TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 17

Chủ đề: Sóng Gió Lĩnh Nam - Chương 17

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    22
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6: Muội muội


    Thanh Phong đạo nhân sau khi trở về từ Hồng Lĩnh được Ỷ Lan phu nhân kể lại. Ông liền biết Tiểu Bình đã bị ma tính của ma châu phát tác.

    “Sư phụ bọn đệ tử đã kiếm khắp Tây Phong Lĩnh nhưng không thấy tung tích của của ngũ đệ đâu cả”.

    Trung Quân đáp. Hắn rất muốn biết vị sư đệ này đã xảy ra chuyệngì. Nhưng sư phụ không nói nên cũng không dám hỏi.

    Thanh Phong đạo nhân lúc này đang đi đi lại lại bộ dang có vẻ hơi sốt ruột. Lát sau mới dặn đệ tử của mình:

    “ừm, người về nghĩ trước đi. Dặn mọi người tất cả không ai được đem chuyên này nói ra ngoài nghe chưa”

    Trung Quân tuân lời rồi rời khỏi. Buổi tối khi mọi người đang dùng cơm thì bất thình lình Tiểu Bình xuất hiện. Mọi người đều dừng đũa kinh ngac, không kịp hỏi han chúc mừng hắn. Thanh Phong đạo nhân trong lòng mừng nhưng vẻ mặt nghiêm lại quát:

    “Tiểu quỷ, ngươi chay đi đâu chơi mà giờ này mới về hả”

    “Dạ…. dạ, con cũng không biết ngủ dậy thấy mình đang ở một nơi rất lạ”.

    “Oác”. Mấy đệ tử khác nghe lời giải thích của hắn mà ngoạc cả miệng ra.

    Ỷ Lan phu nhân cũng nhanh ý: “ ôi da, Tiêu Bình ngươi chạy đi đâu mà lôi thôi nhếch nhách thế này hả. Mau lên, về phòng tắm rửa rồi vào ăn cơm nào”. Nói rồi dẫn Tiểu Bình về phòng.

    Hôm sau Thanh Phong đạo nhân kêu hắn đến hỏi chuyên. Tiểu Bình kể hết lại. Chỉ không nói chuyện ông lão nọ nói với mình. Mà được một vị cao nhân tốt bụng nào đó đưa về. Hơn nữa đoạn nó cứu mạng chim nhỏ thì vô cùng sôi nổi nhiệt huyết.

    Hắn có hỏi sư phụ có biết tại mình ngủ dậy lại như vậy không thì Thanh Phong đạo nhân chỉ hững hờ đáp chắc hắn bị mộng du và dặn qua chỗ Bảo Minh lấy mấy viên Thanh Tâm đan về dùng.


    Thấm thoát cũng đã bốn năm trôi qua. Tiểu Bình lúc này đã là một thanh niên cường tráng. Tuy không thể nói là ngọc thụ lâm phong nhưng nếu ra ngoài đời thường dụ dỗ các thiếu nữ ngây thơ thì cũng chưa biết đằng nào mà lần.

    Do sư phụ không cho học võ công nên trên đỉnh Tây Phong này thú vui của hắn không giống với các thanh niên cùng tuổi. Đó là đọc sách và trồng hoa. Sáng thì bận rộn với vườn hoa cây cỏ. Chiều thì ngồi lỳ ở thư phòng của Thanh Phong đạo nhân. Đôi khi còn bị các sư huynh chọc ghẹo là “Tiểu Bình muội muội”. Căm phẫn, nhiều lần muốn lén học võ thì lại sợ sư phụ nên thôi.

    Nhưng công bằng mà nói việc đọc sách quả thật giúp hắn mở mang kiến thức rất nhiều. Ngoài nguồn gốc của Thần châu ra hắn còn biết thêm lịch sử của các môn phái tu tiên bấy giờ. Điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là các môn phái tu tiên cả chính và tà đều có chung nguồn gốc. “Sao lại vậy được nhỉ, đã chung nguồn gốc lại còn đánh nhau?”. Hắn vẫn vơ suy nghĩ nhưng không tìm ra câu trả lời nên bỏ qua chuyện này.

    Bữa nọ, hắn vớ được quyển “Thông Thiên Ký” của danh nhân Hoa Sĩ Liên cảm thấy khá thú vị. Quyển ký ghi chép về các bảo vật lạ trong nhân giới đặc biệt là về bẩy loại tuyệt thế thần binh. Mà thanh Trư Ma kiếm môn phái của hắn là một trong số. Chép: “ Truyền rằng từ thời Nữ Oa khai thiên lập địa, một viên thiên thạch trắng từ vũ trụ bay vào đại lục địa, nằm ở một đỉnh núi cực bắc. Trải qua 10000 năm hấp thu tinh hoa linh khí thiên địa. Năm thái cổ 202 nhân giới xảy ra một trường kiếp nạn. Yêu ma không biết từ đâu hoành hành tàn sát khắp nơi. Đông Thủy Thiên tôn không nỡ nhìn cảnh chúng sinh lầm than, đem Ngọc Thạch rèn thành cây Trư Ma kiếm. Rồi đầu thai vào một đứa bé trừ hại cho dân. Kiếp nạn qua đi Thiên Tôn cũng như thanh kiếm đều không rõ tung tích. Theo dần tếu nguyệt hơn 5000 trước, Hoàng Liên chân nhân khai sơn thì tình cờ thấy một thanh kiếm cổ cắm trên đỉnh núi cao nhất của Hoàng Liên sơn. Ngày ông rút kiếm hào quang soi sáng cả một vùng trời. Trư Ma kiếm lại một lần nữa xuất thế gây biết bao kinh hoàng chính tà ma yêu giáo”

    Về võ công hắn cũng đọc qua một vài quyển giới thiệu của một số tổ sư trong môn phái nhưng khá sơ sài. Công pháp của Hoàng Liên Môn chia làm bốn cảnh giới lớn. Đó là sơ học, tiểu thành, đại thành và nhập tiên.

    Ở giai đoạn sơ học chủ yếu là giúp người luyện tu tâm dưỡng đức, cũng cố căn cơ luyện võ. Ứng với nó là bộ Tứ thư nhập môn. Người bình thường mất khoảng từ ba đến bốn năm lĩnh ngộ.

    Tiểu thành là bước thứ hai. Luyện đến đây các môn đồ sẽ được tiếp xúc với với bộ “Ngũ kinh tân thủ”. Chia thành năm tầng nhỏ Thanh lọc, Tẩy luyên, Hoán cốt, Cường thể và Tu đạo. Ở gia đoạn này người học có thể luyện những môn võ công ngạnh kình tông thường. Tới tầng thứ năm ra ngoài ngoài đời thường cũng trở thành một võ lâm cao thủ. Từ tầng một đến bốn người thường mất từ 8 đến 10 năm. Riêng tầng thứ 5 sẽ xuất hiên bình cảnh. Phụ thuộc vào tư chất mỗi người mà nhanh hay chậm vượt qua. Một ngày hay một đời chỉ xem sự cần cù và duyên số mà thôi.

    Khi nào đặt được chân tới cảnh giới đại thành thì lúc này mới có thể nói rằng chính thức đi trên con đường tu tiên.Ở giai đoạn này cơ thể phát sinh những kỳ biến đến kinh ngạc tuổi thọ cũng được kéo dài hơn. Đại thành được chia làm bẩy tầng từ Kiếm nhất cho tới Kiếm thất. Mỗi tầng là một công pháp nâng cao năng lực chiến đấu. Cùng với đó môn sinh sẽ học cách phi kiếm bay lượn trên bầu trời, mà người thường khi thấy sẽ nghĩ là tiên nhân. Đến Kiếm nhị có thể luyện tuyệt học Thái cực phi tiên danh trấn thiên hạ. Từ tầng Kiếm lục, Kiếm thất rất ít người luyện được. Ngay cả hiện nay trong Hoàng Liên Môn số người đạt tới tầng này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

    Về cảnh giới nhập tiên truyền thuyết thì nghe nói ngoài tổ sư Hoàng Liên chân nhân luyên thành. Ngoài ra từ thơi lập phái đến nay chưa có danh nhân bổn phái nào đạt được.

    Sáng sớm nay, sau khi tỉnh dậy như mọi ngày hắn luyện tâm pháp được ông lão truyền 4 năm về trước. Quả thật từ khi luyện tâm pháp này hắn thấy đầu óc thanh tĩnh rất thoải mái. Cũng không còn thường xuyên gặp ác mộng nữa. Nhưng có điều không như ông lão nói. Từ lần đầu tiên bị mông du từ đó về sau các ngày rằm(15) khác của tháng hắn đều không việc gì như lời lão đã nói. Thần tiên cũng có lúc sai mà.Kệ đi!

    Điều lạ thời gian gần đây Tiểu Bình mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có nhiều chỗ có hàn khí. Mà càng ngày càng rõ ràng không rõ là do ma bệnh hay bộ tâm pháp kia nữa.

    Những ngày này trên Tây Lĩnh Phong nhộn nhịp hẳn lên. Các vị sư huynh của hắn cũng chăm chỉ đến kỳ lạ. Hỏi ra mới biết là sắp tới ngày Đại hội nhân tài của tu tiên chính đạo.

    “Đại sư huynh, đại hội này có có đông vui không vậy”. Tiểu Bình tò mò hỏi.

    Không đợi đại sư huynh trả lời vị tứ sư huynh Bảo Minh nhanh nhảu:

    “ Trời cái này mà đệ còn hỏi à. Đông vui hoành tráng thì thôi rồi mà còn …hí hí”

    “Còn gì tứ ca, nói đi”. Tiểu Bình sốt ruột.

    “hihi đó là những tiểu kiều, đại kiều dự hội. Ai nấy thướt tha yêu kiều lông lẫy”. Nói xong Bảo Minh , miệng chảy rãi ròng ròng. Tiểu Nam nghe rất sướng tai nhưng cũng tính chạy đi kiếm lấy cái bô cho cái lão mất vệ sinh này.

    “Đại sư huynh, các huynh lần này cầu xin sư phụ cho đệ đi với”. Tiểu bình giọng khẩn cầu.

    “ Không được, nhiều lần bọn ta đã xin sư phụ cho ngươi lên đại điện. Sư phụ không cho còn nổi giận quát nữa. Đệ thông cảm cho bọn ta”

    Tiểu Bình nghe vậy thì xị mặt xuống. Lúc sau nhị sư huynh lên tiếng:

    “Tiểu đệ à, cũng không phải là hết hi vọng”.

    Nói rồilại gần Tiểu Bình ghe tai thầm thì. Làm hắn nghe xong mặt rạng rỡ như bắt được vàng.


    “Ây da, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà được Tiểu Bình nhà ta đấm lưng thế này”.

    “Hi hi, sư nương quá lời. Từ nay ngày nào con cũng đến đấm lưng cho người cả”

    Ỷ lản mỉm cười: “ Sao muốn sư nương giúp gì phải không, cứ nói đi đừng ngại”

    “Sư nương làm gì có”


    Lát sau Tiểu Bình gãi gãi đầu ngượng ngùng:

    “Sư nương con nghe nói sắp tới đại hội anh tài của các môn phái. Hay sư nương bảo sư phụ cho con đi học hỏi mở mang tầm mắt với.

    “Thằng nhóc này, còn nói là không có”. “ Mà chuyện này chắc là không được ngươi cũng biết sư phụ không muốn cho ngươi lên Hồng Lĩnh còn gì”. Nói rồi đưa tay với ly trà.”

    “ Sư nương mời dùng”. Tiểu Bình nhanh nhen cung kính.

    “Sư nương yên tâm con lên đó sẽ nhất mực ngoan ngoãn. Tuyệt đối nghe lời sư phụ và sư nương”.

    Ỷ Lan phu nhâm im lặng một hồi rồi lại thấy Tiểu Bình buồn buôn, động lòng:

    “ ừm thôi được rồi, mai là sinh nhật ông ấy để ta nói thử xem sao”

    Nghe xong hai mắt nó sáng rực rỡ cảm tạ rối rít. Quả thật không chuyện gì là không thể .Chỉ là cách làm có đúng không thôi. Ỷ Lan nói đúng lúc Thanh Phong chân nhân tâm trạng vui vẻ, lại thêm mấy người Trung Quân chen vào cuối cùng cũng đồng ý.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    22
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7: Sao lại không rơi?


    “Tiểu Bình ngươi đi theo các sư huynh. Cấm chạy lung tung nghe chưa”

    “Dạ,sư phụ cứ yên tâm”. Ngàn năm mới có cơ hội thế này hắn nào dám trái lời sư phụ.

    “Trung Quân ngươi cũng để ý hắn một chút”. Nói rồi tiến lên hội kiến cùng các vị tai to mặt lớn.

    Lúc này trên đỉnh Hồng Lĩnh Đại hội nhân tài cũng sắp diễn ra. Không khí vô cùng náo nhiệt, tại quảng trường thì dòng người như nước, áo quần như nêm. Đây đều là các nhân tài của các danh môn chính phái. Nam thì anh tuấn phi phàm,oai phong lẫm lẫm. Nữ thì duyên dáng thiết tha. Làm tiểu Bình được một phen rửa mắt.

    “Bách huynh ”. Một nam tử từ xa chạy lại vỗ vai nhị sư huynh của hắn rồi chào những người khác.

    “ ATiểu Tà, ta mới tới. Ngươi tới lâu chưa?”

    “Tới lúc sớm mà phải phụ cha vài chuyện nên giờ rảnh rỗi”

    “Vậy hả”. Trung Quân thuân tiên đáp.Sững nhìn rồi tỏ vẻ kinh ngạc:

    “ oầy , ít lâu không gặp mà ngươi đã đột phá tới Kiếm tứ. Bái phục! Bái phục!. Lần này Cổ Loa Kiếm không thể thoát được tay Hoàng Đại Hiệp huynh rồi”. Lần này người đạt quán quân sẽ đựơc trao Cổ Loa Kiếm, danh kiếm của Quy thần. Nên rất nhiều anh tài quyết tâm.

    Vị tên Quách Đại Hiệp này cười hả hả nhưng khiêm tốn đáp: “ Nào dám, nào dám”

    So với mấy yêu quái bên Hồng Lĩnh đã là gì đâu”

    “ Không lẽ còn người lại hơn huynh sao”

    “Nhiều lắm. Huynh nghe cái tên Phương Thế Vinh chưa?.

    “Có nghe nói”

    “Uhm hắn mới chính là quái vật đó”. Mà thôi bàn mấy chuyện này làm gì, mình qua kia ngắm các đại mỹ nữ, nhanh lên!”.

    Nghe tới ai nấy phấn khởi, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyên.

    “Vị huynh đệ ngươi mới lên Tây Phong lĩnh phải không” Hoàng Đại Hiệp hỏi người thiếu niên lạ mặt trong nhóm.

    “Tiểu Tà đây là ngũ sư đệ của bọn ta, lên núi được vài năm rồi nhưng ít khi ra ngoài”

    “ra là vậy”

    Tiểu Bình cũng đọc qua sách vở nên đáp: “Tham kiến Đại… Hiệp huynh, đệ tên Nghĩ Bình mong sau này huynh chỉ giáo thêm cho”

    “Hầy hầy khách sáo làm gì, ta với ngươi cũng không hơn nhau là mấy. Gọi là ta là tiểu tà đi”

    Thấy người này vô tư, phong cách phóng khoáng Tiểu Bình cười vui vẻ đáp lời.

    Đang đi thì gặp đoàn người của Huyền Chân môn do Băng Diệt sư thái dẫn đầu. Xung quanh đang ỗn ào thì đột nhiên tĩnh lặng. Không phải vì cung kinh đáp lễ với vị sư thái kia mà đang lặng nhìn một người con gái đằng sau bà.

    Bạch y trắng như tuyết, phong tư cốt cách tựa hoa mai. Điều làm ngẩn ngơ con tim là khuôn mặt đẹp như trăng rằm của nàng. Mắt thăm thẳm như làn nước mùa thu , lông mày uốn cong xinh đẹp như dáng núi mùa xuân. Dung nhan khuynh nước khuynh thành. Đến ngay cả “Hoa cũng ghen thắm, liễu cũng phải hờn kém xanh”.

    Ngơ ngẫn! nhưng lý do của Tiểu Bình có lẽ khác .Giống quá! Đúng là người rồi! nàng hệt như người phụ nữ ôm hắn trong màn lửa kinh hoàng. Mà thi thoảng hắn gặp trong giấc mơ. Nàng đi qua tạo cho hắn cái cảm giác ấm áp, yêu thương nồng nàn. Đám người Huyền Chân qua đã lâu nhưng hắn vẫn cứ đứng đó nhìn mãi.

    “Sư đệ, sư đệ”. Hồi lâu hắn mới biết có người đang lay lay mình.

    “Ta biết ngươi còn trẻ dương khí đang thịnh nhưng cũng không đến mức như vậy chứ. Ài thật là mất mặt Tây Phong Lĩnh quá đi”. Bảo Minh ra dáng từng trãi.

    Thấy mấy người khác cũng cười cười hắn ngượng chín cả mặt lên. Gãi gãi đầu cười trừ.


    Sau nhiều rận tỉ thí rực lửa cuối cùng đại hội cũng đi dần tới hồi kết. Bấy giờ chuẩn bị là cuộc quyết đấu của Tam sư huynh hắn và cái tên hôm bữa rồi mới được Tiểu Tà nói qua. Phương Thế Vinh.

    “Phương huynh xin chỉ giáo”. Thạch Tùng thi lễ.

    “Thạch huynh bất tất phải khiêm tốn như vậy.

    Một trận thư hùng được mọi người mong chờ không được diễn ra như ý muốn. Không rõ đánh nháu kiểu gì, chỉ với 5 đường kiếm đã thấy Thach Tùng người một nơi kiếm một nẻo. Mọi ngươi kinh ngạc như không tin vào mắt mình.

    Tuy đã nghe qua về Phương Thế Vinh này nhưng Thanh Phong đạo nhân nhìn đệ tử thảm bại như vậy thì trong lòng rất tức tối.

    Trong phòng tá túc của các môn đệ Tây Linh Phong

    “Sao xuất hiện nhiều tiểu quái vật vậy trời. Ngay cả Tiểu Tà huynh cũng bại dưới tay cô ta sao”

    “Chà chà quả thật là hồng nhan họa thủy” Bảo Minh cảm thán một câu danh ngôn mà hắn thường hay đọc trong sách.

    Người mọi người đang bàn tán chính là mỹ nhân hôm bữa của Huyền Chân phái, Lam Tuyết Nga.

    Cuối cùng sau khi Lam Tuyết Nga của Huyền Chân phái đánh bại Hoàng Đại Hiệp của Bạch Mã sơn. Phương Thế Vinh đánh bại Hồ Hảo Hán Của Ngũ Chĩ sơn. Trân chung kết cũng đã diễn ra.

    Trên lôi đài hư ảnh xuất hiện trùng trùng điệp điệp. Kiếm hình kiếm chiêu muôn hình vạn trạng được thi truyển. Trải qua hơn trăm hiệp thì trong lúc nhất thời sơ hở Lam Tuyết Nga bị một tuyệt chiêu đánh bại.

    Mọi người chứng kiến đều không ngừng vỗ tay, khen ngợi không thôi. Tiểu Bình cũng vậy nhưng tâm hắn thì lo lắng không ngừng mọi khi Lam Tuyết Nga gặp nguy hiểm. Hắn cũng thầm ước giá như mình có công phu tuyệt đỉnh, được cùng nàng so tài và mọi người hoan hộ thì tuyệt biết bao.

    “Chúc mừng Hoàng chưởng môn thu nạp được một đệ tử tài ba”. Mấy người ngồi trên đài lớn liên tục chúc mừng Thanh Sơn chân nhân chỉ trừ vị Băng diệt sư thái có sắc mặt hơi khó coi kia.

    Đúng lúc một vị trưởng lão của muốn tuyên bố kết cục thì vang lên một giọng nam tử trẻ tuổi mặc trường bào đen.

    “Khoan đã”

    “Vị thiếu hiệp này không biết có chuyện gì?”lão giả cất lời.

    Vị thiếu niên không nhìn về phía trưởng lão mà hướng về phía Phương thế Vinh.

    “ta đây cũng có một chút công phu muốn được lĩnh giáo vị Phương thiếu hiệp này”lời nói khiêm tốn nhưng giọng điệu lại rất ngang tàn.

    “thứ lỗi nếu như không đăng ký thì không thể tham gia thi đấu” Vị lão giả từ chối.

    Thanh niên phe phẩy cái quạt trên tay coi thường: “hừ. Nếu Phương huynh đã sợ thì thôi”

    Phương Thế Vinh quay người về phía thanh niên nọ, thấy y khí thế cũng bất phàm, có chút hứng thú bèn nói:

    “Lâm tiền bối, đệ tử cũng muốn học hỏi vị công tử đây một chút. Mong Lâm trưởng lão cho phép”


    “Phương Thế Vinh, Hoàng Liên môn xin được chỉ giáo”

    “Trịnh Hạo Thiên. Tiêu Diêu môn”

    Tiêu Diêu môn ư? Cái tên nghe rất lạ,mọi người dưới lôi đài xôn xao bàn tán.

    Phương Thế Vinh xuất kiếm .Từ bảy phương vị trên không trung xuất hiện thân ảnh của y cùng lúc lao tới tấn công Trịnh Hao Thiên.

    Chỉ thấy bóng thanh niên mờ mờ ảo ảo xiên xiên vẹo vẹo nhưng tựu chung vẫn đứng yên một chỗ dùng quạt đỡ kiếm của Thế Vinh. Hai người tiếp tục so hơn 30 chiêu nhưng chủ yếu chỉ là thăm dò nhau.

    “Phương thiếu hiệp cứ thi triển bản lĩnh thật sự của ngươi ra. Không cần khách sáo”. Thanh niên áo đen mỉm cười ngạo nghễ.

    Lúc này ở giữa thanh kiếm của Thế Vinh xuất hiện một thái cực đồ xoày tròn. Thái cực đồ xoay mạnh dần đến tốc độ chóng mặt. Cùng lúc thanh kiếm cũng phát ra lam quang kiếm lớn dần hướng thẳng lên trời, uy thế vô cùng lớn.Y bay lên trời chém thẳng xuống Trịnh Hạo Thiên. Ai nhìn cũng đều biết lúc này đây y đang thi triển tuyệt kỹ Thái Cực Phi Tiên.

    Thanh niên bào đen lúc này mặt mới tỏ ngưng trọng. Ngay lập tức cũng tụ quyền tạo ra một vòng tròn màu đen.

    “Bùm”, khói bay mù mịt khắp lôi đài. Không như tưởng tượng của mọi người thiếu niên áo đen vẫn bình an vô sự nhưng chiếc quạt trên tay đã rách bươm. Y khẽ ho đột nhiên vô thanh vô tức áp sát tung ra một chưởng hắc khí cực kỳ mạnh bạo.

    Quá đột ngột Thế Vinh chỉ kịp dồn khí vào kiếm chống đỡ. Hắc khí vừa chạm kiếm thì 5 con rồng trong suốt từ 5 hướng khác nhau xuất hiện, cùngg lúc lao về phía Thế Vinh.

    “là Ngũ Long chưởng” một người dưới lôi đài thốt lên.

    Chỉ nghe “ bình một tiếng. Phương Thế Vinh rơi bịch xuống miệng thổ một ngụm máu lớn.

    “Ha, ha, ha, ha, ha thiên tài của Hoàng Liên chỉ có vậy thôi sao?. Còn ai nữa thì lên hết đi”. Nói rồi lại cất một tiếng cười dài cuồng tiếu.

    “Ngông cuồng” Tiếng thét từ Lam Tuyết Nga. Nàng bay hướng về phía kẻ áo đen chém một kiếm.

    “Để ta giúp muội” .Hoàng Tiểu Tà cũng bay lên.

    “Ta nữa”. Ngũ Chỉ phái Hồ Hảo Hán cũng vọt lên theo. Ba người tạo thành thế tam giác vây công Hạo thiên.”

    “hay lắm”. Kẻ áo đen nói rồi điên cuồng tấn công ba người.

    Chỉ sau 30 chiêu đã đánh bật cả Tiểu Tà và Hồ Hán rớt xuống đất. Lam tuyết Nga bị đánh văng ra xa còn chưa kịp định thần thì Trịnh Hạo Thiên đã hóa thành luồng khí đen. Như một tia chớp lao tới bao trùm lấy Tuyết Nga.”

    “Cẩn thận”. Chỉ nghe mọi người đồng loạt hô.

    Hắc khí tiêu tan dần trên không trung từ từ hiện ra thân ảnh của hai hắc bạch nam nữ.

    “chuyện gì thế này” ai nấy đều sửng sốt.

    Người bị thương không phải là bạch nữ xinh đẹp kia. Mà thanh niên áo đen lại đang bị thanh kiếm của Tuyết Nga đâm sâu đến nữa thước.

    “Tại sao ….?”Nữ tử giọng có vẻ hoảng hốt nhưng nói ra đến miệng lại dừng lại.

    Trịnh Hạo Thiên vẫn nhìn nàng chăm chú, hắn rút thanh kiếm ra ngực ra. Miệng thổ huyết nhưng vẫn nói:” Nàng đẹp lắm”

    Rồi lại cất một tiếng cười dài.

    Dưới khán đài đang sững sờ thì bỗng nhiên có một vài tiếng cười. Rồi toàn trường vang lên tiếng cười nghiêng ngả. Nhưng không phải vì tình cảnh éo le phía trên không.

    Thì ra trên sàn lôi đài chẳng biết tự lúc nào đã có một thanh niên xuất hiện thẳng phương vị với đám người nam nữ trên không. Hai tay đang giơ ra phía trước như đang chuẩn bị đỡ ai đó. Hắn đang lẫm bẩm suy nghĩ: Sao vẫn chưa rơi nhỉ?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    22
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 8: Hắc Liên

    “Cái thằng tiểu quỷ này thật là”. Ỷ Lan phu nhân nhìn cảnh tượng của tiểu Bình trên sàn đài không khỏi mỉm cười:

    “Đệ tử yêu quý của chàng cũng biết thương hoa tiếc ngọc rồi kìa”

    Thanh Phong đạo nhân có vẻ không để ý đến mấy lời này, chỉ nhíu mày. Ông dường như đang kinh nghi một vấn đề nào đó. Cùng lúc này phía xa xa lôi đài một trung niên nam tử cũng cười cười hỏi người bên cạnh:

    “Y là ai vậy?”

    “Thuộc hạ nghe nói hắn là ngũ đệ tử của Thanh Phong đạo nhân “

    Vị trung niên cười khẩy: “ Tây Phong Lĩnh à, hèn chi”. Đưa tay nhấp ngụm trà rồi bỗng ngưng lại:

    “Ngũ đệ tử à? Ngươi phái người đi điều tra về y rồi báo lại ta biết”

    “tuân lệnh”. Vị thuộc hạ nọ vâng lời rồi rời khỏi.

    Tiểu Bình lúc này thật sự không còn cái hố nào mà chui.Mặt đỏ bừng bừng, hai tay hắn như thừa ra không biết đặt đâu cho phải. Khi nãy trông thấy Lam Tuyết Nga bị tấn công không còn thế kháng cự nữa. Hắn sợ rằng nàng sẽ giống như Phương Thế Vinh ngã từ trên cao xuống. Thế là không nghĩ gì nhảy luôn lên sàn lôi đài. Thời gian và phương vi rơi hắn tính đều chuẩn nhưng nàng lại không có ngã xuống.Tiếc thay! Trong khi đang lúng túng thì lúc này trên không xuất hiện tình huống mới thu hút sư chú ý của mọi người. Khong bỏ qua cơ hội hắn lặng lẽ chuồn xuống lôi đài.

    “Bàng môn tà đạo, ngươi là ai nói mau”. Băng Diết sư thái không biết từ lúc nào đã bay tới chỗ Trịnh Hạo Thiên và Lam Tuyết Nga. Cùng lúc ba trưởng lão khác của Hoàng Liên Môn cũng tiến tới vây người thanh niên áo đen lại.

    Trịnh Hạo Thiên khinh bỉ đáp: “mụ già, khỏi lãi nhãi muốn đánh thì cứ lên. Hừ,Toàn cậy đông, ra vẻ!”

    Sắc mặt của Băng Diệt sư thái tím lại như “ít nhái”. Chẳng nói năng gì nữa chém một tia kiếm khí cực kỳ mạnh bạo như muốn băm thây cái tên áo đen kia ra.

    Thanh niên sau khi trúng một kiếm của Lam Tuyết thì có vẻ không còn sức chống đỡ. Chỉ thấy y đứng im một chỗ. Đột nhiên trên đầu y xuất hiện một bông sen màu đen nhỏ. Bông sen xoay tròn rồi phình to ra bằng miệng giếng. Quanh miệng sen chiếu xuống một vòng sáng màu tím bọc lấy thân thể của Trịnh Hạo Thiên. Làn kiếm khí chạm phải vòng quang thì bật ngược trở lại không một tiếng động.

    Chứng kiến cảnh tưởng những người trên đài cao cũng bật dậy. Thanh Sơn chân nhân hô khẽ: “Là Hắc Liên”

    Về Hắc Liên này quyển “Thông Thiên Ký” của Hoa Sĩ Liên có chép lại: “Diêm La Vương thời trai trẻ vì si mê một tiên nữ trên cung đình. Biết nàng thích sen, ông tới tây trúc thỉnh Cung Minh bồ toát một bông sen trời tặng nàng. Buồn thay tình cảm không được đáp lại. Diêm La Vương bi phẫn ném bông sen xuống dưới tầng thứ 18 của địa ngục. 8000 năm sau, một tù nhân trốn thoát khỏi địa ngục mang theo bông sen lên dương gian.Hắc Liên sau đó được Hắc Ma một trưởng lão Ma giáo sử dụng càn quét thiên ha. Truyền rằng Hắc Liên có thể nhốt tất cả mọi thứ. Kể cả thần tiên bị sa lưới cũng vô kế thoát ra. Cùng với ma châu được mệnh danh là hai thánh vật của Ma giáo”.

    Tuy nhiên Hắc Ma lão đầu chết đi thì tung tích của Hắc Liên cũng theo đó biến mất, không ngờ hôm nay lại thấy bên cạnh người thanh niên áo đen bí ẩn.

    “Không được để y thoát” Phong Vũ đạo nhân lúc này quát rồi cùng vài người trên đài cao vọt về phía Trịnh Hạo Thiên và đám người trên không.

    Thấy vậy Băng Diệt sư thái tiếp tục xuất ra một chiêu mạnh hơn. Ba vị trưởng đưng cạnh cũng hợp sức tung ra một chưởng kình khí. Nhưng đều như cũ không hề làm tổn hại tới vòng sáng nọ.

    Đám người người phán chuẩn bị áp sát thì từ bốn phương tám hướng xuất hiện hơn mười bóng đen. Trên tay phóng ra một loạt viên đạn nhỏ khắp quảng trường. Viên đạn chạm đất phát ra tiếng nổ nhỏ rồi tỏa ra xung quanh một đám khi trắng đục bay mù mịt cả quảng trường. mãi lúc sau khói trắng tan đi bóng dáng của Trịnh Hạo Thiên và đám hắc y nhân cũng biến mất.

    Hoàng Phán tự Bạch Đà đạo nhân lên tiếng:

    “ Ma nhân xảo quyệt. Bạch Đà không làm tròn chức trách để yêu nhân trà trộn xin chưởng môn trị tội”

    “Đám người này chắc là của ma giáo.Chúng đã có chuẩn bị từ trước, sự đệ không nên tự trách mình”.

    “ Tên ma đầu này quả là gan to bằng trời, dám xông tới tận đây gây chuyện”. Hoàng Tiễn tự Huyền Đức lên tiếng.

    “Uhm.Huyền Đức đệ đi kiểm tra xem các đệ tử có ai bị thương. Ta qua qua bên kia hội ý các môn phái khác”. Thanh Sơn chân nhân phân phó rồi rời đi.


    Ở một khu rừng khá xa Hoàng Liên Sơn.

    “Tông chủ lần sau không nên vì một người con gái mà gây nguy hiểm cho tính mạng”. Một vị lão giả cất tiếng

    “Á phụ là ta đã sơ suất. Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn”

    Một lúc sau, Trịnh Hạo Thiên đang ngồi điều khí dưỡng thương thì đột nhiên mở mắt: “ Quỷ huynh đã đến rồi sao không ra gặp,không lẽ muốn ám toán ta sao?

    Những hắc y nhân khác cũng đồng loạt dõi mắt về một hướng. Một người khá kỳ dị tựa u linh thình lình xuất hiện. Trên vai y là một con Hắc Miêu(mèo đen) có đôi mắt sáng loáng.

    “Thiên huynh quá lời rồi”.

    “Đã tới sao khi nãy không cùng ta lên xem mặt mấy tiểu tử chính đạo? TRịnh Hạo Thiên mỉm cười hỏi.

    “Ta đâu có cái phong tư của Thiên thiếu hiệp, nào dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt”. Người được xưng là quỷ công tử đáp lại.

    “ha ha ha” .Hạo Thiên cất tiếng cười sảng khoái.

    Một lão giả lên tiếng:

    “Quỷ công tử nghe danh đã lâu hôm nay được hội ngộ quả là danh bất hư truyền”

    Đáp lại vị quỷ công tử chỉ một tay vuốt vuốt con mèo và khẽ nhếch miệng vẻ cười khây khẩy.

    Hơi bất mãn vì hành đông này nhưng lão giả vẫn tiếp lời:

    “ Sắp tới Ma long xuất thế, bổn giáo kính mong quỷ công tử nói giùm với Quỷ vương một câu. Xuất một tay tương tương trợ”

    Quỷ công tử quay người sang hướng khác lạnh nhạt đáp “được” một câu rồi cáo từ rời khỏi.

    Mặt trời đã xuống núi. Mấy người của Tây Phong Lĩnh đang quây quần bên bữa cơm. Có lẽ vì thảm bại của các đệ tử tại đại hội nên không khí có phần trầm lắng. Thấy không ai nói chuyện Bảo Minh lại đem chuyện của Tiểu Bình với Lam Tuyết Nga ra chọc làm mọi người cười khúc khích. Tiểu BÌnh vừa ngượng vừa tức nhưng không làm gì được. Đúng là khổ thân!

    Tối nay nó trở mình mãi mà không ngủ được trong đầu cứ vẫn vơ suy nghĩ lung tũng. Hồi lâu sau canh hai mới thiếp đi. “Trong mơ, hắn mặc bộ chiến giáp màu hoàng kim. Lưng đeo thanh kiếm Trư Ma, bộ dáng uy phong ngút trời. Xa xa Lam Tuyết Nga đang bị một chưởng của người áo đen đánh cho trọng thương. Hắn phi thân bay tới rút kiếm chém một nhát. Hắc y nhân trúng kiếm rơi bịch xuống đất. Rồi hắn ôm nàng bay đến một hòn đảo xinh đẹp. Hái một bông hoa lan tặng nàng. Tuyết Nga ẹ thẹn, ngượng ngùng nhận lấy. Thế rồi…tèn ten”. Nếu ai đang ở đây lúc này chỉ thấy hắn đang mỉm cười mãn nguyện.

    Mấy hôm nay cứ mỗi lần nghĩ về giấc mơ thì thoảng lại ngẩn ra tủm tỉm cười một mình. Mấy lần các sư huynh bắt gặp tưởng là hắn bị say thuốc lo lắng không thôi.

    Trăng rằm đêm nay rất đẹp. Tiểu Bình lúc này cũng đã say giấc nồng. Như mọi khi Thanh, rằm này Thanh Phong đạo nhân đã ở trong phòng hắn. Ông đỡ Tiểu Bình dậy điểm vài huyệt đạo. Sau đó hai lòng bàn tay áp vào lưng đưa bé truyền vào người nó một làn khí xanh dương.

    Qua hồi lâu, Thanh Phong đạo nhân cũng ngưng động tác. Trên trán mồ hôi lấm tấm. Đang tính bước xuống thì ngưng lại nghĩ ngợi:“ Tại sao ma bệnh 4 năm qua vẫn không thay đổi nhỉ. Rồi chợt nhớ đến cảnh tượng phi thân lên đài hôm bữa của nó”. Bất giác đưa tay nắn mạch Tiểu Bình. Hồi lâu phát hiện các huyệt Bách Hội, Hậu Đình, Á Môn đều mở rất giống với các đệ tự bản phái. Chỉ có các đệ tử luyện xong tứ thư thì mới mở được như thế này. Khác một điểm hướng mở huyệt của Tiểu Bình lại tiến về hướng phía huyệt Thần Đình. Trong khi đệ tử bản phái sẽ mở từ huyệt Thần đình đi xuống. Kinh nghi một lúc rồi lại tiếp tục lại áp ngón tay vào 4 huyệt Nhân Trung, Phong Phủ, Trung Cực và Trường Cương thấy mơ hồ phát ra hàn khí.

    Thở dài một hồi ông rời khỏi phòng.

    Lúc này ở một góc rừng nọ.

    “ Hồi báo chủ nhân, thuộc hạ đã điều tra. Y tên là Nghĩa Bình. Chính là đứa nhỏ năm xưa mà Hoàng Trần Đạo mang về sau cuộc chiến với Cổ Trùng Lâu”

    “Có điều rất lạ là…..

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    22
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 9: Sát nhân thần bí


    Sáng sớm Tiểu Bình được người báo là sư phụ muốn gặp.

    “ Sự phụ, người tìm đồ nhi ư?”

    Tiểu Bình tới phòng lễ phép chào sư phụ. Chỉ thấy sư phụ nó đứng nhìn chăm chăm vào bức tranh trên tường. Hồi lâu mới chậm chậm mở lời:

    “Bình nhi, những năm qua sư phụ đối đãi với ngươi thế nào.?”

    Tiểu Bình trong lòng vô cùng ngạc nhiên :

    “Sư phụ đối với con tình thâm nghĩa trọng, cả đời này Nghĩa Bình cũng không báo đáp hết”. Quả thật đối với nó vị sư phụ này cũng như một người cha vây.

    “được, vậy có phải ngươi giờ đã lớn không còn để lời của lão già này trong lòng nữa có phải không?”.

    “Sư phụ, đệ tử ngàn vạn lần không dám”

    “Hừ,Không dám! Vậy võ công ngươi lén học là ở đâu ra?” Giọng Thanh Phong đạo nhân sắc lạnh lại.

    Tiểu bình môi mấp máy, kinh hãi quỳ xuống miệng lắp bắp:

    “ Sư…. Phụ, xin người minh dám, đệ tử trước giờ chưa từng học qua môn võ công nào cả”

    “Bách Hội, Hậu Đình, Á Môn đều mở, bốn huyệt Nhân Trung, Phong Phủ, Trung Cực và Trường Cương lại phát ra hàn khí. Ngươi còn dám cãi”. Thanh Phong đạo nhân mặt đã đỏ lên quát.


    Tiểu Bình cảm thấy sững sờ. Nó không rõ mấy cái huyệt sư phụ nói có ý nghĩ gì, nhưng quả thật thời gian gần đây một số chỗ trong cơ thể có phát ra hàn khí. Tâm thần bất định muốn thanh minh với sư phụ nhưng lại không biết nói gì.

    Hồi lâu tĩnh lặng Thanh Phọng đạo nhân nổi cơn thịnh nộ hét lên: “Nói mau”

    Nó run run đáp: Sư phụ, cái… cái này không phải võ công. Là tâm pháp trị bệnh một vị cao nhân truyền cho con”

    “vị cao nhân đó là ai?”

    “ Sư phụ con cũng không rõ, con cũng đã hứa với người đó không tiết lộ chuyện này”

    “Ba”. Thanh Phong đạo nhân tức giận sấn tới giáng nó một cái tát. Tiểu Bỉnh ngã ra sau khóe miệng rỉ ra một dòng máu. Đau đơn nhưng nó cũng vội bò dậy quỳ tiếp, cúi gằm mặt xuống.

    Thanh Phong đạo nhân nhìn hắn chằm chằm . Một lúc sau hạ giọng lại:

    “ Giỏi lắm. Ngươi lăn vào tĩnh đường rồi tự suy nghĩ đi. Hừ”. Nói rồi phất tay áo bỏ đi.


    Không biết đã qua bao lâu, nó cảm thấy đầu gối tê dại. Cũng không dám trở người vẫn lặng lè quỳ trước bài vị các bậc tổ sư. Sư phụ đã không dạy võ công thì thôi. Còn vì hắn giữ lời hứa với ông lão kia mà đánh hắn nữa. Lòng uất ức nghẹn lại, mắt nhòe đi


    Hắn nghe phía sau có người nhẹ nhàng bước tới, vội dừng lại. Tiếng nói dịu dàng truyền đến bên tai:

    “ Tiểu Bình à, có phải ngươi đang giận sư phụ phải không?”.Ỷ Lạn tiến lại gần hắn hỏi.

    “Dạ, không”. Nó cúi gằm mặt đáp.

    “ Ta biết sáng nay sư phụ ngươi có chút nóng tính. Nhưng con nghe ta nói, sư phụ chỉ muốn tốt cho ngươi. Từ lúc ngươi đến ông ấy ít khi biểu lộ tình cảm. Nhưng con biết không. 15 tháng nào, đến kỳ ngươi phát bệnh ông ấy cũng ở bên, truyền công cho tới tận sáng mới trở về. Tấm lòng đó của sư phụ ngươi chắc ngươi cũng hiểu. Ông ấy không cho ngươi học võ công chỉ vì không muốn thấy ngươi sau này gặp nguy hiểm”

    Chỉ thấy người Tiểu Bình rung lên từng hồi xúc động. Nó đưa tay khẽ khẽ gạt nước mắt.

    “Sư nương đồ nhi bất hiếu đã làm sư phụ và người phiền lòng rồi”

    “ Ưm, thôi được rồi. Theo ta tới tạ lỗi với sư phụ ngươi nào”

    Rồi sư nương đỡ hắn dậy tới phong Thanh Phong đạo nhân. Tiểu BÌnh kể lại bữa mộng du ngày trước, nó được một ông lão thần bí dạy cho môn tâm pháp kia. Chỉ nói với nó đó là một tâm pháp trị bệnh và dặnkhông được nói với ai.

    Thanh Phong đạo nhân không nói gì nhưng sắc mặt có vẻ đã nguôi ngoai đi nhiều. Lát sau Ỷ Lan phu nhân thấy nó quỳ cả ngày đã mệt mỏi nên bảo về phòng tấm rửa và đi ăn uống cho lại sức. Tiểu Bình rời khỏi, Ỷ Lan thở dài nói với chồng mình:

    “Trần Đạo à, thằng bé này dường như có mệnh trời sắp sẵn rồi. Chúng ta có muốn ngăn cản cũng khó cưỡng lại”

    Thanh Phong đạo nhân trầm tư không đáp lời.

    “Thiếp nghĩ, ma tính của Tiểu Bình mấy năm nay cũng không có nặng thêm, e rằng một phần cũng nhờ cái tâm pháp kia. Đó cũng không phải là chuyện không tốt. Nếu đã vậy hay là chúng ta cứ thuận theo ý trời đi”

    “Ừ, cũng chỉ có thể làm vậy thôi”. Thanh Phong đạo nhân gật đầu đáp.


    Tiểu Bình về tắm giữa nghĩ ngơi xong thì suy nghĩ lại lời sư nương nói. Nó không ngờ rằng thì ra ngày rằm nào mình cũng phát bệnh. Sư phụ bề ngoài tuy lạnh lùng mà đối với nó lại tình sâu đến thế. Nó tự nhủ từ ngày mai sẽ không luyện cái tâm pháp kia nữa để sư phụ khỏi phiền lòng.

    Mấy ngày tiếp theo trông thấy sư phụ vẫn lạnh nhạt nhưng biết ông hình như không còn giận nữa. Cũng không thấy nhắc tới chuyện cái tâm pháp Phục ma kinh. Làm nó cũng có chút mơ hồ.


    Thấm thoát cũng đã đến cuối năm. Khi phát sinh một sư tình làm cả Tây Lĩnh Phong náo động.

    Trời đã gần canh ba, lúc này Thanh Phong đạo nhân đang ngồi truyền công cho Tiểu Bình. Trên đầu ông liên tục bốc lên những làn khói trắng. Còn Tiểu Bình lúc này cả người như một cái đèn phát ra ánh sáng màu đỏ, nhấp nháy liên hồi. Mặt hắn co thắt giật giật mãnh liệt.

    Bỗng nhiên bên ngoài lan can phòng có một bóng đen. Vút một tiếng, một kình khí lớn màu hồng tím xé không bay tới. Uy lực như muốn lấy mang cả hai thầy trò . Đến nổi Thanh Phong đạo nhân phải rút cả hai tay khỏi người Tiểu Bình tung hết sức lực ra chống đỡ. Tiếp xong chưởng ông lập tức vọt ra ngoài. Chỉ thấy một vệt sáng phía xa xa của thích khách. Đằng không đuổi theo một đoạn thì nghe một tiếng hét thảm thiết. Ông giật mình rồi tức khắc trở lại phòng Tiểu Bình.

    Bấy giờ vị đệ tử này đã như một người điên, kêu gào gầm rú. Hai mắt đỏ ngàu. Bên cạnh là một thi thể áo đen đang nằm bất động. Không kịp suy nghĩ Thanh Phong đạo nhân bay lên đỉnh đầu Tiểu Bình áp một chưởng tay trên đầu hắn truyền xuống một luồng khí xanh lam. Cuối cùng qua một đoạn thời gian quái nhân kia cũngthanh tỉnh trở lại và gục xuống nằm dưới sàn nhà.


    Sáng hôm sau, trên Tây Lĩnh Phõng náo loạn khi biết tin Nghĩa Bình bị ám sát. Phòngg ốc đồ đạc tan tành. Chính Tiểu Bình cũng vì cảnh này mà hoảng loạn. Nó ngĩ hoài cũng không ra là mình đã đắc tội với ai. Sau đó Thanh Phong đạo nhân sai đại đệ tử là Trung Quân đi điều tra về thi thể kẻ thích khách tối qua. Không khí Tây Lĩnh Phong có phần căng thẳng những ngày sau đó. Tuy nhiên mọi người cũng dần quên đi cái cảnh tưởng này khi không khí tết cuối năm sắp tới.

    Như mọi năm Tây Lĩnh Phong tuy nhân số ít ỏi nhưng lúc này cũng phi thường nhộn nhịn. Đêm giao thừa Tiểu Bình cùng các vị sư huynh đang quay quần lại bên bếp nồi bánh Giày lớn. Cười nói vui vẻ không khí thật là ấm áp.

    Tết này những vị khách của Phong đạo nhân cũng tấp nập tới thăm hỏi. Năm nay, tuy xảy ra nhiều chuyện nhưng sư phụ lại cho Tiểu Bình theo các vị sư huynh xuống núi chơi tết. Và dặn hắn phải nghe lời mọi người, làm Tiểu Bình phấn chấn, kinh hỉ không thôi.

    Tại một nơi vắng bóng người.

    “Ngươi đem theo Bạch Xà Tử Vương. Giải quyết cho gọn gàng vào”

    “Thuộc hạ tuân lệnh”.


    “Oầy” không ngờ tết ở Hoa Lư trấn lại náo nhiệt như vậy”.

    Tiểu Bình cảm thán không thôi. Lúc này hắn đang cùng các vị sư huynh dạo phố chơi tết. Trên đường ngựa xe đông đúc, người người mặt mày rạng rỡ, diện trên mình những bộ quần áo mới đẹp tươi lạ lùng.

    “Hihi, tiểu đệ à, còn chưa đâu lát nữa các vị sư ca sẽ dẫn ngươi đi chơi vài chỗ. Đảm bảo là ngươi sẽ về ăn không ngon ngủ không yên. Kaka” Bảo Minh ranh ma nói với hắn.


    Chốc lát đám người Tây Linh Phong đã tới trung tâm trấn. Bọn họ đang chụm đầu vào coi đá ở một trường gà nhỏ. Xung quanh tiếng người hò hét:

    “ Đá nó”

    “Đạp, đạp chết nó cho ta”

    Rồi những tiếc nuối mỗi khi con gà ra đòn chật. Mấy người Tiểu Bình cũng chăm chúxem . Bảo Minh cũng nhảy chôm chôm hò hét. Tiểu Bình xem một lúc rồi cũng hết hứng thú rồi bèn nói:

    “ Đại sư huynh, đệ lại kia mua cái bánh, đói bụng quá”

    “ ừ, đi nhanh, đừng chạy lung tung ”

    Vâng vâng dạ dạ rồi chạy ngay lại tiệm bánh. Miệng thì xít xoa liên hồi với những của ngon vật là trên đường. Chốc lát quên béng đi lời sư huynh dặn. Giờ này chẳng biết là đang ở chỗ nào.


    “ Con tiện nhân, xxx, lần sau ông đang chơi bài mày đừng có ám ông nữa”. Trước một nhà nhỏ có đề biển “Tụ Long Quần hùng” một người đàn ông đang lớn tiếng với người phụ nữ bên cạnh.

    “Dạ, dạ thiếp biết rồi” người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn sơ hãi đáp.

    “ Biết biết cái con xxx mày. Xxx mở mồm ra là dạ dạ. xxx.”

    Thấy dáng vẻ khép nép của của người phụ nữ người đàn ông văng tục chửi thề . Nhìn nhìn xong hùng hổ sấn tới giáng một cái bạt tai rất mạnh làm người phụ nữ ngã lăn xuống đất. Miệng tiếp tục văng tục sỉ vả.


    Người đi đường lúc này cũng vài người dừng lại vẻ mặt không đồng tình với cái hành động của nam nhân này. Tiểu Bình cảm thấy cực kỳ nóng mặt. Hắn tiến tới nói:

    “ Vị đại ca này, có gì thương lượng bảo nhau cần gì phải ra tay với một nữ nhân yếu đuối như vây”

    Nhìn vẻ mặt non choẹt của người đối diện, người đàn ông lớn tiếng lại:

    “ xxx, thằng tiểu tử bố đang dạy vợ, mày chõ mõm vào làm gì”. Rồi tiếp tục quay lại, ra chân đạp ba bốn phát vào người phụ nữ kia : “ Con tiện nhân, mày còn không đứng dậy. muốn năm đây ăn vạ à”.

    Tiểu Bình lúc này máu đã xông lên não. Chỉ thấy một cú đấm trời giáng từ tay hắn vào mắt của tên kia.

    Người đàn ông vừa quay người lại thì thấy mắt nổ đom đóm. La to một tiếng rồi lảo đảo người về phía sau.

    Phía gần đó một người mặc y phục nam tử, khuôn mặt anh tuấn rạng ngời. Đang ngắm nhìn Tiểu Bình khá thú vị.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    22
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 10: Bạch Xà Tử Vương


    Lúc này người nam tử nọ bị Tiểu Bình giáng cho một cú đấm trời đánh, tay xoa xoa xoa mắt, miệng thì kêu la chửi bới liên hồi. Có lẽ là do lần đầu đánh người, lẽ ra Tiểu Bình nên tiến lên bồi tiếp vài cú cho gục hẳn, thì hắn lại để cho tên kia kịp bình phục.


    “Tiểu tử mày được lắm”. Nam tử sau khi lấy lại thăng bằng liền phi thân nhằm bụng Tiểu Bình tung ra một cước. Xem ra là cũng đã học qua một chút võ công.

    Tiểu Bình hơi luống cuống lùi lại. Nhưng do phản ứng không được nhanh nhẹn hắn bị chân của tên kia đạp ngã nhàovề phía sau. May mắn là chỗ hắn ngã không biết ai hảo tâm đã đặt sẵn một cái ghế ghỗ nhỏ. Đang tức máu, hắn cầm luôn cái “thần khí” này miệng hét lớn, dũng mãnh tấn công lại tên vừa đạp mình.

    Tên kia cũng không ngờ rằng đối phương trông có vẻ thư sinh này lại lưu manh như vậy. Y hơi hoảng hốt quay đầu lại cũng muốn kiếm lấy cái thần khí nào đó. Nhưng tiếc thay không kịp nữa rồi.



    “Bụp” tiếng cái ghế của thanh niên nọ táng ngay vào lưng khi y đang quay đầu. Lúc này xung quanh cũng có vài thanh niên đứng xem. Ban nãy cũng rất tức giận trước hành động của nam tử kia với vợ hắn, nhưng ngại là chuyện gia đình người ta nên do dự không xen vào. Giờ này có Tiểu Bình xông trận thì cũng không kìm nổi tức khí.

    “ Anh em, đập bỏ mợ cái thằng mất dạy này đi”.

    Một thanh niên đứng xem hô hào rồi cả đám cùng xúm vào hội đồng tên nam tử xấu số. Kẻ đấm, người đạp chỉ thấy người nằm dưới đất người co dúm lại hai tay ôm lấy mặt kêu cha, kêu mẹ thảm thiết. Bộ dạng cũng thật đáng thương.

    Tiểu Bình sau khi choảng cho tên kia một ghế thì thấy cả đám người vào hỗ trợ lại càng thêm hăng máu. Chưa hết tức giận muốn choảng tiếp vài cái nữa nhưng không thể nào chen chân được vào đám đông. Đúng lúc này có người hô lớn:

    “ Quan phủ tới, chạy mau”

    Đám người đang hội đồng cũng ngay lập tức ngưng lại. Đám đông cũng bắt đầu chuẩn bị tản ra. Tiểu Bình chưa biết nên làm gì thì một người mặc y phục của Hoàng Liên môn tới kéo tay hắn:

    “Huynh đệ theo ta rời khỏi đây mau”.


    Tiểu Bình thấy người cùng môn phái tới không nghĩ ngợi lập tức theo sau. Đi được môt đoạn hắn thắc mắc:

    “ Vị sư huynh này, sao lại kéo ta chạy đi làm gì”

    Người thanh niên đi cạnh mỉm cười đáp lời:

    “ huynh đệ, ta khi nãy xem hành động của đệ cũng hết sức đồng tình.Nhưng chuyện chúng ta đánh nhau với người dân bên ngoài nếu môn phái biết được sẽ không hay đâu”

    Tiểu Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đạ tạ sư huynh chỉ giáo”

    “đệ không cần khách sáo. Ta tên Minh Tín đệ tử bên Hồng Lĩnh phong”

    “Thì ra là Minh Tín huynh. Đệ là Nghĩa Bình bên Tây Lĩnh phong. Tham kiến sư huynh”.

    “Uhm ta biết rồi, Thanh Phong đạo nhân đang ở trên đại điện có chuyện gấp cần gặp đệ. Nên sai ta đi tìm đệ về ngay”

    “Ồ sư phụ cũng ở đó hả. Vậy để đệ đi tìm các sư huynh rồi trở về gặp sư phụ ngay”

    “Không cần đâu, lúc nãy ta đã báo cho họ biết. Chắc cũng đang trên đường về rồi”

    “Vậy hả, thế chúng ta mau về thôi sư huynh”.


    Tiểu Bình vội vã đi theo vị sự huynh kia. Ra khỏi trấn đến đoạn đường núi, hắ thấy lạ bèn hỏi:

    “Sư huynh sao ta cảm thấy đường về này khang khác lúc sáng vậy”

    “ à, đây là đường tắt lên Hồng Lĩnh”. Minh Tín đáp

    Tiểu Bình hiểu ra, hắn vừa đi vừa ngó nghiêng cảnh vật. Bỗng thấy phía trước có sương mù ẩn hiện. Hắn bước nhanh tới thì ra đây là một con vực. Sao kỳ vậy, lần trước lên Hồng Lĩnh tham dự đại hội có thấy có vực này đâu nhỉ. Hắn đang muốn quay lại hỏi Minh Tín. Thì đột nhiên bên cổ thấy nhức nhức rồi rát lên. Ngẩng đầu xuống thì thấy một con rắn nhỏ màu trắng đang ngoạm răng nanh vào cổ hắn.


    Nhìn thì cũng chỉ đoán là một con bạch xà thông thường, nhưng ai tinh mắt sẽ phát hiên trên đầu con rắn trắng này có một hình thập tự màu đen. Mắt màu xanh lục, dưới bụng lại lấm tấm hoa văn màu đen rất kỳ dị.

    Đây chính là con rắn độc nổi tiếng Bạch Xà Tử Vương, chỉ có duy nhất ở một nơi có chướng khí dày đặc đó là Bách Độc tử địa. Đây là một khu rừng chết ở cực tây man hoang. Độc vật này tuy hình hài không lớn, cũng cực kỳ hiếm hoi nhưng lại là ác mộng với những người tu chân. Các loại rắn độc bình thường thì người có luyện một chút công phu tu tiên thì chỉ cần điều tức một thời gian là có thể khỏi. Nhưng nếu bị độc tính của Bạch Xà Tử vương này xâm nhập thì vô lực chống đỡ. Như chính tên gọi của nó, nếu bị cắn ắt sẽ thập tử nhất sinh.


    Tiểu Bình kinh hãi quăng con rắn ghê tởm kia ra khỏi người mình. Hắn ôm lấy cổ ho lên khụ khụ. Đột nhiên xuất hiện cảm giác khó thở, mặt tái mét lại. Miệng chỉ ú ớ:

    “Sư huynh… ta bị rắn cắn”

    Lúc này đã không còn thấy một Minh Tín hiền hòa nữa, trên tay đang cầm một chiếc hộp nhỏ được mở, mặt cười cười lộ vẻ nham hiểm:

    “Thế nào, hương vị của Bạch Xà Tử Vương tuyệt chứ”

    Đang cười chớt nhã bỗng ngưng mặt lại khi cảm thấy khi tức nguy hiểm sau lưng, y hướng về phía sau cao giọng:

    “ Tiền bối đây là chuyện riêng của Hoàng Liên sơn xin người đừng nhúng tay vào”.


    Tĩnh lặng giây lất, đột nhiên một con thú nhỏ xé không bay tới ngoạm vào cổ cắn Minh Tín. Trong sác na y chỉ kịp nhận ra đólà một con sóc nhỏ thì choáng váng sụp xuống, mất dần sự sống.

    “Hay nhỉ, ta cứ thích xen vào đấy, làm gì được nào hi hi”

    Một thanh niên dáng người nho nhã, mặt mày như hoa nở xuất hiện. Bộ dáng có phần nhí nhảnh. Người thanh niên ương bướng nói xong thì chạy tới chỗ Tiểu Bình đang hấp hối. Lấy từ một lọ nhỏ ra một viên đan dược bỏ vào miệng hắn.


    “Tên đần độn kia, may cho ngươi là hôm nay bổn… công tử vui vẻ nên ra tay trượng nghĩa, ngươi liệu hồn về sau báo đáp cho kỹ”. Nói rồi miệng nhe hàm răng trắng muốt cười vẻ trịnh thượng

    Tiểu Bình vừa uống xong viên đan dược quả thật thấy hô hấp đã đỡ hơn nhiều. Miệng đang muốn nói lời cảm tạ thì nghĩ lại cảnh tượng của người thanh niên này ra tay với tên Minh Tín kia. Các vị sư huynh đã nói những kẻ dùng độc giết người đều không phải hạng tốt đẹp gì. Lời ra đến miệng thì ngưng lại: “Không mượn ngươi quan tâm”

    Người thiếu niên niên nọ nhăn mặt lại, không thể chịu nổi với cái tên không biết lễ độ này, bực tức mắng:

    “ được lắm tên ngốc kia, đã vậy cho ngươi chết luôn. Đúng là cái đồ không biết điều”. Xoay người bỏ đi một đoạn, Người thanh niên quay mặt lại vênh váo “hứ” một về phía Tiểu Bình. Rồi tiến về phía con sóc nhỏ đang sục sạo như tìm tung tích con rắn hồi nãy.


    Tiểu Bình cũng cảm thấy hơi áy náy. Xung quanh thì heo hút không thấy một bóng nhà dân.Hắn hướng mắt về chỗ người thanh niên đang rời đi như muốn thu lại lời khi nãy. Nhưng dường như lòng tự trọng quá cao khiến hắn không thể nào mở miệng ra được. Thời gian nhanh chóng trôi qua ,hơi thở của hắn đã đều trở lại nhưng chân tay thì rệu rã, nhức mõi mãnh liệt. Không lê bước nổi hắn nằm vật xuống suy nghĩ vẫn vơ về tương lai, chốc lát thiếp đi lúc nào không hay.


    Lúc này, trời đã tối bốn huynh đệ Trung Quân đang nháo nhác đi tìm vị sư ngũ sư đệ đang mất tích. Tìm quanh Hoa Lư Trấn một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng. Trung Quân cũng có chút bực mình:

    “ Cái thằng ranh này không biết lại chạy đi đâu chơi rồi. Hoàng Bách à đệ nói xem giờ tính sao”

    Hoàng Bách còn chưa kịp đáp. Bảo Minh tay xoa cằm suy tư nói:

    “ đệ nghĩ ngũ đệ chắc lại bị tiểu mỹ nhân nào hút mất hồn rồi. Không chừng giờ đang trồng cây si trước nhà cô nương đó”

    Ba người kia cũng đang lo lắng cũng bất giác mỉm cười.

    “ Dù là vậy nhưng giờ mà không tìm thấy ngũ đệ về đến nhà sư phụ quở trách thì biết làm sao đây”. Hoàng Bách hướng về phía Trung Quân đưa ra ý kiến. Ngay lập tức Thạch Tùng và Bảo Minh cũng chăm chăm nhìn y. Trung Quân bị hành động này làm cho lớ ngớ, ngập ngừng đáp:

    “ Các đệ nhìn ta làm gì, có phải lỗi của ta đâu. Là Tiểu Bình nó đói bụng xin ta qua gần đó mua đồ ăn rồi biến mất chứ. Các đệ lúc đó cũng có ai cản đâu”

    Thế là cả bọn quyết định tìm lại một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả. Dù lo lắng vì lần trước thấy Tiểu Bình bị ám sát, nhưng cả bọn mong là tình cảnh Tiểu Bình giống như Bảo Minh đã nói.

    Về đến Tây Lĩnh Phong, Trung Quân thưa lại chuyện với Thanh phong đạo nhân. Ông sắc mặt không nóng không lạnh, chỉ nhìn mấy đứa đệ tử đang mồ hồi lấm tấm trên đầu. Rồi phất tay áo bỏ đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status