Nhật Ký Tình Yêu
Tác giả: Nguyên Ca
Chương 5: Một nụ hôn vô tình
Khuya đường vắng, dù đang rất gấp nhưng tôi vẫn không dám kéo ga, chỉ chạy đúng quy định bốn mươi cây số trên giờ, báo hại mất hơn mười phút để đến quán "Đồng quê".
Do sợ thằng Quang nghe tiếng xe lại gần sẽ đề phòng chạy mất, tôi chạy vào trong quán đoạn ngắn rồi dừng lại, để đại xe vào một góc rồi nắm tay chị xăm xăm lại ngay chòi khi nãy bọn nó vào.
Chị Diễm khá hoảng sợ, có lẽ lần đầu tiên chị biết đến một nơi đen tối đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thế này. Chị không chịu vào, cứ cố níu tay tôi lại, miệng không ngừng hỏi đây là đâu? Tôi dẫn chị vào đây làm gì?
- Vào đây, em cho chị xem cái này! Chị chuẩn bị tinh thần đi!
Tôi không giải thích gì nhiều, lúc này mọi lời nói đều vô nghĩa. Tôi đang nghĩ đến cảnh chị nhìn thấy thằng Quang cùng nhỏ bạn chân dài của nó đang hú hí.
Với trí tưởng tượng phong phú và vô cùng bay bổng của tôi, không khó để nghĩ ra những cảnh tượng hay ho sau đó, có lẽ chị sẽ hét lên một tiếng uất ức và hùng dũng như "sư tử hống", sau đó lao vào tả xung hữu đột, nắm đầu thằng Quang lên gối chấn chỏ, một cước sang ngang đá nát đời trai nó.
Thế nhưng... ở đời người tính không bằng trời tính. Người tốt luôn lận đận, trong khi kẻ xấu thì vẫn ung dung tồn tại. Khuôn mặt hớn hở, hưng phấn của tôi khi sắp được chứng kiến phân cảnh "ngày tàn của tên hám gái" thoáng chốc tái nhợt đi, bắt đầu chuyển thành màu xanh đọt chuối.
Cái chòi trống trơn, thằng Quang và nhỏ bạn gái chân dài cùng chiếc SH không biết đã hô biến đi nơi nào. Chỉ còn tôi đứng như trời trồng với bà chị họ ngây thơ đang hoảng hốt.
- Tuấn dẫn chị vào đây làm gì vậy?
Còn chưa trấn tĩnh lấy lại được thăng bằng sau cú sốc, tiếng chị vang lên. Giọng nói ngày thường êm tai đáng yêu bao nhiêu, bây giờ lọt vào tai tôi chẳng khác nào tiếng lão già Diêm Vương đòi mạng.
- Ơ... ơ... nó đâu mất rồi? - Tôi chả biết nói gì lúc này, miệng lắp bắp mấy từ vô nghĩa.
- Nó nào? Quán chè Tuấn nói với dì đây hả?
Giọng chị vẫn dịu dàng, nhưng tôi cảm nhận được không khí xung quanh chợt đặc quánh lại, đậm mùi lưu huỳnh, sắp nổ rồi. Thượng đế ơi cứu con!
- Hai anh chị dùng gì?
Thằng bé phục vụ chạy ra lúc nào chả biết, chờ mãi không nghe kêu nước liền hỏi.
Chị không nói thêm, lẳng lặng đi ra xe. Tôi vội chạy theo...
Suốt đường về, mặc cho tôi không ngớt giải thích, chị vẫn im lặng. Công phu miệng lưỡi của tôi cũng thuộc loại có hạng nhưng đành chào thua. Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tình ngay lý gian... chị không chịu tin, tôi chẳng biết làm sao nữa, cố chấp nhận vậy haizzz...
Tôi khó chịu muốn phát điên lên, thà chị chửi có lẽ tôi còn nhẹ nhõm hơn. Đằng này, chị cứ im lặng một câu cũng không nói, tôi chẳng biết chị đang nghĩ gì trong đầu nữa. Thằng em đồi bại dẫn chị vào quán lều với ý đồ xấu? Hay lập mưu hại người tốt là thằng hám gái bắt cá nhiều tay kia?
Về đến nhà, ba mẹ đã ngủ. Chị lặng lẽ lên phòng, đóng cửa lại.
Tôi chán nản ngồi dưới nhà xem tivi, điện thoại báo tình hình cho Thanh sida. Nãy giờ chạy trên đường, nó gọi liên tục mà tôi không nghe máy.
Nghe tôi uất ức trình bày sự vụ, nó vò đầu bứt tóc, miệng chửi thề không ngớt, hứa hẹn đêm nay sẽ không ngủ mà gác chân lên trán nghiên cứu cuốn sách "tam thập lục kế" để giúp tôi phục hận thằng Quang, giải nỗi oan khiên thấu trời xanh.
Nằm xem tivi chán chê cả buổi, tôi mới lò mò lên phòng ngủ. Đang lim dim thì nhận được tin nhắn của chị.
"Những gì Tuấn nói khi nãy thật không? Đừng gạt chị nữa..."
Mình nhắn lại ngại:
"Thật trăm phần trăm, con người em thế nào chị không hiểu sao? Chẳng lẽ trong mắt chị, em không đáng tin bằng một người chị mới biết có mấy ngày? Tin em một lần được không?"
Chờ gần mười lăm phút sau mới có tin nhắn của chị, chỉ vỏn vẹn một từ "uhm"
Tôi chịu, hết đoán được chị đang nghĩ gì rồi, tin tôi hay tin thằng đó?
Nghĩ mãi không thông, thôi ngủ lấy lại tinh thần, mai nghĩ tiếp vậy.
o0o
Hôm nay mưa tầm tã từ chiều đến tận tối mịt vẫn không dứt, bù lại mấy hôm nay nắng muốn lột da. Không biết người khác thế nào, riêng tôi rất thích trời mưa, vừa mát mẻ thoải mái, không khí trong lành, lại gợi nhớ cho ta về rất nhiều kỷ niệm đẹp. Chẳng hạn như ký ức một thời ở truồng tắm mưa, chạy phá làng phá xóm, hái trộm trái cây…
Tôi thích mưa nhưng lại thương chị mặc áo mưa lúp xúp chạy về, bị những giọt nước lạnh lẽo vô tình làm thân hình hơi gầy co ro, sắc mặt tái nhợt. Tôi nhanh tay cầm khăn chạy ra đưa chị lau khô đầu tóc, để rồi được chị tặng cho nụ cười mỉm chi xinh xắn:
- Cảm ơn Tuấn nha!
Chỉ vậy thôi cũng đủ để gã trai từng trải mùi đời nhưng lần đầu nếm mùi yêu đương thật lòng phải ngây ngẩn.
Buối tối cả nhà dùng bữa xong, tôi xăng xái phụ chị dọn dẹp rồi dụ dỗ chị ra ban công ngắm... mây đen tắm mưa.
Tôi và chị ngồi trên ghế đá (lúc trước xây nhà tôi kêu ba mẹ để một cái ghế đá ở ban công, chủ yếu tối ra ngồi mát mẻ tám điện thoại cho sướng). Lúc này mưa cũng đã ngớt, chỉ còn mưa bụi lất phất nương theo những cơn gió nhẹ thổi vào mặt, cảm giác lãng mạn thật thích.
Chị như đứa trẻ nhỏ, thích thú đưa tay ra bên ngoài hứng những giọt nước mưa li ti, tuy nhiên lâu lâu có gió ùa vào chị lại thoáng rùng mình vì lạnh. Tôi vội chạy vào phòng lấy cái áo khoác ra trùm lên người chị. Chị không nói gì, lặng lẽ ngồi im hứng nước mưa.
Tôi có rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Ở trước chị, tôi không còn là chính mình nữa, thằng con trai hoạt bát miệng dẻo như kẹo kéo trở nên khù khờ đến tội nghiệp. Cứ thế, tôi và chị không ai nói lời nào, không gian tĩnh lặng bao trùm một lúc lâu, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách và tiếng tim tôi lỗi nhịp. Tôi bỗng phát hiện ra một điều, đôi khi im lặng cũng mang lại những giá trị không thể đo đếm được, hơn vạn lời nói. Ít ra là những cảm xúc đang đến với tôi lúc này...
- Tuấn rủ chị ra đây, mà sao im re không nói gì hết vậy?
Chị hỏi khẽ, làm tôi từ trong cơn hoang tưởng choàng tỉnh. Chị mà không nói chắc tôi ngồi im đến sáng luôn, lâu lâu sến phát quá trớn!
- Mưa mát lạnh thích quá!
Tôi trầm ngâm rồi nói nhỏ, vừa đủ hai người nghe. Không hiểu sao tôi rất thích bầu không khí yên tĩnh này, sợ lớn tiếng sẽ phá tan nó đi mất, vậy thì tiếc lắm.
Chị cười, nụ cười tôi vẫn mơ thấy hằng đêm:
- Ừm, thích ghê! Tuấn cũng lãng mạn quá hén!
- Hì hì, chứ sao nè! Nhìn vậy mà không phải vậy đâu nhen, ai yêu em sướng lắm đó!
- Mới khen có cái mà lên luôn rồi, hứ!
Im lặng một lúc, mình nói lấp lửng:
- Chị nè, chuyện lần trước em nói với chị...
- Sao?
- Chị có tin em không vậy? - Tôi hồi hộp nín thở.
Chị có đôi chút suy tư:
- Chị có nghĩ đến, không phải chị không tin T. Nhưng mà...
Nói đến đây chị dừng lại, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã phủ đầy những giọt nước mưa, mắt nhìn xa xăm.
- Nhưng mà nó đối xử với chị tốt quá! Trước mặt chị, lúc nào nó cũng đàng hoàng lịch sự, nên chị không rõ phải không? - Tôi tiếp lời còn dang dở của chị.
- Ừm... - Chị gật đầu.
- Không sao. Em không trách chị! Vài hôm nữa có bằng chứng, rồi chị sẽ tin em thôi.
Chị nhìn tôi:
- Tuấn định làm gì vậy? Đừng làm bậy nhen!
- Đừng lo, em có cách của em! Rồi chị sẽ biết thôi.
Tôi cười tự tin. Tôi đã nhờ thằng bạn trên Sài Gòn mua máy ghi âm gửi về, vài hôm nữa sẽ tới. Có máy ghi âm rồi thì mọi việc sẽ quay lại quỹ đạo như trước thôi.
Chị chợt nói:
- Lúc chiều ảnh có đến đưa chị về, rủ đi ăn…
Tôi thắc mắc:
- Rồi sao chị không đi? Em thấy chị về sớm...
Chị trầm ngâm một lúc, lắc đầu:
- Không biết... từ sau chuyện tối đó (hôm tôi chở chị đi đánh ghen hụt), nghe những gì T nói, chị cứ thấy sợ sợ...
Lại im lặng một lúc lâu...
- Sao Tuấn cứ phản đối người đó vậy? - Chị hỏi, nhưng không nhìn tôi.
- Tại nó không tốt! Phải nó yêu chị thật lòng thì em không cản làm gì đâu.
Câu nói này, tôi cũng không biết là thật hay tự dối lòng. Thằng Quang xấu xa theo chị, tôi còn có lí do bảo vệ chị để ngăn cản. Vậy nếu đổi lại một người khác thật sự tốt với chị, liệu tôi có cản trở không? Hay sẽ chúc phúc cho chị? Tôi không trả lời được.
Đôi mắt đen láy của chị long lanh nhìn tôi:
- Sao Tuấn tốt với chị quá vậy?
- Chị là chị của em mà, không tốt với chị thì tốt với ai? Với lại chị cũng tốt với em nên em đáp lại thôi.
Tôi trả lời tưng tửng, nhưng quay mặt đi nơi khác. Tôi không dám nhìn vào mắt chị, có lẽ sợ những điều chôn giấu trong lòng bị chị nhìn ra.
Chị nhoẻn cười:
- Ừm, cảm ơn Tuấn nghen!
Tôi nhún vai:
- Chuyện phải làm thôi, he he...
Ngồi thêm một lúc, chị đứng lên:
- Khuya rồi, chị ngủ hén! Tuấn cũng ngủ sớm đi, thức khuya hoài không tốt đâu!
- Ừm, chị ngủ ngon nhen!
Tôi cũng đứng lên, nhường chị đi vào trước.
Chụt!
- Tuấn cũng ngủ ngon!
Khi đi ngang qua tôi, đột nhiên chị hôn nhẹ vào má, sau đó ném cho tôi nụ cười tinh nghịch rồi bước vào trong. Bỏ lại một thằng ngốc đứng ngơ ngác thẫn thờ như vừa bị sét đánh ngay tim.
Có lẽ đó là nụ hôn của người chị thương cậu em trai, không có ý gì nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của chị lướt nhẹ trên má, gai ốc khắp người tôi nổi hết cả lên, tim ngừng đập. Cái cảm giác này, tôi chưa từng gặp qua khi hôn những người bạn gái cũ trước đây.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.
Góp ý, thảo luận tại đây.