CHƯƠNG 6 : NỮ SÁT THỦ
Tiếng thét của gã chủ quán vừa dứt, cửa quán rượu lại mở ra.
Một thiếu nữ bước vào. Nàng mặc một bộ y phục màu đen bó sát người, không ai rõ khuôn mặt nàng đẹp xấu thế nào, cũng không rõ nàng là ai, bởi nàng đeo mặt nạ.
Một chiếc mặt nạ, mà bất cứ ai cũng không thể không nhận ra, đó là một chiếc mặt nạ của Thiên Sơn Phái.
Thiếu nữ vừa bước vào, bao nhiêu ánh mắt lại đổ dồn vào nàng. Vài giây sau, bọn người trong quán lại cất vũ khí vào trong người, tiếp tục uống rượu, giả đò như vừa rồi không có chuyện gì.
Lâm Thế Hưng biết người thiếu nữ đó không phải là tay vừa, càng không phải chỉ là một đệ tử Thiên Sơn tầm thường. Võ công của nàng, tất nhiên không cần phải nói, cũng biết là rất cao cường.
Cái hắn muốn là khuôn mặt của nàng, hắn trước giờ luôn rất tò mò, trước một cô nương bí ẩn như vậy, ai mà không có hứng chứ ?
Nhưng liệu vị cô nương đó có để cho hắn dễ dàng lật mặt nạ ?
Điều gì càng khó, hắn càng thích làm.
Hắn không ngờ, vị cô nương đó bước tới gần bàn của hắn và Dương Thiên Hưng.
Hắn mỉm cười :
- Chẳng hay vị cô nương đến tìm gặp tại hạ có việc gì ?
- Ngươi chẳng đủ tư cách để người khác nhìn…
Dù cho đó là một câu nói khinh miệt, nhưng giọng của thiếu nữ lại thật trong trẻo, ai nghe cũng êm tai. Người có giọng nói như vậy, chắc hẳn nhan sắc cũng không tệ.
Lâm Thế Hưng mỉm cười :
- Không hiểu những ai đủ tiêu chí “lọt vào mắt xanh” của cô nương ?
- Ngươi tuyệt không phải là đối thủ của ta.
- Cô nương nghĩ vậy ư ?
Trong phút chốc, người ta chỉ nhìn thấy một ánh sáng, hay nói đúng hơn là một đường kiếm. Chỉ trong một chiêu, cả kiếm của Dương Thiên Hưng lẫn kiếm của người thiếu nữ cùng bắn văng ra xa. Không ai nhìn thấy rõ họ xuất chiêu lúc nào.
Lâm Thế Hưng vội biến sắc :
- Không ngờ kiếm pháp của cô nương cao cường như vậy.
Cũng trong phút chốc, chiếc mặt nạ của thiếu nữ rách toang. Bên trong đó là một khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo, mang theo một đôi mắt mê hồn, quyến rũ lòng người. Có lẽ trước giờ họ Lâm và họ Dương mới nhìn thấy một người đẹp đến như vậy. Có lẽ ít ai ngờ một mỹ nhân như vậy lại đầu quân cho Thiên Sơn Phái, làm sát thủ
Bất ngờ hơn, người xuất chiêu vừa rồi chính là Lâm Thế Hưng.
Thứ vũ khí dài và nặng nề như thanh trường thương đó, mà hắn còn có thể ra chiêu nhanh như ngọn gió, nếu hắn luyện kiếm, liệu có nhanh bằng họ Dương ?
Thiếu nữ cười khinh khỉnh :
- Hai người định xông vào ăn hiếp một thiếu nữ yếu đuối như ta ư ?
- Có ai nói cô nương yếu đuối đâu ?
Lâm Thế Hương mỉm cười :
- Bình sinh ta rất ghét giao đấu với nữ nhân. Nếu cô còn muốn giữ nhan sắc để dụ dỗ đàn ông thì tốt nhất nên đi đi, ta sẽ không đuổi theo đâu.
Thiếu nữ nhìn hắn trừng trừng :
- Ngươi…
Bàn tay của nàng chuyển dần sang màu xanh dương, bỗng, một luồng nội khí phóng ra, họ Lâm dù cho phản ứng nhanh cỡ nào nhưng trong khoảng cách đó không thể xoay xở kịp.
