TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 8 của 8

Chủ đề: [Truyện ngắn]Nghịch tử.

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 6:
    ĐAU THƯƠNG.




    Hắn nhìn thấy hai kẻ vào dắt ngựa. Chẳng hiểu bộ dạng hắn trông đáng ghét thế nào mà bị một tên thuận chân đạp ngã, còn nhổ thêm bãi nước bọt, cằn nhằn: “Nếu như không phải nghiệp chủ lệnh phải để ngươi sống thì ta đã một đao chém chết ngươi rồi. Mẹ kiếp, nhìn thấy ngươi chẳng khác nào bãi phân chó vậy?”

    Kẻ kia khó chịu, nhắc nhở: “Bỏ đi! Lần này mà để mất dấu chị em Tô Thị Như nữa thì coi chừng cái mạng cũng chẳng còn giữ nổi.”

    Gã này lắc đầu thở than, miệng còn nói: “Nghiệp chủ không hề trọng chúng ta, thì đến lúc triều đình bắt phu xây Cửu Trùng đài, chúng ta cũng chỉ còn nước chết tại đó mà thôi!”

    Kẻ kia nhảy lên lưng ngựa, vành môi khẽ nhếch, bảo: “Ngươi yên tâm, giờ là lúc cần người. Nghiệp chủ sẽ không để cho chúng ta đi đâu!”

    Hai người khuất hẳn, bàn tay Kính Hiếu chợt siết chặt. Chị em Tô Thị Như trong câu chuyện chúng nói là con của Tô Ngọc Minh, gồm bốn người, thứ tự là: Thị Như, Thị Thủy, Thị Hoa, Thị Tứ. Sau khi Tô Ngọc Minh chết vào sáng qua, bốn chị em họ cũng mất tích, xem ra là sợ chịu chung tội với phụ mẫu. Nghe đâu, nhóm phỉ vùng này do Trịnh Quân cầm đầu rất yêu thích Thị Như, đã bao lần nói bóng nói gió với đám người giang hồ nhưng liền bị Thị Như công khai mở võ hội cự tuyệt. Điều này với người đàn ông vốn là một sự sỉ nhục rất lớn, nhưng Trịnh vẫn cứ tỉnh bơ, còn bảo với người khác rằng: “Đó chính là điểm ta yêu thích ở cô ấy! Mạnh mẽ, dứt khoát!”

    Nghĩ đến mối thù diệt môn, Tô Kính Hiếu bất giác run run, quyết phải luyện võ. Nhưng là thứ võ công gì mới được? Tô Gia Bí Công mà hắn luyện suốt mười hai năm qua không có gì tiến triển, ngay cả những chiêu thức cơ bản còn học không xong thì nói chi đến việc học những chiêu thức phức tạp khác. Hắn đã từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng Hồ Tôn Bảo, có chỗ dựa là con trai lý tổng Phạm Đông Hùng, đã từng tuyên bố: “Chỉ cần ngươi trốn, ta có thể phát động một cuộc truy tung ngươi với quy mô lớn. Chỉ cần có người dám thu nhận ngươi, ta liền cho gia đình kẻ đó biến mất khỏi thế gian này. Ngươi vốn đã bị chà đạp nhiều rồi. Vậy thì, cứ ở đây mà an phận đi!”

    Mấy ngày sau đó, tin tức hắn biết được rất nhiều, chủ yếu là những cuộc truy đuổi chị em Tô Thị Như, còn biết, Thị Tứ đã chết, Thị Thủy bị phế võ công, đẩy vào lầu xanh chịu cảnh bị đàn ông thiên hạ chà đạp. Kính Hiếu rùng mình, trong lòng quặn thắt, nghĩ đến cảnh Dương Ngọc trước khi chết vẫn còn chịu tủi hờn, Dương Xuân bị ép làm người tình cho tên súc sinh Phạm Đông Hùng, hắn chỉ ước có thể tận tay giết chết kẻ thù, từng tên một.

    Chuyện hắn cần biết, cuối cùng cũng đã biết. Sáng ngày hôm sau, Tô Kính Hiếu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy loạn giữa sân, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch rách rưới, tinh thần hoảng loạn, chẳng phải Dương Xuân thì còn là ai nữa. Tô Kính Hiếu, nắm chặt song quyền, hai hàm răng cắn chặt, đôi mắt bừng lên vẻ bi thương, tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đằng sau, một đám mười người chạy tới vây nàng lại, có kẻ còn mắng: “Mẹ kiếp, may mà chạy ra giữa sân, không thì miếng mồi ngon thế này bị kẻ khác vồ lấy mất!”

    Dương Xuân ráo hoảng, nhìn mấy người kia một lượt, tưởng như gặp phải ác quỷ, hai tay giơ lên ôm đầu, hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó lặp đi lặp lại như người vô hồn: “Đừng! Đừng làm vậy với ta! Ta không muốn! Ta không muốn! Kính Hiếu, em ở đâu? Mau đến cứu chị!”

    Kính Hiếu nghe chị mình van xin đám người kia, lại còn gọi tên mình, còn bảo mình đến cứu, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Tuy vậy, theo bản năng, hắn cũng chạy vào, xô ngã hai tên rồi bảo: “Chị! Là em đây! Kính Hiếu đây!”

    Nhưng Dương Xuân dường như đã bị loạn trí mất rồi, ngay cả người em trai đứng trước mặt cũng không nhận ra, tay run run chỉ Kính Hiếu, la lên: “Ngươi! Ngươi là ai? Ngươi là ai? Đừng lại gần ta! Đừng lại gần ta! Coi như ta cầu xin ngươi!”

    Nói rồi, nàng quay người bỏ chạy, đụng phải một thân hình cứng rắn. Kẻ này cười hô hố, ôm nàng lại, còn hỏi: “Mỹ nhân, nàng vẫn còn nhớ đến ta sao? Xem ra, vẫn là ta cho nàng cảm giác ấm áp nhất trong số những kẻ nơi đây! Đi, chúng ta tìm nơi tâm sự!”

    Mặc cho Dương Xuân vùng vẫy thế nào, gã vẫn cứ giữ chặt nàng. Kính Hiếu giận đỏ mặt, chỉ kịp quát lên: “Súc sinh!” liền bị những người còn lại xông tới đấm đá túi bụi. Vốn dĩ, đây chỉ là một cuộc ẩu đả bình thường, bởi với những kẻ như hắn, dùng võ xông làm gì cho phí phạm.

    Đám người kia xa dần, tiếng kêu cứu: “Kính Hiếu! Em ở đâu? Mau đến cứu chị!” cũng dần nhỏ dần. Hắn còn nghe thấy tiếng một kẻ kêu lên: “Phạm Đông Hùng kia đúng là bên ngoài chằng thiếu gái đẹp vây quanh, lại đẹp trai phong độ! Ả cố chấp không chịu làm người tình cho hắn trong khi đã bị hắn nếm qua rồi, thì đúng là ngu ngốc!”

    Kẻ khác dâm đãng đáp lại: “Thì còn chúng ta. Đi nào, nghiệp chủ đã nói rồi, mấy ngày nữa phải nối lại những thương vụ làm ăn trước đây. Phải tranh thủ thôi!”

    Tô Kính Hiếu bị chúng đánh cho nhừ tử. Nhưng những nỗi đau thể xác ấy có là gì so với trong lòng như có vô số con trùng gặm nhấm. Hắn thật sự muốn khóc to, đôi mắt mở to trừng trừng, đỏ hoe, vậy mà nước mắt cũng chẳng chảy được.
    Từ trong nhà chính, Hồ Tôn Bảo bước ra, vận lực dẫm lên lưng hắn, bộ dạng xem chừng rất thoải mái: “Tốt lắm!” rồi bước đi.

    Cánh cổng mở, tiếng kêu ken két, như giọng điệu căm phẫn mà bi thương, một vị công tử hào hoa phong lưu bước vào. Lời đầu tiên mà gã thốt ra chính là: “Hồ nghiệp chủ, dậy sớm vậy sao? Trời? Sao sáng sớm đã nhìn thấy tên vô dụng này rồi?”

    Hồ Tôn Bảo cười xòa, đáp: “Trước kia ta có nuôi một con chó, cứ sáng sớm cũng nằm giữa sân chờ chủ tỉnh dậy rồi mới chạy loanh quanh khắp vườn. Kể ra, con chó năm ấy ta nuôi còn khôn hơn cái giống này nhiều!”

    Trong bộ dạng tiếc nuối con chó kia, Hồ Tôn Bảo bảo: “Tô Thị Như đã mang em gái là Tô Thị Tứ đầu nhập bọn Trịnh Quân rồi. Chuyện này quả không ngoài dự tính của chúng ta. Đông Hùng, chuyện tôi nhờ anh, rốt cục đã làm đến đâu rồi?”

    Phạm Đông Hùng xòe chiếc quạt phe phẩy, tự tin nói: “Chỉ ba ngày nữa, quân đội sẽ dẹp tan bọn phỉ Trịnh. Anh cứ chờ đi. Chỉ có điều, binh lính vốn chỉ đi đánh bọn có dã tâm lớn, còn lũ giặc cỏ này, xem chừng họ không hào hứng cho lắm, bởi chúng có khác nào con sâu cái kiến, búng cái móng tay là chết dí. Cho nên, chừng mà lo liệu lấy!”

    Tôn Bảo hiểu ý tứ sâu xa trong câu nói đó, liền thành khẩn đáp: “Việc hậu đãi binh lính tôi đã lo liệu xong, nào dám sơ suất. Chẳng hay người đến chính là?”

    “Chính là phó quản lãnh sở thiên hộ Trương Chính.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 03-02-2017 lúc 05:19.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    CHƯƠNG 7:
    THẢM KỊCH.



    Bốn ngày sau, Tô Kính Hiếu nhìn thấy một kẻ lật đật chạy vào nhà chính, xem ra tin tức mà gã truyền tới vô cùng quan trọng. Chỉ thấy một lúc sau, tất cả mọi người chỉnh tề tập trung, rồi phân nhau canh gác những nơi quan trọng, Hồ Tôn Bảo cùng ba người nữa đứng giữa sân chờ đợi. Họ Hồ sốt ruột đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi trên trán, miệng liên tục lẩm bẩm: “Sao còn chưa tới!”

    Đợi đến lúc mặt trời lên đỉnh, một toán quân khí thế bừng bừng tràn đến, dẫn đầu là một kẻ có thân hình bệ vệ, ánh mắt sắc lạnh, râu hùm miệng hổ cưỡi trên mình con ngựa ô. Theo ngay sau gã là bốn kẻ gánh một chiếc hòm nhỏ, chẳng biết đựng thứ gì. Kẻ này chạy thẳng ngựa vào trong, theo sau đó là các binh sỹ, xếp hàng ngang dọc ngay ngắn, đủ thấy quân lệnh nghiêm đến cỡ nào. Loại khí thế này khiến mấy người có vẻ khiếp sợ, riêng Hồ Tôn Bảo đợi đến lúc gã xuống ngựa mới khom người cung kính: “Thảo dân Hồ Tôn Bảo cùng đám thuộc hạ cung kính đón tiếp Trương phó quản lãnh!”

    Thì ra, người này chính là phó quản lãnh sở thiên hộ Trương Chính mà Phạm Đông Hùng nhắc đến mấy ngày trước. Trương Chính hừ lạnh, khinh khỉnh bảo: “Khỏi cần đa lễ!”

    Hồ Tôn Bảo nhíu mày, trong lòng thầm khó chịu với con người này, nhưng cũng giả lả cười bảo: “Phó quản lãnh, hôm nay ngài tới chơi, thương nghiệp chúng tôi có chuẩn bị sẵn một bữa cơm nho nhỏ, mong ngài đừng chê trách!”

    Trương Chính đáp: “Việc quân đang vội! Chúng ta không có thời giờ!”

    Đoạn, gã ra hiệu cho mấy gã khênh hòm đến trước mặt Hồ Tôn Bảo, mùi máu tanh tỏa ra nồng nặc. Chiếc hòm mở ra, ba cái đầu người, một trai hai gái hiện lên trước mặt. Hồ Tôn Bảo mừng rỡ, khoát mấy tên đứng đằng sau. Chỉ một lúc sau, một đám người khênh tám cái hòm ra, xem chừng rất nặng, đặt trước mặt Trương Chính. Bên trong hòm, nào là vàng bạc châu báu, nào là vải vóc gấm lụa hiện ra, ánh mắt Trương Chính lộ vẻ thèm khát, nhưng mau chóng thu lại, giống như một vị quan liêm khiết nhất trên thế gian. Hồ Tôn Bảo chú ý sắc mặt mau chóng biến đổi đó, khóe môi nhếch lên, cung kính bảo: “Phó quản lãnh cùng binh sỹ đi đường vất vả, thảo dân có chuẩn bị một ít, gọi là lộ phí đi đường.”

    Một tiếng thét “a” bỗng dưng vang lên. Khuôn mặt Kính Hiếu chợt xám như tro, là Dương Xuân. Dương Xuân không biết từ nơi nào chui ra, dáng hình lảo đảo, trước ngực máu ướt đẫm, rồi ngã bịch xuống. Sắc mặt Hồ Tôn Bảo tím lại, thầm rủa ả này tự dưng lại chết vào lúc không cần thiết, chết không đúng chỗ chút nào. Nhưng đồng tử gã đột nhiên co lại, chẳng hiểu một mũi tên đã cắm sâu vào lồng ngực tự lúc nào không hay. Tôn Bảo không tin vào mắt mình, ngước đầu nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của Trương Chính: “Chuyện này… là sao?”

    Trương Chính không đáp, hạ lệnh: “Toàn quân nghe lệnh, Hồ Tôn Bảo thảm sát toàn bộ thương nghiệp Tô Gia, mau bắt hết những kẻ liên quan. Nếu chống cự, giết!”

    Chữ giết vang lên, toàn quân như kiến ùa đến, rõ ràng là giết đối phương ngay lập tức, một cuộc thảm sát mới.

    Kính Hiếu quan sát cục diện từ đầu đến cuối, lại nhìn thấy vị công tử phong lưu xuất hiện từ ngoài cổng, cảm thấy khiếp nhược, cúi người xuống bò đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Bến, ngày 03-02-2017 lúc 05:20.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Đang ở
    Yên Thành - Nghệ An
    Bài viết
    84
    Xu
    0

    Mặc định

    VỸ THANH.



    Mấy ngày hôm sau, có một gã ăn xin đầu tóc rối bù xù, quần áo rách rưới, khuôn mặt lem luốc ngồi co ro trong góc tường. Hắn có nghe người ta kể về việc phó quản lãnh Trương Chính và Phạm Đông Hùng lấy lại công bằng cho Tô Gia. Đại khái là khi biết tin Hồ Tôn Bảo thảm sát Tô Gia, họ Phạm một mặt giả vờ giao du với hắn, mặt khác bẩm lên quan, kể rõ mọi chuyện. Ngày hôm ấy, Hồ Tôn Bảo và đồng bọn ngoan cố chống đối, khiến binh sỹ thương vong rất nhiều nên mới bị diệt, kể ra cũng là ác giả ác báo. Còn tổng đàn thương nghiệp Tô Gia trước đây, Phạm Đông Hùng tạm quản, một mặt sai người truy tìm Tô Kính Hiếu, chỉ mong hắn quay về để giao lại sản nghiệp. Người ta còn nói, giọt máu duy nhất của Tô Kinh Bản lão tiền bối, nhất định phải bồi dưỡng hắn. Người ta còn hết lòng khen ngợi vị quan tốt như Trương Chính, vị công tử hào hiệp như Phạm Đông Hùng nhưng lại nói với nhau rằng: “Nghe nói Tô Kính Hiếu đó là một tên bất tài!”

    Gã ăn mày ngửa mặt lên trời, nhìn những đám mây đen đang ùn ùn kéo đến, bất giác nở một nụ cười.


    HẾT.

    TÔ GIA HỆ LIỆT: BỘ 1 - NGHỊCH TỬ (HOÀN THÀNH)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Minh Thành, Yên Thành, Nghệ An.
    08-15 tháng 11, năm 2016.
    Lần sửa cuối bởi phanphucluan, ngày 04-12-2017 lúc 16:31. Lý do: Cho vào thẻ spoiler

    ---QC---


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,ngạn y,thienlang12,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status