TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 29 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 145

Chủ đề: Chồng Tôi Là Quỷ

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Chồng Tôi Là Quỷ
    Chương 3-1

    Vừa rồi anh ta nói anh ta không phải Khúc Thiên, như vậy anh ta là ai? Nếu nhà cách âm kém, vậy thì với phòng bên cạnh cách âm càng kém. Tôi liền la lớn: “Này! Lão già 60 tuổi hàng xóm, anh tên là gì?”

    Im lặng, từ phòng bên không có bất cứ tiếng đáp lại nào, vẫn luôn trong im lặng.

    Không trả lời thì thôi. Dù sao vừa rồi tôi gọi hắn là lão già 60 tuổi cũng không phải là lễ phép, chỉ là hiện tại dần dần quen thuộc nơi này, cảm thấy không quá đáng sợ cho nên ngôn ngữ cũng có chút không kiêng dè.

    Khi tôi vừa rúc vào trong chăn định ngủ một đêm, ngày mai sẽ đi mua đồ đạc về đây thì bỗng từ phòng bên cạnh truyền tới âm thanh.

    “Sầm Tổ Hàng.”

    Sầm? Sầm Tổ Hàng? Tôi sửng sốt một chút. Dòng họ Sầm này tôi đã từng nghe ba tôi nói qua. Trong tiệm đồ cổ nhà tôi có một ít bảo bối không bán chính từ từ Sầm gia kia.

    Nghe nói Sầm gia là một phong thủy thế gia, vốn rất nổi danh. Sau đó vài chục năm trước đột nhiên toàn bộ người trong thôn đều đã chết. Những bảo bối đạo pháp của bọn họ bị tuồn ra ngoài thị trường, trong cửa hàng đồ cổ nhà tôi ít nhiều có một hai kiện là bảo bối của Sầm gia khi đó.

    Ngẫm lại, toàn bộ người trong thôn đều chết, mà toàn bộ thôn đều là học phong thủy. Cái la bàn kia, Tầm Long Thước gì đó, đó là cái nhà nào cũng có. Nếu không sợ quỷ thì cứ đến thôn kia tìm xem, tìm được chính là của ngươi, bên cảnh sát cũng không dám can thiệp chuyện này.

    “Này, cái la bàn hôm nay anh cầm là của nhà anh đi.” Thời điểm Sầm gia xảy ra chuyện tôi còn chưa ra đời, nhà tôi rốt cuộc có mấy thứ đồ vật là của Sầm gia thì tôi cũng không biết.

    Sau khi tôi hỏi vấn đề này thì đáp lại chỉ là sự im lặng, không có tiếng trả lời. Tôi liền rúc vào trong chăn, mơ mơ màng màng dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Khi tôi tỉnh dậy đã là hơn giữa trưa, Khúc Thiên không có ở đây. Tôi vừa vệ sinh cá nhân vừa tự hỏi khoảng cách giữa tôi và anh ta.

    Không phải nói anh ta không thể rời khỏi tôi quá xa sao? Vậy khoảng cách này có một con số cụ thể không? Chuyện này chắc chắn là sự uy hiếp đối với anh ta, về sau có thể dùng để uy hiếp anh ta.

    Buổi chiều, tôi gọi điện thoại cho bạn thân là Đàm Thiến, rủ cô ấy cùng tôi đi dạo phố mua đồ dùng. Quả thật nếu ở đây thì tôi phải mua rất nhiều đồ. Con gái đi dạo phố gì đó nói chuyện phiếm với nhau là rất bình thường. Đàm Thiến nói cho tôi biết, lần đó Khúc Thiên sau khi suýt chết trên sân thi đấu đã chia tay với Lệ Lệ. Ngày hôm qua Lệ Lệ cùng anh ta đã cãi nhau to, hình như Khúc Thiên có tiểu tam bên ngoài.

    Tôi liền cười cười, nói: “Chưa kết hôn thì không thể gọi là tiểu tam.” Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết hiện tại tôi đã cùng Khúc Thiên ở chung một nhà. Chỉ là ở chung một nhà thôi. Lát nữa mua nhiều đồ như vậy tôi cũng không thể nhờ cô ấy mang giúp. Như thế nào mà tự nhiên tôi lại thấy mình thật giống như tiểu tam.

