CHƯƠNG 5
Hương thầm thấy may may, không phải một lý do nào khác, mà bởi quả tim cô đã dao động điều hòa lại. Cô hỏi.
- Cái tên “Siêu tuyệt ” của anh có từ khi nào thế?
Phong thu mày nhớ lại.
- Từ hồi tôi mười chín.
Hương nhìn ra xa nói một mình.
- “Siêu tuyệt ” nghe như nhân vật trong kiếm hiệp ấy. Siêu tuyệt đại hiệp. À không, là Siêu tuyệt thiếu hiệp chứ.
Phong không nhịn được cười, cô lại hỏi.
- Từ đâu người ta người ta đặt biệt danh ấy cho anh thế.
Phong đùa.
- Không ngờ ngành cô học nguy hiểm thật. Còn chưa ra trường đã mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Hương cười gượng.
- Nói vậy, chắc anh thông cảm cho cục rắc rối này chứ?
- Vâng, tôi còn muốn góp chút sức giúp cô chữa bệnh nữa.
Hương mừng ra mặt, cô háo hức nói.
- Tôi sẵn sàng nghe đây. Chắc hẳn anh phải tạo ra những kỳ tích thật kinh khủng người ta mới gọi anh như vậy, đúng không? Anh kể đi.
- Vậy cô đồng ý để tôi giúp?
- Tất nhiên rồi
Cô đáp ngay, nhưng cũng lập tức hiểu có gì không đúng. Tại sao cứ vòng vo mãi, rồi để trả lời cho ý nghĩ đó của cô, Phong chậm rãi.
- Tôi nghĩ, cô đã hiểu đúng. Tôi rất tiếc vì không kể cho cô nghe được.
Hương tròn xoe mắt, thiếu chút nữa cô ngồi phệt xuống. Cô cố vớt vát, dù biết mình xa bẫy.
- Lẽ nào đó là cách anh định giúp. Tôi tưởng anh sẽ giúp tôi hài lòng chứ?
Phong nói.
- Đã là tâm bệnh, thì có ai đi chữa mà thỏa mãn con bệnh bao giờ. Nếu cứ thỏa mãn thì chẳng ai nghiện ma túy mà cai được cả. Cô thấy đúng không?
Khuôn mặt diễm lệ của Hương dần trở nên thảm hại, không miêu tả nổi. Cũng may cơ thể cô hoạt động bằng năng lượng sinh học, chứ bằng ét xăng thì thành khói và xì hết vì bực mình. Dù cô không có bệnh tò mò, mà nãy giờ bị anh quang vào đầu hai sự việc to tổ chảng rồi bỏ mặc không giải quyết, bảo sao không bực. Nếu không phải thấy anh lợi hại thì cô đấm cho một quả rồi. Nghĩ như thế cô bất giác buồn cười. “Mình mà đánh nhau với anh ta thật thì thế nào nhỉ? Chắc là giống một đứa trẻ mẫu giáo đấm bốc với NicolaiValuev (vô địch quyền anh hạng nặng bầy giờ)”. Cô hạ giọng.
- Coi như tôi năn nỉ anh đấy, lần này vào Tây Nguyên, ngoài việc nghỉ hè tôi còn đi thực tế viết bài. Nhưng thực sự chẳng viết được gì cho ra hồn cả. Giờ lại nhen nhúm lên chút hi vọng, tôi biết anh sẽ không nỡ dập tắt nó, phải không?
- Tôi xin lỗi, vì không thích ồn ào. Nhưng nếu giúp được gì cho cô thì...
Anh dừng lại sắp xếp rồi hỏi.
- Chắc cô từng nghe đến một môn võ có tên là “Tổng Hợp Bình Định”?
-Vâng,- Hương đáp- Bình Định là đất võ nổi tiếng mà.
Phong gật đầu, bằng một giọng đều đều anh nói.
-Ở Thanh Hóa cũng có một thôn quê, mà người đời trước truyền thụ võ nghệ cho người đời sau như Bình Định vậy. Dân quanh vùng biết đến nó như một làng võ. Tên gọi là “Làng Cham”. Có điều sự thụ nhận và truyền dạy ở đó rất nghiêm khắc. Hơn nữa chỉ là huấn dạy trong gia đình nên phong trào của nó không lớn mạnh và tiếng tăm như Bình Định. Xét về sự tinh túy uyên thâm thì mỗi bên một vẻ. Nhưng cần nói thêm, võ học hiện tại được chia làm bốn nhóm hệ phái. Võ dưỡng sinh, võ thể thao, võ tự vệ, và võ thuật tiêu diệt. Bình Định thuộc tự vệ cổ truyền, còn Làng Cham là một hệ phái tiêu diệt. Ông nội tôi là một sĩ quan, hồi còn là học viên trong “Võ Bị Đà Lạt” ông có quen một số bạn bè ở Làng Cham ấy. Lần đó ông đem theo tôi đến thăm một người bạn. Năm đó tôi mười chín tuổi, bạn của ông tôi cũng có một cháu gái trạc tuổi tôi. Là nữ, nhưng cô ấy có nét hào sảng của con nhà võ, rất dễ gần và khoáng đạt. Tối hôm ấy, cô đưa tôi đến chơi nhà mấy người bạn. Không ngờ đọc dường bị một số thanh niên hiểu lầm, dẫn đến xô xát. Để tự vệ, tôi đành chống lại. Kết quả là, năm trong số tám người bọn họ bị thương. Ba người còn lại giây lát không thấy nữa. Lúc đó cô ây giục tôi bỏ trốn. Nhưng vừa là tuổi trẻ còn kiêu ngạo, vừa không muốn tỏ ra khiếp nhược trược mặt cô ta. Nên tôi không đi – anh dừng lại hít một hơi dài – cô ấy là người trong làng, bênh vực tôi chống lại họ đã khiến họ không vừa ý. Nhưng thực ra cái đó cũng chưa to tát, bởi tôi là khách của cô ấy, lại có một mình. Mấu chốt sự việc ở chỗ khác. Giữa một vùng đất có bề dày võ học như vậy mà một kẻ lạ dám đến đả thương người trong vùng, đối với họ là một sự sỉ nhục rất lớn. Rồi còn một lúc hạ năm người của Làng Cham khiến mọi người trong làng chú ý. Thế là sự chú ý đó kéo theo rất nhiều người tham gia. Thậm chí cả những bậc trung niên đã ngoại tứ tuần. Dù lúc đầu, mục đích của họ chỉ là mục kích. Nhưng sau đó thì….
