God In The Dream
Giấc mơ thứ năm
Về trận đột kích ngày mưa...
...
Thời tiết đột nhiên chuyển xấu, mưa bắt đầu rơi, gió cũng thổi mạnh lên.
Những đám mây đen vân vũ phía trên tòa nhà sừng sững giữa khu nghiên cứu, càng ở trên cao gió càng dữ dội, cứ như muốn giật phăng cái tòa nhà giống như cây cọc này lên khỏi mặt đất.
Hắn phát hiện cái phòng bệnh của mình nằm ngay dưới chân tòa nhà này, không hiểu đồng chí nào thiết kế ra cái bệnh viện thẳng đứng như vậy, rốt cuộc nó chứa được bao nhiêu bệnh nhân với cái không gian eo hẹp này !?
Ngay khi ông già kia vừa trầm giọng giới thiệu xong về tổ chức, mây giăng gió thổi, mưa rơi ào ào, quả thật có vài phần khí thế. Nếu như hắn thật sự chỉ là một thiếu niên mới hai mươi tuổi, có lẽ đã bị cái sự trùng hợp này chấn nhiếp mà sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc. Nhưng sau đổi lại là hắn, chỉ chăm chú nhìn ông ta một lúc, rồi nói thế này:
"Nếu cứ để mặc các Knight Mare, thế giới sẽ ra sao !?"
"Cậu cũng thấy sức mạnh của chúng rồi, quân đội bình thường không thể giải quyết dc, một khi quân đội vô dụng, thế giới pháp trị sẽ biến mất, mọi thứ sẽ nhanh chóng chìm vào hỗn loạn thôi." Tiến sĩ chân thành nói.
"Vậy việc ông nghiên cứu ra một thứ vũ khí có thể áp đảo quái vật và quân đội cũng sẽ không dẫn đến hỗn loạn à !?" Hắn cười nói.
Tiến sĩ sửng sốt, không hiểu đầu thằng này rốt cuộc làm bằng cái gì. Mình đã nói đến như vậy, hắn vẫn chỉ giữ y nguyên cái bộ dạng khinh khỉnh đó. Nói nhẹ không được, chẳng lẽ phải động tay động chân để giải quyết !? Nhưng như vậy suy nghĩ của vật thí nghiệm sẽ không còn được linh hoạt nữa, ảnh hưởng rất lớn đến việc sử dụng Nano Machine. Trong khi đó, số 003 vẫn hồn nhiên nói:
"Ông thử nghĩ mà xem, với thứ quái vật như vậy, ai cầm vũ khí trong tay là người đó có quyền nói chuyện, vậy thì nên phân phối vũ khí như thế nào !? Với độ quý giá của vật liệu nano, chắc hẳn là không thể mỗi nhà mỗi cái rồi, vậy thì ai nên có, ai đừng !? Người nên có thì làm thế nào để có !?"
Tiến sĩ sầm mặt xuống, ông ta không thích nghe những lời này.
"Đáp án rất đơn giản. Cướp ! Ai mạnh người đó được."
Uỳnh.
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay sau đó, tiến sĩ liếc mắt sang bên cạnh, gã nhân viên đi cùng ông ta lấy trong người ra một thứ giống như cái compa, vừa mở nó ra thì một màn hình trong suốt xuất hiện. Bên trên màn hình, một nhóm hai mươi người được vũ trang súng ống toàn diện xuất hiện, khuôn mặt ai cũng dày rạn, mặc cho sương gió và hạt mưa nặng nề quất lên mặt, cũng không ai nhíu mày lấy một cái. Nhìn qua đã biết là không phải dân lương thiện.
Tiến sĩ quay đầu hỏi:
"Làm sao cậu phát hiện được !?"
"Ông nên giải quyết trước đi thì hơn. Những người này rất đáng sợ đấy." Hắn nhún vai nói.
Tiến sĩ gật đầu đứng lên.
"Tôi sẽ nói chuyện với cậu sau."
...
Hai phút trước, đứng trên cửa sập của máy bay vận chuyển, Adam và hai mươi người khác cùng thắt xong những nút cài cuối cùng của bộ giáp điện tử trên người. Thứ này giúp cho bọn họ có thể hành động nhanh gấp ba lần thể năng vốn có của mình, chỉ có điều áp lực rất lớn, dùng nửa tiếng thì không sao, dùng một tiếng là toàn thân đau như sắp vỡ ra vì cơ bắp bị quá tải. Dùng quá hai tiếng thì trực tiếp về với chúa.
