TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 31

Chủ đề: [Trinh thám tâm linh] Tổ trinh thám linh dị - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 6

    . Hỏi một câu là trúng ngay. Tôi nghĩ cô phải được thăng chức lên làm thiếu tá mới đúng. Còn mà đấm một phát trúng ngay, thì chỉ được làm trung úy thôi.



    " Quá tuyệt " - hắn chỉ kịp tru lên trong lòng trước khi nắm đấm to bè của Trần Oai đánh hắn văng ngửa ra sau.

    Vũ lồm cồm bò dậy, vừa ôm mũi vừa nháo nhác nhìn quanh. Miệng léo nhéo:
    - Có gì bình tĩnh nói, sao lại đánh tôi?
    Trần Oai xốc cổ hắn dậy quát vào mặt:
    - Câu này tôi phải hỏi mới đúng. Anh đang làm cái quái gì vậy?

    Lúc này Bảo Châu cũng đã ngồi dậy, thấy Trần Oai đang xốc Vũ lên như xách con gà con, vội nhảy đến níu tay:

    - Dừng lại đi, đừng đánh anh ấy. Là tại em...

    Trần Oai ngoái đầu nhìn lại. Thấy nàng nhếch nhác vô cùng, chiếc áo cảnh phục vốn sơ vin rất gọn gàng giờ đã bị bỏ ra ngoài quần, hai khuy cổ áo mở rộng kéo trễ cả hai vai, làn tóc dài vốn buộc cao đã xổ ra ôm lấy bờ vai trắng nõn. ẩn hiện còn thấy cả quai chiếc áo lót cỡ D còn hững hờ lệch sang một chút.

    Nhìn đi nhìn lại, thấy Vũ rõ ràng ra dáng gian phu, mười phần chắc hết tám chín rồi. Trần Oai vừa buồn cười vừa bực.

    Thực ra Trần Oai và Bảo Châu không chỉ là đồng nghiệp bình thường. Ông anh trai của chị dâu của Trần Oai chính là bố đẻ của Bảo Châu.
    Bảo Châu còn rất trẻ đã được điều chuyển về tổ trọng án cũng một phần là do Trần Oai tác động. Nhưng anh là người nghiêm túc trong công việc, sự thăng tiến của Bảo Châu hòan toàn là do năng lực tự thân của nàng phấn đấu mà nên.
    Hai người khi làm việc thường xưng anh - em như những nhân viên khác để giữ tính chuyên nghiệp, đồng thời tránh để người ta dị nghị con ông cháu cha. Năm nay 32 tuổi nhưng chưa lập gia đình, dù Bảo Châu đã lớn, chỉ kém mấy tuổi nhưng Trần Oai luôn coi mình như cha chú cố gắng giữ gìn bảo vệ cô cháu gái của mình trước những nguy hiểm trong nghề.

    Nay thấy cô cháu gái bảo vệ thằng gian phu trời đánh, Trần Oai cũng không biết làm sao, chỉ liếc xéo Bảo Châu bằng ánh mắt cha chú, nói:
    - Trong lúc công tác, có một số thứ phải kiêng, như là rượu, bia và... một số thứ nữa.


    " Mà tôi mới rời mắt ra được mấy phút chứ lâu la gì đâu." - Trần Oai nói tiếp bằng giọng buồn bực

    Bảo Châu nghe Trần Oai nói kiểu ám chỉ như vậy, vừa xấu hổ vừa oan khuất, mặt đỏ lựng lên, vừa định cất tiếng cãi thì đã nghe tiếng ông Ba gầm lên giận dữ:

    - Trời ơi, quân báng bổ, bọn dâm loàn. Đây là điện của Thầy L. chứ không phải cái nhà nghỉ nhé. Các người là lũ biến thái. Trời ơi, Thầy L. mới mất mấy hôm, còn chưa được chôn cất thế mà các người dám... dám...

    Nói đến đây, ông ta dùng thái độ cực kì nóng giận đuổi cả ba ra khỏi phòng, tiễn một mạch ra cửa mặc cho Vũ cố gắng giải thích.

    Lúc cánh cửa sắt đóng sầm sau lưng ba người, Trần Oai vẫn còn hậm hực quay sang Vũ:
    - Nhục chưa?

    Vũ vừa xoa mũi, vừa gật đầu:
    - Nhục. Quá nhục, nhục nhất là không được miếng nào mà vẫn mang tiếng.

    Bảo Châu nãy giờ mang tâm lý oan khuất của một cô gái mới lớn bị lén quay phim đưa lên trên mạng nghe hắn nói thế thì cũng phì cười. Nghĩ đến khi nãy hắn vì giúp mình mà bị đánh liền lên tiếng:

    - Cảm ơn anh Vũ đã giúp đỡ. Lúc đó tôi cũng không biết mình bị làm sao. Hốt nhiên toàn thân lạnh toát, hai mắt tối sầm, hít thở không được.
    Cảm giác như mình bị bó chặt trong một thùng nước đá vậy.

    Vũ gật đầu đáp:
    - Cô bị trúng phong đấy. cũng may là tôi ở đó, không thì cũng mệt.

    Bảo Châu ngạc nhiên hỏi:
    - Tôi ngồi trong nhà mà cũng trúng gió được à? Mà sao lúc đó, tôi có cảm giác khác hẳn với những khi bị trúng gió trước đây. Cảm giác rõ ràng và đáng sợ hơn nhiều.

    Vũ cười nói:
    - Tôi bảo cô bị trúng phong, chứ có bảo cô bị trúng gió đâu. Mà cô nghĩ trúng gió tức là bị làm sao?

    Bảo Châu thấy khá ngạc nhiên với cách giải thích của Vũ, rõ là bắt bẻ câu chữ. Phong hay gió thì cũng là một chứ có gì đâu mà còn phải băn bẻ lại nàng.
    Nhưng mới trải qua mấy chuyện, Bảo Châu cũng quen dần với cách nói chuyện của Vũ, hơn nữa hắn lại vừa mới giúp nàng. Bảo Châu bèn làm ra bộ học sinh trả bài:

    " Trúng gió là một hiện tượng do các yếu tố thời tiết mưa, gió, lạnh, sương giá… tác động vào cơ thể một cách đột ngột khiến khí lạnh xâm nhập vào cơ thể qua lỗ chân lông và đường hô hấp.
    Triệu chứng của trúng gió là Ớn lạnh ở gáy, sống lưng, tay, chân, nhức đầu, đau bụng, nôn mửa, tiêu chảy. Trường hợp nặng có thể bị hôn mê, tai biến mạch máu não. "

    Vũ cười cười nhìn Bảo Châu, lúc này nàng không còn vẻ nghiêm nghị của một trung úy cảnh sát, cũng không có vẻ gợi cảm quyến rũ mê người lúc ở trên giường mà nhí nhảnh như một cô bé học sinh hồn nhiên trong nắng sớm.
    " Đúng là Tây Thi nhăn mặt cũng xinh " - Hắn chép miệng rồi ngắt lời Bảo Châu.

    - Trúng gió chỉ là một cách giải thích theo y học. Dù là tây y hay y học cổ truyền cũng chỉ nhìn nhận được vấn đề hậu quả sinh học của nó và suy diễn ngược trở lại nên cho rằng đó là vì bị nhiễm lạnh. Thực tế rất nhiều trường hợp trúng gió không hề là do nhiễm lạnh. Người bị trúng gió đang ngủ trong chăn ấm, phòng điều hòa bình thường, nhưng vẫn có thể bị trúng gió dẫn đến liệt dây thần kinh, tai biến mạch máu hay tiêu chảy thương hàn.
    Như cô vừa nãy ngồi trong phòng ấm, cửa đóng then cài gió lạnh ở đâu ra mà bỗng nhiên bị trúng gió ?

    Bảo Châu và Trần Oai cùng trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề quen thuộc mà mới mẻ này. Vũ lại nói tiếp:
    - Thực ra phải gọi hiện tượng này là trúng phong mới đúng.
    Phong vốn có nghĩa là gió, nhưng ở đây, ta hiểu là Phong trong Phong Thủy.
    Phong Thủy trước tiên là các phép tính, cảm nhận để tìm đường đi của Khí. Rồi từng bước vận chuyển nó, thay đổi nó. Khí có ở khắp nơi. Như khi nãy tôi có nói đến khí ngũ hành xuất phát ngay từ nguyên tố cấu thành vật chất. Nhưng khí thường theo gió và dòng nước mà đi, đây cũng là một ví dụ rất trực quan nên người ta mới gọi thuật điều khí là thuật Phong Thủy là như vậy.

    " Lại nói trở lại, khí vận chuyển trong không gian thì gọi là phong. Khi cô bị trúng phong tức là bị luồng khí lạ xâm nhập vào người, khiến cho nội khí của cô bị rối loạn, cơ thể phản ứng loạn xạ gây nên những triệu chứng bất thường như cô đã cảm thấy rồi đấy. Luồng khí lạ này, còn nguy hiểm hơn gió lạnh rất nhiều. Vì nó tác động rất mạnh, mà lại không căn cứ vào thể chất của cô có khỏe mạnh hay không. Nếu cô không biết về phong thủy, cũng rất khó tránh. Vì nó căn bản không phải là gió lạnh, đang ở trong phòng kín cũng vẫn bị như thường. "

    Bảo Châu nghe Vũ nói đến đó, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi:
    - Tôi thấy hơi lạ, tôi không biết phong thủy đã đành, nhưng Thầy L. vốn là một thầy đồng nổi tiếng, chắc hẳn cũng giỏi về thuật Phong Thủy, sao phòng ngủ của ông ta lại không được bảo vệ mà có luồng khí lạ nguy hiểm như vậy?

    Vũ vỗ tay khen:
    - Cô rất thông minh. Hỏi một câu là trúng ngay. Tôi nghĩ cô phải được thăng chức lên làm thiếu tá mới đúng. Còn mà đấm một phát trúng ngay, thì chỉ được làm trung úy thôi.

    Trần Oai nghe Vũ nói xỏ xiên thì bật cười ha hả. Anh biết Vũ còn giận vụ bị đấm oan nên cũng không lên tiếng.
    Nhưng Vũ là loại được nước lấn tới, nói:
    - Tôi nói không đúng à? Suốt từ sáng đến giờ, chỉ có tôi với Bảo Châu quần quật phá án. Còn anh thì sao?

    Trần Oai không vội trả lời, ngóng ra phía đầu đường. Quả nhiên chiếc xe công vụ đã trờ tới. Cả ba chui lên xe, bấy giờ Trần Oai mới từ tốn nói:

    - Cách suy luận của anh hay, rất trực tiếp. Nhưng công an chúng tôi không phải ai cũng biết xem phong thủy, nên không thể đi điều tra những người có khả năng làm thay đổi phong thủy trong phòng ngủ của Thầy L. Do vậy, tôi dùng phương pháp còn trực tiếp hơn. Đó là điều tra tất cả những người thân cận với Thầy L. trong khoảng thời gian gần đây.
    Đặc biệt chú trọng đến ba đối tượng. Thứ nhất là bà Dung, người làm trong phủ Thầy L.
    Bà Dung là người luôn ở trong phủ từ rất lâu, từ đồ đạc cho đến những người tới thăm, chuyện gì cũng biết. Bà Dung cũng là người có mặt trong phủ hôm xảy ra cái chết của ông Tứ. Hiệ nay mặc dù bà Dung lấy lý do sợ hãi trước hai vụ án mạng liên tiếp nên đã về nhà con gái ruột ở Nho Quan, nhưng chúng tôi vẫn liên tục khai thác thông tin.

    " Đối tượng nghi vấn thứ hai là Đặng Đình Chiến, một đệ tử ruột của Thầy L. Chính Chiến là người sách động nhân thân của Thầy L. tới quấy nhiễu trụ sở công an.
    Đối tượng này tuy là một người mê tín, thường theo Thầy L. đi tham gia các buổi lễ đuổi ma trừ tà nhưng lại kiên quyết không tin rằng cái chết của ông Tứ và Thầy L. là do bị nhập tà. Điều mâu thuẫn này khiến chúng tôi nghi ngờ Chiến có động cơ bên trong,cố tình muốn quấy nhiễu cầm chân cơ quan điều tra. "

    " Đối tượng nghi vấn thứ ba là ông Ba. Người mà chúng ta đã gặp khi nãy. Trong ba đối tượng thì ông Ba là ít khả nghi nhất vì trong thời gian xảy ra hai vụ án thì không có mặt ở Ninh Bình mà ở cùng con trai đang học đại học trên Hà Nội. Và chỉ chuyển đến trông phủ cho Thầy L. sau khi bà Dung về nhà con gái ở Nho Quan "

    Nghe Trần Oai nói ra một mạch, thoạt tiên cứ nghĩ vụ án rất đơn giản, chỉ cần điều tra ba người này. Nhưng thực ra đây là kết luận sơ bộ của gần 6 ngày điều tra ráo riết và đấu tranh liên tục với hàng chục người đã tiếp xúc với Thầy L., ông Tứ trước và sau khi vụ án xảy ra.
    Vụ án Thầy L. xảy ra rành rành ngay trước mắt công an, khiến mọi việc tưởng như đơn giản thực ra lại là không có manh mối nào dùng được.
    Trần Oai rút gọn lại ba đối tượng như vậy đã là cực hạn của tổ điều tra rồi. Trong đó còn có không ít trực giác nghề nghiệp, suy luận chủ quan.

    Bảo Châu là người trong nghề, thoạt nghe là hiểu được những khó khăn và công sức mà Trần Oai đã bỏ ra trong vụ này. Nhưng Vũ rõ ràng là loại đọc truyện từ chương cuối đọc đi. Bĩu môi nói:

    - Từ hôm xảy ra vụ án đến giờ đã gần một tuần, thế mà anh mới rút gọn được có ba đối tượng. Cứ thế này, tôi e rằng cái thứ mà chúng ta đang đi tìm đã đi đến tận... campuchia rồi cũng nên.
    Mà anh xem bộ phim Vòng Quanh Thế Giới trong 80 Ngày chưa? Hay là ta cứ ăn chơi nhảy múa chờ thêm hai tháng rưỡi nữa là nó tự quay về?

    Dù biết là Vũ vẫn thù dai vụ ăn đấm. Nhưng hắn đả kích Trần Oai cũng chính là đả kích cảnh sát nói chung. Bảo Châu thấy hơi ngứa tai. Nàng phật ý hỏi:

    - Nghe anh Vũ nói thế, hình như anh đã biết hung thủ là ai rồi ?

    Vũ mặt dầy nói:
    - Điều tra là việc của công an. Nếu tôi tự mình phá án được, thì đã làm đại tá từ lâu rồi ấy chứ.

    Bảo Châu tức nghẹn họng, đang định mắng hắn vài câu thì Trần Oai cản lại. Anh thản nhiên nói:

    - Anh Vũ nói đúng đấy. Tìm ra hung thủ không phải là phá án, đó chỉ là một quá trình của việc phá án thôi. Nếu chỉ cần xác định được hung thủ, vậy thì chỉ cần một nhà ngoại cảm ngồi nói chuyện với hồn ma một buổi là phá được hết các vụ án rồi. Còn cần gì công an chúng ta đi thu thập chứng cớ, đấu tranh với tội phạm nữa làm gì.

    Vũ bị thái độ điềm tĩnh của Trần Oai khuất phục. hắn khôi phục thái độ nghiêm túc hỏi:
    - Khi nãy anh có nói với ông Ba rằng tôi là một nhà ngoại cảm có thể nói chuyện với linh hồn không?

    Trần Oai đáp:
    - Có, khi tôi dùng biện pháp nghiệp vụ để thẩm vấn ông ta về chuyện món cổ vật, có nói rằng anh là một nhà ngoại cảm. Và anh khẳng định có một cái hũ hoặc gì đó giống thế đã bị chuyển khỏi gian thờ trong thời gian gần đây. Ông ta liền trả lời rằng trước đây có một cái bình cổ mà Thầy L rất quý, nhưng đã bị Thầy L đem cho hay đem cất đi đâu đó từ khá lâu rồi.
    Lời khai không khớp lắm, nhưng tôi không thấy có biểu hiện bất thường nào trong thái độ của ông ta cả.
    Có lẽ việc này phải hỏi lại bà Dung.

    Vũ phẩy tay nói:
    - Không cần đâu. Có làm chắc cũng không kịp. Bây giờ anh đưa tôi vào trong thị trấn gần đây nhất, tôi cần anh làm một số chuyện. Trưa nay tôi sẽ gọi lại cho anh.

    Trần Oai gật đầu, yêu cầu tài xế chạy thẳng vào thị trấn Kim Sơn. Sau khi Vũ dặn dò mấy việc thì chia tay nhau

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:52.
    ---QC---
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 7



    Vũ nói buổi trưa sẽ gọi điện, nhưng hắn đi một mạch đến tận tối mịt mới gọi điện cho Trần Oai đến đón.
    Lúc Bảo Châu và Trần Oai đi xe công vụ tới đón, trông hắn như cái bị rách lụm ở dưới cống lên. Toàn thân hắn ướt sũng như chuột lụt, cũng may mà con điện thoại Sonim của hắn là loại cục gạch không vào nước, chứ không chắc cũng khỏi liên lạc luôn.
    Mặc cho Bảo Châu trợn tròn mắt hỏi thăm, hắn vớ lấy chai nước suối tu liền một hơi hết sạch rồi lăn quay ra ngủ. Gọi thế nào cũng không chịu mở mắt ra.
    Lúc về đến nhà khách công an tỉnh Ninh Bình thì hắn vẫn không tỉnh dậy, Trần Oai bị mấy vị trong ngành kéo đi ăn uống, chỉ còn Bảo Châu ngồi trông chừng hắn. Hồi lâu thấy hắn bật dậy, vớ tiếp lấy chai Lavie 1,5 lít mà Bảo Châu để trên bàn tu một hơi hết sạch rồi lại định lăn ra ngủ tiếp.
    Bảo Châu cực hiếu kì với những hành động của Vũ. Nàng quyết tâm không đi ăn cùng Trần Oai mà ngồi chờ Vũ dậy chính là để hỏi xem hôm nay hắn đã làm những gì. Lúc ban ngày Bảo Châu hỏi về tổng quan vụ án, thì Trần Oai nói sẽ họp lại rõ ràng khi Vũ trở về.
    Do đó nàng đời nào chịu để cho hắn lăn ra ngủ tiếp, vội kéo tay nói:
    - Anh, đừng ngủ nữa mà.

