Chương 5: Điệu múa dưới hoa mai
Càng về khuya, gió thổi càng lạnh, tuyết rơi càng dày. Quán rượu hoa mai cũng đã vãn khách, chỉ còn lại năm người Thiên Vũ là vẫn còn ngồi uống rượu. Nói là năm người, chứ thực ra Đại Kha và Tiểu Lý đã gục từ lâu, chỉ còn Tống thúc, Thiên Vũ và Tiểu Hàn lặng lẽ uống rượu. Mai bá cũng ngồi ôm gối, chắc đã ngủ quên. Dù sao đều là khách quen, Mai bá cũng chẳng sợ bọn họ quỵt tiền trốn mất.
Tống thúc đã ngà ngà say, mắt lim dim nhìn ngọn hồng đăng treo trên cành mai đang đung đưa theo gió, khóe miệng cười cười, vẻ mặt trầm tư tựa như đang hồi tưởng về những ngày thanh xuân đẹp đẽ. Tiểu Hàn cũng đã say, gối đầu lên cánh tay nghiêng đầu nhìn Thiên Vũ. Đôi gò má mịn màng phủ một ráng mây chiều đỏ ửng, hàng mi dài cong vút rung rung, ánh mắt mơ màng phủ một tầng sương mỏng, lại ẩn chứa ngàn vạn phong tình.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, chỗ ngồi của Tiểu Hàn lại vừa khéo đối diện Thiên Vũ. Mỗi cái chớp mắt mê hồn, mỗi nụ cười kinh tâm động phách của nàng đều lọt vào mắt Thiên Vũ, khiến y muốn hít thở cũng không thông. Y cố gắng dời ánh mắt của mình đi chỗ khác, nhưng chẳng bao lâu đã bất lực quay lại để thu hết bóng hình kiều mỵ của nàng vào trong tầm mắt.
Tiểu Hàn nhìn Thiên Vũ thật lâu, chỉ thấy y ngồi trước mặt mà như xa xôi vạn dặm, đưa tay lên là chạm tới, song lại không thể nắm lấy tay y. Nhãn lực của nàng có thể nhìn thấy từng bông tuyết bay bay trong đêm tối, nhưng vô phương nhìn thấy được những gì ẩn sâu trong đôi mắt tĩnh lặng như bóng đêm trên Cổ Nguyệt Đài.
Đột nhiên, Tiểu Hàn nhỏm đầu dậy, nhẹ giọng hỏi:
“Huynh có biết thổi tiêu không?”
Thiên Vũ thoáng ngẩn người, sau đó gật đầu. Tiểu Hàn mỉm cười, rút ống tiêu bằng trúc xanh trên eo lưng ra đưa cho y, bảo:
“Huynh thổi đi, tôi sẽ múa cho hai người xem.”
Nói rồi, nàng chống tay đứng dậy, lảo đảo rời khỏi bàn, đi tới dưới gốc mai già chờ đợi. Thiên Vũ tần ngần nhìn ống tiêu trong tay, thon dài xanh mướt, trên có khắc hình một cành mai khẳng khiu, có độc một đóa hoa đang nở. Tống thúc dường như vừa mới tỉnh lại khỏi giấc mơ hồi ức thanh xuân, tỏ vẻ hứng thú nhìn Thiên Vũ, có ý mong chờ.
Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng tiêu dìu dặt cất lên, lúc khoan lúc nhặt, khi bổng khi trầm, bay vút vào không trung. Tiếng tiêu ban đầu còn chậm rãi dè dặt, sau khi Tiểu Hàn bắt đầu nhảy múa, lại không còn kiêng kỵ gì nữa, ngân lên những cung dài mãnh liệt, quấn quýt trong từng nếp áo đỏ tươi theo mỗi bước chân nàng. Từng giọt âm thanh mỹ lệ ấy đong đầy biết bao cảm xúc dồn nén trong lòng người thổi tiêu, khi réo rắt vui mừng, khi nhớ nhung da diết, rồi đau đớn dằn vặt, và vỡ òa trong yêu thương lặng câm.
