Chương 5: Hồi sinh!
Một cảm giác quái dị lan tràn khắp toàn thân Viên Cửu truyền tới. Cảm giác này như thế nào, hắn cảm giác toàn thân như nhũn ra không có sức lực nhưng đồng thời thân thể lại truyền tới cảm giác toàn thân tràn trề sức mạnh. Đó là một cảm giác thật quái dị giống như những ngày thời tiết lạnh giá nhưng chỉ cần ngươi phơi lưng ra ánh nắng như vậy phần lưng ngươi sẽ nóng rát trong khi bộ phận khác thì vẫn lạnh giá. Đó là cảm giác như vậy...
“Cảm giác này... nguyên do thân thể này quá yếu sao?” Trong lòng Viên Cửu thầm nghĩ. Cơ thể này giống như một người thực vật. Ẩn ẩn trong huyết mạch, Viên Cửu vẫn cảm nhận được dược lực và tinh khí đang chảy suôi. Hẳn cơ thể này được nuôi sống và lớn lên nhờ đan dược.
Chín phần linh hồn tạo ra từ tam hồn lục phách trở lại cơ thể. Mỗi bản thân chúng đều mang theo sức mạnh tràn trề bao gồm đại biểu cho nguyên tố ngũ hành, âm và dương kèm theo quang minh và hắc ám cùng với ba loại võ hồn cực mạnh. Sức mạnh tràn trề khắp cơ thể Viên Cửu làm cho cơ thể hắn đang dần dần lột xác. Tinh thần lực cũng theo đó dật tràn ra bên ngoài.
“Ân...” Con mắt một người nam nhân trung tuổi hơi co rụt lại. Hắn cảm giác được loại tinh thần bàng bạc khủng bố này ngay lập tức bật dậy. Dường như hắn xác nhận được loại cảm giác này thì ngay lập tức bản thân theo hướng tinh thần lực đang tràn ra ấy mà vội vã đi đến.
Cạch! Cánh cửa gỗ bị mở ra, Viên Cửu vừa lúc đứng dậy xoa xoa đầu. Cảm giác toàn thân vẫn ê ẩm truyền tới song âm thanh cánh cửa mở ra đã làm cho hắn chú ý tới. Một người nam nhân trung tuổi đứng chết lặng ở nơi đó. Mái tóc dài màu đen hơi chút vài sợi tóc bạc, khuôn mặt anh tuấn nhưng tràn đầy tang thương. Đôi mắt sắc bén và hàng lông mày đậm, mũi thẳng và miệng rộng. Quang khóe miệng chỏm râu dài và râu dê khá dài. Bên ngoài phủ lên một bộ quần áo vải màu đen, bên trong mặc một chiếc quần áo màu trắng. Dây lưng to bản buộc chặt lấy đai lưng của hắn. Thân hình có vài phần vạm vỡ.
“Em Cửu...” Âm thanh run rẩy từ miệng người nam nhân trung tuổi kia phát ra: “Làm thế nào mà...” Đôi môi hắn run rẩy vài cái mang theo âm thanh không thể tin được.
“Chú là...” Bàn tay Viên Cửu đưa lên vỗ vỗ vào đầu mình. Một ký ức thật xa xăm truyền đến. Song trong ký ức Viên Cửu lại không có người nam nhân trung tuổi này. Dù rằng người nam nhân này làm cho hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
“Anh là anh Bát đây!” Tiếng nói người nam nhân trung tuổi run rẩy, bàn tay sợ hãi hơi nắm chặt: “Ẻm... em chẳng lẽ không nhận ra anh sao?”
“Bát ca...” Tiếng nói nho nhỏ từ miệng người thiếu niên phát ra.
“Đúng... đúng rồi...” Người nam nhân trung tuổi toát lên vẻ vui mừng, đầu liên tục gật gật như gà mổ thóc: “Đúng là anh. Anh là Bát ca của em đây!”
“Không... không thể nào!” Người thiếu niên nhăn mày nhìn về phía người nam nhân trung tuổi kia. Hắn liên tục lắc lắc đầu phủ nhận: “Bát ca trong ký ức ta mặc dù không tính đẹp trai nhất trong các anh em nhưng cũng là thượng đẳng. Tuyệt đối là người đẹp trai. Làm sao có thể là một người nam nhân giống như ngươi? Ngươi là ai? Còn nữa đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở nơi này!?” Đồng thời Viên Cửu âm thầm đề phòng nhìn đối phương. Hắn đang cố gắng đem linh hồn mình một lần nữa dung hợp nhanh hơn với thân thể bản thân.
“Em thực sự là bé Cửu...” Dáng vẻ người nam nhân trung tuổi có vài phần lo lắng mở miệng hỏi: “Không phải ai đó đoạt xá đấy chứ?”
“Đoạt xá...” Viên Cửu nhăn mày lại thật sâu, hắn mở miệng nói: “Nếu như ta là một vị cường giả nào đó đoạt xá cũng sẽ không chọn một cơ thể yếu đuối như vậy. Có kẻ ngu mới chọn cơ thể như thế này. Với cả những cường giả đoạt xá thường đều là lựa chọn các thai nhi chưa xuất thế như vậy họ có thể tu luyện lại từ đầu.”
“...” Lập tức người nam nhân trung tuổi cứng họng lại, hắn thở ra một hơi dài và dùng tay vuốt vuốt ngực mình: “Em nói đúng, xem ra em đúng là bé Cửu thật rồi!”
Mép Viên Cửu liên tục giật giật vài cái. Đã lâu lắm rồi không biết qua bao lâu mới có người gọi hắn như vậy. Ký ức hiện lên và động tác người nam nhân trung tuổi kia cũng truyền tới làm cho Viên Cửu có cảm giác quen thuộc. Hắn hít một hơi thật sâu mở miệng nói: “Ngươi thực sự là Bát ca sao?”
“hà...” Tiếng thở ra thật dài từ miệng Viên Cửu phát ra: “Không giả đổi cho em một Bát ca khác!”
Cái giọng điệu và cách nói chuyện đó quen thuộc nhưng Viên Cửu vẫn là dò hỏi: “Ngươi thực sự là Bát ca sao? Vậy ngươi có nhớ xem cuối cùng ta gặp Bát ca, anh ấy tặng cho ta cái gì mà dặn dò ta điều gì sao?”
“Đương nhiên rồi!” Người nam nhân trung tuổi kia khẽ cười gật đầu nói: “Anh tặng cho em một viên đá còn nói đó là viên đã may mắn. Đồng thời còn nói với em rằng ngày mai gặp lại. Anh nói đúng sao?” Đôi mắt hắn cũng trực tiếp quan sát Viên Cửu thật lâu.
“Không đúng, Bát ca đúng là tặng cho ta một viên đá may mắn!” Ánh mắt Viên Cửu híp lại nhìn về phía người nam nhân trung tuổi: “Nhưng là anh ấy nói rằng mười năm sau sẽ gặp lại ta!” Đồng thời hắn cũng vận lực đề phòng nhìn về phía người nam nhân kia.
“Hô...” Viên Bát hô một tiếng đưa tay lên vuốt vuốt ngực mình sau đó thở ra một hơi dài: “Sai rồi là hơn mười năm. Anh từng nói với em thời gian này có lẽ là khoảng mười năm và hơn mười năm chúng ta mới gặp lại. Em sẽ phải cùng cha mẹ đến một nơi đó là Mộng Giới mà mẹ chúng ta sở hữu. Lúc sáu tuổi khi thức tỉnh võ hồn không bao lâu thì anh cũng từng tiến vào đó. Anh nói có sai sao, thằng nhóc này! Bây giờ, tuổi tác thực của em ít cũng có mười sáu tuổi đi!”
“Thật là anh sao, Bát ca!” Viên Cửu lúc này mới hoàn toàn bỏ xuống đề phòng. Ánh mắt chăm chú quan sát Viên Cửu, khóe miệng hắn co quắp vài cái: “Thế nào mà thời gian ngắn không gặp anh thay đổi nhiều như vậy? Em nhớ được Bát ca là người gặp người yêu, chỉ cần liếc mắt là không biết bao nhiêu cô gái ngã vào lòng mới đúng chứ? Chẳng lẽ em đã ngủ rất lâu à!? Đến lỗi Bát ca đẹp trai giờ hóa thành nam nhân trung tuổi!”
“Cũng có mười năm đi!” Hai tay Viên Bát đưa tay đằng sau lưng mà thở dài và gật gù.
“Lâu như vậy!” Viên Cửu nhăn mày thật lâu, bàn tay nắm lại đặt ở ngực mình: “Như thế nào sẽ! Đúng rồi, cha mẹ cùng mọi người đâu hết rồi!”
“...” Nhắc đến cha mẹ và mọi người, nhất thời Viên Cửu trầm mặc. Khuôn mặt hắn cũng đã biến thành vô cùng ảm đạm. Đến cuối tất cả hóa thành một hơi hít sâu và thở ra thật dài: “Em vừa tỉnh lại không nên hỏi quá nhiều. Mười năm qua đã có rất nhiều điều xảy ra, từ từ anh sẽ trả lời cho em. Việc em cần làm bây giờ nghỉ ngơi thật tốt và khôi phục sức khỏe.”
“Bát ca...” Viên Cửu nhăn mày thật sâu rồi hỏi lại: “Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với mọi người sao?” Nhìn vóc dáng tiều tụy và khuôn mặt khổ sở kia, Viên Cửu cảm giác được trong lòng ẩn ẩn có một loại bất an. Hắn khó chịu hỏi vài câu: “Bát ca, anh đang dấu em điều gì sao?”
“Anh không có, em nghĩ nhiều rồi!” Viên Bát đi về phía Viên Cửu, hắn muốn đưa tay lên xoa xoa đầu Viên Cửu tuy nhiên thấy bản thân thất thố liền đưa tay chạm nhẹ vào vai Viên Cửu. Đôi mắt hắn tang thương mà lại tràn ngập từ ái: “Em cứ nghĩ ngơi đi, sức khỏe em còn rất yếu. Vài ngày sau anh sẽ đem toàn bộ việc xảy ra trong mười năm qua nói với em. Nghe anh được không, bé Cửu!”
“Haha...” Đột nhiên Viên Bát cười lớn, bàn tay đưa lên vỗ vỗ đầu mình: “Anh quên mất. Xin lỗi, xin lỗi... Bây giờ em cũng đã coi như là người trưởng thành rồi. Sao anh có thể gọi em một tiếng bé Cửu chứ? Đúng không nào!”
“Hô...” Viên Cửu thở ra một hơi. Hắn cố nén trong lòng tò mò và xúc động. Đầu hắn vì thế mà gật xuống: “Được rồi, em sẽ nghỉ ngơi nhưng hy vọng anh sớm nói cho em biết chuyện gì xảy ra!”
“Nhất định, nhất định rồi!” Nụ cười có vài phần gượng gạo và thê lương xuất hiện trên khuôn mặt Viên Bát. Bàn tay hắn vỗ vỗ nhẹ vào vai Viên Cửu: “Em nghỉ sớm đi. Anh sẽ bảo người đến nơi này chăm sóc cho em!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile