TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 31

Chủ đề: [Tu Tiên] Con đường thành thần

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu tiên] Con Đường Thành Thần


    Con Đường Thành Thần
    Tác giả : Nephthys
    Chương 5




    Ngày tuyển đệ tử của Trường Lưu.
    Bọn họ gọi là đại hội tiên kiếm, hầu hết những đệ tử tham gia đều là người có "thân thế", hoặc là con của thượng tiên mới sinh đã là tiên thai, hoặc là cháu của tiên gia sơ kì, bọn họ đều mặc y phục trắng thanh khiết. mang kiếm đủ sắc màu trên tay.
    Đều là bảo vật hiếm thấy, đối với phàm nhân như Thiên Nhi thì thật quá mức chói mắt rồi.
    Xướng tên nàng đầu tiên, Thiên Nhi đấu với Bồng Lai đệ tử, không đến nỗi thua mất mặt nhưng cũng không thắng vẻ vang.
    Cô gái áo đỏ, hiện giờ là đệ tử của La Hành sư tôn đứng chấm điểm, trực tiếp loại Thiên Nhi.

    -Vì sao? có phải vì tôi là phàm nhân, bị coi rẻ nên các người mới không nhìn tới thực lực rõ ràng tôi thắng!
    - Ý của ngươi là chúng ta có mắt như mù sao?
    Cửu Lê sư tôn trực tiếp dùng tiên lực đè ép Thiên Nhi, dù một người có căn cơ thăng tiến thì sao, không nhìn rõ đại cục thì cũng trở thành gánh nặng, hiện tại Trường Lưu đang cần kết minh với các phái khác, thực chất đại hội chỉ là làm cho có mà thôi, đệ tử cầu sư đã được quyết định vào môn hạ người nào cả rồi.
    Cô bé này thực chất chỉ là con cờ thí!

    Thiên Nhi bị uy áp làm lui về sau hàng chục bước, miệng phun tơ máu, nàng không phục, không phục!
    - Các người nhận ta, hứa hẹn cho ta tham gia vào đại hội lại nhận ta làm đệ tử...
    -hahaha Thiên Nhi ơi, ngươi quá mơ tưởng ta đưa ngươi vào Lạc Viên cũng là nhất tay chi lao chứ chưa từng hứa hẹn!
    - sư tôn...người...

    Trong lúc giận dữ, hỏa khí trong người vốn ôn hòa lại trỗi lên mạnh mẽ, Thiên Nhi hét một tiếng vòng tròn hỏa diễm từ bên trong cơ thể bùng phát ra ngoài, oanh tạc xung quanh.
    Tam tôn dùng tiên lực tạo kết giới bảo hộ còn vài đệ tử đứng quá xa trực tiếp bị hỏa diễm đánh trọng thương lục phủ ngủ tạng.
    - Yêu nữ, hôm nay ta trừ ngươi!
    Ngọc Diên nhân cơ hội định giết người bịch miệng, không ngờ Thiên Nhi lườm nàng ta sắc lẹm
    - Tiên tử, ngươi cũng lừa ta, ngươi đối với ta còn tệ hơn bọn họ, thần thú Lang Vương muốn cứu ta, ngươi lại ngăn cản, Ngọc Diên, nhân phẩm ngươi không còn lâu rồi!
    - Yêu nhân làm càng! ngươi hồ nháo đủ, hôm nay lão tiên thay mặt sư tôn trường lưu tiêu diệt ngươi.
    Là tên tiên nhân của Bồng Lai, không biết là trưởng lão gì ở đó, y phục xa hoa rực rỡ lại nói lời càng quấy, hắn giơ huyền trượng lên cao triệu tập thú đến định vây hãm Thiên Nhi.
    Lúc này trâm ngọc của nàng tỏa sáng, ánh sáng khiến ánh mắt hung thú kia dịu lại, ngoan ngoãn tiến đến cọ cọ vào chân nàng.

    Bên ngoài kết giới, mười mấy môn phái nhìn vào cảnh này đều trừng mắt muốn rớt xuống, làm sao có chuyện hung thú quỳ phục dưới chân phàm nhân?cô gái kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
    Bên trong Thiên Nhi rõ hơn ai hết đó là huyễn thuật của Phong Ảnh, tuy nó không hiện thân nhưng thân là Xà vương đâu mặc cho bọn hung thú vây khốn mình?

    -cảm tạ ngươi!
    -....
    Thiên Nhi hiểu hiện giờ Phong Ảnh không thể hiện thân, nó là Yêu tộc, đối nghịch với tiên nhân.
    Nàng mới thoát khỏi hiểm cảnh trên trời thiên binh thiên tướng hiện ra dày đặc, ngăn cản vi jtrưởng lão kia định dùng phép thuật bóp chết Thiên Nhi.
    - Các ngươi không thể ra tay giết nha đầu kia!
    - Chiến thần thiên giới- Dương Tiễn, vì sao chúng tôi lại không thể?
    - Để cho tôn thượng nói các ngươi biết! ta cảnh cáo các ngươi, nếu còn hồ đồ, hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục.

    Nói rồi biến mất, Thiên Nhi từ sau hôm nay lại nổi danh tiên giới không ai dám mạo phạm (trước mặt).
    Thiên Nhi nhìn đoàn binh vạn quân biến mất như chưa từng hiện diện thì xoa xoa ngực, nơi này ban nãy bị đánh lén, chắc hẳn gãy xương mất rồi.
    chúng tiên nhân còn lại bàn tán xôn xao, buổi đại hội thí võ tạm ngưng, Thiên Nhi không ai nhìn đến đứng lẻ loi bên trong vòng thi đấu. bị nhìn bị trừng càng bị căm ghét.

    Bỗng một luồn sáng trắng chiếu vào nàng, Thiên Nhi nhìn lên trời, giây phút chạm vào ánh mắt người đó, Thiên Nhi ngẩn ra không nói được lời nào. người đó mãi lo thi pháp chữa thương cho nàng cũng không vội lên tiếng.
    Nhưng xung quanh lại xôn xao một trận
    - Mặc Uyên thượng thần! tham kiến thượng thần.
    Vị thượng thần đó cũng mặc cho người thi lễ, chỉ im lặng nhìn nha đầu đang dại ra kia.
    Hẳn nha đầu này còn chưa biết đến mình là ai? thật tội nghiệp nàng.

    - Người là ai? sao lại giúp con?
    - khẩu khí ôn hòa này mới thật là con! xin lỗi, ta đến muộn!

    Trên kia lại xôn xao, bọn họ có kẻ quỳ có kẻ khấu đầu nhưng không được màn tới dù một cái liếc mắt, nha đầu kia ...
    lại khiến đường đường trấn thiên giới thượng thần phải xin lỗi? này cũng quá....

    - Sao thượng thần lại xin lỗi con? khụ....
    Thiên Nhi chưa hỏi xong đã phun ngụm máu ngất đi, Mặc Uyên mới để ý, nàng ngoài ngoại thương, trong cơ thể còn chứa nhiều loại tiên khí, một phàm nhân lại mang hai tiên khí trong người?? chả trách nàng yếu ớt như vậy.
    - Ta mang Thiên Nhi đi, các ngươi không chiếu cố tốt cho nàng, nên nhớ, chuyện này ta sẽ tính vào các ngươi!

    Uy áp của thần khiến cho bọn họ nội thương, còn tiên nhân cảm giác dày vò còn hơn cả ném vào thủy lao, vạc dầu. bóng dáng họ vừa biến mất, tam tôn vội đứng ra dọn dẹp tàng cuộc, đại hội cũng hoãn đi.
    ************************************************** ************************************************

    Tỉnh lại ở nơi xa lạ, Thiên Nhi cơ thể đau đớn như bị nghiền nát xương cốt, trên trời bỗng lóe qua hàng trăm tia sét đánh xuống người nàng.
    -A!
    Uỳnh Uỳnh Uỳnh...
    nhưng đều bị một kết giới mạnh mẽ bao phủ lại, tia sét đánh cháy hết căn phòng nhỏ nơi nàng nằm. quan cảnh đáng sợ khiến nàng chỉ muốn ngất đi tiếp..
    nhiều chuyện khiến mình không thể nào tiêu hóa nổi mà...

    - Thiên Nhi sư muội tỉnh lại rồi..may quá...
    -Ngươi là???
    - À, chúng ta là các sư huynh ở Côn Luân phái núi Côn Luân, muội vừa lịch kiếp xong, nên theo chúng ta về núi dưỡng thân.
    -.....
    Thiên Nhi được hai sư huynh dìu về, trên đường đi, phong cảnh đẹp nhưng không có tâm trạng nhìn ngắm. nàng nóng lòng muốn biết là ai giúp nàng thoát một kiếp nạn, gặp dữ hóa lành lại thăng lên nhị tiên tử.

    Dưỡng thương đến khi thân thế lành lại qua một quãng thời gian rất dài....
    cũng may còn có Phong Ảnh ở bên cạnh luôn chỉ điểm cho nàng mỗi bước tu luyện. ví dụ như:

    - Này, cô mà niệm sai một từ thì nơinày thành Trường Giang đấy!
    -Có phải vậy không?
    -********

    Thiên Nhi niệm liên tục đến câu cuối lại quên bẵng, thủy khí từ tay Thiên Nhi phóng ra, xung quanh bỗng bao phủ bởi hơi nước nồng đậm.
    Thiên Nhi le lưỡi, xà tinh lại không thèm nhìn cô, cuốn người lại rút vào trong trâm ngọc.
    - sư muội...muội có sao không?
    -haha...sư..sư huynh.. muội không có chuyện gì!
    - Nơi này bỗng dưng hơi nước nồng nặc, hẳn có yêu ma tác quái, muội mau về núi, để ta xem xét xung quanh..
    -haha ...dạ...

    Thiên Nhi le lưỡi rút thanh kiếm báu bên trong túi càn khôn ra niệm chú bay lên, từ khi nàng thành tiên thân thì bay lượn lại dễ dàng như thế..trừ bỏ hơn 100 lần té sưng cả mặt.
    Về căn phòng quen thuộc ở Côn Luân, nơi nàng ở là Thiên Hư các, nơi ở của thượng thần , nàng tự do chọn một phòng, chỉ ở phòng nhỏ cạnh bên hồ.
    Năm năm rồi, từ ngày nàng được cứu ở Trường Lưu, không hề thấy bóng dáng thượng thần. cứ như lần đó là mơ vậy.

    - Tiên cô! người có trong đó không? chúng tôi xin vào dọn dẹp!
    - ừ!

    Mỗi ngày ngoại trừ luyện phép thuật, thưởng thức trái cây dại bên ngoài núi, bắt vài tiểu yêu chơi đùa, Thiên Nhi nhàn hạ đến lạ, lại nhớ những lúc phục dịch ở Trường Lưu
    - Hai người đến làm phục dịch bao lâu rồi? trưởng lão cùng các sư huynh có khinh thường các ngươi không?
    - không, tiên cô, chúng tôi mỗi ngày đều được nghỉ ngơi vừa sức, còn được chỉ điểm tu luyện. nơi này không ai bạc đãi cả.
    -ha!quá tốt rồi!


    Đãi ngộ so với Trường Lưu khinh người kia thật tốt...mặc dù nàng vô tâm vô phế, không mang hận thù cũng thấy bất bình.
    Nàng âm thầm đi ra hậu viên ngồi ngắm mây, Côn Luân không hổ là nơi phong sơn tuyệt cảnh. nơi này gần với bầu trời, nhìn lên chỉ có mây trắng xóa cùng xanh mướt.

    - Thiên Nhi lại thơ thẩn, có kẻ ức hiếp con?
    - ah...thượng thần, người trở về..
    Thiên nhi cảm thấy khí tức người gần gũi vô cùng dễ chịu, cọ cọ vào tay Mặc Uyên, nàng làm nũng như đứa trẻ 10 tuổi.
    - Hay người nhận con làm đồ nhi, để con có chân lớn mà ôm, bọn họ không khi dễ được con.
    - Con...

    Mặc Uyên thượng thần chiến công uy vũ lúc này cư nhiên đỏ mặt, Thiên Nhi cười to, rồi tiếp tục làm nũng đi theo sau lưng Mặc Uyên.
    - Con không thấy đệ tử của ta toàn nam nhân? nơi này không lưu nữ nhân.
    - Bọn họ không phải đệ tử người...
    Mặc Uyên chỉ tay vào trán Thiên Nhi ôn nhu nói
    - Con thật bướng bỉnh, thôi được rồi, có ngoại nhân con có thể gọi "sư phụ" nhưng ta không nhận lễ của con, không làm sư phụ con!
    - Vâng! Sư phụ!

    -Sư phụ, năm năm qua người bỏ rơi con, người đã đi đâu?
    -Ta chỉ bế quan vài ngày thôi mà...
    -Sư phụ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1

    Con Đường thành thần

    tác giả : Nephthyps
    Chương 6




    Mỗi ngày Thiên Nhi chăm chỉ tu luyện ở Côn Luân tuyệt cảnh, nơi này có một bí cảnh chỉ cho phép nội môn đệ tử vào tu luyện, và nhất định phải đạt được cảnh giới thượng tiên mới có thể mở ra bí cảnh ra ngoài.
    Đây có phải là một dằn vặc cho tội tự ý gọi "sư phụ" của nàng hay không? Thiên Nhi lắc lắc quả đầu được tết hai bên của mình. Từ khi vào đây, Phong Ảnh bị kết giới chặn lại không thể ra ngoài, chỉ có thề ở trong trâm ngọc.
    Một mình Thiên Nhi phải tự mài mò phấn đấu mà thôi.

    -Nàng kia! ngươi là ai? sao lại tùy ý bước vào đây? nơi này cấm nữ nhân!
    - Thế ngươi không phải nữ nhân?

    Kẻ vận bạch y phiêu dật tóc búi cao bằng trâm cài kia chỉ vào nàng hòng đuổi Thiên Nhi rời đi, Thiên Nhi rất bất mãn mới đôi co với ả.
    - Ngươi thật không biết tốt xấu, quy tắc ở đây, mỗi người "giành" lấy địa phương tốt cho mình, nơi này đã có ta làm chủ, ngươi mau xéo đi.
    - Vậy...xin lỗi...

    Thiên Nhi rất biết điều quay lưng định rời đi, nàng ta lại dùng kết giới chặn nàng lại.
    - Ngươi là đệ tử của ai? từ lúc ta nhập môn chưa hề có nữ đệ tử ở Côn Luân.
    - Không can hệ gì đến ngươi!
    - Vô lễ.

    Chát chát chát.

    ả không truy được thì thẹn quá hóa giận, dùng trường tiên đánh vào mặt Thiên Nhi, mặc dù có dùng tay che lại, nhưng gương mặt vẫn bị tiên khí đánh tới làm sưng đỏ lên.
    - ta là Huyền Y chân nhân của Mộc viện côn luân, ngươi chẳng qua chỉ là một chân tiên nho nhỏ lại dám bất kính với ta?
    - Ngươi...dù ngươi là chân nhân hay không chân nhân, địa vị của ngươi không cao hơn ta được đâu.
    - Hả? rất mong ngươi chỉ giáo nha!

    móng vuốt ả chụp lấy cằm nàng nâng lên, con ngươi ả bắn ra ngàn vạn băng tiễn uy hiếp.Thiên Nhi không khiếp sợ điều đó, nàng dùng bàn tay nhỏ đẩy bàn tay ả ra, lại nhìn ả một lần.
    - Mặc Uyên thượng thần, chủ quản Côn Luân chính là sư phụ ta!người vì ta tùy ý nêu tên người nên đẩy ta vào đây, còn không biết kẻ ép buộc ta nói ra tên người..thì.....sẽ....

    Thế nào gọi là cáo mượn uy hùm? tro tàn quật khởi?
    -cô...cô cô.... Huyền Y phạm thượng...đáng bị trừng phạt...
    -Tốt! chỉ bằng, ngươi mau chóng hướng dẫn ta tìm một nơi tốt tu luyện chuộc tội? thế nào?

    Huyền Y chân nhân chảy mồ hôi trán, thế này là ăn cướp trắng trợn, bảo mình phải đi đánh hung thú để nàng hưởng phúc lợi? dù bản thân cực kỳ bất mãn cũng phải vâng vâng dạ dạ.
    Ai bảo nàng ta là đệ tử duy nhất mà thượng thần thu nhận? dù nhìn thế nào cũng không ra dáng tiên phong đạo cốt gì.
    Chỉ duy...cây trâm duy nhất nàng ta mang là...oh my god!

    Thiên Nhi trông sắc mặt nàng ta trắng bệch, xanh lét rồi chuyển sang tím. tâm trạng mới tốt hơn, tiến vào gần bờ thác ngồi thiền cảm nhận linh khí.
    vết thương dữ tợn trên mặt cũng từ từ tiêu tán.
    Huyền Y chân nhân lại chật vật đấu phép với một con cự mãn hung thú, cao tám thước dài mười thước, liên tục phun ra khí độc.
    rắc rối là ở chỗ khí độc của nó có tác dụng ăn mòn, nếu phun phải mặt thì nắm chắc hủy dung.có phải cô cô cố tình trả đũa?
    ************************************************** *****************
    Linh khí vỡn quanh liên tục bạo động, đến Phong Ảnh trốn trong trâm ngọc cũng bị ảnh hưởng, liên tục phải vận công hộ thể, hắn lo lắng nha đầu kia lại luyện sai chú ngữ mất rồi.

    Thiên Nhi cũng chẳng hiểu, bỗng dưng cơ thể chuyển biến lạ lẵm mang hết linh khí xung quanh cuộn vào đan điền. Thủy khí được dịp tác quái liên tục chiếm cứ Hỏa khí, khiến nó nổi giận cắn xé lại.
    hai luồn khi muốn đấu với nhau, lại càng phải mạnh hơn đối phương, nó liên tục kêu gọi hấp thu linh khí. cơ thể Thiên Nhi trương lên, xanh xao vô cùng.

    Đang lúc không khống chế được, bên trên bí cảnh xảy ra đột biến.
    Một thanh kiếm liên tục công kích vào cấm chế tạo ra vết nứt, những đệ tử bên trong sớm tập trung lại quan sát dị biến.
    hàng trăm đệ tử vận y phục tông môn tạo khung cảnh hoành tráng vô cùng, biến bí cảnh khô khang trở thành mỹ cảnh.
    Điều đó không ngăn công kích từ bên ngoài vào, kèm theo giọng uy áp vô cùng cực

    -Lũ đệ tử vô dụng, mau cho ta vào, nếu không nơi này sớm muộn cũng biến mất!
    Phía sau thanh kiếm, gương mặt nam tử yêu nghiệt cùng suối tóc như tiên nữ đang nổi giận vô cùng. sấm sét nổi lên bốn phương tám hướng. dù là kẻ trấn định nhất ở đây cũng thấy hoảng sợ.
    bọn họ vừa lo lắng kẻ kia có ý xấu vừa dao động vì linh khí xáo trộn bắt đầu như lốc xoáy thu về một nơi.

    Thiên Nhi thống khổ khống chế ý thức mình, cố gắng bảo trì thanh tĩnh, Ảnh từng nói, hai luồng khí này sớm muộn cũng bạo phát, không ngờ nó bạo phát quá sớm, tu vi nàng còn non nớt, không thể tùy ý khống chế.

    Bên ngoài lại thêm một vị thượng thần đến, Mặc Uyên nhìn hướng linh khí tụ lại nhíu mày.
    vung tay áo mở kết giới. Mặc uyên bay đến bảo hộ đệ tử mình nhìn nam tử kia đề phòng.

    -Mặc uyên, ngươi đừng có quá đáng, ta không có hứng thú với họ.
    -Cung thánh tôn, ngươi không ở ma cung chạy đến thánh địa Côn luân phá hoại sao?
    -Chậc,ngươi thật nhàm chán, ta đến là xem muội muội ta thế nào, không nhiều lời với các ngươi.

    Cung Liên Mộc vung tay biến mất giữa không trung, MẶc Uyên vội đuổi theo, chúng đệ tử vừa quỳ hành lễ lại không thấy bóng thượng thần ở nơi nào cả.còn tưởng mình nằm mơ.
    ************************************************** *************************

    -AAA...không lẻ hôm nay ..ngày tàng của mình sao..

    cơ thể Thiên Nhi sắp nứt ra rồi, nàng cảm nhận máu thịt dường như đông cứng, lại bị nung nóng chảy, thống khổ không tả hết, trong mơ hồ nàng nhìn thấy tỷ tỷ đến, bất chấp linh khí cào loạn tóc tỷ tỷ, một hơi ấm bảo vệ xung quanh nàng.
    Thiên Nhi mỉm cười
    - tỷ..tỷ.. trước khi chết cư nhiên lại thấy tỷ....xin lỗi...muội không thể thỉnh giáo tỷ nhiều hơn....
    - nha đầu, tỉnh lại, mau, không được ngủ, nha đầu...

    - Ngươi tránh ra, ngươi còn tiến lại chỉ khiến bản thân bị thương, tu vi ngươi không chịu nổi đâu!
    - Mặc uyên, ngươi hèn nhát thì tránh qua một bên đừng cản ta!
    Mái tóc Cung Liên Mộc càng loạn, cả người hắn một luồn khí tím bao bọc trùm cả vào người Thiên Nhi, bỗng chốc, trong cơ thể Thiên Nhi luồn khí đỏ yếu ớt lóe lên bên trên trâm cài tóc.

    -Mau ra đây!
    Hai giọng nói cùng phát lên áp chế cả bí cảnh làm Phong Ảnh phá trâm cài gãy vụng, cầm thần ngọc bước ra từ làn khói đỏ.
    - viêm thủy ngọc?
    - hai vị thần giả, ngọc này nhận chủ nhân là nàng, nhưng ta không biết vì sao cơ thể nàng kháng cự nó.
    - kháng cự?

    chưa bao giờ Mặc- Cung lại đồng lòng cùng tìm hiểu như thế. bỗng chốc địch ý tiêu tan, hai người ăn ý vô cùng tiến lại nhìn ngọc thần lại nhìn viên ngọc xanh trên cổ Thiên Nhi.

    - Khai sơ viễn ngọc???sao lại trên người Thiên nhi?
    - bẩm thượng thần, là nàng đi vào cấm địa Trường Lưu- Trúc Hiên, mạo hiểm nhận được.
    -thảo nào...ta còn nghĩ nàng vô dụng, thì ra, tiên khí đều bị nó hấp thụ hết!

    -vậy thì hủy nó đi.- Cung Liên Mộc vương tay chộp lấy viễn ngọc định bóp nát.
    - không được!- Mặc Uyên ngăn lại, dùng thần lực truyền vào, viên ngọc nhân được dương khí tinh khiết thì nứt ra, hóa thành một làn khí xanh biếc bay đến người Thiên Nhi rồi hòa vào đó.
    Phụt...
    Cùng lúc Mặc Uyên phun ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống cạnh Thiên Nhi, hai kẻ còn lại trố mắt nhìn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  3. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1

    Thần lực
    Tác giả: Nepthys
    Chương 8



    - Thượng thần......
    - Tiểu Thiên mới tỉnh lại đừng kích động!
    Thiên Nhi vừa mở mắt nhìn căn phòng của mình, sờ soạn chăn gối rồi hét lên một tiếng làm thủng cả màng nhỉ Phong ảnh, hắn vừa độ khí cho thánh tôn ma vực Cung Liên Mộc xong lại hộ tống nàng về núi chật vật.
    Cũng may hắn cũng coi như bán tiên nhân rồi (tên này vốn là hấp thụ tiên khí từ Trúc Hiên vạn năm) không yếu ớt như yêu tinh bình thường nếu không còn không bị ép đến ngất đi?

    - Sư phụ đâu?
    - haiz..sư phụ cô hiện tại tốt lắm, được thất trưởng lão hộ pháp, người đáng lo là thánh tôn kia, ta không biết cô tu mấy kiếp rồi mới được người quan tâm như vậy! lao vào dùng tiên pháp mình hỗ trợ cho cô..
    - Cái gì???

    Điều này không phải nói nghịch thiên hay sao? Mộc tỉ tu ma, còn nàng tu tiên, linh khí bất đồng, nếu mình không sao chứng tỏ tỉ tỉ bị hao tổn tu vi không ít. Thiên Nhi vội nhào xuống giường định ngự kiếm đi thì ngã nhào ra đất.
    - Chuyện gì thế này?? pháp lực của ta???
    - đã bảo cô nằm yên, Tiểu Thiên Thiên à, cô ....làm gì?
    Thiên Nhi không cam lòng, đập tay xuống nền đất cứng ngắc, một giọt lại một giọt nước mắt chảy xuống...

    - Ta muốn ở một mình!
    - Được, nếu cần cứ gọi ta, hiện tại bọn họ đều biết ta là hộ pháp bên cạnh cô!

    Đóng cửa bước ra ngoài, Phong ảnh biến thành làn gió bay đi mất.
    Thiên Nhi khóc hết nước mắt xong yếu ớt ngồi thiền vận khí, nhưng bất kể là làm cách nào, tiên khí tiêu tán khắp nơi không tụ hội lại được, cố gắng đến nội thương, Thiên Nhi đành bỏ cuộc.Rốt cuộc trong lúc mình ngất đi đã có chuyện gì xảy ra?

    Cùng lúc đó, tiếng cửa mở ra, là Huyền Y chân nhân, cô ta mặc y phục chân nhân mang bảo kiếm vàng chói mắt bước vào

    - Cô Cô thật là hồng nhan họa thủy, bây giờ đến thượng thần cũng mang thương tích vì cô cô, một thánh tôn không ngại hao 1000 năm tu vi đổi lấy một mạng cho Cô Cô thật khiến ta hâm mộ!
    Giọng điệu đầy chế giễu, Thiên Nhi chỉ ngồi im trên giường mở mắt ra đáp lại
    - Huyền Y chân nhân, người đến chỉ để nói với ta những lời này sao?

    Một chút uy hiếp khi xưa cũng biến mất, Huyền Y dò được thực lực nàng thì càng cười to chế nhạo.
    - hahaha..ta là có lòng tốt muốn cô cô hiểu rõ, hiện tại với pháp lực của Cô Cô thì, không thể đi yến hội của vương mẫu nương nương. chi bằng...để ta thay thế.
    - Không cần chân nhân quan tâm, tự sư phụ quyết định!

    Thiên Nhi phong thái thư thả nhưng bàn tay đã nắm chặt đến nổi tia máu, ở chốn này nếu không có thực lực, liệu những người như huyền Y, hẳn sẽ xuất hiện càng nhiều.
    Cửa một lần nữa bị thô bạo đóng lại, còn văng vẳng tiếng mắng không biết điều, Thiên Nhi cười lạnh, chốn này so với Trường Lưu có vẻ không khác gì nhau rồi.

    --------------------------------------------------------

    Ngày lên thiên cung.

    Thất trưởng lão cùng Mặc Uyên đứng trước đại điện hội tụ đủ đệ tử dặn dò chuyện trong môn phái, không khí trầm mặc tĩnh lặng, MẶc Uyên chỉ ngồi ở thượng vị quan sát tìm Thiên Nhi, vô ý lại không thấy nàng.
    không khí chợt băng hàn đi âm độ, vài đệ tự suýt phải vận khí hộ thân. đại trưởng lão chống quảy trượng cung kính Mặc uyên.
    - Thượng thần có phải bọn chúng đắc tội?
    Tay ổng chỉ về nhóm đệ tử mình làm bọn họ lắc đầu ngầy ngậy "chúng con vô tội"

    -Thiên Nhi đâu?
    Bọn họ vỡ òa thì ra là vắng mặt nàng ấy, bọn họ cũng không muốn đặt chú ý vào "đệ tử" có quan hệ với ma giới nên bỏ qua nàng, lại quên luôn nàng từng là "thượng khách"

    Huyền Y chân nhân bực tức giậm chân, rõ ràng sắp đến lúc chọn người đi lên thiên cung, người đón tiếp cũng xuống chờ rồi kia mà...
    - Nếu Thiên Nhi ở lại, phiền tướng quân lên bẩm lại cùng nương nương ta không muốn dự yến!
    -thượng thần...đừng làm khó chúng tôi....
    bên dưới mảng hỗn loạn càng lớn, đệ tử nhập môn lẫn chân truyền đều một biểu cảm sợ hãi, bọn họ khinh thường nàng bị sư phụ lạnh nhạt (Mặc Uyên bế quan hơn 2 tháng), lần này chọc giận thượng thần...

    - Quay về đi!
    Ầm Ầm Ầm...
    Mặc Uyên tiễn thiên quân rỗi không nhìn bọn họ, phất tay nhẹ bay lên đỉnh núi, đóng cổng thạch động bế quan.

    Thất trưởng lão kinh ngạc lẫn hoảng sợ, thượng thần nổi giận làm tuyết trên đỉnh núi bắt đầu rơi nặng.
    Mặc Uyên trở vào trong động, nhìn ngắm tiên nữ đang ngủ say trong giường băng lại thì thầm
    - Tuy giống nhau ngoại hình, nhưng quả thật nàng ta không phải là nàng chuyển thế. Mẫu nhi, nàng còn chưa đến tìm ta sao?

    Bàn tay Mặc Uyên sơ fbên ngoài gương mặt người đó, rồi bỏ đi vào một ngách động ngồi bế quan tu luyện.
    ----------------------------------------------------------

    Thiên Nhi lại đang ngồi dưới thác nước mạnh điều tức. Phong Ảnh từ lúc rời đi chưa từng xuất hiện, thiên Nhi cảm nhận chưa bao giờ mình trở nên yếu đuối như lúc này.

    Nàng đứng lên đi ra ngoài, niệm chú thanh tẩy một cách tự nhiên, cũng không chú ý quần áo chưa hề bị ướt. kể cả tóc nàng.
    Thiên Nhi nhảy xuống mỏm đá tập trung tinh thần nhìn vào đó, cũng không có gì thay đổi, thở dài nàng phất áo bước đi.
    Khi Thiên Nhi đi xa, đàn cá bên dưới bị xao động nhảy lên loạn xạ, sau đó một đợt sóng thần cao bảy thước nổi lên rồi ập xuống, mặt nước lại yên tĩnh trở lại.

    Thiên Nhi lang thang phía sau núi, trừ bí cảnh nàng hầu như đều ăn ngủ qua hết.
    Theo trí nhớ và những luyện tập gần đây, Thiên Nhi cảm nhận một nguồn năng lượng không phải Tiên khí đang dao động mạnh trong người mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  4. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1

    Rời đi
    tác giả : Nephthyps
    chương 9




    Trở lại đại điện, Thiên Nhi nhìn mảnh hỗn độn đệ tử đang bàn tán xôn xao kia thì muốn dửng dưng coi như không cungx khó. lúc này trưởng môn Côn Luân Thanh Lưu đạo trưởng đứng ra nói với nàng

    -Cô cô, thỉnh người lên đỉnh núi cùng thượng thần đến thiên cung, chỉ có người mới hóa giải được chuyện lần này!


    Ý của Thanh Lưu đạo trưởng làm sao Thiên Nhi không hiểu "ngươi gây ra thì ngươi tự chịu, đừng bắt cả Côn Luân chịu hình phạt thay ngươi"
    Thần kiếm trong tay Thiên Nhi lóe sáng, nàng phóng ra một đạo khí rồi ngự kiếm lên đỉnh núi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp kiếm khí do chạm phải kết giới mà đi.
    Bên dưới một tầng kinh sợ bao trùm, trước nay chưa có ai dám một mạch xông lên nơi thanh tu của thượng thần, có phải bọn họ ép nàng đi nạp mạng hay không?

    Thiên Nhi bị kiếm khí chém bị thương không ít, nhưng nàng còn chưa đến nửa đường làm sao chịu thua được?
    Phụt...
    Một kiếm khí chém qua hông nàng, tia máu không cầm được bắn ra ngoài, Thiên Nhi lại coi thường vẫn cứ tiến lên phía trước.
    trên người nàng lúc này vầng hào quang màu lục nbao quanh, càng lúc càng đậm dần, đến khi nó xuyên thẳng lên trời vẫn còn tiếp tục sáng
    Thiên Nhi không hơi sức tìm hiểu nó là gì, nhưng những kiếm khí chạm phải ánh sáng này thì vỡ vụng tiêu tán đi. kết giới vừa chạm đã vỡ tan.

    Đến đỉnh núi, nàng gõ vào cánh cưa động, nó kín kẽ không vang lên một chút nào, Thiên Nhi không ngại đứng bên ngoài thẳng lưng cao ngạo hét to
    - Sư phụ, nếu không ra, e là nơi này của người sao này không dùng được nữa!
    -.....
    - Người còn không mở cửa là muốn con tự vào?
    -......
    - Đã thế đồ nhi tuân mệnh!

    -....

    Oành Oành..
    Thiên Nhi vung kiếm chém ba nhát, cửa động vẫn như cũ, đứng im vững vàng, Thiên Nhi kinh ngạc, nơi này chắc chắn có bố trí trận pháp.
    kiếm chém vào đá cứ như chém phải bùn, không hề có động tĩnh?
    Thiên Nhi lại vung kiếm lần nữa, vẫn vô dụng, nàng nhắm mắt cắn chặt môi suy nghĩ, sư phụ pháp lực cao cường, làm sao phải bố trí nơi tu luyện đầy rẫy kết giới thế này kia chứ?là có giấu thứ gì đó hay sao???
    vừa suy nghĩ, luồn khí lạ lại bao trùm muốn thoát ra khỏi cơ thể, Thiên Nhi cắn chặt môi đến bật máu bàn tay làm kết ấn giải phóng luồn khí kia ra ngoài.

    Rầm Ầm..Àm...

    vừa hay, mở mắt ra Thiên Nhi nhìn thấy sư phụ đang đứng trước mặt mình, hàn khí bắn ra liên tục, tuyết lại cuốn thành bão quét vù vù.
    - Con muốn ta phạt con thế nào?
    - sư phụ! là người đồng ý cho con...mở cửa..
    - Tùy ý phóng thần lực lung tung? con sang bằng cả nơi tu luyện của ta, đó là cách con mở cửa?
    Thiên Nhi quỳ sụp xuống dập đầu xin lỗi nhưng Mặc Uyên càng lạnh lùng hơn, đúng là ban đầu mình có ý muốn dạy dỗ nha đầu này, nhưng e là sau này càng khó mà thu phục nàng, chưa gì pháp lực đã hủy hoại lớn như thế.
    Kết giới này là năm đó 2 vị thượng thần cùng nhau tạo ra để giam giữ ma long, khi đại chiến thần ma kết thúc, ma long hôi phi yên diệt Mặc Uyên lại dùng làm nơi tu luyện. năm đó Mặc Uyên chỉ mới 100 tuổi.

    -Sư phụ....con biết lỗi rồi...
    - Ngươi thật sự chưa biết mình sai ở đâu! hiện tại ngươi không còn tư cách ở lại Côn Luân, xuống núi đi!
    -sư phụ.....đừng đuổi con đi.....
    - Mau đi dii!

    Mặc Uyên phất tay ném nàng xuống dưới, không quan tâm nàng có trụ vững không, xoay lưng vào thạch động niệm chú, cửa động lại khôi phục như cũ.
    sắc mặt chưa hề có một tia dao động.
    ************************************************** ************
    Rầm...
    Thiên Nhị bị ném ra khỏi địa phận Côn Luân, rơi xuống nơi xa lạ, nơi này chỉ toàn là tuyết bao phủ. Phong ảnh mới xuất hiện đỡ nàng đứng lên

    - Nha đầu, sao cô không biết ngự kiếm hả? tự làm mình bị thương thánh tôn lại lo lắng cho cô!
    - Mộc tỉ tỉ sao? ừ! chỉ có tỉ tỉ quan tâm ta, nhưng ta không muốn phiền đến tỉ tỉ nữa...bây giờ ta không biết nên đi đâu...

    Phong Ảnh im lặng đỡ Thiên Nhi dậy đi bên cạnh nàng, Thiên Nhi quay sang hỏi hắn
    - Ngươi có cơ hội ở lại Côn Luân, sau lại đi theo ta làm gì?nơi này tốt cho ngươi tiếp tục tu luyện.
    - haiz. cô quên rồi sao, cô còn nợ ta! ta phải theo sát cô đến khi cô có thực lực mới đấu với cô được, ngộ nhỡ cô bị giết chết thì t abiết tìm ai?

    Thiên nhi hết nói được, quay sang nhìn hắn, càng có phong cách chân nhân hơn rồi, nàng cũng phải mạnh mẽ lên, không làm hổ thẹn sư môn!
    Mặc dù sư phụ đuổi nàng xuống núi, nhưng còn chưa chối bỏ nàng là đệ tử Côn Luân nha (đệ tử hồi nào?)
    Nhìn lại thân hình yếu ớt của mình Thiên Nhi thở dài..
    - Vẫn nên tìm nơi may vài bộ y phục khác mà thôi...ta không muốn bị gọi là tiểu tam khi xuống trấn đâu...
    - Trực tiếp biến ra là được chứ gì!

    Phong Ảnh huơ tay, Thiên Nhi mặc trên người bộ y phục kín kẽ, có áo choàng trùm kín, nàng vừa lòng giơ ngón cái.
    cả hai người vì tránh chú ý nên tìm hai con ngựa hoang cách đó 10 dặm mà thong thả đi đến trấn bên dưới hạ giới.

    "sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ về"
    Thiên Nhi nhìn lại đỉnh Côn Luân khuất trong làn mây mù một lần nữa rồi thúc ngựa chạy đi.

    Trên núi, bóng dáng phiêu dật nhìn theo hướng nàng rời đi, rồi không một động tĩnh biến mất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

  5. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Đang ở
    HCMC
    Bài viết
    111
    Xu
    0

    Icon1 [Tu tiên] Con Đường Thành Thần

    Lạc lối
    Tác giả : Nephthyps
    Chương 10






    Thiên Nhi trầm ngâm nhìn tòa thành đầu tiên họ đặt chân đến, nơi này hoang tàn tiêu điều, thi thoảng còn thấy mấy con diều hâu đen bay lượn kêu quang quác rợ người.

    -Thật đau lòng, năm ấy ta rời đi nơi này vẫn còn người sinh sống, thế nào mà mới qua mấy năm lại như vậy?
    - Nha đầu, ngươi bàn thế sự nhân sinh làm gì? nhân loại cơ bản sắp diệt vong rồi.
    -sao có thể chứ?

    Thiên Nhi vẫn nhớ Phong gia, Phong cha của mình, dù nàng chắc họ giờ đã đi tới u minh giới, giục ngựa vòng qua tòa thành Thiên Nhi cúi đầu không nói gì nữa.

    Dừng chân bên cạnh một con sông hóa đen, Thiên Nhi nhìn thấy một ngọn cỏ đung đưa bên bờ sông kinh ngạc vô cùng, vốn dĩ đất nơi này thực vật không thể sống nổi. đến một cọng rong rêu còn không thấy, ngọn cỏ kia làm sao mà sống tốt?
    Nàng tiến lại gần thì nhìn thấy một làn khói đen tỏa ra từ gốc ngọn cỏ, Phong Ảnh nhanh chóng tạo kết giới kéo Thiên Nhi trở lại.

    - hừ! xà vương, yêu- ma không chạm nhau, ngươi cớ sao phá chuyện tốt của ta?
    -thì ra là tàn ma ah! Ta thích thì ta quảng, huống chi- nàng- là người của ta!
    - Haha...xà vương ngươi lại nhận định một tiên nữ sao? xem ra lục giới đại loạn thật rồi, ngươi không sợ nàng ta phản ngươi sao?yêu đan của ngươi thuần khiết như kia....nếu như có được..chậc chậc..

    Réc...Réc...

    không đợi tàn ma nói Phong Ảnh ra tay phóng yêu khí màu hồng về phía nó, yêu khí cuồn cuộn siết chặt cổ nó, chưa đầy một khắc ma khí biến mất, ngọn cỏ cũng tan biến..
    sau đó là một màn kinh người
    Cỏ cây xung quanh tự vươn lên xanh tốt.tòa thành vốn hoang tàn kia có sinh khí bao quanh, còn thấp thoáng thấy bóng người đi lại
    -Chuyện này quá mức ....

    -Thật ra là do ảo ảnh của ma tinh kia tạo ra, nhưng nó quá mức đánh giá thấp chúng ta!
    - ngươi thật giỏi nha Phong Ảnh!
    -hừ, phí lời.
    Thiên Nhi không ngại tặng hắn vài câu khen ngợi, mặc dù hắn cao ngạo nhưng vẫn tốt bụng mà.
    - Đi đến tòa thành đó xem, ta còn muốn xem ma tinh kia đã làm gì bọn họ.

    -Thiên thiên, ta khuyên tốt nhất cô đừng nhúng tay vào, tòa thành kia không đơn giản!
    vừa nói xong bóng dáng Thiên Nhi đã biến mất tự lúc nào, Phong ảnh mắng tục một câu, phóng nhanh về tòa thành kia.
    Nơi này quả thật quỉ dị.
    Người đi qua lại nhưng tuyệt nhiên không ai nói cười, họ cứ như hồn ma du đãng, da xanh xao, có người còn quờ quạng bò lê dưới đất.
    thú vật cũng giống vậy, gầy còm và đôi mắt đục ngầu kinh hãi.nó nghe mùi vị ngon của thịt tươi thì tiến về phía Thiên Nhi.

    Thiên Nhi đang ngẩn người bỗng thấy hơn 1 đoàn "dị nhân, dị thú" tiến về phía mình, Thiên Nhi lại đang đứng cạnh gốc cây, bị bao vây bốn phía.
    nhìn lên bầu trời đàn diều hâu "biến dị" đang bay lượn vòng tròn kinh người, Thiên Nhi giễu trong lòng, thì ra tàn ma là muốn dụ dỗ cô đến làm mồi cho bọn chúng?

    Lục giới loạn, người đứng đầu thiên, ma , yêu, nhân, thần, u minh giới đều đau đầu quản lí, nhưng càng không ngờ, bọn họ kết hợp với nhau lại tạo ra lỗ hỗng thời gian to lớn.

    Vương mẫu vì muốn gặp mặt đệ tử duy nhất của chiến thần Mặc Uyên mà bị từ chối, không bắt tội được sư, thì tìm trò trút giận, nhân cơ hội nàng bị phạt đẩy nàng lọt vào không gian huyễn u. nằm ngoài lục giới.
    khi nhìn bên Lăng Chi kính thấy nàng bị vây giữa bầy "quái thú" thì nụ cười mĩ mãn hiện lên trên gương mặt vương mẫu, bỗng lăng chi kính bị nứt vỡ nát.
    Giọng Ngọc Đế quát to

    - Ngông cuồng! vương mẫu, từ khi nào nàng trở nên nhỏ nhen như vậy? nàng có biết nàng ta có thể là mẫu thần chuyển thế hay không?
    - Ngọc ...ngọc đế...ngài nói...cô ta?
    - Hừ! thân là quản sự nhân gian, nàng quá hồ đồ, từ nay ta giao nhiệm vụ thiên đình lại cho Mẫu Đơn cùng 16 tiên nữ. nàng ở trong cung hối lỗi cho ta!

    NGọc đế còn phái thiên binh thiên tướng canh bốn hướng cửa cung không cho ai đến gần điện Vương mẫu.coi như chỉ là trừng phạt nhẹ mà thôi, còn Thiên Nhi....phải nhìn xem kiếp số nàng ta còn khổ tới bao giờ?


    Quay trở lại huyền u giới.
    Thiên Nhi đứng giữa những dị thú dị nhân tình huống khó đỡ, vung kiếm tạo khoảng cách, bọn chúng cứ như du hồn tiến thẳng tới không hề e ngại. Thiên Nhi thầm mắng, cái nơi này lại chẳng có chút tiên khí nào tồn tại được, nàng cứ lấy sức người mà chống chọi với bọn chúng
    đáng sợ là những còn diều hâu có tốc độ kinh người kia cứ bay lượn quanh đầu nàng
    chúng đang chờ nàng bị thương. nghe mùi máu sẽ tấn công ngay..
    Tay cầm kiếm rung rung, Thiên Nhi thầm oán, kiếp số đến cũng thật nhanh, hẳn là hình phạt dành cho nàng đây mà. ..
    Một con diều hâu không đợi được định mổ xuống vai Thiên Nhi, bỗng bên cạnh một lỗ hỗng lớn hiện ra, Thiên Nhi nhanh chóng lách vào, hoàn toàn bị hút đi nơi khác.

    Thoát hiểm trong gan tấc Thiên nhi lại cảm thấy nguy hiểm chỉ mới vừa mở đầu mà thôi, mặc dù nàng có thể chống chọi một khoảng thời gian, nhưng sau đó...chẳng may nàng chết thì sao? có ai nhớ đến nàng không?

    Thiên Nhi sờ bên hông, túi càn khôn của Lạc Thất cho vẫn còn chứa vài thứ, lôi một bình dược ra, Thiên Nhi nốc cạn, mặc dù tiên thì không cần ăn uống, nhưng hiện tại, nàng chỉ muốn làm gì đó để cảm thấy an toàn một chút.

    Nơi vòng xoáy kia đưa đến là một thành trì yên bình, tên là Dao Ca thành. Thiên Nhi còn cười, bao năm đọc điển tịch chưa hề nghe đến cái tên này! lại một nơi không tồn tại!
    Thiên Nhi vận y phục giống với công chúa triều đình, dĩ nhiên dân đen không dám lại gần nhìn nàng, bọn họ đứng ở xa bàn tán này nọ.
    Thiên Nhi khó chịu, tóm lấy một phụ nữ đi ngang qua hỏi thăm thì bà ta chỉ nàng lại ngọn tháp cao trong thành
    - Cô nương muốn biết gì cứ đến đó mà hỏi, Các chủ rất tinh thông âm dương lục giới, ngài sẽ giải đáp cho cô!
    -Các chủ?
    - Cô không phải đến đây để tìm Dị hủ cát hỏi chuyện sao?
    -ah..ờ...

    Thiên Nhi cúi đầu lấy nén vàng đưa cho phụ dân đó, bà ta mừng rỡ, dắt tay nàng nhiệt tình đưa đến cổng dị hủ cát.
    Chỉ thấy cánh cổng khép hờ, bên ngoài hai ba hộ vệ mặc đồ đen trùm kín người cầm kiếm, lại có một cô gái tầm 20 mang mặt nạ nữa mặt đứng đó chọn người.
    Bên cạnh Thiên Nhi, một vòng tròn lớn người chen chút với nhau, dị hủ Quân mỗi ngày chỉ chọn vài người để chỉ điểm, tùy tâm trạng nên bọn họ phải xếp hàng từ sớm để chứng minh thành ý.
    lần này chỉ còn hai người nữa được vào trong.
    Thiên Nhi nhìn cô gái kia đang đi lòng vòng chọn, nàng cũng không vội, chỉ đứng nhìn, bỗng cô nhóc tầm 16 tuổi bên cạnh muốn ngất, Thiên nhi với tay đỡ, cô nhóc kia làm rơi nón rơm lộ ra gương mặt trắng nõn trẻ con.
    trên người chật vật, nhìn như đi quãng đường xa mới đến được, Thiên Nhi vội vàng túm lấy cô gái định đi qua

    - Cô nương, ta xem cô hẳn là hộ vệ thân tín của Cát chủ, người đã tin tưởng cô như vậy, hay cô giúp cô nhóc này vào trong đi.
    - Này, vị thiên kim tiểu thư, nơi này có quy tắc, không phải ai muốn nài nỉ là được vào trong!
    ba bốn vị dân làng tức giận vì có người dám lên tiếng xin xỏ, bọn họ còn chưa được vào đâu, đã xếp hàng vài ngày rồi.

    - Các vị, hôm nay, dị hủ cát không tiếp khách!
    Cô gái kia bỏ lại một câu, đuổi hết dân làng xung quanh đi, Thiên Nhi định đỡ cô nhóc đó đi nơi khác thì hai hộ vệ đến nầng nàng ta vào trong cát, Thiên Nhi rút kiếm ngăn lại
    - Các ngươi định bắt cóc à?
    - Cô Cô, Cát chủ biết người giá lâm, đang đợi người bên trong, còn cô gái này là người có duyên hôm nay, dĩ nhiên chúng tôi không bạc đãi. mời cô cô!
    Thiên nhi ngạcn hiên trong lòng, nàng biết nơi này có linh khí, không biết là nơi nào trong lục giới. lại có người xưng nàng là Cô Cô như Côn Luân?

    MẶc kệ, nàng muốn biết là kẻ nào có bản lĩnh thông thiên đến vậy, hẳn hắn có cách cho nàng trở về "nhà".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm

    ---QC---


Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status