Tống thúc lắng nghe đến say mê, trong đôi mắt già nua cũng dâng lên bao nhiêu cảm xúc phức tạp, biểu tình có lúc như hạnh phúc ngập tràn, lại có khi nuối tiếc đau thương, thảng thốt sững sờ. Ngày còn trai trẻ, phải chăng ông cũng đã từng có những mối tình ngây thơ vụng dại, yêu đương mãnh liệt, nhưng cũng tan vỡ thật nhanh, để lại những vết thương rớm máu. Những ngày sau này hồi tưởng lại, dường như vẫn còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên, mùi hương dịu dàng say mê trên mái tóc người con gái ngày xưa ấy, và cũng còn nghe trong lòng một chút nhói đau, một chút tiếc hận, bởi vì lúc ấy nhiệt tình bồng bột, mải mê với những lý tưởng cao xa, đã không biết trân trọng và nắm giữ lấy yêu thương.
Trong tai Thiên Vũ không cảm nhận được bất kỳ một âm thanh nào, miệng thổi đều đều, tay lướt trên ống tiêu một cách vô thức, chỉ có bóng dáng của Tiểu Hàn trong mắt là hiện lên thật rõ. Tóc mây phơ phất, y vũ phiêu diêu, tà áo đỏ mềm mại chuyển động theo từng bước chân nàng, thấp thoáng như mộng ảo. Tiểu Hàn đã say, chân đứng không vững, nhưng mỗi cái vung tay nhấc chân đều uyển chuyển linh động, cuốn những bông tuyết bay theo, vấn vít trong từng nếp áo của nàng. Theo tiếng tiêu của Thiên Vũ, Tiểu Hàn càng nhảy múa càng say sưa, khi nhẹ nhàng như yến tử dạo xuân, khi kiêu hãnh như chim công xòe cánh, lúc yếu ớt vô lực như bông tuyết giữa trời, bị gió thổi bay, rồi lại tựa chiếc lá phong đỏ thắm lìa cành, xoay xoay rơi xuống, có lúc lại tựa đóa hoa lê mong manh bé nhỏ, rạp mình ngả nghiêng dưới mưa xuân rào rạt.
Đêm đã khuya, tiếng tiêu vẫn triền miên không dứt.
Thân hình mềm mại không xương của Tiểu Hàn thu lại, hai cánh tay ôm chặt lấy đôi vai thon, giấu gương mặt ửng hồng trong tay áo, tựa như nụ mai e ấp nép mình, kín đáo hé ra một góc nhỏ, len lén nhìn ngắm nhân sinh dưới chân. Những cánh mai đột ngột nở bung, xòe cánh đỏ mong manh kiêu hãnh đón gió, mặc kệ mưa tuyết lạnh lùng. Eo thon đưa đẩy, thân hình ngả nghiêng, cánh mai đỏ mỹ lệ lìa cành, cố vùng vẫy trụ lại, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn cuồng phong vần vũ cuốn đi. Ánh mắt nàng đau đớn tuyệt vọng nhìn Thiên Vũ, ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói, như cầu xin y hãy nắm lấy tay nàng, đừng để nàng rời xa.
Dưới ánh sáng chập chờn mờ ảo của ngọn hồng đăng đung đưa trên cành mai gầy guộc, đầy trời hoa tuyết đang rơi, quấn quýt những đóa hồng mai xinh đẹp, Tiểu Hàn lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ nhìn Thiên Vũ, lặng lẽ thổn thức. Thiên Vũ đã buông ống tiêu xuống, lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ nhìn Tiểu Hàn, lặng lẽ bi thương.
Vốn dĩ trong lòng hai người đều có cả ngàn lời muốn nói, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể lặng im. Tuyết cứ rơi trong lặng lẽ. Người cứ đứng trong lặng lẽ, lặng lẽ nhìn nhau.
Tiểu Hàn đột nhiên nhoẻn miệng cười, đưa tay ra với Thiên Vũ, chờ đợi.
Thiên Vũ mở to mắt nhìn Tiểu Hàn, đôi chân bao nhiêu lần muốn bước tới song cuối cùng chỉ tiếp tục yên lặng nhìn nàng. Khoảnh khắc này giống như thời gian hoàn toàn đóng băng, ngưng đọng lại trong ánh mắt của hai người.
Một màn sương bàng bạc dâng lên phủ mờ đôi mắt Tiểu Hàn.
Rất lâu, rất lâu sau, nàng nở một nụ cười thê lương, rồi đột ngột bỏ chạy vào bóng đêm.
Thiên Vũ sững người, lòng trầm hẳn xuống, trái tim như hóa thành tro bụi, để gió thổi bay theo bóng dáng của nàng. Y siết chặt ống tiêu trong tay, chợt phát hiện ống tiêu bằng trúc xanh ấy cũng thật lạnh lẽo làm sao. Thiên Vũ cảm thấy toàn thân vô lực, ngã phịch xuống ghế, nghe trong lồng ngực đau đớn khôn cùng.
Tống thúc dường như vừa mới tỉnh lại khỏi giấc mộng thanh xuân, thảng thốt nhìn quanh, trong hốc mắt nhăn nheo đổ xuống hai hàng lệ nóng. Có phải trong giấc mộng ấy, Tống thúc cũng trải qua cảm giác đau đớn khôn cùng khi bản thân không đủ dũng khí nắm lấy tay người con gái mình thích?
Tiêu Thiên Vũ không hỏi, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, chầm chậm quay lưng trở về. Bước chân nặng trĩu, tưởng chừng không cất lên được, nhưng y vẫn phải về. Ở nhà còn có một người đang ngóng đợi, vì y mà có khi bây giờ vẫn còn ngồi bên mâm cơm nguội lạnh, gà gật ngủ quên, nghe tiếng lá xào xạc cũng giật mình thảng thốt, ngỡ trượng phu quay về.
Tiếng trống đầu thành điểm canh ba, trên bầu trời đêm không trăng không sao đã lóe lên một chút ánh sáng mờ mờ của buổi rạng đông. Đêm sắp tàn và ngày sắp tới, chỉ có lòng người vẫn chìm trong màn đêm tăm tối, chẳng biết bao giờ mới thấy rạng đông.
Tuyết Lệ vẫn còn thức, thấy Thiên Vũ thất thần bước vào, cuống cuồng lo lắng định hỏi xem chuyện gì, lại thấy trong ánh mắt của y tràn đầy đau khổ hỗn loạn, liền nuốt những lời muốn nói trở vào. Nàng chỉ lặng lẽ cởi áo khoác ngoài, phủi đi tuyết bám trên tóc y, sau đó dịu dàng nói:
“Đi ngủ thôi!”
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của Thiên Vũ, ấm áp và bao dung, dường như muốn kéo trái tim Thiên Vũ quay về. Nhưng liệu nàng có kéo được Thiên Vũ trở về hay không? Thiên Vũ của ngày xưa ấy, liệu có cách nào trở lại hay không?
Tuyết Lệ gối đầu lên cánh tay chồng, nhìn trân trân vào cửa sổ, nơi lớp giấy bắt đầu sáng dần lên . Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng thủ thỉ:
“Chàng ngủ chưa?”
Thiên Vũ mang tâm sự nặng trĩu, dĩ nhiên là chưa ngủ, bèn “ừ” một tiếng, chờ đợi Tuyết Lệ nói tiếp.
“Thiếp xin lỗi, nhưng có lẽ ngày mai không múa cho chàng xem được.”
Bàn tay vuốt nhẹ trên lưng Tuyết Lệ, Thiên Vũ cố lấy giọng dịu dàng, nhưng vẫn thấy âm thanh thoát ra không tránh khỏi đôi phần hờ hững:
“Không sao! Lúc khác cũng được. Hoa mai còn nở lâu mà.”
Tuyết Lệ cũng nghe ra mùi lạnh nhạt ấy trong thanh âm của Thiên Vũ, không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát. Hàn Phi Yên kia cũng thật giỏi, chỉ cần mấy chén rượu thêm một điệu múa, đôi ba cái liếc mắt đưa tình, vậy mà lại có thể cướp lấy trái tim người đàn ông này lần nữa. Dẫu rằng hôm nay Thiên Vũ còn trở lại, nhưng ai biết ngày mai có thể quay về hay không.
Tuyết Lệ chợt thấy thật cay đắng! Nàng chịu biết bao khổ sở, làm bao chuyện xấu xa vô sỉ, xóa sạch ký ức của y, xóa hết những ân ái mặn nồng giữa hai người bọn họ, còn cố hết sức làm một người vợ tảo tần chịu đựng, hiền thảo đảm đang, yêu chiều chồng hết mực, rốt cuộc cũng không thể trói buộc được trái tim của Tiêu Thiên Vũ này.
Là do hết thảy đàn ông trên thế gian này vốn dĩ đa tình như nhau, trước sắc đẹp của Hồng Y Nương Tử Hàn Phi Yên đều không thể cưỡng lại, mà người chồng này của nàng không phải ngoại lệ. Hay là bởi hình bóng của Hàn Phi Yên đã khảm sâu vào trong tâm thức của y, và trái tim ấm nóng ấy vốn thuộc về cô ta. Y đã mất hết ký ức về những chuyện xảy ra lúc trước, lúc gặp lại nhau y không nhận ra Hàn Phi Yên, nhưng trái tim của y thì nhận ra. Cho nên, dẫu Tuyết Lệ cố gắng thế nào, thì cuối cùng nàng vẫn không thể nào nắm giữ được trái tim của Tiêu Thiên Vũ.
Tuyết Lệ thở dài sâu kín, nhận ra dù là lý do nào đi nữa, thì nàng đã thua Hàn Phi Yên một bước rồi.
Đồng Tuyết Lệ ơi Đồng Tuyết Lệ, nếu tình yêu ngày xưa của hai người ấy thực sự mãnh liệt như vậy, liệu nàng có thắng được hay không? Hay những đắng cay và đau khổ, những nỗ lực và hy sinh, những toan tính sắp đặt năm năm nay sẽ hóa thành tro bụi, theo gió bay đi…
Nàng đã đi đến bước này rồi, chỉ có thể tiến lên, không cho phép mình quay đầu. Bởi vì chỉ cần nàng nhìn lại, lập tức không còn dũng khí để tiến lên nữa. Dù thế nào đi nữa nàng cũng phải tiếp tục chiến đấu, cho đến khi máu của Hàn Phi Yên chảy cạn thì mới có thể dừng bước.
Nếu đã biết không giữ được trái tim của y, vậy phải nhân lúc còn nắm được y trong tay mà thực hiện bước tiếp theo, trước khi y hoàn toàn vuột khỏi tầm tay mình. Chỉ có trói buộc bằng trách nhiệm, thì mới ngăn được y rời bỏ nàng để đến bên Hàn Phi Yên mà thôi.
Tuyết Lệ khẽ cựa mình, thủ thỉ kể chuyện:
“Hóa ra Hàn cô nương không đi đâu xa, mà ở lại quán trọ của Liễu thẩm đấy.”
Thiên Vũ có tật giật mình, sợ Tuyết Lệ phát hiện ra, chỉ ừ hữ ra chiều không quan tâm lắm. Tuyết Lệ không để ý, tiếp tục kể:
“Chính là cô gái ngất xỉu trước cửa nhà mình đấy.”
“Ừ.”
“Tết nhất mà lại ở trọ có một mình, hẳn là buồn lắm. Dù sao thì nàng cũng coi như là có duyên với chúng ta, thiếp muốn mời nàng đến nhà chúng ta ăn cơm. Chàng thấy có được không?”
Tuyết Lệ đợi thật lâu không thấy Thiên Vũ nói gì, chỉ nghe tiếng thở đều đều vang lên, chừng như đã ngủ say rồi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho Theo người hải giác thiên nhai tại đây