Ru ta ngậm ngùi
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm...
Mỗi khi buồn, tôi lại nghe bài này. Lần tìm trong từng câu hát âm vang nào xoa dịu hồn mình. Cũng như hòng ký thác tâm tư. Giọng Khánh Ly vang lên bình thản và phiền muộn. Có ai ngoài kia, cũng đang rêu rao đời mình?
Tôi không hiểu, lúc chàng viết đến câu này, lòng chàng thế nào? Có rười rượi buồn nhìn bóng dáng gầy guộc câm lặng của mình, vẫn đang từng ngày đi tìm âm ba của cuộc đời?
Để rồi về đây ngồi, tự ru một khúc ngậm ngùi?
Đây là version tôi thích nhất!