Hắn đã bị bắn văng ra bức tường đằng sau.
- Chiêu Hàn Mai Nở Rộ của cô nương quả thật cao thâm. Ta rất khâm phục. Rất…
Lời chưa dứt, một chiêu khác đã phóng tới. Hắn vội vàng nhảy vọt sang một bên, nhưng, vẫn không kịp, bên tay trái của hắn đã bị thương.
Tốc độ chưởng lực của thiếu nữ đó quả thật rất nhanh.
Dương Thiên Hưng vẫn nhâm nhi chén rượu, chàng đứng giữa cuộc chiến mà không bị ảnh hưởng gì. Người thiếu nữ nhìn chàng :
- Hôm nay xem ra ta không thể giết được ngươi, hẹn ngày gặp lại.
Nàng định quay đi, nhưng ngay lập tức đã bị điểm liền năm huyệt đạo.
Tay trái của Dương Thiên Hưng vẫn cầm chén rượu, tay phải vẫn thõng xuống, dường như chưa hành động gì cả.
Thủ pháp của chàng thật nhanh !
Trong giây lát, thiếu nữ đã biết đối thủ của mình không phải chỉ là những kẻ vô dụng mà nàng thường gặp.
- Ta cần hỏi ngươi một số chuyện.
Giọng nói của Dương Thiên Hưng cũng khiến nàng lạnh toát mồ hôi, từ trước đến giờ nàng chưa từng nghe qua một giọng nói lạnh lùng đến vậy. Chàng để chén rượu xuống, đên sát gần thiếu nữ.
Bọn người trong quán thấy đồng bọn của mình bị nguy nan, liền hô toáng lên, rồi xông vào quyết tử với Dương Thiên Hưng.
Dù cho có là thánh, cũng không dễ dàng hạ tất cả bọn chúng mà không có vũ khí.
Không để cho bọn chúng có cơ hội giải huyệt cho thiếu nữ, cũng phải đồng thời đánh bại tất cả. Xem ra đó quả là một nhiệm vụ khó khăn.
Nhưng bất kỳ một nhiệm vụ khó khăn nào vào tay của họ Dương đều bình thường hết.
Chàng ôm ngang qua eo thiếu nữ, rồi phóng người thật nhanh tới gần chỗ Lâm Thế Hưng. Họ Lâm không thèm đứng lên chiến đấu, Dương Thiên Hưng biết chẳng qua hắn lười, không đứng lên, chứ bằng vào võ công và nội lực của hắn, không có ai hạ nổi hắn chỉ qua một chiêu, kể cả chính chàng.
Cũng vì vậy, mà chàng cầm cây thương của hắn lên rồi quay lại giao chiến với mấy gã đó.
“Tay tả ôm nữ nhân
Tay hữu cầm binh khí
Giao chiến với cừu nhân”
Nghe qua có vẻ hoang đường, nhưng đó mới thực chất là bản lãnh của người nhà họ Dương. Những câu nói trên vốn để miêu tả phụ thân chàng, Dương Ngũ. Nay chúng lại đường dùng để miêu tả lại chàng.
Chưa đầy một khắc thời gian, cả quán đã nhuốm màu tanh của máu.
Đến lúc này Lâm Thế Hưng đứng bật dậy, nhanh có lẽ chỉ thua tốc độ xuất chiêu của Dương Thiên Hưng.
Cuối cùng họ Dương cũng phải mở miệng :
- Sao giờ ngươi “ra chiêu” nhanh vậy ?
- Các hạ đã lấy vũ khí của tại hạ rồi, tại hạ đâu còn có thể sát cánh phụ giúp các hạ nữa.
- Phiền ngươi một việc, mang tên này theo ta.
Chàng gọi thiếu nữ bằng “tên”, một cái tên không thô bỉ thường gọi những tên đàn ông không tốt đẹp cho lắm. Nàng thiếu điều chỉ muốn nhảy dựng lên, trước giờ chưa có ai dám nói nàng như vậy, chưa có ai xưng hô với nàng như vậy. “Ả, nàng ta, mụ,…” nàng đã nghe nhiều rồi nhưng dùng “tên” để gọi nữ nhân thì đúng là mới lần đầu.
…o0o…
Mật thất kín đáo nhưng rất tối và ẩm thấp, phàm người thường không thể ở lâu nơi đây.
Thiếu nữ đang bị điểm huyệt, ngồi yên một chỗ trên ghế.
Lâm Thế Hưng biết không dễ gì moi tin tức được từ những sát thủ thế này.
Nhưng phàm là nữ nhân, thì giữ mồm miệng không được kín đáo như nam nhân. Luôn có cách khiến họ mở miệng.
Hắn mỉm cười quay sang Dương Thiên Hưng :
- Có lẽ các hạ nên lên trên một lúc, tại hạ sẽ có cách moi tin từ cô gái này.
Họ Dương không nói gì, chỉ nhìn hắn một lúc, rồi bước từ từ lên cầu thang. Cửa mật thất mở, chàng đi từ từ đến chiếc giường rồi ngồi ở đó.
Mãi ba canh giờ sau, họ Lâm mới bước lên, trên khuôn mặt không giấu nổi một sự phấn khích. Dương Thiên Hưng nhìn hắn :
- Thế nào ?
Hắn mỉm cười :
- Không có gì khó khăn cho lắm. Cô nương đó vốn là người của Thiên hạ Thập Tam Sát thủ uy chấn giang hồ suốt ba năm nay.
- Ngươi làm sao moi được thông tin đó ?
- Tại hạ luôn có cái cách của riêng mình.
Họ Dương dợm bước xuống, nhưng hắn đã ngăn lại :
- Theo tại hạ thì không nên xuống đó thì hơn.
Dương Thiên Hưng trừng trừng nhìn hắn :
- Ngươi đã làm gì cô ta ?
- Không có gì cả. Chỉ… chỉ…
Nhìn điệu bộ ấp úng, chàng biết ngay họ Lâm không làm chuyện gì tốt đẹp cả, nhanh như gió, chàng phóng vụt xuống mật thất trước sự ngỡ ngàng của Lâm Thế Hưng.
- Ngươi… Ta cấm các ngươi lại đây ! Ta cấm !
Tiếng nói người thiếu nữ vang lên, trong trẻo, nhưng cũng đầy oán hờn.
- Cô nương, ta không làm gì cô nương cả. – Dương Thiên Hưng mở giọng ấm áp, khác hẳn với cử chỉ lạnh lùng như trước.
Cuối cùng thì Lâm Thế Hưng cũng đã đi xuống…
Hắn nhìn thiếu nữ như một đứa trẻ vừa phạm lỗi và mong được mẹ tha thứ.
Nàng vừa nhìn thấy hắn đã hét :
- Đồ súc sinh, đồ súc sinh, cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút, cút !
“Súc sinh” vốn không phải là từ cấm, có thể nghe tiếng chửi đó ở nhiều nơi, như quán rượu, hay ở những khu chợ sầm uất, cũng có thể phát ra từ nhiều người. Nhưng hai tiếng “súc sinh” được thốt ra từ miệng của nữ nhân, mà đặc biệt lại là một mỹ nhân thì chắc chắn phải có một ý nghĩa đặc biệt lắm.
Dương Thiên Hưng lạnh lùng nhìn họ Lâm :
- Xem ra việc ngươi làm chẳng hay ho chút nào.
- Tại hạ… tại hạ đâu có làm nhục cô ấy đâu, chỉ… chỉ…
Họ Dương bây giờ mới nhìn vào thiếu nữ, thấy y phục nàng mà nàng đang mặc bị nhàu nát. Chàng giải huyệt đạo cho nàng rồi nhẹ nhàng nói :
- Cô nương có thể đi.
Không chờ ai phản ứng, nàng như một mũi tên, phóng vọt lên trên, qua khỏi mật thất. Rồi chạy biến đi, tuyệt không quay lại nhìn nửa mắt.
Một hồi lâu, Dương Thiên Hưng lạnh lùng nói :
- Ngươi làm, ngươi tự chịu.
…o0o…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile