TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 21

Chủ đề: [Hiện đại] Hỏa diễm phiên thiên - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Hochiminh
    Bài viết
    89
    Xu
    0

    Mặc định

    Cơm chiều đây


    "Hỡi Tội đồ hãy run sợ vì ánh sáng từ khẩu súng này là ngọn lửa phán xét.

    Hỡi Tội đồ hãy lắng tai nghe vì tiếng gầm từ khẩu súng này là lời răn của Đấng tối cao.

    Này Tội đồ các ngươi là những kẻ đáng thương, tội lỗi của các ngươi phải được Công lý của Người tẩy lễ."

    Mặc dù đối phương ẩn nấp rải rác khắp nhà kho thế nhưng tất cả hoả lực của chúng tôi chỉ tập trung vào những tên đang co cụm ở khu vực trung tâm. Lý do là với lực lượng đông đảo hơn 50 tên địch thì không thể nào quét sạch hết một lần trong hai giai đoạn "Đối mặt" và "Mở đường" được,

    Tuần tự như vậy, chúng tôi bước vào giai đoạn ba "Rút lui" bao gồm việc chia cắt và dọn dẹp tất cả những chướng ngại còn sót lại.

    Trong khi tôi đạp vào một thanh xà thép trên trần nhà để điều chỉnh lại thân mình, Tirelli cuộn cơ thể lại rồi lăn tròn trên mặt đất, gần như cùng lúc cả hai đứa chúng tôi mỗi người chiếm lấy một vị trí mới giữa hàng ngũ địch quân.

    Trong giai đoạn "Mở đường" chúng tôi đã đồng thời khéo léo chia cắt quân địch thành 2 nhóm, do đó điểm đặt chân của tôi cũng như của Tirelli là giữa 2 nhóm này.

    Bọn phản loạn lập tức quay mũi xúng chỉa thẳng vào người chúng tôi một lần nữa, tuy nhiên chúng lại không thể nào bóp cò được vì chợt nhận ra rằng không hiểu sao lại có đồng đội đứng chắn trước đường đạn của mình.

    Bí quyết của Gun Kata xảo diệu ở chỗ xem các đường đạn là nằm trên cùng một măt phẳng trong đó điểm tiếp xúc dự tính trước của đầu đạn của chúng là hữu hạn trong không gian. Nắm được bí quyết này có thể tuỳ ý điều khiển đường đạn của mình và của đối thủ bắn hạ bất kỳ mục tiêu nào mà vị Hồng y mong muốn. (Nhớ phim Wanted không anh em )

    Tuy nhiên đối với những kẻ ngoại đạo điểm tiếp xúc của đầu đạn là vô hạn khiến cho đường đạn dự tính của chúng toả thành một hình khối 3 chiều vô cùng phức tạp trong không gian.

    Cứ như thế chỉ cần nhìn thấy có đồng đội đứng trong tầm bắn của mình liền khiến chúng do dự không dám bóp cò - hình thành nên một yếu điểm chết người.

    "Cạch! Xoạt! Rắc! Rắc!"

    Không hề dao động trước những họng súng đen ngòm bao khắp chung quanh, chúng tôi tận dụng thời gian do dự của đối phương để rút bỏ băng đạn rỗng và tiến hành thao tác thay đạn cực nhanh nhờ cơ chế phóng băng đạn dự phòng từ bao súng.

    Đến giờ phút này, nhựng tên Tội đồ vẫn không hề hay biết rằng chúng đã lãng phí cơ hội sống sót cuối cùng của chúng.

    "Đoàng! Đoàng! Đoàng! ..."

    Không cần thiết phải liếc mắt hay xoay người để ngắm bắn vào những vị trí mà tôi đã nhớ như in vào trong óc. Chỉ việc vòng tay ra sau lưng hoặc gác súng lên hai bên vai là quá đủ để tôi lần lượt bắn hạ những kẻ thù đứng ở hai bên, phía sau và chính diện.

    "Đoàng! Đoàng! Đoàng! ..."

    Ở phía bên kia Tirelli có vẻ như đang bị số đông đối thủ bao vây. Mặc dù anh ấy đã bắn hạ được 6 tên bằng tư thế "Liên hoa" nhưng vẫn còn 1 tên cuối cùng sống sót.

    "Vụt! Xoẹt! Vụt! ..."

    Thật đáng ngạc nhiên, tên còn sống kia có vẻ cũng là một cao thủ võ thuật. Nhận ra khẩu súng trường trong tay mình không có lợi ở cư ly gần, hắn dùng báng súng như một chiếc côn không ngừng công kích Tirelli bằng những chiêu thức võ thuật đẹp mắt.

    Dĩ nhiên hiệu quả của Gun Kata không chỉ giới hạn ở tầm xa mà còn vô cùng nguy hiểm ở tầm gần, dẫu sao Gun Kata cũng có khởi điểm từ các tư thế võ công dùng trong cận chiến. Cặp súng ngắn trong tay chúng tôi có phần báng súng được chế tạo đặc biệt để bao phủ cả cườm tay. Vì thế khẩu súng trên tay của một Hồng y ngoài việc giúp khả năng tác xạ tầm xa chính xác thì còn đóng vai trò là một thứ vũ khí cận chiến lợi hại.