Tuy rằng hạn chế như vậy, nhưng trong những trường hợp cần đột kích như thế này, ngoài nó ra thì chẳng có lựa chọn nào khác.
Adam dắt khẩu súng trường tạo hình như một thanh kiếm bản rộng của mình lên lưng, đeo vào kính hồng ngoại, lại kéo cổ áo cao lên bịt mồm, khiến cái đầu giống như thợ lặn biển sâu. Trầm giọng nói:
"Xuất phát."
Sau đó nhảy xuống, hoàn toàn không cần dù.
Bọn họ đang ở độ cao 2800m so với mặt bằng của trung tâm Thiên đạo. Từ đây nhìn xuống, kiến trúc được tường thành bao quanh trải đầy điện tích kia giống như một miệng bát nhỏ, nhảy trúng cái miệng bát này khó khăn vô cùng, tuy nhiên cũng chẳng còn cách nào. Nếu chính diện tiến vào Thiên đạo chỉ sợ chưa được hai phút đã bị bắn thành cái sàng.
Adam nhắm đến tòa tháp cao nhất của trung tâm, nó cao tới 800m, sừng sững giống như một cây gậy chống trời. Tạo hình của nó không thẳng đứng như mắt thường nhìn thấy, mà nó có một độ nghiêng nhất định từ chân tháp lên đến đỉnh tháp, nói chính xác thì nó là một hình tam giác cực nhọn. Dựa vào độ nghiêng này, nếu thao tác cẩn thận, việc tiếp đất không cần dù hoàn toàn có khả năng.
Hai mươi người còn lại theo ngay sau Adam, bọn họ nắm chặt tay nhau, tạo thành một vòng tròn cực lớn, làm vậy để tránh thất lạc khi tiếp đất. Với tổ chức như Thiên đạo, vừa tiếp đất đã tách ra thì chắc là chết chứ không vui.
Gió rít qua da thịt giống như đao cắt. Thời tiết rất xấu, vì bọn họ cố ý chọn ngày thời tiết nặng hạt nước như vậy, để ảnh hưởng đến khả năng truyền tải thông tin của Nano machine. Giông tố ầm ầm, sét đánh đì đùng, một vài tia sét lướt qua người bọn họ, những lúc này, bộ cảm biến của bộ giáp điện tử sẽ làm việc, nó bắn ra mấy thanh sắt nhỏ làm lệch hướng tia sét, dù thế vẫn có vài người cháy xém chân mày, khiếp đảm không thôi.
Độ cao bắt đầu giảm dần, 2000m, 1800m, một người bị tia sét sượt qua, khiến khả năng nhiễu sóng rada của bộ giáp đã bị hư hại. Hắn ngán ngẩm liếc nhìn hệ thống báo động hỏng hóc, vội vã chắp hai cánh tay của đồng bạn hai bên lại, cho họ nắm tay nhau, còn bản thân mình thì rời khỏi vòng tròn đồng đội kia. Sau đó buồn bực lấy ra một quả lựu đạn, cắn răng giật chốt.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, rất nhanh đã bị tiếng sấm che lấp. Toàn bộ lựu đạn trên người hắn nhanh chóng nổ tung, sức công phá cực lớn, không một mảnh vụn nào chừa lại. Đồ của liên hợp quốc nên chất lượng khỏi phải bàn. Chỉ tiếc, giá cái bộ giáp đừng có dễ hỏng như vậy...
Một khi đã mất khả năng nhiễu sóng, sẽ bị hệ thống của Thiên Đạo phát hiện ngay, lính bảo vệ sẽ bỏ chế độ quét hình nổi 3D mà chuyển sang quan sát quang học, sau đó khởi động lại hệ thống phòng thủ đối không, bọn họ sẽ thành bia ngắm giữa trời. Hắn đưa ra lựa chọn tàn khốc, nhưng cũng chính là lý trí nhất lúc này. Đổi lại mười giây mặc niệm của đồng đội.
1500m, 1000m.
Adam cảm thấy mình đã rơi lệch hướng khỏi tòa nhà cao tầng kia, khoảng cách hơn 200m, hắn vội vã thúc đẩy bộ phản lực bên hông bộ giáp, cả người giống như một quả tên lửa vọt sang ngang. Lực đẩy không lớn, hắn làm ba lượt, đến khi nhiên liệu phản lực hao hụt toàn bộ mới tiếp cận được tòa tháp trong vòng 80m. Adam nhấc tay lên, trên đó có cắn một hộp dụng cụ bắn dây nhỏ, một mũi tên mang theo dây cáp cường lực bắn ra, đâm sâu vào tường tòa tháp. Adam cắn răng thu dây, lực kéo mạnh mẽ khiến tay hắn muốn đứt ra, nhưng cũng thành công giúp hắn tiếp cận tòa nhà. Hắn nhẹ nhàng đặt chân lên vách tường nghiêng nghiêng mơ hồ, rồi nhẹ nhàng khởi động bánh xe ở chân, thực hiện một đường trượt patin hoàn mỹ, dọc theo tường tháp để tiếp đất.
Còn 20m nữa là trượt tới mặt đất, đã có thiết bị giám sát phát hiện, là ba quả cầu tròn vo bay lơ lửng khắp trung tâm này. Nó vưa quay mắt thần ra chỗ hắn Adam liền vung súng lục lên, đục một lỗ tròn nứt nẻ trên mắt thần của nó. Nhưng hắn cũng đã bị quay lại trong 0.5 giây, các quả cầu từ xung quanh nhận được khuôn mặt xa lạ này bắt đầu tràn về đây như một đàn ong săn giết kẻ cướp mật. Adam bất đắc dĩ vung súng bắn liên tục. Từ trên bầu trời cũng có hàng chục loạt đạn nhả xuống, phá nổ hoàn toàn các thiết bị quan sát này. Adam biết đồng đội của hắn theo sát ngay sau rồi. Lúc này không còn cần che giấu gì nữa, càng loạn càng tốt.
Hắn nghĩ đến đây, liền cầm bốn quả lựu đạn ném mạnh ra tứ phía.
Uỳnh uỳnh uỳnh
Khói lửa bốc lên, một lựu đạn nổ văng một tòa nhà, thể hiện thành tựu khoa học kỹ thuật hoàn mỹ. Đám lính đặc chủng đi cùng sau lưng Adam cũng liều mạng ném lựu đạn, nhất thời tứ phía bọc trong khói lửa. Còn may bọn họ không ném quả nào vào chân tháp, vì còn cần phải đáp xuống đó, nếu không chỉ sợ tiến sĩ và số 003 đang nói chuyện cũng bị những quả lựu đạn bộc phá này thổi bay.
Còn 10m, Adam đạp chân vào tường, bắn vọt ra xa khỏi tòa tháp trung tâm, vừa lúc có hai hàng súng tự động trồi lên nhắm vào phía hắn, Adam bám vào vách tường của một tòa nhà gần đó, vòng ngay ra sau. Lập tức có mấy làn đạn cắt qua bả vai. Phản ứng chậm một chút thì hắn đã thành cái tổ ong.
Mười chín người đi đằng sau có ba người không qua được ải này, bọn họ người bị bắn văng mất đôi chân, không thể tiếp đất được nữa, liền muốn nổ lựu đạn tự sát, nhưng đám quả cầu quan sát đột nhiên bắn ra một tia năng lượng vào giữa trán những người này, để lại ba điểm đỏ nóng rực, và ba cái xác rơi xuống nát bét không ra hình thù gì.
"Cẩn thận, chúng có laze."
Adam quay đầu ra hét lớn, súng trên tay lại vung lên, bắn rụng ba quả cầu nữa, thành công kéo thêm mấy chục quả cầu chạy về phía mình.
Những người còn lại đều đã tiếp đất thành công, lập tức chia thành ba nhóm tản ra, một nhóm năm người do Takao dẫn đầu, một nhóm ba người theo Camila, còn lại đi theo Adam. Cùng lúc đó, mặt đất trồi lên hàng loạt súng máy và robot tự động, tràn về phía bọn họ như đàn kiến hung hãn.
Hai mươi người chạy thục mạng, chạy đến đâu quăng lựu đạn đến đó, đồng thời nhanh chóng kiếm vật che chắn, bắn trả liên tục. Bọn họ đều mang trang bị tối tân, cảm biến trên người giúp đọc trước đường đạn và laze nhắm tới, bánh xe dưới chân xoay tròn liên tục khiến họ di chuyển như đang cưỡi xe máy, mỗi người luồn vào một chỗ, nhất thời phân tán binh lực của đám trí thông minh tự động bảo vệ trung tâm.
Nhóm của Adam đông người nhất, mọi người di chuyển ăn ý như con nhện chạy trên mạng lưới của mình, trong đó có ba người trượt xung quanh, bảo vệ một cô gái trẻ đeo kính ở giữa. Trên tay cô ta cầm một bộ thiết bị giống như PDA, mấy ngón tay cô ta di chuyển như để lại tàn ảnh, liên tục nhập vào các đoạn chỉ lệnh ngoằn ngoèo.
"Linda, nhanh lên một chút." Tiếng của Adam vang lên trong kênh liên lạc.
"Đang lọc thông tin, đáng ghét, có nhiều mã giả quá." Cô gái đeo kính bực bội đáp.
"Cẩn thận."
Bụp, một viên đạn bắn ra, gã đặc công này được hệ thống cảm biến giúp dự báo đường đạn, vốn dĩ có thể né tránh, nhưng lại ngoan cố đưa tay ra đỡ lấy. Hắn sợ viên đạn ảnh hưởng đến cô gái đeo kính đằng sau lưng mình. Kết quả là cánh tay đưa ra lập tức bị bắn rụng rời, viên đạn xuyên thấu qua bờ vai, đánh văng hắn đi vài mét, gã này lập tức trượt chân ngã lăn ra đất. Bánh xe dưới chân vẫn đang xoay tròn, nhưng không thể giúp chủ nhân di chuyển với vận tốc cao được nữa. Hắn khổ sở chống cánh tay độc nhất muốn đứng lên, thì lại bụp một tiếng, cánh tay bị bắn cụt gốc, máu phun tung tóe. Tiếp đó là mười hai luồng laze nóng rực phóng tới, toàn thân hắn bị nung chảy ra như bùn nhão.
Laze canh cực chuẩn, không hề động đến một quả lựu đạn nào trên người hắn. Chỉ nhắm vào đầu và những phần trống trải trên người.
Mấy quả cầu tròn vo trắng tinh này xoay tròn mắt thần vài lượt, xác định hắn đã chết, lập tức truy đuổi những người khác.
Lúc này cô gái kia cũng đã hoàn thành xong công việc của mình, vội vã la lên:
"Tìm ra rồi, mục tiêu tại điểm S-12. Số 001 đang tiến đến đây từ hướng mười hai giờ, số 002 đang chạy theo nhóm của Camila, trời ạ, họ dụ được cô ta nhanh quá."
Cùng lúc đó, người bảo vệ cuối cùng bên cạnh cô ta đã bị một con robot đĩa bay lướt qua, cắt đứt hai chân mà ngã xuống, sau đó bị súng tự động trồi ra từ bên tường bắn nổ đầu. Não văng tung tóe. Cô gái đeo kính này giật mình ngẩng đầu lên từ cái máy tham trắc, thấy trước mặt mình là một cái mắt thần đen bóng, một quả cầu trắng tinh trôi nổi trước mặt cô, từ đó nhanh chóng hình thành một tia nhiệt màu hồng mờ mờ. Bên tai thì nghe thấy giọng trầm lắng của Adam.
"Graham, Nick, Petat, Miguel, Jerome, mấy người đến S-12. Còn lại ở đây đánh chặn chúng với tôi. Linda, tìm một góc khuất tái khởi động hệ thống nhiễu xạ đi. Alo, Linda..."
Adam hoảng hốt nghe thấy trong kênh liên lạc có một tiếng xèo phát ra, như thả mỡ vào chảo, hắn liên tục hét lớn trong kênh liên lạc, nhưng không hề thấy có giọng nữ nào trả lời nữa.
Buồn bực ngắt liên lạc, xung quanh đã có hơn hai mươi quả cầu lao tới, dưới chân là một đám robot tự động tạo hình như đĩa dẹt, đám này bình thường chắc chỉ để lau dọn xung quanh, lúc có khách đến mới bật những lưỡi cưa đáng sợ kia ra, Adam quẹt bánh trượt dưới chân, khuôn mặt sạm lại, quay đầu đối mặt với đạo quân truy đuổi, dặm chân nhảy tới. Vừa lúc đáp xuống dẵm bẹp một cái robot đĩa dẹt, hai khẩu súng trên tay vung lên loang loáng, tất cả mắt thần đồng loạt nổ tung, để một loạt các quả cầu trắng rơi xuống như bóng nhựa hỏng. Hắn liên tục đã vắng mười mấy con robot dạng đĩa đang nhào lên muốn cắt đôi mình, khiến chúng va chạm vào nhau và nổ văng tung tóe, sau đó nhẹ nhàng xử lý chỗ súng tự động còn đang nhắm về đây nhờ hệ thống dự báo đường đạn. Chỉ hơn mười giây, xung quanh hắn đã không còn vật thể gì có thể chuyển động.
Hắn liếc mắt thấy đằng xa còn vô số truy binh, đồng đội lại chẳng thấy ai nữa, liền lắc lắc đầu thở ra vài hơi khó chịu rồi cũng chạy tới điểm S-12.
...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý - Phản hồi