TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn nghĩ kết cuộc những ai sẽ cùng nân vật chính đi đến ht cuộc đời ?

Người bình chọn
39. Bình chọn này đã đóng
  • Bạch S廟 Sở

    8 20.51%
  • Lãnh Nhược Vân

    17 43.59%
  • Lục Vô Song

    20 51.28%
  • Lục Tiể Mai

    0%
  • Lâm Thạch Thanh

    10 25.64%
  • ÿ kiến khác .

    7 17.95%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 2 của 23 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 115

Chủ đề: [Kiếm hiệp] Chân Tình Chân Mỹ - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    CHÂN TÌNH CHÂN MỸ

    Tác giả : shevaanh

    Chương 5: Liều Mình Cứu Mỹ Nhân








    Sáng mùng sáu .

    Quả đúng như Vĩnh Tiếu đã dự đoán, do trận tỷ võ này chỉ là để cho đệ tử thất đại phái làm quen lẫn nhau nên không hề có tính ăn thua ,quyết liệt . Chỉ là mỗi phái chọn ra một đệ tử tham gia rồi tiến hành bốc thăm chọn lựa ra ba cặp đấu mà thôi .Sở dĩ chỉ có ba trận là vì lần này Thiếu Lâm không mang theo đệ tử tới tham dự , nên vừa đủ sáu người . Cả ba trận đều tiến hành nội trong ngày hôm nay. Sau đó tất cả sẽ nghỉ ngơi hai ngày rồi lên đường thám hiểm Vô Nhai Động.

    Sau khi bốc thăm, ba trận đấu lần lượt là:

    Trận đầu, đệ tử Thanh Thành Tề Lôi đấu với Lục Tiểu Linh- đệ tử Cái bang .Trận này Tề lôi trội hơn hẳn . Thanh thành kiếm pháp của hắn quỷ dị khôn lường ,tuy đã đánh cho Lục Tiểu linh rớt đài, vẫn cố ý lùi lại bốn , năm bước để lại danh dự cho đối thủ .Cử chỉ thượng võ này của y được rất nhiều lời khen ngợi từ đám đông đứng dưới đài quan chiến .


    Trận thứ hai, Lôi Diệp- đệ tử Côn Lôn đấu với Trương Hàn Nam của phái Không Động . Đây là một trận đấu rất cân tài cân sức.Cuối cùng, Trương Hàn Nam dựa vào tuyệt kỹ Thất thương quyền trấn sơn phái Không Động mới có thể thủ thắng.


    Trên đài cao,Lôi Chấn cất lời khen ngợi :

    - Mã chưởng môn có người đệ tử kỳ tài thế này, mới hơn hai mươi tuổi đã luyện Tuyệt kỹ Thất Thương Quyền tới cảnh giới như vậy, quả là nhân tài hiếm có !”

    Mã chương hơi lắc đầu , khiêm tốn:

    - Chỉ là chút tài mọn, mang ra bêu xấu , sao so được với Võ Đang Triệu thiếu hiệp của Thiên tâm huynh và Lục tiên tử của Nga Mi phái chứ?

    Thiên Tâm chân nhân đang muốn nói vài lời khách sáo thì tiếng báo bắt đầu trận thứ ba vang lên làm mọi người đều tập trung nhìn vào sàn đấu.

    Trận thứ ba cũng là trận đấu tâm điểm được chú ý nhất . Một người là Võ đang đại sư huynh Triệu Phi Hùng tên hiệu là Ngọc Diện Thư Sinh, một người là Băng chi tiên tử Lục Vô Song đồ đệ đắc ý nhất của Thanh Tịnh Tán Nhân phái Nga Mi.

    Hai người này suốt mấy năm gần đây luôn được coi là hai ngôi sao sáng nhất trong lớp hậu bối kế cận thất đại chính phái , nhưng chưa bao giờ có cơ hội giao thủ với nhau nên thủy chung vẫn chưa xác định được ai cao ai thấp. Lần này sắp xếp cho hai người làm đối thủ,không thể không nói là sự sắp xếp sẵn của các vị chưởng bối.

    Triệu Phi Hùng từ từ bước lên đài . Y hôm nay mặc một bộ đạo bào in hình thái cực , bộ dáng cao lớn lại anh tuấn , khuôn mặt góc cạnh cùng cặp mắt toát lên một vẻ tự tin lẫn cao ngạo, vừa mới lên đài đã nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của rất nhiều nữ đệ tử Võ Đang và cả Nga Mi nữa .

    Triệu Phi Hùng cúi người chắp hai tay hướng về phía Lục Vô Song hành lễ rồi rút kiếm ra tỏ ý bắt đầu .

    Lục Vô Song đứng một bên đài, tà áo vàng phất phơ trong gió , khuôn mặt vẫn lạnh lùng không tìm ra một tia cảm xúc. Có lẽ chính vì vậy nàng mới được giang hồ mệnh danh là Băng Chi Tiên Tử . Nàng không nói gì, hờ hững rút ra Ngọc Thanh Kiếm , thanh bảo kiếm do chính Thanh Tịnh Tán Nhân tặng nàng ngay ngày đầu nhập phái.

    Dưới đài , dù không phải lần đầu gặp mặt song Trương Vĩnh Tiếu vẫn giật mình trước vẻ đẹp băng lãnh của Lục Vô Song.Ánh mắt chàng theo thói quen lướt một vòng từ chân lên rồi dừng lại thẫn thờ ngắm khuôn mặt nàng. (Tác giả: sac).Đến lúc thấy mặt mình không hiểu sao nóng nóng, ngẩng đầu lên mới thấy thì ra cô nương này đang nhìn mình với một ánh mắt đầy khinh bỉ .


    Chàng xấu hổ ho khan một cái rồi quay người sang chỗ khác thì thấy tên tiểu tử Thế Sơn bên cạnh đang đờ đẫn nhìn người đẹp , miệng không ngờ còn chảy ra hai hàng nước dãi.Vĩnh Tiếu thở dài , trong lòng thầm mắng tên tiểu tử hám gái không còn chút phong độ nào.

    - Theo huynh thì ai sẽ thắng ?

    Bạch Sở Sở hưng phấn kéo tay áo Vĩnh Tiếu.

    - Huynh cũng không biết ,nhưng Triệu sư huynh của muội muốn thắng trận này e rằng cũng không dễ đâu !

    Vĩnh Tiếu thờ ơ nhận xét.

    Trên Đài .

    - Lục cô nương,xin mời cô nương xuất chiêu trước.

    Triệu Phi Hùng tay cầm trường kiếm thủ thế , mỉm cười nói với Lục Vô Song.

    - Xin đắc tội !

    Lục Vô Song cũng không nhiều lời , thân hình như ánh chớp lao về bên kia đài , mới chiêu đầu đã xuất ra ba kiếm hướng ngực, tay, chân Triêu Phi Hùng đâm tới.

    - Hảo kiếm pháp !

    Triệu Phi Hùng đâu dám lơ là , vội múa kiếm quanh người phòng thủ . Từng đường kiếm của hắn thi triển ra từ ngoài nhìn vào như không có phép tắc, nhưng thực ra lại ngầm hình thành một đồ án thái cực từ đỉnh đầu Lục Vô Song úp xuống.

    Lục Vô song nhanh như chớp lùi ra sau ba bước tránh thế công của Triệu Phi Hùng. Nàng tay cầm đốc kiếm, chân bước theo chi tự bộ,mũi kiếm như rắn len lỏi tấn công vào cổ y .

    Phi Hùng thấy thế kiếm vừa nhanh vừa hiểm , không thể tránh né kịp , vận công chém một kiếm ngang ngực , nội lực quán nhập vào kiếm phát ra một tiếng ngân trong trẻo. Cả một trượng quanh người Triệu Phi Hùng cát bay đá chạy. Lục Vô Song vì một chiêu này mà lâm vào bất động vài giây ,từ dưới võ đài vang lên tiếng "ồ" lớn . Hiển nhiên là bị một chiêu này của y làm cho ngạc nhiên cùng chấn động .

    Nhân lúc tro bụi còn chưa tan hết, Phi Hùng phóng lên cao , trong cổ tay áo phất ra một lớp phấn trắng . Động tác này được màn bụi che lấp , đến ngay người trong cuộc như Lục Vô Song cũng không hề hay biết.

    Trên khán đài cao,ánh mắt Hồng Bát chưởng môn nhân Cái bang lộ ra một tia dị quang , song rất nhanh biến mất , tấm tắc khen ngợi:

    - Chà ,Triệu sư điệt kiếm pháp không những tinh diệu mà nội lực lại càng cao thâm khôn lường . Thiên Tâm sư huynh có đồ đệ thế này thì còn lo gì phái Võ Đang không có người phát huy quang đại !

    Thiên Tâm chỉ cười nhẹ,vuốt râu không nói .Thanh Tịnh Tán Nhân cũng không nói gì , chỉ nhìn Thiên Tâm chân nhân cười đầy ẩn ý .

    Dưới đài, Sở Sở níu lấy tay Vĩnh Tiếu vẻ mặt xúc động:

    - Huynh thấy chưa, Triệu sư huynh đúng là không làm cho chúng ta phải thất vọng mà !

    Vĩnh Tiếu vẫn chỉ mỉm cười,nhưng nụ cười có phần nghi hoặc. Tình thế hiện nay không hiểu sao Lục Vô Song càng đánh càng lâm vào hạ phong , thế trận hoàn toàn do Triệu Phi Hùng làm chủ . Hoàn toàn khác với diễn biến lúc đầu . Có thể giải thích là do nội công nàng còn non kém nên không thích hợp chiến đấu trong thời gian dài, nhưng linh tính chàng lại cho rằng đó không phải là lý do.

    Lục Vô Song cảm thấy không ổn, càng đánh càng cảm thấy thoát lực . Nàng biết nếu cứ thế này thì phần bại nắm chắc trong tay . Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Thanh Tịnh sư thái trên đài cao, trong mắt Vô Song dần hiện ra một tia sắc lạnh.

    Gạt một kiếm của Triệu Phi Hùng , Lục Vô Song vận chi tự bộ nhanh như chớp bay về một góc khán đà i. Nàng hai tay nâng đốc kiếm , nội lực quán nhập vào thân kiếm phát ra tiếng gió rít ghê người , đoạn bất ngờ bật ngửa phóng kiếm về phía Phi Hùng đang bám đằng sau không rời .

    Triệu Phi Hùng biết nàng ta dồn hết sức lực vào một chiêu này thì không dám khinh thường, chân vận thất tinh bộ, ngầm vận Thái Cực Kiếm khí hộ thân.

    - Triệu sư huynh, cẩn thận .

    Lục Vô Song vừa dứt lời, thân thể như huyễn hóa ra năm sáu thân ảnh, từ bốn phương tám hướng vây Triệu Phi Hùng vào giữa.

    Triệu Phi Hùng biến sắc, biết đây là tuyệt kỹ trí mạng song nhất thời không biết cách nào phá giải.

    Bốn đạo nhân ảnh hợp làm một , kiếm khí dệt thành một tấm lưới phủ vào chỗ Triệu phi Hùng đứng , nhìn kỹ thì hóa ra là một phật thủ cực lớn . Đây chính là tuyệt kỹ trấn môn của Nga My Phái truyền lại bao đời :" Phật Quang Phổ Chiếu ".

    Triệu Phi Hùng mắt tái mét, đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì bỗng phát sinh kỳ biến , Lục Vô Song đang trên không trung không ngờ thổ huyết. Một chiêu " Phật Quang Phổ Chiếu " mất phương hướng đánh về một góc khán đài , lập tức phát một tiếng " Rầm" lớn ,cát bay đá chạy . Nam khán đài xuất hiện một hố lớn đường kính một trượng.

    Triệu phi Hùng nào bỏ qua cơ hội bằng vàng, nhân lúc còn đang trong tư thế đỡ đòn ,phi thân phóng một kiếm theo thế " Xuyên Vân Thiểm Điện " nhằm ngay Lục Vô Song đang mất thăng bằng rơi xuống.

    - Không xong !Lục Nhi xảy ra chuyện gì vậy ?

    Thanh Tịnh Tán Nhân bật dậy, biến sắc khi thấy sát chiêu kia của Phi hùng không hề có ý dừng lại .

    - Triệu nhi,dừng lại ! Thiên Tâm chân nhân cũng vận nội lực hét lên , rền vang khắp cả hội trường rộng lớn .

    - Không ổn !

    Trong một sát na đó , ít ai kịp thấy một thân ảnh như quỷ mị đạp không như trên đất bằng băng lên khán đài.

    Triệu Phi Hùng cũng rõ nặng nhẹ , nửa đường biến chiêu thành quyền pháp , một chưởng như khai sơn phá thạch nhằm vào ngực Lục Vô Song.Song nếu trúng một chiêu này thì muốn nàng không chết cũng phải trọng thương.


    " Đệ nhất thiếu niên cao thủ, ngoài ta ra từ giờ còn ai nữa ?" Triệu Phi Hùng vận mười thành công lực,trong lòng cười lạnh. Một chưởng này, Băng chi tiên tử không chết nhưng cũng chỉ còn nửa cái mạng .

    Trương Vĩnh Tiếu trông thấy tình thế không ổn , nhìn dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của Lục Vô Song mà lòng bất nhẫn . Chàng vận " Độc long bộ" băng lên tính dùng Di Hoa Tiếp Ngọc đỡ lấy một kiếm này . Thực sự chàng mười phần không nắm chắc vì nội lực Triệu Phi Hùng cao hơn chàng nhiều.

    Nhưng bảo chàng đứng ngay bên cạnh nhắm mắt làm ngơ thì Vĩnh Tiếu tuyệt không thể chấp nhận .

    Cũng may Phi Hùng đổi từ kiếm chiêu sang chưởng pháp . Vĩnh Tiếu cũng có lòng tin hơn.

    - "ẦM"

    Thiên tâm chân nhân đứng bật dậy.

    Thanh Tịnh Tán nhân cũng như đang ngồi trên đống lửa dõi mắt nhìn sàn đấu .

    Hồng Bát vuốt râu , từ đầu đến cuối chỉ chú ý mỗi một mình Triệu Phi Hùng đằng xa .

    Chỉ thấy một bên là Triệu Phi Hùng chật vật lùi ra sau ba bước , mắt lộ vẻ không tin nổi nhìn về phía trước.

    Phía trước còn thảm hơn, Vĩnh Tiếu ôm Lục Vô Song bay ra phá tan góc đông sàn đấu , rơi vào đám đông đang đứng ngoài quan khán.

    Vĩnh Tiếu thấy đầu óc quay cuồng , tuy đã vận mười thành công lực thi triển Di Hoa Tiếp Ngọc đỡ một chưởng này của Phi hùng chuyển xuống mặt sân , nhưng nội lực hai người quá chênh lệch , dư lực hất văng chàng vào người Lục Vô Song ở đằng sau. Hai người cùng rơi xuống khán đài .

    Vĩnh Tiếu cảm thấy ngực mình như nứt ra , ruột gan đau quặn , phải mất một lúc mới đỡ được phần nào .

    Chàng đang định nhỏm dậy thì trúng một cái tát đau thấu xương . Tác giả của nó ngoài Lục Vô Song nằm dưới ra thì đâu còn ai khác ?

    Giận dữ nhìn cô nương lấy oán trả ân này ,thấy gương mặt cô ta mặc dù tái xanh vì thoát lực , nhưng ánh mắt trái lại nhìn Vĩnh Tiếu như muốn giết người .

    Vĩnh Tiếu trông xuống dưới , nhất thời xấu hổ. Hóa ra không hiểu sao lúc mình ngã về sau, hai tay không thành thật đặt trên mông cô nương này , hơn nữa mặt còn dúi hẳn vào bộ ngực người ta , vừa nãy không tự chủ được bóp mạnh vài cái nên....

    " Không thể không công nhận,cô nương này đúng là cực phẩm "

    Vĩnh Tiếu nghĩ tới cảm giác mềm mại êm dịu đó , hai mắt không tự chủ lại nhìn Vô Song một từ đầu tới chân một lượt .Chàng lấy tay sờ sờ một bên má sưng vù ,thầm nghĩ : "Dù sao cũng là mình vừa cứu cô ta nửa cái mạng , cũng không thể lập tức lấy oán trả ơn như thế chứ ?"

    Nghĩ vậy , Vĩnh Tiếu cảm thấy cô nương này tuy xinh đẹp thật song chẳng biết đạo lý , phí công mình liều mạng cứu nàng ta . Chàng đứng dậy quay mặt đi lau vết máu nơi khóe miệng , phủi phủi bụi rồi cũng chẳng thèm ngó Vô Song thêm lần nào nữa , đi thẳng về phía Thế Sơn và Sở Sở.

    - Trận này, Lục Vô Song rơi ra ngoài sàn đấu,Triệu phi Hùng phái Võ Đang thắng "

    Tiếng người thông báo vang lên .

    Trên khán đài cao ,bảy vị chưởng môn thấy Vô Song vẫn đứng lên được , tuy thần sắc nhợt nhạt nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng thì đều thầm hô may mắn . May mà không có việc gì xảy ra, nếu không tình cảm phái Võ Đang với Nga my có thể có vết rạn nứt không đáng có.

    Triệu phi Hùng lẳng lặng xuống đài, con mắt thoáng nhìn qua Vĩnh Tiếu một lần đầy vẻ bực dọc . Hừ nhẹ một tiếng , y cũng không nói lấy một câu , nhanh chóng từ đám sư huynh đệ đang hết lời chúc tụng mình mà thân ảnh vô tung.

    Trương Vĩnh Tiếu lau vết máu nơi khóe miệng , nói với Sở Sở bên cạnh là mình không có chuyện gì ,trong người thì cố vận công bình ổn lại thương thế . Nhìn vẻ ngoài thì không sao , nhưng hơn ai hết chàng biết vết thương lần này sợ rằng tổn hại đến lục phủ ngũ tạng cũng không chừng . Đi qua Quách Thế Sơn ,thấy cậu ta giơ ngón tay cái lên cười " khả ố " với mình rồi chỉ chỉ về phía Lục Vô Song , chàng chỉ đành ngậm miệng . Ôi , ai bảo chuyện này cũng khá là mờ ám.." Tình ngay lý gian " ...

    Thanh Tịnh Tán Nhân đang không ngừng hỏi chuyện Lục Vô Song , đề tài chắc cũng không thoát khỏi trận đánh ban nãy .Con mắt lạnh như băng của nàng như lơ đãng lướt qua bóng lưng chàng thiếu niên đang dần đi khuất . Lúc đó bất quá chỉ là một khoảnh khắc , vậy mà y có thể ..........

    Nhưng rất nhanh , Lục Vô Song đã trở lại với khuôn mặt lạnh lùng cố hữu suốt mười tám năm nay.

    Có lẽ , nàng đã quên cách biểu lộ cảm xúc từ rất lâu rồi..............





    Vô Nhai Động- Đã lâu rồi không đón khách

    Liệu đây có phải chỉ là truyền thuyết ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 04-10-2012 lúc 09:10.
    ---QC---

    MỆT


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thelordevil,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    CHÂN TÌNH CHÂN MỸ

    Tác giả : shevaanh

    Chương 6: Tiến Nhập Vô Nhai Động











    “ Khụ khụ “. Tiếng ho từ chiếc giường vẫn vang lên không dứt.

    - Chỉ tại huynh đang yên đang lành, phóng lên võ đài làm cái bị thịt !

    Sở Sở vừa thổi bát thuốc cho bớt nóng , vừa mở miệng oán trách .

    - Dẫu huynh không xông lên ,Triệu sư huynh cũng sẽ thu chiêu , đúng là tên ngốc mà !

    Vĩnh Tiếu nằm yên một chỗ ngắm nhìn Sở Sở đang thổi bát thuốc trên tay cho nguội bớt mà lòng thấy ấm áp vô cùng .Tình thế lúc ấy chàng biết không đời nào phi Hùng chịu ngừng tay , nhưng có nói nàng cũng chẳng tin , thế nên Vĩnh Tiếu vẫn cứ để trong lòng.

    - Huynh bị thương nặng thế này, ngày kia muội bảo cha bỏ tên huynh vậy.. bao công sức của người ta mới xin được cho huynh đi thế mà ...

    Vĩnh Tiếu nghe vậy liền nhỏm người dậy , khàn giọng nói :

    - Muội đừng lo, huynh khỏe thật rồi mà, chỉ là cái hông còn hơi đau nhức, đến ngày kia nhất định sẽ khỏi !.

    Sở Sở nghe vậy cũng vui mừng, không có y đi theo thì nàng cũng rất buồn . Lúc này từ ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, Nàng liền đặt bát thuốc xuống bàn gần đấy rồi đi ra .

    Đứng trước cửa là một cô nương mặc áo màu vàng nhạt rất xinh đẹp , chính là Lục Vô Song . Nàng ta nhìn chằm chằm Sở Sở đứng trước cửa , mãi mới lên tiếng:

    - Đây có phải chỗ ở của đệ tử Võ Đang Trương Vĩnh Tiếu không ?