Anh dừng lại hồi tưởng đến trận đánh năm xưa, một trận đánh kinh thiên động địa. Mình anh đơn thân không tấc sắt xuyên qua lách lại giữa ngã ba có ngót trăm cao thủ của Làng Cham. Bao nhiêu sở học bình sinh anh lôi ra hết. Càng đánh càng hăng, già trẻ Làng Cham chứng kiến phải kinh hoàng. Nhưng rồi sức người có hạn, cuối cùng anh phải nằm viện mất mấy tuần mới lành lặn hẳn. Anh nhìn sang Hương nói tiếp.
- Tuy họ dùng tay không, nhưng mỗi người họ đều mang đầy tuyệt kỹ. So với những kẻ hôm nay thì như sư tử so với kỳ lân. Và số người tham gia thì ít nhất cũng nhiều gấp hai lần. Cô gái đi cùng tôi sau một hồi khuyên ngăn kêu khóc không ăn thua bèn chạy về gọi ông nội. Khi ông cô ấy cùng ông tôi ra đến nơi thì số tham gia chỉ còn độ mười người, còn lại hoặc bị thương, hoặc tự rút. Cũng may bạn của ông tôi là một người có uy tín trong làng, nên cuộc ẩu đả nhanh chóng được dập tắt. Hơn nữa cả hai bên đều mệt lả, nên cũng không còn hứng thú gì. Hôm ấy sau khi được ông nội đưa về thì tôi xỉu, phải nằm viện hơn một tháng. Kết luận sơ sơ có ba dẻ xương sườn bị gãy. May là chưa đâm vào phủ tạng. Các xương mu bàn tay bàn chân đều rạn hết. Còn cơ bắp toàn thân thì rách rập tới bảy phần – anh cười rồi nói – may mà tôi không thuộc loại được nâng niu từ bé, nên thương tật cũng chóng lành. Sau này nghe ông kể, thấy tình trạng của tôi khi ấy mấy bác sĩ cứ lắc đầu quầy quậy. Bởi trông tôi như hoa bèo phải bão. Và cái tên “Siêu tuyệt” của tôi cũng được người Làng Cham đặt cho từ hồi đó.
Hương hít một hơi như bận nghe mà quên hô hấp. Dù trong tay đang đang cầm một chiếc máy ghi âm, nhưng vẫn đăm chiêu cố nhớ. Cô quay sang Phong, vừa nhìn anh với vẻ thán phục vừa nói bằng giọng ca cẩm.
- Nếu phải chứng kiến anh đánh nhau lúc ấy, chắc tôi phải mất mười ba năm tuổi thọ. Có khi còn nhiều hơn cả Gia Cát Lượng đốt quân giáp mây. Chẳng nói xa, nguyên lúc nãy thôi mà hồn phách bay đâu mất. Không biết giờ đã về hết chưa?
Cả hai bật cười Hương nói.
- “Kỹ thuật di thân” mà người kia nói, là cách anh tránh viên đạn và chạy đi chạy lại đó phải không?
Phong khẽ cười khi nghe cô biểu đạt. Anh đáp.
- Ừ. Đó là kỹ thuật di chuyển của võ học tinh hoa. Tên nó là “Truy Phong Di Bộ” Cũng nhờ nó nên tôi mới giữ được mạng trước bao nhiêu cao thủ Làng Cham. Và cũng nhờ nó mà hôm nay gã kia mới nhận ra tôi, bởi Truy Phong Di Bộ là tuyệt học, không phải ai cũng biết và luyện thành.
Hương cười duyên, hỏi vu vơ.
- Phong là gió, anh có từng giả định mình là gió không?
Phong trả lời bằng một câu hỏi khác.
- Tên tôi là Hạ Hoài Phong, vậy theo cô là gió gì?
Hương khẽ cau mày,
- Là gió gì không biết, nhưng chắc chắn không phải gió hè, vì nếu là gió mùa hè thì Hạ còn phải Hoài gì nữa?
Cả hai cười giòn, vẫn say xưa trò chuyện.
Lát sau tiếng còi hụ dồn dập……
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile