TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 24

Chủ đề: [Kiếm hiệp] Vô Tình Kiếm Khách 1 - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    CHƯƠNG 6 : NỮ SÁT THỦ


    Tiếng thét của gã chủ quán vừa dứt, cửa quán rượu lại mở ra.

    Một thiếu nữ bước vào. Nàng mặc một bộ y phục màu đen bó sát người, không ai rõ khuôn mặt nàng đẹp xấu thế nào, cũng không rõ nàng là ai, bởi nàng đeo mặt nạ.

    Một chiếc mặt nạ, mà bất cứ ai cũng không thể không nhận ra, đó là một chiếc mặt nạ của Thiên Sơn Phái.

    Thiếu nữ vừa bước vào, bao nhiêu ánh mắt lại đổ dồn vào nàng. Vài giây sau, bọn người trong quán lại cất vũ khí vào trong người, tiếp tục uống rượu, giả đò như vừa rồi không có chuyện gì.

    Lâm Thế Hưng biết người thiếu nữ đó không phải là tay vừa, càng không phải chỉ là một đệ tử Thiên Sơn tầm thường. Võ công của nàng, tất nhiên không cần phải nói, cũng biết là rất cao cường.

    Cái hắn muốn là khuôn mặt của nàng, hắn trước giờ luôn rất tò mò, trước một cô nương bí ẩn như vậy, ai mà không có hứng chứ ?

    Nhưng liệu vị cô nương đó có để cho hắn dễ dàng lật mặt nạ ?

    Điều gì càng khó, hắn càng thích làm.

    Hắn không ngờ, vị cô nương đó bước tới gần bàn của hắn và Dương Thiên Hưng.

    Hắn mỉm cười :

    - Chẳng hay vị cô nương đến tìm gặp tại hạ có việc gì ?

    - Ngươi chẳng đủ tư cách để người khác nhìn…

    Dù cho đó là một câu nói khinh miệt, nhưng giọng của thiếu nữ lại thật trong trẻo, ai nghe cũng êm tai. Người có giọng nói như vậy, chắc hẳn nhan sắc cũng không tệ.

    Lâm Thế Hưng mỉm cười :

    - Không hiểu những ai đủ tiêu chí “lọt vào mắt xanh” của cô nương ?

    - Ngươi tuyệt không phải là đối thủ của ta.

    - Cô nương nghĩ vậy ư ?

    Trong phút chốc, người ta chỉ nhìn thấy một ánh sáng, hay nói đúng hơn là một đường kiếm. Chỉ trong một chiêu, cả kiếm của Dương Thiên Hưng lẫn kiếm của người thiếu nữ cùng bắn văng ra xa. Không ai nhìn thấy rõ họ xuất chiêu lúc nào.

    Lâm Thế Hưng vội biến sắc :

    - Không ngờ kiếm pháp của cô nương cao cường như vậy.

    Cũng trong phút chốc, chiếc mặt nạ của thiếu nữ rách toang. Bên trong đó là một khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo, mang theo một đôi mắt mê hồn, quyến rũ lòng người. Có lẽ trước giờ họ Lâm và họ Dương mới nhìn thấy một người đẹp đến như vậy. Có lẽ ít ai ngờ một mỹ nhân như vậy lại đầu quân cho Thiên Sơn Phái, làm sát thủ

    Bất ngờ hơn, người xuất chiêu vừa rồi chính là Lâm Thế Hưng.

    Thứ vũ khí dài và nặng nề như thanh trường thương đó, mà hắn còn có thể ra chiêu nhanh như ngọn gió, nếu hắn luyện kiếm, liệu có nhanh bằng họ Dương ?

    Thiếu nữ cười khinh khỉnh :

    - Hai người định xông vào ăn hiếp một thiếu nữ yếu đuối như ta ư ?

    - Có ai nói cô nương yếu đuối đâu ?

    Lâm Thế Hương mỉm cười :

    - Bình sinh ta rất ghét giao đấu với nữ nhân. Nếu cô còn muốn giữ nhan sắc để dụ dỗ đàn ông thì tốt nhất nên đi đi, ta sẽ không đuổi theo đâu.

    Thiếu nữ nhìn hắn trừng trừng :

    - Ngươi…

    Bàn tay của nàng chuyển dần sang màu xanh dương, bỗng, một luồng nội khí phóng ra, họ Lâm dù cho phản ứng nhanh cỡ nào nhưng trong khoảng cách đó không thể xoay xở kịp.
    Hắn đã bị bắn văng ra bức tường đằng sau.

    - Chiêu Hàn Mai Nở Rộ của cô nương quả thật cao thâm. Ta rất khâm phục. Rất…

    Lời chưa dứt, một chiêu khác đã phóng tới. Hắn vội vàng nhảy vọt sang một bên, nhưng, vẫn không kịp, bên tay trái của hắn đã bị thương.

    Tốc độ chưởng lực của thiếu nữ đó quả thật rất nhanh.

    Dương Thiên Hưng vẫn nhâm nhi chén rượu, chàng đứng giữa cuộc chiến mà không bị ảnh hưởng gì. Người thiếu nữ nhìn chàng :

    - Hôm nay xem ra ta không thể giết được ngươi, hẹn ngày gặp lại.

    Nàng định quay đi, nhưng ngay lập tức đã bị điểm liền năm huyệt đạo.

    Tay trái của Dương Thiên Hưng vẫn cầm chén rượu, tay phải vẫn thõng xuống, dường như chưa hành động gì cả.

    Thủ pháp của chàng thật nhanh !

    Trong giây lát, thiếu nữ đã biết đối thủ của mình không phải chỉ là những kẻ vô dụng mà nàng thường gặp.

    - Ta cần hỏi ngươi một số chuyện.

    Giọng nói của Dương Thiên Hưng cũng khiến nàng lạnh toát mồ hôi, từ trước đến giờ nàng chưa từng nghe qua một giọng nói lạnh lùng đến vậy. Chàng để chén rượu xuống, đên sát gần thiếu nữ.

    Bọn người trong quán thấy đồng bọn của mình bị nguy nan, liền hô toáng lên, rồi xông vào quyết tử với Dương Thiên Hưng.

    Dù cho có là thánh, cũng không dễ dàng hạ tất cả bọn chúng mà không có vũ khí.

    Không để cho bọn chúng có cơ hội giải huyệt cho thiếu nữ, cũng phải đồng thời đánh bại tất cả. Xem ra đó quả là một nhiệm vụ khó khăn.

    Nhưng bất kỳ một nhiệm vụ khó khăn nào vào tay của họ Dương đều bình thường hết.

    Chàng ôm ngang qua eo thiếu nữ, rồi phóng người thật nhanh tới gần chỗ Lâm Thế Hưng. Họ Lâm không thèm đứng lên chiến đấu, Dương Thiên Hưng biết chẳng qua hắn lười, không đứng lên, chứ bằng vào võ công và nội lực của hắn, không có ai hạ nổi hắn chỉ qua một chiêu, kể cả chính chàng.

    Cũng vì vậy, mà chàng cầm cây thương của hắn lên rồi quay lại giao chiến với mấy gã đó.

    “Tay tả ôm nữ nhân
    Tay hữu cầm binh khí
    Giao chiến với cừu nhân”

    Nghe qua có vẻ hoang đường, nhưng đó mới thực chất là bản lãnh của người nhà họ Dương. Những câu nói trên vốn để miêu tả phụ thân chàng, Dương Ngũ. Nay chúng lại đường dùng để miêu tả lại chàng.

    Chưa đầy một khắc thời gian, cả quán đã nhuốm màu tanh của máu.

    Đến lúc này Lâm Thế Hưng đứng bật dậy, nhanh có lẽ chỉ thua tốc độ xuất chiêu của Dương Thiên Hưng.

    Cuối cùng họ Dương cũng phải mở miệng :

    - Sao giờ ngươi “ra chiêu” nhanh vậy ?

    - Các hạ đã lấy vũ khí của tại hạ rồi, tại hạ đâu còn có thể sát cánh phụ giúp các hạ nữa.

    - Phiền ngươi một việc, mang tên này theo ta.

    Chàng gọi thiếu nữ bằng “tên”, một cái tên không thô bỉ thường gọi những tên đàn ông không tốt đẹp cho lắm. Nàng thiếu điều chỉ muốn nhảy dựng lên, trước giờ chưa có ai dám nói nàng như vậy, chưa có ai xưng hô với nàng như vậy. “Ả, nàng ta, mụ,…” nàng đã nghe nhiều rồi nhưng dùng “tên” để gọi nữ nhân thì đúng là mới lần đầu.

    …o0o…

    Mật thất kín đáo nhưng rất tối và ẩm thấp, phàm người thường không thể ở lâu nơi đây.

    Thiếu nữ đang bị điểm huyệt, ngồi yên một chỗ trên ghế.

    Lâm Thế Hưng biết không dễ gì moi tin tức được từ những sát thủ thế này.

    Nhưng phàm là nữ nhân, thì giữ mồm miệng không được kín đáo như nam nhân. Luôn có cách khiến họ mở miệng.

    Hắn mỉm cười quay sang Dương Thiên Hưng :

    - Có lẽ các hạ nên lên trên một lúc, tại hạ sẽ có cách moi tin từ cô gái này.

    Họ Dương không nói gì, chỉ nhìn hắn một lúc, rồi bước từ từ lên cầu thang. Cửa mật thất mở, chàng đi từ từ đến chiếc giường rồi ngồi ở đó.

    Mãi ba canh giờ sau, họ Lâm mới bước lên, trên khuôn mặt không giấu nổi một sự phấn khích. Dương Thiên Hưng nhìn hắn :

    - Thế nào ?

    Hắn mỉm cười :

    - Không có gì khó khăn cho lắm. Cô nương đó vốn là người của Thiên hạ Thập Tam Sát thủ uy chấn giang hồ suốt ba năm nay.

    - Ngươi làm sao moi được thông tin đó ?

    - Tại hạ luôn có cái cách của riêng mình.

    Họ Dương dợm bước xuống, nhưng hắn đã ngăn lại :

    - Theo tại hạ thì không nên xuống đó thì hơn.

    Dương Thiên Hưng trừng trừng nhìn hắn :

    - Ngươi đã làm gì cô ta ?

    - Không có gì cả. Chỉ… chỉ…

    Nhìn điệu bộ ấp úng, chàng biết ngay họ Lâm không làm chuyện gì tốt đẹp cả, nhanh như gió, chàng phóng vụt xuống mật thất trước sự ngỡ ngàng của Lâm Thế Hưng.

    - Ngươi… Ta cấm các ngươi lại đây ! Ta cấm !

    Tiếng nói người thiếu nữ vang lên, trong trẻo, nhưng cũng đầy oán hờn.

    - Cô nương, ta không làm gì cô nương cả. – Dương Thiên Hưng mở giọng ấm áp, khác hẳn với cử chỉ lạnh lùng như trước.

    Cuối cùng thì Lâm Thế Hưng cũng đã đi xuống…

    Hắn nhìn thiếu nữ như một đứa trẻ vừa phạm lỗi và mong được mẹ tha thứ.

    Nàng vừa nhìn thấy hắn đã hét :

    - Đồ súc sinh, đồ súc sinh, cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút, cút !

    “Súc sinh” vốn không phải là từ cấm, có thể nghe tiếng chửi đó ở nhiều nơi, như quán rượu, hay ở những khu chợ sầm uất, cũng có thể phát ra từ nhiều người. Nhưng hai tiếng “súc sinh” được thốt ra từ miệng của nữ nhân, mà đặc biệt lại là một mỹ nhân thì chắc chắn phải có một ý nghĩa đặc biệt lắm.

    Dương Thiên Hưng lạnh lùng nhìn họ Lâm :

    - Xem ra việc ngươi làm chẳng hay ho chút nào.

    - Tại hạ… tại hạ đâu có làm nhục cô ấy đâu, chỉ… chỉ…

    Họ Dương bây giờ mới nhìn vào thiếu nữ, thấy y phục nàng mà nàng đang mặc bị nhàu nát. Chàng giải huyệt đạo cho nàng rồi nhẹ nhàng nói :

    - Cô nương có thể đi.

    Không chờ ai phản ứng, nàng như một mũi tên, phóng vọt lên trên, qua khỏi mật thất. Rồi chạy biến đi, tuyệt không quay lại nhìn nửa mắt.

    Một hồi lâu, Dương Thiên Hưng lạnh lùng nói :

    - Ngươi làm, ngươi tự chịu.

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,phamquangdung,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    CHƯƠNG 7 : HUYẾT KIẾM TÔ CHÂU



    Từ khi gia nhập con đường sát thủ, Dương Thiên Hưng biết sẽ phải chịu một không khí căng thẳng như thế này.

    Chàng không sợ ai trên đời, không phải chàng khinh thường, mà vì chàng đã học được một bản tính của sư phụ : không sợ chết.

    Chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị người thân cận nhất của mình phản bội lại mình.

    Câu nói đó đã ăn sâu trong tư tưởng chàng rồi, nhưng liệu chàng có thể làm theo ?

    Chàng nhận thấy Lâm Thế Hưng không có gì đáng sợ, trái lại, hắn còn có thể sẽ là một bằng hữu tốt của mình. Hắn sẽ luôn luôn là bằng hữu, hắn sẽ không vì cái gì mà bán đứng bạn bè được.

    Trực giác mach bảo chàng như vậy.

    Hơn nữa, có hắn ở bên cạnh, tâm sự, uống rượu cùng, dù cho có phải đấu với thiên binh vạn mã, chàng cũng không sợ, không căng thẳng, không cô đơn.

    “Cả cuộc đời ta sống trong cừu hận, cả cuộc đời ta sống lặng lẽ, yên tĩnh, không có người bầu bạn, chỉ có cha ngươi, cha ngươi dám bầu bạn với ta, không sợ ta.”

    Ngay đến sư phụ chàng còn có một bằng hữu tốt là phụ thân chàng, chẳng lẽ chàng không được có một người bạn ?

    Họ Lâm ngồi bên cửa sổ, nốc từng ngụm, từng ngụm rượu.

    Cái tên Tửu quỷ được gán cho hắn, quả không sai.

    Trên đời, hắn sống vì rượu. Không có rượu, hắn sẽ chết.

    Cái gia tài gần năm mươi vạn lượng vàng của hắn, có lẽ cũng chỉ tồn tại để hắn mua rượu.

    Không hiểu hắn đang nghĩ gì, bởi khi uống rượu, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Hắn không sống vì thù hận như Dương Thiên Hưng, nhưng trong tư tưởng của hắn cũng chỉ có thù hận.

    Một mối thù không thể trả. Bởi kẻ thù của hắn cũng là thúc thúc của hắn.

    Trong thâm tâm hắn có hai luồng suy nghĩ đối lập nhau, một là ra tay trả thù, hai là buông xuôi.

    Cứ mỗi lần nghĩ đến nó, hắn lại nốc rượu, hắn muốn uống cho quên những suy nghĩ đó đi, những suy nghĩ chết tiệt !

    Nhưng phàm là người, dù cho có là đại cao thủ đệ nhất võ lâm đi chăng nữa, uống từng đó rượu chắc hẳn phải say, đã say… thì phải ngủ.

    Lúc hắn tỉnh, đã thấy Dương Thiên Hưng xách kiếm đứng ngoài cửa chuẩn bị bước đi.

    - Bằng hữu định đi đâu vậy ? – Hắn hỏi.

    Dương Thiên Hưng từ từ quay lại, chàng chầm chậm đáp :

    - Có kẻ đã muốn giết ta, chi bằng ta sẽ giết kẻ đó trước để diệt trừ hiểm hoạ.

    Lâm Thế Hưng cười lớn, tưởng như đó là một câu nói đùa :

    - Ai mà dám giết các hạ được chứ ?

    - Ta nói tên kẻ đó, chắc ngươi sẽ có phản ứng khác.

    - Ai ?

    - Huyết Kiếm Tô Châu Bảo Phi Ưng.

    Người nói lên câu đó, không phải Dương Thiên Hưng, mà là một người đứng ở ngay phía trước căn nhà mười trượng. Hắn xuất hiện rất nhanh, không ai nhìn rõ hắn đến lúc nào. Dù đã hơn ba mươi, hắn vẫn rất khôi ngô tuấn tú, da trắng mịn màng như nữ nhân. Hắn có một đôi mắt hút hồn nữ nhân.

    Đệ tử Tiêu Dao !

    Chỉ có đệ tử Tiêu Dao mới có cái tính tiêu diêu tự tại và đậm chất lãng tử như vậy.
    Tiếc rằng, họ Dương và họ Lâm không phải nữ nhân, nên hai người chẳng thấy ở hắn vẻ gì đặc biệt cả.

    Dương Thiên Hưng chậm chạp rút trong mình một tờ giấy nhỏ, rồi lấy ngón tay rạch đi một dòng chữ trên đó.

    Bảo Phi Ưng nhìn chàng, như nhìn những đối thủ khác, hắn nghĩ trên đời không ai có kiếm pháp cao hơn hắn. Chính chưởng môn Tô Tinh Hà đã dạy cho hắn một tuyệt kỹ Lạc Anh Kiếm Pháp mà cho đến nay hắn cho rằng không có địch thủ.

    Những kẻ mà hắn đã nhìn như vậy, giờ đều đã nằm trong quan tài.

    Trận chiến chưa diễn ra, nhưng Lâm Thế Hưng đã nhận thấy sẵn bầu không khí căng thẳng.
    Một người xuất kiếm nhanh như tia chớp, một kẻ ra chiêu hiểm độc vô cùng.

    Không rõ ai sẽ giành chiến thắng, nhưng dù ai chết, cũng đều đáng tiếc cả

    Bảo Phi Ưng vẫy một cái, từ sau hắn, một kẻ khác lại bước tới.
    Lâm Thế Hưng ngỡ ngàng thốt :

    - Hoàng… Hoàng sư huynh ?

    - Ta không muốn có ai quấy rầy vào cuộc giao đấu này, nên ta mời thêm một kẻ ngáng đường ngươi đó, Tửu Quỷ phát tài ! – Bảo Phi Ưng nói.

    Hoàng Nộ Phát cầm chặt cây thương, xông thẳng đến chỗ của Dương Thiên Hưng. Chàng lách qua một cái, tránh ngay được đường thương. Họ Hoàng cũng không để ý đến chàng nữa, mà chỉ trừng mắt nhìn Lâm Thế Hưng. Mục tiêu của hắn không phải họ Dương, mà là họ Lâm.

    Dương Thiên Hưng cũng chẳng chú ý đến hắn. Chàng đang quan sát Bảo Phi Ưng.

    Tay hữu của cả hai người đều đã rờ lên đốc kiếm.

    Hai người từ từ bước đến gần nhau.

    Chỉ khi còn cách nhau năm trượng, họ mới dừng lại.

    Trong thâm tâm hai người đều có những ý nghĩ khác nhau, nhưng họ có cùng một mục tiêu : Giết kẻ trước mắt.

    Với Dương Thiên Hưng, chàng làm thế để trả thù. Với Bảo Phi Ưng, hắn muốn chứng minh cho cả võ lâm thấy rằng, kiếm pháp Tiêu Dao không thua kém kiếm pháp gia truyền của họ Dương.

    “Xoạt”, thanh kiếm của Dương Thiên Hưng đã rút ra, nó bay vèo vèo về phía Bảo Phi Ưng. Hắn nhẹ nhàng rút kiếm rồi gạt kiếm của chàng sang một bên. Tay tả lại tung một chưởng, buộc chàng lùi lại.

    Nào ngờ, chàng không những không lùi lại, mà còn đưa tay tả mình chạm vào tay của hắn. Nội lực hai bên phóng ra lòng bàn tay, đấu đá với nhau. Một lúc lâu, Dương Thiên Hưng bị đánh bật ra đằng sau, nội lực của chàng không bằng được Bảo Phi Ưng.

    Dù có lợi thế, Bảo Phi Ưng cũng không xông lên, hắn vẫn đứng yên ở một chỗ, buông thõng kiếm xuống. Hắn có ý chờ Dương Thiên Hưng ra đòn tiếp.

    Hắn vốn mạnh bởi những đường kiếm phản công, nếu giờ hắn chủ động tấn công trước, rất có thể sẽ nhận thất bại.

    Quả nhiên, họ Dương tiếp tục xông vào, phóng kiếm về phía trước mặt, hắn lại ra chiêu đỡ. Một bên chỉ đánh, một bên chỉ gạt, rõ ràng bên tấn công sẽ mất sức nhiều hơn rất nhiều…

    Hoàng Nộ Phát hai tay cầm chắc cây thương, xông vào nhà đâm Lâm Thế Hưng. Họ Lâm vừa rồi còn nằm trên giường, trong giây lát đã vụt phi thân lên trên sát trần nhà. Hoàng Nộ Phát lại đưa thương đâm lên phía trên. Lâm Thế Hưng lấy hai ngón tay kẹp mũi thương lại. Một luồng nội lực từ người hắn qua tay truyền vào cây thương, tên họ Hoàng cũng không kém, hắn cũng truyền nội lực vào cây thương. Hai bên đọ nội lực một lúc, cây thương gãy vụn ra thành mấy trăm mảnh.

    Lâm Thế Hưng theo thế phóng xuống, tung ra một đường quyền, họ Hoàng lách sang một bên, tung người lên ra một cước, Lâm Thế Hưng vụt lùi ra ngoài cửa. Hắn nói :

    - Sư huynh, chúng ta không thù không oán, sao sư huynh phải hạ sát đệ ?

    Hoàng Nộ Phát run run :

    - Ngươi phản bội Minh Giáo, dám hành thích tân giáo chủ, khi thất bại thì lén lút chuồn khỏi Quang Minh Đỉnh, còn dám đả thương hai hộ pháp của giáo, tội ngươi rất lớn, ngươi còn dám ở đây mà nói không thù không oán ư ? Hôm nay ta ở đây theo lệnh của giáo chủ, bắt ngươi về chịu tội.

    Lâm Thế Hưng mở to đôi mắt :

    - Hạ sát giáo chủ ? Đả thương hộ pháp ? Huynh…

    Hắn còn chưa kịp dứt lời, Hoàng Nộ Phát đã tiến sát tới hắn, đưa hai tay tung ra chiêu Hoả Thiêu Xích Bích, một ngọn lửa khí phóng ra, tấn công thẳng vào hắn. Hắn lại phi vọt ra đằng sau, nhưng chợt phát hiện mình không thể tránh kịp !

    Toàn thân hắn nóng ran, như có một ngọn lửa trong người, với trạng thái khó chịu đó, hắn không thể tiếp thêm một chiêu nào khác của Hoàng Nộ Phát được…

    Tiếp nhau gần hai trăm chiêu, sức lực của Bảo Phi Ưng vẫn không giảm sút, ngược lại, Dương Thiên Hưng dù vẫn đánh rất hăng, ra đòn vẫn còn nhanh, nhưng khí lực đã hao tổn phần nào.
    Bảo Phi Ưng đã cười thầm trong bụng, cho rằng chắc chắn mình sẽ giành phần thắng. Hắn vừa gạt được một đường kiếm của họ Dương, đã phóng kiếm về phía trước, Dương Thiên Hưng lùi về phía sau, tránh được.

    Nhưng chàng chợt phát hiện ra, từ mũi kiếm của Bảo Phi Ưng có phát ra một nguồn nội lực, hắn múa một đường, tạo ra một bức màn ngân quang. Ngân quang lan rộng ra bao quanh lấy lấy Dương Thiên Hưng. Chàng như một con cá mắc lưới, không thể vùng vẫy, càng cử động, kiếm khí sẽ càng thắt chặt lại cho đến khi chàng chết vì nó.

    Chàng kinh hãi nhìn Bảo Phi Ưng, nghĩ : “Không ngờ trên đời vẫn có người biết sử dụng kiếm khí, ta từng nghe sư phụ nói về nó, nhưng không ngờ nó lại lợi hại như vậy.”

    Lâm Thế Hưng đã từng nhiều lần giao đấu với nhiều đệ tử Minh Giáo, đôi khi là còn ngay trên miệng núi lửa. Hắn chưa bao giờ thua ai cả, những lúc đó, hắn tưởng mình là đệ tử giỏi nhất của Minh Giáo.

    Nhưng bây giờ hắn mới hiểu, cái chức danh “Vô song” của hắn chỉ đáng vứt đi, hắn nhận ra thì ra trước kia Hoàng Nộ Phát chỉ nhường mình, bây giờ họ Hoàng đánh hết sức, thì không ai có thể đánh lại nổi.

    Hoàng Nộ Phát nhân cơ hội đó, phi thân phóng đến chỗ của Lâm Thế Hưng, tung liền tám quyền.

    Mỗi quyền của hắn rất nhanh, đều nhắm vào đầu, cổ, ngực, bụng. Họ Lâm tuy thân pháp nhanh nhẹn, nhưng rơi vào tình trạng này, không để né, càng không thể đỡ, chỉ đứng yên chịu trận. Tám quyền đánh ra, hắn ngã luôn về phía sau ba trượng.

    Bỗng cả người và tay hắn đỏ ran, hắn gồng mình lên một lúc, rồi đứng bật dậy.

    Hoàng Nộ Phát lại xông tới…

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,phamquangdung,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    CHƯƠNG 8 : THA MẠNG KHÔNG GIẾT



    Hoàng Nộ Phát lần này còn nhanh hơn cả lần trước, hắn tung một lúc tới mười quyền, nhưng lần này, hai cổ tay của hắn đã bị tóm chặt lại.

    Lâm Thế Hưng mỉm cười :

    - Sư huynh, toàn bộ “hoả công” mà sư huynh truyền cho đệ, đệ xin trả lại toàn bộ, không thừa, không thiếu một chút nào luôn.

    Thân hình họ Lâm dần bớt đỏ, nhưng đổi lại, cả người Hoàng Nộ Phát lại nóng lên, như phát hoả.

    Hắn mở to đôi mắt kinh ngạc :

    - Ngươi… Ngươi…

    Lâm Thế Hưng thả tay ra, đẩy nhẹ một cái, hắn đã nằm bịch xuống, vùng vẫy không ngừng, y như một con cá mắc cạn.

    Họ Lâm nói :

    - Giờ thì huynh nên nói rõ cho đệ, cái người đã sát hại giáo chủ và đả thương hai hộ pháp Minh Giáo…

    Hắn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Hoàng Nộ Phát không động đậy nữa, đôi mắt hắn kinh hãi nhìn về phía khoảng không, chừng như đã tắt thở. Chớp chớp mắt mấy hồi, họ Lâm mới nhận ra trên ngực của hắn có một cây châm.

    Châm độc !

    Lâm Thế Hưng không khỏi bàng hoàng, bởi kẻ phóng ra cây châm này không có nhiều, ngoài Tinh Túc Ngũ Quái, chỉ còn…

    …o0o…

    Thanh kiếm trong tay Bảo Phi Ưng bỗng gãy ra làm đôi. Kiếm khí đương nhiên theo đó cũng tan biến.

    Hắn không khỏi giật mình. Cả hai tay của hắn đều run run. Hắn nhìn Dương Thiên Hưng như đang nhìn thấy quỷ vậy.

    Hắn run run giọng :

    - Ngươi… Làm sao ngươi có thể… ?

    Dương Thiên Hưng lạnh lùng nói :

    - Trước khi sử dụng kiếm khí, ngươi nên nhìn kỹ xem thanh kiếm trong tay có chắc không. Ta tin với nguồn nội lực mà ngươi truyền vào nó thì nó gãy là phải.

    - Nhưng… thanh kiếm của ta… nó là thanh kiếm chắc nhất !

    Hắn nói lớn, nhưng trong giọng nói đã sự hoài nghi. Hoài nghi về điều Dương Thiên Hưng vừa nói, hoài nghi về thanh kiếm của mình, và hoài nghi về chính những gì đã xảy ra.
    Hắn đang mơ chăng ?

    Thanh kiếm trong tay Bảo Phi Ưng, được các tay thợ giỏi nhất Tô Châu đúc suốt gần một năm, đã từng chém gãy bao thanh kiếm khác, mà giờ đây lại gãy một cách vô lý.
    Rồi hắn bật cười, cười một cách khoái trá :

    - Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta, thanh kiếm không gãy vì ta, mà nó gãy vì chính ngươi kìa.

    Dương Thiên Hưng điềm nhiên :

    - Ta ?

    - Ngươi đừng lừa ta, chính những đường kiếm mạnh mẽ của ngươi, đã làm nó nứt một chỗ, chỉ có điều ta ngu ngốc, quá hiếu thắng nên không để ý đến điều đó mà thôi. Giờ kiếm ta đã gãy, ta kể như vô dụng, muốn chém muốn giết thì tuỳ.

    Bỗng từ xa xa có tiếng thở dài :

    - Không ngờ Huyết Kiếm Tô Châu Bảo Phi Ưng từng tung hoành giang hồ suốt năm năm, chưa từng thất bại, lại có thể để kiếm của mình bị gãy như vậy. Tiếc thay, tiếc thay cho một nhân tài.

    Lại có một tiếng cười :

    - Bây giờ ta mới thấy được thấy đường kiếm mạnh mẽ của Dương gia, thật không ngờ nó lại uy lực đến vậy. Nếu trước kia ta nhận lời giao chiến với Dương Ngũ, chắc cái đầu này không còn giữ được đến ngày hôm nay.

    Lại có một tiếng nói khác :

    - Đệ tử của ta đã thua rồi, mong ngươi đừng quá tàn độc mà giết nó.

    Người không thấy mà tiếng nói nghe vang vảng bên tai. Rõ ràng những người đó, nội lực không thấp.

    Lâm Thế Hưng nghe rùng mình, bởi người phóng châm sát hại Hoàng Nộ Phát cũng ở đây. Hắn nhận ra được giọng nói của kẻ đó, hắn chính là Thiên Ưng Tử, chưởng môn mới của Tinh Túc Phái.

    Dương Thiên Hưng nghe có người gọi Bảo Phi Ưng là “đệ tử”, chắn chắn có sự xuất hiện của
    Tô Tinh Hà, chưởng môn Tiêu Dao Phái.

    Vậy tiếng thở dài là của ai ?

    Lâm Thế Hưng suýt nữa kêu lên :

    - Lâm…

    Nhưng cả ba người đã xuất hiện ngay trước mắt Dương Thiên Hưng.

    Người thứ ba chính là Lâm Thế Trường, tân giáo chủ Minh Giáo.

    - Lâm thúc thúc ?

    Lâm Thế Hưng hỏi nhỏ, nhưng chẳng có tiếng trả lời. Cả ba người không hề quay mặt nhìn hắn đến nửa mắt.

    Dương Thiên Hưng lạnh lùng hỏi :

    - Ba người có mặt ở đây, không phải để bắt tôi lại, cho cả võ lâm xét xử đó chứ ?

    - Kẻ nào dám, ta sẽ giết kẻ đó. Dương Ngũ đại hiệp là ân nhân của ta. – Tô Tinh Hà nhẹ nhàng đáp. Nhưng ông trừng mắt nhìn Bảo Phi Ưng. – Nhưng đệ tử của ta lại dám mạo phạm đến thiếu hiệp, thật thất lễ quá.

    - Nhưng thưa sư phụ, hắn định giết… - Bảo Phi Ưng định chống chế, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Tô chưởng môn, liền im bặt.

    - Đúng, ta định giết hắn, các ngươi ngăn cản thử ?

    Dương Thiên Hưng vung kiếm lên, nhưng đã bị thanh kiếm của Tô Tinh Hà chặn lại. Thanh kiếm của cả hai người văng ra xa.

    - Dương thiếu hiệp, Tô mỗ thật sự xin lỗi. Nhưng không hiểu Dương thiếu hiệp muốn giết đệ tử của ta làm gì ?

    - Báo thù ! – Dương Thiên Hưng đáp gọn.

    - Nếu Dương thiếu hiệp muốn nói Bảo Phi Ưng là một trong những người tham gia đoàn quân giang hồ đến mạo phạm Dương gia, thì có lẽ thiếu hiệp đã lầm. Bởi lúc xảy ra sự cố, hắn đang ở Lăng Ba Động luyện võ với ta suốt bảy ngày bảy đêm, không hề rời ta nửa bước. – Dừng một hơi, ông tiếp. – Hơn nữa, người biết thi triển Lạc Anh Kiếm Pháp không chỉ có mình Bảo Phi Ưng.

    Quả đúng như lời Tô chưởng môn đã nói, người viết thi triển Lạc Anh Kiếm Pháp không chỉ có mình Bảo Phi Ưng, nếu không muốn nói đến rất nhiều đệ tử Tiêu Dao đều biết sử dụng nó.
    Dương Thiên Hưng quay sang nhìn Tô Tinh Hà như dò xét ông. Sau một hồi, chàng mới nói :

    - Thật chứ ?

    - Tô mỗ còn phải lừa thiếu hiệp làm gì ?

    Dương Thiên Hưng không còn nói gì nữa, nhưng chàng vọt bắn đến chỗ của Lâm Thế Trường tung ra một quyền vào giữa ngực của ông. Nào ngờ ông chẳng tránh né, chẳng đưa tay ra đỡ, cứ thế mà chịu đòn, bay ra xa ba trượng, miệng thổ huyết.

    - Dương thiếu hiệp làm gì vậy ? – Tô Tinh Hà điềm đạm hỏi, coi đó như là việc bình thường tất yếu, không có gì ngạc nhiên cả

    - Hắn ! Hắn chắc chắn là kẻ thù giết cha ta, không thể sai được, chính sư phụ ta đã nói hắn là người đi đầu trong cái đoàn quân giang hồ đó.

    Lâm Thế Trường cố gượng dậy, lấy thương chọc vào tay tả của mình, run run giọng :

    - Lúc đó, ta đã sai, ta đã lầm, ta chỉ vì quá ham muốn viên Long Châu mà làm hại cha của cậu, ta thật đáng chết, đáng chết.

    Mỗi chứ “sai”, chữ “lầm”, chữ “đáng chết”, ông lại chọc vào tay tả của mình một nhát thương. Dương Thiên Hưng chỉ thấy trên gương mặt của ông tỏ vẻ đầy hối hận, đôi mắt của ông còn ngấn lệ. Rõ ràng ông khóc vì hối hận, vì cảm thấy mình sai, vì sai lầm, chứ ông không khóc vì đau đớn.

    - Vậy còn mối thù giết cha tôi ?

    Lâu lắm mới thấy Lâm Thế Hưng lên tiếng.
    Nhưng đáp lại hắn chỉ là một khuôn mặt ngơ ngác của Lâm Thế Trường :

    - Giết ? Giết đại huynh ? Cháu nói gì vậy Thế Hưng ? Ta thực sự không hiểu.

    - Ông còn giả bộ nữa ư, chính Phương sư đệ và Thạc sư huynh đã nói…

    - Ý cháu muốn nói hai tên phản đồ Phương Thất Phật và Thạc Cang ?

    - Phản đồ ?

    - Cháu còn chưa biết sao ? Hai tên đó đã lẻn vào thư phòng có ý giết ta, rồi sau đó đả thương hai hộ pháp để trốn xuống núi. – Lâm Thế Trường thở dài.

    - Phản đồ ? – Lâm Thế Hưng ngẩn mặt ra, như không tin vào tai mình. – Có… Thật không ?

    - Lâm giáo chủ còn lừa ngươi làm gì ? – Tô Tinh Hà nói.

    - Vậy ai mới là kẻ giết cha tôi ? – Lâm Thế Hưng hỏi.

    - Kẻ sát hại cha ngươi không thể là Lâm giáo chủ được, dù sao thì hai người vẫn là anh em ruột. Ta nghi ngờ kẻ đó là Vô tình Kiếm Khách, bởi chỉ hắn mới có võ công cao cường, đủ sức đánh bại cha ngươi. Chính hắn còn giết Bất Lữ Tiên, tay kiếm khách đã mất tích bao năm nay cơ mà. – Tô Tinh Hà lên tiếng.

    Dương Thiên Hưng nghe đến sư phụ, chợt giật mình, nhưng vẫn làm ngơ, chàng biết Vô tình Kiếm Khách chính là Bất Lữ Tiên, và cũng chính Bất Lữ Tiên đã tự đâm mình, nên có thể coi Vô tình Kiếm Khách giết Bất Lữ Tiên cũng được.

    Lâm Thế Hưng cúi đầu, như một đứa trẻ sắp bị cha mẹ quở trách. Hắn biết, việc trốn khỏi Quang Minh Đỉnh là một việc không thể tha thứ, bất cứ ai làm vậy cũng đều sẽ bị trừng phạt, kể cả cho dù hắn có là họ hàng thân thích với giáo chủ đi chăng nữa.

    - Yên tâm đi, ta sẽ không trừng trị cháu đâu. Dù sao đó cũng là mưu kế của hai tên họ Phương và họ Thạc. – Lâm Thế Trường gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

    Mọi người như chẳng còn để ý đến Hoàng Nộ Phát nữa.
    Bỗng Lâm Thế Trường chỉ vào hắn :

    - Đây là người được ta sai xuống để dò la tin tức của hai tên phản đồ, không hiểu tại sao hắn có mặt ở đây ?

    - Hắn nói chính cháu mới là người sát hại thúc thúc. – Lâm Thế Hưng nói nhỏ. – Cháu cứ tưởng thúc thúc nói với hắn thế chứ.

    - Đâu có, trước khi hắn đi, chính ta đã dặn kẻ sát hại ta là Phương Thất Phật và Thạc Cang, chứ đâu phải là cháu. – Lâm Thế Trường nói

    - Vậy tại sao hắn chết ? – Tô Tinh Hà hỏi.

    Lâm Thế Hưng chớp mắt chỉ vào cái xác :

    - Chứ không phải Thiên chưởng môn đã giết hắn sao ?

    “Thiên chưởng môn” ở đây là Thiên Ưng Tử.
    Bây giờ, hắn mới điềm đạm nói :

    - Hãy nhìn vào cái xác xem, nó có dấu hiệu gì ám chỉ rằng đệ tử Tinh Túc giết không ?

    Mọi người nhìn lại, cây châm đã biến mất không biết tự lúc nào. Nhìn vào khuôn mặt và tay chân hắn đỏ ran, có lẽ mọi người sẽ tin là do chiêu thức Hoả Thiêu Xích Bích giết hắn thì đúng hơn.

    Lâm Thế Hưng cắn môi :

    - Nhưng… Ta không giết kẻ đó.

    Hắn không đề cập đến cây châm đó nữa, vì cho rằng mình nhìn lầm. Nhưng Dương Thiên Hưng thì ngược lại, trước khi ba chưởng môn xuất hiện, chàng có liếc qua Hoàng Nộ Phát, và chắc chắn, chàng có nhìn thấy một cây châm rất nhỏ.

    Lúc nãy chàng không còn muốn giết Bảo Phi Ưng, và bây giờ, chàng lại chẳng muốn động đến Lâm Thế Trường nữa. Bởi chàng không muốn động thủ với một người bị trọng thương, một người đã biết ăn năn hối cải.

    Đúng, ăn năn hối cải ! Chàng nghĩ Lâm giáo chủ đã ăn năn hối cải ! Chàng nghĩ thế chỉ qua một câu nói của ông.

    Một câu nói quyết định sinh mạng của một người ư ?

    Chàng quyết định sẽ không nói thêm câu nào nữa. Hôm nay chàng nói quá nhiều rồi.

    Lâm Thế Hưng nhìn liếc qua Thiên Ưng Tử rồi nói với Lâm Thế Hưng :

    - Thôi, vậy là đủ rồi, Thế Hưng, chúng ta hãy về Quang Minh Đỉnh đi nào !

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,phamquangdung,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    CHƯƠNG 9 : BUÔNG XUÔI


    Chờ khi mọi người đã đi hết rồi, Dương Thiên Hưng mới bước từ từ đến bên cái xác.
    Chàng lột áo của Hoàng Nộ Phát ra, thấy quả nhiên toàn thân đều đỏ rực và nóng ran. Cứ như người hắn phát hoả vậy.

    Nhưng bên ngực hắn lại có một chấm nhỏ, rõ ràng vết thương này không thể là do quyền pháp của Lâm Thế Hưng được.

    Quả nhiên Thiên Ưng Tử có liên quan đến chuyện này.

    Nhưng vì sao hắn lại phải chối ? Vì sao cây châm lại biến mất ?

    Ngay lập tức, chàng đã tưởng tượng được ra.

    Cuối đầu cây châm có một sợi chỉ đen buộc vào, sau khi giết người, Thiên Ưng Tử chỉ cần giật sợi chỉ đó, cây châm sẽ tự động vào tay hắn.

    Nhưng hắn giết Hoàng Nộ Phát để làm gì ?

    Và tại sao Lâm Thế Trường lại không hỏi gì đến hắn ? Tại sao Lâm Thế Trường coi bộ không hề quan tâm đến cái xác của đệ tử mình ?

    Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng Dương Thiên Hưng lại không trả lời được câu nào.
    Chàng thấy có điều bất ổn, định đuổi theo bọn Lâm Thế Trường.

    Nhưng vừa đi được vài bước thì đã có một bóng đen xuất hiện cản đường chàng.

    Chàng nói :

    - Cô còn đến đây chuộc vạ vào thân làm gì ?

    Từ sau chiếc mặt nạ, một giọng nói trắng trẻo vang lên :

    - Ta không đến để hành thích ngươi. Bởi ta biết ta chẳng bao giờ làm được điều đó. Ta muốn cái xác kia cơ.

    - Cô muốn mang đi một người đã chết ?

    Thiếu nữ phẩy tay một cái, luôn ba cây châm phóng vào người Dương Thiên Hưng. Chàng vụt lách sang một bên và tránh được. Ngay lập tức, ba cây châm đó lại được thu về. Với nhãn quang của Dương Thiên Hưng, chàng không khó để nhận ra có một sợi chỉ đen buộc ở phía sau cây châm.

    - Cô… cô là người giết Hoàng Nộ Phát ?

    - Chỉ tiếc rằng từ nay chẳng còn ai biết đến điều đó nữa, ngoài ngươi.

    Dương Thiên Hưng cảm thấy thất vọng vì những gì mình đã suy đoán sai. Chàng càng cảm thấy hối hận khi đã thả người thiếu nữ này đi.

    Chàng quyết định bắt cho bằng được người này về tra hỏi xem ai là kẻ chủ mưu. Chàng đã thấy cách làm của Lâm Thế Hưng dù có hèn hạ nhưng rất hiệu quả.

    Nhanh như chớp, chàng lao vút về phía thiếu nữ và chụp lấy hai cổ tay của nàng. Còn nàng, có vẻ như quá hoảng sợ nên không có bất kỳ một hành động chống trả nào.

    - Cô yếu đi nhiều đấy. – Dương Thiên Hưng nhẹ nhàng nói.

    Thiếu nữ bỗng bật cười khanh khách, nàng nói :

    - Ngươi quay lại xem, có điều gì thú vị không ?

    Dương Thiên Hưng chỉ liếc nhìn về phía sau, chàng vội biến sắc và lập tức thả tay của thiếu nữ đi.
    Bởi các xác đã biến mất.
    Ai đã lấy nó ?

    - Ta đã nói mà, không ai biết ngoài ngươi.

    Thì ra trong lúc nàng làm phân tâm Dương Thiên Hưng, thì ở phía sau đồng bọn đã cuỗm lấy cái xác.

    Nhưng đồng bọn của nàng là ai ?

    Chàng giật mình quay về phía trước và bỗng nhận thấy thiếu nữ đó đã biến đi đâu mất rồi. Một ngày mà chàng lại nhận quá nhiều thất bại như vậy, trong lòng không khỏi tức tối.

    Chừng như nếu nàng ta vẫn đang đứng ở đây thì chàng đã rút gươm ra đâm xuyên yết hầu cho hả giận rồi.

    …o0o…

    Ngủ dậy từ rất sớm, chàng thấy ngay hai vò rượu còn uống dở đang ở trước mặt.

    Đích thị vò rượu đó là của Lâm Thế Hưng.

    Chỉ có hắn mới thích uống rượu dở dang kiểu này.

    Chàng đưa tay thò lấy một vò và tu ừng ực.

    Nghĩ đến đêm hôm qua, chàng có rất nhiều suy nghĩ.

    Một nửa số thắc mắc đã được chàng tự suy luận ra mà giải đáp.

    Thứ nhất : Vô tình Kiếm Khách không hề giết cha của Lâm Thế Hưng, chắc chắn có một kẻ nào đó khác làm việc này và đổ tội cho sư phụ chàng.

    Thứ hai : Hai tên phản đồ của Minh Giáo chắc chắn có ý hãm hại chú cháu họ Lâm, nên mới nói điều đó khiến hắn nghĩ ngợi mà bỏ trốn. Nhưng cũng có một trường hợp khác, đó là hai bọn chúng có nói thật, thì Lâm giáo chủ cũng phải loan tin rằng bọn chúng là phản đồ, để trừ khử càng nhanh càng tốt. Nhưng nếu suy theo kiểu đó, thì bọn chúng phải ám sát Lâm Thế Trường làm gì ?

    Dù sao thì vấn đề thứ hai này cũng đã được chàng giải thích được một nửa.

    Thứ ba : Chắc chắn Hoàng Nộ Phát có một bí mật nào đó, nên mới ra tay có ý giết Lâm Thế Hưng, có thể hắn nghe được một ai đó xúi giục, nhưng kẻ đó lại sợ hắn nói ra thân phận, nên mới giết Hoàng Nộ Phát để diệt khẩu.

    Rất có thể đó là Thiên hạ Thập Tam Sát thủ. Bọn chúng luôn truy sát chàng, luôn muốn giết chàng, nhưng lại ngại bên cạnh có người bắng hữu, nên phải có cách khử cả hai. Vậy thì Bảo Phi Ưng chỉ là con cờ trong tay bọn chúng. Nếu Bảo Phi Ưng thất bại, thì hắn cũng sẽ bị khử luôn. May mắn là Tô Tinh Hà có mặt đúng lúc.

    Thứ tư, lại là một câu hỏi : Tô Tinh Hà và Lâm Thế Trường có mặt ở đây là đương nhiên, hai người phải cứu đệ tử của mình. Nhưng Thiên Ưng Tử lại đến làm gì, khi mà hắn chẳng có mục đích gì. Rất có thể, hắn đến để phủ nhận rằng mình sát nhân giết Hoàng Nộ Phát.
    Thế tại sao hắn lại biết rằng Hoàng Nộ Phát sẽ chết ?

    Một khả năng xảy ra là, hắn cũng là người trong cái hội sát thủ đó.

    Nếu thực sự những điều trên là sự thật, thì chàng, ngoài việc trả thù, còn phải đối mặt với một thế lực đen tối đứng đằng sau nữa. Chàng cảm thấy nửa mừng nửa lo.
    Mừng vì Lâm Thế Hưng đã thoát khỏi cái cuộc chiến này, về Quang Minh Đỉnh, sẽ không bị liên luỵ.

    Nhưng điều chàng lo cũng chính là việc đó, Lâm Thế Hưng đã đi khỏi, liệu chàng có đủ sức một mình chống đỡ ?

    Chàng cầm tờ giấy lên, gạch bỏ cái tên Lâm Thế Trường đi, vậy người còn lại là…

    Chỉ còn mình Trần Thiên Linh, phó bang chủ bang Bạch Hạc.

    Chàng vo nát mẩu giấy nó rồi ném nó đi.

    Trong lòng chàng có hai luồng suy nghĩ, một là buông xuôi, sống tự do tự tại thoải mái. Còn hai là tiếp tục trả thù và rất có thể sẽ giết nhầm thêm những người vô tội.

    Không phải chàng sợ kẻ thù. Nhưng, liệu giết người có làm chàng thích thú ?

    Cả đời chàng liệu có thể sống trong cừu hận, cả đời chàng có thể sống trong cô độc như sư phụ chàng ?

    Chàng sẽ tiếp tục trả thù và bị truy lùng, chàng sẽ chấp nhận cuộc sống lẩn trốn trong lo âu và sợ hãi ?

    Suy nghĩ thứ nhất đã thắng thế, và chàng sẽ buông xuôi tất cả…
    Chàng không còn màng đến trả thù nữa…

    …o0o…

    Chàng thu dọn hành lý.

    Gói hành lý chàng không nhiều, chỉ có hai bộ y phục màu đen và một tập ngân phiếu.

    Hai thanh bảo kiếm đều được chàng cất giữ kín trong người.

    Chàng cầm gói hành lý lên và vô tình nhìn thấy một tập tranh.

    Một tập tranh vẽ…

    Chàng cầm chúng lên, và xem qua từng bức.

    Bức thứ nhất vẽ một người con gái, hay nói đúng hơn là một thiếu nữ.

    Một thiếu nữ rất xinh đẹp.

    Tuy bức tranh không thể diễn tả lại được toàn bộ nét đẹp của nàng, nhưng qua nó, Dương Thiên Hưng cũng biết đây phải là một trong đệ nhất mỹ nhân.

    Người trong bức tranh này… còn đẹp hơn cả thiếu nữ sát thủ mà chàng từng gặp.

    Phía bên dưới có dòng chữ : “Gửi Ngọc Bảo, nàng mãi mãi trong trái tim của ta”.

    Chàng đặt bức tranh đó xuống, lại lấy một bức tranh khác lên.

    Bức tranh vẽ một thanh niên khôi ngô tuấn tú.

    Nét vẽ rất mềm mại, chắc chắn người vẽ bức tranh này phải là con gái.

    Phía bên dưới cũng có dòng chữ : “Gửi Hứa Tiền Chiêu, dù chàng đi đâu, thiếp cũng sẽ mãi ở bên chàng”.

    Dương Thiên Hưng bỗng chốc hiểu ra, hai người này chính là hai người chủ cũ của ngôi nhà. Họ đã sống bên nhau, vẽ tranh tặng nhau, thậm chí còn đã sinh con nữa.

    Chàng biết điều đó ở bức tranh cuối cùng, bức tranh vẽ một đứa trẻ sơ sinh.

    Nét vẽ, chàng nhận ra là của Hứa Tiền Chiêu.

    Vì một lý do nào đó, họ đã chuyển đi.

    Nghe sư phụ nói, Dương Thiên Hưng biết ngôi nhà này đã có tuổi thọ gần hai mươi năm. Hai người chủ cũ của căn nhà, một người là Đệ nhất mỹ nhân Mỹ Ngọc Bảo, còn một người là đại cao thủ võ lâm lúc bấy giờ, Hứa Tiền Chiêu.

    Hứa Tiền Chiêu và Mỹ Ngọc Bảo đã vứt bỏ tất cả để đến với nhau, cùng sống một cuộc sống bình dị, không ai biết họ ở nơi nào.

    Chỉ đến khi sư phụ chàng đến, mới biết họ đã từng ở đây, nhưng lại không biết họ dời đi lúc nào.

    Dương Thiên Hưng nhìn tấm ảnh một hồi lâu, rồi cất cả ba tấm vào trong gói hành lý. Chàng không muốn ai biết thêm về bí mật này nữa, chỉ mình chàng và sư phụ là đủ. Nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, đôi nam nữ này sẽ nhận những lời đàm tếu không hay về sau…

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,phamquangdung,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2010
    Bài viết
    590
    Xu
    97

    Mặc định

    CHƯƠNG 10 : GẶP GỠ PHÙNG A TAM



    Trước khi chết, chính sư phụ chàng đã nói : “Ta không muốn con trở thành một sát thủ vô tình như ta, ta cũng chẳng muốn con giết thật nhiều người báo thù cho cha. Ta chỉ mong con được vui vẻ, hạnh phúc.”

    Cha chàng lại từng nói : “Con trai của cha, con biết không ? Con có biết điều gì là vui vẻ nhất trên đời không ? Có thể mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nhưng theo ta, vui nhất là được sống bên cạnh nữ nhân. Như cha đây, cha tuy tung hoành giang hồ bao năm, trải qua nhiều niềm vui nỗi buồn, nhưng có lẽ lúc cha cảm thấy hạnh phúc nhất khi được sống bên cạnh mẫu thân con.”

    Điều mà hai người muốn gửi gắm, chẳng phải là phải sống bên nữ nhân hay sao ?

    Có lẽ vì vậy, mà chàng quyết định vào Hoả Hương Lầu.

    Chàng đang uống rượu, nhưng không phải uống rượu một mình.

    Một cô gái vừa rót rượu xuống chén của chàng, nói giọng ngọt ngào :

    - Chàng uống đi. Rượu của chúng em được chôn hơn ba năm mới được sử dụng đó. Nó ngon hơn bất cứ loại rượu bình thường nào mà chàng uống.

    Cô gái ngồi bên phải chàng lại nói :

    - Chỉ có những người giỏi giang, đẹp trai và phong độ như chàng mới được có vinh dự uống chúng mà thôi.

    Cả hai nàng xét về dung mạo thì không thể bằng được thiếu nữ sát thủ mà chàng đã từng gặp. Nhưng những lời nàng nói thì dễ nghe hơn rất nhiều so với nữ sát thủ đó.

    Có rất nhiều cô gái ngồi xung quanh. Uống rượu đã thú, được nữ nhân hầu rượu còn thú hơn.
    Hoả Hương Lầu quả là nơi thích hợp để chàng ẩn náu. Nơi đây, không ai phát hiện ra chàng, mà chàng lại còn được sống sung sướng, không phải lo ngại gì…

    …o0o…

    Vậy là chàng cũng đã ở đây được mười ba ngày.

    Mười ba ngày chìm trong khoái lạc.

    Mười ba ngày không màng đến giang hồ.

    Ngày thứ mười bốn lại sắp trôi qua, vẫn chưa hề có chuyện gì xảy ra.

    Chàng ngáp ngáp mấy cái, rồi khẽ giật cái dây cạnh giường.

    Một lúc sau, có hai nữ nhân xinh đẹp bước vào, đỡ chàng dậy và dìu chàng khỏi giường, xuống lầu ăn tối.

    Bữa tối vẫn như mọi khi, chàng vẫn ngồi ở bàn cao nhất, ở trung tâm của Hoả Hương Lầu.
    Vẫn có rất nhiều cô gái hầu rượu xung quanh.

    Bữa tối lẽ ra vẫn diễn ra suôn sẻ.

    Bỗng có một nhóm ba người bước vào.

    Bọn họ đều mặc một bộ y phục màu lam, xem chừng rất có thể là đệ tử Tiêu Dao.

    Bọn họ ngồi đối diện trước mặt Dương Thiên Hưng.

    Họ gọi ba bình rượu, ba bát canh trứng và ba đĩa thịt bê xào, toàn những món mà chàng thích. Cũng chính vì họ gọi những món khoái khẩu của chàng mà chàng lại đưa mắt theo dõi họ.

    Họ không quan tâm mấy đến đồ ăn, chỉ đưa đũa gắp vài miếng rồi thôi.

    Người ngồi phía bên phải mở đầu câu chuyện :

    - Các huynh biết Bảo chưởng môn muốn điều nhiều đệ tử Tiêu Dao vậy làm gì không ?

    Dương Thiên Hưng giật mình nghĩ : “Bảo chưởng môn ? Chẳng lẽ là Bảo Phi Ưng ? Nếu Bảo Phi Ưng làm chưởng môn, thì Tô Tinh Hà tiên sinh chẳng lẽ…?”
    Chàng bắt đầu chú ý hơn đến câu chuyện của họ.

    Người ngồi bên trái nói :

    - Ta biết, ai mà chẳng biết. Bảo chưởng môn muốn tìm kẻ đã sát hại sư phụ.

    Người bên phải lại tỏ rõ vẻ hiểu biết :

    - Đệ còn biết, kẻ đó là ai cơ ?

    Người ngồi bên trái trố mắt :

    - Phạm sư đệ, đệ biết ư ? Ai ?

    - Dương Thiên Hưng – Phạm Bách Linh nói giọng chắc nịch – Chắc Lý sư huynh biết hắn chứ ?

    Lý Khôi Luỹ im bặt, không nói gì. Trong khi người ngồi giữa thì bây giờ mới mở miệng :

    - Ta biết, phụ thân của hắn từng cứu ta. Phùng A Tam ta cho dù có chết cũng không quên một việc, đó là phải nhớ cái ơn của cả nhà Dương lão gia. Chỉ có điều… - Phùng A Tam ngậm ngùi. – Không ngờ hậu bối duy nhất của Dương gia lại… lại giết sư phụ ta… Ta không biết phải làm gì.

    Dương Thiên Hưng giật mình, suýt làm rơi đôi đũa trong tay.

    Tô Tinh Hà chưởng môn đã bị giết, không những thế, người trong giang hồ còn cho rằng chính chàng là kẻ sát nhân.

    Phạm Bách Linh nói tiếp :

    - Các cao thủ giang hồ, cũng sẽ sớm quy tụ ở cả Tô Châu này thôi. Bọn họ sẽ truy lùng cho bằng được Dương Thiên Hưng, chưa tìm ra hắn, cả Tô Châu sẽ chưa được yên. Chắc hai huynh cũng biết, bằng hữu của sư phụ, của cựu giáo chủ Minh Giáo Lâm Trường Sinh, và của Hoàng Nộ Phát đại hiệp là không ít chứ ?

    Dương Thiên Hưng lại suýt té ngửa, không ngờ mọi người cũng cho rằng Hoàng Nộ Phát và phụ thân của Lâm Thế Hưng là do chàng giết.

    Chàng chợt nhớ lại, rõ ràng đêm hôm đó, ba chưởng môn đều đã nhìn thấy rõ, chàng không chạm vào một sợi tóc của Hoàng Nộ Phát cơ mà.

    Như vậy chỉ có một nguyên do, Lâm Thế Trường và Thiên Ưng Tử cố ý rắp tâm hãm hại chàng.

    Giờ thì chàng muốn quy ẩn giang hồ cũng không được rồi. Tiền trong tay chàng không phải là vô tận, chàng không thể sống mãi trong này. Chàng buộc phải bước ra ngoài, phải tự minh oan cho chính mình.

    Nhưng, hôm nay thì chưa, theo như lời bọn họ nói thì còn nhiêu nhân sĩ võ lâm sẽ đến Tô Châu, chàng còn phải ở trong này để nghe ngóng thêm tin tức, sau đó mới lộ mặt.

    Lý Khôi Lũy không muốn bàn tiếp về vấn đề đó nữa, mà quay sang Phùng A Tam :

    - Phùng sư huynh, huynh định thế nào ? Bảo vệ Dương Thiên Hưng, hay…

    Lý Khôi Luỹ không nói gì nữa, bởi vì thấy họ Phùng đang mơ màng nhìn vào khoảng không. Mãi một lúc sau, Phùng A Tam mới nói :

    - Ta sẽ ra ngoài cuộc truy tìm này, bởi ta không muốn phản lại sư phụ, cũng chẳng muốn lấy oán để trả ơn của Dương lão gia.

    Phạm Bách Linh cười khẩy :

    - Huynh đã nói vậy, không ai ngăn cản. Nhưng chính Bảo chưởng môn đã nói, ai chống lệnh sẽ bị trừng trị. Huynh biết chứ ?

    Phùng A Tam thở dài :

    - Cái mạng này được Dương lão gia cứu, ta cũng có thể dùng nó để trả ơn lắm chứ.

    Dương Thiên Hưng thở dài, khâm phục tấm lòng của Phùng A Tam, trong đầu chàng chợt có một suy nghĩ phải quan tâm đến hắn, bởi hắn là người tốt. Trên đời, chàng hiếm thấy ai có nghĩa khí như hắn.

    Người trong quán chợt quay lại nhìn ba người. Hầu hết ánh mắt đều hướng về đôi bàn tay cầm kiếm của Phạm Bách Linh.

    Nhưng, không ngờ chính Lý Khôi Luỹ mới ra người ra tay.

    Hắn rút kiếm ra, nhằm đúng yết hầu của Phùng A Tam. Họ Phùng thở dài thõng tay buông xuôi.

    Bỗng có một cái bóng phóng vút về phía trước, thanh kiếm của Lý Khôi Luỹ bị kẹp vào giữa hai ngón tay của Dương Thiên Hưng.

    Hắn giật mình nhìn Dương Thiên Hưng, chàng vẫn đang thản nhiên dùng tay tả đưa chén rượu lên miệng uống, hai cô gái hầu hắn cũng lùi lùi ra xa. Trong khi những người trong quán cũng quay lại nhìn chàng.

    Lý Khôi Luỹ biết, người có thân pháp nhanh nhẹn trong thiên hạ không nhiều. Hắn gắt :

    - Ngươi là ai ?

    - Ta nói ra chắc ngươi cũng không biết ta là ai đâu. – Chàng lạnh lùng nói.

    - Ta biết thiếu hiệp là ai. – Phạm Bách Linh bất ngờ lên tiếng.

    - Vậy sao ? – Dương Thiên Hưng giả vờ ngạc nhiên.

    - Người vừa có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vừa có thân pháp nhanh như vậy, trong thiên hạ chỉ có một, là Bất Lưu Toàn thiếu hiệp, con trai của Bất bang chủ. – Phạm Bách Linh chắc nịch.

    Cả quán “ồ” lên một tiếng, thanh danh của Bất Quá Phục, có thể nói là vang dội khắp Trung Nguyên rồi.
    Ngờ đâu Dương Thiên Hưng lại nói :

    - Cái danh Bất thiếu hiệp thì không dám, ta cũng chẳng quen gì hắn. Ta bất quá cũng chỉ là một đệ tử Minh Giáo bị giấu kín đi, không được tiếp súc nhiều với bên ngoài thôi.

    - Đệ tử Minh Giáo ? – Phạm Bách Linh hoài nghi. – Ta trông các hạ chẳng giống đệ tử Minh Giáo chút nào.

    - Ngươi bảo, ra ngoài làm việc lớn, chẳng lẽ phải phô hết y phục ra ngoài để khoe rằng mình là đệ tử Minh Giáo ? Ta sợ kẻ thù nhìn thấy, lại cong đít chạy, mất công đuổi theo thì khổ.

    Trong quán đã có tiếng cười khúc khích của các cô gái Hoả Hương Lầu.

    - Không biết các hạ đến Tô Châu làm gì ? – Lý Khôi Luỹ nói.

    - Ta tin, ta cũng cùng mục đích với các vị.

    - Dương Thiên Hưng ? – Lý Khôi Luỹ cao giọng.

    - Ta e người đó là mục tiêu của cả giang hồ chứ không chỉ riêng các vị.

    Phạm Bách Linh chậm rãi nói :

    - Nếu các hạ đã cùng mục đích là giết Dương Thiên Hưng, vậy tại sao lại cứu tên phản đồ Tiêu Dao này ?

    - Ta thấy người đó có nghĩa khí, trọng tình trọng nghĩa, không hùa theo người khác như mấy con vịt, mà hắn lại luôn nhớ ơn người khác, quyết không vì mệnh lệnh của chưởng môn mà lấy oán báo ân. Ta thấy trong thiên hạ ít người như vậy lắm.

    Lý Khôi Luỹ nghe bị chửi là “vịt”, tức lắm, định phóng kiếm về phía Dương Thiên Hưng. Nhưng Phạm Bách Linh đã ra hiệu đừng manh động. Hắn nói :

    - Nếu các hạ đã muốn cứu Phùng A Tam, thì hai người bọn ta không thể làm gì hắn được rồi. Xin cáo từ.

    - Cảm ơn. – Dương Thiên Hưng thản nhiên nói.

    Khi mà hai đệ tử Tiêu Dao đã đi khỏi rồi, Phùng A Tam cũng đứng lên ôm quyền :

    - Cảm ơn các hạ đã cứu mạng, đời này ta mãi không quên. Chỉ có điều… ta phải đi bây giờ.

    - Ta chỉ mong ông đừng hành động dại dột như vừa rồi. Nếu có người muốn giết ông thì ông cũng đừng nên buông xuôi như vậy, ít ra ông cũng phải có hành động tự vệ chứ.

    Dương Thiên Hưng nói, rồi đặt một đĩnh bạc lên bàn của ba đệ tử Tiêu Dao, và quay sang những cô gái :

    - Tiền ăn của Phùng đại hiệp đây, ta trả hết.

    Phùng A Tam ôm quyền cáo từ. Ông đang bước đi, chợt dừng lại :

    - Trước khi đi, ta muốn hỏi các hạ một chuyện ?

    - Có chuyện gì, ông cứ nói.

    Ông nói, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò :

    - Tại sao Lâm giáo chủ lại giam Lâm Thế Hưng thiếu hiệp vào ngục tối vậy ?

    …o0o…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    begiang_1165,phamquangdung,
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status