TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 18 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 90

Chủ đề: [Sưu tầm] Sĩ đồ phong lưu - Đoạn Nhận Thiên Nhai.

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Nơi sâu thẳm !!!
    Bài viết
    7,501
    Xu
    0

    Mặc định

    Sĩ đồ phong lưu

    Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai

    Chương 6: Chuyện cũ cùng Du Nhã Ni

    Dịch:

    Nguồn:


    Nói tới nhà họ Trần, lòng Dương Phàm lại hơi hơi đau nhói, giống như bị chân dẫm đạp lên đầu rồi dày xéo vậy. Thân phận con cháu họ Trần đối với Dương Phàm mà nói chả có chút vinh dự gì, Chúc Vũ Hàm động chạm vào nỗi đau này khiến cho Dương Phàm bốc hỏa trong lòng.

    "Ngừng xe lại!" Dương Phàm lạnh lùng nói.

    "Sao thế? Còn chưa tới nơi mà." Chúc Vũ Hàm có chút kinh ngạc nhìn Dương Phàm một cái, khi phát hiện sắc mặt không vui, biết trong lời nói của mình khẳng định có gì đó chọc giận Dương Phàm.

    "Tôi bảo chị dừng xe lại ngay!" Dương Phàm nói lại một lần nữa, Chúc Vũ Hàm nhá phanh, chiếc xe táp vào lề, Dương Phàm mở cửa rồi đi xuống.

    "Chị xin lỗi đã quá tò mò! Xin lỗi!" Chúc Vũ Hàm đã rõ, nhẹ giọng xin lỗi.

    Trời cao lúc này đang lất phất mưa rơi, những hạt mưa lành lạnh đập vào mặt khiến cho Dương Pham bình tĩnh lại hơn nhiều.

    "Mình làm sao thế này? Tại sao lại giận lây người khác?" Dương Phàm tự hỏi, tử tế nghĩ lại, phát hiện sự tức giận của mình chắc là do an bài của ông Trần đối với mình, khiến cho mình phát sinh cảm giác không muốn người khác thao túng. Sự giúp đỡ của nhà họ Trần mặc dù có thể khiến cho Dương Phàm bớt phấn đấu khoảng mấy chục năm, nhưng Dương Phàm lại có một loại cảm giác như mình đang dùng của bổ thí, chính cái cảm giác này khiến cho Dương Phàm cảm thấy như đang mắc xương trong cổ.

    "Không liên quan tới chị, nguyên nhân là bản thân tôi." Ngữ khí của Dương Phàm hòa hoãn lại, khuôn mặt khôi phục lại như xưa.

    Chúc Vũ Hàm nghe Dương Phàm nói vậy, tâm lý không khỏi thầm trách bản thân lắm mồm, lại càng thêm xấu hổ.

    "Lên xe đi, mưa to rồi kìa." Trong lời nói của Chúc Vũ Hàm mang theo một sự quan tâm sâu sắc, vừa rồi khi mặt Dương Phàm xám lại, trong lòng của Chúc Vũ Hàm không khỏi nay sinh cảm giác đau đớn, nhất định phải đối xử tốt với người đàn ông kém mình mấy tuổi trước mặt này.

    "Không sao, cũng sắp tới rồi, tôi muốn yên lặng suy nghĩ sau này làm sao để đối đầu với một số việc."

    Dương Phàm không có nói thật, lúc này cách đó mấy chục mét, xe của Du Nhã Ny đang đỗ ở đó. Dương Phàm không muốn Chúc Vũ Hàm biết mình và Du Nhã Ny quen nhau, nên tìm một cái cớ hợp tình hợp lý.

    Chúc Vũ Hàm không có miễn cướng, vẫy tay nói với Dương Phàm: "Được rồi, vậy chị đi trước đây."

    Đợi xe của Chúc Vũ Hàm đi khuất, xe của Du Nhã Ny mới từ từ đi tới. Sự việc giữa Dương Phàm và Du Nhã Ny nói ra thì cũng đã khá xa vời rồi, cũng là kì nghỉ hè ba năm về trước. Lúc đó Du Nhã Ny vừa cưới chưa lâu nên cùng chồng lai xe đi du lịch, khi đi qua Uyển Lăng liền đụng phải xe của một lão tài xế say rượu nên đâm vào hàng rào bảo vệ. Lúc đó trời vừa sẩm tối, lái xe thì bỏ chạy, vừa đúng lúc Dương Phàm đi ngang qua nên trước tiên là gọi cấp cứu , kéo Du Nhã Ny từ trên xe xuống. Còn may Dương Phàm biết một ít kỹ thuật sơ cứu, Du Nhã Ny đang hôn mê vẫn còn thoi thóp, đưa tới bệnh viện thì cứu sống lại được, còn chồng của Du Nhã Ny thì thương thế quá nặng nên không thể qua khỏi.

    Vì Du Nhã Ny và chồng là người chỗ khác tới, lúc đó Dương Phàm cũng cùng lên trên xe cứu thương, còn giúp trả tiền viện phí. Ân cứu mạng đương nhiên Du Nhã Ny không thể quên, nói thế nào cũng phải báo đạp lai. Du Nhã Ny đưa thẻ ngân hàng cho Dương Phàm, nói rõ password. Lúc đó rõ ràng Du Nhã Ny đang thật lòng, nhưng ít nhiều gì cũng có ý muốn xem nhân phẩm của Dương Phàm, nếu như Dương Phàm chấp nhận cầm lấy thì được, còn nếu không cần tiền thì quả thật là giả tạo.

    Dương Phàm lúc đó làm người rất có ý tứ, lấy hóa đơn ra, tiền thuốc, tiền quần áo, tiền công cộng tất cả lại, sau đó giúp Du Nhã Ny liên hệ với người nhà rồi cũng không xuất hiện nữa.

    Du Nhã Ny sau khi khỏe lại dựa theo sổ đăng ký của bệnh viên mà tìm tới nhà Dương Phàm, biết được Dương Phàm đã lên Bắc Kinh học, Du Nhã Ny lại tìm tới tận thủ đô. Mọi người đều không phải người tầm thường, Du Nhã Ny cũng không tính tiếp tục dùng tiền để giải quyết vấn đề nữa, chỉ muốn hai người giữ liên lạc, đợi có cơ hội thì âm thầm giúp Dương Phàm một ít. Cuối cùng hai người vẫn giữ quan hệ, lúc rỗi Du Nhã Ny luôn luôn muốn mời Dương Pham đi ăn cơm, Dương Phàm lúc đó cảm thấy Du Nhã Ny đang chịu nỗi đau mất chồng, lúc rỗi cũng có thể giúp đỡ thuận tiện kiếm bữa cơm, cứ như vậy hai ngươi dần dần trở nên quen thân hơn.

    Cái gọi là lâu ngày nảy sinh tình cảm, sau một thời gian dài, Du Nhã Ny nảy sinh tình cảm đối với Dương Phàm, mấy lần tự tay vào bếp nấu nướng mời Dương Phàm tới ăn, ăn xong thì bóng gió biểu lộ. Du Nhã Ny mặc dù xinh đẹp, Dương Phàm thật sự cũng động lòng, thế nhưng luôn cảm thấy bản thân không thể ra tay, lại có ngại đục nước béo cò. Cuối cùng Dương Phàm bắt đầu ý thức được phải tránh xa Du Nhã Ny, khi Du Nhã Ny gọi điện mời Dương Phàm, Dương Phàm luôn luôn tìm cớ thoái thác, tính ra hai người cũng đã nửa năm không gặp mặt nhau rồi. Hôm nay nếu không phải là Dương Phàm bị Du Nhã Ny bắt tại trận, có khi còn kiếm cớ mà không thèm xuất hiện.

    "Sao thế? Nói chuyện hợp rơ nên không nỡ rời xa à?" Du Nhã Ny tự hỏi tướng mạo xuất chúng, mấy năm nay không ít lần cho Dương Phàm cơ hội, trên sự thật Du Nhã Nu cũng không mong cùng Dương Phàm kết hôn, dưới góc độ của dục vọng thì nghĩ làm người tình cũng không phải là một lựa chọn tồi. Đáng tiếc Dương Phàm cứ như là đầu gỗ vậy, rất giống như mặc cho chị gió táp mưa sa, tôi cũng vẫn hiên ngang bất động. Lúc này lại thấy Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm nói chuyện giống như là rất vui vẻ, tâm lý không nổi ghen mới lạ.

    Dương Phàm liếc Du Nhã Ny một cái, ý tứ đó là em tới để giải thích với chị. Sau đó móc ra một điếu thuốc, hít vài hơi rồi mới chậm rãi nói:" có việc gì thì nói luôn ở đây là được rồi."

    Trong thái độ này có kèm cả sự giận dỗi, với quan hệ của hai người, ít nhiều gì cũng đả trải qua. Du Nhã Ny biết thằng này chỉ thích mềm chứ không chịu cứng, vừa rồi khi đi ra còn bị Trần Xương Bình chặn lại làm phiền, không dễ gì mới tống cổ được đi. Kết quả cậu em oan gia lại có thái độ này, Dy Nhã Ny cảm thấy ủy khuất trong lòng, không khỏi trợn mắt nói:" Đàn ông toàn loại có mới nới cũ, không ai tốt cả."

    Câu nói này khiến cho Dương Phàm sướng rơn, nói:" Sao chị lại nói những lời này? Giống như em bội tình bạc nghĩa với chị không bằng, cũng chỉ mới được ôm eo chị vài lần khi nhẩy, không phải lại bắt em chịu trách nhiệm thế này chứ?"

    Du Nhã Ny nghĩ kĩ lại cũng buồn cười, không khỏi vừa cười nói:" Bớt nói lăng nhăng đi, đầu em ướt sũng rồi kia, mau lên xe đi. Hôm nay đang buồn, cùng chị uống vài ly nhé."

    Dương Phàm cười ha ha rồi lên xe, tiếp tục làm rộn bầu không khí nói:" Uống thì được, nhưng đừng có mà trả vờ say rồi trêu em đó."

    "Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở nhé!" Du Nhã Ny mắng yêu một câu, bầu không khí có chút lãnh lẽo trước kia đã biến mất, giờ đây hết thảy dường như lại quay về kiểu hai người bạn trò chuyện với nhau. Trong lòng Du Nhã Ny lại vô cùng rõ ràng, hôm nay nói gì thì nói cũng phải bắt thằng em này lại, hừ hừ! Người mơ tưởng tới nó xem ra cũng không ít.

    Địa điểm là nơi trước khi cưới Du Nhã Ny ở, sau khi chồng mất, Du Nhã Ny không muốn ở lại nhà mà tức cảnh sinh tình, lại quay về nhà cũ sống. Trước kia Du Nhã Ny mời Dương Phàm đều là ở nơi này.

    Vào tới trong phòng Du Nhã Ny trước tiền là đi vào toilet lấy một cái khăn cho Dương Phàm rồi nói:" Lau khô đầu đi kia, cẩn thân lại cảm đó." Nói xong Du Nhã Ny về phòng mình thay đồ.

    Dương Phàm đứng ở phòng khách lau đầu, cảm thấy có chút buồn chán nên bật TV lên, rồi lấy điểu khiển chuyển kênh liên tọi, phát hiện thấy giờ chả có cái đíu gì đáng xem, không phim Hàn xẻng thì cũng chỉ có mấy tiếp mục củ chuối của bọn Tây.

    Không lâu sau, Du Nhã Ny thay quần áo rồi đi ra, trong tay cầm theo một chai rượu vang. Du Nhã Ny cố ý chọn một bộ quần áo bó xát người, để lộ ra thân hình gợi cảm không chê vào đâu được, cặp ngực cứ thế rung rung, hai trái sơ ri hiện rõ sau làn áo, rồi tới chiếc quần ngắn bó xát, để lộ ra bờ mông tròn lẳn. Du Nhã Ny hôm nay tính không cần giữ gìn thể diện rồi, đến quần áo lót cũng không thèm mặc vào, mấy năm nay chưa biết đến mùi đàn ông, nói không thèm thì rõ là lừa người, nhất là lúc gặp phải cậu em khiến mình bứt rứt không thôi.

    Dương Phàm không phải là một thằng lỗ mãng, gặp phải chiêu không chơi quần áo lót này của Du Nhã Ny, rõ ràng là không chuẩn bị đủ tâm lý. Một phút thôi, Du Nhã Ny dám đánh cược, Dương Phàm đứng trơ mắt ếch nhìn chằm chằm vào ngực mình ít nhất cũng phải một phút mới lấy lại tinh thần.

    "Hừ! Đừng có giả vờ nữa, vẻ mặt của em bán đứng em rồi, em đỏ mặt rồi kia kìa. Chị còn cho rằng hàng họ em hỏng hóc gì đấy nữa chứ." Du Nhã Ny đắc ý tự nói với mình, trong lòng không khỏi vui sướng, sớm biết thế này thì dùng chiêu này từ đời tám hoánh nào rồi.

    Du Nhã Ny rót hai ly rượu, đưa cho Dương Phàm một ly rồi hai người đối ẩm một ngụm, nói:" Em quen thân với Chúc Vũ Hàm lắm à? Cha cô ta là thư kỷ tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, nghe nói đại học năm thứ 4 Chúc Vũ Hàm quen được một người bạn trai, lại bị gia đình phản đối, cô bé này tính khí quật cường, trực tiếp thuê nhà sống chung với bạn trai. Kết quả sau khi tốt nghiệp, mẹ của Chúc Vũ Hàm tìm tới người bạn trai đó, nói rõ không đồng ý cho hai người kết hôn, rồi lấy ra 300k, đặt điều kiện cho người bạn trai nhất định phải đi du học, kết quả thằng mất dạy đó chịu liền, thu xếp hành lý ngay trong đêm rồi sáng hôm sau lên máy bay sang Mỹ luôn.

    "'Thằng mất dạy' mấy chữ này, dùng rất hay!" Dương Phàm cười cười rồi nâng ly, hai người lại liếc mắt đưa tình rồi nói:" Đây là lần đầu tiên gặp Chúc Vũ Hàm, bởi vì là đồng hương cho nên nói chuyện phiếm được, giọng nói quê hương thân thiết mà. Nói thẳng ra thì những mối tình thời đại học đại đa số đều không có kết quả, tuyệt đại đa số mọi người chỉ muốn kiếm bạn chơi qua 4 năm học mà thôi, học đại học mà bàn mấy cái chuyện như tình yêu sông cạn đá mòn thì khác gì *** chó chứ."

    Dương Phàm không tự giác nghĩ tới việc của mẹ cùng với lão kia, lúc đó hai người khi còn đang nồng nàn cháy bỏng, không phải cũng nói ba cái "sông cạn đá mòn", "trời đất sập mới chia li" hay sao. Tới lúc..., Dương Phàm cười lạnh rồi hừ hai tiếng.

    "Còn em? Bốn năm đại học đừng nói với chị là không có gái thích em nhá, đừng nói em không động lòng nhá." Du Nhã Ny nói với giọng điệu trêu ghẹo, Dương Phàm vì cũng đã ngấm rượu, nên cười ha ha nói thẳng luôn:" Đương nhiên là có rồi, bất quá em còn phải để tiền đóng học phí, làm gì còn gì mà cưa gái."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    I'm not gay, my boy friend is gay Hidden Content


  2. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Nơi sâu thẳm !!!
    Bài viết
    7,501
    Xu
    0

    Mặc định

    Sĩ đồ phong lưu

    Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai

    Chương 7: Buông thả một phen

    Dịch:

    Nguồn:


    Dương Phàm không có nói dối, khi học đại học quả thực có dính vào gái gú, lần sinh nhật đầu của con bồ, Dương Phàm đi vào tiệm vàng bạc đá quý kiếm được cái dây điện thoại làm quà, kết quả con bé đó lại ném cho người khác rồi nói:" thích thì mang đi chỗ khác mà chơi là được rồi."

    Dương Phàm lúc đó không hề do dự, chuyển người đi luôn, từ đó về sau Dương Phàm nhận thức rõ ràng sự chính sác của chủ nghĩa dyu vật biện chứng của Mac, "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng". Trước khi tới thủ đô, Dương Phàm từng mơ mông qua rất nhiều điều tươi đẹp, kết quả hiện thực lại như một gáo nước lạnh dội liên tiếp vào mặt. Chính bởi vì hiểu rõ sự tàn khốc của hiện thực, lúc này trong lòng Dương Phàm nảy lên một ý nghĩa:" Bố của Chúc Vũ Hàm là thư ký tỉnh ủy? Xem ra sau này phải cố gắng thân cận thôi." Dương Phàm mặc dù rất phản cảm với an bài do Trần gia và Chu Minh Đạo, nhưng không phải loại không có chí tiến thủ. Dương Phàm giống với tuyệt đại đa số những người trẻ tuổi khác, cũng đang ở cái tuổi tràn đầy nhiệt huyết muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp, chỉ bất quá Dương Phàm chôn dấu dục vọng của mình tốt hơn mà thôi. Có lòng muốn lợi dụng Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm phát hiện trên thực tế bản thân mình không có để bụng việc Trần gia an bài cho mình, thậm chí còn có chút nóng vội muốn thử sức, chỉ là trên mặt tình cảm lại có điểm không thoải mái. Nếu không thì cho du là Chu Minh Đạo cũng có thể không cần nể mặt.

    ... ... ... ...

    Trầm Minh dẫn theo Trầm Ninh ở phòng khách chờ tới khi ăn cơm xong mới đi, Trầm Minh là do cụ Trần một tay nâng đỡ, năm đó khi cụ làm tỉnh ủy thư ký ở tỉnh Tứ Xuyên, Trầm Minh bất quá chỉ có cái chức phó phòng không một chút thực quyền. Bởi vì viết mấy phần công văn cho cụ quá đẹp, được cụ thưởng thức nên từng bước từng bước đề bạt tới vị trí ngày hôm nay.

    Trước khi đi, lúc Trầm Minh cáo từ có nói:" Thủ trưởng nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó, việc bên dưới tôi biết nên làm thế nào rồi." Trầm Minh chỉ đang nhìn phản ứng của cụ, lúc vào cửa ông bạn già Lưu Thanh đã chỉ rõ tính quan trọng của Dương Phàm rồi. Trầm Minh hoàn toàn có thể xác định, hôm nay gặp Dương Phàm ở đây, tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà do con người làm ra.

    "Đảng ta luôn luôn muốn trẻ hóa đội ngũ cán bộ, sau này trong công tác nhất định phải dũng cảm sừ dụng tài năng trẻ, điều kiện đầu tiên là phải có thực tài, không thể dùng người không khách quan đó." Cụ nói rất nghiêm trang, Trâm Minh lập tức hiểu rõ trong lòng, Dương Phàm nếu là một người loại như kiểu Lưu A Đẩu đỡ không dậy được thì đã nói kiểu khác rồi.

    Ra khỏi cửa rồi lên xe, Trầm Minh lập tức nói với Trầm Ninh:" Tối nay mày gọi điện rủ Dương Phàm đi chơi, sau này nhất định phải thân cận với nó, tốt nhất là thân như anh em mặc chung quần vậy."

    "Ha ha, con và Dương Phàm khi học cấp 3 đã thân tới mức đó rồi. Cái thằng đó lì lắm, bọn con làm không biết bao nhiêu chuyện xấu. Nó mà biết con ở thủ đô, rỗi rãi khẳng định sẽ chủ động liện hệ với con ngay."

    Trầm Minh sầm mặt nói:" hồ đồ, giờ không như xưa, nó là người cụ Trần muốn lôi kéo, ngồi đấy mà hi vọng nó chủ động liên hệ mày hả?"

    Trầm Ninh được nuông chiều quen, đối với lời của cha cũng không để bụng, cười nói:" Thế bố con ta cá cược, con cam đoan trong vòng 24 giờ Dương Phàm sẽ chủ động liện hệ với con, thằng này con còn là gị, nhớ bạn cũ lắm."

    Trầm Minh vô cùng không đồng ý với lời nói của thằng con, phàm là người đều là do mông quyết định đến đầu, lúc trước Dương Phàm ở Uyển Lăng cũng chỉ là con nhà nghèo, ngày nay thân ở hào môn, há nào lại vẫn như xưa? Cố gắng dạy giỗ thằng con này, nó cũng chưa chắc đã nghe, không bằng để nó đợi mấy ngày, tới lúc rồi nói hiệu quả thì hơn.

    Trầm Minh nghĩ không sai, cũng rất hiện thực, nhưng lại không hiểu rõ Dương Phàm. Nhìn bộ mặt tự tin của thằng con, trong lòng thầm hi vọng nó có thể được như nguyện, dù sao mình cũng đã hơn năm mươi rồi, sau này thằng con phải dựa vào đối tượng bồi dưỡng của Trần gia là Dương Phàm, đối với loại luôn luôn dựa hơi bố như Trầm Ninh cũng là một chuyện tốt.

    ... ... ... ... ... ... ...

    Hết một chai rượu vang, mặt Du Nhã Ny hồng lên, ánh mắt cũng trở nên mê ly, nhìn Dương Phàm đẹp trai ngồi đối diện hô hấp cũng dồn dập hơn, hai trái sơ ri trước ngực lại càng lộ rõ. Nhưng Dương Phàm vẫn như cũ ngồi im bất động, Du Nhã Ny không khỏi thầm tức trong lòng. Lần này mà đổi lại là tên cầm thú Trần Xương Bình, sợ rằng đã xé toang quần áo mình, sau đó... . Nghĩ tới chuyện chăn gối, cặp giò Du Nhã Ny không khỏi khẽ cạ cạ vào nhau, trong đầu hiện lên cảnh Dương Phàm ra sức làm tới bến với mình.

    Một dòng nước nóng bỏng từ giữa hai chân không thể ngăn cản tràn ra ngoài, Du Nhã Ny lòng đang ngứa ngáy không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

    Lúc này Dương Phàm động lòng rồi, không ra tay thì không thể nhịn nữa. Du Nhã Ny không ngừng ve vãn, giống như có một bàn tay đang ma sát toàn thân, ánh mắt đê mê đang nhìn hắn. Đàn bà cao tay dụ dỗ đàn ông, thường thì chỉ một ánh mắt, vài động tác là đạt được mục đích, khiến cho đàn ông đánh mất lí trí mà vồ tới luôn, huống chi là Du Nhã Ny sexy đến không ngờ này. Lúc này mà không ngóc đầu dậy thì chắc là dân gay, Dương Phàm đương nhiên không phải gay, cho nên đã nổi máu, chỉ là cuối cùng lí trí nói cho hắn biết, người đàn bà trước mặt mình có thể gọi bằng chị rồi, không thể làm loạn, huống chi dường như Trần Xương Bình vô cùng si mê Du Nhã Ny.

    Dục vọng được Du Nhã Ny gợi lên cứ thế cuồn cuộn trong lòng Dương Phàm, Dương Phàm luôn tự khoe mình định lực rất tốt lúc này đây không thể không chế được mà nảy sinh cảm giác sợ hãi. Bởi vì sợ hãi, Dương Phàm quyết định ù té kiểu không bằng cầm thú.

    "Quên nói cho chị biết, em sắp phải về Giang Nam rồi. Không còn sớm nữa, em cũng nên về chuẩn bị đồ đạc để còn lên đường."

    Dục vọng giữa hai người lúc này giống như là củi khô chất đống, một mồi lửa là bốc cháy bừng bừng. Dương Phàm đứng lên kiếm cớ muốn té, nào ngờ câu nói này lại tiếp cho Du Nhã Ny dũng khí, lửa cháy lan tới tận đồng cỏ.

    Dương Phàm là người Giang Nam, về Giang Nam vốn cũng là việc thiên kinh địa nghĩa, chỉ là nhớ tới thái độ ái muội với Chúc Vũ Hàm, Du Nhã Ny đột nhiên phát hiện sự việc có khả năng sẽ phát triển theo hướng mà mình không mong muốn, rất có khả năng vì Chúc Vũ Hàm mà Dương Phàm sẽ vĩnh viễn rời xa mình. Tâm tư này khiến cho sự hoảng loạn của Du Nhã Ny triệt để bộc phát.

    Du Nhã Ny cố đứng dậy, Dương Phàm chỉ nhìn thấy một người đẹp nóng bỏng sà vào lòng, lấy lại tinh thần thì một đôi tay mềm mại đã quấn lấy cổ mình, đôi môi dịu ngọt áp tới.

    Trong lòng Dương Phàm mặc dù không phản ứng, nhưng khi đôi môi của Du Nhã Ny thơm lên mặt, phản ứng sinh lý tự nhiên sẽ sinh ra, hai tay không tự giác sờ lên cặp mông của Du Nhã Ny, dưới sự chi phối của tiềm ý thức mà nhẹ nhàng bóp một cái, cảm giác sướng khoái khó mà có thể dùng từ ngữ để mà hình dung nổi.

    Đạt được mục đích, Du Nhã Ny càng thêm dũng cảm, thân thể cứ thế dán chặt vào Dương Phàm, bầu ngực căng mọng không ngừng áp sát vào ngực Dương Phàm mà ma sát, đôi môi cũng ngắm chuẩn mục tiêu, áp tới môi Dương Phàm.

    Trong đầu Dương Phàm nhớ tới một từ thường thấy trên mạng "đẩy", đây đại khái cũng được gọi là đẩy nhỉ. Lửa tình dục như thể được gió xuân thổi càng thêm mạnh,đầu Dương Phàm không chút kinh nghiệm cũng đã ngừng hoạt động, chỉ là dưới sự chi phối của bản năng mà giơ tay lên nắn bóp một bên ngực của Du Nhã Ny.

    Du Nhã Ny bị đau hừ nhẹ một tiếng, mắt thấy gạo sắp thành cơm thì điện thoại lại reo lên. Dương Phàm cũng đã lấy lại tinh thần, vội đẩy Du Nhã Ny ra nói:" em nghe điện thoại đã."

    Du Nhã Ny ngây thơ phơi phới rất muốn nói:" đừng để ý, đôi ta tiếp tục." Thế nhưng cái dũng khí này, một khi đã bạo phát thì liền biến mất ngay. Tay còn đang ôm cổ Dương Phàm, Du Nhã Ny cảm thấy mình rất có phong phảm của dâm phụ.

    "Mẹ cái điện thoại!" Hung dữ chửi một câu, Du Nhã Ny không đành đẩy Dương Phàm ra, ngồi xuống sa lông bất mãn nhìn Dương Phàm nghe điện thoại.

    "Ở đâu đấy?" Chu Minh Đạo nói rất đơn giản.

    "Ở bên ngoài!"

    "Có việc, về ngay."

    Du Nhã Ny ai oán nhìn Dương PHàm nói:" phải đi sao?"

    "Uhm, thầy gọi em về có việc." Dương Phàm cười khổ nói, biểu hiện của Du Nhã Ny thật sự là quá hấp dẫn đi thôi.

    "Việc vừa rồi, em có cảm thấy chị quá dâm loàn không?" Du Nhã Ny có chút bất an hỏi, Dương Phàm tử tế hồi tưởng lại việc vừa rồi, phát hiện mình thật sự là vô cùng phê. Loại việc này một khi đã phát sinh thì cứ để nó phát sinh, Dương Phàm cười cười rồi tới ngồi bên Du Nhã Ny, chỉ vào cặp bưởi năm roi kia rồi nói:" hai cái này, em muốn sờ thêm vài phát nữa rồi mới đi."

    Đàn ông càng nhã nhặn thì càng phiền hà! Chỉ chút cám dỗ thôi là như sông Hoàng Hà tràn lan không thể nào ngăn nổi. Du Nhã Ny nghĩ vậy trong chốc lát, nghĩ không sai, chi là đang cân nhắc lại, mình làm thế này mà chỉ là chút cám dỗ thôi sao?

    Chỉ sờ vuốt mấy cái có đủ không đó? Sờ rồi thì không đi được đâu đấy?

    Dương Phàm quả thật tạm thời không đi được, bởi vì Du Nhã Ny quyết định tăng thêm lực cám dỗ, cho nên dùng tay vén quần áo lên, cười duyên với Dương Phàm nói:" Vậy thì em cứ sờ cho nó đã đi!"... ... ... ...

    Sau đó nhiều năm, Dương Phàm thường nghĩ tới buổi hoàng hôn này, nghĩ tới làn da trắng bóc và những đường cong bốc lửa. Tất cả giống như một cái hồ lớn, dễ dàng khiến cho Dương Phàm chìm đắm không thể rời ra.

    Du Nhã Ny nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt đỏ bừng, thấy một người đàn ông mất đi trinh trắng. Cũng là vì đã lâu không gần gũi đàn ông, xong việc Du Nhã Ny mệt mỏi nhìn Dương Phàm đi, nằm trên giường mà nhớ lại cảm giác sung sướng vừa rồi. Khi cảm giác lên đỉnh từ từ biến mất, Du Nhã Ny mới nghĩ tới là không có dùng đồ phòng chống, cho nên vội vã mặc quần áo đi mua thuốc tránh thai.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    I'm not gay, my boy friend is gay Hidden Content

  3. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Nơi sâu thẳm !!!
    Bài viết
    7,501
    Xu
    0

    Mặc định

    Sĩ đồ phong lưu

    Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai

    Chương 8: Nhắc nhở

    Dịch:

    Nguồn:


    Chu Minh Đạo vốn tính cùng Dương Phàm cùng đi ăn cơm, kết quả đợi mãi, đồ ăn đun lại mấy lần, Chu Minh Đạo muốn gọi điện thoại giục, cuối cùng thì vẫn nhịn. Đợi mãi rốt cục sự bất mãn vô hình chung cũng từ từ phát sinh.

    Chu Minh Đạo xem TV lại không biết là phim gì, ánh mắt cứ liếc qua cửa rồi lại liếc TV. "Có phải là có chuyện rồi không? Hay Dương Phàm bất mãn đối với sự an bài ngày hôm nay?" Lòng nghĩ vậy, Chu Minh Đạo lại càng bất an.

    Tiếng chuông cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Chu Minh Đạo, khi cô giúp việc ra mở cửa, Chu Minh Đạo ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã đúng 9 giờ.

    Cứ thế sung sướng với Du Nhã Ny khoảng hai tiếng, Dương Phàm có cảm giác hai chân run run, nghĩ lại thì việc này ít nhiều gì cũng có điểm hoang đường, nhưng Dương Phàm không hề hối hận. Người trẻ tuổi ai chả nóng tính, hai năm nay theo bên Chu Minh Đạo, Dương Phàm cảm thấy bản thân mình thật sự là quá coi trọng quy củ. Dương Phàm ngồi trên taxi suy nghĩ phải giải thích vấn đề này thế nào, nghĩ tới nghĩ lui phát hiện không có cớ nào tốt cả, cuối cùng quyết định đíu giải thích nữa. Dương Phàm cũng biết việc này rất có khả năng sẽ cho Chu Minh Đạo một ấn tượng xấu mà ảnh hưởng tới sự phát triển sau này, tử tế suy nghĩ thì nếu như sự việc xảy ra thêm một lần nữa, bản thân mình cũng vẫn sẽ như sói đói vồ mồi mà nhào tới cặp ngực trắng ngần của Du Nhã Ny, đây chính là diện mạo chân chính của tuổi trẻ, làm xong là không hối hận.

    Thấy Dương Phàm mặt mày mệt mỏi lại có thêm hơi rượu, Chu Minh Đạo không khỏi quặn lòng. Lửa giận lúc trước giờ chuyển thành sự áy náy, Chu Minh Đạo đột nhiên phát hiện mấy năm gần đây, mình quan tâm tới Dương Phàm vốn chỉ vì lòng báo đáp cố nhân nay đã biến thành một loại lo lắng của trưởng bối đối với vãn bối. Chỉ vì cái tâm, Chu Minh Đạo ôm ấp một loại cảm giác giống như muốn nhìn cá chép hóa rồng, đối với Dương Phàm luôn luôn có yêu cầu cao. Dương Phàm mấy năm nay tương đối trầm ổn, Chu Minh Đạo hi vọng có thể đào tạo Dương Phàm thành một ông cụ non.

    Chu Minh Đạo ý thức được mình đã sai, Dương Phàm mặc dù có trầm ổn, cuối cùng cũng chỉ là một chàng trai 22 tuổi, quá khắt khe thì cũng chỉ là nóng vội, mọi người đều mệt mỏi.

    "Đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn luôn." Chu Minh Đạo vui vẻ cười nói, đây là kết quả mà Dương Phàm không đoán ra. Bằng vào sự lý giải về Chu Minh Đạo mấy năm nay, ông ấy bên ngoài thì nhìn sóng yên biển lặng, trên thực tế lúc dạy giỗ mình lại luôn luôn vô cùng nghiêm khắc.

    "Hôm nay muộn hai tiếng mà không phải giải thích sao?" Dương Phàm nghĩ vậy, nhưng cũng không chủ động giải thích, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng Chu Minh Đạo.

    Hai người đều đang nghĩ ngợi trong lòng, cho nên cơm cũng trở nên vô vị, hai người đều và đại bát cơm rồi đặt xuống.

    "Lên phòng sách, có việc thầy phải nói với con." Chu Minh Đạo vẫn cứ bình tĩnh, việc này khiến cho Dương Phàm ít nhiều cũng không đoán ra được ông ta đang nghĩ gì.

    Trên bàn là một bản văn bản, Chu Minh Đạo đem văn bản đặt trước mặt Dương Phàm nói:" đây là bằng thạc sĩ của con, thầy đã giúp con làm xong rồi."

    Dương Phàm nghe mà sững sờ, hình như mình còn chưa làm luận văn tốt nghiệp cơ mà, sao lại có bằng được nhỉ. Dương Phàm giờ mới nhớ ra, Chu Minh Đạo là viện trưởng viện khoa học, cấp bậc không thấp, ảnh hưởng trên chính đàn cũng không nhỏ, ông ấy muốn làm một cái bằng thì cũng chả phải việc gì to tát. Mồm Dương Phàm chuyển động mấy lần, cuồi cùng lại ngậm lại, nhẫn nại chờ Chu Minh Đạo nói tiếp vế sau.

    Chu Minh Đạo thấy Dương Phàm chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại khôi phục bình thường, không khỏi cảm khái chàng trai trẻ này tâm tư nhạy bén, rất nhiều việc chỉ suy nghĩ tí là hiểu ngay. Nhớ tới lúc trước để Dương Phàm vào viện khoa học, dụng tâm thật sự cũng chỉ là trả món nợ ân tình, cũng đã thương lượng với lão Trần, để Dương Phàm ở thủ đô nhìn bộ mặt thành phố, ngày sau tầm mắt cao một chút. Hiện tại nghĩ lại, Chu Minh Đạo cũng không biết an bài như vậy là đúng hay sai, Dương Phàm có chuyên tâm học hành cũng không phải là một lựa chọn xấu.

    "Có bằng rồi, chức của con đã trên những nghiên cứu viên khác. Ông Trần còn mấy lời nhờ thầy chuyển cho con, sau này tất cả đều phải dựa vào bản thân con. Nếu con lúc đó đã mặc nhận sự an bài của ông Trần, thì con đường này là do chính con chọn lấy. Bên ông ấy sau nay sẽ không quá quan tâm tới con nữa, còn thầy thì chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, vấn đề cũng không lớn. Lúc nào đi là do con chọn, thầy sẽ sai người đi mua vé máy bay. Giấy chứng nhận của con thầy cũng sẽ gửi tới đó, về Giang Nam rồi, trước tiên về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng đừng quá lâu. Công văn bổ nhiệm Lưu Thanh đảm nhận chức thư ký tỉnh ủy Giang Nam cũng đã gửi đi rồi, tới lúc đó con có thể trực tiếp đi tìm ông ấy để lo việc bản tin, công tác cụ thể sợ rằng ông Trần đã lo xong hết rồi." Chu Minh Đạo nói tới đây, lời mặc dù hàm súc, nhưng đã nói rất rõ ràng.

    Dương Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ, vẫn bình tĩnh như cũ nói:" Lần này đi không biết bao lâu mới quay lại, thầy còn gì dặn dò không?"

    Chu Minh Đạo cảm thấy trong lời nói của Dương Phàm không phải là phẫn nộ, trong lòng không khỏi vui mừng nói:" Hiện tại giao thông phát triển, từ Giang Nam tới thủ đô cũng chỉ khoảng nửa ngày, lúc rỗi muốn lên chơi thì cứ lên. Con còn trẻ, sau khi quay về rồi làm người nhất định phải khiêm tốn, đừng cậy thế mà khoe khoang. Mọi việc đều phải đường đường chính chính mới là đạo lập thân, mánh khóe cũng chỉ là nhất thời, không thể là vĩnh cửu. Nói tóm lại, làm việc phải nhớ tới nguyên tắc giữ mình trong sạch và luôn luôn lo cho dân thì mới đứng được ở thế bất bại."

    Chu Minh Đạo nói tới đây, mặt lộ vẻ mệt mỏi, người dựa vào sa lông. Dương Phàm muốn nói lại thôi, thấy trên bàn đặt một bản "Chu Thư dịch chú ", biết đó là tác phẩm đắc ý của Chu Minh Đạo mấy năm gần đây, lòng chợt động rồi đi tới cầm lên nói:" Theo thấy hai năm, quyển sách này để cho con làm kỷ niệm đi, lúc rỗi rãi xem qua, cũng có thể coi như thầy đang ở bên cạnh chỉ bảo vậy. Xin thầy ký một chữ lên đây."

    Chu Minh Đạo mở mắt nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện thần sắc như thường, không khỏi cười nói:" Thằng láu cá này."

    Theo Chu Minh Đạo chả mấy đã hai năm, Dương Phàm dường như chưa từng nịnh thầy, vừa rồi đã nịnh một chút. Chu Minh Đạo đột nhiên phát hiện, cậu học trò này hình như không phải biểu hiện theo quy củ như ngày thường, xem ra rất giỏi che giấu tâm tư. Hóa ra lo lắng là dư thừa rồi, Dương Phàm rất biết cách biến báo.

    Chu Minh Đạo viết lên trên sách mấy chữ "Quân tử phải nam tính, cẩn thận và nghiêm khắc để tránh mắc lỗi." Câu này trích từ < Chu dịch >, đại ý là nỗ lực không ngừng, luôn phải cẩn thận, có gặp nguy hiểm thì cũng không hề hấn gì. Dương Phàm nhận ra nghĩa bóng trong câu nói này, Chu Minh Đạo vẫn còn lo mình còn quá trẻ.

    Thời gian không còn sớm nữa, Dương Phàm lấy đồ rồi ra về, Chu Minh Đạo gọi Dương Phàm lại nói:" Đợi một lát đã." Nói rồi chuyển người lấy ra một quyển sách từ trên kệ rồi đưa cho Dương Phàm nói:" Cầm mà đọc, cố mà hiểu, trong sách này có những thứ có thể tham khảo."

    Dương Phàm cầm lấy đọc qua, không ngờ lại là quyển < Hậu hắc học > của Ngô Tông, thuận tay lật trang, chỉ thấy ngay trang đầu tiên đã có một dòng chữ :"Sách này có thể dùng để làm kỹ thuật, không đủ để dùng làm đạo lý." Kỹ thuật là thủ đoạn, đạo lý là căn bản.

    Rời khỏi nhà Chu Minh Đạo, Dương Phàm về chỗ trọ, đây chỉ là một căn nhà có một phòng khách và phòng ngủ, tuy không lớn nhưng được cái yên tĩnh. Một tháng 600 mà kiếm được chỗ thế này ở Bắc Kinh, cơ bản chẳng khác nào ở chùa. Dương Phàm đương nhiên không có năng lực mà kiếm được chỗ thế này, đây là do Chu Minh Đạo an bài hết.

    Dương Phàm vốn định lên mạng nghía một tí rồi đi ngủ, lại nhớ tới hôm nay gặp được thằng bạn chí cốt ở nhà họ Trần. Nhắc tới Trầm Ninh, trong lòng Dương Phàm lại nảy sinh một cảm giác ấm áp, hình như đi theo cái thằng này mình chưa hề làm chuyện gì tốt cả, phim heo cũng là nó đầu độc mình, lần đầu tiên đi đánh nhau cũng là giúp nó tranh gái với thằng khác, lần đầu tiên trốn học hình như cũng là do nó rủ. Nhớ tới những việc trước kia, ít nhiều gì cũng có chút hoang đường và ấu trĩ, nhưng thật sự rất vui.

    Dương Phàm bấm số của Trầm Ninh, sau mấy tiếng nhạc chuông, từ đầu bên kia truyền tới tiếng cười điên loạn:" Ô hô hô, tao thắng rồi."

    Dương Phàm nghe mà chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào, không khỏi cười rồi chửi:" Thắng mẹ mày à, lại nói vớ vẩn gì đấy? Con lợn! Ở đâu đấy? Tối nay tao mời mày đi nhậu."

    "He he, một hai câu thì không nói rõ được đâu, trước tiên tới văn phòng Uyển Lăng rồi nói."

    Văn phòng Uyển Lăng Dương Phàm đương nhiên biết, cho nên ra cửa là gọi xe tới luôn. Tới nơi là đã thấy Trầm Ninh to như con tịnh đang nhìn ngó xung quanh, mặt nom rất kích động và hưng phấn.

    "Đm, con chim lợn nhà mày, vẫn còn đến muộn thế này à. Nhóm hai anh em siêu nhân ta nay lại tụ họp lại rồi."

    Chuyện cũ cứ thế như ùa về, không thể nào át chế.

    Trung học Uyển Lăng là trường trung học tốt nhất, bình thường có thể nhập học không ngoài ba loại người, một là học rất giỏi, hai là dựa vào quan hệ, ba là đút lót mà vào. Đương nhiên hai loại sau thì chỉ là số ít, nếu không tỉ lệ lên lớp của trường này cũng khó mà đảm bảo, không lên được lớp, học sinh và phụ huynh cũng không chạy chọt để vào.

    Trầm Ninh thì không còn nghi ngờ gì nữa, dựa hơi ông già mà vào, còn Dương Phàm thì lại là một trong ba người thi trúng tuyển.

    Dương Phàm đương nhiên là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, cũng vì để cảm hóa Trầm Ninh, thầy cô giáo để Dương Phàm ngồi chung bàn với hắn, hơn nữa còn ngồi chung 3 năm liên tiếp.

    Dương Phàm và Trầm Ninh tính cách và thành tích nhìn thì một trời một vực, không ngờ hai người lại rất nhanh trở thành anh em chí cốt.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    I'm not gay, my boy friend is gay Hidden Content

  4. #9
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Nơi sâu thẳm !!!
    Bài viết
    7,501
    Xu
    0

    Mặc định

    Sĩ đồ phong lưu

    Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai

    Chương 9: Bạn cũ gặp nhau

    Dịch: Mỳ Cung Đình

    Nguồn: 4vn.eu/forum


    Ba năm cao trung đối với tình bạn giữa Dương Phàm và Trầm Ninh mà nói thì là một quá trình ảnh hưởng qua lại, Trầm Ninh mặc dù dẫn dắt Dương Phàm làm nhiều việc bậy, nhưng ngược lại vì sự ảnh hưởng của Dương Phàm, Trầm Ninh ở trường cũng ngoan hơn. Rất nhiều việc giờ Trầm Ninh nghĩ lại, cuộc sống ba năm cao trung, nếu nói mình làm hỏng Dương Phàm, không bằng nói vì sự ảnh hưởng của Dương Phàm mà hình thành thói quen làm việc không dễ xúc động.

    Sau khi ôm nhau vỗ vai một lúc, Trầm Ninh lại bô lô ba la nói:" Dạo này đô ghớm, đau cả tay tao đây này."

    Dương Phàm đắc ý cười ha hả nói:" Tao không chỉ biết ăn chơi nhảy múa như mày, trông mày to như con tịnh thế này là biết ngay mấy năm nay phè phỡn tới mức nào rồi."

    Sau lưng Trầm Ninh xuất hiện một người đàn ông hơn 30, cung kính cười nói với Trầm Ninh:" Cậu Trầm, tôi chuẩn bị xe xong đâu đấy rồi, đã đi chưa?"

    Trầm Ninh giới thiệu với Dương Phàm:" Đây là chủ nhiệm văn phòng Uyển Lăng - anh Vương, anh ấy quen đi lại ở thủ đô, chỗ nào chơi vui anh ấy biết hết, tao đặc ý nhờ anh ý dẫn đường đó."

    Dương Phàm lại chửi:" Mẹ con chim lợn nhà mày lại làm trò gì nữa đây, anh mày ở Bắc Kinh đã lâu, phải để anh mày tiếp khách chứ."

    Trầm Trữ cười nói:" Bọn mình còn cần quái gì mấy cái xã giao đấy? Tối nay là anh Vương mời, mày đừng có tranh."

    Dương Phàm nghe xong chỉ đành bỏ đấy, dơ tay ra nói:" Dương Phàm, bạn học cũ của Trầm Ninh, rất vui khi được gặp anh."

    Anh Vương đó nói:" Tôi tên Vương Đông, sau này cần gì cứ việc nói một tiếng." Câu nói này tương đối khách khí, Dương Phàm không để bụng, cứ coi như là mấy lời xã giao mà thôi. Trên thực tế Trầm Minh đã dặn Vương Đông, tối nay nhất định phải chiêu đãi Dương Phàm cho tốt.

    Trầm Ninh nói tiếp:" Anh Vương, tối nay sắp sếp thế nào đó?"

    Vương Đông nói:"Tôi có biết một sàn mới, cứ đến đó là được rồi."

    Trầm Ninh nói:" Sàn sủng gì? Nhảy nhót uống rượu vớ vẩn."

    Vương Đông cười nói:" Thế thì cậu không biết rồi, tôi nhờ bà chủ tìm được hai em 18, đến rồi mọi người cùng uống, trước tiên chuốc bọn nó say, sau đó không phải cậu muốn làm gì thì làm à?"

    Dương Phàm nghe xong, cảm thấy Vương Đông chẳng ra gì, nịnh nọt Trầm Ninh thì đi sàn là được rồi, sao lại còn phải thêm tiếp mục này? Dương Phàm đối với tiếp mục này ghét đến tận xương tủy, vốn định mắng Vương Đông mấy câu, nhưng lại nể mặt Trầm Ninh nên chỉ đành câm nín, mặt vẫn không đổi sắc cười nói:" Em thấy không cần lên sàn đâu, nơi đó ồn ào lắm. Em và Trầm Ninh mấy năm không gặp, tìm nơi nào đó yên tinh uống mấy ly là được rồi."

    Trầm Ninh vô cùng hiểu rõ Dương Phàm, trong lòng ít nhiều gì cũng trách Vương Đông làm bậy, tốt xấu gì thì mình cũng là một cảnh sát, sao có thể đi trêu gái thể loại này chứ? Nghĩ tới Vương Đông làm vậy cũng là để chiêu đãi Dương Phàm, Trầm Ninh liền cười nói tiếp:" Dương Phàm nói đúng đó, cứ tìm quán nào đó yên tĩnh gần đây là được rồi."

    Vương Đông cũng không nài, dẫn hai người tới một quán rượu không xa nói:" Nơi này không tồi, cứ ở đây đi." Nói rồi Vương Đông từ trong túi lấy ra một cái phong bì đưa cho Trầm Ninh nói:" Phòng tôi đã chuẩn bị rồi, chính là nhà hàng Kinh Đô chếch mé văn phòng. Hai cậu bạn cũ lâu ngày gặp mặt, tôi không làm phiền nữa." Trầm Ninh nhận lấy phong bì rồi khẽ bóp, bên trong hơi dày, rõ ràng không ít hơn 10k USD.

    ... ... ... ...

    Sau khi tắm nước nóng xong, Du Nhã Ny cũng đã lấy lại được tinh thần, nằm trên giường mà lơ đãng xem TV, đầu đang nhớ lại cảnh tượng hồi chiều. Rõ ràng Dương Phàm không có kinh nghiêm thực chiến, không thể ngờ được Dương Phàm vẫn là trai tơ, Du Nhã Ny tâm lý càng thêm đắc ý.

    Nhớ tới cái cảnh Dương Phàm dập điên loạn, Du Nhã Ny nhịn không được lại bắt đầu ngứa ngáy, một dòng nước nóng cũng rỉ ra. Loại việc này mà xảy ra rồi thì thường khó mà nhịn được, nhớ tới thân hình cơ bắp của Dương Phàm, Du Nhã Ny lại rên khẽ, lại nhớ tới Dương Phàm sắp về Giang Nam, Du Nhã Ny càng khó chịu, lấy điện thoại ngay đầu giường mà gọi cho Dương Phàm.

    Đang suy nghĩ làm sao để Dương Phàm quay lại, chuông cửa lại reo lên, Du Nhã Ny không khỏi bực mình, thầm chửi là đứa mất dạy nào tới vào cái lúc này cơ chứ? Không phải là tên đáng ghét Trần Xương Bình đó chứ? Đừng vậy nha? Người biết nơi này không nhiều, lễ nào Trương Tư Tề bán đứng mình rồi chứ? Thấy cửa phòng ngủ vẫn đóng chắc, Du Nhã Ny an tâm hơn, cẩn thận tắt tiếng TV , tắt hết cả đèn đóm rồi mới đi dép vào. Nếu như là Trần Xương Bình thì cứ làm như không ở nhà là được rồi.

    Chuông còn chưa dứt, cửa đã kêu lên cộc cộc, bên ngoài truyền vào giọng của Trương Tư Tề:" Chị ơi, em biết chị ở nhà mà."

    Vừa nghe Trương Tư Tề, Du Nhã Ny liền an tâm lại, vội vàng mở cửa, chỉ thấy Trương Tư Tề tức giận bừng bừng chạy thẳng vào, vào tới nơi liền vứt bừa túi sách lên ghê rồi nói:" Tức chết em mà."

    Du Nhã Ny hiểu việc này mười thì có tám chín phần là liên quan tới Dương Phàm, lòng thầm cảnh giác, mặt lại cười tươi nói:" Tức ai đó tiểu thư của tôi ơi?"

    "Đều tại ông em, đến mặt ngươi ta còn chưa thấy đã sắp đặt trước cho em, hại em chạy đi tìm Dương Phàm, mất hết cả mặt mũi." Trương Tư Tề nói rồi nằm lăn ra sa lông, lại nói tiếp:" Tên Dương Phàm đó cũng không tồi, có thể so với mấy tên diễn viên, kỳ thực mà qua giới thiệu thì làm quen với hắn cũng không có gì là không được, giờ làm náo loạn thế này, sau này em còn mặt mũi nào mà nhìn mặt người ta chứ."

    Du Nhã Ny nghe xong mà tim giật thót, không đổi sắc cười nói:" Sao thế? Động lòng rồi à? Bao nhiêu cậu ấm cưa cẩm em em đều không để ý, hóa ra là đang đợi vụ này."

    "Ghét chị quá đi à, không được cười trộm người ta." Trương Tư Tề nói rồi ngồi dậy, nhìn mặt Du Nhã Ny rồi đột nhiên hét lên:" Trời ơi chị ơi, hôm nay chị đẹp quá đi à, đẹp chết người rồi đó. Có phải lại dùng mỹ phẩm mới không vậy?"

    Du Nhã Ny giật mình, hạ ý thức vuốt mặt nói:" Nói bậy nào, già rồi còn xinh đẹp với ai."

    "Không tin chị tự mình xem đi." Trương Tư Tề nói xong bèn đứng lên, kéo Du Nhã Ny tới trước gương.

    Du Nhã Ny soi gương xong cũng phải sửng sốt, sắc mặt hồng nhuận lại tươi sáng, nhìn kỹ lại thì mấy vết nhàm mờ mờ giờ không thấy đâu nữa. Lại nhớ mấy vết nhám này trước khi cưới thì không có, chồng chết rồi mới xuất hiện. Những thay đổi này đều do màn ân ái buổi chiều mang lại, khó trách người ta nói đàn bà không rời được sự tưới tắm của đàn ông.

    "Không phải chị giấu người tình trong nhà đó chứ?" Chưa ăn thịt lợn còn chưa biết lợn chạy? Trương Tư Tề ít nhiều gì cũng hoài nghi trên người Du Nhã Ny sảy ra việc gì đó, xem ra tầm nhìn không tồi.

    "Muốn chết phải không, lại nói bậy rồi. Nguyên do có thể là vừa mới tắm nước nóng đó." Du Nhã Ny vội vã đánh trống lảng. Tính cách Trương Tư Tề lại cẩu thả, cũng không nghĩ nhiều nữa, Du Nhã Ny giải thích vậy là tin liền.

    "Hiệu quả vậy sao? Vậy em cũng đi tắm một phát." Nói xong Trương Tư Tề cởi quần ao ngay trước mặt Du Nhã Ny, lộ ra một cơ thể vô cùng trắng trẻo. Du Nhã Ny cũng đã quen với con bé này, nhìn thấy thân hình mê người của Trương Tư Tề, nhịn không được mà đưa tay ra sờ lên bộ ngực cô ta một cái rồi nói:" Wow, chắc thật đó."

    Trương Tư Tề bị đánh trộm, tự nhiên không chịu nhịn, cũng đưa tay ra chộp lấy ngực Du Nhã Ny rồi bóp mấy cái, lập tức giật mình hét lên:" Sao lại mềm xèo thế này? Trưa nay còn rất chắc cơ mà."

    Du Nhã Ny không ngờ con bé này lại nhớ dai vậy, trong lòng có quỷ tự nhiên không thể tiếp tục dây dưa, đưa tay ra bóp mông Trương Tư Tề nói:" Đi mà tắm đi, đầu óc toàn nghĩ vớ vẩn không à."

    Trương Tư Tề cười hi hi đi vào trong phòng tắm, Du Nhã Ny quay về giường rồi nằm dài ra, bất tự giác đưa tay lên vuốt ngực một cái, quả nhiên không chắc như mọi khi. Lúc tự mình sờ thì không khoái gì cho lắm, nhưng nhớ lại cảm giác được Dương Phàm nhẹ nhàng nâng niu nắn bóp giống như điện giật vậy. Nghĩ tới đó, hai chân Du Nhã Ny lại khép chặt lại.

    "Con bé đáng chết, phá hỏng chuyện tốt của người ta." Du Nhã Ny nhẹ giọng lẩm bẩm.

    ... ... ... ... ...

    Quán rượu bày trí cũng không tồi, âm nhạc dịu êm, lại có mấy đôi nam nữ đang khiêu vũ. Được một nhân viên dẫn tới chỗ ngồi, Trầm Ninh gọi rượu xong liền thấy nhân viên cúi người xuống nói nhỏ:" Hai ngài là người chỗ khác tới à, chúng tôi ở đây có nhân viên tiếp rượu chuyên nghiệp đó."

    Dương Phàm chưa từng vào quán rượu lần nào, lại cũng không có điều kiện kinh tế, tự nhiên không rõ trong đó ảm chỉ gì, nhìn xung quanh rồi tùy miệng hỏi:" Sao lại phân biệt chuyên nghiệp với nghiệp dư? Sao tôi không thấy nữ nhân viên tiếp rượu chuyên nghiệp nào hết cả?"

    Trầm Ninh thấy Dương Phàm có điểm ngây thơ, vội vàng cười với nhân viên rồi nói:" Bọn anh nói chuyện trước đã, tí hẵng hay."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    I'm not gay, my boy friend is gay Hidden Content

  5. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Nơi sâu thẳm !!!
    Bài viết
    7,501
    Xu
    0

    Mặc định

    Sĩ đồ phong lưu

    Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai

    Chương 10: Sự hữu phản thưởng tất vi yêu

    Dịch: Mỳ Cung Đình

    Nguồn: 4vn.eu/forum


    Nhân viên gật đầu rồi đi khỏi , Trầm Ninh lúc này mới nói với Dương Phàm:" Thằng kia, đừng nói là tao không nhắc mày, bình thường rỗi việc phải ra ngoài mà chơi chứ, sao? Lộ tẩy rồi hả?"

    Trầm Ninh có trêu Dương Phàm cũng không để ý, cười nói:" Việc này thì có gì mà ghê ghớm, tao ít đi mấy chỗ này, không biết cũng bình thường."

    Trầm Ninh cười nói:" Thế thì anh phải dậy chú một phen rồi. Gái trong quán rượu bình thường có 2 loại, trong đó một loại chính là cái loại phục vụ chuyên nghiệp mà thằng nhân viên vừa nhắc tới, bình thường bọn nó không có địa bàn cố định mà chỉ để lại cách liên lạc mà thôi, có khách gọi thì mới tới. Loại gái này mục đích cũng chỉ là dụ trai lên giường để kiếm tí cơm, cho nên đó là nghề của bọn nó, lấy tiền xong phải trả cho nhân viên phí giới thiệu. Còn loại còn lại thì là oán phụ hoặc gái hư hỏng, bọn đấy thì bình thường no cơm ấm cật nên mới dậm dật mọi nơi, tới đây cũng chỉ để tìm người lên giường cùng mà thôi, nhìn nhau thuận mắt là ok luôn, cũng chính là cái gọi tình một đêm đó."

    Dương Phàm gật đầu nói:" Hiểu rồi, hóa ra nhân viên ở đây còn kiêm cả dẫn gái."

    Trầm Ninh có chút tự mình biết mình cười nói:" Mày thấy đấy, tao thế này muốn cưa gái cũng có cái khó của nó, hay mình gọi hai em tới ngồi cùng nhé? Hai thằng đực rựa ngồi uống với nhau không khí chả sôi nổi mẹ gì cả."

    Dương Phàm cũng không phải đứng đắn gì, mà là buổi chiều vừa mới hao hụt tinh lực với Du Nhã Ny, mới cả sau khi thưởng thức thứ cực phẩm như Du Nhã Ny, gái bình thường thật sự là nhìn không có tí cảm xúc nào. Cho nên Dương Phàm lắc đầu nói:" Bồi rượu thì được, còn lên giường thì chịu, mày thích thì cân hết một mình tao không có cấm cản."

    Trầm Ninh thấy Dương Phàm không hứng trí, còn cho rằng Dương Phàm sợ gái gọi không sạch sẽ, cuối cùng cười nói:" Thế thì thôi, anh em mình tìm vài mối tình một đêm là được, tốt xấu gì cũng có anh đẹp giai như mày ngồi đây, có khi câu được mấy em con nhà lành cũng không chừng." Kỳ thực trong lòng Trầm Ninh đối với gái nhà lành trong quán rượu cũng chả khoái gì cho cam, nói là gái nhà lành, thực tế quần lót đã không biết bị bao nhiêu thằng lột rồi, so với gái chuyên nghiệp cũng chả tốt đẹp gì. Còn nữa, đám gái nhà lành này thi thoảng còn mấy con dở hơi thích cảm giác mạnh như tra tấn các kiểu.

    Hai người vừa ôn lại chuyện cũ, vừa uống rượu, mặc dù không có gái bên cạnh nhưng cũng rất vui vẻ. Người trong quán đông dần lên, đột nhiên Trầm Ninh đẩy đẩy Dương Phàm nói:" Bên quầy bar có hai con hàng kìa, vừa nhìn là biết loại ra ngoài tìm vui rồi."

    Dương Phàm nhìn tới quầy bar ở không xa, quả nhiên có hai cô bé nhan sắc không tệ đang ngồi ở đó, ánh mắt đang lúng liếng tứ phương, còn thỉnh thoảng nhỏ giọng nói với nhau, mấy lần có đàn ông tới bắt chuyện đều bị hai cô gái này từ chối.

    "Đm, kiêu quá, tao không có hi vọng rồi." Trầm Ninh thấy dáng điệu đó là đã nản chí, Dương Phàm thấy có điểm kỳ quái, bởi vì có mấy thằng tới bắt chuyện nom không phải dân mất dạy, mà ngược lại trông rất đứng đắn.

    Dương Phàm còn đang suy nghĩ, Trầm Ninh lại đẩy một cái rồi nói:" Mày sang thử một phen là gần như cưa được rồi, hai con bé này rõ ràng là đi cùng nhau, cho dù không lên giường thì ngồi uống rượu chung cũng vui vậy."

    Lúc này Dương Phàm đã ngấm rượu, thấy ánh mắt Trầm Ninh sốt ruột, nhất thời kích thích nói:" Thế cũng được, tao đi thử một phen xem sao, bất quá mày phải dạy tao mấy chiêu chứ."

    "Vãi, còn bắt tao dạy mày nữa à? Mày tới đó cứ nói cùng nhau uống rượu nhé là xong?" Trầm Ninh có cảm giác bị đánh bại rồi, không ngờ thằng Dương Phàm này ở thủ đô gần 5 năm rồi, mấy cái này cũng không biết, thật là lãng phí vốn liếng.

    "Tao biết nên nói thế nào rồi."

    Dương Phàm đứng lên từ từ đi tới, tử tế đánh giá hai cô bé này. Nhìn thì như mới ngoài 20, một cô mặc quần đỏ, áo khoác trắng, cô còn lại mặc nguyên một cây đen. Gái hư hay là oán phụ đây? Dương Phàm không có kinh nghiệm đương nhiên không thể phân biệt được, thậm chí từ biểu hiện mà nhìn thì hai cô bé này còn có vẻ ngây thơ nữa. Bất quá Dương Phàm có chút bất ngờ chính là, ánh mắt họ quá linh hoạt, giống như đang tìm người, lại giống như trong lòng có quỷ vậy.

    Mắt thấy sắp tới trước mặt của một cô, cô gái này liếc Dương Phàm một cái, hơi sửng sốt rồi lại có chút không cam lòng rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ trong giây phút đó Dương Phàm đã cảm thấy có gì đấy không đúng.

    "Hai em này không phải tới để dụ đàn ông, mà là tới tìm người, hơn nữa còn có mục đích." Dương Phàm lập tức nhận định về hai cô bé, lập tức từ bỏ ý nghĩ bắt chuyện, vừa đúng lúc mót quá nên Dương Phàm đi thẳng vào WC luôn.

    Giải quyết nỗi buồn xong, vừa mới ra khỏi chỗ rẽ, dư quang trong mắt đã đảo qua một bóng người màu xám, Dương Phàm cảm thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đó là ai, vô ý thức sửng sốt một chút. Quay đầu lại Dương Phàm thấy hai em vừa rồi đang đi tới chỗ Trầm Ninh.

    "Không phải tới bàn mình chứ?" Dương Phàm tùy ý nghĩ lung tung tới đây, trong lòng không cho là thật. Nhưng thấy hai cô bé đó dừng trước mặt Trầm Ninh, sau đó ngồi xuống, Dương Phàm liền bị mê hoặc.

    "Việc khác thường xảy ra, nhất định có gì đó kì quái!"

    Sau khi Dương Phàm dừng lại một lúc, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh mọi khi, rồi nở một nụ cười mỉm, trong lòng đang suy nghĩ hai cô gái rốt cục là tới làm gì, và từ từ đi về hướng bàn rượu.

    "Nhằm vào mình sao? Không thể nào, sao lại nhằm vào thằng lưu manh như mình. Như vậy tự nhiên là nhắm vào Trầm Ninh rồi!" Suy nghĩ rõ ràng xong, trong đầu Dương Phàm lại hiện lên hình bóng lúc nãy, vừa nghĩ lại liền thấy có gì đó giống với lão Vương Đông kia. Hai cái liên hệ với nhau, Dương Phàm đại khái có một khái niệm mơ hồ, cảm giác đầu tiên tự nhiên là lão Vương Đông này muốn nịnh hót lấy lòng nên chủ động sắp đặt hai cô gái này. Đương nhiên những khả năng khác không phải là không có, Dương Phàm không kịp nghĩ thêm, đứng ở chỗ ngồi rồi cười với tất cả.

    "Ha ha, anh Vương sắp sếp cho hai em sinh viên nghệ thuật." Trầm Ninh thấy Dương Phàm liền cười giải thích, Dương Phàm tâm trạng thoải mái, gật đầu với hai em sinh viên. Ánh sáng trong quán bar mặc dù lờ mờ, nhưng Dương Phàm vẫn phát hiện có một em sinh viên ánh mắt dường như đang tránh né, không dám nhìn thẳng vào mình, em mặc quần đỏ ngồi bên ngoài mặt còn hơi hơi đỏ. Ánh mắt tùy ý nhìn xuống, phát hiện quần hai em hình như cố ý kéo lên, để lộ ra hai chiếc quần lót trắng đen và hai cặp đùi dài thon thả.

    "Anh Vương vừa tới à? Sao không gặp mặt mà đi luôn rồi?" Dương Phàm giả vờ tùy ý hỏi bâng quơ, Trầm Ninh cười nói:" Không tới, chỉ nhắn tin thôi, nói rằng sắp sếp cho hai em tới ngồi cùng.

    "Không tới hả?" Dương Phàm tự mình lẩm bẩm, Trầm Ninh nói tiếp:" Sao thế mày?"

    Dương Phàm lắc đầu cười nói:" Không có gì, ha ha, đừng nói nhiều nữa, tiếp rượu hai người đẹp nào."

    Trầm Ninh hơi hơi cảm giác được sự khác thường của Dương Phàm, cho rằng thằng bạn lần đâu tiên tiếp xúc với loại gái này nên khẩn trương, vì thế không suy nghĩ nhiều.

    "Hai người đẹp, xưng hô thế nào vậy?" Trầm Ninh cười hỏi hai em sinh viên, rõ ràng hắn đối với hai em sinh viên này vô cùng vừa lòng, cười tít tới mức chả thấy mắt đâu nữa.

    "Em tên là A Hồng, còn em ấy là A Ngọc. Hai anh đẹp trai, làm sao để xưng hộ vậy?" Lên tiếng chính là em sinh viên quần đỏ, vừa nói vừa dựa vào người Trầm Ninh. Dương Phàm vừa mới ngồi xuống, A Ngọc mặc quần đen cũng dựa tới, hai tay ôm lấy cánh tay Dương Phàm, ngực cứ thế cọ vào tay hắn.

    Trầm Ninh đang định trả lời, Dương Phàm đã nói trước;" Anh tên A Tam, hắn là A Tứ. Hai em có thể gọi bọn anh là Bất Tam Bất Tứ ( Vớ va vớ vẩn )." Khi Dương Phàm nói đã liếc mắt nhìn Trầm Ninh, Trầm Ninh tự nhiên rõ hai em sinh viên này không nói tên thật, mình đương nhiên cũng không phải nói có đúng không?

    "Bất Tam Bất Tứ à, hay, tới đây không phải cũng chỉ để bất tam bất tứ sao? Anh đẹp giai, anh nói có đúng không?" A Ngọc dựa càng sát vào Dương Phàm, giọng nói ngọt như mía lùi cứ thế nỉ non vào bên tai Dương Phàm, một cánh tay còn lớn mật mà vuốt xuống dưới, khe khẽ sờ vào giữa hai chân Dương Phàm.

    "Ôi chao, lẳng lơ chưa kìa." A Hồng ngồi đối diện nói, Trầm Ninh nghe mà mừng rỡ, bảo:" Lẳng lơ càng tốt, thằng bạn anh lần đầu tiên tới đây, quả thật cần một người chỉ dẫn."

    Lúc này đèn đóm trong quán tự nhiên tắt phụt, trong lúc Dương Phàm đang sững sờ, lại nghe phía đối diện truyền tới tiếng rên rỉ, rồi tiếng hôn hít chùn chụt, chả cần nói cũng biết là thằng Trầm Ninh thừa lúc tắt đèn mà ra tay rồi. Trong bóng tối chả nhìn thấy gì cả nhưng Dương Phàm biết hai người kia đang diễn tiết mục người lớn, lần đầu tiên trải qua cảnh này, tim lập tức đập nhanh hơn, *** tai cũng phát nóng lên.

    "Anh ơi, anh không thích em à?" Bên tai truyền tới tiếng nói nhỏ nhẹ của A Ngọc, hơi nóng từ mũi thở ra khiên cho tai Dương Phàm càng bừng bừng, Dương Phàm không khỏi hoảng loạng trong lòng, tính cảnh giác trước kia nay đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.

    "Không phải, anh... ." Lời của Dương Phàm bị một đôi môi run rẩy chặn lại, còn chưa đợi Dương Phàm phản ứng, một cánh tay đã vuốt thẳng xuống dưới, đặt lên bộ phận đang cứng nhắc trong quần.

    "Anh không quen làm ở chỗ này." Dương Phàm tránh ra, dùng tay chặn bàn tay của em sinh viên lại. Năng lực thích ứng của Dương Phàm chả có vấn đề gì cả, cũng không để ý tay A Ngọc sờ soạng lung tung, chi là Dương Phàm đột nhiên nhớ tới "một đôi tay ngọc nghìn người gối, đôi môi đỏ thắm vạn người hôn." Rất rõ ràng, cái cách lưỡi của A Ngọc lùa vào miệng Dương Phàm cho hắn một cảm giác không dễ chịu, mà là một loại cảm giác ghê tởm.

    A Ngọc không phải không vui, mà ngược lại lại giống như có chút hưng phấn vậy, hai tay ôm lấy cổ Dương Phàm nhỏ giọng nói:" Hóa ra là còn ngây thơ, thế thì em không làm gì nữa, anh sờ em nè."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    I'm not gay, my boy friend is gay Hidden Content

    ---QC---


Trang 2 của 18 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status