính Khí Minh!”

    “Nếu không em cho rằng bằng vào cái gì mà gia tộc G.D có hai người cấp thần không tiêu diệt gia tộc chúng ta. Phải biết rằng gia tộc chúng ta lúc đó còn khá nông cạn. Chiến lực cao nhất chỉ có cha chúng ta đứng ở Nhân Đạo Đỉnh. Mặc dù thực lực cha có thể nghịch chiều chiến thần tiên nhưng cơ bản vẫn có khác biệt. Hai thần cấp của tộc G.D muốn giết cha chúng ta cơ bản là không khó khăn gì. Họ chỉ cần trả một cái giá nhất định hoàn toàn có thể xóa xổ gia tộc chúng ta!”

    “Vậy...” Vẻ mặt Viên Cửu lập tức biến thành mê mang. Theo lý thuyết gia tộc Viên Cửu quả thực không có cách nào địch nổi gia tộc G.D. Nguyên nhân vì nội tình vì số lượng cường giả cũng như việc đối phương có hai cấp thần. Ngay tức khắc hắn nghĩ đến cái gì, hắn lập tức nói: “Thiên Đạo Chính Khí Minh!”

    “Đúng là như vậy!” Trương Viên khe khẽ gật đầu. Hắn bắt đầu liến thoắng: “Vì có Thiên Đạo Chính Khí Minh, cha cùng gia tộc ta mới không lo lắng đối phương sẽ hành động thiếu suy nghĩ. Nguyên nhân vì cha từng gia nhập Thiên Đạo Chính Khí Minh. Trong đó cha chúng ta càng là thiên tài trong thiên tài. Người có khả năng trở thành thần tiên trẻ tuổi nhất ở tuổi 500 năm.”

    “Anh từng nghe được cha nhắc tới thời trẻ cha đi khắp mọi nơi khiêu chiến rất nhiều cường giả. Cơ bản trong cùng cấp khó gặp phải đối thủ. Đồng thời cũng vì thế tạo ra không ít kẻ thù. Song Thiên Đạo Chính Khí Minh đã bảo vệ cha. Thiên Đạo Chính Khí Minh sẽ tặng cho mỗi thiên tài một lệnh bài đặc biệt tượng trưng độ coi trọng của họ đối với vị thiên tài này. Một khi thiên tài được Thiên Đạo Chính Khí Minh coi trọng bất cứ ai cũng phải e dè.”

    “Ngươi có thể giết chết người thiên tài của Thiên Đạo Chính Khí Minh đoạt lệnh bài của hắn để thay thế vị trí của hắn. Tuy nhiên có điểm quan trọng nhất đó là người không được phép cậy già bắt nạt trẻ. Thứ hai ngươi không được phép dùng cấp bậc cao hơn nghiền áp đối thủ. Nguyên tắc ngươi chỉ có thể trong cấp bậc ngang bằng có nghĩa cùng giai đem đối thủ giết chết mới tính. Thiên tài Thiên Đạo Chính Khí Minh chính là hình thành như vậy.”

    “Cha chúng ta cũng là thông qua việc đánh bại một cường địch mà đạt được lệnh bài được Thiên Đạo Chính Khí Minh coi trọng. Một đường chiến thắng đối thủ, nghịch dòng mà lên. Vì vậy thực lực càng ngày càng mạnh, kẻ thù càng ngày càng nhiều nhưng không ai dám tìm cha chúng ta trả thù. Nếu có chính là đằng cấp ngang với cha hoặc hơn một chút. Tuyệt đối không cao hơn một giai nhưng võ hồn chiến viên lực chiến khủng bố cơ bản là vượt cấp giết địch.”

    “Từng có ngôn truyền có một vị tiên nhân cậy già lên mặt bắt nạt giết chết một người Thiên Đạo Chính Khí Minh. Hắn cứ nghĩ rằng Thiên Đạo Chính Khí Minh không thể nào biết nhưng Thiên Đạo Chính Khí Minh là có một cơ cấu thần toàn tử. Cơ cấu này có thể chắc thí ra ai là kẻ giết chết người Thiên Đạo Chính Khí Minh, kết quả là sáu vị tiên nhân xuất động đem vị tiên nhân kia đánh chết.”

    “Tất nhiên đây là điều mà anh nghe được!” Trương Viên thở ra bắt đầu tự mình rót cho mình một chén trà sau đó tự thưởng thức.

    “Là vậy sao!?” Viên Cửu thở ra, hắn nhìn về phía Trương Viên thấy được mép Trương Viên đã ướt ít nước trà. Râu trên mặt Trương Viên theo đó rơi ra ngoài. Mép Viên Cửu theo đó co giật liên hồi vài cái: “Bát ca, râu của anh...”

    “A...” Trương Viên nghe vậy ngẩn người, hắn vội vã đưa tay lên vuốt râu của mình. Bộ râu giả của hắn theo đó trực tiếp muốn rớt ra ngoài. Hắn vội vã chỉnh lại ria mép của mình sau đó cười có vài phần cứng nhắc đối với Viên Cửu.

    Nghe được tin chết của cả người nhà mình. Hiện giờ chỉ còn mỗi mình Viên Bát cùng với hắn, trong lòng Viên Cửu không khỏi có chút chua xót. Bất quá linh hồn ký ức chín người dùng hợp làm cho Viên Cửu đối với tình cảm có vài phần xem nhạt. Điều mà hắn cần làm đó là trở nên lớn mạnh phạt triển Viên ra không Trương gia. Sau đó trực tiếp tìm kẻ thù liên quan tới sự kiện này còn sót đem giết chết.

    “Bát ca...” Tiếng thở dài khe khẽ từ miệng Viên Cửu phát ra: “Vết thương trên người anh cũng là vào mười năm trước sao?”

    “Ân...” Đầu Viên Bát hơi gật xuống, hắn thở ra một hơi thật dài rồi lại hít thật sâu một hơi khí lạnh: “Nhiều năm như vậy cũng đã quen thuộc. Chỉ là... hiện giờ Viên... nhà họ Trương chúng ta không có ai còn sở hữu võ hồn Chiến Viên nữa. Mà bản thân ta thì lại mất... Xem ra gia tộc chúng ta sợ rằng khó lòng quật khởi từ đây. Nếu như em vẫn còn võ hồn thì... Nhưng đừng lo lắng, không có võ hồn có thể tu luyện đấu khí cùng với tu tiên mà... nhất định chúng ta sẽ tìm cho em một loại phương thức tu luyện thích hợp!”

    “Không cần đâu, Bát ca...” Viên Cửu lắc lắc đầu cười có chút gượng gạo: “Việc chúng ta cần làm đầu tiên bây giờ đó là chữa thương cho anh. Đem anh hoàn toàn khôi phục mới được!”

    “Khôi phục!? Đệ muốn giúp ta khôi phục?” Viên Bát cười có phần thảm thương: “nếu như với nội tình năm xưa của nhà chúng ta có lẽ còn sẽ... Bây giờ... thôi... hài...” Tiếng thở dài lại phát ra, bàn tay phẩy phẩy: “Không nói nữa!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 8: Hệ thống hồn sư

    Cái phong thái thở dài và mặt bất đắc dĩ của Trương Viên làm cho lòng Viên Cửu có vài phần buồn bực. Hắn vì thế mắc lắc lắc đầu, đôi môi khẽ nhấp: “Bát ca, thương thế của anh em có thể chữa trị khỏi. Hơn nữa còn làm anh tiến thêm một bước!”

    Con mắt Trương Viên ngay lập tức trợn tròn. Sau đó hắn cười có chút thê lương đáp lại: “Anh không biết em đã xảy ra chuyện gì! Có lẽ em có kỳ ngộ của riêng mình, hiện giờ ngay cả anh cũng không nhìn thấu em. Bất quá ngay cả y sư cao cấp cũng khó lòng trị liệu anh...”

    “Anh vẫn không tin em sao, Bát ca!” Viên Cửu nhăn mày lại, hai tay đan xen với nhau và dùng ánh mắt kỳ quái quan sát Trương Viên: “Anh vẫn cho rằng em là một người nào đó đoạt xá sao? Nếu là đoạt xá em đã đem bản thân mình dấu kín chờ đợi cơ hôi trốn thoát hoặc giết chết anh. Hay anh nghĩ có kẻ ngu ngốc nào chọn một cơ thể ngủ say mười năm tiến hành đoạt xá!?”

    “Không...” Trương Viên lắc lắc đầu cười nói: “Em đã thay đổi rất nhiều. Không còn là bé Cửu đáng yêu như năm xưa nữa nhưng anh biết được rằng em chính là bé Cửu. Chỉ là, thân thể anh, anh biết được. Võ hồn cùng căn nguyên anh bị tổn tại, muốn chữa trị sợ rằng chỉ có các đan dược cao cấp hoặc là y sư cấp bậc cực cao hay dược thủy cấp cao, thiên tài địa bảo mới có khả năng...”

    Bàn tay Viên Cửu hơi đưa lên, khóe miệng hắn kéo kéo: “Vẫn là không tin em sao? Anh không tin em một lần sao? Em đâu còn là một đứa bé nữa mà nói chuyện đùa với anh. Sao anh không thử để em giúp anh trị liệu một lần nhỉ!?”

    “Ài... được rồi!” Trương Viên biết đã không có cách nào chỉ có thể thở ra một hơi thật dài. Hắn tiến đến giường Viên Cửu ngồi xuống. Bàn tay hắn chìa về phía Viên Cửu. Theo sau, Viên Cửu cũng vươn tay chạm vào cơ thể hắn. Nhất thời một loại sức mạnh tràn ngập sinh cơ tiến vào cơ thể Trương Viên làm cho hắn thư thái. Hắn muốn nói gì nhưng thấy sắc mặt ngưng trọng của Viên Cửu, nhất thời lời đến miệng lại theo đó ngưng trọng lại.

    “Hô... thật là âm độc.” Ở trong tâm, Viên Cửu thầm mắng. Tại trong cơ thể Viên Bát, Viên Cửu cảm nhận được một đoàn năng lượng khá là tà ác và âm độc. Nó theo đó dần dần ăn mòn sinh cơ Viên Bát một cách âm thầm và bí mật. Cho dù có linh đan diệu dược cũng bất quá trở thành món đồ bổ dưỡng nó mà thôi.

    Con mắt Trương Viên co rụt lại, hắn thấy được quang hoa trên người Viên Cửu theo đó lóe sáng. Cửu sắc ánh sáng theo đó trực tiếp xuất hiện trên người Viên Cửu. Hai thứ đố theo đó lơ lửng sau lưng Viên Cửu đồng thời khí thế trên người Viên Cửu trở nên thập phần khủng bố. Hai thứ này cũng tỏa ra uy áp làm cho cả người Trương Viên toát cả ra mồ hôi.

    Hai món đồ Viên Cửu xuất hiện phân biệt là một cây roi phát ra thất thải quang mang xinh đẹp. Ở trên đó từng đường đạo ngân khắc lên ẩn ẩn phù hợp thiên địa đại đạo. Một thứ khác giống như một cái bảng với hoa văn lưu chuyển có rộng phượng kỳ lân và thụy thú lượn lờ xung quanh cái kim bảng này. Ánh sáng lóa lên làm cho kim bảng cũng trở nên mười phần sặc sỡ uy thế.

    “Ré...” Đoàn âm tà trong cơ thể Trương Viên giống như có ý thức lập tức phát ra tiếng ré sợ hãi. Song nó ngay lập tức gặp đoàn năng lượng chín màu trực tiếp bao vây. Sau đó một cỗ hấp lực đem năng lượng trong cơ thể nó nhanh chóng cắn nuốt và phân giải.

    “Hô!” Trương Viên cảm giác cả người thư thái khi Viên Cửu lập tức đem nó cắn nuốt phân giải. Đồng thời ánh mắt hết sức âm trầm nheo lại. Hắn hít một hơi thật sâu sau đó trực tiếp rút ra một đoàn năng lượng có màu tím đen. Một tay khác vẫn đặt ở trên người Trương Viên tiếp tục vì hắn thâu tống năng lượng.

    Trên người Trương Viên theo đó khí thế bắt đầu dâng cao. Tu vi mất đi của hắn lập tức nhanh chóng khôi phục. Ẩn ẩn dật tràn ra khí thế làm cho cả tòa căn phòng phấp phới phần phật gió bay. Một cỗ khí thế tuyệt cường theo đó nhanh chóng tản ra. Bộ phận sinh dục Trương Viên theo đó lần nữa khôi phục lại nam nhân hùng phong.

    Hồn sư so với tu chân giả, đấu khí, ma pháp sư đều mạnh hơn khá nhiều. Nguyên nhân không phải hồn sư mạnh hơn so với tu chân giả, đấu khí hay ma pháp sư nguyên nhân vì hồn sư có thể tu luyện kèm theo một hệ thống khác. Không giống như tu chân giả không có cách nào tu luyện đấu khí và ma pháp đồng thời ngược lại cũng là như thế.

    Phương pháp tu luyện hồn sư có phần khác biệt. Võ hồn chính là một phần tạo nên do ba loại năng lượng bản thân vốn có đó là tinh khí và thần. Cũng giống như tu chân giả, đấu khí hay ma pháp sư, cấp bậc tu luyện hồn sư cũng phân biệt làm chín cảnh giới lớn.

    Cảnh giới hồn sư đầu tiên đó là rèn luyện thân thể và thần hồn sau khi thức tỉnh võ hồn. Sau khi thức tỉnh võ hồn, hồn sư có thể thông qua phương pháp đặc biệt dựa vào võ hồn hấp thu tinh hoa từ thức ăn bồi bổ cho cơ thể. Đồng thời có thể chuyển hóa tinh khí bồi bổ thần hồn. Thông qua phương pháp tiêu hao tinh khí bồi bổ thần hồn rồi lại thông qua thức ăn bồi bổ tinh khí đạt đến việc rèn luyện thân thể và thần hồn.

    Cảnh giới thứ hai đó là mở ra hồn hải tại vị trí giữa tim. Thông qua năng lượng chuyển hóa từ võ hồn liên tục mở rộng khí hải đến cực hạn và đem khí hải củng cố.

    Cảnh giới thứ ba đem võ hồn trực tiếp chém tách ra mối quan hệ giữa linh hồn và thân thể. Từ đây võ hồn tồn tại độc lập và giống như một thân ngoại hóa thân. Điều này sẽ làm cho linh hồn và thân thể tổn thương cần thời gian dài uẩn dưỡng khôi phục lại ban đầu.

    Cảnh giới thứ ba vì luyện khí cảnh. Dẫn động thiên địa linh khí được cơ thể hấp thu vào tĩnh mạch. Theo máu lưu thông đến trái tim. Linh khí bị võ hồn hấp thu một phần đồng thời một phần chuyển hóa thành năng lượng nhập vào máu tiến tới động mạch bổ sung khắp toàn thân. Từ đây hồn sư không cần phụ thuộc vào thức ăn có nhiều tinh khí.