    Tiếp tục cái đề tài hôm thi đấu. Có cậu sinh viên khóa dưới nói trong sân bóng rổ có quỷ. Nói là hơn nửa đêm nhìn thấy có bóng người đen tuyền ngồi ở khu vực dự bị, còn có thể nghe được cả tiếng thở dài. Nhưng khi bật đèn lên thì lại không thấy người. Thật đáng sợ.

    Chuyện này sao đáng sợ bằng Khúc Thiên, tôi thầm nghĩ trong lòng.

    Buổi tối, tôi vội vàng sửa sang lại phòng của mình, sau đó gọi điện cho ba tôi báo tôi vẫn ổn. Ba tôi còn lần nữa nhấn mạnh, phải nói chuyện cho rõ ràng để về sau tôi có thể kết hôn bình thường.

    Có điều tôi biết khả năng đó là rất nhỏ. Chuyện này không phải chỉ là duyên âm có quỷ theo, mà là Minh hôn, là loại có giấy hôn thú. Cho nên kiếm gỗ đào trong phòng tôi cũng không làm gì được anh ta.

    Ngay cả nếu sau này anh ta không so đo cho tôi kết hôn thì tôi cũng sẽ không có con của mình. Bởi vì tôi đã ký vào Minh hôn ở chỗ Phán quan.

    Nhìn lại căn phòng đã bày biện xong, tôi hài lòng cười cười. Cuối cùng nó cũng trông được được, tuy rằng vẫn chỉ có chiếc giường trúc nhỏ nhỏ kia nhưng cả căn phòng có chút ấm áp.

    Tôi nghe được âm thanh từ bên ngoài, tôi do dự một chút rồi đi ra. Rốt cuộc ba tôi dặn chuyện này phải nói chuyện tử tế, chọc tức anh ta thì chắc chắn tôi sẽ không có được kết cục tốt.

    Tôi ra khỏi phòng liền thấy Khúc Thiên đang cầm một túi đồ vật đi vào. Những đồ vật kia tôi cũng có biết chút ít. La bàn, tơ hồng, kiếm gỗ đào gì đó… Tôi dựa vào cạnh cửa, nói: “Anh… rốt cuộc anh có phải quỷ hay không?”

    Khúc Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Tôi là thầy phong thủy.”

    “Vậy sao anh lại… Xảy ra chuyện gì?”

    Khúc Thiên không trả lời, anh ta cầm đồ đi vào phòng, tôi còn đang không muốn vào phòng anh ta thì đã nghe anh ta nói: “Đêm nay cô gọi mấy người bạn tới sân bóng rổ trong trường học cổ vũ cho đội bóng rổ nam đi.”

    Bởi vì hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa Đàm Thiên kia nói trong sân bóng rổ có quỷ, tôi lập tức nghĩ tới sự liên quan, hỏi: “Có phải ở đó có quỷ không?”

    “Cô suy nghĩ nhiều rồi, chơi buổi tối cho mát.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Chồng Tôi Là Quỷ
    Chương 3-2

    Không thể chỉ đơn giản như vậy được. Tôi chắc chắn. Tới khi tôi về lại phòng liền nhận được cuộc gọi của Đàm Thiến, cô ấy nói chiều nay đột nhiên Khúc Thiên đi khiêu khích đội bóng rổ của trường, hẹn đêm nay sẽ thi đấu trong sân bóng rổ, chiều nay trường đã lan truyền thông tin, hỏi tôi có đi xem hay không.

    Chuyện sân bóng rổ có quỷ hẳn rất nhiều người đã biết, vậy mà sao vẫn còn dám chơi ở trong sân đó? Đây là chuyện bị thách đấu, không đi sẽ bị người khác cho là nhát gan nên phải đi. Nếu có nhiều người tới xem như vậy thì tôi cũng đi. Có nhiều người có gì phải sợ?

    11 giờ đêm, Khúc Thiên không có ở nhà, có lẽ đã đi rồi. Từ nơi này tới trường học rất gần, tôi sẽ tự mình đi.

    Đàm Thiến chờ tôi ở trước sân bóng rổ, khi chúng tôi đi vào mới hơn mười một giờ nhưng khán đài đã có hơn phân nửa ghế có người hồi. Không ngờ trận bóng rổ lúc nửa đêm mà lại có nhiều người tới xem như vậy.

    Tôi cùng Đàm Thiến chỉ có thể ngồi ở phía sau, tất cả mọi người đều đang tám chuyện sôi nổi, tôi còn nghe có người bạn nói đêm nay chính là tới đây tìm quỷ.

    Hơn 12 giờ, thành viên đội bóng rổ của trường xuất hiện, bắt đầu luyện tập. Vài phút sau đội bóng rổ khoa tôi xuất hiện, Khúc Thiên có ở trong đó.

    Khúc Thiên có thành tích thể dục khá tốt nhưng chơi bóng rổ cũng không giỏi tới mức được vào đội bóng rổ của trường, anh ta không đơn giản cứ như vậy đi khiêu chiến đội tuyển. Chỉ có tôi là biết nguyên nhân, bởi vì anh ta không phải Khúc Thiên, anh ta là Sầm Tổ Hàng.

    Bắt đầu thi đấu rồi, có ai đó kêu lên.

    Vốn dĩ đây chỉ là một trận khiêu chiến, thắng bại không liên quan gì tới đại hội thể thao. Mà quả thật khoa tôi không phải là đối thủ của đội tuyển trường..

    Vài phút sau, đội tuyển của trường bắt đầu kiêu ngạo, đến khi nghỉ ngơi còn có người ôm bình nước ra trêu chọc nữ sinh. Đội tuyển khoa tôi cũng rất thoải mái, chỉ có Khúc Thiên dường như đang rất nỗ lực, nhưng cục diện trận đấu cũng không tốt.

    Tôi chậm rãi thở ra, ánh mắt vô tình thấy người ở gần tôi khiến tim tôi đập mạnh.

    Người đàn ông bên cạnh tôi nhìn qua cũng chừng hơn hai mươi tuổi, anh ta mặc quần áo màu đen truyền thống đúng kiểu Trung Quốc, tóc tương đối ngắn, gương mặt rất sắc sảo.

    Dường như anh ta cũng cảm giác được tôi đang nhìn, quay đầu hơi hơi mỉm cười với tôi.

    Đàm Thiến vỗ vỗ tôi: “Nhìn gì mà không chớp mắt thế?”

    Tôi nhìn nhìn Đàm Thiến, rồi nhìn qua người đàn ông ở bên cạnh đang mimer cười, hít sâu một cái, nói: “Bên ngoài trời tối quá.”

    “Sợ cái gì, ở đây nhiều người như vậy.”

    Cô ấy đương nhiên không sợ, bởi vì cô ấy không thấy được bên cạnh tôi có… quỷ.

    Tôi chậm rãi nhìn Khúc Thiên trên sân bóng, đó là Sầm Tổ Hàng, vậy người bên cạnh tôi là ai? Nếu người bên cạnh tôi là Sầm Tổ Hàng, như vậy chơi trên sân bóng kia là ai?

    Lúc này đột nhiên trong đầu tôi vang lên một câu nói. Đúng vậy, là vang lên trong đầu tôi chứ không phải nghe qua lỗ tai. Câu nói kia là: “Chơi bóng xong là hoàn thành tâm nguyện của cậu ta, sau đó cậu ta sẽ đi.”

    Tôi ngồi im trên ghế, tim đập thình thịch, cho dù quỷ bên cạnh tới đây không phải để gặp tôi nhưng vẫn khiến tôi thật khẩn trương.

    “Này!” Đàm Thiến nói. Tôi kinh ngạc một chút mới nhận ra trận đấu đã kết thúc. Tôi quay sang bên cạnh, quỷ kia đã không thấy đâu.

    “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Trông mặt cứ thất thần.” Đàm Thiến hỏi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Chồng Tôi Là Quỷ
    Chương 4-1

    Chồng tôi là Quỷ

    Chương 2.2

    Trận bóng rổ lúc nửa đêm (tt)

    “Không có gì!”

    “Không phải… không phải cậu nhìn thấy thứ kia chứ? Nhiều người nói ở đây có á.”

    Tôi vội phủ nhận.

    Trên đường về, viện cớ chưa hoàn thành luận văn nên tôi đã thuê phòng ở ngoài phía sau trường để ở, Đàm Thiến cũng không hỏi nhiều mà đi về luôn.

    Ngay lúc này, sinh viên đi ra từ cửa sau cũng còn khoảng mười mấy người, mọi người đi cùng nhau, tuy không thân thiết nhưng đi cùng cũng tăng thêm can đảm cho cả nhóm.

    Chỉ là tôi đi có một mình ở đằng sau, nghe có nữ sinh phía trước thấp giọng cười khẽ chỉ vào rừng cây cách không xa.

    Tôi tò mò nhìn qua thì thấy bên gốc cây đó, Khúc Thiên đang… đè Lệ Lệ ra hôn điên cuồng.

    ặc, người ta vốn dĩ là một cặp, nhưng mà… đó là ai? Sầm Tổ Hàng ư? Hắn lại đi hôn Lệ Lệ như vậy  ư?

    Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, đã là quỷ mượn cơ thể của người ta, tới bạn gái cũng tiếp nhận hộ. Chẳng phải đàn ông đều như vậy sao?

    “Đây là lần cuối cùng của bọn họ.” Trong đầu tôi lại có tiếng nói. Tôi chán ghét cách thức giao tiếp này, không có âm thanh truyền từ tai vào nghe thật lạnh lùng!

    Tôi quay đầu nhìn lại, người đàn ông mặc bộ đồ truyền thống với hàng khuy bọc màu đen kiểu Trung Quốc đang đứng cạnh mình, mắt cũng đang nhìn về phía bên kia.

    “Anh là…” Tôi chỉ chỉ hai người bên kia.

    “Sầm Tổ Hàng.”

    Trong lòng tôi âm thầm thở hắt ra, xem ra tôi đã đoán đúng rồi.

    Hắn là Sầm Tổ Hàng.

    Quần áo trên người hắn chẳng phải là trang phục nông thôn từ vài thập niên trước sao? Hay nói cách khác, là đồ cổ, kiểu đồ mà mấy người hay nói chuyện phong thủy thích mặc. Giống y như mấy đại sư trên ảnh chụp vậy. Mặc mấy bộ đồ đó, rồi ngồi trên cao vắt vẻo thổi sáo.

    Tôi gần như run rẩy n ói: “Chỉ có tôi mới nhìn thấy anh sao?”

    “Tôi và cô có khế ước  nên đương nhiên cô có thể nhìn thấy tôi rồi. Người khác thì chưa chắc. Cô về trước đi, tôi về sau.”

    “Chờ cái gì? Chờ xem bọn họ…” Đang nói tới đây tôi nín bặt, đột nhiên nghĩ tới những việc trong mộng, hắn chính là con quỷ đã sờ mó chỗ đó của tôi trong mộng. Lỡ như chọc hắn tới mức làm như vậy, tôi…

    Thôi đi! Trở về phải khóa cửa sổ cho chặt. Còn nữa, tôi nhất định phải học vẽ bùa, về sau phải dán bùa phong kín cửa mới được.

    Tôi vội vã chạy theo đám sinh viên phía trước, cả đám đi cùng nhau sẽ an toàn hơn.

    Tôi chạy vội lên lầu, về phòng đóng cửa, chui vào trong chăn. Nhưng mà lúc này tôi không làm sao ngủ được. nghĩ tới những việc ban nãy, tôi vậy mà lại nhìn thấy nam quỷ kia. Đúng là quỷ mà! Tuy rằng tôi lớn lên trong một tiệm đồ cổ, người ta hay nói là đồ cổ hay thu hút quỷ, nhưng mà khi ba tôi thu thập đồ cổ đều rất nghiêm túc. Những đồ không rõ lai lịch, không thu. Nói trắng ra thì… nhà tôi bán rất nhiều đồ giả. Đồ thật thì cũng chỉ có vài món từ Sầm gia mà thôi.

    Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ.  Trong mắt tôi, hắn thật bình thường, chẳng hề có cảm giác khủng bố như trên TV. Không phải một khuôn mặt trắng bệch, mà nhìn kỹ còn khá điển trai. Ít nhất, giống như người sống, không có làm cho tôi có cảm giác hoảng hồn.

    Nhưng dù như vậy, tôi vẫn không ngủ được, trong đầu thật hỗn loạn.

    Cũng chính vì vậy mà khi Khúc Thiên quay trở về tôi biết rất rõ. Tôi có thể xác định được đó chính là Khúc Thiên vì hắn dùng chìa khóa mở cửa. Nếu là Sầm Tổ Hàng thì căn bản là hắn không cần dùng chìa khóa rồi.

    Mà nếu là Khúc Thiên, thì hắn cũng không có khả năng quấy rối tôi trong lúc ngủ. Sau khi xác định như vậy, tôi liền mơ mơ màng màng mà ngủ rồi.

    Ngày hôm sau đi tôi đi tới trường, nói chung là làm tác phẩm tốt nghiệp thì tới trường vẫn là tốt nhất.

    Trong phòng vẽ tranh tôi nghe các bạn bàn tán về trận đấu tối qua, kỳ thât thì thi đấu là phụ, ngắm trai đẹp mới là quan trọng nhất.

    Tiếp tới là tám tới việc của Khúc Thiên và Lệ Lệ tối qua, có người chán ghét nói một câu: “Nghe nói Khúc Thiên có bạn gái mới, nghe mấy bạn học cùng khu nói là nhà hắn có cô gái khác tới ở, nhưng mà không quen mặt, chắc cũng là người học ở trường mình.”

    Trán tôi đổ mồ hôi T.T không nói tiếng nào mà trầm mặc, cố thu mình vào một góc.

    Vậy mà ngay lúc này Khúc Thiên lại xuất hiện bên ngoài phòng vẽ của chúng tôi. Cách cửa kính, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.

    Hắn với tôi cũng chỉ là bạn học cùng trường, không cùng một thầy giáo hướng dẫn, tự dưng tới tìm tôi  làm gì.

    Vì không muốn mọi người nghi ngờ nên tôi lặng lẽ ra ngoài, cố gắng không để cho đám bà tám để ý tới.

    Ra khỏi phòng vẽ tôi đi thẳng xuống lầu, Khúc Thiên cũng đi theo. Đi tới một khu vắng vẻ tôi mới dừng lại. Khúc Thiên liền nói: “Cô gọi cái gã thầy phong thủy tên Linh Tử đi, 5 giờ đưa tôi tới đó, tôi có việc tìm hắn.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Chồng Tôi Là Quỷ
    Chương 4-2

    Linh Tử?

    Chính là kẻ khiến tôi hủy cái hộp, hại cho tôi mang Minh Hôn đáng chết này đó mà. “Lần trước là ba tôi đưa tôi tới, tôi không biết mình có nhớ đường không.”

    “Không sao, tôi có thể kiểm tra ký ức cô.” Hắn nói không cảm xúc.

    “Tôi nhớ rõ, thật sự nhớ rõ rồi.” Tôi vội đáp.

    “Vậy được, tôi chờ cô ở cửa sau lúc 5 giờ”

    “Khoan đã, tôi hỏi chút được không? Anh có cần ăn uống không?” Tiếp xúc cùng hắn ba ngày nay tôi chưa thấy hắn ăn gì. Ngày đó tới nhà tôi hắn chỉ uống mỗi ly trà.

    Khúc Thiên dừng một chút, mới nói: “thân thể Khúc Thiên cần ăn cơm.”

    Còn may, riêng điểm này, còn xem như người bình thường a.

    5 giờ. Tôi trong tâm thái như yêu đương vụng trộm chạy ra cửa sau. Khúc Thiên đã chờ sẵn trong xe. Vậy tốt quá, tránh được ánh mắt của đám người rảnh rỗi.

    Lên xe, tôi báo địa chỉ.

    Bác tài liền chạy tới khu vực ngoại thành.

    Linh Tử chính là gã thầy phong thủy đeo khuyên tai lần trước bị ba tôi đấm cho một cái còn không dám đánh trả. Nếu không phải do hắn đưa tôi cái hộp đó thì tôi cũng sẽ không gặp tình trạng như bây giờ.

    Tới nơi gặp lúc Linh tử đang ăn tối, ắn bới một tô cơm to cho đồ ăn vào ăn cùng. Trong nhà hắn còn một người đàn ông khác, cũng đang ăn như hắn.

    Khi tới nơi tôi cũng có chút ngượng ngùng, vốn cho rằng Khúc Thiên sẽ mời người ta ra ngoài ăn, nhưng mà câu đầu tiên Khúc Thiên nói là “Có việc hỏi ngươi.”

    Linh Tử cũng là sửng sốt một hồi lâu, mới nói “Ngươi chính là quỷ hử?”

    “Ta hỏi chút việc, hỏi xong liền đi.”…

    Thang máy mới vừa dừng lại, hắn liền nói: “Ngày mai tới chỗ Sầm gia thôn cũ.” Nói xong hắn nhìn về phía tôi đánh giá một lượt “Mặc đồ thể thao mà đi

    Chỗ đó hẻo lánh lắm sao? Đường khó đi lắm sao? Ở rất xa sao?

    “Tôi không đi được không? Tôi vừa có chút ý tưởng cho tác phẩm tốt nghiệp…”

    “Thôn đó khá xa, hơn nữa với trường hợp của ta, ngưoi không đi theo thì ta dễ dàng bị bắt, mà ta bị bắt thì ngươi cứ chờ mà chôn cùng đi, xuống dưới làm vợ chồng”

    Tính tới tính lui, vẫn là vợ chồng danh nghĩa tốt hơn… cũng may chỉ là phu thê giả.

    Bởi vì phải đi Sầm gia thôn nên tôi phải về nhà chuẩn bị đồ. Tôi quay trở lại cửa hàng đồ cổ, ba tôi đang mời khách ở nhà ăn cơm, là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi. Cũng tốt, ba tôi độc thân cũng đủ lâu rồi, giờ con gái dọn ra ngoài, ba cũng có thể tìm bạn.

    Tôi có thể lý giải a, chỉ là mắc gì tôi mới dọn ra mới mấy ngày đã xảy ra chuyện này? Tâm tình tôi thật khó chịu. Có cảm giác, Minh Hôn này liệu ba tôi tham dự thiết kế tôi không.

    Ba hỏi tôi về làm gì, tôi tức giận nói. “Con đi Sầm Gia thôn tìm quỷ, về thu thập tí, không có chết luôn không biết.” nói xong tôi xông thẳng lên lầu.

    Tôi chưa kịp đóng cửa phòng, ba đã theo lên, vừa nhìn thấy đã nói. “Khả Nhân, nghe lời ba, Sầm gia thôn đó con đừng đi, chỗ đó tà môn lắm. Lúc trước nơi đó trong một đêm toàn bộ người trong thôn đều chết. Mà vốn dĩ cả thôn là thầ hog thủy. Nơi đó kỳ thật chính là một cái trận, toàn bộ thôn chính là một cái trận. Bên trong tất cả đều là oan hồn, dùng oán khí đè nặng nơi đó để trấn yểm.”

    “Ba, không phải ba từng tới chứ?”

    “Ba tới đó là giữa trưa 12 giờ, đi cả toán người, vào đến nơi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nơi đó thật sự không thích hợp a. Ba cho rằng…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    276
    Xu
    0

    Mặc định

    Chồng Tôi Là Quỷ
    Chương 5-1

    “Khúc Thiên bảo con đi.” Giọng tôi có chút yếu ớt, tôi thật sự hy vọng ba tôi có thể nói ông sẽ đi thay tôi, bảo tôi không cần đi nữa. Nhưng sau khi nghe tôi nói vậy thì ông lại nói: “À, vậy con cứ đi thôi. Con chú ý an toàn một chút, trong phòng ba có tiền Ngũ Đế* thật sự, con cầm theo đi.”

    *tiền Ngũ Đế: Tiền được sử dụng qua 5 đời vua hoặc 5 triều đại, dương khí người sử dụng tích tụ trên đó nên có tác dụng trấn áp quỷ.

    Trong lòng tôi rất thất vọng, trước kia ba tôi còn nói sẽ giúp tôi, lúc này dì kia vừa xuất hiện là tôi đã bị ba đẩy đi. Như vậy tôi có thể không suy nghĩ nhiều sao?

    Sau khi chuẩn bị chút đồ đạc xong tôi liền ra cửa, khi đi qua phòng khách tôi cũng không liếc mắt nhìn bà dì kia một cái.

    Thôn Sầm Gia có rất ít người ra vào bởi vì truyền thuyết trong thôn có nhiều quỷ. Khúc Thiên bắt được một chiếc taxi, nói muốn tới thôn Sầm Gia thì tài xế liền nói thẳng không đi. Lần thứ hai anh ta bắt taxi, anh ta thông minh, nói tới thị trấn XX, tài xế báo giá liền.

    Khi xe chạy như bay trên cao tốc, trong lòng tôi có chút kinh hoàng. Cảm giác bất an lan tràn toàn thân, không biết mình sẽ gặp chuyện gì, nơi đó nổi tiếng là nhiều quỷ. Khi tôi âm thầm thở dài thì tay tôi bị một lực khẽ nắm lại, tôi quay đầu qua nhìn liền thấy Khúc Thiên đang nhìn tôi, hơi mỉm cười, nói: “Yên tâm, ở thôn Sầm Gia tôi không đến mức là bất tài.”

    Tài xế phía trước vừa nghe chúng tôi muốn tới thôn Sầm Gia liền nói: “Hai người muốn đi thôn Sầm Gia à? Tôi chỉ đưa hai người đến thị trấn.”

    Thôi thấy Khúc Thiên nhíu mi nhưng cũng không nói gì thêm.

    Lúc sau, quả nhiên chúng tôi bị ném ở thị trấn XX, nghe nói từ nơi này đến thôn Sầm Gia còn mười mấy dặm đường. Mười mấy dặm không phải là cũng phải đi sao, cho dù hôm nay tôi mặc đồ thể thao nhưng cũng không đến mức thật sự phải đi mười mấy dặm chứ? (dặm TQ ~ 500m)

    Tôi thật sự không vui vẻ, đứng nhăn nhỏ ở ven đường. Khúc Thiên không chút lúng túng, bắt đầu tìm xe đi tới thôn Sầm Gia. Ban đầu anh ta tìm vài chiếc taxi nói tới thôn Sầm Gia nhưng tất cả đều không đi, sau đó anh ta liền thay đổi đối tượng, đi tìm vài chiếc xe ba bánh (quê chúng tôi có loại xe đặc biệt này chạy ở nông thôn), nói muốn tới thôn Sầm Gia.

    Hỏi vài tài xế mới có một người đồng ý đi, còn nói chỉ đưa đến cửa thôn.

    Lên trên xe tôi liền nhíu mày, trên ghế dính đầy bụi đất, dùng khăn giấy lau rất nhiều lần mới ngồi xuống được.

    Khúc Thiên thấy hành động này của tôi liền bĩu môi, nói: “Kỹ tính như vậy sao không mặc đồ thể thao tối màu đi.”

    “Anh không cần giặt quần áo anh đương nhiên mặc kệ.” Đừng cho là tôi không biết. Gã Sầm Tổ Hàng này nhiều năm là quỷ như vậy vĩnh viễn chỉ có bộ quần áo kia. Còn mấy ngày nay anh ta dùng thân thể Khúc Thiên, mỗi khi thay quần áo đều cứ ném vào chậu giặt đồ, không hề giặt. Cũng may bình thường Khúc Thiên là một người tương đối chú trọng hình tượng cho nên anh ta có rất nhiều quần áo, cũng đủ cho Sầm Tổ Hàng mặc cả tuần.

    Xe lắc lư chạy về hướng thôn Sầm Gia. Tuy rằng đường được đổ bê tông nhưng tôi vẫn thấy ngồi trên xe thật không thoải mái.

    Khúc Thiên ngồi đối diện tôi im lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi: “Nhà Khúc Thiên có tiền không?”

    “Sao tôi biết được? Tôi với anh ta không thân. Anh nên đi hỏi Lệ Lệ, hình như hai bọn họ đã ra mắt hai bên gia đình.”

    “Được, mấy ngày nữa tôi sẽ tới nhà Khúc Thiên xem sao, nếu có tiền tôi sẽ mua một chiếc xe tốt.”

    Người này đã chiếm thân thể con cái nhà người ta, vậy mà còn nghĩ muốn hưởng thụ tài sản nhà người ta nữa.

    Xe ba bánh lắc lư, cuối cùng cũng ngừng lại ở cuối đường bê tông. Tôi từ trên xe nhảy xuống, trước mắt là một cây đa cổ thụ cao lớn, dưới gốc cây có một cái miếu.

    Lúc này đã tới gần giữa trưa, có hai ông già trông miếu đang chuẩn bị về nhà, thấy chúng tôi xuống xe, bọn họ lại tò mò nhìn mấy lần.

    Khúc Thiên vừa xuống xe liền nói: “Bác à, chúng cháu ở thành phố tới chơi, đến nhà bác xin bữa cơm được không?”

    Ông già kia cười ha hả nói: “Được. Hai cháu là đi chơi à? Ai da, nhưng chỗ này không tốt để chơi. Đi, đi tới nhà bác, bác sẽ kể cho các cháu về thôn quỷ này. Mấy năm nay người trẻ tới đây chơi quả thật không ít.”

    Khúc Thiên vừa dợm chân bước đi, tôi liền kéo ống tay áo anh ta, nhỏ giọng nói: “Cứ như vậy đi theo người ta sao? Lỡ như…”

    “Người nơi này không phức tạp như cô.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 29 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status