Tại hạ đã cố liên lạc với Duyên cô nương để hỏi về việc post bài trong topic này. Nhưng do k có điều kiện về thời gian và sự gián đoạn trong việc chuyển bài viết này cho Duyên cô nương. Tại hạ mạn phép post bài lên đây, những mong không làm phiền nhiễu topic này.
"Thiên duyên - kỳ ngộ", đó là những thứ vẫn thấy trong các tiểu thuyết kiếm hiệp. Âu Dương Chi Hô cũng có được những điều tương tự. Nhưng cách mô tả cuộc đời và số phận trong "Huyền Công Tà Phật", cũng như tình tiết của câu chuyện lại vô cùng thân thiết và gây xúc cảm lòng người.
Một cái chết bi thương của một người Mẹ, một sự hy sinh to lớn của bản thân cho đứa con chưa hề biết mặt.. Sự hy sinh ấy đáng ca ngợi những người Mẹ biết bao..
Sự bao la tình người trong những con người được coi là kỳ dị, liệu rồi có đem so sánh nổi với thứ tương tự trong những con người được cho là bình dị kia không?
Có thật nhiều điều tôi tìm đc trong "Huyền Công Tà Phật", cả những trận chiến đẫm máu bi tráng, những con người đem theo thù hận để đi qua cuộc đời... Giữa những bi thiết ấy, mối tình thâm trọng của một thiếu nữ lại được bộc lộ, chân thành, nồng đậm, để rồi từ đó cách chia hai thế giới..
"Âu Dương Chi Hô dường như không nhìn thấy hơn trăm kẻ đang bao vây mình, chàng cúi người nói với Hồng Nhi : “Hồng Nhi cô nương, ta sẽ bắt bọn chúng nợ máu trả máu !”
Hồng Nhi gượng cười, đáp : “Có huynh … huynh ôm muội … như vậy, muội rất … vui rồi, ngoại trừ sư phụ muội, … không còn ai từng thân … thân cận với muội như vậy.”
Âu Dương Chi Hô nhìn ánh mắt dần dần tán sắc của nàng, trong lòng cảm thấy đau buốt, ngậm ngùi gật gật đầu.
Hơi thở của Hồng Nhi càng lúc càng yếu, bờ môi bắt đầu trắng bệch, nàng cất giọng nói đứt quãng : “Âu Dương đại ca, có thể … có thể đáp ứng muội … một chuyện không ?”
..Nàng cất giọng nói hết sức yếu ớt : “Muội … muội muốn huynh … huynh hôn … hôn muội …”
Âu Dương Chi Hô không do dự chút nào, chàng cúi đầu xuống dùng đôi môi còn mang chút vẻ phong trần của mình ấn lên bờ môi đã lạnh buốt của Hồng Nhi.
Trong khoảnh khắc, bờ môi đã lạnh buốt của Hồng Nhi chợt nóng bỏng, rồi nhanh chóng băng lạnh như nước trở lại.
Hồng Nhi mỉm cười nhìn Âu Dương Chi Hô, hỏi : “Đại ca … huynh sẽ cười muội chứ ?”
Âu Dương Chi Hô lắc đầu.Hồng Nhi chầm chậm khép đôi lông mi mỹ lệ của mình lại, trong miệng thì thào bằng hơi thở đã rất yếu : “Muội … rất … rất … vui …”
Đầu nàng gục sang một bên, hương hồn nàng cũng chính từ đây mà nhẹ nhàng bay mất..
..Cát vàng dần dần đắp lên chân, đùi, thắt lưng Hồng Nhi …
Cuối cùng, gương mặt mỹ lệ của nàng cũng đã bị che lấp
Một ngôi mộ côi cút giữa biển lau vô bờ vô bến. Có lẽ, đến một năm nào đó, chỗ này cũng sẽ bị biển lau bao trùm, lúc đó Hồng Nhi sẽ bay nhảy và ca hát trên biển lau không ?"...
(Trên đây là một đoạn lược trích từ bản dịch của tác giả Daophay từ trang web Vietlove.com).
Đoạn truyện đặc tả cái chết của người thiếu nữ mang theo tâm tình cho đến lúc rời bỏ thế giới, ước vọng của con người đôi lúc cũng rất giản đơn, chỉ là nói ra được điều mình ấp ủ. Tin rằng với người thiếu nữ ấy, nàng thực sự vui vẻ trước lúc ra đi..
Đây cũng là đoạn truyện làm tôi xúc động nhiều nhất. Nhưng như thế không có nghĩa đó là tất cả những đặc sắc mà truyện có đc.
Không kỳ bí, không huyền hoặc.. Sự thật về cuộc đời của Âu Dương Chi Hô qua từng trang truyện đc làm sáng rõ. Con đường đời phải đi có những đau thương, những mất mát, nhưng nhờ đó mà con người trưởng thành hơn. Đó cũng chính là cuộc đời của mỗi người, và cái quy tắc nho nhỏ ấy của đời sống, không chỉ dừng lại ở bối cảnh truyện.