    "Keng! Bụp! Hự! ..."

    Tirelli dễ dàng dùng báng súng của mình đánh bật báng súng của đối phương, sau đó tung ra một cú đá quét hiểm hóc lật tung chân trụ đối phương khiến cho hắn mất đà ngã nhào ra đất. Cùng với một loạt động tác như mây trôi nước chảy, họng súng còn lại của Tirelli chỉ thẳng vào sau ót của tên Tội đồ xấu số.

    Như mọi khi tư thế ra đòn chuẩn xác của Tirelli luôn là khuôn mẫu để cho tôi học tập. Và như mọi khi tôi vẫn cẩn thẩn quan sát từng chiêu từng thức của người thầy đáng kính để rút tỉa kinh nghiệm cho bản thân, vừa thầm khâm phục cho kỹ thuật đạt đến mức hoàn hảo của anh. Có lẽ cả sau này nữa mọi việc sẽ vẫn như vậy nếu như ...

    Đột nhiên vào lúc đó ...

    Tôi đã nhìn thấy một việc gần như không thể ...

    "Đoàng!"

    Tiếng súng kết thúc trận chiến vang lên chát chúa.

    Khi tiếng vang của nó kết thúc, sự im lặng vĩnh hằng lại quay về bao trùm lên dãy nhà kho tăm tối.

    "Tít! Tít!"

    "Đã quét sạch đối phương. Tiêu diệt 53 tên. Không còn ai sống sót."

    Tirelli vẫn với chất giọng bình thản thông báo kết quả trận chiến vào trong thiết bị truyền tin gắn nơi cổ áo. Hơi thở của anh vẫn đều đặn như vừa trải qua một cuộc dạo chơi chứ không phải bắn giết thập tử nhất sinh.

    Thái độ điềm tĩnh của anh nhắc tôi nhớ đến mình vẫn còn một việc phải làm thay vì suy nghĩ vẩn vơ.

    Cả giọng nói của tôi cũng cần phải được ghi âm lại để xác nhận kết thúc nhiệm vụ.

    "Xác nhận, nhiệm vụ kết thúc. Người thi hành là Melvin Bernard và Bartholomew Tirelli. Hiện trường sẽ được giao lại cho cảnh sát tiếp tục điều tra."

    "Tít!"

    Tôi tra súng vào bao, đảo mắt nhìn lại căn nhà kho đến giờ vẫn còn ngập chìm trong khói súng.

    Những cái chết vô ích. Những tổn thất vô nghĩa. Đó là cái giá thấp nhất phải trả để ngăn chặn những mất mát lo lớn hơn khỏi nuốt trọn thế giới tươi đẹp này.

    Những gì còn sót lại chỉ là 53 cái xác vô hồn nằm lại trong căn nhà kho hoang phế.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi Ryu Kenshin, ngày 27-01-2009 lúc 18:36.
    ---QC---
    "Thượng đế ơi, tại sao người sinh ra một thằng mập mạp dâm tà, lại còn sinh ra một đám lưu manh hỗn đãn làm đệ tử của nó.” (Mạo bài đại anh hùng)


  2. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Hochiminh
    Bài viết
    89
    Xu
    0

    Mặc định

    Chào buổi sáng


    Không lâu sau đó cảnh sát dễ dàng tìm ra những đồ vật mà bọn Tội đồ phản loạn cố gắng tàng trữ và bảo vệ bằng cả mạng sống của chúng.

    Bảy bức tranh, 25 quyển sách, 22 băng dĩa nhạc các loại, ... tất cả đều được đánh giá nguy hiểm cấp 10 trong thang mức độ kích động bạo lực.

    Tất cả những thứ này chứa đựng những tư tưởng bệnh hoạn của chính người sáng tạo ra chúng, những kẻ vô dụng sống ngoài lề xã hội mà đã từng có thời được ca ngợi là "Nghệ sĩ" trong thế giới cũ.

    Những thứ băng dĩa này rất dễ dàng để làm băng hoại tâm lý còn người, tạo ra những dục vọng không thể kiểm soát nổi và đáng ghê tởm hơn là sức lan truyền kinh khủng của chúng trong xã hội.

    Tuy nhiên, may mắn thay cái thời kỳ đen tối của xã hội loài ngừơi đã từng đắm chìm trong sự điên loạn dưới cái tên "Văn hóa" ấy đã lùi xa vào quá khứ.

    Những "tác phẩm nghệ thuật" này chứa đựng nguy cơ đe dọa một sự thức tỉnh của cảm xúc cá nhân trong những con người đang sống bằng lý trí nơi Thiên Đường. Chúng nguy hiểm như những chất thải hạt nhân, mà nếu cứ để mặc chúng lan tràn, thì sẽ khiến cho cả một cộng đồng bị đầu độc bởi bệnh tật chết người.

    Không thể làm gì khác hơn là đốt bỏ những thứ độc dược đáng sợ như vậy.

    Ngay khi tổ điều tra kết thúc công việc thường nhật của mình là kiểm tra và phân loại các văn hóa phẩm đồi trụy kia, hơn 50 vật phẩm bị đánh giá cấp độ 10 được tập trung lại một chỗ rồi châm lửa thiêu rụi.

    Được gột rửa trong ngọn lửa thanh tẩy, núi văn hóa phẩm kia nhanh chóng hóa thành cát bụi và cuốn theo nó những cảm xúc điên cuồng của các tác giả tạo ra chúng.

    Đây là giây phút mà sự thánh khiết của Thiên Đừơng đã chiến thắng, là lúc mà đức tin của chúng tôi những Hồng y Thánh chiến được đơm hoa kết trái.

    Mỗi khi nhìn thấy những bông hoa lửa tung bay trong gió, trái tim tôi lại cảm thấy thêm tự hào khi suy ngẫm về lý tưởng vĩ đại của Đấng tối cao.

    Có lẽ, lúc bình thường là vậy, nhưng hôm nay thì ...

    Cắt đứt sự im lặng, Tirelli vỗ vai tôi bằng bàn tay vẫn còn mang găng của anh ấy.

    "Làm tốt lắm, Bernard. Cậu cuối cùng cũng đã đạt được tâm - kỹ hợp nhất."

    "Thầy quá đề cao con rồi, thưa sư phụ Tirelli."

    Tâm - kỹ hợp nhất là trình độ tối cao đối với một môn đệ của kỹ thuật Gun Kata.

    Tirelli vừa là cấp trên của tôi, vừa là một Hồng y vĩ đại. Nếu tôi tỏ ra tự hào quá mức ở đây thì thật không phải với anh ấy. Vì thế tôi chỉ đơn giản là cúi đầu để tỏ lòng kính trọng đối với Tirelli.

    Tirelli gật đầu và thản nhiên bước ra khỏi hiện trường, không thèm để ý đến lực lượng quân đội đang bận rộn tổ chức rút lui khắp xung quanh.

    Nhìn theo bóng lưng của anh, không tránh khỏi sự nghi ngờ xen lẫn với bối rối vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.

    Tôi biết tôi đã trót nhìn thấy một việc không nên thấy.

    Nếu ánh mắt của tôi không bị đánh lừa thì ... tôi dường như đã nhìn thấy Tirelli khẽ "mỉm cười" khi anh ta lạnh lùng hành quyết tên Tội đồ cuối cùng.

    .................................................. ...............

    "Tíc! Tắc! Reng!"

    Tổng hành dinh của tổ chức Thánh chiến, văn phòng của các Hồng y.

    Tiếng chuông của chiếc đồng hồ đeo tay kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên mang.

    Đã đến giờ tôi phải tiêm một liều Prozium, đó cũng là một nghĩa vụ bắt buộc mà mọi công dân của Thiên Đường đều phải tuân theo như một thói quen hàng ngày.

    Mọi công dân của Thiên Đường luôn mang theo một ống tiêm cơ học có thể tái sử dụng nhiều lần trông giống như một khẩu súng nhỏ bên người. Tôi lấy ống tiêm của mình từ trong túi áo thụng ra, nhét vào đó một viên thuốc thon dài như một viên đạn trong suốt chứa thứ chất lỏng màu tím thẫm, lên đạn rồi kê vào động mạch cổ.

    "Roẹt!"

    Tôi cảm thấy một cơn đau như ong chích quen thuộc, rồi sau đó cảm giác thư thái lan tỏa vào trong từng máu.

    Viên thuốc Prozium màu tím, rào cản ngăn không cho cảm xúc bộc phát xâm chiếm lý trí.

    Sản phẩm thần kỳ từ cách mạng về công nghệ sinh hóa đã giải phóng nhân loại khỏi những xúc cảm tầm thường và những đau khổ từ hậu quả của chúng.

    Nhân loại đã phải đổ quá nhiều xương máu để đạt đến sự cứu rỗi.

    Và cái giá phải trả còn sót lại, chúng tôi, những Hồng y Thánh chiến thề không do dự sẽ thực hiện điều đó.

    Cho tới khi những kẻ mê muội vẫn còn từ chối sự cứu rỗi từ Prozium bị xóa sạch khỏi Trái Đất. Nhân loại mới có khả năng tiến lên một nấc thang tiến hoá mới và đạt được lý trí hoàn mỹ giống như Đấng tối cao.

    "Cạch!"

    Tôi vứt bỏ vỏ thuốc rỗng, cất ống tiêm vào trong áo, rồi tiếp tục viết nốt bản báo cáo còn dang dở về nhiệm vụ "Tấn công Luyện Ngục - Tiêu diệt 53 tên Tội đồ" tối hôm qua.

    Tất cả diễn biến của nhiệm vụ đều được ký ức của tôi ghi lại không sót một chi tiết nào. Một Hồng y luôn phải tỉnh táo trong khi thi hành nhiệm vụ bởi vì lơ đễnh sẽ phải gánh chịu một hậu quả khủng khiếp.

    Phải, lơ đễnh .......

    Nét mặt của Tirelli khi hành quyết tên Tội đồ cuối cùng vẫn còn in sâu vào trong ký ức của tôi.

    Sự việc tôi nhìn thấy là một tội lỗi không thể nào chấp nhận được. Một thành viên của tổ chức Thánh chiến thần thánh không bao giờ được cười - cười là một cấm kỵ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

    Có thể nào cảm giác của tôi bị nhầm lẫn chăng? Bây giờ có phải là lúc tôi tỏ ra nghi ngờ khả năng quan sát sắc bén được trui rèn hàng ngày qua công tác đặc biệt của một Hồng y hay không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    "Thượng đế ơi, tại sao người sinh ra một thằng mập mạp dâm tà, lại còn sinh ra một đám lưu manh hỗn đãn làm đệ tử của nó.” (Mạo bài đại anh hùng)

  3. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Hochiminh
    Bài viết
    89
    Xu
    0

    Mặc định

    Hờ hờ, nhậu với xếp về xỉn quá


    "Cạch!"

    Tôi chán nản buông viết xuống trước khi hoàn thành bản báo cáo.

    Vấn đề này quá nghiêm trọng nên tôi không thể nào bao che được. Mặc dù vậy, tôi cũng không muốn đưa ra một kết luận vội vàng. Bởi vì nó quan hệ rất lớn đến danh dự của một bậc thầy Hồng y Thánh chiến.

    Tôi nhìn quanh văn phòng thiết kế theo phong cách mở không có vách ngăn và dễ dàng tìm được người mà tôi cần xin tư vấn.

    Mặc dù tôi biết thật không phải khi làm gián đoạn công việc của anh ấy trong khi anh đang viết báo cáo hoặc đang chìm đắm trong suy tưởng nhưng tôi không tìm ra ai khác đáng tin cậy hơn để có thể trút bầu tâm sự.

    Tôi rời bàn làm việc để tiến về phía anh ấy.

    "John," tôi khẽ gọi cố gắng không làm ảnh hưởng đến công việc của những Hồng y khác, "tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không?"

    John Preston rời mắt khỏi tập hồ sơ trên tay và nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh nhìn thâm thúy.

    Nhanh chóng nhận ra tôi không làm phiền anh chỉ vì muốn nói chuyện phiếm lăng nhăng, anh đứng dậy và hất hàm ra hiệu cho tôi đi về phía hành lang.

    Hồng y John Preston cũng là một hình ảnh truyền kỳ khác trong hàng ngũ Hồng y Thánh chiến chúng tôi, ý chí, trí tuệ và võ thuật tuyệt vời của anh ấy là mục đích nhắm đến của nhiều người.

    Anh ấy giữ vững danh hiệu Đại đạo sư của kỹ thuật Gun Kata nhiều năm liền. Số lượng nhiệm vụ hoàn thành trong tháng của anh là một kỷ lục bất bại. Tuy nhiên điều đáng được tôn thờ nhất ở anh là tinh thần tận tụy và cống hiến hết mình cho công việc, niềm tin và lòng trung thành tuyệt đối vào lý tưởng của Thiên Đường.

    Trong quá khứ, người vợ đã sinh cho anh hai đứa con kháu khỉnh bị tổ chức phát hiện là gián điệp của Tội đồ và bị hành hình ngay tại chỗ.

    Đối với một người bình thường thì tin tức này chẳng khác gì một tiếng sét và chắc chắn sẽ để lại chấn thương tâm lý ảnh hưởng tiêu cực đến đức tin của anh ta. Và tệ hơn nữa là nỗi đau mất người thân dễ dàng biến một tín đồ ngoan đạo nhất nơi Thiên Đường thành một Tội đồ nguy hiểm nhất với ý muốn trả thù cả thế giới.

    Preston hoàn toàn khác biệt với những kẻ đó. Anh ấy bình tĩnh thừa nhận trách nhiệm đã không theo dõi sát sao vợ mình, và tình nguyện chuộc lỗi bằng cách hoàn thành xuất sắc nhất mọi nhiệm vụ được giao bất kể nó có khó khăn như thế nào.

    Đáng nể hơn là trong khi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, anh còn dành thời gian để giáo dục những đứa con mình thật tốt để tránh khỏi con đường của mẹ chúng. Tôi còn nghe được con trai anh ấy là một học sinh xuất sắc và luôn mơ ước được trở thành một Hồng y như người cha đáng kính của nó.

    Thật không ngoa khi tôn vinh John Preston là công dân gương mẫu nhất Thiên Đường. Tôi hoàn toàn có thể tin tưởng rằng anh sẽ bảo vệ cho bất kỳ bí mật nào tôi muốn tiết lộ và còn giúp tôi có được những lời khuyên quý báu.

    "Có lẽ những điều tôi muốn nói thật khó tin, ..." tôi từ tốn kể lại cho John mọi chuyện đã xảy ra với mình.

    Thật may là hành lang này luôn vắng vẻ và không ai nghe lén cuộc nói chuyện của hai chúng tôi. Preston không hề ngắt lời tôi hay nêu ra bất kỳ câu hỏi nào, anh cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên khi tôi giải thích về mối nghi ngờ của mình. John chỉ kiên nhẫn lắng nghe trong im lặng cho đến khi tôi kết thúc câu chuyện.

    "Tôi hiểu rồi. Sự nghi ngờ của cậu rất có căn cứ. Nếu một Hồng y, người đại diện cho luật lệ của Thiên Đường, lại cố tình lẩn tránh trách nhiệm sử dụng Prozium thì thật không thể nào chấp nhận được."

    Giọng nói của Preston rất nhẹ nhàng, nhưng lại hàm chứa sự tự tin không thể nào lay chuyển nổi. Nghe những lời này làm cho lí trí của tôi bình tĩnh lại, giống như anh đang chia sẻ một phần đức tin của mình cho tôi.

    "Dĩ nhiên cậu không nên bỏ sót bất kỳ trường hợp nào có thể xảy ra. Nhiệm vụ của chúng ta thường xuyên khiến chúng ta phải chịu áp lực kể cả thể xác lẫn tinh thần. Việc cơ mặt bị co giật trong tình huống bị kích thích hoàn toàn có thể xảy ra và chỉ một sự thay đổi nho nhỏ của ánh sáng cũng dễ dàng biến nó trở thành giống như một nụ cười."

    "Vậy có thể tôi đã nhìn lầm ..."

    Ngay khi tôi sắp thở phào nhẹ nhõm, Preton lại ném cho tôi một cái nhìn đầy ngụ ý.

    "Nếu đó là khi cậu nói 'Vẻ mặt của Tirelli giống như là đang cười' thì mọi chuyện sẽ dễ giải thích. Tuy nhiên, Benard à, cậu lại cảm thấy Tirelli 'đã cười' đúng không? Giữa hai trường hợp này có sự khác biệt rất lớn đó."

    "......."

    Lời giải thích này có vẻ khá vòng vo, nhưng tôi hiểu ngụ ý mà anh ấy muốn nhắc đến.

    "Có lúc cảm giác rất quan trọng trong công tác điều tra của chúng ta, điều này đã được chứng minh bằng kinh nghiệm làm việc lâu năm trong nghề của tôi. Tôi cũng đã nhắc cậu không nên bỏ sót bất kỳ trường hợp nào có thể xảy ra."

    "Chỉ một cuộc xét nghiệm máu đơn giản là đủ để chứng minh Tirelli có cố tình không sử dụng Prozium hay không ... Cậu sẽ quyết định như thế nào? Nếu cảm thấy khó mở lời thì tôi có thể thay mặt cậu khuyên Tirelli nên tự giác đi làm xét nghiệm để chứng minh mình trong sạch."

    Tôi biết ơn sự quan tâm của Preston nhưng làm sao tôi có thể tự hào mình là một Hồng y Thánh chiến đích thực nếu tôi phải dựa dẫm vào cấp trên của mình để làm một việc cỏn con như vậy?

    "... Không, anh ấy là đồng đội của tôi? Chính tôi chứ không ai khác có trách nhiệm phải làm rõ chuyện này."

    "Tốt lắm. Nếu vậy tôi giao việc này cho cậu. Hãy vững tin lên, Benard."

    Preston ném cho tôi một cái gật đầu cảm thông rồi quay trở về bàn làm việc của mình như chưa có gì xảy ra.

    Tôi khẽ thở dài chán nản, cảm thấy gánh nặng trách nhiệm lại một lần nữa đè nặng lên vai mình.

    Thôi không nghĩ nhiều nữa, đã đến lúc đi tìm Tirelli làm rõ mọi chuyện. Chắc chắn anh ấy chỉ ở đâu đó trong trụ sở Tổng hành dinh Thánh chiến này mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Tỉnh rượu rồi, ngủ thôi
    "Thượng đế ơi, tại sao người sinh ra một thằng mập mạp dâm tà, lại còn sinh ra một đám lưu manh hỗn đãn làm đệ tử của nó.” (Mạo bài đại anh hùng)

  4. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Hochiminh
    Bài viết
    89
    Xu
    0

    Mặc định

    Ráng làm một phát cho hôm nay


    Tôi tìm thấy Tirelli đang âm thầm luyện tập trong một võ đường vắng vẻ.

    Nhìn vào đôi mắt tập trung vào cõi xa xăm của anh ấy, tôi thầm hy vọng anh ấy vẫn là chính mình như trước kia.

    Thế nhưng dường như vào lúc này hy vọng là vô nghĩa.

    Đứng tựa lưng vào góc phòng, tôi cố ý quan sát Tirelli lâu thêm chút nữa.

    "Vụt! Xoẹt! Vụt! Xoẹt! Vù!"

    Tirelli đang lặp đi lặp lại một bộ kiếm pháp vốn là bài tập cận chiến bằng vũ khí truyền thống cơ bản trong chương trình huấn luyện của Hồng y Thánh chiến. Thay vì phải sử dụng kiếm gỗ trong luyện tập, anh lại sử dụng một thanh kiếm thật vốn chỉ được dùng trong các buổi tế lễ.

    Có lẽ anh muốn dựa vào cảm giác sắc bén của vũ khí để rèn luyện khả năng tập trung khi đối mặt với nguy hiểm.

    Lưỡi kiếm trong tay Tirelli dài hơn một mét và được mài cẩn thận nên sắc hơn cả dao cạo. Chỉ một sơ suất nhỏ có thể khiến anh bị thương các ngón tay ngay.

    "Vụt! Xoẹt! Vụt! Xoẹt! Vù!"

    Kiếm thuật của Tirelli đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực.

    Từng đường kiếm ưu nhã nhìn thì có vẻ chậm rãi nhưng lại hàm chứa sự chính xác hoàn mỹ của tâm-kỹ hợp nhất và không có lấy một động tác thừa.

    Cùng với mỗi nhát chém hoặc đâm hoặc chặt, tôi lại mường tượng thấy cảnh một địch thủ bị chém thành hai nửa ngay trước khi hắn kịp phản ứng.

    "Cậu đang gặp khó khăn sao, Bernard?"

    Không hề nhìn tôi lấy một lần, nhưng Tirelli lại nắm rõ cảm giác của tôi như lòng bàn tay. Anh thản nhiên nói chuyện với tôi một cách bình thường như hai người bạn đang tâm sự mặt đối mặt chứ không phải là đang ở trong quá trình luyện tập đầy nguy hiểm.

    "Tôi gặp phải chút vấn đề khi hoàn thành bản báo cáo."

    Thật sự mà nói tôi vẫn chưa biết phải bắt đầu như thế nào.

    Liệu anh ấy có cảm thấy bị tổn thương hay không nếu tôi trực tiếp nói ra nghi ngờ của mình.

    Có lẽ anh sẽ cảm thấy không còn tín nhiệm tôi nữa. Dù sao anh cũng bị người học trò cũ của mình mà nay là đồng đội sát cánh chiến đấu nghi ngờ là một kẻ Tội đồ đáng nguyền rủa.

    Có phải ... tôi không còn tin tưởng Tirelli nữa hay không?

    Có lẽ nào cảm giác của một Hồng y lại đáng tin cậy hơn một chiến hữu đã từng theo mình vào sinh ra tử hàng trăm lần hay sao?

    "Lại đây, cùng đối luyện với tôi một lát, biết đâu cậu có thể bình tâm lại? Dù sao tôi cũng đang buồn chán khi phải luyện một mình."

    Lời mời nhiệt tình của Tirelli đến thật đúng lúc, dù sao cũng đỡ hơn là đứng im lặng thế này.

    "Xin chỉ giáo!"

    Tôi tạt vào phòng thay đồ để đổi sang bộ võ phục rồi quay lại luyện võ đường.

    Tirelli vẫn đang hăng say luyện tập với thanh kiếm thật trong tay. Không hề tỏ vẻ muốn đổi vũ khí.

    Có lẽ nào anh lại muốn đối luyện với tôi bằng vũ khí thật?

    Mặc dù có chút không thoả đáng nhưng với tính cách của Tirelli trước giờ thì cũng không có gì đáng phải nghi ngại. Chúng tôi đã cùng nhau đối luyện có đến hàng ngàn lần, đến nỗi động tác của mỗi người đã ăn sâu vào trong tiềm thức của người kia. Tôi dám đánh cược bằng danh dự của một Hồng y và trên nữa là lòng tin đối với chiến hữu rằng chắc chắn sẽ không có tai nạn nào đáng tiếc xảy ra cho cả tôi và anh ấy.

    Tôi lựa hai khẩu súng giả làm bằng thép đúc treo trên giá vũ khí để sử dụng. Trọng lượng và độ cân bằng của chúng không khác gì so với cặp súng thật của một Hồng y.

    Sau khi tập trung điều hoà hởi thở để bước vào tư thế nghỉ của kỹ thuật Gun Kata, "Ngọc hốt triều thiên" (cầm thẻ ngọc để vái trời) để tỏ lòng kính trọng với đối thủ, tôi tiến lên một bước lại gần Tirelli.

    "Nhào vô!"

    "Cẩn thận nhé!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hết giờ! Tan sở rồi, he he
    "Thượng đế ơi, tại sao người sinh ra một thằng mập mạp dâm tà, lại còn sinh ra một đám lưu manh hỗn đãn làm đệ tử của nó.” (Mạo bài đại anh hùng)

  5. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Hochiminh
    Bài viết
    89
    Xu
    0

    Mặc định

    Nghỉ tết típ, sáng tác típ


    "Xoẹt!"

    Lưỡi kiếm sắc bén của Tirelli nhẹ nhàng phá không chém thẳng xuống đầu tôi. Kết thúc của chiêu thứ nhất, tôi dễ dàng kẹp lưỡi kiếm giữa hai khẩu súng trên tay mình.

    Khi đối đầu với một lưỡi kiếm to bản và sắc bén, luôn luôn phòng thủ bằng cả hai tay súng và không bao giờ phản đòn một cách vội vàng.

    "Keng! Keng!"

    Âm thanh va chạm giữa kiếm và súng nổ ra giòn tan khắp võ đường.

    Đòn tấn công của Tirelli mặc dù không mang theo sát khí, nhưng không có nghĩa là việc đón đỡ trở nên dễ dàng cho tôi. Nếu tôi phản ứng sai lầm dù chỉ một chút thôi thì kết quả chỉ có thể trả giá bằng mạng sống. Tuy nhiên tôi có thể trở thành một Hồng y vì tôi không thể mắc sai lầm dù là nhỏ nhất.

    Ngay khi Tirelli đổi tư thế để rút thanh kiếm ra, họng súng của tôi cũng tận dụng cơ hội di chuyển theo để sẵn sàng nhả đạn, nhưng anh ấy lại nhanh chóng cúi người thấp xuống để né tránh đường đạn vô hình kia.

    Nghĩ kỹ lại, cho dù tôi có dùng súng thật và vô tình bóp cò thật đi chăng nữa thì anh cũng sẽ dễ dàng né tránh hệt như vừa nãy mà thôi.

    "Cậu cũng được tặng cho một thanh kiếm mà, đúng không?"

    "Đúng vậy, lúc tôi đạt giải nhất trong cuộc thi lên đai Gun Kata."

    "Cậy đã từng dùng nó để tiêu diệt kẻ thù chưa?"

    "Không, tôi chỉ mang nó vào dịp lễ hội mà thôi."

    "Vụt! Keng! Vụt!"

    Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa trao đổi những đòn tấn công mãnh liệt.

    Khi tấn công một tay súng bằng gươm đao thì kỹ thuật cơ bản nhất là né thấp và xoay chuyển cận chiến để tránh đường đạn sau đó tung các nhát chém từ dưới lên để phản đòn.

    "Keng! Keng!"

    Theo đúng trình tự của đòn thế, tôi lần lượt đánh bật các nhát chém hiểm hóc của Tirelli bằng hai báng súng của mình.

    "Nhưng cậu có từng nghĩ là sẽ làm vậy không? Cảm giác đó hoàn toàn khác hẳn với khi dùng súng."

    "Tôi ... chưa từng nghĩ muốn thử qua cảm giác đó."

    Câu hỏi của Tirelli quá bất ngờ. Có lẽ vì vậy mà một câu hỏi bất chợt nảy ra trong đầu tôi.

    Tôi phải làm gì nếu Tirelli đúng là một tên Tội đồ mà tôi có nhiệm vụ phải tiêu diệt?

    Tôi sẽ làm được gì nếu sự thật được phơi bày ngay tại đây, trong khi tôi chỉ có một cặp súng giả mà Tirelli lại đang cầm một thanh kiếm thật có thể dễ dàng bổ đôi bất kỳ ai?

    "Vụt! Keng! Vụt! Keng!"

    Thanh âm của sắt thép va chạm réo vang chói tai quanh người tôi trong khi tôi chống đỡ một loạt nhát chém xéo vào hai bên hông như một cơn bão mà Tirelli tạo ra, mỗi nhát chém chỉ cách da thịt tôi vài milimet. Tuyệt kỹ "Hắc phong song sát" này của Tirelli mặc dù đã nằm trong tính toán của tôi nhưng chống đỡ thật không dễ dàng.

    Nếu vừa nãy Tirelli tung ra hết sức, liệu tôi có đỡ nổi hay không?

    "Cậu có biết không, thật ra những thanh kiếm mà mỗi Hồng y nhận được trong lễ sắc phong đều được làm thủ công. Chúng đều được làm từ đôi tay tài hoa của những bậc thầy chú tạo kiếm trong quá khứ. Do số lượng quá ít nên hầu hết hiện nay được xem như vô giá."

    "... Đúng vậy."

    "Bởi vì kỹ thuật để rèn ra một thanh kiếm tốt đã đạt đến mức hoàn mỹ tột đỉnh, chúng đã từng được xem như những "biểu tượng nghệ thuật" trong quá khứ. Cậu có biết không, Benard?"

    "........."

    Tôi không hiểu Tirelli thật sự muốn nói gì. Tôi chỉ có thể im lặng chống đỡ những đợt tấn công dồn dập của anh.

    "Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi lực lượng Hồng y Thánh chiến chúng ta, những người sinh ra để tìm và hủy diệt các sản phẩm nghệ thuật, lại được tặng cho một biểu tượng tối cao của nghệ thuật."

    "... Chẳng lẽ anh cho rằng việc các Hồng y mang kiếm là sai lầm hay sao?"

    "Không, dĩ nhiên là không."

    "Vụt! Keng! Vụt! Keng!"

    Lưỡi kiếm của Tirelli lại lướt sát cổ tôi một lần nữa trong khi tôi đang cố chống đỡ trọng lượng của nó bằng báng súng.

    Tuy nhiên, lần này Tirelli không thu kiếm lại như những buổi tập khác. Anh vận sức dồn thêm áp lực vào lưỡi kiếm như muốn cường hành phá tung thế phòng thủ của tôi.