    Không biết vì uống nhiều nước quá, hay là vì câu nói của Bảo Châu có tính kích thích thần kinh mà hắn không ngủ nữa thật, uể oải đáp:
    - Thôi hôm nay anh mệt lắm, để mai được không?

    Bảo Châu tò mò đầy cả bụng, dĩ nhiên là không chịu rồi. Nàng phụng phịu:
    - Chỉ biết ngủ thôi, Chả được cái việc gì cũng kêu mệt.

    Vũ khẽ " ặc " một tiếng, lồm cồm bò dậy.
    - Ừ, đợi chút anh vào nhà vệ sinh đã nhé.

    Bảo Châu đang nhìn theo dáng hắn liêu xiêu bước vào nhà vệ sinh thì thấy bản mặt khó chịu của Trần Oai đang bước vào phòng.
    Đoán được tình huống lại giống như lúc sáng, nàng vội giải thích:
    - Em vừa gọi anh ấy dậy, đã làm gì đâu.

    Giải thích xong, nàng càng thấy lố hơn, bèn dứt khoát giữ im lặng.
    Lúc Vũ thay đồ xong đi ra thì thấy hai người ngồi gườm gườm nhìn nhau, hắn lải nhải:
    - Trong lúc đi công tác, có một số thứ phải kiêng như rượu, bia...

    Vừa nói đến đây, đã thấy Bảo Châu gắt lên " Vớ vẩn ". Hắn thấy không khí có vẻ hơi căng thẳng, cũng không dám nói tiếp, ren rén ngồi xuống giường. Miệng lẩm bẩm " Không kiêng thì thôi, có gì mà nóng thế "

    - Bây giờ hai anh đã nói được chưa?

    Bảo Châu vừa cất tiếng hỏi. Thì Vũ như bừng tỉnh, thái độ đột nhiên thay đổi, hắn không trả lời câu hỏi ngay mà hỏi ngược lại hai người:

    - Việc tôi nhờ, hai người làm đến đâu rồi? Có tin tức gì không?

    Lần này Bảo Châu kiên quyết mang tâm lý ngồi nghe, không chịu hé miệng.
    Trần Oai đành lên tiếng:

    - Nhanh hơn dự đoán, gần trưa ông Ba đã tới tiệm bán cá cảnh mua về hai con cá vàng. Trong lúc khai thác thông tin, chủ tiệm có đưa ra một tin tức là cách đây không lâu, bà Dung cũng đến mua một đôi cá vàng. Thời gian có lẽ trùng với khoảng thời gian vụ án cái chết của ông Tứ ở nhà Thầy L. Có lẽ chính là đôi cá vàng trong bể kính chúng ta nhìn thấy sáng nay. Vì bà Dung không biết chút gì về cá vàng nhưng lại chọn rất kĩ. Đẹp xấu lớn nhỏ đều không quan tâm mà cuối cùng chỉ mua hai con cá vàng loại trung nên người bán hàng vẫn còn nhớ.
    Vì việc này có liên quan đến bà Dung, nên tôi đã phóng xe thẳng xuống Nho Quan, chỉ huy dùng phương pháp nghiệp vụ để khai thác thông tin từ bà Dung.
    Bà ta đúng là đã đi mua một đôi cá vàng ngay sau ngày xảy ra cái chết của ông Tứ.
    Tôi sợ bứt dây động rừng nên không điều tra quá kĩ, nhưng cũng thu thập được một số thông tin liên quan.

    Trần Oai nhìn về phía Bảo Châu, thấy nàng vẫn giữ nguyên bộ dáng Từ Thứ nhập Tào đành nói tiếp:
    - Chúng tôi cũng thẩm vấn anh Hùng, người lái xe của Thầy L. Quả thật vào ngày mùng 10 tháng bảy, Thầy L. yêu cầu anh Hùng chở lên đình Vạn ở chân núi Cấm, huyện Hoa Lư.
    Thầy L. mang theo một số đồ gỗ đá và một cái hộp lớn phủ nhiễu. Nói là để làm lễ. Thầy L. chỉ bảo anh Hùng giúp mang đồ lên đình rồi bảo về luôn, khi nào thầy gọi thì đến đón. Khoảng 5 ngày sau thì Thầy L. gọi anh Hùng đến đón. Lúc đón về, trông sức khỏe của Thầy L. không được tốt lắm...

    Vũ gật đầu nói:
    - Đúng là giao việc cho người chuyên nghiệp, có kết quả thật nhanh. Vậy tôi cũng báo luôn thu hoạch của ngày hôm nay.
    Tôi cũng đã lê la tìm hiểu thông tin từ các cửa hàng bán đồ phong thủy trong thành phố và thị trấn gần đây.Khoảng một tháng trước, Thầy L. đã cho người đi mua một số đồ phong thủy. Hẳn là có liên quan đến chuyến đi lên núi Cấm rồi.

    Vũ nói nghe đơn giản, thực tế hắn cũng phải vất vả cả ngày trời. Các cửa hàng ở Việt Nam không mấy tiệm có ghi chú lại danh sách khách hàng, hơn nữa thời gian cần xác minh cũng mù mờ nên rất khó theo dõi. May mà theo danh sách những thứ gỗ đá mà Vũ đưa ra, có hai loại đá quặng khá khó kiếm, ở đây không có. Một tiệm đồ giả cổ nhận đặt hàng đã khoe khoang là cũng hay bán đồ phong thủy hiếm cho một đệ tử của Thầy L. từ cuối tháng sáu. Trong những loại đó, có một số thứ khá đặc thù nên cũng coi là đã xác thực được.

    Bảo Châu chợt hỏi:
    - Thế làm sao mà anh ướt như chuột lột thế? Hôm nay trời có mưa đâu?

    Vũ cười khổ đáp:
    - À, hình như việc điều tra của chúng ta đã bứt dây động rừng rồi thì phải. Lúc chiều có người muốn thử tôi. Cũng khá. May mà tôi còn về được đến đây.

    Bảo Châu nghe Vũ nói bị tấn công vội hỏi:

    - Có người muốn tấn công anh giữa ban ngày cơ à? Anh có làm sao không? Anh có xác định được hình dáng hay đặc điểm của hắn không?

    Vũ thấy nàng quan tâm hỏi han dồn dập thì cười lạnh đáp:
    - Tôi không sao, hắn cũng không ra mặt. Chỉ là nếu gặp lại, tôi sẽ nhận ra được hắn. Có lẽ sẽ sớm đụng độ lại thôi.

    Bảo Châu cụt hứng nói:
    - Hai anh cứ giả thần giả quỷ. Ghét thế. Đến tận bây giờ, là một thành viên của tổ phá án mà tôi còn không hiểu đầu đuôi thế nào. Hai anh định giữ cái bộ dạng này đến bao giờ?

    Trần Oai mặc dù là sếp của Bảo Châu, nhưng tính tình nàng thế nào anh biết rất rõ, nếu không giải thích rõ ràng, đừng hòng yên thân.
    Hơn nữa, bây giờ cũng là lúc phải bàn bạc lại cẩn thận. Tổ phá án quả thực có quá it người, không thể không tận dụng nhân lực của Bảo Châu được. Anh nhìn Vũ, thấy hắn nhún vai ra hiệu, bèn tổng kết:

    " Vụ án này có hai mục tiêu chính. Thứ nhất - Cái chết của ông Tứ và Thầy L.
    Ở đây, chúng ta gặp một vấn đề là cần xác định hai cái chết trên là do tự sát, đột tử hay là bị sát hại.
    Nếu coi ông Tứ và Thầy L. chết vì đột tử, vậy đây căn bản không phải là vụ án. Chúng ta lập tức đình chỉ điều tra, trở về Hà Nội.
    Ngựợc lại, nếu giả thiết đây là một vụ án, vậy chúng ta phải xác định được động cơ, hung thủ và cách thức gây án. Tiến hành bắt giữ hung thủ và thu hồi tang vật.

    " Mục tiêu thứ hai của chúng ta - tìm ra món cổ vật mà Thầy L. đã từng cất giữ. Nó rất có thể là động cơ và là tang vật của vụ án.
    Giả thiết điều này là đúng, Thông qua điều tra của ngày hôm nay, có thể sắp xếp lại chuỗi thời gian như sau:
    Cuối tháng 6, Thầy L. đã cho người đi mua một số đồ dùng phong thủy
    Mùng 10 tháng 7, khả năng Thầy L đã mang những đồ dùng phong thủy đó cùng với món cổ vật lên núi Cấm và ở lại trên đó đến ngày 15.
    Ngày 25 ông Tứ đến phủ Thầy L. và chết tại đó vào đêm cùng ngày.
    Đêm ngày 27 thì Thầy L cũng đột tử trong phòng điều tra công an tỉnh Ninh Bình

    " Như vậy manh mối điều tra của chúng ta có lẽ là tại đình Vạn trên núi Cấm rồi "


    Bảo Châu vội hỏi:
    - Xin lỗi nhưng tôi cảm thấy là chúng ta có vẻ hơi chủ quan vê sự tồn tại và liên hệ của món cổ vật kia với vụ án này thì phải ?
    Dù nó có thể là nguyên nhân dẫn đến hai vụ án mạng, nhưng dường như nó đã được chuyển đi từ trước khi xảy ra sự việc, Như thế nào mà nó lại được coi là tang vật quan trong trong vụ này được?

    Vũ có vẻ chiều Bảo Châu, hắn cười cười đáp:
    - Châu ơi em đừng nghe cái tay Oai này nói theo kiểu đi họp ấy. Anh nghe còn phát buồn ngủ lên nữa nè. Em lấy cho anh cái bánh trái gì đó, anh kể cho mà nghe.

    Bảo Châu cũng biết thừa cái tính cứng nhắc và kể chuyện khô khan của Trần Oai, nàng trực tiếp mặc kệ " Sếp ", chạy ra ngoài lấy đồ ăn cho Vũ.
    Lúc Bảo Châu đi ra, Vũ quay sang hỏi Trần Oai:

    - Có vẻ như anh không muốn cô ấy biết về những thứ đó thì phải. Vậy tại sao lại chọn cô ấy cho vụ án lần này?

    Trần Oai rõ ràng cũng đang mâu thuẫn trong lòng, chỉ ậm ừ đáp:
    - Biết nhiều quá cũng không tốt.

    Những lời nói của Vũ khiến Trần Oai trầm ngâm mất một lúc lâu với câu hỏi " Vì sao lại chọn cô ấy cho vụ án lần này? ".
    Chính Trần Oai cũng không trả lời được. Bởi người lựa chọn không phải là anh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:52.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 8


    Khi Bảo Châu quay trở lại với bánh ngọt và nước, Trần Oai vẫn trầm ngâm suy nghĩ.
    Chỉ có Vũ vừa nhai bánh vừa giải thích:

    " Thực ra nhiệm vụ chính của chúng ta trong vụ án này ngay từ đầu đã không phải là phá án tìm hung thủ. Mà là nhân vụ án này tiến hành thu hồi món cổ vật kia.
    Trần Oai và cô vì nó mà tới đây. Tôi cũng vì nó mà đi theo.
    Có thể nói là ngay từ trước khi xảy ra vụ án, nó đã là đối tượng cần thu hồi rồi. Bất kể nó có phải là tang vật của vụ án hay không "

    Bảo Châu ngạc nhiên hỏi:
    - Nếu món cổ vật ấy đã được xác định là quan trọng như vậy. Sao không tiến hành thu hồi từ trước hoặc có biện pháp theo dõi, kiểm soát mà lại để đến lúc nó không cánh mà bay rồi mới đi tìm? Và nếu vụ án này chỉ là cái cớ để tiến hành thu hồi món đồ ấy thì thực sự cái chết của ông Tứ và Thầy L. là như thế nào?

    Vũ giơ ngón cái chỉ về phía Trần Oai:
    - Hỏi hay lắm. Thực ra thì chính tôi cũng như cô đều không biết cái chết của ông Tứ và Thầy L, thực sự có phải giống như cáo trạng hay không. Trần Oai có thể biết, cũng có thể không. Chắc anh ta sẽ không chịu nói đâu. Nhưng chúng ta có thể phân tích thế này.

    " Món cổ vật này rất giá trị.
    Mạng người, mà nhất là những người như ông Tứ, Thầy L. càng có giá trị.
    Cấp trên của hai người muốn thu hồi nhưng lại không thể tùy tiện, mà phải đến lúc xảy ra vụ án này thì mới có thể cử hai người đi thu hồi nó. Mà lại là vòng vòng vo vo, giấu giấu diếm diếm chứ không dám đường đường chính chính dùng phương pháp bá đạo được.
    Điều này chứng tỏ cấp trên của cô cố kị một thế lực nào đó. Có thể là ông Tứ, Thầy L. hoặc là những kẻ có liên quan tới cái chết của ông Tứ, Thầy L.
    Nếu ông Tứ, Thầy L. chết là do đột tử, nhập tà vậy thì vụ án này không có hung thủ, chúng ta chỉ việc tìm ra món cổ vật ấy rồi mang về là xong.
    Trường hợp có kẻ liên quan đến vụ án này. Vậy thì kẻ đó hẳn cũng nhắm đến món cổ vật kia. Chúng ta chỉ việc tìm ra nó, tự giác bọn chúng sẽ phải thò mặt ra.
    Tóm đi tóm lại, vẫn cứ là phải đi tìm ra món cổ vật ấy. Còn vụ án tự nó sẽ kết thúc khi chúng ta đã đạt được mục đích "

    Bảo Châu nghe Vũ lí giải, bất giác nhìn Trần Oai chằm chằm.
    Trần Oai thấy Vũ giải thích quá cặn kẽ với Bảo Châu, tỏ vẻ không hài lòng.
    Điệu bộ này lọt vào mắt Bảo Châu khiến nàng cảm thấy hơi bị tổn thương. Trần Oai vừa có quan hệ họ hàng xa với nàng, lại vừa là sếp trực tiếp của nàng. Bảo Châu không dám trách, nhưng ai cấm được nàng oán.
    Trần Oai cũng biết Bảo Châu đang nghĩ gì, đành gật đầu nói:
    - Anh Vũ nói đúng, tự vụ án này sẽ kết thúc. Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.

    Bảo Châu sắc mặt trầm như nước, rõ ràng Trần Oai vẫn chưa sẵn sàng nói rõ những uẩn khúc bên trong của vụ án. Nàng cố tìm cách vớt vát:
    - Nếu nói như vậy, cái chúng ta cần là thời gian và sự hợp tác của các nhân chứng. Tại sao thiếu tá lại định đưa ra một kết luận kiểu đổ dầu vào lửa như vậy? Vừa khiến mọi việc rối tinh lên, vừa khiến chúng ta phải nhanh chóng kết thúc điều tra ?

    Trần Oai đáp:

    - Tôi cũng hết cách. Thoạt nhìn thì tôi được điều xuống đây để độc lập điều tra. Nhưng thực ra thì không phải chúng ta có thể toàn quyền giải quyết.
    Chúng ta đang mắc kẹt trong một cuộc nội đấu của UIA. Một bên đưa chúng ta tới đây và bên kia cũng muốn đưa người của họ đến. Nếu tôi không đưa ra nhận định rằng cái chết của Thầy L. có liên quan đến cơ quan điều tra, để làm bình thường hóa vụ án. Thì " bên kia " sẽ lấy cớ rằng đây là một vụ án tâm linh và đưa người của họ xuống tiếp quản. Khi đó chúng ta sẽ không còn nắm được sự chủ động nữa.
    Việc tôi đưa ra nhận định như vậy chính là để trì hoãn cho chúng ta một khoảng thời gian. Chắc cũng không lâu vì vụ này sẽ trở nên quá rùm beng. Vài ngày sau tôi sẽ phải trở về Hà Nội chịu trách nhiệm. Chúng ta đang chơi một canh bạc được ăn cả ngã về không.
    Tất cả tiền cược đều dồn vào chuyến đi núi Cấm lần này.

    o0o

    Cả ba quyết định đi núi Cấm ngay sáng sớm hôm sau.
    Từ thành phố Ninh Bình đến Hoa Lư cũng không mất nhiều thời gian chạy xe, nhưng đoạn đường vào núi Cấm lại ngốn của ba người mất cả buổi sáng.
    Cũng không hiểu tay lái xe Hùng có siêu năng lực gì mà lại có thể chở được Thầy L. vào được đến tận nơi.
    Đường đi xấu tệ, ngoài vô số đường ruộng ngập nước và trơn nhẫy thì đoạn gần đến chân núi Cấm còn bị sạt lở nghiêm trọng.
    Cũng may Trần Oai có kinh nghiệm từ những lần công tác ở vùng biên giới nên quyết đoán cho xe ôtô quay trở lại đợi ở thị xã, còn ba người thuê xe ôm men theo đường đất đi vào.
    Ấy vậy mà cả ba cũng phải cuốc bộ mất gần hai cây số mới vào được đến đình Vạn.

    Vũ ngước mắt nhìn mái đình xanh mướt màu rêu, vừa thở dốc vừa nói:
    - Lắm lúc ở thành phố đông đúc chật chội, tôi vẫn thường ước được sống một cuộc sống an nhàn nơi rừng xanh núi thẳm. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Có muốn đi mua cuộn giấy vệ sinh cũng mất nguyên ngày cuốc bộ thế này thì hỏng bét

    Trần Oai cười:
    - Dăm hôm nữa chỗ này có cái dự án quy hoạch vẽ cắt qua là lại đông nhung nhúc ngay ấy mà. Lúc đấy lại ước gì mình được cuốc bộ thật lâu cho thỏa chí tang bồng.

    Vũ đốp lại:
    - À ừ, ví dụ mà hôm nay xấu giời, ông từ ở chỗ này khóa cửa đình đi tẩm quất xông hơi trong thành phố rồi thì mới vui cơ. Chúng mình lại bò ra tìm rồi lại bò trở vào thì mới gọi là thỏa chí tang bồng.

    Bảo Châu đang cố gắng chùi cái giày bê bết đất bằng mấy chiếc lá nghe hai người đấu khẩu cũng phì cười gắt:
    - Phỉ phui cái nhà anh này. Mồm ăn mắm ăn muối không.

    Chả biết cái mồm Vũ có dính tí mắm muối nào không, mà ông từ đi vắng thật.
    Cả mái đình rộng với hai dãy nhà ngang trống hoe hoắt khiến cả ba nhìn nhau chán nản.

    Có lẽ căn đình này ở quá xa khu dân cư, lại cũng rách nát tồi tàn trộm cắp cũng chán chả buồn ghé qua nên từ cổng chính cho tới mấy gian nhà đều chỉ khép hờ, không có lấy một cái khóa.
    Thậm chí cánh cổng dẫn vào lối sau đình còn sút bản lề, nằm lặc lìa gác lên bức tường thấp cao ngang ngực tạo cho người ta cảm giác như thể đang đứng trong một cái miếu hoang.
    Trần Oai đi một vòng quanh mấy gian nhà, quay lại nói:
    - Sân vườn được quét dọn khá tốt, chứng tỏ vẫn có người ở. Nhưng trong nhà có lớp bụi mờ. đại khái người thủ nhang ở đây đã đi vắng khoảng 3 - 4 ngày rồi.

    Bảo Châu hoang mang hỏi:
    - Vậy chúng ta lại quay về à?

    Trần Oai không đáp mà hỏi Vũ:
    - Theo anh thì sao?

    Vũ ngoái đầu nhìn lại quãng đường khổ ải vừa đi, dứt khoát nói:
    - Chúng ta đi tìm đồ chứ không đi tìm người. Cứ ở lại đây xem có dấu vết gì không đã.

    Trần Oai gật đầu tán thành, khi nãy anh đi một vòng thấy căn đình quá sức sơ sài, e rằng cũng chẳng có dấu vết gì. Nhưng lần tầm bảo này căn bản dựa vào khả năng của Vũ nên cũng không phản đối.
    Dù mấy gian nhà ngang không khóa cửa, nhưng rõ ràng đó là phòng ở của người thủ nhang đang đi vắng, bên trong có mấy thứ đồ dùng sơ sài và vài cái hòm xiểng cất đồ dùng cá nhân, không tiện vào ở nên ba người bèn nghỉ ngơi luôn tại gian đình.
    Bên góc trong có mấy cái chiếu tre còn tốt, Trần Oai giũ mấy cái rồi trải ra giữa đình. ba người để đồ đạc rồi ngồi luôn tại đó.

    Cũng không hiểu ngày xưa người ta làm ra cái đình này ở chỗ xa xôi hẻo lánh như vậy nhằm mục đích gì, nhưng đình khá rộng rãi, sàn lát đá hoa cương đủ cho mấy chục người ngồi ăn tiệc. Vị trí trang trọng giữa đình, ngay dưới bệ thờ còn có năm tấm phản gỗ dày cộp kê liền nhau. Khi xưa hẳn là " mâm trên " của những chức sắc trong làng.
    Trên bệ thờ là dãy bát hương và những tấm biển sắc phong, cờ phướn. Bát nhang bằng đồng gắn chặt vào bệ thờ vẫn còn cắm khá nhiều chân nhang mới.
    Những cây cột bằng gỗ lim được đánh sơn đen bóng, vài chỗ bị thời gian làm cho nứt nẻ rồi lại được trám lại sơ sài bằng mùn cưa trộn sơn ta trông như những vết thương đang đóng vảy. Mái ngói lợp kiểu vảy cá tuy có chỗ bị vỡ nhìn thấu cả lên trời, nhưng nhìn chung căn đình vẫn còn khá tốt và vững chãi dù tuổi của nó có lẽ phải được xếp vào hạng di tích.

    Vũ vừa ăn bánh mì mang theo, vừa nói với Bảo Châu:
    - Đừng coi thường cái chỗ trông như miếu hoang này nhé. Cô nhìn xem, mấy tấm phản trông đen kít kia, gỗ gụ đấy. Nguyên khối mà lại dày cộp, nếu đem một tấm ấy về làm sập gụ, tủ chè bán ra giá thấp nhất cũng tầm hơn hai trăm triệu. Ở đây có hơn năm tấm tính ra cũng được một tỉ tròn.
    Mấy cánh cửa sập xệ kia thoạt trông đáng đem đi làm củi, nhưng đó là gỗ sưa đấy, cứ cân lên mà nhân tiền. Ngày xưa người ta hay dùng gỗ sưa để làm đồ đạc trong đình chùa. Nếu cửa và đồ đạc trong mấy căn nhà ngang kia cũng làm bằng gỗ sưa thế này, thì,,,, chẹp chẹp.
    Chưa cần tính đến dãy bát nhang đồng kia là đồ cổ không dưới hai trăm năm tuổi thì mấy cái cột đình to hai người ôm này trong mắt mấy vị trưởng giả thích xây lăng tẩm có thể dùng mấy chữ " giá trị liên thành " mà tính.

    Thấy Bảo Châu mắt dẹt mắt tròn, hắn còn định tiếp tục ba hoa chích chòe thì Trần Oai chen ngang:
    - Hiện nay chúng ta đang mất phương hướng. Cần bàn bạc lại xem nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào. Anh Vũ, anh thử kiểm tra ngôi đình này xem sao?

    Trần Oai nói xong rồi chỉnh sắc chờ Vũ hành động. Hôm trước Vũ phân tích khá hay về cái kệ gỗ. Mặc dù chỉ là võ đoán, cũng không có căn cứ gì. Nhưng nếu có thể tìm được một vài dấu vết tương tự thì ít nhất cũng có thể chứng thực được những suy đoán của họ là chính xác. Nhưng lần này Vũ trực tiếp đáp:
    - Ở đây chả có cái gì đâu. Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi.

    Bảo Châu ngạc nhiên hỏi:
    - Chúng ta đi đâu bây giờ? Mà sao anh biết ở đây không có gì ?

    Vũ đáp:
    - Tôi biết ở đây không có gì, vì phong thủy nơi này không thích hợp lắm để làm lễ phá phong. Ở đây đã không phải, vậy ta phải tìm đến chỗ nào thích hợp. Có lẽ là đâu đó trong núi Cấm. Chúng ta chuẩn bị đi dạo một vòng ngắm sông núi địa hình khu này xem sao cái đã.


    Vũ nói vậy nhưng sau đó hắn lại bảo hai người cứ ở lại chờ. Để hắn một mình đi dạo lên núi Cấm, tham khảo phong thủy trước rồi mới hành động.
    Trần Oai và Bảo Châu đều không biết gì về phong thủy, Vũ bảo thế nào thì biết vậy, cũng không hỏi gì hơn.

    Núi Cấm thực ra cũng không lớn lắm. Tuy là rừng nguyên sinh, nhưng do gần khu người ở, nên cũng ít động vật hoang dã.
    Vũ cũng chẳng cần chuẩn bị nhiều, hắn đi một vòng qua dãy nhà ngang, thấy có con dao rựa dùng để bổ củi bèn mang đi để phạt cây bụi, một mình xăm xăm đi lên núi Cấm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:52.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 9

    Đoạn này viết xong cũng thấy hơi ghê ghê. hix


    Bảo Châu ngước mắt nhìn cây dó bầu cao vút. Tán lá sum suê cơ hồ che hết nửa gian đình.
    Tháng 7 đang hè, lúc này lại là giữa trưa. Mặt trời chính ngọ đổ cái thứ ánh nắng gay gắt của nó qua những kẽ lá nom như những dòng nước thép nóng rực, sáng lòa. Cảm giác oi ả làm người ta mệt mỏi rã rời, nhất là sau khi cuốc bộ mấy cây số lầy lội và lại chẳng có việc gì làm.

    Trần Oai đã lăn ra ngủ trưa trong lúc đợi Vũ đi xem xét trở về.
    Bảo Châu bỗng có cảm giác bất an. Nàng ngoái đầu nhìn kĩ xung quanh.
    Vẫn không một tiếng động hay hình ảnh lạ nào lọt vào mắt nàng, không có gì bất thường càng làm Bảo Châu vững tin lo lắng.
    Trực giác của nàng rất ít khi sai lầm. Có một ai đó đang nhìn mình. Nàng cố tình xoay người nhìn chăm chăm về phía cửa đình, đây là một dấu hiệu cảnh cáo đến kẻ đang theo dõi. Thường thì kẻ theo dõi sẽ lập tức tránh đi hoặc đổi vị trí. Nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn lớn dần lên, choáng ngợp trong tâm trí nàng.

    Bảo Châu liếc mắt nhìn Trần Oai đang gác tay lên trán nằm ngủ, nàng quyết định không gọi anh mà ngồi dậy bước ra sân đình.
    Sân đình mặc dù được cây gió bầu cổ thụ che mát phần lớn nhưng ánh sáng vẫn rất gay gắt.
    Bảo Châu nheo mắt suy nghĩ, đoạn nàng theo lối nhỏ đi vòng ra phía sau đình.
    Ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân nàng. Nó như một con tắc kè ẩn mình bất động, kiên nhẫn đợi thời cơ. Chỉ cần con bướm đang rập rờn kia tiến vào phạm vi công kích, liền chết cũng không kịp biết mình chết thế nào.

    Bảo Châu biết vậy, trực giác cảnh báo nàng không nên vòng ra sau đình. Đó là nơi nguy hiểm. Nhưng nàng vẫn từ tốn bứớc tới.

    Trước nay Bảo Châu mặc dù là một mĩ nữ, từ nhỏ cho tới lớn lúc nào cũng được liệt vào dạng hotgirl. Nàng lại cũng rất thông minh nên hầu hết mọi người đều yêu quý, tạo điều kiện hết sức. Do đó mọi chuyện với nàng đều thuận lợi, Chưa cần tính đến những anh chàng thích nhăm nhe lấy lòng người đẹp, dù chỉ là bạn bè đồng nghiệp hay đối tác cũng đều có hảo cảm, luôn sẵn lòng giúp đỡ.
    Nhưng Bảo Châu lại không phải dạng người ỷ lại vào những thuận lợi đó. Nàng có bản tính ương ngạnh, hơi hiếu thắng nên luôn xung phong nhận những nhiệm vụ khó khăn nhất, nguy hiểm nhất. Bởi chỉ có như thế, nàng mới thể hiện được năng lực bản thân, vượt qua được cái cảm giác mình là bình hoa di động, thành công dựa vào nhan sắc và các mối quan hệ ngoài luồng.

    Mấy ngày nay, từ lúc gặp Vũ đến giờ, nàng đã nhiều lần có cảm giác sợ hãi, bất an. Thậm chí còn hai lần bị " trúng phong " thất thố khiến nàng cảm thấy mình thật yếu đuối vô dụng.
    Đã thế, Trần Oai lại còn bưng bít thông tin, không muốn nàng bị kéo vào cuộc đấu tranh nội bộ của UIA. Đây mặc dù là ý tốt, nhưng lại khiến Bảo Châu có cảm giác nàng bị gạt ra rìa.
    Bởi vậy nàng quyết định lần này tự mình giải quyết.

    Bảo Châu dừng lại. Nàng biết kẻ đang theo dõi mình đã bắt đầu hành động.
    Cảm giác khó chịu ngập ứ trong lòng Bảo Châu khiến cơ thể nàng căng cứng, trán lấm tấm mồ hôi.
    Nơi nàng đang đứng là khoảng vườn hẹp giữa bức vách phía sau đình và vách núi Cấm.
    Ánh nắng hoàn toàn không chiếu được xuống nơi này. Không khí âm u lại hơi lành lạnh của đá núi càng làm cảm giác khó chịu trong người Bảo Châu bùng phát dữ dội.

    Nàng rít qua kẽ răng:
    - Ra đi !

    Xung quanh vẫn không một tiếng động. Cảm giác bị theo dõi vẫn càng ngày càng đè nặng lên Bảo Châu khiến nàng không dám lơ là. Nàng quay phắt lại nhìn chăm chăm vào bức vách hậu đình quát:
    - Ra đây đi, ta biết ngươi ở đó mà.

    Vẫn không một tiếng động, Bức vách im lìm như chế giễu Bảo Châu.
    Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng tăng,cơ hồ muốn kéo căng từng sợi dây thần kinh của Bảo Châu cho đến khi chúng đứt đoạn mới thôi.

    Bảo Châu hít một hơi, hoàn toàn thả lỏng cơ thể. Tâm tình nàng lúc cực độ khẩn trương bỗng nhiên bình lặng như nước. Trực giác bị theo dõi và cảm giác nguy hiểm vẫn choán đầy tâm trí, nhưng nàng cũng đã tiến vào trạng thái tốt nhất để sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.
    Nhìn chòng chọc vào bức vách loang lổ rêu phong tới gần 5 phút. Bảo Châu bỗng thấy thư thái, cảm giác bị theo dõi như hòn đá đang đè nặng trong tâm trí nàng bỗng nhiên biến mất.
    Không gian chung quanh vẫn âm u như trước, nhưng nàng lại không cảm thấy chút nào bất thường, thậm chí những làn gió núi mát lạnh còn khiến thần kinh nàng được thả lỏng rất nhiều.
    " Có lẽ mình sợ hãi quá rồi chăng? Thời gian gần đây thể chất của mình có vẻ không được tốt lắm " - Tự an ủi chính mình trong lúc cẩn thận quan sát xung quanh một lượt nữa, nàng xoay người bỏ đi.

    Bảo Châu vòng ra đến sân đình thì thấy Trần Oai đang xăm xăm bước đến. Có lẽ anh bị đánh thức bởi mấy tiếng quát của nàng. Bảo Châu bỗng thấy xấu hổ vì sự hoang tưởng của mình, nàng cúi đầu không dám nhìn Trần Oai.

    Bỗng nhiên, một cánh tay to bè vươn ra túm lấy cổ nàng.
    Bảo Châu tốt xấu gì cũng là nhị đẳng Không Thủ Đạo, nàng lại được dạy võ thuật cổ truyền tại trung tâm huấn luyện cảnh sát, dù đang lúc bất ngờ vẫn kịp phản xạ nghiêng đầu né qua.
    Cánh tay túm lấy nàng bị trượt, kéo theo vài sợi tóc mai khiến da đầu nàng đau nhói.

    Bảo Châu theo phản xạ vung tay phải nắm lấy cổ tay đối phương, tay trái đánh mạnh vào khuỷu tay đối thủ.
    Thường thì một khi đối phương bị nàng đánh chiêu Cầm Nã ấy nếu không bị gãy cánh tay thì cũng phải vặn người để nàng khóa tay quật xuống. Nhưng cánh tay này lại chắc như trụ sắt, hơn nữa lực lượng lại mạnh hơn nàng gấp mấy lần, đối phương xoay mạnh cổ tay, gạt nàng sang bên như chú gà con khiến chiêu cầm nã của nàng không sao áp dụng được.

    Bảo Châu võ nghệ không tồi, thấy đối phương sức vựợt qua mình, liền ngả người tung chân phải đá thốc lên cổ kẻ tấn công.
    Không phải mãnh long không qua sông, kẻ tấn công Bảo Châu cũng không phải tay vừa, tuy tay phải bị khóa chặt, lại vừa dùng lực nhưng vẫn kịp đưa tay trái lên đỡ cú đá nhanh như chớp của Bảo Châu. Hơn nữa còn suýt chụp được cổ chân nàng.

    Bảo Châu biết đối phương không đơn giản, liền đẩy mạnh hai tay, cả hai tách về hai phía, ngước lên nhìn kẻ đánh lén mình.
    Đoạn nàng kinh ngạc thốt lên:
    - Trần Oai, sao anh lại tấn công em ?

    Trần Oai không nói gì, chỉ lừ lừ tiến đến. Bảo Châu có phản ứng muốn tiến lại hỏi thăm, nhưng khi nàng nhìn vào mắt Trần Oai thì lại hoảng hốt lùi lại.
    Gương mặt Trần Oai lúc này đờ đẫn vô hồn, đồng tử mở lớn hết cỡ khiến cặp mắt nhìn như hai cái hố đen ngòm vô cùng đáng sợ. Cặp mắt ấy tỏa ra một thứ khí tức khiến cho người khác nhìn vào không lạnh mà run.

    Bảo Châu vất vả tránh khỏi cú vồ của Trần Oai, mặc dù Trần Oai đang ở trong trạng thái đờ đẫn vô hồn, nhưng động tác lại cực kì nhanh nhẹn. Võ thuật khi luyện tập thành thục sẽ trở thành một loại bản năng. Trần Oai lại có một cơ thể tràn ngập sức mạnh, trước những động tác mạnh mẽ và thuần thục của Trần Oai, dù Bảo Châu rất linh hoạt nhanh nhẹn nhưng cũng không sao áp chế được.
    Bảo Châu lại vừa sợ vừa lo. Sợ hãi trước sự việc kinh dị nằm ngoài thường thức cộng với việc Trần Oai là một người rất thân thiết với nàng càng khiến nàng không thể phát huy được võ thuật của mình
    Mỗi khi Bảo Châu đánh trúng Trần Oai, từ tay chân nàng lại truyền đến một cảm giác khác thường,
    Thân mình Trần Oai lúc này lạnh toát, khí lạnh như đọng lại thành thực chất, mỗi lần Bảo Châu đánh trúng lại như bùn đất bám vào rồi theo tay chân nàng mà lan tỏa dần lên.
    Cơ thể Trần Oai khi bị đánh trúng phát ra tiếng bộp bộp ghê người. Dường như da thịt của anh đã không còn độ đàn hồi, thay vào đó là cảm giác cứng ngắc mà khô xốp như thể Bảo Châu đang đá vào một khúc gỗ mục vậy
    Chỉ sau mấy lần giao thủ, Trần Oai đã tóm được cổ chân Bảo Châu. Thuận theo đà lao tới gạt luôn nàng ngã lăn ra đất. Rồi mặc cho nàng ra sức giãy giụa, đánh chan chát vào mặt, vào cổ. Hai tay Trần Oai vẫn như gọng kìm lạnh toát từng chút một bám lên gối, lên đùi nàng

    Bảo Châu đã thôi giãy giụa trong vô vọng. Tay nàng cũng đã bị giữ lại, cần cổ trắng ngần của nàng cũng sắp bị bàn tay to bè của Trần Oai bắt lấy. Nàng bỗng có cảm giác hư thoát như vừa từ bỏ một gánh nặng trên vai. Bảo Châu nhìn thẳng vào hai hố mắt của Trần Oai.

    Trần Oai vẫn mở lớn mắt nhìn chòng chọc vào Bảo Châu, nhưng trong mắt đã không còn là một cái hố vô hồn nữa, mà nó ánh lên vẻ tham lam độc địa.
    Bảo Châu vừa sợ vừa lo. Đối diện với cặp mắt ấy, nàng dường như không có bất kì sức kháng cự nào.
    Trong cặp mắt đen kít ấy, Bảo Châu thấy được sự thèm khát vô cùng tận. Lòng tham, sự khao khát chiếm hữu dường như một loại khí đen tỏa ra từ hai hốc mắt.
    Nó quấn lấy nàng, xuyên qua áo quần siết lấy làn da nàng trong cái lạnh tê người.
    Bảo Châu cảm thấy tay chân lạnh ngắt, mất dần kiểm soát.
    Cơ thể nàng dường như bị bọc trong một cái kén tạo bởi thứ khí đen ấy.

    Bảo Châu chợt nhớ đến cảm giác khi nàng từng giả trang làm cave cao cấp trong một chuyên án cách đây không lâu.
    Trong cái động chứa nhớp nháp của " câu lạc bộ Vũ Trụ " ấy nàng đã phải tiếp xúc với những ánh mắt thèm khát bệnh hoạn nhìn nàng như thể nàng không mặc xiêm y.
    Dưới ánh mắt ấy, nàng cảm giác mình như một miếng thịt heo vô cảm, có thể bị bất kì kẻ nào trong đó tùy ý dày vò.
    Cảm giác ấy dù chỉ là mấy phút thoáng qua nhưng cũng khiến nàng mất một thời gian dài bất ổn, phải trị liệu tâm lý bằng phương pháp Thiền.

    Nghĩ đến đó, nàng bỗng sợ.
    Lần giả trang đó, nàng chỉ phải tiếp xúc mấy phút, từ ngoài luôn có đồng đội sẵn sàng yểm trợ xông vào. Hơn nữa nàng còn có thể ỷ lại vào võ thuật của bản thân.
    Nhưng bây giờ, nàng đang bị nó nắm trong tay, không còn chỗ dựa.
    Không lẽ...

    Bảo Châu oán giận nhìn thẳng vào cặp mắt ấy. Nó vẫn nhìn nàng, vẻ thèm khát, chiếm hữu của nó vẫn tràn ngập không gian.
    " Dục vọng thấp hèn lại có thể mãnh liệt điên cuồng được đến mức đó hay sao? " - Bảo Châu bất giác tự hỏi.

    Trần Oai lúc này đã nắm được cần cổ của Bảo Châu, từ từ kéo nàng sát lại.
    Cặp mắt tham lam vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng như thôi miên, khóe miệng bỗng rít lên bằng thứ âm thanh chói tai quái đản:
    - Ta thích. Ta thích thân thể mềm mại thơm tho của ngươi. Ta thích tâm hồn trong sáng không tì vết của ngươi.
    Ngươi sẽ là của ta. Của ta.... khe khe khe...

    Bảo Châu rùng mình. Nàng chợt hiểu mình đang phải đối diện với một thứ còn đáng sợ hơn cái chết. Không những thân thể của nàng sẽ bị thứ kinh khủng kia ngốn ngấu mà linh hồn của nàng cũng không nghi ngờ gì sẽ bị nó nuốt chửng bởi lòng tham vô đáy.
    Nàng liều mạng giãy dụa. Cổ họng bị bóp nghẹt phát ra những tiếng ú ớ kinh hoàng.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:52.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Bài viết
    3,689
    Xu
    675

    Mặc định

    Tổ trinh thám Linh dị
    Tác giả: conrua



    Phần 10


    Khi Vũ trở về đến đình Vạn, thì đã không thấy bóng dáng Bảo Châu và Trần Oai đâu.
    Trong đình, đồ đạc vẫn để nguyên. Hắn móc điện thoại định gọi nhưng sóng điện thoại hẳn là không phủ tới nơi này.
    Hoàn toàn mất liên lạc, hắn cảm thấy có điều không ổn.

    Vũ leo lên mái đình, khoanh chân ngồi thành tư thế kiết già. Hai bàn tay xòe rộng đặt trên đầu gối. Thân hình hơi ưỡn ra, mặt nghiêng nghiêng nhìn về phía mặt trời.
    Tư thế này cho phép hắn mở rộng thần thức, có thể cảm nhận mọi sự thay đổi của các loại khí xung quanh.
    Hai mắt vẫn khép hờ, Vũ hít một hơi dài, miệng quát: " Luân "
    Nếu có người ở đó, liền có thể thấy không khí xung quanh hắn xao động rõ nét, giống như gợn nước lan tỏa ra xung quanh. Đồng thời một mảng không gian cũng theo đó uốn lượn mà xoay chuyển.
    Đây là một thuật đặc biệt của Vũ. Nhờ vào việc bổ sung niệm lực cho Luân để nó có thể thực thể hóa một phần mà mở rộng phạm vi tìm kiếm.

    Mấy giây sau, Vũ chau mày tự hỏi:
    - Bọn họ mới vừa ở đây, không lẽ ngươi không phát hiện được tung tích gì sao?

    o0o


    Ta cảm thấy hết sức buồn bực.
    Vũ nghĩ ta là chó nghiệp vụ chắc? đánh hơi một cái liền có thể tìm người cho hắn?

    Hừ, nhưng ta cũng hơi thấy xấu hổ.
    Đúng là phi lí khi hai người kia biến mất không lâu mà ta lại chẳng tìm thấy dấu vết gì rõ nét để có thể truy tìm.

    Thực ra cũng không phải không có chút dấu vết nào. Một cỗ tham niệm cực lớn tràn ngập không gian đình Vạn.
    Thậm chí ta cũng cảm nhiễm phải một chút tham niệm đó khiến tâm thần xao động.

    Tham niệm là một trong ba loại dục niệm chủ đạo. Cùng với Sân, Si tạo thành nền tảng tâm niệm của con người.
    Tất nhiên ta đã tiếp xúc qua không ít người có tham niệm mãnh liệt. Nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp qua loại tham niệm nguyên bản mà trần trụi đến thế.
    Đó là loại tham niệm có thể cắn nuốt tất cả.Chính nó cũng là một nguyên nhân khiến ta không sao tìm được tung tích của Bảo Châu và Trần Oai.
    Niệm rất khác với khí. Khí có nguồn cội, có đến có đi. Ta có thể tìm theo đường của khí. Nhưng rất khó để tìm theo Niệm, nhất là loại niệm nguyên bản như thế này. Bởi nó chỉ đơn thuần là một loại dục niệm tự sinh, không bị điểu khiển và dẫn dắt bởi ý chí của kẻ tạo ra nó. Do đó nó không có một mối liên hệ nào để có thể theo đó mà truy tìm.

    Ta đang buồn bực, chợt phát hiện ra có điều lạ. Từ mắt con nghê trên mái đình có một cỗ niệm lực ẩn dấu. Khi ta lướt qua, nó dường như có phản ứng, tập trung hướng về phía khí tức của ta mà tìm kiếm. Dường như nó là một loại thuật giám sát của một đạo sĩ sắp xếp tại đây để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh đình này.

    Hừ, cái dạng tiểu thuật này cũng đòi theo dõi ta? Chỉ cần khẽ bóp, ta liền có thể hủy nó.
    Nhưng ta không ngốc. Kẻ đặt ra cái thuật này ở đây, chắc hẳn đã nhìn thấy không ít. Có lẽ hắn sẽ đem đến nhiều thông tin ta cần.

    Ta liền nói lại với Vũ. Hắn cũng gật gù:
    - Kẻ đó hẳn là phải có mối liên hệ mật thiết với cái đình này. Chúng ta cứ chờ xem.

    o0o

    Bóng tối dần phủ lên ngọn núi Cấm khi mặt trời đã xuống sát đường chân trời.
    Vũ đã ngồi đợi gần 4 tiếng đồng hồ. Nhưng hắn không cảm thấy nôn nóng mà ngược lại càng chờ mong đến khi đêm tối mang theo sương lạnh phủ xuống đình Vạn.
    Hắn biết, những kẻ sử dụng đạo thuật thích hành động vào ban đêm. Khi ánh mặt trời mạnh mẽ bị thay thế bằng âm khí ngập tràn. Lúc này là thời điểm khí tụ nhiều nhất, tâm thần con người cũng yếu ớt nhất, rất thích hợp để thi triển đạo thuật.

    Hắn đã ngồi bất động rất lâu. Hai mắt nhắm hờ, tay bắt Liên hoa ấn trông như một cao tăng tham thiền nhập định.
    Vì nhắm mắt, hắn không biết xung quanh đang xảy ra những biến đổi rợn người.

    Những ngày cuối tháng, dù trời không có mây, nhưng mặt trăng cũng chỉ là một hình bán khuyên mờ ảo trên trời. ánh sáng yếu ớt không đủ cho người ta nhìn trong bóng đêm.
    Dù Vũ đã đốt mấy cây nến lớn trong đình, nhưng ánh sáng của chúng cũng chỉ leo lét hắt ra , chiếu qua những gốc cây, cột trụ ngoài sân tạo thành những cái bóng mờ mờ, lay lắt theo ánh nến.