    Sở Sở ngạc nhiên gật đầu, trông thấy giỏ hoa quả trong tay nàng thì chợt hiểu ra . Nàng liền chỉ tay vào phòng ý bảo người đang ở trong rồi ý tứ đi ra ngoài , trước khi đi còn không quên nguýt dài với chàng một cái.

    Lục Vô Song đi vào , đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn cạnh đấy rồi ngồi xuống nhìn Vĩnh Tiếu hồi lâu. Mãi sau mới nói:

    - Cám ơn ngươi lần trước đã ra tay cứu mạng .

    Vĩnh Tiếu cau mày , chưa kịp đáp lời thì cô nàng đã chào một câu lạnh tanh rồi phủi đít đi ra , đóng cửa cái rầm làm chàng hết cả hồn . Vĩnh Tiếu bụng bảo dạ :“ Trông mặt thì cũng không đến nỗi nào, tiếc là mắc bệnh tự kỷ nặng. Haizz, tiếc thật..”.

    Lục Vô Song vừa bỏ đi thì Sở Sở không biết trốn đâu gần đấy bước vào liền , đóng chặt cửa rồi nheo mắt nhìn Vĩnh tiếu không có chút hảo ý nào .

    Vĩnh Tiếu thấy vậy thì chột dạ , vội nở nụ cười cầu hòa:

    - Sở Sở, huynh không sao mà . Muội về rồi sao còn quay lại ? Nhớ ta quá hay sao ?

    Sở Sở bĩu môi , ngồi xuống tiện tay cầm một quả táo trong giỏ , đưa vào miệng cắn một phát rõ mạnh rồi giương mắt lên như thị uy :

    - Lục cô nương không quen không biết đến tìm ngươi là có việc gì vậy ta ?

    Nghe thấy giọng điệu đầy mùi ghen tuông , Vĩnh Tiếu nào dám coi thường , lại nở nụ cười cầu hòa :

    - Chắc cô ta hôm qua thấy muội thông minh xinh đẹp như tiên nữ giáng trần , nên hôm nay mới mượn cớ thăm bệnh ta để tới nhìn muội cho kỹ đấy mà.

    Sở Sở rõ ràng rất hài lòng với lời nịnh hót này , vui vẻ cầm dao gọt táo cho y ăn, không nhắc đến chuyện vừa nãy nữa .

    Hôm nay là ngày thất đại chính phái xuống núi ,tiến nhập Vô Nhai Động.

    Vô Nhai Động nằm cách chân núi Võ Đang hơn mười sặm về phái Nam , là một hang động rộng lớn vô cùng . Lối vào không biết có bao nhiêu mà kể , trong hang ngõ ngách lại càng không thể đếm hết được . Mấy trăm năm nay từng có hàng ngàn người vào động những mong tìm được thần công tuyệt thế, cũng như kho báu được nhân gian đồn thổi của các vị Võ lâm cao thủ từng khám phá ra bí mật trong đó lưu lại .Có kẻ thành công , nhưng đa phần là thất vọng mà về . Song hơn trăm năm nay không ai nghe tin tức gì mới lạ về Vô Nhai Động nữa nên dần dần nó đã trở thành một truyền thuyết hư cấu của dân gian .


    Lần này nhóm người thất đại chính phái tiến vào chia ra làm sáu nhóm , dẫn đầu mỗi nhóm là một vị chưởng môn nhân của thất đại phái. Trong khi đi luôn để lại ám hiệu và hẹn nhau năm ngày sau dù có tìm được gì hay không cũng nhất thiết phải trở ngược ra ngoài hội họp.


    Đoàn của phái Võ Đang gồm Thiên Tâm chân nhân, Đạo Đức chân nhân, Triệu Phi Hùng,Trương Gia Vĩnh, Vương Cảnh,Quách Thế Sơn, Bach Sở Sở và cuối cùng là Trương Vĩnh Tiếu . Vốn thực lực của Vĩnh Tiếu trong lớp sư huynh đệ không đủ tư cách tham gia, nhưng do sự khuyên nài ngày này qua ngày khác của Sở Sở mà Thiên Tâm chân nhân đã phải chịu thua đứa con gái này.Thêm vào đó cho Vĩnh Tiếu đi theo cũng có người khuân vác đồ dùng thiết yếu như dầu đèn,đá lửa cũng như thức ăn cho cả nhóm .

    Nhóm người Võ Đang chọn con đường tiến vào Động từ hẻm tây ngọn núi , nơi này vừa ít thú dữ lại toàn là đường mòn dễ đi . Nhưng đến lúc tiến nhập sơn cốc mới thấy trong đây ngã rẽ rất nhiều, chia năm xẻ bảy chằng chịt khắp nơi . Do sợ bị lạc đường ,đi đến đâu mọi người đều đánh dấu cẩn thận.


    Dần dần , sau bốn ngày dò dẫm trong động , nhóm người Thiên tâm chân nhân cũng tìm được một hang động ngầm lớn . Mọi người đều thắp lên hy vọng ,ít ra cũng thoải mái hơn là chen chúc nhau trong những con đường nhỏ hẹp mà ẩm thấp.


    Ngày họ tìm tòi trong động, đêm đến thắp lửa nấu cơm, nướng thịt khô mang theo .Dần dần mọi người đều cảm thấy chán nản.

    - Có lẽ cũng chỉ là truyền thuyết,chúng ta đã thử không biết bao lối đi rồi , không là ngõ cụt thì cũng thông với nhau, đi cả ngày hóa ra lại quay về chỗ cũ .

    Vương cảnh than vãn.

    Thiên Tâm chân nhân cũng khẽ thở dài . Thực ra ông cũng không hy vọng chuyến đi này mang lại điều gì . Dù sao cũng đã cả trăm năm nay không còn ai kiên nhẫn trong việc tìm kiếm bí ẩn trong động . Chuyến đi này bày ra cũng chỉ là để tăng thêm lịch duyệt và rèn luyện tính kiên nhẫn cho bọn trẻ trước tình hình biến động hiện nay mà thôi .

    - Nóng quá,huynh có thấy nóng không ? .

    Sở Sở vuốt từng giọt mồ hôi chảy dài trên mặt ,khó chịu nói.

    - Sao rồi , Sở Sở ?

    Vĩnh tiếu quan tâm hỏi.

    - Muội thấy càng vào trong càng nóng...

    Sở Sở ngồi xuống một phiến đá xanh gần đó , than thở .

    Bỗng lúc này ,từ dưới chân mọi người mặt đất bắt đầu rung chuyển , từ bên trong truyền ra tiếng ầm ầm đinh tai .

    Thiên Tâm chân nhân biến sắc, hét lên:

    - Không ổn ! tất cả quay lại ! Nói rồi đi tiên phong theo ám hiệu cũ để lại trở ra ngoài.

    Mấy người Triệu Phi Hùng thấy đại biến xảy ra đều không khỏi lo lắng . Nhưng ở đây toàn là tinh anh đệ tử, tu vi lẫn tâm cảnh đều không kém , rất nhanh trấn tĩnh theo Thiên tâm chân nhân ra ngoài . Vĩnh Tiếu, Thế Sơn cùng Sở Sở cũng theo sau .


    Nhóm tám người đi được gần nửa canh giờ , trong động lúc này càng lúc càng phát ra những tiếng động ầm ầm từ bên trong truyền ra và cả dưới chân nữa . Rất nhiều thông đạo đã bị đất đá rơi xuống bịt kín . Ai cũng đều nhận thấy một tia kinh hãi trong mắt đối phương , cước bộ cũng nhanh hơn gấp mấy lần .


    - Không xong, Sở Sở đâu rồi ? .

    Vĩnh Tiếu vốn chỉ thất thần suy nghĩ mấy phút , lúc quay lại đã không thấy bóng dáng Sở Sở đâu. Chàng vội quay lại thì cánh tay bỗng bị một người dùng sức tóm chặt :


    Chàng ngoảnh mặt ra , thì ra là Tiểu Sơn .Y nghiêm mặt nói :

    - Lúc này quay lại đơn giản là chịu chết, ngươi ....

    Không để Thế Sơn nói hết câu, Vĩnh Tiếu đã gạt mạnh tay hắn ra rồi biến mất sau ngách đá.

    Thế Sơn thở dài, cắn răng đuổi theo.

    Càng đi vào sâu , Vĩnh Tiếu càng lo lắng, lòng không ngừng tự trách mình đã để Sở Sở lạc mất từ hồi nào .

    Nghe thấy tiếng khóc , Vĩnh Tiếu càng gấp hơn . Chàng vận Độc Long Bộ , thân ảnh như một cái bóng di chuyển rồi đổi hướng , quặt gấp mà không hề giảm tốc độ chạy tới nơi phát ra tiếng khóc.


    Đến nơi, ập vào mắt chàng là một khung cảnh kinh người.


    Thông đạo nơi đây đã hoàn toàn sụp lở, phía dưới là một khoảng trống sâu không nhìn thấy đáy . Phía bên kia là ngõ cụt, từ nơi đó đến đây đã sụp lở gần hết , hai bên như hai mép vực.


    Càng tệ hại hơn, bên kia mép vực chính là người chàng tìm kiếm nãy giờ.

    - Vĩnh ..Tiếu.. cứu muội với !

    Sở Sở cũng đã nhận ra Vĩnh Tiếu ở bờ bên kia . Nàng nãy giờ quá hoảng loạn chỉ biết khóc , do không cẩn thận đi lạc đường nên mới lâm vào ngõ cụt này , đến lúc quay đầu thì đã muộn . Đang tuyệt vọng thì bỗng thấy Vĩnh Tiếu xuất hiện, quả là như nắng hạn gặp mưa rào .

    Vĩnh Tiếu nhìn khoảng cách hơn hai mươi mấy trượng trước mặt, sắc mặt không ngừng biến hóa . Dẫu không nắm chắc tí nào, nhưng chàng không hề do dự.

    Lùi mấy bước lấy đà, nhìn khoảng cách hai bên không ngừng gia tăng , Vĩnh Tiếu vận Độc long bộ tới cực hạn, thân mình như một mũi tên lao về phía bờ bên kia.

    “ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

    Hai tay bám chặt một góc thạch động leo lên, bốn bề đất đá rơi như mưa , dưới chân phát ra những tiếng răng rắc không ngừng , Vĩnh Tiếu cố hết sức leo lên . Sở Sở vụt chạy tới ôm tay y khóc lóc. Vĩnh Tiếu ráng nở nụ cười , ôm chặt lấy vai nàng,an ủi:

    - Sở Sở, muội yên tâm đi, ta đã hứa sẽ bảo vệ muội mà.

    - Chúng ta.. phải chết ở đây sao.. ?

    Sở Sở nhìn thạch đá dưới chân không ngừng rạn nứt , còn bờ bên kia giờ đã cách xa mấy chục trượng , mặt đất dưới không ngừng rạn nứt thì mặt cắt không còn giọt máu .

    Yên lặng , tất cả cho số phận định đoạt đi !

    Thế Sơn đuổi theo được một lúc thì không thấy bóng dáng Vĩnh Tiếu đâu nữa.

    Nhìn thạch động không ngừng sụt lở , lối đi trước mặt đã bị đất đá lấp kín .Y thở dài quay trở lại , lòng cầu chúc hai người ít ra còn được gặp mặt nhau.




    “ Aaaaaaaaaaaaaaa............... “.

    Vĩnh Tiếu ôm Sở Sở ngoi lên khỏi mặt nước.

    May mắn làm sao, phía dưới không ngờ lại là một hồ nước , lại cũng không sâu lắm . Mặc dù cả hai được một phen uống no nước rồi mới bơi được lên bờ , nhưng dù sao cũng giữ được mạng nhỏ.

    Lòng cảm tạ ông trời thương tiếc , Vĩnh Tiếu kéo Sở Sở lúc này vẫn đang bất tỉnh lên bờ .Chàng nhìn quanh thấy đây là một thạch động tương đối rộng lớn . Xung quanh mặc dù là ở sâu dưới lòng đất nhưng vẫn đủ sáng để nhìn tương đối rõ mọi vật , phần nhỏ là do ánh sáng từ trên hắt xuống, phần lớn là ánh sáng xanh nhạt phát ra từ hồ nước bên dưới làm Vĩnh Tiếu thấy tương đối lạ lùng.

    Chàng quay sang dựng Sở Sở dậy vổ vào lưng mấy cái ,cho nàng nôn bớt nước trong người ra . Sở Sở ho sặc sụa nôn ra vài ngụm nước song vẫn bất tỉnh . Không còn cách nào khác, chàng đành để nàng nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình thì hiếu kỳ đi tham quan thạch động này.

    Đi được một lúc chàng phát hiện thạch động này tuy không lớn lắm nhưng không khí rất mát mẻ , dưới hồ không ngờ còn có cá, không phải lo chết đói nữa.

    Nhưng điều làm chàng hưng phấn hơn cả là không ngờ nơi này lại có lối thoát !

    Cách hồ nước không xa là một vách núi hơn hai mươi trượng đầu thẳng đứng song bên trên thì dốc thoai thoải , có thể dễ dàng leo lên được . Hơn nữa vách núi này còn có rất nhiều gờ đá và thạch nhũ lớn nhô ra , nếu khinh công không tồi thì hoàn toàn có thể dựa theo đó mà leo lên được.

    Mang hưng phấn trong lòng , Vĩnh Tiếu quay về định xem Sở Sở đã tỉnh lại hay chưa thì chợt biến sắc. Giữa hồ không ngờ có một người đang trôi về bên này, chắc cũng là người của thất đại phái gặp nạn . Chàng vội nhảy xuống với hy vọng không quá muộn........




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 13-08-2012 lúc 09:21.

    MỆT

  4. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thelordevil,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    CHÂN TÌNH CHÂN MỸ

    Tác giả : shevaanh

    Chương 7: Tuyệt Địa ?












    Đưa được người bị nạn lên bờ, Vĩnh Tiếu nhận ra ngay đây là một cô gái, hơn nữa còn là người quen .

    Nữ à ? Vĩnh Tiếu nhìn bộ váy dài màu vàng nhạt , trong đầu thầm nghĩ không phải chứ . Chàng liền vén mái tóc lòa xòa ra thì phát hiện đúng như mình nghĩ : người này chẳng phải ai xa lạ mà chính là cô nàng đã tát mình một cái trên võ đài mấy hôm trước- Lục Vô Song.

    Cô nàng này xem ra không biết bơi, may mà gặp được mình nếu không chỉ sợ chết đuối ở đây rồi. Chàng đưa tay lên mũi kiểm tra thấy vẫn còn hơi thở nhè nhẹ thì an tâm hơn , đặt cô nàng nằm xuống bên cạnh Sở Sở rồi ngồi đó đợi hai người tỉnh lại.


    “ Khụ..” Lục Vô Song không ngờ lại là người tỉnh lại trước . Nàng sau khi nôn ra mấy bụm nước mới thất thần nhìn xung quanh , lòng nhớ mang máng vừa nãy không để ý rớt xuống đây , cứ tưởng là phen này pkhos thoát khỏi cái chết . Không ngờ phía dưới là một hồ nước .Lục Vô Song còn chưa kịp vui mừng thì chợt nhớ ra mình không biết bơi , lại do quán tính khiến chìm sâu xuống lòng hồ , cố ngoi được lên thì đã sức tàn lực kiệt . Sau một hồi vùng vẫy , đầu óc nàng dần trở lên mơ hồ...đến giờ mới tỉnh lại.


    Nghi hoặc nhìn xung quanh, Vô Song thấy mình đang ngồi trên một tảng đá xanh trơn nhẵn như một chiếc giường , bên cạnh đó là một người nam ngồi cạnh một nữ tử cũng đang bất tỉnh.

    -Ngươi.. đã đưa ta lên à ? Nhận ra người này cũng chẳng xa lạ gì , Lục Vô Song cất tiếng hỏi.

    Vĩnh Tiếu thấy cô nàng này hai lần được mình cứu mạng mà vẫn dùng cái giọng nói lạnh lùng ấy hỏi như ra lệnh , trong lòng không khỏi chán ghét . Chàng chỉ gật đầu nhìn nàng sơ qua một cái rồi quay đi không thèm đáp .


    Bỗng cô gái bên cạnh lúc này ho liền mấy tiếng , Vĩnh Tiếu mừng rỡ ôm chặt lấy nàng , hỏi :

    - Sở Sở, muội tỉnh rồi à ?

    Sở Sở từ từ mở mắt, thấy chung quanh toàn một màu tối om , mãi một lúc mới làm quen được .Mặt nàng vẫn tái nhợt , hai tay bá cổ Vĩnh tiếu lẩm bẩm :

    - Chẳng lẽ..chẳng lẽ ... địa ngục là như thế này sao..?

    Vĩnh Tiếu cười lớn cầm tay nàng nói :

    - Muội xem đi, chúng ta vẫn còn sống ! Ha ha.. .


    Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay y thấm vào người mình , lại nhìn thấy Lục Vô Song bên cạnh , Sở Sở đưa tay lên sờ sờ khắp mặt mình, rồi lại sờ lên khuôn mặt Vĩnh Tiếu . Cuối cùng nàng cũng nhận ra sự thật, thấy mình thoát chết thì tự nhiên là vui mừng vô hạn .


    Một lúc lâu sau chờ Sở Sở bình tĩnh lại, chàng mới kể sơ qua việc thấy Lục Vô Song trôi đến đây rồi cứu nàng ta như thế nào. Lục Vô Song nãy giờ chỉ ngồi yên không nói, con mắt lạnh lùng nhìn hai người chợt thoáng qua một tia hâm mộ nhưng rất nhanh biến mất.


    Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Vĩnh Tiếu mới đem việc phát hiện ra lối thoát ra cho hai người biết . Sở Sở và Vô Song đều cảm thấy kinh ngạc , không ngừng giục y dẫn tới xem. Thấy cô nương họ Lục này không ngờ cũng không giấu được một tia kích động , Vĩnh Tiếu cười thầm trong lòng song nét mặt vẫn bình thường , không nhanh không chậm dẫn hai người đi về phía vách động.

    - Thật quái dị , hồ nước này không ngờ còn phát ra ánh sáng , xem ra dưới đáy hồ có điều gì kỳ lạ.

    Lục Vô Song nhìn mặt hồ chằm chằm ,nhưng nàng biết mình không thạo bơi lội, nhất thời ánh mắt chuyển qua người Vĩnh Tiếu.

    Vĩnh Tiếu lúc này đâu có tâm trạng dò tìm bảo vật như nàng ? chàng chỉ mong tìm được lối ra khỏi nơi quái quỷ này mà thôi , đối với lời của Vô Song cũng chỉ ậm ừ không nói.

    Nhìn vách núi thoai thoải lởm chởm những mỏm đá , Lục Vô Song trầm tư nủa ngày mới nói vẻ nghi hoặc:

    - Vách núi này cao không thấy đỉnh , nhỡ đâu lên được nửa đường không thể lên tiếp thì sao ?

    Vĩnh Tiếu đứng nhìn vách động trầm tư không nói, mãi một hồi lâu sau mới lên tiếng :

    - Để ta lên xem trước xem thế nào đã !

    Nói rồi vận Độc Long Bộ bám theo gờ đá leo lên , mấy trượng đầu dốc chỉ thoai thoải nên nhìn chàng như đạp không khí đi lên vậy. Lục Vô Song trông thấy cũng tự biết chi tự bộ của mình còn lâu mới bằng , lòng không khỏi kinh dị , không ngờ phái Võ Đang ngoài Triệu Phi Hùng ra lại lắm nhân tài đến vậy .

    Được độ thời gian khoảng hai nén nhang , Vĩnh Tiếu từ trên đi xuống, mặt nở nụ cười rạng rỡ . Hai người vừa nhìn đã biết chuyến này thành công, khuôn mặt không khỏi hiện ra thần thái vui mừng lẫn kích động.

    Vĩnh Tiếu lên trước tìm hiểu mới biết ,ngoài hai mười trượng đầu tiên phải dùng khinh công ra, bên trên cơ hồ là dốc ngang thoai thoải như trái núi . Dù chưa đi hết để xem có đường ra hay không, nhưng đây tuyệt nhiên là độc đạo duy nhất có hy vọng thoát khỏi chốn này.

    Mang theo nỗi vui mừng lẫn kích động, chàng phóng như bay xuống báo tin mừng này cho hai người . Nhưng gần xuống tới nơi mặt Vĩnh Tiếu bỗng tái nhợt , vận công hét lên một tiếng :

    - CẨN THẬN,ĐẰNG SAU !

    Sở Sở và Lục Vô Song tuy ngạc nhiên song cũng quay đầu lại , nhất thời cả hai đều hoảng sợ đứng chôn chân tại chỗ .

    Phía sau hai người không biết từ lúc nào đã có một con quái vật khổng lồ to như trái núi đang dần dần đi tới . Nhìn kỹ thì là một con quái vật miệng rộng nửa rồng nửa thú , đầu còn có sừng , thân mình tuyền một lớp vảy màu tím , bàn chân to rộng bằng ba mươi lần người thường, phía sau còn có một chiếc đuôi dài dài mấy thước . Lúc này nó đang giơ một bàn tay bốn ngón to lớn về phía hai người.

    Lục Vô Song đẩy Sở Sở một cái tránh cú táp của con quái vật . Mặt đất nơi hai người vừa đứng lập tức hiện ra một hố lớn.

    Vĩnh Tiếu vừa đáp xuống mặt động ,thân hình đã như một đạo tàn ảnh ôm lấy Sở Sở, biến mất sau tảng đá lớn gần đó.

    Vĩnh Tiếu lấy tay bịt lấy miệng Sở Sở lúc này đang muốn hét lên vì sợ hãi , căng mắt nhìn về phía con quái vật đang hướng về phía Vô Song ,trong đầu không ngừng xoay chuyển tìm cách thoát thân.

    Thạch động này quá nhỏ , muốn vô thanh vô tức thoát ra trốn lên với một mình Vĩnh Tiếu thì không phải việc khó, nhưng nếu mang theo một người nữa thì chuyện lại không hề đơn giản.

    Đừng nhìn con quái vật này đang mải đuổi giết Lục Vô Song mà nghĩ trốn thoát được là nhầm . Mấy lần Vô Song tìm cách leo lên hòng trốn thoát nhưng đều bị hai bàn tay to như hòn đá tảng của con quái vật bức bách phải hạ xuống .Trông nó to lớn song lại linh hoạt vô cùng , thân thể bao trùm một lớp vảy phiến dày đến nỗi mấy lần Vô Song dùng Phật Quang Phổ Chiếu đánh vào đều chỉ để lại một vết trầy nhẹ.

    Vô Song sau một hồi vừa tránh né những cú táp kinh người của quái thú vừa thi triển Phật Quang Phổ Chiếu thì động tác dần chậm lại, rõ ràng là sắp kiệt sức.

    Lúc này, trong đầu Vĩnh Tiếu hiện ra một lựa chọn khả thi nhất.

    Nhân lúc Vô Song thu hút sự chú ý của con quái vât kia , chàng đưa Sở Sở thoát đi là khả thi nhất . lLúc này một người một thú đã quay lưng đi xa vách động , quả là cơ hội trời cho.

    Chỉ là, nếu như vậy thì Lục Vô Song chắc chắn không thể thoát khỏi ....

    Vĩnh Tiếu nhìn về phía Lục Vô Song giờ đã bỏ công sang thủ, chỉ dựa vào khinh công mà bảo toàn tính mạng , sắc mặt không ngừng biến hóa . Hai bàn tay nắm chặt lại , trong lòng chàng cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.

    Vĩnh Tiếu quay lại nhìn Sở Sở nói rành rọt từng câu từng chữ :

    - Sở Sở , lúc nữa Vô Song sẽ đưa muội thoát khỏi nơi này , khinh công của muội còn kém ,nhất định phải theo sát Lục Vô Song , có gì nàng ta sẽ giúp muội !

    Sở Sở gật gật đầu , hồi lâu như nhớ ra điều gì , hai mắt kinh hoàng nhìn Vĩnh Tiếu:

    - Thế.. thế còn huynh..??

    Vĩnh Tiếu ôm lấy nàng , đặt một nụ hôn dài lên trán rồi mới buông ra , cười nói:

    - Ta tất nhiên là sẽ có cách thoát ra khỏi đây rồi , không tin thì ta có thể hứa với muội . Trước giờ có lần nào ta thất hứa với muội không nào ?

    Sở Sở kéo tay chàng lại , giọng nói đầy kiên quyết:

    - Huynh , huynh phải hứa với muội ba điều! Một là an toàn trở ra, hai là suốt đời bảo vệ muội , ba là sau này dẫu muội có làm gì sai đều phải tha thứ cho muội...

    Vĩnh Tiếu ngoắc tay với nàng, ánh mắt từ cười đùa dần chuyển sang kiên định :

    - Được, huynh hứa với muội !

    Nói rồi chàng quay đi ,lao về phía Lục Vô Song đằng xa . Thân hình tiêu biến chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ còn lại lời nói văng vẳng bên tai :

    “ Sở Sở, bảo trọng “






    Lục Vô Song đã hoàn toàn tuyệt vọng.



    Đối với con quái vật đánh không chết này , lại từ từ bị ép dồn về phía vách động , trong lòng nàng đã hoàn toàn mất đi hy vọng sống sót.

    Mấy ngày nay, nàng không ngờ lâm vào cái khoảnh khắc tồn vong sinh tử này tới ba lần !

    Nâng lên thanh kiếm gãy chỉ còn chuôi đao, Vô Song vô cảm nhìn chằm chằm con quái vật trông giống Kỳ Lân Thú này đang chậm rãi tiến về phía mình.

    Có lẽ nó cũng biết con mồi giờ đã không còn đường thoát nên không hề vội vàng, từ từ bước những bước nặng nề về phía Lục Vô Song .


    Bỗng nhiên , trong thạch động vang lên một tiếng rú giận dữ. Con quái thú ngoảnh đầu lại tìm kẻ đã dùng đá tập kích đầu nó.

    Vĩnh Tiếu hạ xuống bên Lục Vô Song , hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh con quái thú , miệng truyền âm với Vô Song:

    - Sở Sở nấp ở dưới hòn đá thứ hai bên trái lối thoát , tại hạ cầu xin cô nương lập tức đưa nàng thoát khỏi nơi này.

    Vô Song nhìn chằm chằm bóng lưng y ,run giọng hỏi:

    - Vậy, vậy.. còn ngươi ?

    Định thần nhìn kỹ , bóng lưng đó lúc này đã không còn ở trước mặt nàng nữa.

    Vĩnh Tiếu lướt vòng chung quanh thạch động, dùng chưởng đánh từng khối đá lớn về phía kỳ lân thú.

    Kỳ lân Thú liên tục bị tập kích thì rống lên mấy tiếng đầy giận dữ, không ngừng truy kích tên đã công kích nó . Cứ mỗi nơi bị bàn tay chân to lớn của nó giẫm lên đều để thành một hố lớn , nếu là người thường bị một đạp của nó chắc giờ đã thành tương rồi .

    Lục Vô Song rất nhanh đã tìm ra Sở Sở , liền nắm tay bảo nàng thi triển khinh công leo lên , còn nàn sẽ theo ngay bên dưới để đề phòng bất trắc.

    Sở Sở chỉ tay vào Vĩnh Tiếu ở đằng xa , hai mắt ngấn lệ , mấp máy môi nói mấy câu song đều bị tiếng động lớn từ phía đó át đi .

    Lục Vô Song chẳng nói chẳng rằng , tát thằng vào mặt nàng một cái.

    - Cô định đợi đến khi huynh ấy tự thân đưa đi chắc ?

    Sở Sở nhớ lại lời y đã hứa sẽ thoát được ra thì cuối cùng cũng không khóc nữa , nghe lời Vô Song bắt đầu leo lên.

    Vĩnh Tiếu bên kia thấy hai nàng đã bắt đầu leo lên vách động , biết lúc này nếu để Kỳ lân thú quay sang phát hiện thì hỏng bét, chàng liền không dám di chuyển vòng quanh nó nữa, mà hiện thân đứng yên trước mặt nó như khiêu khích .

    Nãy giờ Vĩnh Tiếu liên tục dùng chưởng lực đánh những hòn đá lớn công kích Kỳ Lân Thú , do nội công còn kém nên hai tay chàng giờ đã nát bấy rướm đầy máu, có muốn cũng không làm được nữa.

    Kỳ lân thú thấy chàng đứng yên một chỗ thì rầm rập bước tới quét ngang một đuôi.

    Vĩnh Tiếu nhảy lên tránh. Con quái vật liền đưa cả hai tay vồ đến chàng.


    Vĩnh Tiếu vận Độc long bộ tránh thoát trong gang tấc, chật vật dây dưa với kỳ Lân thú nửa canh giờ ,không ít lần lâm vào cảnh thập tử nhất sinh . Khi đã chắc hai người Sở Sở đã lên được khá xa rồ i,chàng liền đảo mình hướng vách động phi tới hòng tìm đường thoát.


    Nhưng thủy chung chàng chỉ lên được vài trượng đã bị Kỳ Lân thú dùng hai bàn tay to bè ép phải rơi xuống . May mà Vĩnh Tiếu có Độc Long Bộ , thân pháp biến ảo khôn lường không thì dẫu có mười cái mạng cũng chẳng đủ để mất . Lúc này chàng mới cười khổ , nhớ lại vừa rồi còn ngây thơ nghĩ một mình thoát lên không phải việc khó , giờ mới biết thực đúng là ếch ngồi đáy giếng.


    Nếu cứ thế này, lúc chàng kiệt sức cũng là lúc tử thần tới viếng.

    Trong đầu Vĩnh Tiếu hiện ra một phương án lớn mật : Được ăn cả ,ngã về không.

    Lựa theo một đuôi quét tới của Kỳ lân thú, Vĩnh Tiếu theo thân mình của nó leo lên trên, vận hết công lực vào một chưởng lăng không đánh vào con mắt bên phải của nó.

    Kỳ Lân Thú hét lên một tiếng đau đớn , tiếng gầm của nó làm thạch động sụt lở dữ dội. Vĩnh Tiếu đang định thừa cơ tập kích nốt mắt bên trái còn lại của nó thì bị một tảng đá rơi xuống trúng người.

    “ Không ổn rồi “. Chàng cảm thấy thân thể lạnh toát , nguy hiểm đã cận kề.

    Một bàn tay to bè úp chụp thằng vào Vĩnh Tiếu lúc này đang lơ lửng trên không . Chàng cắn răng vận Di Hoa Tiếp Ngọc...

    Thân ảnh y bị nện mạnh xuống mặt đất , lục phủ ngũ tạng lộn nhào , xương sống như đã gãy ,miệng phun ra mấy ngụm máu.

    “ Cha, con bất hiếu, không có cơ hội phụng dưỡng người nữa rồi . Sở Sở, xin lỗi, huynh đành để muội thất vọng rồi ....”

    Cái đuôi to lớn của Kỳ lân thú quét tới, hất văng Vĩnh Tiếu lúc này thần trí đã mơ hồ xuống mặt sông.

    Trong đầu chàng hiện ra lời cha nói với mình đầy tự hào mười mấy năm về trước.










    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 13-08-2012 lúc 09:22.

    MỆT

  6. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thelordevil,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    CHÂN TÌNH CHÂN MỸ

    Tác giả : shevaanh

    Chương 8: Bảy Năm Không Đổi





    Thảo Luận - Góp Ý :http://www.tangthuvien.com/forum/sho...78#post8785778

    Lục Vô Song lúc này đã đưa được Sở Sở an toàn lên trên.

    Vừa tới nơi , một tiếng gầm lớn vang từ dưới lên làm cả hai đều thấy lạnh cả người .

    Bên dưới liên tục chấn động không ngừng làm đất đá sụt lở , đến giờ không ngờ đã bịt kín vách động.

    Sở Sở quỳ xuống bên đống đất đá, hai tay nàng đào mãi , đào mãi , như muốn đào sâu xuống tận đáy vậy.

    Vô Song nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy lòng bất nhẫn . Nàng lo ngại nếu cứ chần chờ mãi thì chỉ sợ hai người vẫn cứ phải chôn thây nơi này . Thấy Sở Sở vẫn kêu khóc không ngừng , Vô Song bất đắc dĩ một chưởng đánh vào gáy làm nàng bất tỉnh rồi ôm đi tìm đường thoát.


    Chuyến đi khám phá Vô Nhai Động lần này do thất đại phái chủ trì rơi vào thất bại.

    Sau cơn động đất lớn chưa từng xảy ra trong hơn một trăm năm trở lại đây , đoàn người của thất đại chính phái nhập động lần này mất tích một đệ tử phái Nga My , bốn người phái Không Động, ba người phái Thanh Thành, Cái Bang và Võ Đang mỗi phái một người . Đây rõ ràng là một tổn thất lớn , bởi đó đều là tinh anh đệ tử của mỗi môn phái , trăm người có một .

    Từ đó, không có ai nhớ tới cái tên Vô Nhai Động nữa .

    Bí mật lại rơi vào quên lãng.





    .....BẢY NĂM SAU.....





    Hai tháng sau khi thất đại chính phái thống nhất liên minh đồng tâm hiệp lực chống lại sự bành trướng của Ma Môn , mùng bảy tháng bảy , Môn Chủ Ma Môn Độc Cô Động Thiên xuất lĩnh đệ tử công phá Núi Thái Hòa . Phái Võ Đang tổn thất nặng nề, Tử Tiêu Cung bị phá hủy hoàn toàn . Thiên Tâm chân nhân phải ra lệnh cho toàn bộ chúng đệ tử hạ sơn tránh địch . Sau đó phái Võ Đang phải chuyển đến nương nhờ núi Hoa Sơn , đây là một nỗi nhục lớn của võ lâm chính đạo . Bất ngờ là sau đó một năm Môn Chủ Ma Môn Độc Cô Động Thiên cùng đại trưởng lão Tư Mã Thính Phong tuyên bố bế quan luyện công, Ma Môn suốt năm năm nay an phận thủ thường , im hơi lặng tiếng .

    Chính lúc chính phái nghĩ rằng thiên hạ đã thái bình thì một năm trở lại đây, Ma môn chợt quay trở lại bằng việc diệt môn hàng chục môn phái nhỏ để thị uy nếu môn phái đó không chịu hiệu trung theo Độc Cô Môn Chủ.Võ Lâm Trung Nguyên lại lâm vào một hồi phong ba bão táp.



    Đô Giang, Tứ Xuyên.

    Trên con đường nhỏ ngoài rừng Trúc Lâm ngoại vi Tứ Xuyên , hai thiếu nữ đang song hành . Một người mặc áo tím ,để tóc dài , mặt đeo một chiếc mạng cũng màu tím , vóc người thon thả gọn gàng , phong tư yểu điệu , lưng đeo một cây tiêu .Dù nàng đeo khăn che mặt , nhưng nhất định là một giai nhân tuyệt sắc.

    Cô gái đi theo sau mặc bộ đồ xanh nhạt giản dị, khuôn mặt bình thường nhưng đầy vẻ kiêu ngạo, lưng đeo một cây trường cung màu bạc dáng vẻ mạnh mẽ.

    Cô gái đi đằng sau nói với theo:

    - Tiểu thư xuống núi đã được mấy tháng , một đường đi qua Không Động, Thiếu Lâm đều không tìm ra người xứng để giao thủ, xem ra sư mẫu đã đánh giá quá cao Võ lâm Trung Hoa rồi !

    Cô gái được gọi là tiểu thư kia nghe vậy thì cất nụ cười trong như tiếng chuông bạc:

    - Cũng chưa chắc, Võ lâm ngọa hổ tàng long, sư phụ cho ta xuống núi là để tìm người có thể cứu Vô Tình Cốc khỏi kiếp nạn sắp tới . Bất quá mới ba tháng trời chưa thể nói lên điều gì.Thập đại cao thủ đương thời ta vẫn chưa kiến qua một ai,sao có thể nhận xét phiến diện vậy chứ?

    Nữ tử phía sau tựa như vì một câu kiếp nạn kia mà lo lắng , lặng im không nói thêm câu nào nữa , lòng cũng mong lời Tiểu Thư nói là sự thật.

    Bỗng nữ tử che mạng sắc mặt ngạc nhiên như phát hiện ra điều gì, mắt sáng lên chỉ tay vào khu rừng đằng xa:

    - Tiểu Linh ! ngươi có nhận thấy gì không ? Bên kia phát ra một luồng kình lực hùng hậu, chúng ta mau lại đó xem sao!

    Nói rồi thân thể đã như một làn khói lướt đi, khinh công bậc này cả võ lâm cũng khó tìm ra người sánh kịp.

    Thiếu nữ tên Tiểu Linh kia cũng vội vàng đuổi theo.

    Nữ tử che mạng tới nơi , nấp vào một tán cây, mắt sáng lên nhìn khung cảnh trước mắt.

    Cách đó hơn mười trượng , một thiếu niên để tóc dài che gần kín khuôn mặt đang điên cuồng tàn phá mọi vật xung quanh.

    Quanh người thiếu niên đó được bao bọc bởi một lớp tử quang màu tím , đang điên cuồng phát chưởng . Mỗi một chưởng đều toát ra khí kình cực mạnh, đánh xuống đất để lộ ra một hố lớn dày năm sáu trượng, dư kình tạt qua cũng đủ chấn bay mấy gốc cây to lớn bên cạnh . Nhất là luồng tử quang màu tím bao bọc quanh người thiếu niên kia lại càng kỳ dị , bất cứ ngoại vật nào lạ gần đều bị nó nghiền nát thành mảnh vụn.

    Thiếu niên lăng không mà đứng, khắp cơ thể toát ra một cỗ khí thế bá đạo. Chỉ là y dường như đang mất kiểm soát, chỉ biết không ngừng phóng thích nội lực ra ngoài thông qua việc phá hoại mọi vật xung quanh.

    Nữ tử che mặt tuy ở cách đó hơn ba chục trượng, nhưng cũng bị luồng áp lực kinh người đó làm cho hít thở không thông . Nàng lòng hoa nở rộ, người này thực lực còn vượt qua sư phụ nàng rất nhiều , nếu nhờ vả được thì đại kiếp nạn của sư môn không còn gì đáng lo nữa.

    Một lúc sau, thiếu niên kia tuy vẫn lăng không mà đứng , nhưng nội lực đã thu liễm lại , chỉ còn lớp tử quang màu tím lưu chuyển ngoài thân . Một vùng bán kính hơn hai mươi trượng xung quanh y đã bị san thành bình địa . Dưới chân thiếu niên là một hố lớn đường kính bảy trượng, sâu hai trượng , đầu gục xuống dưới mái tóc dài , không hiểu đang nghĩ ngợi điều gì.

    Nữ tử che mạng lấy hết dùng khí bước ra, cất tiếng hỏi:

    - Xin hỏi thiếu hiệp là....

    Người kia nghe thấy tiếng người lạ thì đầu khẽ ngẩng lên. Nữ tử che mạng chỉ kịp nhìn thấy đó là một thanh niên ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi , bên má trái có một vết sẹo dài , đáng sợ nhất là ánh mắt màu tím trông quỷ dị khôn lường.

    - Thiếu hiệp... nữ tử che mạng chưa kịp nói hết câu thì biến sắc mặt . Chỉ thấy người kia như một đạo tàn ảnh đạp không mà tới , trong nháy mắt đã không thấy đâu.

    Nữ tử che mạng toàn thân cảnh giới ,quanh người phát ra một luồng vụ khí màu đen ,còn đang ngoảnh mặt tìm bóng dáng thiếu niên kia thì đã bị một bàn tay lạnh ngắt đặt ở cổ từ lúc nào .

    Nữ tử che mạng vô cùng hoảng sợ . Đối phương không ngờ vô ảnh vô tung xuất hiên trước mặt nàng , một tay chắp sau lưng, một tay nâng cổ nàng lên . Nàng cố vận hết sức chống trả nhưng chỉ như muối bỏ biển , bị đạo tử quang màu tím kia của thiếu niên triệt tiêu toàn bộ.Thiếu niên dùng con mắt màu tím vô hồn nhìn nàng , nhếch miệng cười đáng sợ trông như một ác ma.

    - Công tử.. xin..thủ hạ..lưu tình.. Tấm mạng che mặt của nữ tử kia bị tung ra , lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ . Trên trán nàng còn in hình một vầng cong như mảnh trăng khuyết.

    Nhìn gương mặt lạnh lùng vô tình, vết sẹo đáng sợ cùng ánh mắt màu tím điên cuồng kìa,nhất là đôi tay càng ngày càng ép lại như một gọng kìm,thần trí nữ tử dần dần mơ hồ.

    Lúc này thiếu nữ áo xanh tên Tiểu Linh kia đã đuổi tới nơi . Nàng thấy tiểu thư gặp nguy hiểm thì lập tức rút cây trường cung trên lưng xuống , lôi một mũi tên màu bạc bên hông lên dây rồi hướng về phía thiếu niên hét lớn :

    - Chớ làm hại tiểu thư !

    Mũi tên màu bạc xé gió lao tới, không khí chung quanh như bị xé ra làm hai , đây rõ ràng không phải thứ tiễn thuật thông thường.

    Thiếu niên khinh thường nhìn mũi tên lao tới, trong khoảnh khắc đầu bạc còn cách mi mắt mình tầm một thước , liền vung một tay từ sau lưng ra bắt lấy thân tên . Chàng ta chỉ hơi vận lực một cái , mũi tên đã gãy thành hai nửa.

    Thiếu nữ kia cũng vô cùng chấn động, không ngờ Chấn Thiên Tiễn của mình lại bị người dùng tay không đỡ được,nhất là lại chỉ bằng một tay!

    Thiếu niên hướng cặp mắt màu tím vô thần nhìn nữ tử đang sắp tắc thở dưới tay mình . Không ngờ lúc này ánh mắt của y lại từ màu tím dần chuyển sang màu đen bình thường.

    Thất thần nhìn chung quanh, đến lúc phát hiện ra một thiếu nữ đang bị mình bóp cổ gần chết , thiếu niên sợ hãi buông tay ra , lùi về sau ba bước.

    Nữ tử che mạng kia ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt nhìn nam tử trước mặt không rời mắt . Lúc này cô nương cầm cung kia cũng vội lao tới chắn trước người chủ nhân nhìn thiếu niên vẻ đề phòng .

    Thiếu niên thở dài, cột lại mái tóc dài tứ tung , ánh mắt không tự chủ lướt qua ngực cô gái . Ôi , Nữ nhân bây giờ đều lớn vậy sao, so với tám năm trước thì khác nhiều lắm.

    - Xin lỗi cô nương, tại hạ vừa rồi quả thật không cố ý.!

    Nữ tử che mạng kia còn muốn nói gì song thiếu niên đã vận khinh công đi mất , thân ảnh thoáng cái đã biến mất sau hàng cây đổ nát.

    - Tiểu thư không sao chứ, vừa rồi làm em sợ muốn chết ! Tiểu linh lắc vai nữ tử che mạng hỏi đầy lo lắng.

    - Ta không sao.

    Trông theo nhân ảnh đã khuất xa, trong mắt nữ tử che mạng lóe lên một tia hưng phấn . Ít nhất, khuôn mặt kia cũng khó mà lẫn vào đâu được.



    Huyện Đô giang.

    Nơi này nằm trong phạm vi của phái Thanh Thành , lại cách núi Chung Nam không xa nên trật tự cũng tương đối tốt . Không khí buôn bán, trao đổi tấp nập , tửu quán , khách điếm mọc lên khắp nơi , sinh ý cũng không tệ.

    Góc chợ , có một quán nhỏ treo chữ " Coi Bói ". Lúc này ở đấy cũng rất đông khách nhân tới coi bói . Người coi bói là một bà cụ bận áo vải thô, bói quẻ lấy tiền , xưa nay cũng nổi danh khắp huyện Đô Giang này về tài coi bói. Bà nổi tiếng coi bói rất chuẩn, vì thế hàng ngày khách thập phương tới coi bói rất nhiều . Tình duyên, công danh.. chuyện gì cũng có.

    Lúc này bà đang coi chỉ tay cho một cô gái . Cô nương này tuy là nữ song cách ăn mặc không khác gì nam giới , khuôn mặt cũng khá là xinh đẹp .

    - Cô nương muốn coi gì ? bà lão cười móm mém hỏi.

    - Cháu muốn coi đường tình duyên ạ !

    Bà lão hỏi ngày tháng năm sinh ,xem kỹ tay cô gái rồi gieo quẻ. Được một lúc bà ngẩng mặt lên nói:

    - Đường tình duyên của cô rất trắc trở . Già khuyên cô nên làm nhiều điều thiện , nếu không thì thì khó tránh họa sát thân .

    Cô nương nghe quẻ gở vậy thì kinh hãi, song chỉ khẽ hừ một cái , ra vẻ không tin .

    Đi cùng cô nương này còn có ba thiếu niên nữa . Một thiếu niên thấy vậy liền kéo tay nàng lên, nói:

    - Thanh Thanh , hơi đâu mà tin lời bói toán , mình đi chỗ khác chơi đi !

    Cô nương hớn hở nhìn y , bĩu môi nhìn bà cụ , đặt lại một nén bạc rồi theo nam tử kia đi mất .


    Chiều tối, khi mà bà cụ coi bói sắp dọn hàng.

    Một thanh niên mặt có một vết sẹo dài trên má trái, ăn vận một bộ quần áo cũ kỹ đi tới , mỉm cười nhìn bà cụ ý muốn nhờ bói cho một quẻ.

    Nhìn khuôn mặt chàng thanh niên mặc dù có vết sẹo nhưng trông rất hiền lành trung hậu , thêm đó là nụ cười tươi chân thành , bà cụ cũng phá lệ không dọn hàng nữa mà coi nốt cho cậu một quẻ .

    - Chàng trai, muốn coi gì nào ?

    - Cháu muốn coi đường tình duyên ạ !

    Thiếu niên đáp không suy nghĩ.

    Một lúc sau như đã có kết quả, bà cụ nhìn chàng thiếu niên đầy ái ngại:

    - Già cũng chỉ có một lời nói với cháu : Hãy biết quý trọng những thứ ở chung quanh mình, kẻo đến lúc mất đi mới nhận ra nó quan trọng với mình như thế nào . Cái gì dứt khoát được thì dứt khoát, đừng để người khác vì mình phải chịu đau khổ .

    Chàng thiếu niên nửa hiểu nửa không , chỉ đành nhớ kỹ lời bà cụ nói . Chàng móc tiền ra trả rồi đội chiếc nón lá rời khỏi, một lúc đã biến mất sau ánh chiều tà.


    Số Phận đã an bài - Hay chỉ là lời tiên đoán ?





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    THANKS ĐỂ TIẾP ĐỘNG LỰC CHO TÁC GIẢ NHA CÁC BẠN
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 26-08-2012 lúc 08:46.

    MỆT

  8. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thelordevil,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    CHÂN TÌNH CHÂN MỸ

    Tác giả : shevaanh

    Chương 9: Lần Đầu Gặp Gỡ













    Trong một Tửu điếm dưới chân núi Vọng Long Sơn.




    - Tiểu Nhị , cho ta hai hũ rượu, một cân thịt bò!

    - Tiểu nhị, mang cho ta thêm một đĩa nhắm rượu ra đây!

    Do là tửu quán hiếm hoi dưới chân núi Vọng Long Sơn và đang là giữa trưa nắng nóng nên trong quán lúc này rất đông khách, cơ hồ chật kín người . Ngồi trong quán có đủ mọi hạng người , từ bách tính thông thường đến những tay giang hồ anh chị .Tiếng cười đùa nói chuyện rôm rả làm cho không khí vô cùng náo nhiệt.

    Ngồi bên bàn thứ hai sát cửa quán là một nhóm bốn người , ngồi chính giữa là một vị trung niên nhân tuổi trạc ngũ tuần mặc đạo bào, lưng đeo trường kiếm . Ngồi hai bên là hai thiếu niên trẻ tuổi ,tướng mạo bình thường nhưng hai mắt có thần, nhìn qua cũng biết là người luyện võ .Ngoài cùng là một cô nương tóc tết thành hai búi ngang vai, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương đang dùng bữa .

    - Ha , hiếm có cơ hội xuống núi dạo chơi , sao các huynh cứ một điều về, hai điều về là thế nào ?

    Nữ tử xịu mặt, giọng nói hờn trách nhưng mắt lại hướng về phía hai thiếu niên nháy nháy như ra hiệu .

    Vẻ mặt cả hai thiếu niên đều lộ nét cười khổ , mấy ngày nay cả hai đã gặp ánh mắt này của muội muội nhiều lần lắm rồi . Họ biết thừa sư muội muốn hai người bọn họ thay nàng mở lời cầu tình Tiêu sư thúc , nhưng chuyện này cả hai đều biết là còn khó hơn cả lên trời . Một người trông có vẻ già dặn hơn nhíu mày nói:

    - Yên muội , chúng ta đã xuống núi tới nay đã hơn hai tháng rồi. Tiêu sư thúc còn có nhiều việc phải lo sao có thể suốt ngày kè kè bảo vệ muội cho được ? Hơn nữa hôm qua sư phụ đã cho bồ câu đưa thư dặn phải mau chóng quay về ngay lập tức, muội định trái lời sao ?

    Cô nương kia nghe thấy vậy liền dẩu môi không phục nói :

    - Sư phụ chỉ là quá lo cho muội thôi, nơi này cách phân đàn Ma Môn xa tít tắp , hơn nữa hai tháng nay làm gì có chuyện gì xảy ra chứ ?

    Trung niên nhân mặc đạo bào đang định mở miệng nói gì thì bỗng im bặt, mắt dõi ra cửa tửu quán.

    Đang tiến vào quán là một nhóm khoảng chục người , tất cả đều mặc đồ đen. Dẫn đầu là một hán tử cao lớn, mặc trường bào màu đen, ngực phải áo thêu một đầu hổ màu đen trông rất kỳ dị.

    Từ lúc nhóm người này bước vào , không ai bảo ai song không khí trong tửu quán đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lặng như tờ, có cảm giác dẫu là một cây kim rơi xuống đất thì ai cũng nghe thấy vậy.

    Trong cùng bên phải cửa quán là một thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi độc ẩm. Khuôn mặt y nếu như không có vết sẹo dài bên má phải thì cũng được xem là khá anh tuấn . Người này mặc một bộ quần áo cũ kỹ cũng không biết từ tháng năm nào, l đang chăm chú dùng bữa thì bị không khí yên lặng như tờ này của tửu quán làm cho hiếu kỳ phải ngước mắt lên . Chàng rất nhanh phát hiện ra là do nhóm người áo đen mới bước vào , không khỏi nhìn kỹ họ vài lần .

    Nhóm người này hùng hùng hổ hổ đuổi mấy vị thực khách ngồi bốn bàn chính giữa quán đi rồi lớn tiếng quát tháo tiểu nhị dọn thức ăn . Tiểu nhị hình như cũng biết họ không dễ dây vào , thức ăn rất nhanh chóng được đưa lên.

    Một tên trông có vẻ là tiểu lâu la cung kính rót rượu và thức nhắm cho tên đầu lĩnh , lớn tiếng nịnh hót :

    - Đà chủ võ công cái thế vô song , dẫn dắt chúng thủ hạ thu phục một lúc ba môn phái. Ngoại trừ Thiên Ưng Giáo thức thời chọn đi theo Ma Môn ta, hai tiểu phái ngoan cố còn lại đều bị Đà chủ hiện lộ thần uy, diệt môn trong một ngày. Việc này đến tai Đại Trưởng Lão thì cái ghế Trưởng lão thứ năm sắp tới này sao thoát khỏi tay Đà Chủ !

    Khách nhân trong quán đều giật thót người, hóa ra bọn này chân chính là người của Ma Môn giết người như ngóe, lúc đầu họ còn ngờ ngợ nhưng sau khi nghe mất lời này còn ai dám không tin. Ai cũng ngừng đũa chỉ muốn nhanh thoát khỏi nơi này để tránh họa vào thân mà thủy chung không một ai dám rời khỏi chỗ ngồi cả.

    Tên trông có vẻ là đầu lĩnh nghe thế thì nhếch mép cười vẻ thỏa mãn :

    - Thế có là gì , ba môn phái đó đều chỉ là những tiểu phái nhỏ có thấm vào đâu ? Lần này thuận đường tới chiêu dụ Vọng linh Môn mới là mục đích chính của Bổn Đà Chủ . Vọng Linh Môn mỹ nữ như mây , Môn chủ Tuyết Liên Tiên Tử lại là giai nhân tuyệt sắc có tiếng trên giang hồ , xem ra lần này không chỉ được việc mà còn được cả người...

    Nói rồi nheo mắt cười khùng khục, bọn lâu la phía dưới cũng cười một tràng dài bỉ ổi, như thể chúng mỹ nữ Vọng Linh Môn chắc chắn đã nằm trong tay mình vậy.

    Ngừng lại rót một bát rượu uống một hơi cạn sạch , Tên Đà Chủ mắt lim dim lè nhè nói :

    - Nhưng thực ra chút công lao bé nhỏ ấy cũng không thể hiện được gì . Nếu có thể ta sẽ đánh úp phái Thanh thành . Từ Vọng Linh Sơn này đến núi Chung Nam cũng không xa, nếu xuất kỳ bất ý không chừng lại có thu hoạch lớn.

    Một tên cất tiếng:

    - Thanh Thành hiện giờ đang là mục tiêu của Đại Trưởng Lão, Đà Chủ tự tiện tấn công e rằng.... rồi như hiểu ra mình lỡ lời liền im bặt.


    Tên Đầu lĩnh nheo mắt nhìn tên vừa phát ngôn , chẳng nói một câu rút đao ra chém một nhát . Tên này đã lập tức đầu một nơi thân một nẻo . Đao pháp thuần thục, chớp mắt lấy đầu địch nhân , hóa ra là cao thủ dùng Đao.

    - Hừ, không biết tốt xấu, Bổn Đà Chủ so ra lại thua kém lão già sắp chết ấy à ?

    Nói rồi thu đao tiếp tục ngồi uống rượu như không có chuyện gì xảy ra. Bọn lâu la đằng sau tên nào tên nấy sắc mặt trắng bệch, thần người ra một lúc rồi không ngừng tuôn lời nịnh hót . Nào là Đà Chủ võ công cái thế , Ma Môn ngoài Độc Cô Môn Chủ ra không ai đỡ nổi một chiêu, nào là sau này Môn Chủ tạ thế, ngoài Đà Chủ ra không còn ai xứng nhận trọng trách dẫn dắt Ma Môn môn hạ..... Biết bao lời có cánh đưa y lên tít trên cao , nghe qua cũng đủ thấy giả dối song tên đầu lĩnh lại có vẻ khoái trá , vừa uống vừa lim dim mắt cười hềnh hệch .

    Nghe thấy câu vừa rồi của tên đầu lĩnh , sắc mặt cả bốn người bàn bên đều đại biến.

    Hai thiếu niên mắt long lên tay chộp lấy kiếm trên bàn nhưng bị trung niên nhân mặc đạo bào vươn tay ngăn cản, dùng mắt ra hiệu cho hai người không được manh động.

    Lúc này , một tên lại gần khẽ rỉ tai tên đầu lĩnh , mắt nhìn chằm chằm bàn của bốn người nọ . Tên này lúc đầu còn không để vào đâu , song vẻ mặt sau khi nghe tên nọ nói gì đó liền chú ý ngay bàn của mấy người kia . Đến lúc nhìn rõ mặt trung niên nhân mặc đạo bào thì biến sắc, ánh mắt lộ vẻ âm trầm, đứng lên cầm trường đao tiến lại gần .

    - Xin hỏi các hạ có phải là người của phái Thanh Thành ?

    Ngữ khí tên đầu lĩnh tuy có vẻ lịch thiệp nhưng đầy vẻ âm lãnh .Gần chục tên mặc đồ đen theo sau y cũng nhanh chóng hình thành thế bao vây .

    Trung niên nhân khẽ nháy mắt ra hiệu với hai thiếu niên và cô nương ngồi cạnh , cũng không thèm quay lưng nhìn hắn mà chỉ lạnh nhạt nói :

    - Các hạ đã không mang hảo ý tới truy vấn, vậy ta trả lời hay không đối với người cũng như nhau cả thôi.

    Lời vừa dứt, lão bỗng ngồi bật dậy , rút kiếm tấn công mấy tên lâu la đứng cạnh. Thiếu nữ kia một chân lật đổ bàn ăn úp về phía bọn áo đen . Hai thiếu niên cũng không nói một lời, rút trường kiếm tấn công.

    Do bất ngờ công kích, bọn người áo đen không phản ứng kịp. Ba tên trúng kiếm lăn ra chết tốt. Tên đầu lĩnh mắt long sòng sọc, nhảy lùi ra sau ba bước, vung trường đao tấn công trung niên nhân mặc đạo bào . Hắn một lúc chém ra ba mươi sáu đao, đao nào cũng nhằm vào tử huyệt của trung niên nhân, nhất thời đao mang đầy trời, tựa như một chiếc lưới lớn úp lên chỗ bốn người đang ngồi lúc nãy.

    Trung niên nhân mặt không đổi sắc, hoành kiếm thi triển thức thứ ba trong Thanh Thành kiếm pháp “ Kiếm Tỏa Cầm Tâm “ , kiếm thế bao quanh người phòng thủ . chỉ nghe một tiếng “ Rầm “. Chỗ hai người giao đấu bị đao kiếm phá tan nát ,chiếc bàn đã thành mảnh vụn.Mọi người trong tửu quán lúc này cũng nhân cơ hội hỗn loạn, đua nhau chạy ra ngoài.

    Khói bụi qua đi, tên đầu lĩnh vẫn vững như bàn thạch, hai tay hoành đao đứng yên không động . Còn trung niên nhân kia đã lùi ra sau bốn năm bước, khí huyết nhộn nhạo , miệng thổ máu tươi.

    Hai thiếu niên và cô nương kia thấy thế kinh hãi, vội chạy tới đỡ . Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt hỏi :

    - Tiêu sư thúc, sư thúc không sao chứ ?

    Đôi mắt vị sư thúc này lóe lên một tia liều mạng , miệng khẽ rít lên chỉ vừa đủ cho hai thiếu niên nghe rõ .

    - Để ta ở lại cầm cự với chúng . Đại Hùng , Tiểu Hùng hai ngươi mau chóng bảo vệ con bé chạy đi, ngàn vạn lần không được để nó rơi vào tay chúng.

    Nói rồi y gồng mình lên ngưng tụ nội lực vào trường kiếm trên tay , lao về phía tên đầu lĩnh xuất ra một lúc ba kiếm tấn công ba yếu huyệt yết hầu, tim và đan điền của y .

    Mắt thấy trung niên nhân đã vận hết toàn lực quyết liều mạng nhưng tên đầu lĩnh chỉ cười gằn.Qua một phen giao thủ hắn đã biết tuy võ kỹ giữa hai người chênh lệch không quá lớn nhưng nội lực lão ta còn kém mình nhiều. Song thủ của y khẽ vận lực vào đao định tiến lên nghênh chiến thì bỗng cảm thấy cả người bị một đạo khí tức vô hình ép tới , bá đạo đẩy hắn phải lùi về phía sau , lồng ngực đau nhói, khó thở vô cùng . Nhưng khi hắn lùi lại hai trượng thì luồng khí tức này liền biến mất vô ảnh vô tung.

    Trung niên nhân thấy hắn không tiếp chiêu mà lại lùi về, tuy khó hiểu nhưng cũng tranh thủ vận nội lực chữa thương , lườm lườm nhìn lão .

    Biết có cao nhân đứng trong bóng tối tập kích , tên đầu lĩnh hừ lạnh một tiếng , hét lên với chúng thủ hạ :

    - Đi !

    Nhóm người áo đen đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

    Trung niên nhân mặc dù kinh ngạc không hiểu tại sao đối phương bỏ đi , nhưng lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao nếu tiếp tục giao chiến ông cũng biết mình không phải đối thủ của tên đầu lĩnh kia , chỉ có thể liều mạng cầm chân chúng cho mấy tên sư điệt thoát đi trước .

    Hai người Đại,Tiểu Hùng thấy lũ người Ma Môn đã đi hẳn cũng thở ra một hơi, chạy tới đỡ sư thúc:

    - Tiêu sư thúc, bây giờ chúng ta phải làm sao ?

    Vị Tiêu sư thúc kia trầm mặt một lúc rồi nói :

    - Vọng Linh Môn cách đây không xa . Bây giờ chúng ta đã biết ý đồ tập kích của chúng , cũng nên tới báo cho họ một tiếng để họ sớm có chuẩn bị , sau đó lập tức về Thanh Thành báo tin Ma Môn chuẩn bị tập kích cho Tiêu sư huynh .

    Ý của ông là chỉ giúp báo tin thôi, còn việc chống đỡ thế nào là mặc họ . Dẫu sao qua trận vừa rồi ông cũng hiểu mình không phải đối thủ của bọn chúng , có ra tay tương trợ đơn giản cũng là chịu chết.

    Cô nương kia cũng phụ họa:

    - Phải đó, thúc thúc, nhân lúc chúng còn chưa kịp chính đốn lực lượng, chúng ta phải nhanh lên núi báo mới kịp.

    - Không nên lo lắng quá, ta nghe nói lúc này trên Vọng Long Sơn có người của phái Võ Đang . Chắc họ đang làm khách ở Vọng Linh môn, dẫu có gặp công kích cũng có thể phản kháng cầm cự được một lúc .

    Tiêu Địch vừa dứt câu thì một tiếng nói ở bàn bên xen vào cắt đứt câu nói của lão :

    - Vị tiền bối này, xin hỏi trên Vọng Long Sơn có người của phái Võ Đang là thật hay giả ?

    Bốn người quay lại nhìn, thấy người vừa cất lời là một thiếu niên đội nón lá , mặc một bộ trang phục thô cũ . Mặt y tuy đã bị nón che đi bớt phần nào nhưng vẫn thấy được một vết sẹo dài bên má trá i, vẻ mặt hưng phấn, cười cười nhìn họ chờ câu trả lời.


    Vọng Long Sơn , Tử Hà xuất thế

    Anh Hùng gặp chuyện bất bình chẳng tha !

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 13-08-2012 lúc 09:22.

    MỆT

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thelordevil,
Trang 2 của 23 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status