    "... Ngoài chức năng vận dụng được đề cao lên đến mức tột đỉnh qua hàng thế kỷ đắm mình trong chiến đấu. Độ bền và độ sắc của nó còn được rèn dũa bằng kỹ thuật tối cao. Không có biểu tượng nào khác ngoài thanh kiếm sắc có thể so sánh với một bậc thầy Gun Kata, người đã hoàn toàn làm chủ được các bí mật của nghệ thuật chiến đấu Đông-Tây kết hợp."

    Chính vì vậy những thanh kiếm đã từng nổi danh một thời nay lại được trao tặng cho những cá nhân đạt được thứ hạng cao trên con đường luyện tập kỹ thuật Gun Kata. Tôi không thể chối bỏ lý luận chính đáng trong lời nói của Tirelli.

    Trong khi cố sức đánh bật lưỡi kiếm nặng như chì của Tirelli, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, mặt đối mặt để nhìn rõ những suy nghĩ ẩn dấu sâu trong tâm khảm của anh.

    "Những thanh kiếm được rèn bởi những nghệ nhân cổ đại này có cùng một đặc điểm chung với những tuyệt kỹ sát nhân được Hồng y Thánh chiến chúng ta sử dụng. Cậu có biết đó là gì không, Bernard?"

    "... Là gì vậy?"

    "Nói một cách đơn giản, cậu có từng nhận ra rằng, kỹ thuật Gun Kata của chúng ta suy cho cùng cũng mang một "vẻ đẹp" của nghệ thuật hay không?"

    Sức nặng của thanh kiếm trên cổ tôi bất ngờ biến mất, nhưng tôi đã bị sự ám ảnh từ những lời nói kia làm cho mụ mẫm đến nỗi quên mất mình phải phản ứng thế nào cho phải.

    "Roạt! Vụt!"

    Tirelli nhanh chóng công tới thêm một chiêu nữa như sấm sét. Bởi vì đã ở vào thế phòng thủ ban đầu quá lâu, phản ứng tiếp theo của tôi đã bị chậm mất một chút - một chút xíu thôi chậm hơn mà lẽ ra không nên có.

    "Hự!"

    Khi tôi cố chặn lưỡi kiếm cũa Tirelli, trọng tâm của cơ thể tôi đã bị lệch đi một chút so với tư thế đúng của kỹ thuật.

    Nếu nhát chém này mạnh thêm một chút thôi thì có lẽ nó đã phá vỡ được phòng ngự của tôi và chẻ cơ thể tôi ra làm hai đọan.

    Tirelli lùi lại để phác họa đợt tấn công tiếp theo.

    "Cạch!"

    Nhưng lần này tôi không để anh ấy có cơ hội thở. Tôi khép chặt cặp báng súng của mình lại kẹp dính lưỡi kiếm của anh vào thế giằng co.

    "Suy nghĩ của anh ... sai rồi, Tirelli."

    Tôi nhìn vào mắt anh, cố gắng nhìn ra sự dao động sau cắp mắt cương nghị ấy.

    Tôi phải tìm cho ra ý nghĩa thật sự sau những lời khuyên của anh. Sự báng bổ trong đó, nếu có là tội lỗi không thể chối bỏ được.

    "Gun Kata là một kỹ thuật dựa trên những tính toán khoa học, và giai đoạn cuối cùng, tối cao của nó chắc chắn phải tuân theo những quy luật của hình học Ớc lít. Quá trình luyện tập và nghiên cứu của chúng ta đã chứng minh và loại bỏ những sai lầm của những tư tưởng duy tâm, duy ý chí mà những "nghệ nhân" trong quá khứ đã cố tình bịa đặt, nhồi nhét trong nó."

    "Nếu quả thật có tồn tại một "vẻ đẹp" trong nghệ thuật Gun Kata thì đó chỉ là vẻ đẹp đến từ một kết quả tính toán hoàn mỹ khiến chúng ta tránh khỏi những động tác dư thừa, chỉ có vậy mà thôi!"

    Ánh mắt của Tirelli vẫn điềm tĩnh như mọi khi, dường như anh không hề lo lắng khi lưỡi kiếm vô tình của mình xém chút nữa thì đã lấy mất mạng sống của tôi.

    Anh không cảm thấy ngạc nhiên khi tôi thực hiện sai động tác, hay anh cố tình gặng hỏi sự vô ý đã khiến tôi mắc sai phạm. Cứ như anh đã tiên đoán trước được mọi việc.

    "Tôi hiểu rồi ... Niềm tin của cậu rất mạnh, Benard!"

    Cánh tay của Tirelli bất ngờ thả lỏng cơ bắp.

    Buổi đối luyện của chúng tôi đã kết thúc. Tôi thừa nhận như vậy khi buông lưỡi kiếm của Tirelli ra rồi quay về tư thế chuẩn bị ban đầu cũng là tư thế để báo hiệu kết thúc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Ăn cơm trưa thôi
    Lần sửa cuối bởi Ryu Kenshin, ngày 31-01-2009 lúc 12:00.
    "Thượng đế ơi, tại sao người sinh ra một thằng mập mạp dâm tà, lại còn sinh ra một đám lưu manh hỗn đãn làm đệ tử của nó.” (Mạo bài đại anh hùng)

    ---QC---


Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status