    Cảnh giới thứ tư vì thần thông cảnh. Võ hồn liên tục hấp thu thiên địa đạt đến cực hạn thức tỉnh thần thông riêng bản thân mình. Mỗi người thức tỉnh thần thông không giống nhau. Ngay cả có cùng một loại võ hồn thì thần thông thức tỉnh có thể tùy người mà khác. Nó phản ánh bởi tâm linh của hồn sư.

    Cảnh giới thứ năm vì tố hồn cảnh. Một thời gian nhất định võ hồn đã trở nên mạnh mẽ và được hấp thu lượng lớn thiên địa linh khí và tinh khí của cơ thể. Hình thế võ hồn lúc này đã ổn định có thể dung nhập thiên tài địa bảo thích hợp để tố hồn. Với các loại khí võ hồn như kiếm, đao côn bổng đó chính là các loại kim loại đặc biệt. Thông qua hấp thu các loại kim loại tố hình mà võ hồn trở nên vô cùng mạnh mẽ. Các loại thú võ hồn thì đó là tinh khí của các loại yêu thú, ma thú. Cấp bậc càng cao đồng thời càng có huyết mạch giống võ hồn thì càng thích hợp.

    Cảnh giới thứ sáu vì đạo ngân cảnh. Mỗi loại võ hồn sẽ được khắc thêm đạo ngân vào trên người của nó. Đạo ngân có thể tự sinh hoặc hồn sư có thể nhờ đạo ngân sư khắc đạo ngân vào nơi này. Tuy nhiên đạo ngân phài dựa vào việc võ hồn có thể thích ứng và chịu đựng được hay không.

    Cảnh giới thứ bảy vì lĩnh vực cảnh. Toàn bộ võ hồn đã được khắc lục đầy đủ đạo ngân, hồn sư có thể thông qua đạo ngân và cảm ứng thiên địa tự hành thức tỉnh thuộc về lĩnh vực của chính bản thân mình. Tuy nhiên không phải hồn sư nào cũng có thể ở cảnh giới này đạt được lĩnh vực. Hoặc có thể bằng cách khác đạt được lĩnh vực.

    Cảnh giới thứ tám vì thần lực cảnh. Võ hồn không hấp thu hồn lực nữa mà dần dần chuyển biến vì năng lượng vũ trụ. Từ đây các loại đan dược bình thường đã không có tác dụng. Chỉ những đan dược chữa trị đạo thương hay kéo dài tuổi thọ hoặc các loại đan dược có tác dụng ngộ đạo mới có tác dụng.

    Cảnh giới thứ chín vì đột kiếp cảnh. Đem võ hồn dung nhập thiên địa từ đây mình trở thành một phần thiên địa. Tuy nhiên mỗi lần sẽ giáng xuống một kiếp. Kiếp cuối cùng vì thần kiếp, một khi độ kiếp thành công có khả năng chứng đạo thành thần.

    Đây chính là chính cảnh giới tu luyện của hồn sư. Hồn sư bản thân hoàn toàn có thể kiêm tu các mặt khác hệ thống mà không có xung đột. Song việc tu luyện như vậy cũng có nhiều bất lợi vì đồng tu hai hệ thống khiến chiến lực gia tăng nhưng đồng thời cũng trực tiếp khiến cho thời gian bỏ ra gấp đôi so với bình thường. Tu chân giả, đấu khí hay ma pháp sư đều không nguyện ý bỏ nhiều thời gian như vậy đồng tu.

    Chiến lực cha hắn, Viên Chiến Thiên vì sao mạnh như vậy còn không phải Viên Chiến Thiên trực tiếp đồng tu một loại hệ thống khác sao? Một loại thể tu của người tu chân. Đem thân thể tu luyện khai phá làm cho thân thể mạnh như pháp bảo. Kết hợp với võ hồn chiến viên khi hợp nhất thêm thần thông đặc biệt gia tăng vô hạn chiến lực đủ để Viên Chiến Thiên ngược chiều phạt thần.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 9: Lựa chọn

    Âm dương ngũ hành luân chuyển không ngừng. Năng lượng từ trong cơ thể Viên Cửu tràn ra theo đó trực tiếp đem đạo thương Trương Viên khôi phục lại. Thân thể hấp thu cỗ sinh mệnh lực làm cho thân thể Trương Viên theo đó lột xác cuối cùng tấn cấp.

    Oanh! Cả căn phòng trước sức mạnh Trương Viên theo đó nhanh chóng ầm ầm sụp đổ. Sự rung động này khiến cho toàn bộ Trương gia chấn động. Đám người theo đó lập tức chấn động vội vã chạy tới hậu viện xem chuyện gì đang xảy ra.

    “Hahaha...” Âm thanh cười lớn phát ra. Một người thanh niên khá là tuấn tiếu. Toàn thân cơ bắp củ ấu rõ ràng phát ra tiếng cười lớn. Đằng sau người thanh niên xuất hiện hình ảnh ma viên đứng ở trên đó phát ra tiếng hống khiếu đến điên cuồng. Đôi tay ma viên liên tục đấm vào ngực phát ra tiếng hống khiếu rung trời.

    Giọng điệu cười vàng cùng âm thanh ầm ĩ từ hậu viện truyền tới khiến cho tất cả mọi người đều bị âm thanh chấn động này đánh thức. Vừa mới rời đi hậu viện không quá bao lâu thì tất cả mọi người đều chạy vội quay lại về phía hậu viện.

    Toàn bộ mọi người thấy được một người thanh niên trần truồng phát ra âm thanh cười lớn. Một bàn tay hắn khẽ nắm chặt đưa lên. Hư ảnh chiến viên sau lưng phát ra gào rống. Nhất thời uy áp khủng bố trực tiếp tràn ra bên ngoài. Úy áp khủng bố làm cho cả đám người ở đây đều cảm giá c được cả người như bị một tòa núi lớn đổ lên. Trên người theo đó xuất hiện mồ hôi nhễ nhại.

    “Cha...” Nhìn người thanh niên ngoài hai mươi tuổi này, một người thiếu niên khác không thể tin được hô lên một tiếng. Đó là một người thiếu niên cũng độ tuổi mười sáu, mười bảy tuổi. Hắn có một thân mái tóc màu vàng khuôn mặt có vài phần anh tuấn với sống mũi thẳng và đôi mắt màu xanh lam. Bên ngoài mặc một thân quần áo dài có kiểu dáng quý tộc màu lam. Bất quá con mắt hắn như trợn to hết sức nhìn về phía người thanh niên kia.

    Hiện giờ bộ dáng người thanh niên này, hai người đi gần nhau còn cho rằng họ chính là anh em. Người thanh niên có hư ảnh chiến viên đứng ở nơi đó, đỉnh đỉnh ngọc lập khí thế bất phàm. Hắn mở miệng nói: “Thực lực khôi phục lại, người dường như cũng trẻ tuổi lại rất nhiều!”

    “Thay vì nói những lời này...” Viên Cửu đứng ở nơi đó, cả người hắn như bao bọc một lớp phòng hộ trong suốt. Không có bất cứ bụi bặm nào có thể tiếp xúc với cơ thể hắn. Đầu hắn hơi nghiêng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Trương Viên nói: “Bát ca, ngươi nên tìm một bộ quần áo mặc!”

    “Gia chủ!” Cầm đầu là một lão già có mái tóc bạc phơ, râu dài đến ngực. Bên ngoài cơ thể mặc một bộ quần áo có vài phần quý tộc màu ghi. Đôi mắt tang thương nhưng lại mang theo vài phần trí tuệ năm tháng. Bất quá không hiểu sao khuôn mặt hắn vẫn có vài phần bỉ ổi.

    Đứng bên cạnh hắn là một lão già khác cùng với một lão già khoảng bốn năm, năm mươi tuổi. Lão già khác thì có mái tóc trọc lốc, quanh đầu chỉ còn lơ thơ vài cọng tóc, mũi to và đôi mắt híp. Bên ngoài hắn mặc một bộ quần áo máu cũ tối bất quá khuôn mặt vẫn có phần bỉ ổi. Một người khác nếu như ký ức thoáng qua, Viên Cửu cũng cảm giác quen quen, rất có thể là người nam nhân trung tuổi từng thức tỉnh võ hồn cho Viên Cửu.

    Người nam nhân khoảng bốn năm, năm mươi tuổi có vẻ kinh ngạc nhìn chừng chừng về phía Trương Viên hỏi: “Gia chủ... ngươi chẳng lẽ ngươi đã khôi phục lại tu vi!”

    “...” Hơi thoáng trầm mặc một chút, Trương Viên thở ra một hơi thật dài. Hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái áo choàng trực tiếp choàng lên cơ thể của mình. Vừa choàng lấy cơ thể mình, hắn bình tĩnh nói: “May mắn có em Cửu, nếu không tu vi ta cũng không có dễ dàng khôi phục như vậy. Để mọi người lo lắng rồi!”

    Mấy lão già đặc biệt người thanh niên nghe được tin tức này thì lập tức mừng ra mặt. Người thanh niên tuấn tú có bảy phần giống Trương Viên nở nụ cười mang theo vài phần kinh ngạc: “Cha... ngươi nói... tu vi ngươi đã khôi phục. Chẳng lẽ tu vi ngươi đã đạt đến cấp năm. Nếu như vậy tại cái thị trấn nhỏ này, ai có thể làm gì được nhà họ Trương chúng ta chứ?”

    Bản thân người thanh niên kia tỏ ra mười phần kiêu ngạo. Viên Cửu thấy bộ dạng người thanh niên này có vài phần không mừng. Hàng lông mày hắn hơi nhăn lại thật sâu. Chỉ nghe được ở bên cạnh Trương Viên đã nói: “Bách Nhẫn, ta đã dãy dỗ con như thế nào? Không cần quá kiêu ngạo... Con phải biết sau này núi cao còn có núi cao hơn!”

    “Vâng, vâng...” Trương Bách Nhân nghe thấy vậy liên tục gật gù cho có lệ. Bất quá trong lòng lại nghĩ hoàn toàn khác. Bây giờ cha hắn chính là một vị cường giả cấp năm, như vậy hắn còn cần sợ cái gì nữa. E rằng người của các thế lực lớn muốn động hắn cũng cần cân nhắc một chút cha hắn. Vậy sau này hắn hoàng hành cần gì phải cố kỵ xem có đụng phải thế lực lớn hay không?

    “Không nói cái này!” Trương Viên lắc lắc đầu thở ra một hơi: “chúng ta tới phòng nghị sự nói chuyện đi!” Ánh mắt hắn còn liếc nhìn về phía đổ nát rồi nói: “Em Cửu, anh sẽ để người dọn dẹp cho em một phòng khác.”

    “Được rồi!” Viên Cửu thở ra một hơi gật đầu nói: “Tìm cho em một phòng bình thường là được. Ngày hôm nay em có chút mệt rồi muốn nghỉ ngơi trước. Em sẽ không tham gia với mọi người. Nếu như có việc gì quan trọng thì thông tri em một tiếng là được!”

    Trương Viên cũng thấy như vậy thì gật đầu một cái đồng ý. Hắn cũng không có nói gì nhiều lắm. Mỗi người có một bí mật trong lòng. Mặc dù bản thân Trương Viên cũng tò mò về bí mật Viên Cửu. Tại sao ngủ say mười năm lâu như vậy sau khi tỉnh lại Trương Viên đột nhiên hóa thành một vị cường giả sâu không lường được. Ngay cả hắn cũng nhìn không thấu.

    Quả thực qua mười năm, thời gian này đối với Viên Cửu không phải ít. Cảnh còn người mất. Hơn nữa, ký ức chín đời của tam hồn lục phách dung hợp làm cho trong tâm hồn Viên Cửu thay đổi lớn. Hắn đối với đám người này vừa xa lạ lại có chút gần gũi. Người cho hắn cảm giác quen thuộc nhất cũng chỉ có Viên Bát hiện giờ là Trương Viên mà thôi.

    Không quá bao lâu, Viên Cửu được người hầu đưa đến một gian phòng khá sạch sẽ. Xem ra gian phòng này thường được dòn dẹp và dùng cho những vị khách đến ở nhà họ Trương vài ngày. Hiện giờ nó được chưng dụng cho Viên Cửu sử dụng.

    Ngồi ở trong phòng, Viên Cửu thả lỏng nằm thẳng ở trên giường. Bàn tay hắn đưa vắt lên trán đồng thời ý nghĩ lâm vào suy tư: “Hiện giờ chín người mỗi người đều đạt đến cảnh giới nhân đạo đỉnh của thế giới này. Có lẽ mình cảm nhận không có sai. Ẩn ẩn mình có thể dễ dàng hợp thiên đạo đối kháng thiên kiếp. Không quá khó khăn lắm hoàn toàn dễ như trở bàn tay.”

    “Bất quá mỗi thế của mình cho dù là Phần Thiên Đế, Âm Dương Thiên Đế... hay bảy vị Thiên Đế còn lại mình đều đi đến đỉnh ở thế giới đó. Cái thế giới đó cơ bản cũng làm cho mình nhiều thấy được vài thứ. Chỉ có đặt một đạo cơ cực kỳ vững chắc hơn nữa đi ra con đường của mình, mình mới có cơ hội đi càng dài càng xa.”

    “Với lại mấy thế giới đó cùng với thế giới này dường như có chút khác biệt về pháp tắc. Ẩn ẩn tu vi của mình cũng hơi bị bài xích. Song cũng không phải không phát huy được. Với lại càng làm cho mình tò mò lúc đó mình rõ ràng cảm nhận được giống như linh hồn mình bị tiêu tan như nhiều mảnh nhỏ. Đến cuối cùng tại sao chín thế hợp nhất khôi phục lại bình thường. Là do nó sao? Nó rốt cuộc là gì?”

    Trong linh hồn Viên Cửu xuất hiện một cái giống như bánh xe có sáu cảnh lấp lánh ra ánh sáng. Đôi mắt Viên Cửu nhăn mày thật sâu: “Loại lực lượng này sao giống như một loại sức mạnh... là luân hồi.” Hắn hướng về phía cái thứ này phát ra ý chí hỏi: “Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Chính ngươi đã cứu ta và làm cho ta trải qua chín thế đó sao?” Bất quá chiếc bánh xe ấy lại chẳng đáp lời hắn mà lẳng lặng trong linh hồn hắn xoay tròn.

    “Hô... Tính!” Viên Cửu thở ra một hơi và lắc lắc đầu. Trong lòng yên lặng: “Xe đến núi ắt có đường. Mình bây giờ vẫn là quyết định con đường đi sau này của mình đi. Chín thế đều đi đến cực hạn như thành tiên thành thần bất quá... chín thế mỗi thế tu luyện không quá giống nhau. Mình nên đi con đường nào đây?” Câu hỏi tràn ngập mâu thuẫn ở trong đầu Viên Cửu vang lên. Tu luyện mỗi con đường đều là thượng thừa bất quá lại quá tạp sẽ ảnh hưởng sau này trưởng thành của hắn.

    “Nếu là vậy chi bằng mình tự mình sáng tạo ra một con đường mới!” Ẩn sâu trong con mắt Viên Cửu lóe ra một ánh sáng tràn ngập kiên định. Bàn tay năm ngón đưa lên che mắt sau đó hắn kiên trì nắm chặt lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 2 của 110 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status