    Lúc này, dị biến âm thầm phát sinh. Những cái bóng vốn lay lắt rời rạc bỗng uốn éo như những sinh vật sống, rồi tựa như rắn rết ngửi thấy mùi máu tanh, nhất loạt hướng phía Vũ ngồi mà âm thần tiến đến.
    Khi những cái bóng chạm tới chân Vũ, hắn mới mở trừng mắt ra. Vũ cảm thấy chỗ hai chân bị những cái bóng bắt trúng tê dại cả đi, không còn cảm giác. Hai bàn tay hắn vội quắp lại vỗ mạnh xuống đất, đánh tan luôn hai cái bóng.
    Những cái bóng bị hành động bất ngờ của Vũ làm cho giật mình, trong giây lát đều khựng cả lại, trông như những cái bóng vô hại nhưng Nếu nhìn từ trên xuống, Vũ như đang bị vây trong một trận đồ kì quái
    Nhưng khi Vũ múa hai tay, bắt thành một thủ ấn kì quái thì chúng nhất tề trở lên kích động, đồng loạt hướng về phía Vũ lao tới.

    Vũ nhảy lùi lại, hắn cố gắng dẫm chân lên những nơi không có bóng, định nhảy thoát ra khỏi vòng vây.
    Nhưng những cái bóng không giống một đàn trùng bọ vô tri chỉ biết đuổi theo, chúng nhanh chóng tản ra rồi lại hợp vào, hễ Vũ bước đến đâu là chúng lại vây ngay đến đó.

    Vũ rút trong mình ra một chiếc roi dâu. Có lẽ hắn đã chuẩn bị cho việc này từ trước.
    Bằng một thủ pháp điêu luyện thành thục, Vũ quất roi dâu chan chát vào những cái bóng.
    Mỗi một cái quật lại chính xác đánh trúng một cái bóng, khiến nó oằn mình một cái rồi tiêu biến đi mất.
    Vũ quất roi liên tiếp, mấy chục cái bóng trong nháy mắt bị đánh tan, tạo thành một khoảng trống xung quanh người hắn.
    Nhưng những cái bóng vẫn lao tới hắn như thủy triều, số lượng càng lúc càng đông.
    Vũ bị bao vây nhưng không loạn nhịp, vẫn múa roi vun vút, ra sức phản công.
    Chợt những cái bóng dường như nhận được một mệnh lệnh khác, chúng không còn điên cuồng tấn công Vũ nữa mà giữ một khoảng cách nhất định, vây chặt hắn vào giữa.
    Mỗi lần Vũ tiến ra hướng nào, những cái bóng ở hướng đó liền lùi lại, đồng thời những cái bóng phía sau lập tức phối hợp ào lên khiến hắn phải xoay mình lại đối phó.

    Lúc này Vũ đứng ở giữa sân đình, chung quanh là những cái bóng vẫn đang vây tròn xung quanh.
    Hắn cảm thấy hơi bất lực. Những cái bóng này phối hợp cực tốt, mỗi lần hắn tăng mạnh cường độ công kích, chúng liền tản ra ngay, nhưng chỉ cần roi dâu trên tay hắn hơi chậm lại, chúng lại như biết co dãn theo đó bám vào ngay.

    Mấy cái bóng này rõ ràng là được điều khiển bởi một đạo sĩ cao tay.
    Đạo thuật sử dụng bóng để bắt người có cái tên là Thuật Bóng cũng không phải loại đạo thuật quá cao thâm.
    Đây chẳng qua là dùng niệm dẫn khí vào các cái bóng, thông qua chúng tiếp cận đối phương, bao vây công kích.
    Nếu là người không biết, sẽ thấy chúng quỷ dị tuyệt luân, từ xa bí mật tấn công, bất khả chiến bại. Nhưng là người trong nghề, sẽ biết sử dụng thuật Bóng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
    Đối phương nếu phát hiện có thể dễ dàng né tránh, phạm vi công kích của Bóng cũng còn phụ thuộc vào khí và niệm của người điều khiển, không thể điều khiển nếu cách quá xa.
    Hơn nữa, Bóng có thể dễ dàng bị đánh tan. Mỗi lần như vậy, người điều khiển Bóng sẽ bị mất một lượng khí tương ứng, đồng thời có thể bị thụ thương ngược vào thần thức.


    Hai bên vẫn giằng co nhau một lúc lâu, Vũ không khỏi thầm khen kẻ dụng thuật có lượng khí và niệm lực khổng lồ,
    Bởi để sử dụng được Bóng thì không khó, nhưng nếu cùng lúc sử dụng rất nhiều Bóng như vậy thì cần một lượng khí rất lớn.
    Đồng thời điều khiển nhiều bóng như vậy, lại còn nhịp nhàng linh hoạt cũng đòi hỏi niệm lực và thần thức của kẻ này phải rất mạnh mới có thể làm được.
    Vũ cắn răng huy động roi dâu, tốc độ ra tay của hắn đột nhiên tăng mạnh, liên tiếp có những cái bóng bị hắn đánh tan, tạo thành một khoảng không tương đối rộng xung quanh.
    Vũ cười " Để xem ngươi có thể kiên trì bao lâu "


    Kẻ sử dụng Thuật Bóng dường như cũng có phần nôn nóng. Đúng là hắn cũng không ngờ Vũ lại có món pháp bảo tốt như vậy.

    Cây dâu ta thực ra được người ta rất ưa chuộng vì khả năng trừ tà bẩm sinh.
    Trẻ sơ sinh mới đẻ ra đã được cha mẹ đeo vòng tay làm bằng cành dâu để trừ tà.
    Các thầy pháp cũng thường dùng roi dâu để đánh bật tà khí, vong hồn ra khỏi những người bị trúng tà, vong nhập.
    Nhưng hiển nhiên cành dâu bình thường không thể có bản sự quá lớn được, Nếu không mấy người luyện đạo thuật hay tà khí, oán linh gì gì đó đã sớm tuyệt chủng lâu rồi.
    Cành dâu muốn trở thành pháp bảo trừ tà, cần nhất phải được tẩm qua kỳ nam, Chu sa rồi dùng một thủ pháp đặc biệt khắc họa một vài họa tiết trừ tà lên đó. Đến khi sử dụng, người dùng chỉ cần phổ một ít niệm lực vào liền có thể đánh tan được các loại tà khí đơn giản, đẩy lùi nhiều loại oán linh, vong hồn.

    Roi dâu trên tay Vũ hiển nhiên được chế tác rất công phu, trên đó còn vẽ rất nhiều họa tiết kì quái. Lúc hắn phổ niệm lực vào, liền thấy các họa tiết đó như một đàn cá chuyển động, có ánh hào quang nhàn nhạt phát ra.
    Mỗi lần hắn vụt xuống, roi dâu chạm vào Bóng liền lóe lên một chút quang mang như tia lửa điện, tức thì Bóng đó bị đánh tan tành.

    Vũ đang đắc ý, định kéo dài thời gian, so đọ sức bền với kẻ đánh lén. Bỗng nhiên sắc mặt hắn kém hẳn.
    Những cái bóng lúc này đã không bao vây hắn sát rạt như trước mà mở rộng thành một vòng tròn lớn, bán kính tới gần hai mét.
    Những cái bóng cũng không còn nhăm nhăm hướng về phía hắn nữa mà chuyển động hỗn loạn, chúng vặn vẹo thân mình, biến thành những hình thù kì quái, trông như những họa tiết trên những bức điêu khắc cổ.
    Chỉ trong chốc lát, sân đình đã biến thành một trận pháp với những họa tiết đen ngòm bao vây lấy Vũ.

    Vũ thấy vậy kinh hô: " Khốn Long Trận? Giỏi! " rồi múa roi dâu xông ra.

    Nhưng lần này, roi dâu dường như cũng mất tác dụng, những cái bóng không còn bị đánh tan, mà còn mơ hổ tỏa ra thứ khí màu đen, bốc thẳng lên trên, tạo thành vô số những hoa văn nhỏ hơn, bay lượn như một đàn nòng nọc.

    Khốn Long Trận vừa thành hình, liền cấp tốc thu nhỏ lại, bó chặt lấy Vũ ở giữa.
    Vũ cũng thúc thủ vô sách. Chỉ trong chớp mắt đã bị trận pháp này bắt được.

    Những họa tiết màu đen lúc này như lưới võng bó chặt lấy Vũ, khiến cơ thể hắn trở nên tê dại, lạnh toát không sao cử động được. Roi dâu cũng rời khỏi tay rơi xuống đất.
    Vũ ra sức hít thở, hai mắt trợn ngược cả lên. Miệng lắp bắp:
    - Vì sao ngươi lại tấn công ta?

    Lúc này, phía sau cây Gió bầu cổ thụ bỗng hiện ra một bóng người.
    Vừa bước tới phía Vũ, kẻ đó vừa dùng một giọng khàn đục nói:
    - Ngày hôm qua ta đã cảnh cáo ngươi, vậy mà các người vẫn tới đây. Các người sẽ chết vì lòng tham của chính mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 24-11-2012 lúc 15:53.
    Long Lân Phụng ấy toàn giấy cả
    Chỉ có mình ta tại thế gian

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thuanthiencaca,
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status