TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 20

Chủ đề: [Trùng sinh] Báo thù ký - Chương 19

  1. #6
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 5: Giang sơn dễ đổi

    Báo thù ký
    Chương 5: Giang sơn dễ đổi



    Sau khi tâm sự với ông nội, nàng đã hiểu rõ tình hình ‘võ lâm’ đương thời. Không ngoài dự đoán gia tộc họ Vương đúng là có của ăn của để. Vương Trọng Khanh là cháu đích tôn có vai trò vô cùng quan trọng trong gia đình. Từ nhỏ y đã được gửi đi khắp nơi học văn tài võ lược nhằm rèn luyện khả năng gánh vác gia nghiệp trong tương lai.

    Trong hai năm gần đây Trọng Khanh mới đầu nhập Tinh Quang học viện, một ngôi trường nổi tiếng của đạo gia, chỉ chuyên đào tạo những thành phần ưu tú nhất. Học sinh ở nơi này đều phải trải qua phần kiểm tra tài năng gắt gao, chịu sự huấn luyện nghiêm khắc nhất, để tương lai có thể trở thành rường cột của nước nhà.

    Đa số học sinh của Tinh Quang không phải con nhà quyền quý cũng là đại gia danh môn. Tiền phải thừa mứa mà tài năng càng không thể kém. Nghe tới đoạn này, Thanh Nghi đã cảm thấy đầu đổ mồ hôi lạnh. Sau khi hỏi kỹ hơn về thân thế Ngọc Quân Lâm, nàng cảm thấy trước mắt càng chông gai mù mịt.

    - Tiểu sư thúc có phong hào là Tĩnh quận vương, con của trưởng tôn công chúa, cháu ngoại của thái hậu. Từ lúc bốn tuổi tiểu sư thúc đã đầu nhập Tinh Quang, trực tiếp bái thái sư phụ làm thầy. Năm mười hai tuổi tiểu sư thúc đã bắt đầu đứng lớp, còn huynh chính là lứa học sinh đầu tiên. May là người không bắt ai gọi mình sư phụ, chỉ nhượng bộ ba chữ ‘tiểu sư thúc’.- Trọng Khanh nhìn nàng một cách van xin. - Thanh Nghi, luận bối phận, luận gia thế, muội ngàn vạn lần không thể đắc tội với người này.

    Nàng nghe như sấm chớp nổ đầy trời. Ngọc thối tha làm sư thúc chưa đủ, còn kiêm thêm chức hoàng tộc. Nếu Thanh Nghi giết chết Tĩnh quận vương, chẳng phải cả nhà họ Vương bị tru di cửu tộc sao? Nàng đau buồn cáo từ Trọng Khanh lui về phòng nghỉ.

    “Ông nội ơi, rốt cuộc ông muốn cháu báo thù hay tránh xa kẻ này bây giờ.”

    ^_^

    Xuân phân chính là thời điểm học sinh Tinh Quang trở lại trường sau kỳ nghỉ dài ngày. Trọng Khanh cũng đang trên đường đi đến học viện mới nhặt được Thanh Nghi nằm xỉu trên đường. Ban đầu y chỉ có ý kiểm tra xác chết vất vưởng một chút, nào ngờ phát hiện trước ngực nàng có đeo mảnh ngọc bội giống mình. Liên hệ với câu chuyện mà phụ thân và ông nội kể lại, y khẳng định đây là cô em họ thất lạc. Nhìn vẻ đáng thương, tội nghiệp của nàng, rất phù hợp với hình tượng cả nhà bị lũ cuốn trôi, một thân một mình lưu lạc tứ xứ. Trọng Khanh quyết định đưa Thanh Nghi về nhà họ Vương rồi mới trở lại trường.

    Học viện Tinh Quang ngay chân núi Long Thủ, cách thị trấn không xa. Vừa lúc Trọng Khanh gặp Quân Lâm đang mua giấy bút nên kéo về khách điếm đàm đạo. Bọn họ tuy là thầy trò, nhưng tuổi tác chỉ như huynh đệ. Hai người cũng tâm đầu ý hợp, nên thân thiết hơn những học sinh bình thường.Trọng Khanh muốn xin phép Quân Lâm cho mình nhập học trễ mấy bữa. Nào ngờ y chưa được nghe trả lời đã có tiếng la như heo ở căn phòng kế bên.

    Việc tiếp theo là biểu muội làm loạn khiến Trọng Khanh đau đầu chóng mặt. Y chưa kịp xin phép xong, tiểu sư thúc đã nhanh chóng cáo từ để huynh muội bọn họ giải quyết gia sự. Ngay mai là lễ nhập học, Trọng Khanh không thể vào trường rồi lại quay về nhà. Y là sư huynh của cả một khoá, sao có gan tạo ra tiền lệ xấu cho đàn em.

    Phía bên này, để biểu muội đáng thương một mình thì y không an tâm. Năm xưa tổ phụ đã từ mặt cô cô, khiến người có nhà không thể quay trở lại mới nảy sinh thảm kịch. Biểu muội sống gian khổ lâu nay, tính tình rất dễ kích động và tự ti. Chỉ cần tưởng y bỏ rơi mình, nàng chẳng ngần ngại đi tự tử.

    “Thật là rắc rối hết sức.”

    ^_^

    - Biểu ca đừng đi, đừng bỏ lại muội một mình! - Thanh Nghi khóc lóc như mưa, ôm chân Trọng Khanh kéo lại.
    - Thanh Nghi ngoan, ở đây chờ ta, huynh vào trường xin phép rồi mang muội về nhà.
    - Biểu ca muốn bỏ muội đúng không, huynh chê muội phiền phức nên bỏ đi phải không? Cha mẹ đã bỏ muội đi, huynh cũng muốn bỏ đi, muội chết cho huynh coi. Nàng la hét om sòm.

    Thanh Nghi dùng hết toàn bộ năng lượng của buổi ăn sáng để khóc nháo một màn thắt ruột thắt gan thế này. Tốt nhất là quậy cho Trọng Khanh không thể trở về Tinh Quang được, cắt đứt mối ác duyên giữa hai nhà Vương, Ngọc luôn cho rồi. Ông trời cho nàng lăn về quá khứ không phải để báo thù mà ngăn cản một tấn thảm kịch. Nhân lúc chưa trở mặt thì tránh xa một chút cho an lành.

    Người ta là hoàng tộc, là sư thúc thì không thể giết được. Một là bị triều đình truy lùng, hai sẽ bị giang hồ phỉ nhổ. Nhà họ Vương còn có đất dung thân sao? Tốt nhất là trốn về nhà rồi nghĩ mưu ám sát sau vậy. Dù sao với trình độ ti bỉ mười năm của Thanh Nghi, chẳng sợ không có cách đối phó với Ngọc xấu xa.

    - Ta làm sao có thể bỏ Thanh Nghi được. Muội mau ngồi dậy, nằm trên đất còn ra thể thống gì.

    Trọng Khanh lo lắng quan sát xung quanh, sợ có người quen nào nhìn thấy cảnh này. Nhà họ Vương tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cũng có chút tiếng tăm. Thanh Nghi không hiểu chuyện mới khóc nháo thất loạn, nhưng Trọng Khanh thì vẫn cần mặt mũi. Y đành phải túm biểu muội lên, kéo về phòng để thương lượng thêm.

    Thoả thuận đặt ra là Trọng Khanh sẽ được về trường, nhưng Thanh Nghi cũng cùng đi theo. Trong Tinh Quang có cả lớp học nam lẫn nữ nên không có nghi kỵ về vấn đề giới tính. Trong triều đình có đại thần thì cũng có nữ quan, trong gia tộc có đương gia thì cũng có chủ mẫu. Tinh Quang chỉ chuyên đào tạo lãnh đạo, đâu phân ra nam nữ. Thậm chí có những cặp đôi quyền lực cùng xuất thân từ Tinh Quang mà ra, tạo thành truyền kỳ đáng ngưỡng mộ trong dân gian.

    Các gia đình quyền quý đưa con vào đây học chẳng những hy vọng nhi tử thành tài mà còn mong tìm được một mối thông gia tốt.Vật họp theo loài, quen biết người trong Tinh Quang thì sẽ đảm bảo môn đăng hộ đối ngay thôi.

    ^_^

    Thanh Nghi đã thay ra bộ nam phục mà Trọng Khanh mang theo. So với váy áo thướt tha thì nàng vẫn quen thuộc hơn với những kiểu y trang gọn gàng. Trọng Khanh lúc này mười sáu tuổi còn Thanh Nghi mười bảy, nhưng chiều cao lại tương xứng ngang bằng. Nàng vừa lục tay nãi của ông nội đã biết ngay mình có thể mượn đồ xài được. “Có tiện nghi không chiếm, thì chỉ có thằng ngu.” Châm ngôn trong đời của Thanh Nghi chính là ‘mượn được gì cứ mượn’.

    Trọng Khanh buồn rầu nhìn biểu muội lại hoá thành biểu đệ. Lần đầu tiên gặp nhau, nếu không có ngọc bội, y cũng chẳng nhận ra được đây là em họ của mình. Xem ra cuộc sống kham khổ đã biến một tiểu thư lá ngọc cành vàng thành tên lưu manh cực kỳ thô tục. Làn da hơi ngâm đen cùng chiếc mũi sưng vù khiến không ai nhận ra đây là một thiếu nữ dễ thương. Y nhìn Thanh Nghi chỉ biết cám cảnh, đành tự an ủi phải đem nàng về nhà để nuôi cho đến lúc trắng da dài tóc ra.

    Từ chỗ khách điếm đến học viện Tinh Quang không xa. Thanh Nghi vô cùng kinh ngạc nhìn toà biệt viện dưới chân núi đẹp kiểu sơn trang nghỉ mát. Chốn này bày trí rất tao nhã chứ không nặng nề, cô lãnh như Tinh Quang phái bốn mươi lăm năm sau. Nơi đây đúng là một học viện vương giả với vô số nam thanh nữ tú ra vào tấp nập.

    Một số kẻ nhìn thấy ông nội nàng liền lịch sự cúi chào. Thanh Nghi phát hiện họ xưng hô theo cấp bậc chứ không phải tuổi tác. Vài người trưởng thành vẫn gọi Trọng Khanh là sư huynh,vậy nên chuyện sư thúc mười bốn tuổi kia cũng không có gì đặc biệt. Hơn nữa cái tên lơ lửng, tâm cao khí ngạo Ngọc Quân Lâm trông cũng chững chạc hơn tuổi tác thật. Học cho lắm vào để rồi tư tưởng già cỗi hết đi, đứng kế bên đệ tử cũng không trẻ hơn là bao.

    Buổi lễ khai giảng với đầy đủ thành phần nam phụ lão ấu tham gia. Thanh Nghi đứng gần ông nội quan sát hết tình hình xung quanh. Thái sư phụ cùng bảy vị đệ tử nghiêm túc đứng trên đài cao phát biểu dặn dò học sinh cho năm học mới. Đạo gia chắc hẳn rất hâm mộ số bảy nên đời nào cũng chỉ nhận bảy người làm đệ tử mà thôi.

    Các vị sư phụ đều đạo mạo luống tuổi, chỉ riêng người đứng cuối hàng lại vô cùng khác biệt. Quân Lâm mi thanh mục tú, da trắng hơn tuyết, dung mạo khó phân nam nữ nếu hắn chịu khó xoã tóc dài ra. Chỉ riêng cái nhíu mày khó chịu thì quả thật đã khiến hắn già đi thêm chục tuổi. Người khó ưa thì dù nhìn gần hay nhìn xa cũng đều khó ưa như nhau.

    Giữa buổi lễ, Trọng Khanh bị một vị sư huynh khác kêu đi làm công chuyện. Nàng nhìn vẻ quẫn bách trên mặt biểu ca, quyết định tha cho y một lần. Dù sao Thanh Nghi vẫn đang nghiên cứu tìm tòi làm cách nào cho Trọng Khanh bị đuổi học nhanh nhất. Chung quanh đây đầy các vị giám thị, nàng mà gây náo động sẽ bị bịt miệng lôi đi ngay. Người nhà làm loạn thì chỉ bị la mắng chứ đâu tới mức thôi học. Thanh Nghi mà muốn làm, thì nhất định phải làm lớn hơn kìa.

    Đột nhiên có một vị đại ca khác đến nắm khuỷu tay nàng kéo đi. Nhìn mặt y nghiêm túc như thế, chắc là có mật đàm gì đó cần phổ biến. Thanh Nghi quen thói sống trong hắc đạo, thấy có chuyện thần bí gì đều phải đi nghe cho hết. Là kẻ bán tin hay là đồng đạo muốn trao đổi lợi lộc đây?

    - Đệ là người đến ứng tuyển, không nên ở chỗ đó mà phải đi về phía này. - Tiếu Văn Phương nhỏ nhẹ nói với thiếu niên mặc áo vải màu nâu.

    Đồng phục của học sinh Tinh Quang đều là màu xanh lơ tao nhã, nếu có người mặc khác đi, chính là kẻ bên ngoài rồi. Lễ khai giảng đầu năm cũng là dịp duy nhất học viện mở cửa đón chào các thí sinh mới. Hôm nay trong trường có rất nhiều khách tham quan và các thí sinh dự thi đến xem. Trách nhiệm của đám huynh trưởng như Văn Phương chính là hướng dẫn khách,thấy có ai đi nhơ nhẫn lạc chỗ thì phải lùa về ngay.

    Vậy là Thanh Nghi bị lôi lôi kéo kéo đến đứng ở khu vực đầy người nhiều màu sắc. Nàng đã dự định bỏ đi, nếu như không nghe được mùi giàu sang. “Tiền, có rất nhiều tiền.” Nàng liếm môi.

    Một ngày làm lưu manh, cả đời không ngưng phạm tội được. Các vị thiếu gia, tiểu thư béo ú quanh đây ai cũng là kẻ cẩm y ngọc thực,giàu từ chân tơ kẻ tóc đến túi tiền treo hớ hên bên hông. Nhiệm vụ của người giàu chính là cứu vớt những đồng loại nghèo đói hơn. Thanh Nghi tự xếp mình vào hạng rất nghèo nên nàng phải đi lấy chút tiền của bọn người kia cho xã hội cân bằng lại.

    Một thân hình nhanh nhẹn len lõi giữa đám đông người tham dự lễ khai giảng. Bàn tay nhám của tiểu thâu hoàn toàn không liên quan đến võ công, nên giờ đây Thanh Nghi cứ mặc sức tung hoành. Nàng cảm thấy hai tay áo nặng trĩu như thể đang luyện thiết tuyến quyền.Đó cũng là lúc những tiếng la ối á của kẻ mất tiền vang lên.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 01-08-2015 lúc 22:36.
    ---QC---
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  3. #7
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 6: Bản tính khó dời

    Báo thù ký
    Chương 6: Bản tính khó dời



    “Không liên quan đến ta, ta không biết gì hết!” Thanh Nghi im lặng thu mình vào góc, khoanh tay nhìn cảnh nháo nhào của quân đoàn mất tiền. “Chỉ là chút bạc lẻ, các ngươi đừng làm hỏng buổi lễ lớn nha.”

    Quả nhiên nhóm giám thị và đội huynh trưởng đã mau chóng chạy tới dọn dẹp đám hỗn loạn. Mọi người được mời ra sân ngoài để trình báo và giải quyết sự việc. Phải biết Tinh Quang là địa phương như thế nào tôn quý, khách nhân ra vào nơi đây không phải là quan viên quý tộc cũng là danh môn hào gia, sao có thể xảy ra sự tình mất cắp bạc lẻ vô cùng mất mặt này.

    Thanh Nghi huýt sáo khe khẽ, muốn tìm chỗ phi tang những hà bao đựng tiền. Bạc không có tên nhưng trên túi đựng chắc chắn sẽ có ký hiệu nào đó. Đạo tặc tối quyết, ẩn thân thuật. Nàng lách người vào góc tối, sau đó chạy biến đi. Thanh Nghi nhanh tay dốc bạc vào tay áo, vứt túi đựng tiền vào bụi rậm. Nàng vừa hành động vừa cảnh giác nhìn xung quanh xem có kẻ nào dòm ngó mình không. Đây vốn là một góc sân tĩnh lặng, vắng vẻ không người. Bất chợt một âm thanh vang lên khiến nàng giật nãy mình.

    - Này, người kia ...

    Lưu manh chân lý, không được để người khác nhận mặt. Nghe tiếng hét, Thanh Nghi nhất quyết không quay lại mà cắm đầu chạy thẳng. Quả nhiên ở sau lưng nghe có tiếng bước chân đuổi theo. Nàng vận sức, hận mình không còn chút nội lực để dùng khinh công. Trong lòng đầy gian trá, bị người ta đuổi thì chỉ biết cắm đầu chạy. Thanh Nghi dòm xung quanh coi có vật gì cản chân kẻ địch. Nhưng cmn cái hành lang trống này có gì vừa tầm tay đâu.

    Nàng nhíu mày, cảm thấy ruột đau như cắt. Thằn lằn bị bắt thì đành rứt đuôi chạy trốn thôi. Thanh Nghi nắm một vốc bạc trong tay áo ném về phía truy binh. Người kia đúng là tâm thần, đột nhiên nhảy nhót tránh né hết các ám khí. Kết cục là dù Thanh Nghi không cam tâm nhưng vẫn bị bắt lại. Người kia đè nàng xuống đất, leo lên cả trên lưng Thanh Nghi mà ngồi.

    - Tại sao lấy bạc ném ta? - Nam Cung Hiên Vũ kinh ngạc hỏi.
    - Để mua chuộc ngươi đừng đuổi theo chứ sao. - Thanh Nghi la lớn.
    - Vậy tại sao ngươi chạy trốn?
    - Mau xuống khỏi người ta.- Nàng không trả lời mà chỉ giãy dụa.

    Tuy nhiên, người kia quả thật nghe lời, tự động rời khỏi người Thanh Nghi. Nàng giận dữ vơ lấy một nắmcát quăng về phía kẻ địch. “Bạc không lấy, thì ta cho ngươi nếm mùi đau khổ.”Hiên Vũ đột nhiên bị tấn công, không đề phòng kịp nên bị nắm cát kia làm cho tối tăm mặt mày. Vậy mà hắn vẫn kịp vươn tay tóm lấy dây thắt lưng của người nào đấy. Một lần nữa con thằn lằn lại bị đại miêu bắt lấy. Thanh Nghi vùng vẫy một hồi chỉ càng làm sợi dây thít chặt eo, đau đến muốn nín thở luôn.

    - Đại gia mau tha cho ta, tiểu nhân có làm gì mạo phạm đến ngài đâu.

    Đúng với cái tên Nghi, nàng là kẻ rất thức thời, biết phân nặng nhẹ, mềm nắn rắn buông. Bỏ chạy, mua chuộc, phản kích không được thì chuyển sang van xin khóc lóc, nhằm lúc kẻ thù lơ là lại tiếp tục tìm kế thoát thân. Làm thằn lằn thì phải biết thích nghi với mọi hoàn cảnh.

    Trên mặt Hiên Vũđầy cát, tạm thời không nhìn rõ sự việc, chỉ thấy nước mắt cứ ràn rụa tuôn ra. Hắn vô cùng tức giận, quyết không tha cho kẻ ám toán mình. Bàn tay chụp lấy Thanh Nghi tiếp tục tìm vị trí để chế trụ lại. Nàng càng giãy dụa mãnh liệt hơn, khiến Hiên Vũcó cảm giác mình đang đấu vật với một con cá sấu khổng lồ. Rốt cuộc hắn cũng ôm chặt được nàng vào lòng, hai cánh tay mạnh mẽ vòng quanh như người Thanh Nghi như mớ dây thừng cỡ đại.

    - Khốn khiếp, bàn tay ngươi đặt chỗ nào thế, mau bỏ ra cho ta. - Thanh Nghi lại dùng giọng heo cắt tiết để hét lớn.
    Lúc này hắn cũng bắt đầu cảm nhận được vị trí mềm mại đàn hồi trước ngực nàng. Dù được dấu bên dưới lớp vải bó rất chặt nhưng vẫn kịp mang tới nhiều cảm xúc.
    - Con ... con gái sao?

    Hắn kinh ngạc nói, không biết tự hỏi mình hay đang hỏi Thanh Nghi. Thế nhưng vòng tay quả nhiên hơi lỏng ra một chút, đủ để nàng vùng chạy ra ngoài. Thanh Nghi tức hận quay lại, dùng một cước hồi thiên tống thẳng vào bụng Hiên Vũ.

    “May cho ngươi là lão nương hôm nay sinh khí, đá hơi cao một chút. Nếu không ngươi có thể vào cung làm thái giám được rồi.” Nàng khịt mũi, bỏ đi thật nhanh khỏi hiện trường vụ án. Lúc nãy la lớn như vậy, chắc đã có người nghe thấy, sắp kéo đến nơi rồi.

    Thanh Nghi hoàn toàn phản ứng theo tiềm thức của một tay tội phạm. Trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc bỏ trốn và chuyển hoá số bạc mới trộm kia đi để huỷ tang chứng. Luồn lách một hồi lại đi ngay đến nhóm quần áo hoa lệ đang xếp hàng. “Sao cũng được, trà trộn vào đám đông mới là thượng sách.”

    Đoàn người rồng rắn đi vào sảnh với rất đông những bàn làm việc được xếp nối dài vào nhau. Thanh Nghi được người điều hành phân phối đi đến trước mặt một một lão chưởng quỹ ốm nhom, nhìn là biết người keo kiệt. Lão chưởng quỹ giơ lên một tờ giấy vẽ ngoằn ngoèo như bùa chú của pháp sư.

    - Bút tích của Đông Thăng đồ. - Nàng kinh ngạc kêu lên.
    - Bên trái. - Ông chưởng quỹ lạnh lùng nói.

    Vậy là Thanh Nghi lại bị đẩy vào căn phòng kế tiếp. Nàng vẫn còn kinh ngạc vì nhìn thấy danh tác nổi tiếng lại bị đối xử không khác gì giấy lộn. Nhớ năm xưa một vị sư huynh trong nghề trộm được bức tranh chữ của Đông Thăng đồ đã bán lại được hơn tám vạn lượng. Nàng thầm nghĩ,“Trên bàn lão chưởng quỹ kia còn mấy chục tờ giấy khác, nếu thật toàn bộ là danh tác thì ta phát tài rồi.”

    - Kéo đi. - Một cái giọng eo éo vang lên bên tai nàng.

    Thanh Nghi kinh ngạc nhìn sợi dây người ta đặt vào tay mình. Sợi dây quàng qua một chiếc xà bằng thép tròn, còn đâu kia cột với tảng đá lớn. Nàng đang ở đâu đây, và mấy người trong phòng đang làm gì?

    - Kéo đi.

    Cái giọng nói gà mái lại phát ra từ họng một kẻ mập. Nàng không biết đám người này muốn gì, nhưng phải mau chóng thoát thân thôi. Vậy là Thanh Nghi kéo. Gã giám thị nhìn vào vạch khắc trên chiếc cột bên cạnh tảng đá, sau đó ngẩng đầu lên chỉ về phía cửa bên tay trái. Thanh Nghi mau chóng chuồn đi cho nhanh.

    Căn phòng tiếp theo chỉ là một hành lang trống với gạch đá nhấp nhô trên sàn. “Kẻ nào ngu dốt đặt bẫy đầy trên lối đi thế này. Chậc, nếu ta không từng học qua cơ quan thuật thì bị các ngươi hại mất mạng rồi.”Thanh Nghi nhảy nhót qua khỏi bãi đá, chân không hề chạm vào các vị trí có bẫy. Vị lực sĩ mặt lạnh như tiền chỉ tay cho nàng đi về phía bên trái.

    Những căn phòng tiếp theo lại là những thử thách khác nhau, mà cái nào cũng quái đản, bí ẩn. Thanh Nghi cứ bị người ta chỉ qua bên trái, đến nỗi nàng phát nhàm.

    - Khỏi chỉ, bên trái nữa phải không? - Nàng giơ tay ngăn cản vị sư huynh cười cười đã dắt mình đi ngay lúc đầu.
    - Tiểu huynh đệ, lần này ngươi đi bên phải mới đúng. - Tiếu Văn Phương nhẹ nhàng mỉm cười.

    Thanh Nghi đi theo hành lang bên phải, uốn éo một hồi ra được đình viện bên cạnh vườn hoa xinh đẹp. Tại đây có một thiếu niên ngồi bên bàn viết, mắt đỏ ngầu nhìn vào sổ.

    - Tên gì? - Hiên Vũ lạnh lùng hỏi.

    Nàng cứng người, ngó dáo dát xung quanh xem có chỗ chạy trốn không.

    - Ta hỏi tên gì? - Hiên Vũ cáu gắt hỏi lại lần nữa. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không có vẻ gì nhận ra mặt nàng.
    - Vương Thanh Nghi. - Nàng lắp bắp trả lời.

    “Biết ta họ Vương, ngươi có muốn báo thù cũng nên báo cho ông nội ta một tiếng nha.” Nàng sợ hãi nhìn hắn cắm cúi ghi tên mình vào sổ.

    - Đi tiếp đi. - Hiên Vũ lạnh lùng nói.
    - Dạ? - Nàng trố mắt hỏi lại. “Chỉ ghi tên, không muốn xử tại đây luôn à?”
    - Ta nói đi tiếp đi. - Hắn giận dữ gầm lên.

    Thanh Nghi nghe giọng nói đó, ngay lập tức nhấc quần chạy đi mất dạng. Hiên Vũ nhìn theo bóng lưng nàng, gương mặt dữ tợn dịu lại, một nụ cười ý vị nở trên môi.

    - Nam đệ tử mới của Mai Viện ư? - Hắn lẩm nhẩm đọc cái tên vừa mới ghi vào sổ.

    “Năm nay thí sinh thú vị đặc biệt nhiều!”

    ^_^

    Vương Trọng Khanh mất biểu muội nên cuống cuồng đi tìm. Y chỉ xoay đi giải quyết một ít chuyện, khi trở lại đã không thấy Thanh Nghi đâu. “Chẳng lẽ đi tự tử rồi?” Y phát hoảng nghĩ. Nàng đã từng nói nếu Trọng Khanh bỏ rơi mình, sẽ ngay lập tức đi tìm cha mẹ. Y đã từng nhìn thấy Thanh Nghi nhảy lầu, bộ dáng rất quyết liệt, chứ không giống hù doạ tí nào. “Nghi nhi ơi, muội đừng có làm bậy nha!”

    Trong lúc vội vã, Trọng Khanh chạy đụng trúng tiểu sư thúc. Y sợ hãi lùi lại, giọng lắp bắp kính cẩn.

    - Đệ tử là Trọng Khanh, vừa mới mạo phạm người rồi.
    - Có việc gì mà vội vàng vậy? - Quân Lâm nhíu mày nhìn đệ tử.
    - Biểu muội của đệ tử không biết đi đâu mất dấu. Đệ tử sợ nàng làm chuyện dại khờ nên vội vàng đi tìm. - Y nhanh gọn thuật lại.
    - Biểu muội? - Quân Lâm cố nhớ về cô nương loè loẹt bị té dập mũi. - Vì sao lại mang biểu muội vào trường?
    - Hôm qua đã có trình bày với sư thúc rồi đó, đệ tử phải đưa Thanh Nghi về nhà, nên muốn xin phép người tạm nghỉ mấy ngày. Thanh Nghi lại rất sợ bị bỏ rơi, nàng nhất quyết không đi cùng đệ tử thì không được.

    Trọng Khanh trình bày mà lòng lo như lửa đốt. Trong lúc y dài dòng chỗ này, không biết Thanh Nghi đã đi đến tận nơi nào.

    - Được rồi, cứ giải quyết gia sự cho tốt đi. - Quân Lâm vẫy tay, dễ dàng chấp thuận cho Trọng Khanh. - Ngày hôm nay rất đông người, có lẽ nàng chỉ đi lạc thôi. Dẫn thêm vài đệ tử khác đi tìm cho mau.
    - Đa tạ sư thúc.

    Y mừng rỡ cúi đầu chào, rồi nhanh chân phóng thẳng. Quân Lâm ngó lại, nhưng đã thấy bóng dáng Trọng Khanh mờ ảo như sương rồi. “Chạy đi cũng thật là nhanh quá! Sau này nên chuyên chú rèn luyện thêm cho y môn khinh công.” Sau đó hắn thở dài tiếp tục đi về phía Mai viện. “Năm nay không biết các vị sư huynh lại phân cho ta bao nhiêu học sinh?”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Lần sửa cuối bởi nguoi qua duong a, ngày 01-08-2015 lúc 22:36.
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  5. #8
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 7: Nhận giặc làm thầy

    Báo thù ký
    Chương 7: Nhận giặc làm thầy



    Đến cuối cùng,Thanh Nghi cũng hiểu ra mình bị người ta đẩy đi đâu. Nàng ôm đầu, không hiểu nổi tại sao bản thân lại vượt qua hết toàn bộ những thử thách cực khó mà đầu nhập Tinh Quang học viện. Thanh Nghi đến đây để khiến Trọng Khanh bị đuổi học. Việc lớn chưa xong, nàng lại để chính bản thân mình dính vào phe kẻ thù rồi.

    “Tuy nhiên, cũng phải khen cho đám Tinh Quang, có con mắt nhìn người. Từ trong ngàn vạn thí sinh chọn ra được thành phần ưu tú nhất là đại lão gia đây.”

    Thanh Nghi cùng mười mấy bạn học bị đẩy vào khu vực có đề tên Mai viện. Mai viện nằm trên sườn dốc cách xa những cụm kiến trúc khác của Tinh Quang. Nơi đây có rất nhiều dãy nhà được phân ra những căn phòng nhỏ đều nhau. Chỉ có một lối đi xuống núi gồm cả trăm bậc cấp lót bằng đá chẻ. Trong Mai viện đã có sẵn những tiền bối mặc đồng phục đứng chào đón bọn họ. Ai nấy đều vui mừng vì năm nay mình có thêm đàn em.

    Người bước tới trước nhất là một kẻ có nụ cười thường trực trên môi. Đây là lần thứ ba Thanh Nghi gặp lại Tiếu Văn Phương, một thanh niên cao gầy, cười nhiều đến nổi đã có vài dấu nhăn nơi đuôi mắt.

    - Ta là Tiếu Văn Phương, sư huynh phụ trách lớp thứ nhất của Mai Viện, cũng chính là các đệ. - Hắn tự mình giới thiệu mình. - Mai viện sẽ là chỗ ngủ nghỉ sinh hoạt của các đệ trong suốt thời gian học tập ở Tinh Quang. Ngoại trừ lúc lên lớp phải đến Hướng Nhật đường thì thời gian còn lại các đệchỉ được ở nơi này. Người quản lý Mai Viện là thất sư phụ, nhưng mọi người cứ gọi “tiểu sư thúc”.Các đệ đừng thấy tiểu sư thúc còn trẻ tuổi, thật ra người cũng tài giỏi không thua kém gì sáu vị sư phụ khác. Đặc biệt tiểu sư thúc rất dễ chịu, hiền hoà nên Mai viện của chúng ta chính là chỗ tốt nhất trong toàn bộ Tinh Quang này.

    Nghe sư huynh giới thiệu hấp dẫn vậy, ai nấy đều lầm rầm bàn tán. Việc phân người mới hoàn toàn là ngẫu nhiên, nên không ai biết rõ mình sẽ đi theo sư phụ nào. Chỉ biết rằng trong bảy chỗ, Mai viện có lịch sử ngắn ngủi nhất, do đệ tử trẻ tuổi nhất của Thiên Tông thái sư phụcai quản. Ngọc Quân Lâm mười hai tuổi ra đứng lớp, năm nay cũng chỉ vừa mới mười bốn tuổi.

    Về mặt tài năng cuả hắn, mọi người không muốn bàn cãi nữa. Nhưng còn kinh nghiệm giáo huấn học trò thì làm sao sánh được với các đạo sư khác vốn đã tuổi trung niên. Có vài tiếng thở dài thườn thượt đầy chán nản. Họ nghĩ rằng Mai viện này do trẻ con đứng đầu, ắc sẽ thất loạn bát nháo như vườn trẻ mất thôi.

    Trong đầu Thanh Nghi lúc này cũng xoay mòng mòng như chong chóng. Nàng chạy đi đâu không chạy, lại đâm đầu vào địa bàn của kẻ thù rồi. Thói đời, ghét cuả nào trời trao của ấy. Có lẽ Thanh Nghi phải học cách yêu thương Ngọc khốn khiếp, mới có thể tránh xa hắn được. Nàng thở dài, không biết bây giờ nên tung người bỏ chạy hay đợi đến khuya trèo tường. Sự việc này bại lộ chẳng những Thanh Nghi mà cả Trọng Khanh cũng sẽ bị đuổi học. Tiếp tay đưa người nhà trà trộn vào học viện hẳn là việc lớn tày trời rồi.

    Đột nhiên đám đông xung quanh xôn xao ồn ào hẳn lên. Thanh Nghi nhìn theo hướng của mọi người, phát hiện một cái bóng trắng đang tiến về phía họ. Mai viện nằm ở trên sườn núi, vị trí cao nhất, và xa xôi hẻo lánh nhất của học viện. Muốn lên đây phải đi một đoạn đường dốc khá dài.

    “Vậy mà còn nói hắn là đệ tử được sủng ái nhất. Ta thấy tám chín phần là bị ganh ghét nhất rồi. Mỗi ngày đi trên con đường mòn gập ghềnh như vậy, cầu cho ngươi vấp té lăn xuống núi chết cho rồi.”

    Vừa mới nguyền rủa người trong đầu, quả nhiên đối phương vấp té thật. Thanh Nghi kinh ngạc nhìn, sau đó lại cười toe toét đến mang tai. “Ta cư nhiên cũng là một nguyền rủa sư cao tay!”

    Đám sư huynh cấp trên nhìn thấy tiểu sư thúc té ngã thì nhào ra đón. Thế nhưng Quân Lâm đã đưa tay ngăn lại, tự mình đứng dậy phủi đi bụi bặm dính trên quần áo. Nhìn từ xa vẫn thấy được vẻ trẻ con trong cái lốt giả dạng người lớn kia. Đột nhiên Thanh Nghi thay đổi ý kiến, không muốn bỏ trốn nữa.

    “Lúc này không giết hắn, sau này làm sao có cơ hội tốt hơn?”

    ^_^

    Trước mắt đám học trò mới, Quân Lâm lại bày ra dáng bộ tiên phong đạo cốt của mình. Hắn gằn giọng dặn dò học trò về các lễ nghi phép tắc và lịch học tập làm việc của Mai viện. Hai chân mày không ngừng nhíu chặt lại, ánh nhìn sắc bén quét khắp nơi như đang truy tìm gian tặc. Bộ bạch y trắng như mây đã dính lấm tấm bùn thu hút tất cả sự chú ý của mọi người. “Thiên hạ đồn đãi bảy vị sư phụ của Tinh Quang đều là thiên tài văn chương, kỳ tài võ lược. Sao lại lòi ra một người đi đường cũng vấp té thế này?” Học sinh mới lại bi ai thêm một chút trong lòng.

    Sau bài phát biểu, Quân Lâm ra lệnh cho học trò về nhận phòng và chuẩn bị cuộc sống tân sinh. Trong suốt thời gian đó, hắn không có biểu hiện nhận ra mặt của Thanh Nghi. Ban đầu nàng cố núp thật kín, cúi đầu thật sâu nhưng vẫn bị gọi tên lên nhận đồng phục. Thế nhưng Quân Lâm chẳng có chút kinh ngạc hay tức giận gì khi Thanh Nghi đứng trước mặt. Tuy chỉ gặp qua có một lần nhưng Thanh Nghi chắc chắn hắn không thể quên được cái lỗ mũi sưng như trái cà cuả mình được. Đến lúc này nàng lại cảm thấy nghi ngờ, ước đoán ngược lại xem hắn có ý đồ gì.
    “Dùng bất biến ứng vạn biến. Cao thâm, rất khó lường. Kẻ này âm hiểm hơn vẻ ngoài nhiều.”

    ^_^

    Học sinh năm nhất được lùa hết vào phòng ngủ đánh số một. Có khoảng hai mươi chiếc giường, nên dư dả cho mọi người chọn lựa. Thanh Nghi ôm đống đồng phục đi tới chỗ sâu nhất trong góc, cố nén mình để không thu hút sự chú ý. Thế nhưng vị đại ca đô con trong nhóm tân sinh đã ngay lập tức kêu tới nàng.

    - Ê, mũi cà chua, ngươi làm gì mà trốn trong góc vậy. - Giọng trầm ồn nghe như đại tướng hét giữa sa trường. - Lúc nãy mọi người đã được biết tên nhau, nhưng ta thấy vẫn nên giới thiệu thêm lần nữa. Chúng ta sẽ còn cùng học ở đây trong thời gian dài, biết rõ thân phận để dễ xưng hô hơn.

    Chủ kiến này nghe có vẻ hoà hảo, nhưng thật ra vẫn còn ý đồ sâu xa bên trong. Học viện Tinh Quang chuyên đào tạo trụ cột tương lai của nước nhà, cũng đồng nghĩa có rất nhiều con cái quan viên được gửi gắm vào. Nếu không phải danh môn vọng tộc thì cũng là hoàng thân quốc thích mới được mở cửa cho ứng thí. Lúc vào cổng,Thanh Nghi đã nhìn thấy cảnh xét bái thiếp của từng vị khách mời. May nhờ nàng đi cùng Trọng Khanh,nên có thể dễ dàng lọt vào được. Thanh Nghi chắc chắn chỉ cần tuỳ tiện túm lại mấy kẻ đi trong học viện đều có thể nghe được câu “Cha ta là đại quan trong triều”, hay“Ông cậu của bà chị họ cô em chồng thím tư nhà ta là hoàng thân quốc thích.”

    Tóm lại, buổi giới thiệu cá nhân hôm nay chính là đại hội khoe gốc gác gia thế mà thôi.

    - Tiểu đệ Vương Thanh Nghi, ngoài ra không có gì để giới thiệu thêm. - Nàng đứng dậy cười hoà nhã.
    - Họ Vương à? Vậy có liên quan gì đến Vương thái phó không?

    Một tên mũi heo mắt chuột lên tiếng. Nàng nhớ rõ tên này là Đoàn Tự Trọng, con của một viên quan nào đó trong thái học viện.

    - Dạ không, cả nhà tiểu đệ không có ai làm quan.

    Ngay lập tức, ánh mắt của mỗi người trong phòng đều thay đổi. Họ nhìn nàng giống hệt kiểu của Ngọc thối tha, “Ngươi là con sâu, cái kiến không vừa mắt ta.”

    - Cha ta là Tiêu tướng quân đóng ở mạn bắc. - Tên đô con bắt đầu lại buổi giới thiệu gia thế một cách hoành tráng hơn. - Ta là Tiêu Tuấn, năm nay mười chín tuổi, có lẽ lớn hơn mọi người trong phòng này hết.
    - Vậy Tiêu đại ca sau này sẽ trở thành sư huynh trưởng khoá của chúng ta rồi. - Tên Tự Trọng ngay lập tức hạ mình, xưng tôn người ta lên.

    Những người khác tiếp tục giới thiệu bản thân, nhưng không ai hiển hách hơn Tiêu Tuấn, đành phải để y bước lên ngai lão đại vậy. Khoá học này cũng bắt đầu như một quan trường thu nhỏ, môi trường cho các thiếu gia tập làm quen với thủ đoạn chính trị, có dịp thực hành cọ xát với cuộc đời.

    Sống kiểu miệng tụng niệm, bụng dao găm thế này khiến Thanh Nghi thấy sợ. Nàng hận ai chỉ muốn lao vào đâm một phát, chứ cười cười tung hê người khác đúng là cảm thấy ghê ghê.

    “Có lẽ vào đây ta sẽ luyện được thêm nhiều thủ đoạn thối tha, so với hắc đạo càng vượt trội. Nhân sinh đều là đê tiện, chỉ là người tiện ra mặt, còn kẻ tiện sau đuôi mà thôi.”

    ^_^

    Lúc Trọng Khanh gặp lại Thanh Nghi đã là chuyện ba ngày sau. Y dốc sức lục tung Tinh Quang, sau đó vạch nát Thang Nghiệp trấn cũng không tìm được người, đành phải thất thểu quay về trường. Sợ rằng nàng đã bỏ đi, hoặc tự tử, y lo lắng phát điên lên. Chỉ mới ba ngày, mặt mày hốc hác, thần trí đờ đẫn nhìn rất thảm thương.

    Mới tìm được biểu muội thất lạc, ngay sau đó lại đánh mất nàng, làm sao y dám quay về nhà báo cáo lại. Trọng Khanh đành phải trốn ở trường, gậm nhấm nỗi thất vọng một mình. Y đến phòng của Quân Lâm báo cáo lại sự việc, được tiểu sư thúc an ủi vài câu chiếu lệ. Đúng lúc đó một đám đông ồn ào kéo đến chỗ của phụ trách để phân xử trắng đen.

    - Kính thưa tiểu sư thúc, Vương đệ tử và Tiêu đệ tử đánh nhau mất trật tự. Cả hai người không biết nhường nhịn, nên mong sư thúc đưa ra hình phạt cảnh tỉnh bọn họ. - Vị sư huynh phụ trách năm thứ hai túm bọn họ lôi vào phòng.
    - Thanh Nghi.

    Trọng Khanh kinh hoảng hét lớn, sau đó nhào tới ôm chầm biểu mụôi đáng thương của mình. Mũi cà chua vừa mới xẹp bớt thì trên trán lại có cục u to tướng.

    - Ai đánh ngươi? - Y giận dữ hét lên.

    Đây là người em gái quý giá y tưởng mất rồi lại tìm được. Cái cảm giác muốn bảo hộ, trân trọng nàng chỉ càng lớn thêm theo thời gian. Lần này bắt được Thanh Nghi, y sẽ không buông tay ra nữa. Tốt nhất là đem nàng về nhà, bỏ vào lồng để chăm nuôi.

    Tiêu Tuấn quỳ kế bên Thanh Nghi, không biết kẻ vừa mới lớn giọng là ai. Thế nhưng người mới la lên mặt cũng non choẹt, nên hắn cũng lớn tiếng trả lời.

    - Là ta đánh đó rồi sao?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  7. #9
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 8: Tẩu vi thượng sách

    Báo thù ký
    Chương 8: Tẩu vi thượng sách



    Trọng Khanh căm thù nhìn về phía tên cơ bắp to như bò mộng. “Gã võ phu thô lỗ như thế này, đánh biểu muội ta còn dám lớn tiếng sao?”

    - Ngươi chết chắc rồi. - Trọng Khanh nghiến răng,sắn tay áo chuyển hướng qua Tiêu Tuấn.
    - Không được ra tay!

    Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên, Trọng Khanh đành phải thu tay về. Quân Lâm đã đi khỏi chỗ của mình, đến gần hai người vừa mới được giải vào.

    - Đây là Thanh Nghi sao? - Hắn đến gần, nheo mắt nhìn nàng. - Ba hôm trước đã thi đậu vào Mai viện. Nếu ta biết đây là người đệ tử tìm thì đã sớm thông báo rồi.

    Thanh Nghi lúc này mới sực nhớ mình đã biến mất ba ngày không liên lạc. Nhìn vẻ hốc hác của Trọng Khanh, nàng giật mình áy náy. Trước giờ Thanh Nghi độc lai độc vãng, hành động tuỳ tiện, chưa từng phải báo cáo hay liên lạc với người nào. Bang hội không quan tâm, mẹ nàng chẳng hỏi han. Bà tin tưởng dù Thanh Nghi làm gì, ngày rằm mỗi tháng đều quay về nhà đúng hạn. Nên tính ra Thanh Nghi là một kẻ tự do có chính kiến của riêng mình.

    - Biểu ca, xin lỗi huynh. - Nàng lí nhí cất tiếng.
    - Đệ tử tuỳ tiện quá, sao không báo trước với Trọng Khanh một tiếng?Để y lo lắng cho ngươi suốt mấy ngày qua. - Quân Lâm ra vẻ trưởng bối trách mắng.

    Thanh Nghi ngay lập tức quắc mắt nhìn hắn, lúc này chợt hiểu ra âm mưu xấu xa củaQuân Lâm. Hắn cố tình không nhận mặt mình, chỉ để Trọng Khanh khốn khổ tìm kiếm.

    - Thật ra sư thúc có thể thay đệ tử đi báo tin với biểu ca cũng được vậy. - Nàng quyết định vạch mặt hắn giữa đương trường. - Trước đây chúng ta có gặp qua, sư thúc không thể nói là không biết mặt Thanh Nghi.
    - Vi sư không nhìn rõ thôi.
    - Cmn cái gì mà nhìn không rõ. Mỗi ngày đều điểm danh trên lớp mà còn giả vờ không thấy. Ngươi đui à, hay cố tình khiến biểu ca ta lao đao?

    Một tiếng tát thanh thuý lại vang lên. Đây là lần thứ hai Trọng Khanh ra tay với nàng. Thanh Nghi kinh ngạc bất động không kịp phản ứng. Cả phòng cũng sững sờ không ai nói được tiếng nào.

    - Tiểu sư thúc, kẻ này để đệ tử dạy dỗ lại!

    Vừa chấp tay nói xong, Trọng Khanh đã mạnh bạo lôi Thanh Nghi ra khỏi phòng. Nàng vừa dãy vừa la như heo bị chọc tiết, khiến toàn viện đều lú đầu ra dòm ngó. Y mạnh mẽ lôi Thanh Nghi về phòng mình, đóng sầm cửa lại để nàng không chạy thoát thân. Dãy phòng của các sư huynh bình thường luôn vắng người nên họ có thể do do cãi vã to tiếng.

    - Biểu ca, huynh lại ra tay đánh muội? Để Thanh Nghi chết cho huynh coi. - Nàng vừa khóc vừa la.
    - Còn muốn nháo? Muội đã gây ra tội lớn tày trời rồi. - Trọng Khanh hét lớn, không hề nhân nhượng chút nào. - Giả nam thi vào học viện, chưa được ba ngày đã gây chuyện đánh nhau, hỗn hào với sư thúc. Còn dám nói người đui? Muội thật không muốn sống mà.

    Y đau khổ ngồi xuống giường ôm đầu. Lần này không chỉ Thanh Nghi, mà xem ra bản thân Trọng Khanh cũng khó giữ. Tiểu sư thúc bình thường nghiêm trang điềm đạm, nhưng đắc tội với hắn thì chưa có kẻ nào được sống tốt. Đặc biệt, chạm đến yếu điểm bản thân, Quân Lâmcàng khốc liệt hơn.

    - Gì mà không muốn sống? Đây là chỗ học viện nha, hắn có lộng quyền cũng đâu đến mức giết người.

    Thanh Nghi nhìn thấy vẻ sợ hãi của Trọng Khanh thì cũng lấy làm lo lắng. Ông nội cuả nàng từ trước đến giờ đều hào hoa phong nhã, có bao giờ sợ hãi đến mức vò đầu bức tóc như thế này.

    - Ta đã nói gì với muội về thân phận Tĩnh quận vương,với xưng hào đó mà còn không dám giết người à? Dù tiểu sư thúc có muốn lật nhào cái học viện này lên, cũng không ai dám cản. Tiểu sư thúc là cháu trai yêu quý nhất của thái hậu, chỉ cần không phải ngai hoàng đế, tiểu sư thúc muốn gì mà chẳng được.
    - Sao có thể bá đạo đến mức đó. Hoàng tôn nhi tử có rất nhiều, thái hậu đâu thể chỉ cưng chiều một mình Ngọc thối tha ... í quên, Ngọc sư thúc. - Nàng cảm thấy run rẩy da đầu. “Lẽ nào mình phạm tội tày trời thật?”
    - Năm đó xảy ra chiến tranh với Thanh Trà, đại công chúa cùng tiền quận vương bị bắt cóc trên Thiên Mẫu sơn. Triều đình xua quân đi giải cứu, nhưng chỉ đem về được một mình tiểu sư thúc. Phụ mẫu mất hết, bản thân lại bị băng giá làm hỏng đôi mắt, bây giờ ngoài phạm vi ba bước chân, không thể nhìn thấy gì. Muội nói xem, tiểu sư thúc như vậy có được thái hậu yêu thương cưng chiều không.

    “Đúng là thân thế rất tội nghiệp!”Thanh Nghi gật gù đồng tình. Nàng mà là bà ngoại hắn, cũng sẽ sủng ái Ngọc Quân Lâm tới tận trời cao. “Nhưng khoan đã, vậy là mình đắc tội với tiểu quận vương rồi. Chửi hắn mù, chắc chắn không còn đất chôn thân.”

    - Biểu ca, chúng ta mau trốn. - Thanh Nghi nhào dậy, nắm tay Trọng Khanh lôi đi.
    - Khắp thiên hạ đều là đất hoàng đế, chúng ta có thể trốn chỗ nào? Cả dòng họ Vương đều có thể bỏ trốn cùng muội sao? - Y thở dài.
    - Vậy thì huynh chạy đi nói với hắn mình nhận lầm rồi. Muội và nhà họ Vương không có chút quan hệ. Hắn muốn chiên xào nấu nướng thì đi tìm Vương Thanh Nghi ta, quân tử không động đến thê nhi, gia tộc kẻ khác.

    Trọng Khanh ngước nhìn biểu muội vô cùng khí phách của mình. Tuy là phận nữ lưu, nhưng mở miệng ra cũng biết nói đến đạo nghĩa. Một mình làm, một mình chịu, không liên luỵ người nhà. Y đúng là không nhận lầm biểu muội.

    - Thật ra vẫn còn cách đi xin lỗi mà. - Trọng Khanh cười khẽ.
    - Bỏ trốn được không?

    Vẻ khí phách trên mặt Thanh Nghi lại bay biến đi mất. Làm đại trượng phu chưa được một khắc, nàng lại muốn trở về vẻ tiểu nhân rồi. “Xin lỗi làm gì? Nhỡ hắn muốn báo thù thì sao. ‘Tẩu vi thượng sách’, lời người xưa dạy chớ có sai. Nếu cãi lại sẽ bị núi đè đó!”

    ^_^

    Hai huynh muội bọn họ đi đến Luyện đấu trường. Hôm nay Luyện đấu trường bị một mình tiểu sư thúc chiếm giữ, những học sinh khác không được bén mảng tới. Chỉ có đại sư huynh của Mai viện là cả gan xông vào, phía sau y còn có thêm sư đệ bưng theo ấm trà cùng ly tách. Tất cả các học sinh cũ đều biết mỗi khi tiểu sư thúc sinh ý, chỉ có đại sư huynh dám vào khuyên can. Hy vọng lần này cũng như mọi khi, tiểu sư thúc sẽ mau chóng bình thường trở lại.

    - Sư thúc, đệ tử là Vương Trọng Khanh xin vào!

    Y lớn tiếng thông báo, rồi đẩy cửa khu luyện võ mà không cần chờ đợi sựcho phép. Thanh Nghi hãi hùng khi nhìn thấy cả một cây thương lớn đang bay về phiá mình. Trọng Khanh vung tay đánh bạt cây thương văng ra phía khác, mũi thương đâm vào vách tường với uy lực không hề nhỏ. Võ công cao mà lại nóng tính thì đúng là sự kết hợp tai hoạ rồi.

    “Ông nội ơi, bây giờ cháu không còn nội lực, sinh mạng đều giao vào tay nội hết.” Nàng thầm rên trong lòng.

    Trọng Khanh đi đến bên mép sân rồi quỳ xuống đó. Thanh Nghi lúp xúp làm theo, không dám rời xa y. Vũ khí vẫn tiếp tục bay ra tán loạn, đập vào vách tường kêu canh cách. Quân Lâm ở giữa đấu trường dùng trường kiếm xuất ra những chiêu uy mãnh nhất. “Đây mà là nơi luyện võ hả? Cối xay thịt thì có.” Vũ khí treo trên dây đưa qua đưa lại rổn roẻn theo lực công kích của Quân Lâm. Bốn phương tám hướng đều có thể văng bật trở lại tấn công vào người ở giữa.

    Ban đầu,Thanh Nghi hoảng sợ nhìn một màn luyện võ trên đầu mũi thương ngọn giáo. Sau đó nàng kinh ngạc nhớ lại lời Trọng Khanh kể. “Người này không nhìn thấy gì ngoài phạm vi ba bước chân thật sao?”

    Cùng có sở trường võ học nên Thanh Nghi hiểu rõ sự lợi hại của Quân Lâm. Bộ kiếm pháp mà hắn đánh ra đã sớm đạt tới cấp độ lô hoả thuần thanh rồi. Điều Quân Lâm thiếu chính là sự phối hợp chuẩn xác giữa nội lực phát công và kiếm kỹ. Mà kỹ thuật này chỉ có thể trải qua thực chiến hàng trăm, hàng ngàn trận mới có thể lãnh ngộ được. “Ngọc đại chưởng môn lúc này mới chỉ là một con cọp giấy mà thôi.” Bất chợt nàng khịt mũi cười.

    - Cẩn thận! - Trọng Khanh kéo nàng tránh sang một bên.

    Lại một món vũ khí khác bị Quân Lâm đánh văng ra khỏi hàng dây treo. Tuy Thanh Nghi nhìn kịp, nhưng tay chân lại không phản ứng kịp. Đây chính là sự khác biệt của người luyện võ và kẻ không có nội công. Đầu óc thì thanh tỉnh mà tay chân lại hoạt động không theo ý muốn. Nàng đúng là con thằn lằn đã mất đuôi, chút bản lĩnh cuối cùng cũng không thể lấy ra xài.

    - Ai cho các ngươi vào đây? - Giọng lạnh lùng vang lên. - Sư thúc không thấy đường, có khi ngộ sát người không chừng.

    “Tiểu nhân!Có chút hiểu lầm cỏn con cũng ghi hận trong lòng.” Nàng le lưỡi chế giễu, không lo bị hắn nhìn thấy. Chỉ cần đừng phát ra tiếng, Thanh Nghi muốn kinh miệt hắn thế nào cũng được. Phát hiện này thật là đáng giá à nha.

    - Sư thúc, đã luyện công hai canh giờ, chắc mệt rồi. Đệ tử có mang theo trà Thanh Ngọc mà người thường uống ...

    Trọng Khanh đang ê a giới thiệu thì bị cắt ngang.

    - Thanh Nghi có ở đó không? - Quân Lâm đột nhiên nói nhẹ như gió thoảng.
    - Biểu muội đang quỳ bên cạnh đệ tử.
    - Vậy thì để Thanh Nghi mang trà vào đi.

    Nàng trố mắt nhìn đao thương kiếm kích bay loạn xạ quanh trường đấu, sau đó quay sang Trọng Khanh cương quyết lắc đầu.

    - Sao? Một chung trà cũng không dám đưa à? - Giọng nói có vẻ tránh cứ.
    - Để đệ tử vào. - Trọng Khanh lên tiếng.
    - Quỳ ở đó. - Hắn gằn giọng. - Ngươi là sư huynh, việc cỏn con này để tân đệ tử làm.

    Rõ ràng Quân Lâm đang có ý định trả thù trút hận. Nếu không phải Thanh Nghi bỏ mạng hôm nay, hắn nhất định không chịu tha thứ việc nàng đã mạo phạm mình. Thậm chí trong giọng điệu của người này còn mang rõ hàm ý giận lây sang Trọng Khanh. Thanh Nghi đột nhiên tức giận. Nàng đứng dậy vỗ ngực.

    - Người nào gây ra thì để người ấy gánh. Biểu ca, để Nghi nhi đi.
    - Đừng!

    Trọng Khanh nắm tay nàng kéo lại, miệng lẩm bẩm thành hình. “Vào đó chết chắc!” Nhưng Thanh Nghi lắc đầu, vùng tay ra. Đằng nào số mạng của nàng cũng sẽ chết trong tay Ngọc Quân Lâm. Chết sớm hay chết muộn cũng chỉ có bốn mươi lăm năm thôi mà. Thanh Nghi bưng nguyên khay nước đi vào Bách vũ trận.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  9. #10
    nguoi qua duong a's Avatar
    nguoi qua duong a Đang Ngoại tuyến Vô ảnh vô tung
    Truy cầu hảo hữu
    Dư Thời cư sĩ
    Tạm nghỉ ăn chơi
    Trạng Nguyên
    Super Moderator
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Đang ở
    Góc ngã tư đường
    Bài viết
    4,391
    Xu
    15,038

    Mặc định Chương 9: Dạy đệ tử

    Báo thù ký
    Chương 9: Dạy đệ tử



    - Hơi ồn ào nhỉ? Nếu sợ chết thì hát lên một chút xem. - Quân Lâm không nhanh không chậm nói.

    Tốc độ ra chiêu cuả hắn đang tăng lên thấy rõ. Các loại vũ khí va chạm nhau lách cách, đập vào trong rồi văng ra ngoài. Toàn bộ uy lực Quân Lâm phát động đều sẽ bật trở lại phía hắn. “Rèn luyện kiểu này đúng là điên rồ.”

    Nàng biết Quân Lâm muốn xác định vị trí cuả mình nên mới bắt hát, thế nên Thanh Nghi cất cao giọng theo lời yêu cầu. Đằng nào cũng mang tâm lý của tử sỹ đi đối mặt với Ngọc khốn khiếp, nàng từ lâu đã không biết sợ chết rồi.

    “Chém cha cái khó!
    Chém cha cái khó!
    Khôn khéo mấy ai?
    Xấu xa một nó!
    Lục cực bày hàng sáu, rành rành kinh huấn chẳng sai,
    Vạn tội lấy làm đầu, ấy ấy ngạn ngôn hẳn có ...”

    Một bài “Tiêu Dao Du” chính hợp ý cảnh.

    “...Kìa ai:
    Bốn vách tường mo,
    Ba gian nhà cỏ.
    Đầu kèo mọt đục vẽ sao,
    Trước cửa nhện giăng màn gió.
    Phên trúc ngăn nửa bếp nửa buồng,
    Ống nứa đựng đầu kê đầu đỗ.
    Đầu giường tre, mối dũi quanh co,
    Góc tường đất, giun đùn lố nhố.
    Bóng nắng dọi trứng gà bên vách, thằng bé tri trô,
    Hạt mưa soi hang chuột trong nhà, con mèo ngấp ngó ...”
    (Trích “Tiêu dao du”, Nguyễn Công Trứ)

    Từng bước tiến vào cối xay thịt, vũ khí trong Bách Vũ trận vụt xoẹt bay sượt qua nàng nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên không hề chạm vào Thanh Nghi. Quân Lâm đang cố tình chỉnh nàng, mới bắt Thanh Nghi bưng trà vào để hù doạ. Bình thường rất nhát gan, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với kẻ thù nàng lại chẳng còn chút sợ hãi nào, thanh tỉnh đến kỳ lạ. Chỉ cần một chút dao động tránh né, Thanh Nghi sẽ bị cuồng vũ cắt đứt ngay. Chỉ cần sợ hãi lùi bước, nàng sẽ dính vào tán vũ đang bị đánh dạt.

    Trọng Khanh ở ngoài quan sát mà đổ hết mồ hôi lạnh. Y đang chứng kiến sinh mạng biểu muội bị đùa giỡn, lại không thể làm gì. Tuy võ công của tiểu sư thúc cao cường, nhưng vạn nhất sơ sẩy thì hậu quả sẽ là bách khí xuyên thân. Hai bàn tay y nắm chặt đầy căm tức, bởi vì Trọng Khanh không có cách nào bảo hộ tốt cho người nhà. Y vạn phần bất đắc dĩ phải quỳ gối bên ngoài mở mắt to nhìn mọi việc.

    Khi Thanh Nghi chỉ còn cách hắn ba bước chân, nàng nghe được không khí xung quanh mình rung lên mãnh liệt. Quân Lâm đã đánh tới cao trào của bộ kiếm pháp, toàn bộ vũ khí đều bị cộng hưởng bởi nội công của hắn. Như một tiểu vũ trụ bùng nổ, tất cả bị bức ra khỏi dây treo, văng ra vèo vèo khắp vách phòng.

    Thanh Nghi nhắm mắt, trân mình chịu trận. “Cao thủ, hảo kiếm. Hèn chi mấy chục năm sau lại có thể ngồi lên vị trí nhất đại tông sư.” Nàng càng lúc càng cảm thấy trong lòng cám cảnh. Nếu trong trạng thái đỉnh cao, Thanh Nghi có thể miễn cưỡng cùng người này quyết đấu ngang ngửa. Còn bây giờ, người ta là hổ, nàng là thằn lằn, khó bề so sánh.

    Có tiếng bước chân đến gần Thanh Nghi. Nàng mở mắt ra, phát hiện khuôn mặt Quân Lâm đã gần trong gang tấc.

    - Vi sư đã nhìn rõ mặt đệ tử rồi, sau này sẽ không quên. - Hắn ngạo mạn cười,rõ ràng rất thích thú trước vẻ chết nhát của Thanh Nghi ở thức kiếm cuối cùng. - Rót trà!

    Thanh Nghi cầm ấm trà lên, bàn tay run lẩy bẩy không ngăn lại được. Nàng nhíu mày gồng mạnh, muốn trấn định bản thân nhưng dòng nước trà cứ sóng sánh ra ngoài. Ý cười trên môi Quân Lâm càng sâu. Hắn có phương pháp không phạm đến kẻ khác, nhưng vẫn khiến người ta suốt đời không quên được. Phải nhớ rằng trong thiên hạ, Ngọc Quân Lâm là không thể chọc ghẹo.

    - Năm nay đồ đệ của Mai viện lá gan cũng to lắm. Toàn bộ bài hát đều rõ ràng rành mạch, không chút run rẩy. Ta lấy làm vui trong lòng. - Hắn cầm chung trà lên, một hơi uống cạn.

    Chịu uống trà này, biểu thị Quân Lâm đã bỏ qua mọi chuyện. Trọng Khanh mừng rỡ rời chỗ, đứng bên cạnh biểu muội đã xanh như tàu lá.

    - Đa tạ tiểu sư thúc tha thứ. Đệ tử sẽ ngay lập tức đưa Thanh Nghi rời trường, đem về nhà quản giáo nghiêm khắc.
    - Sao phải rời? - Quân Lâm nhướng mày. - Đằng nào Thanh Nghi cũng tự sức mình thi đậu vào Tinh Quang, nàng hẳn nhiên được phép ở lại học. Trừ khi Vương tiểu thư chê học viện của chúng ta.
    - Biểu muội nào dám. - Trọng Khanh thay Thanh Nghi trả lời, nàng có vẻ như chẳng thể nói gì nổi nữa. - Vậy để đệ tử mau chóng sắp xếp đưa Thanh Nghiqua Trúc viện.
    - Không cần, cứ để ở Mai viện được rồi. - Quân Lâm để trả tách trà lại vào khay nước. - Đầu năm nhập học, người nàng dâng trà là ta, chứ không phải lục tỷ. Vậy nên Thanh Nghi ở Mai viện cũng là hợp tình hợp lý.
    - Nhưng Thanh Nghi là một tiểu cô nương, sao có thể sống cùng nam đệ tử.
    - Vậy để nàng dọn qua đông sương đi, ở đó vẫn còn phòng trống.

    Nói xong, Quân Lâm liền xách kiếm đi, không kịp cho Trọng Khanh phản đối thêm lời nào. Đã chỉnh người xong rồi còn chưa muốn buông tha, trình độ ghi thù của tiểu sư thúc cũng quá đỗi mãnh liệt rồi. Đông sương đó là khu vực của chưởng quản Mai viện, tức Ngọc sư thúc. Phòng trống hắn nói lại nằm cách vách thư phòng của Quân Lâm. Mỗi ngày ra vào có thể chạm mặt hơn trăm lượt,cơ hội bắt nạt Thanh Nghi chỉ nhiều chứ không ít. Xem ra ngày tháng sau này của nàng sẽ khốn khó rồi đây.

    - Biểu muội, thật xin lỗi. Ta không giúp được gì cho muội. - Y buồn rầu nhìn Thanh Nghi, cảm giác đau xé ruột xé gan khi đem thân thích dâng lên miệng cọp.

    Nàng vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bàng hoàng khi giáp mặt kẻ thù. Thanh Nghithầm suy tính xem có cách nào giết hắn nhanh hơn, trước khi Quân Lâm luyện thành kiếm pháp. “Mười bốn tuổi đã khó đối phó như vậy, tương lai ai trở thành kẻ thù của hắn thì khốn khổ lắm đây.”

    ^_^

    Trên dưới Tinh Quang học viện xôn xao vì việc nữ học sinh lại lọt được vào Mai viện. Thật ra nàng đường đường chính chính đậu hết các loại sát hạch, nên mọi người không thể nghi ngờ tư cách của Thanh Nghi. Nhưng điều đáng nói ở đây là Mai viện không chịu trả nữ học sinh cho Trúc viện, nhất mực giữ lại với lý do Ngọc Quân Lâm đã nhận nàng làm đệ tử nhập thất rồi. Tiểu sư thúc bá đạo vốn không nói hai lời, ý hắn đã quyết, dù là thái sư phụ cũng không cản nổi. Vậy là mọi người đành phải chấp nhận việc Thanh Nghi bị rơi vào ma trảo của Ngọc Quân Lâm.

    Mấy học sinh tò mò đã từng lún lút đến Mai viện để xem mặt mũi đệ tử đầu tiên của tiểu sư thúc. Mọi người có thể khẳng định, hắn nhận nàng là có âm mưu bên trong chứ không phải vì “cốt cách cứng cáp, căn cơ linh mẫn, nhân tài luyện võ, kỳ tài học văn” như lời khoe khoang.

    Đệ tử nhập thất của tiểu sư thúc làn da ngăm đen, tóc cháy như râu bắp, mũi sưng đỏ như cà chua, quần áo lúc nào cũng xốc xếch không hiểu nổi. Người ta cũng mặc đồng phục, nhưng bộ quần áo này trên người Thanh Nghi lại có cảm giác mất đi độ sạch sẽ tinh tươm, trở nên bừa bãi luộm thuộm một cách khó hiểu. Cử chỉ thô lỗ, tính tình hắc ám, mặt mũi u uất, lời nói bổ bã. So với nam học sinh nàng càng thô tục, so với nữ học sinh nàng hẳn nhiên thuộc về một chủng loài khác. Vương Thanh Nghi là một nữ nhân xấu từ dung mạo đến tính cách. Hình ảnh này khiến bao nhiêu kẻ tò mò phải thất vọng bỏ về. Họ cứ tưởng người vừa mắt Ngọc Quân Lâm thì phải là đại mỹ nhân. Nào ngờ hắn lại chấm trúng một xấu nữ tệ nhất thiên hạ.

    ^_^

    Các đệ tử trong Mai viện vô cùng thông suốt vị trí của Thanh Nghi trong lòng tiểu sư thúc. Nàng chính là đối tượng sai vặt, đày đoạ, bỡn cợt kiêm trút giận của Ngọc Quân Lâm. Lấy lý do Thanh Nghi không có chút duyên dáng, hắn tuyên bố sẽ dạy nàng thành một thục nữ chính hạng. Kể từ ngày đó ngoài việc học trên lớp, nàng còn phải nấu cơm, quét phòng, giặt đồ, trà nước cho tất cả mọi người.

    Mỗi ngày bao nhiêu chuyện làm không xong, nàng muốn nổi điên thì Quân Lâm sẽ tình cờ đi đến thị sát. Nhìn nụ cười hồ ly như muốn moi gan người ta, Thanh Nghi lại lặng lẽ lau nước mắt, chịu đựng thân phận nô tì. Tương lai nàng sẽ trở thành nha hoàn đa năng nhất thiên hạ chứ không phải thục nữ như lời Quân Lâm đã tuyên bố. Trọng Khanh thấy biểu muội bị áp bức chỉ biết thở dài chứ không dám can thiệp vào.

    Thời gian đó nhà họ Vương nghe tin tìm được cháu gái thất lạc thì rần rần rộ rộ chạy đến thăm nom. Nhìn gương mặt Thanh Nghi giống hệt Trọng Khanh, mọi người liền khẳng định quan hệ máu mủ không sai được. Quân Lâm lấy thân phận sư phụ ra tuyên bố sẽ dạy dỗ Thanh Nghi trở thành đệ nhất tiểu thư Việt quốc. Người nhà họ Vương mừng rỡ cảm ơn, tin tưởng giao Thanh Nghi vào tay vị sư phụ nổi tiếng này.

    Thấy cơ hội thoát thân duy nhất vuột khỏi tay, Thanh Nghi xúc động khóc mãi không thôi. Nàng khẳng định lúc nằm trên giường hấp hối sẽ nhờ vả con cháu giết chết Ngọc Quân Lâm báo thù giùm mình.

    ^_^

    Tháng ba hoa sưa nở, trắng toát cả núi rừng.Thanh Nghi vừa quét đường vừa ngêu ngao hát một bài tục tỉu của các kỹ nữ lầu xanh. May nhờ nguồn tri thức của sư phụ còn có mặt hạn chế, nên Quân Lâm nghe không hiểu các từ tiếng lóng. Thế là nàng cứ hát hằng ngày coi như lợi gan cho mình.

    Các đệ tử khác muốn báo cáo với tiểu sư thúc lại không vượt qua được vòng bảo hộ của đại sư huynh. Chứng kiến biểu muội bị bắt nạt, Trọng Khanh càng sủng ái cưng chiều nàng gấp bội. Quân Lâm sai nàng làm việc, Trọng Khanh sẽ đẩy nhiệm vụ sang người khác. Quân Lâm la mắng nàng, Trọng Khanh sẽ lên tiếng an ủi. Mọi việc trong Mai viện lớn nhất có sư thúc, thứ nhì đến đại sư huynh. Vậy nên chỉ cần Trọng Khanh có khả năng, bất cứ ai cũng đừng hòng làm tổn thương nàng. Thanh Nghi chính là đơn cử của nhân vật vừa bị ức hiếp, vừa được cưng chiều nhất Mai Viện.

    Một người đi lên Mai viện suýt chút nữa là vấp té vì nghe những lời hát của nàng. Ở chốn thanh nhã thế này, có người lại hát về dưa leo với lại hoa cúc được sao? Từ đằng xa, Hiên Vũ đã có thể nhìn thấy thiếu nữ bên cây ngọc lan. Quả nhiên khắp Tinh Quang, chỉ có nàng to gan lớn mật nhất. Hắn cao hứng, đột nhiên muốn trêu ghẹo một phen.Hiên Vũ hắn giọng, sau đó tri hô thật lớn.

    - Người kia, mau đứng lại.

    Hắn bắt đầu phóng thật nhanh đến chỗ Thanh Nghi. Nàng không hiểu việc gì, nhưng vẫn vứt chổi bỏ chạy. Làm lưu manh nhiều năm, bị kẻ địch đuổi giết không ít lần,nàng đã luyện thành phản ứng hễ bị đuổi thì trốn nhanh cực tốc.

    Hiên Vũ nhìn bóng dáng xanh trắng chạy vắt giò lên cổ thì ha hả bật cười. Trò hù doạ này không áp dụng lên Thanh Nghi thì không hữu hiệu. Khắp Tinh Quang, chỉ có mình nàng là khiến cho Hiên Vũ hứng thú nhất. Hắn bất chợt giơ bàn tay lên nhìn, thầm nhớ đên thân thể vùng vẫy trong lòng. Thanh Nghi cũng là cô nương đầu tiên Hiên Vũ chạm vào.

    Từ nhỏ đến lớn hắn rất sợ nữ nhân, thấy bọn họ từ xa là tránh né như bị trúng tà. Duy chỉ có Thanh Nghi là khiến hắn phải kiếm chuyện đuổi theo. Quả là một cô gái đặc biệt, không uổng công Nam Cung công tử ngày đêm nhung nhớ.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi đóng góp ý kiến xin gửi về http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=64167
    Mọi góp ý cho Người qua đường A xin vào đây
    Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    shevaanh,tinhyeuhoaco,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status